1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Của Trung Tá - Hồ Ly

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47 : Xem trừng phạt em như thế nào

      Editor : Mèo (meoancamam)


      Sở Lăng Xuyên còn muốn tiếp tục nhưng Tố Tố lại đưa tay chắn mặt , cho hôn khắp nơi. Ánh mắt u ám nhìn Tố Tố, lộ ra đều là nhớ nhung và tha thiết. nhếch môi cười khẽ, cũng đưa tay nắm lấy mặt của Tố Tố, trầm giọng : "Tiểu bảo bối, muốn em mà, nghĩ đến tâm đều đau, mau xoa cho ."

      xong lại túm tay Tố Tố dán lên ngực , lòng bàn tay Tố Tố bị bắt phải dán vào mảnh lửa nóng ngực , rắn chắc, có lực làm cho nhịn được đỏ mặt, muốn chuyện nhưng nụ hôn của lại hạ xuống, hồi hôn vội vã,

      Tố Tố tránh né nụ hôn của , rốt cục có lúc rảnh mà tay che cái miệng làm loạn của , đứt quãng : "Phải....Sở Lăng Xuyên, dừng lại, em có lời muốn , đừng làm loạn....."

      Sở Lăng Xuyên hô hấp có chút ổn định, vẫn là dừng hôn lại, nhưng tay vẫn còn làm loạn khắp nơi. này, chuyện gì cũng phải lúc này, đây phải là thực tra tấn người khác sao " ."

      Tố Tố trông chừng miệng của , thể trông nom được tay , giọng bất ổn : "Phiền ngài, về sau trước khi về nhà có thể báo trước tiếng hay , đừng hơn nửa đêm đột nhiên xuất mà dọa người, được chứ ?"

      Bị Tố Tố như vậy, Sở Lăng Xuyên liền làm dáng vẻ tủi thân, tội nghiệp : "Tiểu bảo bối, đây phải nghĩ cho em cái kinh hỉ sao (*). Em đây là muốn trở về ?"

      (*) kinh hỉ : kinh ngạc + vui mừng

      "Hả ? phải, phải, muốn trở về, chính là....chính biết em nhát gan mà cho nên tiếp nhận được đầu tiên là kinh sợ, sau mới là vui mừng. Cái này, chào mừng về nhà tiểu Xuyên Xuyên." Tố Tố xong còn vỗ tay "bốp bốp" vài cái tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.

      "Cái này cũng kém nhiều lắm." Đối với biểu của Tố Tố Sở Lăng Xuyên rất hài lòng, muốn tiếp tục Tố Tố lại đẩy "Sở Lăng Xuyên, có thể hỏi chút hay . cái người này hơn mười ngày chút tin tức cũng có là cái tình huống gì ? Thần long thấy đầu thấy đuôi (*), phất phất ông tay áo rồi lại phất phất ống tay áo trở về, là cái tình huống gì vậy ?"

      (*) Ý chị là chị biết nhưng về ai biết đó.

      Tiểu nha đầu lừa đảo biết tìm , biết nhớ dễ dàng mà. Khóe môi nhếch lên, ánh mắt lại nghiêm túc nhìn chằm chằm Tố Tố " nên hỏi đừng hỏi. Vẫy vẫy em lại thành thói quen."

      "Được được, em hỏi, em mới hiếm lại để biết đâu. Nhưng mà có chuyện em lại nghĩ là muốn , vẫn là tốt bụng cho ." Tố Tố vừa xong eo bị Sở Lăng Xuyên nhéo chút, ngứa, nhịn được mà vặn vẹo thân thể chút, trong lúc vô tình nhìn thấy thời gian hơn 11 giờ "Đừng làm loạn, em muốn chuyện chình là ngày mai phải làm, van cầu ngài phá lệ khai ân để cho em ngủ giấc an ổn . Hơn nữa BCS cũng có."

      Sở Lăng Xuyên vẻ mặt kìm nén, quên , trước bỏ qua cho . Thứ nhất là nhìn phần ngày mai phải làm, thứ hai là bởi vì có BCS cũng thể tận hứng cho nên nhịn : "Được, vậy đành uất ức đêm, tạm thời tha cho em mạng."

      Tố Tố im lặng, Sở Lăng Xuyên lại ôm Tố Tố vào trong ngực, ôm nhau ngủ.

      Sáng ngày hôm sau, Sở Lăng Xuyên ra ngoài chạy bộ lúc về có mua bữa sáng. Tố Tố cũng rửa mặt xong, ăn xong bữa sáng Sở Lăng Xuyên muốn đưa Tố Tố làm, lúc này mới : "Mẹ chúng ta bị bệnh, tại ở bệnh viện nên thăm chút ."

      "Vào viện sao ?" Sở Lăng Xuyên nhướng mày, tâm nhảy lên liền vội vàng hỏi : "Bị bệnh gì, làm sao mà tối hôm qua cho ."

      Tố Tố đổi giày xong liền quay đầu nhìn cái : "Bị sỏi thận, làm phẫu thuật rồi nên đoán chừng rất nhanh là có thể xuất viện. đừng lo lắng, dì giúp việc ở đó chăm sóc rồi. Ngày hôm qua em cho biết là bởi vì thời gian quá muộn rồi, cho dù có qua đó mẹ cũng ngủ rồi, cho nên mới cho biết."

      Sở Lăng Xuyên nghe được là làm sao trái tim lơ lửng lúc này cũng hạ xuống, nhưng cùng lúc đó trong lòng cũng tràn đầy đau lòng, lên tiếng mà ôm lấy Tố Tố ra cửa, vội vàng đến bệnh viện.

      Vốn là Triệu Đình Phương nằm viện ba bốn ngày là có thể xuất viện cho nên khi thời gian vừa đến liền ồn ào phải ra viện. Bà cũng nguyện ý ở bệnh viện nhiều thêm ngày, cũng có chuyện gì ở nhờ chỗ này làm gì, cho nên sáng sớm liền thúc giục ba Sở làm thủ tục xuất viện.

      Khi Sở Lăng Xuyên chạy tới lại vượt qua mẹ mình ra khỏi viện, Triệu Đình Phương thấy con trai xuất trong lúc nhất thời có tinh thần hơn lúc trước "Tiểu Xuyên, sao con lại tới đây, con trở về lúc nào vậy ?"

      "Mẹ à, làm sao mà người bị ốm mà cũng cho con." Trong lòng Sở Lăng Xuyên tràn đầy đau lòng cùng hụt hẫng, khi mẹ mình cần mình nhất từ đầu đến cuối có cách nào để chăm sóc bên cạnh " khỏe chưa ạ ?"

      Mặt Triệu Đình Phương quan tâm, giống như chỉ là cảm vặt nên có gì lớn liền cười lớn : "Sớm sao. Ngày hôm qua có thể xuất viện nhưng ba con cho, phải là để mẹ ở lại thêm ngày sao, hôm nay có thể xuất viện."

      Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn sắc mặt mệt mỏi của ba mình chút "Ba à, sắc mặt của người tốt lắm, mấy ngày nay ba mệt nhọc ."

      Sở Ba nhìn Sở Lăng Xuyên chút rồi lại nhìn về phía vợ mình, cười cười : "Ba đây là lo lắng thôi, ngược lại Tố Tố mấy ngày nay chịu vài đêm đoán chừng là mệt muốn chết rồi."

      Triệu Đình Phương lại trách mắng : "Mẹ cũng với Tố Tố đừng cho con, đứa này là miệng kín mà, mẹ đây cũng làm sao."

      "Được rồi, bà cũng đừng ngoài miệng kiểu trong lòng kiểu. Con trai có thể tới trong lòng bà cũng thầm vui mừng . Còn nữa, Tố Tố cho Tiểu Xuyên cũng phải là muốn cho trong lòng bà vui vẻ sao, sớm bình phục hay sao ?"

      Triệu Đình Phương gì, nhịn được mà cười khẽ. Xem ra lời của ba Sở trúng suy nghĩ của bà rồi, Sở Lăng Xuyên vốn còn lo lắng quan hệ giữa Tố Tố và mẹ mình đây, tại xem ra có gì phải lo lắng rồi.

      Thủ tục xuất viện cũng làm xong, dưới hướng dẫn của Sở Lăng Xuyên Triệu Đình Phương cũng thuận lợi xuất viện. Về đến nhà, Triệu Đình Phương và ba Sở ngủ cho tới trưa, Sở Lăng Xuyên lại gọi điện thoại cho Tố Tố cho biết mẹ xuất việc. Buổi trưa sau khi cũng đừng tự qua, buổi chiều sau khi tan việc đến đón .

      Triệu Đình Phương ở bệnh viện mấy ngày cũng nghỉ ngơi được tốt, ba Sở lại lo lắng cho bà nên cũng kiên định quá. tại cũng về nhà cho nên hai người thực ngủ cho tới trưa, khi tỉnh lại là....buổi trưa.

      Trong phòng rất yên tĩnh, khi hai người chậm rãi ra từ phòng ngủ đúng lúc giúp việc cũng từ phòng bếp ra. Định đến xem hai người tỉnh dậy hay chưa, sắp ăn cơm nên khi thấy hai người ra liền vội : "Tỉnh rồi, vừa đúng lúc cơm chín đó."

      "Đây là do ở nhà tốt, coi như phòng bệnh có tốt hơn nữa nhưng chung cảm thấy có cái gì đó đúng." Triệu Đình Phương vừa vừa cùng ba Sở tới phòng ăn. bàn thức ăn tỏa ra mùi thơm làm người ta muốn nhanh chóng ăn.

      Hai người nghe thấy trong phòng bếp có người vẫn xào rau mà Triệu Đình Phương liền nhịn được hỏi giúp việc sau lưng : "Người nào ở trong phòng bếp vậy ?"

      Sở Lăng Xuyên vẻ mặt kìm nén, quên , trước bỏ qua cho . Thứ nhất là nhìn phần ngày mai phải làm, thứ hai là bởi vì có BCS cũng thể tận hứng cho nên nhịn : "Được, vậy đành uất ức đêm, tạm thời tha cho em mạng."

      Tố Tố im lặng, Sở Lăng Xuyên lại ôm Tố Tố vào trong ngực, ôm nhau ngủ.

      Sáng ngày hôm sau, Sở Lăng Xuyên ra ngoài chạy bộ lúc về có mua bữa sáng. Tố Tố cũng rửa mặt xong, ăn xong bữa sáng Sở Lăng Xuyên muốn đưa Tố Tố làm, lúc này mới : "Mẹ chúng ta bị bệnh, tại ở bệnh viện nên thăm chút ."

      "Vào viện sao ?" Sở Lăng Xuyên nhướng mày, tâm nhảy lên liền vội vàng hỏi : "Bị bệnh gì, làm sao mà tối hôm qua cho ."

      Tố Tố đổi giày xong liền quay đầu nhìn cái : "Bị sỏi thận, làm phẫu thuật rồi nên đoán chừng rất nhanh là có thể xuất viện. đừng lo lắng, dì giúp việc ở đó chăm sóc rồi. Ngày hôm qua em cho biết là bởi vì thời gian quá muộn rồi, cho dù có qua đó mẹ cũng ngủ rồi, cho nên mới cho biết."

      Sở Lăng Xuyên nghe được là làm sao trái tim lơ lửng lúc này cũng hạ xuống, nhưng cùng lúc đó trong lòng cũng tràn đầy đau lòng, lên tiếng mà ôm lấy Tố Tố ra cửa, vội vàng đến bệnh viện.

      Vốn là Triệu Đình Phương nằm viện ba bốn ngày là có thể xuất viện cho nên khi thời gian vừa đến liền ồn ào phải ra viện. Bà cũng nguyện ý ở bệnh viện nhiều thêm ngày, cũng có chuyện gì ở nhờ chỗ này làm gì, cho nên sáng sớm liền thúc giục ba Sở làm thủ tục xuất viện.

      Khi Sở Lăng Xuyên chạy tới lại vượt qua mẹ mình ra khỏi viện, Triệu Đình Phương thấy con trai xuất trong lúc nhất thời có tinh thần hơn lúc trước "Tiểu Xuyên, sao con lại tới đây, con trở về lúc nào vậy ?"

      "Mẹ à, làm sao mà người bị ốm mà cũng cho con." Trong lòng Sở Lăng Xuyên tràn đầy đau lòng cùng hụt hẫng, khi mẹ mình cần mình nhất từ đầu đến cuối có cách nào để chăm sóc bên cạnh " khỏe chưa ạ ?"

      Mặt Triệu Đình Phương quan tâm, giống như chỉ là cảm vặt nên có gì lớn liền cười lớn : "Sớm sao. Ngày hôm qua có thể xuất viện nhưng ba con cho, phải là để mẹ ở lại thêm ngày sao, hôm nay có thể xuất viện."

      Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn sắc mặt mệt mỏi của ba mình chút "Ba à, sắc mặt của người tốt lắm, mấy ngày nay ba mệt nhọc ."

      Sở Ba nhìn Sở Lăng Xuyên chút rồi lại nhìn về phía vợ mình, cười cười : "Ba đây là lo lắng thôi, ngược lại Tố Tố mấy ngày nay chịu vài đêm đoán chừng là mệt muốn chết rồi."

      Triệu Đình Phương lại trách mắng : "Mẹ cũng với Tố Tố đừng cho con, đứa này là miệng kín mà, mẹ đây cũng làm sao."

      "Được rồi, bà cũng đừng ngoài miệng kiểu trong lòng kiểu. Con trai có thể tới trong lòng bà cũng thầm vui mừng . Còn nữa, Tố Tố cho Tiểu Xuyên cũng phải là muốn cho trong lòng bà vui vẻ sao, sớm bình phục hay sao ?"

      Triệu Đình Phương gì, nhịn được mà cười khẽ. Xem ra lời của ba Sở trúng suy nghĩ của bà rồi, Sở Lăng Xuyên vốn còn lo lắng quan hệ giữa Tố Tố và mẹ mình đây, tại xem ra có gì phải lo lắng rồi.

      Thủ tục xuất viện cũng làm xong, dưới hướng dẫn của Sở Lăng Xuyên Triệu Đình Phương cũng thuận lợi xuất viện. Về đến nhà, Triệu Đình Phương và ba Sở ngủ cho tới trưa, Sở Lăng Xuyên lại gọi điện thoại cho Tố Tố cho biết mẹ xuất việc. Buổi trưa sau khi cũng đừng tự qua, buổi chiều sau khi tan việc đến đón .

      Triệu Đình Phương ở bệnh viện mấy ngày cũng nghỉ ngơi được tốt, ba Sở lại lo lắng cho bà nên cũng kiên định quá. tại cũng về nhà cho nên hai người thực ngủ cho tới trưa, khi tỉnh lại là....buổi trưa.

      Trong phòng rất yên tĩnh, khi hai người chậm rãi ra từ phòng ngủ đúng lúc giúp việc cũng từ phòng bếp ra. Định đến xem hai người tỉnh dậy hay chưa, sắp ăn cơm nên khi thấy hai người ra liền vội : "Tỉnh rồi, vừa đúng lúc cơm chín đó."

      "Đây là do ở nhà tốt, coi như phòng bệnh có tốt hơn nữa nhưng chung cảm thấy có cái gì đó đúng." Triệu Đình Phương vừa vừa cùng ba Sở tới phòng ăn. bàn thức ăn tỏa ra mùi thơm làm người ta muốn nhanh chóng ăn.

      Hai người nghe thấy trong phòng bếp có người vẫn xào rau mà Triệu Đình Phương liền nhịn được hỏi giúp việc sau lưng : "Người nào ở trong phòng bếp vậy ?"

      giúp việc vội : "Hôm nay đồ ăn thế nhưng đều phải tôi làm mà là Xuyên Tử làm. Tôi nghĩ tới Xuyên Tử nấu cơm nên liền xem sách nấu ăn chút, xào chút là được, hơn nữa mùi còn rất thơm."

      Lúc này Sở Lăng Xuyên vừa bưng món ăn cuối cùng từ trong phòng bếp ra ngoài, thấy ba mẹ liền cười : "Ba mẹ dậy rồi. Vừa lúc ăn cơm, mẹ nên ăn nên đặc biệt vì mẹ mà làm đó."

      Triệu Đình Phương nhìn con trai làm bàn thức ăn như vậy trong lòng vừa

      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47.2 : Xem trừng phạt em như thế nào

      Editor : Mèo (meoancamam)


      Nhưng mà người này khí thế quá mạnh mẽ, ràng là ở thế yếu mà. Có lửa giận cũng phát ra được, còn bị ăn sạch sành sanh, hơn nữa còn thấy khuôn mặt đen xì của càng thêm dám nhiều lời. Tố Tố nổi giận trong lòng, Sở Lăng Xuyên cũng nổi giận trong lòng thành hai ngọn lửa đến nhà ba mẹ. Vừa vào cửa nhà Sở Lăng Xuyên lôi Tố Tố tới phòng vệ sinh, mở cửa nhét vào rồi đóng cửa khóa lại. (Còn sử dụng cách này sao, hai chị kỳ quặc nhất quả đất @@)

      Tố Tố bối rối, sau khi kịp phản ứng ở bên trong đập cửa : "Sở Lăng Xuyên, làm gì thế ?! Mở cửa cho em, để em ra ngoài !"

      Sắc mặt Sở Lăng Xuyên giận dữ, thở hổn hển ngồi ghế sa lông, ba Sở và mẹ Sở liền bị kinh hãi rồi, làm sao vậy, Triệu Đình Phương hiểu gì cho nên hỏi: "Tiểu Xuyên, con làm cái gì vậy mà lại phát hỏa cái gì ?"

      "Con quá quá đáng rồi." Ba Sở mắng câu rồi định mở cửa cho Tố Tố, Sở Lăng Xuyên lại kéo ba mình lại "Ba đừng động vào, là coi trời bằng vung mà, hôm nay con phải để cho ấy nhớ lâu."

      Ba Sở nóng này mà khiển trách : "Con cái đồ hỗn trướng (*) này, đây là trong nhà chứ phải là bộ đội. Đó là vợ của con đấy, con làm cái gì vậy ? Kỳ cục."

      (*) hỗn trướng : tùy vào trường hợp mà thay đổi cách , nhưng ở trong bản convert là khốn kiếp, còn trong QT là đần độn. Các nàng biết đó là mắng thôi là được rồi ^^

      Triệu Đình Phương cũng nóng nảy, bà chưa từng thấy Sở Lăng Xuyên phát hỏa lớn như vậy. Hơn nữa điều này cũng kỳ quái, tại sao có thể đối xử với vợ mình như vậy chứ, mặc dù trước đây bà có thành kiến với Tố Tố nhưng Sở Lăng Xuyên làm như vậy bà trăm lần đồng ý. Vả lại trong lúc bà ngã bệnh Tố Tố cẩn thận chăm sóc cho bà đấy. Đối với Tố Tố cái nhìn của bà cũng có thay đổi nên trong lòng nhịn được bắt đầu hướng về phía Tố Tố, vội vàng đứng dậy mở cửa cho con dâu.

      Sở Lăng Xuyên muốn ngăn lại nhưng lại bị ba Sở quát "Ngồi xuống, lời của ta con cũng nghe sao ! Động tới ta đánh con."

      khắc Triệu Đình Phương mở cửa ra kia, Tố Tố bỗng giống như chú sư tử mà vọt ra, nhìn mẹ chồng chút, nhìn ba chồng chút rồi nhìn lại Sở Lăng Xuyên với sắc mặt giận dữ ngồi ở ghế sa lông kia, nghĩ đến việc thế nhưng lại giam vào nhà vệ sinh....."Oa" tiếng, Tố Tố khóc thành tiếng, thế nhưng lại bắt nạt , quá tốt rồi, trong lúc nhất thời khóc đến thê thảm, nước mắt rơi như mưa càng thể ngăn lại. Triệu Đình Phương sửng sốt chút, lại vội vàng an ủi : "Ơ kìa, Tố Tố à, đừng khóc, đừng khóc. Đều là Xuyên Tử đáng ghét, ba con mắng nó rồi. Xuyên Tử, còn qua đây xin lỗi ."

      Sở Lăng Xuyên đứng dậy nhưng đến xin lỗi mà xoay người trở về phòng ngủ. Cửa đóng lại vang dội lại làm cho ba Sở mắng trận, Triệu Đình Phương lại kéo Tố Tố khóc thành tiếng ngồi xuống ghế sa lông.

      Ba Sở rút chiếc khăn giấy đưa cho Tố Tố, trấn an : "Con , đừng khóc, nếu cảm thấy tức giận mắng nó trận hả dạ, tiểu tử này quá kỳ cục rồi."

      Tố Tố thút thít nhận lấy khăn giấy, liếc mắt nhìn ba Sở rồi oan oan ức ức : "Mắng ấy ? Con dám đâu, ấy dữ như vậy con sợ ấy đánh cơn."

      "Đừng sợ, ba với mẹ con ở đây dám đâu, đúng hả bà." Ba Sở vừa vừa ném ánh mắt cho Triệu Đình Phương. Triệu Đình Phương ngẩn ra rồi do dự gật đầu "A, đúng, có ba mẹ ở đây, nó dám đâu."

      Tố Tố đứng phắt dậy, dùng khăn giấy lau nước mắt mặt rồi lại rút cái khăn giấy lau mũi rồi thẳng sống lưng : "Được, có ba mẹ làm chỗ dựa, con, con có đủ sức mạnh rồi !"

      xong Tố Tố liền mạnh mẽ khí thế bừng bừng tới phòng ngủ của Sở Lăng Xuyên. Mở cửa, trực tiếp xông vào, ba Sở cùng mẹ Sở liếc mắt nhìn nhau rồi cùng qua, mẹ Sở muốn vào lại bị ba Sở níu lại. Sở Lăng Xuyên nửa nằm giường đọc sách, Tố Tố chống tay đứng ở cửa bắt đầu mắng người : "Sở Lăng Xuyên, em cho biết là em nhịn từ lâu rồi ! Từ khi kết hôn đến giờ cái gì cũng là định đoạt, em chút quyền lên tiếng cũng có.

      Lúc tức giận liền dụ dỗ em, khi tức giận lại dạy dỗ em giống như con cháu mình làm cho em thở mạnh cũng dám, vẫn thể cãi lại. Lời của chính là mệnh lệnh mà em nhất định phải nghe theo. À đúng rồi, còn bắt em viết bản kiểm điểm gì đó, những thứ này em cũng nhịn nhưng tại tốt rồi, dám nhốt em vào trong phòng tối ! Còn chửi bậy nữa !

      Em liền thấy kỳ lạ là ba ôn hòa dễ gần, mẹ nhàng nội liễm, trai dịu dàng lịch , vậy làm sao mà liền thô lỗ như vậy, bá đạo như thế, ngang ngược như vậy, có phải con ruột vậy, theo ai vậy ?"

      Lúc này có giọng yếu ớt chen vào, là giọng của Triệu Đình Phương : "Tố Tố à, mẹ xen vào câu là Xuyên Tử nó là con ruột của mẹ với ba con, tính khí mạnh mẽ này là theo ba con, ba con lúc còn trẻ cũng có tính khí này đấy."

      Mặt ba Sở được tự nhiên cười, thầm : "Bà cái người này, con trai mình sao còn nguyên nhân làm gì ?"

      Tố Tố quay đầu lại nhìn ba mẹ chồng đứng ở cửa, do dự hỏi : "Mẹ, ba cũng giam mẹ vào phòng tối sao ?"

      " có, tuyệt đối có." Triệu Đình Phương vội vàng phủ nhận, lại : "Nhưng mà trái lại trai con cùng Xuyên Tử thường bị ba con nhốt vào phòng tối. trai con và Xuyên Tử từ khi còn bé rất nghịch ngợm."

      Tố Tố hít mũi cái, liếc mắt nhìn ba Sở giọng : "Ba, nguồn gốc của tính cách này còn phải bắt đầu tìm từ người đó."

      câu của Tố Tố làm cho hai vị trưởng bối đầu tiên là sửng sốt chút rồi tiếp theo nở nụ cười, ba Sở cười đến hào sảng, mẹ Sở cười đến kín đáo, khóe môi Sở Lăng Xuyên rút rút giống như cố ý nén cười, hơn nữa còn khó khăn nhịn xuống.

      "Làm sao đây mà lại náo

      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48.1 : Con đường thăm người thân gập ghềnh

      Editor : Mèo (meoancamam)


      Sở Lăng Xuyên mang theo nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước còn có nhàn nhạt an lòng. Mà Tố Tố lại bận rộn với công việc của mình nên hoàn toàn biết suy nghĩ của Sở Lăng Xuyên.

      Buổi sáng sau khi lên lớp tiết trở lại phòng làm việc liền nhìn thấy bó hoa tươi to để bàn, các đồng nhiệp đều nháy mắt về phía . Người nào tặng hoa nhỉ ? Tố Tố nghĩ ra được nên cũng cười vui vẻ mà lại hơi nhíu mày. Nghĩ đến lần trước bởi vì giải thích được việc nhận vòng tay Trì Dật Phi tặng cho chịu nhiều đau khổ rồi, hoa này đối với Tố Tố cùng bom hẹn giờ sai biệt lắm đâu.

      Ngồi đối diện với đồng nghiệp hình như biết tâm tình của Tố Tố nên trêu ghẹo hỏi : "Mới vừa rồi mình giúp cậu nhận lấy đó. Này, An Nhược Tố, là người nào tặng hoa vậy ?"

      Tố Tố cười cái, vẻ mặt nghi hoặc : "Mình nơi nào biết được."

      xong cũng ngồi xuống, giơ tay cầm hoa lên mà nhìn chút thấy bên trong có tấm thiếp. mở ra liền thấy được dòng chữ mạnh mẽ có lực, vừa nhìn chữ viết kia hồi hộp cẩn thận liền thả lỏng lại. Hoa là Sở Lăng Xuyên tặng, nội dung trong thẻ viết là : Tiểu bảo bối, hoa tươi tặng mỹ nhân. Hi vọng mỹ nhân nhớ tốt đẹp, đừng nhớ xấu xa đấy. Hôn em tiểu bảo bối. Tặng hoa cho em, hùng cũng khó qua ải mỹ nhân mà, Xuyên.

      Nhìn thấy mà Tố Tố nhịn được bật cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào nhưng lại cũng cảm thấy buồn cười, ừ, còn có chút buồn nôn nữa. Người đàn ông này, nếu sến súa phải là người, đối với người ta tốt càng làm cho người ta chống đỡ mà chịu nổi.

      Tiểu Chu cũng đến gần, nhìn chăm chú khuôn măt ngọt ngào cùng mỉm cười kia của Tố Tố mà cười : "Ái chà, đó viết cái gì vậy, xem cái đó làm Tố Tố của chúng ta vui vẻ kìa. người vui bằng nhiều người vui, cho xem chút nha."

      Tố Tố cất tấm thiệp , đảo qua mấy đồng nghiệp tò mò mà cố ý thừa nước đục thả câu : "Đây việc riêng tư của mình, thứ cho chia sẻ đâu."

      "Hẹp hòi mà."

      Mọi người cũng ồn ào nữa, Tố Tố lại nhìn nội dung thiệp kia lần nữa, nhìn thấy chữ là nụ cười mặt lại (vui vẻ) hơn phần.

      hiểu ý tứ của Sở Lăng Xuyên khi tặng hoa, là để cho ghi hận hung hăng nhốt vào nhà vệ sinh, là rất biết lấy lòng mà, xin lỗi nhưng lại khoe khoang, thực hết cách với .

      suy nghĩ điện thoại di động lại reo lên tiếng tin nhắn gửi đến, cầm di động ra rồi mở tin nhắn liền thấy là Sở Lăng Xuyên gửi tới. hỏi có nhận được hoa , có thích hay , liền trả lời : nhận được hoa, tốt xấu em đều nhớ hết, chờ trở lại tìm tính sổ. Chú ý thân thể đấy.

      Gửi rồi bên kia tin nhắn lại có nhắn lại nên đoán chừng là làm việc rồi. Tố Tố cũng có đợi hồi mà lại vùi đầu vào công việc tiếp. ngày rất nhanh trôi qua, tâm tình của Tố Tố rất tốt.

      Sau khi tan việc cầm bó hoa này về nhà. Cũng bởi vì bó hoa này mà đành xa xỉ gọi xe taxi lần, xe buýt chen chúc đoán chừng sau khi về nhà hoa này cũng quang can tư lệnh rồi (?).

      Về đến nhà chuyện đầu tiên Tố Tố làm là cắm bó hoa vào lọ hoa rồi lại ngơ ngác ngây ngốc gục xuống bàn nhìn hồi, giống như suy nghĩ rất nhiều chuyện nhưng lại giống như cái gì cũng nghĩ, chẳng qua chỉ là mảng khoảng .

      Khi phục hồi tinh thần rồi xoay người nhìn lại, cả căn phòng lớn như vậy lại chỉ có chính , đột nhiên cảm thấy cuộc sống của bỗng chốc yên tĩnh đến đáng sợ, thiếu giống như thiếu chút gì đó, là cái gì đây ?

      phải thừa nhận, Sở Lăng Xuyên là người có thể làm người khác cảm giác được ràng tồn tại của mình, coi như chỉ trở về ngày hay là hai ngày nhưng cũng đủ làm cho khó có thể bình tĩnh rồi. Chung đụng mỗi ngày nhưng hai người gần như giống hình với bóng rồi. Hơn nữa chung là có nhiều hoặc ít chuyện khó có thể quên được xảy ra làm cho trí nhớ của khắc sâu mà tự mình nhớ lại.

      Cãi nhau, hạnh phúc, chiến tranh lạnh, vui vẻ, thậm chí ngay cả khi hai người cùng nhau ăn cơm cũng đều khắc sâu, cùng với cảm giác lúc bản thân bình thường hay là ăn cơm cùng người nhà lại giống nhau. Bọn họ chung đụng mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc cũng đều đánh thẳng vào lòng . Lúc thích ứng được cảm giác đánh thẳng vào như vậy khi hai người ở cùng nhau liền rút lui.

      Giống như hai người đấu tranh dũng, khi vừa quay đầu lại Sở Lăng Xuyên lại chợt thấy, để lại người đơn độc mà chiến đấu dũng. đơn, trong lòng cũng biết là tư vị gì nữa. Nhất là vào lúc này khi về nhà, nhìn căn phòng trống , cuối cùng lại nhớ tới từng hành động mà từng làm trong căn phòng này, mỗi tiếng cử động, nhớ đến khi nghiêm mặt, khi lưu manh tức giận, khi lại cực vô lại hay khi lại dịu dàng, vậy mà lại ràng ở trong đầu đến vậy.

      Tố Tố ngồi cạnh bàn, ngơ ngác nhìn hoa trong bình mà hiểu sao hôm nay lại bị làm sao mà trở nên đa sầu đa cảm như vậy, theo đạo lý qua cái tuổi đó rồi chứ.

      Oh ! chán nản (*) vuốt vuốt đầu mình, đứng dậy đánh mình hai cái, nâng cao tinh thần chút để nấu cơm, còn ngâm nga hát nữa chứ, dù sao mà tâm tình cũng rất tốt.

      (*) Ý ở đây là chị chán nản khi mình lại tự dưng đa sầu đa cảm nhớ cái này cái kia như vậy đó, giải thích để mọi người nhầm với phần dưới nhé.

      Khi bận rộn để đồ ăn lên bàn xong rồi, lúc định chuẩn bị ăn hồi chuông cửa vang lên, Tố Tố tới cửa nhìn lại là Mạc Tiểu Nhiên mấy ngày nay thấy đây. Mạc Tiểu Nhiên giá lâm, đương nhiên là có chuyện.

      Tố Tố để Mạc Tiểu Nhiên vào rồi trêu ghẹo : "Ơ, hôm nay trận gió nào thổi ngài tới đây vậy."

      "Mình đây phải là nhớ tới cậu mình đơn mà tốt bụng đến đây chơi cùng cậu sao. Oa, cậu nấu cơm sao, mình ngửi thấy mùi thức ăn thơm, vừa đúng lúc đói bụng." Mạc Tiểu Nhiên rất khách sáo .

      "Mũi của cậu đủ linh hoạt, nhanh rửa tay , vừa đúng lúc cùng mình ăn cơm." Tố Tố vừa vừa đẩy Mạc Tiểu Nhiên đến cửa nhà vệ sinh rồi sau đó trở về phòng bếp, lấy bát đũa, hai món ăn món canh, vừa đủ hai người các ăn.

      Sau khi rửa tay Mạc Tiểu Nhiên tới phòng ăn, ngồi đối diện Tố Tố "Mình khách sáo đâu, tiểu dạng, cậu thế nhưng học được nấu ăn." xong cũng khách sáo mà bắt đầu ăn "Thủ nghệ tệ đâu."

      "Ăn ngon liền ăn nhiều chút , đủ tí nữa mình trộn sa lát cho."

      "Đủ rồi đủ rồi, buổi tối ăn nhiều bị mập ra."

      Sau khi hai người cười cười và cơm nước xong xuôi liền ngồi ở phòng khách xem ti vi. Mạc Tiểu Nhiên đột nhiên mở miệng cho Tố Tố, tối hôm nay ở đây, điều này lại làm cho Tố Tố có chút giật mình. Mạc Tiểu Nhiên quen giường nên chưa bao giờ qua đêm ở nhà người khác, điều này làm cho Tố Tố cảm thấy nha đầu này nhất định là có chuyện, liếc nhìn cái rồi : "Mạc Tiểu Nhiên, , rốt cuộc là có chuyện gì. Mình nhớ là cậu quen giường đấy, đừng trách mình vứt cậu ra cửa."

      "Tố Tố, Tố Tố thân mến à. Cậu tàn nhẫn như vậy chứ, mình nhưng là chị em tốt nhất của cậu đó, cậu nhẫn tâm nhìn mình có nhà để về sao."

      Mạc Tiểu Nhiên túm tay Tố Tố mà làm nũng làm cho cảm thấy cả người nổi hết da gà, bất đắc dĩ : "Được rồi, được rồi, mình cũng tin cậu có thể vẫn để cho mình biết. Nhìn phần cậu đáng thương như vậy nên mình để cậu ở lại đêm ."

      "A vậy mình cũng tắm. Tìm đồ ngủ cho mình nhé."

      Tố Tố đối với Mạc Tiểu Nhiên trực tiếp hết chỗ rồi, đứng dậy mà tìm cho bộ đồ ngủ để mặc.Sau khi hai người tắm rửa liền ngủ, nhưng mà Mạc Tiểu Nhiên quen giường nên đêm cũng ngủ ngon.

      Tố Tố tất nhiên là tồn tại vấn đề quen

      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48.2 : Con đường thăm người thân gập ghềnh

      Editor : Mèo (meoancamam)

      Bởi vì đó là trạm dừng xe cho nên vẫn có ghế ngồi. Tố Tố tới bên cạnh cửa sổ, bỏ ba lô xuống rồi ôm vào trong lòng. Khi đợi xe khởi hành có chút nhàm chán nên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn người đường bên ngoài mà trong đầu lại luôn lên bóng dáng Sở Lăng Xuyên, lần gặp mặt này ngàn vạn lần đừng có chuyện gì xấu hổ nữa nếu cũng dám nữa đâu.

      Trong xe đủ người ngồi đầy rồi cũng rốt cuỗ khởi hành, Tố Tố quấn lọn tóc, quay đầu lại nhìn thấu ngoài cửa sổ có chiếc xe màu đen chạy qua với chỗ ngồi phía sau mở cửa sổ, khi người bên trong xe đến trước mắt chợt lóe lên. Trái tim Tố Tố nhịn được mà trật nhịp, tiếp theo đập cực nhanh. đứng lên, tầm mắt đuổi theo chiếc xe kia nhưng mà chiếc xe đó biến mất trong dòng xe cộ, cũng có cách nào tìm được.

      sao ? sao ? , phải, nhất định là hoa mắt nên nhìn lầm rồi. Xe chở người đó chỉ chợt lóe lên trước mắt , nhanh như vậy rất có khả năng là nhìn nhầm rồi, hoặc đó chỉ là người có chút giống nhau thôi. Mặc dù tự với mình như vậy nhưng mà lòng lại có chút rối loạn, đến nỗi mà dọc đường tình thần vẫn hoảng hốt, đến khi đổi xe cố tài xế nhắc nhở mới phục hồi mà vội vàng xuống xe.

      Nhìn thời gian trong đồng hồ cổ tay chút, hơn 6 giờ rồi, còn phải giày vò chừng tiếng nữa. Sắc trời là hoàng hôn nên rất nhanh tối, yên lòng đứng ở chờ xe, xa xa thấy được chiếc xe đó lái tới. Xe tới, phải chuẩn bị tiền lẻ, Tố Tố móc túi xách từ trong ba lô của mình, nhưng tìm nửa ngày cũng tìm được. Vốn là hoảng hốt rồi kinh sợ như bây giờ chỉ còn lại hốt hoảng. ràng là để trong túi xách, làm sao lại thấy đây ?

      hổi quay cuồng, tìm được túi xách. Đầu Tố Tố ầm tiếng, thiếu chút nữa là hôn mê rồi, bị trộm mất chứ ? vội vàng tìm lại lần nữa nhưng kết quả vẫn là tìm được, thể tỉn rằng quả túi của mình bị người khác trộm mất. Bên trong túi của có tiền, chìa khóa và điện thoại di động cùng đồ dùng tùy thân.

      Tố Tố giậm chân cái, làm sao bây giờ, quay trở về cũng được mà tiếp tục đến chỗ Sở Lăng Xuyên cũng được. muốn tìm ví tiền của mình nhưng tìm chỗ nào đây ? Hơn nữa Sở Lăng Xuyên gọi được cho nhất định lo lắng. nhìn mấy người cũng chờ xe chút, Tố Tố liền nhờ chị nét mặt có chút hiền hòa giúp đỡ : "Chị ơi, đồ của em bị mất rồi, chị có thể cho em mượn điện thoại di động gọi điện cho người thân ."

      Chị kia nhìn Tố Tố chút, giống mấy người xấu nên cũng làm khó , trực tiếp lấy ra điện thoại di động cho : "Nhanh chống gọi điện . Bây giờ sắp tối đến nơi rồi."

      Tố Tố vội vàng cám ơn, cũng vội vàng gọi điện cho Sở Lăng Xuyên và may là trí nhớ của coi là quá kém nên vẫn nhớ số điện thoại của , nếu củng chỉ có thể tìm cảnh sát để đưa về. Bên kia Sở Lăng Xuyên cũng vội vã đây, gửi tin nhắn cho Tố Tố nhưng trả lời, gọi điện thoại tắt máy, là hết pin hay như thế nào đây ? khỏi lo lắng mà trực tiếp xung quanh phòng làm việc. Điện thoại di động vừa vang lên lúc cầm lên liền thấy dãy số xa lạ, hy vọng và Tố Tố gọi tới, chút do dự ấn gọi rồi có chút sốt ruột hỏi : "A lô ?"

      Nghe được giọng Sở Lăng Xuyên mà Tố Tố yên lòng rồi, cũng luống cuống, bất lực mà rất bình tĩnh : "Báo cáo thủ trưởng tin xấu, bẩn thân đường lúc đổi xe phát ví tiền, điện thoại di động của vật phẩm quý trọng bị trộm, đề nghị trợ giúp, hết."

      Sở Lăng Xuyên vừa ngeh liền nóng này, chỗ đổi xe đó biết, rất ít người mà vả lại trời cũng lập tức tối rồi liền vội vàng hô : "Em ở đó chờ , đừng có chạy lung tung đấy ! lập tức tới !"

      Hai người xong hết Tố Tố liền trả lại máy cho chị kia rồi cảm ơn. Lúc này xe cũng tới nên mọi người cũng lên xe, Tố Tố cũng chỉ có thể đứng ở đằng này chờ Sở Lăng Xuyên tới giúp, vừa vì chờ đợi vừa vì mất đồ mà đau lòng. Trong túi số tiền mặt cũng nhiều, chủ yếu là còn có chứng minh thư, sổ tiết kiệm cùng với....bức ảnh đó, nghĩ đến đó mà tâm tình lại xuống thấp, ôm ba lô mà đau khổ chờ, trời cũng dần dần tối.

      Ban ngày sợ nóng nhưng buối tối vào lúc này lại lạnh, Tố Tố co rúm cái rồi cúng lấy ra cái áo khoác từ ba lô mà mặc vào nhưng vẫn cảm thấy lạnh, có thể là bởi vì sâu trong nội tâm quá bất lực cùng bất an cho nên lạnh từ trong lòng mình. đường người cũng ngày càng ít, trời cũng ngày càng tối lại mà ngày càng cảm thấy sợ, nhịn được mà ôm chặt túi trong ngực hơn. Sở Lăng Xuyên lúc nào mới tới, chị thế nhưng nhớ , ô ô.

      Lúc này có chiếc xe ba bánh dừng lại, người đàn ông ngậm thuốc lá nhô đầu ra lớn tiếng : "Em , chỗ nào vậy, có muốn lên xe hay ? trễ thế này có xe đâu, cho em chút tiện nghi đấy."

      " cần, tôi chờ người thân rồi." có tiền, hai là loại xe nguy hiểm này cũng dám ngồi, người đàn ông kia lại mấy câu nhưng thấy Tố Tố có ý tứ nhờ nên nhấn ga mà luôn.

      đứng trước cột đèn đường mà bên phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Tố Tố tiếp tục lẻ loi chờ, cũng thừa nhận là bóng tói mang lại sợ hãi cho . tỉnh thoảng nhìn quang, thấy chiếc xe bộ đội tới mà cảm thấy có hi vọng, sau khi xe vút qua trước mặt để lại cho chỉ có thất vọng.

      phải là Sở Lăng Xuyên tới...

      Đứng quá lâu nên chân cũng có chút mệt mỏi, Tố Tố liền ngồi ở băng ghế cũ kia. Lúc này chiếc xe vút đến, đèn xe mang theo mánh ánh sáng xuống mặt đường, Tố Tố giống như thấy được ánh sáng bình minh, là , nhất định là !

      Két tiếng, xe cát (?) quả nhiên dừng lại, bóng dáng nhanh chóng nhảy từ xe xuống mà chạy thẳng tới trước mặt Tố Tố, hô to tiếng : "An Nhược Tố !"

      "Có !" Tố Tố hô to tiếng, người bị bàn tay có lực kéo dậy rồi rơi vào trong lồng ngực rắn chắc mà ấm áp, hương vị quen thuộc làm cho an tâm, trong lúc nhất thời sợ cái gì nữa. ( chị nhà này đúng là làm người khác dở khóc dở cười ><)

      "Em xem em còn có thể ngốc thêm chút nữa !" Sở Lăng Xuyên rống, tay chộp lấy eo Tố Tố, tay vuốt đầu , vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ : " thể làm cho người khác đỡ lo. Bị dọa rồi sao ?"

      Tố Tố sợ nổi giận, vội vàng thuận theo : "Vâng, bị dọa rồi, tới em liền muốn khóc rồi, cho nên chuyện với em dịu dàng chút chứ, hung hắng với em nửa lời em muốn khóc đấy."

      Sở Lăng Xuyên buông ra, con ngươi đen trừng : "Còn có mặt mũi để khóc, sợ người khác chê cười sao."

      "Chị dâu, doanh trưởng nhưng lo lắng đấy, vừa nhận được điện thoại liền cấp tốc chạy đến, chị sao chứ."

      xe lại có người khác nhảy xuống, Tố Tố vừa nhìn liền thấy hình như là chiến sĩ ban thông tin, Tố Tố trách được Sở Lăng Xuyên nếu khóc sợ người khác chê cười sao, ra xe còn có người. Chiến sĩ kia cầm ba lô giúp Tố Tố, cười : "Doanh trưởng, nhanh chóng đưa chị dâu trở về , tối đen như mực thế này cũng phải là nơi chuyện đương đâu..."

      xong liền bị Sở Lăng Xuyên đạp cái mà phải mang túi lên xe, Sở Lăng Xuyên cũng kéo tay Tố Tố lạnh như băng lên xe, hai người cùng ngồi ở phía sau, chiến sĩ trẻ tuổi cũng khởi động xe mà thay đổi phương hướng, chạy nhanh .

      Vẫn ở hai gia chúc viện (*). ở căn phòng đượ sắp xếp xong, nhưng mà phải căn phòng ở trước kia. Trước kia ở cửa phòng có dán chữ Hỷ nhưng tại chữ Hỷ bị bóc ra rồi, cửa phòng đều giống nhau nên cũng phân biệt .

      (*) Là nơi dành cho người thân của bộ đội đến ở đó. Từ sau này nếu có mình dùng từ nơi dành cho người thân nhé ^^

      chung là Sở Lăng Xuyên cũng mở cửa căn phòng rồi ôm vào, bên trong được bố trí cùng với lần trước sai biệt lắm. Sở Lăng Xuyên có ôm Tố Tố rồi hôn ngừng giống như lần gặp mặt trước mà hai tay chống hông, nhìn chằm chằm Tố Tố giống như nhìn người quái dị. bị nhìn chăm chú mà được tự nhiên, Tố Tố đứng ngây ngốc ở đằng kia, lát lại len lén liếc cái, lát lại rũ lông mi mà nhìn xuống mặt đất, ra chính cũng hết ý kiến đôi với chính mình rồi, thế nhưng lại có thể làm mất ví tiền.

      Sở Lăng Xuyên thở dài, khuôn mặt tuấn đều là bất đắc dĩ mà nắm tay để ngồi xuống : "Em quăng chính mình là được rồi, cũng có hi vọng xa vời nào khác. Sau này phải nhớ là tiền và chứng minh thư phải để tách ra, nghe được ?"

      "Ừ, biết rồi." Tố Tố ngoan ngoãn đống ý, bình thường ăn trộm cần cái gì chứng minh thư vô dụng mà chỉ cần tiền nên ném mấy cái đó, xem có thể tìm lại được hay , "Vậy ví tiền của em có thể tìm được ? Em muốn ngày mai báo cảnh sát, nhìn xem có thể tìm lại được ."

      Khả năng tìm được phải rất lớn, Sở Lăng Xuyên liền an ủi : " tìm được cũng gọi là làm sao cả, bỏ lại nên liền mất thôi. Chứng minh thư bên trong làm lại là được nhưng tiền mặt nhất định là tìm lại được đâu."

      "Ví tiền kia cùng em rất nhiều năm rồi, hơn nữa bên trong có vài thứ có cách nào để sửa chữa cả." Tố Tố vừa tâm tình liền xuống thấp luôn, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ hỗn loạn của mình, trong đầu đều là bóng dáng chợt lóe mà thấy xe kia còn trong lòng lại chán nản vì mất đồ, người lại bắt đầu ngẩn ngơ. có cách nào để làm thêm mấy thứ như hình ảnh hay ví tiền đâu vì đối với nó có ý nghĩa khác rồi. Trong lòng Sở Lăng Xuyên khó chịu, cũng nhìn nổi dáng vẻ hồn vía lên mây của Tố Tố. đưa tay nắm cằm để cho ngẩng đầu nhìn , cau mày mà vui hỏi : "An Nhược Tố, mất đồ nên linh hồn bé cũng mất sao ?"

      "A, linh hồn em bé chỗ nào, chỉ là có chút buồn rầu thôi. Qua tối nay đảm bảo em đầy sinh lực, tươi cười rạng rỡ đấy." Tố Tố đẩy tay ra, sợ tiết lộ quá nhiều tâm nên cố gắng để cho mình có chút phấn chấn. xoay người lấy túi ở giường, lấy ra vài thứ từ bên trong : "Đây là thịt bò khô với pa tê mà mẹ em làm cho , còn có ít thứ em mua cho , đều là thích ăn đấy. Còn có em xem qua mẹ rồi, thân thể khôi phục rất tốt, đừng lo lắng."

      Sở Lăng Xuyên nhìn hộp thịt bò khô kia chút mà : "Cơ thể mẹ tốt, em hãy với mẹ là sau này đừng chuẩn bị mấy cái này đâu."

      "Báo cáo !"

      Lúc này ngoài cửa có tiếng kêu có lực đúng lúc cắt đứt hai người chuyện, Sở Lăng Xuyên quay đầu hô : " vào !"

      Là chiến sĩ ban thông tin vội tới mà đưa cơm tối cho Tố Tố và Sở Lăng Xuyên. Thấy thức ăn lúc này Tố Tố mới cảm giác được bụng đói rồi, cũng cần Sở Lăng Xuyên gì mà rất tự giác rửa tay rồi cùng ngồi xuống ăn cơm.

      Ăn no rồi cũng cảm thấy lạnh nữa, chiến sĩ trẻ kia lại lấy mấy đồ đó . Sở Lăng Xuyên nghỉ ngơi mà với Tố Tố : "Em nghỉ ngơi trước , còn có chút chuyện nên lát nữa về muộn.

      "Ừ, làm việc ."

      Sở Lăng Xuyên làm việc rồi Tố Tố cũng rửa mặt rồi nằm giường nghỉ ngơi nhưng lại ngủ được. cố gắng để mình suy nghĩ lung tung nhưng lại cách nào khống chế trong đầu vứt bỏ những thứ chuyện cũ kia cùng phần tình cảm dấu mà biết mình nên nghĩ lại nữa. lập gia đình, có người chồng thương như vậy, qua liền qua , nên nhớ liền nhớ , nhưng mà bóng dáng chợt lóe kia vẫn quấy nhiễu nhưng cũ. Suy nghĩ thể kiềm soát mà tâm cũng cách nào bình tĩnh được.

      Trong lúc Tố Tố lăn lộn vì khó ngủ Sở Lăng Xuyên trở lại, nhìn Tố Tố chưa ngủ mà ngồi bên cạnh rồi ôm lấy , cúi đầu hôn cái : "Còn buồn rầu gì vậy, mới có mấy chuyện đâu chứ. Được, rồi, nhanh cười cho cái nào."

      Tố Tố lên tiếng chính là chỉ nhìn thẳng , nhìn chồng của . tự với mình, mới phải là người để cho nghĩ đến, nhớ tới người đàn ông kia lần nữa đều là vô cùng sai lầm. điều chình tâm tình cái, đưa tay bóp mũi mà bướng bỉnh : "Vị quân nhân này, em bán nụ cười, ngài cũng đừng ép buộc người khác."

      Sở Lăng Xuyên làm chuyện xấu mà véo eo : " cười phải ? Có ở đây em cười cũng phải cười." Tố Tố cuối cùng cũng bị nhột mà bật cười.

      Hai người ồn ào như vậy, cũng coi như sau cơn mưa trời lại sáng, tay mười phần nhanh chóng mà dời lên ngọn núi của . Tố Tố nắm chặt tay để cho làm chuyện xấu. Cái mũi tiến tới trước mặt , dùng sức ngửi ngửi rồi vẻ mặt thần bí : "Ôi, tiểu Xuyên Xuyên, cuối cùng em cũng coi như biết tại sao đàn ông lại được gọi là xú nam nhân (*) rồi. bao lâu chưa tắm vậy."

      (*) xú nam nhân : Ý chỉ người đàn ông thối, ở đây "thối" là xấu xa nhưng chị chơi chữ nên thành thối trong "thối hoắc" ý. Tại vì để đàn ông thối hợp nên mình giữ nguyên.

      "Cái này làm sao có thể gọi là xú nam nhân chứ (*), cái này gọi là mùi đàn ông, em hiểu chưa ?" Ông trời nhưng lại chứng minh, ngày hôm qua cũng tắm, do quá mệt mỏi nên ngã xuống liền ngủ luôn, nhưng mà ngày tắm nghiêm trọng như vậy sao ? ( phải nghiêm trọng mà là cực kỳ nghiêm trọng !!! Con đâu ai chịu được ngày tắm lần chứ ?! )

      "Cuồng tự kỷ rồi, nhanh tắm ." Tố Tố đẩy , Sở Lăng Xuyên cũng đứng dậy mà chạy vào nhà vệ sinh tắm táp. Sau mấy phút liền trần truồng chạy lên giường mà tắt đền rồi chui trong chăn. Cánh tay dài mò tới, chân dài vừa nhấc ôm Tố Tố vào trong ngực rồi. Nếu là trước kia khẳng định ngay tại chỗ mà hành quyết Tố Tố, đè ở phía dưới mà hồi thương tốt. Nhưng hôm nay chỉ ôm Tố Tố như vậy, đơn giản ôm ngủ mà tâm chút ý nghĩ mờ ám.

      Tố Tố có tâm , cũng nhìn ra được. Mà ít nhiều cũng có tâm cho nên có chút tâm tình nào cả. Mà Tố Tố vùi ở trong ngực , ngửi mùi đàn ông nhàng khoan khoái của mà giơ tay eo hông . ôm có động tĩnh gì nhưng Tố Tố lại thành , tay bé mềm mại lại nhàng vuốt ve bụng , môi hôn vào cằm như trêu chọc .

      Râu Sở Lăng Xuyên có chút thô ráp lại có chút ghim (?) người, trái lại có chút sợ hôn môi . lần lần, giống như là ăn kẹo lại giống như chú chó con gặm loạn làm Sở Lăng Xuyên có chút nhịn nổi nữa, cầm tay mà giọng khàn khàn hơi trầm : "An Nhược Tố, đây là em nghiêm trọng quyến rũ đấy !"

      Tố Tố cúi đầu hôn lên yết hầu của , giọng mềm mại mà thấp, lại hết sức khẳng định : "Đúng vậy, tiểu Xuyên Xuyên, em quyến rũ mà, biết có thành công ?" (Thành công là cái chắc, e đợi tiểu bánh bao lâu nắm rồi ^^)

      "Tiểu bảo bối, đây là em tự tìm..." Người Sở Lăng Xuyên vừa lật đè Tố Tố ở phía dưới rồi, vừa lật liền triền miên hôn đến nỗi hô hấp của cả hai nổi, trong ban đêm yên tĩnh mà lại vang bên tai, ràng như vậy. Tối nay Tố Tố nhiệt tình như lửa, giống như cây dây leo quấn quanh mà để cho gần như khống được mà phóng ra ngoài. Khi chiếm lĩnh hai tay nắm mặt , giọng ổn định mà khàn khàn hỏi : "Tiểu bảo bối... là ai, là ai ?"

      Tố Tố vịn bờ vai , hàm răng cắn bả vai của lời, liền làm chuyện xấu rồi bắt : " là ai, gọi tên ...gọi..."

      "Lăng Xuyên...." tiếng thầm nhưng cũng làm Sở Lăng Xuyên giống như ở trời, chỉ muốn thương này tốt, đoạt lấy, điên cuồng đoạt lấy, triền miên vô cùng....


      đêm hoan ái làm Tố Tố ngủ đến hôn mê, lờ mờ nghe thấy tiếng động thức dậy, cũng cảm nhận được Sở Lăng Xuyên rời giường. Nhưng mà chỉ muốn ngủ mà phải dậy, trong lúc mơ mơ màng màng càm giác được Sở Lăng Xuyên hôn môi rồi sau đó là thanh đóng cửa. lại tiếp tục ngủ say.

      Cái này chính là ngủ mãi cho đến tận 10 giờ sáng, sau khi tỉnh lại thấy đầu có chút mê man, nghĩ thầm có lẽ là có nghỉ ngơi tốt thôi. Lúc thức dậy phát ra ở đầu giường để chiếc điện thoại di động, còn có tờ giấy. đó viết chính là : Cho em mượn điện thoại di động, hai ngày nay em tạm thời dùng . Hôm nào trở về mua chiếc, chỗ này có biện pháp để mau. Còn chuyện ví tiền báo công an, em yên tâm nghỉ ngơi , vui vẻ chơi đùa mà chờ về đấy.

      Tố Tố nhìn mà nhịn cười được, sau khi rời giường rửa mặt liền có chiển sĩ trẻ đưa bữa sáng tới, vẫn còn nóng đấy. Tố Tố cảm ơn cũng cảm động, cầm hộp thịt bò khô cho chiến sĩ trẻ kia.

      Ăn xong bữa sáng cảm thấy đầu óc có chút lờ mờ nên liền xuống tầng chút, hóng gió lúc có lẽ tốt chút ít. cầm điện thoại xuống tầng, ở sân chỗ dành cho người thân giằng co lát mà vẫn cảm thấy có gì đó đúng, lúc này mới phản ứng lại là mình phải bị bệnh. (Em lậy chị, cạn lời rồi... :v )

      Ngày hôm qua vì mất đồ nên nóng nảy cả người mới có mồ hôi, sau đó lại có gió lạnh thổi qua nên có thể bị cảm rồi. đưa tay sờ đầu mình chút, quả có chút nóng, hẳn là uống thuốc tốt nhưng mà có mang thuốc chứ.

      Tố Tố muốn lên tầng nhờ vài thân nhân nhà khác nhưng lại cảm thấy quá làm phiền người ta rồi. Ừ, nghĩ ra rồi, lấy điện thoại ra rồi gửi cho Sở Lăng Xuyên cái tin nhắn : Em hình như phát sốt rồi, có thể về đây chút ?

      Sở Lăng Xuyên ngừng huấn luyện từ trong điện thoại vang lên tiếng có tin nhắn. Nên chuyện cũng xong rồi nên Sở Lăng Xuyên liền để mọi người huấn luyện tiếp. đưa tay lấy di động từ trong túi quần ra vừa nhìn thấy chính là điện thoại kia mà Tố Tố cầm gửi tin nhắn tới. mở ra tin nhắn liền nhìn thấy, sắc mặt Sở Lăng Xuyên cực kỳ đặc sắc, đầu tiên là sửng sốt chút rồi lại cau mày, sau đó là trận cười. Nội dung tin nhắn như sau : Em hình như phát dâm (*) vậy, có thể về đây chút ?

      (*) Convert ghi thế rồi, khi mình edit cũng có từ đó nên thử search GG và có thể thấy rằng, convert này quả là xịn...

      Sở Lăng Xuyên nghẹn cười, dặn dò nhân viên truyền tin mấy câu rồi liền chạy tới chỗ dành cho người nhà ở. Vừa vừa nghĩ đến nội dung trong tin nhắn ngắn đó, nghĩ tới nghĩ lui phỏng đoán Tố Tố chắc định là phát sốt nhưng lại đánh chữ thành cuồng dâm, dù đọc giống nhau nhưng ý nghĩa lại rất khác nhau nha.

      Mặc dù trong lòng lo lắng có phải bị bệnh hay nhưng vẫn rất có lương tâm mà đường trở về chỗ dành cho người nhà đều cười to, phải xem chút vợ bảo bối của rốt cuộc là phát dâm hay là phát sốt đây. Phát sốt tìm bác sĩ nhưng phát dâm tuyệt đối bảo đảm là phải đến trị bệnh đấy. nhanh mấy bước lớn lên tầng rồi tới phòng bọn học, vừa đẩy cửa ra liền kêu : "Vợ !"

      Trong phòng trống rỗng, chăn đệm đều được gấp gọn gàng, chỗ nào có bóng dáng Tố Tố đâu, Sở Lăng Xuyên nhíu mày, người đâu rồi ? Chẳng lẽ ở nhà vệ sing, tới mà đẩy cửa nhà vệ sinh rồi nhìn chút, cũng có.

      "Tố Tố !"

      Sở Lăng Xuyên hô lên nhưng có gọi được Tố Tố, lại làm cho người nhà khác bị kinh động mà tới đây, hiểu hỏi : "Doanh trưởng, chuyện gì vậy ?"

      "Có thấy vợ tôi ?"

      "Mới vừa rồi còn thấy ấy ở đây tập thể dục mà, ấy trở lại sao ?"

      " sao, có thể ấy vòng quanh bên ngoài rồi." Sở Lăng Xuyên xong cũng rời khỏi chỗ dành cho người thân, nhưng Tố Tố ở đâu được chứ ? này lại làm ra cái nguy hiểm gì đây, gửi cái tin nhắn mình bị cuồng dâm rồi lại thấy người đâu.

      Choáng rồi, đây là tình huống gì đây ? Cái này cả phát dâm và phát sốt hậu quả đều rất nghiêm trọng đấy. Dưới tình huống cấp bách liền nhớ tới số điện thoại của . bấm số điện thoại đó nhưng khi gọi lại ai trả lời làm cho Sở Lăng Xuyên khỏi lo lắng, làm sao lại nghe điện thoại, chẳng lẽ là bị nóng kịch liệt quá mà té xỉu ?

      , ngàn vạn lần đừng như vậy chứ, Sở Lăng Xuyên đóng sầm cửa mà chạy xuống tầng.

      Sở Lăng Xuyên gọi mấy người chiến sĩ rồi để cho họ tìm người quanh doanh trại, lại giống như kiến bò trong chảo mà loạn xung quanh tìm Tố Tố, nhưng mà tìm khắp nơi cũng tìm được người, hỏi lính trực cổng và lính trinh sát nhưng cũng thấy Tố Tố ra ngoài.

      Kỳ lạ, người lớn sống sờ sờ như vậy liền có thể lập tức thấy được sao ?

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49 : Người đàn ông kia

      Editor : Mèo (meoancamam)

      tìm được Tố Tố người gấp gáp nhất chính là Sở Lăng Xuyên, cũng phải sợ lạc đường mà là sợ cơ thể thoải mái mà xảy ra vấn đề gì đó, nhưng mà tìm tới tìm lui cũng tìm thấy người đâu mới kỳ lạ.

      Nhưng phản ứng kịp nhất cũng là Sở Lăng Xuyên, hình như nghĩ tới điều gì đó mà nhấc chân chạy đến nơi ở của người nhà, mấy người chiến sĩ cho nên chỉ đành phải theo mà chạy vội đường đến tầng nơi ở của người nhà.

      Sở Lăng Xuyên trước tiên đẩy cửa phòng mình ra , nhìn chút có người ở đây nhướng mày chạy đến cửa phòng thứ hai cách đó, giơ tay mở cửa, cửa mở ra chỉ thấy giường có thân thể nho cuộn tròn lại.

      đứng đó mà trở nên sững sờ khắc, trái tim cũng để xuống. Mấy người chiến sĩ cũng chen tới chỗ cửa mà nhìn xung quanh bên trong thấy có người ngủ đến bất tỉnh nhân , cũng giật mình sửng sốt chút rồi tiếp theo lại nhịn được bật cười.

      Sở Lăng Xuyên cũng có chút dở khóc dở cười, bọn họ tìm người đến ngất trời, ngờ thế nhưng lại ở trong phòng. Chỉ là hình như nhầm cửa thôi, phòng này là mới vừa dọn dẹp vào buổi sáng do có người nhà muốn tới nên cửa cũng khóa, đoán chừng Tố Tố nhầm cửa rồi. Trong phòng ngoài phòng cũng khác nhau lắm nên khó trách nhẫm lẫn. Cái này đúng là lẫn lộn cmnr.

      Sau khắc sững sờ lúc này Sở Lăng Xuyên mới làm bước dài mà vọt tới cạnh giường, đứng ở bên giường mà đưa tay sờ đầu , nóng, quay đầu kêu với mấy chiến sĩ ngoài cửa : "Nhanh thông báo cho nhân viên y tế !"

      "Vâng !" Mấy người chiến sĩ đáp tiếng rồi cũng xoay người chạy , Sở Lăng Xuyên lại phen ôm lấy Tố Tố rồi tới phòng của bọn họ. Lúc này Tố Tố bị lăn qua lăn lại cũng tỉnh, ánh mắt mê man mở ra liếc cái rồi lại khép lại.


      Nhân viên y tế rất nhanh tới, cùng còn có chính trị viên, Sau khi đo nhiệt độ quyết định cho Tố Tố truyền nước biển, nhân viên vệ sinh treo túi nước biển để truyền lên rồi khử trùng cho tay Tố Tố, lúc cầm kim tiêm định đâm vào Sở Lăng Xuyên lại : "Cậu phải đâm chính xác nhưng đừng đâm đau !"

      Nhân viên y tế lên tiếng, chính trị viên nhịn được : "Cậu là bác sĩ hay người ta là bác sĩ vậy, làm cho người ta căng thẳng, có thể tiêm chính xác cũng biến thành tiêm chính xác mất."

      Sở Lăng Xuyên gì nữa, nhân viên y tế lại rất thuần thục tiêm xuống lần, rất chính xác đấy. Tố Tố bị tiêm mà có chút đau nên tỉnh lại cái nhưng lại lập tức mê man mà ngủ tiếp, chuẩn bị xong tất cả nhân viên y tế cùng chính trị viên cũng rời . Sở Lăng Xuyên ngồi yên ở mép giường, bàn tay thô ráp nhàng vuốt ve mặt , lần lại lần mà tràn đầy đau lòng cùng thương, giống như hi vọng khẽ vuốt như vậy có thể làm mau khỏe hơn chút.

      Tố Tố cứ ngủ miên man như vậy, chẳng qua là trong lúc mơ màng cũng biết mình bị tiêm nhưng mà khi xong lúc nào rồi cũng biết. Cơ mơ hồ nhớ có đôi tay ấm áp vuốt ve mặt mình, mở mắt ra lại đối diện với gương mặt tuấn tú lộ ra vui mừng cùng đau lòng, đợi chuyện Sở Lăng Xuyên vui mừng cười tiếng : "Vợ à, em tỉnh rồi, cảm thấy đỡ hơn chưa ?"

      Trong lòng Tố Tố có chút băn khoăn, sức khỏe này của là cái gì đây cái gì cũng làm thế nhưng lại bị bệnh, còn phải để chăm sóc " xin lỗi...Còn phải để chăm sóc em, làm chậm trễ công việc của . Em sao rồi."

      Sở Lăng Xuyên giơ tay nhéo lỗ mũi của Tố Tố cái, vẻ mặt cố ý vui : "Em là vợ mà, nếu ngã bệnh chăm sóc người nào chăm sóc em, cho phép lời khách sáo này nữa. Công việc nếu có chuyện bọn họ gọi , làm chậm trễ được.

      Như qua, là quá sơ ý nên có chăm sóc em tốt. Tối hôm qua cảm thấy nhiệt độ cơ thể em đúng nhưng cũng nghĩ tới bị ốm như vậy. Việc này đều tại , bảo bối, em nhanh khỏe lên, nhé ?"

      Tố Tố mím môi cười cười, đưa tay cầm tay "Được rồi, em cảm thấy trước đó rất đúng, em lời khách sáo với , cũng đừng lời khách sáo với em, ai cũng tự trách. Được ?"

      "Được, nghe lời vợ." Sở Lăng Xuyên vừa vừa hôn môi Tố Tố cái.

      Tố Tố cảm thấy quả có tinh thần hơn nhiều, giống với người bị làm sao vậy. Nhưng mà Sở Lăng Xuyên ngày mai còn phải tiêm nữa, cần nhưng nơi đó nghe theo ý của sao, còn đây là mệnh lệnh nữa chứ.

      Cơm trưa vị người thân làm xong rồi đưa tới, đặc biệt làm khẩu vị rất thích hợp cho Tố Tố bị bệnh này ăn. Mặc dù số lần tới nhiều nhưng mà mỗi lần Tố Tố vẫn có thể ở đây mà cảm nhận được đơn giản mà cảm động ấm áp.

      Buổi chiều Sở Lăng Xuyên tạm thời có chuyện nên dặn dò Tố Tố nghỉ ngơi tốt rồi liền vội vã ra ngoài, có hai người nhà đến chuyện phiếm với Tố Tố, lúc này mới biết buổi sáng mình làm chuyện xấu cỡ nào. nhầm phòng mà làm hại mọi người tìm kiếm. Cũng may có người chê cười bởi vì bị ốm, cũng nghĩ đến phát sốt nên mới mơ hồ, ra chỉ cố Tố Tố biết xác thực phân biệt các nơi.

      Lúc đó xuống tầng cũng khóa cửa, dù sao chỗ này đều là người tin tưởng nhất nên khóa cửa cũng cần thiết. Nhưng sau khi trở về vừa lên tầng liền choáng váng, mỗi cửa phòng đều cùng dạng mà lúc ra ngoài cũng có chú ý cho nên lúc đó liền mơ hồ.

      Thử đẩy cửa phòng khi đẩy ra liền vào, nhà vệ sinh chút rồi sau đó đầu liền choáng váng mà ngã xuống ngủ, nhưng mà tại sao Sở Lăng Xuyên lại gọi điện thoại cho đây ?

      Tố Tố tìm điện thoại rồi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, là Sở Lăng Xuyên gọi, nhưng mà làm sao lại nghe thấy nhỉ ? Để cho người nhà khác thử gọi chút, bi kịch rồi, máy này điện thoại di động câm (*) nên có tiếng.

      (*) Ở đây mình nghĩ ra là điện thoại để chế độ yên lặng ấy. (đêm mình cũng hay làm thế, chẳng may nửa đêm có tiếng nhạc đừng hỏi tại sao.)

      Tóm lại là đen lại càng đen.

      Mọi người trò chuyện lát rồi cũng kéo dài Tố Tố nghỉ ngơi mà rời , Tố Tố nằm ở giường lại mê man ngủ. Khi tỉnh lại là...4 giờ chiều, nhiệt độ cơ thể nóng nữa, rời giường nhà vệ sinh lúc ra ngoài liền nghe thấy tiếng mở cửa.

      Sở Lăng Xuyên trở lại, vừa vào cửa liền hỏi : "Bảo bối, như thế nào rồi, có còn chỗ nào thoải mái hay ? Còn nóng sao ?"

      "Mới vừa rồi đo nhiệt độ nóng nữa rồi." Hi vọng lặp lại, nhưng mà truyền rất ít nước biển, thỉnh thoảng mới có lần nên hẳn có tác dụng rồi. tới rồi ngồi xuống bên giường, rất nghiêm túc hỏi : "Sở Lăng Xuyên, em cùng nơi này có phải quá xung khắc , mỗi lần tới đều bị xấu hổ."

      Sở Lăng Xuyên cười, đoán chừng là Tố Tố biết chuyện buổi sáng rồi, ngồi bên người , cánh tay dài duỗi cái ôm lấy "Em cứ coi đây là kiểu hoang nghênh đặc biệt , cả đời khó quên được, sau này có nhớ lại cũng có nhiều ý nghĩa."

      Tố Tố quay đầu trừng , buồn bực thầm : "Tại sao phải dành cho loại tư liệu sống này để nhớ lại mà lại là em ? Ông trời cũng quá công bằng, đây phải ràng bắt nạt người khác sao."

      "Nhưng mà như qua, gọi lớn tiếng như vậy, gọi điện thoại cho em nhưng em cũng nghe được sao ?" Bàn tay Sở Lăng Xuyên vuốt vuốt đầu của , thuận tiện thử nhiệt độ ở trán chút, nóng cũng yên tâm rồi.

      đến điện thoại di động có thể kêu oan " gọi em ? Em nghe thấy mà, có thể là do ở trong nhà vệ sinh. Còn có nữa, biết xấu hổ mà điện thoại di động, chuông điện thoại kia căn bản là vang, hỏng rồi."

      đến điện thoại di động mà Tố Tố kêu oan, Sở Lăng Xuyên lại nhịn được nhớ tới tin nhắn mạnh mẽ kia, lại nở nụ cười làm Tố Tố nhéo lỗ tai "Tiểu Xuyên Xuyên, cười gì vậy, có gì buồn cười sao ?"

      "Muốn biết sao." Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố để ngồi đùi , sau đó lấy điện thoại ra rồi tìm cái tin nhắn ngắn được gửi kia, vẻ mặt thần bí "Muốn biết trước hết phải hôn cái ."

      Tố Tố mở to hai mắt trừng , cuối cùng hơi nghiêng mặt, đầu ngẩng cao mà khinh thường : "Tốt, cũng dám bắt nạt bệnh nhân, là cái gì vui được chứ, em mới nhìn đấy."

      " nhìn ?"

      " nhìn !"

      Sở Lăng Xuyên giở trò xấu mà cố ý để điện thoại trước mặt Tố Tố. Vốn là Tố tố nhìn nhưng người ta lại rất cố chấp để cho nhìn nhìn mới lạ, liền cẩn thận xem thử, ơ đây phải là tin nhắn mà gửi cho sao ?

      Em giống như bị rối loạn, có thể về chút ?

      Choáng rồi, thế nào cũng thấy dâm đãng đấy ? Tin nhắn phóng đãng như vậy là gửi sao ?

      Đầu tiên Tố Tố sửng sốt chút, tiếp theo khuôn mặt nhắn liền vọt cái đỏ lên, nóng hừng hực, hận thể tìm cái động mà chui vào, Sở Lăng Xuyên lại cố ý trêu chọc Tố Tố : "Tiểu bảo bối, nghĩ tới em lại bị gò bó như vậy, nhỉ ?"

      "A, Sở Lăng Xuyên, , xóa . Đó là em đánh sai chữ mà, quay trở lại là em đánh nhầm mà, mau xóa ."

      Tố Tố vừa xấu hổ vừa vội, giơ tay muốn cướp điện thoại để hủy diệt chứng cứ nhưng Sở Lăng Xuyên thân thủ nhanh nhẹn hơn nhiều, chỗ nào có thể để được như ý chứ, bàn tay cầm điện thoại di động nắm cực kỳ chặt, còn cười đến thể kiềm chế.

      Sở Lăng Xuyên cười, Tố Tố nghxi đến tin nhắn mà gửi kia, xấu hổ quẫn bách cũng biến thành cười, vừa cười vừa giận kêu : "Sở Lăng Xuyên, cái người xấu xa này, biết là đánh sai chữ mà còn cố ý cầm tới trêu em, đưa máy cho em !"

      Tố Tố rất dễ dàng bắt được tay cầm điện thoại di động nhưng mà điện thoại bị cầm trong lòng bàn tay, dùng sức gỡ bàn tay ra nhưng làm thế nào cũng gỡ ra, tay của cũng là tay sao ? So với kìm sắt cầm chặt hơn.

      Sở Lăng Xuyên bình tĩnh ngồi ở đằng đó, nhìn dáng vẻ gấp gáp giống con khỉ của Tố Tố mà nhàng : "Hôn cái, liền đưa điện thoại di động cho em, tin nhắn kia mặc cho em xử lý, em tính làm gì giờ."

      "Em bị ốm."

      "Sức đề kháng của mạnh, sợ. Đến đây ."

      "Được, hôn hôn, nhưng mà chờ chút." Hôm nay bất cứ giá nào cũng phải để cho đắc ý lần, chính là ngàn vạn lần đừng hối hận đấy, Tố Tố suy nghĩ rồi cúi đầu, trực tiếp hôn lên cổ của người nào đó.

      "A !" Sở Lăng Xuyên hét thảm tiếng, chỗ nào là hôn cơ chứ, Vampire sao mà liền cắn cùng hút vậy.

      Tố Tố ngẩng đầu nháy mắt nhìn , và ở cổ cũng để lại cho dấu răng "Tiểu Xuyên Xuyên, vết hôn này cùng tin nhắn chị đưa để kỷ niệm, tốt nhất nên giữ lại ha !"

      Sở Lăng Xuyên chạy vội tới nhà vệ sinh vừa nhìn liền thấy cổ có dấu hồng, mặt xanh lại, cái này làm gặp người như thế nào. Xoay người ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Tố Tố ngồi ở bên giường, hai chân đung đưa mà vẻ mặt đắc ý. trầm mặt, từng bước từng bước đến gần, Tố Tố thấy áp lực mà từng chút từng chút nhích vào bên trong giường. Cho đến khi thể lui được nữa bị Sở Lăng Xuyên ôm cổ, mật trận hôn liên tục hạ xuống. Hai người cứ náo loạn như vậy đến sau lát Tố Tố lại ủ rũ, chút tinh thần mới vừa rồi cũng biến mất, lười biếng nằm ở nơi đó mà buồn bã ỉu xìu, dù sao còn chưa khỏe mạnh hoạt bát lại được.

      Nhìn Tố Tố buồn bã mà Sở Lăng Xuyên cũng có tâm tình gì, khó chịu theo. thực hi vọng người ngac bệnh chính là mình, cơ thể của đề kháng chút liền qua, nhưng mà Tố Tố lại như vậy.

      Buổi tối Sở Lăng Xuyên làm bữa tối, có nhiều dinh dưỡng nhưng ngấy, nhưng mà Tố Tố cũng ăn được bao nhiêu, liên tục dụ dỗ cùng uy hiếp mới làm ăn nửa bát cơm, uống chén canh cá. Tố Tố như vậy làm cho vừa sốt ruột vừa đau lòng.

      Ăn cơm tối xong lại để cho nhân viên y tế tới chuyến, đưa cho chút thuốc.

      Tố Tố uống thuốc rồi ngủ sớm chút, Sở Lăng Xuyên lại cả đêm chưa ngủ, thỉnh thoảng thử nhiệt độ của chút, sợ lại lên cơn sốt lần nữa. Dùng chăm bọc chặt, hai người khỏi ra mồ hôi toàn thân, là ai đổ mồ hôi là nhanh tốt lên vậy.

      Ngày hôm sau Tố Tố cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn, cảm giác rất tốt, đo nhiệt độ cũng nóng, tốt lắm. Nhưng Sở Lăng Xuyên vẫn kiên trì truyền nước biển lại lần nữa, cũng quá kiên trì. Bất đắc dĩ lại bị tiêm mũi nữa. Tố Tố nằm ở đó, trong lúc vô tình phát cổ Sở Lăng Xuyên lại dán hai băng gạc, chính là vị trí cắn hôm qua đây mà, nhịn được cười rút liền bị Sở Lăng Xuyên hung hăng trợn mắt nhìn cái : "Cũng là em làm khá đấy."

      Tố Tố tiếp tục phúc hậu cười. Cũng nhịn được nghĩ lần này tới đây cũng yên ổn, đầu tiên là mất đồ, rồi lại bị ốm, là giầy vò nhau mà. Cũng may có gì đáng ngại, buổi chiều cũng phải trở về rồi, cảm khái thời gian trôi qua nhanh mà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :