1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Của Trung Tá - Hồ Ly

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38 : Cho kinh hỉ ( kinh ngạc vui mừng )

      Editor : Mèo (meoancamam)

      Mặc kệ Tố Tố có nguyện ý hay , cuộc sống của vẫn bị người khác quấy rầy, tuy rằng loại quấy rầy này như có như , nhưng vẫn gây phiền nhiễu cho . Sau Chủ Nhật này, lớp học buổi chiều nào Tố Tố đều gặp Trì Dật Phi.

      cũng có hành động gì quá mức, chỉ là luôn có thể ngẫu nhiên gặp sau khi tan giờ làm, sau đó rất tự nhiên đền chào hỏi với , hỏi tình hình học tập của Trì Suất chút.

      lần hai lần cũng làm sao, dù sao rất ngay thằng, nhưng mà nếu nhiều lần hơn, chừng tạo nên mấy chuyện nhảm đồn đãi gì đó, cũng muốn tạo bát quái cho người khác trà dư tửu hậu. (đồn đãi chuyện linh tinh đó)

      Tuy rằng thẹn với lương tâm, nhưng mà hình như có tiếng gió thổi tới mẹ chồng ở chỗ đó, ngày đó bị mẹ chồng gọi vào nhà bóng gió dò xét , còn mịt mờ ám chỉ , con khi kết hôn phải quy củ, đừng quan hệ nam nữ linh tinh.

      Căn bản là có chuyện gì cả, nhưng bị mẹ chồng như vậy làm cho Tố Tố vô cùng buồn bực.

      Khi Tố Tố buồn bực, Triệu Đình Phương cũng rất phiền chán, ngày đó bạn bà gọi điện thoại Tố Tố dây dưa với người đàn ông, mặc dù trong miệng bà , trong lòng lại là lo lắng.

      Con trai thường xuyên ở nhà, Tố Tố lại trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng may chịu được đơn trống vắng mà ngoại tình, cái kia nó cho con trai bà đội nón xanh (ngoại tình) cũng biết sao ? Nghĩ như vậy, Triệu Đình Phương nhịn được gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, làm cho bớt nhiều thời gian về nhà, xem trọng vợ mình.

      Sở Lăng Xuyên nhận được điện thoại của mẹ, đại khía cũng nghe ràng xảy ra chuyện gì, ngay cả xem như có người đàn ông có ý tứ với Tố Tố, thường xuyên tìm Tố Tố, nghe mẹ mình những lời này, chỉ đơn giản làm cho mẹ mình đừng nghĩ nhiều, sau đó liền cúp điện thoại.

      Tuy rằng tin Tố Tố làm chuyện gì, nhưng mà lòng vẫn buồn phiền. Con mẹ nó, vợ , nghĩ ngay cả nhìn cũng được, lại bị người đàn ông khác mỗi ngày theo đuổi, còn bao vậy chặn đường nữa. Để cho nhìn thấy người đàn ông kia , gặp lần đánh lần.

      *

      Thứ Bảy tuần này thể nghỉ bởi vì ngày 1 tháng 5, Chủ Nhật, Thứ Hai, Thứ Ba được nghỉ ba ngày. Lúc thời gian giải lao buổi trưa, Tố Tố vốn muốn cùng đồng nghiệp ăn cơm, lại nhận được điện thoại từ bảo vệ có kiện hàng cho , Tố Tố liền trước lấy kiện hàng.

      vào cửa bảo vệ để lấy kiện hàng, Tố Tố nhìn mặt , là địa chỉ trong thành phố, nhưng viết , nhịn được nghi hoặc, ai gửi qua bưu điện đến đây ? Vừa mở ra, nhìn bên trong là họp tinh xảo.

      mở ra lần nữa, gỡ nơ bướm bằng lụa ra liền thấy cái vòng ngọc rất đẹp ở bên trong, tuy rằng Tố Tố thử ngọc, nhưng mà vừa thấy ánh sáng màu từ vòng tay này cũng biết giá trị xa xỉ, người nào đưa vòng tay này vậy ?

      Tố Tố nghi hoặc di động vang lên, từ trong túi tiền móc điện thoại ra nhìn
      [​IMG]
      Halong-ngoc thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39 : tức giận

      Editor : Mèo (meoancamam)

      Sở Lăng Xuyên cảnh giác và tránh né theo bản năng là từ huấn luyện ra, đá cước là Tố Tố được coi may mắn rồi. Tố Tố té đất, cái cảm giác đầu tiên phải đau mà là rất mất mặt, như thế nào mà lại xui xẻo như vậy.

      Sở Lăng Xuyên vừa nhìn đất, phải vợ mình là ai, nàng này biết gì rồi, ra là muốn lừa . Nhìn thấy vợ, Sở Lăng Xuyên trong lòng vui vẻ, vừa nhìn dáng vẻ chật vật của Tố Tố liền hoảng hốt, vội vàng xoay người khom lưng giúp Tố Tố tay để đứng lên : "Như thế nào mà đến nhưng trước đó cũng cho biết tiếng."

      Tố Tố cảm thấy muốn có thể ném chết người, vốn định cho kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng) đấy, nghĩ tới kinh hỉ có, ngược lại còn cho cái ra oai phủ đầu, hai mắt buồn bực oán hận trừng mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, mặt nóng bừng, muốn xoay người rời . Nhưng mà Sở Lăng Xuyên dường như phát ý đồ của , cũng chẳng quan tâm nhiều, bàn tay to gắt gao cầm lấy cánh tay của , tay kia lật tay lên nhìn, ngã đỏ luôn, đau lòng hỏi : "Ngã có đau ?"

      Mấy chiến sĩ kia tốt bụng cười trộm, Tố Tố càng lúng túng, Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn về phía lính gác cùng nhân viện trực ca kia, nghiêm mặt cũng , chỉ lạnh lùng nghiêm nghị quét mắt nhìn hai binh lính cái, hai binh lính kia liền vội vàng điều chỉnh vẻ mặt.

      Làm đăng ký xong Sở Lăng Xuyên liền tốt bụng đỡ Tố Tố, dẫn vào trụ sở doanh trại, vào chỗ giữ xe, mở cửa xe để Tố Tố ngồi lên.

      Tố Tố mặt lạnh, cũng thèm nhìn , quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Nghĩ lại thực rất bực bội, từ khi lấy chồng, rất bất hạnh. phải bị đánh nhầm cũng là lỡ tay làm bị ngã, vết thương chồng chất cùng các loại mất mặt, các loại xấu hổ.

      thế nhưng làm cho bị bổ nhào về phía trước, ngã ụp xuống đất, còn ở cổng chính doanh trại ngay trước mặt hai chiến sĩ. đời còn có người nào bi thảm như sao ? Thực hoài nghi ông trời phái tới chỉnh .

      Sở Lăng Xuyên nhìn khuôn mặt nhắn nghiêm túc của Tố Tố, biết là Tố Tố rất tức giận. Hậu quả rất nghiêm trọng, muốn chút dễ nghe, cuối cùng cũng có câu : "Tiểu bảo bối, sau này nhớ kỹ nên bổ nhào từ phía trước...."

      "Ngậm miệng. Lái - xe." Tố Tố nghiến răng nghiến lợi xong, Sở Lăng Xuyên liền lập tức khởi động xe, chạy nhanh mà .

      Sở Lăng Xuyên đưa Tố Tố thẳng tới khu phòng cho người nhà. Bây giờ khu người nhà có thiệt nhiều người, ngày nghỉ nên rất nhiều người nhà đến thăm. Bên ngoài trời nắng cho nên tất cả mọi người chơi ở trong sân. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên và Tố Tố, tất cả mọi người đều cười đến chào hỏi.

      Bọn họ gặp qua Sở Lăng Xuyên, nhưng mà còn chưa có gặp qua Tố Tố đâu nên tránh khỏi hồi hoan nghênh. Mặc dù cái ngã kia làm cho Tố Tố rất giận, nhưng mà đối mặt với những chị dâu nhiệt tình đương nhiên Tố Tố nhạt nhẽo.

      Lúc này nhân viên truyền tin đưa tới chìa khóa phòng, Sở Lăng Xuyên dẫn Tố Tố lên tầng tới trước căn phòng ở tầng hai. Đập vào mắt là chũ Hỉ to, cái này, đây có lẽ là lần trước vì đến mà bố trí phòng.

      Sở Lăng Xuyên mở cửa kéo Tố Tố vào, Tố Tố dừng lại cước bộ, nhìn thấy hoa đỏ thẫm đỉnh phòng vẫn tươi đẹp như cũ. Có lẽ là liên quan đến việc xem qua ảnh chụp mà đối với nơi này có cảm giác quen thuộc, thân thiết.

      "Vợ." Sở Lăng Xuyên đóng cửa lại, từ phía sau Tố Tố chặn lại rồi ôm vào trong lòng, ôm đến phía giường, hôn mạnh mẽ kịch liệt : " muốn em, vợ à."

      Tố Tố đẩy ra, chỉ có thể trốn tránh nụ hôn của . Sở Lăng Xuyên hôn chút rồi dừng lại, ôm Tố Tố ngồi xuống, thân thiết : "Để cho nhìn xem, chân có ngã bị thương hay ."

      ngoài cửa báo cáo tiếng, Tố Tố vội vàng đẩy Sở Lăng Xuyên đứng lên, Sở Lăng Xuyên cũng đứng dậy kếu ra ngoài cửa : "Vào !"

      chiến sĩ trẻ 18 tuổi mang theo ấm nước còn có gói đồ to, bên trong hẳn là ít đồ ăn vặt. Sau khi cúi chào với Sở Lăng Xuyên liền để đồ vật xuống, sau đó có ý tốt kếu : "Chị dâu tốt."

      "Chào cậu." Tố Tố lịch cười cười với chiến sĩ trẻ tuổi kia, nghĩ tới mặt chiến sĩ kia thế nhưng lại đỏ,
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40 : Cãi nhau

      Editor : Mèo (meoancamam)


      Tố bị dọa sợ rồi, lớn như vậy nhưng chưa từng có lúc lại sợ hãi người như thế. Sở Lăng Xuyên xanh mặt, trong mắt đầy lửa giận, hai tay nắm chặt giống như con sư tử giận dữ muốn xé xác .

      "Là, là người khác đưa." Tố Tố chuyện lắp bắp rồi đứng lên, cả người cũng căng thẳng, sợ Sở Lăng Xuyên người này khống chế được mà đánh trận, chịu được đâu cho nên đành phải thử giải thích cho .

      "Đàn ông đưa ?"

      Tuy rằng Sở Lăng Xuyên cố ý đè thấp giọng , nhưng vẫn cả vú lấp miệng em như vậy làm cho trái tim của Tố Tố run lên.

      Tố Tố nhìn vẻ mặt đáng sợ của , ngực đập thình thịch mà gật đầu, nhìn sắc mặt Sở Lăng Xuyên càng lạnh hơn mà vội vàng bổ sung : "Em cũng quen biết, là người thân học sinh của em, sau đó hiểu thế nào lại tặng em cái vòng tay này. Cứng rắn tặng, nhưng em muốn !"

      "Như thế nào muốn lại đeo ở tay ?" Sở Lăng Xuyên lại lần nữa nắm tay mang vòng tay đó của Tố Tố "Là cứng rắn muốn tặng em, vậy nhưng em cũng ngăn cản được công kích mật ngọt chết người của ?"

      " phải em tự em đeo, là cứng rắn đeo cho em." Tố Tố vội vàng xong, lại cảm thấy uất ức. Tuy rằng lúc này có chút sợ , nhưng mà chất vấn của làm cho rất thích, dáng vẻ chết cũng sợ mạnh mẽ tới rồi ngểnh cổ gầm : "Sở Lăng Xuyên có ý tứ gì ? Là em tham lam hư vinh sao ? Em cho biết vòng tay này căn bản là em muốn !"

      " cứng rắn đeo cho em, em tháo xuống trả lại sao ?"

      "Bởi vì vòng tay quá , em tháo xuống được !"

      "Đeo lên mà thể tháo xuống sao ?" Sở Lăng Xuyên xong tháo xuống cái vòng cổ tay Tố Tố, sau đó cầm lên giống như quơ quơ trước mắt Tố Tố "An Nhược Tố, em chính là lừa dối như vậy ?"


      Tố Tố trợn to mắt nhìn thứ trong tay Sở Lăng Xuyên, nhìn lại cổ tay mình chút, thấy vòng tay, vòng tay bị tháo xuống !

      Làm sao lại liền bị tháo xuống như vậy ? thế nhưng có cảm giác chút đau đớn nào. Là lực chú ý của bị dời hay là bởi vì tức giận mà quên đau đớn ? nghĩ ra, cũng chẳng muốn nghĩ ngợi, chỉ biết là bây giờ có miệng mà được.

      ", , tùy nghĩ như thế nào, em thẹn với lương tâm !" Tố Tố cực kỳ tức giận xong rồi vượt qua , vọt tới bên bàn mà cầm túi xách của mình định rời . Nhưng lại bị Sở Lăng Xuyên ôm lấy eo, Tố Tố tức giận gào : "Buông ra, cái người phân phiệt (*) rất phân phải trái này !"

      (*) Phân phiệt : Ý Sở Lăng Xuyên giống quân nhân phản động, người chống đối chính trị đó. Thực ra chị muốn mắng hiểu chị giống như phân phiệt đó.

      "Muốn đâu !" Sở Lăng Xuyên mặt đen lại, nhíu mày nhìn Tố Tố, cũng đặt giường, Tố Tố muốn đứng dậy nhưng lại bảo : "Em ngồi yên cho , đêm khuya rồi em định làm cái gì ?"

      Nước mắt ở trong mắt đảo quanh, gần như muốn khóc nhưng lại nhịn xuống rớt nước mắt. Giọng hơi nghẹn ngào, tức giận : "Em về nhà, cần chuyện với tự đại và phân phải trái của !"

      Tố Tố xong lại đứng dậy muốn , Sở Lăng Xuyên liền nóng nảy, hai tay chụp tới mà ôm ngang Tố Tố đặt giường. Tố Tố bị bắt nằm xuống, giãy dụa nhưng ra được, quay đầu nhìn thấy Sở Lăng Xuyên tay giơ lên cao giống như muốn đánh . Nhìn tay giơ lên cao như vậy, lại nhìn vẻ mặt tức giận kia của , khuôn mặt nhắn của Tố Tố trắng bệch, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ, là bị dọa rồi.

      Sở Lăng Xuyên nhìn vẻ mặt kia của Tố Tố, tay giơ cao kia đánh lên giường, buông Tố Tố ra rồi đứng lên, lạnh lùng : "Nhận đồ của người khác lại dối với . An Nhược Tố, em thành đợi ở chỗ này cho , tỉnh lại tốt ."

      Sở Lăng Xuyên xong sửa sang lại quần áo, nổi giận đùng đùng bước , đêm tối cũng biết làm gì, Tố Tố cũng quan tâm việc đó, chính là cảm thấy biến mất ở trước mắt tốt lắm rồi. Lúc này trong lòng rất dễ chịu, rất muốn nhìn thấy .

      Tố Tố là con trong nhà, từ lại hiếu thuận nghe lời, ba mẹ chưa bao giờ quá nghiêm khắc trách mắng , bạn bè lại đối với càng cưng chiều, quan hệ cùng đồng nghiệp cũng rất tốt. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới giờ bị người khác đối đãi như vậy, ở trong lòng sao có thể chịu được.

      Nghĩ đến vừa mới răn dạy mà nước mắt Tố Tố nhịn được rơi xuống. Nằm giường mà buồn bã khóc lên, giống như đứa bị oan ức mà đau lòng khóc, lại sợ bị người khác nghe được nên theo bản năng kìm nén tiếng khóc.

      Trong căn phòng xa lạ này, nghĩ tới vẻ giận dữ của bỗng cảm thấy kết hôn có phải sai lầm rồi hay ? Lúc trước dịu dàng săn sóc, cái gì cảm giác ấm áp hạnh phúc đều ở hôm nay mà "rầm" tiếng vỡ nát hết.

      Tố Tố ở bên này thương tâm khóc, ở bên kia Sở Lăng Xuyên lại bị chính trị viên chỉ dạy. Người nhà chính trị viên cũng tới nên liền ở tầng này, cách phòng Sở Lăng Xuyên vài phòng nhưng vẫn nghe được Sở Lăng Xuyên mắng người.

      Sau khi Sở Lăng Xuyên rời , chính trị viên ra liền nghe được Tố Tố khóc trong phòng, liền đuổi theo Sở Lăng Xuyên hỏi sao lại như thế, sau khi Sở Lăng Xuyên đại khái chút chính trị viên liền mắng lên : "Tôi cho cậu, chuyện gì đều được chính là ở đối chuyện của nữ nhân thượng nằm úp sấp oa con (?). Cậu xem người ta vất vả đến chuyến, cậu phát hỏa cái gì !

      Tôi biết cậu, tôi cũng hiểu cậu, cậu phát hỏa đơn giản là vì ghen tỵ, cậu cũng tức giận chính mình nữa, khi vợ mình cần mình nhất cậu cũng ở bên người ấy, cho ấy được cuộc sống và cảm giác an toàn, nhưng cậu với vợ mình chỉ gặp nhau vài lần, ấy đối với cậu chưa hiểu sâu đậm, ấy có thể hiểu ?

      Cho dù biết được cậu tự giận chính mình, lửa giận có chỗ phát, đánh bao cát, nếu chưa hết giận đập gạch, hay chạy 10 km, cậu hung hăng với vợ mình làm cái gì, mắng người ta khóc, cậu có thể dễ chịu sao ? Vấn đề liền được giải quyết sao ?"

      Tố Tố khóc ? Sở Lăng Xuyên tâm liền bị nhéo phát, có chút sốt ruột : "Được rồi, em biết mình làm cái gì, em đây là gõ cho ấy cái cảnh báo thôi, làm cho ấy ghi nhớ lâu. Được rồi, chuyện của em đừng lo lắng, vẫn nên trở lại ôm vợ mình thôi." xong liền luôn.

      Tố Tố khóc lóc rồi ngủ thiếp , trong lúc ngủ mơ còn cau mày, ngủ rất say cho nên biết khi nào Sở Lăng Xuyên trở lại, chín là vào ngày hôm sau khi...tỉnh lại nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ngồi ghế bên cạnh giường, con ngươi đen nặng nề nhìn .

      Lúc này Sở Lăng Xuyên mặc bộ quân trang phẳng phiu, râu cạo sạch , sớm rửa mặt xong, dáng vẻ rất sạch khoan khoái. Ánh mắt còn lạnh lùng nghiêm nghị như trước, hề đầy vẻ giận dữ mà là rất nặng nề giống như biển khơi vào đem, sóng lớn lăn tăn, cũng còn làm cho người khác co rúm lại nữa.

      Hai người nhìn lẫn nhau, Sở Lăng Xuyên chuyện, Tố Tố cũng trầm lặng rời giường, coi khí. xuống giường, dép lê rồi vào nhà vệ sinh. Đứng trước gương, nhìn đến ánh mắt mình sưng lên kết hợp với mắt cá mà trong lòng hỏi thăm Sở Lăng Xuyên bên ngoài mấy lần, cũng dúng nước lạnh làm lạnh đôi mắt sưng đỏ chịu nổi của mình.

      ra từ buồng vệ sinh liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ngồi bên cạnh bàn, bàn là bữa sáng. Tố Tố liếc cái, giọng điệu lạnh nhạt mà có tinh thần : "Em...muốn về nhà."

      Sắc mặt Sở Lăng Xuyên bình tĩnh như thường, cũng mạnh mẽ giữ lại, chỉ thản nhiên : "Ngồi xuống ăn cơm , ăn cơm xong rồi .

      Tố Tố do dự chút rồi đến bên bàn, ngồi đối diện Sở Lăng Xuyên, cũng chút gì mà trực tiếp cầm đũa, im lặng ăn cơm. Ăn xong rồi là có thể về nhà, cần phải... nhìn nữa.

      Sở Lăng Xuyên chưa ăn mà cứ nhìn Tố Tố ăn. biết suy nghĩ của Tố Tố, càng biết ngày hôm qua răn dạy trận làm quan hệ vốn gọi là hài hòa của cùng Tố Tố thành hỏng bét.

      lại về thói quen, quên mất Tố Tố phải binh lính của . Đêm qua loại thái độ kia của làm cho Tố Tố từ luôn được thương tiếp nhận được, cho dù trong lời cũng cái gì tổn thương nhưng vẫn làm Tố Tố tổn thương.

      Ăn cơm xong Tố Tố định thay quần áo, lúc thu dọn đồ đạc phát quần áo hôm qua thay được giặt qua, hơn nữa còn được sấy khô, gấp chỉnh tể đặt ở góc giường.

      Thay quần áo xong, lấy ra vài đồ ăn giống nhau mà mang đến. Lúc thu dọn mọi thứ tốt rồi chuẩn bị , Sở Lăng Xuyên lại nhận lấy túi đồ trong tay .

      Tố Tố hơi chíu mày quay đầu nhìn , nghĩ rằng cần có lòng tốt, lúc muốn cầm lại túi đồ Sở Lăng Xuyên lại cầm mũ của mình đội lên, với Tố Tố : " thôi, đưa em ."

      Tùy ý , Tố Tố nghĩ rồi ra ngoài, Sở Lăng Xuyên cũng theo ra ngoài. Vốn tưởng rằng là đưa có ra thôi, nhưng mà ra khỏi doanh trại Tố Tố mới biết là muốn đưa về nhà.

      phải rảnh đề về nhà sao, tại sao bây giờ lại có thể ra ngoài ? Tuy rằng trong lòng nhịn được suy nghĩ nhưng mà Tố Tố cũng đặt câu hỏi. Có lẽ là xin phép hoặc là giao công việc cho người khác hay thế .

      Xe chạy đường, tâm Tố Tố cũng chạy nhanh theo chiếc xe , mà khí trong xe cũng nặng nề, yên lạng như vậy, làm cho người ta cảm thấy áp lực.

      Sở Lăng Xuyên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tố Tố, cảm nhận ràng Tố Tố xa cách , vươn bàn tay nắm tay của Tố Tố, lại rút ra, còn quay đầu nhìn .

      này còn cho chạm, lại giơ tay phát bắt được tay Tố Tố mà nắm trong lòng bàn tay, bá đạo mạnh mẽ làm Tố Tố căn bản thể từ chối.

      Sở Lăng Xuyên nhíu mày hỏi : "Làm sao vậy, em vài câu mà vẫn còn mang thù sao ?"

      Tố Tố chuyện, cũng khôn có quay đầu, tùy ý để nắm tay . Ngay lúc khí có chút xấu hổ điện thoại của vang lên, liếc mắt nhìn cái, liền biết điều mà buông tay.

      Sau khi Tố Tố lấy điện thoại di động của mình ra liền thấy được dãy số xa lạ, chân mày cau lại, tuy rằng nhớ ràng dãy số này nhưng cũng đoán mang máng là Trì Dật Phi gọi tới.

      Người này, rốt cuộc là muốn như thế nào ? đủ phiền phức sao, Tố Tố có ý định nhận điện thoại của , trực tiếp ấn tắt gọi. nghĩ là lại gọi tới nhưng di động lại vang lên, đánh giá thấp cố chấp của người nào đó rồi.

      Khi Tố Tố định tắt di động lại bị Sở Lăng Xuyên cầm lấy, muốn đoạt lại cũng kịp rồi, Sở Lăng Xuyên lưu loát ấn đồng ý gọi. Sau khi trầm lặng trong chốc lát, liền lạnh lùng : "Tôi là chồng ấy."

      Tố Tố nhìn mặt của Sở Lăng Xuyên, vẻ mặt lạnh lùng kia của chưa có thấy qua, nhất là ánh mắt kia, giống như thấy được sát khí trong truyền thuyết, lòng Tố Tố lại run lên chút. Tiếp theo liền nghe thấy Sở Lăng Xuyên cười lạnh tiếng : "Được, nửa giờ sau gặp nhau."

      Sở Lăng Xuyên xong liền tắt điện thoại, trả lại điện thoại di động cho Tố Tố. Tố Tố cầm điện thoại di động của mình, mở to mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, rốt cục cững mở miệng với : ", muốn gặp ?!"

      Sở Lăng Xuyên quay đầu nhếch môi cười về phía Tố Tố "Vì sao ?"

      Xe tăng tốc, nhanh đến nỗi làm cho lòng Tố Tố cũng gần như rơi nhanh xuống.
      Last edited by a moderator: 14/7/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41 : Nhục nhã

      Edit : Mèo (meoancamam)


      Sở Lăng Xuyên chở Tố Tố đến nơi cùng Trì Dật Phi ước định, văn phòng của Trì Dật Phi. Văn phòng này ở tòa nhà của công ty mà là biệt thự độc lập, cảnh vật xung quanh tương đối tốt.

      Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Tố Tố nhìn thấy ở cửa biệt thự có vài người đàn ông cao lớn mặc đồ đen và đeo kính, dáng vẻ rất tốt, những người này là vệ sĩ của Trì Dật Phi sao ?

      Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn Tố Tố, bàn tay to nắm chặt bàn tay bé mềm mại xương của , trầm giọng : "Bảo bối, đừng sợ, có ở đây."

      Tố Tố quay đầu nhìn về phía Sở Lăng Xuyên mà nhíu mày, khuôn mặt nhắn lạnh cái : "Ai em sợ. Bọn họ làm cái này cũng chỉ làm đủ khí thế thôi, em ước chừng so sánh với những người này đều là hổ giấy. Hơn nữa tại chính là xã hội pháp trị (*), em tin bọn họ dám làm xằng bậy cho nên có cái gì phải sợ chứ."

      (*) : Xã hội sử dụng pháp luật, cái này cũng xa lạ gì đâu nhỉ ^^

      Qủa nhiên là sợ, nếu ở đâu lại bình tĩnh suy nghĩ việc này, Sở Lăng Xuyên câu môi, cười như cười : " nghĩ tới em xem trọng như vậy, hơn nữa còn tin tưởng như vậy, cảm thấy vô cùng vinh hạnh."

      Nhìn nổi ra vẻ bảnh chọe như vậy, với cả Tố Tố vẫn còn tức giận với cho nên rất nể mặt mà đả kích : "Sở Lăng Xuyên, đứng ra vẻ như vậy nữa, em chỉ tin tưởng đồng chí Quân Giải Phóng thôi."

      Hai người chuyện có hai người đàn ông mặc tây trang tới, mỗi bên giúp người, giúp Sở Lăng Xuyên và Tố Tố mở cửa xe rồi đồng thanh : "Mời. Ông chủ của chúng tối chờ ở bên trong."

      Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên liếc mắt nhìn nhau sau đó buông tay nhau, lưu loát xuống xe rồi đến vị trí đầu xe. Sở Lăng Xuyên lại lần nữa cầm tay Tố Tố dắt , mang theo nhanh chóng vào bên trong.

      Tầng biệt thự là phòng họp rộng lớn, bố trí cái bàn, tận bên trong đậu chiếc xe thể thao màu đỏ, bên kia là nơi để tiepse khách. Trì Dật Phi ngồi ở đằng kia, bắt chéo chân uống trà, đối với Sở Lăng Xuyên và Tố Tố làm như thấy.

      Trong nháy mắt khi Sở Lăng Xuyên tiến vào đảo qua toàn bộ bố cục qua đáy mắt. Đối với thái độ của Trì Dật Phi, cũng thèm để ý, bộ quân trang phẳng phiu đứng ở nơi đó, giống như quân kỳ sừng sững ngã, cả người đều là khí chất kiêu ngạo. Ánh mắt cao ngạo mà ung dung, lộ ra sắc bén và uy nghiêm.

      Dù sao Tố Tố cũng tu luyện chưa đủ, bầu khí này làm cho cảm thấy kỳ dị, quay đầu nhìn Sở Lăng Xuyên, lại nhìn kỹ Trì Dật Phi, trong lòng có chút yên cùng luống cuống. Mặc dù hôn nhân này có tình nhưng mà cũng muốn có nhiều bụi gai.

      Cuối cùng Trì Dật Phi cũng thiếu kiên nhẫn đứng lên, bước rất tao nhã, từng bước tới chỗ Sở Lăng Xuyên bọn họ. Tố Tố nhìn lại nghĩ đến, Trì Dật Phi, có thể đứng ra vẻ tao nhã như vậy hay , thực làm cho người ta thoải mái.

      Trì Dật Phi đứng ở chỗ cách Sở Lăng Xuyên và Tố Tố hai bước, nhìn Sở Lăng Xuyên từ xuống dưới rồi hỏi : " giáo An, biết họ của chồng là gì ?"

      đợi Tố Tố mở miệng , Sở Lăng Xuyên lạnh lùng đáp : " dám, họ Sở."

      "Sở tiên sinh." Trì Dật Phi cười cười, buông tay chỉ chỉ toàn bộ xung quang, sau đó dùng loại giọng rất : "Sở tiên sinh, nhìn toàn bộ , định chút gì sao ? nghĩ đến chút gì sao ?"

      Tố Tố giống như hiểu được Trì Dật Phi muốn làm cái gì, muốn dùng giàu có của để nhục nhã Sở Lăng Xuyên, làm cho Sở Lăng Xuyên cảm thấy chính minh chỉ có hai bàn tay trắng. Trong lòng Tố Tố thực khinh bỉ Trì Dật Phi, cũng rất tức giận, muốn mở miệng Sở Lăng Xuyên lại giành trước bước.

      "Nơi này mọi thứu đều rất xa hoa, giàu có." Sở Lăng Xuyên xong nhìn bốn phía chút, rồi sau đó tầm mắt đặt ở người Sở Lăng Xuyên, dùng loại giọng điệu nghiêm túc : " biết Trì tiên sinh có biết hay , khu vực này trong kháng chiến từng bị quân địch chiếm lĩnh, bậc tiền bối của chúng ta vì đoạt lại nơi này mà đổ máu hy sinh ở trận địa. Rất nhiều chiến sĩ phải trả giá băng mạng sống và máu của mình, cuối cùng để đoạt lại lãnh thổ. Trì tiên sinh, còn muốn tôi điểm gì nữa ?"

      Tố Tố kinh ngạc nhìn Sở Lăng Xuyên, nhìn uy nghiêm và cao ngạo trong ánh mắt khiếp người kia, biết vì sao Sở Lăng Xuyên chỉ đơn giản mấy câu thế nhưng lại làm cho hơi có chút cảm giác máu nóng sôi trào.

      Sắc mặt Trì Dật Phi thay đổi, hoàn toàn dự đoán được Sở Lăng Xuyến ra như vậy, thể đè xuống ý nghĩ của Sở Lăng Xuyên để ấn lộ số của. chỉ chỉ chiếc xe thể thao màu đỏ kia, lại chỉ chỉ xung quang : "Danh xe (*), khu nhà cao cấp, tài phú, những điều này đều là đàn bà tha thiết mơ ước, tôi có thể cho người con của mình mọi mong muốn của ấy. Mà , có thể cho ấy cái gì, vô tận đơn cùng chờ đợi. cái gì cũng cho ấy được, nên trả lại tự do cho ấy, như vậy mới có thể làm ấy hạnh phúc !"

      Lúc này Tố Tố nóng nảy rồi, cái này ràng là nhục nhã Sở Lăng Xuyên, chỉ thiếu chút nữa là Sở Lăng Xuyên là người tham gia quân ngũ, muốn cái gì cũng có, biết điều mà nhường lại vợ mình , tôi mới có thể cho ấy hạnh phúc.

      Cảm thấy Sở Lăng Xuyên sắp tức giận, lại sợ phiền phức mà cãi nhau lớn, Tố Tố nắm chặt tay của Sở Lăng Xuyên, đối với Trì Dật Phi ngừng : "Phi phi phi, , , câm miệng cho tôi. Họ Trì, đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn liền rất giỏi, bà đây hiếm lạ nhá. , ôm danh xe của mình , ôm khu nhà cao cấp cũng cái tài phú của mình mà tắm cái rồi ngủ !"

      Sở Lăng Xuyên buông lỏng tay của Tố Tố, tới gần Trì Dật Phi, cùng gần như áp vào nhau. người Sở Lăng Xuyên phát ra cái khí thế át người, làm cho Trì Dật Phi nhịn được lo lắng chút.

      Trì Dật Phi cao 1m75, so sánh với người thường tính quá lù nhưng đứng trước mặt Sở Lăng Xuyên ràng thấp đoạn, khí thế cũng thua nửa nhưng lại ra vẻ cường đại, để cho mình quá mất mặt.

      Tố Tố đứng ở đằng kia, rất sợ Sở Lăng Xuyên cùng Trì Dật Phi đánh nhau, cũng phải sợ Sở Lăng Xuyên bị đánh mà sợ có ảnh hưởng với nghiệp của , nghĩ bởi vì mà liên lụy đến .

      Tố Tố nhìn thấy Sở Lăng Xuyên gì đó bên tai Trì Dật Phi, giọng nên nghe được. Chỉ nhìn thấy sắc mặt Trì Dật Phi thay đổi, bộ dáng như mèo bị giẫm phải đuôi, giơ nắm đấm đánh tới Sở Lăng Xuyên.

      "A !" Tố Tố nhịn được kinh hãi, nghĩ Sở Lăng Xuyên bị đánh quyền nhưng mà Sở Lăng Xuyên lại nhanh nhẹn tránh đầu, sau khi bàn tay ngăm đen bắt được nắm tay Trì Dật Phi liền túm như vậy. Trì Dật Phi thẳng tắp bị ném ra ngoài, hướng đến chỗ nàng mà ngã chỏng vó.

      Động tác quá nhanh, quá ngoan (ác), gần như Tố Tố thấy làm như thế nào, chỉ thấy tránh túm mà người Trì Dật Phi rất chướng tai gai mắt nằm ở đó rồi, nửa ngày cũng có động tĩnh, ngã chết chứ ?

      Tố Tố có chút lo lắng tai nạn chết người, qua nhìn chỉ thấy Trì Dật Phi vẻ mặt đau đớn, há mồm thở dốc. Dường như muốn đứng lên nhưng kinh ngạc vì dậy nổi. Tố Tố nhớ tới cái vòng tay kia, vội vàng lấy ra từ trong túi, định quăng cho sau đó liền .

      Lúc này Sở Lăng Xuyên tới, cầm vòng tay trong tay Tố Tố rồi sau đó ngồi xổm xuống, dùng tay kia túm tay Trì Dật Phi lên rồi đặt vòng tay vào trong tay : "Trì tiên sinh, thứ quý trọng như này nên thu lại."

      Sở Lăng Xuyên rất tốt bụng giúp Trì Dật Phi lấy tay nắm chặt vòng tay, bàn tay ngăm đen cầm tay của Trì Dật Phi. Tố Tố nghĩ có việc gì, muốn kéo Sở Lăng Xuyên rời chỉ nghe thấy tiếng gãy, còn có tiếng Trì Dật Phi kêu đau vang lên.

      Chờ khi tay Sở Lăng Xuyên rời khỏi tay Trì Dật Phi, Tố Tố mới nhìn thấy vòng ngọc bị gãy trong tay Trì Dật Phi. Mà tay Trì Dật Phi đau mà run run, biết có gãy xương hay ? Lúc này Tố Tố mới ý thức được là Sở Lăng Xuyên dùng sức khi nắm tay Trì Dật Phi, làm vỡ vòng tay kia. Trời ơi, bàn tay Sở Lăng Xuyên là cái gì vậy ?!

      Sở Lăng Xuyên để ý tới Tố Tố kinh ngạc mà đứng dậy, từ cao nhìn xuống, còn ghé vào Trì Dật Phi, vẻ mặt bình tĩnh : "Trì tiên sinh, hôm nay gặp mặt, nếu về sau muốn nghe lại lời của tôi, mời cách xa vợ tôi ra chút, quấy rầy đến sinh hoạt hàng ngày của ấy."

      Sở Lăng Xuyên xong nắm tay Tố Tố, xoay người ra ngoài. Trì Dật Phi vốn định gọi người nhưng rồi cuối cùng lại thống khổ kêu gào : "Gia nhập quân ngũ rất giỏi sao, các người, tôi tìm lãnh đạo của mấy người !"

      Tố Tố nghe tiếng kêu gào phía sau, nhịn được lo lắng nhìn Sở Lăng Xuyên. Chỉ thấy vẻ mặt ung dung, ánh mắt bình tĩnh, đối với uy hiếp của Trì Dật phi thèm để ý : "Sở..."

      "Về nhà thôi." Sở Lăng Xuyên đánh gãy lời của Tố Tố, kéo tay ra, nhìn mấy vệ sĩ rục rịch kia mà thong dong tới bên cạnh xe.

      Trước khi lên xe còn hướng về phía mấy vệ sĩ muốn đánh lại dám kia mà...cười đứng đắn. Lúc này mới nhanh nhẹn chui vào bên trong xe, chạy nhanh rời .
      Last edited by a moderator: 14/7/16
      Halong-ngocTôm Thỏ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42 :

      Editor : Mèo (meoancamam)


      Xe chạy quay về nội thành, dọc đường hai người cũng chưa chuyện. Tuy rằng Tố Tố thực tức giận đêm qua bị Sở Lăng Xuyên oan uổng cùng giận dữ trách mắng nhưng mà lúc này lại là càng sùng bái hơn.

      Đột nhiên nhớ tới trách mắng đêm qua, Tố Tố lại vội vàng nhắc nhở chính mình cần có tiền đồ như vậy, quên rằng đêm qua dạy bảo giống như dạy con cháu mình hay sao ? Tại sao có thể lại bắt đầu sùng bái chứ ?

      Mấy lần nhắc nhở chính mình nhưng mà trong đầu đều là cao ngạo mà vẻ mặt lại thong dong cùng với đôi tay giống như rất thần kỳ, tay hẳn có rất nhiều sức lực nhỉ ? Tố Tố nhịn được mà nhìn trộm Sở Lăng Xuyên.

      Tố Tố nhìn thấy mặt Sở Lăng Xuyên vẫn còn duy trì loại uy nghiêm làm cho người ta kính sợ này, làm cho cả người càng thêm có phần góc cạnh. Hai bàn tay túm Trì Dật Phi quăng cho nằm rạp xuống đất, nắm chặt làm đứt vòng tay kia lúc này lại nắm tay lái.

      Nếu dùng thêm lực chút, tay lái nát luôn chứ ? Ý nghĩ này ở trong đầu Tố Tố chợt lóe lên, cảm thấy tại sao chính mình lại trở nên hài hước như vậy, nếu cái gì đều vừa sờ, bóp cái nát rồi đoán chừng Sở Lăng Xuyên trở thành chuyên gia phá hỏng rồi.

      Sở Lăng Xuyên mặt đổi sắc lái xe, ánh mắt nặng nề biết suy nghĩ gì. Nhưng mà chút động tác này của Tố Tố sớm nhận thấy. này làm sao lại nhìn lén chứ, cũng phải cho nhìn mà : "Làm sao lại dùng khóe mắt nhìn người khác chứ ? Muốn nhìn nhìn trực tiếp, đừng dùng ánh mắt liếc thế nữa."


      Tố Tố quay đầu, trực tiếp trợn mắt trắng liếc cái, tiếp đó thèm để ý tới nữa. nhưng là rất tức giận đấy, cực tức giận, nhất định phải làm cho biết rằng trách mắng có hậu quả vô cùng nghiêm trọng. À đúng rồi, thậm chí còn muốn đánh , còn chưa có làm được nhưng về sau có mâu thuẫn, tính tình nóng nảy liền dạy giống như cháu mình, sau đó lại vung cái tát, vậy kết quả của phải giống như vòng ngọc kia sao ? Nghĩ đến cảm thấy hơi sợ rồi.

      Sở Lăng Xuyên cũng nhận ra Tố Tố còn tức giận tại vì chuyện hôm qua, nghĩ nhận ra cái sai nhưng mà ngẫm lại ngày hôm qua chính mình mắng dữ như vậy, nghĩ nhận sai nhưng cái mặt này dù thế nào cũng kéo xuống được rồi. (*)

      (*) : Nghĩa là chị bỏ xuống danh dự để nhận sai với á.

      Ngay trong lúc hai người đều có tâm , cũng biết bất giác trở lại nội thành. Tố Tố định về nhà, như vậy phải ở cùng chỗ với , hơn nữa cũng muốn giải sầu, cái gì tức giận buồn bực đều vứt hết .

      Sở Lăng Xuyên chạy xe đến gần quảng trường thành phố dừng lại, quảng trường có rất nhiều nguồi chơi đùa, thả diều, dạo chơi, tắm nắng, bộ, đôi tình nhân lôi kéo nhau cũng có.

      Lúc Tố Tố và Sở Lăng Xuyên từ xe bước xuống lập tức khiến cho ít người chú ý, thế nhưng có hai chạy đến gần Sở Lăng Xuyên, muốn cách để liên lạc, thậm chí còn muốn chụp ảnh chung cùng . (Cút, cút ra. Hoa có chủ nhớ )

      Người đàn ông này, như thế nào lại trêu hoa ghẹo nguyệt như thế ? (Chị có ít đâu =.:) Tố Tố lập tức đến chỗ đài phun nước, Sở Lăng Xuyên thoát khỏi hai kia, đuổi theo vài bước rồi song song cùng Tố Tố, còn kiêu ngạo : "Bảo bối, em ghen sao ?"

      Tố Tố lắc đầu than thở : " là tự kỷ đến thể tự kiềm chế rồi."

      Vừa xong liền có em bé chừng mười tuổi cái xe đạp hét lên mà qua, cách đó xa còn đôi tình nhân xe đạp đôi đầy lãng mạn vòng quanh quảng trường. Tầm mắt Tố Tố liền dừng những người xe đạp kia.

      Ánh mắt Sở Lăng Xuyên rất nhạy bén, lập tức hiểu được suy nghĩ của Tố Tố. Nhưng mà cũng cái xe đạp lại có sức hấp dẫn lớn như vậy sao ? nắm bả vai chút, dặn dò : "Ở chỗ này chờ , chớ chỗ khác."

      xong liền nhanh chóng rời , Tố Tố xung quanh mấy quầy hàng mua vài đồ chơi. Còn chưa có hết liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ngồi chiếc xe đạp tới trước mặt rồi dừng lại, đứng xuống : "Lại đây đẩy nào."

      Hai con mắt Tố Tố mở to, đều là khó hiểu cùng nghi hoặc, làm gì lại đạp xe tới đây, phải cho dùng , lắc đầu, quên , tuy rằng rất muốn thử nhưng mà nghĩ muốn bị ngã đâu.

      "Giúp ." Sau khi Sở Lăng Xuyên tiếng Tố Tố liền kinh ngạc tới rồi nhận lấy xe đạp. rất nghe lời mà giúp tới chỗ trống trải có người, Sở Lăng Xuyên nhíu mày, nhịn được hỏi : "Làm sao lại ngồi lên ?"

      Tố Tố dừng bước, tuy rằng nguyện ý nhưng vẫn có chút xấu hổ : "Em biết ."

      Sở Lăng Xuyên mở to hai mắt nhìn Tố Tố, thể tin được. Thậm chí có cũng , thứ này phải giống như đồ chơi sao mà còn được ? "Em đùa phải ?"

      " giật mình như thế sao, mẹ em cho em học. Với cả đến trường nếu phải người trong nhà đưa đón chính là ngồi xe buýt, như vậy cũng cần phải học mà." Nhìn thấy ánh mắt vẫn kinh ngạc như cũ, Tố Tố cảm thấy có chút 囧 liền cố tình oán giận : "Như thế nào lấy chiếc xe đạp đôi chứ. Như vậy có thể chở em." (Cạn lời, xe đạp đôi càng khó mà mẹ =.:)

      Xe đạp đôi sao ? ra có nghĩ đến, nhưng mặc quân trang mà cùng xe đạp ở quảng trường bộ....Hay là thôi , ánh mắt nhìn xe chút, ra lệnh : " lên."

      "Hả ?"

      " dạy cho em." Thực ra Sở Lăng Xuyên xem ra cái này còn cần học sao ? Tùy tiện ngổi liên rồi đạp thôi, lắm nhưng tế bào vận động của Tố Tố làm sao mà chả hoạt động, tay nắm chặt ghế sau : "Nhanh chút nào."

      Tố Tố cũng còn do dự, ngôì lên rồi lo lắng dặn Sở Lăng Xuyên : " cần phải đỡ tốt đấy."

      "Được rồi, chân dùng sức để đạp ." Sở Lăng Xuyên ra lệnh tiếng, Tố Tố liền thử đạp chút, xe đạp liền về phía trước. Sở Lăng Xuyên xem ra cái xe đạp đồ chơi này với Tố Tố người này hóa ra lại giống như thể vượt qua.

      Vẫn đạp như vậy đến hơn mười giờ trưa, ngạc nhiên là vẫn học được cách xe đạp, có thể thấy được người nào đó có bao nhiêu ngốc nghếch.

      Nhưng mà có Sở Lăng Xuyên giúp đỡ nên Tố Tố trái lại cũng dũng cảm học, cũng lòng muốn học được. Nhưng Sở Lăng Xuyên lại sắp hộc máu, nha đầu này phải ngốc bình thường đâu, nhịn được kêu lên : "Đừng xoay tay lái lung tung, dưới chân dùng sức đạp. Nhìn đường phía trước, luôn nhìn dưới chân làm cái gì !"

      Bị Sở Lăng Xuyên kêu tiếng như vậy, tay Tố Tố run lên chút nhưng mà rất nhanh lại điều chỉnh lại. Sở Lăng Xuyên dùng sức đẩy vài lần, xe đạp tăng tốc mà nhanh.

      Tố Tố cũng dùng sức đạp, cảm thấy chơi rất vui, mặt liền sung sướng cười.

      Lúc đầu tin tưởng Sở Lăng Xuyên lắm, nhưng mà học lâu như vậy nên tại Tố Tố rất tin tưởng Sở Lăng Xuyên cho an toàn, có giúp tuyệt đối đổ.

      Tố Tố đạp chút thấy tốc đố chậm lại, liền cười kêu lên : "Nhanh hơn chút nữa , đẩy nhanh hơn chút !"

      Kêu vài tiếng thấy có người phản ứng liền quay đầu nhìn lại, oh, thần linh ơi, chỗ nào có người phía sau chứ. Vốn Sở Lăng Xuyên nên giúp đỡ xe để giữ thăng bằng giờ phút này lại đứng cách đó xa mà cười về phía .

      Tình huống gì thế này ? , thế nhưng lại buông tay ? Thế này là có ai giúp đỡ xe nữa ư ? Làm sao có thể mặc kệ chứ ?! A a a, Tố Tố trong lòng sợ hãi kêu, Sở Lăng Xuyên hại người như vậy chứ !

      biết Sở Lăng Xuyên giúp đỡ xe vẫn còn ngồi vững vàng, nhưng sau khi vừa quay đầu liền biết như thế nào rồi, nắm chắc được phương hướng, xe cũng giữ được thăng bằng, dưới chân quên phải đạp nên sợ hãi nhìn mình sắp đâm đầu vào rừng cây. "A !" Kinh hãi hô tiếng, ngã xe, người Tố Tố cũng bị ngã xuống.

      Vốn tưởng rằng mình ngã vô cùng thảm nhưng mà khi cơ thể tiếp xúc với mặt đất có đau đớn như dự đoán. Khi mở mắt ra liền thấy mình đè người dưới thân, làm đệm thịt cho !

      "Sở Lăng Xuyên !" Tố Tố quên hoảng sợ khi nãy, chính là khó hiểu là chạy tới như thế nào, bay đến sao ? Gào, xú gia hỏa cũng dám hại , Tố Tố buồn bực nắm bả vai "Ai cho buôn tay, buông tay mà, gạt người !"

      "A !" Sở Lăng Xuyên kêu đau tiếng, vẻ mặt thống khổ làm tâm Tố Tố run lên chút. Có phải làm đệm thịt mà bị đè đến đau ? Trong lòng hoảng hốt, vội vàng tránh ra từ người , lo lắng hỏi :" bị làm sao vậy ?"

      "Cánh tay của ....."

      "Cánh tay bị làm sao cơ ?"

      Sở Lăng Xuyên ngồi dậy, nhìn cánh tay phải của , đau đớn : "Hình như bị trật khớp rồi...."

      "Trời, trật khớp ư, chịu đựng rồi chúng ta bệnh viện." Khuôn mặt nhắn của Tố Tố "xoát" tiếng trắng bệch rồi, cực kỳ lo lắng mà chuyện cũng lưu loát. xong vội vàng đỡ Sở Lăng Xuyên đứng lên, nhưng mà khi vừa kéo tay trái Sở Lăng Xuyên eo của liền bị hai cánh tay có lực chặt chẽ giam cầm trong ngực.

      Còn chưa kịp phản ứng môi bị người nào đó hôn chút. Chờ khi Sở Lăng Xuyên rời môi của Tố Tố thấy được hai con mắt của sáng lên, liền lập tức rỏa ràng rồi, cái người đàn ông đáng ghét này dám đưa giỡn , cái gì cánh tay bị trật khớp chứ, căn bản là lừa gạt .

      Nhưng mà có việc gì cũng làm cho nhàng thở ra, thực an tâm. Tố Tố phen đẩy , Sở Lăng Xuyên cũng lập tức buông ra. Rời khỏi ôm ấp của , sau khi hai người đứng lên, Tố Tố liền trận quyền đấm cước đá đối với Sở Lăng Xuyên : "Sở Lăng Xuyên ! càng ngày càng kỳ cục ! Hôm qua hại em bị ngã ngã chổng vó, buổi tối còn mắng em ghê như vậy. Hôm nay lại hại em ngã thế nhưng còn dám gạt em, , rất đáng giận !"

      Sở Lăng Xuyên nhìn chút, bốn phía có người mời tùy ý để Tố Tố khóc om sòm. Chờ khi dừng khoa chân múa tay mới : "Ngày hôm qua em chính là xem trọng em, cũng là tức giận chính mình nên giọng điệu có nặng chút, về sau chú ý. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, tức giận nữa, uh ?"

      lần ngã như vậy, lần cãi nhau như vậy nên Tố Tố nghẹn tức cũng tiêu tán, Hơn nữa Sở Lăng Xuyên như vậy, nếu còn cáu kỉnh có vẻ cũng quá mức, hừ tiếng rồi chỉ xe đạp bị ngã mặt đất hỏi : "Cái kia tính như thế nào giờ ?"

      Sở Lăng Xuyên sửa sang lại quần áo chút, đội mụ lên rồi rất chắc chắn : "Bây giờ em cưỡi thử xem, khẳng định ngã, em xuất sư được. Đừng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn , chính mình thử xem chẳng phải biết được sao."

      Thử xem liền thử xem, cũng phải loại hèn nhát. Tố Tố nâng xe đạp dậy, làm vài động tác chuẩn bị rồi bước cưỡi lên. Sau đó loạng choạng lên, ha, được này !

      Cuối cùng chút tức giận cũng bởi vì thành tựu nho này mà tan thành mây khói.

      Trả xe đạp rồi hai người cùng ăn cơm trưa. Tố Tố rất đói bụng nên ăn ít. Ở mặt ngoài hai người nhìn trông rất hài hòa nhưng trong lòng Tố Tố luôn có chút thông.

      ra từ nhà ăn sau đó hai người lên xe. Tố Tố giằng co cho tới trưa nên thực có chút mệt mỏi, lười biếng liếc mắt nhìn Sở Lăng Xuyên cái : "Hôm nay về đơn vị sao ?"

      Sở Lăng Xuyên giơ tay sờ sờ tóc Tố Tố, hơi câu môi, trong mắt lên ánh sáng dễ nhận thấy, trầm giọng : "Lát nữa trở lại. Mệt mỏi rồi , mệt mỏi ngủ trong chốc lát, bao giờ đến gọi."

      "Ưm..."

      Tố Tố nhắm mắt lại mà ngủ gà ngủ gật, được lát liền mơ mơ màng màng ngủ luôn. Thẳng đến khi có người nhàng đẩy , mới mê man trừng mắt lại, nhìn trước mắt là nhà của người nhà bộ đội ngây ngẩn chút, nằm mơ ?

      Nhắm mắt lại mà tiếp tục ngủ, đúng, Tố Tố lại mở mắt ra, hoàn toàn tỉnh táo. quay đầu nhìn thấy Sở Lăng Xuyên vẻ mặt cười xấu xa, nhìn lại vài người nhà trong viện chút, Tố Tố nhéo mặt mình, có cảm giác là phải nằm mơ : "Đây là tình huống gì vậy ?"

      Sở Lăng Xuyên buồn cười nhìn phản ứng của Tố Tố, giơ tay xoa đầu chút, đè thấp giọng : "Nhóc con ngốc, nhìn cái gì chứ ? cho em biết là em bị bắt cóc. Yên tâm , người chồng đầy bạc đãi em đâu."

      囧 ! Tại sao lại thành lưu manh chứ ! Bụng Tố Tố run lên cái, thế nhưng lại còn ném cho cái mị nhãn, mười phần tê người !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :