1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 302: Vương tử trở về


      Edit: Iris

      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      Giọng đó làm Tả Phán Tình lập tức kích động hẳn lên.
      Cố Học Văn? Có thể nào ? Kích động rất nhiều nhưng còn nhiều hơn là khiếp sợ. Sao lại có thể như vậy được?
      Rất nhanh quay sang, mới phát ,Cố Học Văn, biết từ khi nào xuất ở ban công, người mặc bộ đồ da. tay cầm súng, chỉ vào đầu Hiên Viên Diêu.
      Gương mặt cương nghị toát ra chút xanh tím. Ánh mắt thâm thúy nhìn lại ánh mắt của , trong mắt mang ngàn lời muốn . Tầm mắt giằng co mặt , vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
      “Học Văn. . . . . .”
      Trời ạ. đến đây, trong lúc cần nhất đến đây, xuất giống như thiên thần. Làm rất bất ngờ. Trong lòng Tả Phán Tình trận kích động, muốn tiến đến chỗ , nhưng cánh tay còn bị Hiên Viên Diêu nắm lấy.
      “Học Văn.” Tả Phán Tình chưa từng có giờ khắc nào hi vọng Cố Học Văn xuất như vậy, cũng chưa từng có giờ khắc nào bởi vì nhìn thấy Cố Học Văn mà cảm thấy cả thế giới như tỏa sáng.
      “Hiên Viên Diêu. Buông ấy ra.” Giọng Cố Học Văn lạnh lùng, tiến về phía trước hai bước, khẩu súng tay cũng rời khỏi người Hiên Viên Diêu.
      “Nếu tôi sao?”
      Hiên Viên Diêu kéo Tả Phán Tình vào lòng mình, cánh tay ôm lấy eo của , tư thế vô cùng vô cùng thân thiết đến gần cổ .
      Đôi mắt Cố Học Văn, tỏa ra hàng ngàn mũi băng nhọn, nhìn thấy mặt Tả Phán Tình là né tránh cùng chán ghét, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn dật liền lạnh lại, cầm súng siết nhanh: “Vậy có thể thử xem, viên đạn của tôi nhanh cỡ nào.”
      Vẻ mặt Hiên Viên Diêu tựa tiếu phi tiếu, khóe môi giơ lên, mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Cố Học Văn, tôi đây đúng là muốn thử xem.”
      “Lạch cạch” tiếng, là tiếng mở chốt khóa an toàn của súng lục, đạn lên nòng. Sắc mặt Hiên Viên Diêu thay đổi, tầm mắt nhìn sườn mặt Tả Phán Tình, khuôn mặt nhắn của bởi vì xuất của Cố Học Văn mà có thêm vài phần kinh hỉ, lại nhìn đến khẩu súng tay sửng sốt chút, vẻ mặt có phần tái nhợt.
      “Tả Phán Tình.” Tay Hiên Viên Diêu vỗ về hai má trắng nõn non mịn của , giọng rất mềm : “Tôi cứu em hai mạng. Em lại báo đáp ơn cứu mạng của tôi như vậy sao?”
      “Tôi trả lại cho rồi.” Điệu nhảy mấy ngày trước. phải sao? Nếu có Cố Học Văn ở đây, Tả Phán Tình còn có thể có vài phần sợ ta, nhưng tại Cố Học Văn đến, cảm giác mọi sức lực của mình đều trở lại.
      “Đúng vậy, điệu nhảy đổi lấy hai cái mạng. Em thực có bản chất của gian thương.” Hiên Viên Diêu khẽ vén lọn tóc của đưa lên chóp mũi ngửi lấy, vừa lòng nhìn sắc mặt đông lạnh Cố Học Văn: “Cố Học Văn, cũng đừng quên, tôi cứu vợ hai lần.”
      “Hiên Viên Diêu. Tôi , tôi trả lại cho .” Dùng sức đẩy Hiên Viên Diêu ra, như vậy cũng chính là giật mấy sợi tóc của mình. Tả Phán Tình rất nhanh xuống giường. Chạy như điên đến bên cạnh Cố Học Văn, vươn tay dùng sức ôm lấy .
      “Học Văn. . . . . .”
      Cái gì gọi là ngày gặp, như cách ba thu, Tả Phán Tình lúc này cảm nhận rất ràng những lời này: “Học Văn.”
      Trời ạ, ngắn ngủn mấy ngày thôi mà lại thấy giống như năm trôi qua vậy. Nỗi nhớ Cố Học Văn trong lòng lên đến đỉnh điểm rồi.
      Cố Học Văn tay ôm , tay kia vẫn cầm súng chỉa vào Hiên Viên Diêu, ngón tay ở cò súng chỉ cần hơi hơi dùng sức, rất muốn cho Hiên Viên Diêu phát súng.
      Vẻ mặt Hiên Viên Diêu nhàn hạ hẳn, về phía trước hai bước: “Cố Học Văn, nếu tôi là , tôi tuyệt đối nổ súng vào lúc này.”
      Hiên Viên Diêu vỗ vỗ tay, trong nháy mắt mười mấy người mặc áo đen tiến vào, tay ai cũng đều cầm súng, cùng giơ về phía hai người Cố Học Văn.
      “Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình là người đầu tiên sốt ruột, tựa trong lòng Cố Học Văn trừng mắt với Hiên Viên Diêu: “ muốn làm gì?”
      làm gì cả.” Hiên Viên Diêu lắc đầu thở dài hai tiếng: “Hẳn là phải hỏi ông chồng dấu của em muốn làm gì thôi. Xâm nhập địa bàn của tôi, chỉa súng vào người tôi. Em xem, ta muốn làm gì?”
      “Hiên Viên Diêu.” Cố Học Văn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sắc bén như tên đảo qua mặt Hiên Viên Diêu: “Tôi muốn đối địch với Long đường, tôi chỉ muốn mang Phán Tình .”
      phải dám nổ súng, mà lúc này phải là lúc hạ màn với Hiên Viên Diêu. Hôm nay đến đây chỉ là muốn mang Tả Phán Tình mà thôi.
      “Mang ấy ?” Hiên Viên Diêu gật đầu, tỏ vẻ hiểu: “Lúc đầu, muốn dẫn Tả Phán Tình , tôi có ý kiến. Nhưng đáng tiếc là, tới địa bàn Long đường của tôi, lại công khai mang người trước mặt tôi. xem Long đường là cái gì? Càng xem Hiên Viên Diêu tôi ra cái gì? Sau này, bọn tôi làm sao sống yên giang hồ được chứ?”
      “Hiên Viên Diêu.” Cố Học Văn có thời gian nhảm với ta: “Hôm nay tôi nhất định phải mang Phán Tình .”
      Vẻ mặt kiên định, ánh mắt sắc bén, hôm nay đến, đạt mục đích bỏ qua.
      tồi.” Với dũng khí của , Hiên Viên Diêu vỗ vỗ tay: “Tôi rất là bội phục dũng khí của .”
      Nếu phải lập trường giống nhau, ta đúng là muốn có người bạn như Cố Học Văn. Nhưng, ánh mắt liếc nhìn Tả Phán Tình cái.
      “Em muốn cùng Cố Học Văn rời ?”
      “Đúng” Tả Phán Tình ôm sát thắt lưng Cố Học Văn, chỉ hận được sinh ra hai đôi cánh, để nhanh chóng rời khỏi cái nơi nghiệt này.
      “Đúng, em muốn rời , đương nhiên rồi.” Hiên Viên Diêu thản nhiên lên tiếng trả lời, nhìn thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm trước mắt, khóe môi vẫn giơ lên.
      “Vừa mới sáng hôm nay, tôi nhớ em vừa mới đáp ứng với tôi, phải ở lại bên tôi tháng. Phán Tình, em muốn bội ước?”
      câu, làm cho Tả Phán Tình và Cố Học Văn đều thay đổi sắc mặt.
      Tả Phán Tình xoay người muốn giải thích với Cố Học Văn, Hiên Viên Diêu lại trước bước mở miệng: “Em cho tôi thời gian tháng, để cho tôi thử xem, có thể làm cho em tôi hay . Vậy mà bây giờ em lại muốn đổi ý?”
      “Học Văn. . . . . .” Tả Phán Tình muốn giải thích, tay Cố Học Văn đặt ở lưng trở nên căng thẳng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hiên Viên Diêu: “Thu hồi tâm tư của . ấy ở đây tháng đâu.”
      “Vậy sao?” Hiên Viên Diêu cười, lại tiến về phía trước hai bước, nhìn Tả Phán Tình: “Em muôn bội ước?”
      “Cái này tính là bội ước.” Lúc bọn họ làm khế ước, ngay từ đầu công bằng. Tả Phán Tình dĩ nhiên hiểu điều này: “Hiên Viên Diêu, buông tay , có cho tôi thời gian năm nữa, tôi cũng . Người tôi , chỉ có Học Văn.”
      Mới xa vài ngày, phát mình rất nhớ Cố Học Văn, vô cùng vô cùng nhớ. Bởi vì lời của , vẻ mặt Cố Học Văn có vài phần nhu tình. Cánh tay ôm bên hông , hít sâu, ngửi hương thơm tự nhiên người truyền đến, tất cả những bất an lúc trước, đột nhiên liền yên ổn lại.
      ấy có việc gì, ấy ở trong lòng mình vẫn vẹn toàn bị hao tổn.
      Hiên Viên Diêu trầm mặc đứng ở trong phòng, nhìn hai người ôm nhau, đôi mắt hẹp dài híp lại, ta suy nghĩ cái gì. Chung quanh hơn mười cây súng vẫn chỉa vào người Cố Học Văn. Tả Phán Tình nghe được nhịp tim mình đập rất rất nhanh.
      Nhưng sợ, nếu phải chết, ít nhất là được chết cùng chỗ với Cố Học Văn. Có ở đây, cái gì cũng sợ.
      Ánh mắt nhìn về phía Cố Học Văn, nhìn ở góc độ này, cái cằm cương nghị vô cùng lôi cuốn, đôi mắt sắc bén vẫn chăm chú vào Hiên Viên Diêu chưa từng rời .
      “Sao lại tới đây?” Tả Phán Tình rất bất ngờ: “ phải diễn tập sao?”
      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, đúng là diễn tập, cho đến khi Cố Học Võ lợi dụng quan hệ trực tiếp gọi điện thoại cho quân đoàn, chỉ đích danh tìm , dùng tới cấp bậc thủ trưởng có việc tìm .
      Cố Học Võ cho biết, Tả Phán Tình đến Mỹ, ở cùng chỗ với Hiên Viên Diêu. Kế tiếp mọi chuyện liền đơn giản hơn. tỏ vẻ có nhiệm vụ đặc thù phải chấp hành, mình đến Mỹ.
      Đương nhiên, đối với việc làm sao tìm được hang ổ của Hiên Viên Diêu, vào bằng cách nào, mất bao nhiêu thời gian cần . Việc thán phục chính là, năng lực Cố Học Võ vô cùng lớn.
      ấy nắm giữ mọi nhất cử nhất đồng của Hiên Viên Diêu. Và cũng vô cùng cảm kích Cố Học Võ mà làm những việc này. Bằng chỉ sợ dễ dàng đến được nơi mình muốn như vậy.
      Ví như việc chuẩn xác tìm ra phòng Hiên Viên Diêu, tìm được Tả Phán Tình.
      “Học Văn.” Tả Phán Tình liếc mắt nhìn Hiên Viên Diêu cái, ta vẫn trầm mặc đứng ở đó, tại suy nghĩ cái gì. Tâm tư vừa chuyển, có chủ ý. Đem mặt để sát vào Cố Học Văn giọng mở miệng: “Nếu có chuyện gì, trước , cần lo cho em.”
      Hiên Viên Diêu muốn có được lòng , nhất định thương tổn . như vậy còn có cơ hội chạy trốn.
      Đối với lời chẳng tin tưởng như thế của Tả Phán Tình, phản ứng của Cố Học Văn là cánh tay ôm dùng sức, cúi đầu, chuẩn xác hôn lên đôi môi của .
      “Um. . . . . .” Trời ạ. ấy điên rồi sao? Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn, muốn với vài câu, nhưng tay có ý thức vòng lên cổ . Chủ động đưa lên đôi môi thơm ngát.
      Hai đôi môi cùng tiếp xúc, nụ hôn nóng bỏng. nụ hôn kịch liệt mà hung mãnh. Tả Phán Tình còn cảm thấy có chút thở được. Dường như cắn nuốt hô hấp của , bá đạo càn rỡ mà hôn .
      Cắn mút cánh hoa, nhấm nháp vị ngọt của . Linh hoạt như con rắn bá đạo tiến vào khoang miệng của . Tinh tế quét qua mỗi hàm răng.
      Thái độ coi ai ra gì như thế, làm cho mười mấy thủ hạ cẩm súng đều sửng sốt. Bao gồm cả Thang Á Nam vừa mới vào cửa. Mặt mày động, tới trước mặt Hiên Viên Diêu.
      “Thiếu gia. Hệ thống phòng vệ bị người ta công kích, mười mấy camera toàn bộ đều bị tê liệt. . . . . .”
      Câu kế tiếp cần , bọn họ tại đều ràng là ai động tay chân.
      tồi.” Lúc này Hiên Viên Diêu lấy lại tinh thần, vỗ vỗ tay, nhìn hai người vẫn còn hôn nhau: “Long đường bị người ngoài khiêu khích đến tình trạng này, các người còn đứng đó bất động, là làm cho tôi kinh ngạc đó.”
      “Thiếu gia?” Tay Thang Á Nam hướng về phía sau thắt lưng mình, Hiên Viên Diêu liền ngăn lại: “Đừng nổ súng. Tôi muốn người sống.”
      Lời ta vừa dứt, mười mấy người mặc áo đen cùng nhau hướng về phía Cố Học Văn, Thang Á Nam , cho dù nổ súng, cũng có thể cứu sống. Bởi vì Long đường có bác sĩ bậc nhất.
      Khi những người đó đến gần Cố Học Văn buông lỏng Tả Phán Tình, đem bảo vệ ở phía sau mình, đề phòng nhìn những người tới gần.
      Tả Phán Tình còn trong tình cảm mãnh liệt chưa hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, lập tức khẩn trương lên, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Diêu: “Hiên Viên Diêu, lấy nhiều đánh ít, sao xứng làm đàn ông?”

      Hết chương 302

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 303: cần đạo nghĩa


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      “Thực thú vị nha.” Hiên Viên Diêu cười cười: “Em có thể giữ lời, tôi đây đương nhiên cũng cần đạo lý với em.”
      , vô sỉ.” Tả Phán Tình muốn la lên, mấy tên đó chạy tới lập thành hai vòng vây họ ở bên trong, trong đó có kẻ vươn tay với Cố Học Văn. quýnh lên, nhanh chóng đẩy Tả Phán Tình ra, bắt đầu đánh nhau với chúng.
      Tả Phán Tình bị đẩy ra khỏi vòng chiến, cũng dám tới gần, biết võ, sợ bản thân chẳng những thể giúp Cố Học Văn, mà còn có khả năng khiến càng luống cuống tay chân.
      Hai tay siết chặt thành đấm. Nhìn các kẻ đó quyền cước chút lưu tình giáng xuống Cố Học Văn, thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lo lắng.
      Thân thể đột nhiên bị ai đó dùng sức kéo, hoảng hốt, chưa kịp giãy dụa rơi vào lòng Hiên Viên Diêu rồi.
      “Hiên Viên Diêu. thả tôi ra.” Liều mạng giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng Hiên Viên Diêu kéo vào ngực mình, vươn tay chỉ vào Cố Học Văn đánh nhau vô cùng kịch liệt đằng trước.
      “Chật chật. Lấy địch mười. Em xem Cố Học Văn có phần thắng hay ?”
      Tả Phán Tình dám nhìn, chưa từng xem qua quyền cước công phu của Cố Học Văn. Cũng biết có bao nhiêu lợi hại. càng sợ bị người của Hiên Viên Diêu đả thương.
      càng dám nhìn, Hiên Viên Diêu càng muốn nhìn, nắm cằm của cho quay đầu: “ ra tại tôi có thể phát bắn chết ngay. Em tin ?”
      “Hiên Viên Diêu.” Nơi cần cổ của là hơi thở của ta phả ra, nhìn Cố Học Văn đáp trả những tên ấy, có hai ba tên bị đánh gục, nhưng lại khiến kẻ khác tấn công hung hăng hơn.
      Vẻ mặt Cố Học Văn ngưng trọng, hết sức nghiêm túc đánh trả. Tả Phán Tình thừa nhận nội tâm mình vô cùng lo lắng cho . Lo lắng xảy ra cố, sợ đánh lại.
      Nhìn Cố Học Văn trúng quyền, rốt cuộc quay đầu nhịn được vươn tay bắt lấy cánh tay của Hiên Viên Diêu, hy vọng ta có thể dừng lại: “Hiên Viên Diêu, đừng đùa nữa được ? kêu bọn họ tránh ra .”
      “Đau lòng à?” Hiên Viên Diêu thấy Cố Học Văn còn phân tâm xem tình hình bên này, khóe môi cong lên, cánh tay siết chặt, giọng lộ ra vẻ tà mị: “Cho tôi nụ hôn. Tôi bảo họ dừng tay.”
      “Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình làm sao có thể hôn ta? Huống hồ là Cố Học Văn còn ở bên cạnh. Chứng kiến kháng cự của , Hiên Viên Diêu cũng tức giận, chỉ cúi người xuống áp lên môi .
      Tả Phán Tình quýnh lên, đợi phản ứng lại, thân thể bị ai đó dùng sức giật ra, đập vào cằm Hiên Viên Diêu cái.
      Hiên Viên Diêu kịp đề phòng, lui ra sau hai bước, thấy ta sắp té nhào, Thang Á Nam đứng bên cạnh kịp thời vươn tay đỡ ta lại.
      Hiên Viên Diêu ngẩng đầu, mười mấy người nằm phía sau Cố Học Văn với đủ loại tư thế thảm hại trông vô cùng khôi hài. Cố Học Văn cũng bị thương, khóe môi chảy ra chút máu.
      Lúc này ôm thắt lưng Tả Phán Tình, khuôn mặt tuấn tú nhiễm vài phần hung ác nham hiểm. Cánh tay nhấc lên cái, vừa rồi bởi vì đánh nhau nên khẩu súng lục vắt bên hông, lần này nó lại được rút ra, chỉ thẳng vào đầu Hiên Viên Diêu, kéo chốt an toàn, tính bóp cò.
      “Hiên Viên Diêu. nghĩ rằng tôi dám nổ súng sao?”
      “Tôi đâu có dám.” Hiên Viên Diêu trúng đòn, vẻ mặt hề thay đổi, Thang Á Nam vẫn đứng ở bên cạnh móc súng lục từ trong ngực ra, chỉa thẳng về phía Cố Học Văn: “Chúng ta có thể so bì chút, xem ai bắn nhanh hơn.”
      Mấy tên vốn bị Cố Học Văn đánh ngã nằm mặt đất cũng đứng lên, mặc dù tất cả bị thương đổ máu, nhưng dù sao cũng từng qua huấn luyện, cấp tốc phản ứng lại, lấy súng chỉa vào Tả Phán Tình và Cố Học Văn.
      “Học Văn. . . . . .” Tả Phán Tình hơi lo lắng, vẻ mặt Cố Học Văn bất động, bàn tay cầm súng hơi siết chặt: “Hiên Viên Diêu.”
      Đè thấp giọng , mang theo vài phần tức giận, dám cá Hiên Viên Diêu dám giết , nhưng sợ cẩn thận làm Tả Phán Tình bị thương.
      “Phán Tình.” Hiên Viên Diêu muốn cười: “Tôi với Cố Học Văn đồng thời mất mạng, đây là kết quả em muốn hả?”
      “Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình nóng nảy, nhìn những tên mặc áo đen ở phía sau, bởi vì thua dưới tay Cố Học Văn, vẻ mặt đều đeo vài phần thù hằn, khẩu súng tay siết rất chặt, hề có ý muốn buông lỏng, còn vết séo mặt Thang Á Nam lúc này khít chặt, trông vô cùng dữ tợn.
      “Tôi ở lại, thả ấy .”
      “Phán Tình.” Cánh tay Cố Học Văn căng lên, vẻ mặt hơi tức giận: “Em gì vậy?”
      phải tháng sao?” Tả Phán Tình oán hận trừng mắt với Hiên Viên Diêu: “Tôi chứng minh cho xem, cho dù tháng, năm, hay là mười năm, tôi cũng , vĩnh viễn thể.”
      “Phán Tình.” Bàn tay Cố Học Văn cầm súng lại siết chặt còn kích động muốn nổ súng: “ tuyệt đối thể để em ở đây.”
      “Học Văn.” Tả Phán Tình biết cứ dằng co như thế này mãi cũng phải biện pháp hay, quay sang, nhìn sâu vào mặt của Cố Học Văn: “Học Văn, tin em ?”
      Cố Học Văn trầm mặc, cũng hiểu ý của , muốn tin , để ở lại.
      tin em, nhưng tin .”
      Hiên Viên Diêu làm việc trước sau bất nhất, hành động gian tà tàn nhẫn. Ai biết có thể xuống tay với Tả Phán Tình hay ?
      “Chật chật. Cố xem trọng tôi như thế, khiến tôi đau lòng nha.”
      Hiên Viên Diêu giả bộ thở dài hai cái, cười nhạt nhìn súng tay Cố Học Văn: “Nhưng tôi tò mò, người em họ Cố đây tính đưa Phán Tình ra khỏi chỗ này thế nào?”
      “Thế này.” Động tác Cố Học Văn hết sức nhanh chóng, cấp tốc di chuyển người hai bước, đến gần Hiên Viên Diêu, sau đó đặt súng đầu của ta. Lại nhìn về phía Thang Á Nam: “Bảo tất cả bọn họ tránh ra.”
      Động tác của vô cùng mau lẹ. Trong khoảng thời gian ngắn Thang Á Nam cũng đề phòng kịp.
      “Bản lĩnh tồi.” Hiên Viên Diêu bị Cố Học Văn dùng súng chỉa vào nhưng nụ cười lại càng thêm rạng rỡ: “Có người dạo nó dùng súng chỉa vào người của tôi, bây giờ e là cỏ mộ phần của người đó cũng cao hơn rồi. xác định là muốn như vậy à?”
      “Tôi rất khẳng định.” Cố Học Văn cảnh giác nhìn Hiên Viên Diêu, tầm mắt quét qua Thang Á Nam liếc cái: “Bảo bọn họ tránh ra, thả chúng tôi .”
      “Thiếu gia?” Thang Á Nam nhìn cây súng đầu Hiên Viên Diêu, thần sắc hơi ngưng trọng. Hiên Viên Diêu nhìn ta cái. Ánh mắt đó với người ở bên ta trong thời gian dài như Thang Á Nam nhìn vào là lập tức hiểu được, phất phất tay, mười mấy tên áo đen đều lui ra hai bên.
      Cố Học Văn liếc nhìn Tả Phán Tình cái, ý bảo đến bên cạnh mình, Tả Phán Tình dám chần chờ, nhanh chóng về phía , đến gần Cố Học Văn, ôm , giữ cảnh giác với Hiên Viên Diêu, đồng thời ra phía ngoài.
      Tầm mắt quên nhìn về phía sau, trong đôi mắt bình tĩnh, sắc bén khiến Tả Phán Tình hiểu sao lại thấy bình tĩnh.
      Cứ như vậy cùng rời là được rồi, cho dù cuối cùng thực có chuyện gì nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh Cố Học Văn bất kể ra sao cũng được. Tầm mắt lướt qua sau lưng , cảm thấy thời khắc này vô cùng cao lớn.
      Lưng rất rộng, là người đàn ông có thể nương tựa. Tuy rằng tự tin có khả năng bình an thoát khỏi tay Hiên Viên Diêu. Nhưng phải thừa nhận, Cố Học Văn xuất khiến cảm thấy hết sức yên tâm.
      Theo Cố Học Văn ra ngoài, những kẻ phía sau đều động tay chân. Nhìn bọn họ rời khỏi, Cố Học Văn siết chặt bả vai Hiên Viên Diêu, trong nháy mắt định mang theo ta rời khỏi phòng, xuống lầu.
      Cũng chính vào lúc này, Thang Á Nam vào lúc ánh mắt thoáng xem xét khung cảnh bên ngoài liền cấp tốc vươn tay, bắt được cánh tay Tả Phán Tình.
      “A. . . . . .”
      Tả Phán Tình thét lên tiếng kinh hãi, trán là vật cứng lạnh như băng.
      “Phán Tình?” Cố Học Văn hết sức chấn kinh nhưng vẫn thả Hiên Viên Diêu, xoay người, nhìn Thang Á Nam chỉa súng vào Tả Phán Tình: “ buông ta ra.”
      Là Thang Á Nam . Cánh tay siết chặt, Hiên Viên Diêu cảm giác được khẩn trương, nhìn Thang Á Nam nở nụ cười.
      “Á Nam, làm cái gì vậy?”
      có thể .” Thang Á Nam nhìn Hiên Viên Diêu, mà nhìn Cố Học Văn: “ ấy phải ở lại.”
      “. . . . . .” Cố Học Văn trầm mặc, gì, siết chặt cây súng đặt ở trán Hiên Viên Diêu: “ bảo ta thả Phán Tình ra.”
      “Tôi cũng muốn thế.” Hiên Viên Diêu thở dài: “Nhưng ta nghe tôi đâu.”
      “Cố Học Văn.” Gương mặt Thang Á Nam lạnh lùng, thần sắc vô cùng nghiêm túc: “Thiếu gia thích ấy nên xuống tay nhưng mà tôi làm vậy. Cố Học Văn, tôi muốn buông thiếu gia ra. Bằng , tôi giết người phụ nữ này.”
      “Á Nam, muốn làm gì?” Hiên Viên Diêu hơi biến sắc mặt, từ lời của Thang Á Nam nghe được chút hứng thú nào, ý cười mặt liền biến mất: “ thả Phán Tình ra.”
      “Thiếu gia.” Giọng Thang Á Nam cực kì lạnh lùng: “Lão gia từng dặn dò, bảo tôi bảo vệ cậu an toàn, tôi muốn đả thương ai. Chỉ là bắt ta buông cậu ra mà thôi.”
      thả Phán Tình ra trước.” Cố Học Văn nắm chặt súng tay, Hiên Viên Diêu cảm giác cơ thể căng thẳng: “Cố Học Văn, buông tay ra. Bằng làm bị thương Phán Tình.”
      thả Phán Tình ra.” Cố Học Văn buông tay: “Tôi đếm từ đến ba, chúng ta đồng thời thả người.”
      “Được.” Thang Á Nam gật đầu, nhưng hành động, Cố Học Văn cau mày, khuôn mặt tuấn tú nhiễm thêm vài phần hung ác: “Thang Á Nam, rốt cuộc muốn gì đây?”
      “Thiếu gia.” Thang Á Nam khẽ mở miệng, giọng lạnh lùng tựa như tháng chạp giá rét: “Lão gia từng dạy cậu, muốn thành đại được câu nệ tiểu tiết, càng thể vì chuyện nữ nhi thường tình. Cậu vì này mà nhiều lần phá lệ. Nếu để lão gia biết được, người nhất định tha cho ấy.”
      câu khiến cả hai người Cố Học Văn và Hiên Viên Diêu đều biến sắc, vẻ mặt Cố Học Văn khẩn trương nhìn khẩu súng tay Thang Á Nam, khẩu súng lục đầu Hiên Viên Diêu cũng bắt đầu siết chặt.
      “Nếu dám động vào ấy, tôi chết chung với Hiên Viên Diêu.”
      “Thang Á Nam.” Lần đầu tiên Hiên Viên Diêu gọi tên đầy đủ của ta: “ buông Tả Phán Tình ra, có nghe ?”
      “Thiếu gia.” Thang Á Nam kéo chốt an toàn xuống: “Tôi có thể thả ấy, nhưng e là lão gia tha cho ấy.”
      Với cá tính của bố Hiên Viên Diêu, nếu biết đến tồn tại của Tả Phán Tình e là sống nổi.
      “Thang Á Nam.” Giọng Hiên Viên Diêu mang theo tức giận, chẳng có chút xíu cảm giác nào với khẩu súng chỉa vào mình, bước từng bước về phía trước: “Á Nam, chắc biết bình sinh tôi ghét nhất kẻ nào lấy ông già ra uy hiếp tôi?”
      “Tôi biết.” Thang Á Nam gật đầu, nhìn gương mặt tức giận của Hiên Viên Diêu mà chút sợ hãi: “Nhưng cậu cũng chưa từng vì người phụ nữ mà ảnh hưởng đến phán đoán của mình.”
      Tả Phán Tình nghe đến đó trợn tròn mắt, đây là ý gì? Thang Á Nam muốn giết sao?

      Hết chương 303

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 304: tha thứ cho


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      Cảm giác bàn tay to kia bóp rất chặt bả vai mình, Tả Phán Tình cố gắng bắt bản thân tỉnh táo lại. Phía trước là Cố Học Văn và Hiên Viên Diêu đôi co với nhau.
      Đằng sau còn có hơn mười khẩu súng chỉa vào bọn họ. Hôm nay xem ra nơi này loạn hết cả rồi, muốn chết cũng phải chết.
      Xoay chuyển ánh mắt, quay sang nhìn Thang Á Nam: “Nếu dám nổ súng, Thất Thất tha thứ cho .”
      Chẳng lẽ trong suy nghĩ của ta Thất Thất có chút giá trị nào sao?
      “Cũng chỉ là người phụ nữ mà thôi.” Thang Á Nam lạnh lùng mở miệng, ánh mắt dường như có chút khinh khi: “ cho rằng tôi giống thiếu gia sao?”
      Cạch, có tiếng vật gì đó rơi mặt đất, lúc này mọi người đồng loạt quay đầu lại, Trịnh Thất Muội biết đến từ lúc nào, mặt đất là điện thoại . đứng ở hành lang, ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
      Hiên Viên Diêu bị Cố Học Văn cưỡng ép, dùng súng dí lên đầu. Còn Thang Á Nam cũng dùng súng để vào đầu Tả Phán Tình…..
      Vừa rồi còn nghe thấy câu đó. Thang Á Nam cái gì? Chỉ là người phụ nữ mà thôi, ở trong lòng ta cũng chỉ là phụ nữ thôi sao?
      Trịnh Thất Muội có chút run rẩy, muốn hét, muốn rống lên giận dữ, muốn xông lên xé nát Thang Á Nam, nhưng cuối cùng lại mở miệng thành: “Mọi người, mọi người chơi trò gì thế?”
      Bản thân nghe thấy cũng cho là . phải.
      ai trả lời , Thang Á Nam né tránh tầm mắt của , cây súng tay nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Học Văn: “ có thể thử chút, xem súng của nhanh hay của tôi nhanh hơn.”
      “Thang Á Nam, nếu Phán Tình có vấn đề gì, tôi chết chung với Hiên Viên Diêu.”
      “Điều kiện tiên quyết là có thể trở ra.” Tay Thang Á Nam siết chặt, dùng sức ấn súng lên trán Tả Phán Tình cái: “Và ta có thể sống tiếp.”
      Cố Học Văn trừng mắt với Thang Á Nam sau lúc lâu, thấy mặt Tả Phán Tình lộ vẻ khó chịu. Tay cầm súng cũng chậm rãi thả ra, nhưng chỉ thoáng chốc lại rất nhanh đặt lên đầu Hiên Viên Diêu.
      Hiên Viên Diêu có cơ hội thoát , nhưng động đậy, mà mang theo vài phần nghiền ngẫm nhìn Thang Á Nam.
      “Á Nam, lão gia cho bao nhiêu ưu đãi vậy?”
      Thang Á Nam trầm mặc, bàn tay cưỡng ép Tả Phán Tình từ đầu tới cuối chưa từng buông ra.
      “Thả ấy .” Hiên Viên Diêu thản nhiên mở miệng: “Á Nam, chơi phải có chừng mực. Đừng có thách thức giới hạn của tôi.”
      Thang Á Nam bất động, ánh mắt nhìn về phía Cố Học Văn: “Cố Học Văn buông tay trước , tôi thả ta ra.”
      “Thang Á Nam, buông ấy ra.” Trịnh Thất Muội chịu nổi, vọt tới trước Hiên Viên Diêu: “ là tên khốn nạn, gạt tôi. vẫn luôn gạt tôi. lợi dụng đám cưới với tôi để dụ Tả Phán Tình tới Mỹ, chính là vì lấy lòng tên nghiệt này. quả thực phải con người.”
      Vẻ mặt Thang Á Nam bất động, đối với lời tố cáo của Trịnh Thất Muội, ta thừa nhận cũng phủ nhận. Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình, sắc mặt trắng bệch, chỉ riêng vì bị cưỡng ép mà phần nhiều còn bởi vì Trịnh Thất Muội.
      Hôm nay Thang Á Nam hành xử như vậy, người tổn thương sâu sắc nhất chính là Thất Thất. rất lo Thất Thất chịu nổi.
      “Học Văn, trước .” Tả Phán Tình nhìn hoàn cảnh khó khăn trước mắt: “ ta dám làm gì em đâu.”
      có thể thử xem.” Thang Á Nam hừ lạnh tiếng: “ có thể xem tôi có dám ra tay với hay .”
      “Thang Á Nam.” Trịnh Thất Muội kêu lên: “Nếu dám làm gì ấy, tôi liều mạng với .”
      Tại sao? Tại sao cái tên đàn ông buổi tối còn tay ấp vai kề với kia lại trở nên sắc bén, tuyệt tình như vậy
      Thang Á Nam ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng kêu gào của , chỉ nhìn Cố Học Văn, đợi quyết định.
      Cố Học Văn liếc mắt nhìn Tả Phán Tình cái, đối diện với lắc đầu, vẻ mặt hơi cầu khẩn: “Học Văn, buông tay . ta thương tổn em đâu.”
      cá Thang Á Nam dám đắc tội với Hiên Viên Diêu, càng dám cá Hiên Viên Diêu để xảy ra chuyện.
      được.” Cố Học Văn đứng bất động, hôm nay nhất định phải đưa Tả Phán Tình , ai cũng đừng hòng ngăn cản.
      “Học Văn.” Tả Phán Tình lại gọi tiếng, cảm giác chỗ cái trán bị cây súng dí vào bắt đầu tỏa nhiệt, có chút đau: “Học Văn, em cầu xin được ? rời khỏi đây trước .”
      Cố Học Văn liếc nhìn Tả Phán Tình sâu, quay sang nhìn Hiên Viên Diêu: “Thủ hạ của vâng lời thế sao. Vậy mà cũng chẳng có chút phản ứng nào?”
      Hiên Viên Diêu nhìn Thang Á Nam, con mắt hẹp dài nheo lại, vẻ mặt càng ngày càng lạnh, muốn cái gì lại quay đầu liếc nhìn Cố Học Văn.
      rời khỏi đây, ta tự nhiên thả Tả Phán Tình ra. Mục đích của ta chẳng qua là giúp tôi giữ người thôi.”
      “Muốn tôi cứ bỏ thế này trừ phi tôi chết.” làm sao biết mục đích của Thang Á Nam? Cây súng tay lại siết chặt vài phần. Nhìn Hiên Viên Diêu, vẻ mặt mang theo chút hung ác: “Tôi tuyệt đối vất bỏ Phán Tình. tại có tin tôi nổ súng hay ?”
      “Vậy mọi người chết chung chỗ .” Hiên Viên Diêu lại nở nụ cười: “Thế này cũng có gì tốt.”
      “Đừng.” Tả Phán Tình kêu lên, nghe thấy Cố Học Văn gì: “Học Văn, em cầu xin , buông tay trước . Em sao mà.”
      Cố Học Văn bất động, nghiêm nghị mặt càng ngày càng nặng nề. Vẻ mặt Tả Phán Tình khẩn nài.
      “Học Văn, .”
      Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình lâu cũng hiểu ý của , bước chân di chuyển mà như nặng ngàn câng. Hiên Viên Diêu giọng thầm chỉ đủ cho hai người nghe.
      “Cố Học Văn buông tay . Tin tôi, tôi thay chăm sóc tốt cho Phán Tình.”
      ta cố ý, Cố Học Văn biết, trừng mắt liếc ta cái, súng nắm chặt tay: “Thang Á Nam, tôi vẫn câu ban nãy, tôi đếm từ tới ba, chúng ta đồng thời thả người. Nếu thả Tả Phán Tình, hôm nay tôi để cho Hiên Viên Diêu nhuộm máu ngay tại chỗ này.”
      “Thang Á Nam, buông Tả Phán Tình ra, có nghe ?”
      Trịnh Thất Muội muốn xông lên, thân thể bị người khác giữ chặt, đằng sau biết từ lúc nào lại xuất thêm vài gã mặc áo đen, có hai tên nắm lấy tay cho rời khỏi.
      “Được. Chúng ta đồng thời đếm từ 1 tới 3, sau đó cùng thả người.” Thang Á Nam gật đầu, khống chế Tả Phán Tình về phía trước. Cố Học Văn mang theo Hiên Viên Diêu cũng bước từng bước về phía trước.
      Hai người tiếp tục bước tới trước, mu bàn tay Cố Học Văn đều nổi cả gân xanh, trán lấm tấm mồ hôi, cơ thể cả hai lại bước tới trước.
      Khoảng cách ngày càng gần.
      hai ba. . . . . .”
      Tiếng ba sau cùng được đếm xong, Thang Á Nam buông tay, thân thể Tả Phán Tình mất trọng lực lộn ngược về hướng Cố Học Văn, cũng thả tay ra, bất chấp Hiên Viên Diêu, vươn tay ôm lấy Tả Phán Tình.
      “Học Văn. . . . . .” Tả Phán Tình kêu lên, ôm chầm lấy Cố Học Văn chịu buông: “Học Văn. Học Văn.”
      sao. sao đâu.” Cố Học Văn ôm , xin thề trong tim, để bất cứ kẻ nào đến ức hiếp Tả Phán Tình nữa: “ sao rồi. Chúng ta thôi.”
      Tả Phán Tình gật đầu, tin tưởng tới lúc này rồi, Hiên Viên Diêu giữ lại nữa chứ?
      Còn chưa chờ hai người Tả Phán Tình rời khỏi, bên kia Trịnh Thất Muội xông lên bất chấp tất cả cho Thang Á Nam bạt tai vào mặt, dùng sức đánh rất mạnh, rất ghê gớm, ngay cả tay run lên.
      Thang Á Nam còn chưa kịp phản ứng trúng cái tát này, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, vươn tay cầm lấy tay Trịnh Thất Muội kéo đến gần ngực mình.
      “Thang Á Nam, tên khốn nạn này. chết tử tế được đâu. . . . . .” Trịnh Thất Muội tức điên rồi, là xui xẻo tám đời mới gặp phải gã đàn ông cặn bã. Vô liêm sỉ trong đám vô liêm sỉ.
      “Câm miệng.” Thang Á Nam hứng thú cãi nhau với , chém xuống cái, Trịnh Thất Muội ngất xỉu trong lòng ta.
      “Thất Thất.” Tả Phán Tình nóng nảy, tiến lên định xem Trịnh Thất Muội thế nào, Hiên Viên Diêu lại tiến tới trước bước chắn trước mặt bọn họ.
      “Tả Phán Tình, nếu em ở lại nữa chứng tỏ em muốn rồi.”
      “Hiên Viên Diêu.”
      Tả Phán Tình bực tức, quay sang trừng mắt với Hiên Viên Diêu: “ đủ chưa vậy? phải định đùa tới khi nào?”
      “Em lúc nào cũng tôi đùa mà, tôi đây đương nhiên muốn đùa nhiều chút.” Hiên Viên Diêu nhìn Tả Phán Tình tựa vào lòng Cố Học Văn hơi hơi cau mày: “Em từng đồng ý ở lại đây, phải sao?”
      “Hiên Viên Diêu, từ bỏ .” Tả Phán Tình dựa sát vào Cố Học Văn, vươn tay ôm rất chặt thắt lưng , trong đầu quyết định: “Nếu muốn tôi ở đây vậy chi bằng giết tôi .”
      “Phán Tình.” Bàn tay to của Cố Học Văn đặt lưng , tầm mắt sắc bén quét về phía Hiên Viên Diêu: “Hiên Viên Diêu, tôi muốn đối địch với , ở Mỹ, tôi ở Trung Quốc, chúng ta nước giếng phạm nước sông.”
      “Nước giếng phạm nước sông?” Hiên Viên Diêu muốn cười: “ chạy đến địa bàn của tôi đưa người phụ nữ mà tôi muốn . còn với tôi nước giếng phạm nước sông sao?”
      “Phán Tình là vợ tôi.” Cố Học Văn càng ôm Tả Phán Tình chặt hơn: “ có thể thử xem, hôm nay có bản lĩnh giữ tôi lại ?”
      “Học Văn.” Tả Phán Tình có chút lo lắng, định cái gì, nhưng Hiên Viên Diêu phất phất tay: “Phán Tình. Tôi cũng muốn gây ồn ào khiến chuyện quá khó coi này, em muốn .”
      “Tôi muốn dẫn ấy .” Thang Á Nam tuyên bố là lợi dụng Trịnh Thất Muội, nếu ở lại gặp nguy hiểm, lại càng có hạnh phúc.
      “Chật chật.” Hiên Viên Diêu muốn thở dài: “ là lòng tham đáy mà. Tôi ưng thuận thả em rồi, em còn muốn đem bạn bè theo sao?”
      “Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình thấy Trịnh Thất Muội hôn mê trong lòng Thang Á Nam: “Tôi muốn dẫn ấy .”
      “Tự em chọn, hoặc là em ở đây, tôi để Trịnh Thất Muội . Hai chọn .” Hiên Viên Diêu cong khóe môi, thần sắc tràn đầy tà mị.
      Vẻ mặt Tả Phán Tình hơi rối rắm. Tay Cố Học Văn ôm chặt lưng : “Phán Tình, chúng ta trước.”
      “Nhưng . . . . .” rất lo cho Trịnh Thất Muội.
      đưa em trước, sau đó đến mang ấy về.” Cố Học Văn khẽ cam đoan, tại, có cách nào để Tả Phán Tình ở bên cạnh Hiên Viên Diêu, vậy chẳng khác nào giao trứng cho ác, quá nguy hiểm.
      “Em. . . . . .” Mặc kệ Tả Phán Tình bối rối thế nào, thân thể cũng bị Cố Học Văn đưa khỏi. Cẩn thận mỗi bước ra khỏi biệt thự của Hiên Viên Diêu. chiếc xe việt dã màu đen đậu ở chỗ này. Cố Học Văn kéo Tả Phán Tình lên xe.
      “Học Văn.” Tả Phán Tình vừa lên xe, liền cố sức ôm lấy Cố Học Văn: “Em rất nhớ .”
      cũng vậy.” Cố Học Văn cảm giác gánh nặng mà mình luôn luôn canh cánh rốt cục được tháo xuống, cuối cùng cũng đưa được Tả Phán Tình về, buông tay, thân thể nới ra chút nhìn : “, đưa em về.”
      “Về?” Tả Phán Tình thoáng sửng sốt: “Về đâu? Bắc Đô?”

      Hết chương 304

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 305: Lan truyền lợi ích


      Edit: Minh mập

      Beta: Phong Vũ

      Cứ như vậy trở về sao? Trịnh Thất Muội sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy sao?
      phải.” Cố Học Văn quay sang nhìn Tả Phán Tình: “ thôi, chúng ta tìm chỗ nào đó thay đồ ra .”
      Bộ đồ mặc rất dễ gây chú ý.
      Tả Phán Tình lúc này mới chú ý tới trang phục của , tuy rằng nội tâm có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, cuối cùng câu cũng . Im lặng theo Cố Học Văn.
      Ở đằng sau bọn họ, Hiên Viên Diêu đứng ở ban công lầu ba nhìn chiếc xe việt dã biến mất khỏi tầm mắt, khóe môi cong lên, mang theo vài phần nghiền ngẫm.
      . . . . . . . . . . . . . . . . . .
      Xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự của Hiên Viên Diêu, xuyên qua phố lớn ngõ đến bãi đất trống phía trước ngôi nhà 2 tầng dừng lại.
      “Xuống xe.”
      Tả Phán Tình xuống xe, mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều im ắng, xoay người nhìn ngôi nhà trước mắt. Hai tầng đều là phòng ở, xây dựng theo kiểu Mỹ. Tường trắng nóc nhà đen, trông rất phóng khoáng.
      “Nhà của ai vậy ?” Vì sao đưa đến khách sạn?
      “Nhà của 1 người bạn.” Cố Học Văn giải thích nhiều, đưa vào cửa.
      Bạn? Cố Học Văn có bạn ở Mỹ sao? Tả Phán Tình muốn hỏi, nhưng muốn hỏi vấn đề khác hơn.
      Vào cửa, theo Cố Học Văn vào căn phòng, nơi này sạch , rất sạch . Mọi đồ dùng trong nhà đều lấy đơn giản phóng khoáng làm chủ đề.
      bật hệ thống sưởi lên, đóng cửa lại. Rất nhanh, trong phòng ấm lên, cảm giác rất ấm áp.
      Lúc này mới đứng ở trước mặt Tả Phán Tình kéo tay , chà xát bàn tay lạnh như băng của trong lòng bàn tay: “Còn lạnh ?”
      Tả Phán Tình lúc này mới phát người mình lúc nãy lạnh chịu được, từ lúc rời giường xảy ra này loạt vấn đề, ngay cả người lạnh cũng cảm giác được, chỉ thấy hồi hộp.
      Lúc này hoàn toàn trầm tĩnh lại, mới cảm thấy lạnh.
      “Học Văn, ——” Vừa muốn gì đó bị Cố Học Văn kéo mạnh vào lòng, cúi đầu, vội vàng tìm kiếm môi .
      Cả người bị ôm trọn, hướng về phía trước, có chút thở được. Hô hấp bị cắn nuốt.
      Từng chút từng chút . Mang theo bá đạo, mang theo chiếm đoạt.
      Vội vàng như vậy, khát khao như vậy. Bàn tay bắt đầu vội vã cởi quần áo . vốn cũng chỉ mặc cái áo cổ lọ. cũng tốn sức, sải dài cánh tay, trực tiếp xé áo vứt xuống.
      Sau đó là áo ngực rồi lại xuống phía dưới là quần .
      “Cố Học Văn.” Thừa dịp bận cởi quần áo của mình gian nan mở miệng: “, chậm chút.”
      “. . . . . .” trả lời bằng cách hôn sâu thêm. Cái hôn kia còn mang theo chút sợ hãi, sợ mất .
      Lúc này tâm tư rất chân thành tha thiết, lúc Thang Á Nam lấy súng chĩa vào Tả Phán Tình, trong lòng vô cùng sợ hãi.
      chỉ lo lắng Thang Á Nam nhất thời kích động làm bị thương, mà còn lo nếu nổ súng thiên hạ bé trong lòng đây cứ thế bỏ
      “Phán Tình, Phán Tình. . . . . .” Giọng mang theo loại khát khao mãnh liệt, hôn từng chút từng chút, từ đôi môi đến hai má đến xương quai xanh rồi đến ngực.
      Tay giữ chặt đóa hoa của , tay còn lại nâng bên kia lên, tham lam hôn, giống như đứa trẻ vội vàng mút lấy bầu sữa mẹ.
      “Cố, Cố Học Văn. . . . . .” Thân thể dâng lên trận run rẩy, hiểu ý đồ của cũng định kháng cự.
      cũng sợ hãi, sợ hãi. Lúc Cố Học Văn lấy địch mười, lúc Cố Học Văn bị nhiều họng súng như vậy chỉa vào người, trái tim như ngừng đập
      rất sợ. Rất rất sợ. Nếu mất người đàn ông này, như thế nào đây?
      phát cũng thể tưởng tượng việc mất Cố Học Văn. Cảm giác này so với lúc Thang Á Nam lấy súng chĩa vào còn khiến khó tiếp nhận.
      Nếu có mệnh hệ gì, phải đối mặt với cuộc sống của mình thế nào? phải làm sao mới có thể sống tiếp?
      thể tưởng tượng, càng thể suy đoán. Những điều sợ hãi thể biết trước được này, những mịt mù thể giải quyết, cần hơi ấm cơ thể bù đắp. Bàn tay mềm nâng lên, ôm lấy cổ Cố Học Văn. Tha thiết nghênh đón động tác dịu dàng ngờ của .
      Mỗi nụ hôn, mỗi cái vuốt ve, đều khiến sung sướng, cũng khiến cảm thấy chân hơn. ở bên cạnh Cố Học Văn, ở bên cạnh . Bọn họ vẫn còn sống, vẫn còn có thể hôn đối phương.
      “Học Văn. . . . . .”
      có mất , vẫn còn. tốt. tốt quá.
      “Phán Tình. . . . . .”
      cũng hiểu tâm tư của . bị thương, bỏ , có người đàn ông khác, nằm trong lòng , ở dưới thân .
      Môi có thể hôn , tay có thể chạm vào .
      Còn có gì khiến thấy hạnh phúc hơn điều này nữa?
      Lúc này là buổi chiều, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đầy sức sống chiếu xuống đường, nhuộm vàng những đống tuyết đọng rồi dần dần ngả về hướng tây. Vậy là bọn họ ở trong biệt thự của Hiên Viên Diêu giằng co cả ngày.
      Thời gian càng lúc càng muộn, nhưng ngọn lửa tình của hai người chỉ mới bắt đầu bùng cháy. Hôn từng chút, từng chút , cắn nuốt từng chút , đoạt lấy từng chút .
      Mãi đến khi động tác càng lúc càng kích thích, điên cuồng. Càng lúc càng vào sâu hơn.
      chuẩn bị tốt, nghênh đón mỗi lần tiến vào. hạ quyết tâm cho toàn bộ bản thân mình.
      Dây dưa ngớt, phen kịch liệt làm cho Tả Phán Tình mồ hôi đầm đìa, hơn nữa trong phòng có hệ thống sưởi, hề thấy lạnh, chỉ cảm thấy nhiệt độ càng lúc càng tăng, nhìn Cố Học Văn đưa ngọn lửa nóng rảy vào trong người mình, đưa tay lên, ôm sát lấy thắt lưng .
      “Học Văn. Em .”
      cũng em.” Cố Học Văn hơi hơi thở phì phò, thân thể thả lỏng tới cực hạn. thực tế, ba ngày nay hề chợp mắt. Bắt đầu từ ngày diễn tập đầu tiên rồi đến khi nghe tin, tìm đến chỗ ở của Hiên Viên Hiêu rồi đến đó đưa Tả Phán Tình về.
      Ba ngày này, đêm yên giấc. Nhưng lúc này chút buồn ngủ cũng có. Chỉ muốn ôm ở trong lòng này thêm chút, hôn ở trong lòng này nhiều thêm chút.
      muốn cảm nhận niềm vui sướng khi cùng Tả Phán Tình kết làm thân thể để trái tim vốn bất an của ít nhiều bình tĩnh lại.
      “Học Văn.” Tả Phán Tình xong vẫn cảm thấy chưa đủ, ngả người vào lòng , khóe miệng tràn đầy vui mừng: “Em rất vui vì đến.”
      Cố Học Văn trầm mặc, nhìn gương mặt Tả Phán Tình, hàng lông mày nhíu chặt lại: “ cho biết, vì sao em lại đến Mỹ?”
      “Thất Muội kết hôn, sao em có thể vắng mặt được.”
      “Cho dù em biết người ấy lấy là Thang Á Nam, thuộc hạ của Hiên Viên Diêu.”
      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu: “Thất Thất lúc ấy rất chắc chắn, cậu ấy với em là cậu ấy hạnh phúc. Em cũng muốn cậu ấy hạnh phúc. Khi tham gia hôn lễ của cậu ấy và Thang Á Nam, em cũng nghĩ Thang Á Nam thực đối xử tốt với cậu ấy, nhưng ngờ. . . . . .”
      Câu kế tiếp cần , cảnh tượng hôm nay, Cố Học Văn đều thấy rồi, giờ này khắc này, Tả Phán Tình đối với Trịnh Thất Muội là tràn đầy lo lắng.
      Thang Á Nam lại đánh Trịnh Thất Muội ngất, vậy ta làm gì ấy? ai đoán trước được điều gì. Nếu Thang Á Nam làm gì đó tổn thương Trịnh Thất Muội, đó hoàn toàn là vì nên mới…..
      “Đừng nghĩ nữa.” Cố Học Văn cắt đứt dòng suy nghĩ của , hết là thích nghĩ đến người khác, xoay người lại lần nữa đem áp chế dưới thân, nhìn vẻ rối rắm mặt .
      “Nếu ấy muốn gả cho Thang Á Nam, vậy đó chính là số phận của ấy. Em quản được nhiều như vậy đâu.”
      “Sao lại vậy được chứ. Cậu ấy là chị em tốt của em, huống chi. . . . . .”
      Cố Học Văn đem câu kế tiếp của chắn lại cho mở miệng, chuyện trong lòng vẫn còn chưa chính là ít nhiều có chút bực Trịnh Thất Muội, nếu phải vì ấy, Tả Phán Tình đến Mỹ? Rồi làm sao lại phát sinh những chuyện sau đó.
      Ngay từ đầu cũng muốn động Long đường, muốn cùng Long đường đối địch, e là hôm nay ầm ĩ trận như vậy đối địch cũng được.
      Mà tất cả những chuyện này đều là do Trịnh Thất Muội, tuy rằng ngay từ đầu Hiên Viên Diêu nhằm vào Trịnh Thất Muội chính là để dụ Tả Phán Tình mắc câu, cho dù có Trịnh Thất Muội, ta cũng dùng người khác.
      Nhưng vì có Trịnh Thất Muội nên Hiên Viên Diêu hưởng lợi ít.
      Suy tư lát, Cố Học Văn đối với Trịnh Thất Muội vẫn còn có chút thích. muốn tiếp tục nghe Tả Phán Tình nhắc đến tên người khác, cho dù là phụ nữ. Cúi người hôn cái miệng nhắn của , để rốt cuộc nên lời.
      “Ưm ưm. . . . . .”
      Cố Học Văn, Tả Phán Tình muốn kháng nghị, muốn nghỉ ngơi chút. Nhưng lại nhanh chóng cảm giác được Cố Học Văn hình như hề muốn nghỉ ngơi. rất kích động. Rất nhanh lại bắt đầu chinh chiến ở người .
      “Tiểu tinh, có trời mới biết, nhớ em đến nhường nào.” Mỗi lần rời khỏi , quay về đơn vị, mỗi lần xa nhau, đều nghĩ làm gì. Buổi tối nghĩ đến cảnh nằm ngủ bên mình, hoặc là dáng vẻ nằm dưới thân .
      Ông trời ơi, biết mệt hay sao vậy? Tả Phán Tình muốn hỏi, nhưng Cố Học Văn lấy thực tế trả lời câu hỏi của , hề mệt. chỉ có mệt, mà còn có thể ăn lần rồi lại ăn, ăn rồi lại ăn. Mãi đến khi ngay cả xương cốt cũng còn.
      . . . . . . . . . . . . . . . . .
      Sauk hi kịch liệt hoan ái qua đến tối, Tả Phán Tình mệt muốn chết rồi, chẳng còn sức động đậy ngón tay nữa . Chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, muốn động đậy cũng được. Nhìn Cố Học Văn ngủ bên cạnh, hai tay giữ lấy eo , kéo vào ngực mình, ngả vào , vẻ mặt có chút thỏa mãn.
      Ngẩng đầu, nhìn Cố Học Văn, thân thể mỏi mệt, trong lòng thắc mắc nhưng có lời giải, nhìn đôi mắt Cố Học Văn khép, biết là có mệt hay .
      “Học Văn?”
      “Ừ?” Cố Học Văn mở to mắt nhìn , đôi mắt nước của như đốm sáng lóe lên trong đêm tối, hề chớp mắt nhìn mình: “Sao? Em mệt à?”
      “Mệt chứ.” Mệt chết được, lâu làm như vậy, cảm giác như bị tháo rời ra vậy: “Đến tay em còn nâng nổi.”
      ?” Giọng Cố Học Văn có chút đắc ý, dường như còn có vài phần vui sướng khi thấy người gặp họa.
      đáng ghét.” Cười như vậy giống y như tên gian thương. đúng, giống hồ ly, đúng vậy, cười giống hồ ly.
      “Đáng ghét? tưởng em là thích mà?” Cố Học Văn gõ cái lên trán , khóe môi cười mang theo vài phần xấu xa: “Em xác định thích? Là ghét?”
      “Xác định, khẳng định.” Tên dê xồm, đủ rồi đó!
      Tả Phán Tình tức giận đập cái, trong lòng còn muốn hỏi chuyện khác: “Đúng rồi. làm thế nào mà tìm được em vậy? Sao biết em ở Mỹ? cần huần luyện sao? Trong khi diễn tập phải cắm trại (minhmap: cắm trại có nghĩa là phải ở trong đơn vị về nhà – papa ta mỗi lần đến 30-4 đều phải cắm trại) phải sao? chạy đến đây như vậy có bị kỷ luật ?”

      Hết chương 305

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 306: Cởi bỏ quân trang


      Edit: Phong Vũ

      “Ngừng.” hơi hỏi nhiều câu như vậy, Cố Học Văn cũng biết phải trả lời câu nào.
      biết, em vẫn là bé con tò mò như vậy đấy.”
      “Đáng ghét.” Tả Phán Tình hờn dỗi lườm : “Người ta lo lắng cho thôi. thích bộ quân trang xanh biếc này như vậy, em sợ bởi vì em mà được mặc nữa. Vậy đáng tiếc nhường nào chứ?”
      Hơn nữa áy náy cả đời. cũng thích nhìn thấy tư thế oai hùng hiên ngang như vậy.
      Cố Học Văn đáp lại, vẻ mặt trầm mặc khác thường, đôi mắt như chim ưng khi nhìn về phía Tả Phán Tình lại lộ vẻ dịu dàng, nắm tay chặt, đem cằm nhàng vuốt ve đỉnh đầu .
      ra nghĩ có nên cởi bỏ bộ quân trang này hay .”
      “Cái gì?” Tả Phán Tình khiếp sợ ngồi bật dậy, cũng thèm quan tâm đến phần thân đau nhức tê dại nhìn Cố Học Văn: “ cái gì?”
      “Phán Tình.” Cố Học Văn kéo quay về lòng , để nửa tựa lên người, bàn tay hơi chai sần nhàng mơn trớn cái lưng xinh xắn của . Chậm rãi lướt qua đường cong yểu điệu của .
      “Em có biết em làm sợ lắm ?” Khi nghe thấy tin tức Cố Học Võ gửi cho mình khiếp sợ . Hoàn toàn thể tưởng tượng, Tả Phán Tình ở trong tay Hiên Viên Diêu xảy ra chuyện gì. Ý nghĩ đó khiến lo lắng đến cực điểm.
      “Em xin lỗi.” Lần này là kích động, là sai rồi. Tả Phán Tình dán mặt vào ngực , giọng điệu có chút tự trách: “Làm lo lắng.”
      lo cho em.” Cố Học Văn thở dài, tâm trạng sợ mất Tả Phán Tình cho tới bây giờ mới thoáng bình phục chút ít: “ lo cho em, sợ em gặp chuyện may. Nhưng mà mặc bộ quân trang này hành động của ta thể tự do như muốn, rất lo, lo tới quá muộn, lo lắng thể thuận lợi đưa em .”
      “Phán Tình, tâm trạng đó, em có hiểu được ?”
      “Em hiểu.” Nếu như là trước đây, có lẽ Tả Phán Tình , nhưng bây giờ, hiểu: “Học Văn, em biết vì em mà trả giá rất nhiều. Tâm tư của , em đều hiểu cả.”
      “Em hiểu đâu.” Cố Học Văn lắc đầu: “Ít nhất em hoàn toàn hiểu hết được. Chỉ cần mặc bộ quân trang này ngày thể giống như người bình thường mà ở bên cạnh em. thậm chí cũng có cách nào cùng em xuất ngoại, cùng em hưởng tuần trăng mật. Phán Tình, muốn như vậy.”
      “Nhưng mà. . . . . .” Chẳng lẽ muốn đổi nghề sao? Tả Phán Tình vô cùng khiếp sợ, đó là điều thể nào tưởng tượng được, Cố Học Văn cởi quân trang có còn là Cố Học Văn ?
      muốn đổi nghề.” Cố Học Văn nhìn thấy vẻ mặt Tả Phán Tình biến sắc, cũng biết đoán được ý của : “Phán Tình. phải đổi thân phận khác. Cho em hạnh phúc. hi vọng cho dù em đâu, cũng có thể là người ở bên cạnh em, cho em cảm giác an toàn, bảo vệ em. Trở thành chỗ dựa cho em.”
      Lúc Phán Tình gặp chuyện may, tự thề, tuyệt đối để cho Tả Phán Tình vì mà bị thương nữa, để Tả Phán Tình rời xa , lại càng để Tả Phán Tình độc nữa.
      “Học Văn.” Tả Phán Tình ôm chặt Cố Học Văn, giọng có chút nghẹn ngào, nội tâm tràn đầy xúc động: “Cám ơn . đối với em tốt quá.”
      . tốt với em.” Cố Học Văn từ từ thở dài: “ xuất sớm hơn, thấy mình đáng trách. Phán Tình, em tha thứ cho chứ?”
      .” Tả Phán Tình lắc đầu, hốc mắt có chút nóng lên, mũi cay xè, nhiều nhiều cảm xúc trào dâng khiến biết phải gì: “ cần em tha thứ, bởi vì em căn bản trách . Học Văn. Em gả cho chấp nhận tất cả mọi thứ của . Cho dù có thân phận gì, cho dù làm nghề nào, người em chứ phải là thân phận của .”
      Sụt sịt mũi, ổn định tâm trạng của mình xuống: “Đương nhiên, nếu có thể lúc nào cũng ở bên em tốt quá. Nhưng em phải bông tầm gửi. Em có thể tự mình đối mặt với gió mưa của cuộc sống.”
      “Nhưng mà. . . . . .” Trải qua lúc này đây, muốn rời khỏi quân đội, muốn cho môi trường an toàn, càng muốn cho chỗ dựa yên ổn.
      có nhưng nhị gì hết.” Tả Phán Tình ngắt lời , đặt bàn tay bé lên môi , kiên định : “Học Văn, phải tin em. Em có thể tự trưởng thành, em có thể tự kiên cường. Em muốn trở thành gánh nặng của . . . . . .”
      Nửa câu sau bị Cố Học Văn hôn lấp mất, kéo bàn tay che ở môi mình xuống, chặn câu tiếp theo, cho có cơ hội mở miệng.
      Sau nụ hôn sâu, Cố Học Văn buông ra, nhìn thấy hôn mà ửng đỏ lan khắp hai má, khóe môi lại hơi hơi cong lên, mang theo đôi chút hài lòng, đôi mắt sâu càng đen hơn, nhìn chằm chằm mặt .
      “Em vĩnh viễn là gánh nặng của , cho dù là quá khứ, tại hay là tương lai.”
      Nếu Tả Phán Tình có trở thành gánh nặng, vậy cũng là gánh nặng ngọt ngào nhất khiến luôn vui vẻ chịu đựng.
      “Học Văn.” Tả Phán Tình đột nhiên phát , Cố Học Văn của tại so với Cố Học Văn gương mặt lạnh lùng bắt vào cục cảnh sát rất lâu trước kia khác nhau quá xa.
      cứ quá chậm chạp, cảm nhận được Cố Học Văn là người tình cảm, có thể là do trực giác của sớm cho đánh giá, cho nên mới có thể lựa chọn gả cho ?
      “Học Văn.” Tả Phán Tình buộc chặt cánh tay, ôm chặt: “Gả cho tốt.”
      Đây có thể là điều mà đời này của bởi vì xúc động mà đưa ra quyết định chính xác nhất.
      Cố Học Văn trầm mặc, nghe hương thơm nhàn nhạt người , nghĩ đến bao thăng trầm từ lúc hai người quen biết nhau đến nay, có thể trả lời cũng chỉ có hai chữ: “Me too”.
      Đúng vậy, có thể cưới được , cũng thấy là tốt.
      Bởi vì tốt đẹp của làm bắt đầu tin, cuộc đời của bởi vì xuất của mà trở nên khác biệt. Mà phải giống như trước, cảm giác đời mình nếu như kết hôn trở nên khác biệt.
      thích bị trói buộc, muốn bị phụ nữ làm phiền, nhưng lại cam tâm tình nguyện bị Tả Phán Tình trói buộc, bị làm phiền.
      Tả Phán Tình , lẳng lặng lắng nghe nhịp tim , cảm giác giờ khắc này yên lặng đẹp.
      Năm tháng yên bình là bởi vì có làm bạn.
      “Ngủ em.” Ba ngày chợp mắt, lại lăn lộn cả ngày. Cố Học Văn thực có chút mệt mỏi: “Ở đây rất an toàn. muốn ngủ. Em ngủ với được ?”
      “Uhm.” cần hỏi, Tả Phán Tình cũng biết nhất định mệt muốn chết rồi. chịu cho về chuyện trải qua mấy ngày nay, nhưng có thể đoán được.
      vất vả, vất vả như vậy là vì , đưa bình an trở về. Tình cảm như vậy, thể cảm động, càng thể thương hơn chút.
      Cố Học Văn có sức hấp dẫn như vậy đấy, khiến người ta càng sống chung càng thương . Nếu thực bảo Cố Học Văn rốt cuộc tốt bao nhiêu, cũng biết phải thế nào, chỉ là trong lòng lại nhận định người như vậy. Chính là , chính là người có thể làm cho hạnh phúc.
      Cảm giác đó tới rất nhanh, cứ tự nhiên như vậy. người đàn ông ưu tú như vậy, biết co biết duỗi, vừa nhu vừa cương. Quang trọng hơn là, có thể vì mà thay đổi. những vậy còn cố gắng làm thay đổi.
      Mà tất cả những thay đổi dần dần đó khiến Tả Phán Tình thể .
      Đem khuôn mặt nhắn đặt ở trước ngực , nhàng cọ hai cái, nhắm mắt lại, cứ như vậy vào giấc ngủ.
      . . . . . . . . . . . .
      Lúc Tả Phán Tình thức giấc, phát trời vẫn còn chưa sáng. Theo bản năng lại muốn lấy di động ra xem giờ. Lại phát mang di động ở người.
      Suy nghĩ lát, đột nhiên nhớ ra, điện thoại của , còn có hành lý, giấy chứng nhận, toàn bộ đều ở trong biệt thự của Hiên Viên Diêu.
      Chết rồi, phải làm sao bây giờ? Làm sao có thể trở về lấy được đây?
      Bụng đúng lúc lại kêu hai tiếng, lúc này mới nhớ mình chỉ ăn được bữa vào sáng hôm qua rồi nhịn đến giờ, hèn gì mà đói bụng.
      Nhìn thấy Cố Học Văn ngủ, nhõm rời giường, tìm thứ gì đó để ăn. Xuống giường mới phát , quần còn có thể mặc, nhưng mà áo bị Cố Học Văn xé rách, thể mặc được nữa.
      Điều này làm cho tức giận trừng mắt lườm Cố Học Văn cái, biết có quần áo mặc, còn xé của . đúng là. Mở tủ quần áo ra. Bên trong là trống , trong góc có túi hành lý . Mở ra, bên trong có hai cái áo sơmi nam, còn có cái áo khoác.
      Nhíu mày, tùy ý chọn bộ của Cố Học Văn khoác lên ra ngoài. Ở bên ngoài là phòng khách, mở đèn lên, quan sát căn phòng lần. qua khỏi phòng khách đến chỗ rẽ là bếp.
      vào mở đèn, phát nơi này thực sạch , hình như chưa từng được sử dụng.
      Khẽ nhíu mày, bắt đầu tìm đồ ăn ở trong bếp lại thất vọng phát , tủ lạnh đau khổ, dĩ nhiên là trống . Nhìn ngăn tủ này, lại mở cái rồi lại cái khác nhưng vẫn tìm được thứ mình muốn. Lại mở ra ngăn phía trước.
      Rốt cuộc ở ngăn thứ ba tìm được túi mì.
      nhàng thở ra, nhưng cũng xem hạn bảo quản. Phát là cũng gần hết hạn. có chút choáng váng. Nơi này rốt cuộc là bao lâu ai ở rồi vậy?
      Nguyên liệu hữu hạn, thả mì vào đun sôi. có nguyên liệu khác khiến rất bực bội, nhưng mà với tình huống tại, chỉ có thể chấp nhận ăn tạm mà thôi.
      Nhắc nồi mì xuống, vừa mới muốn xới cơm lưng đột nhiên xuất đôi bàn tay, ôm lấy eo : “Xem ra, chưa cho em ăn no.”
      “Á.” Tả Phán Tình hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau, lại lui vào trong lòng . Bị xoay người lại, nhìn mì nấu chín trong nồi: “Mì nấu chay?”
      “Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật đầu, vẻ mặt có chút đáng thương: “ có nguyên liệu, ăn tạm chút .”
      sao.” đối với chuyện ăn uống chú ý lắm, cái gì cũng được: “Em đói bụng, em ăn .”
      sao, có rất nhiều, người nửa cũng được.” Tả Phán Tình kéo tay ra đem gói mì mình vừa mới tìm được trong tủ, nhìn Cố Học Văn thản nhiên mở miệng.
      “Đến đây , ăn mì nè. Tuy rằng hương vị hơi chán, nhưng tại đói, tin chắc là thành vấn đề.”
      “Ừ.” Cố Học Văn bưng mì ra khỏi bếp, hai người cùng nhau giải quyết món mì. Hương vị quả được tốt lắm, chỉ có thể xem là bình thường. Nhưng Cố Học Văn ăn rất vui, Tả Phán Tình sau khi ăn xong, lại ăn sạch toàn bộ mì.
      Ăn mì xong, trời bên ngoài cũng bắt đầu hừng sáng, chân trời lên đường váng óng, vầng dương cũng từ từ ló dạng.
      Tả Phán Tình nhìn ánh mặt trời kia, quay sang đối diện với Cố Học Văn: “Học Văn, hôm nay có sắp xếp gì ?”

      Hết chương 306

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :