1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Của Trung Tá - Hồ Ly

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55.1 : Vợ, cùng em

      Editor: Mèo (meoancamam)

      Sở Lăng Xuyên đến cũng nhanh mà cũng nhanh, Tố Tố thể tin được lại vì giấc mơ như vậy mà đột nhiên chạy về, đen mặt mà hỏi hồi. Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, dù giống như bị điên nhưng cũng sắp bị thần kinh rồi, còn là người bình thường nữa.

      Cho nên, đột nhiên về nhà thực ra là nhớ , hoặc cũng có thể là giấc mơ kia tạo ra tác động rất lớn . Thực cảm thấy, có khi như đứa trẻ to con vậy, bên ngoài trưởng thành chững chạc, nhưng tính cách trẻ con bên trong vẫn chưa biến mất, ....

      vung tay áo , vung tay áo lần nữa lại về. từng , vung nhiều thành thói quen rồi, nhưng mà vì sao, ...

      Chủ nhật, lúc đó trở về, liền đếm đầu ngón tay mấy ngày, rốt cuộc cũng đến Chủ nhật. Sau khi tan giờ làm, mọi người đều thu thập đồ đạc chuẩn bị rời , Tố Tố cũng vậy.

      môi lên tươi cười, vẫn kìm lòng được mà hát vài bài hát, nhìn ra được tâm tình của rất tốt. Đương nhiên là rất tốt rồi, nghĩ đến hôm nay Sở Lăng Xuyên trở về, trong lòng liền kìm nén vui sướng được.

      Tố Tố nhịn được nhớ lại, thường nửa đêm với về đến nhà, hay là ở nhà chờ ? Hoặc có thể là, khi ra cổng trường, đứng ở trước cổng rồi chăng, thẳng tắp đứng đó mà chờ , đón về nhà.

      Khi miên man suy nghĩ cũng sắp xếp xong mọi thứ rồi, liền đeo túi sách rời khỏi cùng đồng nghiệp. Những đồng nghiệp có xe hoặc nhờ xe đều nhộn nhịp rời , Tố Tố đứng ở cổng, thấy được bóng dáng thẳng tắp kia đâu ?

      Ơ ? Người này, phải về rồi chứ ? Hay là buổi tối mới về, cũng gọi điện báo cho tiếng. đứng ở nơi đó, chờ đợi, nhìn xung quanh, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của xuất , nhưng mà vẫn thấy.

      Đột nhiên trước mắt bỗng tối lại, có người ở đằng sau che nắng cho . Dù cho nhìn thấy, dựa vào cảm giác biết đó là , mùi hương kia, cảm giác kia, đều quen thuộc, liền nhịn được nở nụ cười, đưa tay người che kín ánh mắt kia, cầm được.

      buông ra, quay đầu, quả nhiên thấy được khuôn mặt tuấn cương nghị của , còn có đôi mắt sâu thẳm kia, phóng điện về phía , ánh mắt đó thực làm cho người ta thể dời mắt được.

      Tố Tố nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, muốn phóng điện, cũng làm.

      Sở Lăng Xuyên lại nghiêm mặt, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt nhìn Tố Tố từ xuống dưới : " em này giáo An, vừa rồi em hết nhìn đông lại nhìn tây là tìm ai vậy, đứng sau lưng em lâu như vậy mà em phát ra, quá đúng ?"

      Tố Tố nhìn lại , nhìn chăm chú gương mặt cương nghị của : "Sau gáy em có mắt, em cái vị chiến sĩ này, có việc gì trốn sau lưng người khác làm gì, là sở thích sao ?"

      Sơ Lăng Xuyên giơ tay, theo thói quen xoa xoa đầu "Em định tiếp tục lảm nhảm với , hay là theo về nhà đây ?"

      Vẻ mặt Tố Tố vui vẻ, ôm cánh tay , ràng lưu loát : "Về nhà !"

      Sở Lăng Xuyên đứng con đường khác, khó trách Tố Tố tìm người cũng tìm xa được, lần này cố ý ra vẻ huyền bí. Lên xe, thuần thục khởi động xe, chạy về phía nhà bọn họ.

      được nửa đường, mua đồ ăn, Sở Lăng Xuyên muốn làm bữa tối thịnh soạn, Tố Tố cũng gọi điện về nhà tối hôm nay về. tính ngày mai lại thăm cha mẹ hai bên.

      Về đến nhà, vừa thay giày xong, Sở Lăng Xuyên liền vứt tất cả những thứ này nọ xuống đất, ôm Tố Tố, liên tiếp hôn mặt cùng môi , hai tay mạnh yếu vừa phải vòng qua người , hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau.

      Khi môi lưu luyến rời khỏi đôi môi của Tố Tố, đôi mắt sâu thẳm nhìn mặt chăm chú, trầm thấp hỏi : "Bảo bối, chúng ta mấy ngày gặp rồi đây ?"

      Hai tay Tố Tố từ lúc nào ôm chặt lấy thắt lưng rắn chắc của , nghĩ chút "Tính hôm nay nữa là ba ngày."

      "Tại sao lại cảm thấy, chúng ta ba năm gặp rồi nhỉ. Tới đây, để nhìn tốt xem nào." Sở Lăng Xuyên xong liền đẩy Tố Tố ra, kéo dãn khoảng cách của hai người, nhíu nhíu mày "Sao gầy như vậy."

      "Hả ? Có sao ?" Tố Tố đồng ý, bản thân cũng cảm thấy mình gầy, giơ tay nhéo nhéo ngang hông mình, lại sờ sờ mặt mình " có mà, khác lắm so với trước kia."

      "Tới đây, ngồi xuống nào." Sở Lăng Xuyên xong liền kéo Tố Tố ngồi lên ghế sô pha xa, hai người ngồi cạnh nhau " , muốn ăn cái gì, đều có thể làm ra cho em."

      "Tùy thôi." Nhắc đến ăn uống, liền có chút khẩu vị gì, giống như rất muốn ăn, nhưng khi ăn lại cảm thấy gì cả, còn có thể nhịn nghĩ đến việc nôn ra, cho nên cũng dám cầu cái gì, khẳng định ăn được.

      Sở Lăng Xuyên vươn tay nắm mặt , ra vẻ tức giận : "An Nhược Tố, em bảo "Tùy thôi." là như thế nào đây, hả ? mau, ăn cái gì, làm. Đừng khách sáo đấy vợ."

      Được rồi, vậy liền khách sáo, muốn ăn, gà xé phay xào ngô rang, bí đỏ hấp, canh móng giò. Cuối cùng món chính là gà xào cay, món Sở Lăng Xuyên thích nhất, đương nhiên, mấy thứ này đều mua rồi.

      Nếu Sở Lăng Xuyên còn muốn ăn cái gì khác liền nghiên cứu mà làm, có nhiệm vụ phụ trách gọi món ăn.

      Tố Tố xong món muốn ăn, Sở Lăng Xuyên liền đứng dậy nhanh chóng nấu, lại thu dọn phòng.

      Khoảng qua tiếng, cơm tối cũng xong rồi.

      Đồ ăn bàn, khi Sở Lăng Xuyên gọi Tố Tố đến ăn, nhìn thấy sắc mặt Tố Tố tốt lắm ra từ phòng vệ sinh liền nhanh chóng tới, ôm eo : "Đây là làm sao vậy ?"

      Tố Tố phẩy tay " có việc gì, là phản ứng bình thường thôi. Cơm xong?" Mới vừa ói trận, ôi.

      "Cơm xong, đến ăn thôi." Sở Lăng Xuyên xong cũng ôm lấy Tố Tố vào phòng ăn, hai người lần lượt ngồi cuống, bàn ăn đầy món tỏa ra mùi thơm mê người. Nếu như trước đây khẳng định ăn ngon lành, nhưng bây giờ chút khẩu vị cũng chẳng có, cho dù muốn ăn vẫn phải ăn thôi.

      Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố như vậy trong lòng cũng chẳng biết làm sao, cực kỳ đau lòng. nhanh chóng nhét đũa vào tay : "Vợ, em nhìn , muốn ăn cái gì ăn nhiều chút."

      " cũng phải ăn chứ." Tố Tố miếng thịt đưa đến miệng , liền há miệng cắn cả miếng, cũng cầm lấy thìa múc canh, đặt xuống trước mặt "Em nhanh chóng ăn , tự ăn được."

      Tố Tố ăn vài miếng liền che miệng chạy , Sở Lăng Xuyên bị dọa sợ, liền vội vàng chạy qua bị Tố Tố đóng cửa chặn bên ngoài, cũng muốn nhìn thấy cảnh tượng ghê ghê này. "Vợ!" Ở bên ngoài Sở Lăng Xuyên nghe thấy Tố Tố ói bên trong, chỉ có thể lo lắng suông mà giúp được gì, cũng chẳng thay làm việc này, trước kia chỉ biết phụ nữ khi có thai nghén thai gì gì đó, nhưng hôm nay thấy chính vợ mình bị hành hạ như vậy, càng sâu sắc cảm nhận được phụ nữ mang thai quả thực cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

      Ăn cơm tối mấy lần rồi cuối cùng cũng ăn xong. Sau khi tắm rửa hai người liền nghỉ ngơi. Lúc này Tố Tố cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, làm tổ trong lòng , cảm thấy thực yên ổn, tay cũng vô tình vuốt ngực .

      vô ý, nhưng mà có tâm đấy, trong lòng là người con mình nhớ mong hằng đêm, huống chi lâu lắm "làm" rồi, cũng có nhu cầu. Nhưng mà Tố Tố mang thai, cũng thể làm càn, cho nên đành phải phát huy hết tính nhẫn nại siêu cường của mình.

      này, chịu ngoan ngoãn, đây phải khiêu chiến lực nhẫn nại của sao? Sở Lăng Xuyên nhịn được nữa mà nắm bàn tay thành của , ngôn từ chính nghĩa : "An Nhược Tố, em có thể ngoan ngoãn chút được , tay mò mẫm chỗ nào vậy."

      Lúc này Tố Tố mới hoàn hồn, thấy tay mình khiêu chiến ngực liền vội vàng rút tay về, lúc này lại nắm chặt, nhân lúc phòng bị mà kéo tay xuống giữ chặt nơi đó của .

      Cứng rắn!

      Tố Tố tròn mắt nhìn, đây là lần đầu tiên đụng chạm đến chỗ này, mặt liền lập tức nóng ran, vội vàng rút tay khỏi cái nắm tay của , xấu hổ tức giận vỗ lên ngực cái.

      Vẻ mặt Sở Lăng Xuyên cười xấu xa, nhịn được hôn lên khuôn mặt nhắn ửng hồng của , nghĩ đến việc bị nghén đến như vậy liền nhịn được : "Bảo bối, em thực vất vả, thực đau lòng, nhưng bản thân lại thể thay em được. Hãy kiên trì, sau khi sinh đứa con này em với đều tự do rồi."

      " tự do cái gì? cũng phải sinh con." Người này, mỗi từ mỗi câu đều có thể là người khác thoải mái trong lòng, dùng rất tốt, vẻ ngoài đẹp trai, lời cũng xinh đẹp nha.

      "Bảo bối, nhìn em khó chịu, cũng khó chịu theo." Sở Lăng Xuyên xong liền đến gần tai Tố Tố, xấu xa : "Hơn nữa, em là thịt trong , lúc này thấy được sờ được, sao lại thể ăn chứ."

      xong, lưng Tố Tố liền bị véo cái chút lưu tình.
      Vy TửTôm Thỏ thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55.2: Vợ, cùng em

      Editor: Mèo (meoancamam)

      Hai người vốn định thăm cha mẹ, sau đó đưa Tố Tố ra ngoài giải sầu. Nhưng bỗng nhiên có cuộc điện thoại gọi tới làm rối loạn kế hoạch của bọn họ.

      Là La Vĩ Khôn gọi tới tìm Sở Lăng Xuyên, biết ở nhà liền báo cho biết, hôm nay là họp lớp cấp hai, muốn đưa Tố Tố tham gia cùng. Địa điểm là biệt thự nhà La Vĩ Khôn, mười giờ có mặt.

      Nhìn thời gian chút, bây giờ cũng chín giờ, còn tiếng nữa, chuẩn bị chút thời gian còn lại cũng đủ. Bạn học trung học cấp hai khó có thể tụ họp với nhau, bao nhiêu năm gặp rồi.

      Sở Lăng Xuyên và Tố Tố thay quần áo, chuẩn bị tham gia họp lớp cùng bạn học. Phía mặc chiếc áo sơ mi sọc kẻ sắn lỡ tay, mở hai cúc áo làm lộ ra vùng da cổ màu đồng. Phía dưới mặc quần thường xanh dương đậm, hai chân thon dài vô cùng khỏe khoắn.

      Tố Tố mặc chiếc váy đầm, nửa màu trắng, phần eo đeo chiếc thắt lưng màu hồng thắt thành nơ bướm. Làn váy được trang trí bằng họa tiết hoa hồng trắng đan xen, để hoàn chỉnh còn đeo đầu chiếc mũ màu trắng cùng hồng. Do tóc dài quá nên Tố Tố ngại xõa ra nóng, bện thanh đuôi sam, rủ ngang bên vai trông rất có dáng vẻ thùy mị.

      Hai người nhìn trang phục của đối phương chút, Sở Lăng Xuyên liền nhịn được mà cau mày, tay chỉ váy Tố Tố: "Váy quá ngắn, đùi cũng lộ ra rồi, đổi ."

      Tố Tố cúi đầu nhìn váy của mình, vừa tới đầu gối, dài ngắn, có chỗ nào lộ đùi chứ, ràng là hưu vượn. ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào cổ áo hở ra để lộ làn da màu đồng trước ngực : " phải cũng nên nhìn lại bản thân sao, ngực cũng lộ ra rồi, em còn chưa , làm cái gì mà đóng cúc chứ, khoe khoang có bắp thịt, có làn da màu đồng à, dừng nhá. Em đây váy vừa đến đầu gối, dài ngắn, vô cùng thích hợp, Sở Lăng Xuyên, em đổi."

      Hai người tranh luận điện thoại reo lên, Tố Tố liếc cái rồi nhận điện thoại. Là Thiệu Minh Thành gọi tới, hỏi bọn họ chưa, Tố Tố bảo biết rồi cúp điện thoại. Lúc này mới nhớ ra, Thiệu Minh Thành cũng là bạn học cấp hai của Sở Lăng Xuyên.

      Khi xuất phát, Sở Lăng Xuyên vẫn còn phê bình váy Tố Tố thích hợp, Tố Tố cũng vẫn cài cúc áo có vấn đề.

      Hai người này, đến vấn đề quần áo cũng có thể tranh luận, cũng quá buồn chán rồi. Tố Tố đồng ý, thời gian cũng còn nhiều, cuối cùng Sở Lăng Xuyên phải thỏa hiệp hai người mới ra cửa được.

      Biệt thự nhà La Vĩ Khôn ở vùng ngoại ô, lái xe hơn hai mươi phân (*) liền đến, mà cuộc họp lớp này cũng tay tổ chức.

      (*) phân: đơn vị đo độ dài của Trung Quốc được sử dụng trong đời sống hàng ngày, giống với yến tạ tấn của Việt Nam, 1 phân = 1 cm. (Editor: mình nghĩ tác giả nhầm đơn vị chăng?)

      Khi Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đến, chiếc xe con cũng sau bọn họ cùng vào, nhìn người trong xe liền biết đó là Thiệu Minh Thành.

      Hai chiếc xe con dừng lại, Thiệu Minh Thành vừa xuống xe liền đến chỗ Tố Tố và Sở Lăng Xuyên.

      "Chị dâu, nghe chị có thai, chúc mừng chúc mừng nha." Thiệu Minh Thành cười cười chào hỏi cùng Tố Tố trước, lúc này mới luyên thuyên với Sở Lăng Xuyên, "Xuyên Tử, chúc mừng, lên chức làm cha rồi, cái người này có chuyện tốt nào cũng đều trước em ."

      "Hâm mộ, hâm mộ, chính tôi cũng phải tranh thủ thời gian thôi." La Vĩ Khôn cười ha hả xong, cũng tới đây "Minh Thành à, ông mà muốn làm cha lúc này cũng là cha mấy đứa rồi?"

      "Nằm mơ , bớt bậy." Thiệu Minh Thành xong xoay người quay lại xe mình, mở cửa rồi đưa tay nắm lấy cái gì đó, thế nhưng lại kéo ra người sống sờ sờ chứ. Tố Tố vừa nhìn thấy khỏi trợn tròn mắt, đó phải là Tiểu Nhiên sao?

      Vẻ mặt Tiểu Nhiên buồn bực xuống xe, hất tay Thiệu Minh Thành ra. Chỉ là khi thấy Tố Tố cảm xúc cũng khá hơn chút, tới cạnh Tố Tố khoác tay , cho Thiệu Minh Thành ánh mắt ra oai.

      Thiệu Minh Thành mà kéo Tiểu Nhiên ra cũng tốt, đương nhiên Sở Lăng Xuyên lại càng , La Vĩ Khôn liền : " thôi, mọi người đều vào hết rồi, chỉ chờ mấy vị đại thần các ông thôi đấy."

      La Vĩ Khôn xong mọi người cũng đến vườn hoa sau nhà, Tiểu Nhiên cùng Tố Tố dắt tay nhau đằng sau ba người đàn ông. Hai người vừa vừa chuyện, bao lâu sau liền vào khoảng sân rộng lớn.

      Trong lúc chuyện phiếm Tố Tố mới biết được, Tiểu Nhiên là bị Thiệu Minh Thành bắt chứ phải tự nguyện, trách được sao lại có vẻ mặt buồn bực như vậy. Hỏi bạn rốt cuộc phát triển đến đâu rồi, nàng chỉ vẫn như vậy. trốn tránh, ta cũng lại vẫn có thể bắt được . Hai người này chắc vẫn chơi trốn tìm đây mà.

      Khi Tố Tố và Tiểu Nhiên chậm rãi đến vườn hoa liền nhìn thấy rất nhiều người, mọi người ai cũng rất thân thiện chuyện với nhau, cả trai lẫn ước chừng khoảng hai mươi mấy người, đúng là ít đâu.

      Là mấy người bạn cùng lớp với người nhà, đa số nhiều năm gặp, cùng nhau tụ lại chỗ ôn chuyện trông vô cùng náo nhiệt.

      Cách đó xa còn có người giúp việc nướng thức ăn, bàn dài bay các loại hoa quả tráng miệng.

      Người có chút đông nên trong thời gian ngắn Tố Tố chưa tìm thấy Sở Lăng Xuyên, quay đầu rốt cuộc cũng tìm thấy ôn chuyện cùng vài người bạn cùng lớp, hình như bị tra hỏi gì đó, dáng vẻ có chút thoát thân được.

      Khi nhìn về phía đúng lúc cũng thấy được , liền thầm vẫy vẫy tay ý bảo qua chỗ đó. cũng muốn qua đó nhưng mà thể bỏ lại Tiểu Nhiên được.

      Lúc này, Thiệu Minh Thành liền tới kéo Tiểu Nhiên vào trong ngực, quay đầu với Tố Tố: "Chị dâu, chị cùng Xuyên Tử , Tiểu Nhiên có em rồi."

      xong, Tiểu Nhiên liền bị Thiệu Minh thành kéo , Tố Tố nhìn hai người mà nhịn được lắc đầu cười.

      Sau khi thấy Tiểu Nhiên rời , lúc Tố Tố định đến chỗ Sở Lăng Xuyên cũng rời khỏi chỗ đó về phía , mới được vài bước liền bị cao gầy chặn lại.

      Sở Lăng Xuyên hơi cúi đầu nhìn chặn đường của mình, định chuyện kia lại cười cười : "Lăng Xuyên, lâu gặp, còn nhớ mình ?"

      "Tô Tuệ Vân." Trí nhớ của Sở Lăng Xuyên vẫn luôn vô cùng tốt, tuy nhiều năm gặp nhưnh vẫn có thể nhớ được người bạn cùng trung học này, bọn họ cũng từng ngồi cùng ban, là lớp trưởng còn là lớp phó học tập. (Cặp đôi đẹp nhất trong lớp học, chẳng hiểu sao cái bọn học giỏi chúng nó cứ được ngồi cùng bàn, giỏi càng giỏi, còn những học sinh đáng thương yếu càng yếu..)

      " thể ngờ, cậu vẫn nhớ mình." Tô Tuệ Vân rất , giống như hồi tưởng gì đó, sau liền có chút hoảng hốt : "Năm đó cậu nhận được tin sao... Vì sao cậu lại đến, mình chờ cậu cả đêm."

      Đúng lúc Tố Tố tới, những lời này của Tô Tuệ Vân đều được thu hết vào tai, ách? Cái tình huống gì đây?

      Sở Lăng Xuyên khẽ nhíu mày, nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, vươn tay ôm Tố Tố, giới thiệu: "Người này là vợ mình An Nhược Tố. Tố Tố, đây là bạn học trung học của , Tô Tuệ Vân."

      "Chào cậu." Khi Tố Tố mỉm cười chào Tô Tuệ Vân lại có chút sửng sốt, ánh mắt e dè nhìn chằm chằm Tố Tố, cuối cùng rơi xuống người Sở Lăng Xuyên, có chút dám tin hỏi: "Cậu, cậu kết hôn rồi? có lỗi, mình, mình xin lỗi tiếp chuyện được."

      Tô Tuệ Vân xong cũng rời , bước chân có chút rối loạn giống như bị đả kích vậy, Tố Tố trừng mắt với Sở Lăng Xuyên, nhún người, sáp đến gần giọng : "Xem ra kết hôn làm cho ít trái tim con tan nát dưới đất nha.."

      "Chỉ bừa." Sau khi Sở Lăng xụ mặt mắng tiếng liền có mấy người bạn học mang theo người nhà đến, mọi người cùng nhau ôn chuyện, giới thiệu người nhà cho đối phương.

      Trong nội tâm Sở Lăng Xuyên rất tự hào nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh giới thiệu Tố Tố cho mọi người biết.

      Tất cả mọi người gọi tên Sở Lăng Xuyên mà toàn gọi là lớp trưởng, hơn nữa còn vô cùng chú ý đến tình hình chỗ , nhìn ra được cái người lớp trưởng này có hình tượng rất lớn trong lòng mọi người.

      Bạn học cũ ở cùng chỗ, rất nhiều chuyện hết, tán gẫu cả ngày cũng xong. Thế nhưng Tố Tố lại chú ý thấy gọi là Tô Tuệ Vân kia lại đơn ngồi chỗ, ánh mắt chỉ luôn nhìn Sở Lăng Xuyên.

      Tô Tuệ Vân kia nhìn qua có chút thất hồn lạc phách, ánh mắt khi nhìn Sở Lăng Xuyên là khát vọng cùng tuyệt vọng. Xưa nay ai cũng hiểu được, trái tim thiếu nữ vào rất nhiều năm trước bị Sở Lăng Xuyên gây tai họa, ài.

      Buổi tiệc họp lớp tiến hành thuận lợi, kết thúc tốt đẹp. Lúc chia tay, ai cũng đều lưu số điện thoại, rồi liền lưu luyến mà lục tục rời .

      biết từ lúc nào mà Mạc Tiểu Nhiên được Thiệu Minh Thành đưa rồi. Lúc Tố Tố và Sở Lăng Xuyên rời , Tô Tuệ Vân kia vẫn nhìn theo bọn họ, vẻ mặt đơn ngồi chỗ đó, chút động đậy.

      Về đến nhà, vừa mới đến cửa đổi giày Tố Tố liền bị Sở Lăng Xuyên bế lên vào phòng ngủ rồi hạ xuống giường. Sở Lăng Xuyên cũng ngồi cạnh, vươn tay nắm chân : "Vợ, em có mệt , để xoa bóp chân cho nhé?"

      " mệt mỏi." Tố Tố vỗ vỗ gối bên cạnh, "Qua đây, tiểu Xuyên Xuyên, chị có việc hỏi ." (Editor: Hi hi, ghen rồi ghen rồi, màn tra hỏi bắt đầu :)))

      "Vợ bảo bối, em chắc khát nước lắm, rót nước cho em." Sở Lăng Xuyên xong muốn , Tố Tố liền hô lên: "Sở Lăng Xuyên, dám chuồn em để yên cho đâu, ngồi xuống."

      Hừ hừ, rốt cuộc đến lúc phát uy rồi, trong lòng Tố Tố tự hào.

      Sở Lăng Xuyên ngoan ngoãn ngồi xuống, nở nụ cười mê người "Vợ, có chuyện gì muốn hỏi, nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn. (*)"

      (*) tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn : hễ biết , hễ hết.

      Tố Tố nhíu mày, kỳ quái hỏi: "Cái đó sao lại như vậy, cái gì thư, cái gì đợi cả đêm nha? Người nào đó mình chưa từng trải qua tình , chẳng lẽ là dối sao. Tiểu Xuyên Xuyên, dối là muốn trừng phạt!"

      " thực biết sao lại như vậy, nếu như em muốn biết, liền giúp em hỏi." Sở Lăng Xuyên nghiêm trang xong liền đứng dậy muốn , Tố Tố liền hô: " quay lại cho em!"

      Sở Lăng Xuyên đứng bên giường, đen mặt mà dơ tay đặt trước vị trí tim mình, vẻ mặt thống khổ : "Vợ à, em hoài nghi làm cho vô cùng đau lòng. quyết định, tối hôm nay tuyệt thực!"

      "Được, em cùng tuyệt thực." tin trị được , trong lòng Tố Tố lạnh lùng hừ tiếng.

      Người nào đó tuyệt thực nhưng thể khiến phụ nữ có thai tuyệt thực đâu, Sở Lăng Xuyên liền vội vàng : "Báo cáo vợ, là có chuyện như thế này. Lúc tốt nghiệp trung học, nhận được quá nhiều tờ giấy nhưng đều xem, cho nên về chuyện xảy ra với bạn kia, biết, trả lời hoàn tất, xin lãnh đạo chỉ thị."

      "Chỉ đơn giản như vậy?" Vẻ mặt Tố Tố cố ý tin.

      "Đương nhiên. Vốn hề phức tạp như vậy. Vợ, em phải tin tưởng ."

      Tố Tố nằm xuống, có chút ủ rũ : "Được rồi, muốn em tin tưởng cũng được. Nhưng mà cũng phải thể chút thành ý. Hát bài hát ru con cho em và tiểu Xuyên . Nghĩ xem nào, bài Hai con hổ (*) , biểu đạt rất sâu đậm, để em ngủ thiếp rồi có thể tự do hoạt động."

      Sở Lăng Xuyên cực kỳ khó xử, dơ tay ôm lấy đầu từ chối: "Bảo bối, mốn hát sao, sợ dọa đến em cùng tiểu Xuyên . vẫn nên hát hơn."

      " được, bắt buộc phải hát." Tố Tố thỏa hiệp, vẫn luôn tò mò, đẹp trai như vậy, giọng hát phải nên êm tai đúng . Có phải dọa người giống như La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành đây?

      Sở Lăng Xuyên muốn hát, nhưng lại thể tuân theo chỉ thị của đồng chí An Nhược Tố, đành phải hát với dáng vẻ khảng khái hy sinh : " hát! Nhưng mà bảo bối à, em phải chuẩn bị tâm lý tốt, nhất định phải chuẩn bị tâm lý tốt."

      "Được, em chuẩn bị sẵn sàng, hát ." Tố Tố hít sâu hơi, đợi mở miệng, muốn mở mang kiến thức nghe tiếng hát muốn mạng người của .

      Sở Lăng Xuyên lại lui về phía sau, lui đến cửa mới rống to: "Hai con hổ, hai con hổ..."

      Đây là, Sở Lăng Xuyên vừa mở miệng giống như điên cuồng tranh giành với ai mất, ở đây có chỗ nào giống ca hát, ràng là rống nha, chẳng khác gì rống đến nỗi phá tan cổ họng cả, Tố Tố thiếu chút nữa bị hát đến gọi mẹ ơi...

      Vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt trợn tròn nhìn người đàn ông hát đến nỗi gân xanh cổ , cũng chịu đựng được nữa mà hô: "Ngừng!"

      Sở Lăng Xuyên lập tức liền hé giọng, tuy Tố Tố dám khen tặng với khả năng ca hát của nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng ra vẻ hưởng thụ: "Ách, cái kia, được rồi, tự do hoạt động , em nghỉ ngơi chút."

      xong Tố Tố liền nhắm mắt ngủ, tiếng hát này thực đáng sợ mà!
      Vy TửTôm Thỏ thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55.2: Vợ, cùng em

      Editor: Mèo (meoancamam)

      Hai người vốn định thăm cha mẹ, sau đó đưa Tố Tố ra ngoài giải sầu. Nhưng bỗng nhiên có cuộc điện thoại gọi tới làm rối loạn kế hoạch của bọn họ.

      Là La Vĩ Khôn gọi tới tìm Sở Lăng Xuyên, biết ở nhà liền báo cho biết, hôm nay là họp lớp cấp hai, muốn đưa Tố Tố tham gia cùng. Địa điểm là biệt thự nhà La Vĩ Khôn, mười giờ có mặt.

      Nhìn thời gian chút, bây giờ cũng chín giờ, còn tiếng nữa, chuẩn bị chút thời gian còn lại cũng đủ. Bạn học trung học cấp hai khó có thể tụ họp với nhau, bao nhiêu năm gặp rồi.

      Sở Lăng Xuyên và Tố Tố thay quần áo, chuẩn bị tham gia họp lớp cùng bạn học. Phía mặc chiếc áo sơ mi sọc kẻ sắn lỡ tay, mở hai cúc áo làm lộ ra vùng da cổ màu đồng. Phía dưới mặc quần thường xanh dương đậm, hai chân thon dài vô cùng khỏe khoắn.

      Tố Tố mặc chiếc váy đầm, nửa màu trắng, phần eo đeo chiếc thắt lưng màu hồng thắt thành nơ bướm. Làn váy được trang trí bằng họa tiết hoa hồng trắng đan xen, để hoàn chỉnh còn đeo đầu chiếc mũ màu trắng cùng hồng. Do tóc dài quá nên Tố Tố ngại xõa ra nóng, bện thanh đuôi sam, rủ ngang bên vai trông rất có dáng vẻ thùy mị.

      Hai người nhìn trang phục của đối phương chút, Sở Lăng Xuyên liền nhịn được mà cau mày, tay chỉ váy Tố Tố: "Váy quá ngắn, đùi cũng lộ ra rồi, đổi ."

      Tố Tố cúi đầu nhìn váy của mình, vừa tới đầu gối, dài ngắn, có chỗ nào lộ đùi chứ, ràng là hưu vượn. ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào cổ áo hở ra để lộ làn da màu đồng trước ngực : " phải cũng nên nhìn lại bản thân sao, ngực cũng lộ ra rồi, em còn chưa , làm cái gì mà đóng cúc chứ, khoe khoang có bắp thịt, có làn da màu đồng à, dừng nhá. Em đây váy vừa đến đầu gối, dài ngắn, vô cùng thích hợp, Sở Lăng Xuyên, em đổi."

      Hai người tranh luận điện thoại reo lên, Tố Tố liếc cái rồi nhận điện thoại. Là Thiệu Minh Thành gọi tới, hỏi bọn họ chưa, Tố Tố bảo biết rồi cúp điện thoại. Lúc này mới nhớ ra, Thiệu Minh Thành cũng là bạn học cấp hai của Sở Lăng Xuyên.

      Khi xuất phát, Sở Lăng Xuyên vẫn còn phê bình váy Tố Tố thích hợp, Tố Tố cũng vẫn cài cúc áo có vấn đề.

      Hai người này, đến vấn đề quần áo cũng có thể tranh luận, cũng quá buồn chán rồi. Tố Tố đồng ý, thời gian cũng còn nhiều, cuối cùng Sở Lăng Xuyên phải thỏa hiệp hai người mới ra cửa được.

      Biệt thự nhà La Vĩ Khôn ở vùng ngoại ô, lái xe hơn hai mươi phân (*) liền đến, mà cuộc họp lớp này cũng tay tổ chức.

      (*) phân: đơn vị đo độ dài của Trung Quốc được sử dụng trong đời sống hàng ngày, giống với yến tạ tấn của Việt Nam, 1 phân = 1 cm. (Editor: mình nghĩ tác giả nhầm đơn vị chăng?)

      Khi Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đến, chiếc xe con cũng sau bọn họ cùng vào, nhìn người trong xe liền biết đó là Thiệu Minh Thành.

      Hai chiếc xe con dừng lại, Thiệu Minh Thành vừa xuống xe liền đến chỗ Tố Tố và Sở Lăng Xuyên.

      "Chị dâu, nghe chị có thai, chúc mừng chúc mừng nha." Thiệu Minh Thành cười cười chào hỏi cùng Tố Tố trước, lúc này mới luyên thuyên với Sở Lăng Xuyên, "Xuyên Tử, chúc mừng, lên chức làm cha rồi, cái người này có chuyện tốt nào cũng đều trước em ."

      "Hâm mộ, hâm mộ, chính tôi cũng phải tranh thủ thời gian thôi." La Vĩ Khôn cười ha hả xong, cũng tới đây "Minh Thành à, ông mà muốn làm cha lúc này cũng là cha mấy đứa rồi?"

      "Nằm mơ , bớt bậy." Thiệu Minh Thành xong xoay người quay lại xe mình, mở cửa rồi đưa tay nắm lấy cái gì đó, thế nhưng lại kéo ra người sống sờ sờ chứ. Tố Tố vừa nhìn thấy khỏi trợn tròn mắt, đó phải là Tiểu Nhiên sao?

      Vẻ mặt Tiểu Nhiên buồn bực xuống xe, hất tay Thiệu Minh Thành ra. Chỉ là khi thấy Tố Tố cảm xúc cũng khá hơn chút, tới cạnh Tố Tố khoác tay , cho Thiệu Minh Thành ánh mắt ra oai.

      Thiệu Minh Thành mà kéo Tiểu Nhiên ra cũng tốt, đương nhiên Sở Lăng Xuyên lại càng , La Vĩ Khôn liền : " thôi, mọi người đều vào hết rồi, chỉ chờ mấy vị đại thần các ông thôi đấy."

      La Vĩ Khôn xong mọi người cũng đến vườn hoa sau nhà, Tiểu Nhiên cùng Tố Tố dắt tay nhau đằng sau ba người đàn ông. Hai người vừa vừa chuyện, bao lâu sau liền vào khoảng sân rộng lớn.

      Trong lúc chuyện phiếm Tố Tố mới biết được, Tiểu Nhiên là bị Thiệu Minh Thành bắt chứ phải tự nguyện, trách được sao lại có vẻ mặt buồn bực như vậy. Hỏi bạn rốt cuộc phát triển đến đâu rồi, nàng chỉ vẫn như vậy. trốn tránh, ta cũng lại vẫn có thể bắt được . Hai người này chắc vẫn chơi trốn tìm đây mà.

      Khi Tố Tố và Tiểu Nhiên chậm rãi đến vườn hoa liền nhìn thấy rất nhiều người, mọi người ai cũng rất thân thiện chuyện với nhau, cả trai lẫn ước chừng khoảng hai mươi mấy người, đúng là ít đâu.

      Là mấy người bạn cùng lớp với người nhà, đa số nhiều năm gặp, cùng nhau tụ lại chỗ ôn chuyện trông vô cùng náo nhiệt.

      Cách đó xa còn có người giúp việc nướng thức ăn, bàn dài bay các loại hoa quả tráng miệng.

      Người có chút đông nên trong thời gian ngắn Tố Tố chưa tìm thấy Sở Lăng Xuyên, quay đầu rốt cuộc cũng tìm thấy ôn chuyện cùng vài người bạn cùng lớp, hình như bị tra hỏi gì đó, dáng vẻ có chút thoát thân được.

      Khi nhìn về phía đúng lúc cũng thấy được , liền thầm vẫy vẫy tay ý bảo qua chỗ đó. cũng muốn qua đó nhưng mà thể bỏ lại Tiểu Nhiên được.

      Lúc này, Thiệu Minh Thành liền tới kéo Tiểu Nhiên vào trong ngực, quay đầu với Tố Tố: "Chị dâu, chị cùng Xuyên Tử , Tiểu Nhiên có em rồi."

      xong, Tiểu Nhiên liền bị Thiệu Minh thành kéo , Tố Tố nhìn hai người mà nhịn được lắc đầu cười.

      Sau khi thấy Tiểu Nhiên rời , lúc Tố Tố định đến chỗ Sở Lăng Xuyên cũng rời khỏi chỗ đó về phía , mới được vài bước liền bị cao gầy chặn lại.

      Sở Lăng Xuyên hơi cúi đầu nhìn chặn đường của mình, định chuyện kia lại cười cười : "Lăng Xuyên, lâu gặp, còn nhớ mình ?"

      "Tô Tuệ Vân." Trí nhớ của Sở Lăng Xuyên vẫn luôn vô cùng tốt, tuy nhiều năm gặp nhưnh vẫn có thể nhớ được người bạn cùng trung học này, bọn họ cũng từng ngồi cùng ban, là lớp trưởng còn là lớp phó học tập. (Cặp đôi đẹp nhất trong lớp học, chẳng hiểu sao cái bọn học giỏi chúng nó cứ được ngồi cùng bàn, giỏi càng giỏi, còn những học sinh đáng thương yếu càng yếu..)

      " thể ngờ, cậu vẫn nhớ mình." Tô Tuệ Vân rất , giống như hồi tưởng gì đó, sau liền có chút hoảng hốt : "Năm đó cậu nhận được tin sao... Vì sao cậu lại đến, mình chờ cậu cả đêm."

      Đúng lúc Tố Tố tới, những lời này của Tô Tuệ Vân đều được thu hết vào tai, ách? Cái tình huống gì đây?

      Sở Lăng Xuyên khẽ nhíu mày, nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, vươn tay ôm Tố Tố, giới thiệu: "Người này là vợ mình An Nhược Tố. Tố Tố, đây là bạn học trung học của , Tô Tuệ Vân."

      "Chào cậu." Khi Tố Tố mỉm cười chào Tô Tuệ Vân lại có chút sửng sốt, ánh mắt e dè nhìn chằm chằm Tố Tố, cuối cùng rơi xuống người Sở Lăng Xuyên, có chút dám tin hỏi: "Cậu, cậu kết hôn rồi? có lỗi, mình, mình xin lỗi tiếp chuyện được."

      Tô Tuệ Vân xong cũng rời , bước chân có chút rối loạn giống như bị đả kích vậy, Tố Tố trừng mắt với Sở Lăng Xuyên, nhún người, sáp đến gần giọng : "Xem ra kết hôn làm cho ít trái tim con tan nát dưới đất nha.."

      "Chỉ bừa." Sau khi Sở Lăng xụ mặt mắng tiếng liền có mấy người bạn học mang theo người nhà đến, mọi người cùng nhau ôn chuyện, giới thiệu người nhà cho đối phương.

      Trong nội tâm Sở Lăng Xuyên rất tự hào nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh giới thiệu Tố Tố cho mọi người biết.

      Tất cả mọi người gọi tên Sở Lăng Xuyên mà toàn gọi là lớp trưởng, hơn nữa còn vô cùng chú ý đến tình hình chỗ , nhìn ra được cái người lớp trưởng này có hình tượng rất lớn trong lòng mọi người.

      Bạn học cũ ở cùng chỗ, rất nhiều chuyện hết, tán gẫu cả ngày cũng xong. Thế nhưng Tố Tố lại chú ý thấy gọi là Tô Tuệ Vân kia lại đơn ngồi chỗ, ánh mắt chỉ luôn nhìn Sở Lăng Xuyên.

      Tô Tuệ Vân kia nhìn qua có chút thất hồn lạc phách, ánh mắt khi nhìn Sở Lăng Xuyên là khát vọng cùng tuyệt vọng. Xưa nay ai cũng hiểu được, trái tim thiếu nữ vào rất nhiều năm trước bị Sở Lăng Xuyên gây tai họa, ài.

      Buổi tiệc họp lớp tiến hành thuận lợi, kết thúc tốt đẹp. Lúc chia tay, ai cũng đều lưu số điện thoại, rồi liền lưu luyến mà lục tục rời .

      biết từ lúc nào mà Mạc Tiểu Nhiên được Thiệu Minh Thành đưa rồi. Lúc Tố Tố và Sở Lăng Xuyên rời , Tô Tuệ Vân kia vẫn nhìn theo bọn họ, vẻ mặt đơn ngồi chỗ đó, chút động đậy.

      Về đến nhà, vừa mới đến cửa đổi giày Tố Tố liền bị Sở Lăng Xuyên bế lên vào phòng ngủ rồi hạ xuống giường. Sở Lăng Xuyên cũng ngồi cạnh, vươn tay nắm chân : "Vợ, em có mệt , để xoa bóp chân cho nhé?"

      " mệt mỏi." Tố Tố vỗ vỗ gối bên cạnh, "Qua đây, tiểu Xuyên Xuyên, chị có việc hỏi ." (Editor: Hi hi, ghen rồi ghen rồi, màn tra hỏi bắt đầu :)))

      "Vợ bảo bối, em chắc khát nước lắm, rót nước cho em." Sở Lăng Xuyên xong muốn , Tố Tố liền hô lên: "Sở Lăng Xuyên, dám chuồn em để yên cho đâu, ngồi xuống."

      Hừ hừ, rốt cuộc đến lúc phát uy rồi, trong lòng Tố Tố tự hào.

      Sở Lăng Xuyên ngoan ngoãn ngồi xuống, nở nụ cười mê người "Vợ, có chuyện gì muốn hỏi, nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn. (*)"

      (*) tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn : hễ biết , hễ hết.

      Tố Tố nhíu mày, kỳ quái hỏi: "Cái đó sao lại như vậy, cái gì thư, cái gì đợi cả đêm nha? Người nào đó mình chưa từng trải qua tình , chẳng lẽ là dối sao. Tiểu Xuyên Xuyên, dối là muốn trừng phạt!"

      " thực biết sao lại như vậy, nếu như em muốn biết, liền giúp em hỏi." Sở Lăng Xuyên nghiêm trang xong liền đứng dậy muốn , Tố Tố liền hô: " quay lại cho em!"

      Sở Lăng Xuyên đứng bên giường, đen mặt mà dơ tay đặt trước vị trí tim mình, vẻ mặt thống khổ : "Vợ à, em hoài nghi làm cho vô cùng đau lòng. quyết định, tối hôm nay tuyệt thực!"

      "Được, em cùng tuyệt thực." tin trị được , trong lòng Tố Tố lạnh lùng hừ tiếng.

      Người nào đó tuyệt thực nhưng thể khiến phụ nữ có thai tuyệt thực đâu, Sở Lăng Xuyên liền vội vàng : "Báo cáo vợ, là có chuyện như thế này. Lúc tốt nghiệp trung học, nhận được quá nhiều tờ giấy nhưng đều xem, cho nên về chuyện xảy ra với bạn kia, biết, trả lời hoàn tất, xin lãnh đạo chỉ thị."

      "Chỉ đơn giản như vậy?" Vẻ mặt Tố Tố cố ý tin.

      "Đương nhiên. Vốn hề phức tạp như vậy. Vợ, em phải tin tưởng ."

      Tố Tố nằm xuống, có chút ủ rũ : "Được rồi, muốn em tin tưởng cũng được. Nhưng mà cũng phải thể chút thành ý. Hát bài hát ru con cho em và tiểu Xuyên . Nghĩ xem nào, bài Hai con hổ (*) , biểu đạt rất sâu đậm, để em ngủ thiếp rồi có thể tự do hoạt động."

      Sở Lăng Xuyên cực kỳ khó xử, dơ tay ôm lấy đầu từ chối: "Bảo bối, mốn hát sao, sợ dọa đến em cùng tiểu Xuyên . vẫn nên hát hơn."

      " được, bắt buộc phải hát." Tố Tố thỏa hiệp, vẫn luôn tò mò, đẹp trai như vậy, giọng hát phải nên êm tai đúng . Có phải dọa người giống như La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành đây?

      Sở Lăng Xuyên muốn hát, nhưng lại thể tuân theo chỉ thị của đồng chí An Nhược Tố, đành phải hát với dáng vẻ khảng khái hy sinh : " hát! Nhưng mà bảo bối à, em phải chuẩn bị tâm lý tốt, nhất định phải chuẩn bị tâm lý tốt."

      "Được, em chuẩn bị sẵn sàng, hát ." Tố Tố hít sâu hơi, đợi mở miệng, muốn mở mang kiến thức nghe tiếng hát muốn mạng người của .

      Sở Lăng Xuyên lại lui về phía sau, lui đến cửa mới rống to: "Hai con hổ, hai con hổ..."

      Đây là, Sở Lăng Xuyên vừa mở miệng giống như điên cuồng tranh giành với ai mất, ở đây có chỗ nào giống ca hát, ràng là rống nha, chẳng khác gì rống đến nỗi phá tan cổ họng cả, Tố Tố thiếu chút nữa bị hát đến gọi mẹ ơi...

      Vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt trợn tròn nhìn người đàn ông hát đến nỗi gân xanh cổ , cũng chịu đựng được nữa mà hô: "Ngừng!"

      Sở Lăng Xuyên lập tức liền hé giọng, tuy Tố Tố dám khen tặng với khả năng ca hát của nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng ra vẻ hưởng thụ: "Ách, cái kia, được rồi, tự do hoạt động , em nghỉ ngơi chút."

      xong Tố Tố liền nhắm mắt ngủ, tiếng hát này thực đáng sợ mà!

      (*) Hai con hổ: bài hát Trung Quốc, cho những bạn nào muốn nghe thử ở đây rồi tưởng tượng tiếng hống hát bài này biết giọng Xuyên như thế nào :v
      Vy Tử thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55.3: Vợ, cùng em!

      Editor: Mèo (meoancamam)

      Phù, Tố Tố thở phào hơi, may mắn vừa rồi những thứ nên cho trẻ con, nếu chắc đều bị nghe hết rồi.

      Sở Lăng Xuyên đóng cửa quay lại chỗ Tố Tố, ôm , hôn lên mặt rồi nghiêm túc hỏi: "Bảo bối, nhìn xem có thiếu gì , nếu cần cái gì lại mua."

      Môi Sở Lăng Xuyên hạ xuống môi Tố Tố, màn triền miên dây dưa. Sau khi lưu luyến rời khỏi môi liền khom lưng, cúi đầu áp vào bụng Tố Tố, trẻ con : "Tiểu Xuyên , con có biết tại ở đâu , là địa bàn của cha con đấy!"

      Tố Tố cảm thấy thực có chút buồn cười, nhịn được đưa tay ấn đầu , cười : "Chỉ những điều ngốc nghếch!”

      Hai người lẳng lặng hưởng thụ ấm áp bình yên này, bao lâu sau Tố Tố liền ngủ thiếp . Sau khi Sở Lăng Xuyên đắp chăn giúp liền ra ngoài, đoán chừng ngủ tới giữa trưa cũng tỉnh đâu.

      Qủa nhiên như Sở Lăng Xuyên đoán, Tố Tố ngủ thẳng tới trưa. Khi tỉnh lại lo liệu chuẩn bị xong bàn cơm dinh dưỡng mà phong phú, vừa nhìn là biết đặc biệt làm vì , cho nên thể làm phật lòng.

      Sau bữa cơm, Sở Lăng Xuyên nhanh chóng phải , mình Tố Tố liền ngồi ngốc trong phòng, lúc nhàm chán bật ti vi xem, đọc sách chút, nếu cũng là ngủ khò khò, cũng thấy buồn chán mấy.

      Khi tỉnh ngủ liền xuống nhà bộ chút, chuyện trò với mấy người nhà cũng ở đây. Nháy mắt cũng đến giờ cơm tối, Sở Lăng Xuyên trở lại đưa ăn, chỉ hai người bọn họ mà còn có mấy cán bộ cùng người nhà khác trong doanh ăn.

      là chào mừng tới, hai là chúc mừng Sở Lăng Xuyên sắp được làm cha. Mấy người đàn ông ngồi chỗ với nhau, hơn nữa lại còn tụ họp như vậy khó tránh khỏi phải uống rượu, hơn nữa chỉ nhiều ít.

      Sở Lăng Xuyên vui vẻ, là vì sắp được làm cha, cũng do Tố Tố đến hơn nữa được người khác mời rượu, thịnh tình thể chối từ liền uống ít.

      Tố Tố cũng hiểu được tâm trạng của , hôm nay ai cũng vui vẻ nên uống chút rượu cũng quá, chỉ là sợ người nào đó uống rượu rồi lại luyện võ, chịu trận chính là nha.

      Kết quả cuối cùng là thực uống nhiều quá. Mấy người nhà vẫn tỉnh táo nhưng mấy cán bộ lại say như tương dầm. Cuối cùng khi giải tán, Sở Lăng Xuyêncoi như là người ổn định nhất nhưng cũng có chút lảo đảo, ban trưởng ban thông tin liền đỡ về phía khu dành cho người nhà.

      Sở Lăng Xuyên lại thấy bản thân say, vừa vừa hô với người bên cạnh: "Vợ, chồng em có say, có say!"

      Tố Tố có chút dở khóc dở cười, ràng là say mà còn say chứ, ban trưởng cười với Tố Tố "Chị dâu, doanh trưởng cao hứng cho nên mới uống nhiều, bình thường ấy như vậy đâu."

      Những ban trưởng này tận lực bao che cho doanh trưởng của bọn họ, sợ tức giận vì uống rượu đây. như thế nào còn biết sao, muốn Sở Lăng Xuyên liền mở miệng kêu to: "Ai uống rượu! say, đúng vợ?"

      "Vâng, say." Tố Tố đành phải chiều lời , ban trưởng kia cũng nhịn được phì cười.

      Vóc dáng Sở Lăng Xuyên cao to nên ban trưởng phải phí nhiều công sức mới đưa Sở Lăng Xuyên về nơi của mình, vừa về đến nhà liền gục xuống giường ngáy khò khò rồi.

      Sau khi đặt Sở Lăng Xuyên ổn rồi ban trưởng kia cũng về, Tố Tố cảm ơn rồi khóa chặt cửa, đến tháo giày cùng quần áo của , đắp chăn hộ . Khi vắt khăn ướt giúp lau mặt liền bị nắm tay. mở mắt nhìn , : "Vợ, hạnh phúc, em đến rồi nên vui mừng. say."

      Tố Tố cười cười, đưa tay vuốt mặt "Em biết rồi, ngủ ."

      Sở Lăng Xuyên nghe được giọng mềm mại của Tố Tố, nghĩ thầm, vợ tức giận, lúc này mới lại nhắm măt ngủ tiếp.

      Tố Tố rửa mặt xong liền ra khỏi phòng tắm, nhìn Sở Lăng Xuyên duỗi chân ngủ đằng kia mà do dự, biết có nên ngủ cùng . Chẳng may lại hoa chân múa tay, bị đấm phát hay đạp cước, dựa theo tình trạng của tại, bị đạp cước có hậu quả nghiêm trọng.

      Nhưng mà phòng này chia gian, giường cũng chỉ có cái, còn lựa chọn nào khác. Tới tới thôi, nằm dựa vào tường ngủ, cũng đến mức đạp đến tường bên này . liền dè dặt bò lên giường nằm nhưng cũng dám ngủ sâu.

      bao lâu Tố Tố liền ngủ thiếp , nhưng trong tiềm thức vẫn đề phòng Sở Lăng Xuyên hoạt động tay chân cho nên khi ngủ vẫn cách khá xa.

      Tầm nửa đêm bỗng thấy giường hơi lay động Tố Tố liền thức dậy. khi bắt đầu lộn xộn, chắc chắn động tay động chân Tố Tố cũng nhanh chóng xuống giường.

      Qua ánh sáng lờ mờ buổi đêm, Tố Tố liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên vung nắm đấm, chân đá lung tung. Qủa nhiên người đàn ông này lại bắt đầu luyện võ rồi, may mắn là đề phòng tốt nếu hậu quả vô cùng nghiêm trọng đây.

      Có chút buồn cười, lại có chút tức giận.

      Quyết định đánh thức để tỉnh rượu chút. bật đèn, nhìn khuôn mặt ngủ say của mà có chút đành lòng, nhưng cũng còn biện pháp nào khác, cuối cùng vẫn đành phải nhẫn tâm gọi dậy, gọi vài tiếng thế nhưng cái người này vẫn ngủ mê mệt.

      biết làm thế nào, lại dám đến gần. Sau phen vắt óc suy nghĩ, Tố Tố đột nhiên nhớ tới gì đó, rón ra rón rén lục va li của mình, lấy ra quả bóng bay.

      Bóng bay này phải đồ cần mua, là do người bán hàng có tiền lẻ nên tặng cái kẹo, muốn ăn ngọt nên liền thuận tay cầm lấy quả bóng bay này.

      thổi cho quả bóng bay phồng lên sau thắt nút bên dưới lại, dùng tay ném phát, quả bóng bay liền rơi xuống giường, ngay gối ngủ, hơn nữa đúng lúc Sở Lăng Xuyên cũng ngừng động tay động chận.

      Nhưng vẫn dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng may vừa leo lên liền bị ai đó cho thực quá oan uổng rồi. chịu đựng cơn buồn ngủ theo dõi động tĩnh chỗ , qua bao lâu, người nào đó lại bắt đầu, quả đấm cũng nện xuống bóng bay.

      Pặc tiếng! (*)

      "Có biến!" Sở Lăng Xuyên hô lớn tiếng, như cá chép giật bắn mình mà nhảy xuống giường, thuận tay liền túm quần áo ghế mặc vào. Khi mặc dở quần liền ngẩng đầu nhìn thấy đứng trong góc sáng trợn mắt há mồm, ngây ngốc nhìn .

      Đó phải vợ sao!
      Vy Tử thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56.1: Soái ca, cho em hôn i

      Editor: Mèo (meoancamam)

      Lúc hai người còn sững sờ bên ngoài có người gõ cửa, còn hô lớn: "Doanh trưởng, có chuyện gì vậy? Tình hình như thế nào rồi!"

      Mấy sĩ quan nhạy cảm tầng bị tiếng hô to của Sở Lăng Xuyên kinh động mà chạy xuống.

      Sở Lăng Xuyên vội vàng mặc quần, mở cửa với người bên ngoài: " có việc gì, tất cả ngủ ."

      Nghe Sở Lăng Xuyên có việc gì, mấy chiến sĩ để trần chỉ mặc độc chiếc quần cộc rộng thùng thình cũng hỏi nhiều, lần lượt về phòng gặp Chu Công (Cho bạn nào , gặp Chu Công ở đây ý chỉ ngủ ấy)

      Sở Lăng Xuyên đóng cửa lại, quay đầu ánh mắt liền giao nhau với Tố Tố.

      Lúc này Sở Lăng Xuyên cũng tỉnh rượu, buồn ngủ cũng bay ra tận nước ngoài rồi.

      Tố Tố nhớ lại phản ứng khi nãy của Sở Lăng Xuyên, nhớ lại những người bên ngoài bị tiếng động làm giật mình, nhịn được mà cười lớn trận, cười đến thể đứng được.

      "Buồn cười như vậy sao, hả?" Sở Lăng Xuyên có chút được tự nhiên, xong cũng nở nụ cười, qua đó dùng hai tay bế Tố Tố lên, quay lại giường rồi đặt Tố Tố xuống.

      Tố Tố cười đến dừng được, dường như ngực cũng chịu nổi.

      "An Nhược Tố, cười lần nữa khách sáo đâu!" Sở Lăng Xuyên uy hiếp nhưng vẫn bị Tố Tố bỏ qua, càng ngày càng cười đến càn . Bất đắc dĩ, ôm khuôn mặt nhắn của hôn xuống, hôn hết tràng cười xấu xa của , tiếng cười cũng thành "ưm" cùng tiếng thở dốc.

      Môi Tố Tố mềm giống như thạch hoa quả lúc nào cũng có thể hòa tan trong miệng . Trong miệng lại có hương thơm làm người ta rung động, cám dỗ trở nên say mê, mê muội, càng muốn nếm thêm ngọt ngào đẹp đẽ của .

      hồi hôn môi triền miên cũng kết thúc, mặt Tố Tố hơi phiếm hồng, trong mắt ngoại trừ hơi sương còn thêm ý cười, đưa tay đặt trán : "Sở Lăng Xuyên, xem bao giờ tật xấu uống rượu lại luyện võ của mới có thể sửa đổi, em ngủ giấc mà chẳng khác gì chuẩn bị chiến đấu, dễ dàng chút nào."

      Sở Lăng Xuyên vừa nghe Tố Tố vậy trong lòng liền căng thẳng, lo lắng quan sát Tố Tố từ xuống dưới, khẩn trương hỏi: "Vợ, đánh em cùng tiểu Xuyên chứ?"

      " có, em nhạy bén biết được tình hình quân địch nên sớm trốn rồi." khuôn mặt nhắn của Tố Tố đều là đắc ý, có thể tránh được trong tầm tay , tu luyện cũng đạt thành chính quả rồi.

      Sở Lăng Xuyên nghe Tố Tố cũng liền hiểu được kha khá, trách được lại trốn xa vậy, hóa ra sớm phòng bị . Xem ra buổi tối kết hôn đó, quyền kia để lại ấn tượng với đâu.

      Nghĩ đến đó rồi lại nhớ đến khi bản thân tỉnh lại liền thấy Tố Tố đứng trong góc ngây ngốc nhìn , trong lòng liền đau lòng hơn nửa đêm cũng được ngủ ngon, cũng cảm thấy buồn cười liền nhịn được nở nụ cười.

      Nhìn nhìn quả bóng bay nổ thành mảnh giường liền nhíu mày, tay lại vuốt bụng , há miệng cắn lên chóp mũi , cười : "Vợ, phát em lại xấu xa như thế đấy."

      "Ài!" Tố Tố thở dài hơi, vỗ vỗ bả vai , giọng điệu thương tiếc cảm thán : "Em đây phải gần mực đen gần đèn sáng sao, ở cùng với em có thể sáng chắc?"

      Sở Lăng Xuyên giơ tay chọc trán cái, giọng điệu uy nghiêm ra lệnh: " ngủ!"

      Bởi vì cả buổi tối lăn qua lăn lại cho nên Tố Tố ngủ vô cùng sâu, sáng ngày hôm sau đến tiếng rời giường cũng nghe thấy, càng biết Sở Lăng Xuyên rời giường từ lúc nào, chỉ cảm thấy bản thân ngủ thẳng tới tận chín giờ.

      Khi tỉnh dậy liền nhìn chút, Sở Lăng Xuyên ở đây nên trong phòng chỉ có mình , bàn đặt hộp giữ nhiệt, bên trong là bữa sáng cho . Dậy quá muộn nên ai ăn cùng , bản thân liền tự yên lặng ăn hết bữa sáng.

      Rửa sạch hộp thức ăn, dọn dẹp phòng, giặt sạch quần áo, lúc định ra ngoài bộ Sở Lăng Xuyên cũng quay lại,
      [​IMG]
      Vy TửTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :