1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 307: Hưởng tuần trăng mật bù


      Edit: Jade

      Beta: Phong Vũ

      “Học Văn, hôm nay có sắp xếp gì ?” đến Mỹ có phải lập tức trở về ? Hay là vội vã trở về Bắc Đô?
      “Hả?” muốn đâu? Cố Học Văn có chút tò mò.
      “Hành lý của em ở chỗ Hiên Viên Diêu, còn có cả giấy tờ của em, em muốn lấy về.”
      Nhân tiện xem Thất Thất thế nào.
      Lời của làm cho lông mày Cố Học Văn nhíu lại, nhìn chăm chú: “Em thấy em tại có thể về đó sao?”
      “Tại sao thể?”
      Tả Phán Tình rất khó hiểu: “Em chỉ là lấy ít hành lý và giấy tờ, em thể cứ như vậy rời ? có giấy chứng tờ em làm sao về nước được?”
      có thể nghĩ cách giúp em.” nhất định phải quay về chỗ của Hiên Viên Diêu, vẫn còn có cách khác.
      “Cách gì?” Tả Phán Tình thấy suy nghĩ quá nhiều: “Em thấy nếu ta tha cho em đối xử với em giống vậy nữa đâu?”
      nghĩ ngây thơ, Cố Học Văn thể nghĩ giống . Hiên Viên Diêu, e là còn có chiêu sau đó nữa?
      Hôm nay thả bọn họ dễ dàng như vậy, ta nhất định còn chuẩn bị thủ đoạn khác. Rốt cuộc là gì? Cố Học Văn cũng biết, bởi vì biết nên mới thấy lo lắng.
      Thấy trầm mặc, Tả Phán Tình tiếp tục : “Quan trọng hơn là, em còn muốn xem Thất Thất. Em lo lắng cho ấy.”
      Nếu hạnh phúc mà gây ra bất hạnh cho Trịnh Thất Muội, làm sao có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ hạnh phúc của chính ?
      “Phán Tình.” Cố Học Văn nhàng mở miệng, giọng mang theo vài phần ngưng trọng: “ biết em lo lắng cho Trịnh Thất Muội, nhưng mà tại nếu em trở về, chính là đưa dê vào miệng cọp, làm sao có thể để em ? Đó là chưa , cũng chỉ là ít hành lý, mất mất. Mua lại là được.”
      “Nhưng mà. . . . . .” Còn những giấy tờ. Tả Phán Tình bực bội.
      thôi.” Cố Học Văn cắt ngang lời của , cho thêm gì nữa: “Nếu em thực lo lắng như vậy, chuyến, giúp em đem hành lý về.”
      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, nhưng bắt đầu yên tâm: “ mình? Có nguy hiểm ? Em sợ Hiên Viên Diêu ta làm khó .”
      “Yên tâm , ta đâu.” Cố Học Văn lắc đầu: “Người ta muốn phải là , tạm thời, ta cũng dám làm hại .”
      rất thoải mái, Tả Phán Tình lại cách nào cứ như vậy yên lòng, liền nghĩ: “Quên , bỏ , cũng chỉ là ít quần áo. Giấy tờ gì đó, em làm lại.”
      Tuy giấy tờ có thể làm lại, nhưng Trịnh Thất Muội làm sao bây giờ?
      vẫn nên xem.” Cố Học Văn nhìn : “Cho dù phải lấy đồ cho em, em cũng muốn xem Trịnh Thất Muội có đúng ?”
      rất hiểu Tả Phán Tình, cho dù , cũng hiểu được nội tâm rối rắm của . Phải nghĩ cách.
      “Em rất lo cho ấy.” Nếu ngày đó tin lời dối của Hiên Viên Diêu, để Trịnh Thất Muội tự về nhà có những việc sau đó.
      “Vậy em ở đây chờ, đây.” Cố Học Văn xong, mắt nhìn quần áo người , mi tâm nheo lại: “Em mặc ít vậy?”
      có quần áo mà.” Tả Phán Tình buồn bực: “Lúc ấy vội vàng chạy với nên đều có mặc nhiều đồ.”
      “Ừ, em chờ .” Cố Học Văn đứng lên định lên lầu thay quần áo chuông cửa vang lên, cùng Tả Phán Tình liếc nhau, họ cùng mở cửa.
      Cố Học Văn mở của ra, bên ngoài có hai người mặc đồ đen, tên trong đó tay mang theo cái vali, sau khi nhìn thấy Tả Phán Tình cung kính gật đầu cái.
      Tả, đây là hành lý của
      người khác lúc này vươn tay: “Đây là giấy tờ của .”
      Tả Phán Tình liếc nhìn Cố Học Văn cái, đưa tay ra nhận, nhưng mà thân người bước về phía trước, cũng đứng ở cạnh cửa. Bên ngoài gió thổi vào, mang theo từng cơn lạnh buốt, tự giác mà rụt cổ vào.
      Cố Học Văn vươn tay bảo vệ trong ngực mình, tay kia vươn tay, cầm lấy giấy tờ của Tả Phán Tình.
      Tả cần quá nhạy cảm.” Người kia thái độ vô cùng lễ phép: “Trong hành lý có bom. Thiếu gia còn có lời muốn với .”
      ta từ trong túi lấy điện thoại ra. Ấn vài cái, sau đó đưa điện thoại di động tới tay Tả Phán Tình.
      Tả Phán Tình đề phòng nhìn ta cái, ánh mắt chuyển hướng về phía Cố Học Văn, bàn tay đặt vai siết chặt, thở sâu, nhận điện thoại, đồng thời nhấn nút loa ngoài để Cố Học Văn cũng có thể nghe được lời đối phương .
      “Hiên Viên Diêu, muốn thế nào?” Khẩu khí của có chút mãnh mẽ, đúng là nhận là mình sai rồi.
      “Phán Tình, em nghĩ tôi như vậy thực làm cho tôi đau lòng.” Giọng Hiên Viên Diêu quỷ quái mang theo vài phần sung sướng: “Tôi nghĩ em cùng Cố Học Văn còn chưa hưởng tuần trăng mật đúng ? Nếu đến Mỹ rồi tốt nhất là chơi chuyến .”
      “Trịnh Thất Muội đâu?” Tả Phán Tình tin Hiên Viên Diêu có lòng tốt như vậy: “ làm gì cậu ấy?”
      ta em cần quan tâm.” Hiên Viên Diêu dường như có chút bất đắc dĩ: “Em tin tôi , Á Nam chăm sóc tốt cho ta.”
      ta rất nhàng, Tả Phán Tình lại có cách nào cứ như vậy quên . Chăm sóc con khỉ khô ấy. Đánh ngất là chăm sóc sao?
      “Hiên Viên Diêu. Tôi muốn thả Trịnh Thất Muội ra. có nghe ?”
      “Được.” Hiên Viên Diêu vô cùng sảng khoái: “ ta bây giờ còn nghỉ ngơi, chờ ta tỉnh, tôi hỏi, nếu ta muốn về Trung Quốc, tôi cho người đưa ta về, thế nào?”
      “. . . . . .” Tả Phán Tình trầm mặc, nên lời, trong lòng căn bản tin Hiên Viên Diêu, trầm mặc của làm cho Hiên Viên Diêu có chút bỡn cợt: “Em tại chỉ có thể tin tôi, qua vài ngày nữa, chờ đến lúc em quay về Bắc Đô, em biết tôi hay giả”
      đợi Tả Phán Tình phản ứng lại, Hiên Viên Diêu cúp máy. đưa điện thoại di động trả lại cho người kia, hai người đó nhìn gật đầu, sau đó rời .
      Cố Học Văn đóng cửa lại, nhìn Tả Phán Tình còn thất thần: “Em đừng lo, nghĩ Trịnh Thất Muội có việc gì đâu.”
      Tả Phán Tình gật đầu, chỉ có thể thuyết phục mình tạm thời tin Hiên Viên Diêu. cũng tin Hiên Viên Diêu dám làm gì Trịnh Thất Muội. Cố Học Văn nhìn giấy tờ trong tay, còn có hai vé máy bay, nhìn Tả Phán Tình nheo mi: “Em muốn New York?”
      “Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật gật đầu: “Em vốn dĩ muốn cùng Trịnh Thất Muội New York xem tượng tự do nữ thần. Nhưng mà, ngờ được, sau đó đến.”
      “Vé máy bay là hôm nay.” Cố Học Văn thản nhiên mở miệng, đưa vé máy bay cho Tả Phán Tình: “Bọn em hôm nay ?”
      “Hôm nay?”
      Tả Phán Tình cầm vé máy bay nhìn qua, quả nhiên, là chuyến bay chiều nay. Ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn: “Vé Hiên Viên Diêu đưa, em cần.”
      Cố Học Văn nhìn vé máy bay đó, ánh mắt thâm thúy có chút ngưng trọng. Cảm giác được tầm mắt của , Tả Phán Tình đem vé máy bay ném sang bàn bên cạnh.
      “Nếu khó chịu đừng .”
      Cái này là Hiên Viên Diêu tuyệt đối cố ý. muốn đâu, còn cần đến ta chuẩn bị vé máy bay sao?
      khó chịu.” Cố Học Văn kéo vào trong lòng mình, giọng có chút áy náy: “Là tốt. Chúng ta kết hôn mà vẫn chưa cùng em hưởng tuần trăng mật.”
      sao.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Em thực để ý chuyện đó.”
      Dù sao lúc trước hai người kết hôn, bắt đầu từ tình , hơn nữa tính chất đặc thù trong công việc của Cố Học Văn, cũng có thể hiểu.
      “Em có mệt ?” Cố Học Văn vỗ vỗ vào lưng , trong lòng có quyết định: “Muốn nghỉ ngơi ?”
      “Em mệt.” Tả Phán Tình nhìn Cố Học Văn: “ có việc phải ? Nếu có việc, cần lo cho em, cứ lo việc của .”
      Cố Học Văn lắc đầu, Tả Phán Tình lúc nào như vậy. gần như lúc nào cũng nghĩ cho . Mỗi lần gặp nhau, có thể suy nghĩ chu đáo cho tính chất công việc khác biệt của , rất thông cảm với , nghĩ cho .
      lần hai lần thấy có được người vợ như vậy tốt. Nhưng mà, sau ba lần bốn lượt, nhịn được suy nghĩ, có phải vì Tả Phán Tình căn bản để ý đến ?
      Cho nên để mặc cho đâu cũng được, đều gì, để mặc cho làm gì, cũng đều đồng ý?
      “Phán Tình?” Cố Học Văn nắm tay , có chút khó hiểu: “Em phải muốn New York sao? Chẳng lẽ bây giờ em muốn ?”
      “Muốn chứ.” Sau này cơ hội đến Mỹ chắc cũng nhiều. Có thể nhiều chút, tham quan đây đó, cũng phải là tồi: “Nhưng mà thời gian còn nhiều, còn có ba ngày. Em phải làm, hơn nữa, cũng có thời gian.”
      “Nếu muốn , vậy thôi.” Cố Học Văn nhàng mở miệng: “Chúng ta New York.”
      New York?” Tả Phán Tình kinh ngạc, chỉ đến khi lên máy bay mới phát Cố Học Văn .
      Cố Học Văn đưa Tả Phán Tình từ tượng nữ thần tự do, đại lộ số 5, đến đại lộ Madison. Tất cả đều lưu lại dấu chân của hai người.
      Dạo bước những con đường quốc tế, Tả Phán Tình vô cùng hưng phấn. Lúc này New York còn có chút lạnh, bởi vì thời tiết, người đường cũng nhiều. Nhưng mà cũng ảnh hưởng tới tâm trạng của .
      Tạo đủ các kiểu dáng, để cho Cố Học Văn chụp hình , lại lôi kéo cùng chụp. Tuy rằng ở đường phố nước ngoài, nơi đâu cũng có thể thấy được người Trung Quốc. Nhưng mà hai người họ nam tuấn tú, nữ xinh đẹp vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
      Hai người cũng để ý, mãi mê chụp ảnh. Chơi thoải mái. New York tuyết vừa rơi, đường tuyết đọng còn chưa kịp tan. Đứng trong cảnh tuyết, Tả Phán Tình cười giống như đứa trẻ. Nhìn thấy vui vẻ, Cố Học Văn khóe miệng cũng cong lên.
      Hành trình của ngày cũng kết thúc, lúc quay về khách sạn, Tả Phán Tình mệt muốn chết, nằm giường nhúc nhích.
      “Mệt hả?”
      “Uhm.” Du lịch chính là như vậy, mệt chết , nhưng thực rất vui.
      “Mệt rồi ngủ .” Cố Học Văn xoay người , cởi giày cho , đắp chăn: “Em ngủ giấc trước . Ngày mai tiếp tục.”
      “A. Em mệt quá.” Tả Phán Tình ngáp cái: “ biết ngày mai em có thể chơi tiếp .”
      “Mới như vậy chịu thua?” Cố Học Văn cười nhạt, bàn tay to xoa mái tóc dài của Tả Phán Tình: “Ngày mai còn chuẩn bị cho em điều ngạc nhiên”
      “Ngạc nhiên?” Tả Phán Tình nâng mắt lên nhìn : “Ngạc nhiên gì ạ?”
      “Em ngủ trước , ngày mai biết.”
      “Đáng ghét.” Tả Phán Tình xem thường : “ thể cho em biết bây giờ sao?”
      thể.” Cố Học Văn lắc đầu, nụ cười bên khóe môi mang theo chút bỡn cợt: “Ngày mai em biết.”

      Hết chương 307

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 308: làm việc của , em ngủ cứ ngủ


      Edit: Jade

      Beta: Phong Vũ

      “Được rồi, em ngủ trước đây.” Tả Phán Tình gật đầu, chơi cả ngày, lại vội vàng như vậy, đúng là rất mệt.
      Sau khi ngủ, Cố Học Văn cũng nằm xuống, bàn tay to thành thăm dò thân thể của .
      “Cố Học Văn.” rất mệt. Tả Phán Tình xem thường Cố Học Văn: “Em mệt lắm.”
      sao.” Cố Học Văn bắt đầu cởi quần áo của : “Em ngủ cứ ngủ, làm việc của .”
      “. . . . . .” Cái gì chứ. Tay di chuyển ở người làm sao có cảm giác chứ? Làm sao có thể ngủ được chứ?
      Tả Phán Tình hơi bĩu cái miệng nhắn, vẻ mặt có chút cầu khẩn: “ cần, em rất mệt.”
      “Chỉ làm lần thôi.” Cố Học Văn bị bỏ đói lâu ngày, tuy rằng ngày hôm qua ăn rồi, nhưng mà: “ còn chưa ăn no.”
      . . . . . .”
      “Muốn trách, trách em hương vị ngon quá.” Cố Học Văn đem tội lỗi đổ lên người . Bàn tay to cởi bỏ quần áo người , sau đó là đồ của mình.
      “Cố Học Văn. . . . . .” Cái gì cùng cái gì chứ. Tả Phán Tình muốn kêu lên, ràng thân thể mệt chết , nhưng sau khi bị chỉ hơi trêu đùa chút khát vọng bị gợi lên trong lòng. tự giác bắt đầu nghênh đón cầu của .
      Dây dưa đến hơn nửa đêm, Tả Phán Tình rốt cục nặng nề ngủ , bởi vì ngày trước quá mệt, ngày hôm sau đến tối mới thức dậy. Cố Học Văn sáng sớm thức dậy, nghĩ đến điều ngạc nhiên mà , Tả Phán Tình rất mong chờ, sau đó cười nhìn Cố Học Văn.
      “Điều ngạc nhiên đâu?” cũng quên lời của ngày hôm qua.
      theo .” Ý bảo cùng ra ngoài, bước chân Cố Học Văn rất nhàng. Khóe môi mang theo ý cười, tay nắm chặt lấy tay .
      Tả Phán Tình theo , mới phát đưa đến khu Brooklyn. Đây là khu vực khác ở New York, ở đây có thể cảm nhận được New York hoàn toàn khác.
      đường khắp nơi đều là các cửa hàng cũ, còn có cửa hàng thời trang. Bên đường có các nghệ nhân biểu diễn đủ loại hình nghệ thuật, đủ các loại tạo hình. Hình thái khác nhau, vô cùng thú vị.
      Trong cửa hàng có đủ các loại hàng hóa làm cho Tả Phán Tình vô cùng thích, giống như đứa trẻ, đông nhìn cái, tây nhìn cái. Nhưng đối với đại đa số đồ vật đều chỉ nhìn, thưởng thức chút rồi đặt trở lại bước .
      Mặt nạ người -điêng, khăn quàng cổ Bohemian. Mỗi cái đều xem, cứ mỗi lúc Cố Học Văn định bỏ tiền ra mua là lại lôi .
      “Thứ muốn mua rất nhiều, mua cũng hết được.” muốn mua, mua hết cả con phố cũng ít.
      cửa hàng cũ của người Hoa, Tả Phán Tình thực bất ngờ khi nhìn thấy trong này có cờ tướng của Trung Quốc. Trông hình dáng rất cổ, bàn cờ làm từ bạch ngọc, quân cờ là thủy tinh đen, ra cũng biết là hay giả, nhưng mà Tả Phán Tình chút do dự quyết định mua.
      “Em thích cái này?” Cố Học Văn có chút bất ngờ. Tả Phán Tình làm vẻ mặt quỷ: “Tặng cho ông nội.”
      Mỹ, thể có quà đem về? Cùng chủ quán cò kè mặc cả lúc, Tả Phán Tình cũng mua được bộ cờ đó.
      Thời gian tiếp đó, Tả Phán Tình bắt đầu chọn quà cho người nhà. cũng hỏi ý kiến của Cố Học Văn, Cố Học Văn gật đầu cái là mua, lắc đầu để lại, sau lúc, quà cho người nhà đều chọn xong. Thời gian cũng còn nhiều.
      Lúc trở về khách sạn, Tả Phán Tình lại mệt muốn chết, giống ngày hôm qua, nằm xuống giường tính ngủ nhưng Cố Học Văn làm sao có thể để cho ngủ? Tinh lực của rất tốt, kéo cùng mình lại làm lần nữa.
      Tả Phán Tình lúc này rất mệt, tay còn đủ sức nâng lên, nhắm mắt lại tùy theo Cố Học Văn. Bởi vì hôm nay Cố Học Văn hình như rất hưng phấn, mỗi lần tiến vào so với lần trước đều sâu hơn, mạnh hơn.
      Tả Phán Tình chịu nổi, muốn kêu lại kêu được, chỉ có thể ở vào lúc cuối cùng bám chặt vào người , cùng lại lần đạt tới đỉnh cao.
      Cuối cùng, Tả Phán Tình thực còn sức, ngay cả sức để liếc Cố Học Văn cũng còn, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Hai ngày liên tiếp vô cùng mệt mỏi khiến ngủ rất sâu.
      đêm mộng mị, ngày hôm sau lúc tỉnh lại, cảm giác thân thể vẫn còn mệt mỏi, chút sức lực, ánh mắt cũng mở nổi, cứ như vậy nhắm mắt lại kêu tên Cố Học Văn.
      “Học Văn. . . . . .” Hôm nay lười quá, muốn ra ngoài. nghe thấy tiếng trả lời, lại trở mình cái.
      “Học Văn?”
      có tiếng trả lời, Cố Học Văn đâu rồi? thoáng sửng sốt, mở to mắt muốn rời giường, nhưng lại thấy hoảng sợ.
      đột nhiên phát mình phải ở trong phòng của khách sạn, nhìn thấy hòan cảnh lạ lẫm trước mắt, hoảng sợ, ngồi bật dậy.
      “Cố Học Văn?” ở đâu? Mình ở đâu? Sàn nhà bằng gỗ, phòng trang trí theo phong cách cổ xưa, tường treo số mặt nạ trang trí. Bên giường còn có hai cái vòng hoa.
      Xuống giường, chân chạm sàn nhà, cũng thấy lạnh, đưa mắt nhìn hai bên, đây là phòng của ai.
      muốn đến bên cửa sổ xem mình ở đầu cửa phòng lúc này bị người mở ra, Cố Học Văn đứng ở cửa, khi nhìn thấy khóe môi cong lên.
      “Em dậy rồi?”
      “Học Văn.” Tả Phán Tình chạy lên ôm lấy , cánh tay buộc chặt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn : “Đây là đâu? Sao em lại ở chỗ này?”
      “Hawaii.” Cố Học Văn cười cười: “Chúng ta tại ở Hawaii.”
      “Hawaii?” Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, buông nhanh tay ra chạy đến phía trước cửa sổ, nhìn thấy biển rộng bên ngoài. Vẻ mặt có chút thể tin được: “Trời ơi. Em cũng đến được Hawaiii?”
      “Vui ?” Cố Học Văn đến bên cạnh , cùng nhau nhìn bên ngoài bên màu xanh lam: “ đoán em thích nơi này.”
      “Vâng. Rất thích.” Tả Phán Tình dùng sức gật đầu, cái này là rất bất ngờ: “ làm như thế nào? Em làm sao đến nơi này? Em ràng ngủ . . . . . .”
      “Quá trình quan trọng, kết quả mới quan trọng.” Vì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của , trong lòng như nở hoa.
      “Học Văn.”
      Cứ nghĩ hôm qua là điều ngạc nhiên của , tại xem ra, đây mới là điều ngạc nhiên đó. Tả Phán Tình xoay người ôm thắt lưng , vẻ mặt rất là cảm động.
      “Cám ơn . Cám ơn.”
      rất thích nơi này. Hawaii, trong các nơi được nhiều cặp đôi chọn là nơi hưởng tuần trăng mật nhất, khí hậu mát mẻ, phong cảnh đẹp. thực rất thích.
      cần cám ơn.” Cố Học Văn nhìn ra bãi biển bên ngoài: “ nghĩ khí hậu ở Bắc Đô rất lạnh, em đến Mỹ cũng chỉ ở Washington, gần đây thời tiết lại bất thường. Cho nên cần tới nơi này để thư giãn chút.”
      “Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, từ lớn lên ở thành phố biển, luôn có đam mê đối với biển. Bắc Đô tuy rằng tốt, nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là ở ven biển.
      “Muốn bơi ?” Cố Học Văn đúng là chưa thấy Tả Phán Tình bơi, nắm bàn tay bé của : “Muốn dạy cho em .”
      xem thường em.” Tả Phán Tình rút tay của mình về, vẻ mặt khiêu khích: “Chúng ta thi đấu chút, xem ai lợi hại hơn.”
      đợi xem.” Cố Học Văn ý bảo rửa mặt, đợi chuẩn bị xong, đưa ra khỏi phòng, lúc này mới phát đây cũng là khách sạn, chỉ là trang hoàng bố trí giống với khách sạn mà thôi.
      Ngoài cửa là phòng khách , mấy người phục vụ bày bữa sáng, đó là Cố Học Văn vừa mới gọi người đưa tới. Tả Phán Tình đúng là đói bụng, giải quyết bữa sáng. Cố Học Văn lại đưa ra hai món đồ.
      Mở ra nhìn chút, là hai bộ áo tắm. Lại là đồ tình nhân. Quần bơi của Cố Học Văn là màu lam. Đồ bơi của cũng là màu lam, những chỗ quan trọng đều được che kín, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường cong yểu điệu của . Còn cả nước da trắng muốt bày ra trước mặt.
      Dáng người của rất đẹp, sau khi mặc áo tắm vào trước lồi sau cong. Hai chân thon dài thẳng tắp mà cân xứng.
      Cố Học Văn bởi vì trang phục của mà chau mày lại, tìm bộ áo tắm bảo thủ nhất rồi mà ngờ hiệu quả vẫn kinh ngạc như vậy. đột nhiên có chút hối hận.
      “Hay là đừng bơi nữa, chúng ta chơi . . . . . .”
      được.” Tả Phán Tình cho được toại nguyện: “Vừa rồi biết là ai phải cùng em thi đấu. thôi.”
      Ra cửa, chính là bãi biển. Lúc này mới là buổi sáng. Trời tháng 2, ánh sáng mặt trời chiếu ở người, cũng nóng đến mức khiến người ta thấy uể oải.
      Phong cảnh đảo Hawaii vô cùng xinh đẹp. bãi biển dài cát trắng được ánh sáng mặt trời chiếu rọi ánh lên màu vàng ánh kim nhạt. Khắp nơi là những cây dù xòe ra như những đóa hoa nở bãi biển.
      Xa xa, có người lướt sóng, bơi lội. khí nơi này là rất tốt.
      “Có mệt ?” Cố Học Văn có cảm giác vẫn chưa ngủ được: “Nếu em mệt nghỉ ngơi trước chút.”
      mệt.” Tả Phán Tình vừa ngủ giấc, tinh thần tốt hơn nhiều, quan trọng hơn là, thấy ở đây tốt.
      Nắm tay dạo bãi biển, du khách nghỉ ngơi ở hai bên đưa mắt dừng ở hai người Tả Phán Tình. cảm giác được, mặc cho Cố Học Văn tiếp tục nắm tay, mắt hơi híp lại hít sâu.
      Hơi thở của biển làm cho tâm trạng vui vẻ nhất là sau khi ở lâu trong thành phố như vậy.
      Biển càng lúc càng gần, bỏ tay Cố Học Văn chạy về hướng biển.
      “Phán Tình. . . . . .” Cố Học Văn gọi dừng lại, Tả Phán Tình mặc kệ, chạy vào trong biển chơi vui vẻ. Cố Học Văn mím môi, theo xuống biển bơi về phía .
      Rất nhanh đuổi tới chỗ Tả Phán Tình, cảm giác sắp đuổi đến chỗ mình. Tả Phán Tình bướng bỉnh lặn xuống, đắm mình vào trong làn nước biển.
      Cố Học Văn sửng sốt chút, cũng lặn vào trong nước, Tả Phán Tình lại nhanh chóng bơi về phía trước. nổi lên nhìn thấy bóng dáng của . Khóe môi cong lên mỉm cười. Cánh tay dài bắt đầu ở duỗi ra trong làn nước, bơi về phía Tả Phán Tình.
      Cơ thể cùng lúc lặn xuống, rất nhanh đuổi kịp Tả Phán Tình, dùng sức kéo vào trong lòng, cúi đầu nhìn mặt của : “Tiểu bướng bỉnh em này. bắt được em rồi.”
      “Phải ?” Tả Phán Tình cười, cánh tay dài ôm lấy cổ đưa đôi môi lên. Cố Học Văn sửng sốt chút, rồi nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của hôn nồng nhiệt.
      Môi lưỡi dây dưa, sức nóng vô cùng. Bàn tay ở dưới nước nghịch ngợm thăm dò nơi nào đó của . Cảm giác được kích động. đột nhiên dùng sức đẩy ra. Thân thể lui lại, bơi về phía trước .
      Cố Học Văn thoáng sửng sốt, Tả Phán Tình này. là. . . . . .
      Mi tâm vừa động, chút nghĩ ngợi đuổi theo. Chỉ ra sức lúc lại phát thấy tung tích của Tả Phán Tình.
      Trong lòng ngẩn ra, ngưng vẫy cánh tay, ngẩng đầu nhìn mặt biển phía trước.
      “Phán Tình?”

      Hết chương 308

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 309: biết xấu hổ (15+)


      Edit: Minh mập

      Beta: Phong Vũ

      Vũ: Mấy chap gần đây xôi thịt hình như là hơi bị nhiều ấy nhỉ?

      “Phán Tình?” Tìm quanh vùng nước quanh đó vòng nhưng vẫn tìm thấy Tả Phán Tình. muốn chỗ khác tìm chân đột nhiên bị người nào đó kéo mạnh làm mất thăng bằng. cố đứng vững đưa mắt nhìn vào trong làn nước, gạt những bọt nước đọng mặt nhìn thấy Tả Phán Tình che miệng, nổi lên lên mặt nước cười vui vẻ với . Dí sát mặt vào mặt .
      “Thế nào? Kĩ thuật lặn của em rất tồi phải ?” Tuy rằng lâu rồi bơi, nhưng kĩ thuật của vẫn chưa thui chột nha. Ha ha, trước khi khi còn học còn là quán quân bơi lội nữa đấy.
      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn đè thấp giọng mang theo vài phần tức giận : “Chuyện này chẳng vui chút nào.”
      Vửa rồi rất lo lắng, cứ nghĩ có việc gì. Dù sao từ lúc kết hôn đến bây giờ, Cố Học Văn chưa từng thấy bơi, cũng biết kỹ thuật của thế nào.
      giận hả?” mặt Tả Phán Tình còn đọng vài giọt nước, chảy dọc xuống theo mặt , lại tổn hao gì đến vẻ thanh lệ của , lúc này chớp ánh mắt nhìn Cố Học Văn, cái miệng nhắn hơi hơi dẩu lên. Đôi mắt to sau khi mang theo vài phần đùa giỡn lại có chút lo lắng trông rất động lòng người. Ánh mắt Cố Học Văn tối sầm lại, kéo đến trước mặt mình, ôm mạnh thắt lưng . Cúi đầu, bao phủ lấy môi .
      Đôi môi mềm ướt còn mang theo chút mùi vị của nước biển.
      Môi Cố Học Văn cũng vậy, nước biển từ hai má lăn xuống dọc theo những sợi tóc, Tả Phán Tình cũng nếm được hương vị đó trong miệng , nhưng có thối lui. Hai tay vòng lên cổ . Hai người cùng đắm mình trong làn nước biển trong vắt của Hawaii mà hôn nhau đắm đuối.
      Đường cong yểu điệu của dán chặt vào ngực . Cố Học Văn hô hấp có phần nặng nề, mút lấy bờ môi , thưởng thức toàn bộ vị ngọt của nó rồi lại mang hơi thở của nhuốm lên nó.
      Lúc này mới cam lòng rút lui, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa mới trải qua vận động của : “Tiểu tinh chết tiệt. Để xem tối nay xử lý em như thế nào.”
      “Đáng ghét.” Khuôn mặt Tả Phán Tình bởi vì lời mà đỏ ửng cả lên, chút nghĩ ngợi mà thối lui. Cố Học Văn lại cho cơ hội, ôm chặt thắt lưng đưa vào bờ.
      làm gì vậy? Người ta còn chơi chưa mà.”
      “Muốn chơi cũng theo , đưa em lướt sóng.”
      “Được.” Bơi lội đối với Tả Phán Tình thành vấn đề, nhưng mà lướt sóng đúng là chưa chơi lần nào: “Em muốn thử, em muốn thử.”
      sao chứ?” Cố Học Văn có ý khinh thường , nhưng thực cho là Tả Phán Tình biết chơi.
      sao.” Tả Phán Tình thành trả lời: “ sao đâu , dạy em .”
      “Ừ.” Cố Học Văn cùng Tả Phán Tình lại bơi hồi, sau đó mang lên bờ, sang bãi lướt sóng bên kia chọn ván lướt.
      Ván lướt sóng cũng có đủ loại, Tả Phán Tình phát ván của và Cố Học Văn lại khác nhau. Vẻ mặt lên tia nghi hoặc.
      “Loại này thích hợp với người mới học chơi như em hơn.” Cố Học Văn thản nhiên giải thích. Tả Phán Tình gật gật đầu, ánh mắt có chút nghi vấn: “ đúng, sinh ra ở Bắc Đô, tham gia quân ngũ ở Tây Nam, làm sao mà biết lướt sóng ?”
      “Trước kia lúc còn học, nghỉ hè với mấy người trong đám Đỗ Lợi Tân du lịch rất nhiều nơi.”
      Từ khi lên trung học bắt đầu chơi khắp nơi. Mới đầu chỉ có cùng Cố Học Võ, sau đó bọn Đỗ Lợi Tân mấy bắt đầu tham gia. Hàng năm nghỉ hè hoặc là nghỉ đông, bọn đều chọn thời gian để nước ngoài du lịch.
      rất nhiều quốc gia, cũng đến ít nơi. Leo núi, x-game, đám người bọn đều chơi biết mệt.
      “Vậy cũng đến Hawaii rồi?”
      tới.” Cố Học Văn gật đầu: “ ở Mỹ 2 tháng. Sau đó qua Úc 2 tháng. Hè năm thứ 3 châu Âu.”
      “Hèn gì.” đối bên này lại có vẻ như là rất quen thuộc. Tả Phán Tình tại biết , theo Cố Học Văn ra bờ biền. Phía trước chuẩn bị sẵn chiếc thuyền .
      Cố Học Văn ôm lấy bả vai Tả Phán Tình, ở bên cạnh nhắc nhở mấy thứ: “ theo , mình phải khởi động trước .”
      Duỗi thẳng cả người, Cố Học Văn chỉ chuyển động hai tay như thế nào. Bởi vì Tả Phán Tình bơi rất tốt, vừa rồi thấy ở trong nước kỹ thuật quả tồi, cho nên Cố Học Văn mới yên tâm cho xuống nước.
      Làm nóng người xong, Cố Học Văn tự mình kiểm tra dây an toàn, còn cả áo phao. Xác định có vấn đề gì, mới cho Tả Phán Tình bắt đầu xuống nước.
      Bởi vì mới học nên cơ thể Tả Phán Tình được ổn định lắm, Cố Học Văn phía sau, mướt mồ hôi để giữ . Sau đó Tả Phán Tình cũng dần nắm được kỹ xảo. Rốt cuộc cũng ổn định cơ thể, sau đó bắt đầu hưởng thụ lạc thú của lướt sóng.
      Lại chơi cả ngày, chơi mãi đến khi mặt trời lặn. Ánh trời chiều nhuộm bãi biển thành màu vàng rực, gió biển từ từ thổi đến, những hàng dừa khẽ xào xạc đu đưa theo gió cất tiếng hát ru cho những đôi tình nhân.
      Tả Phán Tình từ ván lướt sóng bước xuống, cả người đầy mồ hôi, nóng bức khủng khiếp, khuôn mặt nhắn cũng bởi vì phơi nắng cả ngày mà trở nên hồng hồng. thở phì phò tựa người vào Cố Học Văn.
      quá .” ngờ lướt sóng lại hay như vậy, hèn gì lại có nhiều người thích. vỗ vỗ vai Cố Học Văn: “Lần sau, em muốn tiếp.”
      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Em thích lần sau mình Úc, bên kia rất nhiều đảo rất hợp để chơi.”
      “Uhm.” Tả Phán Tình giật giật thân thể, lúc chơi chẳng cảm có cảm giác gì, giờ mới thấy cả người rã rời: “Em muồn về phòng tắm cái.”
      thôi.” Cố Học Văn đưa Tả Phán Tình về phòng. Lúc qua quầy lễ tân, Cố Học Văn bảo nhân viên mang ít cơm lên cho mình. Hai người vửa vào cửa, Tả Phán Tình liền nhanh chóng chạy tọt vào phòng tắm.
      Cố Học Văn muốn theo , lại nghe tiếng thét chói tai phát ra từ phòng tắm, sửng sốt chút, rồi nhanh chóng vọt vào.
      Tả Phán Tình đứng ở trước gương, áo tắm cũng cởi ra, nhìn vào gương ai oán, nhìn thấy vào, mếu máo.
      “Làm sao bây giờ? Sáng nay em quên bôi kem chống nắng rồi.”
      Buổi sáng nhìn thấy nắng gắt, lại lâu rồi có tới bờ biển chơi nên quên bẵng là nắng biển có bao nhiêu lợi hại. Nhìn làn da mình lúc này, Tả Phán Tình khóc ra nước mắt.
      Cố Học Văn nhìn thoáng qua, những chỗ mặc áo tắm vẫn trắng nõn nà như sữa. Còn những chỗ lộ ra bên ngoài thảm rồi, bị phơi nắng đến đỏ bừng, so với phần da trắng ở bên dưới quần áo trông đúng là khác biệt ràng.
      “Cháy nắng hả?” Cố Học Văn tiến lên nhìn cánh tay của , nơi đó da thịt đỏ khác thường.
      “Chắc vậy rồi.” Tả Phán Tình đáng thương gật đầu, lại sờ sờ mặt mình, nhướng mày: “Hơi đau, hơi ngứa.”
      Cố Học Văn nhìn bộ dáng của , trong mắt có tí tự trách, sao lại quên điểm này được chứ: “Em cứ tắm trước , ra ngoài lát.”
      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, nhìn Cố Học Văn ra ngoài, nâng cánh tay của mình lên ngắm nghía mà đủ loại cảm xúc rối rắm buồn bực.
      Sau khi tắm xong, lấy khăn tắm quấn quanh người rồi ra ngoài, Cố Học Văn cũng về. Cầm tay cái bình .
      “Lại đây, bôi cái này vào.”
      “Đây là cái gì?” Tả Phán Tình ngồi xuống ở bên giường, nhìn cầm cái bình tới gần.
      “Đây là kem bôi trị cháy nắng.” Cố Học Văn đưa bình cho : “Em bôi vào chỗ nào bị cháy nắng ấy.”
      “Cám ơn .” Tả Phán Tình đưa tay nhận lấy, lấy ra ít rồi bôi lên mặt, cảm giác lành lạnh, hơi có mùi bạc hà, rất dễ chịu. thở sâu, phát mấy chỗ mặt vốn bị cháy nắng cảm giác hình như thoáng cái đỡ hơn rất nhiều.
      Lúc muốn bôi đến cánh tay, đột nhiên chun mũi đưa nó cho .
      “Cho nè.”
      “Em bôi nữa sao?” tay sao cũng bị cháy nắng sao?
      bôi giúp em .” Tả Phán Tình làm ra vẻ “đương nhiên” : “Là đưa em chơi biển là hại em bị cháy nắng, đương nhiên là phải giúp em “khắc phục hậu quả” rồi.”
      Giọng kiêu ngạo kia làm cho của khuôn mặt trông rất sinh động. Cố Học Văn nhìn , cũng lười cãi, lấy bình kem qua đổ ra chút, ý bảo nâng cánh tay lên, bắt đầu phục vụ.
      Bàn tay mơn trớn cánh tay của , mạnh , vừa vặn. Tả Phán Tình cảm thấy thư thái, cánh tay được bao phủ trong cảm giác mát rượi, mắt khép hờ, vẻ mặt có chút nghi vấn.
      “Cái này bôi thích, tìm được ở đâu vậy?”
      “Ở đây thường xuyên có người bị cháy nắng nên ở tiệm tạp hóa kế bên khách sạn có bán.”
      “À.” Tả Phán Tình gật đầu, nhìn thấy hộp đều là tiếng , lại nhìn đến cánh tay Cố Học Văn chuyên tâm xoa cho , màu da của vốn sẫm màu nên nhìn thấy có bị cháy nắng hay : “ sao, có bị ?”
      sao.” Cố Học Văn lắc đầu, thân thể đàn ông làm sao so sánh với thân thể phụ nữ được? Bọn họ thường xuyên phải huấn luyện ở bên ngoài, có đôi khi phơi nắng cả ngày, thành quen rồi.
      “Vì sao phơi nắng là lại bị đen vậy chứ?” Tả Phán Tình buồn bực. Cùng phơi nắng như nhau mà bị đen thui còn lại chẳng làm sao.
      “Da dày mà.” Cố Học Văn bôi xong bên tay, ý bảo đổi qua bên kia. Tả Phán Tình cứ nằm ở giường, dang tay ra, hưởng thụ phục vụ của .
      Đối diện với bộ dạng như nữ vương của , Cố Học Văn cũng lười so đo. Bôi hết cánh tay kia, sau đó bắt đầu bôi lên đùi. Bên trong vẫn ổn, nhưng bên ngoài bị nắng cháy đỏ, có mấy chỗ còn bị tróc da.
      Cố Học Văn nhíu mày, bàn tay tăng thêm vài phần lực.
      “Uhm.” Tả Phán Tình nhàng kêu tiếng, khi tay xoa xoa ở chân , chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu: “Đúng rồi. Bên trái chút, dễ chịu quá.”
      Cố Học Văn nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Tả Phán Tình, ánh mắt tối sầm lại, tiếp tục động tác tay.
      Chân này xong liền đổi sang chân kia. người Tả Phán Tình chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm. Khăn tắm cũng chỉ đủ che được đến mông . Lúc này nằm nên khăn tắm bị vén lên chút, có thể nhìn đến bắp đùi .
      Lực bàn tay bắt đầu siết chặt, sau khi bôi xong, bàn tay bắt đầu thành từ bên ngoài di chuyển vào bên trong đùi .
      Tả Phán Tình có nghĩ ngợi nhiều, mệt mỏi hai ba ngày, hôm nay lại bơi lội với lướt sóng. chỉ cảm thấy thân thể như hết sức, làm sao mà nghĩ đến phương diện kia.
      Bị Cố Học Văn vuốt ve, còn có chút buồn ngủ.
      Ý thức cũng càng ngày càng rời xa , mãi đến khi ở giữa chân đột nhiên xuất luồng nóng rực. Ngón tay chi sàn của vuốt ve bí địa của .
      giật mình, nhanh chóng mở to mắt, nhấc tay gạt gạt tay .
      “Đáng ghét, làm gì vậy?”
      “Em xem?” Tay Cố Học Văn lại bắt đầu phủ lên người Tả Phán Tình: “Lúc nãy phục vụ em rồi, giờ tới lượt em phải phục vụ chứ.”
      , mệt sao?” Tả Phán Tình giữ chặt khăn tắm người: “Em mệt, muốn nghỉ ngơi.”
      sao.” Cố Học Văn lắc đầu, rất tùy ý mở miệng: “Vẫn quy tắc cũ, em cứ việc ngủ phần em, còn làm việc của .”
      được.” làm việc của , còn có thể ngủ sao, mệt đến ngất mới là lạ: “Em muốn. Em muốn ngủ.”
      “Dù sao em cũng chả phải làm gì, cứ nằm im đừng nhúc nhích là được.” Cố Học Văn giơ lên khóe môi, nụ cười mang theo vài phần tà ác.
      Tả Phán Tình muốn giơ tay ngăn cản, lại phát mình đúng là mệt mỏi, cái sức lực xíu ấy căn bản là làm gì được Cố Học Văn. Trong lòng thầm ấm ức, mà cũng phải, cho dù bình thường mệt, cũng thể làm gì Cố Học Văn.
      Nhìn thấy Cố Học Văn cần mẫn đốt lửa người mình, bĩu môi: “Em nằm im bất động sao? tưởng … với xác chết sao?”
      Vừa mới cởi được khăn tắm của ra, muốn hôn đôi hồng mai của , Cố Học Văn nghe như thế, tay chống người lên, nhìn gương mặt người trước mặt.
      “… xác chết?” Cúi đầu, khẽ cắn đỉnh chóp thẳng đứng cái, cảm giác cơ thể mẫn cảm của vì hành động đó mà co rúm lại, khóe môi giương lên tia cười xấu xa: “Em thấy xác chết nào lúc bị … mà có thể phản ứng ?”
      “Cố Học Văn, biết xấu hổ.”
      biết xấu hổ?” lại đổi qua bên kia, nặng mút cái, cảm giác thân thể lại run lên, ý cười khóe môi càng sâu: “Quả , tại chỉ cần em. . . . . .”
      “Cố Học Văn. . . . . .” Tả Phán Tình muốn gì đo cơ thể lại đột nhiên bị dị vật xâm lấn, theo bản năng, đưa chân kẹp chặt lấy tay . Mặt càng đỏ hơn, cũng biết là do cháy nắng hay là tức giận.
      có thể vô sỉ thêm chút nào nữa ?”
      “Vô sỉ?” Cố Học Văn nhướng mày, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắm, đè thấp giọng , bắt đầu sát vào : “ có răng nanh, phải em biết lắm sao?”
      Cúi đầu, mút cắn cái mạnh lên vành tai , nơi đó là nơi mẫn cảm nhất của , Cố Học Văn rất điểm này, lại di chuyển xuống dưới, nụ hôn dừng ở cần cổ .
      Sau đó là cổ rồi lại dời xuống chút.
      “Cố Học Văn. . . . . .” muốn cái gì nhưng nên lời, tên này. Ở thời điểm nào đó, tuyệt đối là nể mặt ai. Tả Phán Tình hết chỗ rồi. Đơn giản nhắm mắt lại, đành theo vậy.
      Những vì sao lấp lánh bầu trời Hawaii. Tiếng sóng biển hòa hòa cùng với tiếng những người Polynesia nhảy điệu Hula. Vì những người mà tấu lên khúc duyên dáng lãng mạn.
      . . . . . . . . . . . . . . . .
      Sau khi “vận động” xong, Cố Học Văn vào phòng tắm. Lúc ra, phục vụ đem đồ thức ăn lên đặt ở bàn trà bên ngoài.
      Muốn gọi Tả Phán Tình ăn cơm nhưng ngủ. Nhìn gương mặt lúc ngủ của , Cố Học Văn thản nhiên cong khóe môi.
      Đơn giản giải quyết xong bữa tối. Cố Học Văn lục hành lý, lấy điện thoại, khởi động máy.
      Di động vừa khởi động, điện thoại lên reo lên, nhấc máy lên, giọng từ dây bêm kia khiến mím chặt môi, vẻ mặt càng ngày càng lạnh, bàn tay nắm chặt lấy điện thoai.
      Cúp máy, dùng điện thoại kiểm tra hộp thư đến, phía đó toàn là ảnh chụp. Nhìn đống ảnh chụp này, Cố Học Văn giật mình, bất động. Xoay người trở lại phòng, nhìn gương mặt Tả Phán Tình ngủ say sưa, ảnh chụp di động còn chưa tắt , nắm chặt hai tay, suy nghĩ hồi rồi xoay người rời .

      Hết chương 309

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 310: Đuổi khỏi Cố gia


      Edit: Iris

      Beta: Phong Vũ

      Ngày hôm sau, Tả Phán Tình vẫn ngủ thẳng đến gần giữa trưa mới dậy. Cơ thể mệt mỏi mấy ngày, hoàn toàn thể thích ứng. Cảm giác tay chút sức lực.
      Mới mở mắt, liền nhìn thấy Cố Học Văn ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm mình hề chớp mắt.
      “Chào buổi sáng.” lịch ngáp cái. trừng mắt nhìn cố gắng làm cho mình tỉnh táo chút: “ dậy lâu rồi à.”
      còn sớm nữa.” Khóe môi Cố Học Văn hơi hơi giơ lên, kéo tay nắm trong lòng bàn tay mình: “ sắp giữa trưa rồi. Em có đói bụng ? Có muốn dậy ăn gì ?”
      “Có.” Tả Phán Tình cảm giác bây giờ mình rất đói bụng. Đói chịu được. Ngày hôm qua chơi cả ngày, lại cùng Cố Học Văn “vận động”. Sau đó quá mệt mỏi mà ngủ mất.
      Cả đêm lăn qua lăn lại, cũng chưa ăn gì, lúc này chỉ cảm thấy chân tay như nhũn ra, chút sức lực cũng có.
      “Người em còn khó chịu ?” Cố Học Văn nhìn thấy chỗ cánh tay vẫn chưa hết đỏ, lông mày khẽ nhăn lại: “Hay bôi chút thuốc .”
      “Tùy . Bôi thuốc cũng được.” Cái thuốc kem đó cũng tốt, Tả Phán Tình cảm giác làn da cũng thoải mái hơn.
      Muốn ngồi dậy nhưng cả người lại mềm nhũn thể dậy được. Ngày hôm qua chơi ngày, lúc chơi có cảm giác. Bây giờ lại thấy mọi cảm giác đều chỉ là chữ mệt.
      Bất đắc dĩ ngáp cái, đôi mắt có vài phần ẩm ướt nhìn Cố Học Văn: “Em có chút sức nào, bế em đứng lên .”
      Cố Học Văn nhìn thấy vẻ mặt đáng của , ánh mắt có vài phần nhu hòa, bế vào trong phòng tắm, đặt bệ rửa mặt, tay với ra phía sau lấy bàn chải đánh răng, bóp lớp kem đánh răng ở , sau đó đưa bàn chải vào tay .
      “Đây.”
      “Cám ơn.” Thân thể quá mệt mỏi, cũng lười. Cả người dựa vào Cố Học Văn. Đến khi rửa mặt xong, lại để Cố Học Văn ôm trở về phòng. Cố Học Văn tìm quần áo, mặc vào cho .
      Động tác của còn rất nghiêm túc, nhìn chớp mắt, chút ý đồ ăn đậu hũ của . Tả Phán Tình có chút quen, nhìn vẻ mặt chuyên chú của Cố Học Văn, đôi tay bướng bỉnh nhéo nhéo vành tai : “Hôm nay sao lại hiền lành vậy?”
      “Em mệt mà.” Trả lời đơn giản ba chữ, Cố Học Văn nhanh chóng mặc quần áo vào cho , Tả Phán Tình trêu ghẹo : “Giả vờ, mà giỏi vậy á. Động tác cởi quần áo thuần thục này, bây giờ đến động tác mặc quần áo cũng rất nhuần nhuyễn. phải là trong bộ đội có nữ binh sĩ đấy chứ, vậy cả ngày cái kia thế nào?”
      “Tả Phán Tình.” Cái gì này cái gì kia. Ánh mắt Cố Học Văn đảo qua cái, Tả Phán Tình nhún vai, nữa.
      Xì. Hai người ở cùng chỗ cũng đâu có bao nhiêu lần chứ? Kỹ thuật thuần thục như vậy, chẳng lẽ đúng là ấy tìm người khác luyện tập?
      Trong lòng rất rất phục, nhưng mặt lại có biểu ra ngoài, để mặc Cố Học Văn đưa ra ngoài. Ở bờ biển cách khách sạn xa, có rất nhiều nhà hàng. Hai người chọn nhà hàng để giải quyết vấn đề ăn uống.
      Cơm nước xong xuôi, Tả Phán Tình cảm giác thể lực của mình khôi phục, nhưng ở chỗ cánh tay vẫn còn hơi đau.
      Trở về phòng, Cố Học Văn bắt đầu thu dọn hành lý, có chút kinh ngạc: “Sao vậy? Chúng ta ở đây nữa hả?”
      phải em muốn làm à?” Cố Học Văn nhìn : “ cũng còn có việc, chúng ta về trước .”
      “Ừ.” Tả Phán Tình lúc này mới nhớ, ngày nghỉ của chỉ còn lại có ngày, cắn môi, trong lòng có chút muốn: “Nghe buổi tối ngắm sao ở Hawaii rất đẹp, hôm qua em còn chưa được ngắm.”
      “Phải ?” Cố Học Văn nhớ hôm qua ngủ từ sớm: “ sao, lần sau có cơ hội lại đến.”
      Lần sau, ai biết lần sau là lúc nào chứ?
      Trong lòng Tả Phán Tình cũng hiểu, đó chỉ là lời thôi. Cho dù khi có thời gian cũng chưa chắc là Cố Học Văn có thời gian.
      Vì sao thời gian vui vẻ đều ngăn ngủi như thế?
      Trong lòng Tả Phán Tình muốn như thế chút nào, kết hôn cùng Cố Học Văn hơn nửa năm, hai người vẫn chung đụng ít mà xa cách nhiều, thời gian được chơi như vậy của hai người rất rất ít. thực quý trọng cơ hội như vậy.
      Biết trong lòng nghĩ gì, Cố Học Văn buông hành lý xếp vào. Kéo thân thể nhắn của lại ôm vào trong lòng.
      “Lần sau chúng ta lại đến. Tin , nhất định có cơ hội.”
      “Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, chờ mong lần sau. Nhưng với điều kiện tiên quyết là Cố Học Văn phải cởi bỏ bộ quân trang màu xanh biếc này. Tuy trong lòng biết rằng, khả năng như vậy có thể là vô cùng .
      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
      Trong lòng tuy rằng muốn, nhưng Tả Phán Tình vẫn phải theo Cố Học Văn về nhà. đường bôn ba, cũng mệt mỏi. Về đến nhà, vừa vặn là thời gian cơm chiều ở Bắc Đô. Nhìn thấy vào cửa, vẻ mặt của mọi người trong Cố gia đều có chút quái dị cùng khiếp sợ.
      Tả Phán Tình cũng chú ý. Dù sao mười mấy tiếng máy bay, cũng mệt, sau khi đem quà tặng biếu cho các vị trưởng bối. với người lớn là mình mệt muốn cùng Cố Học Văn về phòng nghỉ ngơi. định ngờ Trần Tĩnh Như gọi Cố Học Văn lại: “Học Văn con từ từ chút, mẹ có việc muốn với con. Phán Tình con cũng ở lại . xong rồi các con .”
      “Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, tuy rằng rất mệt, nhưng trưởng bối có việc, vẫn ngoan ngoãn ngồi bất động ở đó.
      Thấy ngồi lời nào, Trần Tĩnh Như nhàng để món quà mà Tả Phán Tình tỉ mỉ chọn xuống, ánh mắt đảo qua mặt Cố Học Văn.
      “Con phải diễn tập à? Sao lại cùng Phán Tình Mỹ?”
      Lời bà vừa ra khỏi miệng, Tả Phán Tình sửng sốt. Chuyện Cố Học Văn cứu , ba mẹ biết sao?
      Cố Học Văn cần nhìn cũng biết sắc mặt Tả Phán Tình thay đổi, tiếng động nhìn cái, ý bảo cần lo lắng, ánh mắt trong suốt có chút sợ hãi nhìn ba mẹ.
      “Mẹ, bọn con cũng mệt rồi, có chuyện gì chờ ngày mai sau khi bọn con nghỉ ngơi hẵng .”
      hết lời, kéo tay Tả Phán Tình đứng lên, muốn Cố Chí Cường lại cho: “Mệt? Mệt thế nào? Chấp hành nhiệm vụ bí mật? Cố Học Văn, gan của con cũng to lắm, dám cấu kết với người khác dối cấp là đúng hả?”
      “Con có.” Cái nhiệm vụ bí mật hàng đầu đó là do Cố Học Võ nghĩ ra, nhưng lúc này Cố Học Văn thể khai ấy ra được: “Phán Tình ở Mỹ gặp chuyện phiền phức. Con giúp ấy giải quyết mà thôi.”
      “Gặp chuyện phiền phức?” Sắc mặt Cố Chí Cường rất khó coi, ông tự nhận mình tiến bộ, nhưng lại thể tiến bộ đến mức nhìn con dâu mình vụng trộm mà vẫn tiến bộ được.
      Nếu phải bởi vì Tả Phán Tình là con của Tả Chính Cương, nếu phải bởi vì còn có chút lý trí, ông tin mình tại trực tiếp đuổi Tả Phán Tình ra khỏi nhà mà cần giữ lại.
      “Gặp chuyện phiền phức gì? Là phiền phức gì mà làm cho mày ở diễn tập còn có thể biết được tin tức mà đến mang nó về hả? Là cái dạng phiền phức gì mà làm cho mày ngay cả kỷ luật cũng quản? Mày có tin chỉ việc này thôi là mày có thể phải lên tòa quân ?”
      Cố Chí Cường hùng hổ, sắc mặt Cố Học Văn vô cùng ngưng trọng, ánh mắt đảo qua vẻ kích động mặt ông, dùng sức nhéo nhéo trong lòng bàn tay Tả Phán Tình: “Em ngồi máy bay lâu như vậy cũng mệt rồi, em nghỉ trước .”
      “Học Văn. . . . . .” bảo , Tả Phán Tình cũng dám . Cả người cứng lại thể nhúc nhích. Cố Học Văn phải ra tòa quân ? phải chứ? Điều này sao có thể được?
      ràng với là phải chấp hành nhiệm vụ bí mật, ràng có việc gì mà. Tuy rằng lúc trước Cố Học Văn có ấy muốn cởi bộ quân trang màu xanh biếc này nhưng Tả Phán Tình vẫn hy vọng việc phát triển đến bước này.
      “Em nghỉ , ở đây có chuyện của em.” Biết nghĩ gì, cũng hiểu lo lắng cái gì, nhưng Cố Học Văn hy vọng phải đối mặt với những chuyện này.
      được cho nó , để nó ở lại đây, để nó cũng nghe .” Cố Chí Cường tức giận , hạ quyết tâm muốn cho đứa con dâu này biết chút liêm sỉ.
      cần.” Cố Học Văn lắc đầu, ý bảo Tả Phán Tình rời : “ có sao đâu, đây cũng phải chuyện của em, em .”
      “Nhưng. . . . . .” Xem ra ba mẹ rất tức giận. Tả Phán Tình thể lo lắng.
      “Ngoan, .”
      nhìn tới sắc mặt của mấy vị trưởng bối vô cùng quái dị và ngưng trọng, trực tiếp đưa Tả Phán Tình rời khỏi nhà ăn. Vỗ vỗ bả vai ý bảo ngủ trước, trở về cửa phòng ăn, lúc này mới xoay người đối mặt với ba mẹ mình: “Ba, nếu ba tức giận, ba cứ trút giận lên con là được rồi, cần gì phải phát hỏa trước mặt Phán Tình?”
      “Trút lên người ?” Cố Chí Cường đúng là biết, đứa con của mình sao lại nhu nhược đến vậy, để mặc người ta bắt nạt thôi , ngay cả vợ mình mà cũng quản được. Ông xoay người rời hồi, rất nhanh lại trở về, cầm tay xấp ảnh ném lên bàn.
      “Vậy đến cho tôi biết, cái này là cái gì?”
      Nhìn thấy ảnh chụp bàn, có chút tán loạn. Mà nội dung những bức ảnh sớm xa lạ. Từ lúc ở Hawaii nhận được điện thoại, lúc này nhìn thấy chúng, cũng có cảm giác.
      “Ba, ảnh này phải .” Cho dù là , cũng tin Tả Phán Tình có khả năng làm chuyện như vậy.
      tính cho tôi biết, những bức ảnh này là ảnh ghép đúng ?”
      Cố Chí Cường đúng là nghĩ tới, Tả Chính Cương là người rất chính trực, sao lại dạy dỗ con thành ra như vậy: “Tôi tìm người kiểm tra, và khẳng định đây là ảnh , phải ghép. Học Văn, lần này Mĩ, có phải bởi vì Tả Phán Tình Mỹ tìm tình nhân, cho nên ngay cả diễn tập cũng quản, theo đến Mỹ?”
      phải.” Cố Học Văn lắc đầu: “Phán Tình gặp phiền phức. Ba. Ba đừng hỏi nữa, ba tin Phán Tình , ấy là người con tốt, có khả năng làm chuyện có lỗi với con.”
      “Người con tốt?” Cố Chí Cường dùng sức gật gật đầu: “ muốn cho tôi biết, đứa con tốt là có thể mình đến thành phố C ở hai ngày để gặp người đàn ông khác? đứa con tốt là có thể mình Mỹ rồi còn cùng nằm chiếc giường với thằng đàn ông khác? Nếu là như thế, vậy vì sao phải Mỹ?”
      Nhận được điện thoại của đồng đội, Cố Chí Cường vô cùng khiếp sợ, ông ngờ lá gan Cố Học Văn lớn như vậy, dám lấy cớ cái gì mà làm nhiệm vụ bí mật để rời khỏi diễn tập?
      Càng ngờ sau đó lại nhận được tin tức, lại là Tả Phán Tình hồng hạnh vượt tường. Mà tại cái đứa con này lại ra mặt che chở chút nào biết sai, thái độ này làm cho ông càng bực tức.
      “Nếu phải biết, vừa rồi sao dám để Tả Phán Tình ở lại? Sao phải sợ chúng tôi làm khó nó hả?”
      phải.” Cố Học Văn lắc đầu phủ nhận: “Mấy ngày nay ấy trải qua rất nhiều chuyện, cũng mệt chết rồi. Vất vả lắm con mới ở cùng hai ngày làm cho ấy vui vẻ chút, con hy vọng mọi người làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ấy.”
      câu làm chấn động đến mức mấy vị trưởng bối đều nên lời. Cố Học Văn vẫn luôn kiêu ngạo. Lúc trước cho dù là qua lại với Lâm Thiên Y nhưng cũng là do nước chảy thành sông, nhưng vì người con mà tranh cãi với mấy vị trưởng bối như thế này vẫn là lần đầu tiên.
      “Học Văn.” Trần Tĩnh Như trầm mặc nửa ngày, lúc này nhàng mở miệng: “Vậy rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Phán Tình Mĩ, là mẹ để cho nó , nhưng bây giờ tốt rồi, lại ầm ĩ thành ra có nhiều ảnh chụp đến vậy. Con xem mấy người lớn chúng ta phải nghĩ thế nào đây?”
      “Mẹ. . . . . .” Cố Học Văn nhăn mày, lúc trước Cố Học Võ gọi điện thoại cho qua chuyện này.
      Nếu phải bởi vì Cố Học Võ nhanh chân bước, chỉ sợ là chuyện hôm nay sớm lên mặt báo, còn người trong Cố gia cũng trở thành tâm điểm để mọi người chê cười rồi.
      Cố Học Võ có thể cho báo chí đem tin tức truyền ra ngoài, nhưng cách nào ngăn cản những bức ảnh này đến tay các vị trưởng bối.
      Chiêu này của Hiên Viên Diêu độc ác, người phụ nữ nếu ở nhà chồng mình mà có danh dự, trưởng bối thương, chồng , nhất định rất khổ sở.
      Mà thời điểm này ta lại thừa dịp nhảy vào. Sắm vai người cứu vớt, cứ như vậy, là có thể làm cho Tả Phán Tình ở bên ta.
      “Mẹ, cho dù mọi người tin Phán Tình, chẳng lẽ còn tin con?”
      “Muốn cho chúng ta tin con, con phải cho mọi người biết, ảnh chụp như vậy là có chuyện gì xảy ra.”
      Cố Học Văn thở sâu, ánh mắt mấy vị trưởng bối đều dừng ở người , có thể hiểu đó là ý gì. Tỉnh táo lại, đem chuyện Hiên Viên Diêu gây nên đơn giản giải thích cùng người lớn chút, liên quan đến những bức ảnh bị chụp lần trước, vì sao lại đến tay đội trưởng.
      Giải thích xong nhìn mấy vị trưởng bối, vẻ mặt kiên định: “ tình chính là như vậy, Phán Tình chỉ là trong lúc xúc động muốn Mỹ tham dự hôn lễ. Về phần ảnh mà mọi người nhìn thấy, con có thể rất ràng cho mọi người biết, những bức ảnh này phải là . riêng như thế. Bạn của ấy bây giờ vẫn ở trong tay Hiên Viên Diêu, nếu phải con mang Phán Tình về lúc đó mọi chuyện mới thể khống chế.”
      Mấy trưởng bối trầm mặc, trong mắt Trần Tĩnh Như có vài phần sầu muộn. thế lực lớn đến như vậy lại ham muốn con dâu mình, đổi lại là ai cũng đều thể tỉnh táo lại được?
      “Học Văn. Vậy bây giờ con định làm gì?” Long đường là cái gì, Cố Chí Cường cũng có nghe qua. Thế lưc của nhà Hiên Viên ở Mỹ bọn họ cũng phải chưa từng nghe qua.
      “Con chuẩn bị gì để đối đầu với bọn họ chưa?”
      “Tạm thời con chưa có tính toán gì.” Cố Học Văn lắc đầu: “Lần này chỉ là đưa Phán Tình về, để ấy trước mắt rời xa Hiên Viên Diêu, nhưng con thực tin Hiên Viên Diêu dễ dàng buông tha như vậy.”
      ta mang Trịnh Thất Muội , là vì ý này.
      Cố Chí Cường và Cố Chí Cương liếc nhìn nhau, lại đem tầm mắt cùng nhau nhìn về phía Cố Thiên Sở. Cố gia sống yên ổn ở Bắc Đô cho tới nay phải dễ dàng, mà lại là nhà theo nghiệp binh lính.
      Thình lình gặp phải nhân vật xã hội đen. Việc này. . . . . . . . . . . .
      “Ba, mẹ, mọi người yên tâm . Con xử lý chuyện này tốt.”
      Mấy trưởng bối trầm mặc. Cố Học Văn cũng quản bọn họ có tin hay : “Phán Tình là vợ của con. Con tin ấy, cũng xin mọi người tin ấy.”
      Im lặng xong câu này, Cố Học Văn thu những bức ảnh đó lại. Xoay người rời .
      Để lại mấy vị trưởng bối hai mắt nhìn nhau, cuối cùng Cố Thiên Sở vung tay lên, chỉ vào hai người Cố Chí Cương: “Hai đứa, theo ta vào thư phòng chút.”

      Hết chương 310

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 311: chết


      Edit: Iris

      Beta: Phong Vũ

      Cố Học Văn vào phòng, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước. Biết Tả Phán Tình tắm rửa, cởi áo khoác cởi xuống, tùy ý quẳng , theo vào phòng tắm.
      vào, Tả Phán Tình cũng tắm xong. Lấy khăn tắm cuốn quanh người định ra, nhìn thấy Cố Học Văn vào cửa, vẻ mặt đầy lo lắng.
      “Sao rồi? có việc gì chứ? Ông nội, mọi người sao? Có phải ba rất giận ? phải ra tòa án quân sao?”
      sao.” Cố Học Văn nắm tay Tả Phán Tình, dịu dàng an ủi: “ ra cũng chẳng sao, cùng lắm làm lính nữa. Chẳng có gì phải lo. càng có nhiều thời gian ở cùng em.”
      lung tung.” Tả Phán Tình nhìn thấy bộ dạng vân đạm phong khinh, trong lòng tràn đầy tự trách cùng áy náy: “Em biết bộ quân trang màu xanh biếc này biết bao nhiêu, hơn nữa, để ý đến kỷ luật diễn tập là do phải tìm em. Khẳng định có khả năng chỉ là thể tham gia quân ngũ đơn giản như vậy.”
      “Được rồi.” Cố Học Văn nghĩ lại nghĩ nghiêm trọng quá như vậy: “ ra nghiêm trọng như em nghĩ vậy đâu. thể tham gia quân ngũ còn có thể làm cái khác, hay là em sợ nuôi nổi em?”
      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình là lo lắng cho , càng như vậy, càng sợ hãi: “ đừng giỡn nữa được ?”
      “Được rồi.” Cố Học Văn nắm chặt tay , nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, trong lòng thực hưởng thụ: “Em còn ở đây là muốn cùng tắm hả?”
      “Á?” Tả Phán Tình lườm cái, lo lắng, vậy mà suy nghĩ cái gì vậy nhỉ?
      thèm, em ra ngoài trước, cứ từ từ mà tắm .”
      Nhìn Tả Phán Tình rời khỏi phòng tắm, vẻ mặt Cố Học Văn có vài phần ngưng trọng. tình quả dễ dàng như , nếu việc này mà làm lớn lên, những thể tham gia quân ngũ, mà còn có thể phải ngồi tù.
      Nhưng ở tình huống lúc đó, có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể đưa Tả Phán Tình về. thể đứng nhìn Tả Phán Tình gặp chuyện may mà mặc kệ. tại người lớn đều biết chuyện này, như vậy nguyện ý tin tưởng, ba mẹ thấy gặp chuyện may mà mặc kệ.
      Hiên Viên Diêu, nghĩ đến cái tên đó là lại căm hận vô cùng, Cố Học Văn còn có kích động muốn đấm ta hai cái. Ngày đó thực nên dùng súng bắn vào đầu ta mới phải.
      Nhưng Hiên Viên Diêu chết, phiền toái chính là ta.
      Dùng tốc độ nhanh nhất tắm xong, Cố Học Văn cuốn chiếc khăn tắm quanh hông trở về phòng. Mở cửa ra, liền nhìn thấy tay Tả Phán Tình cầm xấp ảnh ngồi ngẩn người ở bên giường.
      Sửng sốt, bước nhanh đến đó, lấy xấp ảnh từ trong tay : “Đừng xem.”
      “Những bức ảnh này từ đâu ra?” Vừa rồi vẻ mặt Tả Phán Tình còn có chút mờ mịt, lúc này ngẩng đầu lên nhìn Cố Học Văn: “ cho em biết, những bức ảnh này là từ đâu ra.”
      “Phán Tình?”
      “Là Hiên Viên Diêu làm đúng ?” Tả Phán Tình dùng sức gật gật đầu: “Xem như em biết, đây là do Hiên Viên Diêu làm đúng ? Là do ta gửi ảnh chụp này cho , đúng ?”
      Những bức ảnh này, từng tấm từng tấm đều là cùng Hiên Viên Diêu, thậm chí còn biết chụp khi nào. Có lẽ là hồi ở Mỹ.
      Có lẽ là ngày thủ hạ của ta giết người. Tả Phán Tình nghĩ ra, nhưng cũng biết ảnh chụp như vậy làm cho người ta hiểu lầm, dùng sức bắt lấy tay Cố Học Văn.
      “Học Văn, tin em, em và Hiên Viên Diêu cái gì cũng có. đó.”
      tin em.” Cố Học Văn chỉ có câu: “Phán Tình, tin em. Em đừng lo lắng.”
      vậy ?” Tả Phán Tình thể thả lỏng được: “Cho dù tin em, nhưng còn ba mẹ sao? Ông nội sao? Có phải mọi người nghĩ em làm chuyện có lỗi với đúng ?”
      Hèn gì về mà mặt Trần Tĩnh Như có chút vui vẻ nào, nhận quà của cùng cười có chút xấu hổ, cả ông nội bọn họ cũng vậy. ra là mọi người đều biết.
      “Phán Tình, em đừng như vậy. giải thích với ba mẹ rồi, bọn họ sẵn lòng tin em.”
      “Phải ?” Tả Phán Tình cắn môi, ánh mắt đảo qua ảnh chụp tay Cố Học Văn, đó là ảnh mà Hiên Viên Diêu từng cho xem, là ảnh của cùng Kỷ Vân Triển ở quán cà phê.
      Sắc mặt Tả Phán Tình vô cùng khó coi, dùng sức rút những bức ảnh đó lại, nhìn chằm chằm mặt Cố Học Văn: “Còn cái này? tin em cùng Hiên Viên Diêu có gì? Vậy cũng tin tưởng em và Kỷ Vân Triển có gì chứ?”
      Cố Học Văn sửng sốt chút, nhìn thấy ảnh chụp tay , cùng KỷVân Triển thâm tình đối mặt. Nếu ngại, đó là giả. tồn tại của Kỷ Vân Triển so với Hiên Viên Diêu còn giống như cây kim đâm vào ngực hơn.
      tin Tả Phán Tình cũng vậy. thể quên Kỷ Vân Triển.
      tin em.” Cố Học Văn gật đầu, ánh mắt có phần bán đứng lòng , thực tế lúc ở Hawaii nhìn thấy ảnh chụp của Tả Phán Tình cùng Hiên Viên Diêu có cảm giác gì.
      Nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp của Tả Phán Tình và Kỷ Vân Triển, lại có chút ngồi yên.
      chết .” Tả Phán Tình đứng lên trừng mắt nhìn : “ căn bản là tin em. nghĩ rằng em đối với Kỷ Vân Triển cũ tình chưa dứt. tin em đối với ấy chút cảm giác đều có.”
      “Nếu em với ta thực có chút cảm giác nào, vì sao lúc chúc tết ở thành phố C lại gặp ta?” Cố Học Văn kỳ là muốn tin : “Em có chú ý tới ánh mắt của em hay ? Em đối với ta là lưu luyến, chẳng lẽ đúng sao ?”
      phải. phải.” Tả Phán Tình lắc đầu, biết phải như thế nào, thân thể mềm nhũn, ngồi trở lại giường, cúi đầu, nhìn những tấm ảnh trong tay, vẻ mặt có phần mờ mịt: “Học Văn, em có đối với Kỷ Vân Triển lưu luyến rời. Em ấy nữa, .”
      Cố Học Văn trầm mặc, có rộng lượng đến mức nhìn thấy vợ mình với người cũ dây dưa còn có thể làm bộ như dường như có việc gì. thực có chút để ý, vì sao Tả Phán Tình muốn tìm Kỷ Vân Triển.
      Tả Phán Tình ngồi ở đó bất động, bắt đầu từ lúc đến thành phố C phát Trịnh Thất Muội ở nhà, mà là ở Mỹ trong lòng rất bối rối.
      “Gọi điện thoại cho tắt máy, em có cách nào, đành phải tìm Kỷ Vân Triển, em nghĩ ấy có thể có cách thức liên hệ với Hiên Viên Diêu, dù sao lúc đó ấy cũng là tổng giám đốc của công ty.”
      “Sau đó em lập tức ngay, Học Văn tin em . Em còn ấy nữa.”
      “Nhưng em đối với ta còn có tình cảm. phải sao?” Cố Học Văn vạch trần .
      “Em có.” Tả Phán Tình lắc đầu: “ có. Nếu muốn có, cũng chỉ còn lại áy náy. Nếu lúc trước em biết nguyên nhân Vân Triển rời , như vậy em chờ ấy, vẫn chờ, mà phải vội vàng kết hôn. Nhất là sau khi kết hôn, ấy ba lần bốn lượt giúp em, cứu em. Em cảm kích ấy. Lại có cách nào báo đáp cả. Chính là vì nguyên nhân như thế làm em đối với ấy rất áy náy. Đây là .”
      Ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, Tả Phán Tình đưa tay ném xấp ảnh chụp qua bên, vươn tay ra với : “Học Văn, người bây giờ em , là .”
      Cố Học Văn cầm tay ngồi xuống ở bên giường, nhìn những đường chỉ ràng trong lòng bàn tay , giọng của có phần áp lực: “ phải bởi vì mà áy náy, cho nên khó quên sao?”
      phải.” Tả Phán Tình thực khẳng định gật đầu: “Lúc ở Mỹ, ngày ngày em đều nghĩ đến , nghĩ làm cái gì, nghĩ có thể gặp nguy hiểm hay . Ngày đó, cầm súng xuất ở trước mặt em, chĩa vào đầu Hiên Viên Diêu, hiểu được trong lòng em có bao nhiêu kinh ngạc đâu. Chính là bởi vì ngay lúc đó tình huống quá mức phức tạp và nguy hiểm, cho nên em có cách nào với , ra em hy vọng xuất biết bao nhiêu.”
      “Học Văn. Em phủ nhận em có Kỷ Vân Triển, nhưng đó là chuyện trước kia. Bây giờ trong lòng em chỉ có . Người em . Trong tim em, rất ràng điểm này. Xin hãy tin em.”
      Giọng Tả Phán Tình có phần gấp gáp hơn, có phần nhanh hơn. Nhưng phải giải thích ràng với Cố Học Văn chứ phải để hiểu lầm này càng ngày càng lớn.
      Đối diện với ánh mắt u ám thâm thúy của , nắm tay nắm chặt, vẻ mặt có chút lo lắng: “Học Văn, tin em ?”
      tin em.” Cố Học Văn cầm tay , vùi tay vào trong lòng bàn tay mình, nhìn thấy vì lời của mình mà nhàng thở ra, duỗi cánh tay ôm vào lòng.
      “Phán Tình, tin em.”
      “Cám ơn .” Tả Phán Tình ôm thắt lưng , khuôn mặt nhắn cọ cọ trong ngực , trong lòng vô cùng kích động: “Học Văn, em biết từ khi nào em . Dù sao sau khi kết hôn, chúng ta vẫn chung đụng ít mà xa cách nhiều. Nhưng tình cảm của em đối với . chiếm cứ trái tim em. Khiến em ngừng nhớ . Em .”
      cũng vậy.” được là bắt đầu từ khi nào trong lòng có hình bóng của này. Có lẽ thường xuyên kích động, làm việc suy nghĩ, có đôi khi cũng thường tức giận đến hoa tay múa chân.
      Nhưng rất chân , . chỉ chân , còn có chính kiến của mình, có mục tiêu của mình. kiên cường mà độc lập. Tuy rằng kích động, nhưng cũng thẳng thắn, tuy rằng tức giận, nhưng cũng đáng .
      nghĩ chính là bởi vì như vậy nên mới hấp dẫn, mới khiến nhiều người đối với thể buông tay như vậy. Kỷ Vân Triển đối với là nhớ mãi quên, Hiên Viên Diêu có được cam lòng.
      ngẫu nhiên thấy mình may mắn. Bởi vì có được người con rất chân .
      Tả Phán Tình bởi vì lời mà lộ ra nụ cười yếu ớt, khuôn mặt nhắn ở trong ngực nhàng cọ cọ, có gì đáng trách, về việc áy náy với Kỷ Vân Triển làm thể quên nhưng sau này, trong lòng để lại góc giữ lại những hồi ức tốt đẹp này.
      cố sức quên , dù sao có những chuyện càng muốn quên, lại càng nhớ hơn, nhưng còn muốn khơi dậy nữa. Về sau người làm bạn với trong hành trình cuộc đời này, là Cố Học Văn.
      Giờ phút này khí vừa lúc, bàn tay Cố Học Văn ôm bắt đầu thành . Tả Phán Tình vốn mệt mỏi, nhưng đối với cầu vui vẻ của Cố Học Văn lại có cách nào kháng cự, thân thể bị đỡ xuống, thuận thế nằm ở giường. Người đè xuống, hôn lên môi của .
      “Điều lãng mạn nhất em có thể nghĩ đến, chính là cùng cùng nhau từ từ già .” Tiếng chuông di động đúng lúc vang lên, động tác Cố Học Văn dừng lại, nhìn Tả Phán Tình.
      cần để ý.”
      được.” Tả Phán Tình đẩy ra, xuống giường lấy di động. Cố Học Văn buồn bực nằm ở giường bất động.
      Bên kia, Tả Phán Tình nghe thấy giọng bên kia điện thoại cả người ngây ngẩn. Rất nhanh, mặt lộ vẻ kinh hỉ: “Thất Thất? Cậu ở đâu? Cậu sao chứ?”

      Hết chương 311

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :