1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô dâu của tổng giám đốc - Đại Mạc Tuyết Lan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71:

      Editor: heisall


      An An mới vừa nhảy được nữa thân thể té mạnh xuống, đau đến nhe răng trợn mắt.

      Oán hận trừng mắt liếc Đồng Lôi, vuốt vuốt cái mông bị té đau, tiểu nha đầu này lời nào cũng còn được, vừa liền muốn hại chết người, đây quả thực là giết người mà.

      Đồng Lôi cũng bị làm sợ hết hồn.

      "An An, cậu sao chứ?"

      Mắt An An trợn trắng, nếu phải ấy mang đứa cháu tương lai của mình trong bụng, muốn kéo dậy vứt mặt đất thử chút, nhìn xem thử có đau hay .

      Đáng tiếc, phụ nữ có thai là lớn nhất!

      " có việc gì, xoa chút là hết."

      Đưa tay sờ lên bụng Đồng Lôi, trong lòng thầm, tiểu tử chết toi nếu phải nể mặt con, dì đây giúp, con yên tâm dì cũng tin mẹ con cần con.

      được là làm được, thu tay lại, mặt cũng chậm rãi cúi xuống.

      "Lôi Lôi, mới vừa rồi cậu lời gì mà hồ đồ vậy, cái gì gọi là tới đúng lúc, muốn có đứa bé cũng cần phải có duyên phận, cậu cho rằng giống như mua bán thức ăn ở chợ sao, nghĩ đến khi nào nên mua cái gì, muốn liền cần nữa. . . . . ."

      An An kích động xong, dĩ nhiên Lôi Lôi nghe xong cũng hơi mờ mịt, giống như cái gì cũng , lập tức kéo An An ngồi dậy.

      "An An cậu cái gì đấy?"

      Bị cắt ngang, An An càng tức giận hơn: "Aiz, tớ , sao cậu lại mau quên như vậy, lời mới vừa liền quên, Lôi Lôi cần phải như vậy?"

      Rốt cuộc đây là chuyện gì?

      Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Đồng Lôi, An An muốn tin mau quên cũng khó, tiến lên trước sờ cái trán của chút: "Nhiệt độ rất bình thường, có bệnh."

      Khẽ cái tay sờ trán của mình cái, nhiều như vậy, cũng biết An An ở đây lo lắng cái gì: "An An, tớ chỉ đứa bé tới đúng lúc, phải là muốn nó, cậu ở đây đoán mò cái gì chứ?"

      Lần này đến phiên An An trợn tròn mắt, là mình suy nghĩ quá nhiều.

      "Cậu nghĩ như vậy?"

      Gật đầu cái, nghĩ như vậy, đột nhiên có chút cảm động rơi lệ, ôm cổ An An: "An An, đứa bé này hạnh phúc!"

      Hiểu gần đây bị uất ức quá nhiều, An An biết nên an ủi thế nào, có lẽ có đứa bé chuyện tốt.

      tiễn bác sĩ, Lục Minh Hạo trở lại liền nghe An An ở đó gào to, cho rằng muốn bỏ rơi đứa bé kia, ngờ lo sợ đâu hồi, bây giờ trong phòng là bầu khí hết sức hài hòa, hài hòa đến quên tất cả bi thương.

      Ngày nghỉ lần này vì Đồng Lôi nên kết thúc sớm hơn dự định, An An trở lại Đồng thị, Lục Minh Hạo cũng trở về Lục thị, mỗi người đều trở lại cuộc sống của mình.

      Chỉ là mỗi ngày An An gọi điện thoại hỏi chuyện đứa chút, Lục Minh Hạo thỉnh thoảng cũng mang chút canh từ nhà lớn tới đây, là phụ nữ mang thai cần bồi bổ tốt, An An còn cười , về sau nhất định người chồng chu đáo.

      "Aiz da, bụng hơi đau, biết hôm nay ăn phải cái
      [​IMG]


      Chương 72:

      Editor: heisall


      Thế giới này , ngờ trong gian như vậy, lại có thể gặp được người đàn ông mà mình vừa vừa hận, Đồng Lôi có chút biết làm sao khi gặp .

      Trong mắt Lục Tử Hiên lóe lên tia đau đớn, tim như bị bóp chặt, vẫn là khuôn mặt và bóng dáng ấy, nhưng nụ cười ấy sao mà chói mắt, khi ở cùng mình cũng cười vui vẻ như vậy, nghĩ tới đây ánh mắt lập tức tối lại, từng bước từng bước tới gần.

      Mỗi bước của như đánh vào lòng của Đồng Lôi, đồng thời dưới chân cũng tự chủ lui về phía sau, bây giờ làm cảm thấy vô cùng lo lắng.

      Hình như Lục Minh Hạo cảm nhận được lo lắng của , liền tiến lên bước chắn ngang trước mặt , kéo Lục Tử Hiên lại: "Tử Hiên, có số việc phải như em nghĩ đâu?"

      Hai người đàn ông ưu tú giống nhau đứng đối diện nhau, nhất thời ánh mắt đối địch giao nhau trung, càng như vậy, Lục Tử Hiên càng tức giận hơn, kiêu ngạo lại ngang ngược khạc ra hai chữ: "Tránh ra!"

      Lục Minh Hạo những tránh ra, thân thể càng thêm di chuyển chống đỡ toàn bộ ánh mắt nhìn chằm chằm Đồng Lôi của , coi như ấy vĩnh viễn tiếp nhận mình cũng hi vọng mình có thể bảo vệ tốt cho .

      "Cái tên khốn kiếp này!" Lục Minh Hạo nghĩ tới ra tay, nhất thời
      [​IMG]
      dungggChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73:

      Editor: heisall


      Bên trong bệnh viện.

      "Đau ——, ngốc, có thể tay chút hay ?"

      Lục Minh Hạo nhe răng trợn mắt kêu lên, tại còn đủ sức lực để suy nghĩ chuyện của Đồng Lôi nữa, bởi vì khóe miệng của đau đến nổi rảnh để quan tâm đến chuyện khác.

      "Chê tôi làm tốt, vậy tự làm ." An An cau mày, là đầu bị hư mới có thể giúp người đàn ông đáng ghét này bôi thuốc, aiz da, thôi cứ xem như là vì giúp Lôi Lôi nên bôi thuốc giúp chút?" đó, cũng thiệt là, lớn như vậy rồi mà cú đấm bay tới cũng thấy là sao? biết dùng hai con mắt dưới lông mày để làm gì nữa?" Mặc dù như vậy, nhưng sức lực tay ràng giảm bớt rất nhiều.

      Chắc kiếp trước thiếu nợ này, ngay cả lúc này mà cũng quên kể khổ với mình, có bản lĩnh tự mình thử chút, chuyện biết suy nghĩ.

      "Aiz. . . . . ."

      "Aiz da, làm gì thế? Giết người à?" Ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào cầm miếng bông trước mặt, nếu như ánh mắt có thể giết người, An An biết chết bao nhiêu lần rồi: " phải lợi dụng
      [​IMG]
      dungggChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74:

      Editor: heisall


      Mệt quá, cả người đều rất mệt mỏi, cố gắng muốn mở mắt, nhưng đáng tiếc cách nào như ý muốn.

      biết rốt cuộc mình bị sao, chỉ biết sau khi thoát khỏi kiềm chế của Lục Tử Hiên, sau đó chặn chiếc taxi, sau đó nữa bụng rất đau.

      Trong đầu thoáng qua tia sáng: "Con, con của ."

      "Bác sĩ, rốt cuộc ấy sao rồi?" Bên tai đột nhiên truyền tới giọng ân cần, Đồng Lôi nhận ra, đó là giọng của An An, muốn hỏi ấy, con của thế nào?

      "Chúng ta ra ngoài ." Lục Minh Hạo đẩy An An, ra hiệu với bác sĩ, bác sĩ lập tức hiểu ý: "Tiểu thư, chúng ta vẫn nên ra ngoài rồi , bây giờ bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi."

      "A…" An An vừa định phản đối, nhưng bác sĩ như vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn rời khỏi phòng bệnh, lúc ra ngoài vẫn quên nhìn Đồng Lôi nằm yên tĩnh giường bệnh.

      ấy bị như bây giờ đều do người kia làm hại, nếu Lôi Lôi xảy ra chuyện gì, nhất định bỏ qua cho ta.

      Đợi tất cả mọi người rời khỏi phòng bệnh, An An kịp chờ mà níu lấy áo bác sĩ, khẩn trương muốn biết tình hình lúc này của Lôi Lôi.

      "Bác sĩ, bây giờ có thể rồi?"

      "Ông cứ ?" Lục Minh Hạo cũng kịp chờ liền mở miệng, trời mới biết tâm trạng của khi nhìn thấy Lôi Lôi bị đưa vào đây, thế nhưng cần phải tỉnh táo dặn dò bác sĩ, nhìn thấy An An nóng nảy như vậy, hình như hiểu chút, tại sao tính tình hai người khác nhau như thế nhưng lại trở thành bạn tốt, có lẽ đây là lần duy nhất hai người ăn ý như vậy.

      "Đồng tiểu thư hình như bị đả kích lớn, mới có thể dẫn đến tượng xảy thai, nhưng cũng may mắn là tới kịp lúc, nếu chậm chút, có thể . . . . . ."

      Bác sĩ toàn bộ, nhưng bọn họ làm sao lại biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, phụ nữ mang thai vốn phải được quan tâm cẩn thận, vừa rồi bọn họ nên để Lục Tử Hiên mang ấy .

      Càng nghĩ càng giận, An An đẩy đám người xông ra bên ngoài, Lục Minh Hạo vừa nhìn thấy xông ra ngoài, cũng kịp nghe bác sĩ gì nữa, liền xoay người theo.

      "Đừng quá xúc động!" Lục Minh Hạo nhanh hơn bước, kéo An An vừa muốn bước vào thang máy ra ngoài, ra sức kéo đến bên, nha đầu này chạy trốn rất nhanh, thiếu chút nữa đuổi kịp .

      " buông tôi ra!" An An khẽ quát tiếng, muốn đẩy bàn tay to giữ chặt mình ra, nhưng, sức của cái tay này quá lớn, làm sao cũng gỡ ra được: "Lục Minh Hạo, cái tên đáng ghét này? Mau buông tôi ra!"

      "Nổi điên cái gì?" Môi mỏng khẽ nhúc nhích, càng dùng sức níu cánh tay của , biết lo lắng cho Lôi Lôi, nhưng bây giờ quan trọng nhất
      [​IMG]
      dungggChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 75:

      Editor: heisall


      Khi bác sĩ xác định có thể xuất viện, Đồng Lôi vẫn phải ở lại bệnh viện hai ngày, An An mới cho phép xuất viện.

      cái gì là vì suy nghĩ cho đứa bé ở trong bụng của , lúc ấy khi ấy câu này, Đồng Lôi ở bên liền trợn mắt, tại sao ấy còn khẩn trương hơn so với mình.

      Thấy ấy quan tâm mình nhiều như vậy ở thêm mấy ngày nữa cũng được, cho đến khi ấy hài lòng.

      "Lôi Lôi, cậu nghĩ cái gì?" An An vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trước mặt mình là khuôn mặt cười chúm chím, lấy cái tay vỗ , muốn gọi suy nghĩ của về.

      Lắc đầu cái, chỉ cười .

      " sao?" Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy làm đầu của ấy cũng căng lên, bây giờ trông gà hoá cuốc rồi.

      "Uh!" gật đầu cái, cầm quần áo nhét vào trong túi xách, chợt nghĩ tới điều gì: "An An, tớ nằm viện lâu như vậy, có ai biết chứ?"

      Dù sao Lục gia cũng phải gia đình bình thường, hơn nữa bệnh viện này cũng là của Lục gia, mình ở đây lâu như vậy, sao người của Lục gia có thể biết?

      "Đại tiểu thư của tôi, cậu cứ thoải mái , bên bệnh viện Lục Minh Hạo sớm sắp xếp xong, nếu có người biết, đoán chừng trong phòng này sớm đầy ắp người rồi." Cầm giỏ xách sắp xếp xong lên, thấy vẫn còn lo lắng, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Tớ làm việc mà cậu vẫn chưa yên tâm sao, thôi!"

      Nhìn bóng lưng An An, đột nhiên cảm thấy ấy rất phiền toái, cúi đầu, sờ sờ cái bụng vẫn còn bằng phẳng như cũ, con à, con hạnh phúc.

      "Sao vậy?" Vừa thấy họ ra ngoài, Lục Minh Hạo lập tức tới đón, muốn cầm túi xách trong tay An An, đáng tiếc người khác căn bản để ý đến , vòng qua rời .

      Tay Lục Minh Hạo vẫn còn lúng túng giơ lên giữa trung, thả cũng được giơ cũng xong, rất xấu hổ, nha đầu này vẫn còn tức giận, tính khí đúng là rất bướng bỉnh, cũng lâu như vậy, khi gặp vẫn là khuôn mặt nghiêm túc.

      Đồng Lôi biết giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi nằm viện mấy ngày nay, bọn họ rất ít khi xuất cùng lúc trước mặt của mình, nếu như có xuất cũng nồng nặc mùi thuốc súng.
      " hai, An An phải cố ý." Thấy tình hình như vậy, Đồng Lôi cũng hết sức áy náy, dù sao cũng có lòng đến đón mình .

      Lúng túng thu tay lại, Lục Minh Hạo mới xoay đầu lại, nhìn , vuốt đôi tay, bộ dạng buông lỏng: " có việc gì, quen rồi!"

      An An cất xong đồ, lại
      [​IMG]
      dungggChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76:

      Editor: heisall

      Lục Tử Hiên dừng xe trước cửa biệt thự, lẳng lặng ngồi ở trong xe, nhìn ánh đèn lầu hai, biết bao nhiêu lần mình dừng trước cửa nhà giống như vậy, cũng vào, kể từ ngày hai người ầm ĩ vui, đèn trong biệt thự thời gian dài sáng, tâm tình bất giác trầm xuống, cho là trở lại nữa, nhưng bây giờ. . . . . .

      Cuối cùng vẫn là , cách nào kềm chế, nếu dùng tất cả biện pháp để giữ ấy lại bên người, nhưng ấy cũng mình, nếu cùng hai. . . . . . Thân mật như thế. . . . . .

      Nghĩ tới đây, Lục Tử Hiên nắm chặt quả đấm, trong lòng đầy tức giận.

      Đẩy cửa xuống xe, nhưng khi vừa vào phòng khách, trực giác cho biết, có người thứ ba tồn tại ——

      hai sao?

      Đây là suy nghĩ đầu tiên của , nghĩ tới đây, lập tức xông lên cầu thang Nhưng hình như phải như nghĩ, trong phòng khôngcó thanh giống như trong dự đoán, thấp thỏm trong lòng liền hạ xuống, chỉ là có việc hiểu, trễ thế này sao Tiểu Mạt lại tới đây?

      Nghe giọng của các ấy giống như thương lượng chuyện gì? Nhưng giữa các ấy căn bản có bất kỳ liên hệ gì, trừ ra? Nghĩ tới đây trong lòng vô cùng thoải mái, giống như bị người khác tính kế?

      “Cái gì đúng theo nhu cầu…” Hét lớn tiếng, tức giận đá văng cửa ra.

      Hiển nhiên Đồng Lôi căn bản ngờ tới Lục Tử Hiên trở lại vào lúc này, chỉ hơi giật mình, sau đó cũng sao cả, ngược lại Tô Mạt thấy gương mặt Đồng Lôi nhàng, liền nghĩ rằng cố ý, nếu vừa rồi sao lại thoải mái đồng ý ly hôn như vậy, ra là có mục đích.

      Lúc này ba người, người tức giận, người bình tĩnh, người đứng ngồi yên.

      khí rất là quỷ dị, Đồng Lôi chỉ nhìn thoáng qua Lục Tử Hiên, rồi sau đó nhang lướt qua bên cạnh .

      Đáng tiếc như ý muốn, cái tay nắm chặt cánh tay của , thanh lạnh lùng vang lên ở bên tai: “Lời của tôi có nghe thấy sao?” có thể nhịn được chán ghét của , ít nhất còn có thể nhớ tới mình, nhưng lạnh lùng như vậy làm sợ hãi.

      Đồng Lôi cũng giãy ra, mặc cho lôi kéo!

      Tô Mạt biết lúc này mình nên ở chỗ này, biết là cố ý hay vô tình lúc qua bên cạnh bọn họ, phần giấy thỏa thuận li hôn kia trùng hợp rơi xuống.

      “Đây là cái gì?” Khi Tô Mạt còn chưa kịp ngồi chồm hổm xuống nhặt, tờ giấy rơi vào tay Lục Tử Hiên, được tự do nên Đồng Lôi chỉ muốn rời nhanh chút.

      Bởi vì tức giận, dọc theo tờ giấy bị nắm lấy nhăn nhúm: “Đồng Lôi, muốn li hôn?” Lục Tử Hiên khẽ quát tiếng, thân thể ngăn cản Đồng Lôi muốn xuống lầu.

      “Lôi Lôi, xin lỗi, tôi ngờ!” Tô Mạt ra vẻ có lỗi nhìn Đồng Lôi, tay khoác qua cánh tay Lục Tử Hiên: “Cũng cần tôi giúp đưa cái này cho Tử Hiên rồi.”

      Lôi Lôi? Đồng Lôi cười lạnh, học lúc nào quen thân như vậy rồi, ngờ? ta căn bản là cố ý, muốn đẩy tất cả trách nhiệm lên người của ?

      trả lời tôi!” lâu nghe được câu trả lời của , Lục Tử Hiên nóng nảy, thấy cười coi thường, tức giận càng lớn hơn, hung hăng bắt được cánh tay của , gầm , lúc này hoàn toàn mất lý trí, cũng tự mình đẩy tất cả trách nhiệm lên người , hoàn toàn quên mất nghe đến cái từ “đúng theo nhu cầu” này.

      “Lục Tử Hiên, phải nhìn thấy sao, cần gì hỏi lại tôi?” Nếu nôn nóng muốn biết như vậy, vậy đúng như ý muốn của .

      ngờ lại thoải mái đồng ý như vậy, tuyệt đối giải thích, Lục Tử Hiên như con mãnh thú, mất lý trí bóp cổ Đồng Lôi.

      Bởi vì thiếu khí, mặt của Đồng Lôi liền đỏ bừng, chuyện đứt quãng, “Lục…. Tử Hiên, bỏ…. tay!” ngừng đánh cánh tay của , tuy nhiên nó hề nhúc nhích, sức lực của những giảm mà ngược lại còn có xu hướng mạnh hơn.

      Tô Mạt nhìn thấy có cái gì đúng, nếu tiếp tục như vậy nữa xảy ra án mạng.

      “Tử Hiên, mau buông tay!” Tô Mạt lo lắng gọi: “Mau dừng tay, nếu tiếp tục như vậy, ấy bị bóp chết!” vất vả mới đến được bước này, nên tuyệt đối thể xảy ra chuyện gì, Lục Tử Hiên là cơ hội cuối cùng của .

      Lục Tử Hiên giật mình cái, mới phát ra mình làm gì, hung hăng hất ra: “Đồng Lôi, về sau chúng ta…” còn quan hệ.

      Đáng tiếc lời của còn chưa hết, ĐỒng Lôi bị đẩy cái như vậy, cả người ngã về sau, nhưng ngờ sau lưng chính là cầu thang, theo quán tính, cả người liền nặng nề lăn xuống…

      “Lôi Lôi---”Lục Tử Hiên ngờ có thể như vậy, liền trợn tròn mắt…

      tiếng thét chói tai vang lên, Đồng Lôi liền lăn sàn nhà.

      “Lôi Lôi---”

      Lục Tử Hiên vội vã lao xuống cầu thang.

      Đồng Lôi chậm rãi ôm bụng: “Bụng… của tôi… đau quá…” Khổ sở ra mấy tiếng…

      Lục Tử Hiên phát dưới người chảy ra vũng máu, cũng quản nhiều như vậy, liền ôm lấy , lao ra cửa, đặt nằm ngang vào chỗ ngồi phía sau xe.

      Lục Tử Hiên vừa lái xe vừa ngừng nhìn chỗ ngồi phía sau, tiếng khóc đau đớn tựa như con dao mạnh mẽ đâm nát trái tim .

      “Lôi Lôi, đừng sợ!” Lúc này liền nghĩ đến việc muốn giết chết chính mình.



      “Bác sĩ, bác sĩ---” Trong bệnh viện, Lục Tử Hiên ôm Đồng Lôi chạy như điên hành lang, gào thét lê tâm phế liệt (đau đớn tan nát cõi lòng).
      Last edited by a moderator: 1/6/16
      dungggChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :