1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô dâu của tổng giám đốc - Đại Mạc Tuyết Lan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 82: có ở nước Pháp ( canh hai )

      Editor: heisall


      Cơm nước xong, Đồng Lôi vẫn còn rửa chén ở phòng bếp, Đa Đa liền hấp ta hấp tấp chạy tới, kéo tạp dề của .

      "Mẹ, mẹ!"

      Đồng Lôi biết tên nhóc này có chuyện gì, chỉ có thể rửa sạch tay rồi ngồi xổm người xuống, sờ sờ mũi của nó, cưng chìu : "Làm sao vậy? Đa Đa?"

      Cậu nhóc kia ngược lại câu nào, chỉ đưa cái tay ra trước mặt , khuôn mặt mong đợi.

      Đồng Lôi hiểu ra sao, cái gì vậy? Đưa tay là có ý gì? Cầu cứu nhìn cái người cơm nước xong, xụi lơ ghế sa lon!

      Nhưng người ta cố tình làm bộ như thấy, thoải mái nghiêng đầu dựa qua bên, Đồng Lôi tức giận cắn răng nghiến lợi, hận thể lên vặn đầu của xuống.

      Hít hơi sâu, thân mật đưa tay vuốt mái tóc dày của đứa bé, liếc nhìn cái tay đưa về phía mình: "Đa Đa bảo bối, đây là ý gì? Mẹ hiểu?"

      "Phốc ——" Lạc Trường Tuấn nhịn được phun ra nụ cười, này phản ứng là chậm, động tác ràng như vậy, đều hiểu, rất dễ nhận thấy Đa Đa muốn cái gì?

      "Lạc Trường Tuấn, cười chết sao?" Liếc mắt nhìn Lạc Trường Tuấn ngồi ghế sa lon xem kịch vui, Đồng Lôi tức giận mở miệng, đồng thời cái vá cũng bay .

      Lạc Trường Tuấn thoải mái đón lấy, bắt chéo chân, lơ đễnh : " dám đảm bảo, tên nhóc kia lập tức khóc!"

      "Oa, mẹ là người xấu!" Giống như chứng minh lời của , quả nhiên Đa Đa liền há miệng khóc lớn lên, nhưng lần này Đồng Lôi bị dọa sợ, sao lại khóc !

      "Đa Đa bảo bối, đừng khóc, mẹ là người xấu, ngoan nào!"

      Nhưng đứa bé khóc lên đều là tiếng sấm lớn hạt mưa (ed: ý đứa bé khóc nhưng nước mắt ít mà la nhiều^^), ở đây Đồng Lôi chỉ thấy kêu rất to, nhưng nhìn lại giọt lệ, nhưng như vậy cũng đủ làm đau lòng!

      Lạc Trường Tuán cảm thấy giống như kịch đủ hay, từ ghế salon ngồi dậy, tới ôm lấy Đa Đa, hôn cái lên khuôn mặt nhắn, sau đó biết cái gì bên lỗ tai của đứa bé, chỉ thấy Đa Đa lập tức dừng khóc thút thít, chớp mắt to nhìn Đồng Lôi, thanh nhàng mềm dẻo vang lên: “Mẹ, Đa Đa mẹ!”

      xong nhảy ra khỏi lồng ngực của Lạc Trường Tuấn chạy lên lầu, nhìn cánh tay và bắp chân bé của nó leo cầu thanh, trong lòng Đồng Lôi bị xoắn lại chặt, cho đến khi nó hoàn toàn bò đến lầu hai mới nới lỏng.

      Đồng Lôi đẩy Lạc Trường Tuấn bên cạnh cái: “Này, với nó cái gì, sao trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, lúc trước nó còn em là người xấu, lúc sau lại em là sao?”

      “Có sao? Em nghe nhầm rồi!” Lạc Trường Tuán làm bộ hiểu , cánh tay dài duỗi cái, cả người lại trở về ghế sa lon lần nữa.

      Đồng Lôi sao có thể bỏ qua cho , gõ xuống đầu: “Lạc Trường Tuấn, hay ?”

      “Bảo bối, em còn gõ, liền ngu nữa!” Và vừa nghiêm túc, Lạc Trường Tuấn kéo Đồng Lôi đến trước mặt, hơi thở cách nau rất gần.

      Trái tim Đồng Lôi lại bắt đầu gia tăng tốc độ, mặt cũng lập tức đỏ lên, chưa bao giờ phát , ra dáng dấp của cũng đẹp mắt.

      lúc Đồng Lôi sững sờ tại nơi đó, Lạc Trường Tuấn cười tiếng xấu xa, vuốt sống mũi cái: “Bảo bối, có phải cảm thấy đây phong lưu phóng khoáng, tuấn phi phàm?”

      “Lạc Trường tuấn, biết xấu hổ!” Đồng Lôi chợt đẩy ra, nhảy khỏi ngực của .

      Lạc Trường tuấn cười càng thêm tà tứ, híp mắt : “Bảo bối, xem xấu hỏ, xem mặt em đỏ rần kìa!” Người này căn bản là cố ý bêu xấu !

      lúc biết phải đối phó ra sao, Đa Đa từ lầu chạy xuống, trong tay còn ôm cái hộp, Đồng Lôi nhìn cái liền nhận ra, đó là quà giáng sinh chuẩn bị cho Đa Đa, chẳng lẽ , mới vừa rồi nó đưa tay cho là muốn quà tặng sao, đúng là ngốc !

      “Mẹ, mở ra nhé………” Cậu nhóc ôm cái hộp, liền chạy tới chỗ Đồng Lôi, gương mặt hi vọng nhìn .

      “Được, Đa Đa biết nghe lời!”

      Đứa bé rất nghe lời, biết điều, ôm món đồ chơi ở bên chơi tiếp.

      Đồng Lôi đứng lẳng lặng ở bên nhìn, đột nhiên đôi cánh tay vòng qua hông tới đây, cằm Lạc Trường Tuấn đặt vai của : “Bảo bối, bây giờ em rất vui sao?” Sau đó nghiêng đầu hôn trộm môi , chép chép miệng, giống như trở về chỗ những lời của thiếu chút nữa làm Đồng Lôi giận hộc máu.

      “Mùi vị cũng chả có gì đặc biệt?”

      “Lạc Trường tuấn, cái người háo sắc này, lưu manh, ai cho hôn em?” Đồng Lôi tức giận dậm chân, cái người đàn ông này được lợi còn ra vẻ.

      Cảm giác hạnh phúc hài hòa, nhất thời tràn ngập cả biệt thự.

      Sân bay thành phố A

      “Tổng giám đốc, còn có cần về nhà nghỉ ngơi chút hay ?” Máy bay đến vào buổi sáng, người trong sân bay cũng phải rất nhiều, trợ lý dời hành lý đến xe, sau đó hỏi thăm Lục Tử Hiên bên cạnh

      Nhà, mặc dù mệt, nhưng Lục Tử Hiên muốn trở về, bởi vì, cái nhà kia đối với , là quá mức lạnh lẽo, nơi , sao có thể tính là nhà?

      Ngay cả tại cũn xem thường mình, khi đó ở đây, cả ngày mình cũng về nhà, tại lại hi vọng ở đây, suy nghĩ chút liền cảm thấy buồn cười.

      , tôi muốn đến công ty nghỉ ngơi!”

      ràng là mệt chết được, lại ngủ được, Lục Tử Hiên nhìn khung hình trong tay, vẫn cười đẹp như vậy, ngón tay thon dài nhàng vuốt ve: “Em ở đâu? Tại sao tìm được em? Vậy em muốn gặp cho nên trốn sao?”

      Cửa được mở ra, Trác Nhiên vừa tiến đến liền nhìn thấy Lục Tử Hiên ngây ngốc nhìn tấm hình, trong lòng khó chịu, năm năm rồi, vẫn luôn ngừng tìm kiếm, mỗi lần tìm được, trở lại ôm hình của .

      “Tử Hiên!”

      Lục Tử Hiên ngẩng đầu, Trác Nhiên kinh ngạc phát tự trách và nước mắt thoáng qua trong mắt .

      “Vẫn tìm được sao?” Trác Nhiên thở dài khe khẽ, ngồi xuống đối diện với .

      “Trác Nhiên, cậu tớ nên làm thế nào?”

      “Cậu……..” Mắt Trác Nhiên trợn to thể tin.

      “Tử Hiên, cậu có nghĩ tới hay , cõ lẽ ấy có ở nước Pháp, nếu lâu như vậy, làm sao có thể ngay cả tin tức cũng có?” Trác Nhiên nghi ngờ mở miệng, bọn họ ban đầu chỉ biết là Đồng Lôi lên máy bay nước Pháp, nhưng cũn có thể từ nước Pháp những nơi khác

      Lục Tử Hiên chợt hốt hoảng giống như tìm được hi vọng, đôi mắt ảm đạm sáng lên rất nhiều.

      “Giúp tôi điều tra chút, những hành khách đăng ký ở tất cả các sân bay ở nước Pháp trong năm năm qua, phải nhanh lên!”
      Last edited by a moderator: 7/6/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 83: Thư mời.

      Editor: heisall


      Tối thứ sáu, Đa Đa mình chơi ghế sofa mệt, Đồng Lôi liền ôm cậu bé trở về trong phòng ngủ.

      Thu xếp xong cho Đa Đa, nhìn ngoài cửa sổ chút, sắc trời tối lắm rồi, xoay người liếc nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ, trễ như vậy rồi sao Trường Tuấn còn chưa về?

      chưa bao giờ về muộn như vậy, sao hôm nay? Có thể xảy ra chuyện gì hay ? Chân mày Đồng Lôi nhíu lại chặt, trong lòng khỏi lo lắng.

      Liền cầm áo khoác lên ra bên ngoài, vừa đúng lúc Lạc Trường Tuấn vào nên đụng vào nhau, bởi vì va chạm mạnh, nên cả người ngửa ra sau, chỉ chút nữa là ngã bậc thang, lúc này Đồng Lôi sợ hãi mắt nhắm lại.

      đau như dự đoán, thử mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt vừa đẹp trai vừa khẩn trương của Lạc Trường Tuấn, còn chưa kịp phản ứng liền rơi vào trong vòm ngực ấm áp.

      Lạc Trường Tuấn biết có chuyện gì làm vội vàng ra ngoài như thế, may là mình phản ứng kịp, đỡ được , dám tưởng tượng nếu té xuống ra sao, hình như là lần đầu tiên nằm trong ngực mình, tim của mình cũng lõm xuống.

      Ôm chặt, hình như chỉ có ôm lấy mới cảm thấy yên tâm được, hai tay nâng mặt của , ngón tay thon dài lướt qua gương mặt, nghĩ mà sợ : "Em có biết vừa rồi nhìn thấy em té xuống rất sợ hay ?"

      ?" Đồng Lôi hồi phục lại tinh thần, ngón tay của lướt qua da nóng rực rất khó chịu, mỗi lần đều là bộ dạng lưu manh, trừ công việc rất ít thấy nghiêm túc như vậy, nghe được anhlo lắng cho mình, trong lòng có chút cảm động, y hệt đứa bé cúi đầu : “ xin lỗi, về sau em cẩn thận!”

      Thở dài cái, Lạc Trường Tuấn nhàng nhéo gương mặt của , nhếch khóe môi nhàng : “Biết là tốt rồi, nếu như tái phạm lần nữa, xem có đánh cái mông của em ?”

      Đồng Lôi có chút kinh ngạc, vừa rồi còn cảm thấy người đàn ông này rất cảm tính, bây giờ nhìn lại đề cao , đó, căn bản là giang sơn dễ đổi, từ đầu đến cuối đều là lưu manh.

      “Đa Đa đâu?”

      Lạc Trường Tuấn vào nha nhìn xung quanh vòng, nhưng nhìn thấy bóng dáng Đa Đa, chán chường ngồi xuống ghế sofa, ngắt mi tâm, hôm nay quả có chút mệt mỏi.

      “Cũng nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, Đa Đa ngủ từ sớm.” Đồng Lôi theo sau , đổi giày, lại đến phòng khách rót ly trà bưng tới cho : “Hôm nay sao lại về trễ như thế?”

      Nhận lấy ly trà trong tay của , nhấp miếng, sau đó kéo ngồi bên cạnh mình, thân mật tựa vào vai của , lưu manh : “Bảo bối, em lo lắng cho , có phải sợ những người phụ nữ bên ngoài quyến rũ phải ?”

      “Trời ạ!” Lấy tay vỗ trán, Đồng Lôi trợn trắng mắt, muốn cùng chuyện đàng hoàng dễ dàng, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người đàn ông nào tự kỷ như vậy? Vỗ cái lên đầu của : “ yên tâm, ai muốn cho người ta lấy , em đây, có hứng thú!”

      Người đàn ông khẽ kinh ngạc, sau đó miệng nhếch lên nụ cười thần bí, tay kéo vào trong ngực, khi chưa kịp phản ứng, dáng lên đôi môi ấm áp của .

      Đồng Lôi cả kinh, hai mắt trừng lớn, gương mặt tuấn mỹ khéo léo phóng lớn ngay trước mắt, mùi hương của rất ngọt ngào, tùy ý nhốt chặt trong nụ hôn lén này, hôn sâu hơn.

      Đồng Lôi phản kháng, mặc cho hôn, bởi vì, căn bản quên phải phản kháng!

      phản đối, đối với Lạc Trường Tuấn mà chắc chắn biến thành mời gọi, nụ hôn thay đổi dồn dập hơn, ngay khi bàn tay khống chế được náo loạn người , lại bị cái tay bắt được, ngăn bước thêm bước.

      Lạc Trường Tuấn lập tức tỉnh lại từ trong bể dục, đáy mắt thoáng qua tia ưu thương, nhanh đến nỗi làm cho người ta nhìn thấy, nâng khuôn mặt khôi phục lại vẻ trong sáng vừa rồi, lộ ra nụ cười lưu manh: “Bây giờ có hứng thú à?”

      Tự cho là che giấu rất tốt, nhưng Đồng Lôi vẫn phát ra, năm năm qua, người đàn ông này đối với mình rất tốt, cho mình mái nhà, cuộc sống bình thản, khoa trương chút nào khi , nếu như có người đàn ông này, cũng chưa chắc có Đồng Lôi bây giờ, năm đó mình để ý thân thể chạy khỏi thành phố A, mới vừa xuống máy bay liền té xỉu, tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là – người đàn ông này chăm sóc mình năm năm.

      xin lỗi, em phải cố ý, nhưng…” là vì muốn mình cảm thấy áy náy mới cười tiếng mà cho qua, nhưng mình thể nào làm như chưa từng xảy ra.

      Lạc Trường Tuấn sửng sốt hồi lâu, biết người nhạy cảm, cưng chiều vuốt vuốt sợi tóc của : “Xem ra bảo bối nhà chúng ta vẫn chưa đủ quan tâm với ?” Dịu dàng cười, chờ, cho đến ngày kia đồng ý: “A, đúng rồi, đây là thư mời của em!”

      “Thư mời?”Đồng Lôi hiểu nhận lấy, biết như vậy là ý gì?

      Lạc trường Tuấn lập tức ôm vai của , lơ đễnh : “Đây là tổng giám đốc tập đoàn Kình Thiên giao cho em.”

      “Tập đoàn Kình Thiên?”Đồng Lôi hơi bối rối, biết?

      cũng biết là chuyện gì xảy ra, chỉ nghe tổng giám đốc của bọn họ trong lúc vô tình nhìn thấy tác phẩm của em cảm thấy rất khá, cho nên quyết định trang phục cho hoạt động ‘Tình vĩnh cửu’ lần này do em thiết kế.”

      “Có ?” Đồng Lôi quả dám tưởng tượng, tập đoàn Kình Thiên có lẽ chưa từng nghe qua, nhưng hoạt động ‘Tình vĩnh cửu’ này lại nghe rất nhiều, trước đó vài ngày vẫn còn hâm mộ biết ai có thể làm thiết kế trang phục cho lần hoạt động này đây? ngờ lại có thể là mình?

      “Trường Tuấn, đánh em cái, xem có phải em nằm mơ hay ?” Đồng Lôi túm ống tay áo của Lạc Trường Tuấn, hưng phấn hô to: “Hoạt động này ở trong mơ em cũng muốn tham gia!”

      Thấy vui mừng, Lạc trường Tuấn cũng rất vui vẻ, luôn miệng cho biết đây là thực: “Là , bảo bối, em vốn rất lợi hại, em thiết kế trang phục nhưng đạt được rất nhiều giải thưởng, hơn nữa danh hiệu Annie của em trong giới thời trang cũng rất nổi tiếng, phải có lòng tin với chính mình!!”

      “Ách!” Đây là việc vui vẻ nhất trong năm năm qua của
      Last edited by a moderator: 7/6/16
      tú cầuChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84: Hơi thở quen thuộc.

      Editor: heiasll

      "Các hành khách xin chú ý, chuyến bay từ Chicago, Mỹ tới sân bay quốc tế thành phố A, cảm ơn các vị chuyến bay này. . . . . ." thanh ngọt ngào chuyên nghiệp của nhân viên quanh quẩn lâu trong sảnh lớn của sân bay.

      Trong đám người, bóng dáng cao gầy xinh đẹp xuất tại lối của sân bay, sao mà chói mắt, hấp dẫn chú ý của ít người.

      áo khoác ngoài màu gạo trắng dài đến đầu gối, ưu nhã mà hào phóng, đôi chân thon dài mang đôi giày cao gót màu đen, có vẻ chân càng thêm thon dài, mái tóc dài màu đen xõa xuống y hệt tảo biển, chuyển động theo từng bước chân, khiến gương mặt tinh sảo như như , xinh đẹp như vậy ai mà hâm mộ!

      "Bảo bối. . . . . ."

      thanh dễ nghe truyền đến từ sau lưng , mọi người rất muốn biết rốt cuộc ai có được xinh đẹp như thế, trước mắt là người đàn ông vóc người hoàn mỹ, tướng mạo tuấn tú, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà tứ ra từ bên trong, thân mật ôm lấy .

      Hai tổ hợp hoàn mỹ tới chỗ nào cũng tạo ra hồi náo loạn.

      ra sảnh lớn, hít hơi sâu, nụ cười bi thương như có như tản ra nơi đáy mắt, lúc bắt đầu căn bản biết ‘tình vĩnh cửu’ tổ chức ở thành phố A, nếu biết có thể bỏ qua cơ hội lần này, nhưng cuộc sống giống như muốn đùa giỡn đối với mình, ngay trước khi lên đường mình mới biết được, khi đó muốn đổi ý còn kịp nữa, ràng qua năm năm rồi, lần nữa bước lên mảnh đất này vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ.

      “Bảo bối……” Lạc Trường tuấn nhàng vỗ vỗ vai của , gọi suy nghĩ của .

      Lúc này Đồng Lôi mới ý thức được mình thất thần, phát chiếc xe Rolls- Royce dừng ở trước mặt mình, phía sau còn theo mấy chiếc xe riêng , ngay sau đó mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen, mắt kính đen, tai đeo ống nghe tới mở cửa xe.

      “Annie tiểu thư, thiếu gia, xin mời!”

      Thế này quá mức rồi, Đồng Lôi chọt Lạc Trường Tuấn bên cạnh: “Có cần phô trương như vậy ?”

      Người đàn ông giơ hai tay ra, bất đắc dĩ nhún nhún vai, những thứ này với sao cả, nhưng là người nối nghiệp của tập đoàn Lạc thị nổi tiếng thế giới, những thứ này vẫn là nên có.

      ……

      biết hôm nay là ngày gì, xuất tại sân bay đều là tuấn nam mỹ nữ, mới vừa đôi, lúc này lại tới thêm !”

      Lối sân bay, người đàn ông mặc âu phục ra, tay kéo hành lý, tay cầm điện thoại, mắt kính lớn che hơn phân nửa gương mặt, nhưng vẫn nhìn ra được đó là vị trai đẹp.

      “Chuẩn bị xong tài liệu, tôi lập tức đến ngay!” Cúp điện thoại, Lục Tử Hiên lấy cặp kính đeo mặt xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai.

      Đột nhiên loạt ánh đèn flash sáng lên, nhóm người xông tới.

      “Tổng giám đốc Lục, có thể tiết lộ chút tin tức về hoạt động của chương trình ‘tình vĩnh cửu’ lần này được ?”

      “Tổng giám đốc Lục, xin ngài chút!”

      “……”

      “Tổng giám đốc, xin lỗi tôi tới chậm!” Trợ lý xuyên qua đám người liền thấy người đàn ông bị đám ký giả vây quanh, vội vàng bảo vệ qua.

      xin lỗi, nhường đường chút!”

      xin lỗi!”

      “……”

      Sau lưng xôn xao cũng gây ra chú ý đối với hai người Đồng Lôi, đồng thời xoay đầu lại, lại chỉ thấy ánh đén flash của máy chụp hình lóe lên ngừng.

      “Tử Hiên……” Tinh thần Đồng Lôi hoảng hốt, bỗng nhiên có cảm giác vô cùng quen thuộc.

      “Bảo bối, em xem chúng ta phô trương vẫn còn , người ta phô trương…!” Lạc Trường Tuấn bĩu môi, bộ dáng kia giống như đứa bé được ăn kẹo.

      Nhưng Đồng Lôi lại thất thần, Lạc Trường Tuấn chờ lâu cũng thấy trả lời, biết rốt cuộc suy nghĩ gì?

      thôi!” Trong nháy mắt khi bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Lạc Trường Tuấn lướt qua chút bi thương, hình như giữa bọn họ luôn cách nhau bức tường, dù thế nào ah cũng vào được trong lòng .

      Lth giống như cảm giác được cái gì, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng.

      “Tổng giám đốc!”

      Trả lời chỉ là yên lặng, trợ lý ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của , lại chỉ thấy dáng dấp của chiếc Rolls- Royce biến mất thấy.

      “Tổng giám đốc!”

      Lục Tử Hiên đứng thẳng lâu, vì biết gì, mới vừa rồi cảm thấy hơi thở quen thuộc, khi xoay người liền nhìn thấy bóng dáng, tim của khỏi đập nhanh.

      “Tổng giám đốc, sao vậy?” Trợ lý hỏi, tổng giám đốc là quá khác thường, vừa rồi nhìn thấy cái gì sao?

      thôi!” Lục Tử Hiên thu hồi tầm mắt, nhanh chóng chui vào bên trong xe, giễu cợt lắc lắc đầu, sao có thể nhìn thấy ấy ở chỗ này, thực muốn gặp ấy đến nổi sinh ra ảo giác sao?

      Ngồi ở trong xe, năm năm rồi, nơi này giống như thay đổi bao nhiêu, phong cảnh quen thuộc hình như gợi lên chút ký ức đau đớn.

      Bên trong xe rất yên tĩnh, hai người ngồi đối mặt, người đàn ông lẳng lặng nhìn , hôm nay rất kỳ lạ.

      “Lôi Lôi, nơi này chính là nơi em rời sao?” Nghĩ lâu, Lạc Trường Tuấn chậm rãi mở miệng.

      Đồng Lôi sửng sốt chút, quay mặt sang, có chút kinh ngạc, trước giờ đều gọi mình là bảo bối, sao lại gọi tên mình, gật đầu cái: “ nhiều năm như vậy, em sớm quên……” xong kéo ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.

      “……” Lạc Trường Tuấn mấp máy môi, cuối cùng hề gì, nếu muốn , cũng ép , dù sao mặc kệ thế nào cũng ở bên cạnh .

      Bên trong xe lại khôi phục yên tĩnh, tư thế vẫn như cũ, nhìn ngoài cửa sổ, còn người đàn ông nhìn .

      Chương 85: Bỏ qua.

      Editor: heisall

      Hoạt động còn tuần lễ nữa tiến hành.

      Trong khoảng thời gian này, Đồng Lôi vẫn ở tại khách sạn, lấy cớ là vì hoạt động còn có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, chẳng bằng là vì tránh né , muốn gặp .

      Lạc Trường Tuấn cảm thấy có cái gì đó đúng, cho nên vẫn quấy rầy .

      Trời tháng giêng mặc dù nhiệt độ cao, nhưng ánh mặt trời cũng rất gay gắt, chiếu lên người làm cho người ta có cảm giác uể oải.

      Đồng Lôi chân trần, mặc đồ ngủ, lẳng lặng dựa vào ghế sa lon, nhìn ngoài cửa sổ đến mất hồn, dòng xe chạy qua lại dứt làm bi thương người vô tình lan rộng.

      "Bảo bối!" Lạc Trường Tuấn ôm từ phía sau, đầu nhàng tựa lên vai của .

      Hơi thở quen thuộc xông vào mũi, Đồng Lôi hơi hoảng hốt, chợt nhớ tới người khác, người đàn ông có hơi thở làm cách nào kháng cự được, nhắm mắt lại, hình như có thể cảm thấy mùi vị này. . . . . .

      Lạc Trường Tuấn biết suy nghĩ gì? Nhìn nhắm hai mắt, vẻ mặt giống như trở về chốn cũ, giống như khổ sở, giống như bị mê hoặc, đôi môi ấm áp nhàng dán lên.

      Đồng Lôi cả kinh, có lẽ chưa kịp phản ứng, liền đẩy ra.

      "Bảo bối. . . . . ." Gương mặt Lạc Trường Tuấn bi thương, năm năm qua, hôn , cho tới bây giờ đều phản kháng, nhưng hôm nay lại đẩy ra, năm năm qua quan hệ của bọn họ vẫn rất mập mờ, trừ hôn ra cũng có bất kỳ thứ gì khác. . . . . .

      Đồng Lôi cũng biết mình bị làm sao, nhìn thấy vẻ mặt bi thương của , lòng cực kỳ áy náy.

      " xin lỗi Trường Tuấn, em. . . . . . Cũng biết. . . . . ." cố hết sức muốn giải thích, tuy nhiên lại biết nên cái gì, người đàn ông này đối với mình tốt như vậy!

      Lạc Trường Tuấn chính là Lạc Trường Tuấn, chỉ cười thản nhiên, sau đó ôm hông của , tính khí trẻ con tựa vào người , hấp thu hơi thở ấm áp của : " quan trọng, bảo bối, lòng dạ của bản thiếu gia rất rộng lớn, gian trong bụng cũng có thể chèo thuyền, so đo với người bình thường, chỉ là. . . . . ." Ngẩng đầu lên nhìn lên nhìn xuống đánh giá lúc, lắc đầu cái, bộ mặt tỉnh bơ : "Bảo bối, hoạt động còn có tuần lễ cử hành, sợ rằng em còn chưa chuẩn bị lễ phục?"

      "A ——"

      Phản ứng của hoàn toàn nằm trong suy nghĩ và dự đoán của Lạc Trường Tuấn, thành thói quen, tuy ở Chicago, rất ít khi tham gia dạ hội, bữa tiệc gì, nhưng có lần nào ngoài ý muốn, bởi vì căn bản nhớ đến việc chuẩn bị lễ phục cho mình.

      Đồng Lôi ảo não vỗ vỗ đầu óc của mình, trí nhớ của là gì chứ, hoạt động quan trọng như vậy mà cũng quên.

      Thản nhiên cười tiếng, đẩy vào phòng tắm: "Bảo bối, em thay quần áo chút, chờ em ở phòng bên cạnh.”

      Cửa phòng lặng lẽ đóng lại.

      Lạc Trường Tuấn chán chường tựa vào cửa, đôi tay nắm chặt bên người hồi lâu, ngẩng đầu lên hít hơi sâu, mắt nhìn lại cửa phòng đóng chặt, mới đứng dậy rời .

      Đồng Lôi vừa thay xong quần áo, từ phòng vệ sinh ra ngoài, giống như loại cảm ứng tâm linh, cửa phòng mở ra, bóng dáng cao lớn của người vào.

      “Bảo bối, chuẩn bị xong chưa, chúng ta thôi!” Vừa , vừa quơ quơ chìa khóa xe tay.

      “Ừ, thôi!” xong theo thói quen kéo cánh tay Lạc Trường Tuấn.

      Bên trong xe, Lạc Trường Tuấn mang kính mát to, che nửa gương mặt tuấn tú của , mặc dù lái xe, nhưng mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn qua bên cạnh…

      dường như ngẩn người.

      Hình như từ khi tới nơi này, tất cả thời gian của trừ ăn cơm ngủ nghỉ, đều là ngẩn người, cánh tay duỗi ra, thân mật vuốt vuốt sợi tóc của : “Bảo bối, sao em lại ngẩn người? Có phải là có tâm gì hay ?”

      Đồng Lôi hiển nhiên có chút biết làm sao che giấu, nhìn cười cười: “ có việc gì!”

      ……

      “Bảo bối!” Lạc Trường Tuấn đưa đến trước mặt Đồng Lôi chiếc váy dài cúp ngực màu xanh nhạt: “Như thế nào?”

      Hai mắt Đồng Lôi tỏa sáng: “ là đẹp, Trường Tuấn, ánh mắt của rất tốt!” Vội vã cầm lên vào phòng thay quần áo thử, Trướng Tuấn mình tùy tiện bắt đầu dạo.

      Ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía phòng thay đồ, đối với lới vừa rồi của , cũng đồng ý, ánh mắt của cũng tệ, Lạc thị đứng dầu giới thời trang, ánh mắt của sao có thể kém.

      “Cái này tệ!” Lấy ra cái vày dài màu tím, màu tím rất hợp với .

      Khi Đồng Lôi ra từ phòng thử quần áo, Lạc Trường Tuấn hoàn toàn ngây dại, trước kia phải chưa thấy qua bộ dạng khi mặc lễ phục, nhưng hôm nay càng thêm xinh đẹp.

      “Như thế nào?” Đồng Lôi xoay vòng trước mặt , hỏi.

      Lạc Trường Tuấn ngây ngốc sững sờ bước lên trước, bàn tay thuận theo gương mặt trượt xuống: “Bảo bối, hôm nay em đẹp, có chút muốn em tham gia hoạt động, cái người xinh đẹp này ngộ nhỡ bị người khác lừa chạy làm thế nào?”

      “Lạc Trường Tuấn, có thể đứng đắn chút hay , em hỏi ý kiến của đó?” Đồng Lôi cảm thấy buốn cười, tính tình người này sao luôn giống như trẻ con vậy?

      , em rất đẹp!” lập tức nghiêm túc .

      Đồng Lôi nhún nhún vai, gì, trực tiếp vào phòng thử quần áo, thay quần áo ra.

      “Giúp tôi gói lại!” Đồng Lôi từ trong ví tiền móc ra chi phiếu, Lạc Trường Tuấn cũng gì, mà là đưa cho bộ lễ phục màu tím mới vừa chọn.

      “Bảo bối thử cái này chút?”

      Đồng Lôi liền hoảng hốt, màu tím? bao lâu rồi mặc lễ phục màu tím, An An cũng từng chọn lễ phục màu tím cho , ngày đó người khác ra lời thề son sắt với mình, muốn chuyện đương cùng , sau đó đưa xem phim kinh dị, cuối cùng lại làm chính mình sợ đến muốn chết.

      “Bảo bối!”

      “Ừ…”

      lại ngẩn người.

      “Bây giờ em thử!”

      đợi chuyện, liền chui vào phòng thử quần áo.

      “Hoan nghênh ghé thăm!” thanh chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ vang lên, đôi tuấn nam mỹ nữ vào.

      “Lục Tử Hiên, cái vẻ mặt này là sao, theo tôi dạo phố khó chịu vậy sao?” nghiêm mặt, giọng khó chịu.

      “An An, sao lại tới tìm tôi? Trước kia phải tìm hai sao?” Lục Tử Hiên oán trách, biết này làm cái gì, năm năm qua, thái độ của đối với mình quả tốt hơn nhiều.

      “Hừ!” An An để ý tới , trực tiếp vào trong tiệm, tìm kiếm mục tiêu của mình, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, tìm được bộ lễ phục với nhân viên phục vụ: “Tiểu thư, tôi muốn bộ lễ phục này!”

      “Xin lõi tiểu thư, bộ lễ phục này có người lấy, bây giờ tôi gói lại!” Phục vụ mở miệng xin lỗi, cầm lấy quần áo mà Ngưng An An cầm trong tay .

      “A…”

      An An lập tức nhụt chí, vất vả mới vừa ý bộ lễ phục, lại bị người ta mua trước.

      “Có thể với vị khách hàng kia chút, có thể nhường bộ lễ phục này cho tôi hay ?”

      “Chính là vị khách hàng đó, ấy trả tiền!” Phục vụ chỉ Lạc Trường Tuấn đứng ở cửa phòng thử quần áo, vẻ mặt bất đắc dĩ .

      An An muốn tiến lên, Lục Tử Hiên lập tức kéo : “An An, thôi , xem những cái khác chút!”

      Dứt lời, An An thất vọng ngắm nhìn bộ lễ phục lần nữa, gật đầu cái, theo Lục Tử Hiên rời , trong nháy mắt khi bọn họ ra, Đồng Lôi từ phòng thử quần áo ra ngoài, người cũng mặc bộ lễ phục màu tím đó.

      “Trường Tuấn, thôi, em thích màu tím!” Cầm quần áo đưa cho nhân viên phục vụ, cầm bộ lễ phục gói lên ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng của , Trường Tuấn chỉ có thể bất đắc dĩ cùng ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 13/6/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 86

      Đêm tối, chính là thiên đường của người trẻ tuổi.

      Vào ban ngày, đèn neon ngũ sắc thưa thớt sáng lên có mùi vị đặc biệt, người trẻ tuổi tốp năm tốp ba tụ tập lại cùng nhau, ném ngày phiền não, hưởng thụ vui vẻ.

      Tại hội trường sang trọng trong thành phố A, lúc này đông như trẩy hội, hoạt động được mọi người chú ý được cử hành ở chỗ này, những người mẫu cao gầy những bước tiêu chuẩn xuyên qua giữa sân khấu vào phía sau hội trường, đây là buổi họp báo năm lần của tập đoàn châu báu Kình Thiên, tự nhiên gây ra nhiều chú ý của ít truyền thông, hơn nữa lần này bọn họ còn hợp tác với tập đoàn Lục thị nổi tiếng ở thành phố A.

      Năm năm trước, tập đoàn Lục thị và tập đoàn Đồng thị kết thân, truyền thông liền hết sức chú ý, sau đó Lục thị lại rút tiền, hơn nữa tiếp sau đó là việc Đồng tiểu thư mất tích, loạt chuyện khác thường khiến giới truyền thông phấn khích, nhưng biết vì nguyên nhân gì, năm năm qua Lục Tử Hiên rất ít xuất trong mắt giới truyền thông, tin tức của ít nay lại càng ít, nghe xuất trong hoạt động tối nay, truyền thông tự nhiên bỏ qua.

      Hoạt động ‘tình vĩnh cửu’ này là tên của cặp nhẫn, nghe những người nhau có nó là đại biểu cho lời thề đời này kiếp này, cả cuộc đời đều say đắm, cặp nhẫn này cũng là tác phẩm mà tiên sinh Kimura tâm đắc nhất, nghe ông , năm năm trước ông chế tạo vì lời đề nghị của người, mà lần đó cũng là lần hoàn mỹ nhất.

      Đáng tiếc chiếc nhẫn của nữ thấy tăm hơi từ năm năm trước, người nào biết nó ở nơi nào?

      Đồng Lôi ở phía sau sân khấu khẩn trương chuẩn bị quần áo cho người mẫu, đặc biệt là bộ lễ phục cuối cùng, đó là điểm quan trọng nhất của cả hoạt động.

      Khi Lạc Trường Tuấn tới, liền thấy khẩn trương qua lại ở phía sau sân khấu.

      “Bảo bối, đừng khẩn trương, em là nhà thiết kế nổi tiếng ở Chicago, phải có lòng tin với chính mình!” Ổn định thân thể hồi hộp của , rút khăn tay ra, tỉ mỉ lau mồ hôi bởi vì khẩn trương mà túa ra trán của .

      Đồng Lôi vặn tay, bĩu môi: “Cái gì mà nhà thiết kế nổi tiếng, cái tên đó cũng là người khác thuận miệng , em chưa bao giờ thiết kế trang phục cho hoạt động lớn như vậy, sợ làm được!”

      Lạc Trường Tuấn bất đắc dĩ nhéo cái mũi của : “ có chuyện gì!”

      nhạc dừng lại, tất cả ánh đèn sân khấu đều tắt hết, loáng thoáng chỉ nhìn thấy được bóng dáng tới lui sân khấu, tất cả mọi người ngừng thở lẳng lặng chờ đợi, Đồng Lôi càng thêm níu chặc cánh tay của Lạc Trường Tuấn. Người mẫu nữ mặc bộ lễ phục màu đỏ tía nhàng khoác tay người mẫu nam cũng bộ âu phục màu đỏ tía, ngón tay hai người cũng là cặp nhẫn kim cương đơn giản màu đỏ tía hào phóng lại mất vẻ sang trọng, làm nổi bật lẫn nhau lại rất hài hòa.

      Nhất thời dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay ngừng.

      Nghe được tiếng vỗ tay, Đồng Lôi mới nặng nề thở phào cái, Lạc Trường Tuấn ở bên cạnh chỉ cảm thấy buồn cười, hình như khẩn trương hơi quá.

      “Nghe hoạt động lần này, trang phục mà Kình Thiên lựa chọn là do nhà thiết kế mới vừa bộc lộ tài năng, chỉ là nhìn hiệu quả đúng là tệ!” Trong góc của sảnh lớn, Lục Minh Hạo bưng ly rượu chuyện với Lục Tử Hiên và An An ở bên cạnh.

      An An chép chép miệng: “ muốn xem thử bộ dạng của nhà thiết kế này ra sao, nghe còn rất trẻ, hơn nữa còn là , ghen tỵ!”

      Lục Tử Hiên thú vị ném qua câu : “Tôi đối với mấy cái này có hứng thú, phụ nữ các người đúng là kỳ quái, ta có cái gì tốt mà cũng ghen tỵ, cũng đừng quên thiên tài kinh doanh, mọi người đều giống như giành giật nhân tài.”

      An An tức giận trợn mắt cái: “ có chút hài hước nào, tôi chỉ tò mò thôi? Còn nữa, sao cũng trốn ở chỗ này, là bạn hợp tác, phải nên xuất ở nơi đó sao?” Chỉ chỉ đám ký giả trong hội trường, chau chau mày.

      Lục Tử Hiên lời nào, đứa ngốc mới xuất ở nơi đó? Những ký giả kia giống như ruồi bọ, tới đâu theo tới đó, vất vả mới được rảnh rỗi, muốn bị quấy rầy.

      “Tốt lắm!” Ánh đèn hội trường sáng choang, người dẫn chương trình xinh đẹp lên tiếng, xuất tại trung tâm sân khấu: “Màn biểu diễn vừa rồi chính là tác phẩm tâm đắc nhất của tiên sinh Kimura của chúng ta, cũng trong tối nay chúng ta bán đấu giá tác phẩm ‘tình vĩnh cửu’ này, mọi người có phải cảm thấy rất ngạc nhiên hay ? Như vậy bây giờ xin mời tiên sinh Kimura của chúng ta và nhà thiết kế trang phục lần này, tiểu thư Annie!”

      loạt đèn flash lóe lên, mọi người rối rít nghiêng đầu, tiên sinh Kimura dắt tay Đồng Lôi cùng các vị chủ chốt giống như thần tiên xuất trong tầm mắt của mọi người bên trong.

      Tiếng vỗ tay liên tiếp, Kimura kéo Đồng Lôi về phía sân khấu chữ T, lễ phục màu xanh nhạt dài đến gối, đôi giày thủy tinh trong suốt, làm nổi bật cặp đùi trắng nõn càng thêm thon dài, sợi tóc đen vén lên cao lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, như vậy giống như đóa sen trắng nổi mặt nước, ưu nhã phóng khoáng, đến đâu đều gật đầu mỉm cười ngừng với mọi người.

      Sao lại như vậy?

      Gương mặt đó là thế nào?

      Trong góc, thân thể Lục Tử Hiên đột nhiên cứng đờ, con mắt ngừng trợn to, tay phải dùng sức che ngực, nơi này giờ phút này giống như ngừng đập, thế giới giống như cũng ngừng chuyển động, biết nên miêu tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào.

      “Lôi Lôi…”

      Gương mặt này tìm năm năm, năm năm qua, lúc nào nhớ đến, lúc nào mong đợi có thể tìm được , ngờ lại xuất ở chỗ này.

      Sắc mặt trắng bệch, dùng sức bóp chặt ngực, mắt cũng nháy cái, sợ, sợ chỉ là ảo ảnh, sợ mở mắt lần nữa tất cả đều tồn tại, kích động bắt lấy cánh tay của An An: “An An, tôi nhìn thấy ấy… Tôi phải nằm mơ đúng ? ấy!” Trong mắt lấp lánh nước, rốt cuộc cũng được nhìn thấy .

      Lúc này An An so với cũng tốt hơn là mấy, trong mắt cũng lấp lánh nước như nhau: “Đúng vậy, phải nằm mơ, bởi vì… Tôi cũng nhìn thấy được!”

      Giống như lấy được khẳng định, Lục Tử Hiên sững sờ từng bước từng bước chậm rãi về phía bóng dáng kia.

      “Bảo bối, hôm nay em làm rất tốt!” Đồng Lôi vừa xuống sân khấu, Lạc Trường Tuấn liền ôm chầm lấy hôn cái.

      “Lôi Lôi…” Thấy cùng người đàn ông khác thân mật quấn quýt, liền nắm chặt quả đấm bên người, gân xanh nổi lên từng mảng.

      Chỉ nghe tiếng như thế, nụ cười của Đồng Lôi lập tức cứng đờ, khẽ cau mày, hình như có chút lo lắng.

      “Bảo bối…” Lạc Trường Tuấn tỏ ý chỉ phía sau của .

      Đồng Lôi sửng sốt chút, hít sâu hơi, giống như chuẩn bị kỹ càng, nhưng trong nháy mắt khi xoay mặt lại nhìn thấy , sắc mặt lập tức trắng bệch, ––––

      Lục Tử Hiên!

      Ngay từ lúc xuống sân bay, trong nháy mắt đó vẫn còn sợ, sợ gặp được , nhưng vẫn chạy thoát, ràng chuẩn bị kỹ càng, ràng nên hận , nhưng tại sao khi đứng trước mặt mình, khoảng cách gần như vậy lại mơ hồ cảm nhận được hơi thở của , lòng của lại quay cuồng dứt.


      Chương 87: Trong mắt chỉ có

      Lục Tử Hiên biết mình làm thế nào bước , cả hội trường chỉ nhìn thấy mỗi bóng dáng của , bóng dáng đó mình tìm năm năm, bóng dáng đó mình lật tung cả nước Pháp để tìm kiếm, lúc này lại gần ngay trước mắt.

      “Lôi Lôi. . . . . .” Chỉ gọi cái tên còn cái gì cũng ra được, thanh che giấu được vui mừng, kiềm chế được vươn tay, nhưng vẫn ngừng run rẩy.

      Cảm xúc chân này cho biết, tất cả đều là , lông mày quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, lỗ mũi quen thuộc, còn có đôi môi quen thuộc kia, tất cả đều là , phải nằm mơ, mặc dù qua năm năm, nhưng năm tháng cũng để lại dấu vết gì, so với trước kia càng thêm xinh đẹp mà thôi, tóc dài suông thẳng biến thành tóc quăn, điều này càng làm cho càng thêm quyến rũ.

      xin lỗi. . . . . .”

      chạm vào làm cho hết sức khó chịu, hơn nữa bên cạnh mọi người vây quanh càng lúc càng nhiều, làm vô cùng lúng túng, nhưng lời của còn chưa hết, cũng rơi vào trong vòm ngực quen thuộc.

      “Đừng xin lỗi, em biết ? Năm năm này luôn tìm em, vẫn luôn tin rằng em trở về bên cạnh !” Lục Tử Hiên ôm chặt lấy , sợ rời lần nữa, chỉ có ôm như vậy, mới yên tâm, đầu tựa vào cổ của , cảm thụ ấm áp của : “Em rốt cuộc cũng trở lại, rốt cuộc cũng nhìn thấy em. . . . . .” Nước mắt tiếng động rơi xuống, là nước mắt vui mừng.

      Nơi bả vai mảnh ướt át, Đồng Lôi cả kinh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, khóc?

      Bên tai nghe được tiếng tim của đập mạnh mẽ, trong khí lơ lửng hơi thở ấm áp của , bức tường phòng ngự xây lên trong những ngày qua hoàn toàn sụp đổ. Nhưng phải nên hận sao? Hận ngừng nhục nhã mình, hận cướp đứa con của mình? Đứa bé? Nghĩ đến đây đột nhiên tỉnh táo, dùng sức đẩy Lục Tử Hiên ra, bước chân lui về phía sau.

      Trong ngực đột nhiên trống , lông mày Lục Tử Hiên hơi nhíu lại. “ xin lỗi, nhận lầm người rồi!” Mất tự nhiên xoắn tóc, điều chỉnh hơi thở, lần nữa đối mặt với , ánh mắt xa lạ khiến thân thể Lục Tử Hiên đột nhiên cứng đờ.

      “Lôi Lôi…”

      dám tin mở miệng, tại sao có thể nhận lầm người, dù có hóa thành tro, cũng thể nhận lầm.

      “Bảo bối!” Bị bỏ quên ở bên, Lạc Trường Tuấn đưa tay ôm eo của , nhìn Lục Tử Hiên đầy địch ý, hình như từ động tác vừa mới xảy ra giữa hai người nhìn ra được điều gì.

      “Tiên sinh, tôi biết sao lại biết Annie, nhưng nếu như còn dây dưa nữa, tôi có thể kiện tội quấy rối!” Lạc Trường Tuấn chuyện chút khách khí, ở trước mặt Đồng Lôi luôn như đứa bé, nhưng người của cũng biết, người dễ chọc.

      Lục Tử Hiên lúc này mới ý thức được vừa rồi mình khống chế được, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm trước mặt, Annie? Chẳng lẽ phải là Lôi Lôi, nhưng làm sao lại nhận lầm?

      Chẳng lẽ do mình nhớ nhung quá mức nên sinh ra ảo giác, đời có người giống người thế này sao.

      Nhạc đệm dần, hoàn toàn đưa tới chú ý của truyền thông, bọn họ thở dài thấy Lục Tử Hiên đâu? ngờ những nhìn thấy, hơn nữa còn có tin tức thú vị như vậy.

      Tổng giám đốc Lục thị ôm nhà thiết kế thời trang Annie của Chicago trước mặt mọi người, lời đồn si tình bị phá vỡ.

      Đèn flash nhất thời lóe lên ngừng, chỉ có ba người trong cuộc vẫn đứng ở trung tâm nhìn lẫn nhau, si mê, hận ý, đối địch.

      Lục Tử Hiên bị thương lui về phía sau bước, đôi mắt chống lại đôi mắt đen như mực kia, muốn nhìn thấy chút gì ở trong đó, nhưng cuối cùng lại thấy được, khổ sở cau mày, vết sẹo trong lòng khó chịu giống như bị người khác xé toạc.

      Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ trước mặt làm mắt đau nhói, bọn họ đứng chung chỗ sao mà xứng đôi.

      “Tổng giám đốc Lục, xin hỏi quan hệ giữa và tiểu thư Annie là thế nào…?”

      “Tổng giám đốc Lục…”

      “Tiểu thư Annie…” Ký giả xung quanh càng ngày càng nhiều, tình hình như thế khiến Đồng Lôi có chút biết làm sao, lúc này, Lạc Trường Tuấn gọi vệ sĩ tới mở đường cho bọn họ, hai người cùng nhau chen vào nơi được chuẩn bị xong cho khách quý, từ nơi đó có cửa có thể ra ngoài.

      Khi người ở cửa vây quanh Lục Tử Hiên, bóng dáng ở trong góc len lén theo ra ngoài từ cửa hông.

      “Trường Tuấn, vừa rồi cảm ơn !” Cúi đầu, có chút áy náy đối với .

      Lạc Trường Tuấn dịu dàng cười, lại khôi phục bộ dạng vô lại như cũ: “Bảo bối, nếu như muốn cảm ơn , bằng lấy thân báo đáp thế nào?” Trời mới biết khi câu này có bao nhiêu nghiêm túc, sớm nghĩ như vậy.

      Tay hung hăng nhéo vào sườn : “ có thể chuyện đứng đắn chút hay ?” Tuy như vậy, nhưng lòng của lúc này lại tốt hơn nhiều, bỏ qua chuyện vừa rồi, Lục Tử Hiên làm vui, Đồng Lôi nắm cánh tay Lạc Trường Tuấn lên, nét mặt lộ ra nụ cười thoải mái.

      Thấy cười, đôi mắt Lạc Trường Tuấn cũng sáng lên: “Bảo bối, đói rồi, chúng ta ăn cái gì ?”

      Đồng Lôi gật đầu cái, khi bọn họ chuẩn bị lên xe dưới bảo vệ của vệ sĩ, bóng dáng đột nhiên nhào tới ôm lấy .

      “Cái nha đầu chết tiệt này, cậu có biết cậu làm tớ lo lắng gần chết hay ?” An An vừa xong liền đánh lên vai .

      Vệ sĩ thấy thế liền lên, lại bị ánh mắt của Lạc Trường Tuấn ngăn lại, để gian lại cho bọn họ.

      việ xảy ra bất ngờ khiến Đồng Lôi cả kinh, khi nghe được những lời oán trách của người đó, khóe mắt liền ướt át.

      “An An!”

      “Nha đầu chết tiệt kia, những năm này sao cậu liên lạc với chúng tớ?” An An oán trách nhéo gương mặt của , hại lo lắng lâu như vậy.

      “Vừa rồi sao cậu lại muốn lừa gạt ta, dù sao ta cũng tìm cậu năm năm, hơn nữa chuyện năm đó cũng thể hoàn toàn trách ta, đều do Tô Mạt, nếu như phải là ta…” An An nhìn giọng .

      Đồng Lôi đầu tiên là sững sờ, tròng mắt cũng rũ xuống, cánh môi màu hồng nhu nhu: “An An, có những tổn thương cách nào quên được!”

      Xem ra đứa bé là đả kích rất lớn đối với .

      “Đứa bé chỉ là ngoài ý muốn, lúc ấy ta căn bản biết chuyện cậu mang thai!” Ban đầu trừ và Lục Minh Hạo cũng có người khác biết.

      “Ngoài ý muốn, đẩy tớ xuống lầu cũng coi là ngoài ý muốn sao? Sau đó nhục mạ tớ cũng coi như ngoài ý muốn sao? Chỉ bằng câu đầu tiên nghi ngờ tớ cũng là ngoài ý muốn sao?”

      Đồng Lôi nhịn được liền ra toàn bộ những uất ức ở trong lòng, ra đối với vẫn còn canh cánh ở trong lòng.
      Last edited by a moderator: 11/6/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 88: Vui mừng

      biết có phải bởi vì lời của An An hay , lúc ăn cơm cùng Lạc Trường Tuấn lại liên tiếp ngẩn người, tay hề động đến các món ăn bàn.

      Thấy như vậy, món ăn có ngon hơn nữa cũng ăn vô, dứt khoát để chén đũa xuống, quan tâm nắm tay của : “Bảo bối, em sao chứ?” Nhìn thức ăn trước mặt vẫn vơi chút nào: “Có phải những thức ăn này hợp khẩu vị của em hay ?”

      Đồng Lôi cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại đôi mắt quan tâm của , lắc đầu cái, nên làm lo lắng.

      “Trường Tuấn, chẳng lẽ có gì muốn hỏi em sao?”

      Nhiều năm như vậy, trừ lần đầu tiên gặp nhau hỏi mình ra, đều chưa từng hỏi lại, chỉ vì mình muốn , từng ép mình, đợi ngày nào đó muốn cho biết cũng muộn, nhưng tất cả những gì xảy ra tối nay, cũng có thể nhìn ra chút đầu mối!

      Lạc Trường Tuấn lẳng lặng nhìn chằm chằm ánh mắt của , hồi lâu, lúc muốn rút tay ra lại bị nắm chặt, trong đôi mắt tràn đầy thương : “ rồi ép em, trừ phi ngày kia em nguyện ý cho biết.”

      Mí mắt rũ xuống, muốn nhìn thấy thâm tình trong mắt , bởi vì sợ, người đàn ông tốt như vậy, có rất nhiều thích, nhưng mình vẫn từ chối .

      “Trường Tuấn, bây giờ em mệt chết được, phải về nghỉ ngơi!”

      Chuyện của và Lục Tử Hiên phải vài ba lời là có thể , hơn nữa tại cũng muốn , ra chỉ làm nhớ tới những chuyện muốn nghĩ nhiều hơn, chỉ làm cho lòng càng đau.

      Tối nay gặp phải Lục Tử Hiên, có thể thản nhiên qua bên cạnh , tiêu hao quá nhiều sức lực, bây giờ chỉ muốn ngủ giấc ngon.

      Lạc Trường Tuấn nhúc nhích đôi môi nhưng cuối cùng lại hề gì.

      đêm này nhất định là đêm ngủ.

      Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, bóng tối bao trùm đè ép khiến người ta thở nổi, giường lớn màu trắng, ngủ nhưng yên ổn, hột mồ hôi lớn chừng hạt đậu chảy xuống từ trán, trong mộng hình như có cái gì quấn quanh , chợt giật mình ngồi dậy, bởi vì hoảng sợ mà thở hổn hển liên tục, đôi tay xoa lung tung lên máy tóc, giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống rồi biến mất trong tấm chăn thấy gì nữa.

      “Sao vậy?” Bóng dáng cao lớn của người chạy vào.

      Lạc Trường Tuấn đau lòng ôm , lúc mới vừa gặp , mỗi đêm đều bị cơn ác mộng đánh thức, nhưng hai năm gần đây tình huống như thế biến mất rồi, nhưng tối nay lại bị đánh thức.

      “Có phải gặp ác mộng hay ?” Vắt khăn lông lau mồ hôi mặt , lại tới bàn trà rót ly trà đưa tới.

      “Trường Tuấn, xin lỗi đánh thức .” Đồng Lôi nhận lấy ly nước uống từng ngụm.

      Lạc Trường Tuấn nhận lấy cái ly trong tay : “ có chuyện gì, có thể là do chưa thích ứng được.”

      Lý do của rất gượng ép, vì sao mấy ngày trước đây có gì, ngay khi gặp phải người đàn ông kia lại thấy ác mộng.

      Đồng Lôi mấp máy môi, hít sâu hơi nhàng : “Người đàn ông tối hôm qua, năm năm trước ta là chồng của em.”

      “Chồng?” Lạc Trường Tuấn nhíu mày, biết giữa bọn họ có mối quan hệ nào đó, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới bọn họ là vợ chồng: “Đứa bé kia?” còn nhớ lúc đầu bác sĩ cho biết, bởi vì sảy thai nhưng nghỉ ngơi tốt nên dẫn đến té xỉu.

      Tay gắt gao nắm chặt cái chăn, trong mắt mang theo hận ý sâu sắc: “Nếu như phải là ta đẩy em, em cũng té xuống cầu thang, biết ? Mỗi lần nằm mơ em đều nhìn thấy đứa bé ngừng hỏi em tại sao cần nó, Trường Tuấn, biết ? Em mong muốn sinh ra nó đến cỡ nào.” Đồng Lôi khổ sở khóc ra tiếng.

      Lạc Trường Tuấn đau lòng, nhàng ôm , an ủi vỗ vỗ phía sau lưng của , trong mắt lóe lên tia sáng: “Chuyện này cũng thể trách em, em có thể đối tốt với Đa Đa như vậy, làm sao em có thể thương nó, nên tự trách…”

      Đến khi Đồng Lôi tỉnh lại lần nữa là buổi chiều, vuốt cái đầu đau, biết Lạc Trường Tuấn khi nào, hai bữa chưa ăn, bụng của sớm đói, nhưng vừa vào phòng khách liền nhìn thấy bóng dáng nho ngồi ghế salon, Đa Đa mình ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, xung quanh chất đầy các món đồ chơi, chính lúc này cái đầu cúi xuống nghiêm túc nghiên cứu cái gì.

      Vừa nghe thấy tiếng động, đứa bé liền lập tức ngẩng đầu lên.

      Đôi mắt vui mừng trợn to, khóe miệng toét ra nụ cười to, vứt bỏ món đồi chơi trong tay, từ ghế salon nhảy xuống nhào vào trong ngực Đồng Lôi, thân thiết cọ xát: “Mẹ, Đa Đa rất nhớ mẹ!”

      Đồng Lôi cười, ngồi xổm người xuống, ôm lấy cậu bé, ngồi vào ghế salon, sau đó dùng lực hôn cái lên trán của cậu bé: “Đa Đa bảo bối, sao con biết chỗ này? Những ngày này có ngoan ngoãn ăn cơm ?” Lấy tay nhéo khuôn mặt bé của cậu bé.

      Đa Đa lập tức nhảy xuống từ người , cánh tay vung lên vung xuống trước mặt Đồng Lôi: “Đa Đa rất nghe lời, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ăn cơm!”

      Lạc Trường Tuấn vừa vào cửa liền nhìn thấy màn ấm áp này, tay ôm lấy Đa Đa, hôn lên khuôn mặt nhắn của cậu bé: “Để xem bảo bối Đa Đa của chúng ta có nặng hơn ?” Vừa ôm vừa suy nghĩ: “ tệ, đúng là nặng hơn rất nhiều!”

      Vừa xong, đứa bé liền cười khanh khách.

      Đồng Lôi nhìn khuôn mặt nhắn của Đa Đa, đột nhiên buồn phiền, nếu con của mình vẫn còn, có phải cũng kêu mình là mẹ thân thiết như vậy hay ?

      “Đa Đa, đói bụng rồi sao? Mẹ dẫn con ăn cơm!”

      Vừa nghe đến ăn cơm, đứa bé liền vui mừng vỗ tay, sau đó tay lôi kéo Trường Tuấn, tay lôi kéo Đồng Lôi nhảy nhót ra ngoài.

      “Trường Tuấn, cảm ơn , cho em vui mừng này!”


      Chương 89: sợ!

      Bầu trời vẫn xanh như thế, ánh mặt trời vẫn sáng như vậy, chỉ có tâm trạng của con người là u tối mà thôi.

      Tầng cao nhất của tập đoàn Lục thị, bên tronng phòng làm việc của tổng giám đốc, đôi tay Lục Tử Hiên cắm vào túi quần, lẳng lặng nhìn phong cảnh phía xa, gương mặt tuấn hơi nhíu lại, năm năm rồi, từng năm tháng có thể hòa tan tất cả, nhưng năm năm qua, bóng dáng của trong lòng lại in dấu sâu hơn.

      Trong cái gạt tàn thuốc vẫn còn điếu thuốc lẳng lặng cháy, màu trắng của khói thuốc lượn lờ dâng lên cao.

      Hít sâu hơi, quay người đến trước bàn làm việc ngồi xuống chiếc ghế dựa.

      Khung hình bàn là gương mặt cười lên với núm đồng tiền đẹp như vậy, ngón tay thon dài lẳng lặng vuốt ve, giống như ở trước mặt.

      “Em ở đâu?”

      nhìn thấy đêm hôm đó, giống như đúc phải là sao? ràng là hai gương mặt giống nhau, đều tổn thương người như vậy, có thể cảm thấy hận ý rất ràng trong mắt .

      “Hận ý?” Lục Tử Hiên híp mắt, cúi đầu, ngón tay ngừng gõ lên mặt bàn, tiếp theo liền quay đầu, vừa hay nhìn thấy tấm hình kia, trong ánh mắt chợt lóe lên.

      “Marry, vào đây chút!” Cúp điện thoại xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm hình.

      Marry đẩy cửa vào, nhìn thấy tấm hình trong tay , trong lòng hiểu , chuyện trong hoạt động lần đó, ngày thứ hai tất cả truyền thông đều đăng tin, kia rất giống Đồng tiểu thư, trách được…

      “Tổng giám đốc!”

      Lục Tử Hiên đặt tấm hình xuống, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Tôi muốn biết hoạt động ‘tình vĩnh cửu’ lần này sao phải tuyển dụng thiết kế trời trang mới vừa phát triển tài năng?” Đây cũng là điều cảm thấy rất kì lạ, hoạt động lớn như vậy, nhất định có rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng muốn nhận làm, Kình Thiên càng tùy ý sử dụng người mới có kinh nghiệm, trừ khi có chỗ hơn người.

      Marry sửng sốt lát: “Nghe là chủ tịch tập đoàn Kình Thiên tự mình lựa chọn, là đột nhiên phát thiết kế của tiểu thư Annie rất có sáng tạo, cho nên mới ngoại lệ sử dụng ấy, về phần nguyên nhân khác bây giờ còn chưa !”

      Lục Tử Hiên như có như gật đầu cái: “Chủ tịch tập đoàn Kình Thiên cũng lớn tuổi, rất nhiều việc sớm nhúng tay vào rồi, tại sao lại vì hoạt động mà lựa chọn nhà thiết kế thời trang?” Ánh mắt chợt lóe, ngồi thẳng người dặn dò với Marry: “Lập tức giúp tôi điều tra chút về vị tiểu thư Annie này, tôi muốn toàn bộ tư liệu về ấy, phải nhanh lên!”

      “Dạ, tôi làm ngay bây giờ!” Marry nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, Lục Tử Hiên nhanh chóng bấm dãy số.



      Hoạt động ‘tình vĩnh cửu’ thành công tốt đẹp.

      Trong hội trường của hoạt động lần này, tổng giám đốc Lục thị, Lục Tử Hiên đột nhiên ôm lấy nhà thiết kế mới, tiểu thư Annie đến từ Chicago…

      Lời đồn tổng giám đốc Lục thị si tình bị phá vỡ…



      Bên trong khách sạn.

      Lạc Trường Tuấn liên tục lật tờ báo, những chuyện xảy ra trong đêm hôm kia điên cuồng xuất trang đầu của các tờ báo lớn, gần đây trong khách sạn thỉnh thoảng cũng có ký giả .

      Buông tờ báo trong tay xuống, yên lặng đứng dậy tới phòng của Đồng Lôi, lúc này thay quần áo cho Đa Đa.

      Lạc Trường Tuấn lẳng lặng tựa vào khung cửa, nhìn màn trước mặt, trong mắt lóe lên tâm trạng lo được lo mất, đêm đó mặc dù lừa người đàn ông kia, nhưng có số việc vẫn có cách nào quên, Đồng Lôi đối với người đàn ông kia vẫn còn như cũ.

      “Ba!” Đôi mắt Đa Đa nhìn thấy Lạc Trường Tuấn đứng ở cửa, Đồng Lôi cũng mỉm cười nhìn .

      Ổn định xong suy nghĩ, Lạc Trường Tuấn bước lên trước, ôm lấy Đa Đa: “Tiểu bảo bối của chúng ta hôm nay muốn nơi nào?” Từ đầu đến cuối đều nhìn Đồng Lôi cái, có thể là đành lòng nhìn.

      “Con muốn khu vui chơi!” Đứa bé chính là đứa bé, hấp dẫn bọn nó nhất vĩnh viễn vẫn là chuyện những món đồ chơi kia, chuyện chơi.

      Lúc rời , Đồng Lôi kéo lại: “ làm sao vậy?” vẫn luôn vui vẻ, nhưng hôm nay cả người đều mang theo ưu sầu, hơn nữa từ lúc vào vẫn liếc nhìn cái.

      Lạc Trường Tuấn sửng sốt chút, đột nhiên xoay người, ôm eo của : “Bảo bối, tại rất sợ, sỡ mất em!” Tính trẻ con muốn độc chiếm , nhưng lời của lại làm cho lòng của chua xót lúc.

      “Trường Tuấn…” Đồng Lôi cau mày, đột nhiên cảm thấy có lỗi với , bởi vì chuyện của khiến khổ sở như vậy, nhàng ôm lại : “Trường Tuấn, đâu, chờ hoạt động này hoàn toàn kết thúc, chúng ta liền trở về Chicago, có được hay ?” Nhưng tại sao khi ra câu này, lòng của lại khó chịu như vậy.

      Đầu nhàng tựa lên bả vai của , yếu ớt lên tiếng: “Bảo bối, muốn ép em, nhưng…”

      có nhưng nhị gì hết, em cùng ta là quá khứ rồi, hơn nữa năm năm qua là ở bên cạnh em mà phải là ta!” Hai người ôm nhau lâu, cho đến khi nhớ tới Đa Đa còn chờ bọn họ, mới hốt hoảng lau nước mắt mặt.

      Khi bọn họ ra tới cửa, Đa Đa lên xe dưới giúp đỡ của vệ sĩ.

      “Mẹ, ba, hai người chậm quá!” Cánh tay đặt cửa sổ xe, cái miệng nhắn khẽ cong lên, rất là đáng , Đồng Lôi sửng sốt chút, tâm tình tốt hơn nhiều so với lúc ở trong phòng, khẽ mỉm cười, trực tiếp mở cửa ngồi vào, sau đó ôm cậu bé hôn mạnh.

      Còn Lạc Trường Tuấn tài xế xuống xe, tự mình ngồi vào buồng lái, xe giống như mũi tên bay ra ngoài, biến mất trong dòng xe cộ.

      “Đa Đa bảo bối, lát nữa muốn chơi cái gì?” Bên trong xe, Đồng Lôi ôm Đa Đa ngồi chân mình, trêu chọc .

      “Đa Đa muốn chơi xe điện đụng, ngựa gỗ, máy bay,…” Cậu bé đếm đầu ngón tay, gương mặt nghiêm túc.

      Đồng Lôi nhếch môi cười, xoa xoa mái tóc ngắn của cậu bé, thân thiết : “Tốt lắm!”

      Lạc Trường Tuấn nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn động tác của hai người, gương mặt nặng nề ôn hòa rất nhiều.
      Last edited by a moderator: 13/6/16
      tú cầuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :