1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô dâu của tổng giám đốc - Đại Mạc Tuyết Lan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36: Em là phụ nữ sao?

      Lục Tử Hiên khởi động xe lần nữa, nhưng phải lên trước, mà là quay đầu.

      " về nhà sao? Lại nơi nào?" Nhìn quay đầu xe, Đồng Lôi có chút , hơn nữa hôm nay nghe , nảy sinh cảm động, mấy ngày gặp phải cường đạo, chỉ có hôn mình, hơn nữa còn vô cùng bá đạo muốn cùng mình nhau, hiểu nổi.

      "Xem phim." Trả lời đơn giản, trong mắt Đồng Lôi lóe ra nghi ngờ.

      Lục Tử Hiên nhìn cái, con mắt ngây thơ, sạch giống như đầm nước, nhếch miệng lên, xe nhanh chóng chạy vội ra.

      Nắm chặt tay lái, tận lực để cho mình biểu vui vẻ, nhưng khóe miệng thỉnh thoảng lại cười, tiết lộ tâm tình của .

      " rất vui vẻ sao?" Đồng Lôi tinh tế hỏi.

      Lục Tử Hiên hơi đỏ mặt, lắc đầu: " vui vẻ khi nào? Em đoán mò rồi."

      "Vậy sao?" Đồng Lôi có chút hoài nghi, nghiêng đầu, lẳng lặng quan sát , Lục Tử Hiên bị nhìn có chút tự nhiên, sắc mặt lại đỏ chút: "Em cần nhìn chằm chằm như vậy, cứ có cảm giác bị em xem thành sủng vật." Từ trước đến giờ luôn xem thường phụ nữ, lại có thể bởi vì cự tuyệt mình mà vui vẻ.

      Đồng Lôi thu hồi tầm mắt: "Sao lại xem phim, muốn xem cái gì về nhà xem cũng vậy thôi?"

      Tâm tình Lục Tử Hiên tốt đẹp lập tức ảm đạm xuống: " phải muốn chuyện đương sao? Vậy bắt đầu là mời em xem phim chứ ở nhà có cái loại khí đó."

      Đồng Lôi lập tức muốn nhạo báng tâm tình của Lục Tử Hiên, phần tử tà ác ở trong đầu nảy sinh: "Vậy ý của là bây giờ theo đuổi em, nhưng em còn chưa có đồng ý với mà." nhìn qua , trong con mắt giấu được nụ cười.

      Lục Tử Hiên nhíu mày, xe nhanh chóng dừng lại ở ven đường, có chút khẩn trương nhìn về đôi mắt , ở đó lại chỉ nhìn thấy nụ cười: "Em trêu chọc ?"

      Đồng Lôi gật đầu.

      "Vậy cũng đừng trách ?" Nhìn cái, tà ác đến gần , trong lòng Đồng Lôi cảm thấy được, ngửa người về phía sau, thời điểm dán lên người mình, đôi tay liền chống lại lồng ngực của .

      "Đợi chút, lần sau em dám nữa, trước kia cũng đối với em như vậy, hơn nữa so với bây giờ em càng quá đáng hơn, mà lần này muốn đánh em sao, vậy cũng quá mọn rồi." Đồng Lôi nhắm mắt lại răng rắc tràng, phát trong mắt người đàn ông đè người mình là hồi đau đớn ——

      ấy còn trách mình sao?

      Từ người , nhanh chóng cởi dây an toàn đẩy cửa xuống xe, tựa trước xe, đốt điếu thuốc, hút, Đồng Lôi chỉ cảm thấy người , chỉ thấy bóng dáng tựa trước xe, bóng lưng đơn như thế, đột nhiên nghĩ đến những lời mẹ Lục , ra trong tình cảm cũng là người bị hại, thầm thở dài, nhảy xuống xe.

      Kêu to về phía trước xe: "Này, có xem phim nữa hay , phải là muốn theo đuổi em sao, mới bắt đầu liền buông tay chứ,
      [​IMG]
      tú cầuChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37: Em ngủ cùng .


      Tại cửa biệt thự, chiếc xe thể thao lẳng lặng đậu ở chỗ đó, có vẻ hết sức yên tĩnh.


      Đồng Lôi ngồi ở chỗ tài xế, phải muốn lái, còn cách nào, mặc dù lấy được bằng lái, nhưng căn bản chỉ để trang trí, có nơi sử dụng, bây giờ có thể lên đường rất tốt rồi.


      Nhìn người đàn ông bên cạnh chút, ngược lại ngủ rất say, lông mi rũ xuống dài, biết có phải vì thấy ác mộng hay trán toát ra rất nhiều mồ hôi, hơn nữa người giãy dụa thoải mái.


      Aiz ——, bất đắc dĩ thở dài, ngờ đấng mày râu lại bị phim kịnh dị hù dọa thành như vậy, đến lái xe cũng có chút run run, nếu phải Đồng Lôi sợ đến lúc đó lái xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn đánh chết cũng lái.


      Nghiêng thân thể qua, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho , hình như có tri giác, nắm chặt tay của , bất đắc dĩ muốn rút về thế nhưng lại nắm chặt hơn, phải Đồng Lôi muốn quấy rầy , chỉ là buồn ngủ trở về phòng ngủ, ở chỗ này lạnh, có chút nhẫn tâm đẩy cái.


      "Dậy thôi, như vậy lạnh."


      Lục Tử Hiên vốn ngủ cũng yên ổn, bị đẩy cái như vậy, cũng tỉnh liền, tỉnh táo mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, cư nhiên theo thói quen hôn cái, hỏi : "Có chuyện gì ? Đây là nơi nào?"


      Nếu phải biết vừa mới tỉnh, Đồng Lôi nhất định cho là cố ý, sao có thể hôn tự nhiên như vậy, giống như trước đây từng làm giống như vậy, đẩy thân thể cái: "Chớ giả bộ, nhà của mình cũng nhận ra sao?"


      Lúc này Lục Tử Hiên mới tỉnh táo lại, ngờ mình lại ngủ thiếp , đánh giá hoàn cảnh chung quanh chỗ mình.


      Đồng Lôi cởi dây an toàn ra, mở cửa nhảy xuống, đợi mình tới cửa chính, lại thấy vẫn theo tới, xoay người, phát còn ngồi ở trong xe, hình như muốn xuống xe.


      "Làm sao còn xuống xe, chẳng lẽ muốn ở trong xe qua đêm?"


      sửng sốt chút, mới nhảy xuống xe: "Em biết lái xe sao?" "Ừ, cho rằng chỉ mình biết sao?" Á khẩu trả lời được, cảm giác tại này càng lúc càng lớn mật rồi, nhưng có biện pháp ai bảo mình thích, chạy lên trước khoác vai của , rất biết điều rũ mắt xuống, cố làm dịu tâm trạng: "Bà xã đại nhân, tiểu nhân nên hoài nghi năng lực của bà xã."


      Đồng Lôi bật cười: "Xì!", lời ác như vậy cũng chỉ có mới có thể ra được: “ đó, đấng mày râu mà lại sợ những thứ phim kinh dị kia, em thấy tối nay nhất định gặp ác mộng rồi.”


      Ánh mắt sáng lên, đột nhiên bu lại: “Nếu em lo lắng gặp ác mộng, bằng em ngủ chung với , như vậy gặp ác mộng rồi.”


      chết , nghĩ khá lắm!” Tay Đồng Lôi nhéo bên sườn của , ngược lại lại cợt nhã chạy lên lầu, vui mừng tuyên bố: “Bà xã à, là em lo lắng gặp ác mộng, tối nay có thể ngủ cùng bà xã xinh đẹp sao?”


      Đồng Lôi xém chút bị lời của làm nghẹn chết, ho khan, người đàn ông này sao lại tự đắc như đứa trẻ vậy, nếu tối nay ngủ cùng , gặp ác mộng chưa chắc mình gặp ác mộng.


      nhanh chóng chui vào phòng, lúc đóng cửa vẫn quên nhô đầu ra, hô to về phía Đồng Lôi dưới lầu: “Bà xã, nhất định tắm thơm ngát.”


      Đồng Lôi thở phì phò ngồi ở ghế sa lon, ở bên trong cửa Lục Tử Hiên lại cười ngây ngô, mặc kệ , cái người dối trá này, còn cái gì chuyện đương, theo đuổi mình, tại tốt rồi, mới ngày, hôn cũng hôn, buổi tối lại còn ngủ chung, chốc lát khẳng định mở cửa.


      Nghĩ kỹ tất cả, liền trở về phòng, khóa trái cửa sau đó mới vào phòng tắm tắm, tắm xong ra, liền nghe được tràng tiếng gõ cửa, còn có trận gào khóc thảm thiết, trong lòng Đồng Lôi thầm hài lòng, đáng đời.


      Lục Tử Hiên chưa từ bỏ ý định, gõ cửa: “Bà xã, cần đối với như vậy chứ? Nếu buổi tối ngủ nhất định thấy ác mộng, em chịu được sao, để người chồng đẹp trai như vậy lẻ loi hiu quạnh, bị cơn ác mộng quấy nhiễu.” Đồng Lôi vốn mềm lòng, nghe kêu rên hồi như vậy, có chút nhịn được.


      Tay mới vừa vặn đụng khóa cửa, nghĩ thầm đúng, ngàn vạn lần thể mềm lòng, hô to về phía ngoài cửa: “Đó là tự làm tự chịu, ai bảo muốn xem phim, còn xem phim kinh dị.”


      lâu nghe được tiếng ồn, cho là bỏ qua, Đồng Lôi lặng lẽ mở cửa, muốn nhìn chút chưa, màn trước mắt dọa giật mình, ra là biết từ lúc nào mẹ Lục xuất ở cửa phòng .


      “Mẹ?” Đồng Lôi lúng túng đứng ở cửa, sao lại quên trong nhà còn có hai người, vậy lời vừa nãy của bọn họ có phải cũng bị bà nghe được hay , mặt liền trắng xanh rồi đỏ cái.


      “Mẹ sao mẹ lại tới đây? Cũng trễ thế này sao còn ngủ? Lục Tử Hiên khiêu khích nhìn Đồng Lôi cái, sau đó nhàng đỡ cánh tay Lý Cẩm, ra cũng rất lúng túng?


      “Các người cũng biết trễ rồi sao?” Lý Cẩm liếc mắt với bọn họ, biết bây giờ quan hệ của con trai và con dâu rất tốt, nhưng cũng cần thiết buổi tối khuya cho người khác ngủ chứ, nếu phải là bà ra ngoài, còn biết hai người muốn làm gì đây?


      Đồng Lôi dĩ nhiên là hiểu ý tứ trong lời của Lý Cẩm, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Tử Hiên cái, đều tại ?


      “Mẹ, sao, mẹ ngủ trước , chúng con cũng ngủ đây.” xong nhanh chóng ôm Đồng Lôi tiến vào vào phòng, khi đóng cửa cười mập mờ với Lý Cẩm.


      Trong hành lang, Lý Cẩm nhìn cánh cửa đóng chặt, tâm tình tốt.


      Trong phòng, Đồng Lôi dùng sức muốn tránh thoát trói buộc của , bất đắc dĩ người nọ siết quá chặt, đành phải buồn buồn lên tiếng: “Tại sao lại chạy đến phòng em, phòng của phải ở bên kia sao?”


      Lục Tử Hiên gì, nhìn gương mặt hồng hồng của , miệng nhếch lên nụ cười tà tứ.


      , em trốn khỏi đâu.


      cười làm khỏi hoảng hốt, mới vừa tránh ra, đột nhiên, cánh tay Lục Tử Hiên chụp tới, cả người lại lần nữa rơi vào trong ngực của .


      “Lục Tử Hiên, rốt cuộc….” còn chưa hết, cánh môi nóng hỏi liền đè lại, thanh đầy truyền cảm vang lên: “Nếu như em còn muốn đánh thức mẹ lần nữa, em liền gọi .”


      Đồng Lôi sửng sốt chút, còn Lục Tử Hiên thừa cơ tiến công, bây giờ thích hương vĩ ngọt ngào này, mùi của , tại cũng biết ra là hôn môi cũng là chuyện tốt đẹp như vậy, răng môi vuốt ve chưa đủ, lưỡi dài cạy hàm răng ra, tay kéo eo thon của , tay nâng đầu của , chợt cả người giống như là mất lý trí bình thường ôm lấy eo .


      Khi Đồng Lôi lấy lại lý trí, lúc này người bị đặt giường, lòng bàn tay đặt lòng ngực của , mắt đẹp trơn to, thể tin nhìn Lục Tử Hiên: “ muốn làm gì?”


      Lục Tử Hiên thế mới biết mình làm gì, lập tức từ người lật xuống, ôm từ phía sau lưng, nghe hơi thở người , thở hổn hển, bá đạo tuyên thệ: “Ngủ!”


      Con ngươi trợn to, đây là tình huống gì chứ.


      Chương 38: Lúng túng.


      đêm này, Đồng Lôi ngủ cực kỳ thoải mái, phải hơn tháng nay chưa từng ngủ thoải mái lần.


      Ngoài cửa sổ sáng rồi, Lục Tử Hiên nhịn được ôm chặt trong ngực, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua ngày ôm khác ngủ, mở mắt ra, Đồng Lôi còn ngủ, yên tĩnh giống như trẻ nít, nhịn được quan sát , rất đẹp mắt, người cũng rất kỳ quái, ràng hận thấu xương, nhưng bây giờ tình ý dạt dào.


      Khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn.


      "Ừm. . . . . ." tiếng ưm nhàng, Đồng Lôi nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt.


      "Em có biết em rất nặng hay , ép cánh tay đau quá?" thanh hài hước dễ nghe.


      Mới vừa mở mắt liền nhìn thấy ngương mặt người đàn ông vô cùng tuấn tú trước mặt.


      Đồng Lôi cả kinh, theo bản năng lui về phía sau, tròng mắt trợn to, lúc này mới thấy người trước mặt, mình lúc này còn vùi ở trong ngực của , tư thế này muốn bao nhiêu mập mờ liền có bấy nhiêu mập mờ, động tác thân mật như thế làm biết làm sao, mặc dù, bây giờ đồng ý cùng lui tới.


      Thấy vẻ mặt sợ hãi của , gương mặt Lục Tử Hiên bi thương, nhịn được muốn trêu chọc , trước kia cảm thấy, sau khi chung đụng mới phát giác được Đồng Lôi ra là rất tốt, có lúc rất kiên cường, có lúc lại rất yếu ớt, có lúc lại dã man tin được, trách được hai luôn nhắc mình phải nắm chặt: "Bà xã, em làm sao vậy, lòng của rất tổn thương?"


      "Trước kia tại sao em phát cái người này rất vô lại chứ?" Đẩy gương mặt tuấn tú của lại gần mình, từ giường ngồi dậy, mặc dù giữa bọn họ rất thân mật rồi, nhưng trong lúc nhất thời muốn hoàn toàn tiếp nhận còn chưa có thể, điểm này Lục Tử Hiên cũng cảm nhận được, dù sao muốn tiếp nhận người cần phải có thời gian, huống chi còn là người từng tổn thương mình, nhưng mà cho cơ hội này.


      vô lại, liền vô lại, từ phía sau vòng qua hông của , hơi thở ấm áp phun cổ của : "Nếu dám ông xã vô lại, vậy vô lại cái vậy." Cắn cắn vành tai của , cảm nhận được thân thể của hơi run run.


      Cả người Đồng Lôi giống như điện giật, mặt nóng lên, lập tức đánh cái tay của an phận trước ngực mình: "Lục Tử Hiên, ngờ chỉ vô lại mà còn biến thái." Trước kia thấy lãnh lãnh băng băng , xem ra là bị gạt rồi.


      "Bà xã, đừng vô tình như vậy chứ? Thân thể của em thế nhưng rất thành thực.” Ngắt bộ ngực mềm mại của , cảm thụ hô hấp của dồn dập.


      Đồng Lôi thống hận mình có tiền đồ, thủ đoạn tán tỉnh của người đàn ông này lợi hại.


      “Em tắm, lát còn phải làm nữa.” Tránh thoát ngực của , vọt vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, Đồng Lôi vỗ vỗ mặt của mình, tại thể tin được, cảm giác hạnh phúc tới quá đột nhiên, khiến kịp phản ứng, mình sao?


      “Này, sao em tắm lâu như vậy?” Bên ngoài Lục Tử Hiên hoảng hốt gõ cửa, trong giọng hình như còn có chút lo lắng, tại căn phòng cách vách tắm xong, thay xong quần áo, đợi lâu cũng nghe được động tĩnh gì, mới tới gõ cửa, ra là quan tâm người, lúc nào cũng nghĩ tới ấy.


      “A, xong rồi đây!” Đồng Lôi lắc đầu, vội vã tắm.


      Khi Đồng Lôi nhăn nhó bao lấy khăn tắm ra, Lục Tử Hiên ngồi ở bên giường, ngón tay ngừng đùa giỡn laptop, giờ phút này, mặc bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, rút tây trang thẳng thớm khí phách, như vậy càng hấp dẫn người.


      Đồng Lôi nhìn có chút ngây người, lộp bộp tới, ngờ Lục Tử Hiên nghiêm túc lại đẹp đến như vậy.


      “Tắm xong chưa?” Hình như cảm thấy tiếng bước chân của , Lục Tử Hiên khép máy vi tính lại, ngẩng đầu, liền ngẩn người tại chỗ, trong mắt phát ra ánh sáng khiếp người.


      Hai chân thon dài trắng nõn, mông tròn vểnh lên rất đẹp, trước ngực hai vú lộ ra nữa, những giọt nước nghịch ngợm sợi tóc, vừa đúng theo chiếc cổ thon dài tuột xuống rơi vào thảm tiếng động, hơn nữa gương mặt vì tắm mà đỏ bừng, nhìn thế nào đều giống chiluolou(1) hấp dẫn.


      (1): Từ này mình giữ nguyên văn vì biết nó là cái gì nữa, ai biết chỉ giúp mình nha.


      Lục Tử Hiên theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, chỉ là cổ họng khô nóng, nhanh chóng dời tầm mắt qua bên, Đồng Lôi phải muốn như vậy, nhưng trong phòng tắm quần áo gì cũng có, chỉ có thể như vậy.


      Hai người nhất thời cứng lại ở đó, có lẽ Lục Tử Hiên nhìn thấy bối rối, được tự nhiên ho tiếng, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra cái váy đưa cho , sau đó thu hồi máy tính ở giường: “Em thay quần áo , thay xong rồi ra, chờ em ở bên ngoài.”


      Nghe được tiếng đóng cửa, Đồng Lôi tiếng động xụi lơ, ngồi ở bên giường cúi đầu nhìn cái váy trong tay, bộ váy này là cái thích nhất, có lẽ là ý trời.


      Thay xong quần áo, lúc này Lục Tử Hiên cũng vừa đẩy cửa vào, thấy gương mặt mỉm cười của , hồi hộp trong lòng liền hạ xuống, khóe miệng vô thức cũng nâng lên cười, đây là nụ cười phát ra từ nội tâm.


      Do dự chút, chậm rãi tới: “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Ôm chặt hông của , rất muốn hiểu rốt cuộc có cái gì làm cho mỉm cười.


      “Lục Tử Hiên vậy cười cái gì vậy?” Đồng Lôi trả lời, mà hỏi ngược lại , cũng muốn biết vui mừng cái gì?


      Lục Tử Hiên gì, chỉ là nhàng ấn xuống tráng nụ hôn, sau đó thương nâng gương mặt của lên, cặp mắt chăm chú nhìn chằm chằm : “Bởi vì em cười.”


      Đồng Lôi có chút cảm động, nước mắt cũng tranh nhau chảy xuống, Lục Tử Hiên bị sợ luống cuống tay chân, cho là mình sai cái gì, cuống quít lau nước mắt cho , trong miệng còn bất chợt tự trách, nhìn như vậy liền bật cười tiếng: “Xì!”, “Lục Tử Hiên, cái người đại ngốc này.”


      Lục Tử Hiên trầm mặc.


      thôi! Nếu xuống, mẹ Ngô tới kêu.” Đồng Lôi đợi phản ứng, mà lướt qua dẫn đầu ra ngoài cửa, tối hôm qua và Lục Tử Hiên quậy trận như vậy đúng, nếu như điểm tâm còn phải có người kêu càng xong.


      Lục Tử Hiên vẫn còn rối rắm lời mới vừa , yên tĩnh theo phía sau của .


      Đồng thời tới phòng ăn, Lý Cẩm ngồi ở bên cạnh bàn ăn rồi, vừa thấy Đồng Lôi liền cười ha hả tiến lên đón: “Lôi Lôi, mẹ đặc biệt mẹ Ngô hầm canh gà, uống lúc còn nóng, bồi bổ rất tốt.” Vừa , vừa ý bảo mẹ Ngô bưng cháo gà ra cho .


      “Mẹ, sáng sớm uống đồ bổ như vậy rồi sao, có thể tốt hay ?” Mặc dù như vậy, nhưng vẫn nhận lấy cháo gà mẹ Ngô bưng lại, bất đắc dĩ uống.


      biết, làm sao biết chứ, tối qua các người quá cực khổ rồi, mẹ Ngô cũng cho thiếu gia chén .” Lý Cẩm nhiệt tình nắm tay Đồng Lôi, mặt lộ ra nụ cười mập mờ, trong mắt Đồng Lôi nghĩ là bà chuyện đùa giỡn bọn họ tối qua, lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, nhìn như vậy Lý Cẩm càng cười vui hơn.


      “Mẹ, sớm như vậy.” Lục Tử Hiên lên tiếng chào hỏi, liền ngồi xuống bên, bữa cơm sáng này, ba người đều theo đuổi tâm tư của riêng mình.
      Last edited by a moderator: 5/5/16
      tú cầuChris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 39: rất nhớ nhà.

      "Lôi Lôi, nhanh lên đến giờ làm rồi." Lúc dùng cơm xong, Lý Cẩm vừa chùi miệng, vừa với Đồng Lôi bên cạnh, cặp mắt còn bất chợt chớp chớp với Lục Tử Hiên.

      " làm?" Đồng Lôi có chút kinh ngạc, ánh mắt rơi vào đồng hồ tường, 8g45 rồi, cuống quít đứng lên, cầm túi xách từ ghế salon, nhanh chóng tới cửa chính, bên đổi giày, bên mơ hồ chào hỏi Lý Cẩm: "Mẹ, con trước."

      Trong miệng còn bất chợt thầm: "Xong rồi, thế nào lại quên chuyện làm, đều tại cái tên kia làm hại."

      "Mẹ, con ăn no rồi, đến công ty đây." Quay đầu lại với Lý Cẩm tiếng, sau đó vội vàng đuổi theo.

      Mẹ Ngô mới vừa vào phòng bếp lấy chút đồ, lúc ra vừa đúng nghe được Lục Tử Hiên tạm biệt Lý Cẩm, có chút kỳ dị nhìn bóng lưng cao lớn này, thiếu gia phải muốn đến công ty sao? Sao lại đổi quần áo, từ trước tới nay cũng như vậy ——

      Hôm nay là kỳ quái, sáng sớm phu nhân liền bà hầm canh gà, là cho thiếu phu nhân bồi bổ thân thể, lắc đầu cái, hiểu?

      "Mẹ Ngô, bà ngẩn người ở đó làm gì. . . . . ." Thấy mẹ Ngô ngẩn người, Lý Cẩm nhàng kêu tiếng, mẹ Ngô lúc này mới phản ứng được, sau đó cất bước tới trước mặt Lý Cẩm.

      "Xem ra, chúng ta phải về rồi." Khi tiếng động cơ xe hơi trong sân biến mất, Lý Cẩm vui mừng , mẹ Ngô càng thêm nghi ngờ, phu nhân lúc trước phải phải nán lại chỗ này ít ngày sao? là kể từ khi nhị thiếu gia đơn độc ra ngoài, lâu có ở chung rồi, hơn nữa lần này kết
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 40: Từ chức.

      "Đây là thư từ chức của tôi." Lục Minh Hạo đặt lá thư bàn làm việc của quản lý nhân .

      "Tại sao?" Quản lý nhân nghi ngờ ngẩng đầu nhìn : "Giám đốc Lục phải làm rất tốt sao, sao lại từ chức? Chẳng lẽ chúng tôi làm cái gì được tốt, với lại chủ tịch cũng đồng ý?"

      " phải, tôi có lý do của tôi, hi vọng có thể chuyển lời đến chủ tịch, cám ơn ông ấy trong khoảng thời gian này chiếu cố tôi. " Lục Minh Hạo quyết tâm phải , nhưng nguyên nhân trong đó tại thể .

      "Đơn xin từ chức tôi cứ để đó, nhưng tôi hi vọng giám đốc Lục có thể suy tính lại chút." Quản lý nhân đặt đơn xin từ chức của Lục Minh Hạo trong ngăn kéo, ý bảo có thể suy nghĩ lại.

      " cần đâu." nhàng tiếng, sau đó đẩy cửa phòng nhân ra ngoài.

      Nhìn quanh bốn phía, trong lòng khỏi phiền muộn, về sau có lẽ trở lại nơi này.

      Lúc này, Đồng Lôi cũng nhìn thấy từ phòng nhân ra ngoài, biết vì chuyện gì, nhàng cười tiếng, điều này chứng tỏ mình cũng phải quyết định nhanh lên chút rồi.

      " hai mới vừa nộp đơn xin từ chức sao?" Trong phòng uống nước, vẻ mặt Đồng Lôi nhàn nhạt , có trời mới biết khó chịu biết bao nhiêu, mặc dù chuyện của người khác, thế nhưng mình cũng phải trải qua.

      Lục Minh Hạo nhìn con ngươi tối sầm lại của , tự nhiên biết suy nghĩ gì? Chỉ là trong suy nghĩ của có bóng dáng của mình sao? Ngay sau đó thầm cười nhạo, làm sao có thể?

      "Đừng đau lòng, nếu như em nghỉ việc, cùng lắm Tử Hiên an bài cho em vị trí, mới kết hôn nên chung sống nhiều hơn." Thanh trêu chọc vang lên ở bên tai.

      Quả nhiên, Đồng Lôi sửng sốt chút, rồi sau đó lập tức đỏ mặt: " hai nên bậy, quan hệ của chúng em nào có tốt như vậy." Ngay sau đó sắc mặt trầm xuống, bây giờ dám hi vọng, cho dù người kia qua những lời đó.

      Lục Minh Hạo biết mình lời nên rồi, chân mày nhíu chặt, trầm giọng : "Tốt lắm, cần đục nước béo cò, làm việc cho tốt, dù sao bây giờ vẫn còn là cấp của em đấy?"

      "Vâng!" Nhanh chóng đứng thẳng người, cười tiếng với , mới ra khỏi phòng uống nước, nhưng chú ý tới đôi mắt ảm đạm phía sau lưng.

      Khi Lục Tử Hiên tới, Đồng Lôi vừa nộp xong thư từ chức, tâm tình vô cùng xuống thấp, mặc kệ ai cái gì đều hứng thú nổi, mềm oặt nằm ở bàn làm việc.

      Nhân viên ở đại sảnh là thực tập sinh mới tới, căn bản biết Lục Tử Hiên, chẳng qua cảm thấy rất tuấn tú, giương mắt nhìn , cái gì đều được.

      Lục Tử Hiên chán ghét nhíu nhíu mày, tới nơi này là tìm người, cũng phải để này lộ vẻ háo sắc, đợi chuyện, mình xoay người vào bên trong công ty, công ty như vậy, tìm người phải đơn giản sao.

      xuất của lập tức đưa tới ánh mắt kinh ngạc của các , loại đàn ông này chỉ được thấy ở tạp chí, ở trong cuộc sống thực hình như càng có thêm sức quyến rũ.

      Đồng Lôi bĩu môi, biết gả cho là phúc hay là họa?

      "Sao biết nơi này mà tới?" Buổi sáng phải bọn họ mới vừa gặp sao, cho dù có chuyện gì, cũng có thể gọi điện thoại, cần tự mình đến nơi này?

      Gương mặt xinh đẹp mơ hồ lóe ra nghi ngờ.

      Mắt Lục Tử Hiên khẽ híp cái, sau đó môi mỏng khẽ nâng lên, này đúng là biết điều, cứ như vậy hy vọng mình tới nơi này, tay phải chậm rãi nâng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của , ngón tay thon dài nhàng xẹt qua gò má của .

      "Sao thể tới nơi này chứ?" Ngón tay cố ý làm như vô tình xẹt qua đôi môi màu hồng của mà vuốt ve, mắt chăm chú nhìn chằm chằm.

      Thân thể hơi run rẩy, giống như dòng điện chạy qua, nhìn ánh mắt hâm mộ xung quanh, nếu như dưới đất có lỗ, khẳng định ngượng ngùng chui vào, trừng mắt liếc cái, rốt cuộc làm gì, nhiều người nhìn như vậy?

      "Có nhiều người như vậy?" Gương mặt Đồng Lôi nóng lên, giọng câu, thấy có khuynh hướng dừng lại, tiếp: " nghe em sao, nơi này là công ty." Vẫn giọng như cũ, bộ dáng kia thoạt nhìn giống như làm sai bị người ta bắt.

      "Nhưng, em vẫn chưa trả lời vấn đề của . . . . . ." Lục Tử Hiên cười đến nghẹn, sớm biết da mặt này rất tốt, nhưng khi sờ vào vẫn cảm thấy buông tay được.

      "Này, chúng ta ra ngoài . . . . . ." Tùy ý kéo ngón tay của vẫn còn ở mặt mình xuống, xoay người ra ngoài cửa.

      Bị lôi kéo, tâm tình Lục Tử Hiên vô cùng vui vẻ, cầm ngược tay kéo mình, nắm chặt, trong lòng cảm thán, muốn cứ nắm như vậy cả đời.

      Ở cửa cầu thang có người, liền hất tay nắm tay của mình: "Lục Tử Hiên, rốt cuộc muốn thế nào, ?" Hôm nay bởi vì chuyện từ chức nên tâm tình vốn tốt, nhưng người khác cứ cố tình vào lúc này đụng vào họng súng.

      Hiển nhiên, Lục Tử Hiên bị chuyển biến nhanh chóng này của dọa sợ hết hồn, con ngươi ngớ ngẩn, nhìn sắc mặt tốt, môi mỏng nhàng khạc ra mấy chữ: "Em tức giận sao?"

      Bây giờ lại sợ tức giận, chân mày rối rắm nhíu chặt, thấy sắc mặt vẫn tia thay đổi, tiếp: ". . . . . . biết, vừa rồi. . . . . ." Dáng vẻ cúi đầu luống cuống tựa như đứa bé phạm lỗi.

      " có biết hôm nay em mới vừa từ chức hay , tâm tình vốn được tốt, nhưng . . . [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 41: em sao?
      Lục Tử Hiên lanh lẹ kéo vào thang máy, ấn phím xuống tầng hầm dưới đất, lúc này đại não Đồng Lôi vẫn mơ
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :