1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 40: Cách Này Thế Nào?




      “Hừ.” Cố Chí Cường vừa rồi nhìn thấy Tả Phán Tình quần áo chỉnh tề lập tức dời mắt chỗ khác, nhìn về phía con trai ánh mắt mang theo ý chỉ trích.

      “Đồ vô liêm sỉ.”

      Cố Học Văn nhíu mày, im lặng theo sau Trần Tĩnh Như ra phòng khách.

      “Phán Tình, con, người con bị thương chứ?” Tả Chí Cương vốn định chạy lấy người, thế nhưng nhớ đến vừa rồi mặt con có vết máu, ông bèn quan tâm quay sang nhìn .

      “Con, con sao.”

      Tả Phán Tình mặt có chút nóng nóng, tâm trạng cũng có phần xấu hổ nhưng nhiều hơn vẫn là căm giận và bối rối.

      “À, nếu thấy ổn rồi con hãy ra ngoài , cả nhà chúng ta còn phải mời cơm khách nữa.”

      Thay con đóng cửa lại, Tả Chính xoay người đối diện với vẻ mặt xấu hổ của Cố Chí Cường.

      chẳng ra làm sao cả, xem này, quả là tôi dạy dỗ con cái chẳng ra làm sao cả. Để nó làm cho mất mặt như vậy.” Dám ở trong nhà người ta lại ——

      “Quân trưởng, đừng vậy. Phán Tình bị nuông chiều sinh hư, là tôi giáo dục tốt mới phải.” Tả Chính Cương mấy phút trước còn nhìn thấy cây kéo tay

      Phán Tình, người ta trách con mình làm bị thương con họ là khách sáo lắm “Về sau đều là người nhà, người trẻ tuổi mà, cãi nhau ầm ĩ chút,

      “Phải.” Cố Chí Cường vẻ mặt nghiêm túc: “Nhất định tôi giáo huấn thằng nhóc hư hỏng này cho tốt, về sau nếu nó còn dám bắt nạt Phán Tình, tôi tha cho

      “Quân trưởng khách khí rồi, về sau Phán Tình vào cửa nhà , là chị phải bao dung cháu mới đúng.”

      “Nào có nào có ——”

      “. . . . . .”

      —sakuraky.wordpress.com—

      Tả Phán Tình nằm giường, nghe hai giọng kiềm nén, khẩn thiết, khách sáo

      ngoài cửa mà chỉ cảm thấy thế giới đầy mảnh u ám.

      Có lầm vậy ta?

      Xí. Ai cần bọn họ bao dung chứ?

      Chỉ cần tên khốn kiếp – cảnh sát thúi – cái đồ lưu manh đó tránh xa ra chút,

      cam đoan lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường.

      “Ô ô ô ——” cắn góc chăn buồn bực kêu lên, cho đến khi cảm thấy lợi đau nhức, lúc đó mới oán hận ngồi dậy, nhìn thấy đám nội y người, lại phát điên thêm lần nữa

      A —— cơ thể của cứ như vậy bị cái đồ lưu manh kia nhìn thấy hết rồi.

      tức chết mà ——

      Lại tiếp tục nằm ì ra giường, thầm đem câu thảo nê mã (câu chửi tục giống như đm của mình ấy-PV) tụng lên n lần. muốn ra ngoài

      Máy tính kêu hai tiếng tích tích, hình đại diện của Thất Thất ở bên kia ngừng nhấp nháy.

      Thất tiên nữ: Sao thế? Nửa ngày tiếng nào vậy? Giận rồi à?

      ngồi dậy, trong lòng vẫn còn buồn bực, Tả Phán Tình trừng mắt với cái màn hình oán hận, nếu Trịnh Thất Muội nghĩ ra cái chủ ý quái gở khiến cho Cố Học Văn phải ghét mình, làm sao phải nghĩ cách bảo toàn trinh tiết dọa ta đến mức nháo loạn như vậy?

      Thất tiên nữ: Được rồi, tớ với cậu nhé. Vừa rồi tớ giúp cậu phân tích qua.

      Bây giờ cậu chỉ có cách, nhưng mà cậu phải quên cái ý nghĩ phản kháng trước , chiều theo ý ba cậu, đợi cho đến ngày kết hôn rồi cậu lại đào hôn.

      Thất tiên nữ: Cậu nghĩ thử xem, làm như vậy, cái gã kia tha hồ mất mặt. Cậu cũng cần phải gả cho ta, lại vừa báo được mối thù ta bắt giam cậu, cậu thấy cách này thế nào hả?

      Tả Phán Tình nhìn hàng chữ màn hình khiến phải ngây dại.

      Trước tiên cứ giả vờ đồng ý, sau đó trong hôn lễ liền chạy trốn, khiến cho cái tên kia phải mất mặt ——

      Trong phòng khách.

      Cánh tay Cố Học Văn được băng bó cẩn thận, miệng vết thương cũng sâu, chỉ là vết rách hơi dài ngoài da, thoạt nhìn có chút dọa người.

      Trần Tĩnh Như nhìn con, trong lòng xác định con trai mình quả rất thích Tả Phán Tình, nếu nó cũng gấp gáp đến như vậy.

      Tả Chính Cương vừa nhìn sắc mặt Cố Chí Cường có vẻ tốt lắm, sợ ông nghĩ nhiều: “Hôn cứ quyết định như vậy, biết khi nào có thể đến thăm hỏi Cố lão tham mưu nhà ?”

      —oOo—

      Hết chương 40

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 41: Ai Bảo Nôn Nóng Như Vậy?


      Edit: Wynnie

      Beta: Sa & Phong Vũ

      Tả Chính Cương thấy sắc mặt Cố Chí Cường tốt lắm, sợ ông ấy nghĩ nhiều: “Việc kết hôn cứ quyết định như vậy , biết khi nào chúng tôi có thể đến thăm Cố tham mưu?”

      “Tôi cùng ông nội nó bàn bạc qua, chủ nhật này nhé. Hôm đó Học Văn làm.” Liếc nhìn Cố Học Văn: “Mấy ngày này con chuẩn bị chút , thứ bảy chúng ta về Bắc Đô.”

      “Vậy cũng tốt. Tôi vẫn luôn rất khâm phục Cố tham mưu.”

      “…”

      Cố Học Văn để tâm tới ba và chú hết câu khách sáo này đến câu khách sáo khác, về Bắc Đô? có hứng thú, có điều–

      Tầm mắt chuyển đến phòng của Tả Phán Tình, cửa mở, nàng kia chịu ra rồi ư?

      Ánh mắt bình tĩnh nhìn Tả Phán Tình, ánh mắt Cố Học Văn có vài phần kinh ngạc. Mặt quỷ mặt của Tả Phán Tình vừa rồi còn.

      Khuôn mặt khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.

      Mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa ra phía sau, làm lộ ra ngũ quan xinh xắn cùng chiếc cổ duyên dáng. mặc chiếc váy dài màu trắng, thoạt nhìn rất trẻ trung xinh đẹp.

      Ánh mắt của lên chút dường như là — vui vẻ?

      Tả Phán Tình thấy Cố Học Văn nhìn mình chằm chằm, trong lòng hừ lạnh tiếng: háo sắc.

      bước nhanh đến ngồi kế bên Cố Học Văn.

      “Học Văn–” cố ý kéo dài cuối, mang theo chút dịu dàng nũng nịu, thêm chút ngượng ngùng.

      kéo tay Cố Học Văn, nhìn thấy áo sơ mi của vẫn còn lưu lại vết máu, áp chế cảm giác buồn nôn trong bụng, ánh mắt có vài phần tự trách.

      “Xin lỗi . Em cố ý.”

      câu , thành công khiến cho hàng lông mày Cố Học Văn khẽ nhíu lại, ánh mắt chăm chú nhìn lên mặt Tả Phán Tình, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của .

      Bàn tay bé mảnh khảnh chậm rãi vỗ vỗ lên mặt cái. Đương nhiên, rất khống chế lực đạo của mình: “Ai bảo lúc nãy nôn nóng như vậy, muốn ăn đậu hủ của em? Nếu , em cũng làm bị thương.”

      Mồ hôi–

      Sắc mặt Cố Chí Cường và Trần Tĩnh Như thay đổi, nhìn Tả Chính Cương, vẻ mặt mang vài phần xấu hổ.

      Tả Chính Cương cùng Ôn Tuyết Phượng hơi ngây ra, bà là phụ nữ, khả năng quan sát cũng nhạy bén hơn. Vừa rồi hình như bà còn thấy Tả Phán Tình trang điểm rất đậm, vậy mà bây giờ đều tẩy

      Vừa rồi trong phòng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Phán Tình, con–”

      “Phán Tình. được lung tung.”

      “…”

      Tả Phán Tình mặc kệ sắc mặt quái dị của ba mẹ, nhìn Cố Học Văn: “Em nghĩ rồi. Dù sao chúng ta cũng kết hôn. Sau này, nhất định em dùng kéo đâm nữa. Bây giờ, tha thứ cho em , đừng trách em có được hay ?”

      Tay , khẽ ấn miệng vết thương của Cố Học Văn, mặt là nụ cười gian xảo thản nhiên.

      Khóe môi Cố Học Văn cong lên cười như cười, nhìn động tác của Tả Phán Tình, ánh mắt hơi nhíu lại: “ trách em.”

      ?” Tả Phán Tình lộ ra bộ dáng cực kì vui vẻ, nắm lấy tay Cố Học Văn bất giác hơi dùng sức: “Học Văn, tốt.”

      Cơn đau miệng vết thương bắt đầu lan tỏa, Cố Học Văn cảm giác máu rỉ ra thấm ướt, ánh mắt tối sầm lại, vươn tay ra nắm lấy .

      ——


      —oOo—

      Hết chương 41

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 42: Tôi cấu, tôi cấu, tôi cấu cấu cấu…


      Edit: Wynnie


      đợi Tả Phán Tình thu tay lại, Cố Học Văn nhàng nắm lấy tay , đặt lên môi hôn cái.

      Mắt sáng khẽ nhấc, sâu sắc đánh vào nội tâm : “Phải vậy mà.”

      Cám giác ấm áp mu bàn tay, khiến cho nét mặt Tả Phán Tình cứng lại. Mở trừng hai mắt, tay kia đưa qua muốn gỡ tay Cố Học Văn ra.

      “Đáng ghét, ba mẹ ở đây, đừng như vậy mà–”

      Cúi đầu thẹn thùng, móng tay dấu vết cắm vào mu bàn tay Cố Học Văn: “Người ta xấu hổ lắm.”

      Dê xồm chết tiệt. Tôi cấu, tôi cấu, tôi cấu cấu cấu.

      “Khụ khụ.” Cố Chí Cường lại nén được giận: “Học Văn, chú ý chút.”

      Trần Tĩnh Như trong bụng vui mừng rốt cuộc cũng có người làm cho con trai bà trở lại như bình thường rồi.

      “Tuyết Phượng, chị cũng đừng để ý, thẳng Học Văn này bình thường cũng như vậy đâu, đây đều do nó thích Phán Tình nhà chị quá đó thôi.”

      sao sao.” Ôn Tuyết Phượng hòa giải: “Thanh niên phải đều vậy sao? Tôi thấy thời gian còn sớm nữa. Chúng ta ăn cơm thôi. Chính Cương đặt chỗ ở nhà hàng rồi.”

      “Vâng”. Trần Tĩnh Như đứng lên, nhìn tay Cố Học Văn cùng Tả Phán Tình nắm lấy nhau: “Học Văn, con xe của con chở Phán Tình nhé, người lớn chúng ta đường còn muốn tán gẫu chút.”

      “Dạ.” Cố Học Văn nghe lời, kéo tay Tả Phán Tình đứng lên, nhìn mu bàn tay có vài vết ấn của móng tay, đôi mắt trầm khó đoán: “Vợ chưa cưới quý, chúng ta thôi.”

      biết xấu hổ, ai là vợ chưa cưới của ?

      Mắt lên tia khinh thường, nhưng khóe môi Tả Phán Tình lại nhếch lên nét cười rất ngọt ngào.

      “Dạ.”

      Bộ dáng ân ái của hai người làm các vị trưởng bối vui vẻ, trong lòng có chung nhận định rằng hôn này tốt đẹp.

      ……….

      Thành phố C, khách sạn Lệ Tinh.

      Trong gian phòng, sau khi các vị trưởng bối đều ngồi xuống, Tả Phán Tình chủ động ngồi bên cạnh Cố Học Văn, vẻ mặt dịu dàng.

      “Học Văn, ăn cái này .” Đem miếng cá gắp vào chén Cố Học Văn: “Vừa rồi phục vụ cá mới bắt hôm nay, còn rất tươi đó.”

      “Cám ơn.”

      Cố Học Văn nhìn , vẻ mặt có biểu tình gì.

      “Cái này cũng vậy nè.” Tả Phán Tình lại gắp cho con tôm: “Nghe là vận chuyển bằng đường hàng đến, ăn thử .”

      “Nhìn xem. Người ta vẫn con rất giỏi ngoại giao. Quả nhiên là như vậy.” Tả Chính Cương phía bên kia bàn tròn rất vui vẻ vì con cuối cùng còn cáu kỉnh nữa, ông cứ nghĩ đây là do sau khi cẩn thận” làm Cố Học Văn bị thương nên có tâm ý bồi bổ: “Con lớn như vậy, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng gắp đồ ăn cho tôi.”

      “Ba.” Tả Phán Tình thuận theo dẫm chân, lộ ra vẻ thẹn thùng. Dáng vẻ đó lại làm cho các trưởng bối trận cười khẽ.

      “Học Văn à.” Trần Tĩnh Như càng lúc càng vừa lòng: “Con nên để cho mình Phán Tình chăm sóc con, con là đàn ông, cũng phải biết chăm sóc Phán Tình có biết ?”

      sao ạ.” Tả Phán Tình trách móc cướp lời Cố Học Văn: “ ấy vẫn như vậy, con quen rồi.”

      “Vậy là con đúng rồi.” Trần Tĩnh Như bên cạnh lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Học Văn, con biết chăm sóc người khác như vậy, chẳng trách Phán Tình cáu gắt với con.

      “Dạ.” Cố Học Văn cũng phản bác, tay ở dưới bàn ăn đặt lên đùi Tả Phán Tình khẽ vuốt ve.

      “Ôi–” Tả Phán Tình thu giọng , ánh mắt trừng Cố Học Văn, ánh mắt thâm thúy của nhiễm vài phần bỡn cợt: “Sau này, chăm sóc em tốt.”

      Sa: Hum nay 3 chương liền nhé, hi vọng các nàng bớt thòm thèm. Chương sau hai chị tiếp tục dương cung bạt kiếm, cam đoan với các nàng rất phấn khích, các nàng cùng đón đọc nhé.

      —oOo—

      Hết chương 42

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 43: Làm Em Đau Quá


      Edit: Wynnie


      ” Ai mà thèm để tên háo sắc này chăm sóc? Tả Phán Tình cười lạnh, nén ý nghĩ kích động muốn băm vằm móng vuốt sói của : “Em chờ xem biểu của .”

      “Chống mắt lên mà xem nhé em.”

      Con người đê tiện, nụ cười cũng đê tiện, Tả Phán Tình vươn tay gạt xuống móng vuốt sói của ra. Bàn tay Cố Học Văn khẽ lật, kéo tay qua, vẽ vòng tròn lòng bàn tay .

      Động tác nhàng này khiến cho Tả Phán Tình phát điên, đôi mắt sáng khẽ chuyển, đứng lên, cầm bình rượu bàn bắt đầu rót rượu cho vợ chồng Cố Chí Cường.

      “Chú, dì, con mời hai người uống chút rượu.”

      “Ngoan ngoan.” Trần Tĩnh Như rất vừa lòng. Nàng dâu này có cá tính nhưng vẫn rất lễ phép. Quan trọng nhất là vừa ý con trai. Đó mới là tốt nhất.

      Cũng rót rượu cho ba mẹ mình. Đến lúc rót cho Cố Học Văn, đặt bình rượu xuống, cầm lấy ấm trà bàn rót đầy ly trà trước mặt Cố Học Văn.

      phải lái xe, uống trà là được rồi.”

      Cảm giác được độ ấm của ly trà, Tả Phán Tình mỉm cười nâng ly trà đến tay Cố Học Văn.

      uống trà .”

      “Cám ơn.” Cố Học Văn đưa tay nhận, lúc tay sắp đụng đến ly trà, Tả Phán Tình khẽ buông tay, ly trà nhanh chóng rơi xuống đùi Cố Học Văn, nước trà tràn ra, làm ướt toàn bộ quần của Cố Học Văn, nước bắn tung tóe khắp quần áo.

      “Xin lỗi. Xin lỗi. Em cố ý. đừng giận–”

      Mặt Tả Phán Tình đầy vẻ tự trách nhận lỗi, nhìn mục đích của mình thành công, mặt tiếc nuối tại sao phải là nước sôi. mặt cầm khăn giấy cúi xuống lau cho Cố Học Văn.

      “Em bất cẩn.”

      Dùng sức lau áo sơ mi của , sau đó đến quần, trong lòng đắc ý, hoàn toàn chú ý tới động tác của mình có bao nhiêu ám muội.

      khom lưng, mùi thơm ngát mái tóc thấm vào mũi Cố Học Văn, còn tay của , chết tiệt làm cái gì vậy–

      Cố Học Văn vọt đứng lên, bắt lấy tay , ánh mắt u ám trừng .

      “Em cố ý.”

      “Em. Em có.” Tả Phán Tình rụt cổ, cố gắng nháy mắt, muốn cho nước mắt mau chảy xuống: “Em cẩn thận thôi mà.”

      Cố Học Văn mím môi, lực tay mạnh thêm phần: “Tả Phán Tình.”

      “Em. Em có. Em có cố ý.” Tả Phán Tình cắn môi, cố gắng tỏ vẻ điềm đạm đáng : “ đừng giận.”

      “…” Trầm mặc, lực tay Cố Học Văn tăng thêm. Tả Phán Tình bị đau, làm nước mắt dể dàng chảy xuống.

      làm em đau quá. Ly trà hơi nóng, em nhất thời cẩn thận, em có cố ý. buông tay em ra được ?”

      “Học Văn.” Trần Tĩnh Như thấy khóe mắt Tả Phán Tình rơi lệ mà đau lòng: “Phán Tình cố ý rồi, con còn làm gì vậy?”

      làm gì cả.” Cố Học Văn lắc đầu, nhìn nước mắt mặt Tả Phán Tình: “ ấy làm dơ quần áo của con, con chỉ muốn ấy giúp con chọn quần áo mới.”

      “Chỉ là mua quần áo thôi mà, con có cần nắm tay Phán Tình chặt như vậy ? Trần Tĩnh Như khẽ trách: “Đối với con cũng biết dịu dàng gì cả.”

      Cố Học Văn buông tay, thấy Tả Phán Tình nhanh chóng còn nước mắt, khóe môi nhếch lên: “ thôi.”

      –” Ai muốn giúp ta mua quần áo chứ? Tả Phán Tình cắn môi, vẻ mặt ủy khuất: “Tay em đau quá.”

      “Chỉ là tay đau thôi, cũng phải chân đau.” Cố Học Văn kéo tay : “ thôi.”

      Sa: Chiến tranh giữa các vì sao xin được bắt đầu :))

      Các tình các nàng thích mỗi ngày chương hay để ta om vài ngày rùi post thể?

      —oOo—

      Hết chương 43

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 44: Xem như lợi hại


      Edit: Wynnie


      Lòng bàn tay hơi nắm chặt, ánh mắt mang theo tia dọa dẫm. Tả Phán Tình tránh được, xoay người nhìn các bậc trưởng bối: “Ba mẹ còn chưa ăn xong. Chúng ta ăn cơm xong rồi .”

      “Thôi, cần cần, các con .” Tả Chính Cương phất tay: “Hình như bên cạnh có công ty bách hóa. Các con sẵn tiện shopping luôn .”

      “Đúng vậy đúng vậy.” Ôn Tuyết Phượng phụ họa theo: “ chơi lâu chút. Bọn ta lớn tuổi rồi, ăn cơm rất chậm, cần có thời gian.”

      “Con–” Tả Phán Tình định gì đó, lại bị Cố Học Văn kéo qua: “ thôi. Vợ chưa cưới quý của , phiền em cùng mua quần áo.”

      Bắt lấy tay Tả Phán Tình, từ “ quý” ra vô cùng nhàng, cũng quan tâm ánh nhìn chằm chằm trong mắt Tả Phán Tình, để có cơ hội từ chối, mạnh mẽ kéo ra khỏi phòng trà.

      Vừa ra đến cửa khách sạn, Tả Phán Tình nhanh chóng vung tay Cố Học Văn ra: “Tên họ Cố, muốn thế nào?”

      “Mua quần áo.”

      “Tự mình .” Chẳng qua là đóng kịch trước mặt ba mẹ, làm cho ba mẹ mất cảnh giác thôi, còn đối với , Tả Phán Tình cũng kiên nhẫn tốt như vậy.

      “Vậy à?” Ngữ điệu lười biếng, nhún vai như hề gì: “Vậy cũng được, bây giờ tôi về với ba mẹ , vừa rồi chính là cố ý đem ly trà đổ lên người tôi. Lại với họ muốn cùng tôi dạo–”

      bậy.” Tả Phán Tình nhướng cao lông mày: “ ai cố ý?”

      Cố Học Văn hơi mím môi, vẻ mặt mang chút ý cười.

      Loại ánh mắt như thấu hiểu hết này làm cho Tả Phán Tình nghiến răng, nắm tay thành đấm, oán hận gật đầu với : “Xem như lợi hại.”



      Công ty bách hóa.

      giờ cơm trưa nên có bao nhiêu người, số nhân viên quầy quần áo nam lúc này vừa ngáp vừa chuyện phiếm.

      Bất thình lình thấy người đàn ông kéo tay vào.

      ngừng vùng vẫy, ý muốn thoát khỏi tay của người đàn ông kia, lại bị ta mạnh mẽ lôi kéo đến quầy quần áo. Lúc này ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cái quần của ta.

      Hết sức chuyên nghiệp, bày ra khuôn mặt tươi cười, nhân viên cửa hàng tập trung tinh thần, hướng về phía đôi nam nữ đến, mới bước được hai bước, thấy đôi nam nữ dừng lại trước cửa hàng.

      –” xoay người, nhìn hai người tay nắm lấy tay. Giọng lớn , vừa đủ cho cả cửa hàng cùng nghe: “Em nghĩ nên mua thêm vài cái quần để sẵn xe. Lần sau khi khống chế được lại đái dầm, cũng cần mua nữa.”

      khống chế được đái dầm?

      Phụt. Nhân viên của cửa hàng bước chân lảo đảo, nương vào giá quần áo bên cạnh để nâng đỡ thân mình.

      “Khụ khụ–” còn nhân viên khác uống nước, đột nhiên nghe thế, bị sặc nước, ho cả buổi vẫn ngừng lại được.

      “Tả Phán Tình.”

      Môi Cố Học Văn nhếch lên, trong mắt thoáng tia hung dữ. vực đè thấp lộ ra chút tức giận.

      Tả Phán Tình mặc kệ, khóe miệng giương lên cùng vẻ mặt hờn dỗi: “ cũng là. Đái dầm khống chế được tuy rằng phải là bệnh, nhưng cũng phải trị. Em rồi, đưa khám bác sĩ, lại sĩ diện chết cũng . xem tại thành ra như thế này, rất tốt.”

      Quan tâm cầm lên cái quần đưa vào tay Cố Học Văn, vẻ mặt dịu dàng: “Nhanh thay , em chờ .”

      Cố Học Văn đứng yên bất động, khí xung quanh thân thể bắt đầu lạnh lẽo.

      Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy nhiệt độ của máy điều hòa hơi thấp, lúm đồng tiền càng lúc càng rạng rỡ: “Nhanh thay quần mà. Bằng chỗ đó cứ ẩm ướt tốt đâu. Đúng rồi. có muốn vào nhà vệ sinh trước ? Bằng lại khống chế được, phải lại làm phiền người ta sao?”

      —oOo—

      Hết chương 44

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :