1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 312: Ngàn vạn lần đừng tới Mỹ


      Edit: Phương Tuyền

      Beta: Phong Vũ

      “Thất Thất, cậu ở đâu? Cậu sao chứ?”
      Giọng nói Tả Phán Tình hơi gấp gáp, ngón tay cầm chặt di động, vô cùng sợ hãi nghe thấy tin tức gì đó tốt.
      “Phán Tình, tớ sao.” Trịnh Thất Muội bên kia thực im lặng, cũng rất bất đắc dĩ, Thang Á Nam cũng cho gọi di động liên lạc với bên ngoài: “Phán Tình, cậu đừng lo lắng cho tớ nữa, tớ sao.”
      “Thất Thất, vậy còn cậu? Cậu có về ? Cậu rốt cuộc ở đâu? Tớ giúp cậu báo cảnh sát, tớ sẽ khiến cho tên khốn đó thả cậu ra.”
      cần. Phán Tình, cám ơn cậu. cần.” Trịnh Thất Muội cũng hiểu được Thang Á Nam nghĩ cái gì: “Phán Tình, cậu tin tớ, tớ sao. Cậu đừng tới Mỹ, cũng đừng làm gì vì tớ, ta , mấy ngày nữa để tớ về.”
      “Vì sao phải mấy ngày nữa?” Tả Phán Tình hiểu: “Cậu bảo ta thả cậu . Cậu về mau , cậu có nghe ?”
      chỉ cần tưởng tượng đến Thang Á Nam từng dùng súng chỉa vào mình là lại thấy dựng tóc gáy. Tuy rằng thực sự bị thương tổn, nhưng Trịnh Thất Muội rất thương tâm, rất tự trách đúng ?
      sao, mấy ngày thì mấy ngày nữa .” Trịnh Thất Muội nhìn thấy Thang Á Nam bước vào cửa, ̣nh tiếp với Tả Phán Tình: “Phán Tình, cậu nhớ kỹ lời tớ , cậu đừng tới Mỹ, cũng đừng lo lắng nữa. Tớ có việc gì đâu.”
      “Thất Thất?” Dù thế nào, Tả Phán Tình cũng thể lo lắng: “Thất Thất? Cậu cho tớ biết, cần tớ làm gì? Bây giờ tớ giúp cậu báo cảnh sát được ? Tớ. . . . . .”
      cần.” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Phải báo cảnh sát tớ tự mình báo. Tớ sao. Cứ vậy . Gặp lại sau.”
      “Thất Thất. . . . . .”
      Mặc kệ Tả Phán Tình gọi thế nào, Trịnh Thất Muội bên kia cũng cúp máy.
      Cuộc gọi giống như là báo bình an này khiến Tả Phán Tình càng thêm lo lắng. Trịnh Thất Muội ngày đó bị Thang Á Nam đánh ngất, hai ngày đó bận vui vẻ cùng Cố Học Văn, thực sự quên mất ấy.
      thực có lỗi với Trịnh Thất Muội. Bây giờ Trịnh Thất Muội còn gọi bảo ngàn vạn lần được Mỹ. cần nghĩ cũng biết, nhất định là Thang Á Nam cùng Hiên Viên Diêu, hai người này cùng câu kết, nhốt ấy, dụ lại cứu Trịnh Thất Muội.
      “Trịnh Thất Muội?” Cố Học Văn biết từ khi nào đã đứng ở phía sau , cầm khăn mặt tay, lúc này mới phát bản thân từ phòng tắm ra vẫn còn chưa lau tóc, mái tóc còn ướt đẫm.
      “Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: “Học Văn, làm sao bây giờ? Thất Thất còn ở Mỹ.”
      ấy có thể gọi điện thoại cho em, có nghĩa là ấy có việc gì, phải sao?” Cố Học Văn để ngồi xuống giường, lấy khăn lau tóc cho .
      “Cậu ấy bảo em được Mỹ.” Tả Phán Tình ngẩng đầu nhìn vào mắt , vẻ mặt ngưng trọng: “ đây là có ý gì?”
      Trầm mặc, Cố Học Văn tìm máy sấy, giúp Tả Phán Tình sấy tóc. Sấy tóc cho xong, cất máy sấy, lần nữa ngồi xuống bên cạnh Tả Phán Tình.
      “Em cũng , ấy bảo em đừng lo lắng cho ấy, được Mỹ tìm ấy. Chẳng lẽ em còn muốn Mỹ sao?”
      “Đương nhiên phải.” Cái tên Hiên Viên Diêu kia, có thể trốn lần, chưa chắc có thể trốn lần thứ hai. Cố Học Văn có thể cứu lần, cũng chưa chắc có thể cứu lần thứ hai.
      “Vậy là được rồi.” Cố Học Văn thực khách quan nói rõ : “Em chỉ cần suy nghĩ việc. Trịnh Thất Muội có thể gọi điện thoại cho em, cho thấy ấy giờ nguy hiểm tính mạng. Hiên Viên Diêu muốn em Mỹ, càng thể thương tổn tính mạng ấy, nhiều nhất cũng chỉ mất tự do. Nếu em thực sự , đó mới là làm cho ấy khó chịu.”
      Tả Phán Tình trầm mặc, hiểu được quả như lời Cố Học Văn nói, nhưng vậy sao? lo lắng cho Trịnh Thất Muội, tưởng tượng đến kết hôn cùng người như Thang Á Nam, cảm thấy an tâm.
      “Tốt lắm, bình tĩnh lại.” Cố Học Văn hôn lên môi cái: “Bây giờ em về, em nhớ chứ? Ngày mai em có ̣nh làm ?”
      “Đúng rồi.” Tả Phán Tình gật đầu: “Vừa mới tìm được công việc đã xin nghĩ nhiều ngày như vậy, ngày mai nếu biểu hiện còn tốt, chắc ông chủ sẽ xào em như xào mực mất.”
      “Em biết thế là tốt.” Cố Học Văn ý bảo nằm xuống: “Em trước tiên ngủ chút , có chuyện gì giao cho , em tin , nghĩ cách tìm Trịnh Thất Muội về, để ấy ở Mỹ đâu.”
      “Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu, Cố Học Văn cũng nằm xuống bên cạnh , tay duỗi ra ôm lấy thắt lưng của , sau đó môi lại tiếp tục áp lên môi .
      “Cố Học Văn.” Hai tay Tả Phán Tình đặt ngực , chạm vào da thịt nóng bỏng của lại rất nhanh rụt lại, bộ dáng thẹn thùng làm cho Cố Học Văn trận cười : “Cũng phải chưa chạm qua.”
      , vừa rồi bảo em ngủ mà.” Giọng Tả Phán Tình tỏ ra có chút vô tội, cảm giác giống như tiểu bạch thỏ. Cố Học Văn cong khóe môi, đôi môi lập tức tiến gần đến cần ̉ : “Đúng vậy, ngủ.”
      Đều là ngủ, ngủ thế này phải cũng là ngủ sao.
      Mặt Tả Phán Tình liền đỏ lên, lập tức lan đến cổ: “Cố Học Văn, em mệt.”
      “Ừ.” Đáp lại chỉ là tiếng ừ, rồi lại khẽ cắn vành tai vô cùng thân thiết.
      “Cố Học Văn, ngày mai em còn phải làm đấy.” Giọng Tả Phán Tình lại yếu vài phần, chính cũng ý thức được.
      sao, chỉ làm lần thôi.” Mới vừa tắm xong, người thơm quá, còn mang theo hơi nước nhè , như là bánh mới ra lò, hương vị ngọt ngào ngon miệng. Làm cho muốn ăn lần lại muốn ăn thêm lần nữa.
      vô lại. . . . . .” Lần nào cũng một lần mà có lần nào đúng là lần đâu? Còn phải đều là rất nhiều lần sao? Tả Phán Tình nháy mắt vô tội như tiểu bạch thỏ, mang theo vài phần lên án.
      Khóe môi Cố Học Văn cong lên, nặng cắn lên môi của cái. Cánh tay dài duỗi ra kéo khăn tắm của xuống, hai đóa hồng mai đập vào trong mắt, ánh mắt tối sầm vài phần, nhiễm thêm vài phần mờ mịt.
      có cách nào, muốn trách trách em quá ngon miệng.”
      Ngon miệng? xem là Coca Cola sao?
      “Cố Học Văn. . . . . .” Muốn xem thường , bảo để yên: “ có thể buông tha em hả?”
      Ở bên ngoài cũng làm, về nhà cũng làm, thấy mệt sao?
      “Hư. . . . . .” Sau đó tiếng nói của tan biến trong môi , hôn thật nhẹ, chút chút bắt đầu từ từ xuống phía dưới: “ phải từ từ nhấm nháp. Em đừng có quấy rầy để ăn.”
      “Cố Học Văn. . . . . .” Người kia.
      Tả Phán Tình cảm nhận sâu sắc rằng Cố Học Văn ở giường chính là đại sắc lang. Hơn nữa còn là sắc lang sắc đến thể nào sắc hơn.
      Có điều tiểu bạch thỏ đấu lại đại sắc lang. Chỉ có thể để mặc cho ăn, ăn lần lại lần. Ăn xong rồi vẫn muốn ăn. . . . . .
      Cuối cùng ý thức Tả Phán Tình bắt đầu tan rã, ý niệm mãnh liệt duy nhất trong đầu chính là: “Cố Học Văn, nếu hại em ngày mai làm muộn, em nhất ̣nh sẽ giết .”
      Đáp lại cú đẩy sâu mạnh của Cố Học Văn, bị đâm đến rốt cuộc nên lời.
      . . . . . . . . . . . . . . . . . .
      Tả Phán Tình vội vàng bước xuống từ xe Cố Học Văn, cũng chào hỏi , vội vàng rảo bước tiến vào tòa cao ốc làm việc. Vốn mệt mỏi vì ngồi máy bay lâu như vậy, lại bị Cố Học Văn quấn lấy cả ngày, buổi sáng thiếu chút nữa dậy nổi.
      Nếu Cố Học Văn đưa đến, phỏng chừng thể muộn. Tả Phán Tình trong lòng sốt ruột, bước chân lại càng nhanh.
      “Phán Tình.” Cố Học Văn gọi lại, buổi sáng dậy quá muộn, điểm tâm cũng chưa ăn, lúc qua tiệm thức ăn nhanh, đã mua bữa sáng cho .
      “Mang bữa sáng theo.”
      “Ừ.” vừa liền cảm thấy mình đúng thật là đói bụng, rất nhanh cầm lấy gói to tay , hề nhìn , nhanh chóng tiến vào công ty.
      Còn Cố Học Văn ngồi ở trong xe bất mãn nhíu mày, trước kia ở thành phố C, chính là có cho good bye kiss.
      Bây giờ những có, thái độ còn hoàn toàn nhìn . xem như lái xe mà. Trong lòng có chút buồn bực, hạ quyết tâm tối nay về nhà giáo dục Tả Phán Tình tốt chút, để biết cho dù có vội cũng thể xem tầm quan trọng của chồng.
      Di động vang lên hai tiếng, là Cố Học Võ, chân mày khẽ nhíu lại, nhanh chóng nghe máy.
      “Ừ. Được, em biết rồi. Đúng rồi, giúp em làm việc kia. Cám ơn.”
      Ngắt điện thoại, Cố Học Văn nhìn về phía trước còn thấy bóng dáng Tả Phán Tình, rất nhanh nhấn chân ga rời .
      Tả Phán Tình tất nhiên thể biết tâm tư Cố Học Văn. làm chưa được vài ngày. Gần đây lại muộn khẳng định phải phong cách của . Dùng tốc độ nhanh nhất tới chỗ làm của mình ở tầng trệt.
      Thời gian nhiều ít, còn có phút nữa là muộn. nhàng thở ra, Tả Phán Tình rất nhanh quẹt thẻ. Vừa vào cửa có người tới gần.
      “Chào buổi sáng thiết kế Tả.”
      “Xin chào.” Gật đầu với đồng nghiệp, công ty mới nhỏ, nhân viên tất nhiên rất nhiều, Tả Phán Tình hy vọng có quan hệ tốt với mỗi đồng nghiệp. Mặc dù có chút khó khăn.
      “Còn chưa ăn sáng sao?” Đồng nghiệp thấy bữa sáng tay Tả Phán Tình, xấu hổ cười cười: “Đúng vậy, buổi sáng xe.”
      “Ừ. Vậy nhanh ăn .” Đồng nghiệp vẫy vẫy tay, lại vội làm chuyện của mình.
      “Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, rất nhanh trở lại văn phòng của mình, buông túi xách, nhàng thở ra, đều do Cố Học Văn, nếu hôm nay cũng muộn là xấu hổ.
      Lấy bữa sáng ra ăn, mới được hai miếng, cửa phòng bất ngờ bị ai đó gõ hai tiếng rồi đẩy ra.
      Tả Phán Tình nghẹn miếng bánh bao, thiếu chút nữa nghẹn thở.
      “Khụ khụ.” Rất nhanh nuốt bánh bao xuống, tay cầm sữa đậu nành đặt sang bên, đứng thẳng người nhìn về phía người tới. Là quản lý bộ phận thiết kế họ Chu, chị ta mới hơn ba mươi tuổi, là giám đốc bộ phận, mặt đeo cái mắt kính viền vàng, trông có chút nghiêm túc, lúc này ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình mang theo vài phần vui.
      “Thiết kế Tả, tuy rằng công ty đối nhân viên rất tốt, nhưng về sau việc ăn sáng vẫn nên giải quyết ở nhà .”
      “Thật ngại quá.” Tả Phán Tình thập phần xấu hổ, hơi hơi cúi đầu: “Lần sau tôi nhất định chú ý.”
      “Biết là tốt rồi.” Vừa rồi ở dưới lầu, chị ta nhìn thấy Tả Phán Tình bước xuống từ chiếc xe. Chiếc xe kia có biển số có ký tự V của thủ đô. Người ông xe bởi vì khoảng cách quá xa mà nhìn rõ mặt lắm, nhưng có thể lái được loại xe như vậy, gia cảnh hẳn là đơn giản.
      Người như vậy còn làm cái gì chứ? Ở nhà để chồng chăm sóc là tốt rồi.
      Nhất là Tả Phán Tình vừa vào công ty xin nghỉ phép. Thành tích còn chưa có gì lo hưởng thụ. Giám đốc Chu vô cùng vui, bước tới hai bước, ánh mắt sau thấu kính thẳng tắp nhìn chằm chằm Tả Phán Tình.
      “Thiết kế Tả, công ty mời tới là để làm việc, nếu thể làm tốt, chi bằng về nhà làm thiếu phu nhân . đã đến công ty làm việc thì nên có dáng vẻ của người làm việc chút.”
      “Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, thái độ rất thành khẩn: “Sau này tôi nhất định chú ý.”
      “Công ty đã đưa ra một loại sản phẩm mới cho lễ tình nhân, nhằm vào hoạt động lễ tình nhân, xem trước chút, trước giờ tan tầm tôi muốn xem báo cáo của .”
      “Giám đốc Chu, hoạt động lễ tình nhân phải đều đã qua rồi sao?” Lễ tình nhân đã qua, vật phẩm trang sức cũng đều đã tiêu thụ, còn cần làm báo cáo gì.
      “Đúng vậy. Đã qua lúc xuất ngoại, nhưng có một số sản phẩm đưa ra thị trường tiêu thụ đạt được thành tích lý tưởng, tôi muốn làm báo cáo, chỉ ra điểm đạt của những thiết kế.”
      đạt? Tả Phán Tình giật mình biết là phải gì, giám đốc Chu lại xoay người rời khỏi.
      Rất nhanh, thư ký của chị ta đưa báo cáo về vật phẩm trang sức tiêu thụ của công ty trong mấy ngày lễ tình nhân, còn có bản thiết kế của vật phẩm trang sức tới.
      Trước hết nhìn qua thiết kế, về phần lượng tiêu thụ, đôi khi liên quan nhiều đến thiết kế lắm. Quan trọng hơn là, bảo chỉ ra điểm đạt?
      vừa mới vào công ty, nếu thẳng thắn chỉ ra chỗ đạt của các tiền bối chính là đắc tội với họ. Nếu chỉ ra, giám đốc Chu kia nhất định nghiêm túc làm việc.
      Mi tâm nhíu lại, Tả Phán Tình thở dài, được rồi, ai bảo phải ra ngoài du ngoạn ngay vào lễ tình nhân? Đây là trừng phạt đối với .
      Vị cấp này lúc mới tới thấy có hơi nghiêm túc. Hôm nay Tả Phán Tình mới chính thức lĩnh giáo, phần báo cáo mà phải làm mãi đến tận buổi chiều. Dù sao sản phẩm có thể mang tiêu thụ cũng quá kém. Thật sự phải đạt cũng phải là cái này có nội dung.
      Tả Phán Tình nghĩ giao báo cáo xong còn việc gì, vậy mà hoàn toàn sai. Thời gian sau đó, những việc giám đốc Chu giao cho làm vượt quá xa ngoài chuyên môn của nhà thiết kế.
      Bản vẽ thiết kế, hết từ chối lại sửa chữa coi như xong. Còn muốn tìm ra sản phẩm mới của công ty tung ra mấy năm trước kia, lại viết báo cáo, ưu điểm chỗ nào, khuyết điểm chỗ nào.
      Công việc Tả Phán Tình làm xuể, mỗi ngày về đến nhà còn ôm sách vở.
      bận, Cố Học Văn cũng bận. Trong khoảng thời gian này, sớm tối về. Tối nay trở về, nhìn thấy Tả Phán Tình còn ở trong thư phòng. nhíu mày, đứng ở cửa thư phòng hồi lâu.
      Sau khi quay về Bắc Đô, liền lắp thêm ở trong thư phòng cái bàn thiết kế. Trước kia phần nhiều là làm việc ở đây bây giờ lại biến thành Tả Phán Tình.
      Tả Phán Tình vậy mà cũng phát đến, vẽ gì đó giấy, hài lòng lại ném qua bên. Dáng vẻ vô cùng chăm chú, vẫn phát Cố Học Văn đứng ở bên cạnh.
      Cố Học Văn nhìn thấy khuôn mặt nhắn của thật nghiêm túc, bước về phía trước, cau mày, tới phía sau Tả Phán Tình, phát vẫn có phát ra sự tồn tại của mình.
      “Chỗ này nên dùng cái gì thì tốt hơn đây?” Tả Phán Tình cắn đầu bút, đôi mi thanh tú chau lại: “Kim cương? Quá bắt mắt. Thủy tinh? Hình như là quá thấp kém? A, hay là dùng. . . . . .”
      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn đột nhiên lên tiếng, dọa hoảng sợ, bút tay liền vì vậy rớt xuống. xoay người, vỗ ngực tức giận trừng mắt nhìn Cố Học Văn: “Này. Người dọa người có thể hù chết người đó, có biết hả?”
      vào ít nhất cũng nửa tiếng rồi.” Cố Học Văn nhìn đồng hồ, lại nhìn bản vẽ thiết kế tay : “Công ty các em có cần phải bận như vậy ? thấy em từ lúc làm trở lại đến bây giờ, ngày nào cũng mang công việc về làm.”
      Đã hơn tháng, có bận thế nào cũng phải xong rồi chứ?

      Hết chương 312

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 313: ta chết rồi


      Edit:Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      Sao trước kia ở thành phố C thấy Tả Phán Tình bận thế này?

      “Đúng vậy. Công việc nhiều quá.”Tả Phán Tình cũng biết giám đốc Chu đó có phải cố ý hay , dù sao mỗi ngày đều giao cho rất nhiều công việc.

      Chuyện đó cũng quan trọng. Quan trọng là bản vẽ đẹp cách mấy giám đốc Chu vẫn hết lần này đến lần khác hài lòng, nhiều lần bảo làm lại. Thậm chí còn chỉ trích bản vẽ của chính là rác rưởi. thể được tinh thần công ty chút nào.

      Cho dù như vậy cũng thôi , đằng này khi quản lí Chu mở cuộc họp hàng tuần còn lấy báo cáo của ra đọc cho đồng nghiệp nghe, những điều vắt hết óc suy nghĩ là thiếu chút phóng đại.

      Phê bình những nhà thiết kế khác ở đây có nét bút vụng về. Cứ như thế dẫn tới việc ở công ty nhận ánh mắt hết sức ái ngại của mọi người. tại rất nhiều đồng nghiệp có ý kiến về , có hai người vốn thiết kế thành công thấy giọng liền châm biếm, hổ là người của công ty lớn tới, ý kiến đưa ra đúng là trúng tim đen…

      Như vậy chung quy cuối cùng cũng chỉ khiến phải thường xuyên thức dậy sớm, hơn tháng này, Tả Phán Tình so với khi làm ở thành phố C còn mệt mỏi hơn nhiều.

      “Đừng vẽ nữa.” Cố Học Văn muốn nhìn bộ dạng này của , mặt mày tràn đầy bất đắc dĩ, mỏi mệt, còn muốn căng mình lên để cho mình gục xuống: “. Nghỉ ngơi .”

      “Nhưng. . . . . .” Hôm nay bản thiết kế của lại bị trả lại, vẽ được. Ánh mắt giám đốc Chu nhìn , biết có bao nhiêu khủng bố, thậm chí còn hoài nghi mình có khi nào đắc tội với người phụ nữ này hay .

      nhưng nhị gì hết.”Cố Học Văn ôm đứng dậy, rút cây bút vẽ ra, bế trở về phòng, công việc quái quỷ gì vậy? Làm đến mức cơ thể tàn tạ, nhất định phải bắt từ bỏ công việc này.

      “Bản vẽ kia ngày mai phải giao.”

      “Ngày mai vẽ cũng vậy.” Cố Học Văn cường thế mang về phòng. Đặt lên giường, chỉ vào đôi mắt : “Em xem em kìa, vài ngày ngủ ngon rồi. Ngay cả buổi tối nằm mơ cũng vẽ. Em muốn giày vò bản thân thế này phải ?”

      “Em cũng có biện pháp mà.” Giám đốc Chu ấy, sau này nghe , hình như là mới vừa chia tay bạn trai, tính khí rất kinh khủng. Nếu Tả Phán Tình làm việc tốt, chị ta lại muốn mượn đề tài để chuyện của mình.

      Trước đây lúc làm nhân viên dưới quyền của trưởng phòng Vương chưa bao giờ có cảm giác làm là chuyện vô cùng thống khổ. Cũng cảm thấy vẽ là chuyện rất thống khổ.

      Bây giờ tốt rồi, làm và vẽ biết sao liền biến chất. Cảm giác cứ như là làm cho xong nhiệm vụ vậy.

      Càng như vậy càng vẽ tốt, càng vẽ tốt càng muốn vẽ. Thời gian lâu dài liền rơi vào trong vòng tuần hoàn ác tính.

      Ngáp cái, bắt bản thân phải khống chế những cảm xúc tiêu cực ấy: “ nữa, em mệt quá, ngủ thôi.”

      Cố Học Văn nhìn vẻ uể oải mặt , vươn tay xoa ấn đường, đôi mắt chim ưng nhiễm thêm vài phần vui: “Nếu làm mệt thế này đừng làm nữa. cũng phải nuôi nổi em.”

      “Thôi.” Tả Phán Tình rất cố chấp lắc đầu: “Em làm, chị ta càng xem thường em, em càng phải chứng minh cho chị ta thấy năng lực của em tuyệt đối có vấn đề.”

      “Vấn đề phải em có năng lực hay , cần chứng minh cho kẻ tôn trọng em, tôn trọng tác phẩm của em thấy.”

      Nhìn Tả Phán Tình trước kia thiết kế là chuyện vui vẻ biết bao, gần đây nhìn , lại biến thành chuyện thống khổ.

      Công việc làm thành thế này, vậy còn cần thiết tiếp tục ?

      “Cũng thể như vậy.” Tả Phán Tình lại ngáp cái, đúng là mệt mỏi, gần đây luôn cảm thấy buồn ngủ như vậy, biết có phải vì liên quan đến công việc quá mệt mỏi hay : “Chị ta cũng là vì giúp em tiến bộ mà.”

      “Phải ?” Cố Học Văn đồng ý, muốn gì đó, Tả Phán Tình lại nghĩ đến chuyện khác: “Gần đây đều ở nhà. Sao vậy? cần quay về đơn vị à?”

      nghỉ phép.” Cố Học Văn hạ tầm mắt, che dấu suy nghĩ trong đó, Tả Phán Tình gật gật đầu: “Nghỉ phép? Vậy sao ngày nào cũng ở bên ngoài?”

      “Xem như làm bán thời gian .” Cố Học Văn nhàng mở miệng: “Ban ngày giúp người em họ Liên tập huấn, người em họ Liên ấy ở ngay tại Bắc Đô, cho nên mỗi ngày đều có thể về nhà.”

      “Thế ạ.” Tả Phán Tình nheo mắt: “Vậy tốt quá. Có thể hàng ngày về nhà.”

      “Đúng vậy. Em ngủ .” Nhìn bộ dạng mệt mỏi, Cố Học Văn kéo cao chăn cho : “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại vẽ.”

      “Vâng.” Con mắt Tả Phán Tình nhắm lại, mới được lát ngủ say.

      Cố Học Văn thấy vẻ mệt mỏi mặt , thần sắc mang theo vài phần thương tiếc, sâu trong đôi mắt còn có mấy phần ngưng trọng. cũng phải nghỉ phép, mà là mình rời khỏi cuộc diễn tập quân đội, chuyện tự ý ra nước ngoài truyền tới tai ban lãnh đạo cấp .

      Người đứng đầu quân đội của tập đoàn quân N hết sức công chính nghiêm minh, nghe được binh lính dưới quyền mình, còn là Phó đoàn trưởng làm ra chuyện như vậy rất đỗi tức giận. Muốn khai trừ quân tịch của .

      Nếu phải bởi vì từng lập được công, hơn nữa mạng lưới quan hệ của Cố gia coi như tồi chỉ sợ về sau vô duyên với quân trang màu xanh biếc.

      Mà hơn tháng này, bị tạm thời cách chức lương, ở nhà sâu sắc kiểm điểm, lúc nào cấp cảm thấy thử thách xong, quay về đơn vị.

      Cố Học Văn hề nhàn rỗi, hơn tháng nay đều bận bịu công việc. và Cố Học Võ bắt tay vào bố trí tất cả, bám trụ Hiên Viên Diên bốến ta có tâm tư đến Bắc Đô quấy nhiễu Tả Phán Tình, cũng có cách phản kích.

      Nhưng mà trước mắt, Hiên Viên Diên gần như có chút động tĩnh nào, đối với những động thái mà hai người làm chút phản ứng cũng có. Tình huống như vậy rất khác thường, khiến Cố Học Văn có chút lo lắng, nếu Hiên Viên Diên phản kích, vậy ta suy nghĩ cái gì?

      Hiên Viên Diên có thể rất im hơi lặng tiếng thế này có lẽ có tính toán khác?

      Cố Học Văn đoán ra, Cố Học Võ lại bảo đừng nóng vội. Muốn giải quyết Hiên Viên Diên có rất nhiều cách, chậm rãi chơi đùa cùng đối thủ, mới là chân lí.

      Nhìn Tả Phán Tình, gần đây , nhưng biết rất lo cho Trịnh Thất Muội.

      Trịnh Thất Muội thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Phán Tình, chỉ cần lo lắng. Còn về cuộc sống ở Mỹ của ấy ra sao, lại đề cập tới.

      Việc này chỉ làm Tả Phán Tình càng lo lắng. Cũng càng vướng bận thêm.

      Cố Học Văn cùng Cố Học Võ bài binh bố trận, cuối cùng cần kết quả, cái kết quả ấy chính là bắt Hiên Viên Diên thả Trịnh Thất Muội. Nếu Trịnh Thất Muội tự do, vậy Tả Phán Tình phải nghĩ mãi đến an nguy của Trịnh Thất Muội.

      Thở dài, khẽ hôn cái trán Tả Phán Tình, lúc này mới đứng dậy tới thư phòng.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Lúc sáng sớm Tả Phán Tình gần như suýt muộn giờ làm, ngày hôm qua ngủ rất say, buổi sáng thiếu chút nữa dậy nổi.

      Xuống xe, bước vội vàng làm. Vào văn phòng, lấy ra bản thảo ngày hôm qua mình vẽ xem qua chút. Giám đốc Chu hôm nay bảo giao bản thiết kế lên.

      lần cầu trọn vẹn năm bộ trang sức, vẽ xong, nhưng cuối cùng chung quy vẫn thấy quái lạ, làm sao cũng hài lòng. Cho nên hôm qua mới liên tục, liên tục vẽ.

      Lúc này ngủ xong, đầu óc tỉnh táo, mới hiểu tại sao thiết kế ổn.

      Nhìn cái bản thảo dây chuyền giấy kia, ngồi xuống bắt đầu bắt tay sửa chữa. Bản thân kim cương cũng là biểu tượng đẹp đẽ quý giá rồi, nếu trang trí quá nhiều, chỉ làm kim cương trông chỉ có vẻ hòa nhoáng bề ngoài, thậm chí trở nên tầm thường.

      Mấy ngày nay thiết kế đều bị trả về, khiến quên mất, điều cơ bản nhất của thiết kế là thiết kế mà thiết kế, giống như lão tử , biết mà biết.

      Vẽ mà như vẽ.

      Xóa bỏ những trang trí thừa thãi bản thảo, lại vẽ bản thảo mới nữa, lại lưu vào máy vi tính, lúc này mới cầm 5 bản thiết kế vào phòng làm việc của giám đốc.

      Dọc đường bắt gặp ít ánh nhìn chòng chọc, tất cả mọi người khá hiểu danh tiếng của Tả Phán Tình gần đây nổi lên như cồn. Nhất là sau khi mỗi lần bản thiết kế của bị giám đốc Chu trả về, tiếng tăm của ở công ty lại lập tức cao hơn.

      Mọi người phải có mỉa mai : “ người khác làm tới? Vậy tự mình thiết kế nhất định hoàn mỹ à? ngờ cũng chỉ như thế mà thôi.”

      Những lời như thế, lúc đầu Tả Phán Tình nghe còn khó chịu, sau đó coi như nghe thấy.

      quả còn chưa dùng thực lực mà, cố gắng chứng minh mình. Cômặc dù giỏi song vui lòng nỗ lực học tập, ngừng tiến bộ.

      vào văn phòng giám đốc Chu, hiếm khi thấy sắc mặt chị ta tốt như hôm nay, còn nở nụ cười với .

      “Thiết kế Tả đến rồi à? Mời ngồi.”

      “Giám đốc.” Tả Phán Tình cũng dám ngồi, lấy bản thảo thiết kế đặt trước mặt chị ta: “Tôi vẽ xong năm bản thiết kế. Mời chị xem qua.”

      Giám đốc Chu nhận lấy bản thiết kế của , lật vài tờ, ngừng gật đầu: “ tồi. tồi. Quả đẹp lắm. Có ý tưởng mới, có ý tưởng.”

      “Cám ơn giám đốc khích lệ.” Sắc mặt Tả Phán Tình bình tĩnh. Dù cho lần này lại bị giám đốc Chu gửi trả, cũng hiểu được là bình thường. Chẳng qua chị ta chấp nhận nhanh như vậy, tình thế đảo ngược khiến có chút quen: “Còn có chỗ nào có vấn đề cần sửa chữa, giám đốc cứ , tôi lấy sửa lại.”

      cần.” Giám đốc Chu lắc đầu, cười vô cùng rạng rỡ: “Trong khoảng thời gian này cũng mệt mỏi rồi, mấy bản thiết kế mới này đẹp lắm, tôi trao đổi với cấp , nếu thông qua thành vấn đề, đem làm sản phẩm chính tiếp theo để tung ra thị trường.”

      “Cám ơn giám đốc.” Tả Phán Tình thực thở phào nhõm, xoay người rời khỏi văn phòng giám đốc.

      Giao bản vẽ xong, Tả Phán Tình hoàn toàn thả lỏng, mệt mỏi hơn tháng, cuối cùng có chút giá trị và có chút thành tựu.

      Như bây giờ tốt lắm rồi, ít nhất tối nay, có thể cần thức đêm nữa.

      Lúc tan ca, Tả Phán Tình về hướng tàu điện ngầm, dự định về nhà, di động vang lên, là Trịnh Thất Muội.

      Nhận được điện thoại của , Tả Phán Tình còn bất ngờ, hơn tháng nay cách vài ngày Trịnh Thất Muội gọi điện thoại ấy vẫn bình an, cũng chính những cú điện thoại ấy khiến ít nhiều có thể an tâm, nghĩ tới việc ấy có thể gặp bất hạnh.

      Trong khoảng thời gian này bắt mình liên tục bận rộn, cũng muốn nhớ tới chuyện cũ của Trịnh Thất Muội.

      “Phán Tình, tớ ở Bắc Đô, cậu ở đâu?”

      “Cậu về?” Tả Phán Tình hết sức bất ngờ: “Cậu ở đâu?”

      “Sân bay. Cậu ở đâu, tớ tới tìm cậu.” Giọng Trịnh Thất Muội cất lên vô cùng mỏi mệt, Tả Phán Tình nhìn nhìn đoạn đường, địa chỉ.

      “Cậu kêu xe taxi, chỗ quảng trường ** chờ tớ, lầu chỗ ấy có quán cà phê, chính là chỗ chúng ta lần trước gặp mặt, tớ lập tức tới đây.”

      “Ừ.” Trịnh Thất Muội tắt điện thoại, Tả Phán Tình khắc cũng dám chậm trễ đón xe taxi, hướng tới nơi cần đến.

      giờ sau, Tả Phán Tình ở cửa quán cà phê gặp được Trịnh Thất Muội.

      Lúc này là tháng ba, Bắc Đô còn hơi lạnh, ấy mặc chiếc áo khoác rất to, ôm chặt hai cánh tay đứng tại chỗ, bên cạnh là va li của . Lúc thấy đến đột nhiên tiến lên dùng sức ôm lấy thắt lưng Tả Phán Tình.

      “Phán Tình.”

      “Thất Thất. . . . . .” Đau lòng ôm chặt ấy, Tả Phán Tình biết nên gì mới phải, vỗ vỗ bả vai Trịnh Thất Muội, tỏ ý ấy và vào ngồi trong quán cà phê.

      “Thất Thất, sao cậu về được? Sao Thang Á Nam đồng ý thả cậu vậy? mình cậu về, hay là. . . . . .” Tả Phán Tình hết lời, mới phát bản thân phản ứng chậm chạp, nâng ánh mắt lên nhìn chung quanh vòng, thấy bóng dáng của Hiên Viên Diên dáThang Á Nam, điều này khiến hơi hơi thở phào nhõm.

      Ánh mắt quay lại với khuôn mặt Trịnh Thất Muội: “Cậu vừa mới xuống máy bay có mệt lắm ? Muốn về nhà tớ nghỉ ngơi chút trước ?”

      cần.” Trịnh Thất Muội lắc đầu, hai mắt hơi sưng: “Tớ nán lại định tìm khách sạn nghỉ ngơi. Khỏi phiền cậu.”

      Cố gia nhiều người, đến chưa hẳn thích hợp. Hơn nữa tại, tình hình của cũng đặc biệt. Thở dài, khí sắc lại tái nhợt vài phần.

      “Thất Thất.” Tả Phán Tình cầm tay , thích thấy bộ dạng ấy khách khí với mình: “Chúng ta là bạn bè mà, cậu đừng khách sáo với tớ như vậy.”

      phải khách sáo.” gương mặt luôn luôn diễm lệ của Trịnh Thất Muội tràn đầy vẻ trắng bệch, hai mắt còn có chút mờ mịt, Tả Phán Tình hết sức lo lắng cho ấy, vừa khéo nhân viên tiến lên đưa hai ly nước ấm sau đó hỏi hai cần gọi món gì.

      gọi hai ly ca-cao nóng, lại nhìn về phía Trịnh Thất Muội: “Thất Thất, tên khốn ấy có ức hiếp cậu ? Có phải ta giam giữ cậu cho cậu quay về ? Sao cậu trốn về được vậy? Cậu sợ ta lại đuổi theo à? Cậu

      hỏi mạch nhiều vấn đề như vậy, Trịnh Thất Muội cũng biết phải đáp câu nào, mờ mịt lắc lắc đầu, co mình lại.

      Bộ dáng của giống như rất lạnh, Tả Phán Tình đem ly nước ấm trước mặt bỏ vào tay Trịnh Thất Muội: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra cậu , nếu cậu sợ tên khốn kiếp đó đuổi theo thương tổn cậu, tớ Cố Học Văn phái người bảo vệ cậu, cam đoan bọn họ dám làm càn.”

      Đương nhiên Tả Phán Tình những lời này là an ủi Trịnh Thất Muội, trước khi cũng biết Cố Học Văn có quyền lớn đến vậy hay , cho dù có, phái binh lính là có thể phái sao?

      Chẳng qua tại thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Trịnh Thất Muội thế này, vô cùng chịu được thôi.

      cần.” Trịnh Thất Muội cảm giác độ ấm lòng bàn tay, cảm giác mấy ngày qua rất . Giống như giấc mộng. Hơn nữa là ác mộng.

      ta đuổi theo tớ nữa, cũng thể khi dễ tớ.”

      “Ý cậu là gì?” Tả Phán Tình nghe hiểu, trong đầu mơ hồ đoán được đáp án, rồi lại cảm thấy đúng.

      Trịnh Thất Muội sụt sịt mũi, uống ngụm nước ấm, độ ấm trong người tăng lên khiến bắt đầu cảm giác nhịp tim khôi phục lại.

      Siết chặt tay lồng bàn tay ấm áp, ngẩng đầu nhìn Tả Phán Tình khe khẽ mở miệng.

      “Phán Tình. ta chết rồi.”

      “Ai?” Tả Phán Tình nhất thời phản ứng kịp, ai chết?

      “Thang Á Nam, ta chết rồi.” Trịnh Thất Muội tưởng tượng lại tình cảnh lúc đó, hốc mắc biết thế nào liền nhòe lệ. Cổ họng nghẹn ngào, cũng nữa.

      “Cái gì?”

      Hết chương 313

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 314: Là cậu giết


      Edit:Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      Thang Á Nam chết?

      Lần này, đến phiên Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người. Thang Á Nam, cái tên cầm súng chỉa vào , cái tên có khuôn mặt lạnh như băng, cái tên mặt than đó chết?

      Hồi lâu sau, rốt cuộc mới phục hồi lại tinh thần, nhìn gương mặt mờ mịt của Trịnh Thất Muội, câu đầu tiên mà thốt ra là thế này: “Cậu, là cậu giết?”

      Lúc này nhân viên vừa khéo bưng cà phê lại, thình lình nghe được những lời này của Tả Phán Tình tay run lên, dưới chân lảo đảo muốn ngã về phía trước.

      Phải cố gắng lắm mới đứng vững, nhưng cách nào ngăn ly cà phê tay bị nghiêng.

      “Keng.” Hai ly cà phê va vào nhau, phát ra tiếng chói tai, Tả Phán Tình thè lưỡi, lúc này mới phát mình sai.

      “Ý tớ phải vậy.” Bàn tay vỗ vài cái lên miệng, sau đó vuốt hai tay, vẻ mặt xin lỗi: “Cậu đừng nhạy cảm quá.”

      chỉ là vì phản ứng của Trịnh Thất Muội mà vô ý ra, cũng cho rằng Trịnh Thất Muội thực dám giết người.

      “Tớ biết.” Trịnh Thất Muội muốn cười, nhưng cười nổi, kỳ nghĩ rằng, Thang Á Nam chết tay mình. cũng từng xúc động có suy nghĩ muốn giết ta.

      Bởi vì ta vô tình, bị ta lừa dối, bị ta xúc phạm, bị ta cầm tù, vân vân và vân vân, có đầy đủ lý do muốn giết ta.

      “Đáng tiếc, phải tớ.” Giọng của Trịnh Thất Muội nhàn nhạt, còn mềm mại nữa, tràn đầy mỏi mệt: “Tớ cũng muốn, nhưng phải tớ.”

      “Thất Thất. . . . . .”

      Tả Phán Tình cũng chưa từng thấy Trịnh Thất Muội như vậy, nhân viên đặt hai ly cà phê xuống sau đó như chạy trốn.

      Tả Phán Tình cũng quan tâm, kéo tay Trịnh Thất Muội, thầm cho hỗ trợ và khuyến khích.

      “Yên tâm. Tớ sao.” Trịnh Thất Muội lắc đầu với . Rút tay ra khỏi tay : “ ta chết, tớ vui vẻ biết bao nhiêu.”

      “Thất Thất.” Vui vẻ? Bộ dạng của trông hề giống vui vẻ, còn chẳng kém thương tâm lắm đâu.

      Làm bạn bè thân thiết nhiều năm, Tả Phán Tình làm sao hiểu Trịnh Thất Muội chứ?

      đau lòng trong mắt ấy phải giả, ấy ràng rất đau lòng, ràng rất khó chịu. Lại còn cố bắt mình cười, bắt mình vui vẻ. Bắt mình phô bày ra vẻ tựa như người có việc gì.

      “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cậu có thể ?”

      Trịnh Thất Muội uống ngụm nước, nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Tả Phán Tình: “ tình phải kể cách đây hơn tháng.”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Ngày đó, Trịnh Thất Muội bị Thang Á Nam đánh ngất, lúc sau tỉnh lại, bực phát điên. muốn tranh luận với Thang Á Nam, nhưng phát mình bị Thang Á Nam giam giữ. mất tự do. Phạm vi hoạt động chỉ ở trong phòng và Thang Á Nam ở trước kia.

      muốn bên ngoài có hai người canh giữ, muốn trốn dưới lầu lại có người quan sát. căn bản là được.

      Bị giam trong phòng, cứ liên tục suy nghĩ phải trốn như thế nào, từ ban ngày nghĩ đến tận buổi tối, mãi đến khi Thang Á Nam trở về phòng.

      “Thang Á Nam, tên vương bát đản khốn kiếp này.” Gần như vừa thấy ta, Trịnh Thất Muội liền thể tỉnh táo, nhanh chóng xông lên trước, liên tiếp đánh đấm cơ thể Thang Á Nam.

      phải người. . . . . .” Trịnh Thất Muội như phát điên, Thang Á Nam vươn tay, dễ dàng hóa giải thế công kích của . Ánh mắt lạnh lùng nhìn nét mặt , bên trong mang theo chút cảm xúc nào.

      “Nếu em muốnTả Phán Tình chết, bây giờ câm miệng.”

      . . . . . .” Trịnh Thất Muội bị chọc tức, ngực liên tục phập phồng: “ là tên khốn nạn.”

      “Toàn bộ hành tung của Tả Phán Tình và Cố Học Văn đều ở trong lòng bàn tay thiếu gia, em an phận chút, bằng hai người bọn họ chết chắc.”

      “. . . . . .” chưa từng thấy đóng băng và lạnh giá trong đôi mắt kia, Trịnh Thất Muội chấn kinh, hoảng sợ. Thân thể run lẩy bẩy, trong đầu lại lên cảnh ta cầm súng chỉa vào đầu Tả Phán Tình, cắn môi, , mờ mịt trở lại nằm giường

      lạnh, muốn lấy chăn quấn quanh người, như vậy lạnh nữa.

      vừa mới nằm xuống, thân thể Thang Á Nam liền đè lên theo.

      được chạm vào tôi.” sợ ta, ghét ta, muốn nhìn thấy ta. Nhưng sao Thang Á Nam lại quan tâm cảm nhận của chứ?

      Tay đưa lên, quần áo rơi xuống. Vài động tác xé quần áo của , phủ lên người , trêu đùa, rất căng thẳng, hồi lâu cũng thể cho ta phản ứng mà ta muốn. ta nhìn chằm chằm gương mặt mờ mịt của , cúi đầu cắn cái mạnh lên môi , sau đó bất kể phản ứng của , giương “súng” trực tiếp tiến vào.

      Đó phải là thân mật trước đây, hoàn toàn là thú, tính, kết, hợp. có chút tình cảm nào bên trong. Trịnh Thất Muội muốn trốn mà trốn thoát, nghĩ cũng nghĩ xong.

      Thân thể chết lặng mặc ta di chuyển. cho rằng mình rất hèn hạ, rất hèn hạ, dứt khoát bắt bản thân phản ứng, nhưng cuối cùng bắt đầu cảm thấy sung sướng.

      Cơ thể bất giác phản ứng, đáp trả đòi lấy của ta.

      Từ ngày đó trở , cuộc sống của so với trước khi bị Thang Á Nam cưỡng ép cũng khác biệt gì.

      Ban ngày, mất tự do, buổi tối, là đồ chơi của ta.

      Thang Á Nam dường như bận rộn nhiều việc, ngày nào cũng sớm tối về, đến khuya mới trở về, mỗi lần về, liền ôm lấy vận động xxoo trận.

      vô phương phản kháng, cũng phản kháng được. Mỗi lần làm xong, ta đều ôm ngủ. Hai người gì với nhau. Thậm chí câu cũng .

      vẫn ở trong biệt thự của Hiên Viên Diêu, cũng lười ra ngoài, lười động đậy. Bởi vì cũng được, mà cũng chẳng có chỗ nào mà .

      Đến tận đầu tuần trước, Thang Á Nam liên tục ba bốn ngày về ngủ.

      nên cảm thấy tự do, nhưng lại thấy khó chịu. Mãi đến khi ngày đó ngẫu nhiên phát thấy người canh giữ ở ngoài cửa. vui vẻ chết được, lại rất bất an. Mang theo tâm tình phức tạp như vậy, lặng lẽ xuống lầu, muốn tìm cơ hội nấp trước rồi trốn sau.

      Nhưng nghĩ ở dưới lầu lại nghe được đoạn đối thoại giữa Thang Á Nam và tên nghiệt đó.

      “Á Nam, mấy ngày nay khu vực liên tiếp xảy ra cố, thấy thế nào?”

      “Thuộc hạ chưa tròn trách nhiệm, xin thiếu gia trách phạt.”

      Giọng Thang Á Nam lạnh lẽo, chút tình cảm, cứng rắn như giọng của người máy.

      “Trách phạt?” nghe Hiên Viên Diêu hừ lạnh tiếng, trong giọng của tên ấy dường như hết sức phản đối, rất bất ngờ, cũng ngạc nhiên lắm. Đánh bạo xuống lầu, lại chứng kiến Hiên Viên Diêu biết từ nơi nào lấy ra cây súng. Đặt giũa ấn đường Thang Á Nam.

      “Á Nam, làm tôi thất vọng quá.”

      “Thiếu gia.” Sắc mặt Thang Á Nam thay đổi: “Thuộc hạ tròn trách nhiệm, xin thiếu gia bớt giận, tôi bằng lòng chịu phạt.”

      “Phải ?” Hiên Viên Diêu nhíu míu, vẻ mặt có chút hài lòng: “ cho rằng, tôi tức giận, là bởi vì khu vực bị người ta phá sao?”

      Thang Á Nam trầm mặc, tầm mắt đối diện với họng súng tay Hiên Viên Diêu vẫn bình tĩnh như cũ: “Thiếu gia. Là tôi sai, xin trách phạt.”

      Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Diêu đột nhiên lạnh lùng, thần sắc trong nháy mắt đóng băng, biểu cảm vừa lòng đạm đặc hơn, hơi thở nguy hiểm lan tỏa ra chung quanh, ngay cả Trịnh Thất Muội ở cầu thang cũng cảm giác được.

      Thân thể run rẩy từng cơn, bụm chặt miệng mình, lên thể lên, xuống thể xuống.

      “Á Nam, tôi rất thất vọng về .” Bên trong đôi mắt hẹp dài thâm thúy của Hiên Viên Diêu còn có tia thể tin được, nhìn gương mặt điềm tĩnh của Thang Á Nam: “Hơn tháng nay, tôi mực suy xét vấn đề, muốn bắt phải làm sao. Nghĩ đến hôm nay, tôi còn chưa có câu trả lời. sao? hy vọng tôi cho loại trừng phạt gì?”

      Thang Á Nam vẫn trầm mặc như cũ, súng tay Hiên Viên Diêu lại đột nhiên bắn vào đùi ta phát.

      “Pằng” tiếng, chân trái Thang Á Nam chảy ra máu tươi, chân chao đảo, quỳ gối xuống mặt đất. Vẻ mặt đau xót, nhưng ta cũng câu.

      Mười mấy kẻ mặc áo đen đứng sau ta quan sát màn trước mặt cũng có chút cảm xúc nào.

      “Á Nam.” Hiên Viên Diêu siết chặt khẩu súng: “Quy củ của Long đường, người phản bội Long đường, trời dung đất tha, chết chỗ chôn. biết chứ?”

      “Thuộc hạ bảo vệ tốt khu vực, là lỗi của tôi, nhưng tôi phản bội Long đường.” Giọng có chút khó nhọc, chung quy cũng bị trúng phát súng, còn đổ máu nữa.

      Tay Hiên Viên Diêu lại khẽ động, “Pằng” tiếng, khác chân của Thang Á Nam cũng trúng đạn.

      Dưới chân mềm nhũn, ta ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Diêu, ánh mắt hữu thần, nhìn thấy vẻ đau đớn chút nào.

      “Á Nam, tôi rất thất vọng về .” Trong mắt Hiên Viên Diêu lên tia cảm xúc vô cùng phức tạp, tới cũng nhanh, cũng nhanh. Thở sâu, lần thứ hai ta giương nòng súng về phía Thang Á Nam.

      cho tôi biết, đầu phục Kỳ Lân đường lúc nào?”

      “Thuộc hạ thiếu gia cái gì.” Cả hai chân Thang Á Nam đều trúng đạn, nhưng mặt vẫn điềm tĩnh như cũ.

      “Pằng” tiếng, tay trái Thang Á Nam cũng trúng phát, cau mày, ta cắn răng chịu đựng, Trịnh Thất Muội ngồi xổm ở chỗ rẽ cầu thang, hoàn toàn nên lời. Bịt chặt miệng, thấy cơ thể Thang Á Nam trúng 3 viên đạn, nước mắt của kìm được cứ thế tuôn rơi nhưng vẫn liều mạng cắn răng, cho mình khóc ra tiếng. Tim đập rất nhanh, rất cấp bách. cảm xúc hiểu vì sao lại đầu bắt đầu nảy lên trong lòng.

      “Xem ra, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Bên kia, cây súng lục màu bạc tay Hiên Viên Diêu phát ra ánh sáng kì dị dưới ngọn đèn. ta nhìn nhìn họng súng, lại liếc mắt nhìn Thang Á Nam cái, chậm rãi mở miệng.

      “Hơn tháng trước, a Long được lệnh tiếp cận Tả Phán Tình, dự định chế ấy, đổi lại Cố Học Văn phải thả tôi ra, là giành trước bước, khống chế Tả Phán Tình. Ở trước mặt tôi diễn trò hay. Lúc ấy tôi thiếu chút nữa bị làm cảm động. Tôi tưởng trung thành với Long đường, với lão già như vậy, trung thành đến mức có thể vì ổng, giết chết người phụ nữ tôi nhất.”

      Hiên Viên Diêu thở sâu, giọng trở nên lạnh buốt: “Về sau tôi mới biết. căn bản phải vì tôi, là vì Tả Phán Tình, sợ a Long cẩn thận tổn thương ấy, cho nên mới khống chế ấy. Đúng ?”

      Sắc mặt Thang Á Nam xoay chuyển, nhưng vẻ mặt Trịnh Thất Muội còn chút máu, cái gì? Thang Á Nam ngày đó phải . . . . .

      đợi phản ứng, giọng Hiên Viên Diêu lại lần nữa truyền đến: “Ngày đó trong súng của căn bản có đạn. Hơn tháng nay, tôi cứ nghĩ phải xử phạt như thế nào.”

      “Á Nam, vẫn chịu sao?” Hiên Viên Diêu đứng lên, đưa lưng về phía Trịnh Thất Muội, thấy được biểu cảm của Hiên Viên Diêu, nhưng thấy được súng tay ta lần thứ hai chỉa hướng về phía Thang Á Nam, mà lúc này đây, là chỉa vào ngực ta.


      Hết chương 314

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 315: Phế tay chân của


      Edit: Jade

      Beta: Phong Vũ

      “Thuộc hạ nghe hiểu thiếu gia gì.” Sắc mặt Thang Á Nam trắng bệch, chút huyết sắc cũng có, quỳ gối nơi đó, ánh mắt nhìn thẳng Hiên Viên Diêu chĩa súng vào trước ngực ta, chút sợ hãi.

      “Nghe hiểu?” Vẻ mặt Hiên Viên Diêu có chút phức tạp. Môi làm thành đường thẳng tắp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thang Á Nam, tay cầm súng lại siết chặt chút.

      “Á Nam. cứu ông già, cứu tôi. Đừng có ép tôi. Hôm nay, , như vậy tôi chỉ phế tay chân của , còn có thể để lại cho cái mạng. Nếu chịu. . . . . .”

      Câu bị bỏ lửng, nhưng mà ta tin Thang Á Nam hiểu. Miệng ba vết thương người Thang Á đều chảy máu, Trịnh Thất Muội ở chỗ rẽ cầu thang chỉ cảm thấy màu máu tươi vô cùng chói mắt, định gì, muốn gọi hai tiếng, nhưng câu cũng nên lời.

      Cổ họng nghẹn cứng giống như có cây kim đâm vào ở đó, chua chát mà đau đớn.

      “Thiếu gia, Á Nam biết thiếu gia gì.”

      “Pằng. . . . . .” Cuối cùng súng nhắm thẳng vào vị trí trái tim của Thang Á Nam.

      ta theo tiếng súng ngã xuống, sau khi thân thể cố gắng động đậy hai cái nhúc nhích gì nữa.

      “A. . . . . .” Trịnh Thất Muội lúc này rốt cuộc cũng chịu nổi, nếu lúc trước Thang Á Nam cưỡng chế Tả Phán Tình mục đích là muốn làm tổn thương , đó phải là biểu rằng trong lòng của ta đối với có chút quan tâm?

      Hay có thể thái độ của ta đối với vẫn luôn là bảo vệ ?

      Trong đầu lại lên lúc ở Bắc Đô, sau khi chịu trăm roi da, ta với . Em mau quay về thành phố C, tìm người đàn ông tốt mà lấy.

      , là cố chấp muốn theo ta đến Mỹ, tình sau đó, tuy rằng ở trong phạm vi khống chế của , nhưng mà công tâm mà , Thang Á Nam có làm tổn thương ?

      được. được. được. . . . . .” Lảo đảo vọt tới bên cạnh người đàn ông đó, thân người cao lớn nằm mặt đất, ngừng đổ máu.

      Nước mắt của rốt cuộc cũng khống chế được, liều mạng lay người ta, ngừng kêu tên ta.

      “Thang Á Nam, Thang Á Nam. tỉnh lại cho tôi, có nghe thấy ? tỉnh lại mau. được chết, được chết.”

      “. . . . . .” Đôi mắt của Thang Á Nam lúc này vẫn chưa nhắm lại, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của , ta cố gắng nâng tay phải bị thương lên, chạm vào má của Trịnh Thất Muội, nhưng rất khó khăn, ánh mắt cuối cùng liếc nhìn Hiên Viên Diêu cái.

      Trong ánh mắt đó có tia cầu xin: “Diêu. . . . . .”

      ta gọi Hiên Viên Diêu là thiếu gia, mà gọi ta bằng tên.

      Mười năm trước, cậu thiếu niên mới mười bảy tuổi lần đầu tiên vào Hiên Viên gia, nhìn thấy Hiên Viên Diêu hơn ta ba tuổi: “Thiếu gia, sau này tôi là vệ sĩ của cậu.”

      “Vệ sĩ?” Lúc ấy Hiên Viên Diêu chỉ mới mười bốn tuổi hừ lạnh tiếng: “ làm gì? Tôi cần gì phải nhờ cậy làm vệ sĩ cho tôi?”

      “Thiếu gia cần, tôi đều có thể” Thang Á Nam giọng, khi đó còn cao lớn như tại, nhưng khí thế người cũng thể khinh thường.

      Hiên Viên Diêu cười quỷ nguyệt: “Tốt, chúng ta tỷ thí, thắng tôi, tôi cho làm vệ sĩ của tôi”

      “Nếu thua. . . . . .” Đề tài vừa chuyển, mặt non trẻ của Hiên Viên Diêu có vài phần xảo quyệt: “Nếu thua, là bạn của tôi.”

      “Bạn?” Thang Á Nam chấn kinh chút: “Thiếu gia, thuộc hạ xứng làm bạn của thiếu gia.”

      “Vậy đừng thua.”

      Ngày đó, Thang Á Nam dùng hết chiêu, đánh bại tên thiếu niên đó. Nhận được câu là thú vị.

      Từ đó vể sau, Thang Á Nam vẫn gọi Hiên Viên Diêu là thiếu gia, cho đến ngày, Hiên Viên Diêu bảo gọi ta bằng tên. Đó là sau khi Thang Á Nam lấy thân chắn súng cứu ta, ta vỗ bờ vai của Thang Á Nam : “Á Nam, từ nay về sau, chính là huynh đệ của tôi, tôi đồng ý cho gọi tôi bằng tên.”

      Thang Á Nam lại vẫn xa cách mà lễ nghĩa như cũ: “Thiếu gia, lễ nghĩa thể bỏ. Thiếu gia vĩnh viễn là thiếu gia của tôi”

      “Thang Á Nam, thực thú vị.” Lại lần, Hiên Viên Diêu cảm thấy thú vị. Từ đó về sau, đề cập qua cầu này nữa.

      Còn tại, Hiên Viên Diêu nghe Thang Á Nam gọi tên mình như vậy, trong lòng hiểu được, mục đích của ta. Thân người từng bước hướng về phía trước, nhìn người đàn ông sắp tắt thở mặt đất .

      yên tâm, chết rồi, tôi bỏ qua chuyện cũ, làm gì ta.”

      Thang Á Nam nhận được lời hứa của ta, thân thể nghiêng qua cái, mệt mỏi nhắm mắt lại.

      được . . . . .” Trịnh Thất Muội thể chấp nhận, ngừng lay người Thang Á Nam: “Tôi cầu xin , tôi cầu xin được ? đừng chết. được chết, tỉnh lại cho tôi, tôi muốn chết.”

      “Thang Á Nam. Thang Á Nam, tỉnh lại, tỉnh lại . . . . . .”

      Mặc kệ Trịnh Thất Muội gọi như thế nào, khóc như thế nào, người đàn ông đó cũng chút phản ứng, cuối cùng thể chấp nhận, thân thể mềm nhũn, ngất luôn bên cạnh.

      Lúc tỉnh lại, liền nhìn thấy Hiên Viên Diêu đứng ở bên giường. Khoanh tay lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Trịnh Thất Muội, có thể rồi.”

      “Hiên Viên Diêu, phải người.” Trịnh Thất Muội đứng dậy nhắm phía ta, gắt gao cầm vạt áo của ta: “ sao có thể như vậy? ấy đối với trung thành như vậy, vì làm nhiều việc như vậy, vậy mà chỉ vì ấy cứu Phán Tình mà giết ấy, phải là người? có nhân tính hay ?”

      xong chưa?” Hiên Viên Diêu làm ngơ trước lời chỉ trích của : “ nếu chưa xong, tôi cho tiếp tục . Nếu xong rồi, có thể mang hành lý của rời khỏi.”

      Trịnh Thất Muội thân thể nhũn ra, bất lực ngồi dưới đất. Rời , rời như thế nào?

      Sau khi phát ra việc, làm sao được?

      sao có thể? Hiên Viên Diêu, tôi ấy. Tôi Thang Á Nam, giết ấy, giết ấy.”

      làm sao còn muốn ? Trái tim của thuộc về nữa, Thang Á Nam biết lúc nào lấy trái tim của . Ngay lúc phát ra trong tim mình có ta, ta chết, biến thành người có trái tim.

      “Hiên Viên Diêu, phải là người, phải là người.”

      Trịnh Thất Muội nước mặt đầy khuôn mặt, khóc thành tiếng. Hiên Viên Diêu nhìn thấy chảy nước mắt, mi tâm nheo lại, ánh mắt đảo qua đầu giường: “Tất cả giấy tờ cần đều ở trong đó, vé máy bay là ngày mai, tại thời gian còn sớm, nếu muốn, tôi có thể cho dẫn thăm mộ của ta.”

      “Mộ?” Trịnh Thất Muội chịu nổi, mộ sao.

      Chữ mộ đó, chính là nhắc nhở , Thang Á Nam chết. chết, chết trước mặt .

      Hít mũi, đứng lên nhìn Hiên Viên Diêu, ánh mắt lạnh như băng tràn ngập thù hận: “Hiên Viên Diêu. bị báo ứng.”

      “Báo ứng?” Hiên Viên Diêu hừ lạnh: “Tôi chưa bao giờ tin mấy cái đó.”

      “Hiên Viên Diêu, nhất định bị báo ứng.” Trịnh Thất Muội nghĩ đến Hiên Viên Diêu chỉ vì ích kỷ mà làm tất cả, giọng phát ra lãnh: “Tôi nguyền rủa , tôi nguyền rủa đời này đều có ai . Tôi nguyền rủa người gặp bất hạnh. Bởi vì người đáng thương, căn bản hiểu là gì.”

      “Tốt.” Hiên Viên Diêu cười lạnh: “Tôi đây mong đợi, lời nguyền rủa của linh nghiệm.”

      chút để ý tới Trịnh Thất Muội, ta xoay người rời . Trịnh Thất Muội nắm chặt tay, dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài: “Hiên Viên Diêu, tôi muốn thăm ấy.”

      “Tôi cho người sắp xếp.”

      Sau đó lâu, Trịnh Thất Muội thăm mộ của Thang Á Nam, ở mộ đá lớn ở trong vườn, mắt đá lạnh như băng có ba chữ Thang Á Nam to, bên cạnh còn có tên tiếng Saman Tang.

      Nhớ lần trước ta qua với , tên tiếng của ta là Saman.

      “Thang Á Nam, thằng vô lại.” Vì cái gì, vì cái gì ta sớm cho biết? Vì cái gì ta cho biết cưỡng chế Tả Phán Tình là để ấy chạy trốn an toàn?

      Vì cái gì ta ta và Hiên Viên Diêu đồng lòng?

      Nếu ta , như vậy với ta nhất định cãi nhau. Nếu ta , như vậy sớm cho ta biết.

      ta, từ lúc trước, ta. Vì nên khiến vừa vừa hận người đàn ông này.

      “Vô lại . chính là thằng vô lại.” Vì cái gì ? Vì cái gì muốn cho mình? Trịnh Thất Muội, số mệnh của mày xấu, quá xấu. Cúi người xuống, môi hôn lên bia mộ lạnh băng kia, nghe giọng của mình đến mức chỉ có nghe được.

      “Thang Á Nam, em . Em chờ , mãi chờ. Chờ kiếp sau tới tìm em, lần này phải nhanh lên. Bằng , em chạy trốn cùng người khác.”

      trận gió thổi qua ngôi mộ, lời của bị thổi trong gió. Hít mũi, thân thể Trịnh Thất Muội đứng thẳng rời .

      Ở phía sau , Hiên Viên Diêu đứng ở chỗ rất xa nhìn bóng dáng bé và yếu ớt của rời , mi tâm hơi hơi nheo lại, A Long lúc này tới gần hai bước, giọng có chút dò hỏi.

      “Thiếu gia, cứ như vậy để ta sao?”

      “Ừ.” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Cho người tiễn ấy lên máy bay. đường đưa về Bắc Đô, được phép mắc sai lầm.”

      “Vâng.” A Long gật đầu, trong mắt lên tia khó hiểu: “Tôi tưởng là, thiếu gia muốn tiếp tục giữ ta để dụ Tả Phán Tình đến.”

      .” Hiên Viên Diêu rất về điểm này: “Cố Học Văn để cho Tả Phán Tình đến Mỹ, ấy cũng .”

      A Long trầm mặc, dù sao giống Thang Á Nam, theo Hiên Viên Diêu thời gian dài, biết ta suy nghĩ gì. Tận bên trong chính là nghi vấn, nếu thể dụ Tả Phán Tình đến Mỹ, có phải Hiên Viên Diêu đối với Tả Phán Tình hết hy vọng?

      ta trầm mặc, Hiên Viên Diêu quay sang, ánh mắt đảo qua mặt ta, giọng lạnh vài phần: “Có phải cũng cho tôi rất độc ác ?”

      có.” A Long lắc đầu, ta cũng muốn chết, hoài nghi quyết định của Hiên Viên Diêu: “Thang thiếu phản bội Long đường, thiếu gia ra tay với Trịnh Thất Muội là khách khí rồi.”

      Hiên Viên Diêu quay sang, bước vài bước về phía trước, nhìn mộ bia của Thang Á Nam, lâu .

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trịnh Thất Muội lần nhớ lại là lần đau khổ, còn chưa dứt lời, muốn khóc, giọng có chút run rẩy: “Phán Tình, tớ khổ quá.”

      “Thất Thất.” Tả Phán Tình ngờ, vậy mà trải qua nhiều việc như vậy. Thang Á Nam là nằm vùng? Phản bội Hiên Viên Diêu? thể nào tưởng tượng nổi.

      Đưa khăn giấy tới tay Trịnh Thất Muội, ôn nhu an ủi: “Đừng suy nghĩ nữa, uống chút thức uống nóng , làm cho người ấm lên, như vậy cũng thoải mái chút.”

      “Cám ơn.” Trịnh Thất Muội rút khăn ra lau nước mắt, bưng cà phê lên uống, cảm giác trận buồn nôn đột nhiên trào lên ngực.

      Đặt cốc cà phê xuống, khuôn mặt nhắn của nhăn nhúm lại, vẻ mặt khó chịu.

      Hết chương 315

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 316:


      Edit: Phương Tuyền

      Beta: Phong Vũ

      Trịnh Thất Muội buông ly cà phê, khuôn mặt nhắn nhăn nhó, biết vì sao, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

      Nhìn bộ dángcủa , Tả Phán Tình sửng sốt chút, rất nhanh liền phản ứng lại: “Thất Thất, cậu, cậu phải . . . . .”

      “Phải cái gì?” Trịnh Thất Muội uống một ngụm nước ấm, áp chế cảm giác buồn nôn, ngẩng đầu nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm mặt mình, có chút khó hiểu.

      “Cậu làm sao vậy?”

      “Thất Thất. Cậu phải là mang thai đấy chứ?” Tả Phán Tình thể tin được nhìn , vẻ mặt có vài phần khiếp sợ, Thang Á Nam chết, mà Trịnh Thất Muội lại mang thai vào lúc này. Đây phải ông trời trêu ngươisao?

      Trịnh Thất Muội sửng sờ chút, hai mắt đột nhiên mở to nhìn, vẻ mặt thể tin được nhìn Tả Phán Tình: “Phán Tình, cậu cái gì?”

      “Gần đây có phải cậu cứ thấy buồn nôn ?” Tả Phán Tình chắc chắn lắm mở miệng: “Nếu có, vậy cậu thực có thể mang thai.”

      “Tớ, tớ biết.” Trịnh Thất Muội có chút mờ mịt, mang thai sao? Nghiêm túc suy nghĩ chút, hình như kinh nguyệt của đãlâu rồi chưa tới. Hình như là từ sau khi Tả Phán Tình Mỹ, vẫn chưa có lại.

      đúng là mang thai sao?

      “Cậu có muốn kiểm tra chút ?” Tả Phán Tình cảm thấy đây là chuyện hoàn toàn có thể: “Thất Thất, cậu có thể mang thai đó.”

      Trịnh Thất Muội mờ mịt gật gật đầu, theo phía sau Tả Phán Tình: “Kiểm tra? Bây giờ luôn hả?”

      “Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu: “Nếu cậu mệt, cứ nghỉ ngơi trước chút, sáng mai tớ cùng với cậu cũng được.”

      “Tớ, tớ mang thai?” Trịnh Thất Muội có chút khó có thể tiêu hóa tin tức này, trong đầu lại lên khuôn mặt Thang Á Nam, lúc ở Bắc Đô, ta đã , nếu mang thai, bọn họ kết hôn. Nhưng giờ thì sao? Mỹ lại phát mình mang thai.

      Khi đó trong lòng có chút mất mác, cảm giác là lạ, ra khi bắt đầu, cảm giác của đối với Thang Á Nam khác biệt rồi sao?

      Hẳn là như thế sao?

      Sau đó mang thai, lúc Thang Á Nam biết tin này, mặt chút thay đổi, nghĩ ta thèm để ý. Giờ nhớ lại, có lẽ tình huống lúc đó thích hợp để mang thai?

      Bây giờ thì sao? Tình trạng của lại thích hợp mang thai sao?

      “Thất Thất. Thất Thất?” Tả Phán Tình gọi Trịnh Thất Muội: “Cậu làm sao vậy? Cậu sao chứ?”

      “Tớ sao.” Trịnh Thất Muội lắc lắc đầu: “Sao vậy?”

      “Tớ muốn hỏi cậu.” Tả Phán Tình đè thấp giọng , vẻ mặt có chút lo lắng: “Đứa bé này, cậu có muốn hay ?”

      “. . . . . .” Trịnh Thất Muội sửng sốt, Tả Phán Tình tiếp tục nói: “Tớ biết phải thế nào, nhưng tớ lo cho cậu, Thang Á Nam chết, nếu cậu sinh đứa bé này ra, như vậy sau này cậu phải mình nuôi con, sẽ rất vất vả . Cậu . . . . .”

      , tớ phải sinh đứa bé này.” Giọng Trịnh Thất Muội còn kiên ̣nh hơn so với tưởng tượng của : “Phán Tình, cậu đừng cản tớ, tớ phải sinh đứa bé này, tớ nhất định phải sinh.”

      “Nhưng. . . . . .”

      có nhưng gì cả.” Trịnh Thất Muội hít hít mũi bình tĩnh lại: “Cậu biết đâu, tớ rất mong chờ đứa bé này đến biết bao. Thang Á Nam chết, dù tớ có đau khổ thế nào, ấy cũng sống lại. Nhưng như bây giờ tốt. Tớ có con của ấy. Đây là sự tiếp nối sinh mệnh của ấy, tớ đương nhiên phải sinh nó ra.”

      “Chẳng lẽ sau này cậu cũng kết hôn, lấy chồng sao?” Tả Phán Tình có chút kích động, vậy là có ý gì, lại sao?

      “Phải.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Sau này tớ kết hôn, cũng lấy chồng nữa.”

      Trịnh Thất Muội lúc này tỉnh táo lại: “Phán Tình, tớ biết cậu lo lắng cho tớ. Nhưng tớ chưa từng vui như lúc này, tớ có đứa con, sau này tớ sẽ luôn luôn quý trọng đứa con này. Tớ cũng nuôi dạy nó thật tốt, cho nó biết ba nó là người như thế nào.”

      Nắm chặt tay Tả Phán Tình, nét mặt vô cùng kiên định: “Thang Á Nam rồi, sinh mệnh của ấy lại được tiếp nối, như vậy phải tốt lắm sao?”

      “Tốt cái P á.” Tả Phán Tình muốn chửi tục, muốn hét lên: “Thất Thất, cậu mới hai mươi lăm tuổi, chẳng lẽ cuộc sống sau này của cậu cứ như vậy sao?”

      kết hôn, lấy chồng, mình độc sống quãng đời còn lại. Tả Phán Tình chỉ cần nghĩ là lại thấy thể chấp nhận được.

      “Như vậy thì sao?” Trịnh Thất Muội biết lo lắng của , nhưng nét mặt vẫn kiên định như cũ: “Tớ phải chỉ có mình, tớ còn có con nữa. Đứa con này là của tớ và Thang Á Nam. Tớ sinh nó ra, cho nó một gia ̀nh ấm áp.”

      “Ngay cả người cha cậu cũng có thể cho nó, cậu lấy cái gì cho nó một gia ̀nh ấm áp?” Tả Phán Tình chỉ cảm thấy khờ dại: “Cậu bình tĩnh chút.”

      “Tớ , ta rất bình tĩnh.” Trịnh Thất Muội phải giỡn: “Cậu tin tớ . Tớ nghỉ ngơi hai ngày rồi trở về thành phố C, tớ cũng đã quyết định, lần này trở về, kinh doanh cửa hàng của mình thật tốt. Tớ tin tớ có thể nuôi đứa bé này, càng tin tớ có thể cho nó hạnh phúc.”

      “Thất Thất.” Tính cách Trịnh Thất Muội rất cố chấp, quyết định chuyện gì dễ dàng thay đổi, Tả Phán Tình thể thuyết phục , đành phải từ bỏ ý nghĩ khuyên ngăn.

      “Phải xem kết quả kiểm tra của cậu ngày mai rồi sau. Có lẽ cậu căn bản mang thai, chúng ta tự mình dọa mình thôi.”

      “Tớ tin tớ nhất định mang thai.” Trịnh Thất Muội rất tin tưởng. Hai tay nắm chặt lấy nhau, mặt hề ai oán, chỉ có hạnh phúc: “Phán Tình, tớ đột nhiên cảm thấy ông trời đối với tớ cũng tệ.”

      mất Thang Á Nam, lại có được đứa con. tốt, phải sao?

      “Thất Thất.” Lúc này ngoài kêu tên , Tả Phán Tình cũng biết gì: “ thôi. Cậu mang thai, vậy thể uống cà phê. Chúng ta ăn chút gì, sau đó tìm chỗ ở. Ngày mai tớ cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra.”

      “Được.” Trịnh Thất Muội gật đầu, sắc mặt tuy rằng còn vài phần tái nhợt, trong mắt vẫn còn chút đau thương, nhưng lúc này người lại tản ra nét rạn rỡ, nét rạn rỡ này làm cho Tả Phán Tình vô cùng ngạc nhiên, trước kia từng nghe qua câu, làm mẹ sẽ trở nên kiên cường.

      Hôm nay nhìn Trịnh Thất Muội, xem như hiểu được. Nhún vai, đưa mắt nhìn mắt cà phê bàn, giọng có vài phần trào phúng.

      “Đáng tiếc cà phê ngon như vậy. là lãng phí.” Mãi nghe Trịnh Thất Muội kể chuyện xưa, quên cả uống cà phê.

      “Cậu uống hết là được rồi.” Trịnh Thất Muội buông tay, vẻ mặt thậm chí có vài phần sung sướng.

      “Cũng chỉ có thể như vậy.” Tả Phán Tình thè lưỡi, bưng cà phê lên muốn uống ngụm, nhưng ngửi thấy mùi lớp sữa phía mặt ly capuchinothì nhíu mày lại.

      là khó chịu. dường như cũng có chút buồn nôn với loại hương vị này.

      “Sao vậy?” Trịnh Thất Muội nhìn thấy sắc mặt của , vẻ mặt thân thiết: “Cậu phải cũng mang thai chứ?”

      “Ách, có khả năng.” Tả Phán Tình xua tay, và Cố Học Văn từng phải chuẩn bị tốt mới mang thai lần nữa, đâu thể nào nhanh như vậy. Nhưng mà. . . . . .

      Trong đầu đột nhiên nghĩ đến việc, sau khi quay về Bắc Đô, cứ bận rộn công việc nên quên mất nguyệt san của hình như vẫn chưa tới?

      Nếu là như vậy, phải biểu hiện cũng mang thai sao?

      Hai mắt mở to, đối diện ánh mắt quan tâm của Trịnh Thất Muội, cà phê trước mặt nhất ̣nh thể uống. Mím mím khóe miệng, sắc mặt Tả Phán Tình hồi biến đổi, cuối cùng lại lộ ra một chút tự giễu.

      “Đáng ghét, hôm nay hai ly cà phê này chắc là phải lãng phí rồi.”

      “Sao vậy?” Trịnh Thất Muội đoán được, khóe môi bắt đầu cong lên.

      “Bạn tốt của tớ, hình như cũng rất lâu có tới thăm tớ.” Tả Phán Tình vỗ vỗ ngực, phát mình là lơ đểnh: “Bây giờ, làm sao đây?”

      “Cái gì làm sao?” Trịnh Thất Muội buông tay, chỉ chỉ bên ngoài: “Cà phê thể uống, ăn cái gì , được để tiểu bảo bối đói bụng.”

      “Được.” Ý kiến này tồi. Tả Phán Tình có thể chấp nhận, xóa nợ, cùng Trịnh Thất Muội hai người cùng nhau rời , còn có thể cảm nhận được ánh mắt quái dị của nhân viên phục vụ. Nhớ lại mình vừa rồi lại nghĩ rằng Trịnh Thất Muội giết Thang Á Nam, liền bật cười.

      Làm sao có thể? Trịnh Thất Muội có mạnh mẽ thế nào, cũng thể giết người đâu.

      Giống như dù hận Hiên Viên Diêu cũng thể giết ta. Dù sao giết người là phạm pháp. Cũng chỉ có loại người nghiệt biến thái như Hiên Viên Diêu, mới có thể giết người chớp mắt?

      thôi. Ăn gì đó.” Lắc đầu, quyết định nghĩ nữa, chủ động giúp Trịnh Thất Muội xách hành lý, Trịnh Thất Muội lại ngăn động tác của : “ cần, tớ tự xách, cậu hiện tại cũng hơn gì tớ đâu.”

      Đều là phụ nữ có thai, tự có thể.

      “Thật sự sao đâu.” phải là mang thai thôi sao. Nhưng Tả Phán Tình tranh cãi cùng Trịnh Thất Muội nữa. Bỏ , xách vậy sẽ giúp cảm thấy tốt hơn, bây giờ thực cảm thấy đói bụng.

      Trịnh Thất Muội kéo va li hành lý, nhàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Á Nam, em có thai rồi. Đây là an bài của phải ? biết sẽ ra , cho nên mới để con ở lại làm bạn với em đúng ? Là như vậy sao?

      Cám ơn , Á Nam. Cám ơn đã làm mọi việc vì em, vì Phán Tình.

      Em tiếp tục sống thật tốt, nuôi dạy con chúng ta thật khỏe mạnh. hãy tin em.

      Làm mẹ tự nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ, Trịnh Thất Muội bỏ những nỗi buồn ấy qua một bên, theo Tả Phán Tình ăn nhiều chút. Tâm trạng hai gái rất tốt, ăn uống cũng nhiều hơn. Giải quyết gần hết phần ăn cho ba người.

      Cuối cùng mới vỗ cái bụng tròn vo rời .

      Tả Phán Tình gọi taxi, trước tiên đưa Trịnh Thất Muội đến khách sạn, lúc qua tiệm thuốc, kêu lái xe ngừng lại rồi xuống xe, mua hai que thử thai.

      Sau đó đưa Trịnh Thất Muội đến khách sạn, dặn dò Trịnh Thất Muội những việc cần chú ý. Dặn dặn lại phải chú ý thân thể, phải cẩn thận chút, rồi để lại que thử thai. Bảo sáng mai tự kiểm tra trước chút, sau đó đến bệnh viện kiểm tra.

      đường về nhà, tim Tả Phán Tình đập cũng nhanh hơn. Lúc này sắc trời tối mịt, đèn đường hai bên chiếu qua cửa kính xe, thấy bản thân mình bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng.

      Tâm trạng bắt đầu phấn chấn, có chút chờ mong, có chút hưng phấn, còn có rất nhiều rất nhiều cảm động.

      Ông trời vứt bỏ , lại ban cho đứa con.

      rất vui, rất vui. biết nếu Cố Học Văn biết, sẽ nghĩ như thế nào?

      Có phải cũng rất mong chờ? Có phải cũng sẽ hưng phấn như ?


      Hết chương 316

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :