1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô dâu của tổng giám đốc - Đại Mạc Tuyết Lan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26: Đồng thị.

      Đồng Lôi nhất định muốn ăn đồ nướng lại có ăn bao nhiêu, ngược lại Lục Tử Hiên cũng phải thích ăn những thứ này lại ăn nhiều.

      Tâm tình Lục Tử Hiên nhất định vô cùng tốt, nếu trong xe thể thao lạnh tanh sao lại nổi lên nhạc, mà thỉnh thoảng cũng lộ ra nụ cười, Đồng Lôi nhìn , đến bây giờ cũng biết vui mừng vì cái gì?

      Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Lục Tử Hiên vô cùng ân cần dắt xuống xe.

      "Lục Tử Hiên, có phát sốt chứ?" Tính đưa tay thử dò xét trán , có cảm nhận được nhiệt độ khác thường: " có sốt, rốt cuộc muốn thế nào?" Cả người run cái, quá kinh khủng: " biết có gì tốt, ngay cả đứa bé cũng nghiêng về , công bằng. . . . . ."

      đứng trước mặt của , cúi người, hơi thở ấm áp phả vào gò má trắng mịn của , ánh mắt rơi vào môi mềm mại của , tình hình bây giờ kỳ quái, muốn tiếp tục chuyện, lại bất thình lình bị hôn.

      Đồng Lôi sợ ngây người, đôi mắt to trừng lên ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lục Tử Hiên, nụ hôn của rất dịu dàng, nhất thời có chút đứng vững, đôi tay nhàng vịn lên vai : "Nhắm mắt lại!" ra lệnh, trong lòng Lục Tử Hiên thầm mắng, này mở to đôi ngây thơ khiến cho có cảm giác tội lỗi, chỉ là hình như muốn hôn tiếp, điểm này khiến khỏi vui mừng.

      Đồng Lôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghe lời như vậy khiến như được cổ vũ thêm, nhiệt liệt dây dưa cùng , hôn đủ rồi, Lục Tử Hiên mới buông ra, mà lúc này mới biết mình làm chuyện ngu xuẩn dường nào, đầu vùi sâu vào lồng ngực của chịu ngẩng lên.

      Trời ạ, lại có thể biết ngoan ngoãn mặc cho hôn.

      Lục Tử Hiên cũng định bỏ qua cho , đẩy hai người ra chút, ngón tay tràn đầy hơi thở phái nam, nâng cằm lên nhìn vào mắt , miệng nhếch lên nụ cười, ngón cái vuốt môi nhè , cười đùa : " ngờ em biết nghe lời!"

      Nghe như vậy, mặt Đồng Lôi lập tức đỏ lên, cũng biết bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể nhạo báng .

      Buông ra, lướt qua , sau đó vào bên trong
      [​IMG]
      tú cầuChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27: Lôi Lôi, chúc mừng hạnh phúc.

      Tại biệt thự của Lục Tử Hiên, ánh trăng lẳng lặng chiếu vào bên trong gian phòng.

      Đồng Lôi lẳng lặng nằm ở giường, rốt cuộc cũng biết được ý tứ của Lục Tử Hiên đêm đó khi : "Tôi tìm người giám sát em!" rồi.

      Nhưng vào ngày thứ hai, khi mặc quần áo chỉnh tề xuống cầu thang, lại thấy bàn ăn có ly sữa tươi, nghĩ thầm chỉ có thể là Lục Tử Hiên thôi.

      đến bên cạnh bàn ăn, cũng hơi đói, uống ly sữa tươi trước, đáng tiếc sữa tươi mới uống vào hớp, liền cứng rắn phun ra, chỉ vì bóng dáng đứng trước mặt kia.

      "Mẹ. . . . . . Sao mẹ lại ở chỗ này?" Đồng Lôi nhanh chóng đứng lên, mặt chua chát, ngờ ở chỗ này lại nhìn thấy Lý Cẩm, mẹ của Tử Hiên, cũng chính là mẹ chồng .

      Đây là lần thứ hai họ gặp nhau, có chút lúng túng, Đồng Lôi đỡ Lý Cẩm đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, ngược lại Lý Cẩm rất nhiệt tình lôi kéo tay của : " là uất ức cho con, Tử Hiên nó muốn công tác, cho nên mẹ tới đây ở cùng con mấy ngày?"

      Đồng Lôi nhàn nhạt cười tiếng, khẽ lắc đầu: "Mẹ, ra mình con vẫn tốt mà, làm phiền mẹ từ xa tới nơi đây, là xin lỗi, chỉ là mẹ, mẹ đến đây rồi trong nhà chẳng phải chỉ còn mình ba thôi sao?"

      "Ba con có chuyện gì, ông già, con lo lắng cho ông ấy làm gì?" Lý Cẩm vỗ vỗ mu bàn tay Đồng Lôi, khi đến Lục Chấn Đông, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

      "Nhưng. . . . . ." Đồng Lôi còn muốn điều gì, lại bị bà cắt ngang.

      "Ai da, chúng ta tán gẫu nữa, ăn điểm tâm thôi."

      "Dạ!" Khẽ gật đầu, Lý Cẩm phải tự nhiên mà tới đây, còn dẫn theo mẹ Ngô cùng, trong khi họ chuyện, mẹ Ngô bày xong tất cả bữa ăn sáng lên, bởi vì biết Đồng Lôi thích ăn cái gì, cho nên làm tương đối nhiều.

      Nhất thời hai người đều chuyện, chỉ lẳng lặng ăn bữa ăn sáng.

      "Nghe , con và Minh Hạo làm cùng công ty?" Lý Cẩm câu với Đồng Lôi vùi đầu ăn cơm.

      Đồng Lôi có chút nghi ngờ ngẩng đầu, ánh mắt dò xét nhìn mặt Lý Cẩm, rồi sau đó lại cảm thấy có lễ phép, vội vã cúi thấp xuống, khuôn mặt nhắn hơi nhíu, biết tại sao Lý Cẩm đột nhiên hỏi vấn đề này, chẳng lẽ là muốn trách mình sao? Lục thị là tập đoàn lớn như vậy sao có thể cho phép vợ của mình xuất đầu lộ diện ở bên ngoài được.

      Lý Cẩm cười cười, hiển nhiên biết lo lắng cái gì, tay vỗ vỗ lưng của an ủi, hơn nữa ý vị sâu xa nhìn cái: "Con cần khẩn trương, mẹ chỉ tùy tiện hỏi chút, lại Lục gia chúng ta cũng có quy định con
      [​IMG]
      tú cầuChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: Rất nhớ em.

      Lục Tử Hiên cầm điện thoại, khóe miệng kéo ra nụ cười khổ, ràng nghĩ như vậy, tại sao lại biến thành như vậy?

      từng rất hận này, kể từ khi vì Đồng thị mà gả vào Lục gia, luôn ghét và xem thường như vậy, nhưng, là người thay đổi nhưng thay đổi lúc nào ——

      Có lẽ vừa mới bắt đầu thay đổi, khi bắt đầu chịu đựng những sĩ nhục liên tiếp từ mình?

      Ở trong lòng Lục Tử Hiên luôn cảnh báo chính mình, nhất định thể ấy, ấy đến chỉ là vì tiền, tuy nhiên trong tình huống này phát ấy giống như vậy liền buông giáp đầu hàng?

      Nhìn ngoài cửa sổ, đèn chiếu rực rỡ, lúc này thành phố A là buổi tối, kia phải lại khóc nữa chứ, trong lòng khỏi khó chịu, tay gắt gao che ngực: " , tôi thua trong tay của em!"

      "Cốc cốc. . . . . ." Đột nhiên, tràng tiếng gõ cửa làm cho kịp phản ứng.

      Bóng dáng cao lớn quay lại, mắt híp lại cái, nhìn trước cửa kính khung gỗ đỏ lên bóng đen, vừa đến bên cạnh bàn làm việc ngồi xuống ghế, vừa đồng ý với người ngoài cửa: "Vào !".

      "Tổng giám đốc, đây là tài liệu cần." George đặt quyển tài liệu màu xanh dương trước mặt Lục Tử Hiên: "Tổng giám đốc, nếu như còn chuyện gì tôi ra ngoài trước."

      Lục Tử Hiên chỉ vùi đầu nhìn tài liệu, bút tay còn bất chợt viết, nếu quyết định, phải nắm chắt thời gian, nếu kia biết lại suy nghĩ lung tung?

      George mới vừa tới cửa, lại bị gọi lại lần nữa.

      "George, đưa tất cả tài liệu cần xử lý đến phòng làm việc, tôi hi vọng mau sớm kết thúc công việc ở nơi này." Lời vô cùng nghiêm túc vang lên, Lục Tử Hiên vẫn ngẩng đầu, ánh mặt trời phản xạ người vòng chói lọi, rất chói mắt.

      Tất cả? George đầu tiên là sững sờ, sau đó có chút hoài nghi xoay người lại, chỉ là bóng dáng cao lớn và dáng vẻ nghiêm túc của Lục Tử Hiên nhìn thế nào cũng giống giỡn, huống chi theo tính cách của , chưa bao giờ giỡn trong công việc, mặc dù tò mò nhưng vẫn cung kính đáp tiếng: "Vâng!"

      . . . . . .

      Tại biệt thự của Lục Tử Hiên.

      Đồng Lôi hấp tấp mặc quần áo tử tế xuống lầu, ăn điểm tâm liền chạy ra bên ngoài, vừa lúc xuống lầu bị Lý Cẩm nhìn thấy, có chút hiếu kỳ hỏi: "Lôi Lôi, hôm nay phải chủ nhật sao? Còn phải làm

      [​IMG]
      tú cầuChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29: Đồng bọn đáng ghét.

      Lúc Lục Tử Hiên ôm Đồng Lôi rời , đám người còn huyên náo lập tức tản ra, giống như vừa rồi chỉ là trường hợp bình thường chứ phải trò vui nào.

      Mọi người nên làm cái gì làm cái đó?

      Nhất bóng dáng cao gầy xuất tại cửa ra sân bay, mái tóc màu nâu dài đến eo y hệt rong biển, áo đầm màu trắng bạc dài đến gối, giày cao gót màu đen, cả người chính là tiêu điểm của sân bay, thỉnh thoảng có đàn ông về phía nhìn chăm chú, đáng tiếc giống như sớm thành thói quen, chỉ muốn ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng mình quen thuộc.

      "Oa, hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì, thế nào mà tất cả trai đẹp và mỹ nữ đều tụ tập đến sân bay vậy?" Nhân viên làm việc tại sân bay ngừng phát ra cảm thán, hai tay chống cằm, giống như người đó chính là mình vậy.

      Đôi mắt đẹp của Ngưng An An ngừng càn quét ỏ sân bay, đáng tiếc vẫn làm cho thất vọng, trong sân bay căn bản có gương mặt quen thuộc, lập tức miệng cong lên, để hành lý xuống, ngồi xuống chỗ ngồi ở bên cạnh, lấy điện thoại di động ra, thầm trong miệng: "Lôi Lôi chết tiệt, còn cái gì chị em tốt, máy bay cũng chỉ chậm lát, liền chờ được, nhìn xem chốc nữa tớ xử lý cậu thế nào?"

      "Đáng tiếc lại phải là theo em hết con đường này,
      Từng bước cùng nhau con đường đó nhưng lại lạc mất nhau ở ngã rẻ đó,
      Cảm ơn nắm chặt tay em suốt chặn đường dài,
      Để em cảm nhận được rằng đó là dịu dàng.

      Đoạn đường chúng ta , mang chúng ta đến gần nhau hơn,
      Em ảo tưởng với cuộc đời rằng bản thân có thể kề cận ,
      Nhưng giờ đây, lại ở nơi khác, nơi xa lạ em thể nào bước tới,
      Hi vọng nhiều rồi cũng hư ảo như ánh sao nơi trời cao.

      , em thay đổi mọi thứ, nhưng thể thay đổi cốt truyện định sẵn,
      Tưởng rằng chỉ cần ở bên là mãi mãi,
      Những thứ thuộc về ngày hôm qua vẫn còn đọng lại đâu đây…
      Dẫu ngày hôm qua trôi , trôi rất xa…
      Nhưng khi nhắm mắt em vẫn nhìn thấy nó.. . . . . ."*
      *Sưu tầm: http://loibaihat.mobi/loi-bai-hat/IW88B889/dang-tiec-khong-phai-anh-luong-tinh-nhu.html

      Trong điện thoại di động vang lên bài hát《 đáng tiếc phải 》: "Nha đầu này kết hôn rồi, còn dùng bài hát thương cảm như vậy làm chuông điện thoại." Ngưng An An bất đắc dĩ lắc đầu.

      " xin lỗi, số điện thoại quí khách vừa gọi tạm thời có người nghe máy!" Đợi lâu, điện thoại di động vẫn có người nghe.

      "Nha đầu thối, tớ cũng tin cậu nhận." Ngưng An An , tay giận dữ bấm điện thoại di động, giống như điện thoại di động này có thù oán gì với vậy.

      " xin lỗi, số điện thoại quí khách vừa gọi tắt máy." Lần này phải nhận mà dứt khoát tắt máy, khép lại điện thoại di động, kéo hành lý lên, lại phát vấn đề nghiêm trọng, túi xách của thấy, vừa rồi chỉ lo gọi điện cho Đồng Lôi, liền trực tiếp đặt túi xách cái ghế ở bên cạnh, nhất định bị trộm mất.

      Nhạy bén đứng lên, sân bay to như vậy làm sao có thể tìm được, nhưng có lúc có người may mắn, là linh, khi nhờ giúp đỡ của của nhân viên sân bay tìm kiếm nhưng có kết quả, vừa ra sân bay, liền gặp được bóng dáng, trong tay chính là túi xách bị mất của mình.

      "Này, kia đứng lại đó cho tôi." Chỉ vào bóng dáng trước mặt, miệng lập tức mắng to.

      Người nọ xoay người, thấy vẻ mặt tức giận của Ngưng An An sau lưng, co cẳng chạy.

      " kia đứng lại, cái tên trộm này, lại dám trộm đồ của tôi, ngươi đứng lại." vất vả ông trời mới cho gặp được tên ăn trộm đồ của , sao có thể dễ dàng bỏ qua cho , bỏ lại

      [​IMG]
      tú cầuChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30: Đến đồn cảnh sát

      "Lần này phải cám ơn , tên trộm này là kẻ tái phạm." Người đàn ông mỉm cười đưa giỏ xách cho : "Lần này có thể bắt được , coi như giúp chúng tôi giải quyết được vấn đề lớn."

      Người đàn ông sai, mới mấy tháng ngắn ngủi mà nhiều lần nhận được rất nhiều tin báo cảnh sát, chỉ là mỗi lần đều giải quyết được.

      "Các người cái gì vậy?" Lục Minh Hạo đứng ở bên có chút nghi ngờ, biết bọn họ cái gì, cái gì ăn trộm? Cái gì kẻ tái phạm? Chẳng lẽ phải này muốn giết người đàn ông vừa rồi sao?

      Ngưng An An thiếu chút nữa quên, bên cạnh còn có ôn thần* như vậy ở đây, quay đầu, rất dịu dàng nhìn .

      *ôn thần: bệnh dịch, bệnh truyền nhiễm (ý chỉ xui xẻo)

      Khóe miệng của nở nụ cười, giống như luồng gió xuân thổi vào trong lòng, làm Lục Minh Hạo ngẩn ngơ lúc, đây là mới vừa rất hung hãn với mình đây sao? Nụ cười của làm cho ánh sáng xung quanh đều biến mất.

      Đáng tiếc nhìn thấy, trong mắt ấy lóe lên tia giảo hoạt: "Ngài cảnh sát, mới vừa rồi người này ngăn cản tôi đuổi theo tên ăn trộm, tôi nghi ngờ ta cùng với người nọ là đồng bọn, nếu làm sao mỗi lần ăn trộm đều có thể trốn thoát?" Giọng nhàn nhạt vang lên giống như vốn hề liên quan đến mình, chẳng qua bây giờ khóe miệng nhếch lên châm chọc chứng tỏ đáng ghét biết bao.

      " cái gì, ngài cảnh sát vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi!" Lục Minh Hạo tại coi như hiểu ra chuyện gì, này tự nhiên vu khống là đồng bọn của ăn trộm, mới vừa rồi nên bị ma xui quỷ khiến mà ngăn lại, tự rước lấy nhiều phiền phức như vậy.

      " sao?" Người cảnh sát nửa tin nửa ngờ liếc nhìn , nhìn quần tây giày da, còn xe thể thao Porsche loại hạn chế, chắc phải là đồng bọn rồi.

      "Ngài cảnh sát, ngài ngàn vạn lần nên bị ta lừa gạt, ai biết chiếc xe này của ta có phải cũng trộm được hay ?" vất vả mới có cơ hội giáo huấn ta chút, sao có thể dễ dàng nhìn ta chạy .

      "..." Lục Minh Hạo trợn to mắt, này mở miệng lợi hại, đoán chừng chết cũng có thể thành còn sống.

      ràng chính là mượn việc công báo thù riêng.

      " xin lỗi vị tiên sinh này, dựa vào lời của tiểu thư đây, tôi hi vọng có thể theo chúng tôi trở về làm điều tra, tin chắc rằng đến lúc đó chúng tôi nhất định cho câu trả lời thỏa đáng nhất, hơn nữa chúng tôi oan uổng người tốt." Lúc này người cảnh sát vô cùng tin tưởng vào lời của Ngưng An An, gì cũng muốn Lục Minh Hạo cùng ta đến đồn cảnh sát.

      Bất đắc dĩ đành phải cùng

      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :