1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô dâu của tổng giám đốc - Đại Mạc Tuyết Lan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55: Tiểu Mạt trở về.

      Editor: heisall


      Cứ theo lẽ thường, Đồng Lôi vừa chuẩn bị bữa ăn tối ở phòng bếp vừa chờ Lục Tử Hiên trở lại.

      "Brừm ——" Chỉ nghe được tiếng động cơ xe hơi, chưa kịp phản ứng, Lục Tử Hiên trực tiếp kéo ra cửa, xe thể thao nhanh lao vụt đường phố rộng rãi.

      Đồng Lôi cau mày, tất cả hình như xảy ra quá nhanh, cho đến khi xe dừng lại ở sân bay còn chưa kịp phản ứng.

      Bởi vì là ban đêm, sân bay có nhiều người lắm, có vẻ trống rỗng.

      "Tử Hiên. . . . . ." Trác Nhiên cười khanh khách ôm Lục Tử Hiên cái, sau đó kín đáo đưa cho hai tờ vé máy bay và hộ chiếu, vừa cười vừa nháy mắt với Lục Tử Hiên mấy cái, vỗ vỗ bờ vai của : "Bên kia tớ sắp xếp xong xuôi, hi vọng lần này cậu có thể thành công."

      "Các người cái gì?" Mặc dù Đồng Lôi nghe hiểu bọn họ cái gì. Nhưng cảm giác giữa bọn họ có mưu gì đó, hơn nữa mưu đó còn có quan hệ với bản thân mình.

      Lục Tử Hiên thở phào nhõm, khoác vai của , chậm rãi với : “Có số việc, cảm thấy thể được.” Nếu chuyện như vậy, vậy thản nhiên tiếp nhận.

      Đồng Lôi sững sờ, hôm nay Lục Tử Hiên rất bình thường, ánh mắt đột nhiên sáng lên, chẳng lẽ nghĩ ra được?

      “Chuyện gì?” Sức mặt Đồng Lôi trắng bệch, mặc dù sợ lời ra phải điều mình muốn, nhưng vẫn muốn biết.

      Nhìn sắc mặt trắng bệch của , Lục Tử Hiên đau lòng, cộ cũng kiên cường như trong tưởng tượng vậy, cũng sợ, bàn tay lau gò má của , vừa muốn chuyện, đột nhiên, hồi thanh thân mật tràn đầy lỗ tai.

      “Tử Hiên__________”

      Kinh ngạc quay mặt sang, người cao gầy, diện mạo xinh đẹp cười khanh khách tới, thậm chí trực tiếp bỏ qua tồn tại của người khác, tiến vào trong ngực Lục Tử Hiên.

      “Tiểu Mạt________” Giọng đầy từ tính vang lên, trong lòng Đồng Lôi ngẩn ra, có thể thấy dịu dàng trong mắt chưa từng thấy qua.

      “Tử Hiên, em rất nhớ !” thanh mảnh mai quyến rũ làm trái tim Đồng Lôi đau nhói.

      Dưới chân lảo đảo ngã xuống, thể tưởng tượng nổi nhìn đôi bích nhân ôm nhau trước mặt, tim giống như bị xé toạt ra.

      “Tiểu Mạt, rốt cuộc em về rồi, lo lắng.” biết là thói quen hay là , Lục Tử Hiên rất tự nhiên ra đoạn văn này, tựa như mỗi ngày trước kia đều là luyện tập.

      Nước mắt Đồng Lôi chịu thua kém chảy xuống, nếu là oanh oanh yến yến trước kia, có lẽ có thể hợp tình hợp lý mà đẩy bọn họ , nhưng ấy giống vậy, ấy là Tô Mạt.

      Oanh oanh yến yến: các vây quanh Lục Tử Hiên.

      ra cuối cùng là mình vọng tưởng rồi, Đồng Lôi dùng sức lắc đầu, tại sao? Lục Tử Hiên tại sao? Tại sao phải nhục nhã em như vậy? Hoặc là từ đầu chí cuối đều nhục nhã em, tựa như những gì kia trongbữa tiệc lần trước, người chỉ có Tô Mạt, em chỉ là công cụ giải trí lúc buồn chán.

      phải lo lắng, phải em trở về rồi sao?” Tô Mạt kéo cánh tay của làm nũng, mặc kệ đây là nơi nào, trong lòng Lục Tử Hiên chỉ có mình , những vấn đề khác rất dễ giải quyết.

      Lục Tử Hiên, đây chính là lựa chọn của , mình giống như chú hề, mọi thứ hạnh phúc đều là giả.

      Bước chân từng bước từng bước lui về phía sau, biết nơi đó căn bản có đất cho đặt chân, từ đầu tới cuối chỉ là đối tượng bị người cười nhạo, kể từ khi Tô Mạt xuất , mọi ánh mắt của Lục Tử Hiên đều tập trung người của ấy.

      Đồng Lôi, lần này ngươi nên hết hy vọng rồi.

      “Tử Hiên, em nghe kết hôn, là sao?” Ôn tồn trong chốc lát, Tô Mạt đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi trong mắt phiếm nước mắt, có khuynh hướng nếu gật đầu khóc.

      Thân thể Lục Tử Hiên cứng đờ, theo bản năng quay đầu lại, bóng dáng vốn nên đứng phía sau mình biến mất rồi, tim bỗng nhiên bóp chặt, chuyện liền đẩy Tô Mạt ra.

      Tô Mạt ngờ bị đẩy ra, thấy giống như tìm cái gì, lông mày nhắn nhàng nhướng lên: “Tử Hiên, sao vậy? tìm cái gì ở đây?”

      phải ấy đều thấy được chứ?”

      Tô Mạt căn bản có nghĩ đến gặp được Lục Tử Hiên ở sân bay, nhưng hình như là ông trời ưu ái , mới xuống máy bay liền gặp được người đàn ông ưu tú này, cho nên cái gì cũng nhớ, liền trực tiếp nhào tới trong ngực , trong lòng cho là chắc chắn ngại, bởi vì bọn họ từng nhau như thế, cho nên căn bản có nhìn thấy tồn tại của Đồng Lôi.

      “Tiểu Mạt, bây giờ còn có chuyện nên trước.” với Tô Mạt tiếng, sau đó vội vã chạy ra ngoài, sợ hiểu lầm cái gì?

      Tô Mạt kêu mấy tiếng mà cũng quay đầu lại, giận đến dậm chân, ràng cảm thấy Lục Tử Hiên thay đổi, nếu là trước kia, trễ thế này, nhất định đưa về nhà, nhưng hôm nay lại bỏ mình ở nơi này.

      Lục Tử Hiên sải bước ra, nhưng cửa sân bay trống rỗng chẳng có cái gì cả.

      “Lôi Lôi…” Ở trong lòng vô lực hô to, co nhất định hiểu lầm, chuyện ngày hôm nay làm sao biến thành như vậy, nghĩ tới, hơi sức cả người liền giống như bị hút hết, thân thể xụi lơ.

      có thể về nhà hay , con ngươi căng thẳng, lập tức nhảy lên xe thể thao, dưới chân hung hăng đạp chân ga, đồng thời tay móc điện thoại ra, đè xuống chuỗi số quen thuộc.

      Nhưng trong điện thoại đều là thông báo tắt máy, làm vô cùng phiền não, tim giống như rơi vào địa ngục.






      Chương 56: Jack

      Editor: heisall


      Trác Nhiên yên tĩnh lái xe, chỗ cạnh tài xế, Đồng Lôi ngồi yên lặng, giọt nước mắt, trầm mặc khiến người khác sợ hãi, bên lái xe, vừa len lén quan sát nét mặt của , trong lúc nhất thời câu cũng nên lời.

      Mới vừa thấy Tiểu Mạt, trong lòng của liền có dự cảm xấu.

      Quả nhiên, khi Tiểu Mạt nhào vào trong ngực Tử Hiên, nhìn thấy được nét bi thương mặt , thấy mình chạy , thế nhưng quỷ thần xui khiến liền theo.

      "Chuyện mới vừa rồi có thể phải như nghĩ." Trác Nhiên gượng gạo giải thích.

      Đồng Lôi hình như có nghe được lời của , mực trầm mặc, cũng tiện hỏi tiếp, vẫn nên đưa trở về thôi, tại chỉ có thể để suy nghĩ kỹ.

      "Tôi muốn về nhà?" Hình như biết ý nghĩ của Trác Nhiên, đột nhiên , làm tức cười, nghiêng đầu nhìn cái, vẫn có chút phản ứng nào, giống như lời vừa rồi là mình nghe nhầm.

      "Hôm nay tôi có thể ở lại chỗ của đêm ?" Đồng Lôi tiếp, lúc này Trác Nhiên mới tin tưởng mình nghe lầm.

      Hớn hở gật đầu: "Dĩ nhiên có thể, vừa lúc ở bờ biển tôi có gian phòng để trống, có thể ở tại nơi đó. “Tay lái chuyển cái, xe vào đường cao tốc.

      và Trác Nhiên cũng phải rất quen, nhiều nhất chỉ là thấy mặt mấy lần mà thôi, nhưng bây giờ lòng của rất loạn, căn bản nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn tìm nơi để yên tĩnh chút, bên tai từng trận sóng biển vỗ bờ, thỉnh thoảng có mùi tanh mặn của gió biển thổi vào, thổi rối tóc của , đau lòng cách nào hô hấp, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc, mình đúng là đụng tường chết tâm, phải tận mắt nhìn thấy mới có thể tỉnh ngộ.

      Trác Nhiên thêm gì nữa, chuyện giữa vợ chồng bọn họ mình có cách nào nhúng tay vào.

      biết qua bao lâu, xe dừng trước căn biệt thự màu trắng, phong cảnh nơi này rất tốt, có thể thấy khoảng biển rộng, nếu trước kia tới nơi này nhất định rất vui, nhưng hôm nay chỉ có bi thương và mất mát.

      Đồng Lôi rơi vào trầm tư, Trác Nhiên nhíu nhíu mày, nếu mở miệng, bảo đảm bọn họ nhất định ngồi cả đêm trong xe.

      “Vào thôi!” Trác Nhiên thay mở cửa xe, Đồng Lôi lúc này mới phản ứng được: “Cám ơn!” Cởi dây an toàn ra, xuống xe, thà theo vào biệt thự.

      Trang trí bên trong của biệt thự ngoài ý , có phong cách Châu Âu xa hoa mà là trần đầy phong cách gia đình ấm áp, mặc dù có người ở, tuy nhiên chút bụi bặm cũng có, khắp nơi đều dọn dẹp sạch khác thường, hiển nhiên bình thường có người tới nơi này quét dọn, vì vậy, Đồng Lôi khẳng định, Trác Nhiên rất coi trọng căn nhà này.

      Nhìn chỉ đứng, cặp mắt linh động ngừng quan sát, trong mắt ngừng thưởng thức, ấn tượng của Trác Nhiên với nhất thời khá hơn nhiều: “Đừng đứng nữa, ngồi tôi rót ly trà nóng.”

      “Uh!” giọng lên tiếng, còn chưa ngồi xuống, đột nhiên đập vào mắt là con vật khổng lồ nhảy ra từ lầu, chưa kịp phản ứng bị bổ nhào.

      “A_________” Đồng Lôi lập tức rơi xuống đất, chỉ cảm thấy trước ngực là cái gì đó lông mềm mềm, ngẩng đầu lúc này mới phát ra ra là con chó, định nghịch ngợm dùng đầu liếm giữa cổ và gáy của .

      Lúc Trác Nhiên tiến vào thấy bóng dáng của nó, cũng liền quên mất, vừa nghe tiếng kêu của chạy nhanh ra ngoài, đập vào mắt chính là màn ấm áp này, Đồng Lôi nằm ngửa đất, còn đầu sỏ gây nên chuyện kia nằm ở người ăn đậu hũ.

      “Ha ha!” Đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó lớn tiếng bật cười.

      Ánh mắt tức giận nhìn nó, Trác Nhiên lập tức ngậm miệng, đưa tay kéo nằm dưới đất lên.

      “Jack rất thích người lạ, tôi chẳng qua thấy nó hình như đặc biệt thích .”

      Những lời này Trác Nhiên sai, Jack là quà tặng duy nhất của mẹ khi còn sống để lại, ở bên cạnh mình năm năm rồi, kể từ sau khi mẹ qua đời, tính tình Jack thay đổi rất nhiều, trừ người quen, bất kỳ người lạ nào nó cũng hờ hững, hôm nay tất cả ngoài ý nghĩ của rồi.

      “Jack, ngươi tên là Jack?” Đồng Lôi thương sờ sờ lông của nó : “ tiểu tử làm người khác ưa thích.” Hôn nó cái: “Ngươi hạnh phúc, có phòng ở tốt như vậy, có chủ nhân tốt như vậy, nhưng tôi…” nhàng chống đỡ đầu của nó, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

      Thấy rơi lệ, Jack kheo léo liếm láp nước mắt gò má , trong miệng còn phát ra tiếng “Ô ô”, tựa như an ủi , hy vọng đau lòng.

      “Cám ơn Jack!” Bây giờ chỉ có thể tìm ấm áp người con chó, mà người kia vẫn yên lặng là vì người trong lòng trở về nên vui sướng sao.

      Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Trác Nhiên nhìn màn hình lên ba chữ “Lục Tử Hiên”, hồi hộp trong nội tâm hạ xuống, liếc nhìn Đồng Lôi, mới lắc mình ra cửa, nhàng ấn nút tiếp nghe.

      “Này, Tử Hiên!”

      “Trác Nhiên, vợ của tớ đâu?” Bên đầu kia điện thoại truyền đến thanh hơi giận của Lục Tử Hiên, có trời mới biết khi về đến nhà mới phát căn bản có về nhà, hơn nữa điện thoại lại gọi được.

      Nhưng mà đột nhiên nghĩ tới Trác Nhiên, bọn họ cùng nhau ở sân bay, nhưng khi Đồng Lôi mất tích, cậu ta cũng mất tích, có lẽ là cậu ta dẫn , xem như là hy vọng nên kịp chờ đợi liền bấm điện thoại của cậu ta.

      “Tử Hiên, tới hy vọng cậu để cho ấy yên tĩnh chút.” xong trực tiếp cúp điện thoại, thuận tiện tắt máy.

      Hình như là khóc mệt, Đồng Lôi ôm Jack, người chó vùi ở ghế salon ngủ thiếp .

      Trác Nhiên sợ làm ồn , chỉ cầm cái mền đắp lên cho , trong giấc mộng, lông mày của cũng vẫn rối rắm, khóe mắt còn có nước mắt chảy xuống, Trác Nhiên nhìn , trong lòng có nỗi khổ riêng, có bao nhiêu khó chịu mà nằm mơ cũng khóc.
      Last edited by a moderator: 14/5/16
      dunggg, cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57: Đừng hiểu lầm.

      Editor: heisall


      Sáng sớm, bất luận Trác Nhiên gì, Đồng Lôi vẫn quyết định về nhà, dù sao có số việc bọn họ cần chuyện tốt.

      Có thể là buổi tối ngủ được ngon giấc, Đồng Lôi vùi ở sô pha ngủ thiếp rất nhanh, khi tỉnh lại mới phát hơn sáu giờ, trong phòng khách đen thui, có mở đèn, rất dễ nhận thấy Lục Tử Hiên vẫn chưa về, gọi điện thoại cho , điện thoại vang lên nhưng ai nhận, trong lòng có chút kỳ quái, xảy ra chuyện gì sao?

      Trước kia coi như có bận rộn nữa cũng nhận điện thoại của , tâm bắt đầu lo lắng, phải là xảy ra chuyện gì chứ, nếu xảy ra chuyện gì nhất định tha thứ cho mình.

      Lục Tử Hiên chau mày, căn bản có tâm tình nhìn món ăn trước mặt, chỉ uống từng ly rượu , ngược lại Tô Mạt đối diện thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hôm nay ấy có chuyện gì phiền lòng sao? Hôm nay vốn gọi điện thoại hẹn ra ăn cơm chính là muốn lần nữa lấy lại đoạn tình cảm qua, nhưng chỉ mực uống rượu, làm cho kế sách của còn.

      "Tử Hiên, hôm nay có tâm gì sao?" Trong giọng tràn đầy ân cần, còn mang theo bất mãn nhè : "Sao lại uống rượu mà ăn món ăn, có phải những thứ này hợp khẩu vị của hay ?"

      Lục Tử Hiên phiền não chịu nổi, trong lòng vốn buồn bực cho nên Tô Mạt hẹn cũng từ chối.

      Lắc đầu cái, thấy nét mặt Tô Mạt vui, biết cam lòng bị mình quên lãng, nhếch lên nụ cười: " có việc gì, gần đây chuyện của công ty hơi nhiều mà thôi, hơn nữa những người nhân tài luôn tự nhận là rất giỏi, lại duy trì tốt mà thôi."

      Mặt Tô Mạt trầm như nước ăn thức ăn trước mặt, đối với giải thích của Lục Tử Hiên, chút cũng tin, là hạng người gì, còn hiểu sao, nếu như vấp phải những chuyện khác, còn cho phép mình tin tưởng, nhưng vấp phải chuyện làm ăn người làm việc quả quyết, đoạn thời gian bọn họ ở cùng nhau đó, công ty chưa từng có chuyện nào có thể làm khó ? cố ý che dấu mình cái gì sao?

      Lục Tử Hiên cũng biết nghĩ nhiều như vậy, biết là cố ý hay là vô tình, điện thoại di động của rơi ở trong xe, đường tới Tô Mạt đột nhiên muốn mượn điện thoại của gọi điện, lúc ấy cũng có suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp đưa cho , đến phòng ăn Tô Mạt mới cho biết điện thoại di động đặt ở trong xe rồi, lúc đó liền kích động muốn quay lại lấy, nhưng biết vì sao lại bỏ qua cái ý nghĩ này.

      biết Đồng Lôi có thể gọi điện cho hay , nhưng mà cũng muốn cho nếm thử chút mùi vị bị người khác quên lãng, nhưng bây giờ trong lòng lại vô cùng gấp gáp, ngộ nhỡ Đồng Lôi gọi điện thoại cho ai nhận, có thể lo lắng hay .

      Loại tâm tư mâu thuẫn này quậy đầu óc căng lên.

      Loại tình này, quả làm người đàn ông khôn khéo trầm ổn trở nên nóng nảy lo lắng.

      Tô Mạt có chút khó chịu, hôm nay bọn họ gặp mặt căn bản hơn mấy câu, tâm tư Lục Tử Hiên vẫn xác định, cũng hề để ý liền uống nhiều quá, những thứ rượu đỏ kia vốn có tác dụng chậm, cộng thêm tâm tình phiền muộn, bắt đầu choáng váng rồi.

      Cả bữa cơm tối, chỉ uống rượu, căn bản động tới đôi đũa, bụng rỗng lại uống nhiều rượu như vậy, hơn nữa lúc ra cửa, gió đêm vừa thổi, dưới chân khỏi chao đảo.

      "Tử Hiên, chậm chút."
      Tô Mạt lập tức đỡ : “Em đưa trở về.”

      Xe lái vào cửa chính biệt thự, Tô Mạt dường như bừng tỉnh, phòng ốc nơi này giống với nơi ở của bọn họ ở nước Mỹ, mỉm cười nhìn người đàn ông ngủ say ghế xe này, trong lòng thầm thề, nhất định là của em, ai cũng giành được, dù là dâu mới của cũng giống vậy, ấy nhất định là của mình.

      ra hôm nay tới nơi này còn có mục đích khác, chính là tới xem người vợ trong truyền thuyết của chút, chỉ bằng tình cảm Lục Tử Hiên dành cho , chắc chắn có thể khiến cho kia ngoan ngoãn rời .

      Lục Tử Hiên cũng có say hoàn toàn, mặc dù còn có ý thức nhưng cũng thể khống chế thân thể, thể dựa vào Tô Mạt dìu vào nhà, phòng khách mở đèn, cản căn phòng cũng yên tĩnh, trong lòng bất giác cảm thấy mất mác, ấy còn tức giận, chưa trở về sao?

      Dưới chân lảo đảo cái, chú ý hai người đồng thời ngã mặt đất.

      Đèn của phòng khách đột nhiên sáng lên, Lục Tử Hiên theo bản năng lấy tay ngăn cản, cũng thấy bóng dáng đơn bạc đứng ở cửa cầu thang, lẳng lặng nhìn , thấy vẻ mặt, nhưng lại có loại bi thương được.

      “Lôi Lôi______” Lục Tử Hiên lập tức tỉnh táo, mới phát lúc này Tô Mạt dán lên người mình, muốn đẩy ra nhưng chút hơi sức cũng có, lúc này ở trong mắt Đồng Lôi giống như muốn buông Tô Mạt ra.

      ra Tô Mạt cũng biết trong này có người, vừa tiến đến liền phát tối thui, vẫn còn thất vọng, hôm nay thể trình diễn vở kịch rồi, đáng tiếc hình như ông trời cũng đứng về phía , cư nhiên khiến này thấy được.

      Khóe miệng nhộn nhạo trầm cười.

      Đối với động tác muốn đẩy ra mới vừa rồi của Lục Tử Hiên, vẫn còn có chút đau lòng, biết đoạn thời gian này giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, chỉ lá từ trực giác của phụ nữ, biết Lục Tử Hiên này, hôm nay say rượu, đoán chừng cũng là bởi vì ta, cam lòng, người đàn ông này ràng là của .

      Đồng Lôi đứng ở nơi đó nhúc nhích, nước mắt nóng bỏng, nghe được trong phòng khách phát ra tiếng vang lớn, liền lập tức mở đèn, nhưng ngờ chính là, cư nhiên nhìn thấy chồng mình nằm mặt đất cùng khác, hơn nữa này lại là người trước kia của chồng mình.

      suy nghĩ biết giữa bọn họ có phải như vậy hay .

      khí đột nhiên trở nên hết sức xấu hổ, thấy Đồng Lôi rơi lệ, trong lòng Lục Tử Hiên cũng rất khó chịu, tại cái gì cũng là vô ích, có người vợ nào có thể dễ dàng tha thứ cho chồng của mình ôm bạn trước kia xuất trước mặt mình chứ, đẩy Tô Mạt ở trong ngực ra, từng bước từng bước về phía .

      “Là Lục phu nhân sao?” Tô Mạt che giấu hài lòng mặt, khách khí chào hỏi: “Tôi là Tô Mạt, phu nhân chắc cũng nghe Tử Hiên qua, tôi là người trước kia ấy thích nhất, chúng tôi sống chung chỗ rất nhiều năm.”

      Lục phu nhân? Hừ, Tô Mạt châm biếm, vị trí này vốn là của , nếu như phải Lục Tử Hiên ở chỗ này, nhất định tiến lên tát mấy bạt tai, để biết điều mà rời khỏi Tử Hiên.

      “Tiểu Mạt!”. Lục Tử Hiên khiếp sợ nhìn , biết như vậy chỉ làm Lôi Lôi càng thêm hiểu lầm sao?

      “Tử Hiên.” Tô Mạt uất ức nhìn , thanh thấp, nhưng mọi người lại nghe được: “Chẳng lẽ đúng sao? Chúng ta ở nước Mỹ thời gian dài như vậy?” Quả nhiên, động lòng với này.

      Đồng Lôi nỗ lực nhẫn nhịn, muốn nước mắt chảy xuống, tuy nhiên làm sao cũng khống chế được nó, từng bước từng bước từ cầu thang xuống, khi ngang qua bên cạnh Lục Tử Hiên, muốn đưa tay bắt , lại bị thoáng qua, né tránh tay của , cảm thấy bẩn, muốn đụng vào mình.

      tới trước mặt của Tô Mạt, vẽ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “ xin lỗi quấy rầy các người, chúc các người vui vẻ.”

      Lục Tử Hiên có chút hoảng hốt nhìn Đồng Lôi, biết những lời này là có ý gì? Giống như tùy thời cũng biến mất: “Lôi Lôi, chuyện ngày hôm nay, chỉ là hiểu lầm, phải như em nghĩ.” Nắm chặt cánh tay của , gian nan giải thích, nhưng lý do lại cứng ngắc như vậy.

      Đồng Lôi chỉ nhìn , gì, dần dần kéo bàn tay to nắm lấy cánh tay của mình ra, Lục Tử Hiên, loại trò chơi truy đuổi này tôi chơi mệt rồi, bây giờ muốn tiếp tục nữa, tại sao tôi lại là người bị hại cơ chứ, tại sao năm lần bảy lượt vũ nhục tôi, có phải cảm thấy rất thành tựu khi vũ nhục tôi hay , còn lôi kéo người trước kia cùng nhau vũ nhục tôi.
      Last edited by a moderator: 14/5/16
      Chriscô gái bạch dương thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58: Chúng ta ly hôn.

      Editor: heisall


      Đồng Lôi khóc thút thít, tất cả đều trở thành bọt nước, nếu như trước kia còn ôm lấy ảo tưởng, giờ khắc này biến mất thấy tăm hơi, đêm dài đằng đẵng biết nên nơi nào, tình hình như vậy quá quen thuộc, đêm tân hôn đó, cũng có , cũng giống mình chạy như vậy, nhưng tình cảnh lại giống nhau.

      Khi đó là khuất nhục, lần này lại là đau lòng.

      "Lục Tử Hiên, cái tên khốn kiếp này!" Hung hăng đá đèn đường cước, đèn đường lung lay có chút kháng cự, nhưng nội tâm vẫn còn chết từng quyền từng quyền đánh vào phía : "Tại sao lại đối với tôi như vậy, tại sao, tại sao?” Có lẽ là đánh mệt, chán chường tuột xuống theo cột đèn.

      Trong biệt thự, Lục Tử Hiên như pho tượng đứng ở đó, trong hơi thở như có như bay đến mùi vị thanh đạm người Đồng Lôi, hình như khi để ý tiêu tán.

      “Tử Hiên, em đỡ vào nghỉ ngơi.” cực kì hài lòng khi Đồng Lôi rời khỏi, khóe miệng Tô Mạt chứa đựng nụ cười, tại tâm tình của tốt, ngờ tình cảm của bọn họ chịu nổi đả kích như vậy.

      Nhưng dưới chân Lục Tử Hiên dường như mọc rễ, thế nào cũng chuyển động, hít sâu, muốn hít toàn bộ mùi vị tràn ngập trong trung của kia vào người, để cho nó tiêu tán .

      “Tử Hiên, thôi!”

      Lục Tử Hiên đẩy cái tay đỡ mình của ra, trong miệng tự lẩm bẩm: “Lôi Lôi…” Mắt đột nhiên sáng lên, như chim ưng phát ra ánh sáng sắc bén, nhấc chân chạy ra ngoài.

      Tô Mạt hơi sững sờ, tay nhanh chóng kéo , có chút uất ức : “Tử Hiên, đâu?”

      Nhưng bây giờ đâu còn nghĩ được nhiều như vậy, giờ phút này trong lòng của chỉ có ý tưởng, chỉ có người, cho nên chút dịu dàng, chỉ có nhịn được, hất cánh tay ngăn mình ra, sải bước chạy ra ngoài.

      chưa bao giờ có loại sợ hãi này, nhìn bóng lưng biến mất, nghe hơi thở mỏng manh của dần biến mất trong khí, mình như lọt vào vực sâu bóng tối, bất lực như thế.

      Lôi Lôi, cần , có em, ai giúp làm điểm tâm…

      Lôi Lôi cần , có em, ai giúp pha nước tắm…

      Lôi Lôi…

      Trong lòng nổi điên kêu cái tên này, điên cuồng nghĩ tới , biết lúc này tâm tình của mình bắt đầu thay đổi theo , vui mừng, cũng vui mừng theo, ấy đau lòng, cũng đau lòng.

      ấy , lần này ấy rời , bao giờ xuất trước mặt mình nữa.

      Lòng của Lục Tử Hiên như bị xé rách, máu từng giọt từng giọt, luôn cao ngạo lại nhếch nhác như vậy, mồ hôi chảy xuống má, sợi tóc chán chường dính vào trán.

      Lôi Lôi, sai rồi.

      Lôi Lôi, em trở lại , giải thích với em.

      Lôi Lôi, tại sao em cho cơ hội giải thích?

      Nơi này có taxi, cũng quá xa, nhưng tại sao đuổi theo lâu như vậy cũng còn nhìn thấy bóng dáng của , ánh mắt nhìn khắp mọi nơi, có thể xảy ra chuyện gì hay , ý tưởng đột nhiên này làm cho thầm sợ hãi.

      Chợt giống như là nghĩ tới điều gì, vội vã móc điện thoại di động từ trong túi ra.

      Lúc này mới phát , điện thoại di động căn bản cũng mang theo người, mà là để ở trong xe, “Shit!”, nhịn được chửi tiếng, liền vội vàng xoay người chạy về phía biệt thự, tại có thể rời khỏi nơi này.

      Khi sắp vọt vào cửa, tiếng rên truyền vào trong lỗ tai từ bên kia, Lục Tử Hiên cả kinh, tới theo bản năng.

      Trái tim liền vui mừng, lông mày nhíu chặt liền giãn ra, bóng dáng dưới ánh đèn phải của Đồng Lôi còn có thể là ai?

      Ở dưới cột đèn, người này căn bản có chú ý tới , chỉ vùi mình ở giữa hai chân mà phát tiết, hai ngày nay liên tiếp bị đả kích.

      Tiếng khóc kia khiến tâm cũng muốn khóc, mỗi giọt lệ cũng rơi vào trong lòng của , tay nắm chặt hai bên người, chân dài cất bước, chỉ mấy bước, liền ôm vào trong ngực.

      …” Mắt đẹp trợn to, tại sao lại ở chỗ này, phải nên ở bên vị Tô tiểu thư kia sao?

      Nhìn bộ dạng của , Lục Tử Hiên lập tức biết suy nghĩ gì: “Lôi Lôi, Tiểu Mạt đối với chỉ là quá khứ, em là vợ của , chỉ có em mới có thể theo .”

      rất chân thành, sao, Đồng Lôi chỉ hơi sững sờ, gì, rất mệt mỏi, chỉ muốn mau sớm giải thoát, sau đó mình yên lặng sống tốt chút, mặc kệ tại cái gì đều muốn nghe.

      “Lôi Lôi, em thể tha thứ cho hay sao?” Lục Tử Hiên có loại cảm giác tuyệt vọng.

      Đồng Lôi lắc đầu cái, dùng giọng bình thản thể bình thản hơn nữa : “Tôi mệt mỏi rồi, Lục Tử Hiên, chúng ta căn bản thích hợp, ly hôn !”

      Nhìn lắc đầu, Lục Tử Hiên rối rắm tâm lập tức tỉnh táo lại, nhưng lời phía sau của lại đẩy xuống địa ngục, vĩnh viễn thoát thân được, thể tin nhìn , cho là mình nghe lầm.

      Ly hôn, tại sao có thể dễ dàng ra như thế?

      thể nào?” hét lên, đôi tay giữ vai của chặt, trong thoáng chốc, Đồng Lôi cảm thấy muốn bóp nát vai của mình, chẳng lẽ đây phải là hy vọng của sao?
      Last edited by a moderator: 14/5/16
      dunggg, Chriscô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59: Kiên quyết.

      Editor: heisall


      Trong mắt Tô Mạt lóe lên tia căm tức, đàn ông đều như thế, bạc tình vô nghĩa, đều ngoại lệ.

      Cười lạnh tiếng, miệng nhếch lên đường cong làm người ta sợ hãi, tròng mắt quét lượt xung quanh, vẻ mặt lập tức trở nên ôn hòa, nâng giày cao gót xoay người rời .

      Lục Tử Hiên hung hăng cắn răng, nhưng lại là bộ dạng sao cả, có trời mới biết lòng của đau nhiều thế nào, nhưng Lục Tử Hiên cố tình nhìn thấy đau thương trong mắt , ghét nhất vẻ mặt sao cả này của , cắn răng nghiến lợi: "Đồng Lôi. . . . . ."

      "Cái gì. . . . . .?" Nếu muốn tách ra, cũng cần quan tâm như vậy.

      Muốn tránh khỏi kiềm chế của tay, lại bị cầm lại, mi tâm hơi nhíu, "Sao lại lạnh như vậy?" Lúc này mới phát ra chỉ mặc áo ngủ mỏng liền chạy ra ngoài: "Chúng ta về nhà trước."

      Đồng
      [​IMG]




      Chương 60: Xuất tình trạng.

      Editor: heisall


      "Lôi Lôi, giữa cậu và Lục Tử Hiên rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?" An An bật thốt lên vấn đề, kể từ đoạn thời gian trước, khi Lôi Lôi giơ lên cái vali xuất tại Đồng gia liền muốn hỏi, nhưng vẫn dám hỏi.

      Hôm nay vất vả mới ra ngoài hóng mát chút, nhìn gương mặt hoảng hốt của , ràng vẫn thích ta, tại sao lại muốn rời ?

      Đồng Lôi nhàng thở dài, giữa giống như vẫn luôn tồn tại vấn đề, chỉ là lúc trước có bộc phát mà thôi.

      "Vậy bây giờ cậu dự định làm gì, chẳng lẽ muốn ly hôn sao?" Mặt An An nhìn đầy vẻ khiển trách: "Tớ vô ý nhìn thấy ở phòng của cậu, bác trai bác có biết ?"

      "Tớ còn chưa nghĩ ra phải với bọn họ như thế nào?"

      An An cũng biết khẳng định dám , nếu đem phần giấy thỏa thuận li hôn len lén đè ở dưới gối, bất đắc dĩ mà lắc đầu: " biết phải với cậu thế nào, ràng muốn như vậy."

      "An An!" Lầm bầm tiếng, hi vọng đừng nữa, những ngày qua nỗ lực nhớ tới , hơn nữa biết , giữa bọn họ thể nào.

      "Được được được!" Giơ hai tay lên đầu hàng: "Tớ , nhưng sớm muộn có ngày, bác trai bác cũng biết, chỉ hi vọng đến lúc đó bọn họ có thể tiếp nhận." Tùy ý dùng muỗng khuấy cà phê trong ly, là phục ấy.

      Lời của An An quả sai, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể bước tính bước thôi, chỉ là biết còn có thể lừa gạt bao lâu.

      Uống xong đồ uống, họ vốn muốn tiếp tục dạo vòng, nhưng điện thoại An An đột nhiên vang lên, vốn nghĩ chỉ là cuộc điện thoại bình thường, nhưng vừa nhận được điện thoại, sắc mặt của lập tức khó coi.

      "Chuyện là sao?" An An xác định hỏi, còn bất chợt lo lắng liếc nhìn Đồng Lôi.

      "Làm sao vậy?" Đồng Lôi giọng hỏi câu, rốt cuộc là điện thoại gì, sao sắc mặt của An An lại thay đổi, nhìn bộ dạng của , Đồng Lôi mờ mờ ảo ảo cảm thấy chuyện đơn giản.

      " có việc gì, chỉ là công ty xảy ra chút chuyện thôi." Cuống quít cúp điện thoại, miễn cưỡng kéo ra nụ cười: "Hôm nay thể cùng cậu dạo phố, tớ có việc phải làm rồi."

      Nghe như vậy, Đồng Lôi càng thêm khẳng định chuyện đơn giản, người khác biết An An, còn biết sao? Mặc dù bình thường An An xem ra đứng đắn, nhưng ở công việc là thiên tài, có bao nhiêu chuyện có thể làm khó ấy, nhưng tại sao ấy phải gạt mình, chẳng lẽ lần này có liên quan đến mình, trong đầu đột nhiên nghĩ đến, ngày
      [​IMG]
      Chrisdunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61: đưa cho .

      Editor: heisall


      Đối với náo loạn ở Đồng thị, Lục thị ràng yên tĩnh rất nhiều, nhưng hình như có người muốn phá hư phần yên tĩnh này.

      thông báo tiếng, Trác Nhiên tùy tiện chạy vào, thư ký cũng cản lại, phải là muốn cản, mà là căn bản cản được, dần dà cũng thành thói quen.

      Nhưng tình huống hôm nay hình như giống, tâm tình tổng giám đốc vô cùng tốt, lần này nhất định lại chọc giận tổng giám đốc rồi, run rẩy đứng ở cửa mở miệng: "Tổng giám đốc, xin lỗi, tôi. . . . . ."

      Lục Tử Hiên ngẩng đầu, giọng lạnh lùng vang lên: " có thể đến phòng nhân làm thủ tục."

      "A ——" Thư ký nghĩ tới vấn đề lại nghiêm trọng như vậy, hàm răng cắn chặt môi dưới, trong con ngươi lóe ra lệ quang, giống như báu vật bất kỳ người đàn ông nào nhìn cũng động lòng.

      Trác Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, đáng tiếc tại Tử Hiên tức giận, đâu còn có thể chú ý những thứ này, nhưng mà lại là Trác đại công tử nổi danh thương hoa tiếc ngọc, vung tay lên để cho ra ngoài, : " ra ngoài trước , ấy sa thải ."

      Cũng đợi Tử Hiên chuyện, liền tùy tiện ngồi ghế sa lon đối diện : "Ơ, xem ra chị dâu tớ vẫn rất lợi hại? Lại có thể khiến Lục nhị thiếu gia trả giá lớn như vậy"

      Vừa xong, Trác Nhiên cũng cảm thấy đạo ánh mắt sắc bén bắn về phía mình, giương mắt liền thấy Tử Hiên nhìn mình chằm chằm, trợn tròn cặp mắt, tựa như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi, nếu như phải bởi vì hiểu rất nguyên nhân của cậu ta, vẫn cho là mình phạm phải mười tội nặng nhất?

      Lục Tử Hiên chỉ nhìn theo , tựa như muốn nhìn thấu , Trác Nhiên chưa từng bị người khác nhìn chăm chú như vậy, trong nội tâm nôn nao, đứng như nhũn ra, trong lòng cảm thán, cậu ta nên làm cảnh sát, phạm nhân thấy cậu ta nhất định biết gì đó, chừng cuối năm còn có thể phát cho cậu ta huy chương?

      Ngay khi Trác Nhiên muốn bộc phát, rốt cuộc cúi đầu: "Đây là chuyện riêng của tớ, có quan hệ gì tới cậu."

      Chuyện riêng?
      Đại ca làm ơn , chuyện này phải chuyện riêng, nếu là chuyện riêng phải nên giải quyết riêng sao?Lôi kéo truyền thông giống như người sai vặt là chuyện riêng sao? Đoán chừng tại dưới Đồng thị cũng biết, nếu như nháo lên, truyền thông lại đem chuyện này tô vẽ phen, đến lúc đó đối với Lục thị cũng hay, biết lần này giữa bọn họ lại xảy ra chuyện gì? , ràng hai người đúng là nhau, nhưng tại sao lại muốn tổn thương đối phương, Trác Nhiên lập tức quyết định, về sau nhất định thể nào, để tránh gặp phải nhiều phiền toái như vậy, vẫn là tự do tự tại tốt hơn?

      đợi Trác Nhiên nghĩ ra giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đột nhiên ngoài cửa huyên náo trận, cửa chính chút do dự bị mở ra, Lục Minh Hạo tức giận đùng đùng vào, gương mặt tốt nhìn Lục Tử Hiên, lần này thư ký càng thêm khóc ra nước mắt: “Tổng giám đốc!” sau đó lúng túng đứng ở nơi đó, chờ đợi trừng phạt.

      Hôm nay từng người đều để vào trong mắt rồi, liền rống lên câu: “Còn ra ngoài chuẩn bị tài liệu họp.”

      Thư ký bị sợ nên bả vai run lên, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, liên tục ngừng lui ra ngoài, chỉ sợ chậm, đóng kín cửa thở phào cái sâu, thế nhưng mới ra nửa liền mắc kẹt, chuẩn bị có cuộc họp gì, sao biết? Vậy muốn chuẩn bị tư liệu gì đây? vất vả tránh thoát kiếp, tại xem ra là trời muốn diệt .

      Nhìn Lục Minh Hạo vội vã xông tới, vẻ mặt biến đổi, giận dữ, tốt, từng người cũng để ý tới chuyện riêng của rồi, Trác Nhiên mới tới còn chưa , tại lại tới người nữa, hơn nữa còn là hai của mình, từng tuyên bố nếu mình đối với tốt, dẫn .

      Chuyện lần trước còn chưa có quên đâu, ngờ tại lại tới, chẳng lẽ muốn hung cứu mỹ nhân sao?

      Lục Minh Hạo bước lên trước hung hăng ném chồng tài liệu lên bàn làm việc của , thanh cực lớn, có thể thấy được bây giờ tức giận biết bao nhiêu.

      Trác Nhiên chưa bao giờ gặp qua Lục Minh Hạo nổi giận lớn như vậy, cộng thêm căn bản biết chuyện gì giữa bọn họ, chỉ cho là vì lợi ích của công ty, ai biết thế nhưng lại cắn răng : “Lục Tử Hiên, sao em có thể đối với ấy như vậy, lời qua nhất định làm được.”

      Em cho ấy được hạnh phúc, vậy đừng trách .

      Những lời này thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa, đây là có ý gì, công khai giành vợ với , phải biết bây giờ bọn họ còn chưa có ly hôn? luật pháp bọn họ vẫn còn là vợ chồng.

      Vỗ bàn cái, thân thể vèo đứng lên từ trong ghế, hai quả đấm bởi vì tức giận mà nắm chặt, bốn mắt nhìn nhau, bốn phía hai người ra áp suất thấp, làm cho người ta thở nổi.

      Từ lúc Lục Minh Hạo vừa tiến vào, Trác Nhiên hoàn toàn bị coi thường, tại đầu óc choáng váng rồi, đây là tình huống gì, trong ấn tượng của giống như chưa từng thấy qua dáng vẻ Lục Minh Hạo tức giận, ta vẫn luôn dịu dàng, luôn mang theo nụ cười ấm áp, thánh thiện làm cho người ta dám xem thường, nhưng biết ra là ta cũng có mặt mạnh mẽ như vậy, hồ đồ hỏi câu xui xẻo: “Các người gì đấy?”

      Bốn đạo ánh mắt như dao bắn về phía , khó được hai người trăm miệng lời: “Cậu câm miệng, ra ngoài.”

      giải thích được liền trở thành hai người cùng chung kẻ địch, Trác Nhiên biết mình sai, vô cùng thức thời đáp tiếng: “Được!”

      Có thể nghĩ tới hai người đồng thanh mở miệng, liền trừng mắt liếc lẫn nhau, tiếp theo Luc jTử Hiên giành mở miệng trước, giọng lạnh lẽo: “ bỏ cái ý niệm này , ấy là của tôi, nếu như tôi cần ấy, cũng đưa cho .”

      “Hừ!” Lục Minh Hạo nặng nề hừ tiếng trong mũi, cực kỳ khiêu chiến : “Vậy chúng ta liền thử xem chút?” xong đột nhiên xoay người, nhanh chóng mở cửa chính ra, nhanh đến nỗi Trác Nhiên nhất tời kịp phản ứng, thiếu chút nữa đụng vào.

      Tin mới, tin tức lớn, nếu như có đoán sai, hai người kia là vì tranh giành , nếu như bị truyền thông biết, Lục đại thiếu gia vẫn ôn tồn nho nhã tranh gianhg em dâu với em trai mình, là chấn động biết bao.

      Bên trong phòng làm việc truyền đến tiếng phá hủy đùng đùng, ở cửa thư ký thỉnh thoảng quăng tới vẻ mặt nghi ngờ, Trác Nhiên bất đắc dĩ nhún nhún vai, chuyện này cũng bất lực rồi, nhìn dáng vẻ này, lần này ta bị kia làm cho tức chịu được rồi, aiz, vợ chồng các người gây gổ là được rồi, tại sao phải kéo theo nhiều người vô tội như vậy chứ?







      Chương 62: Tôi biết rồi.

      Editor: heisall


      Đồng thị---- --------

      Ngón tay An An đè lại huyệt thái dương, những ngày qua mệt chết được, mấy ngày nay mặt mỗi người của Đồng thị đều mang mệt mỏi, lần trước đến Lục thị tìm Lục Tử Hiên, căn bản đến cửa cũng thể vào, chớ chi là để cho ta buông tha kế hoạch rút tiền. Hơn nữa mấy ngày nay những truyền thông kia giống như là hồn, giờ phút nào cũng phải chú ý, biết lúc nào bọn họ đột nhiên nhảy ra.

      biết, chuyện này nhất định có liên quan đến Đồng Lôi, mặc dù nghe được chính miệng Lục Tử Hiên , cũng đoán được 90% rồi, bởi vì ta có lý do nào khác để rút tiền.

      Gần đây Lôi Lôi giống như bận bịu cái gì, mấy ngày nay cũng có thấy .

      Cửa mở ra từ bên ngoài, Steven vào, sắc mặt khẽ nặng nề, đoán chừng những lão già trong hội đồng quản trị kia càu nhàu rồi? Mấy ngày nay tình huống như thế xảy ra rất nhiều lần.

      "Steven!" An An tay chống đầu, mấy ngày nay nhìn hơi gầy, sắc mặt cũng quá tốt, vẫn nghiêm mặt giống như trước kia: " nên cười nhiều chút!" Như có như đùa, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt nhòa.

      Bước chân Steven hơi cứng lại, đưa tài liệu đến trước bàn cho : "Ngưng tổng, tại hội đồng quản trị rất ổn định, nếu như tìm được biện pháp giải quyết, tôi lo lắng…"

      An An thở dài, cau mày, những người này cứ kịp đợi như vậy: "Steven, phái người theo dõi bọn họ cho tôi, tôi sợ có người thừa cơ thu mua cổ phiếu Đồng thị."

      "Ngưng tổng, tôi biết rồi!" Steven gật đầu cái, đứng trước phòng làm việc cũng tính rời .

      "Còn có chuyện gì sao?" An An khẽ mỉm cười, ôn hòa : "Steven, chúng ta bây giờ là đồng nghiệp, có chuyện gì cứ thẳng , cần ấp a ấp úng."

      "Ừ!" Steven gật đầu cái.

      "Tại sao Lục thị lại rút tiền?"
      Ngồi xuống đốidiện , vẻ mặt nghi hoặc: " tại tôi vẫn nghĩ ra, Lục thị có bất kỳ lý do gì để rút tiền, hơn nữa tổng giám đốc Lục thị vẫn muốn gặp chúng ta, những ngày qua tôi mực nghĩ đến chuyện này, chẳng lẽ Lục thị vừa bắt đầu dự định làm như vậy?"

      "Đừng nghĩ loạn!" An An khẽ mỉm cười, phân tích: "Nếu Lục thị muốn đối phó với Đồng thị như thế? Căn bản cần lượn vòng lớn như vậy, đừng lo lắng, có lẽ trong này có hiểu lầm gì đó."

      "Đồng tiểu thư gần đây như thế nào?" Steven hình như vô tình hỏi, cũng biết chuyện giữa bọn họ, chỉ biết là bên ngoài đều suy đoán có phải Đồng Lục kết thân xuất vấn đề hay ?: "Mấy ngày nay có ít người bàn luận về hôn nhân của ấy."

      An An chỉ thoáng cứng đờ, sau đó vùi đầu lật xem tài liệu Steven vừa mới đưa tới, cười cái : "Những ký giả này luôn thích đoán mò lung tung, Steven, cũng từng trải việc đời, điều này cũng tin."

      Ngoài cửa lớn, bóng dáng cao gầy tiếng động đứng ở đó.

      " đúng là mình làm hại..." Đồng Lôi tự lẩm bẩm.

      , Đồng thị là mạng của ba, nhất định thể để cho nó cứ bị huỷ ở trong tay của mình như vậy, Lục Tử Hiên, cứ hận tôi như vậy, bất chấp tất cả trả thù tôi, thân thể bởi vì tức giận mà bắt đầu phát run.

      "Đồng tiểu thư, sao chứ?" Thư ký nhìn vẻ mặt tốt, tốt bụng tiến lên hỏi câu.

      Đồng Lôi chợt ngẩng đầu, trong mắt loé lên ánh sáng kiên định, sau lúc, đẩy người bên cạnh xông ra ngoài.

      "Cốc cốc cốc..." Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Lục Tử Hiên sửa lại tư thế ngồi chút, thư ký vào.

      "Tổng giám đốc, đây là hành trình gần đây mời xem qua, có gì cần huỷ bỏ, tôi sắp xếp lại lần nữa."Thư ký cung kính đẩy phần tài liệu tới trước mặt Lục Tử Hiên.

      lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên: "Ừ, tôi biết rồi, ra ngoài trước ." Lục Tử Hiên tay cầm điện thoại di động, tay phất phất ý bảo có thể ra ngoài.

      màn hình ra cái tên quen thuộc: "Lôi Lôi!", rốt cuộc nhịn được rồi, còn tưởng rằng phải đợi thời gian rất lâu nữa, mới tuần lễ mà thôi.

      "Ách!"

      thanh quen thuộc, trong nháy mắt làm tâm rối rắm chung chỗ, đau đến cách nào hô hấp. Đồng Lôi cảm giác mình sắp thở nổi rồi, tay cầm điện thoại di động ép buộc mình khôi phục lại hơi thở bình thường, nhưng vẫn còn đau.

      "Đồng tiểu thư, nếu như có chuyện gì tôi cúp máy trước." Lục Tử Hiên nhìn điện thoại phát ra tiếng, chân mày nhíu lại: "Tôi rất vội, có thời gian ở chỗ này tiêu hao."

      cần phải cúp điện thoại, đột nhiên đầu kia điện thoại vọt ra thanh mềm dẻo: "Chúng ta chuyện chút, ở quán trà Lục Ý."

      Có thể bởi vì lúc này là lúc làm nên quán trà rất yên tĩnh, Đồng Lôi rất lo lắng ngồi ở chỗ đó, đôi tay nắm chặt, bởi vì biết lát nữa thấy , mở miệng như thế nào, đối mặt bất luận kẻ nào đều có thể sao cả, chỉ trừ ra, có trời mới biết muốn ở cùng dường nào, nhưng trong mắt của chỉ có người kia.

      Bên ngoài quán trà, trong chuếc xe thể thao đôi ánh mắt nóng rực rơi bóng dáng xinh đẹp, nhất thời ra được quen thuộc, mới tuần lễ ngắn ngủi hình như gầy , giữa bọn họ sao lại biến thành như vậy, cởi dây an toàn ra, mạch mở cửa xe, sải bước đến gần bóng dáng kia.

      Đồng Lôi cũng phát tồn tại của Lục Tử Hiên, chỉ ngồi ở chỗ đó suy tư, sắc mặt tái nhợt, hàng lông mi rung động, hình như có nước mắt ở trong mắt, lại quật cường chịu rơi xuống.

      " kêu tôi tới nơi này phải là tới nhìn ngẩn người chứ?" thanh vang lên ở bên tai, lạnh đến lợi hại.

      Ngẩng đầu, gương mặt Đồng Lôi ngạc nhiên, biết đến đây lúc nào.

      "Nếu như có việc gì, vậy tôi trước." lâu thấy trả lời..., trong lòng Lục Tử Hiên giễu cợt, tại lại khinh thường khi chuyện với mình sao?

      Khi lướt qua cái bàn rời , đôi bàn tay trắng nõn nhàng lôi kéo , thanh truyền đến: "Phải như thế nào mới có thể bỏ qua cho Đồng thị?"

      Lục Tử Hiên mỉm cười , giọng lại lạnh lẽo mà xa cách: "Tôi muốn như thế nào? Đồng tiểu thư nên biết chứ?"

      Đồng Lôi dùng sức khống chế nước mắt của mình, nghĩ, thể khóc, ít nhất cần khóc ở trước mặt , đây là trả thù mình, ràng thương, lại muốn cột mình vào bên cạnh, nỗ lực kéo ra nụ cười, thanh khẽ run, "Tôi biết rồi, hy vọng Lục tổng tài giữ chữ tín."

      Vượt lên trước bước rời trước mặt , sợ nếu hỏng mất.
      Last edited by a moderator: 19/5/16
      Chrisdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :