1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu của thiếu gia - Quý Ly (Full 10c) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.1

      Hai năm sau.

      “Bên trái! Mau lên! ấy chạy về phía bên trái rồi!”

      ! ấy lại chạy về phía bên phải, mau! Mau đuổi theo !”

      phải phải! ấy chạy phía bên trái của cậu ——”

      ! Là bên phải cậu!”

      “Bên trái của tôi, là bên phải của cậu!”

      “Im ! Đừng có quát ầm lên nữa! Mau bắt dâu quay về mới là việc quan trọng nhất!”

      “Nhưng mà, hình như tôi nhìn thấy có hai dâu. . . .”

      , là ba. . . .”

      “Là bốn. . . .”

      “Trời. . . . . tôi thấy có sáu dâu lận!”

      “Sáu? ! Làm sao lại có tới sáu dâu ? !”

      Tất cả mọi người kinh ngạc hô to, chú rể lại bình tĩnh mức bình thường, còn phù rể Hắc Tử Đình lại đuổi theo dâu của mình.

      “Thượng Quan Nhi Hỉ! Rốt cuộc là em làm gì vậy?”

      quát to như vậy sợ hù dọa đến cục cưng của chúng ta sao? Hắc Tử Đình, chẳng lẽ chưa bao giờ nghe câu, đánh con mẹ đau lòng sao? Đạo lý đó nếu đảo ngược lại cũng tương tự như vậy, bây giờ nó còn nằm trong bụng em, tốt nhất là nên toàn tâm toàn ý chăm sóc em tốt!” Thượng Quan Nhi Hỉ vui, khẽ hừ tiếng, chẳng qua là, khuôn mặt nhắn đáng lại tràn đầy vui vẻ.

      “Được rồi, cái tình thế hỗn loạn trước mắt này, nhất định là do em ban tặng, ! Rốt cuộc đây lại là cái mưu ma chước quỷ gì của em vậy?” Chỉ tùy tiện dùng đầu ngón chân để suy nghĩ Hắc Tử Đình cũng có thể đoán ra được chuyện này.

      “Gương.” cười hì hì phun ra chữ: “ chưa bao giờ vào công viên giải trí à? hiểu nguyên lý phản xạ của gương sao? ra , cái này và phép bình phương cũng tương tự nhau, chỉ cần dùng hai tấm gương là có thể tạo ra vô số hình ảnh phản chiếu, cho nên em vẫn luôn cảm thấy, cả công viên giải trí, chỉ có mỗi nhà gương [1] là mang tính khoa học nhất ——”

      “Thượng Quan Nhi Hỉ!” Hắc Tử Đình thở dài hơi, quay sang nhìn trộm Lệ Du Tư đứng bên cạnh, lại khẽ nhéo tay vợ mình cái.

      “Em còn có thể làm gì khác sao? ! Là ai bảo em nên làm ‘chuyên gia cố vấn chuyên nghiệp’? Cố vấn dĩ nhiên là ai có thắc mắc phải trả lời rồi! phải kêu chú rể nên về hỏi lại dâu của mình vì sao lại muốn bỏ chạy mới đúng chứ?!” tức giận trừng mắt nhìn chồng mình cái, sau đó hất mặt xoay người rời . Hừ! muốn để ý tới ta nữa, hiểu phong tình lại còn cứng đầu cứng cổ, đây là cố tình chọc tức chết mà.

      Hỏi sao? sai, ấy rất đúng! Quả cũng nên hỏi cho ràng! Lệ Du Tư híp mắt, lạnh lùng quan sát Thượng Quan Nhi Hỉ về phía trước, mặt mơ hồ lộ ra chút dữ tợn, cái loại khí chất hung bạo đó hoàn toàn thích hợp với bề ngoài nho nhã lịch của .

      “Tư, ấy cố ý đâu!” Có lẽ, người bình thường bị vẻ bề ngoài tuấn tú ưu nhã của Lệ Du Tư mê hoặc, nhưng, cũng là người xuất sắc, làm mưa làm gió ở thương trường giống nhau, nên Hắc Tử Đình hiểu rất , cái khí chất ôn hòa bên ngoài đó chỉ là vỏ bọc để che giấu khôn khéo, lạnh lùng và quyết tuyệt của mà thôi.

      Muốn chết tử tế cũng xong, chỉ số thông minh của Thượng Quan Nhi Hỉ cao gần hai trăm, bình sinh thích nhất chính là đối đầu với Lệ Du Tư, cũng là nhân vật thiên tài giống như mình, bởi vì, hơn ba năm trước, Lệ Du Tư giành chiến thắng toàn cục trong giải cờ tướng online toàn thế giới với số bàn thắng cao nhất, đoạt mất ngôi vị của , trở thành nhân vật truyền kỳ được mọi người thích, kể từ đó, giữa hai người kết nên mối thù thể nào hóa giải.

      ấy gì với cậu?” Chiến thắng toàn cục, trong lòng Lệ Du Tư cũng biết, vấn đề ở đây phải là tài năng hay trí tuệ, mà là do tâm cơ của sâu hơn nhiều so với cái hay thích giở trò trước mắt.

      “Hai chữ! Giúp, em!” Thượng Quan Nhi Hỉ rất thản nhiên mà núp ở phía sau lưng ông xã cao to vĩ đại, cười gian xảo.

      “Chỉ vậy thôi?” Lệ Du Tư nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt cực kỳ vui, bộ dáng trầm giống như mưa giông trước bão, quả là khiến cho người ta phải sợ hãi.

      “Chỉ vậy thôi!” tốt, ra, lấy chồng cũng là chuyện tốt như vậy, Thượng Quan Nhi Hỉ cười đến vô cùng vui vẻ, bởi vì biết, dưới che chở của Hắc Tử Đình, tuyệt đối bao giờ bị tổn thương.

      Lúc này, đám quan khách đến tham dự lễ cưới cũng ngửi thấy mùi thuốc súng tràn ngập khắp lễ đường, mọi người đều xúm lại để bàn tán về quá trình đặc sắc của ngày hôm nay.

      phụ mong đợi của mọi người, uổng công tôi đặc biệt dùng máy bay trực thăng bay từ Pháp về đây!”

      “Vậy là gì? Tôi đây là từ Na Uy trở về, còn xa hơn Pháp nhiều!”

      “Haha! Hai người đều thua tôi, lúc nghe tin bọn họ kết hôn là tôi ở Nam Phi, vì cái tin tức này mà tôi hưng phấn đến tận hai ngày sau, cuối cùng cũng gác lại chuyện làm ăn mà trở về đây luôn! Ơ. . . .Đổng Hướng, cũng tới tham gia hôn lễ, sao lại ăn mặc rách rưới thế này, vậy cả người còn ướt sũng?”

      “Ôi, bởi vì lúc biết tin hai người bọn họ kết hôn là tôi ở bên Nhật.” Người đàn ông được gọi là đổng Hướng nhàn nhạt đáp.

      “Nhật thôi mà, ngồi máy bay ba tiếng là tới nơi rồi.” Đối với khoảng cách gần như vậy, mọi người đều bày ra vẻ mặt coi thường.

      Trông thấy phản ứng của mọi người, đổng Hướng rất bình tĩnh lắc đầu: “ phải vậy, tôi ngồi du thuyền để nghỉ mát, nhưng thuyền trưởng rất kiên trì, cứ khăng khăng phải ở lại Nhật Bản hai ngày, kết quả là, tôi thể làm gì khác hơn là ngồi thuyền đánh cá để trở về đây, nhưng mà thuyền đánh cá chạy được nửa đường lại bị hết dầu, vậy nên tôi chỉ có thể mặc phao cứu sinh rồi bơi vào bờ, đến tận sáng nay mới bơi về cảng Cơ Long. . . .”

      đùa à?”

      , tôi rất nghiêm túc, chẳng qua. . . .” ta bỗng nhiên nở nụ cười: “Haha, lần này lại đặc sắc như vậy, cái con bé Sồ Nhi kia quả làm cho chúng ta thất vọng.”

      Mọi người lại bị đề tài này hấp dẫn, rối rít thảo luận: “Đúng vậy! Đúng vậy! biết lý do bỏ trốn lần này của ấy là gì?”

      “Tôi nhớ hình như lần trước là vì ấy biết nấu ăn ——”

      “Thưa ngài, ngài từ nơi nào đến đây vậy? Tin tức này lạc hậu rồi! Lần trước là vì ta cảm thấy cái mông của mình đủ tròn, đủ chắc, sợ sau này sinh ra được đứa bé khỏe mạnh cho chú rể, vậy nên mới ——”

      “Này, xin hỏi vừa từ nơi nào đến vậy?” Mọi người đồng loạt khinh bỉ nhìn ta: “Cái tin tức này có thể đem chôn cùng với đám binh lính của Tần Thủy Hoàng được rồi đấy! Lần trước là vì đợt kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân, cái gã bác sĩ kia chẳng hiểu thế nào mà lại cầm nhầm bệnh án, khiến ấy tưởng là mình bị bệnh AIDS, muốn hại đời chú rể cho nên mới bỏ trốn ——”

      “Phải ? Tôi nhớ hình như là bởi vì World Cup, ấy thích đội tuyển Đức, mà chú rể lại lỡ miệng ra câu ‘đội Brazil đá hay quá’, khiến ấy cảm thấy sở thích của hai người chênh lệch quá lớn, sợ rằng sau khi kết hôn thể nào sống chung lâu dài được, cho nên mới bỏ trốn ——”

      mới nhớ, hình như chú rể đều là cùng người.”

      “Đúng vậy, đều là cùng người ——” xong, ánh mắt của bọn họ hẹn mà đồng loạt nhìn thẳng vào trong giáo đường, trông thấy Lệ Du Tư đứng im bất động, hai tay nắm chặt, sắc mặt trầm đến đáng sợ.

      Đúng vậy! Từ đầu tới cuối, cho dù có cử hành hôn lễ bao nhiêu lần, chú rể bị bỏ lại cũng chỉ có mình ! Khiến cho bọn họ, thân đều là đàn ông như nhau, khỏi đem lòng ngưỡng mộ.

      --- ------
      Chú thích

      [1] Nhà gương

      [​IMG]

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7.2

      Nếu như có thể, hy vọng có thể nhập lại thành cùng với vách tường này.

      Phó Sồ Nhi kiễng chân, nín thở dán sát người vào vách tường, lặng lẽ, từng chút từng chút , nhìn khuôn mặt tức giận trước mắt, nếu có thể hòa thành cùng với vách tường này phải lo lắng bị người đàn ông nổi điên trước mắt này mắng cho trận.

      “Rầm. . .” cố gắng nuốt nước bọt, lén lút sờ soạng vào vách tường, hy vọng ông trời xuất kỳ tích, giúp có thể tìm được đường sống trong cái chết.

      Đáng tiếc, ‘trời tạo nghiệp, còn có thể tránh, tự mình tạo nghiệp, thể sống!” Rốt cuộc hiểu những lời này là cho người đời, ông trời giúp đỡ mình làm những việc hại người.

      “Xin hỏi chút, Phó tiểu thư, lần này lý do là gì nữa đây?” Lệ Du Tư đứng trước mặt, cách quá 10cm, hai tay bỏ trong túi quần, híp mắt lạnh lùng hỏi.

      Lại là ‘Phó tiểu thư’ ! lại nuốt nước bọt lần nữa, cảm thấy rợn sống lưng, bình thường, chỉ lúc nào tức giận tới cực điểm mới gọi như thế, còn nhớ lần đầu tiên gọi là ‘Phó tiểu thư’ là năm về trước, lúc trốn hôn lần thứ ba, khi đó lý do bỏ trốn là gì nhỉ? Hic. . . Xin lỗi, nhớ nổi.

      “Em. . .” Hả! vẫn còn được sao? Nếu như phải tình huống trước mắt cực kỳ căng thẳng cảm thấy rất vui mừng.

      “Em làm sao? Đừng có đánh trống lảng nữa, mau trả lời !” tiến tới gần, thu ngắn khoảng cách của hai người chỉ còn khoảng 5cm.

      Phó Sồ Nhi co rúm người lại, bàn tay càng ép sát vào tường hơn, dường như cảm nhận được loại tức giận tỏa ra từ người , nếu như ánh mắt có thể giết người chắc chết đến trăm ngàn lần rồi!

      “Tối hôm qua em ngủ được. . . .”

      “Lần nào trước hôn lễ em cũng ngủ.” lạnh lùng ra . nhất định phải ép mình lạnh lùng, nếu , nhịn được mà bẻ gãy cái cổ đáng của , sau đó hối hận đến chết.

      “Em lo lắng. . .” còn chưa buông tha ý định giải thích với .

      “Em đồng ý với , đêm trước ngày hôn lễ suy nghĩ gì cả.” Trời ạ! rất cố gắng nhưng vẫn nhịn được mà muốn quát .

      “Em làm được . . .” Bị quát, ánh mắt của trông rất tội nghiệp.

      “Được!” Lệ Du Tư bất đắc dĩ thở dài: “Vậy hãy cho nghe, tối qua em lại suy nghĩ cái gì? Lại lấy nhầm phiếu khám sức khỏe? cho biết là ai? làm thịt cái tên lang băm đó! Hay em nghĩ vóc dáng của mình có chỗ nào chưa hoàn hảo? Yên tâm! Toàn thân em từ đầu đến chân, đều thích muốn buông tay, có chỗ nào có vấn đề cả. Hay tại vì đội bóng chúng ta hâm mộ giống nhau? ! bỏ tiền đầu tư cho Bạch Vân Long [1], bảo họ thử thống nhất hai đội bóng chúng ta thích thành đội, điều này khó, chỉ cần em , , , làm, đến, cùng!”

      [1] Bạch Vân Long: 1 tổ chức chuyên đồng hóa các đoàn đội, công ty.

      mấy chữ cuối cùng, dường như là mất hết lý trí mà thét lên, Phó Sồ Nhi bịt kín lỗ tai trắng nõn, giọng đáp: “Em. . . đá chăn!”

      “Cái này biết từ tám trăm năm trước rồi!” cười lạnh.

      “Nhưng em biết. . .” buồn bã , còn tưởng đây là phát mới của mình, nhưng ngờ bị người khác biết từ lâu.

      “Đó là vì mỗi lúc trời tối, giúp em đắp kín chăn.” Rồi thuận tay ôm em vào trong ngực, ôm chặt, cho phép em đá chăn ra, Lệ Du Tư thầm than ở trong lòng.

      “Nhưng mà, em phát là em chỉ đá chăn.” Chả trách, kể từ khi ngủ chung với , cũng rất ít khi bị cảm.

      “Được rồi, có khi em còn đá mặt của , bụng của , tay của , chân của , còn có lần, thằng bé của cũng suýt chút nữa gặp tai họa, rất nguy hiểm đúng ?” cười lạnh .

      “Cái gì?!” Trong giây lát, đôi mắt của bởi vì kinh ngạc mà mở to gấp mấy lần, nhưng rồi ngay sau đó, lại chán nản cúi đầu: “Quả nhiên, em trốn hôn là sai!”

      “Phó Sồ Nhi, đừng có với đây là lý do em trốn hôn đấy!” Giọng trầm thấp lại như trận cuồng phong ập tới.

      “Em là bởi vì nghĩ cho ——” ấm ức quát.

      “Chẳng có ai bởi vì bị đá mà trốn hôn cả!” cũng khách khí mà quát lại.

      “Nhưng em đá xuống giường ——” Quát quát! Ai sợ ai!

      “Cái này em cần quan tâm! Thân thể của to gấp đôi em!” được, sắp bị chọc cho phát điên lên rồi!

      “Dựa vào nguyên lý trọng lực, như vậy rơi mạnh hơn ——”

      cần em phải , giỏi vật lý hơn em!”

      “Môn vật lý của em tệ!” phục nên lên tiếng kháng nghị, sau đó lại : “Hơn nữa, trọng điểm phải là cái này, mà là nếu như thường xuyên té xuống giường như vậy tốt, bị thương ——”

      té xuống giường phải lỗi tại em!” tức giận thở hổn hển quát to, câu này như chém đinh chặt sắt, chỉ là, nguyên nhân cặn kẽ cũng lười phải giải thích, đối với cái vấn đề này, Lệ Du Tư quả là có chút khó , lúc trả lời lại tự chủ mà né tránh ánh mắt của .

      Chẳng qua là hình như phát ra khác thường của , chỉ cúi thấp đầu, đáng thương : “ đừng vì em nên mới vậy, em muốn bị thương, em muốn đá xuống giường, lỡ ngày nào đó em ngủ thẳng tới nửa đêm, lúc tỉnh dậy lại thấy bị em đá xuống giường. . . như vậy được, em đau lòng. . .”

      Nghe vậy, Lệ Du Tư nhất thời quên đáp lại, chỉ đứng ngây ra nhìn dáng vẻ đáng thương của , sâu trong nội tâm lại có loại cảm giác mang tên là thương tiếc dần dần nảy sinh.

      “Sồ Nhi!” khẽ gọi, đưa tay nâng lên khuôn mặt nhắn đáng của , cẩn thận quan sát từng đường cong xinh đẹp đó.

      Tư, định làm gì. . .”

      muốn ôm em.” Giọng điệu của tràn đầy trêu chọc

      muốn, vừa mắng em. . . ràng là em suy nghĩ cho . . .” nghe theo, đưa tay đẩy ra, tới trước hồ cá, giả vờ đặt hết tâm trí vào chú cá bơi thong dong dưới mặt nước kia.

      Lệ Du Tư cũng để tâm, tới phía sau , tay vòng qua chiếc eo mảnh khảnh, cúi đầu khẽ hôn vào gáy trắng mịn của .

      Cảm giác nhột nhột dần dần lan tràn, Phó Sồ Nhi co rúm người như né tránh, khẽ giãy giụa ở trong vòm ngực của , tựa như con mèo bị con cọp liếm láp, khiến cảm thấy mất tự nhiên, khẽ gọi:

      Tư, em muốn, dừng tay. . .” cố gắng phân tán chú ý của mình vào chú cá trong hồ nước, nhưng thực tế, bị trêu chọc đến cách nào phân biệt được gì nữa rồi.

      “Đừng!”

      khẽ hừ tiếng, đưa tay cởi từng nút áo trước ngực , bàn tay dò vào trong khe hở, chút kiêng kỵ mà trượt vào bầu ngực bên dưới chiếc áo lót màu trắng, vân vê nhũ hoa nhắn mềm mại.

      “Ô. . .”

      khẽ run lên cái, dù trong lòng vẫn còn có chút kháng cự, thế nhưng thuần thục khơi lên dục vọng ở sâu trong nội tâm của , trong lúc hề hay biết, cởi hết từng món quần áo ở người , khiến cho trở nên trần truồng, lại giống như đứa bé mới sinh, da thịt trắng nõn, bên cạnh hồ nước trong xanh lại trở nên nổi bật.

      “A . . .”

      Thanh kiều, thể ra sức chống lại bàn tay ấm áp của mò vào bên trong quần lót, để mặc cho ngón tay thon dài xoa bóp bầu ngực mềm mại, cứ thế mà đùa giỡn, mặc sức vân vê, tay bên dưới thỉnh thoảng lại vạch ra hoa huyệt của , khi ngón tay to của chạm vào nơi mềm mại sâu nhất cảm thấy mình vô cùng yếu ớt, vậy mà, ái dịch ướt át lúc này lại ngừng từ bên trong khe huyệt trào ra, xấu hổ vặn vẹo chiếc eo nhắn, phản ứng vẫn đáng giống như còn trinh trắng.

      Mà lúc này, trước mắt dần dần trở nên ràng, có thể nhìn cảnh vật bên trong hồ cá.

      Nước trong hồ, ánh lên màu xanh lam.

      Từng tia sáng xanh lam theo gợn sóng của nước mà tạo nên những chùm sáng nhộn nhạo, chiếu lên khuôn mặt nhắn của , vừa có vẻ quỷ dị lại mê hồn, màu sắc lại càng giống như loại mộng ảo.

      bị ép nghiêng người về phía trước, bầu ngực trắng nõn và cặp nhũ hoa đỏ hồng bị ép sát vào hồ cá, hành động này thu hút đàn cá vây đến, từng cái miệng nhắn khẽ bu lại, tựa như chúng coi là con mồi thực , lần lượt mổ vào thành hồ, cách lớp kính, đáng lẽ có chút cảm giác nào, thế nhưng, hình ảnh mập mờ như vậy lại khiến nơi sâu nhất trong tim trở nên điên cuồng, khiến xấu hổ đến cực điểm.

      Hình như đây là lần đầu tiên chúng nó trông thấy chuyện này, đối với cơ thể của , lũ cá vô cùng tò mò, cứ liên tiếp thi nhau ùa tới, cũng chạm được vào chúng nên có cách nào xua đuổi, trong lòng lại dần dần nóng lên.

      Tư, đừng như vậy. . .” giọng kêu lên, thân thể nhạy cảm lại nổi lên phản ứng, cặp nhũ hoa đỏ hồng dán chặt vào bể cá lạnh như băng hơi se lại như hai quả mâm xôi, cho dù chỉ là nhàng ma sát nhưng cũng khiến cảm thấy cực kỳ khó chịu.
      Chương 7.3

      “Nhìn xem, mấy con cá này dường như cũng hiểu được vẻ đẹp của em, còn muốn tranh đoạt em với kìa!” cười cợt nhả, chỉ cái liếc mắt cũng nhìn thấu được suy nghĩ và ngượng ngùng trong lòng .

      phải vậy ——” Giọng hờn dỗi, sau đó lại nhịn được mà rên rỉ, cảm giác được ngón tay thon dài ấm áp của thâm nhập vào trong người mình, đầu ngón tay nhàng tách ra múi thịt non mềm bên trong hoa kính, dần dần có thể cảm nhận được ẩm ướt trơn trượt bên trong, để cho ra vào càng thêm dễ dàng lưu loát.

      Lệ Du Tư cũng cảm nhận được sẵn sàng, loại chuyện như vậy cần phải ra, chỉ cần cảm thấy hô hấp của thay đổi, giọng ‘ưm’ lên tiếng cũng hiểu rồi.

      Thế nhưng cũng vội vã hành động mà vẫn như cũ, hôn hôn liếm liếm, cắn lên bả vai trắng nõn của , thỉnh thoảng lại dùng hai ngón tay miết hoa hạch đỏ hồng nép bên trong múi thịt, như thể đó là thứ mà nâng niu cả đời, ngón tay lúc nhanh lúc chậm, cứ thế vuốt ve nơi bé non nớt kia, dần dần khiến cho nhịn được mà thở dốc mãnh liệt.

      Đôi mắt Phó Sồ Nhi trở nên mông lung, nhìn bóng dáng phản chiếu tấm kính thủy tinh, cũng như cảm nhận được khoảng cách giữa gần đến thế, đồng thời trông thấy vẻ mặt ý loạn tình mê của mình, thân thể bị đè ép, giống như con cá bơi lội bên trong bể nước kia, đáng tiếc là lại hiểu rất , cho dù giờ phút này có ngâm mình trong nước biển lạnh giá cũng thể nào dập tắt được lửa dục bùng cháy bên trong cơ thể mình.

      muốn . . . . Cho dù trong miệng có kiên quyết phủ nhận thế nào vẫn thể nào kháng cự được, vậy nên chỉ có thể khẩu thị tâm phi. . . . Dần dần ngoan ngoãn chịu đựng.

      “Ha. .ha . .”

      càng ngừng thở hổn hển, hơi thở đứt quãng ấm áp phả lên tấm kính lạnh lẽo tạo nên từng mảng hơi nước, trong nháy mắt, thế giới trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy thanh hô hấp của chính mình cùng với tiếng quẫy nước của lũ cá bên trong bể, tạo thành những đợt sóng dao động.

      gốc hải quỳ đầy màu sắc cũng đung đưa theo làn nước, tựa như cơn sóng trong lòng cũng khó có thể ngăn lại, hoàn toàn thể khống chế mà dâng lên tận tim, khiến có chút sợ hãi, rồi lại vô lực để mặc cho cảm giác kia từ từ xâm chiếm nội tâm và lý trí của mình.

      “Nâng lên!” đưa tay nâng bờ mông trắng noãn của lên.

      “Làm gì. . . A!” Lúc vừa mới lấy lại ý thức cũng còn kịp nữa, đột nhiên động thân, đem dục vọng nóng bỏng cứng rắn vùi sâu vào nơi chật hẹp của .

      “A. . .”

      Sau lúc nặng nề nhấn sâu vào bên trong, bắt đầu chuyển động trong khe huyệt mềm mại của , khiến nhịn được mà thở phì phò, thần trí có chút hoảng hốt, phảng phất như bị đẩy lên đến tận mây xanh, đôi mắt bị mảnh sương mù che phủ, lại bất chợt trông thấy cặp mắt. . . .

      Đúng vậy! cặp mắt nhìn bọn họ. . . .

      muốn làm lơ nhưng rồi lại càng nhìn thấy ràng hơn! Giờ phút này, đôi mắt đen của những chú cá trong bể giống như là quan sát cơn kích tình của bọn họ, khiến cho cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng lại càng tăng thêm khoái cảm.

      nhìn bọn chúng, mà bọn chúng cũng nhìn lại , tựa như muốn hỏi làm gì, rồi lại giống như biết làm gì, đôi mắt của bọn chúng to tròn, lại chẳng hề chớp mắt, cứ như vậy mà quan sát bọn họ. Đúng vậy! Chúng nó biết. . . biết bọn họ làm chuyện mờ ám, mà lại còn rất thích thú, tựa như phóng túng hoan lạc. . . .

      . . . Tư, để em nhìn . . . . Để em nhìn thấy là được rồi. . .” ngước khuôn mặt nhắn đỏ ửng lên, thấp giọng cầu xin.

      rất xấu hổ. . . . Bị những đôi mắt này nhìn chằm chằm cứ như bị người ta nhìn thấu cảm giác xấu hổ của mình, muốn như vậy. . . là mắc cỡ chết được!

      Lệ Du Tư sao có thể hiểu trong lòng nghĩ gì, nhếch miệng mỉm cười, thuận theo ý , lật người lại, để quay mặt về phía mình, nâng cánh tay mảnh khảnh của vòng qua cổ , tay nâng lên đùi ngọc, sau đó ngay lập tức tiến vào trong hoa huyệt mềm mại của .

      “Ưm. . .” cắn môi, dám để cho mình quá thoải mái mà rên rỉ thành tiếng, nhưng mà rụt rè nho này ngay lập tức bị triệt để phá tan.

      Lệ Du Tư ôm lên, để đôi chân thon dài trắng nõn vây chặt hông mình, giống như con gấu koala leo lên người , động tác này khiến hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ, hề có khe hở.

      Tư, sâu quá. . . .” cảm giác mình dường như bị hoàn toàn xuyên xỏ, hữu của to lớn như thế, ràng như thế, hai người dính sát vào nhau quá mức chặt chẽ, chỉ cần động tác , hơi thở khẽ của đều có thể tác động đến nơi sâu nhất và mềm mại nhất của , đem đến cho nhiều khoái cảm.

      bé bướng bỉnh, chúng ta lên giường nhé! Để có thể em tốt.” cười cười hôn xuống gò má phấn hồng của , cứ như vậy mà ôm rời , hề có ý định buông tha cho .

      “Đừng, Tư, như vậy. . .”

      Vừa định kháng nghị hô hấp của như nghẹn lại, trong ngực cũng bị luồng khí nóng tràn vào khiến cho suýt chút nữa thở nổi, mỗi bước của khiến cho nơi hai người giao hợp cũng lên xuống theo, mỗi bước đối với đều giống như tra tấn ngọt ngào, mà lửa nóng trong giống như trào dâng, đỉnh phái nam lần lượt chạm tới nơi mềm mại và sâu nhất bên trong hoa huyệt, khiến nhịn được mà phải nức nở nghẹn ngào lên tiếng.

      Tư. . . em sắp. . .” muốn xin dừng lại, đừng dày vò như vậy nữa, thế nhưng chỉ có thể thở hổn hển, dám mở miệng ra những lời này.

      “Em sắp làm sao? Hả?” Lệ Du Tư nhướng mày, xấu xa cười hỏi.

      “Cái. . .cái kia. . .” khó khăn mở miệng, khuôn mặt nhắn đỏ hồng vùi vào trong cổ của : “ Tư, đừng ép em mà. . .”

      “Sao lại ràng? Sồ Nhi, em muốn cái gì?” nở nụ cười tà mị, biết nhưng vẫn cố tình hỏi.

      “Em thể. . . thể. . .” lắc đầu, cố chịu đựng cảm giác thoải mái theo từng ngọn lửa nóng ngừng dâng lên, vẻ mặt lại có chút khổ sở.

      Trong nháy mắt, khoái cảm hoàn toàn được giải phóng, phảng phất giống như quả bom trong cơ thể nổ tung, trong chớp mắt biến thành từng mảnh , uy lực cường đại trực tiếp đánh thẳng vào , khiến cảm thấy bất lực, nhịn được mà khóc nấc lên, đúng lúc này, ngờ lại tỉnh táo cách kỳ lạ, lại trông thấy được cặp mắt.

      Đúng vậy! Đôi mắt đơn thuần ngây thơ của chú cá nhìn chăm chú, còn lại gắt gao ôm lấy cổ , để mặc cho từng đợt khoái cảm cao trào khiến toàn thân co rút, cố gắng kháng cự nhưng rồi lại vô lực, ràng muốn nghĩ như vậy, thế nhưng dưới đôi mắt nhìn mình chăm chú kia, ở trong ngực đạt đến cao trào mãnh liệt, lại cảm thấy như thể mình phạm tội. . .

      ***


      dám ngủ.

      Hai giờ sáng, Phó Sồ Nhi dựa vào ý chí của mình mở to hai mắt, sau đó cũng dám ngủ lại, cho dù trải qua tình cảm mãnh liệt ban ngày, thân thể bủn rủn như sắp rời ra, tuyệt đối cũng dám thiếp , dám tùy tiện buông ra phòng tuyến cuối cùng.

      Bởi vì, thể đá xuống giường, Phó Sồ Nhi mở to đôi mắt đẹp như có sương mù che phủ, quay đầu nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh mình, trong lòng nhịn được mà cảm thấy ngọt ngào, giống như được phết mật, cảm giác này thể tả, cho dù có trải qua thời gian bao lâu, chỉ sợ là thể nào mất ——

      Ầm!

      Đột nhiên tiếng động rất lớn bỗng vang lên, sau đó, hả. . . rớt xuống dưới giường rồi!

      Tư. . .” Phó Sồ Nhi kinh ngạc ngồi dậy, dụi dụi hai mắt như dám tin, nhìn chằm chằm nằm dưới giường ngủ say, rồi lại nhìn vị trí chân mình chút, ơ. . . ít nhất còn cách rất xa, vậy. . . vậy tại sao ngủ mà lại té xuống giường?

      nghĩ nửa ngày, kết luận chỉ có .

      ra, tướng ngủ của cũng tốt lắm.

      Khó trách té xuống giường cũng phải là sai, ha! còn tưởng rằng chính mình đá té xuống giường, kỳ thực, căn bản là ngủ nửa chừng tự mình lăn xuống giường, vậy, cũng lợi hại giống như bình thường, người ngoài hầu như đều đem thần thánh hóa lên, ra, cho dù có lợi hại khôn khéo cỡ nào cũng chỉ là con người bình thường mà thôi.

      Phó Sồ Nhi vốn còn nhíu mày, bây giờ đột nhiên lại cảm thấy an tâm, cười cười vỗ vỗ gối đầu, sau đó thoải mái tiến vào mộng đẹp.

      Có lẽ, nên suy nghĩ quá nhiều, gả cho , làm vợ mới là chính xác, còn nhớ thím nào đó từng , mỗi gia đình đều có khó khăn phải trải qua, nhưng ngẫu nhiên cũng chuyện gì đó ngọt ngào, phải tất cả đều là đau lòng khổ sở.

      Cho nên lần sau, tuyệt đối bỏ trốn nữa, nếu như lại bỏ trốn sao? Ừm. . . thề, ai bỏ trốn chính là con chó , muốn làm chó . . . khò khò . . . trong mộng, lại mơ thấy. . . mơ thấy rốt cuộc hai người bọn họ cũng cử hành hôn lễ thành công, mà ‘Con nguyện ý!’ . . .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7.2

      Nếu như có thể, hy vọng có thể nhập lại thành cùng với vách tường này.

      Phó Sồ Nhi kiễng chân, nín thở dán sát người vào vách tường, lặng lẽ, từng chút từng chút , nhìn khuôn mặt tức giận trước mắt, nếu có thể hòa thành cùng với vách tường này phải lo lắng bị người đàn ông nổi điên trước mắt này mắng cho trận.

      “Rầm. . .” cố gắng nuốt nước bọt, lén lút sờ soạng vào vách tường, hy vọng ông trời xuất kỳ tích, giúp có thể tìm được đường sống trong cái chết.

      Đáng tiếc, ‘trời tạo nghiệp, còn có thể tránh, tự mình tạo nghiệp, thể sống!” Rốt cuộc hiểu những lời này là cho người đời, ông trời giúp đỡ mình làm những việc hại người.

      “Xin hỏi chút, Phó tiểu thư, lần này lý do là gì nữa đây?” Lệ Du Tư đứng trước mặt, cách quá 10cm, hai tay bỏ trong túi quần, híp mắt lạnh lùng hỏi.

      Lại là ‘Phó tiểu thư’ ! lại nuốt nước bọt lần nữa, cảm thấy rợn sống lưng, bình thường, chỉ lúc nào tức giận tới cực điểm mới gọi như thế, còn nhớ lần đầu tiên gọi là ‘Phó tiểu thư’ là năm về trước, lúc trốn hôn lần thứ ba, khi đó lý do bỏ trốn là gì nhỉ? Hic. . . Xin lỗi, nhớ nổi.

      “Em. . .” Hả! vẫn còn được sao? Nếu như phải tình huống trước mắt cực kỳ căng thẳng cảm thấy rất vui mừng.

      “Em làm sao? Đừng có đánh trống lảng nữa, mau trả lời !” tiến tới gần, thu ngắn khoảng cách của hai người chỉ còn khoảng 5cm.

      Phó Sồ Nhi co rúm người lại, bàn tay càng ép sát vào tường hơn, dường như cảm nhận được loại tức giận tỏa ra từ người , nếu như ánh mắt có thể giết người chắc chết đến trăm ngàn lần rồi!

      “Tối hôm qua em ngủ được. . . .”

      “Lần nào trước hôn lễ em cũng ngủ.” lạnh lùng ra . nhất định phải ép mình lạnh lùng, nếu , nhịn được mà bẻ gãy cái cổ đáng của , sau đó hối hận đến chết.

      “Em lo lắng. . .” còn chưa buông tha ý định giải thích với .

      “Em đồng ý với , đêm trước ngày hôn lễ suy nghĩ gì cả.” Trời ạ! rất cố gắng nhưng vẫn nhịn được mà muốn quát .

      “Em làm được . . .” Bị quát, ánh mắt của trông rất tội nghiệp.

      “Được!” Lệ Du Tư bất đắc dĩ thở dài: “Vậy hãy cho nghe, tối qua em lại suy nghĩ cái gì? Lại lấy nhầm phiếu khám sức khỏe? cho biết là ai? làm thịt cái tên lang băm đó! Hay em nghĩ vóc dáng của mình có chỗ nào chưa hoàn hảo? Yên tâm! Toàn thân em từ đầu đến chân, đều thích muốn buông tay, có chỗ nào có vấn đề cả. Hay tại vì đội bóng chúng ta hâm mộ giống nhau? ! bỏ tiền đầu tư cho Bạch Vân Long [1], bảo họ thử thống nhất hai đội bóng chúng ta thích thành đội, điều này khó, chỉ cần em , , , làm, đến, cùng!”

      [1] Bạch Vân Long: 1 tổ chức chuyên đồng hóa các đoàn đội, công ty.

      mấy chữ cuối cùng, dường như là mất hết lý trí mà thét lên, Phó Sồ Nhi bịt kín lỗ tai trắng nõn, giọng đáp: “Em. . . đá chăn!”

      “Cái này biết từ tám trăm năm trước rồi!” cười lạnh.

      “Nhưng em biết. . .” buồn bã , còn tưởng đây là phát mới của mình, nhưng ngờ bị người khác biết từ lâu.

      “Đó là vì mỗi lúc trời tối, giúp em đắp kín chăn.” Rồi thuận tay ôm em vào trong ngực, ôm chặt, cho phép em đá chăn ra, Lệ Du Tư thầm than ở trong lòng.

      “Nhưng mà, em phát là em chỉ đá chăn.” Chả trách, kể từ khi ngủ chung với , cũng rất ít khi bị cảm.

      “Được rồi, có khi em còn đá mặt của , bụng của , tay của , chân của , còn có lần, thằng bé của cũng suýt chút nữa gặp tai họa, rất nguy hiểm đúng ?” cười lạnh .

      “Cái gì?!” Trong giây lát, đôi mắt của bởi vì kinh ngạc mà mở to gấp mấy lần, nhưng rồi ngay sau đó, lại chán nản cúi đầu: “Quả nhiên, em trốn hôn là sai!”

      “Phó Sồ Nhi, đừng có với đây là lý do em trốn hôn đấy!” Giọng trầm thấp lại như trận cuồng phong ập tới.

      “Em là bởi vì nghĩ cho ——” ấm ức quát.

      “Chẳng có ai bởi vì bị đá mà trốn hôn cả!” cũng khách khí mà quát lại.

      “Nhưng em đá xuống giường ——” Quát quát! Ai sợ ai!

      “Cái này em cần quan tâm! Thân thể của to gấp đôi em!” được, sắp bị chọc cho phát điên lên rồi!

      “Dựa vào nguyên lý trọng lực, như vậy rơi mạnh hơn ——”

      cần em phải , giỏi vật lý hơn em!”

      “Môn vật lý của em tệ!” phục nên lên tiếng kháng nghị, sau đó lại : “Hơn nữa, trọng điểm phải là cái này, mà là nếu như thường xuyên té xuống giường như vậy tốt, bị thương ——”

      té xuống giường phải lỗi tại em!” tức giận thở hổn hển quát to, câu này như chém đinh chặt sắt, chỉ là, nguyên nhân cặn kẽ cũng lười phải giải thích, đối với cái vấn đề này, Lệ Du Tư quả là có chút khó , lúc trả lời lại tự chủ mà né tránh ánh mắt của .

      Chẳng qua là hình như phát ra khác thường của , chỉ cúi thấp đầu, đáng thương : “ đừng vì em nên mới vậy, em muốn bị thương, em muốn đá xuống giường, lỡ ngày nào đó em ngủ thẳng tới nửa đêm, lúc tỉnh dậy lại thấy bị em đá xuống giường. . . như vậy được, em đau lòng. . .”

      Nghe vậy, Lệ Du Tư nhất thời quên đáp lại, chỉ đứng ngây ra nhìn dáng vẻ đáng thương của , sâu trong nội tâm lại có loại cảm giác mang tên là thương tiếc dần dần nảy sinh.

      “Sồ Nhi!” khẽ gọi, đưa tay nâng lên khuôn mặt nhắn đáng của , cẩn thận quan sát từng đường cong xinh đẹp đó.

      Tư, định làm gì. . .”

      muốn ôm em.” Giọng điệu của tràn đầy trêu chọc

      muốn, vừa mắng em. . . ràng là em suy nghĩ cho . . .” nghe theo, đưa tay đẩy ra, tới trước hồ cá, giả vờ đặt hết tâm trí vào chú cá bơi thong dong dưới mặt nước kia.

      Lệ Du Tư cũng để tâm, tới phía sau , tay vòng qua chiếc eo mảnh khảnh, cúi đầu khẽ hôn vào gáy trắng mịn của .

      Cảm giác nhột nhột dần dần lan tràn, Phó Sồ Nhi co rúm người như né tránh, khẽ giãy giụa ở trong vòm ngực của , tựa như con mèo bị con cọp liếm láp, khiến cảm thấy mất tự nhiên, khẽ gọi:

      Tư, em muốn, dừng tay. . .” cố gắng phân tán chú ý của mình vào chú cá trong hồ nước, nhưng thực tế, bị trêu chọc đến cách nào phân biệt được gì nữa rồi.

      “Đừng!”

      khẽ hừ tiếng, đưa tay cởi từng nút áo trước ngực , bàn tay dò vào trong khe hở, chút kiêng kỵ mà trượt vào bầu ngực bên dưới chiếc áo lót màu trắng, vân vê nhũ hoa nhắn mềm mại.

      “Ô. . .”

      khẽ run lên cái, dù trong lòng vẫn còn có chút kháng cự, thế nhưng thuần thục khơi lên dục vọng ở sâu trong nội tâm của , trong lúc hề hay biết, cởi hết từng món quần áo ở người , khiến cho trở nên trần truồng, lại giống như đứa bé mới sinh, da thịt trắng nõn, bên cạnh hồ nước trong xanh lại trở nên nổi bật.

      “A . . .”

      Thanh kiều, thể ra sức chống lại bàn tay ấm áp của mò vào bên trong quần lót, để mặc cho ngón tay thon dài xoa bóp bầu ngực mềm mại, cứ thế mà đùa giỡn, mặc sức vân vê, tay bên dưới thỉnh thoảng lại vạch ra hoa huyệt của , khi ngón tay to của chạm vào nơi mềm mại sâu nhất cảm thấy mình vô cùng yếu ớt, vậy mà, ái dịch ướt át lúc này lại ngừng từ bên trong khe huyệt trào ra, xấu hổ vặn vẹo chiếc eo nhắn, phản ứng vẫn đáng giống như còn trinh trắng.

      Mà lúc này, trước mắt dần dần trở nên ràng, có thể nhìn cảnh vật bên trong hồ cá.

      Nước trong hồ, ánh lên màu xanh lam.

      Từng tia sáng xanh lam theo gợn sóng của nước mà tạo nên những chùm sáng nhộn nhạo, chiếu lên khuôn mặt nhắn của , vừa có vẻ quỷ dị lại mê hồn, màu sắc lại càng giống như loại mộng ảo.

      bị ép nghiêng người về phía trước, bầu ngực trắng nõn và cặp nhũ hoa đỏ hồng bị ép sát vào hồ cá, hành động này thu hút đàn cá vây đến, từng cái miệng nhắn khẽ bu lại, tựa như chúng coi là con mồi thực , lần lượt mổ vào thành hồ, cách lớp kính, đáng lẽ có chút cảm giác nào, thế nhưng, hình ảnh mập mờ như vậy lại khiến nơi sâu nhất trong tim trở nên điên cuồng, khiến xấu hổ đến cực điểm.

      Hình như đây là lần đầu tiên chúng nó trông thấy chuyện này, đối với cơ thể của , lũ cá vô cùng tò mò, cứ liên tiếp thi nhau ùa tới, cũng chạm được vào chúng nên có cách nào xua đuổi, trong lòng lại dần dần nóng lên.

      Tư, đừng như vậy. . .” giọng kêu lên, thân thể nhạy cảm lại nổi lên phản ứng, cặp nhũ hoa đỏ hồng dán chặt vào bể cá lạnh như băng hơi se lại như hai quả mâm xôi, cho dù chỉ là nhàng ma sát nhưng cũng khiến cảm thấy cực kỳ khó chịu.
      Chương 7.3

      “Nhìn xem, mấy con cá này dường như cũng hiểu được vẻ đẹp của em, còn muốn tranh đoạt em với kìa!” cười cợt nhả, chỉ cái liếc mắt cũng nhìn thấu được suy nghĩ và ngượng ngùng trong lòng .

      phải vậy ——” Giọng hờn dỗi, sau đó lại nhịn được mà rên rỉ, cảm giác được ngón tay thon dài ấm áp của thâm nhập vào trong người mình, đầu ngón tay nhàng tách ra múi thịt non mềm bên trong hoa kính, dần dần có thể cảm nhận được ẩm ướt trơn trượt bên trong, để cho ra vào càng thêm dễ dàng lưu loát.

      Lệ Du Tư cũng cảm nhận được sẵn sàng, loại chuyện như vậy cần phải ra, chỉ cần cảm thấy hô hấp của thay đổi, giọng ‘ưm’ lên tiếng cũng hiểu rồi.

      Thế nhưng cũng vội vã hành động mà vẫn như cũ, hôn hôn liếm liếm, cắn lên bả vai trắng nõn của , thỉnh thoảng lại dùng hai ngón tay miết hoa hạch đỏ hồng nép bên trong múi thịt, như thể đó là thứ mà nâng niu cả đời, ngón tay lúc nhanh lúc chậm, cứ thế vuốt ve nơi bé non nớt kia, dần dần khiến cho nhịn được mà thở dốc mãnh liệt.

      Đôi mắt Phó Sồ Nhi trở nên mông lung, nhìn bóng dáng phản chiếu tấm kính thủy tinh, cũng như cảm nhận được khoảng cách giữa gần đến thế, đồng thời trông thấy vẻ mặt ý loạn tình mê của mình, thân thể bị đè ép, giống như con cá bơi lội bên trong bể nước kia, đáng tiếc là lại hiểu rất , cho dù giờ phút này có ngâm mình trong nước biển lạnh giá cũng thể nào dập tắt được lửa dục bùng cháy bên trong cơ thể mình.

      muốn . . . . Cho dù trong miệng có kiên quyết phủ nhận thế nào vẫn thể nào kháng cự được, vậy nên chỉ có thể khẩu thị tâm phi. . . . Dần dần ngoan ngoãn chịu đựng.

      “Ha. .ha . .”

      càng ngừng thở hổn hển, hơi thở đứt quãng ấm áp phả lên tấm kính lạnh lẽo tạo nên từng mảng hơi nước, trong nháy mắt, thế giới trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy thanh hô hấp của chính mình cùng với tiếng quẫy nước của lũ cá bên trong bể, tạo thành những đợt sóng dao động.

      gốc hải quỳ đầy màu sắc cũng đung đưa theo làn nước, tựa như cơn sóng trong lòng cũng khó có thể ngăn lại, hoàn toàn thể khống chế mà dâng lên tận tim, khiến có chút sợ hãi, rồi lại vô lực để mặc cho cảm giác kia từ từ xâm chiếm nội tâm và lý trí của mình.

      “Nâng lên!” đưa tay nâng bờ mông trắng noãn của lên.

      “Làm gì. . . A!” Lúc vừa mới lấy lại ý thức cũng còn kịp nữa, đột nhiên động thân, đem dục vọng nóng bỏng cứng rắn vùi sâu vào nơi chật hẹp của .

      “A. . .”

      Sau lúc nặng nề nhấn sâu vào bên trong, bắt đầu chuyển động trong khe huyệt mềm mại của , khiến nhịn được mà thở phì phò, thần trí có chút hoảng hốt, phảng phất như bị đẩy lên đến tận mây xanh, đôi mắt bị mảnh sương mù che phủ, lại bất chợt trông thấy cặp mắt. . . .

      Đúng vậy! cặp mắt nhìn bọn họ. . . .

      muốn làm lơ nhưng rồi lại càng nhìn thấy ràng hơn! Giờ phút này, đôi mắt đen của những chú cá trong bể giống như là quan sát cơn kích tình của bọn họ, khiến cho cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng lại càng tăng thêm khoái cảm.

      nhìn bọn chúng, mà bọn chúng cũng nhìn lại , tựa như muốn hỏi làm gì, rồi lại giống như biết làm gì, đôi mắt của bọn chúng to tròn, lại chẳng hề chớp mắt, cứ như vậy mà quan sát bọn họ. Đúng vậy! Chúng nó biết. . . biết bọn họ làm chuyện mờ ám, mà lại còn rất thích thú, tựa như phóng túng hoan lạc. . . .

      . . . Tư, để em nhìn . . . . Để em nhìn thấy là được rồi. . .” ngước khuôn mặt nhắn đỏ ửng lên, thấp giọng cầu xin.

      rất xấu hổ. . . . Bị những đôi mắt này nhìn chằm chằm cứ như bị người ta nhìn thấu cảm giác xấu hổ của mình, muốn như vậy. . . là mắc cỡ chết được!

      Lệ Du Tư sao có thể hiểu trong lòng nghĩ gì, nhếch miệng mỉm cười, thuận theo ý , lật người lại, để quay mặt về phía mình, nâng cánh tay mảnh khảnh của vòng qua cổ , tay nâng lên đùi ngọc, sau đó ngay lập tức tiến vào trong hoa huyệt mềm mại của .

      “Ưm. . .” cắn môi, dám để cho mình quá thoải mái mà rên rỉ thành tiếng, nhưng mà rụt rè nho này ngay lập tức bị triệt để phá tan.

      Lệ Du Tư ôm lên, để đôi chân thon dài trắng nõn vây chặt hông mình, giống như con gấu koala leo lên người , động tác này khiến hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ, hề có khe hở.

      Tư, sâu quá. . . .” cảm giác mình dường như bị hoàn toàn xuyên xỏ, hữu của to lớn như thế, ràng như thế, hai người dính sát vào nhau quá mức chặt chẽ, chỉ cần động tác , hơi thở khẽ của đều có thể tác động đến nơi sâu nhất và mềm mại nhất của , đem đến cho nhiều khoái cảm.

      bé bướng bỉnh, chúng ta lên giường nhé! Để có thể em tốt.” cười cười hôn xuống gò má phấn hồng của , cứ như vậy mà ôm rời , hề có ý định buông tha cho .

      “Đừng, Tư, như vậy. . .”

      Vừa định kháng nghị hô hấp của như nghẹn lại, trong ngực cũng bị luồng khí nóng tràn vào khiến cho suýt chút nữa thở nổi, mỗi bước của khiến cho nơi hai người giao hợp cũng lên xuống theo, mỗi bước đối với đều giống như tra tấn ngọt ngào, mà lửa nóng trong giống như trào dâng, đỉnh phái nam lần lượt chạm tới nơi mềm mại và sâu nhất bên trong hoa huyệt, khiến nhịn được mà phải nức nở nghẹn ngào lên tiếng.

      Tư. . . em sắp. . .” muốn xin dừng lại, đừng dày vò như vậy nữa, thế nhưng chỉ có thể thở hổn hển, dám mở miệng ra những lời này.

      “Em sắp làm sao? Hả?” Lệ Du Tư nhướng mày, xấu xa cười hỏi.

      “Cái. . .cái kia. . .” khó khăn mở miệng, khuôn mặt nhắn đỏ hồng vùi vào trong cổ của : “ Tư, đừng ép em mà. . .”

      “Sao lại ràng? Sồ Nhi, em muốn cái gì?” nở nụ cười tà mị, biết nhưng vẫn cố tình hỏi.

      “Em thể. . . thể. . .” lắc đầu, cố chịu đựng cảm giác thoải mái theo từng ngọn lửa nóng ngừng dâng lên, vẻ mặt lại có chút khổ sở.

      Trong nháy mắt, khoái cảm hoàn toàn được giải phóng, phảng phất giống như quả bom trong cơ thể nổ tung, trong chớp mắt biến thành từng mảnh , uy lực cường đại trực tiếp đánh thẳng vào , khiến cảm thấy bất lực, nhịn được mà khóc nấc lên, đúng lúc này, ngờ lại tỉnh táo cách kỳ lạ, lại trông thấy được cặp mắt.

      Đúng vậy! Đôi mắt đơn thuần ngây thơ của chú cá nhìn chăm chú, còn lại gắt gao ôm lấy cổ , để mặc cho từng đợt khoái cảm cao trào khiến toàn thân co rút, cố gắng kháng cự nhưng rồi lại vô lực, ràng muốn nghĩ như vậy, thế nhưng dưới đôi mắt nhìn mình chăm chú kia, ở trong ngực đạt đến cao trào mãnh liệt, lại cảm thấy như thể mình phạm tội. . .

      ***


      dám ngủ.

      Hai giờ sáng, Phó Sồ Nhi dựa vào ý chí của mình mở to hai mắt, sau đó cũng dám ngủ lại, cho dù trải qua tình cảm mãnh liệt ban ngày, thân thể bủn rủn như sắp rời ra, tuyệt đối cũng dám thiếp , dám tùy tiện buông ra phòng tuyến cuối cùng.

      Bởi vì, thể đá xuống giường, Phó Sồ Nhi mở to đôi mắt đẹp như có sương mù che phủ, quay đầu nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh mình, trong lòng nhịn được mà cảm thấy ngọt ngào, giống như được phết mật, cảm giác này thể tả, cho dù có trải qua thời gian bao lâu, chỉ sợ là thể nào mất ——

      Ầm!

      Đột nhiên tiếng động rất lớn bỗng vang lên, sau đó, hả. . . rớt xuống dưới giường rồi!

      Tư. . .” Phó Sồ Nhi kinh ngạc ngồi dậy, dụi dụi hai mắt như dám tin, nhìn chằm chằm nằm dưới giường ngủ say, rồi lại nhìn vị trí chân mình chút, ơ. . . ít nhất còn cách rất xa, vậy. . . vậy tại sao ngủ mà lại té xuống giường?

      nghĩ nửa ngày, kết luận chỉ có .

      ra, tướng ngủ của cũng tốt lắm.

      Khó trách té xuống giường cũng phải là sai, ha! còn tưởng rằng chính mình đá té xuống giường, kỳ thực, căn bản là ngủ nửa chừng tự mình lăn xuống giường, vậy, cũng lợi hại giống như bình thường, người ngoài hầu như đều đem thần thánh hóa lên, ra, cho dù có lợi hại khôn khéo cỡ nào cũng chỉ là con người bình thường mà thôi.

      Phó Sồ Nhi vốn còn nhíu mày, bây giờ đột nhiên lại cảm thấy an tâm, cười cười vỗ vỗ gối đầu, sau đó thoải mái tiến vào mộng đẹp.

      Có lẽ, nên suy nghĩ quá nhiều, gả cho , làm vợ mới là chính xác, còn nhớ thím nào đó từng , mỗi gia đình đều có khó khăn phải trải qua, nhưng ngẫu nhiên cũng chuyện gì đó ngọt ngào, phải tất cả đều là đau lòng khổ sở.

      Cho nên lần sau, tuyệt đối bỏ trốn nữa, nếu như lại bỏ trốn sao? Ừm. . . thề, ai bỏ trốn chính là con chó , muốn làm chó . . . khò khò . . . trong mộng, lại mơ thấy. . . mơ thấy rốt cuộc hai người bọn họ cũng cử hành hôn lễ thành công, mà ‘Con nguyện ý!’ . . .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.1

      “Lại muốn kết hôn?!”

      nam nữ, dáng vẻ già nua cùng nhau hét to, lời to như vậy vang vọng trong phòng khách lâu dứt, cũng khó trách phản ứng của bọn họ kích động như vậy, bởi vì bọn họ chính là Lệ Đức Minh và Mạnh Khang Tâm Trinh, là hai bạn già đáng thương với trái tim thể nào chịu nổi kích thích.

      Chẳng lẽ, trải qua nhiều lần bị trốn hôn như vậy mà cháu trai của bọn họ vẫn chưa rút ra được bài học sao? Làm sao có thể —— Lệ Du Tư là tác phẩm kiệt xuất nhất trong đời này của bọn họ, nếu như con trai và con chưa từng có ưu điểm gì khiến bọn họ thưởng thức việc hai đứa nó cùng nhau tạo ra thằng cháu trai này chính là điều vui mừng duy nhất trong cuộc đời bọn họ.

      Chỉ là, nó lại ngốc đến nỗi luôn nhảy vào cùng cái bẫy, khiến người ta khỏi hoài nghi Phó Sồ Nhi kia có phải là hạ cổ độc người nó mới có thể khiến cho nó thương tích đầy mình, thế nhưng vẫn lời oán trách?!

      được! Bọn họ phải cứu cháu mình! Tuyệt đối thể mặc kệ cho nó phạm lỗi thêm lần nữa!

      Nhưng mà, người vô tội nhất chính là thư ký quan trọng theo bên cạnh Lệ Du Tư nhiều năm, mang theo tâm tình cảnh giác cùng sợ hãi, thành đem toàn bộ lời của cậu chủ truyền đạt lại: “Ừm, thiếu chủ chính miệng ——”

      được! được! Nhà họ Lệ chúng ta thể ném bộ mặt này! Hôn này thể kết, tuyệt đối, tuyệt đối thể kết!” Lệ Đức Minh lắc đầu mãnh liệt, tâm tình trở nên kích động.

      “Nhà họ Mạnh chúng ta cũng vậy, hai năm qua, số lần chúng nó kết hôn rồi lại trốn hôn nhiều tới mức thể nào đếm hết, nhà họ Mạnh chưa từng bị mất mặt như thế, câu trả lời của ta cũng giống ông ấy, hôn này thể kết!” Cho dù thế nào bà già này tuyệt đối chấp nhận.

      “Đúng! thể cho phép A Tư làm bậy, người đâu, tìm thiếu chủ đến đây cho ta!”

      “Nhưng mà ——”

      “Nhất định phải tìm được A Tư đến đây! Ta. . .” được nửa hai bạn già nào đó lại phát mình cùng đối phương trăm miệng lời, sau khi bốn mắt nhìn nhau lại dứt khoát sửa lời: “ đúng, là chúng ta có chuyện muốn với nó! Lập tức, lập tức, ngay lập tức, -TÌM-NÓ!”

      ***


      Tư, nghĩ gì vậy?” Phó Sồ Nhi giọng phá vỡ trầm mặc của Lệ Du Tư, huơ huơ bàn tay trước mặt , thử dò xét suy nghĩ của .

      , đâu có nghĩ gì, sao em lại hỏi vậy?” bị động tác của chọc cười, ngước mắt khó hiểu hỏi.

      “Bởi vì, lại thua nữa rồi!”

      “Cái gì?” Lệ Du Tư ngạc nhiên cúi đầu nhìn bàn cờ, vẻ mặt khó giấu được kinh ngạc.

      nhất định là suy nghĩ chuyện gì đúng ? Nếu , với tài nghệ đánh cờ của , làm sao có thể thua em được?”

      phải vẫn luôn thua em đó sao?” Đối với chuyện này, ngược lại quá để tâm. Con người ấy mà! Trong đời luôn luôn xuất khắc tinh, như thế cuộc sống mới có niềm vui thú.

      , ông nội của từng kỹ thuật đánh cờ của rất lợi hại, ông ấy tin thua bởi con nhóc như em, về sau, em cũng nghe được vài chuyện về , Tư, hẳn là phải đánh bại em, hơn nữa phải là hai ba lần khiến em cúi đầu xưng thần mới đúng!”

      “Cái gì cũng có tương khắc, chừng, em từ chính là khắc tinh của , Sồ Nhi, làm vợ ! Đừng chạy trốn nữa, có được ?” Ánh mắt nhìn chăm chú.

      “Ừ. . . Bây giờ em vẫn chưa nghĩ ra thêm lý do gì thể gả cho .” Phó Sồ Nhi bị nhìn chằm chằm, tay chân luống cuống, chỉ biết mở miệng trêu ghẹo.

      “Cho dù có em cũng phải gả!” như chém đinh chặt sắt, cho phép đổi ý, lần này, cho dù thế nào cũng muốn phải trở thành vợ mình!

      Ngay tại đêm trước hôn lễ, vị khách mời mà đến, dường như Phó Sồ Nhi cũng quên mất số người mình từng gặp lúc trước, nhưng sau khi Tất Y Viên thẳng vào vấn đề chính gần như ngay lập tức nhớ tới số chuyện từng khiến mình canh cánh ở trong lòng.

      biết ? Tôi từng là vị hôn thê của A Tư, ấy từng với chưa?”

      Đột nhiên nghe được câu này, nếu bảo kinh ngạc là gạt người, Sồ Nhi rất nhanh kịp phản ứng, mỉm cười : “Tôi biết rất , từng là đối tượng kết hôn mà các trưởng bối thay Tư lựa chọn, chẳng qua là, tôi chỉ có thể xin lỗi với , tôi thể. . . đem Tư trả lại cho .”

      ích kỷ, muốn có ấy, vậy tại sao cứ liên đục trốn hôn? Hành động đó của khiến người ta tức giận! Tôi cũng tức mình tại sao lại thua bởi con nhóc như !” (MeOw: tôi cũng tức t/g tại sao ko cho ấy HE vs quách cho rồi =”= chưa bao giờ đọc tr mà tôi lại mong HE vs tiểu tam đến thế -_- )

      “Vì Tư muốn kết hôn với tôi, ấy tôi.”

      Tất Y Viên nghe lời tràn đầy tin tưởng của đối phương, chỉ hừ lạnh: “ cho rằng ấy lòng muốn kết hôn với sao?”

      “Tôi hiểu, rốt cuộc muốn cái gì?”

      ấy phải! ấy lòng muốn kết hôn với con nhóc như đâu, chẳng lẽ, hề cảm thấy chút kỳ quái nào sao? Năm năm trước, căn bản chỉ là nhóc chưa phát triển đầy đủ, làm sao ấy có thể muốn kết hôn với ?” Tất Y Viên cười lạnh.

      ấy tôi!”

      ấy phải thế! Chỉ vì ấy muốn phản kháng lại áp lực trong gia đình, phản kháng lại số mệnh mà các trưởng bối sắp đặt cho nên ấy chọn làm việc buồn cười nhất, cưới nhóc mà tất cả người nhà đều phản đối, người đó chính là ! chính là công cụ ấy sử dụng để chống lại gia tộc mình, chẳng là cái gì cả! Chỉ là công cụ mà thôi!” Tất Y Viên sử dụng hết tất cả sức lực, hét to.

      “Tôi phải! Tất Y Viên, tôi hiểu rốt cuộc muốn gì, tôi biết Tư, nhưng tôi đem ấy tặng cho . . . bao giờ!” Trong nháy mắt, lòng có chút dao động.

      Công cụ? chỉ là công cụ cho lợi dụng?

      phải. . . Nhất định là phải. . . Tư đối xử với tốt như vậy, làm sao có thể là công cụ được?

      “Vậy sao? Cho dù ấy chỉ lợi dụng , sau khi cưới xong vứt qua bên, đối xử với như con rối, vẫn còn muốn gả cho ấy sao? ấy cũng biết, chỉ cần cưới được mục đích của ấy được hoàn thành, ấy phải cưng chiều , dụ dỗ nữa, mục đích chống lại gia tộc của ấy hoàn thành, chỉ là ấy mất hết tất cả! Vì muốn cưới vào nhà mà ấy có thể mất tất cả mọi thứ, đây là điều muốn, phải sao?”

      “Tôi muốn? Cái gì gọi là tôi muốn? Tại sao Tư lại mất tất cả? Vì sao lấy tôi ấy lại mất tất cả?”

      “Bởi vì liên tục diễn cái tiết mục trốn hôn, làm cho hai bên gia tộc mất hết mặt mũi, quan tâm đến địa vị của ấy ở trong xã hội, có lẽ nhà họ Phó các người ngại, nhưng hai nhà Lệ - Mạnh lại thể mặc kệ, bọn họ hạ tối hậu thư, nếu như Tư vẫn chịu bỏ ý định của ấy, vẫn cố tình muốn kết hôn với . . . ấy bị ép phải buông tha địa vị bây giờ, ấy còn là thương nhân hô phong hoán vũ, cái gì cũng còn, như thế nào? ngờ mình là người có sức phá hoại khổng lồ như thế, có phải ?”

      “Tôi ——” Phó Sồ Nhi bị ta công kích đến vô lực chống đỡ, nghẹn họng thể trả lời được, hoàn toàn thể phản bác tất cả mà Tất Y Viên ra.

      ! ích kỷ sao? Hơn nữa, bị người khác lợi dụng mà còn biết, là buồn cười!”

      “Nếu hết, mời về cho! Hôn lễ của tôi và Tư sắp cử hành, tôi rất bận.” Phó Sồ Nhi dùng chút khí lực cuối cùng buộc mình trở nên thong dong ưu nhã, để người khác nhìn ra nội tâm kích động bất an của .

      sao?

      . . . Nhất định là giả!

      tin . . . Tuyệt đối tin . . .

      thể bỏ trốn, thề rồi, nếu như lần này lại bỏ trốn trong hôn lễ là chó , muốn làm chó . . . muốn!

      Lúc này, trong lễ đường vang lên tiếng nhạc du dương phát ra từ đàn piano, hai cậu bé đáng trước vung hoa lên trung, mọi thứ trước mắt đối với hệt như giấc mơ, như thể mọi thứ tốt đẹp này hề có , có thể biến mất bất cứ lúc nào.

      được! Cho dù tất cả trước mắt chỉ là cảnh trong mơ, cũng muốn nó biến mất!

      “. . .Con có nguyện ý trở thành vợ của Lệ Du Tư ?”

      Nghe thấy có người hỏi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của cha xứ, trong nháy mắt, chần chừ, thời gian cứ thế ngừng trôi qua, phảng phất như trôi qua thế kỷ.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 8.2

      “Con đồng ý.”

      Trong khoảng thời gian ngắn, câu trả lời của khiến mọi người kinh hãi, Lệ Du Tư trừng mắt nhìn , trong mắt lóe lên tia dám tin: “Sồ Nhi ——”

      “Ơ. . . Ta nghĩ, dâu nhất định là nghe lời ta , cho dù bất kỳ tình huống nào đều thương ấy, cho dù sinh lão bệnh tử ——”

      “Con , con đồng ý!”

      Cha xứ hiền lành cảm thấy trời cao vốn luôn muốn giúp người ta hoàn thành ước nguyện, cho nên ông hắng giọng, nở nụ cười, dáng vẻ như thể chỉ cần ‘Con nguyện ý’ tất cả đều có thể thương lượng: “À. . . Xin hỏi dâu, con có ý kiến gì sao? Nếu có gì hài lòng. . . chúng ta có thể bí mật thương lượng. . .”

      “Con muốn trở thành vợ của ấy!” dùng toàn bộ sức lực rống lên, ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người đàn ông bên cạnh.

      “À, ra là có ý kiến về chuyện này, chúng ta có thể thương lượng ——” được nửa, Cha xứ hiền lành bỗng trợn to mắt, bởi vì ông phát chuyện quan trọng, muốn trở thành vợ của người bên cạnh, vậy tất cả cũng thể bàn nữa!

      “Sồ Nhi, em có biết mình ?” Lệ Du Tư nắm chặt tay , buộc nhìn thẳng vào , cho phép trốn tránh.

      “Em muốn gả cho ! Tư. . .” chậm rãi nâng lên đôi mắt đẹp trắng đen ràng, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy tràn đầy khiếp sợ của : “Em muốn gả cho .”

      Lần này hồ đồ giống như mấy lần trước, lúc này đây, bầu khí giữa bọn họ đều trở nên ngưng trệ, trầm trọng đến mức khiến cho người ta hít thở thông, cứ thế bao phủ xung quanh hai người.

      “Em muốn rời khỏi nơi này.” .

      chỉ dùng sắc mặt lạnh như băng nhìn , cũng chẳng hề chớp mắt, dường như muốn nhìn thấu trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì, tận sâu trong lòng chỉ có nghi vấn, đó chính là ——

      “Vì sao?”

      “Em chỉ muốn rời thôi, chỉ là như vậy, vì cái gì cả!” trốn tránh câu hỏi của , ngừng lui về phía sau hệt như con chuột bị con rắn nhìn chằm chằm vậy.

      “Bây giờ em rời , cũng là rời khỏi , có phải ?” Trong lòng cực kỳ hiểu , lần này giống với những lần trước, tuyệt đối giống!

      Đối mặt với câu hỏi sắc bén của , Phó Sồ Nhi chỉ lắc đầu, cũng thể với rằng phải, nghẹn ngào giọng : “Lúc này em chỉ muốn rời thôi, có thể để cho em. . .”

      !” Đối với cầu của , chỉ có thể từ chém đinh chặt sắt, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo tựa như băng ngàn năm, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước đáy.

      ?” Trong lúc nhất thời, có chút bối rối.

      Đối với phản ứng biết làm sao của , Lệ Du Tư chỉ cười lạnh: “Em hỏi những lời này, phải là trưng cầu ý kiến của sao? Bây giờ trả lời em, cho phép em rời , ‘’, em có nghe được ? Cái chữ này chính là câu trả lời của .”

      “Vì sao? Lúc này em chỉ muốn rời thôi. . .” Giọng của có chút suy yếu.

      “Bởi vì , nếu em rời khỏi nơi này, chẳng khác nào rời khỏi ! Sồ Nhi, từ lần đầu tiên em trốn khỏi hôn lễ của chúng ta cho tới bây giờ, mấy năm rồi, nếu như có thể buông tay em sớm làm như vậy!” Giọng trầm thấp, bờ môi nhếch lên nụ cười tự giễu.

      “Năm lần trốn hôn, lần nào cũng nghĩ hết biện pháp để đem em trở về, thế nhưng lần nào em cũng cho kích trí mạng, mà lần cuối cùng này cũng ở trước mặt mọi người từ chối gả cho ! Tại sao em có thể đối với như vậy? Sồ Nhi, sao em có thể làm như vậy chứ?” (MeOw: xin lỗi chứ gặp tôi là tôi bỏ quách con này từ lâu rồi -_- edit mà mún lật bàn )

      Tư. . .”

      , em thể , em thể.”

      “Vì sao? Vì sao lại thể? Bởi vì em là công cụ dùng để đối phó với ông nội và bà ngoại của đúng ? Cho nên em thể đúng ?” xong, thấy sắc mặt của đột nhiên giống như bị đóng băng, hờ hững đó khiến người ta cảm thấy sợ hãi, giống như bị lời của làm tổn thương sâu!

      “Rốt cuộc em cái gì?” Lệ Du Tư tiến lên nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của , khuôn mặt tuấn mỹ trở nên tái nhợt.

      “Tất tiểu thư cho em biết, lúc trước ấy có hôn ước với , là các trưởng bối thay lập thành, chỉ là muốn, cho nên. . . cho nên mới cầu hôn với em, mọi chuyện xảy ra trùng hợp như vậy, khi bọn họ cho biết về chuyện hôn ước lại cầu hôn với em. . . vì sao . . . mọi thứ lại quá mức trùng hợp như vậy chứ?!”

      “Bây giờ lời , em có tin hay ?” trầm giọng , giọng điệu chậm lại.

      , ! Tư, để em ! Em muốn ở lại nơi này nữa, để cho em , có được ?” xong, nước mắt nóng hổi khóe mắt lặng lẽ rơi xuống.

      Trông thấy từng giọt, từng giọt nước mắt của rơi xuống, nhịn được mà khẽ chửi thề, mở mắt mà quát um lên: “Đừng có khóc cứ như em là người bị hại vậy, như thế khiến cảm thấy mình giống thằng ngốc, Sồ Nhi, cho phép em , tuyệt đối !”

      xong, liếc nhìn cái sâu, lát sau, khẽ nguyền rủa tiếng rồi xoay người, phất tay áo bỏ , nhìn khuôn mặt hoa lê đái vũ của nữa.

      ***


      “Sồ Nhi, rốt cuộc em muốn thế nào với Tư?” Cho dù muốn giả vờ như thấy đến cỡ nào, nhưng dựa vào những lời đồn đãi mấy ngày nay, cộng thêm tin tức từ câu lạc bộ Hạch Tâm truyền tới, Phó Thiểu Kỳ biết mình thể mặc kệ chuyện này!

      “Em. . .”

      “Nếu như em muốn rời khỏi cậu ấy, vậy em cứ thẳng ra , giúp em nghĩ cách để cho em có thể rời khỏi cậu ấy, nhưng mà em phải cho lý do thuyết phục.”

      “Em. . .”

      “Em cậu ấy sao?”

      Đối với vấn đề này, khuôn mặt nhắn của Phó Sồ Nhi trầm xuống, im lặng chịu đựng, tựa như trong lòng che giấu rất nhiều chuyện, chỉ là thể nên lời. . . thể nên lời. . .

      có thể xem biểu này là câu trả lời của em ? rồi, chuyện mình làm mình phải chịu trách nhiệm, cho dù ba mẹ lo cho em cỡ nào, muốn đón em về nhà cỡ nào cũng dùng cái nguyên tắc này để ngăn cản bọn họ, cho bọn họ hiểu cách khiến em trưởng thành, biết độc lập xử lý tình huống, chẳng lẽ sai rồi sao?”

      hai, hình như em luôn dễ dàng khiến cho mọi chuyện rối tinh rối mù, nhưng em có cố ý. . . Em thể gả, lần này em thể gả, hai, giúp em , em thể vì hạnh phúc của mình mà khiến cho Tư mất hết tất cả, em thể. . . .”

      “Em cũng nghe được tin đồn kia rồi à?”

      “Ừm. . .” nhàng gật đầu.

      Phó Thiểu Kỳ trầm ngâm suy nghĩ nửa ngày, sau đó lại lập tức lắc đầu cười : “, thể mang em , Sồ Nhi, nếu như phải là em quá coi thường trai mình chính là em quá coi thường người đàn ông tên Lệ Du Tư này rồi!”

      hai?” hiểu hàm ý trong lời của , mắt đẹp buồn bực trừng to.

      Trong nháy mắt, ánh mắt Phó Thiểu Kỳ trở nên thâm trầm, khóe môi đột nhiên mỉm cười như đeo chiếc mặt nạ trang sức: “Sồ Nhi, nếu như đây là chuyện khiến em lo lắng vậy bây giờ em có thể quên được rồi, bởi vì Tư phải là người đàn ông có thể để mặc cho người khác tùy ý điều khiển, cậu ấy để mình bị khống chế, chỉ có cậu ấy khống chế người khác, điều này em ngàn vạn lần đừng bao giờ quên.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :