1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô dâu của tổng giám đốc - Đại Mạc Tuyết Lan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: ấy là trai

      Vừa tới cửa

      "Xuống xe." Giọng lạnh lẽo khắc sâu vào trái tim Đồng Lôi đau nhói.

      Ngoan ngoãn từ xe bước xuống, xe thể thao gào thét lướt qua bên mình, chỉ có khí ở đuôi xe quanh quẩn ở bốn phía.

      Trang nhã, là cảm giác đầu tiên của Đồng Lôi về biệt thự của Lục gia, nghĩ người có thể tạo nên căn nhà này, nhất định phải là bình thường, nếu như có cơ hội cũng muốn quen biết chút.

      " rất thích toà nhà này sao?" thanh dịu dàng vang lên từ phía sau, Đồng Lôi sững sờ, xoay người, ngạc nhiên nhìn gương mặt quen thuộc mỉm đứng ở sau lưng.

      Mắt đẹp trợn to thể tưởng tượng nổi nhìn người tới, biết người kia sao? Nhất định là ảo giác, Đồng Lôi dùng sức dụi dụi mắt, bóng dáng đó ràng cho biết, đây là thực: "Giám đốc Lục, ...tại sao lại ở chỗ này?"

      "Cần thời gian lâu như vậy để xác nhận sao?" Đôi tay Lục Minh Hạo cắm trong túi quần, thân trang phục thoải mái, nổi bật lên dáng người cực kỳ tuấn mỹ của , Đồng Lôi hơi hoảng hốt.

      ra nên sớm nghĩ đến, người Tử Hiên cưới chính là , qua hình ảnh báo chí, hôm nay đưa về nhà, hơn nữa bây giờ xuất ở nơi này, tất cả đều chứng minh này.

      "Tôi còn tưởng rằng mình xuất ảo giác? Trong lúc nhất thời dám xác nhận." Xấu hổ cười cười, dám nhìn , ngờ dường như sớm đoán được, hề gì, chỉ ngồi xuống ghế đá bên cạnh, nhìn được tự nhiên đứng tại chỗ, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo ngồi xuống.

      Trong sân nhất thời yên lặng chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu, để đánh vỡ phần nào lúng túng, Lục Minh Hạo liếc nhìn chân của , mới mở miệng: "Làm sao còn dám mang giày cao gót?"

      "Cái gì?" Vấn đề đột ngột khiến Đồng Lôi nhất thời chưa kịp phản ứng, theo ánh mắt của mới phát ra vết thương chân của mình, khuôn mặt nhắn rối rắm, lắp bắp mở miệng: " có cách nào khác, cũng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: được tự nhiên

      Mặc dù chân mang đôi giày rất to, nhưng trong lòng Đồng Lôi vẫn rất cảm động.

      " trai, cám ơn !" còn là giám đốc, mà là trai, có thể thấy Đồng Lôi cảm động biết bao.

      Lục Minh Hạo bước lên trước, nhìn , khóe miệng nhếch lên nụ cười đùa giỡn, hơi thở ấm áp phất qua gò má của : "Nếu như muốn cảm ơn, vậy lấy thân báo đáp nhé!"

      Ngước mắt, kinh ngạc nhìn , lại nhìn thấy tia giảo hoạt trong mắt : " trai, làm em sợ muốn chết!"

      "Ha ha!" Dịu dàng vuốt vuốt sợi tóc của , nhanh chậm nhìn đồng hồ treo tường : "Nha đầu, chúng ta nên , chắc mọi người đều đợi chúng ta đấy?"

      "Dạ." dùng sức xoay người, bàn tay ấm áp nhàng đỡ .

      Tại phòng khách, tất cả mọi người Lục gia đều tập trung tại đây, cha của Lục Tử Hiên là Lục Chấn đông, Tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, mẹ của Lục Tử Hiên là Lý Cẩm, còn có bóng dáng vừa có chút quen thuộc vừa xa lạ.

      Lục Tử Hiên tùy ý ngồi ở ghế sa lon, tay nâng ly rượu, mắt khẽ nheo lại, ánh mắt rơi vào trong đêm tối, ấy rốt cuộc chạy đâu? chỉ đậu xe, trở lại thấy bóng dáng đâu.

      Phiền não nhíu nhíu mày, uống hơi cạn sạch, ấy cùng có quan hệ, lúc chuẩn bị đứng dậy, bên ngoài tường thủy tinh trong suốt, nụ cười chói mắt đập vào.

      Tay cầm ly rượu xiết chặt, đập vào mắt là khớp xương trắng bệch bởi vì dùng sức nắm chặt mà lộ ra.
      "Hôm nay cảm ơn ." đường , bước chân Đồng Lôi vững vàng, mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

      "Đây là lần thứ mấy em cảm ơn rồi, lỗ tai của cũng nổi vết chai rồi, với lại còn hi vọng em giúp giữ bí mật nữa mà?" Lời dịu dàng lọt vào trong tai, đùa giỡn với .

      "Ôi. . . . . . Các ấy nhất định đau lòng chết thôi, sắp sửa bỏ qua ông chủ vừa đẹp trai vừa có tiền!" Đồng Lôi hơi đáng tiếc nhún nhún vai, sai, nếu mấy trong công ty biết thân phận của , vui chết.

      Lục Minh Hạo cười ha ha, thân mật vuốt vuốt sợi tóc của .

      Trong lòng Lục Tử Hiên run lên, sắc mặt chợt u ám, cả người tản ra hơi thở làm người khác hoảng sợ, bọn họ lúc nào thân mật như vậy, chẳng lẽ khi chiếm được chỗ tốt ở nơi , liền muốn thay đổi mục tiêu, này, xem ra xem thường rồi.

      Trong gió , Đồng Lôi giống như là cảm thấy cái gì, có chút bối rối xoay đầu lại, trong nháy mắt bắt gặp ánh mắt ấy, mặt của trắng bệch. Trở nên tái nhợt khác thường.

      "Em làm sao vậy?" Lục Minh Hạo chú ý tới lo lắng của , theo ánh mắt của nhìn sang, "Tử Hiên?"

      Lục Tử Hiên gì, trong con ngươi kia hề ít chút lạnh lùng đều rơi người Đồng Lôi, ngay sau đó nhanh chóng dời chỗ khác, khóe miệng khẽ kéo ra, chân dài cất bước, chậm rãi tới bên này.

      Đồng Lôi có chút lo lắng, nhìn nụ cười khát máu của càng ngày càng gần, biết đột nhiên xuất , nếu chắc chắn đợi ở chỗ này, cũng biết có liên lụy đến trai hay .

      Lục Minh Hạo bất giác che chở ở phía sau, "Tử Hiên, đừng như vậy, chân của ấy bị thương, chỉ đưa ấy đổi đôi giày." Gò má ôn hòa
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Cảm giác chán ghét

      Sắc mặt Lục Tử Hiên hơi cương cứng.

      "Tử Hiên, hôm nay mẹ Ngô nấu canh ngon lắm." Lý Cẩm mỉm cười cầm cái vá, múc chén canh, đặt ở trước mặt của , Lục Tử Hiên cũng gì, vẻ mặt ấy là sương lạnh ngàn năm đóng băng.

      " tại hợp ý các người." Bóng dáng cao lớn đột nhiên đứng lên, con ngươi băng lãnh nhìn chung quanh, thốt lên lời vô cùng lạnh lùng.

      "Tử Hiên. . . . . ." Lúc Lục Tử Hiên chuẩn bị rời , Lý Cẩm gọi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Đưa bệnh viện

      Ánh mặt trời bình minh khá tốt.

      Đồng Lôi hơi híp mắt lại, ánh mặt trời chiếu thẳng đến, làm cho phản ứng kịp, vén chăn lên, tới phòng tắm, nhìn mình trong gương, than thở, người có gương mặt tái nhợt này là sao?

      Hơi sửa sang chút, đẩy cửa ra, trong nhà có người giúp việc, mà lại thích ăn đồ ăn bên ngoài, nên chỉ có thể tự mình nấu ăn, nghĩ tới đây, tâm tình liền tốt hơn nhiều.

      Khi Lục Tử Hiên xuống, Đồng Lôi trong phòng bếp, bàn bữa ăn sáng rất phong phú, có trứng luộc, có sữa tươi, có salad, có bánh bao, còn có sandwich, là cái gì cần có đều có.

      " dậy rồi...ăn điểm tâm trước ." Đồng Lôi bưng hai cây lạp xưởng tới, thấy Lục Tử Hiên đứng ở bên cạnh bàn ăn.

      "Những thứ này đều là làm?" , lâu rồi chưa từng thấy qua bữa ăn sáng nào phong phú như vậy, ít nhất điểm này, này làm cho lau mắt mà nhìn.

      "Ừ, nếm thử chút xem." Đồng Lôi bọc cây lạp xưởng đưa cho , mỉm cười nhìn .

      Tùy ý nhận lấy, giống như pho tượng, ưu nhã ăn, hồi lâu, thong thả nuốt vào bụng miếng bánh bao cuối cùng, sau đó giơ tay lấy khăn ăn, ưu nhã lau, trong miệng còn lẩm bẩm: "Chẳng có gì đặc sắc?"

      Đồng Lôi có chút kinh ngạc, nhìn cái mâm bàn ăn trống , ăn ngon còn ăn nhiều như vậy.

      " có thể nhanh lên chút hay , tôi rất vội." Môi mỏng hé mở, thanh lạnh lẽo trung quay về.

      "Ừ. . . . . . Cái gì?" Đồng Lôi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Tư tưởng tập trung

      Kể từ lần bệnh viện đó, biết vì nguyên nhân gì, Lục Tử Hiên bao giờ nữa về nhà, Đồng Lôi nửa tháng thấy .

      Trong quán cà phê phố, nhạc chậm rãi vang lên.

      bàn cà phê bốc hơi nóng, Đồng Lôi cầm muỗng , hạ xuống nhàng khuấy cái.

      "Lôi Lôi. . . . . ." Ở bên tai vang lên giọng ôn hòa của Lục Minh Hạo, Đồng Lôi nghi ngờ ngẩng đầu, ngay sau đó mặt nở nụ cười nhàn nhạt: " hai ——"

      "Mời ngồi!" Lễ phép vươn tay, để Lục Minh Hạo ngồi đối diện với mình, sau đó kêu nhân viên phục vụ câu: "Cho thêm ly cà phê nữa ở đây."

      Lục Minh Hạo nhịn được thở dài trong lòng, tốt như vậy, phải được người khác thương nhiều, nên như vậy, chỉ tiếc có quyền lợi đó.

      "Thế nào? hai." Hình như nhìn ra được khác thường của Lục Minh Hạo, Đồng Lôi lo lắng hỏi.

      Lục Minh Hạo lắc đầu cái, con ngươi đen như mực nhìn chăm chú, hình như muốn xuyên thủng mặt : "Gần đây em làm sao vậy?" Gần đây lúc làm việc luôn ngẩn người.

      Đồng Lôi sửng sốt chút, sau đó khóe miệng dâng lên nụ cười: "Em có thể có chuyện gì chứ?" Sau đó bưng cà phê lên ly, nhàng nhấp hớp, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dám nhìn , sợ bị nhìn ra cái gì?

      Lục Minh Hạo ngờ có thể như vậy, ánh mắt hơi chậm lại, sau đó mở miệng chất vấn: "Tại sao gần đây em liên tiếp phạm sai lầm trong công việc."

      "Em. . . . . ." Để ly xuống, rũ mắt: " nhất định nhìn lầm rồi."

      "Lôi Lôi. . . . . ." Lục Minh Hạo cau mày, có chút gấp gáp nắm cánh tay của : "Em là tốt, biết Tử Hiên đối với em như thế nào, nhưng luôn hi vọng em có thể hạnh phúc."

      " hai, cám ơn !" Đồng Lôi có chút cảm động, nhưng còn có hạnh phúc sao?

      Nhìn bộ dạng của , Lục Minh Hạo hỏi nữa, buông lỏng chút, đổi đề tài: "Em uống cà phê vào buổi trưa sao?" Liếc nhìn cái bàn trống trước mặt .

      Lúc này, bụng Đồng Lôi phối hợp liền kêu lên, làm hại Đồng Lôi hận tìm được chỗ chui vào, xấu hổ cười cười: "Hình như quên ăn cơm."

      "Ha ha, em đó, lại có thể quên chuyện lớn như vậy." xong liền kéo : ", mời em ăn cơm?"

      Đồng Lôi lắc đầu cái, khuôn mặt nhắn hơi nhíu: " cần đâu, tự em ăn là được rồi."

      Đồng Lôi muốn mời, Lục Minh Hạo đồng ý: "Nếu muốn ăn cơm cùng nhau,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :