1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 287: điên rồi phải


      Edit: Minh mập

      Beta: Phong Vũ

      “Đồ khốn!”

      Trịnh Thất Muội ngồi bật dậy, mắt trừng to, gương mặt lúc trước còn sợ hãi giờ lại tràn đầy bực tức.

      “Thang Á Nam, làm cái gì vậy?”

      vừa mới suýt bị cường, bạo. Còn chưa hồi phục tinh thần mà giờ ta lại muốn gì đây?

      phải nghĩ cứu tôi nên tôi chiều theo đấy chứ?” Trịnh Thất Muội càng nghĩ càng tức giận. Giọng lại càng lớn hơn.

      cứu tôi sao? Là do ai hại? Nếu phải tại , nếu phải khi dễ tôi, giam giữ tôi. cho tôi tôi nghĩ đến việc chạy trốn sao? Sau đó bị tên quỷ đen này khi dễ sao? vậy sao?”

      Phẫn nộ làm cho sắc mặt cực kì khó coi, nhìn Thang Á Nam bày ra bộ mặt lạnh tanh. Tên này quả thực là đáng giận đến cực điểm.

      Dùng sức đẩy ta ra, định bỏ cánh tay lại bị Thang Á Nam bắt lấy.

      “Em muốn về?”

      thừa.” Trịnh Thất Muội tức giận xem thường ta. về chẳng lẽ còn ở đây để ta khi dễ sao?

      Thang Á Nam vẻ mặt bất động, khuôn mặt từ trước đến nay lạnh như băng lại đặc biệt lạnh thêmvài phần. Trong đôi mắt thâm trầm trăm vạn cảm xúc phức tạp, u ám, mù mịt ngừng biến đổi.

      Hai bàn tay của ta tự nhiên mà nắm chặt, mu bàn tay nổi gân xanh, nhịp thở đều, ta lạnh lùng mở miệng.

      “Em cũng biết là sân bay tạm ngừng mà, qua vài ngày nữa là có thể rồi, tôi đưa em về.”

      phải bây giờ tôi có thể sao?” ta có cách đưa tự nhiên cũng có cách đưa về?

      Vẻ mặt khẩn thiết như vậy, chờ đợi như vậy, làm cho nội tâm Thang Á Nam sinh ra đủ loại hờn giận, cứ vội vã như vậy sao? Hai ngày trước có ý nghĩa gì với sao?

      “Hôm trước tôi có hỏi em là muốn về hay , em cần.”

      quên lời mình chứ? Bảo , bây giờ lại như vậy?

      tại tôi muốn, được chưa?” lúc ấy là điên nặng rồi nên mới có thể tin tưởng gã kia là người tốt. tại Trịnh Thất Muội hối hận được chưa? Oán khí vừa lên đến, cũng đành phải vậy.

      “Đầu óc tôi lúc ấy bình thường được sao? Tôi nghĩ là người tốt. Ai ngờ cầm thú chính là cầm thú, bởi vì khoác da người mà có thêm chút nhân tính.”

      “Trịnh Thất Muội.” Thang Á Nam sắc mặt xanh mét, này, quả đúng là ——

      “Vốn là vậy mà.” Trịnh Thất Muội hừ lạnh tiếng: “Tránh ra, tôi mệt rồi, muốn ngủ.”

      đưa về sao chứ, nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai tiếp tục đến sứ quán xin giúp đỡ, cũng tin, thể dựa vào năng lực của mình để về nước.

      Cả ngày mệt mỏi, thèm quan tâm đến Thang Á Nam, nằm vật lên giường, nhắm mắt lại, ngủ.

      Thang Á Nam nhìn ngủ lúc lâu, sau đó đứng lên ra ngoài.

      ta vừa , khí yên lặng u trong phòng bỗng nhiên tốt hơn lên rất nhiều. Trịnh Thất Muội nhàng thở ra.

      May quá, cái tên kia có tiếp tục cố gắng nữa, bằng thể cho ta hai đấm được.

      . . . . . . . . . . . . . . . .

      ngủ thẳng đến ngày hôm sau. Giường bên kia có dấu vết gì chứng tỏ có người nằm, tên kia ngày hôm qua về. Trong lòng oán thầm trận, may mà ta trở lại, bằng lại muốn khi dễ .

      Xuống giường đến nhà bếp tìm gì đó ăn. Tủ lạnh vẫn giống như hôm qua – trống . Thở dài, ở trong lòng càng thấy ghét Thang Á Nam.

      Tên kia nhất định là cố ý, muốn mình đói chết sao.

      Lúc muốn ra cửa đột nhiên cửa mở, Thang Á Nam từ bên ngoài bước vào, tuyết chiếc áo khoác đen rơi xuống. Sau khi giũ áo để tuyết rơi ra hết, ta vào cửa nhìn Trịnh Thất Muội, lại nhìn phòng bếp ở phía sau rồi đưa tay lấy gói to đưa cho .

      Trịnh Thất Muội nhìn thoáng qua nhưng nhận, ta vào cửa đem gói to đặt ở bàn cơm, rồi cởi áo khoác ra, cũng nhìn , đến bàn ăn.

      Đem gói to mở ra, ra là bữa sáng, mùi hương nhè bốc lên. Có cháo, có bánh quẩy, lại còn có cả bánh bao.

      Trịnh Thất Muội có chút khống chế được cái bụng của mình, vốn đói, lúc này nhìn thầy đồ ăn, lại càng thấy đói.

      Nhưng mà cứ đứng đó bất động, Thang Á Nam nhìn cái, mặt chút thay đổi mở miệng: “ ăn?”

      Ăn, đương nhiên là ăn. Trịnh Thất Muội liếc cái, đến bàn ăn ngồi xuống ăn cơm. Húp ngụm cháo, Thang Á Nam nhìn chằm chằm vào mắt làm cho thấy cứ như có mũi dao hướng về phía mình, chịu nổi ngẩng đầu, trừng mắt lại.

      thể ngồi xích ra chỗ khác sao?” Cứ nhìn chằm chằm như vậy, có quỷ mới có thể nuốt trôi được.

      Thang Á Nam đứng bất động, nhìn Trịnh Thất Muội ăn.

      “Vé máy bay tôi mua rồi. Giấy chứng nhận này hai ngày nữa được đem đến đây, trễ nhất là hai ngày nữa em có thể .”

      Động tác húp cháo ngừng chút, Trịnh Thất Muội thể tin được nhìn ta: “ cái gì?”

      “Trễ nhất là 2 ngày nữa em có thể về nước.”

      chứ?”

      Trịnh Thất Muội vui vẻ: “Tôi có thể về nhà?”

      Thang Á Nam khóe miệng mím thành đường thẳng tắp, lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Thất Muội cái, xoay người lên lầu.

      Trịnh Thất Muội cũng để ý đến thái độ quái dị của ta, chỉ cần có thể rời tốt rồi. Tâm tình tốt, cũng rất muốn ăn. Đem bữa sáng mà Thang Á Nam đem về giải quyết hơn phân nửa, dọn bàn chút. Về phần tên Thang Á Nam kia, hừ, mặc kệ thôi.

      Hai ngày sau đối với là khoảng thời gian trôi qua hơi chậm, Thang Á Nam ban ngày về đưa đồ ăn cho , đến tối lại . biết ta đâu nhưng đó phải là việc quan tâm.

      Ngẫu nhiên có chút oán thầm, nghi ngờ cái tên kia thả có phải là lừa , tới lúc lên máy bay ta lại giữ cho hay nữa.

      Nhưng Thang Á Nam lại chạm vào nữa. Ban ngày trở về tắm rửa, đến tối khi ngủ ta cũng .

      Hôm nay Thang Á Nam về, đem quyển hộ chiếu cùng ít giấy chứng nhận bỏ vào tay : “Chuyến bay ngày mai, em có thể rồi.”

      chứ?” Trịnh Thất Muội nhìn hộ chiếu và cả vé máy bay tay. Đúng là ngày mai, lập tức có thể về nhà.

      tốt quá. tốt quá. Bộ dáng vui vẻ của Trịnh Thất Muội khiến Thang Á Nam nhíu mày, cũng nhìn , xoay người lên lầu.

      Trịnh Thất Muội lúc này có thời gian để ý tới Thang Á Nam, mở điện thoại xem tin tức, chủ yếu là xem thời tiết ngày mai. Hai ngày nay tuyết ngừng rơi, sân bay chắc là khôi phục lại chứ?

      Bật kênh Washington TV. Vừa vặn có tin tức.

      “Tin chúng tôi mới nhận được, đêm qua ở sau phố George xảy ra trận đấu súng. Sáu người chết. Tất cả đều bị bắn phát súng vào đầu. . . . . .”

      Cái gì? Trịnh Thất Muội trợn to mắt nhìn TV, đưa tin chi tiết quá .

      Tin tức phát lại thời gian xảy ra vụ đấu súng, phỏng vấn những người dân xung quanh nhưng ai tận mắt chứng kiến vụ việc xảy ra như thế nào.

      “Cảnh sát điều tra nguyên nhân vụ việc. Người dân lại tiếp tục kiến nghị nhanh chóng thông qua chương trình nghị về dự luật kiểm soát sử dụng súng. . . . . .”

      Những tin tức sau là gì, Trịnh Thất Muội còn muốn xem nữa, sáu người kia phải là sáu người da đen hôm qua ở sau ngõ ức hiếp sao?

      Trịnh Thất Muội cảm giác tim mình đập nhanh. Đưa mắt lên lầu, TV cũng tắt, nhanh chóng xông lên lâu, trong phòng, Thang Á Nam vừa mới tắm xong, bên hông chỉ quấn chiếc khăn tắm. người còn vương mấy giọt nước. Trông rất gợi cảm.

      Thấy Trịnh Thất Muội đột nhiên xuất , ta sửng sốt chút, nhưng lại có phản ứng gì, tiêu sái đến tủ quần áo lấy đồ mặc.

      “Thang Á Nam.” Trịnh Thất Muội trong lòng muốn tin vào điều mình đoán, nhưng nghĩ tin vừa xem kia, trực giác.

      “Đêm qua đâu?”

      Thang Á Nam lấy quần áo ra chuẩn bị mặc vào, nghe Trịnh Thất Muội hỏi như vậy, động tác ngừng chút, xoay người nhìn .

      “Đêm qua đâu?”

      Trịnh Thất Muội ngại hỏi thêm lần nữa, có chút hut, vừa rồi chạy mạch từ dưới lầu lên, lúc này thậm chí còn cảm giác dạ dày có chút thoải mái.

      biết là bởi vì ăn no mà chạy nên bị như vậy, hay là vì nhìn thấy hình ảnh kia nên mới như vậy. Thang Á Nam hơi nhúc nhích mi tâm, nhìn Trịnh Thất Muội.

      “Có việc gì sao?”

      đêm qua có phải —— hay ” Giết người. Hai chữ đó Trịnh Thất Muội nên lời. Trong mắt có chút chần chờ.

      Giết người?

      Thang Á Nam đúng là trông như xã hội đen, nhưng mà ta giết người sao? như vậy sao?

      “Em rốt cuộc muốn cái gì?” đây là quan tâm ta sao? Ánh mắt Thang Á Nam vì suy nghĩ đó mà nhu hòa rất nhiều.

      “Ngày hôm qua sáu người kia.” Trịnh Thất Muội buộc mình bình tĩnh trở lại, nhất định là Thang Á Nam làm: “Hôm qua ở trong cái ngõ đằng sau nhà hàng kia sáu người da đen chết.”

      “Ừ.” Thang Á Nam gật đầu, để quần áo lên giường, cởi khăn tắm xuống lau khô người.

      “A.” Trịnh Thất Muội la lên tiếng, thân dưới Thang Á Nam liền như vậy mà đập vào mắt : “Lưu manh.”

      Thang Á nam nhìn rồi lại tiếp tục lau tóc, động cả chân mày: “Cũng phải chưa thấy quá.”

      “Thang Á Nam ——” Trịnh Thất Muội muốn mắng người, ai muốn nhìn thân thể ta cơ chứ. Vẻ mặt vô cùng xấu hổ, tầm mắt cũng biết nên nhìn đâu mới tốt.

      Khóe mắt thấy được vết thương ở sau lưng ta, động tác né tránh nhất thời dừng lại. Nhìn sau lưng ta, vết thương lành hẳn, nhưng những vết sẹo cứ chồng chéo lên nhau trông dữ tợn.

      riêng gì vết thương lưng, bên sườn phải, còn có vết thương giống với vết thương mà nhìn thấy hôm nọ. Nhưng mà vì lúc đó vết thương lưng anhquá sau nên cũng hỏi.

      Thang á nam cầm quần áo mặc vào, cũng che khuất cả vết sẹo. Trịnh Thất Muội vì vậy mà thu hồi suy nghĩ, nhìn ta đầy bối rối.

      “Ngày hôm qua những người đó, có là do ——” giết.

      Từ kia đến bên miệng hai lần nhưng Trịnh Thất Muội thể ra được. nhìn Thang Á Nam.

      Thang Á Nam vẫn như thấy , cầm quần áo mặc vào. Xong xuôi hết rồi ta mới đến trước mặt .

      “Đúng thế nào? đúng thế nào?”

      Ách? Trịnh Thất Muội nhìn ánh mắt ta, cũng hiểu ta muốn cái gì.

      , giết mấy người kia?” phải đâu? Tuy rằng mấy người kia phải người tốt gì, nhưng mà họ cũng đáng tội chết chứ?

      Sắc mặt Trịnh Thất Muội trắng bệch, mấy ngày nay Thang Á Nam sớm về trễ, có phải là ra tay với mấy người kia ?

      Thang Á Nam nhìn , lúc này mặt ngập tràn vẻ dữ tợn. Rụt cổ, Trịnh Thất Muội cố chấp muốn biết đáp án.

      , mấy người đó là do giết phải ?”

      được lần đầu tiên, lần thứ hai liền đơn giản. Trịnh Thất Muội nghe thấy giọng run rẩy của mình, khuôn mặt nhắn trắng bệch, lui ra phía sau từng bước.

      Thang Á Nam nhìn vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi của , tiến về phía trước từng bước tới gần .

      Hết chương 287

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 288: Phán Tình cứu tớ


      Edit: Phương Tuyền

      Beta: Phong Vũ

      Thân hình cao lớn của ta khiến cảm thấy bị áp bách cực độ. ta lạnh lùng nói, giọng mang theo vài phần lạnh lẽo.

      “Em cảm thấy mấy người đó đáng chết?”

      “. . . . . .” Đáng chết hay ? Trịnh Thất Muội biết, nhưng dù sao đó cũng là mạng người, ràng là mạng người. Sáu mạng người cứ như vậy trong đêm đã còn.

      “Bọn họ, tội bọn họ đáng chết.”

      “Sao?” Mày Thang Á Nam hơi động, vết sẹo mặt ta giật giật: “Ý của em là, cho dù ngày đó bọn họ có giết em cũng đáng tội chết?”

      “Bọn họ, bọn họ vẫn chưa làm mà phải sao?” Trịnh Thất Muội nói cũng xong, chỉ cảm thấy sợ hãi: “ đến rồi phải sao? cứu tôi. Những người đó cũng ——”

      Thực sự đã gây ra thương tổn với , nhưng vẫn có chút khiếp sợ. Thực sự là sáu người kia đã chết.

      “Tôi hiểu rồi.” Thang Á Nam cười lạnh, nỗi sợ hãi của là vì cái gì: “Ý của em là, phải khi nào sáu người kia thực sự giết em, thì lúc đó em mới thấy những người đó thực sự đáng chết, đúng ?”

      “Thang Á Nam, bậy bạ gì đó?” Trịnh Thất Muội nghe nổi nữa: “Tôi có ý đó.”

      Những người đó phạm tội, đương nhiên là phải bị trừng phạt. Nếu tình là như vậy, lại là việc khác, nhưng tại phải vậy. biết bản thân sợ cái gì, nhưng trong đầu quả cảm thấy rối loạn.

      Vô cùng rối loạn. Thang Á Nam giết người.

      phải , mà đến sáu. Sáu mạng người cứ như vậy còn nữa.

      cảm thấy sợ hãi, người đàn ông trước mặt lúc này trở nên thật đáng sợ, ý nghĩ sợ hãi này khiến người bắt đầu run rẩy, biết phải làm sao mới được, nhìn người trước mắt, bước từng bước về sau.

      “Mặc kệ thế nào, giết người là đúng.” cất giọng yếu ớt, chính cngx xác định mình chỉ trích ta. Trịnh Thất Muội ngờ có ngày lại ở bên cạnh tên giết người, lại còn có quan hệ thân mật cùng ta.

      Giết người là đúng? Đôi con ngươi của Thang Á Nam như mắt chim ưng lộ ra vài phần tối tăm, nhìn Trịnh Thất Muội, đột nhiên bắt lấy tay , kéo ra ngoài.

      “Thang Á Nam, buông ra, có nghe , buông tôi ra.”

      Trịnh Thất Muội biết ta muốn làm gì, liều mạng giẫy giụa. Sức lực bằng ta, vẫn như cũ bị Thang Á Nam kéo xuống lầu, bước của dài bằng ta, gần như là bị ta kéo về phía trước.

      Ra cửa, bị ta nhét vào trong xe. Thang Á Nam nhanh chóng lên xe, đạp mạnh chân ga, xe phóng như tên bắn ra ngoài.

      Trịnh Thất Muội nắm chặt đai an toàn, dựa người vào cửa kính xe, vẻ mặt sợ hãi nhìn Thang Á Nam: “Tên điên này, thả tôi , có nghe ? thả tôi .”

      Thang Á Nam lạnh lùng trừng mắt nhìn cái, liền quay đầu tiếp tục chăm chú lái xe, ánh mắt đó làm cho Trịnh Thất Muội ngậm miệng, còn vết sẹo bên sườn mặt ta lúc này cũng gần hơn, nhìn càng rõ hơn. Càng nhìn càng khủng khiếp, càng nhìn càng sợ hãi.

      vẫn mắng ta, ta là xã hội đen. Làm sao có thể quên?

      lui người, biết Thang Á Nam ̣nh mang đâu, phải nhìn thấy cái gì. Càng biết ta muốn làm gì. Bị phát hiện việc ta giết người, ta phải sẽ giết diệt khẩu đấy chứ?

      Nghĩ đến khả năng này làm cho thân thể của càng lúc càng run rẩy hơn. câu cũng nên lời. Kéo chặt áo khoác của mình lại. Trong lòng trận rối rắm.

      Xe chạy rất nhanh, cuối cùng, nhìn cảnh vật hai bên, có chút quen mắt, nhớ đã qua nơi này lúc nào, xe dừng lại.

      Ánh mắt lướt nhanh vòng, ở bên đường nhìn thấy nhà hàng ngày hôm đó. Trịnh Thất Muội ta đưa tới đây làm gì.

      “Xuống xe.” Giọng Thang Á Nam vô cùng lạnh lẽo, dưới sự quan sát của ta, Trịnh Thất Muội run rẩy bước chân xuống xe.

      ta nhìn thấy động tác của , vươn tay bắt lấy cánh tay , kéo vào trong nhà hàng.

      Trịnh Thất Muội lúc này mới phát cửa dán giấy niêm phong, phía có đóng dấu của cảnh sát. là ý gì. Vì sao quán ăn Trung Quốc này lại bị cảnh sát niêm phong?

      Thang Á Nam cũng để ý, xé toạt giấy niêm phong, tiến lên đẩy cửa ra, nắm chặt cánh tay của dùng sức quẳng người . Cả người Trịnh Thất Muội ngã nhào vào trong.

      cố gắng giữ thăng bằng, ngẩng đầu nhìn phía trước. Thang Á Nam đưa mình tới đây làm gì.

      Nhìn một lượt, liền ngây ngẩn cả người, nhà hàng Trung Quốc trước mắt sao vẫn còn dáng vẻ của ngày đó? Bàn ghế ngổn ngang, đâu đâu cũng toàn bừa bãi. Bên chân là vết bãi máu lớn.

      Vết máu khô, lúc này thoạt nhìn vẫn khiến cảm thấy ghê rợn. có chút sợ hãi dời mắt , bàn, ở những chỗ khác cũng có rất nhiều máu.

      “Thang Á Nam?”

      xảy ra chuyện gì, vì sao ta muốn dẫn đến đây xem cảnh này?

      “Ngày đó chạy trốn, cả quán trọ này, ông chủ, bà chủ, còn có mấy nhân viên làm thuê ở đây đều bị những tên quỷ đen kia giết chết.”

      “. . . . . .” , thể nào. Trịnh Thất Muội lắc đầu, bịt miệng mình lại, thể tin những gì mình vừa nghe: “Vì.. vì sao?”

      “Bởi vì bọn họ cũng như , người Trung Quốc da vàng tóc đen.” Thang Á Nam trừng mắt nhìn , con ngươi lạnh lùng đỏ lên. Ngày đó, ta tấn công mấy tên quỷ đen kia, làm chúng hôn mê, sau đó vài tên tỉnh lại tức mà có chỗ trút nên ở lại theo dõi nhà hàng Trung Quốc này.

      Bọn chúng phải đối thủ của Thang Á Nam, nhưng lại là ác mộng đối với những người bình thường.

      Dùng sức nắm chặt cánh tay Trịnh Thất Muội, Thang Á Nam chỉ vào những vết máu trong nhà hàng, giọng luôn lạnh như băng mang theo vài phần tức giận: “Em có biết? Bà chủ kia bị bọn chúng bắn từng phát cho đến chết? Em có biết ông chủ kia bị đâm mười nhát đao, mỗi nhát đều chí mạng? Em có biết ở đây còn có người vừa làm vừa học năm nhất, cuộc sống còn chưa bắt đầu?”

      . . . . . .” Trịnh Thất Muội nghe nổi nữa, trong đầu lên khuôn mặt hiền lành của bà chủ ngày đó chỉ đường cho , còn tốt bụng giúp chạy trốn, vậy mà giờ còn.

      Bịt hai tai lại, Trịnh Thất Muội chịu nổi nữa, cả người run lẩy bẩy, muốn ra ngoài, Thang Á Nam ép phải mở to mắt. Bắt phải nhìn thật rõ hết thảy.

      “Em có biết ? Tất cả đều là do em. Là em gây ra.”

      Nếu chạy trốn, nếu làm loạn chạy vào cái ngõ kia, thì phát sinh những chuyện sau đó.

      phải. phải chết như vậy.” Trịnh Thất Muội muốn nhìn, muốn nghe, phải chết như vậy, phải lỗi của . có.

      Thang Á Nam nâng mặt lên, ép mở to hai mắt của mình ra mà nhìn, chỉ vào những vết máu đã khô trong quán: “Giờ thì cho tôi biết, mấy tên kia có đáng chết ?”

      Đừng . Đừng nói nữa.

      Trịnh Thất Muội thật sự nghe nổi nữa, dùng sức đẩy Thang Á Nam ra, bịt tai vùng chạy ra ngoài. Bởi vì chạy quá nhanh, lúc gần đến cửa xe thì bị trượt ngã một cái.

      Cả người ngã ngửa về sau, di động trong túi áo khoác rơi ra. Trịnh Thất Muội giống như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng cầm lên. Đầu ngón tay ngừng run rẩy, ấn mấy con số mà đã thuộc lòng.

      “Alo.” Giọng nữ trong sáng bên kia điện thoại làm cho lòng yên ổn lắng xuống, thấy Thang Á Nam đuổi theo phía sau, cầm điện thoại chút nghĩ ngợi mở miệng: “Phán Tình, cứu tớ ——”

      hại chết những người đó, có gây tội hại chết người, có, phải chết như vậy. phải chết như vậy.

      Cứu mạng ——

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Thành phố C, Trung Quốc.

      “Thất Thất cậu ở đâu?” Tả Phán Tình kêu lên: “Cậu mau cho tớ biết. Cậu ở đâu?”

      “Phán Tình, cứu tớ. . . . . .”

      “Cậu ở đâu chứ? Cậu cho tớ biết .”

      “Tớ ở Mĩ. Phán Tình, Phán Tình ——”

      Cuối cùng chỉ có thanh tiếng kêu lên, Tả Phán Tình lại nghe thấy giọng nói của Trịnh Thất Muội. nóng ruột, cũng nhớ mình đường, ngừng la lên với cái điện thoại.

      “Thất Thất? Thất Thất? Cậu , cậu ở đâu?”

      ấy nước Mĩ? Làm sao có thể?

      Bên kia điện thoại trả lời, rồi sau đó lại truyền đến những thanh vội vã. Tả Phán Tình trợn tròn mắt, nhìn điện thoại tay. Lúc này là hơn tám giờ tối.

      Trịnh Thất Muội ở Mĩ? Tết nhất, về nhà, chạy tới Mĩ làm cái gì?

      “Cứu tớ. . . . . .” Trong đầu lên câu nói của Trịnh Thất Muội, thanh kêu cứu yếu ớt, tràn đầy bất lực.

      nhớ Trịnh Thất Muội chưa bao giờ có biểu như vậy.

      Cho dù có bị gã đàn ông đầu tiên hèn hạ đá, cho dù Đỗ Lợi Tân bỏ mặc , cũng hề bộc lộ sự yếu ớt, bất lực lại còn bất đắc dĩ như thế.

      Thất Thất rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu ấy lại ở nước Mĩ? Cậu ấy rốt cuộc trải qua chuyện gì?

      Tả Phán Tình có chút hoang mang lo sợ. Nghe tiếng xe ̣ lui tới, còn chưa tới bảy giờ, xe ̣ đường cũng quá nhiều.

      Điều duy nhất có thể khẳng định chính là Trịnh Thất Muội xảy ra chuyện, hơn nữa là xảy ra chuyện ở Mĩ.

      Nước Mĩ? Nước Mĩ? Đại não chợt lóe lên tia sáng, nghĩ ra chuyện.

      Hiên Viên Diêu? Trịnh Thất Muội hình như có nói với , Hiên Viên Diêu quay về Mỹ.

      Trịnh Thất Muội ở Mĩ? Như vậy là ý gì? Hiên Viên Diêu đưa Trịnh Thất Muội đến Mĩ, phải ?

      Tả Phán Tình ́ gắng tỉnh táo lại, nhưng lại có cách nào bình tĩnh được. Đầu óc hỗn loạn, thầm nghĩ đến Trịnh Thất Muội xảy ra chuyện, hơn nữa là bởi vì mình.

      Đúng vậy, khẳng định việc này có liên quan đến Hiên Viên Diêu.

      Nếu phải bởi vì Hiên Viên Diêu, Trịnh Thất Muội làm sao có thể Mĩ? Thậm chí còn có khả năng. Hiên Viên Diêu trao đổi điều kiện với Trịnh Thất Muội. Lừa ấy Mĩ. Cho nên Trịnh Thất Muội mới có thể gọi điện thoại về nhà báo bình an. Cũng có thể trước mặt dối rằng ấy quay về thành phố C.

      Giờ thì sao? Vì sao Trịnh Thất Muội lại gọi điện thoại cầu cứu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Tả Phán Tình manh mối cũng có, hít sâu hơi, lấy di động gọi cho Cố Học Văn.

      Điện thoại Cố Học Văn tắt máy.

      “Đáng chết.” Tả Phán Tình nhịn được bi ai kêu lên. Đúng rồi, Cố Học Văn có nhiệm vụ khẩn cấp, làm sao mở máy được?

      Cố Học Văn liên lạc được, tại có thể tìm ai?

      Hiên Viên Diêu? Tả Phán Tình cũng quản, lật danh bạ tìm số điện thoại Hiên Viên Diêu. Di động quay số xong.

      Được, được lắm. Điện thoại Hiên Viên Diêu ở quốc nội thể hoạt động, vậy là ta ở Mĩ? Luôn luôn có thể liên lạc điện thoại sao? Như vậy, giờ có thể tìm ai? làm thế nào mới có thể tìm được Hiên Viên Diêu, bảo ta thả Trịnh Thất Muội?

      Hết chương 288

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 289: đừng lo lắng


      Edit: Phương Tuyền

      Beta: Phong Vũ

      Giờ tiêu chuẩn của Trung Nguyên là mười giờ tối.

      Kỷ Vân Triển mặc quần áo đơn giản màu trắng, nét mặt nho nhã thay đổi. Đột nhiên thấy Tả Phán Tình xuất trước mặt mình, vẻ mặt lên vẻ dịu dàng.

      “Phán Tình? Em phải ở Bắc Đô sao?”

      “Phải, em về chúc tết ba mẹ.”

      “Cố Học Văn về cùng em à?”

      có.” Tả Phán Tình cũng thật buồn bực, nếu Cố Học Văn cùng tốt rồi. nhất định sẽ có cách: “ ấy trong đơn vị có việc, nghe nhiệm vụ khẩn cấp gì đó nên em về một mình.”

      Giọng Tả Phán Tình rất , lúc này lại nhìn , trong lòng Tả Phán Tình vẫn cảm thấy áy náy như trước, thế giới này, người thấy có lỗi nhất chính là Kỷ Vân Triển.

      trả giá mọi thứ, nhưng lại thể đáp trả điều gì. Thậm chí trở về thành phố C, gặp mặt cũng là vì muốn hỏi số điện thoại Hiên Viên Diêu.

      Nghĩ đến đây, Tả Phán Tình thở dài, nói thẳng vấn đề: “Kỷ Vân Triển, có cách nào liên lạc với Hiên Viên Diêu ?”

      “Hiên Viên Diêu?”

      Kỷ Vân Triển sửng sốt chút, nhìn vẻ vội vàng trong mắt Tả Phán Tình: “Xảy ra chuyện gì? Em cần liên lạc với ta?”

      đừng lo, cho em biết là được rồi.” Tả Phán Tình thực sự khẩn trương: “Em có chuyện vô cùng quan trọng cần tìm ta.”

      “Em chờ chút.” Kỷ Vân Triển lấy di động ra, tìm số của Hiên Viên Diêu: “Đây, là số điện thoại của ta.”

      Tả Phán Tình chỉ liếc mắt cái, thân thể liền mềm nhũn ra: “Số này em cũng có, gọi rồi mà được.”

      gọi được? Kỷ Vân Triển có chút kinh ngạc: “Em gọi?”

      “Dạ.” Vẻ mặt Tả Phán Tình có chút vội vàng: “Kỷ Vân Triển, còn biết cách nào có thể liên lạc với Hiên Viên Diêu ?”

      lắm.” Kỷ Vân Triển nhìn Tả Phán Tình thản nhiên mở miệng: “Thực ra, trước tết đưa đơn từ chức rồi. Cũng đã đặt vé máy bay. Vài ngày nữa Thụy Sĩ.”

      Bây giờ đến phiên Tả Phán Tình kinh ngạc, hoảng sợ nhìn Kỷ Vân Triển: “, muốn Thụy Sĩ? công tác ở đó?”

      “Định cư.” Sau khi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn, Kỷ Vân Triển ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Qua mấy ngày này, nghĩ mình có thể quên , nhưng thực tế là thể.

      Sâu trong trái tim , càng nghĩ càng thể buông tay, càng thể quên được. Nhắm mắt lại, cũng chỉ hiện lên nụ cười xinh đẹp của Tả Phán Tình. Đó là loại đau. Đau vào tim, cắt được.

      Ở lại thành phố này, chỉ làm mình thêm rối rắm. Cho nên quyết định rời .

      “Định cư?” Tả Phán Tình ngơ ngác nhìn : “, cả nhà cùng ?”

      “Một mình thôi.” Kỷ Vân Triển khẽ nhếch khóe môi, vẻ mặt lại càng ôn hòa: “Phong cảnh Thụy Sĩ rất đẹp, muốn qua đó yên tĩnh chút.”

      Phong cảnh Thụy Sĩ rất đẹp ——

      Tả Phán Tình cắn môi, đột nhiên nên lời. Câu kia là , nơi mà người học thiết kế muốn nhất chính là Paris hoặc là Milan.

      Nhưng vẫn có chút chú ý đến Thụy Sĩ. Đất nước Bắc Âu yên bình đó ồn ào phức tạp. Trời xanh, mây trắng, tinh khiến đến gần như trong suốt.

      từng , muốn đến Thụy Sĩ hưởng tuần trăng mật. Ở nơi này thả lỏng thể xác và tinh thần, cái gì cũng nghĩ đến.

      Mà bây giờ, Kỷ Vân Triển lại muốn Thụy Sĩ?

      nên lời cảm xúc phức tạp trong lòng này là gì, đột nhiên cúi đầu, nghẹn ngào mở miệng.

      “Thật xin lỗi. Vân Triển. Thật xin lỗi.”

      “Nha đầu ngốc.”

      Kỷ Vân Triển muốn vỗ vỗ bả vai , cuối cùng vẫn chỉ bình tĩnh mỉm cười: “ Thụy Sĩ có liên quan đến em, em đừng nghĩ nhiều quá.”

      Nơi thể , thay . Thay mà ngắm từng cảnh từng cảnh đẹp. Tưởng tượng cảnh và hai người cùng nhau trải qua năm tháng ở một trấn nhỏ tại Thụy Sĩ. Mỗi ngày vẽ, rồi dạo.

      Từng ngày cứ bình yên trôi qua. Đó từng là mơ ước của .

      “Đúng rồi.” Kỷ Vân Triển thể nhìn nổi bộ dạng của lúc này, nhàng nói: “Em vừa rồi vội vã tìm Hiên Viên Diêu là vì chuyện gì? Em cho biết, có lẽ có thể giúp em.”

      ta. . . . . .” Tả Phán Tình nửa đột nhiên dừng lại, lắc lắc đầu: “ có gì. Lúc trước, em thiết kế cho Cố Học Văn đôi khuy tay áo, sau đó bị ta cầm . Lần này trở về, em muốn tìm ta lấy lại.”

      nợ Kỷ Vân Triển quá nhiều, muốn lại nợ thêm nữa. Điều đó sẽ làm cho có cảm giác càng áy náy càng khó chịu.

      Cuộc sống của sau này là của , và Cố Học Văn kết hôn, cho dù có chuyện gì, cũng là tìm Cố Học Văn, nên tìm Kỷ Vân Triển.

      “Cám ơn Vân Triển. Cám ơn hôm nay đã gặp em.”

      “Đừng khách sáo.” Kỷ Vân Triển rất thông minh. Biết dối mình. tìm Hiên Viên Diêu nhất định có chuyện khác, nhưng cũng muốn vạch trần lời nói dối của .

      Đã buông tay thì nên buông tay. cũng còn chút phong độ đó.

      “Em đây.” Tả Phán Tình đứng dậy, xách túi lên nói: “ bảo trọng.”

      Lần này là quá kích động, nên tìm đến Kỷ Vân Triển, làm cho bản thân càng áy náy. Rời khỏi quán cà phê, bước chút chần chừ. Trong lòng có hơi bối rối, nhưng lúc này càng cần phải rõ ràng.

      Người là Cố Học Văn, là vợ của Cố Học Văn, khó khăn của nên cùng Cố Học Văn giải quyết.

      Cho dù bây giờ ở cùng , cũng làm cho thất vọng. Lại càng làm lo lắng. Nhưng đường trở về nhà, Tả Phán Tình trong lòng vô cùng rối rắm biết phải làm sao.

      Trịnh Thất Muội nhất định phải cứu, nhưng giờ lại tìm thấy Hiên Viên Diêu. thậm chí biết tìm ai ngoài Cố Học Văn.

      Đầu óc vừa rối loạn, vừa khẩn trương. Xuống xe taxi, vội vàng đưa tiền xe, rồi rảo bước tiến vào tiểu khu.

      đúng, hẳn là nên đặt vé máy bay quay về Bắc Đô trước rồi mới quyết định. chừng lúc này Cố Học Văn quay về. có thể thương lượng với phải làm gì bây giờ chút.

      Bởi vì quá tập trung suy nghĩ, Tả Phán Tình chú ý đụng vào một người.

      “Thật xin lỗi.” giọng xin lỗi. Lướt qua người nọ tiếp tục bước về phía trước, thân thể bị người kia giữ lại, kéo về phía bồn hoa ở giữa tiểu khu.

      “A.” Tả Phán Tình hoảng sợ hô lên, đèn đường mờ mờ nhìn mặt người phía trước. Vừa định giãy giụa, lại bị người kia ôm chầm vào trong lòng.

      đợi thét lên, mùi quen thuộc lúc này len vào mũi, sau đó lời nói của bị người ta chặn lại.

      Hơi thở quen thuộc này, là Cố Học Văn, Tả Phán Tình hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Mở to đôi mắt, ánh mắt người đàn ông trước mặt hiện lên ý cười, cong khóe miệng nhìn , vẻ mặt tràn đầy vui sướng.

      Hàng mày cong vút làm thấy càng tuấn tú hơn. Muốn gì đó, nhưng môi vừa hé ra con rắn linh hoạt kia liền tiến vào. Từng chút từng chút một cắn nuốt nhịp điệu hô hấp của , môi của .

      Tâm trạng bất an lúc nãy đột nhiên bình tĩnh lại, nâng cánh tay lên ôm lấy . Thời tiết đầu xuân hơi lạnh, cơn gió thổi qua, Tả Phán Tình áp người vào lòng ngực của .

      Cảm nhận được chuyển động của , nụ hôn của Cố Học Văn càng thêm sâu. Bàn tay to lớn vòng qua siết chặt cái eo nhỏ nhắn của . Nụ hôn vừa chấm dứt, hơi thở hai người đều có chút gấp gáp.

      đằng hắng tiếng muốn thối lui, nhưng hề buông ra, tựa vào trán của , hai mắt chăm chú nhìn .

      “Gặp , hình như em vui?”

      vui? . phải vui, mà là cực kỳ vui. Tả Phán Tình chưa bao giờ trông mong Cố Học Văn xuất như bây giờ. Vươn tay dùng sức ôm thắt lưng , nhàng lắc đầu.

      “Em bất ngờ quá thôi.” rất bất ngờ, có nhiệm vụ, nghĩ lại trở về nhanh như vậy.

      “Thật ?”

      Hơi thở nam tính mãnh liệt phảng phất quanh chóp mũi của . Môi vuốt ve đôi môi đỏ hồng, mềm mại của , mút lấy hương vị ngọt ngào trong hơi thở của . thật ngọt, có chút nỡ buông ra.

      Cũng chú ý là ở bên cạnh bồn hoa tiểu khu, ôm thắt lưng của , lại hôn thật sâu.

      “Um. . . . . .”

      muốn thở nổi, Tả Phán Tình cảm thấy khó thở, cũng nỡ buông ra. Mặc cho ôm mình hôn rồi lại hôn.

      Rốt cuộc, cũng buông ra, Tả Phán Tình hơi lui ra khỏi lòng chút, mặt hơi hồng, hơi thở gấp gáp, trong lòng hờn dỗi, huých cái.

      “Đáng ghét.”

      “Là đáng ghét? Hay là thích?” Cố Học Văn cười đắc ý: “ vừa về nhà, nghe mẹ em quay về thành phố C. ngay lập tức mua vé máy bay chạy nhanh đến đây. Thế nào? Cảm thấy rất ngạc nhiên có phải ?”

      “Cũng chưa đến mức hoảng sợ.” Tả Phán Tình xem thường , vừa rồi đột nhiên kéo vào bồn hoa này, còn tưởng mình gặp phải côn đồ. Tim sợ tới mức muốn ngừng đập.

      “Dọa em sao?” Cố Học Văn hôn lên trán cái, tỏ vẻ trấn an: “ lên lầu, mẹ em ra ngoài, liền nghĩ xuống dưới chờ em.”

      “Xấu lắm.” Tả Phán Tình vỗ vỗ ngực, vẻ mặt hờn dỗi: “Lần sau được dọa em như vậy.”

      còn nghĩ em rất thích ra đây tạo ngạc nhiên cho em chứ.” Cố Học Văn bĩu môi, vẻ mặt có vẻ ai oán: “Nghe em tìm người hẹn hò. Còn cực kỳ thê thảm. Để bụng đói đến giờ.”

      “Hả?” Tả Phán Tình kêu lên: “ còn chưa ăn cơm sao?”

      Đã là mấy giờ rồi chứ?

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Thức ăn máy bay khó ăn quá. ăn.”

      “Vậy còn xuống dưới chờ em làm gì?” Tả Phán Tình kéo về nhà: “Trong nhà còn đồ ăn, em làm ít cơm cho ăn.”

      Dáng vẻ nóng như lửa đốt của làm cho Cố Học Văn mỉm cười, dùng sức rất nhanh nắm lấy tay , áp vào lòng ngực mình hồi. lộ ra tia cười xấu xa.

      đùa em thôi. đến một lúc, mẹ đã làm cơm cho ăn rồi. Ăn no rồi.”

      “Được lắm Cố Học Văn.” Tả Phán Tình mặc kệ. Tức giận lại cho đấm: “ giỏi lắm, học trò gạt em?”

      sự biết vợ lại khẩn trương như vậy.” Cố Học Văn né tránh nắm tay của , cười đến sáng lạn: “Chậc chậc, so với bản thân bị đói còn khẩn trương hơn nhỉ.”

      “Cố Học Văn.”

      Tả Phán Tình nói được, giơ tay lên thể đánh tới . Cố Học Văn chạy trốn sang bên cạnh. Thân thể vừa chuyển động kéo vào ngực.

      “Thực sự muốn đánh sao?”

      “Đương nhiên.” Tả Phán Tình dùng sức xem thường , ý cười mặt muốn giấu cũng giấu được: “Ai bảo khi dễ em.”

      “Như vậy mà gọi là khi dễ sao?” Cố Học Văn ôm thắt lưng , đưa lên lầu: “Lần sau sẽ cho em hiểu biết chút cái gì gọi là thể khi dễ.”

      “Cái gì chứ.” Tả Phán Tình nhịn được xem thường , nhưng lúc này lại nghĩ đến chuyện khẩn cấp khác, im bặt, vẻ mặt nghiêm túc.

      Hết chương 289

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 290:


      Edit: Phương Tuyền

      Beta: Phong Vũ

      Tả Phán Tình cứng người lại, trong đầu lên tiếng kêu cứu yếu ớt của Trịnh Thất Muội.

      ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt tràn đầy rối rắm: “Học Văn. Thất Thất xảy ra chuyện.”

      “Cái gì?”

      Vẻ mặt Cố Học Văn nghi hoặc mang theo tia khó hiểu, Tả Phán Tình gật đầu mạnh cái, đèn đường lờ mờ chiếu vào mặt của , khuôn mặt nhắn của còn vui vẻ như vừa rồi nữa, có chút tái nhợt.

      Nắm tay Cố Học Văn, thể che giấu tâm trạng áy náy: “Thất Thất bị Hiên Viên Diêu đưa Mĩ. Cậu ấy căn bản quay về thành phố C. Cậu ấy gạt em. Cậu ấy ——”

      Câu kế tiếp cần , Cố Học Văn hiểu được ý của .

      Hiên Viên Diêu mang Trịnh Thất Muội , muốn dùng Trịnh Thất Muội để uy hiếp Tả Phán Tình.

      “Điều kiện của Hiên Viên Diêu?”

      có.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Em tìm được Hiên Viên Diêu. Thất Thất hôm nay gọi điện thoại cầu cứu em. Em chưa từng nghe cậu ấy nói yếu ớt, bất lực như vậy. Học Văn, cậu ấy nhất định xảy ra chuyện. Bằng cậu ấy như vậy.”

      Trịnh Thất Muội là ai? Cho dù bị đàn ông bỏ mặc, cho dù bạn trai chia tay cũng đều có thể tự làm cho bản thân vui vẻ khoái hoạt. tại lại ——

      “Em bình tĩnh chút.” Cố Học Văn nắm cánh tay : “Trịnh Thất Muội với em ấy ở trong tay Hiên Viên Diêu sao?”

      Đây mới là trọng điểm.

      phải. Cậu ấy chỉ với em là cậu ấy ở Mĩ, cũng là cậu ấy ở trong tay Hiên Viên Diêu.”

      Cố Học Văn trầm mặc, ở Mĩ có nghĩa là ở trong tay Hiên Viên Diêu, đây là hai việc khác nhau. Ngày đó chuyện thế nào nhớ rất , Trịnh Thất Muội là tự nguyện ở lại.

      muốn đưa chịu. Cũng lý do thể ở lại.

      Ba mẹ Trịnh Thất Muội ở thành phố C an toàn lo lắng, vậy thì vì lý do gì?

      “Học Văn. Em lo cho cậu ấy quá.” lời nào, Tả Phán Tình nghĩ là thấy khó xử: “ , em Mĩ có được ? Em muốn cứu Thất Thất. Em sợ cậu ấy ——”

      Câu kế tiếp nói nên lời, ánh mắt Cố Học Văn trừng lên nhìn thật “hung ác”.

      “Em Mĩ? làm gì? Đến làm vợ Hiên Viên Diêu sao?”

      “Em. . . . . .” Câu kế tiếp nói nên lời, chỉ là thuận miệng thôi.

      “Em đừng lo quá.” Mắt Cố Học Văn nhìn lên lầu, Ôn Tuyết Phượng còn chờ bọn họ về: “Phán Tình, em bình tĩnh chút. Bây giờ chúng ta về đặt vé máy bay. Có chuyện gì chờ quay về Bắc Đô tính sau.”

      “Nhưng mà. . . . . .” lo lắng cho Trịnh Thất Muội.

      có nhưng nhị gì cả.” Cố Học Văn lắc đầu, hơn bất cứ lúc nào, lúc này phải bình tĩnh: “Em tin , Trịnh Thất Muội tạm thời có việc gì đâu, nếu ấy sự ở trong tay Hiên Viên Diêu như em nói.”

      “Nhưng giọng cậu ấy ổn. Em lo cho cậu ấy quá. Em ——”

      hỏi em, em có gọi điện thoại lại cho Trịnh Thất Muội xác nhận chưa?”

      “Hả?” Tả Phán Tình sửng sốt, vừa rồi quá sốt ruột, ngắt điện thoại của Trịnh Thất Muội liền luống cuống, thực sự gọi lại cho Trịnh Thất Muội.

      “Bây giờ, em gọi lại .” Cố Học Văn nhìn : “Tay ấy vẫn hoạt động được, có thể cầu cứu em, chẳng lẽ em nghĩ tới, thời gian này ấy còn có thể liên lạc với em vậy lên điều gì ?”

      Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, đúng vậy. tại nếu có khai thông tuyến điện thoại đường dài quốc tế, di động căn bản là thể dùng, Trịnh Thất Muội trong khoảng thời gian này vẫn có thể liên lạc với phải ấy trước đó vẫn ổn sao?

      chút nghĩ ngợi lấy di động ra, ấn số Trịnh Thất Muội, điện thoại có thể kết nối, nhưng có ai nghe.

      Tả Phán Tình từ bỏ, tiếp tục gọi. Đến lần thứ ba rốt cục cũng có người trả lời.

      Nhưng phải Trịnh Thất Muội, mà là giọng đàn ông.

      “Alo.”

      là ai?” Giọng có vẻ quen tai, như là nghe qua ở đâu rồi, Tả Phán Tình lúc này cũng lắm: “Trịnh Thất Muội đâu? đưa điện thoại cho Thất Thất nghe .”

      ấy ngủ rồi.” Giọng này phải là giọng của Hiên Viên Diêu, hình như là tay sai đắc lực bên cạnh ta ——

      là thuộc hạ của Hiên Viên Diêu? Thất Thất thế nào rồi? thả cậu ấy ra, có nghe ?”

      ấy sao. Hai ngày nữa về.” Thang Á Nam xong, cũng đợi Tả Phán Tình phản ứng liền ngắt điện thoại.

      “Alo. Alo.”

      Tả Phán Tình nóng nảy, mặc kệ có la thế nào, bên kia điện thoại cũng chỉ có tiếng tút tút liên hồi. Gọi lại, di động tắt máy.

      “Chết tiệt.” Tả Phán Tình thở sâu: “Là thuộc hạ của Hiên Viên Diêu, tại Thất Thất trong tay ta, ta Thất Thất ngủ.”

      “Điều này cho thấy Trịnh Thất Muội tạm thời có gì nguy hiểm.” Cố Học Văn bình tĩnh nói: “Em cần quá lo lắng.”

      “Làm sao em có thể lo lắng?” Tả Phán Tình hít sâu: “Thất Thất là bởi vì em nên mới rơi vào tay hai tên khốn kia. Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, em ân hận cả đời.”

      “Em bình tĩnh chút.” Cố Học Văn nhìn xung quanh: “ ấy ở Mĩ, em ở Trung Quốc. Em bây giờ căn bản muốn giúp cũng giúp được. Việc duy nhất em có thể làm là tỉnh táo lại. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”

      Tả Phán Tình nhìn Cố Học Văn, khuôn mặt tuấn mà góc cạnh ràng, hai má bị che phủ bởi đèn đường, đôi mắt đen láy như ngọc, lúc này mặt tràn đầy kiên định.

      Tay vịn bả vai của , giọng từ tính thản nhiên thốt lên từ đôi môi mỏng.

      “Bình tĩnh. tại trước tiên theo lên lầu, mẹ còn chờ chúng ta. Đừng cho mẹ biết, đặt vé máy bay. Ngày mai chúng ta quay về Bắc Đô. Sau đó nghĩ cách đưa Trịnh Thất Muội về.”

      Tâm trạng kinh hoàng cả đêm, rối rắm cả đêm. Đột nhiên liền yên ổn. Tả Phán Tình nhìn Cố Học Văn gật đầu mạnh.

      “Được. Em tin .”

      “Được rồi.” Cố Học Văn hôn lên cái trán trơn bóng của , giọng có hơi thả lỏng: “Đây mới là ngoan của .”

      “Cái gì chứ.” Tả Phán Tình xem thường , lại nhàng thở ra, sau đó cùng Cố Học Văn lên lầu: “Thất Thất đối với em rất quan trọng.”

      Là bạn tốt của , chị em tốt. Nếu Thất Thất bất hạnh, cũng vui.

      biết.” Cố Học Văn nắm chặt tay : “ để ấy xảy ra chuyện gì đâu. Được chưa?”

      “Dạ.” Mười ngón tay đan vào nhau, hai người cùng lên lầu.

      Lúc này thời gian còn sớm, nhìn thấy hai người cùng nhau vào, Ôn Tuyết Phượng nhàng thở ra, lại nhịn được trách móc Tả Phán Tình.

      “Cho dù con và Thất Thất tình cảm tốt nữa cũng nên về trễ như vậy chứ? Học Văn đến đây con còn chưa trở về.”

      “Mẹ.” Vẻ mặt Tả Phán Tình bộc lộ ý cười làm nũng: “Con và Thất Thất đã lâu gặp, nhiều chuyện muốn hàn huyên lát thôi mà.”

      “Con đó.” Lớn như vậy còn làm nũng, Ôn Tuyết Phượng liếc mắt nhìn Cố Học Văn cái, phát vẻ mặt hiện lên ý cười nhìn điệu bộ làm nũng của Tả Phán Tình. Trong lòng nhàng thở ra.

      Con gái thật sự hạnh phúc đối với bà mà , còn gì vui hơn.

      Bởi vì có Cố Học Văn bên cạnh, Tả Phán Tình luôn ́ gắng tỉnh táo, đặt vé máy bay, ngày mai theo Cố Học Văn trở về Bắc Đô.

      Trong lòng tuy vẫn lo lắng, nhưng vì có Cố Học Văn, cảm thấy an tâm hơn.

      máy bay, nhìn những đám mây trắng lướt qua ở bên ngoài, quay sang nhìn Cố Học Văn: “Sao lại tới đây? phải có nhiệm vụ sao?”

      sao.” Cố Học Văn lắc đầu: “An nhớ em, gọi điện cho em thì thấy tắt máy, gọi điện về nhà, mẹ em đến thành phố C. Em cũng thật là, sao lại đợi ?”

      có việc mà.” Tả Phán Tình nắm chặt tay : “Công việc quan trọng.”

      “Đúng vậy, em đúng là vợ tốt.”

      “Giờ mới biết sao.” Tả Phán Tình hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn có chút đắc ý: “ nghĩ một bông hoa nhài bé tao nhã trẻ trung như em đây lại rơi vào tay một ông chú như . biết vận khí mình tốt thế nào đâu.”

      là ông chú?” Chân mày Cố Học Văn hơi nhếch lên, đè thấp giọng : “Em là bông hoa nhài bé ?”

      “Chẳng lẽ đúng?”

      “Phải.” Cố Học Văn đến gần , giọng mang theo vài phần nguy hiểm: “Chờ trở về , sẽ cho em biết nội dung vở kịch nổi tiếng nhất hiện nay.”

      “Nội dung vở kịch gì?” Tả Phán Tình nhất thời phản ứng kịp.

      “Ông chú áp đảo hoa nhài .”

      “Khụ.” Tả Phán Tình ho khan, thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, tức giận trợn mắt trừng Cố Học Văn cái, để ý tới , quay mặt xem phong cảnh bên ngoài.

      Khóe môi Cố Học Văn cong lên, mang theo ý cười, nhưng nghĩ tới Hiên Viên Diêu, vẻ mặt nghiêm túc lại chút.

      ta ở Mĩ, còn ở Trung Quốc, nếu phải đấu, chỉ sợ dễ dàng như vậy. Kế duy nhất hiện nay, chỉ có thể mau chóng quay về Bắc Đô.

      . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . .

      Bắc Đô. Cố Học Võ sắp xếp đồ đạc. Ngày mai quay về thành phố C làm việc. Thân là thị trưởng, so với người khác càng phải làm gương cho binh sĩ mới được.

      Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ cửa, người bước vào là Uông Tú Nga.

      “Mẹ.” Có chút bất ngờ, lúc này Uông Tú Nga còn ở nhà.

      “Học Võ.” Uông Tú Nga nhìn con mình, có vẻ bất đắc dĩ, nhà người khác nhìn bà đều nghĩ bà hãnh diện vô cùng, xuất thân danh môn, lại gả cho người chồng tốt. Con cái giỏi giang lại hiếu thuận.

      Có ai biết, đứa con này ra cho tới bây giờ cũng nghe lời bà, từ đến lớn đều rất có chủ kiến, mặc kệ bà gì cũng nghe.

      theo chính trị là theo chính trị, bà là con gái một trong nhà, mình chèo chống xí nghiệp lớn mệt muốn chết. Vậy mà đứa con này tuyệt nhiên giúp đỡ, ngay cả chuyện kết hôn, ly hôn cũng với bà tiếng.

      Bà làm mẹ mà có cũng như . Quá bi ai?

      “Con thu xếp đồ đạc à?”

      “Dạ.” Cố Học Võ gật đầu: “Ngày mai con bay về thành phố C.”

      “Ngày mai con về sao?” Đến giờ mới ở nhà có vài ngày? Uông Tú Nga nhíu mày: “Học Võ. Con có thể ở thêm hai ngày nữa rồi hãy về được ?”

      “Có việc gì sao?”

      có gì.” Uông Tú Nga biết phải như thế nào: “Con bé bên nhà họ Lý, chính là con gái của bác Lý của con ấy. Năm nay nó tốt nghiệp tiến sĩ, vẻ ngoài khuê nữ xinh đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn. Mẹ nghĩ mọi thứ với con. . . . . .”

      “Mẹ.” Cố Học Võ chỉ biết: “ cần. Con tạm thời nghĩ đến việc kết hôn.”

      “Nhưng tuổi con cũng còn .” Uông Tú Nga thở dài: “Mẹ cũng phải thúc giục con, gia ̀nh gái này tốt lắm, hay là con thử gặp xem sao?”

      cần.” Cố Học Võ có hứng thú, đem đồ đạc cất vào va li, ngẩng đầu nhìn Uông Tú Nga: “Mẹ, con bận nhiều việc, chuyện này về sau cần sắp xếp cho con.”

      “Nhưng mà tồi.” Uông Tú Nga nóng nảy, lấy ảnh chụp Lý gia ra: “Đây, con xem, đây là ảnh của Lý. Xinh đẹp phải ?”

      Cố Học Võ căn bản muốn xem, nâng tay lên đẩy ra, nhưng lúc nhìn thấy người trong ảnh chụp kia sửng sốt chút. Oánh Oánh?

      Hết chương 290

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 291: Em hại chết họ


      Edit: Jade

      Beta: Phong Vũ

      Mái tóc dài, mềm mại rủ bên vai. Khóe nụ cười mỉm. Đó là Oánh Oánh?

      Trong nháy mắt, Cố Học Võ ràng cảm nhận được tim mình đập nhanh vài phần. Lòng bàn tay bỗng nắm lại rồi nhanh chóng thả ra. Cảm xúc trong mắt lúc này tia dao động cũng có. Lạnh nhạt nhìn tấm ảnh Uông Tú Nga đưa, nhàng đẩy ra.

      “Mẹ. Con có thời gian.” Giọng Cố Học Võ lãnh đạm đến mức ngay cả chính cũng ngạc nhiên: “Ngày mai con quay về thành phố C.”

      Người đó, thể nào. Mỉm cười để làm cho mình bình tĩnh. Trong lòng có chủ ý. Con của Lý gia? Vì sao trước đây chưa từng nghe thấy?

      “Học Võ?” Uông Tú Nga vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi? Thằng con mình còn nghĩ đến ấy?

      Cố Học Võ lên tiếng, sắp xếp đồ đạc của mình, bình tĩnh nhìn Uông Tú Nga.

      “Mẹ. Con còn có việc, con trước đây. Chiều cũng về ăn cơm đâu.”

      “Học Võ. . . . . .” Uông Tú Nga gọi con lại, muốn gì đó nhưng Cố Học Võ mất.

      Uông Tú Nga nhíu mày, nhìn bóng dáng con mà thở dài. Biểu này là gì đây? Chẳng lẽ nó cứ kết hôn như vậy sao?

      . Bà nhất định phải nghĩ cách khác. Trong lòng có sẵn chủ ý. Uông Tú Nga ra khỏi phòng Cố Học Võ.

      Cố Học Võ khỏi phòng mình, tới cửa hành lang, lúc ra cửa, Cố Học Văn và Tả Phán Tình vừa lúc trở về.

      .” Tả Phán Tình chào , hai người hình như vừa về, tay còn kéo hành lý.

      “Ừ.” Cố Học Võ thản nhiên lên tiếng trả lời, Cố Học Văn gọi lại.

      “Em có việc tìm .”

      “Chuyện gì?”

      đến thư phòng chờ em, em lập tức đến ngay.” còn muốn đưa Tả Phán Tình trở về phòng.

      có việc cứ .” Tả Phán Tình là chuyện gì, nhận lấy hành lý tay Cố Học Văn: “Em tự về phòng được rồi.”

      “Em mệt sao?” Cố Học Văn sợ bôn ba như vậy quá mệt: “ đưa em về phòng trước, rồi quay lại.”

      “Được rồi mà.” Tả Phán Tình lui từng bước ra sau, chỉ là từ cửa chính về phòng, đọan đường khá xa, cũng muốn về mình ấy chứ? Chưa kể còn nhiều hành lý nữa: “Em tự sắp xếp được, sao đâu. .”

      Cũng sợ Cố Học Võ chê cười.

      “Được rồi.” Cố Học Văn gật gật đầu, vỗ vai của : “Nếu em thấy mệt cứ nằm nghỉ lúc. Đến giờ cơm chiều gọi em.”

      “Uhm.”

      Tuy rằng từ ngày hôm qua Cố Học Văn dỗ dành nhưng Tả Phán Tình vẫn rất lo lắng cho Trịnh Thất Muội. Cả buổi tối ngủ ngon, máy bay cũng thể nào ngủ, đúng là có chút mệt mỏi.

      Thấy Tả Phán Tình trở về phòng, Cố Học Văn quay sang Cố Học Võ, khó nhìn thấy chìa khóa xe tay : “ phải ra ngoài?”

      “Có chút việc phải ra ngoài lát.” Cố Học Võ thản nhiên gật đầu, liếc mắt nhìn Cố Học Văn: “ thôi, trước tiên là về chuyện của em.”

      Vào thư phòng, Cố Học Võ sắc mặt ngưng trọng nghe Cố Học Văn xong, vô cùng bình tĩnh mở miệng.

      “Có chút khó khăn.”

      “Là sao?” Cố Học Văn hơi nhướng mày: “ thể đưa Trịnh Thất Muội về?”

      “Có thể.”

      Cố Học Võ gật đầu, mở máy tính của lên, tiến vào màn hình khởi động, sau khi nhập mật mã, thản nhiên liếc nhìn Cố Học Văn cái.

      “Nước Mỹ là đại bản doanh của Long đường, em muốn qua bên đó cứu người cũng phải được. Nhưng mà, phải ra mặt trực tiếp chống lại Long đường, đây là việc mà vẫn luôn tránh.”

      địch lại Hiên Viên Diêu?”

      “Cái này phải là vấn đề địch lại hay .” Cố Học Võ chờ kết quả nhìn Cố Học Văn: “Em hẳn là biết, Long đường ở Mỹ trăm năm. Vì sao có thể liên tục lớn mạnh, là bởi vì chủ nhân của bọn họ vẫn luôn phục vụ cho người Trung Quốc.”

      “Trong khoảng thời gian dài, những việc mà bọn họ giúp bảo hộ người Trung Quốc tị nạn em thể tưởng tượng được đâu.”

      Đem màn hình máy tính chuyển sang phía Cố Học Văn, Cố Học Võ cho xem: “Mỗi lần, lúc người Trung Quốc ở Mỹ cần trợ giúp, có người Long đường ra mặt trợ giúp bọn họ. chỉ có như thế, bọn họ còn phụ trách giữ gìn trật tự khu vực của người Hoa. Địa vị trải qua trăm năm tích lũy, khác với bình thường.”

      Kích con chuột hai cái, xuất ra mấy tấm ảnh, kích vào cho Cố Học Văn xem: “Ngay hôm trước. Có sáu người da đen chết ở tay Long đường. Bởi vì hôm đó là tết lịch, sáu người da đen này cướp sạch quán ăn Trung Quốc, giết chết năm người Trung Quốc.”

      Cố Học Văn nhìn thấy tấm ảnh. Đó tuyệt đối là do cao thủ gây nên, phát bắn chết mạng. Kỹ thuật bắn súng vô cùng chuẩn.

      “Long đường trong tháng rồi vừa cùng với ông trùm súng ống của bên Nga tiến hành giao dịch. Thu lợi trăm triệu. Sòng bạc ngầm của bọn họ thu nhập mỗi ngày cả đấu vàng, còn chưa họ còn nắm trong tay các giao dịch chợ đen của nước Mỹ. Nước Mỹ là đại bản doanh của bọn họ, nếu ta ra tay, chứng tỏ ta tuyên chiến với Long đường. Em biết hậu quả của việc này đúng ?”

      Từ hai tháng trước, vừa mới quấy rối việc mua bán của Long đường với người Đức. Cho nên Long đường mới quay sang giao dịch với người Nga.

      thân phận của Hiên Viên Diêu. Tuy rằng có cho người ở bên cạnh Hiên Viên Diêu, chẳng qua bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để ngã bài.

      sợ Long đường, nhưng có nghĩa là muốn trực tiếp chống lại. Như vậy cũng tổn thất . Càng có thể khiến cho Hiên Viên Diêu chú ý. Có lẽ ngay từ đầu có dự tính đem mục tiêu đặt ở người mình, cứ như vậy chắc chắn.

      “Chẳng lẽ em phải nhìn ta nghĩ cách tấn công Tả Phán Tình?” Cố Học Văn hừ lạnh: “Lúc trước bảo em gia nhập, cũng thực lực của chỉ tới đây, vô dụng như vậy.”

      Cố Học Võ bởi vì lời của mà tức giận, đóng màn hình lại, đứng lên nhìn chằm chằm Cố Học Văn: “Được thôi. Bây giờ em xuất ngoại, đưa người em phải cứu về, sau đó để Long đường biết người phía sau mà họ muốn tìm là . Rồi cùng chúng ta tuyên chiến.”

      Khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nhìn Cố Học Văn, vẻ mạnh mẽ mặt giảm vài phần: “Bây giờ phải làm sao?”

      “Long đường tháng sau giao dịch. Giao dịch này cho người theo dõi. Nếu có gì bất trắc, người thắng cuối cùng là . cho người động tay chân chút. Cho họ chút chướng ngại vật. Đến lúc đó họ bận quá, tự nhiên có thời gian quản chuyện của .”

      Đúng ? Cố Học Văn hoài nghi Hiên Viên Diêu có thể vì nguyên nhân này mà buông tay, Cố Học Võ lại đến trước mặt vỗ vỗ vai .

      “Em cần lo lắng quá. Thế lực Long đường càng lúc càng lớn. Nghĩ muốn đối phó với họ riêng gì chúng ta, còn có các tổ chức xã hội đen, chính phủ Mỹ. Nhân viên FBI mỗi ngày đều như con chó nhìn chằm chằm vào Long đường. Long đường càng mạnh, kẻ thù lại càng nhiều. Đến lúc đó có lẽ cần ta đối phó, người khác động thủ trước. Cho nên, em nóng vội làm gì?”

      Cố Học Văn thản nhiên gật đầu: “Trịnh Thất Muội đó. . . . . .”

      “Chẳng qua là . Em cho thời gian vài ngày, cho người đưa ta về.”

      Cố Học Văn nhàng thở ra: “Được.”

      Cố Học Võ nhíu mày, mi tâm giương lên: “Thực ra nghĩ em có thể tự mình đưa kia về.”

      biết tại thân phận của em thể ra nước ngoài.” Cố Học Văn xem thường cái. Nếu có thể xuất ngoại, lâu rồi, cần gì tìm Cố Học Võ.

      “Em muốn xuất ngoại đơn giản sao? Sau cuối tuần có đợt diễn tập liên hợp. Có bốn quốc gia tham dự. Trung Quốc cũng tham gia.”

      Câu kế tiếp cần , tin tưởng Cố Học Văn hiểu được.

      Cố Học Văn nhìn Cố Học Võ: “ bảo em viện cớ diễn tập đưa Trịnh Thất Muội về?”

      được sao?” Cố Học Võ vỗ vai : “Như vậy trực tiếp nhất, em có lý do, hơn nữa có thể cần chống lại Long đường.”

      cũng sợ Long đường, nhưng mà định mưu rồi sau đó hành động. Có thể bảo tồn thực lực từ từ đối đầu với Hiên Viên Diêu, phải rất tốt sao?

      Cố Học Văn trầm mặc, nghĩ tới lời của Tả Phán Tình với , Trịnh Thất Muội hai ngày nữa về, trước tiên có thể đợi hai ngày, nếu Trịnh Thất Muội về, Mỹ, cũng chỉ là diễn tập trao đổi?

      Điều này ra có thể, bằng thực lực của , hoàn toàn có vấn đề.

      Trở về phòng, Tả Phán Tình ngủ, mới buổi tối có ngủ ngon mà đáy mắt vòng thâm đen, Cố Học Văn nhàng thở ra, vô cùng may mắn là hôm qua đến thành phố C, cách khác với cá tính dễ kích động của Tả Phán Tình, rất có khả năng nhất thời suy nghĩ nôn nóng liền Mỹ.

      cần suy nghĩ chút, kế tiếp phải làm sao, lần trước có đưa được Trịnh Thất Muội về, lần này cũng thể lại để cho Hiên Viên Diêu đắc ý.

      . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . . . .

      Trịnh Thất Muội cảm giác ngủ lâu. Cảnh trong mơ hỗn loạn phức tạp khiến ngủ ngon. Mi tâm vẫn nhíu lại, cho dù là ở trong mơ mà người vẫn run lẩy bẩy.

      Thang Á Nam ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm của lúc lâu, mi tâm chau lại gần như có thể bóp chết con muỗi, nhìn người phụ nữ giường ngừng mê, líu ríu cực , nghe cái gì.

      Vẻ mặt lạnh hơn vài phần, đứng lên định rời , Trịnh Thất Muội lại lúc này đột nhiên kêu lên.

      “Đừng……”

      Sau tiếng thét kinh hãi mở mắt, ngồi bật dậy, tay ôm ngực, há miệng thở gấp.

      Cảnh trong mơ đáng sợ, đáng sợ. Có máu này, có mấy người, giống bóng đè quấy rầy suy nghĩ của , cảm giác mình gần như hít thở thông.

      Thoáng tỉnh táo lại, lúc này mới phát Thang Á Nam ngồi ở bên giường, thân thể bản năng lui về phía sau. Nhưng bởi vì ngồi giường nên ngã vào cái gối mềm mại.

      Lại ngồi dậy, nghĩ tới những cảnh đó trải qua trong mơ, lui người nhìn Thang Á Nam: “ cho tôi biết là tôi nằm mơ, những người đó có chết. phải tôi hại họ. Đúng ?”

      Lời của làm cho sắc mặt Thang Á Nam vốn đông lạnh lại càng xanh mét. Nhìn chằm chằm khuôn mặt sợ hãi của , ta chút khách khí mở miệng.

      “Sao? nghĩ mình lại hại chết nhiều người như vậy?”

      , phải tôi hại họ.” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Tôi muốn hại bọn họ. phải tôi.”

      phải em, nhưng mà do em gây ra.”

      Lời đơn giản trực tiếp đạp nội tâm kỳ vọng của Trịnh Thất Muội xuống địa ngục. ngừng lắc đầu: “ phải. phải tôi. liên quan gì đến tôi. phải tại tôi. phải ——”

      Cả căn phòng im phắt, Thang Á Nam chỉ nhìn , lời. Nơi này là khu Maryland ở đông bắc Washington, là trong những thành phố có tỷ lệ tội phạm cao nhất.

      Long đường chọn đây làm tổng bộ, chính là vì nguyên nhân này.

      ta có thể an ủi Trịnh Thất Muội, liên quan đến . Nhưng mà ta muốn.

      “Em hại chết họ.” Giọng lạnh như băng mang theo chỉ trích, gương mặt lạnh lùng ngưng trọng.

      Hết chương 291

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :