1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 26: Oan Gia Ngõ Hẹp


      Edit: Na


      Cố Học Văn im lặng, Trần Tĩnh Như lại làm bộ muốn khóc tiếp: “Học Mai nghe lời mẹ, con bây giờ cũng vậy, các con từng đứa đều muốn chọc mẹ tức chết mới được sao.”

      “Được rồi. Con nữa.” Cố Học Văn nhìn mẹ mình với ánh mắt cầu xin: “Con chỉ đồng ý lần này thôi, lần sau mẹ đừng lấy lí do này nữa.”

      “Được được, chỉ lần này thôi.” Nhìn con trai dù tình nguyện nhưng vẫn chịu ở lại Trần Tĩnh Như mới nhàng thở ra. Lau khô nước mắt, bà kéo con trai ngồi xuống cạnh mình: “Mẹ cũng chỉ muốn có người chăm sóc cho con thôi. Con xem con này, chỉ có mình ai chăm sóc nên gầy thế này đây.”

      “Con sao.” Ít nhất đối với , cuộc sống trước mắt như vậy là tốt lắm rồi.

      Làm sao mà có thể sao được? Trần Tĩnh Như cũng đáp lại, chỉ than tiếng: “Mẹ chẳng cầu mong gì, chỉ mong con nhanh chóng kết hôn, sống yên ổn, sinh cho mẹ đứa cháu trai bụ bẫm.”

      “Mẹ…” Cố Học Văn muốn nghe chuyện này nữa: “Mẹ đừng nữa được ? Chút nữa con gặp, chỉ cần đó đồng ý, con lập tức kết hôn là được chứ gì?”

      “Được được được. Đây là con đấy nhé, người ta mà đồng ý là lập tức kết hôn. Lại đây mẹ cho con xem ảnh đó, mẹ để trong túi xách.”

      Trần Tĩnh Như cúi đầu tìm ảnh trong túi, Cố Học Văn lại có hứng thú xem ảnh:

      cần đâu. Người ngốc ngếch có nhìn thấy người cũng vậy thôi. Mẹ ngồi đây chút, con toilet.”

      —-Sakuraky.wordpress.com—-

      “Này! có nghĩa khí mà”. Bước từ trong phòng vệ sinh ra, Tả Phán Tình nhíu nhíu mày nhìn điện thoại bị ngắt.

      Ngày hôm qua bị cha mẹ bắt coi mắt, Tả Phán Tình muốn tìm người đến giúp mình .

      Gọi hết người này đến người khác mà cuối cùng vẫn có ai chịu giúp .

      Nhìn gương mặt cam lòng của mình trong gương, trong lòng Tả Phán Tình lại thầm mắng tên Chương tiện nhân đó. Qua lại hai năm, tên khốn đó lúc nào cũng mình chưa có nghiệp nên muốn kết hôn, còn cái gì mà chưa có thành tích gì nên dám đến gặp cha mẹ .

      Tưởng rằng tâm với mình, Tả Phán Tình hết lần này đến lần khác đưa bản thiết kế của mình cho , để có thể nhanh chóng thăng chức, như vậy mới có thể sớm công khai quan hệ của hai người, cũng mau chóng có thể đưa về nhà gặp cha mẹ.

      hai năm gần đây, cha mẹ cứ giục giục lại bắt coi mắt, nếu phải đưa bạn trai về nhà làm phải kiếm cớ thoái thác mãi.

      Bây giờ tốt rồi, cha mẹ trực tiếp kiếm chồng cho , cái gì mà là con trai cấp của ba , điều kiện ta cũng rất tốt, là người có tài lại còn đẹp trai. Đó chắc chỉ là chuyện trời chứ làm gì có dưới đất.

      Tả Phán Tình muốn đến, ba liền lấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con ra dọa.

      Buổi sáng còn cố ý gọi điện thoại cho , nhắc ăn mặc đẹp, nếu dùng gia pháp xử lý .

      Nghĩ đến việc Trịnh Thất Muội bảo đưa chàng tới đóng giả người , Tả Phán Tình liền le lưỡi. Aiz! Bây giờ cha mẹ với mọi người đều ngồi trong phòng chờ , bảo kiếm đâu ra người đàn ông chứ?

      chỉ còn biết thở dài, thẳng cũng chết mà quay đầu cũng chết. Cất điện thoại vào túi xách, Tả Phán Tình ra khỏi phòng vệ sinh. Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh di động lại vang lên, nhíu nhíu mày cúi xuống tìm điện thoại.

      Tả Phán Tình để ý có người từ nhà vệ sinh nam ra, trực tiếp đụng trúng người . Cả người theo quán tính lùi lại hai bước, vì vậy làm cho điện thoại vừa mới lấy ra khỏi túi văng ra ngoài, bộp tiếng rơi xuống mặt đất ngay phía sau , tiếng chuông quang quác cũng vì thế mà dừng lại.

      Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn. A, trời ơi, cái điện thoại Iphone 4 của .

      vất vả mới hạ quyết tâm mua được, thế mà bây giờ bị rơi xuống đất sao?

      Chạy vội đến nhặt điện thoại của mình, ánh mắt chuyển đến nhìn cái tên đầu sỏ gây ra chuyện, vừa thấy người đó, mắt càng trợn to hơn nữa.

      “Lại là ?”

      Vẫn là áo sơ mi trắng, quần dài màu đen đơn giản. Dáng người cao lớn của Cố Học Văn đứng đó, ánh mắt thâm thúy nhưng bình tĩnh nhìn chằm chằm gương mặt .

      —oOo—

      Hết chương 26

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 27: Cứu Tôi, Có Người Sàm Sỡ


      Edit: Wynnie

      Beta: Sa & Phong Vũ

      Nhanh chóng nhặt lấy điện thoại, Tả Phán Tình chút nghĩ ngợi vọt đến trước mặt : “Này, tôi với như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Tôi với có thù có oán gì hả? theo gây khó dễ tôi làm gì hả? Có phải ăn no rững mỡ hay ? Các người bảo vệ nhân dân lại nhàn rỗi như vậy sao? Hả? Tại sao tôi đến đâu cũng thấy cái mặt vậy hả?

      Tả Phán Tình rất bực bội, vô cùng bực bội, vô cùng vô cùng bực bội.

      Tháng trước, tên cảnh sát đáng ghét thối tha này vừa bắt vừa giam , răng bị ta va vào, về nhà đau tận hai ngày trời, còn chỗ lưng bị đập xuống đất phải ròng rã tuần mới đỡ bầm.

      Quan trọng hơn là tên đáng ghét này cũng cho biết khóe môi có vết máu. Mãi đến khi về nhà mới nhìn thấy, máu khóe môi gần như còn, nhưng môi lại tấy đỏ lên thoạt nhìn muốn bao nhiêu khủng bố có bao nhiêu khủng bố. Thảo nào khi ngồi xe về nhà, tài xế cứ nhìn chằm chằm suốt.

      Mấy món nợ đó phải lần lượt tính sổ với tên đáng ghét này mới được. tại lại có cơ hội. Lắc lắc cái điện thoại Iphone tay, Tả Phán Tình cảm thấy mình sắp nổi điên lên rồi: “ làm hỏng điện thoại của tôi, đền cho tôi ngay.”

      Cố Học Văn đứng bất động, nhìn khuôn mặt nhắn của Tả Phán Tình vì tức giận mà đỏ ửng. Hai tay khoanh trước ngực, hết sức bình tĩnh đưa ra nguyên nhân: “Thứ nhất, là đâm vào tôi, thứ hai, là tự cầm chắc điện thoại.”

      bậy.” Tả Phán Tình chỉ tay vào : “ có ý gì? muốn đền phải ?”

      liên quan đến tôi.” Vẻ mặt Cố Học Văn lạnh lùng: “Tự nhìn đường.”

      ràng là đụng trúng tôi.” Tả Phán Tình mặc kệ, hai người vốn có hận thù ,hôm nay vớ được cơ hội này, chỉnh trận mới là lạ.

      “Họ Cố kia,Tôi cảnh cáo . Hôm nay đền tôi cái điện thoại khác, đừng hòng chạy khỏi đây.”

      Đưa tay kéo tay , Tả Phán Tình vẻ mặt hả hê: “Nếu đền điện thoại cho tôi, tôi buông tay, tôi còn muốn đem việc làm ra. Tôi muốn mọi người đều biết, cảnh sát chính là bảo vệ người dân như vậy. Tôi xem còn làm cảnh sát như thế

      Cố Học Văn chau mày. Muốn kéo tay ra, Tả Phán Tình lại sống chết kéo tay tha. Phòng vệ sinh của phòng trà ở cuối hành lang dài, đầu kia hành lang, có phục vụ nhìn qua, lập tức thấy qua cảnh này.

      “Buông tay ra.” Nhìn Tả Phán Tình, hôm nay mặc váy dài màu xanh biếc, cổ quàng khăn lụa mỏng màu trắng. Tóc dài búi sau gáy, vài sợi tóc tùy ý buông bên tai, thoạt nhìn có chút dịu dàng của thiếu nữ.

      buông.” Tả Phán Tình ra điều kiện với : “Trừ phi đền điện thoại cho “–” Cố Học Văn đính chính, trước mặt này nữ tính chút nào, ít nhất cá tính của ta chút cũng hề giống thiếu nữ dịu dàng.

      lại vươn tay muốn gạt tay ra: “Tôi buông ra có nghe thấy ?”

      Sức lực tay ta rất lớn, tay cũng đủ khiến cho Tả Phán Tình cảm thấy đau. Tả Phán Tình trừng , thù mới hận cũ cùng nổi lên, bất thình lình buông tay, liền lấy tay ta đặt lên cổ áo của mình mà kéo.

      Căng giọng ra sức hô hoán: “Cứu tôi, có người sàm sỡ. Cứu, sàm sỡ–”

      Phục vụ ở đầu kia hành lang di chuyển đến, hai nhân viên phục vụ cùng nhau đến phía này.

      Cố Học Văn hiển nhiên ngờ Tả Phán Tình xuất chiêu này. Sau khi choáng váng, rất nhanh liền kịp phản ứng, giơ tay bịt miệng Tả Phán Tình: “Câm miệng.”

      “Ư ư ư ư.” Miệng Tả Phăn Tình bị bịt kêu ra tiếng, trong lòng quýnh lên, nhấc chân đá vào giữa hai chân Cố Học Văn.

      —oOo—

      Hết chương 27

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 28: Ấy Là Bạn Trai Của Con


      Edit: Wynnie

      Beta: Sa & Phong Vũ

      “Ư ư ư ư.” Miệng Tả Phán Tình bị bịt lại kêu thành tiếng, trong lòng quýnh lên, nhấch chân đá vào giữa hai chân Cố Học Văn.

      Cố Học Văn nghiêng người qua né, tránh được đòn tấn công của , bàn tay khẽ nới lỏng: “Đừng kêu. Điện thoại của còn dùng được.”

      Hai nhân viên phục vụ tới trước mặt bọn họ.

      “Tiên sinh, ngài–” hai nhân viên phục vụ vừa định gì đó, ánh mắt Cố Học Văn lạnh lùng quét qua, hai người kia liền rụt cổ, liếc nhìn nhau rồi bỏ chạy lấy người.

      , cái tên khốn này. Các người đừng mà, báo cảnh sát giúp tôi với. Để cảnh sát bắt lại.” Tả Phán Tình quát xong, lại nhớ tới người đàn ông này cũng là cảnh sát. Oán hận trong lòng càng sâu thêm: “Khốn kiếp.”

      Phục vụ rồi, Cố Học Văn lui ra sau bước. Tả Phán Tình cũng dễ dàng bỏ qua như vậy, vươn tay lần nữa, bám chặt hơn vào tay .

      “Tôi cho biết, điện thoại của tôi cho dù vẫn còn dùng được, cũng đừng hòng bỏ .

      là tên khốn . bắt tôi, giam giữ tôi. Hại tôi chịu đau đớn mấy ngày, tôi rồi, nếu để cho tôi gặp lại , nhất định tôi dễ dàng bỏ qua.”

      “Buông tay.” Cố Học Văn muốn so đo với phụ nữ, tính đẩy tay ra, nhưng lại xem thường trình độ ngang tàng của Tả Phán Tình, tay càng bám chặt hơn,khư khư ôm lấy tay chịu buông. “Mơ . Tôi còn lâu mới buông. Tôi cho biết, chuyện này tôi

      nhất định để yên, tôi quyết bỏ qua.”

      “Buông tay.” Giọng Cố Học Văn lạnh thêm vài phần: “Tôi buông tay có nghe ?”

      “Tôi buông.” Vẻ mặt Tả Phán Tình kiến quyết: “Hôm nay tôi phải tính sổ ràng với .”

      “Đủ rồi.” Cố Học Văn khẽ gầm lên, nhìn thấy hai nhân viên phục vụ vừa rồi quay đầu lại, dường như muốn báo cảnh sát,nhíu mày: “Tôi đền điện thoại cho là được chứ gì?

      buông ra.”

      “Ơ hay. muốn đền, tôi phải lấy sao? Tả Phán Tình cười lạnh: “ tại tôi lại muốn đền điện thoại nữa. Tôi muốn dùng cách khác bồi thường cho tôi.”

      “…..”

      đợi Cố Học Văn kịp phản ứng,Tả Phán Tình liền túm lấy tay về phía gian phòng: “ cho biết, mặc kệ tôi cái gì, cũng được bất cứ câu nào,nghe chưa?”

      tính rồi, nếu phải kết giao cùng người thô kệch trong quân ngũ do cha mẹ sắp đặt, chi bằng dàn xếp trước. Tuy rằng tên Cố Học Văn này nhân phẩm ra làm sao cả, nhưng ngoại hình cũng tạm coi được. Lợi dụng ta chút cũng sao.

      “Nếu còn buông,tôi ra tay đó.” Cố Học Văn làm sao có thể để này quấy rối cơ chứ? Muốn khống chế , ra rất đơn giản.

      đánh tôi , đánh …” Tả Phán Tình quay sang trừng mắt, liếc cái: “Nếu dám động thủ, tôi lại kêu lên là sàm sỡ. khiếu nại lên cấp của , đại náo thành phố C, đến lúc đó xem xử lý như thế nào.”

      Cố Học Văn trầm mặc,thực ra có thể dể dàng vung tay ra, thế nhưng lúc này đứng rất gần , mùi hương thoang thoảng ngửi được ở phòng thẩm tra ngày đó lại lần nữa mãnh liệt bay vào mũi.

      nhàng, phải mùi nước hoa, nhưng ngửi vào khiến cảm thấy rất dễ chịu.

      Gần như vậy, nhìn nghiêng mặt vẫn có chút tức giận, khuôn mặt nhắn mang theo chút đắc ý. Ánh mắt rất sáng, lúc này lại lóe chút hào quang. Tia sáng ấy làm cho Cố Học Văn thể nào đẩy Tả Phán Tình ra được.

      biết muốn làm gì, mãi đến khi tới phòng trà lúc nãy mẹ vào, trong

      mắt Cố Học Văn lên chút kinh ngạc. Muốn gì lại thôi, nhìn Tả Phán Tình đẩy cửa phòng, kéo vào trong.

      Trong phòng,bốn người lớn nhắc những chuyện lúc còn trẻ, trò chuyện rất vui vẻ. Đột nhiên thấy hai người xuất , câu chuyện ngừng lại ,ánh mắt đều tập trung nhìn sang.

      Tả Phán Tình cũng nhìn hai người lớn khác, chỉ kéo Cố Học Văn đến bên cạnh ba mẹ của mình, vẻ mặt hoan hỉ.

      “Ba, mẹ. Con với hai người, mặc kệ hai người sắp xếp cho con xem mặt với ai, con cũng đồng ý. Bởi vì con có bạn trai, chính là ấy. ấy là bạn trai con, Cố Học Văn.” (Sa: Tình tiết cẩu huyết tới đây~~~)

      “…”

      “…”

      “…”

      “…”

      Lời tác giả :-(có ai cảm giác rằng Tiểu Tình rất giống học sinh cấp 2 , giơ tay!)


      —oOo—

      Hết chương 28
      Trâu thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 29: Cái Này Được Gọi Là Duyên Phận


      Edit: Minh mập

      Beta: Sa & Phong Vũ

      khí trầm mặc bao trùm cả bàn ăn, Tả Phán Tình cảm giác được tim mình ngày càng đập nhanh hơn, bất giác nắm chặt lấy bàn tay của Cố Học Văn.

      Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của ba – Tả Chính Cương – trong lòng nổi lên tia đắc ý. Ngồi đối diện là đôi vợ chồng khác, có vẻ như là ba mẹ của đối tượng xem mặt của , cũng ngạc nhiên kém (minhmap: đoán xem đây là ai????). Nhìn mọi người mắt chữ A miệng chữ O, Tả Phán Tình lại thấy vui hẳn lên, đám mây đen trong lòng dường như xua tan ít. (minhmap: ôi!! Đến bao giờ mình mới được như chị nhề?).

      May cho cái chàng mà ba mẹ muốn mai mối cho còn chưa tới, nếu ta mà chứng kiến cảnh này sắc mặt biết biến đổi ra sao nữa.

      Đối với việc vừa ra tay đạt được hiệu quả này Tả Phán Tình cảm thấy tương đối hài lòng, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, tầm mắt vừa vặn dừng khuôn mặt , vẻ mặt trầm khó đoán.

      Trong lòng có chút oán thầm, sao lại trưng ra cái vẻ mặt này ngay giữa lúc quan trọng chứ? Cảnh sát gì mà chẳng hiểu tình huống gì cả. Nếu phải diễn cho bố mẹ xem muốn lắc lắc mạnh hai vai ta, xem rút cuộc ngoài cái khuôn mặt sợ chết này ta còn có biểu cảm nào khác .

      Dẹp cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, mục đích của đạt được, giờ có thể bỏ của chạy lấy người rồi:

      “Ba mẹ, ngại quá, chúng con còn có hẹn, chúng con xin phép trước ạ!”

      thèm nhìn dáng vẻ “ngẩn người” của mấy vị trưởng bối, túm lấy tay , kéo . Tả Phán Tình muốn ngốc ngếch ở đây thêm giây nào nữa, chỉ mong sao cho mình và Cố Học Văn diễn cho xong vở này rồi để ta mau cút , bởi vì cực kì ghét ta, cứ nhìn thấy mặt ta là lại buồn nôn.

      “Phán.. Phán Tình,,” Tả Chính Cương lên tiếng, bộ dáng có vẻ như bị dọa cho ít.

      “Học, Học Văn…” Trần Tĩnh Như vẻ mặt rất bất ngờ, nhưng khuôn mặt vẫn rạng lên nét vui sướng.

      “Các con quen nhau từ khi nào, sao với ba mẹ tiếng?”

      vui sướng thể khuôn mặt lẫn lời , ánh mắt kinh hỉ nhìn về phía Cố Học Văn khiến cho Tả Phán Tình cảm thấy có chút quái dị, nhất thời biết nên phản ứng thế nào, sau đó Trần Tĩnh Như đứng dậy, đến trước mặt kéo tay đánh giá lượt.

      “Tốt, là tốt quá, là tốt quá!”

      “Đúng vậy, đúng vậy” Tả Chính Cương cũng cười: “Chúng ta còn bàn xem làm thế nào để giới thiệu hai đứa nó với nhau, chuẩn bị nửa ngày cuối cùng là chúng nó biết nhau từ trước rồi, ha ha ha”

      “Cái này gọi là duyên phận đó.” Ôn Tuyết Phượng vui mừng ngớt: “Xem ra chúng nó hữu duyên.”

      “Lại đây, lại đây Phán Tình, ngồi gần dì này.” Trần Tĩnh Như lôi lôi kéo kéo Tả Phán Tình ngồi xuống cạnh mình. là càng nhìn càng vừa lòng, bà cúi đầu lấy trong túi xách ra chiếc hộp .

      “Dì vừa nhìn thấy hình của con là thích rồi, ngờ con với Học Văn lại quen nhau. Các con cũng là, chuyện tốt như vậy sao lại với người nhà chứ?”

      “…” Tả Phán Tình muốn cái gì đó, Trần Tĩnh Như nhanh tay mở chiếc hộp ra, cầm ra chiếc vòng , đặt vào tay .

      “Đây là quà gặp mặt dì tặng con, có gì đáng giá nên con đừng ngại”

      Tả Phán Tình cúi đầu nhìn chiếc vòng xanh biếc, bản thân là nhà thiết kế trang sức, vừa liếc mắt cái nhìn ra chiếc vòng này chất lượng rất tốt, chế tác rất tỉ mỉ. Tuyệt đối phải là loại đáng tiền như dì .

      “Dì ơi, cái này cháu…” Sao dì ấy lại muốn tặng chiếc vòng tay vậy.

      Tả Phán Tình khó hiểu, muốn điều gì đó, Trần Tĩnh Như đem chiếc vòng đeo vào tay : “Đừng ngại, ba con với ba Học Văn là chiến hữu. Bây giờ còn sắp là thông gia với nhau nữa. Sau này, con cũng giống như con dì rồi!”

      phải, con…” Ai là con của bà dì này chứ? Dì ấy chuyện gì vậy? *mặt ngây thơ*

      —oOo—

      Hết chương 29

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 30: Làm Con Sợ Rồi Sao?


      Edit: Minh mập

      Beta: Sa & Phong Vũ

      “Phán Tình, con cũng là.” Tả Chính Cương cũng dấu nổi vui mừng: “Con có bạn trai cũng cho ba biết. Nếu sớm biết con và Học Văn qua lại, ba cũng cần phải sắp xếp buổi xem mắt hôm nay.”

      “Đúng vậy.” Ôn Tuyết Phượng nhìn Tả Phán Tình nhàng cười. Ánh mắt bà chuyển sang xem xét Cố Học Văn, ánh mắt như là mẹ vợ tương lai nhìn con rể, bà càng nhìn lại càng thấy hài lòng: “Mấy ngày trước có xem qua ảnh của cháu, bộ dạng rất lịch tuấn tú, nhưng hôm nay gặp mặt mới thấy người còn đẹp hơn trong ảnh nhiều, đúng là ngàn dặm mới có thể tìm thấy, thể chê vào đâu được.”

      “Chị quá khen rồi!” Khuôn mặt Trần Tĩnh Như tươi như hoa nở: “Tôi thấy Phán Tình cũng rất tốt, xinh đẹp lại lễ phép, tôi chấm rồi đấy, Phán Tình nhất định phải là con dâu tôi.”

      “Nếu hai đứa nhau, chúng ta mau chóng bàn chuyện hôn sớm chút , mọi người thấy thế nào?” Tả Chính Cương vui vẻ, luôn vào việc chính.

      “Được, được” Cố Chí Cường mang thần thái nghiêm nghị của quân nhân, tuy rằng ông trấn tĩnh, biểu nhiều mặt, nhưng đáy mắt ánh lên ý cười: “Để tôi về với ông nội của Học Văn, rồi chúng ta mau chóng định ngày.”

      “Cứ quyết định như vậy !”

      qua lại, bốn vị đại nhân thảo luận sôi nổi, Tả Phán Tình vài lần muốn mở miệng đều bị các vị trưởng bối ngăn lại. đành rối rắm ngồi nghe ba mẹ hai bên bàn luận nhiệt tình, rốt cuộc nghe đến hai chữ định ngày mới giật mình tỉnh lại.

      “Định, định ngày? Định ngày gì vậy ạ?” phải mọi người đều nghĩ muốn như vậy chứ?

      “Con bé này có phải vui quá rồi . Định ngày đương nhiên là ngày kết hôn của con và Học Văn rồi.” Ôn Tuyết Phượng nghĩ Tả Phán Tình quá đỗi vui mừng: “Xem ngày sớm chút, năm sau là mẹ có thể được lên chức làm bà ngoại rồi.”

      “Khụ, khụ..” Tả Phán Tình bị sặc nước miếng, ánh mắt đảo qua hai vị đại nhân ngồi đối diện, Cố Chí Cường – người khoác bộ quân phục, ngũ quan của Cố Học Văn có vài phần giống ông.

      Lại nhìn Cố Học Văn, lúc này ta còn ra vẻ trấn tĩnh được, hay đấy! Tả Phán Tình giật mình, nếu còn nhận ra quả là ngu ngốc

      “Chú, dì hai người là ba mẹ của Học Văn ạ?” Tả Phán Tình cảm giác đầu mình đám quạ đen bay qua.

      Tả Phán Tình đột ngột lên tiếng, khiến cho Trần Tĩnh Như cùng Cố Chí Cường đối mặt nhìn nhau, Trần Tĩnh Như kéo tay Tả Phán Tình.

      “Sao vậy? Làm con sợ rồi sao? Con đừng lo lắng, mọi người trong nhà đều rất tốt bụng, cũng rất dễ chung sống.”

      “Dạ , cháu…” bây giờ mới phát , mình làm ra chuyện ngu ngốc đến cỡ nào. Ánh mắt liếc về phía Cố Học Văn, thấy ta ngồi ở vị trí ngoài cùng kia từ đấu đến cuối hé răng lời, làm như chuyện này liên quan gì đến ta vậy.

      , ta, ta, có ý gì đây? ta sớm biết đối tượng xem mắt là nên mới cố ý chạy ra ngoài toilet chặn mình.

      Tả Phán Tình chỉ thấy trong đầu mình như diễn ra trận quần ma loạn vũ (rối tung beng), tức để đâu cho hết đứng bật dậy chỉ tay vào Cố Học Văn.

      , , cố ý đúng ? biết trước rồi có phải ? Có phải hả?”

      Giọng của có phần kích động, khiến cho cha mẹ hai bên đều giật mình, nhìn nhau ngơ ngác, Cố Học Văn nhìn trầm mặc, khi cùng bước vào phòng mới biết được người hôm nay xem mắt lại chính là .

      để cho tiếng nào, liền kéo tay đến trước mặt ba mẹ là bạn trai , khiến và ba mẹ đều bị làm cho giật mình.

      lập tức hiểu ra ý đồ của muốn dùng làm bia đỡ đạn. Trong lòng lại dấy lên cảm xúc khó tả, biết gọi tên nó là gì.

      Nhìn thấy phát mình là người cùng xem mắt, đến bây giờ tinh thần mới khôi phục lại, Cố Học Văn im lặng, chỉ nhìn nhướn nhướn mày. Ánh mắt ra hiệu với :

      “Là tự kéo tôi vào mà”.


      —oOo—

      Hết chương 30

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :