1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô dâu của tổng giám đốc - Đại Mạc Tuyết Lan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 47: Tham gia bữa tiệc.

      Editor: heisall


      Bên trong phòng làm việc, Đồng Lôi bởi vì đợi quá lâu nằm ghế sa lon ngủ thiếp .

      Lục Tử Hiên vừa mở cửa liền thấy gương mặt xinh đẹp ngủ, bộ dáng là đáng , khiến cho tự chủ thả bước chân, tới trước sô pha ngồi xổm xuống, khóe miệng cười mỉm, ngón tay thon dài trượt theo hình dáng xinh đẹp của , lông mày, mắt, lỗ mũi, còn có cánh môi sáng bóng phiếm hồng này.

      muốn biết nó có mùi vị gì, quả làm như vậy, nhàng hôn cái, thấy có phản ứng, tiếp tục hôn cái.

      Đồng Lôi hình như bị quấy rầy, có chút bất đắc dĩ nhíu mày cái, đáng tiếc người khác quá chuyên chú hôn hít căn bản cũng phát nét mặt của .

      lúc Lục Tử Hiên nghiện hôn, Đồng Lôi mở mắt ra, liền thấy gương mặt tuấn tú phóng đại.

      Đồng Lôi sững sờ, ngập ngừng nhép miệng: " về rồi, sao đánh thức em?" Hiển nhiên còn chưa phát người khác hành động bất chính: "Chuyện hợp tác thế nào, người ta có tức giận hay ?" Biết mình nên xen vào, cho nên chỉ có thể hỏi câu quan trọng.

      Lục Tử Hiên cười nhạt, thân mật sờ sờ cái mũi của : "Em cứ hoài nghi năng lực của chồng em như vậy, đau lòng." Vùi vào trong ngực của mình.

      "Chuyện bữa tiệc chuẩn bị như thế nào rồi?" nhìn , hỏi.

      "À, nghe An An chuẩn bị gần xong rồi. . . . . ." đáp ,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 48: Chân tướng của việc.

      Editor: heisall


      "Đồng tiểu thư ——" Chợt nghe có người gọi , Đồng Lôi theo bản năng xoay người.

      "Đồng tiểu thư ——" Người nọ tới trước mặt , Đồng Lôi lúc này mới thấy , là trang phục lộng lẫy, gương mặt xinh xắn, lông mi dài, đôi mắt đen nhánh, mũi rất cao, tất cả phối hợp vay quanh ở chỗ, như vậy đích thực là mỹ nhân.

      Nhưng Đồng Lôi rất xác định là mình nhận ra ấy.

      " là?" Đôi môi màu hồng khẽ mở, nụ cười nổi môi.

      "Phương Thanh vân!"

      Nhàn nhạt ra tên của mình, nhưng có cười, mà là nhìn từ xuống dưới, hình như muốn nhìn xem đằng sau nụ cười đơn thuần đó rốt cuộc giấu khuôn mặt như thế nào.

      Nhíu mày cái, tin, nếu như chút thủ đoạn, làm sao có thể được ông cụ Lục chính miệng gả, hơn nữa vừa rồi ta cùng Lục Tử Hiên hài hòa cùng nhau vào là sao?, cho phép bất luận kẻ nào cướp hạnh phúc của chị Tô, Lục Tử Hiên chỉ có thể là của chị Tô.

      "Đồng tiểu thư!" Phương Thanh Vân hơi điều chỉnh giọng điệu chút, sắc mặt cũng phải tốt bình thường, nghiêm nghị : "Tôi biết Đồng tiểu thư là người thông minh, chỉ là tôi muốn khuyên Đồng tiểu thư câu, phải là của cuối cùng cũng phải là của ." Hạnh phúc cưỡng cầu căn bản lâu dài.

      ". . . . . ." Đồng Lôi nhìn , căn bản biết cái gì?

      Nhưng nét mặt như vậy chỉ làm Phương Thanh Vân càng thêm xem thường, trong con ngươi lóe ra ánh mắt khinh thường.

      "Đồng tiểu thư, tôi nhắc nhở câu, Lục Tử Hiên thuộc về , cho nên xin chú ý hành động của chút." Ánh mắt ràng mang theo dò xét lẳng lặng nhìn : "Tôi hi vọng tự biết mình."

      Đồng Lôi coi như ngu nữa, cũng đại khái biết là chuyện gì xảy ra, này là nhắm đến chồng , xem ra ở bên ngoài tình nhân của Lục Tử Hiên đúng là ít à?

      "Phương tiểu thư, các người trước đây là quan hệ như thế nào tôi biết, tôi cũng muốn biết, nhưng bây giờ ấy là chồng của tôi, cho nên xin chú ý chút." Đồng Lôi đúng mực vòng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 49: thích ấy?

      Editor: heisall


      Tối nay Lục Tử Hiên vô cùng buồn bực, ràng là tiệc chúc mừng Đồng thị, những người đó làm gì mà cứ quấn lấy ? Nhíu nhíu mày, cũng nhớ lúc nào biết nhiều người như vậy.


      vất vả thoát khỏi bọn họ, núp ở góc bị người khác chú ý, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Đồng Lôi, mình vốn muốn ở bên ấy, tuy nhiên nó như mình mong muốn.


      Mấy ngày nay hai người ở cùng nhau, có thể là tôn trọng lẫn nhau, khách khí, nhưng chỉ là quá khách khí, cảm giác trong lòng hai người vẫn rất xa lạ.


      Chẳng lẽ lời lần đó của mình ở Đồng gia có tác dụng lớn, nhưng khi đó nhìn ràng rất cảm động, vậy rốt cuộc là vì cái gì?


      "Tử Hiên. . . . . ." thanh ngọt ngào vang lên, trước mắt là người xinh đẹp, cười duyên nhìn . biết, phải là chị em tốt của Tiểu Mạt, Phương Thanh Vân sao?


      Tiểu Mạt? Hồi hộp trong lòng liền hạ xuống, bao lâu khoogn nhớ đến cái tên này rồi? Kể từ khi Đồng Lôi xuất trong cuộc sống của mình. Hình như ấy cũng dần dần biến mất trong trí nhớ.


      "Phương Thanh Vân!" Bóng dáng cao lớp đẹp trai đứng trước mặt Phương Thanh Vân, lễ phép lên tiếng. khuôn mặt tuấn mang theo nụ cười. Nhưng nhìn kỹ phát đôi mắt kia ngừng tìm kiếm ai đó.


      " tìm ai sao?" Phương Thanh Vân cũng nhìn xung quanh. Sắc mặt trở nên lạnh lẽo.


      Lục Tử Hiên chỉ lo kiếm người cũng phát vẻ mặt ta có chút biến hóa, trả lời qua loa lấy lệ câu: "Ừ!", còn bất chợt lẩm bẩm: " nhóc kia lại chạy đâu rồi? An An, vợ chồng Đồng thị đều ở đây mà!"


      " tìm Lục phu nhân sao?" Phương Thanh Vân tốt bụng nhắc nhở, khóe miệng nở nụ cười. Người đàn ông ưu tú trước mặt này vốn dĩ chính là của chị Tiểu Mạt, kia có tài đức gì?


      " gặp ấy sao?" Lục Tử Hiên vừa nghe, lông mày nhướng lên. Trong giọng che giấu vui vẻ.


      Nghe ý tứ của ta có lẽ nhìn thấy Lôi Lôi. Hiển nhiên quan tâm tại sao ta biết Đồng Lôi. Dù sao vừa rồi bọn họ cùng nhau tiến vào.


      Phương Thanh Vân nhàn nhạt cười tiếng, giọng ngọt ngào vang lên trung: "À, đúng lúc tôi thấy ấy ra ngoài từ cửa kia!"


      Lục Tử Hiên nhìn theo hướng Phương Thanh Vân chỉ. Quả cánh cửa, trong lòng cảm thấy áy náy. Vừa rồi để mình ở chỗ này, khẳng định thấy nhàm chán rồi.


      Con người đen như mực nhất thời ảm đạm ít, liền cất bước về phía đó.


      " , cho chút ‘dễ chịu’!" Phương Thanh Vân nhìn bóng lưng Lục Tử Hiên, phun ra câu hung tớn. Bất cứ người đàn ông nào cũng hi vọng người phụ nữ của mình ở bữa tiệc mà lại ở cùng người đàn ông khác.


      Cũng coi như ông trời giúp ta, gặp được Lục Minh Hạo lại thấy ta ra ngoài từ phía đó. Đối với Phương Thanh Vân mà , ta vẫn tương đối thích Lục Minh Hạo. Kể từ khi phát trong tấm hình của Tiểu Mạt, ta cảm thấy mình thuốc chữa. Tuy nhiên ta lại thấy ấy cùng Đồng Lôi.


      Hừ, Đồng Lôi đoạt người đàn ông của chị Tiểu Mạt lại còn quyến rũ Lục Minh Hạo. người đàn bà biết xấu hổ!


      Bên ngoài yên tĩnh như thế, chênh lệch ràng với ồn ào bên trong.


      Dưới trăng, Lục Tử Hiên bưng cái ly dọc theo hành lang, gió đêm thổi qua, có sợi tóc bị thổi tán loạn. Trong con người đen như mực bỗng hơi lóe lên chút, khẽ thở dài cái.


      Khu vườn lớn như vậy, biết nhóc kia chạy đâu rồi? phải tức giận chứ? gọi điện thoại cho cũng nhận. Uống hớp rượu, vừa rẽ cả người cứng đờ. Đôi mắt híp lại, ánh mắt mê người nhìn thấy đôi nam nữ trước mặt.


      " hai, bây giờ làm ở Lục thị sao?"


      Nhắm mắt lại cũng có thể biết được giọng ngọt ngào này là của ai!


      Lục Tử Hiên liền giật mình, biết trong lòng có cảm giác gì. Tóm lại cả người đều vô cùng thoải mái.


      "Sao đây? Chẳng lẽ Lôi Lôi của chúng ta muốn đến cùng làm việc chung với hai sao? hai cảm thấy vừa mừng vừa lo nha?" ràng là đùa nhưng ở trong tai Lục Tử Hiên khó chịu.


      " hai, đừng trêu chọc em nữa!" Đồng Lôi kiểu cách cúi đầu cười tiếng, tâm trạng trở nên rất kém. Tại sao thể thả long khi ở chung chỗ với ấy.


      Nhìn ánh mắt ảm đạm của , trong lòng Lục Minh Hạo hơi khựng lại. Dịu dàng, đau lòng vuốt vuốt sợi tóc của , gương mắt tuấn tú nở nụ cười nhàn nhạt. " thôi!"


      Nơi khúc quanh, tròng mắt đen của Lục Tử Hiên thoáng tia u tối. Bởi vì tay hơi dùng sức cầm ly rượu nên rỉ ra tia đỏ thẫm.


      Lúc nào vợ mình và hai hòa thuận như vậy? Nhưng dường như hơi quá rồi!


      Lục Tử Hiên sải bước chân, ngay trước mắt Lục Minh Hạo ôm lấy hông Đồng Lôi. Ánh mắt lại ngập tràn tức giận nhìn người đàn ông trước mặt.


      "Này, làm gì thế?" Đồng Lôi giãy giụa, đáng tiếc ôm quá chặt căn bản có cách nào tránh né, chỉ có thể cười cười xin lỗi với Lục Minh Hạo.


      Lục Tử Hiên gì, khóe miệng nở nụ cười khiêu gợi, nhìn Lục Minh Hạo trước mặt, bá đạo ôm chặt Đồng Lôi vào trong ngực, khiêu khích tuyên cáo quyền lợi của mình.


      "Bảo bối, sao em lại ở chỗ này để tìm mãi hả?" Khẽ quay đầu, giọng dụ hoặc vang lên bên tai, bá đạo hôn môi coi như trừng phạt.


      Khi chứng kiến cảnh này, Lục Minh Hạo cảm thấy lúng túng tránh chỗ khác.


      " thích ấy?"


      Chương 50: Thiếu hụt tin tưởng.

      Editor: heisall


      Lục Minh Hạo phát trong sân còn có người khác ở đây, thanh đột ngột làm cho chưa kịp phản ứng, ánh mắt tìm kiếm, liền thấy bóng dáng đứng ở trong bụi cỏ.


      "Tại sao là ? phải là nhân vật chính của hôm nay sao?" Lục Minh hạo nhìn lễ phục Ngưng An An mặc, ánh trăng ở người tỏa ra vòng ánh sáng.


      Vẫn luôn biết khi yên tĩnh cũng có thể đẹp mắt như vậy, nhất thời nhìn ngây người!


      "Này, sao lời nào?" An An , vén váy nhảy đến trước mặt của , nguy hiểm dõi theo .


      Lục Minh Hạo cảm giác được là mình bị kích thích quá lớn, thời điểm này lại có thể cảm thấy con khỉ cũng xinh đẹp, nhìn xem vẻ mặt này của là gì đây, đôi tay chống nạnh, căn bản là người đàn bà chanh chua.


      Lạnh đến buồn nôn vẫy vẫy đầu, mặt là bộ dạng ghét bỏ.


      "Vẻ mặt này của là gì chứ? còn chưa , sao lại thích Lôi Lôi?" Thoái mái nằm ở thảm cỏ, thưởng thức bầu trời đêm.


      Vừa nghe nhắc tới Đồng Lôi, gương mặt của Lục Minh Hạo lập tức ôn hòa rất nhiều: "Tôi cảm thấy ấy khá đặc biệt, ấy rất hiền lành, rất xinh đẹp, cũng rất kiên cường, lần đầu tiên tôi nhìn thấy ấy ra phải ở Lục gia, mà là ở đường cao tốc, tôi thiếu chút nữa đụng ấy, nhìn ấy ngã xuống trước xe mình, tôi lập tức xuống xe muốn xem ấy có sao , nếu là phải nên khóc hoặc mở miệng mắng to sao, nhưng ấy có, mà là với tôi, bây giờ ấy có hơi sức, nếu tôi muốn đánh ấy đợi ấy trở lại bình thường rồi đánh, tôi lập tức trợn tròn mắt, chưa bao giờ biết còn có như vậy!"


      "Ôi, rất giống ấy!" Điểm này An An vô cùng đồng ý, nếu tại sao họ có thể là bạn tốt đây?



      "Nhưng bây giờ ấy cũng hạnh phúc, từ trong mắt của ấy tôi có thể cảm nhận được." Nhìn nằm thoải mái, cũng nằm xuống ở bên.


      An An thở dài, quay đầu vừa hay nhìn thấy gò má tuấn mỹ của : "Tình cảm đâu phải là chuyện hai người, Lôi Lôi ưu tú như vậy, tin tưởng Lục Tử Hiên nhất định hiểu. đấy, vẫn nên suy nghĩ đến hôn nhân đại của mình , cũng sắp thành bác rồi!" An An rất trượng nghĩa vỗ vỗ bờ vai .


      Vốn là vấn đề rất nghiêm túc nhưng trong miệng An An làm sao lại trở nên như vậy?


      Lục Minh Hạo liếc cánh tay đặt vai mình, ngồi dậy, phủi bui người cũng quay đầu lại rời .


      An An lúc này mới phát ra, Lôi Lôi và Lục Tử Hiên biết từ lúc nào rồi.


      " người khó chịu, ràng thích người khác cũng ". Tự lẩm bẩm, thu hồi tầm mắt, khẽ thở dài cái: "Ôi, ánh trắng vẫn là tốt nhất!"


      "Vừa rồi sao lại cúp điện thoại của ?" Đôi tay Lục Tử Hiên để vào túi quần, tà tứ đứng phía sau , cả người tản ra hơi thở kinh người.


      Đồng Lôi chấn kinh, biết nên trả lời thế nào. Còn chưa kịp xoay người, lạnh lùng qua bên người , cũng quay đầu lại, trực tiếp đến bãi đậu xa, dường như có chút tức giận. vẫn nhúc nhích, nhìn bóng lưng lạnh lẽo kia cảm thấy vô cùng uất ức.


      Vừa rồi còn mang dáng vẻ tình ý triền miên, sao bây giờ lại trở nên lạnh lẽo như vậy hả?


      "Còn ngẩn người ở đó làm gì?" nghe thấy tiếng bước chân theo, xoay người lại .


      Đồng Lôi vẫn bất động như cũ, người đàn ông này luôn khiến cho người khác cách nào hiểu được. chỉ nhận cuộc điện thoại của tức giận. tốt đẹp lắm sao? còn chưa tức giận, cũng biết được lời của kia là hay giả.


      "Lục Tử Hiên rốt cuộc định chơi trò gi hả?" kêu to lên với .


      " chơi trò gì, chỉ quan tâm bà xã mình mà thôi!" Lục Tử Hiên nhún nhún vai mang bộ dạng sao cả. Ai bảo ngắt điện thoại của , hơn nữa còn ở chung chỗ với thằng đàn ông khác?


      " nghĩ gì hả? Tôi phải là vật phẩm để muốn làm gì làm!" Đồng Lôi uất ức ngồi xổm xuống, nước mắt cũng lăn dài theo.


      Lục Tử Hiên cũng ngồi xổm xuống theo, thấy khuôn mặt nhắn đầy nước mắt, trái tim bỗng căng thẳng.


      " xin lỗi, nên như vậy. . ." Hốt hoảng lấy tay khẽ vuốt ve gò má của . ràng là ở chung chỗ với người đàn ông khác, thế nào lại biến thành lỗi của rồi?


      "Lục Tử Hiên, căn bản chính là đồ trứng thối! khiến thế giới của tôi rối loạn hết cả!" Hất bàn tay vuốt ve gò má mình ra.


      "Đúng, là đồ trứng thôi!" biết tại sao lại khóc đến đau lòng như vậy. Mặc giãy giũa ôm chặt trong ngực.


      Lên xe, Đồng Lôi để ý tới . Mặc kệ cũng làm như mắt điếc tai ngơ, Lục Tử Hiên cực kỳ ảo não. Rốt cuộc hiểu đời này cái gì cũng có thể chọc vào nhưng ngàn vạn lần được chọc đến phụ nữ.


      Vừa xuống xe, chạy thẳng lên phòng chỉ còn lại Lục Tử Hiên buồn bực theo sau .


      Đồng Lôi căn bản để ý đến , coi tồn tại. Đổi giày, lên lầu, vào phòng, sau đó đóng cửa. Lục Tử Hiên bước nhanh đến, vừa đúng lúc vào phòng lúc cửa còn chưa đóng được: " còn chưa vào mà!"


      " sang phòng khác ngủ !" Đôi môi mỏng phun lời đó khiến Lục Tử Hiên thiếu chút nữa nghẹn chết.


      " cần!" bĩu môi giống đứa trẻ: "Đừng nóng giận, ai bảo em nhận điện thoại của . Hơn nữa còn trò chuyện với hai vui vẻ như vậy?"


      "Lục Tử Hiên!" Tròng mắt lại ầng ậng nước.


      Lục Tử Hiên luống cuống: "Tại sao lại khóc? thích thấy em ở chung chỗ với người đàn ông khác!" Hai tay nâng mặt lên, dịu dàng lau.


      Đồng Lôi tức giận hất tay ra: "Tử Hiên, ấy là hai , cũng chính là hai của em. Chúng em ở chung chỗ có cái gì chứ? Căn bản cố tình gây !"


      " biết!" ôm chầm lấy , ôm chặt: "Nhưng sợ, sợ mất em. Thấy hai người chuyện thân mật như vậy ghen tị. Mặc dù chúng ta là vợ chồng nhưng cũng được như thế!"


      Đồng Lôi ngước mắt, khi chạm vào con người đen láy kia, trong lòng lại đau nhói. đặt tay lên ngực, nhàng :


      "Tổn thương giữa chúng ta có thể khép lại. Nhưng lòng có em. Em có thể xuất trong cuộc sống của nhưng lại thể vào lòng được. ra, mở lòng với em!"


      " phải! vẫn luôn mở trái tim mình. Nhưng em tin , hoặc tổn thương gây ra cho em khiến em tin tưởng vào mọi thứ!" Khuôn mặt Lục Tử Hiên khổ não: "Giữa chúng ta còn thiếu tin tưởng lẫn nhau!"


      Lông mi Đồng Lôi run rẩy, biết phải thế nào nữa. ra, vẫn luôn hiểu . Tin tưởng, đúng vậy, giữa bọn họ quả thiếu tin tưởng vào đối phương.
      Last edited by a moderator: 9/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 51: Trở lại trước kia


      khí bàn ăn có cái gì đúng rất đè nén.

      Đồng Lôi nhất thời hoảng hốt, giống như lại trở về trước kia, thời điểm mới vừa kết hôn, tối hôm qua bọn họ còn chia phòng ngủ, quả giữa bọn họ cần suy nghĩ kỹ lần.

      Lý Cẩm thỉnh thoảng liếc mắt, giờ phút này ngồi cùng hai vợ chồng có chút biểu lộ khác thường, ngẩng đầu nhìn mẹ Ngô đứng bên cạnh, hiển nhiên là cũng phát khí khác thường.

      Mẹ Ngô sáng tỏ, khỏe miệng lộ ra mỉm cười thản nhiên, với hai người bọn họ: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão gia hi vọng phu nhân có thể mau trở về, cho nên hôm nay chúng ta muốn .”

      “Hôm nay?” Lục Tử Hiên hiển nhiên rất kinh ngạc, xấu hổ nhớ tới mẹ tới nơi này cũng thời gian dài rồi.

      “Sao lại đột nhiên như vậy?” Lục Tử Hiên vừa uống sữa tươi vừa nghi ngờ hỏi, sao lúc trước nghe , phải mẹ ở đây rất tốt sao, thế nào !

      Lý Cẩm cũng là nụ cười nhạt nhòa, giọng ôn hòa vang lên trung: “Mẹ tới đây thời gian dài, tối hôm qua ba con hi vọng mẹ có thể mau trở về, ông ấy ở nhà mình thú vị, Minh Hạo làm ai ở cùng ông ấy.” ra bà cũng muốn để lại gian riêng cho con trai mình và con dâu chung sống.

      Mặt Đồng Lôi lộ vẻ mỉm cười, có chút hâm mộ nhìn Lý Cẩm, tốt, lúc nào mình mới có thể có tình như vậy, có thể có tình như vậy, có thể bên nhau đến già như vậy.

      Lục Tử Hiên lại có vẻ hết sức lạnh nhạt, vẻ mặt vẫn có bất kỳ gợn sóng nào, vừa ưu nhã lau miệng vừa : “Mẹ, vậy con lái xe đưa mẹ về.”

      cần, tài xế trong nhà đợi bên ngoài, con còn phải làm, nên vì chuyện của mẹ mà trì hoãn.” Lúc này mẹ Ngô thu thập xong hành lý ra ngoài.

      Đồng Lôi đỡ Lý Cẩm từ từ ra biệt thự.

      Lý Cẩm thầm than thở, vừa vùa : “Lôi Lôi, giữa các con có phải lại xảy ra chuyện gì hay ? Sao tối hôm qua lại chia phòng ngủ vậy?”

      Đồng Lôi ngớ ngẩn, hiển nhiên lấy làm kinh hãi, khi nhìn thấy đôi mắt quan tâm của Lý Cẩm, cười gượng gạo: “ có đâu mẹ, giữa chúng con rất tốt.”

      “Cái đứa bé này!” Lý Cẩm thở dài, chuyện gì đều .

      “Mẹ, mẹ hãy yên tâm , chúng con rất tốt.” xong ngước mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt thâm thúy ngay cả gợn sóng cũng có, hình như đối với tất cả trước mắt cũng cần thiết chút nào.

      biết gì, cứ như vậy làm cho khỏi hoảng hốt.

      “Tử Hiên, phải chăm sóc Lôi Lôi tốt, nếu ngày nào đó mẹ nghe con bắt nạt nó, mẹ nhất định tha cho con:” Lý Cẩm uy hiếp Lục Tử Hiên, con dâu tốt như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm, con nhất định phải quý trọng tốt.

      biết!” Vẫn là thanh lạnh lẽo như cũ.

      Lý Cẩm và mẹ Ngô rồi, cả biệt thự chỉ còn lại hai người Lục Tử Hiên và Đồng Lôi.

      khí có chút cổ quái: “Lời vừa rồi của mẹ, em cần để ý.” Đồng Lôi có chút xấu hổ, biết lời của Lý Cẩm vừa rồi là muốn giúp , nhưng quan hệ bây giờ của bọn họ hình như thích hợp lời này chút nào.

      Mặt Lục Tử Hiên có bất kỳ biểu tình gì, khí xung quanh càng thêm kỳ quái, cảm giác hít thở thông, Đồng Lôi chậm rãi đứng lên, dịu dàng với : “Em còn có chuyện, em ra ngoài trước.”

      Tay đột nhiên bị kéo lại, Đồng Lôi cả kinh, quay mặt sang nhìn về phía Lục Tử Hiên.

      Chỉ thấy mặt có vẻ gì muốn đưa ra ngoài, lạnh lẽo quẳng xuống câu : “ đưa em .”

      “Cám ơn !” Giữa bọn họ lại lạnh nhạt như vậy.

      Trong lòng Lục Tử Hiên hơi chậm lại, có ai biết tâm tình của tối hôm qua, bao lâu còn nhớ tới kia, nhưng bây giờ chuyện hình như càng ngày càng phức tạp.

      Bên trong xe hai người đều yên tĩnh với nhau, trầm mặc lúc lâu, Đồng Lôi nhịn được gọi: “Lục Tử Hiên…”

      Bốn mắt nhìn nhau, xen lẫn quá nhiều tình cảm, Lục Tử Hiên lời nào, lẳng lặng nghe .

      “Em có thể chờ đợi, nhưng chờ đợi của em có thời hạn, em hy vọng chờ đợi quá lâu, quan hệ tại của chúng ta cũng rất hiểu, chúng la lại trở về ngày trước, nhưng lại giống như vậy. Bởi vì chúng ta cũng thay đổi, hiểu chưa?”

      xác định được, tựa như trong khoảng thời gian này tất cả đều là giả, tất cả ân ái, tất cả lời ngon tiếng ngọt đều là giả, tất cả giống như là giấc mộng, rất xa thể chạm tới, đáng tiếc mình hãm quá sâu, thể tự thoát ra được rồi.


      Chương 52: Cậu ở đây trốn tránh cái gì?


      Kể từ sau lần chuyện đó, tuần lễ, tuần lễ Lục Tử Hiên cũng trở về, Đồng Lôi vùi ở ghế sa lon có chút mất hồn, ngờ tới cuộc sống hoàn toàn trở lại như ngày trước, vẫn đơn như cũ như vậy.

      Thỉnh thoảng có lúc nhận được cái tin nhắn của , tựa như đôi tình nhân mới vừa quen nhau, cảm giác có chút mập mờ, tuyệt vọng nhưng lại mang theo hi vọng, ít nhất làm cho cảm thấy chờ đợi được, dù sao bọn họ mặc dù là vợ chồng, nhưng thời gian chờđợi nhau là rất ít, hiểu nhau cũng ít.

      Nhưng nếu là như vậy, biết còn có thể duy trì bao lâu.

      Mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động, có chút mất hồn, mỗi ngày lúc này nhắn tin, cũng tới giờ rồi. Sao còn chưa gởi tin nhắn, ra trong lòng của cũng rất hiểu, nếu như mình mắt nhắm mắt mở, căn bản cũng có những việc này, chỉ là trong lòng chắc chắn có vướng mắc.

      Mắt dời khỏi điện thoại di động, quét vòng xung quanh, phòng ốc to như vậy, lại có vẻ thê lương như thế.

      Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc Lục thị, đôi tay Lục Tử Hiên tùy ý cắm ở trong túi quần, bóng dáng cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, mày kiếm nhíu lại, thấy cảm xúc lúc này.

      Điện thoại di động an tĩnh nằm ở bàn làm việc.

      tuần lễ, tuần lễ chưa trở về rồi, dù lái xe đến cửa nhưng lái vào nhà, đồng thời tuần này nghĩ rất nhiều, đối với việc Đồng Lôi, tuyệt đối phải là giả, , thế nhưng chính ý tưởng này lại làm cho khỏi sợ hãi.

      "Tử Hiên!" Mặt Trác Nhiên hưng phấn đẩy cửa vào, tay còn cầm bảng báo cáo tài vụ hôm nay: " ngờ cùng Thiên Ân hợp tác có hiệu quả tốt như vậy, tại cổ phiếu của chúng ta tăng liên tục, bây giờ trong nghề có rất nhiều công ty nổi danh đều mơ tưởng hợp tác cùng chúng ta,”

      Trác Nhiên rất hưng phấn, mà Lục Tử Hiên vẫn đứng lạnh lùng như cũ, đối với thái độ chút nào quan tâm của , hiển nhiên cậu ta căn bản cũng có nghe được rốt cuộc cái gì?

      “Tử Hiên….” nhàng hô tiếng, gương mặt thất bại nhìn bóng lưng của : “Cậu có nghe tớ chuyện hay ?”

      Lục Tử Hiên chậm rãi xoay người lại, trong mắt chớp qua tia nghi ngờ, câu khiến Trác Nhiên nghe muốn hộc máu: “Trác Nhiên sao cậu lại ở chỗ này?”

      “Tử Hiên…..” Trác Nhiên kinh ngạc nhìn , tròng mắt đen cái gì cũng nhìn thấy: “Tớ tới đây rất lâu rồi.”

      “Vậy sao, tớ vừa suy nghĩ chuyện, cho nên….” Lục Tử Hiên có chút tự nhiên giật giật khóe miệng, vừa rồi cư nhiên lại thất thần, ngay cả Trác Nhiên tới cũng biết, có thể là ở chỗ này đợi quá lâu.

      “Suy nghĩ chuyện gì? Cậu nhớ cái gì?” Trác Nhiên đột nhiên thấy hứng thú, thâm ý trong con ngươi rất ràng: “Tử Hiên, cậy giống như rất lâu rồi trở về nhà.” Cả tuần nay cậu ta hình như biết mệt mỏi, làm việc cả ngày đêm, dự án hợp tác với Thiên Ân cậu ta cứ thế hoàn thành toàn bộ trong vòng tuần lễ..

      “Có sao?” Cố ý tránh ánh mắt của cậu ta, nhìn người dưới lầu qua lại dứt.

      “Cậu ở đây trốn tránh cái gì?” câu của Trác Nhiên toạc ra nội tâm của .

      Lòng Lục Tử Hiên hơi ngẩn ra, nét mặt lập tức lạnh lẽo xuống, tròng mắt sắc bén nhìn chòng chọc Trác Nhiên cái, biểu của ràng vậy sao?

      lời nào, Trác Nhiên cũng biết mình đúng rồi, đến gần bước, khóe miệng tà mị khẽ cong lên: “Xem ra tớ đúng rồi.” tay vỗ vỗ bờ vai của , vốn là vẻ mặt lưu manh chợt trở nên bình thản: “ ra cậu ở đây mâu thuẫn, vì mình thay lòng, ràng là thích tiểu Mạt, nhưng bây giờ khác, còn tự mình thề muốn đuổi rời khỏi mình, có lẽ trước đây phát , nhưng càng ở chung chỗ, loại cảm giác này càng ràng, ràng đến ấy cũng nhận thấy được.”

      Lục Tử Hiên kinh ngạc, Trác Nhiên làm sao biết được suy nghĩ của mình, giống như cậu ta cùng với mình, ngày ngày ở chung chỗ, sai, bây giờ Đồng Lôi bắt đầu phản kích.

      “Tớ chưa từng nghĩ tới có thể như vậy, tớ cho là đời này tớ thương người khác nữa.” Ánh mắt ảm đạm của rơi vào phương xa, châm điếu thuốc xì gà.

      “Nhưng, cậu ấy, có lẽ trước kia cậu đối với ấy là hư tình giả ý, nhưng bây giờ cậu căn bản thể nào giống như trước đây coi thường tồn tại của ấy, cho nên những ngày này cậu mới núp ở bên này.” Trác Nhiên rất ít khi nghiêm túc như vậy, dù sao Lục Tử Hiên có thể ra từ trong khổ sở khi mất tiểu Mạt rất vui.

      Lục Tử Hiên xoay người lại đến trước bàn làm việc, bày tay nhàng chống lên cằm, cau mày : “Trác Nhiên, cậu biết , tại tớ cũng xác định được.”

      ràng tự với mình cần ấy, nhưng kiên cường, cười, hiền lành, ôn nhu của ấy từ khi vừa mới bắt đầu kềm chế mình, cho nên mình mới có thể bất tri bất giác ấy, mới có thể vội vàng đến Đồng thị muốn bảo đảm quyết tâm của mình.

      “Nhưng tổn thương giữa chúng tớ quá nhiều, tình cảm của chúng tớ quá yếu đuối rồi.”

      Trác Nhiên khẽ thở dài cái, chậm rãi tới trước mặt của , bàn tay chống cái bàn: “Tử Hiên, là người thay đổi, tình cảm là được tích lũy từng chút , cuộc sống có quá nhiều điều như ý, ngày nào đó chỉ cần cậu muốn, chỉ cần cậu làm trái với tâm nguyện của mình, coi như cuối cùng hối hận cũng có tiếc nuối.”

      Nghe Trác Nhiên , Lục Tử Hiên rơi vào trầm tư.

      Nhưng lại có người cố tình trong khí trầm tư này dội nước lạnh.

      Trác Nhiên khôi phục lại vẻ mặt lưu manh trước sau như , khóe miệng nhếch lên, tà mị nhìn Lục Tử Hiên: “Này, suy tư lời của tớ nhăng cuội, con người của tớ cậu còn biết sao? Lúc nào có thể ra những lời triết lý như vậy chứ?”

      Lắc đầu thêm cái, bình thường Trác Nhiên thoạt nhìn rất là ngay thẳng, nhưng cũng bởi vì quá hiểu, mới biết được cậu ta rốt cuộc là dạng người gì, buông lỏng mỉm cười, quả đấm hung hăng đánh vào trước ngực của cậu ta: “Tiểu tử cậu có tài.”

      “Aiz, xong rồi xong rồi, tớ thấy tớ phải nhanh lên thôi, nếu bị cậu lây bệnh liền xong.”

      Nhìn bóng lưng Trác Nhiên, Lục Tử Hiên cười cười, cầm điện thoại di động bị ném ở bên, có số việc phải ràng, tựa như Trác Nhiên , làm cho mình tiếc nuối.
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Chiến tranh giữa đàn ông.

      Editor: heisall


      Hợp tác với Thiên Ân kết thúc, nhưng Lục Tử Hiên vẫn còn ở trong phòng làm việc, trong tay cầm bút, bộ dạng sững sờ, nếu như nhìn kỹ phát đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình.

      "Là người thay đổi." Lời của Trác Nhiên mực quanh quẩn trong đầu : "Coi như cuối cùng có hối hận cũng tiếc nuối."

      Người thay đổi sao? cần nghiệm chứng cũng biết, phải bây giờ mình thay đổi sao? Những ngày qua mặc dù ở chỗ này, nhưng thỉnh thoảng vẫn gởi tin nhắn, về phần điện thoại, dám gọi, sợ, sợ nghe được thanh của mình khống chế được.

      Làm thế nào? Làm thế nào? rất phiền?

      Phiền não ném cây bút, chán chường tựa vào ghế sofa.

      "Cốc cốc cốc. . . . . ." tràng tiếng gõ cửa vang lên.

      "Vào ." thanh hơi lộ ra phiền não, giọng cũng tăng vọt rất nhiều.

      Lúc thư ký tiến vào, chỉ thấy được cầm bút phê tài liệu.

      “Tổng giám đốc, giám đốc Lục muốn gặp .”

      hai? Lục Tử Niên nghi ngờ, sao hai lại tới gặp , hạng mục bọn họ phụ trách giống nhau, ở công việc hình như có bao nhiêu quan hệ, hơn nữa bây giờ là giờ làm việc, rốt cuộc là chuyện gì?

      Thư ký dám thúc giục, cặp mắt xinh đẹp nhìn về phía Lục Tử Hiên, chờ đợi câu trả lời của .

      “Cho ấy vào .” Lục Tử Hiên khoát khoát tay, mặc dù biết cụ thể là nguyên nhân gì, nhưng trong lòng vẫn có chút sáng tỏ, chân mày cũng nhíu lại.

      “Giám đốc Lục, mời bên này.” lâu lắm, thư ký liền dẫn người đàn ông thân hình cao lớn, tuấn mỹ giống nhau vào, quả nhiên người này hai Lục Minh Hạo của .

      Lục Tử Hiên đứng lên, nghênh đón: “Hôm nay sao hai lại tới đây?”

      có chút chuyện cần với em.” Lục Minh Hạo nhìn thư ký sau lưng cái, nhanh chậm , ánh mắt dò xét nhìn về chỗ sâu nhất trong đôi mắt .

      Thư ký hiểu ý của , khẽ cúi người chào Lục Tử Hiên mới lui ra ngoài, phòng làm việc rộng rãi nhất thời chỉ còn lại hai người đàn ông này, hình như cả hai người đàn ông đều tràn đầy địch ý.

      “Em vẫn muốn để đứng chuyện sao?” Lục Minh Hạo rất ít khi chuyện cứng như vậy, biết hôm nay có phải ăn trúng thuốc nổ nữa, ngay cả Lục Tử Hiên cũng có chút kinh ngạc, nhưng gió to sóng lớn gì chưa từng thấy qua, kinh ngạc cũng chỉ chợt lóe lên.

      “Mời ngồi!” Lục Tử Hiên chỉ chỉ ghế salon bên cạnh, Lục Minh Hạo cũng kc ý định kiểu cách, vì vậy hai người đồng thời ngồi xuống ghế salon.

      biết hai cố ý đến thăm có gì chỉ dạy?” Giọng của Lục Tử Hiên lạnh nhạt, nhưng địch ý trong đó rất ràng, bây giờ tâm tình của ràng tốt: “Trong trí nhớ của em công việc của chúng ta giống như có liên quan gì.” Lời này của nghe sao cũng có chút ý tứ muốn đuổi khách.

      Hôm nay Lục Minh Hạo tới, tự nhiên muốn ràng, mặt mang theo nụ cười nhạt: “Em chuyện đến mức này, vậy c4ung quanh co lòng vòng nữa, hôm nay tới là vì chuyện của Lôi Lôi.” Vừa đến Đồng Lôi vốn cười liền biến mất còn mống.

      Lôi Lôi, gọi thân thiết như vậy, quả đấm bên người Lục Tử Hiên nắm chặt, cảm giác tức giận từ lòng bàn chân vọt thẳng đến não, ngay sau đó nhếch môi cười, hừ tiếng: “ hai quan tâm cũng quá rộng rồi, nhưng tại ấy là vợ em, là em dâu của .”

      “Vợ em còn biết ấy là vợ em, vậy em đối xử với ấy như thế nào, em dâu, vậy thế nào, em chỉ là may mắn hơn so với mà thôi. tại cho em biết, hạnh phúc của ấy nhất định trông nom.” Giọng của Lục Minh Hạo tràn ngập cường thế quét xuống, thân thể khẽ run bởi vì kích động mà đứng lên, dừng chút tiếp: “ ràng em cho ấy hy vọng, tại vẫn để ấy bên cạnh, nếu em cho ấy được hạnh phúc, vậy em hãy buông tay .”

      “Buông tay, là ấy muốn như vậy sao? ấy chờ kịp sao?” Lục Tử Hiên sững sốt chút, ngay sau đó thân thể nhanh chóng tới gần, tức giận nắm cổ áo .

      Lục Minh Hạo thấy tức giận, cười khổ phen, tại sao có thể vũ nhục ấy như vậy.

      Đột nhiên____

      “Phanh” tiếng, thân thể cao lớn của Lục Minh Hạo ngã ầm ầm mặt đất.

      “Lục Minh Hạo cười cái gì, cho rằng là ai? dựa vào cái gì muốn tôi buông tay, chỉ có tôi mới có thể mang lại hạnh phúc cho ấy, cần hy vọng hão huyền.” Lục Tử Hiên cắn răng nghiến lợi cảnh cáo.

      Lục Minh Hạo lau miệng cái, từ mặt đất cật lực bò dậy, xem ra quyền mới vừa đánh rất mạnh,

      “Dựa vào cái gì ư, chỉ bằng tôi thấy cậu thể cho ấy hạnh phúc. Lần này tôi lại nhường cho cậu.” Gầm tiếng, Lục Minh Hạo dùng sức vung tay, quả đấm nặng nề nện mặt Lục Tử Hiên, khi Lục Tử Hiên còn chưa kịp đứng vững, Lục Minh Hạo níu lấy y phục của đấm thêm quyền, khóe miệng lập tức tràn ra máu tươi.

      “Lục Minh Hạo, cái người khốn khiếp này, tôi cảnh cáo , Lôi Lôi là của tôi, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ lấy được ấy.” Đẩy Lục Minh Hạo ra, đưa tay níu chặt lấy cổ áo của , hung hăng ném câu .

      Lục Minh Hạo vừa dùng lực, hai người đàn ông này nhìn nhau lâu, trong ánh mắt tràn đầy địch ý: “Vậy phải xem cậu có bản lĩnh này ?” Đẩy ra, cũng quay đầu lại rời .

      Lục Tử Hiên sững sờ tại chỗ lâu, lời vừa rồi của Lục Minh Hạo, làm khỏi hoảng hốt, giống như diều đứt dây, tìm ra phương hướng, nhanh chóng cầm áo khoác bàn chạy ra ngoài.





      Chương 54: Cho em hạnh phúc.

      Hình như có suy nghĩ nhiều, Lục Tử Hiên lái xe chạy như bay, liên tục vượt qua nhiều cái đèn đỏ, con đường vốn hơn nửa tiếng chưa đến 20 phút tới.

      Xe lẳng lặng dừng ở trong sân, nhìn mọi thứ quen thuộc, trong lòng Lục Tử Hiên phiền muộn, giống như qua mấy đời, mới lâu chưa trở về, mới phát ra trong đầu vẫn luôn nhớ nhung nơi này.

      Hít hơi sâu, Lục Tử Hiên đẩy cửa xuống xe, trong nháy mắt đóng cửa lại, nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa sổ kia.

      Trong đại sảnh trống rỗng, Lục Tử Hiên dò xét vòng, con ngươi căng thẳng, Lôi Lôi có ở đây, ấy đâu? Có thể ấy kịp đợi ở đây mà ra hay ?

      Trong lòng Lục Tử Hiên lo sợ, ánh mắt trở nên kích động, chân bước bước dài, nghi ngờ chạy lên lầu.

      " hai, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho em?" Trong phòng Đồng Lôi hiển nhiên còn chưa biết tình huống bên ngoài, vào lúc này có thể có người bạn chuyện phiếm rất xa xỉ.

      Mặc dù Lục Minh Hạo biết trong lòng đau khổ, nhưng cũng vạch trần, hài hước : "Thế nào, hoan nghênh hai gọi điện thoại sao?"

      " phải vậy, hai đừng hiểu lầm." Đồng Lôi vội vàng phản bác, chỉ sợ hiểu lầm: "Em chỉ cảm thấy bây giờ là giờ làm việc, gọi điện thoại cho em có chút đột ngột." Hơi thương cảm .

      Tại sao? Những ngày này người kia lại gọi cuộc điện thoại.

      "Được rồi, đùa với em thôi." Có lẽ nghe được giọng bi thương của , trong lòng Lục Minh Hạo bỗng dưng đau đớn: "Lôi Lôi, em cảm thấy hai như thế nào?"

      Đồng Lôi căn bản cũng có suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: "Em cảm thấy hai rất tốt, rất dịu dàng, nếu người nào gả cho nhất định hạnh phúc." Đây là suy nghĩ chân của , Lục Minh Hạo đối với mọi người hình như cũng rất dịu dàng, tựa như hoàng tử ra từ trong tranh.

      Lục Minh Hạo nhàng cười tiếng: " sao? tốt như em sao, nhưng nhớ khi lần đầu tiên gặp, em cho là loại người cuồng bạo lực đấy?"

      Đồng Lôi nghe được lại rơi vào trong sương mù, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt ở công ty, khi đó là cấp của : " hai, oan em rồi, em nào có, lần đầu tiên nhìn thấy là ở công ty, khi đó chúng ta căn bản còn quen, làm sao biết ý nghĩ của em, cho nên xin nên tùy ý xử oan em.”

      Lục Minh Hạo trong giờ phút này ngay cả bộ dạng quệt miệng của Đồng Lôi cũng có thể tưởng tượng ra.

      thấy trí nhớ của em quá kém, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt phải ở công ty.” Lục Minh Hạo , Đồng Lôi nghe phải càn, nhưng nghĩ ra bọn họ gặp ở nơi nào, nghi ngờ : “Có ? Nhưng tại sao em có ấn tượng gì?” Trong đầu thoáng qua tia sáng.

      “Em biết rồi, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở trước cửa công ty đụng em, nhưng khi đó chúng ta giống như chưa từng gặp mặt.” Đồng Lôi .

      “Chúng ta quen biết đúng là bởi vì đụng xe, nhưng phải ở cửa công ty, mà là ở đường cao tốc, nhớ khi đó em cho là đánh em, đưa em đến bệnh viện, nhưng qua hôm sau em lại .”

      “Vậy…….Người kia là ?” Lúc này mới nhớ tới, trách được lần đầu tiên nghe chuyện lại rất quen thuộc, sau lại biết là Lục đại thiếu gia, tự nhiên cho rằng giọng của cùng Lục Tử Hiên sai biệt lắm, cũng có nghi ngờ.

      Lục Minh Hạo biết nghĩ ra.

      “Em rốt cuộc nhớ ra rồi, ra suy nghĩ chút phải chúng ta rất có duyên sao? Chỉ tiếc nhường cho Tử Hiên trước bước rồi. Có lúc chính nghĩ, nếu như em gả cho , có thể khá hơn chút hay ?” thanh của đột nhiên ảm đạm, khiến Đồng Lôi nghe có chút tự nhiên.

      hai, đừng đùa, cái chuyện cười này chút cũng buồn cười.” Lúng túng với bên đầu kia điện thoại, cho tới nay bọn họ đều là bạn bè, chưa từng nghĩ tới phương diện khác.

      Lục Minh Hạo biết chắc là làm sợ.

      cũng vậy, cảm thấy chuyện cười này rất có ý nghĩ.” ra sớm biết như vậy, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, những lời này cũng , hy vọng bọn họ ngay cả bạn bè cũng làm được. “Được rồi, còn có chuyện.”

      “Ách, hai hẹn gặp lại.”

      Khi sắp cúp điện thoại, Lục Minh Hạo đột nhiên hô lên: “Lôi Lôi, phải chăm sóc mình tốt, em nhất định phải hạnh phúc!”

      Trầm mặc hồi lâu, Đồng Lôi mỉm cười gật đầu cái: “ hai, cảm ơn , em biết rồi!”

      hai?

      Ngoài cửa, bước chân của Lục Tử Hiên trở nên ngập ngừng, cách cánh cửa nghe được thanh ngọt ngào của Đồng Lôi.

      Rốt cuộc hai và Đồng Lôi vừa cái gì, ấy đợi được sao? Nhíu mày lại, trong lòng hồi hoảng hốt, liền gõ cửa, cứ như vậy đẩy cửa vào.

      Đồng Lôi lúc này có người vào, bị sợ đến trượt chân, ngồi bệt xuống giường.

      “Tử Hiên…” mắt đẹp trợn to, đối với xuất của rất là ngoài ý muốn, ngờ vào lúc này trở lại, tại là giờ làm việc, người nguyên tắc giống như , lúc này lười biếng.

      “Lúc này sao …” Còn chưa hết, đôi mắt đẹp nhìn theo chợt trợn to: “Mặt của , sao có thể như vậy?” Mới vừa có phát , tại hai người ở gần, Đồng Lôi mới phát , vết thương nơi khóe miệng của , gò má còn bị sưng, ngón tay mảnh khảnh nhàng vuốt ve, nước mắt cũng mau rớt xuống: “Đau ?”

      “Em quan tâm ….” đột nhiên
      bắt được tay của mặt, trong đôi mắt che giấu được thâm tình, phát này làm cho tất cả tế bào của đều sôi trào.

      Rút tay về, cúi đầu, mặt đỏ ửng: “ đừng bậy?”

      cánh tay khác ôm vào lòng: “Em biết ? Vừa rồi sợ hãi, sợ em đột nhiên rời .” Hơi thở ấm áp phả vào cổ .

      Đồng Lôi cảm động, nước mắt cư nhiên chịu thua kém tràn ra: “ sao? Nhưng, ngày nào đó em cũng rời .” Đây là tình huống thể đối mặt, ngước mắt nhìn , khổ sở cười: “Em biết trong khoảng thời gian này là cố ý tránh mặt em.”

      Lục Tử Hiên luống cuống, ra đều biết tất cả, cánh tay vòng quanh rũ xuống, luôn luôn cho là có gì là thể, tuy nhiên bây giờ lại cảm thấy vô lực.

      Trong mắt Đồng Lôi lóe lên đau lòng, vươn cánh tay vòng chắc hông của , tựa đầu nhàng rúc vào trong ngực : “ ngày nào đó em rời , nhưng phải bây giờ.” tham luyến ngực của , coi như kết quả cuối cùng được như ý ít nhất cũng hối tiếc.

      Lục Tử Hiên ngu người, biết nên cái gì cho phải, ý của là cho thêm cơ hội sao?

      Đồng Lôi cảm thấy bên hông đột nhiên có cỗ lực lượng cường đại, đầu Lục Tử Hiên đèn nặng bả vai, thanh trầm lắng vang lên bên tai: “ cho em hạnh phúc!”
      Last edited by a moderator: 14/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :