1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô dâu của tổng giám đốc - Đại Mạc Tuyết Lan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Bắt gặp mập mờ

      Đêm tối tràn ngập hơi thở lo lắng, trong bụi cỏ, côn trùng phát ra thanh: "Chin chít, chin chít.".

      Lục Tử Hiên tựa vào bên tường rào, tay cắm ở trong túi, dưới chân tàn thuốc rơi đầy đất, rất dễ nhận thấy đứng ở chỗ này rất lâu, quay đầu lại ngắm nhìn biệt thự, nơi đó tối thui có ánh đèn, chân mày nhíu chặt, trễ thế này, kia vẫn chưa về.

      Cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng tìm được số điện thoại của ấy, ngón cái dán chặt nút gọi điện thoại, chỉ cần nhàng nhấn cái, nhưng tay kia làm thế nào cũng ấn xuống được.

      Tại sao ấy chưa trở về? Ý nghĩ đột nhiên này khiến nhíu nhíu mày, cầm điện thoại di động, lập lại mấy lần như vậy, điện thoại di động đúng lúc này đột nhiên vang lên.

      " đâu?" Nhanh chóng bắt máy, liền đùng đùng mắng với bên kia điện thoại, thanh mang theo tức giận nhưng hơn nữa là lo lắng.

      "Tử Hiên, tiểu tử cậu ăn thuốc nổ sao?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười hài hước.

      Lục Tử Hiên nhíu lông mày cái, nguy hiểm híp mắt, với bên đầu kia điện thoại kia: "Trác Nhiên, tiểu tử cậu có phải muốn chết hay ?" Đối với , thái độ của ta đều là như vậy.

      "Ha ha!" Bên đầu kia điện thoại có người cả gan cười: " phải hôm nay muốn mời khách sao? Sao bây giờ còn chưa thấy, chắc phải muốn ăn quỵt chứ, chậc chậc, đây cũng phải là phong cách của Lục công tử chúng ta."

      "Yên tâm, có việc gì, tôi cúp trước." Cái gì cũng nhanh chóng cúp điện thoại.

      Thời điểm cúp điện thoại xong, trước mặt, tia sáng chói mắt bắn tới, kèm theo mùi xăng và tiếng động cơ càng ngày càng gần, Lục Tử Hiên ném điếu thuốc cuối cùng xuống, bước lên, tròng mắt nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao.

      " hai, cám ơn ." bóng dáng nhắn từ trong xe xuống, thanh của , bóng dáng của sai chút nào đều rơi vào trong lòng Lục Tử Hiên.

      "Đừng khách sáo, có thể phục vụ người đẹp là vinh hạnh của ?" Bóng dáng cao lớn của Lục Minh Hạo từ trong xe bước xuống, vòng qua trước mặt của Đồng Lôi, lời có chút trêu ghẹo rơi vào trong tai Lục Tử Hiên lại rất chói tai.

      "Ha ha, hôm nay rất vui." Những lời này là , từ ngày kết hôn tới nay đây là thời điểm vui vẻ nhất, luôn muốn khu vui chơi, hôm nay cười giống như đứa bé.

      Lục Minh Hạo nhàng gật đầu cái, cưng chìu vuốt vuốt sợi tóc của , hôm nay
      [​IMG]
      tú cầuChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Tình cảm của Tử Hiên.

      Trong đêm tối, tiếng động cơ ô tô bay về phía chân trời.

      Bên trong xe, Lục Tử Hiên có chút phiền não, nước mắt của kia có ảnh hưởng đến , giữa bọn họ chỉ nên có thù hận, lúc nào lại toát ra loại tình cảm cao độ kia rồi.

      Tiếng chuông điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, Lục Tử Hiên giật mình, cầm lên.

      "Lục công tử, xạo chứ." Trước sau như , điện thoại vừa tiếp thông, bên kia liền truyền đến thanh trêu chọc của Trác Nhiên.

      "Yên tâm, đến." Cúp điện thoại, nhanh chuyển động tay lái.

      Bên trong quán bar sang trọng.

      "Hi, Hello, Lục công tử của chúng ta, cậu rốt cuộc cũng tới rồi? Trễ như thế mới đến, có phải ở cùng vợ hay ?" người vóc dáng cao lớn, thanh niên trẻ tuổi tuấn mỹ khác thường, tà mị tựa vào ghế sa lon bằng da , trong ngực trái ôm phải ấp* , đối diện với ta, Lục Tử Hiên lạnh lùng ngồi xuống, tréo hai chân, cằm khẽ nhếch, ngũ quan ràng mang theo tâm tình vui.
      *Trái ôm phải ấp: mỗi tay ôm
      Trác Nhiên cười ha ha, trong thanh kèm theo tà mị, ở người của môi mỏng gặm cắn, tiếp theo lại ghé vào bên tai trêu chọc.

      "Người nào chọc giận Lục công tử của chúng ta vậy… phải là chị dâu xinh đẹp của tôi chứ." Trác Nhiên khẽ đứng dậy, mắt đẹp nheo lại, đẩy người đẹp qua bên, sau đó cười đùa đốt điếu thuốc lá, hít hơi sâu, từ từ nhả ra khói mù.

      Lục Tử Hiên lập tức quăng tới ta tia nhìn cảnh cáo: " cần tới đó, là ngán!" Khi chuyện, trong ánh mắt che dấu hết vẻ chán ghét.

      "Thế nào, tôi thấy quá thanh thuần, quá xinh đẹp, chẳng lẽ hợp khẩu vị cậu, cũng chỉ là thế, nhưng Lục công tử của chúng ta cho tới bây giờ đều chơi phụ nữ đàng hoàng." Trong phòng bao tràn đầy giọng cười phóng đãng của Trác Nhiên.

      "Phụ nữ hoàng, hừ, dựa vào ta, tôi xem là với cao." Lục Tử Hiên cười khẽ, uống hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly, phụ nữ trêu chọc đàn ông, thế nào lại là phụ nữ đàng hoàng.

      " thể nào, nhưng theo tôi được biết, tiểu thư Đồng gia rất gia giáo, cho tới bây giờ cũng có scandal nào, là đối tượng mà biết bao nhiêu thanh niên đẹp trai tài giỏi theo đuổi, sao đến trong miệng cậu lại thành ra chịu nổi vậy." Lời của Trác Nhiên cũng rất có lý, trước khi hai nhà Đồng Lục kết thân cũng có bao nhiêu người
      [​IMG]
      tú cầuChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: giống .

      "Wey wey Wey" Trác Nhiên bắt được cánh tay Lục Tử Hiên chuẩn bị rót rượu, liếc qua mấy bình bàn biết có từ đâu.

      "Này, Lục công tử, nghĩ tới cậu uống toàn bộ rượu ở đây, biết hôm nay là cậu mời tớ uống rượu, hay là mời tớ tới nơi này xem cậu uống rượu?" Giọng y như trẻ con, giống như bị bao nhiêu uất ức.

      Lục Tử Hiên dùng ánh mắt giết người hung hăng nhìn chằm chằm Trác Nhiên, chỉ kém có bẻ đầu của cậu ta xuống làm bóng đá, tiểu tử này luôn thích làm ngược lại , nghĩ biết vì sao lúc đầu lại nhận cậu ta là em .

      Trác Nhiên lạnh lùng đốt điếu thuốc, hít hơi sâu, ngửa đầu tựa vào lưng sofa, từ từ khạc ra khói mù, phất tay đuổi mọi người trong phòng bao ra ngoài.

      giọng ra:

      "Là chủ ý của lão gia tử*?"
      *Lão gia tử: ông nội (ed: để “lão gia tử” câu văn nghe xuôi tai hơn)
      "Đúng, tớ cũng cảm thấy kỳ quái, cậu phải là kia rất an phận sao? Tại sao ông cụ tình nguyện buông tha Đồng thị, lại muốn tớ cưới ta?" Vừa xong ly rượu lại xuống bụng.

      Trác Nhiên từ từ ngẩng đầu, nhưng có chút tin bấm rơi thuốc lá trong tay: "Tớ Lục công tử của chúng ta sao lại kết hôn liền như vậy, ra là do lão gia tử ra lệnh." Lục Tử Hiên nghe trêu chọc ấy sao mà chói tai, mắt lạnh nhìn về phía cậu ta.

      Ngó lơ, thuận tay rót ly rượu, chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuôi ở giữa, khóe miệng nhếch lên, ly vào bụng: "Cho nên cậu mới đối xử với ấy như vậy, muốn ấy tự rời sao?"

      Lục Tử Hiên gì, nhưng khóe miệng thoáng cười lại chứng minh lời của Trác Nhiên, có lẽ hiểu được tại sao bọn họ là em, chỉ vì bọn họ hiểu nhau.

      Ngồi thẳng người: "Cậu tính toán làm như vậy, đây cũng phải là phong cách của cậu, từ trước đến giờ đều là thương hương tiếc ngọc, cậu nhẫn tâm." Ngay cả cách làm của cũng có thể đoán, trong lòng
      [​IMG]
      tú cầuChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Tử Hiên say rượu

      Đồng Lôi thu lại tất cả quà tặng, bỏ vào bên trong ngăn kéo.

      Bất đắc dĩ lắc đầu cái, biết quen biết với em bọn họ là chuyện tốt hay chuyện xấu?

      "Rè rè. . . . . ." Tiếng điện thoại di động rung lên, Đồng Lôi thuận tay cầm lên nhìn, tin nhắn, ai gởi tin nhắn cho , nén nghi ngờ xuống, hiển thị đến từ " hai."

      "Lôi Lôi, gây nhiều phiền phức cho em, xin lỗi!"

      Ngước mắt, liếc nhìn về phía phòng giám đốc, vừa vặn ngăn cách bởi lớp kính thủy tinh, Lục Minh Hạo vẫy tay với .

      " hai, sao đâu." Nhấn mấy chữ rồi gởi .

      "Rè rè. . . . . ."

      "Ngày hôm qua, về nhà trễ như vậy, Tử Hiên có trách em ?"

      Đồng Lôi sửng sốt, động tác cầm điện thoại di động cứng lại, khẽ ngồi thẳng người, trong đầu vẫn thoáng hình ảnh lúc ra ngoài của tối hôm qua, bộ dạng rời của tối hôm qua, xảy ra chuyện gì chứ? Những lời mình có quá đáng hay ?

      lâu Lục Minh Hạo nhận được tin nhắn của , lại nhìn thấy ngồi ở đó sững sờ, liền nhanh chóng gởi tin nhắn: "Em sao chứ? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?"

      Chấn động bất ngờ làm lấy lại suy nghĩ, trả lời tin nhắn của Lục Minh Hạo mà đứng dậy tới phòng nghỉ, hơi lo lắng cho , thể chờ đợi liền gọi điện thoại xác nhận.

      "Đô —— đô ——" thanh ngừng vang lên, nhưng đầu kia ai bắt máy.

      "Sao lại nhận điện thoại, phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Đầu Đồng Lôi nhanh chóng đầy mồ hôi, nhưng tay động tác gọi điện thoại vẫn dừng lại.

      Bên trong phòng bao xa hoa của quán Bar

      Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên, Lục Tử Hiên say khướt nằm ngang ghế sa lon, tiếng ồn ào này hình như có ảnh hưởng gì đến , ngược lại Trác Nhiên bên cạnh lại bị đánh thức, nhíu nhíu mày, nhịn được móc điện thoại di động trong túi, phát có động tĩnh gì, mới đá đá Lục Tử Hiên ghế salon: "Này, mau nghe điện thoại."

      "Đừng làm ồn." Lục Tử Hiên đẩy chướng ngại vật quấy rầy giấc ngủ của mình ra, lật người tiếp tục ngủ, xem ra tối hôm qua uống ít, như vậy cũng đánh thức được .

      Nhưng điện thoại kia vừa ngừng chút sau lại bắt đầu kiên nhẫn vang lên.

      Trác Nhiên hình như có chút phiền não, mi tâm tuấn hơi nhíu lại, ngồi dậy, bắt đầu lục loại trong túi của Lục Tử Hiên, trong miệng vẫn mắng chửi.

      "Alo. . . . . ." Nhanh chóng ấn nút nghe, giọng hơi trùng xuống, chứng tỏ tại rất tức giận, nếu có chuyện gì quan trọng, nhất định giết người gọi điện thoại.

      ". . . . . ."

      "Alo. . . . . ." nghe bên kia chuyện, Trác Nhiên cầm điện thoại di động lên nhìn chút, kết nối sao lại thanh, chưa từ bỏ ý định xác nhận lần nữa với phía bên kia điện thoại: " xin lỗi, hình như tôi nhầm số!" Bên đầu kia điện thoại truyền đến thanh ngọt ngào.

      giải thích được, dám khẳng định người này là cố ý, tức giận cúp điện thoại, khi nhìn thấy người gọi tới, môi nhếch lên nụ cười nham hiểm, nhanh chóng gọi lại.

      Giọng nữ vui vẻ giống lúc nãy truyền đến.

      "Này, tôi mới vừa. . . . . ." mới vừa xác nhận lại, gọi sai số điện thoại, chỉ là biết vì sao thanh phải Lục Tử Hiên, mới có thể vội vã tắt máy.

      " có gọi nhầm, tôi là Trác Nhiên bạn của Tử Hiên, là ai?" Trác Nhiên hình như muốn trêu chọc .

      "Tôi là Đồng Lôi, chào ."

      Nghe được câu trả lời của , Trác Nhiên cười, thông minh, biết Tử Hiên kiêng kỵ, cho nên làm quan hệ với , thẳng ra tên của mình, hai nhà Đồng Lục kết thân chấn động như vậy, là bạn của Tử Hiên nên nghe qua tên của , như vậy cũng thất lễ lại tỏ thân phận.

      "Tử Hiên uống say, mau tới đây chuyến."

      Đồng Lôi biết mình làm như thế nào chạy ra ngoài, thậm chí xin phép ông chủ, ngăn chiếc taxi lại, trực tiếp chạy đến quán Bar, bình thường quán Bar buổi tối mới có khách, thời điểm đến nơi, bên trong nhân viên còn chưa làm.

      Ở trước cửa phòng mở nửa chừng, nhàng dừng bước.

      "Lục Tử Hiên. . . . . ." Líu ríu gọi.

      "Đồng Lôi?" Là Trác Nhiên, bạn của Lục Tử Hiên, Đồng Lôi biết, mới vừa giới thiệu trong điện thoại.

      "Tiểu Mạt. . . . . . Tiểu Mạt. . . . . ." thanh khổ sở truyền ra.

      Nghe được mê sảng, Trác Nhiên cau mày, cũng nghĩ đến ở trong tình huống này Tử Hiên lại gọi tên tiểu Mạt, nhìn lại ở cửa chút, hình như cũng để ý.

      Đẩy cửa vào, nhàng ngửi cái, mùi rượu nồng nặc kích thích lỗ mũi của , khuôn mặt nhắn hơi nhăn lại, đến gần , gương mặt tuấn tú mê người giờ phút này ra khổ sở dữ tợn.

      " ấy sao lại uống nhiều rượu như vậy?" Ngón tay gẩy gẩy mấy chai rượu nằm tán loạn bàn, phải là uống hết mấy chai rượu này chứ?

      " biết, có thể là tâm trạng tốt?" Trác Nhiên tà tà tựa vào cạnh cửa, lẳng lặng nhìn cái người gọi là Lục phu nhân, da thịt trắng nõn, gò má đỏ thắm, cánh môi y hệt hoa hồng, đặc biệt là đôi mắt linh hoạt kia, thấy thế nào cũng là ít trải đời, lần này Tử Hiên gặp phiền toái rồi.

      "Tiểu Mạt. . . . . . Tiểu Mạt. . . . . . đừng bỏ lại. . . . . ." Vẫn như cũ là giọng khổ sở, giống như cả thế giới đều đen tối, nằm mơ, Đồng Lôi nhíu nhíu mày, ngồi xổm người xuống, muốn vuốt lên mi tâm nhíu chặt của , lực đạo lớn hề báo trước tấp qua, cả người Đồng Lôi liền rơi vào lồng ngực lớn.

      "Tiểu Mạt, đừng rời xa . . . . . ." Vừa định giãy giụa, ở bên tai vang lên thanh dịu dàng, Đồng Lôi ngước mắt thấy được gương mặt bất an, cả người cứng lại, tiểu Mạt là người sao?

      Khóe miệng khổ sở cười tiếng, nhàng đẩy tay của , nhìn Trác Nhiên vẫn xem trò vui ở cửa, cái miệng nhắn khẽ động: "Làm phiền giúp tôi đưa ấy về nhà."

      Trác Nhiên khẽ gật đầu, chợt hiểu ra, tại sao Tử Hiên chiếm được cảm tình của mọi người Lục gia, người của hình như có sức hút, thậm chí cảm thấy bộ dạng cười khổ của khiến người khác đau lòng.

      "Tiểu
      [​IMG]
      tú cầuChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Chăm sóc

      " nặng. . . . . ." Thân thể nhắn của Đồng Lôi đỡ Lục Tử Hiên, giờ phút này, say khướt giống như khối sắt, ép tới mức thở hổn hển, ngờ lại nặng như vậy.

      " có chuyện gì uống nhiều rượu như vậy làm gì, có rất nhiều người tình mà? Tôi đúng là ngớ ngẩn mới đưa về nhà. . . . . ." Đồng Lôi nhăn khuôn mặt nhắn, có chút oán trách , ít nhất sai, biết có bao nhiêu tới căn biệt thự này?

      "Đừng rời xa . . . . . ." vẫn còn nỉ non khổ sở.

      Đồng Lôi nhìn cái, tựa vào cạnh cửa, thò tay vào trong túi xách, móc ra cái chìa khóa mở cửa, đặt nằm ở sô pha.

      Lắc đầu cái, cách nào tưởng tượng được lúc trước là người đàn ông quang vinh chói lọi, cũng có lúc như vậy, đứng dậy muốn tìm cái khăn lông, nhưng,
      [​IMG]



      Chương 19: ấy rất tốt.

      Khi Lục Tử Hiên tỉnh lại là buổi trưa rồi.

      Đầu đau như muốn nứt ra, vỗ vỗ ót, quơ quơ, là rất khó chịu.

      Tất cả bài trí đều quen thuộc, phía dưới cũng là ghế salon quen thuộc, phải nên ở cùng với Trác Nhiên sao? Tại sao lại ở trong nhà, đè huyệt thái dương, chỉ nhớ mình uống rất nhiều rượu, sau đó buồn ngủ, tỉnh lại lần nữa sao lại về đến nhà rồi, chẳng lẽ tiểu tử Trác Nhiên kia đưa mình về.

      Cố hết sức chống người lên, cả người cũng tản ra mùi rượu, mày kiếm nhàng nhíu lại, nhịn được.

      "Đúng là nên uống nhiều rượu như vậy, đầu là đau." thầm câu, gãi gãi tóc, tay vén cái mền chợt cứng đờ, chỉ vì mặc tạp dề xuất trước mặt , nhất thời bốn mắt nhìn nhau.

      " tỉnh rồi?" Đồng Lôi phản ứng trước, chỉ lên tiếng chào hỏi tượng trưng, đợi trả lời liền tới bàn ăn rất tự nhiên cởi tạp dề xuống, giắt ghế.

      Lục Tử Hiên câu nào, chỉ nhìn chằm chằm, trong mắt lóe lên tia khó hiểu.

      "Là bạn của cho tôi biết uống say, cho nên được đồng ý đón về nhà, chỉ là lần sau nếu có việc gì nên uống nhiều rượu như vậy." Đồng Lôi khẽ thở dài cái, chậm rãi rót nước, biết nhất định nghi ngờ, chủ động cho biết nguyên nhân, đưa cái ly đến: "Uống nước , lúc nãy nôn nhiều như vậy, súc miệng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :