1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Của Trung Tá - Hồ Ly

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53 : Biết được kết quả kiểm tra


      Editor : Mèo (meoancamam)

      Tuy hai người vội vàng nhưng tốc độ vẫn chầm chậm, hết giờ làm trong bệnh viện nên mọi người cũng tan ca, chỉ có thể đến đây vào sáng sớm ngày mai thôi. Hai người nắm tay nhau, ủ rũ ra từ bên trong mang theo bộ dáng giống như vừa bị đánh xong.

      Sở Lăng Xuyên quay đầu, nhìn bộ dáng ủ rũ cúi đầu thấp sắp chạm ngực Tố Tố chút, đứng thẳng lưng, vươn cánh tay nắm bả vai : "Bảo bối, tâm tình của em tốt trực tiếp ảnh hưởng tới tiểu Xuyên trong bụng em, em có thể vui lên chút hay ?"

      Tố Tố ngẩng đầu, nhìn mà ỉu xìu : "Nhưng. . . . . ."

      Sở Lăng Xuyên cắt đứt lời của Tố Tố, nghiêm túc : " nhưng nhị gì hết. An Nhược Tố, tiểu Xuyên ở trong bụng em ngày chúng ta phải vui mừng trải qua mỗi ngày đó, để cho con có thể cảm nhận được chúng ta bởi vì con xuất mà vui sướng, nghe hay !"

      "Nhưng ảnh siêu đứa bé vẫn chỉ là chấm , có thể cảm nhận được sao ?" Tố Tố biết dỗ vui vẻ nhưng ra so với còn lo lắng hơn , chỉ cần nghĩ chút là biết. Lúc đó tâm trạng quả thực rất vui vẻ, nhưng mà tại lại mang dáng vẻ lo lắng và bất an. Ài, thực thay đổi rất nhanh.

      Sở Lăng Xuyên giả vờ tức giận, đưa tay khác lên nhéo cái mũi của : " có thể là có thể. Vợ, nhanh cười với cái, nếu dùng hình.

      " bao nhiêu lần rồi, em bán nụ cười, a. . . Ha ha. . . ." Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên cù léc, muốn tránh khỏi bàn tay nhưng lại bị ôm lấy, tới chỗ đỗ xe.

      Hai người lên xe, mất mát cùng lo lắng mới vừa rồi hình như vơi đáng kể. Đúng vậy, ủ rũ cúi đầu cũng giải quyết được vấn đề gì, hơn nữa phải còn chưa bác sĩ sao, cũng chưa có kết quả chính thức mà.

      Đâu phải là thể giữ lại tiểu Xuyên này đâu.

      Hai người ở bên ngoài ăn cơm tối, chỉ là miễn cưỡng ăn, ra cũng có khẩu vị gì mà chỉ tùy tiện ăn chút, sau tính tiền rồi thôi. Sở Lăng Xuyên đưa Tố Tố về nhà mà lại lái xe đến quảng trường.

      Thời gian này trời vừa tối, quảng trường đèn đuốc sáng trưng rất đẹp. Giữa quảng trường có suối phun nước phát ra tiếng nhạc, bây giờ chính là thời điểm tháp suối phun bày ra bộ dáng đẹp nhất của mình cho mọi người chiêm ngưỡng.

      Suối phun phản chiếu các loại đèn màu, ánh sáng phản chiếu khiến suối phun trông như tiên cảnh, cực kỳ xinh đẹp. Hoà theo nhịp phun lên xuống của suối cùng với nhạc hào hùng đầy khí thế, tâm trạng của Tố Tối cũng tốt hơn hẳn.

      Nhìn lúc, hai người từ từ tản bộ trong sân rộng. Tố Tố khỏi nhớ lại lần đầu tiên học xe đạp, lúc ấy gian rất tĩnh lặng, bây giờ hồi tưởng lại có chút buồn cười.

      tới lui đến cái ao gần đó, bên cạnh cái ao có cây tre và treo cái chuông đồng, treo rất cao, người bình thường với tới cho nên ai có thể gõ là có thể thực nguyện vọng.

      Lấy cái gì gõ đều là mình tự lựa chọn phân biệt. Với chiều cao của Tố Tố, cho dù có nhảy dựng lên cũng chỉ miễn cưỡng với tới, nàng tìm cây gậy xung quanh, lớn: "Em muốn ước nguyện, em muốn ước nguyện."

      "Cái này phải đơn giản sao." Sở Lăng Xuyên đứng im, dùng bả vai nâng Tố Tố lên, ngồi ở bả vai , sợ té xuống nên vội vàng đưa tay ôm lấy đầu của , "A, ôm chắc vào đấy, đừng làm em té xuống."

      Sở Lăng Xuyên lời bảo đảm với giọng cực kỳ đáng tin : " ôm chắc rồi. Yên tâm ."

      Tố Tố đưa tay ra liền dễ dàng gõ được nhưng vang, đau tay kêu lên "A, lấy cái gì gõ đây?"

      Sở Lăng Xuyên cúi đầu thấy đôi giày của Tố Tố, liền đưa tay tháo ra, đưa cho Tố Tố: "Dùng sức gõ."

      Tố Tố nhận lấy giày, trợn tròn mắt, dùng giày gõ sao, nhịn được bật cười, "Sở Lăng Xuyên, đừng phá nữa có được , làm gì có ai dùng giày gõ, có thể đổi cái khác ?"

      " cần chú ý nhiều như vậy, phải có câu chỉ cần thành tâm nhất định được báo đáp sao?"

      Tố Tố nghĩ lại thấy cũng đúng nên giơ giày lên, dùng gót giày hung hăng gõ, tiếng “Ông” liền vang lên.

      đặt xuống, Tố Tố vứt giày xuống đất rồi xỏ vào, chắp hai tay, bộ dáng thành kính cầu nguyện.

      Thực trước kia từng đến nơi này, chỉ là lúc đó theo người khác đến, nguyện vọng của mình cũng thành , nhưng là làm ngược lại, cho nên hy vọng lần này tốt đẹp hơn.

      quay đầu nhìn , hỏi : " muốn ước sao ? có muốn em cho mượn giày hay ?"

      "Chính cũng có, em mau tránh sang bên ." Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu nhìn nhìn chiếc chuông kia chút, ý bảo Tố Tố đứng sang bên, cũng lui về phía sau, khi lùi được khá xa liền xông về phía trước, sau đó đá cước , tiếng "ông..roẹt" vang lên, sau tiếng vang vững vàng đứng dưới đất.

      Khả năng quả tệ, nhưng mà tại sao thanh lại kỳ lạ như vậy chứ, tiếng "ông" kia là tiếng chuông, còn tiếng "roẹt" kia thanh gì vậy ?

      Tố Tố nghi ngờ nhìn Sở Lăng Xuyên, vẻ mặt lại được tự nhiên mà vẫy tay với , nhìn xung quanh chút rồi mới : "Đừng nhìn nữa, vợ à, ra đây che cho ."

      "Che cho?" Tố Tố qua, nhìn Sở Lăng Xuyên từ xuống dưới mới rốt cuộc hiểu vì sao lại như vậy, hóa ra là quần của người nào đó bị rách rồi.

      nhịn được mà cười trận, cố ý cúi đầu xem xét chỗ quần bị rách của , vẻ mặt của Sở Lăng Xuyên được tự nhiên. nhìn lại xoay người vòng vòng, chính là muốn cho xem.

      Sở Lăng Xuyên có cách nên liền vươn cánh tay, tay ôm lấy Tố Tố vào trong ngực mà " thôi, ta về nhà."

      Dưới che dấu của Tố Tố mà hai người lên xe, Tố Tố cười đến gần như cơ mặt co rút, Sở Lăng Xuyên lại bất đắc dĩ, tức giận lườm cái rồi khởi động xe về nhà.

      Về đến nhà, sau khi bật đèn lên rốt cuộc Tố Tố cũng thấy ràng, đũng quần của Sở Lăng Xuyên bị rách đường rách rất lớn, đến quần trong màu đen cũng bị lộ ra, lần thứ hai lại cười thở nổi, ngã lên ghế sô pha mà dậy nổi.

      Sở Lăng Xuyên vứt chìa khóa lên bàn, lại thuận tiện nhào về phía Tố Tố, đương nhiên là cực kỳ dịu dàng nhào xuống, ôm vào lòng rồi những nụ hôn cũng liền rơi xuống, Tố Tố rốt cuộc cười nổi rồi.

      Đầu lưỡi của mạnh mẽ chiếm cứ khoang miệng của , quấn quít rồi lại mút, rât lâu sau mới dừng lại, buông môi ra rồi kéo ngồi xuống "Em nghỉ ngơi chút trước , tắm rửa ."

      Tố Tố gật đầu, Sở Lăng Xuyên đứng dậy vào nhà tắm rồi vứt cái quần rách kia xuống đất, sau đó nghênh ngang bước vào buồng vệ sinh, sau đó nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

      Sau khi vui vẻ bao nhiêu đơn bấy nhiêu, biết ngày mai kết quả là gì, trong bụng có tiểu Xuyên , phải giữ lại được chứ, nếu thể được, cảm giác thất vọng cùng mất mát phải mình chịu, mà còn có Sở Lăng Xuyên cùng cha mẹ của .

      Tố Tố đứng dậy, nhặt cái quần của từ sàn lên, nhìn tới nhìn lui cũng có cách sửa được, chỉ có thể vứt thôi, lục túi, có thứ gì cả, đành phải vứt nó vào túi nhựa rồi ngày mai mang vứt thôi.

      Sau khi đánh răng rửa mặt, hai người mới ngủ.

      Nguyên đêm, Sở Lăng Xuyên luôn ôm Tố Tố, mà rúc vào lòng ngủ ngon lành, có lẽ là cách xa tháng nên rất nhớ nhau, đến cả cơ thể cũng muốn ôm nhau.

      Sáng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Sở Lăng Xuyên nấu bữa sáng, gọi Tố Tố ngủ nướng dậy rửa mặt, hai người cùng ăn bữa sáng, sau khi dọn dẹp xong chuẩn bị bệnh viện, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, vừa bước ra cửa Sở Lăng Xuyên với Tố Tố: “Bảo Bối, mặc kệ kết quả là gì em vẫn phải chuẩn bị tâm lý, nhất định phải dũng cảm đối mặt, có biết ?”

      Tố Tố nắm tay , gật đầu vẻ hiểu, nhưng khuôn mặt nhắn đều là vẻ ủ rũ.

      Cầm lấy ví và chìa khoá, nắm tay bước về phía cửa, đúng lúc đó chuông cửa lại vang lên, cả hai người nhìn ra, hoá ra người đến là Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống, Sở Lăng Xuyên vội vàng mở cửa, mời cha mẹ vợ vào nhà.

      Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống vừa bước vào nhà, thấy hình như đôi vợ chồng son này muốn ra ngoài, sắc mặt hai người cũng được tốt, nhất là Tố Tố, Lý Nguyệt Hương kìm được mà hỏi, “Các con muốn ra ngoài sao?”

      “Dạ…, dạ.” Tố Tố biết phải với mẹ mình như thế nào nữa.

      An Quốc Đống : “ nhiều ngày thấy Xuyên Tử, con lại mang thai, mẹ các con sợ con lại vất vả nên nhất định muốn đến đây xem. Xuyên Tử, lần này con trở về, ở lại bao lâu?”

      Sở Lăng Xuyên vốn định là buổi chiều rời , nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời đó trở lại, “Cha mẹ, hai người ngồi ạ.”

      Sau khi hai vị trưởng bối ngồi xuống, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên mỗi người ngồi bên, Lý Nguyệt Hương nhìn hai đứa vẫn duy trì bộ dáng ủ rũ này, thầm nghĩ nếu biết chuyện Tố Tố có thai đáng lẽ phải vui vẻ, tinh thần sảng khoái, tại sao đứal bày ra vẻ mặt như ăn phải khổ qua, còn đứa cố gắng bình tĩnh vậy?



      Sở Lăng Xuyên suy nghĩ chút, việc này vẫn là nên với người nhà, huống hồ, cha mẹ vợ cũng tới đây rồi, họ cũng có thể hỗ trợ tìm ra cách giải quyết, vừa nghĩ vừa khéo léo , “Mẹ. chuyện là như vậy, trước kia Tố Tố bị bệnh, phải châm cứu hai ngày, con và ấy sợ việc đó ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, định đến bệnh viện kiểm tra.”

      Nhờ những lời của Sở Lăng Xuyên, Lý Nguyệt Hương mới biết trước kia Tố Tố từng đổ bệnh, đứa kia dám giấu diếm bà, cũng hề hé răng với bà nửa lời. Nếu thực là như vậy, phần nhiều là đứa trong bụng thể giữ lại được.

      Việc mang thai là chuyện vui, tại sao lại biến thành như vậy? Trong lòng bà khỏi cảm thấy khổ sở, có đứa cháu để bế là việc bà trông mong rất lâu rồi, nhưng lại phát sinh vấn đề như vậy, làm cho người ta vừa mừng vừa lo, thể quyết định được.

      Khi bọn họ chuyện, chuông cửa lại vang lên lần nữa, người tới phải ai khác, chính là ba Sở cùng mẹ Sở, hai người họ đều quá nhớ Tố Tố, cho nên ngừng đến thăm.

      Ba mẹ Sở đến, nhìn thấy hai bên nội ngoại đều ở đây, mọi người định ngồi hàn huyên ôn lại chuyện cũ, sau khi biết được chuyện của Tố Tố, tâm trạng vui vẻ, lại giống như bị người ta giẫm lên, cao hứng nổi.

      Từ đầu đến giờ Tố Tố vẫn ngồi im hé răng nửa lời, Sở Lăng Xuyên ngồi bên cạnh , nắm tay Tố Tố, hai người im lặng nhìn nhau, trong lòng ngừng nghĩ, loại chuyện này, bọn họ thể hiểu được, cũng biết phải làm như thế nào.

      , hai người họ nghĩ kỹ, đứa này, bọn họ muốn, nỡ mất , nếu như vì tương lai mà nhất định phải bỏ, bọn họ bằng bỏ , nhưng mà bỏ , tâm lại bắt đầu đau đớn.

      khí im lặng lúc lâu, người mở miệng đầu tiên là Triệu Đình Phương, bà nghĩ kỹ phen, cố gắng khéo léo : “Tố Tố, mẹ biết, đây là lần đầu tiên con mang thai, ôm rất nhiều hy vọng cùng chờ mong. Nhưng mà, con cũng đừng quá đau lòng, con và Xuyên Tử còn trẻ, sau này vẫn có thể có con mà. Ngộ nhỡ con sinh đứa bé ra mà vấn đề, đây chính là chuyện cả đời.”

      Tố Tố được Sở Lăng Xuyên nắm tay chặt, nghe mẹ Sở như vậy, cảm giác vấn đề này càng ngày càng nghiêm trọng, tia hy vọng cũng có. Hai vợ chồng vẫn chuyện, lặng im nghe trưởng bối thảo luận.

      Cuối cùng ý kiến đa phần vẫn là bỏ đứa bé , khuyên Tố Tố phá đứa bé, nhưng lại sợ người lạ làm có vấn đề. Sau này chờ an dưỡng tốt rồi lại có thêm đứa nữa. Nhưng mà thực bọn họ muốn tìm ra phương pháp khác chứ muốn Tố Tố phải bỏ đứa bé .

      Cuối cùng Sở Lăng Xuyên cũng lên tiếng, muốn mang Tố Tố bác sĩ kiểm tra trước , rồi mới quyết định bỏ hay giữ lại đứa bé này, tại mọi việc chưa , bỏ , ai nỡ.

      Nhất là Sở Lăng Xuyên, gần 30 tuổi mớii có tiểu Xuyên này, nếu như bỏ … Làm sao nỡ.

      Để các vị trưởng bối ở nhà chờ, Sở Lăng Xuyên lái xe chở Tố Tố bệnh viện. Từ lúc đăng kí đến lúc xếp hàng, Tố Tố vẫn như cái đuôi theo sau , nhìn bóng dáng cao lớn bận rộn, càng ngày càng hoảng hốt.

      Trước kia, cũng mong mình có đứa con này, nhưng khi biết được mình mang thai, cảm thấy thực rất vui vẻ. Bây giờ, có thể mất tiểu Xuyên , rất muốn giữ lại đứa bé này, muốn đến điên cuồng. Tâm của con người rất kỳ lạ, phải sao?

      tìm bác sĩ, chi tiết về tình huống, sau đó mới siêu , còn biết lúc ấy phải dùng thuốc gì. Sở Lăng Xuyên còn gọi điện cho chuyên gia hỏi ngày đó phải dùng thuốc gì, sau đó lại với Tố Tố.

      Làm xong kiểm tra, xác định được là mang thai, người nào đó còn dám quyến rũ Sở Lăng Xuyên lần, thể hai người này to gan, lần ở giữa.

      Nếu có việc sinh bệnh của Tố Tố, lần tới bệnh viện này là vô cùng vui vẻ, nhưng mà bây giờ tâm trạng rất nặng nề.

      Tố Tố cầm tờ kiểm tra vào phòng khám, mà Sở Lăng Xuyên ở bên ngoài lo lắng đợi. Ở nhà các vị trưởng bối cũng sốt ruột chờ đợi, gọi vài cuộc điện thoại hỏi thăm tình hình, mà Tố Tố mãi vẫn chưa ra.

      Chờ đợi mòn mỏi, thấy người ra, Sở Lăng Xuyên như muốn lập tức xông vào đó, ngay lúc có ý nghĩ này, Tố Tố cúi gằm đầu xuất , bàn tay cầm bệnh án và kết quả kiểm tra.

      Tâm Sở Lăng Xuyên trầm xuống. Nhìn bộ dáng này của Tố Tố, liền hiểu, buồn, tiểu Xuyên của giữ được, trong lòng đau đớn, nhưng mà thể biểu ra ngoài, giờ phút này là chỗ dựa cho Tố Tố.

      Tố Tố như nhìn thấy , bước chân nặng nề tiến đến thang máy, thấy vậy Sở Lăng Xuyên liền vội vàng đuổi theo, biết nhóc kia định đâu, là muốn làm việc đó sao?

      Nhanh chân đuổi theo, tay nắm chặt lấy tay Tố Tố, tay hề lạnh lẽo mà ngược lại, rất ấm áp, “An Nhược Tố, bác sĩ thế nào, mau nghe, tiếng, đáng đánh đòn!”

      Tố Tố cúi đầu, bả vai run run, giống như khóc, tim Sở Lăng Xuyên se lại, vội vàng ôm lấy : “Bảo bối, đừng khóc, đừng khóc, nếu khóc lo lắng đó. Sau này chúng ta nhất định có con mà, ngoan, đừng khóc nữa.”

      Tuỳ ý để người nào đó dỗ dành, Tố Tố vùi mặt ở trong lòng khóc nức nở ngừng.

      Những người tới khám bệnh, đều chăm chú nhìn bọn họ, cuối cùng, phải kéo Tố Tố từ trong ngực mình ra, kéo dãn khoảng cách.

      Vươn tay ra, nắm lấy cằm , nâng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như mặt trời của Tố Tố, đây là quá đau buồn mà cười sao, thể lo lắng: “Bảo bối, em đừng doạ .”

      Tố Tố càng cười tươi, cũng dám trêu chọc nữa, cười hì hì : “Sở Lăng Xuyên, ngốc, bác sĩ với em, tiểu Xuyên của chúng ta có thể giữ lại được.”

      Câu của Tố Tố làm Sở Lăng Xuyên sửng sốt, tâm trạng vui mừng như điên, kích động to: “ sao?”

      , so với việc vàng có giá trị lớn càng hơn.” Tố Tố xong còn dùng sức gật đầu, Sở Lăng Xuyên liền dùng hai tay ôm , kìm lòng được mà xoay mấy vòng, hai người coi mọi người xung quanh là khí mà vui vẻ cười tươi.

      Sau khi cười đủ, đặt xuống, nhóc này lại dùng chiêu cũ lừa , cứ nghĩ khóc, tâm trạng cực kỳ lo lắng, còn lại cực kỳ vui vẻ, là quá đáng.

      Bàn tay lớn của nhàng cầm gáy , hung dữ : “An Nhược Tố, em dám làm sợ, để xem về nhà làm sao trừng trị em.”

      “A, bớ người ta, nơi này có người ngược đãi phụ nữ có thai!”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54.1 : Bảo bối ghen tỵ

      Editor : Mèo (meoancamam)


      Bác sĩ đưa đơn thuốc cho Tố Tố rồi hai người mua thuốc, vui vui vẻ vẻ về nhà. Sau khi về nhà liền tin tốt này cho các bị trưởng bối biết.

      Mấy vị trưởng bối sau khi biết được đứa bé này vẫn có thể giữ lại đều vô cùng vui mừng.

      Cái này giống với khói mù tan ra, hào quang cao ngất. Sau cơn mưa trời lại sáng.

      Buổi trưa mọi người lại cùng nhau ăn bữa cơm, vô cùng náo nhiệt, chúc mừng việc mất tiểu Xuyên .

      Xong cơm trưa mấy vị trưởng bối dặn dò vài câu rồi lúc sau cũng rời , chỉ còn lại Sở Lăng Xuyên và Tố Tố. rửa sạch hoa quả để cho Tố Tố ăn, sau đó tự mình lăn qua lăn lại. (*)

      (*) Ý Xuyên làm việc gì đó :v

      Tố Tố chỉ thấy là quá hưng phấn nên cũng để ý làm gì, tự mình ngồi xuống mà vừa ăn hoa quả vừa xem ti vi, chờ lăn qua lăn lại xong liền đến chơi với .

      Nhưng mà đợi lúc, tiếng động lăn qua lăn lại của người nào có phần lớn nên rốt cuộc cũng ngồi yên được mà phòng làm việc liền nhìn thấy vậy mà Sở Lăng Xuyên lại cho chiếc máy tính nhất vào thùng đựng hàng "Tiểu Xuyên Xuyên, là muốn chuyển nhà sao ?"

      "Trong lúc mang thai, cấm em được chơi máy tính." Sở Lăng Xuyên xong liền dán băng dính lên thùng đó, khom người mà dùng hai tay ôm lấy mà đặt chiếc máy tính vào tủ, với Tố Tố ", ngồi sang bên cạnh , đừng cản trở."

      Sở Lăng Xuyên xong liền ra ngoài phòng làm việc, tìm cái thùng nữa rồi mở tủ giầy, nhìn những đôi giày cao gót cùng guốc của Tố Tố bên trong mà chút lưu tình đặt hết những đôi giày này vào trong thùng.

      Tố Tố đứng cách xa với vẻ mặt tội nghiệp, người đàn ông này lại cất giày của lúc làm cái gì đây, cầu xin : "Tiểu Xuyên Xuyên à, có thể thủ hạ lưu tình chút ?"

      "Mẹ , giày cao gót rất tốt, em lại gió thoảng bên tai rồi." Sở Lăng Xuyên cũng ngẩng đầu mà roẹt roẹt vài cái, đóng thùng lại rồi dùng băng dính dán lên, ôm vào trong chỗ trống ở phòng ngủ.

      Tiếp đó lại càn quét đến chỗ phòng ngủ, tồi, phòng ngủ có cái gì để cất nhưng khi càn quét đến phòng bếp đến lò vi sóng cũng cất vào, lý do là có phóng xạ làm Tố Tố hết chỗ nổi, muốn khoa trương như vậy sao : "Em cần dùng liền thôi, có cần dày vò như vậy ."

      " sợ em lười biếng mà lén dùng." Sở Lăng Xuyên đối với lực kiềm chế của Tố Tố xem ra khá là tin tưởng, vẫn là cất vào an toàn hơn.

      Cuối cùng càn quét nhà vệ sinh, Tố Tố nghĩ thầm, thôi xong rồi, định ném đồ trang điểm của chứ, ôi trời, cần đâu. Nhưng khi vào người nào đó cất toàn bộ đồ trang điểm mà chịu đau để mua vào túi rồi.

      Hu hu, cho dùng đồ trang điểm phải thành thiếu phụ luống tuổi có chồng sao ? Sở Lăng Xuyên quay đầu tì nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc của Tố Tố mà nhịn được nở nụ cười, qua đó hôn lên mặt chút rồi : "Bảo bối ngoan nào, cái này về sau lại dùng, bây giờ tạm thời tịch thu thôi."

      Nhìn trán có chút mồ hôi, trời rất nóng mà mệt sao, vội hỏi : "Được được, em cần, lời dặn dò của trưởng bối, của em đều nhớ kỹ, liền nghỉ ngơi chút , đừng làm nhiều quá, nhanh chóng tắm ."

      Càn quét xong rồi cũng có thể làm tiếp nữa nên Sở Lăng Xuyên tắm rửa chút, để Tố Tố chờ ở nhà, ra ngoài chuyến mà còn cho .

      Trước kia , khi trở lại bọn họ hai người giống như hình với bóng, mà bây giờ lại luôn luôn để cho người đợi chờ. Nhưng mà tóm lại là vì trong bụng còn có tiểu Xuyên , liền hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt này .

      Tố Tố đợi lâu nhưng vẫn chưa trở lại, liền nằm ghế sô pha mà ngủ gật. Tầm hơn ba giờ rốt cuộc người nào đõ cũng trở lại, còn mua đống thứ đặt bên cạnh bàn trà.

      Tố Tố vốn ngủ được sâu nên cũng thức dậy mà dụi dụi mắt, nhìn đến đống lớn đồ vật kia mà khỏi ngẩn người, tiếp theo nhịn được mà mở to hai mắt nhìn , kinh hô "Sở Lăng Xuyên, vậy mà, quá phá của !"

      qua nhìn chút, mua giầy, còn có đồ dưỡng da cho trẻ em, đương là còn có cho cùng nữa, vẫn còn mấy thứ linh tinh nữa, mỗi thứ đồ đố đều mua gấp hai, bởi vì khẳng định là nửa thời gian ở nhà mình, nửa còn lại ở nhà ba mẹ bên kia nên nửa chuẩn bị sắn ở nhà ba mẹ An.

      cẩn thận hơn nhiều, , thừa nhận điều đó. Còn có chút mặc cảm...

      Hai người cũng lấy đồ ra rồi cất kỹ, rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi. Cuối cùng Tố Tố cũng hiểu , đây là nghĩ trước khi thứ nên thu xếp cũng thu xếp, lần này phải là tần, cũng hông phải là nửa tháng thấy nữa.

      thường ở nhà nên có cách để chăm sóc , cũng có biện pháp để làm cho chút gì đó. Khi cần nhất cũng thể ở cùng , cả cùng tiểu Xuyên , có thể kiếm chút thời gian làm việc này cũng rất rất ít rồi.

      Cho nên lúc còn ở nhà muốn làm hết những điều có thể.

      Làm xong mọi việc rồi cũng rửa mặt rồi thoải mái khoan khoái ra, ngồi bên cạnh Tố Tố. nhìn vất vả mà bưng nước mát cho , tiếp lấy, ý tứ cực kỳ ràng là muốn cho uống.

      Tố Tố gì mà liền đưa tay cho uống. Ừng ực, vào miệng vài ngụm mà uống hết sạch, sau đó lại đến gần Tố Tố mà thừa cơ trộm hương, vươn cánh tay ôm vào lòng : "Bảo bối, lát nữa phải luôn rồi."

      vô cùng bình tĩnh nhưng lại lộ ra nồng đậm nỡ. Trong lòng Tố Tố cũng lên hồi đơn khó tả, tháng trở về, vừa trở về rồi lại phải , trong lòng rầu rĩ biết gì cho tốt.

      Sở Lăng Xuyên nghiêng đầu, từng chút từng chút hôn lên môi cùng mặt Tố Tố : "Bảo bối, vui rồi sao ?"

      " có." Tố Tố muốn ảnh hưởn tâm tình của , huống chi cũng hiểu , cũng phải hiểu được dễ dàng, đưa tay sờ sờ cằm của , cười cười "Lần này, phải cũng tháng chút tin tức ?"

      Sở Lăng Xuyên nhếch môi nở nụ cười, con người càng thêm sâu xa mê người mà nhìn như vậy, làm cho cảm thấy được mình như muốn say, người đàn ông lại thả thính rồi. Tố Tố rụt người lại, khoanh tay mà chắn giữa hai người, cắt đứt tia lửa kia..."Dừng, lúc nào cũng thả thính, trả lời vấn đề ."

      Vẻ mặt Sở Lăng Xuyên nghiêm túc trả lời : "Lần này bảo đảm !"

      Tố Tố nhu hòa nở nụ cười, hai tay xoa đầu , cười tít mắt : "Tiểu Xuyên Xuyên ngoan, cái này kém lắm, chị liền so đo lúc trước lạnh nhạt nữa, về sau biểu tốt phải chị nổi bão nữa sao."

      Sở Lăng Xuyên nhíu mày, vươn tay nắm chặt eo , thu chặt hai cánh tay làm cơ thể hai người dính sát vào nhau, con ngươi đen sâu thẳm của nhìn , giọng điệu nghiêm khắc : "An Nhược Tố, đùng dùng hai cái má lúm đồng tiền của em dụ dỗ phạm tội, cẩn thận phát thú tính ăn em đấy !"

      "Sợ ạnh sao, chỉ cần dám." Tố Tố xong lại vẫn làm chuyện xấu mà hôn lên môi ba lần, Sở Lăng Xuyên liền trực tiếp hôn lại, nụ hôn cực nóng mang theo nồng đậm tha, lại đúng lúc ngừng lại.

      Bởi vì tiểu Xuyên , tại nhịn được.

      Hai người tha mà dính lấy nhau lâu, thể tiêp tục kéo dài nữa, phải rồi.

      Trước khi , Sở Lăng Xuyên đưa Tố Tố đến bên nhà ba mẹ An trước, thuận tiện cũng quét sạch nhà ba mẹ An lần, đồ nên thu thập cũng thu lại để tránh cho Tố Tố động đến rồi.

      Đối với cẩn thận của Sở Lăng Xuyên, trưởng bối ba mẹ An cũng bày tỏ ủng hộ.

      Tố Tố muốn nghỉ ngơi, nhưng Sở Lăng Xuyên lại ra lệnh phải nghỉ ngơi cho nên đành phải về phòng ngủ nằm.

      Sở Lăng Xuyên vậy mà lại ngồi cạnh , nắm tay mà lo lắng dặn : "Bảo bối, rồi, rồi, em phải ở nhà ngoan ngoan, được quấy phá, biết chưa ?!"
      Halong-ngoc, Vy Tửdunggg thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54.2 : Bảo bối ghen tỵ

      Editor : Mèo (meoancamam)

      ....

      Tố Tố muốn nghỉ ngơi, nhưng Sở Lăng Xuyên lại ra lệnh phải nghỉ ngơi cho nên đành phải về phòng ngủ nằm.

      Sở Lăng Xuyên vậy mà lại ngồi cạnh , nắm tay mà lo lắng dặn : "Bảo bối, rồi, rồi, em phải ở nhà ngoan ngoan, được quấy phá, biết chưa ?!"

      Làm như là người quậy phá ấy, luôn vô cùng nghiêm chỉnh có được .

      xong, cúi đầu nhàng áp lên bụng , dặn "Bảo bối , con cùng với Bảo bối lớn phải nghĩ đến ba, đừng quên mất ba đấy. Cũng nên rồi." Sau khi vài câu nửa dịu dàng nửa cứng rắn xong, tùy tiện hôn lên môi vài cái rồi liền do dự mà đứng dậy .

      Tố Tố muốn gì cũng kịp. Nhìn cánh cửa khép lại, xuống giường, mở cửa ra khe mà nhìn Sở Lăng Xuyên chào tạm biệt ba mẹ , tiếp theo liền luôn. cúi đầu quay lại giường, lần đầu tiên cảm nhận được tạm chia tay cũng là loại đau đớn.

      nằm giường mà ngủ mê man, lại có thể ngủ thẳng đến tầm sáu giờ, có thể ngủ mà, khỏi xấu hổ cho bản thân, ba mẹ làm xong cơm tối chờ rồi, liền vội vàng rửa mặt ăn cơm.

      Ăn xong cơm tối Tố Tố liền theo thói quen định rửa bất, lại bị ba cùng mẹ đuổi ra, còn về sau việc này cần làm. Bỗng chốc trở thành người rảnh rỗi, thậm chí còn có chút thích ứng được.

      Xong việc ở phòng bếp ba người liền ngồi ở phòng khách xem ti vi... Còn Soái Ca lăn chơi mặt đất, giờ Soái Ca cao lớn hơn rồi, hơn nữa còn càng đẹp trai. Tố Tố rất muốn đùa chơi cùng Soái Ca nhưng vì liên quan tới việc mình mang thai mà ba mẹ cũng cho phép gần gũi quá với Soái Ca rồi.

      Khi mới vừa biết tin có thai vẫn thương lượng muốn tạm thời đưa Soái Ca ra ngoài, Tố Tố đồng ý nên ba mẹ An cũng chỉ tạm thời bỏ ý nghĩ này, dù sao Lý Nguyệt Hương cũng nỡ đưa Soái Ca , cố gắng đừng để cho Tố Tố gần gũi quá là được rồi.

      Lúc xem ti vi trong phòng đột nhiên truyền tới thanh của Sở Lăng Xuyên, lượng vừa phải, giọng điệu cứng răn vừa phải mà hô lên : "Bảo bối nghe điện thoại này, vợ nghe điện thoại , vợ nghe điện thoại !"

      Tố Tố cùng ba mẹ đều bối rối, ba người đưa mắt nhìn nhau mà sao lại như vậy, thanh là từ nơi nào chứ, vẫn là Soái Ca phản ứng nhanh mà "Vù" tiếng chạy vào phòng ngủ của Tố Tố, chỉ sau chốc lát ngậm điện thoại của ra.

      Chuông điện thoại mạnh mẽ hô, bảo bối nghe điện thoại này, vợ nghe điện thoại . An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương đều nở nụ cười, Tố Tố cũng cảm thấy buồn cười, lại giống xưa, cầm điện thoại ở trong miệng Soái Ca mà kết nối, đỏ mặt đứng dậy vào phòng ngủ.

      "Bảo bối, cảm thấy chuông điện thoại mới như thế nào ?"

      Bên kia có giọng thấp trầm, lại mang theo đắc ý làm Tố Tố nhịn được cười " thể đồng chí thủ trưởng rất sáng tạo, vừa rồi quả em nghĩ là ở đây, hóa ra là tiếng chuông ầm ĩ hồi lâu, khi nào làm cho em vậy, tại sao em lại biết ?"

      "Khi em ngủ. An Nhược Tố, em có ăn cơm ngon làng đó ?"

      "Đương nhiên là có, sao, ăn chưa ?"

      " ăn xong lâu rồi, được rồi, cúp máy đây, em tùy ý làm việc ."

      "Hả ?"

      "Hả cái gì, cúp máy."

      Tố Tố còn chưa kịp bên kia Sở Lăng Xuyên cúp điện thoại, cảm thấy có lẽ là muốn cho thử nghiệm chút về sức mạnh tiếng chuông mới . thể rất là mạnh mẽ nha, đều làm tất cả mọi người bối rối.

      Dù sao thời gian vui vẻ cũng có chút ngắn ngủi, mấy ngày nghỉ trong nháy mắt qua, Tố Tố lại bắt đầu cuộc sống làm, tồn tại của cũng quá tệ, còn có tiểu Xuyên , còn có ba mẹ, có bạn bè, cũng phải mình. Cuộc sống cũng có vẻ quá quạnh hay đơn.

      Nhưng mà có vị trí trống , vì có ai có thể thay thế.

      Vốn biết khi mang thai chỉ cảm thấy thoải mái, và ngay đầu tuần bắt đầu nôn nghén, may là cũng quá nghiêm trọng, mặc dù có chút giày vò nhưng vẫn còn chịu được.

      mới được hai ngày, mỗi ngày đều gọi điện cho , nghe giọng quen thuộc mà tràn đầy cưng chiều của mà trong đầu nhịn được nghĩ tới khuôn mặt , nghiêm nghị hay dịu dàng, cười giỡn, tóm lại là có rất hiều vẻ mặt, có chút muốn gặp .

      Chiều hôm đó, sau khi hết tiết học, chỗ gác cổng có gọi điện tới có hai người bộ đội tìm , tỏng lòng Tố Tố nhịn vui vẻ được, ngày lúc đầu nghĩ tới chuyện Sở Lăng Xuyên trở về, liền vứt điện thoại xuống mà lòng tràn đấy vui mừng ra ngoài.

      Khi Tố Tố tới cửa liền thấy hai chiến sĩ mặc quần áo bình thường, phải Sở Lăng Xuyên, Tố Tố nhìn kỹ hồi, là chiến sĩ trẻ thuộc ban nấu nướng cùng ban thông tin, có chút tò mò, là hai chú bộ đội trẻ này muốn tham sao ?

      Bây giờ với Tố Tố, thỉnh thoảng ở đường nhìn thấy người mặc quân trang đều cảm thấy thân thiết, huống chi nhìn thấy binh lính thuộc Sở Lăng Xuyên, càng cảm thấy thân thiết cùng vui vẻ.

      "Chào chị dâu !"

      Hai chiến sĩ trẻ cùng nhau hô lên.

      Tố Tố cười , nhìn thấy bọn họ cũng cảm thấy thân thiết "Tiểu Vương, Tiểu Lưu, là hai người nha. Tại sao hai cậu lại đến đây. Hôm nay phải chủ nhật, a... phải lén chạy đến đây chứ ?"

      Tiểu Vương chỉ mới mười bảy tuổi, nghe Tố Tố như vậy liền vội vội vàng vàng giải thích "Chị dâu, hai chúng ta chúng ta là người tốt làm việc tốt, doanh trưởng đặc biệt để hai bọn em đến đây, để chúng em tới mở mang kiến thức."

      Tố Tố nhịn được nở nụ cười : "Tôi đùa thôi, cậu lại tưởng là đấy."

      Tiểu Lưu Hàm cười cười, đưa cho Tố Tố cái hộp cầm : "Chị dâu, hôm nay hai chúng em có thời gian rảnh, vừa lúc dạo qua nên doanh trưởng để chúng em mang tới thứ cho chị dâu."

      Tố Tố giơ tay nhận lấy, trong lòng bị lấp đầy vởi kinh ngạc cùng vui sướng, sau khi cảm ơn với hai chiến sĩ trẻ Tiểu Vương cùng Tiểu Lưu cũng chào tạm biệt Tố Tố liền "Chị dâu, chị cũng bận việc nên chúng em cũng nên rồi."

      "Cám ơn các cậu. Này, đúng rồi, các cậu định chuyển đến đâu ?"

      Tiểu Vương gãi đầu, nở nụ cười "Chúng em vẫn là lần đầu tiên tới đây nên biết chỗ nào tốt cả."

      "Các cậu đợi chút." Tố Tố xong liền chạy tới chỗ gác cổng, sau mấy phút đồng hồ liền trở lại, với hai chiến sĩ : "Đáng tiếc là buổi chiều trống lịch, nếu tôi có thể đưa hai người rất nhiều nơi chơi rất vui."

      Tiểu Lưu cười hì hì : "Đúng rồi, chị đâu, doanh trưởng còn , chị có em bé nên phải để chị chú ý nghỉ ngơi, thể quá mệt nhọc. Chúng em cũng là dạo vớ vẩn thôi, tùy tiện chút."

      Mặt Tố Tố nhịn được đỏ, người đàn ông này, sao có thể được những lời này chú, lời nào cũng được. Dễ sợ quá dễ sợ. vội càng đưa cho Tiểu Lưu tấm giấy trong tay : " giấy này viết địa điểm cùng tuyến đường, ngồi xe nào tôi cũng viết đó, còn có số di động của tôi, buổi tối nếu kịp trở về có thể gọi điện cho tôi, có thể ở chỗ bạn tôi cũng được."

      "Cảm ơn chị dâu, chúng em nên ."

      Sau khi hai chiến sĩ trẻ cám ơn rồi rời , Tố Tố cũng đỏ mặt quay về phòng làm việc, đồng nghiệp Tiểu Chu vỗ lên vai cái "Có việc gì vui sao, mặt đầy hoa đào kia. Chồng cậu đưa tới sao ?"

      Tố Tố liếc mắt nhìn Tiểu Chu cái, chuyện coi như ngầm thừa nhận, Tiểu Chu đoán được đúng liền hô lên : "Mở ra nhìn , để cho chúng mình mở mang kiến thức chút xem quà của quân nhân có gì khác biệt."

      Mọi người cũng đùa giỡn theo, cơ bản chỉ muốn nháo để mở ra nhìn thôi, nếu Tố Tố lại ngượng ngùng giống như làm kiêu, mọi người rảnh mà có thói quen chơi đùa, coi như thấy gì, đành phải cười : "Được rồi, phải chỉ cho các cậu xem thôi sao ? Các cậu cũng đừng mình khoe khoang."

      Tiểu Chu tính hấp tấp, cười : "Được được, khoe khoang chút thế nào, nếu là mình, mình liền khoe khoang. Cho các cậu hâm mộ ghen tỵ ."

      Mọi người cười trận. Tố Tố cũng giơ tay mở hộp ra, trước tiên là mình nhìn kỹ , nhìn ra là cái gì, lúc này mới yên tâm mở hẳn ra liền thấy đó là mô hình xe tăng được dán từ những vỏ đạn.

      "Oa, quả nhiên là giống người thường."

      " là đẹp mắt, lại rát khác biệt, lẽ là tự làm sao ?"

      Tố Tố cũng nghĩ tới là quà tặng như vậy, cần phải , chắc chắn là chính làm, tay vẫn thẳng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui rạo tực, nhịn được mà đưa tay chạm vào chiếc xe tăng bằng vỏ đạn kia.

      Mọi người được thấy đủ rồi, cũng vui đùa đủ rồi nên làm gì làm, Tố Tố lật lại xe tăng chút, quả nhiên thấy phía dưới xe tăng có lá thư trong phong bì được gấp vương vức thẳng tướm, có chút vội vã lấy ra, mở ra, đó viết : Bảo bối thân :

      Vô cùng nhớ em cùng tiểu Xuyên . Đây là quà tặng đưa cho tiểu Xuyên , mong em cất giữ ổn thỏa để khi tiểu Xuyên lớn lên, cho con biết, thân là ba nó, đồng chí Xuyên lớn, tuy chưa từng có thể làm bạn cùng con lớn dần nhưng trong lòng luôn luôn lo cho con.

      Bảo bối, thay ân cần hỏi thăm tiểu Xuyên trong bụng em, thuận tiện hỏi con có vui vẻ vì quà tặng này . Hôn em bảo bối. Tháng 6 quay trở lại, Xuyên.

      Tố Tố vừa nhìn vừa cười, cười đến dịu dàng, cười đến ngọt ngào, thế nhưng khi xem xong đến lần thứ hai lại cau mày, nghĩ thầm, được đó Sở Lăng Xuyên, tổng cộng viết được mấy câu đều là tiểu Xuyên , hoàn toàn bỏ quên em rồi, hừ hừ, tiểu Xuyên , có nhìn cho tốt .

      Mang theo tâm tình sung sướng, rốt cuộc cũng đền thời gian tan giờ, Tố Tố cất xong quà tặng của Sở Lăng Xuyên cho tiểu Xuyên mà cầm về nhà, hôm nay về chỗ ba mẹ bên kia.

      Gọi điện thoại cho biết hôm nay vể, sau đó mua chút nguyên liệu để nấu ăn rồi về nhà. Thay xong quần áo mặc nhà, còn thêm đôi dép lê Sở Lăng Xuyên mua cho rồi liền bày món quà dành cho tiểu Xuyên trong cái tủ vuông ở phòng làm việc.

      Tố Tố còn dùng băng dính dán cái nhẵn ở , viết ngày mấy tháng mấy, Sở Lăng Xuyên tặng cho tiểu Xuyên quà tặng tuyệt nhất, như vậy dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng nhớ mọi chuyện về phần quà tặng này.

      Mới vừa chuẩn bị xong liền nghe thấy giọng của Sở Lăng Xuyên. bảo bối nghe điện thoại này, vợ nghe điện thoại . Vừa nghe liền biết là gọi tới, Tố Tố rời khỏi phòng làm việc tới phòng khách, chuông điện thoại di động vẫn kêu... lấy điện thoại từ trong túi, cố ý ấn, sau khi chặt đứt cuộc gọi điện gửi cho người nào đó tin nhắn : ghen, gọi điện nhất định tiếp.

      Bên kia Sở Lăng Xuyên nhận được tin nhắn mà có chút hiểu, ghen cái gì đây ? Chẳng lẽ hiểu lầm cùng người đàn bà nào đó ngoại tình ? Làm sao có thể, nơi này đều là các ông, lập tức liền gọi điện thoại, Tố Tố lại vẫn nhận.

      Sở Lăng Xuyên bất đắc dĩ, đành phải gửi qua tin nhắn : Bảo bối, dấm chua từ đâu tới chứ, vẫn luôn thà theo khuôn phép, thủ thân như ngọc. cho phép nghĩ linh tinh, nếu cũng chẳng nhận em !

      Tố Tố nhìn tin nhắn của mà nhịn được bật cười, bấm hồi rồi gửi qua tin nhắn : Con chào ba, con là tiểu Xuyên , quà tặng con vô cùng thích, mẹ cất quà tặng thỏa đáng. Nhưng mà vì sao mẹ lại có quà ?
      Halong-ngoc, Tôm Thỏdunggg thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54.3 :

      Editor : Mèo (meoancamam) - ddlqd

      Sở Lăng Xuyên khỏi bật cười, bấm lúc, gửi tin nhắn : Tiểu Xuyên , mong con chuyển lời cho mẹ, mẹ phải rộng lượng, có dáng vẻ làm mẹ, cần tranh thủ tình cảm cùng tiểu Xuyên đâu, quá kỳ cục rồi.

      Tố Tố nhắn lại : Mẹ nhận phê bình của ba thủ trưởng, suy nghĩ, muốn con chuyển lời cho ba thủ trưởng, phải chú ý cơ thể, bảo vệ tốt tiền vốn. Trong nhà mọi việc đều tốt, vì tiểu Xuyên , mẹ cũng ăn cơm tốt, đừng nghĩ nhiều, hết.

      Gửi xong tin nhau, chỉ trong chốc lát, bên kia liền gửi lại, Tố Tố mở ra liền thấy có mấy chữ : Nhớ em bảo bối. Hết.

      Cuộc chuyện của hai người cũng kết thúc, Tố Tố ngâm nga nấu cơm.

      Khi chuyện trực tiếp có những lời được, nhưng mà dùng tin nhắn để trò chuyện lại có thể ra nhiều thứ, bản thân nghĩ lại chút cũng cảm thấy sến súa rồi.

      Tố Tố run người, tiếp tục ngâm nga.

      Thời gian cứ trôi qua như vậy, và Sở Lăng Xuyên liên hệ với nhau chỉ qua điện thoại và điện thoại, Chủ nhật thể trở về, mà có thai nên thể lại lại đường, cho nên cũng thăm được.

      Thời tiết càng ngày càng nóng, dũng cảm đứng ngoài đường liền cảm thấy như bị nướng chín, mặt trời chói chang, chiếu xuống làm rát đỏ cả da, người phố cũng rất ít, đều tìm chỗ nào râm mát mà thôi.

      Buổi chưa khó chịu cũng trôi qua, mặt trời lặn dần về phía tây, mới cảm thấy nóng bức làm người phát điên nữa. Tan tầm, Tố Tố sắp xếp số đồ đạc rồi cùng đồng nghiệp về, nhưng mà vừa mới ra cổng liền thấy được người nghĩ đến.

      Người này xuất , có thể dễ dàng làm rối loạn trái tim bình yên của , khiến thể ung dung bình tĩnh, thậm chí luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng cũng trở thành biết ăn .

      Hồi còn trẻ, từng thầm mến , nhìn thấy lại mặt đỏ tim đập, câu thôi nhưng có thể vui vẻ rất lâu, mỗi ánh mắt của , từng cử chỉ của , ở trong mắt đều vô cùng đặc biệt, đều được ghi lại chặt chẽ trong lòng , làm ngây ngô như đứa ngốc.

      còn nhớ lúc tình cảm thầm mến kia có kết quả mừng như điên như thế nào, còn chưa kịp cảm nhận, lại dứt áo rời , chỉ để lại cho tình cảm thương khốn khổ, ra chẳng khác gì bông hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

      Hai người đứng đó đối mặt với nhau, đồng nghiệp của Tố Tố rời từ lâu, Thẩm Hạo Vũ bước bước ngắn, nhíu mày đánh giá : "Em có vẻ gầy quá."

      Tố Tố nắm chặt tay, bắt bản thân bình tĩnh chút " tìm tôi có việc gì?"

      " có việc gì, đến thăm em, tìm chỗ chuyện thôi." tự nhiên như thế, vô tư giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mà lúc này bọn họ chỉ giống như bạn bè lâu ngày chưa gặp.

      Tố Tố nhịn được nghĩ đến, muốn làm cái gì đây? À, có lẽ do lâu quá nên quên, lúc trước, phải vì phần lạnh nhạt này của thích sao? Mà lúc này, vì sao, lại hận cái lạnh nhạt đó như vậy. Có phải người lạnh nhạt luôn đại biểu cho bạc tình?

      "Được." lạnh nhạt như vậy, nhưng vì sao lại thể, cố gắng để làm cho bản thân lạnh lùng, trong lòng cứ bình tĩnh như vậy, giờ phút này cảm thấy bản thân chẳng ngụy trang được bao nhiêu.

      Hai người ngồi xuống tại quán cà phê gần đó, mà chọn cà phê thích uống nhất, lại ngăn lại, tự mình chọn loại nước táo khác, nhìn : "Khẩu vị của em thay đổi."

      Tố Tố hơi nhướng mày "Ừ, mọi thứ đều thay đổi rồi, về việc khẩu vị, cũng nên theo đó mà thay đổi, phải sao?"

      Thẩm Hạo Vũ cười cười, nụ cười lại lạnh nhạt như vậy " nghe quán trưởng , chồng em là bộ đội."

      "Ừ, quán trưởng sai, ấy là bộ đội." Nhắc tới Sở Lăng Xuyên, liền nhịn được mà nở nụ cười, tươi cười kia phải giả vờ, mà là từ trong trái tim, dù cho Thẩm Hạo Vũ ở trước mặt, vẫn có thể cười tự nhiên.

      Thẩm Hạo Vũ đột nhiên hỏi: "Em ta ?"

      Tố Tố thu lại nụ cười "Việc này liên quan đến sao?"

      "Tố Tố, biết em vẫn giận , là làm theo lời hứa, để cho em thất vọng..."

      "Thẩm Hạo Vũ, những thứ này em muốn nghe, em từng muốn chỉ lời giải thích mà thôi, vì sao lại quay về giải thích. Nhưng bây giờ, em lại còn muốn nữa, những thứ qua liền qua..."

      "Bởi vì em kết hôn, nên toàn bộ mọi thứ về đều còn liên quan đến em sao?" Thẩm Hạo Vũ ngắt lời Tố Tố, giọng điệu có chút gấp gáp, thậm chí có chút kích động, xong mới ý thức được bản thân luống cuống: " xin lỗi, Tố Tố, có ý khác, chỉ hi vọng em kết hôn là vì giận mà thôi."

      Tố Tố giống như bị nhắm trúng huyệt đạo, muốn cãi lại, nhưng chữ cũng nên lời.

      Thẩm Hạo Vũ tiếp tục : "Nhìn thấy được, ta là người đàn ông tệ. Tuy hiểu được ta, nhưng mà, nhìn lo lắng trong ánh mắt ta đối với em, thấy được, ta em, cho em hạnh phúc được.

      Qua mọi chuyện, mong nhận được câu trả lời, chỉ hi vọng em có thể tha thứ , vì con người này mà em phải bỏ hạnh phúc bản thân, cũng đừng hận Tố Tố, em đáng phải tự hại bản thân vì ."

      "Này, cần phải giả vờ người tốt, hạnh phúc của em đương nhiên em nắm lấy." Tố Tố trợn mắt nhìn , thở dài "Thẩm Hạo Vũ, biết nếu lúc này khóc rằng hối hận sao trở về sớm chút, muốn em trở lại bên cạnh , lớn tiếng rằng sai lầm rồi, như vậy càng làm cho em hết giận sao?"

      Thẩm Hạo Vũ nhàn nhạt cười " cũng muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác. Huống chi, nếu làm như vậy, đại khái em cũng cước đá văng , sau đó vứt cho chữ, cút! Hoặc là cho cái tát."

      "Sai." Tố Tố cắt ngang lời , vẻ mặt thành : "Em cho cái tát, đá cước văng ra, lại tiễn chữ, cút."

      Hai người đồng thời nở nụ cười, cười đến thoải mái, cười đến nhạt nhòa, cười xong, mới : "Biết vì sao làm như vậy ? nghĩ chúng ta làm người , vợ chồng, còn có thể làm bạn bè."

      Tố Tố gì, Thẩm Hạo Vũ hỏi: "Như thế nào, chẳng lẽ làm bạn bè cũng được sao? Em vẫn thể bình tĩnh đối mặt với ?"

      thể bình tĩnh đối mặt với ? Đó chính là còn để ý đấy, rộng rãi như vậy, còn gì tốt nữa. " mở miệng như vậy, vì cái gì em thấy chứ. Làm bạn bè liền là bạn bè, có gì đáng ngại. Nhưng mà chồng em rất thích ăn dấm chua, đừng có việc gì lại tìm tới em phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta đấy."

      Sở Lăng Xuyên thích ăn dấm chua sao? Khi có ai, thể nghĩ đến việc rộng lượng, nhịn được nhớ lại lần trước khi Cao Tường tìm , sau đó Sở Lăng Xuyên gặp được liền lôi kéo Cao Tường uống rượu, hai người say đến rối tinh rối mù, đưa đủn nhau cả đêm.

      Từ lần đó về sau, rốt cuộc Cao Tường cũng dám dến tìm , nghĩ đến đó Tố Tố liền nhịn được mà nở nụ cười, tiếp tục : "hưng mà, em nghĩ, chồng em mời ăn cơm đấy, ngày nào đó ấy tìm , đừng nghĩ mình có thể đấu lại mình, cẩn thận bị thương hoa hoa lệ lệ liền tốt. Được rồi, trời còn sớm, thanh toán, em phải rồi."

      xong Tố Tố liền đứng dậy rời , tại học được chiêu đó của Sở Lăng Xuyên, cho người ta có cơ hội giữ lại, ràng lưu loát rời . Mà Thẩm Hạo Vũ nhìn bóng lưng Tố Tố rời , vốn vẻ mặt lạnh nhạt liền dần dần biến mất, chỉ còn lại đơn cùng thương cảm.

      Thực ra trong lòng Tố Tố cũng rộng rãi giống như thể , dù sao nhiều năm như vậy, đợi nhiều năm như vậy, há có thể dùng ba lời dối xóa sạch. chỉ muốn cố gắng, cố gắng làm nhạt dần những thứ tình cảm nhiều năm kia, cố gắng đặt tình cảm vào Sở Lăng Xuyên, đồng ý rồi, thử .

      Bắt xe về nhà ba mẹ, dọc đường , cảm xúc cũng trở lại bình thường, lên tầng, mở cửa vào, liền cảm thấy khí có chút khác thường, đổi giày vào phòng khách liền nhìn thấy mẹ xem ti vi trong phòng.

      có gì khác thường. Nhưng vì sao lại có cảm giác rất kỳ quái, cất cặp rồi hỏi: "Mẹ, trong nhà có việc gì chứ?"

      Vẻ mặt Lý Nguyệt Hương bình tĩnh, liếc mắt nhìn Tố Tố, : " có con."

      "Tại sao ba chưa về ạ? Có phải là vụ án nào lớn ?" Tố Tố xong liền ngồi bên cạnh mẹ, cảm thấy hôm nay mẹ có chút là lạ. Soái Ca cũng hết sức ngoan ngoãn ngồi xổm ở trong chỗ của mình trước ban công.
      melodyevil thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54.4 :

      Editor : Mèo (meoancamam) – ddpld

      Lý Nguyệt Hương đứng dậy, vào phòng bếp, vừa vừa : "Ba con công tác cũng cho mọi người trong nhà, dù sao vội vàng như vậy chắc chắn là có vụ án lớn rồi. Mẹ cũng lười hỏi ông ấy."

      "À..., con thay quần áo rồi giúp mẹ nấu cơm." Tố Tố xong cũng đứng dậy, về phòng ngủ của mình, vừa mở cửa ra lại nhìn thấy ghế tựa trong phòng mình có người đàn ông ngồi, dáng ngồi thẳng tắp.

      "Sở Lăng Xuyên!" Tố Tố vui vẻ kêu tiếng, cả người xông đến, nào biết được vừa mới ôm lấy , bị đẩy ra, vậy mà lại chút nhiệt tình nào cả, còn nể mặt đẩy ra nữa.

      Hừ! tức giận, sau đó cũng vui vẻ mừng về.

      Vẻ mặt Sở Lăng Xuyên nghiêm túc, chỉ giường đối diện, giọng lạnh lùng: "Ngồi xuống."

      Tố Tố nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn , lại là bộ mặt đen thui, giống như cả thế giới thiếu nợ vậy, lui ra sau rồi ngồi lên giường: "Này, làm sao vậy, làm gì mà lại trưng bộ mặt đen thui ra thế, ai chọc giận à."

      Đôi mắt đen của Sở Lăng Xuyên nhìn thẳng vào mặt , cũng lời nào. Tố Tố buồn bực, đây là tình huống gì đây, cầm gối ném lên người : "Sở Lăng Xuyên, chuyện , còn giả vờ nghiêm túc, đùa cợt vẻ lạnh lùng làm gì."

      Chiếc gối bị Tố Tố ném được Sở Lăng Xuyên giơ tay bắt được rồi vứt lại giường. nghiêm túc : "An Nhược Tố, em thành khai báo cho , nhà mấy ngày nay ở nhà , em làm “những chuyện tốt” gì, nhốt em vào nhà tù đen!"

      Làm :chuyện tốt” gì rồi? cố gắng nghĩ, cẩn thận suy nghĩ, vẫn luôn thành , nghịch ngợm gây đâu, vội hỏi: "Sở Lăng Xuyên, em thực làm chuyện gì xấu mà, , em thề!"

      "Vẫn còn thành khai báo?"

      Sở Lăng Xuyên tức giận, cũng cho tiểu Xuyên chút mặt mũi, Tố Tố liền chột dạ, vơ lấy rồi ôm cái gối: "Em, em , cũng cần tức giận vậy."

      "."

      Sở Lăng Xuyên ra lệnh, Tố Tố liền bắt đầu dùng đầu ngón tay đếm: "Việc đó, mấy ngày trước, em nấu trứng gà cho em, em ăn hết liền vụng trộm cho Soái Ca ăn. Còn có sữa nữa, thực uống hết, cũng cho Soái Ca, Soái Ca cũng uống, em liền chỉ còn cách mang tưới hoa, cái này cũng gọi là lãng phí chứ?

      Còn có, chính là, em có vụng trộm dùng máy tính của ba chút, nhưng mà em phải tra mấy tư liệu, là bắt buộc. Em cũng chơi cùng Hàm Hàm, Tiểu Nhiên lần, nhưng mà tám giờ em về rồi... Còn nữa..."

      Tố Tố xong liền
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :