1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 35: Hy vọng việc cưới xin tiến hành càng nhanh càng tốt


      Edit: Lăng Du


      Bên trong phòng trà, khí vô cùng quỷ dị bao trùm khắp cả phòng. Có thể nghe thấy cả giọng trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông. “Chúng con quen nhau cũng được năm.”

      “Tính của Phán Tả Tình rất nóng nảy, cứ hay giận dỗi con.”

      ấy vẻ ngoài đẹp mã của con khiến ấy có cảm giác an toàn. Cũng vì vậy mà ấy cứ phải dùng cái tính con nít mè nheo để con phải chiều theo ý ấy.”

      “Con đối với ấy là lòng. Hy vọng chú cho con được cưới ấy.”

      “Kỳ , Phán Tình cũng có ý này, ấy cứ giận con vì con
      mang ấy gặp ba mẹ. Còn cáu kỉnh nữa. Hy vọng chú đừng giận
      ấy.”

      “Nếu có thể, con hy vọng việc cưới xin tiến hành càng nhanh càng tốt.”

      “. . . . . .”

      “. . . . . .”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình hoàn toàn hề biết rằng sau khi bỏ gã đàn ông
      biết xấu hổ kia lại ở trong phòng trà hưu vượn. Trong lòng chỉ
      cảm thấy đầy ngập lửa giận, cho dù có muốn nèn cũng thể nén hơn được nữa. Trực tiếp ra ngoài phòng trà tìm Trịnh Thất Muội. Dọc theo đường ,
      khuôn mặt u tràn ngập phẫn nộ của cũng dọa tài xế sợ hết hồn hết vía. Than thở với Trình Thất Muội chừng hai giờ, đem Cố Học Văn hết chửi
      từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu, còn ra thể thống gì. Rốt cuộc cũng nhờ Trịnh Thất Muột an ủi mà tâm tình cũng dễ chịu ít. Lúc về đến nhà, ba mẹ còn chưa trở về. Tả Phán Tình tự rót cho mình cốc
      nước, rồi ngồi sô pha mở TV lên xem, chờ ba mẹ về.

      hề giống như tưởng tượng, lúc Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng vào cửa hoàn toàn có vẻ gì tức giận mà vẻ mặt còn rất chi là vui mừng.

      “Phán Tình. Con khoan xin việc . Trong khoảng thời gian này cứ lo
      tiến hành việc kết hôn cho tốt nhé.” Vừa xong câu đầu tiên, làm cho Tả Phán
      Tình ngây dại.”

      “Hôn lễ định đoạt xong xuôi. Ngày này tháng sau tổ chức.”

      “Hết tuần này, con cứ cùng với Học Văn về Bắc Đô gặp người lớn trong gia đình trước .”
      “Còn chuyện chụp ảnh cưới và mấy thứ linh tinh khác chờ các con Bắc Đô về rồi
      chụp.”

      “Tiệc rượu gì đó nhà họ Cố chịu trách nhiệm.”

      “Con cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần an tâm làm dâu là được rồi.”

      “Kết hôn rồi thể cứ giống như khi ở nhà, nhớ phải thùy mị chút.”

      “Học Văn là người đàn ông tốt, con về sau đừng có ức hiếp nó.” Ức hiếp?

      “. . . . . .”

      “. . . . . .”

      tràng dài liên miên, dứt như vừa pháo nổ vừa dứt. Mỗi câu Tả Phán Tình nghe đều hiểu cả, sau đó…

      “Khụ khụ khụ…” quên mất trong miệng có nước, Tả Phán Tình bị sặc,
      dốc sức ho khụ khụ , cả mặt đều đỏ hết cả lên. Ôn Tuyết Phượng ngồi vào bên cạnh vỗ lưng , cười yếu ớt với Tả Chính Cương: “ xem con bé kìa, nó vui đến thế này nè.”
      “Khụ khụ khụ.” Ai vui cơ chứ? Tả Phán Tình vỗ ngực, ổn định lại hơi thở, đợi cho cơn ho qua , rốt cuộc cũng có cơ hội mở miệng.

      “Ai bảo con phải cưới tên khốn đó? Con đây muốn kết hôn. Lại càng
      muốn kết hôn với .”

      “Con cái gì?” Tả Chính Cương sắc mặt thay đổi: “Con lại lần nữa xem.”

      “Con , con muốn kết hôn. Lại càng muốn kết hôn với tên khốn đó.”

      “Con….” Tả Chính Cương vừa nhìn thấy quật cường mặt con mình, muốn giơ tay lên định cho bạt tai Ôn Tuyết Phượng chạy nhanh đến bắt lấy tay ông.

      “Chính Cương, có chuyện gì cứ từ từ mà với con, đừng có đánh con mà.”

      “Tả Phán Tình.” Tả Chính Cương trừng mắt, vẻ mặt phẫn nộ: “Ba cho con biết,
      con muốn cũng được, muốn cũng thế. Kết hôn với Học Văn đều là
      chuyện định rồi. Nếu con chịu, ba coi như có đứa con như con nữa.”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      —oOo—

      Hết chương 35

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 36: Giúp Được Cậu.


      Edit: Phong Vũ

      Trong phòng Tả Phán Tình, ru rú ở bên giường thẩn thờ nhìn cái màn hình máy tính ở đằng trước, nhìn thấy avatar qq của Trịnh Thất Muội nhấp nháy, đúng là á khẩu thể cất lên lời.

      làm thế nào cũng ngờ ba mình lại là làm , những cho quay về phòng trọ, lại còn nhốt trong nhà, tước đoạt giấy tờ tùy thân của , làm có muốn cũng được.

      Ngày hôm qua làm loạn cả ngày cũng có kết quả, buổi tối lấy tuyệt thực kháng nghị cũng vô hiệu. Sáng hôm nay còn căng hơn, là người nhà họ Cố đến thăm nhà, phải lo mà ăn mặc đàng hoàng chút để mà ra gặp khách.

      Gặp con mẹ nó ấy. Thấy cái hình đầu quỷ của bạn nhấp nháy. thấp giọng chửi vài tiếng, Tả Phán Tình gõ vài cái lên bàn phím.

      Trời quang giữa đêm hè: Nhanh lên giúp mình nghĩ cách .

      Thất tiên nữ: giúp được. Hôm qua mình gọi điện đến nhà cậu, ba cậu chờ đến khi cậu kết hôn mình mới có thể hẹn cậu ra ngoài được.

      Trời quang giữa đêm hè: Vậy cậu cậu phải làm phù dâu của mình, buộc ông ấy phải cho cậu vào.

      Thất tiên nữ: Cậu chuyện tiếu lâm đó hả? Mình làm sao mà có khả năng vào? Dẫn cậu ra ngoài? Ba cậu chịu đâu.

      Trời quang giữa đêm hè: Mình điên mất thôi. Vậy cậu mình phải làm sao bây giờ.

      Thất tiên nữ: Muốn mình hả, vậy cậu cứ đồng ý cho rồi, cậu phải tên Cố Học Văn kia bộ dạng rất tuấn tú sao?

      Trời quang giữa đêm hè: Cậu chết ! Thà mình cưới con heo còn hơn phải kết hôn với tên khốn cảnh sát thối đó.

      Thất tiên nữ: Mình đây cũng có cách nào.

      Tả Phán Tình bị chọc tức: nghĩa khí.

      Thất tiên nữ: Please. Chuyện này với chuyện nghĩa khí chả có liên quan gì. Chỉ là muốn cậu kết hôn chứ có lấy mạng cậu đâu.

      Avatar lại nhấp nháy, cái icon chép miệng, dứt khoát là cười nỗi đau của người khác đây mà.

      Trời quang giữa đêm hè: nếu phải cùng tên khốn nào đó kết hôn, chẳng khác nào lấy mạng mình.

      Phía bên kia im lặng, Tả Phán Tình gửi qua vô số biểu tượng rối rắm vò đầu bức tóc . Bên kia rốt cuộc cũng có reply.

      Thất tiên nữ: Như vậy . Hay là cậu đầu tiên cứ giả vờ đồng ý. Loại trừ cảnh giác của ba cậu, sau đó lại nghĩ cách trốn?

      Tả Phán Tình im lặng, giả vờ đồng ý? Cũng là cách hay, nhưng mà ——

      còn chưa kịp nghĩ ra cách phải giả vờ như thế nào bỗng nhiên có người gõ cửa, Tả Phán Tình rất nhanh tắt cửa sổ chat , xoay người ra phía cửa. Ôn Tuyết Phượng ló mặt vào, nhìn thấy vẫn còn mặc áo ngủ nhíu mày lại.

      “Phán Tình, hai bác Cố và Học Văn sắp đến nơi rồi, sao con còn chưa chịu thay quần áo? Mau thay bộ đồ khác rồi ra nhanh đó.”

      “Mẹ. Con muốn ra đó mà. Con muốn kết hôn. Con muốn kết hôn với Cố Học Văn.”

      nhiều như vậy rồi mà sao ai chịu nghe con vậy.

      “Phán Tình?” Ôn Tuyết Phượng hàng lông mày càng nhíu chặt: “Đừng có nhỏng nhẻo nữa. Ngoan chút. Nghe lời .”

      “Mẹ ——”

      đợi Tả Phán Tình phản ứng lại, Ôn Tuyết Phượng đóng cửa ra ngoài.

      Tả Phán Tình oán hận nện bàn máy tính. Xoay người nhìn thấy avatar của Thất Thất nhấp nháy màn hình, tức giận gửi chuỗi icon bom đạn và tức giận qua.

      Thất tiên nữ: ? ? ? Cậu lại làm sao vậy? Màn hình bên kia có reply.

      Trời quang giữa đêm hè: Mấy đồ ngốc nhà bọn họ đến thăm nhà.

      Thất tiên nữ: Ha ha. Động tác nhanh quá ha.

      Trời quang giữa đêm hè: Cậu mà còn cười nữa có tin là chờ đến lúc được thả ra, mình xử lý cậu ?

      Tả Phán Tình có tâm trạng cùng bạn giỡn, bên kia lại gửi qua cái mặt cười.

      Thất tiên nữ: Cậu ngốc này, tại là nhà người ta muốn cưới cậu, cậu cứ nghĩ cách làm cho ta cưới cậu nữa là xong rồi đúng ?

      Trời quang giữa đêm hè: Nhưng mà cách gì?

      Sa: Chiện hông hay hả các nàng ? Sao mấy hum ta dừng post mà thấy ai ý kiền rỳ nhỉ. Oa Oa

      —oOo—

      Hết chương 36

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 37: Được Kêu.


      Edit: Minh mập


      Thất tiên nữ: cứ làm cho tên đàn ông thúi kia ghét cậu , như vậy là kết thúc rồi phải sao?

      Nhìn thấy cái icon mang vẻ mặt khinh bỉ, Tả Phán Tình cố kìm nén cơn xúc động muốn gào thét. Hừ, đúng là cái đồ đứng chuyện thấy đau lưng[1]. Theo nghĩ, Cố Học Văn căn bản là cố ý, chính vì ta ghét nên mới muốn kết hôn với .

      Phi, biết xấu hổ, chẳng lẽ ta muốn kết hôn, là phải kết hôn sao.

      …….

      Cố Học Văn ngước lên nhìn khu nhà trọ cũ kĩ, hành lang hẹp, còn có vài vết loang lổ cùng với cái vách nứt nẻ. Tả Phán Tình sống ở đây sao????

      Nhíu mày, câu, bước theo ba mẹ lên lầu, đến nhà của Tả Chính Cương. Chỉ là ngôi nhà có 3 phòng, phòng cũng lớn lắm nhưng rất sạch , có thể nhìn ra được nữ chủ nhân của ngôi nhà này rất quý nó.

      có lỗi, nhà tôi hơi mong mọi người thông cảm, ngồi tạm vậy.” Ôn Tuyết Phượng nhiệt tình , đối với Cố Học Văn và chuyện hôn nhân với nhà họ Cố này bà cũng vừa lòng. Hai nhà kết thân, với nhà bà mà chính là được trèo cao.

      sao, sao.” Trần Tĩnh Như ngồi xuống ghế, ánh mắt quét vòng quanh phòng khách, bà thấy Tả Phán Tình, liền hỏi: “Phán Tình đâu?”

      “Con bé, con bé còn trang điểm lầu.” Ôn Tuyết Phượng cảm thấy xấu hổ, vừa rồi giục Tả Phán Tình ra, biết làm gì mà nửa ngày rồi mà chẳng thấy nó nhúc nhích?

      “Con bé nhà tôi đôi khi rất tùy hừng, để cho ông bà sui gia chê cười rồi.” Tả Chính Cương tiếp tục: “Nha đầu kia là do tôi chiều quá nên sinh hư, tôi về dạy bảo lại cháu.”

      sao, sao.” Trần Tĩnh Như để ý đến việc này: “Con mà, phải dành nhiều thời gian cho trang điểm.”

      “Được rồi, để tôi lên gọi nó xuống.” Ôn Tuyết Phượng định đứng lên, Cố Học Văn đứng lên trước: “Dì à, để con lên gọi ấy cho.”

      “Hả?” Ôn Tuyết Phượng sửng sốt chút, rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại ngay: “Được, được, con kêu , vợ chồng son nên vun đắp tình cảm”

      Cố Học Văn nghe dì xong, mặt có chút xấu hổ, dáng vẻ cũng có chút bất an mất tự nhiên.

      Nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Cố Học Văn, mấy vị trưởng bối hiểu ý cười, thế nên tha cho Cố Học Văn, xoay người đến phòng của Tả Phán Tình, trong mắt vẫn có chút lo lắng, đôi mắt đăm chiêu, dường như có kế hoạch gì đó. (minhmap: theo ngôn ngữ chợ búa: mặt a gian!!!).

      tay xoay nắm cửa, phát cửa khóa. Cố Học Văn thoải mái mở cửa bước vào.

      Tả Phán Tình ngồi trước gương “trang điểm”. Đầu tiên đánh phấn cho mặt mình trở nên trắng bệch, giống như nhân vật Sadako[2], sau đó đánh mắt màu hồng, hai mắt hồng còn chưa đủ, đánh thêm lên hai gò má bằng phần màu đỏ, thả tóc, mái tóc dài đến vai, nhìn trong gương thấy mình có vài phần giống Sadako, Tả Phán Tình nở nụ cười. “Cố Học Văn, tôi tin dám lấy Sadako về làm vợ.” Tả Phán Tình lảm nhảm mình.

      Sau khi “trang điểm xong”, Tả Phán Tình thay chiếc vày dài màu trắng, Ngay lúc Tả Phán Tình thay đồ cửa bật mở, Tả Phán Tình ngây người, hai tay phản xạ cầm lấy váy che trước người mình.

      người chỉ còn nội y, hai tay run run cầm váy che lấy thân thể, Cố Học Văn ngờ thay quần áo, vừa bước vào liền thấy cảnh này, trong lòng có chút sửng sốt, liền đứng bất động ở cửa.

      Tả Phán Tình vừa rồi lấy váy che thân thể hoàn toàn là do bản năng, mặt dại ra lúc, sau đó nhìn thấy Cố Học Văn nhìn chằm chằm mình, ý thức của mới dần dần trở lại, Tả Phán Tình há miệng

      Ý thức được chuẩn bị làm gì, Cố Học Văn phản ứng rất nhanh, đóng cửa phòng, bước hai bước tới trước mặt , lấy tay che miệng lại được kêu”.

      [​IMG]

      [1] Nguyên văn là 站着说话不腰疼, đứng chuyện thấy đau lưng, vốn là chỉ việc người chưa từng chịu khổ biết thế nào là khổ cực, nghĩa rộng ra là những kẻ chỉ biết chỉ tay năm ngón, hoặc những người được hưởng sung sướng lại còn lên mặt khoe mẽ.

      [2] Nhân vật trong phim Ringu (phiên bản gốc tiếng Nhật của phim The Ring – thuộc thể loại phim kinh dị)


      —oOo—

      Hết chương 37

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 38: Cố Ý Cũng Phải Chết.


      Edit: Minh mập


      được kêu”

      “Ư ư ư.” Lưu manh, dê xồm. buông tay ra.

      Tả Phán Tình liều mạng giãy dụa. Váy tay rơi xuống đất cũng thèm quan tâm, chỉ còn nội y người tay đấm chân đá muốn Cố Học Văn buông ra, nhưng thân thể ta cứng như thép, tay đau muốn chết mà ta vẫn bất động

      như cũ.

      “Ư ư ư.” buông ra, Tả Phán Tình làm gì được ta, chỉ có thể liều mạng dùng ánh mắt trừng trừng nhìn ta: “Ư ư ưm”

      buông ra, tôi bảo buông ra, có nghe hả???

      “Tôi có thể buông ra, nhưng phải hứa là được kêu.” Cố Học Văn thừa nhận tình huống này là ngoài ý muốn, cũng đâu có muốn vào nhìn thay quần áo.

      buông ra. Nếu ánh mắt Tả Phán Tình có thể giết người chắc chắn lúc này người Cố Học Văn bị xuyên qua mấy cái lỗ rồi.

      kêu, tôi thả tay ra.”

      Cố Học Văn che miệng , vì để cho tấn công mình nên đơn giản ôm chặt , tư thế như vậy làm cho có cảm giác cơ thể ở trong lòng mình mềm mại.

      Cảm giác này khác với những loại tiếp xúc thân mật khác, làm cho tim đập nhanh mất mấy nhịp.

      “Ư ư ư.” Khốn nạn, đồ khốn nạn, chết . Tả Phán Tình nổi điên rồi.

      Mắt bắt đầu đỏ lên, mặt vừa mới đánh phấn, giờ này lại thêm tức giận nên khuôn mặt càng đỏ bừng, trừng mắt với , hận thể đập nát cái vẻ mặt kia của , bộ dạng lúc này thoạt nhìn có vài phần dữ tợn.

      Cố Học Văn mím môi lại, mang theo tia cười: “ đồng ý kêu lên. Tôi lập tức buông ra.”

      Tả Phán Tình trừng mắt, ở trong lòng thề, chỉ cần thoát khỏi móng vuốt của tên dê xồm này, nhất định phải làm cho ta “đẹp mặt”.

      đồng ý sao?”

      Cố Học Văn nhìn thấy bộ dạng bướng bỉnh kia của , khuôn mặt hóa trang giống mặt quỷ của càng làm cho nhìn được vẻ mặt thực của , nhưng còn đôi mắt.

      Trong ánh mắt có thêm vài phần tức giận, đủ để biết rằng, Tả Phán Tình ở trong lòng kia giờ phút này chẳng khác gì quả bom, chỉ cần kích thích chút là có bùng nổ ngay.

      đồng ý, được thôi, tôi đây cũng chỉ có thể tiếp tục che miệng lại, sau đó từ từ đợi bố mẹ bước lên, rồi nhìn thấy chúng ta như thế này.”

      “Ư ư ư.” Đê tiên, vô sỉ, hạ lưu. Tả Phán Tình thể chuyện, chỉ có thể dùng mấy tiếng “ư ư” để kháng nghị. Cố Học Văn vẫn bất động như núi.

      buông tay. Tả Phán Tình lại thể giảy ra được. Ánh mắt quét quanh phòng, nhìn thấy đám đồ vật này nọ bèn nảy ra ý, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

      Cặp mắt kia nhìn với vẻ cầu xin làm cho Cố Học Văn nhàng thở ra, buông lỏng cánh tay che miệng , thân thể Tả Phán Tình được tự do, liền chạy đến đầu

      giường cầm cái kéo, đâm về phía Cố Học Văn. (minhmap: ấy chết, chị cầm kéo đâm rồi nửa đời sau của chị biết trong cậy vào ai đây, hic hic hic).

      “Đồ dê xồm, chết .”

      Cố Học Văn buông Tả Phán Tinh ra, sau đó muốn ra ngoài, liền nghe thấy đằng sau truyền đến mấy tiếng động, kịp nghĩ ngợi, nhảy sang bên cạnh tránh né đòn công kích của Tả Phán Tình.

      “Đồ khốn kiếp, tôi muốn giết .” Tả Phán Tình thấy né được, lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt, lại hướng về phía đâm tiếp.

      Phòng Tả Phán Tình cũng lớn, lại đặt thêm giường với bàn học, nên chỗ trống cũng nhiều lắm, Cố Học Văn vì tránh Tả Phán Tình nên nhanh chóng nhảy vọt đến chỗ chiếc giường.

      bình tĩnh chút. Tôi cố ý mà.”

      cố ý cũng phải chết.”

      —oOo—

      Hết chương 38

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 39: Máu! Ta Bị Chảy Máu.




      Căn phòng rất , bên cạnh là chiếc bàn trang điểm được kê ở góc tường. Cố Học Văn nhìn thấy chiếc kéo sắp bay tới, vươn tay giữ lấy .

      Tả Phán Tình trong cơn tức giận, nhìn thấy sắp ngăn lại, động tác cũng nhanh hơn chút.

      Cho dù động tác của có nhanh hơn nhưng so với Cố Học Văn vẫn còn chậm, vung tay túm được tay , nhìn thấy nhấc chân chuẩn bị đá vào mình, mi tâm nhíu lại chút nghĩ ngợi đưa chân ra đỡ lấy.

      Tả Phán Tình chỉ cảm thấy hình như chân mình vừa đá vào khối thép, đau đến mức nhấc nổi lên nữa.

      Cố Học Văn dễ dàng hóa giải đòn tấn công của , vội dùng sức ôm lấy chân của , cơ thể lập tức mất cân bằng chới với chực ngã ra sau.

      Tay vẫn còn nắm lấy tay , cơ thể ngã ra sau, cũng rất vinh hạnh ngã xuống cùng với .

      Phía sau Tả Phán Tình là chiếc giường, cơ thể Cố Học Văn đè lên người , hai người cùng ngã lăn xuống.

      tay truyền đến cơn đau nhức, lúc này Cố Học Văn mới phát cây kéo tay Tả Phán Tình đâm vào cánh tay . Màu máu đỏ tươi nhanh chóng nhuộm đỏ áo sơmi trắng, bắn cả lên má trái của Phán Tình, ngây người chút, đột nhiên há miệng hét lên.

      “A ——” máu, sợ máu mà. Tả Phán Tình kêu vô cùng thảm thiết.

      Buổi sáng yên tĩnh trong khu chung cư cũ kĩ đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai như vậy, đàn chim sẻ đậu ngoài cửa sổ cũng bị dọa cho phát khiếp bay dáo dác.

      Cố Học Văn sửng sốt chút, đợi đứng dậy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

      Bóng dáng bốn vị đại nhân xuất trước cửa phòng Tả Phán Tình.

      Trong phòng quần áo Tả Phán Tình rơi dưới đất, mà bản thân Tả Phán Tình quần áo cũng nghiêm chỉnh nằm ở giường, mặt của còn có vết máu.

      Nửa người Cố Học Văn vẫn đè lên , chân lại còn chen vào giữa đôi chân của Tả Phán Tình, màn như vậy rất xứng với cái tên ướt át kích thích, nhưng điều kiện tiên quyết là xuất vết máu này.

      Bốn đại nhân nhất thời hóa đá đứng ngây như tượng, trong khoảng khắc ngắn ngủi biết phải câu gì.

      Tả Phán Tình lại hoàn toàn ngây người, ngờ bị cha mẹ nhìn thấy màn này của mình và Cố Học Văn, đầu óc lập tức đình trệ.

      Cố Học Văn là người đầu tiên có phản ứng, rất nhanh kéo chiếc chăn ở bên cạnh Phán Tình che lấy cơ thể , rất bình tĩnh đứng dậy, nhìn thấy mấy vị trưởng bối biến thành kẻ ngốc, vẻ mặt làm như có chuyện gì lên tiếng.

      “Chú Tả, nhà chú có tủ thuốc ?”

      “Hả?” Tả Chính Cương còn chưa kịp phản ứng lại, đối với vấn đề Cố Học Văn đột nhiên đưa ra lại biết phải trả lời như thế nào.

      “Có, có.” Ôn Tuyết Phượng nhìn thấy máu tay Cố Học Văn: “Học, Học Văn, tay cháu, có cần phải bệnh viện khám ?”

      cần đâu ạ.” Cố Học Văn lắc đầu: “Cũng bị tổn thương đến gân cốt.”

      “Ấy, vậy cháu theo dì.”

      Ôn Tuyết Phượng cũng biết phải phản ứng như thế nào. Nhìn Tả Phán Tình nằm dưới chăn giường, trong lòng thầm nghĩ thanh niên thời này tốc độ có phải nhanh quá hay ?

      “Tôi băng bó giúp nó.”

      Sắc mặt Trần Tĩnh Như có chút xấu hổ, lén lút nhìn Cố Học Văn trừng mắt cái, nơi này tốt xấu gì vẫn là nhà người ta, con trai mình có cần phải gấp đến vậy hay ?

      —oOo—

      Hết chương 39

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :