1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô dâu của tổng giám đốc - Đại Mạc Tuyết Lan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77:

      Editor: heisall


      " xin lỗi. . . . . . Con của giữ được!"

      Bên trong phòng bệnh trắng tinh, Đồng Lôi nghe được lời của bác sĩ, đau xót nhắm mắt lại

      "Em mang thai. . . . . ." Hiển nhiên Lục Tử Hiên còn chưa biết chuyện này, có chút xác định hỏi.

      ra lúc này tim của cũng chịu nổi, đứa bé sao?

      Bây giờ Đồng Lôi căn bản muốn gặp , lật người lại đưa lưng về phía .

      "Đứa bé là của hai sao?"

      Lời của người đàn ông làm tổn thương sâu, tại sao? Đến bây giờ ta vẫn nhục mạ mình như vậy, thôi, ta thích nghĩ như thế nào cứ nghĩ như thế đó ?

      "Lôi Lôi. . . . . ." Lục Tử Hiên cố gắng gọi tên Đồng Lôi, im lặng của biểu thừa nhận sao? Giờ phút này lại cảm thấy đau lòng cách nào thở nổi.

      Người giường vẫn chuyện, chỉ yên tĩnh nhắm mắt lại, Lục Tử Hiên biết tại muốn gặp lại mình, nhìn kỹ bóng dáng nhắn này, ra khỏi phòng bệnh. . . . . .

      Trong hành lang dài, ánh mặt trời chiếu vào mặt, nghĩ tới bọn họ kết hôn lâu như vậy, thế nhưng đoạn hôn nhân này cuối cùng lại điđến đáy vực…

      Cầm điện thoại di động lên, gọi qua dãy số quen thuộc.



      Lúc này tại cao ốc Lục thị, mọi người đều cẩn thận, biết vì sao, sáng sớm hôm nay mặt tổng giám đốc rất nghiêm nghị, mặc dù trong khoảng thời gain này đều như vậy, nhưng hôm nay đặc biệt nghiêm trọng…

      Bên trong phòng làm việc to như vậy, Lục Tử Hiên lại bao phủ chính mình trong đống tài liệu, bởi vì chỉ có như vậy, tim mới cảm thấy đau đớn.

      Xoa xoa cái đầu căng thẳng, buông lỏng dựa vào ghế, hôm nay hai chưa làm, đoán chừng là bận chuyện của Đồng Lôi?Cuối cùng mình cũng đánh mất ấy, mình còn cơ hội để sống bên cạnh ấy rồi.

      “Xoạch!” tiếng, cửa đột nhiên mở ra, người đàn ông thân hình tuấn mỹ, khóe miệng chứa đựng nụ cười tà mị tựa vào khung cửa.

      “Tốt nhất là cậu nên có chuyện gì?Nếu như có chuyện gì, vậy mời cậu ra ngoài.”Lục Tử Hiên nhàn nhạt nhìn cái, lần nữa chui vào trong đống tài liệu.

      Trác Nhiên nhíu mày, bước chân vào.

      “Thế nào?Lại có chuyện gì quấy nhiễu Lục thiếu gia cao quý của chúng ta rồi?” Cũng quan tâm người khác có đòng ý hay , liền ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo hai chân, đôi tay tự nhiên khoác lên chỗ tựa lưng của sofa.

      Lục Tử Hiên để tài liệu xuống tới ngồi xuống đối diện với : “Nếu như cậu tới để thăm dò chuyện riêng tư của tớ, vậy xin mời, chỗ này của tớ chào đón cậu.” Làm ra tư thế xin mời.

      Trác Nhiên mím môi cái, để chân xuống, ngồi thẳng người lên: “Tớ này Tử Hiên, cậu rốt cuộc sao vậy? phải lại giận dỗi với Đồng Lôi chứ, tớ là phục các cậu rồi.”

      “Trác Nhiên, cậu chuyện ai cậu câm, chuyện của tớ cần cậu quan tâm.” Lục Tử hiên đứng vèo lên, thanh cũng cao hơn rất nhiều, hiển nhiên là bị người khác trúng chỗ đau.

      Trác Nhiên cũng biết, trừ chuyện của Đồng Lôi còn chuyện gì có thể làm cho Lục Tử Hiên mạnh mẽ vang dội, tỉnh táo có trí trở thành nhếch nhác như thế, nhàng thở dài mà : “ chút tình hình gần đây của các cậu, xem như chuyên gia về tình như tớ có thể giúp được cậu hay ?”

      ràng là câu rất nghiêm túc, thế mà đến trong miệng của cậu ta lại thành ra đùa giỡn như vậy?

      Trong bệnh viện.

      Đồng Lôi nghiêng người dựa vào giường bệnh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu sáng khắp căn phòng, sao mà ấm áp, tốt đẹp như vậy, nhắm mắt lại hưởng thu, tay nhè xoa bụng, dòng nước chảy ra từ đáy mắt---

      Nơi này từng có sinh mệnh .

      Cứ như vậy biến mất…

      Lục Minh Hạo vừa vào cửa, liền nhìn thấy bức tranh như vậy, có gương mặt trắng nõn ngồi lẳng lặng ở giường, tay xoa bụng, khóe mắt còn mang theo nước.

      “Lôi Lôi, hôm nay mua cháo gà, ăn chút .” Để bình thủy ở bên bàn, nhàng vuốt vuốt mái tóc của , nhìn như vậy là khiến người khác đua lòng.

      hai, em muốn ăn!” Lắc đầu cái, mặt tia cảm xúc.

      “Cháo gà có dinh dưỡng, bây giờ em càn phải bồi bổ tốt!” Lục Minh Hạo có chút gấp gáp, kể từ khi xảy ra chuyện, miếng cơm cũng ăn, như vậy sao được, nếu tiếp tục như vậy nữa cơ thể của chịu nổi.

      Đồng Lôi thêm gì nữa, vẫn đưa ánh mắt về phía ngoài cửa sổ như cũ…

      biết tari qua bao lâu, Lục Minh Hạo cảm giác lâu như thế kỷ vậy, Đồng Lôi rốt cuộc cũng mở miệng chuyện: “ hai, em đói rồi, muốn ăn cháo!”

      như đứa bé, trong mắt tràn đầy hi vọng.

      “ĐƯợc, em chờ chút, hai mua ngay bây giờ!”

      Nghe được đói bụng, Lục Minh Hạo cảm giác giống như mình được sống lại, vui mừng lao ra khỏi phòng bệnh…

      hai, xin lỗi!”Nước mắt lẳng lặng chảy xuống, cuối cùng suy yếu đứng lên, chậm rãi ra ngoài.



      “Tớ này, Tử Hiên, tớ thấy cậu bình thường rất bình tĩnh, sao vừa gặp phải chuyện tình cảm cứ nóng nảy như vậy, chỉ bằng vài tấm hình này, cậu liền nghi ngờ Đồng Lôi, cậu cũng thể tưởng tượng được xã hội bây giờ là cái dạng gì sao, chuyện chính mắt thấy được cũng có thể là giả, huống chi chỉ là hình ảnh!” Trác Nhiên suy luận đầu đuôi chuyện này: “Tớ thấy chuyện này đơn giản, ra là có người muốn phá hư quan hệ giữa các cậu?”

      Lục Tử Hiên “Vèo--” cái lập tức đứng lên từ trong ghế sofa.

      “Cậu có người cố ý!” chưa bao giờ nghĩ qua những vấn đề này, có lẽ quá cố chấp với những chuyện của Đồng Lôi, căn bản có suy nghĩ kỹ.

      Biết có chuyện phải giải quyết, thân thể cao lớn của Trác Nhiên cũng chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ thân thể cứng ngắc của Lục Tử Hiên.
      Last edited by a moderator: 1/6/16
      dungggChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78:

      Editor: heisall


      Biệt thự sang trọng dưới ánh mặt trời sao mà chói mắt.

      Đồng Lôi lẳng lặng đứng trong sân, valy hành lý thu xếp xong đặt ở bên chân.

      Đây chính là nơi mà sau khi về nước sống nhiều nhất.

      Ở chỗ này, có khoảng thời gian hạnh phúc nhất của , nhưng nhiều hơn vẫn là đau khổ!

      Nhìn lại biệt thự lần cuối cùng, sau đó cũng quay đầu lại chui vào bên trong xe taxi, rất nhanh xe liền hòa vào dòng xe chạy, cảnh vật quen thuộc trước mắt nhanh chóng lướt qua rồi biến mất, bởi vì cửa kính xe hạ xuống, gió thổi làm rối loạn tóc của , cũng thổi tan lòng của .

      Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, biết vì sao khi nhìn này lại có loại cảm giác thê lương. . . . . .

      Nhắm mắt lại, nước mắt tiếng động rơi xuống.

      Khi với mình hãy thử lần.

      Khi thề trước mặt cha mình.

      Khi muốn đưa mình ra ngoài du lịch.

      cho là mình có được hạnh phúc, nhưng người con
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 79:

      Editor: heisall


      Việc Đồng Lôi bỏ là đả kích rất lớn đối với mọi người, đặc biệt là Lý Cẩm khi nghe con dâu bà bỏ , rất muốn đánh chết đứa con trai kia.

      Vợ chồng Đồng thị qua đêm càng già thêm rất nhiều, bởi vì con bọn họ mới vừa sinh non lại mình chạy ra ngoài, làm sao bọn họ có thể lo lắng cho được, ngộ nhỡ thân thể có chuyện gì nguy hiểm, bảo bọn họ sau này phải sống thế nào?

      Hai nhà Đồng Lục cũng yên lặng ở trong đau khổ, hình như trừ người kia, kể từ khi tỉnh lại, vẫn giống như có chuyện gì xảy ra, làm việc như cũ, ăn cơm như cũ, người của thấy được bất kỳ hơi thở đau thương nào.

      Lý Cẩm nhiều
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 80:

      Editor: heisall


      " ràng cái gì?"

      Khép tài liệu lại, trong nháy mắt kia, Tô Mạt thấy được trong mắt lửa giận vùn vụt.

      Tô Mạt hiển nhiên có chút hoảng hốt, biết làm thế nào điều tra được, nhưng làm nhiều việc như vậy, chẳng lẽ cứ biến thành bọt biển như vậy, , cam lòng.

      "Tử Hiên, đây là có ý gì, chẳng lẽ nghi ngờ những khoản tiền này là do em tham ô sao, nhưng chỉ bằng những thứ này là có thể chứng minh là em làm sao?" có bằng chứng cụ thể tất cả đều là suông.

      Lục Tử Hiên đè nén tức giận nhìn , quả đấm từ từ nắm chặt hai bên người.

      "Xem ra chưa tới phút cuối còn chưa chịu nhận!" lạnh lùng , có lẽ vừa rồi còn muốn chừa cho chút mặt mũi, muốn làm mọi chuyện, tại xem ra được, như vậy Tô Mạt còn là hồn nhiên xinh đẹp sao?

      "Trác Nhiên, cậu vào đây chút!"

      Vừa nghe gọi Trác Nhiên, phản ứng đầu tiên của Tô Mạt chính là ta biết cái gì?

      "Tử Hiên, cậu tìm tôi!" giọng tà mị truyền đến từ phía cửa, giơ phần túi giấy lên Trác Nhiên bước từng bước dài tới chỗ Lục Tử Hiên, khi nhìn qua Tô Mạt miệng nhếch lên nụ cười tà tứ: "Ơ, Tô tiểu thư cũng ở đây sao?"

      "Hừ!" Quay đầu nhìn ta, trong lòng khỏi khẩn trương, giọng hình như hơi run rẩy: "Tử Hiên, đừng nghe những người khác lung tung, em như vậy, sao làm ra chuyện tổn thương được?" xong liền rơi ra vài giọt nước mắt.

      Trác Nhiên ở bên nhíu mày, nhìn gương mặt của Tử Hiên xanh mét, cũng biết muốn nổi giận, cố làm ra vẻ kinh ngạc : "Nếu Tô tiểu thư chưa từng làm cần gì phải vội vàng giải thích?"

      "Tôi. . . . . ."

      "Chờ chút!" Trác Nhiên căn bản cho cơ hội giải thích, tiếp tục : " biết Tô tiểu thư có biết người đàn ông tên là Tưởng Đường?"

      Tưởng Đường? Trong lòng Tô Mạt đột nhiên cứng lại, chột dạ nhép miệng: "Tôi biết Tưởng Đường, Tưởng Đường là ai?" Cho dù ta đúng người nào, nhưng tuyệt đối thừa nhận, ở chỗ này cười ha hả.

      " sao? Nhưng ta lại là biết Tô tiểu thư đây? Theo như ta , bởi vì quan hệ với Tô tiểu thư, nên ta có được ít tiền?" Liếc nhìn Tô Mạt hơi run: "Hơn nữa chúng tôi đến ngân hàng xác nhận, người chuyển tiền đúng là Tô tiểu thư đây?"

      "Tô Mạt, còn gì để ?" Trước kia dù thế nào Tử Hiên cũng thân thiết gọi tiếng “Tiểu Mạt”, đây là lần đầu tiên gọi cả tên lẫn họ như vậy, dược, trong lòng bắt đầu đánh trống.

      Lập tức quỳ gối trước mặt Lục Tử Hiên: “Tử Hiên, xin lỗi, em phải cố ý, em như thế, nhưng em cũng còn cách nào, đều là do Tưởng Đường ép buộc em.”

      “Những chuyện này tôi đều có thể tha thứ cho !” câu tha thứ khiến Tô Mạt cảm giác như sống lại lần nữa, Tử Hiên cuối cùng vẫn , sao có thể tổn thương được, nhưng câu tiếp theo lại làm cho trái tim mới vừa tới thiên đường lại rơi vào địa ngục nữa.

      “Nhưng tại sao lại chụp những tấm hình kia để tôi hiểu lầm Lôi Lôi?”

      A, là buồn cười.

      “Ha ha ha….” Tô Mạt đột nhiên cười lớn: “Lục Tử Hiên, làm nhiều chuyện như vậy, ra vẫn là vì kia, đúng vậy, tôi chính là muốn tổn thương ta, để ta thất vọng về , để ta rời khỏi vốn chính là của tôi, tôi chỉ lấy lại những thứ thuộc về mình có lỗi gì?”

      “Tưởng Đường là tên phá của, gia sản bị ta hoang phí còn mống, cho nên tôi lừa gạt Tưởng Đường , chỉ cần tôi trở lại bên cạnh lần nữa, đến lúc đó muốn bao nhiêu tiền có bấy nhiêu?” xong cười lớn.

      Lục Tử Hiên khổ sở nhắm mát lại, những chuyện này cũng ràng, nếu như phải do Tô Mạt dồn ép tha, có lẽ mãi mãi biết, chưa bao giờ nghĩ tói, mình từng tính toán như thế, làm phải tổn thương tốt, lúc này lương tâm của như bị người ta đâm sao máu chảy ròng ròng, như vậy cũng tốt, có thể hoàn toàn nhìn này.

      Bình ổn sóng lớn trong lòng, lạnh lẽo mở miệng:” , về sau tôi khong bao giờ muốn gặp nữa!” Cũng muốn quan tâm nữa, tại có thể tìm trốn chạy đó rồi.

      …” Tô Mạt đuổi theo, cũng quản người khác nhìn mình như thế nào, liền kéo : “Tử Hiên, đừng đối xử với em như vậy, coi như muốn gặp em, cũng phải vì đứa nhro trong bụng em mà suy nghĩ, nó thể có ba…..”

      Bốn phía vang lên từng trận hít thở, Lục Tử Hiên thể tin vào tai của mình, đứa bé? Sao lại như vậy? chẳng lẽ là lần đó? Nhớ lần đó uống say, nhưng khi tỉnh lại lại phát Tô Mạt nằm bên cạnh.

      “Tô Mạt, đủ rồi!” Trác Nhiên dùng sức gầm , tức giận ngắt lời , vung tay cái, ném tài liệu trong tay ầm tầm tán loạn mặt đất.

      này là xảo quyệt, cứ láo mà nháy mắt như vậy sao?

      Hít hơi sau, Trác Nhiên cố gắng làm cho mình kích động: “tôi biết bây giờ nên gọi là Tô tiểu thư, hay là Tưởng phu nhân?” Cắn răng nghiến lợi xong từng câu từng chữ.

      Mặt Lục Tử Hiên kinh ngạc nhìn .

      Tô Mạt cũng mở to hai mắt, tất cả chuyện này tới quá đột ngột.

      đừng càn!” Tô Mạt giãy giụa lần cuối, mặc dù ngay cả chính cũng tin.

      “Đó phải là giấy chứng nhận kết hôn do Canada cấp sao?” ánh mắt của các nhân viên đều phát phần giấy chứng nhận khả nghi trong đống tài liệu mặt đất.

      Trác Nhiên cười châm chọc: “Tử Hiên, cậu biết ? Tưởng Đường với ta căn bản chính là vợ chồng, lần đó chuyện cậu say rượu, là bọn họ cố ý, Tưởng Đường cũng đứa này căn bản cũng phải là của cậu!”

      Lúc này Tô Mạt còn hơi sức để giải thích cái gì? Đối mặt với câu hỏi của Trác Nhiên, có sức phản bác lại.

      “Tử Hiên….” Vần chưa từ bỏ ý định nhìn Lục Tử Hiên.

      “Cái người phụ nữ vô liêm sỉ này!” Đột nhiên, liền nắm chặt cánh tay của , hề thương tiếc, người phụ nữ này lại còn dám sử dụng tâm kế với như vậy, quá đáng sợ, vung tay cái, Tô Mạt bị đẩy mạnh ngã xuống đất.

      Trác Nhiên đưa vé máy báy cho , gật đầu với cái.

      “Tử Hiên………..em rất !” Tô Mạt nhào tới, ôm lấy chân Lục Tử Hiên, biết, nếu bây giờ bỏ , như vậy còn hy vọng nào nữa.

      “Tránh ra!” Gầm tiếng, dùng sức tránh khỏi dây dưa của , cũng quay đầu lại xông ra ngoài.

      “Từ Hiên…….”

      “Từ Hiên……..”

      Muốn bắt được cái gì, nhưng cái gì cũng bắt được: “A______” Thét lên tiếng, chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, ngơ ngác móc ra chiếc nhẫn từ trong túi tiền_______” Tình vĩnh cửu”, sau đó ngu si đần độn lại với người bên cạnh: “Tôi và Tử Hiên kết hôn, tôi và Tử Hiên kết hôn, các người xem đây là nhẫn kết hôn của chúng tôi, ha ha…….”

      Mọi người nhìn trộm mặt nhau, Trác Nhiên thở dài, lại là bị thương vì tình, biết là đáng hận, hay là đáng thương?
      Last edited by a moderator: 7/6/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 81: Năm năm sau.

      Editor: heisall


      Chicago, nước Mỹ.

      Buổi trưa dưới bầu trời nổi lên trận tuyết, tuy nhiên nó ngăn cản được nhiệt tình của bọn trẻ, những đứa bé tụm năm tụm ba chạy khắp nơi, thỉnh thoảng hốt lên nắm tuyết ném qua.

      Ngoại ô nước Mỹ, trong địa phương phong cảnh như tranh vẽ, tòa biệt thự giống như pháo đài xưa, tuyết trắng càng làm tôn lên vẻ cổ kính và trang nghiêm của nó.

      Trong sân, đứa bé người đàn ông tuấn cùng nhau đắp người tuyết, biết người đàn ông cái gì với đứa bé, chỉ nghe được tiếng cười khanh khách của nó, ấm áp.

      xinh đẹp, lẳng lặng tựa vào cửa, mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

      Chợt người đàn ông bên tai đứa bé, chỉ thấy đứa bé đứng lên, nắm nắm tuyết ném về phía , tránh kịp vừa vặn bị ném trúng, tuyết dọc theo gương mặt nhàng trợt xuống.

      "A ——" hét lên tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra.

      Thấy bị ném ở bên trong, đứa bé hưng phấn vỗ vỗ tay: "Mẹ bị ném trúng rồi,mẹ bị ném trúng rồi…….”

      “Tiểu tử thối!” cắn răng nghiến lợi, chợt khom người cũng hốt lên nắm tuyết mặt đất ném tới.

      “Ba, cứu mạng___” Đứa bé kêu to, tìm kiếm giúp đỡ của người đàn ông.

      Trong lúc nhất thời trong sân cầu tuyết bay đầy trười, ba người chơi chán, lúc này người lớn cũng nháo nháo giống như đứa bé, biết qua bao lâu, đứa bé kéo vạt áo , ngứng lắc.

      “Mẹ………Đói bụng quá………Đói bụng…………” Nhìn bộ dạng đáng thương như vậy, nhìn lúc lòng chua xót………!

      tay ôm lấy đứa , sau đó hôn lên khuôn mặt nhắn cái. “Được rồi, đói bụng rồi, mẹ làm rất nhiều món ăn ngon, bảo đảm rất thích.”

      “Ăn ngon!” Trẻ con chính là trẻ con, vừa nghe đến có đồ ăn ngon, hai mắt lập tức sáng lên, vội vàng ôm cổ của , hôn mạnh lên mặt : “Thích mẹ nhất!”

      Người kahcs nghe thấy rất vui, tay giật lấy đứa trong ngực của ra, giơ lên cao: “Tiểu tử thúi, con thích người nào nhất hả?”

      “Trường Tuấn, mau để đứa bé xuống!” bị động tác của dù dọa, người đàn ông này sao lại so đo như vậy?

      Lạc Trường Tuấn cũng quan tâm, liếc nhìn cái: “Lôi Lôi bảo bối, như vậy rất công bằng? tại sao tiểu tử này lại thích em nhất?” cái bộ dạng kia giống như ai thiếu mấy triệu vậy.

      là giống như trẻ con?” Lắc đầu cái, tiết mục như vậy, biết diễn ra bao nhiêu lần rồi, sớm thành thói quen, đẩy cái: “Lạc Trường Tuán, cảm thấy mình rất nhàm chán sao?”

      xong cũng quản cha con bọn họ, để bọn họ náo loạn, mình vào phòng.

      Thấy như vậy, Lạc Trường Tuấn lập tức để đứa xuống, chân dài bước theo tới, ôm vai của : “Nhàm chán, nơi nào nhàm chán? Sao lại nhàm chán?” cũng cảm thấy?

      Đồng Lôi bất đắc dĩ trợn trắng mắt, đứng dậy chui vào phòng bếp bưng món ăn ngon ra cho bọn họ.

      “Oa, là phong phú!” Hai người đàn ông lớn này thấy có bưng món ăn ngon ra, lập tức vây quanh , trong mắt phóng ra tia giảo hoạt, thừa dịp để ý, hai cái tay lớn đồng thời đưa tới dĩa cánh gà phía bàn.

      “Bốp!” Đồng Lôi lặng yên tiếng động gõ cái lên hai cái tay, nghiêm mặt, “ rửa tay sao?”

      “Bảo bối……”

      “mẹ………”

      “Cồn mau …………” Cau mày, thanh cũng cao hơn mấy phần loại chiến thuật tình cảm này vô dụng với .

      Hai người đàn ông lớn này liếc nhau cái chạy đến phòng vệ sinh nhanh như làn khói, nhìn hai bóng lưng rời , Đồng Lôi lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

      Paris, nước Pháp.

      Mặt trời chiều ngã về phía tây, mặc dù xinh đẹp nhưng cũng ngắn ngủi, bóng dáng đứng trước cửa sổ sát đất, đơn mà lạnh lẽo.

      “Tổng giám đốc, thành phố A có dự án cần tự mình trở về giải quyết?” Mặc dù biết lúc này nên quấy rầy, nhưng con thuyền lớn Lục thị này vẫn còn cần trở về quản lý.

      “Vẫn có tin tức của ấy sao?” Mặc dù biết tin tức này tổn thương người mình, nhưng vẫn muốn xác định, tìm năm năm rồi, nhưng chút tin tức nào của .

      Năm năm qua, mỗi góc khắp nước Pháp, tuy nhiên vân tìm được bóng dáng của ? Ngay cả chút tin tức cũng có? Giống như biến mất vào hư ?

      xin lỗi tổng giám đốc, vẫn có tin tức của tiểu thư”

      Nghe trợ lý . Lục Tử Hiên đau đớn nhắm mắt lại, tiếp theo xoay người: “ thôi!” Giọng tràn đầy từ tính mang theo nhiều mất mát.

      Lướt qua trợ lý ra ngoài, thấy bóng lưng mất mát của , trợ lý thanh thở, những chuyện lafmm trong năm năm nay, đều nhìn thấy, mỗi lần lòng đầy tin tưởng, cuối cùng lại mất mác trở về, aiz, sớm biết như thế sao lúc trước còn như vậy?

      Bên trong xe, Lục Tử Hiên trước sau như gì, đây thành thói quen của nah năm năm qua rồi, trợ lý nhìn thấy mà nóng nảy, muốn an ủi chút.

      “Tổng giám đốc cũng đừng lo lắng, cũng tìm được, những năm này Đồng tiểu thu liên lạc với bất kỳ ai, mình ở bên ngoài chắc chắn phải làm việc, sớm muộn gì cũng có tin tức.”

      ngờ rằng, Lục Tử Hiên sau khi nghe xong lời của , trái tim như bị cắt từng miếng , làm cái gì, lạnh nhạt thờ ơ, hiểu lầm, thậm chí tự tay bóp chết đứa bé chưa ra đời, bây giờ thân mình xa nhà, kiếm tiền nuôi sống mình, chính là tên khốn kiếp.

      Sắc mắt của tái nhợt, giống như vừa khỏi bệnh, trợ lý cũng biết mình sai, vội vàng cho miệng lại: “Tổng giám đốc, xin lỗi, tôi phải cố ý!”

      Lắc đầu cái, chuyện này ai cũng rất , chính bản thân có lỗi cũng trách được người nào?
      Last edited by a moderator: 7/6/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :