1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 277: được phép ly hôn


      Edit: Jade

      Edit: Phong Vũ

      Lúc Thang Á Nam trở về, liền thấy Trịnh Thất Muội ngồi bất động dưới đất, cũng biết ngồi bao lâu.

      Mi tâm nheo lại, ta rất nhanh tiến lại. Tay sờ vào trán : “Em làm sao vậy?”

      Trịnh Thất Muội ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt ta có chút quan tâm, lắc lắc đầu, muốn đứng lên, nhưng do ngồi lâu quá mà chân đều tê cứng.

      Thang Á Nam thấy vậy liền ôm lấy , đem ra ngoài phòng khách ngồi xuống.

      “Sao em còn chưa ?”

      ta ít nhất ba tiếng, chẳng lẽ trong ba tiếng này vẫn giữ tư thế ngồi như vậy?

      Trịnh Thất Muội bất động, tầm mắt vẫn ở mặt , trong đầu xuất ý nghĩ, đột nhiên mở miệng: “Thang Á Nam, đưa tôi Mỹ .”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình ngờ Cố Học Văn lại đưa đến công viên Hương Sơn. Bắc Đô liên tục đổ mấy trận tuyết, khắp nơi đều màu trắng xóa. Tuyết đọng lại đường lớn có người quét sạch nhưng mà đường có.

      Nhìn nhìn lại, xung quanh toàn màu trắng. Chẳng trách khi muốn ra ngoài, Cố Học Văn lại bảo phải thay áo lông, lại còn bảo phải đeo bao tay, khăn quàng cổ. Gần như là trang bị toàn bộ mới được ra cửa.

      “Đẹp .” Trẻ con lớn lên ở phương nam chính là như vậy, nhìn thấy tuyết cứ ngạc nhiên như người nhà quê. Cố Học Văn nhìn thấy khuôn mặt nhắn của chỉ lộ ra hai con mắt, cười cười: “ ra đẹp nhất là vào cuối tháng mười đến đầu tháng mười , thời điểm đó, lá đỏ đầy núi, nhìn rất hấp dẫn.”

      ?” Tả Phán Tình trước đây có nghe , lúc này nghe Cố Học Văn như vậy, trong lòng lại có chút mong đợi: “Sang năm lại đến xem.”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Em thích, sang năm chúng ta lại đến.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình đồng ý, nhưng lập tức lại nghĩ đến chuyện khác: “Đến lúc đó, chừng lại bận việc. Ra ngoài làm nhiệm vụ này, rồi diễn tập này. Còn có thời gian theo tiểu nữ này ngắm hoa ngắm cảnh đây?”

      Cố Học Văn đến gần , cái mũi giật giật, ngửi ngửi người mấy cái: “Kỳ lạ, buổi sáng đâu có ăn dấm đâu mà sao toàn mùi dấm chua thế này?”

      “Chết .” Tả Phán Tình mặc kệ, dùng sức đẩy ra: “ là chó hả? Ngửi người ta như thế, mới chua ấy.”

      Cố Học Văn từ chối cho ý kiến, lúc này cũng phải là lúc cùng Tả Phán Tình tranh luận, kéo tay chỉ chỉ phía trước: “ tới phía trước chính là Tĩnh Nghi Viên. Lúc này tuy thể ngắm lá đỏ nhưng mà vẫn có thể ngắm tuyết. Chúng ta thôi.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình chưa từng đến đây, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. theo Cố Học Văn đông tây.

      Cả ngày, ở đây vui chơi, thoáng chút hết ngày.

      Lúc muốn về hơn bảy giờ tối, Cố Học Văn đưa Tả Phán Tình ăn cơm Tây.

      Sắp đến Tết, khắp nơi đều tràn ngập khí Tết. đường cửa hàng treo, dán các câu chúc mừng năm mới. Tả Phán Tình tâm tình rất tốt, lúc này di động lại vang lên.

      Liếc nhìn Cố Học Văn cái, nhận điện thoại. Xe lúc này dừng lại trước cửa nhà hàng. Cố Học Văn xuống xe, vừa vặn cúp máy.

      Hai người vào nhà hàng ăn cơm, Cố Học Văn nhìn mặt , thản nhiên mở miệng.

      “Vừa rồi là Trịnh Thất Muội?”

      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu: “ ấy về thành phố C. Còn báo với em, Hiên Viên Diêu về Mỹ.”

      ?” Cố Học Văn có chút bất ngờ. Hiên Viên Diêu cứ như vậy mà sao, đúng là làm cho cảm thấy thở phào nhõm.

      “Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu: “ ra, mấy ngày hôm trước em còn có hẹn cậu ấy ra ngoài, cậu ấy có việc. Em có chút lo lắng sợ cậu ấy lại bị Hiên Viên Diêu khống chế, ngờ Hiên Viên Diêu lại quay về Mỹ. Còn cậu ấy tại cũng quay về thành phố C. Em có thể thở phào rồi.”

      Cố Học Văn từ chối cho ý kiến. Trong lòng cũng có dễ dàng tin việc Hiên Viên Diêu chịu từ bỏ. Nhưng mà hôm nay đưa Tả Phán Tình chơi, vui vẻ là quan trọng nhất.

      cần vì người liên quan mà vui. Ăn .”

      “Như thế nào là người liên quan?” Tả Phán Tình xem thường : “Thất, Thất là bạn thân của em, cậu ấy có việc, em là người đầu tiên đứng ra giúp cậu ấy. để cậu ấy bị người ta ức hiếp.”

      “Tình cảm của bọn em là tốt.”

      “Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật đầu: “Tụi em từ lớn lên cùng nhau, sau đó lại cùng học lên đại học học thiết kế. Khả năng của Thất Thất ra rất giỏi, nhưng mà cậu ấy lại thích cuộc sống làm. Ban đầu còn theo em làm ở công ty năm. Ông chủ đó đúng là rất biến thái, kết quả tốt liền quy cho thiết kế của bọn em bán được. Sau đó ngày nào cũng thúc giục bọn em thiết kế.”

      “Bọn em chịu nổi liền nghỉ việc, sau đó em tìm việc. Thất Thất cậu ấy muốn tìm nữa mà vay tiền ba mẹ mở của hàng , kinh doanh trang phục nữ cao cấp. Với con mắt nhìn đồ tốt, biết phối hợp, khách hàng quen rất nhiều. Việc kinh doanh về sau cũng tốt lên, hoàn toàn bỏ nghề thiết kế sang bên. Bây giờ cầu cậu ấy vẽ, cậu ấy cũng chịu.”

      ra là vậy.” Cố Học Văn gật đầu: “Chẳng trách bọn em tình cảm rất tốt”

      “Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật đầu: “Tốt rồi, ấy có việc gì, em cũng thở phào nhõm. Hy vọng mau chóng thoát khỏi quá khứ, tìm được tình mới.”

      Ánh mắt nhìn Cố Học Văn, đột nhiên nghĩ đến: “ phải có vài người em sao? Lần sau nhớ giới thiệu hai người cho Thất Thất.”

      Cố Học Văn còn chưa mở miệng , lại lập tức nghĩ đến: “Nếu là giống Đỗ Lợi Tân thay đổi thất thường như vậy quên . Cái loại đàn ông này đáng tin cậy.”

      “Em xong chưa?” Cố Học Văn nhìn bộ dạng đầy phẫn nộ của Tả Phán Tình: “Có thể ăn chưa?”

      Người phục vụ bưng khay đến, Tả Phán Tình bĩu môi, thu giọng lại bắt đầu im lặng ăn. Quên , dù sao Thất Thất có việc gì, hẳn là phải nhõm. Áp chế nội tâm có chút bất an kia. muốn mình tin Thất Thất có việc gì, nhất định .

      Nhưng mà nội tâm có chút áy náy. Nếu phải vì , Thất, Thất căn bản phải trải qua những việc này. quyết định nhất định phải vì Thất Thất làm việc gì đó. Lần sau lúc cùng Cố Học Văn gặp em tụ tập, nhìn xem có người thích hợp giới thiệu cho Thất Thất, cứ quyết định như vậy.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cố Học Văn quả nhiên chỉ nghỉ có ba ngày, sau khi ở cùng ba ngày liền lại quay về doanh trại.

      Thời gian ba ngày, đối với Tả Phán Tình mà quá ít. Cũng hiểu đây là cuộc sống phải đối mặt sau này, chồng thường xuyên vắng nhà, thỉnh thỏang về nhà cũng chỉ ở được hai ngày là lại .

      muốn làm mình quen nếp.

      Thời gian thoáng cái trôi qua, cũng gần đến tết lịch. Tả Phán Tình lần đầu tiên cùng ba mẹ trải qua Tết lịch nên có chút quen. Hơn nữa bởi vì vừa tới, ở Cố gia ít nhiều cũng có cảm giác hơi xa lạ.

      Như là biết tâm tư của , Trần Tĩnh Như sợ buồn chán, lúc có việc gì liền kéo ra ngoài. dạo khắp nơi. Qua vài ngày, đối với Bắc Đô cũng dần quen.

      theo Trần Tĩnh Như xem chung quanh, mua đồ tết…, thời gian ngày liền trôi qua rất nhanh.

      Trước giao thừa ngày, Cố Học Văn về nhà. Điều này làm cho Tả Phán Tình thực bất ngờ, vẫn nghĩ Cố Học Văn đến Tết cũng có cách nào trở về. Mà điều biết chính là Cố Học Văn vốn là có nghỉ.

      Nhưng nghĩ đến năm nay Tả Phán Tình lần đầu tiên ở Cố gia ăn Tết, sợ quen, cho nên trước tiên báo cáo với trung đoàn, điều chỉnh ngày nghỉ.

      Tả Phán Tình rất vui, tuy rằng trong lòng chuẩn bị kỹ cho việc Cố Học Văn về nhà ăn tết, nhưng mà lại trở về, làm cho lập tức cảm giác là lạ.

      Tuy rằng Trần Tĩnh Như đối với rất tốt, nhưng mà Cố Học Văn ở nhà, cứ luôn có cảm giác mình là khách ở Cố gia.

      Cố Học Văn về rồi giống như vậy, chỗ có , mới có cảm giác nơi này là nhà của .

      Chiều nay, Cố Học Võ và Cố Học Mai cũng về.

      Cố Thiên Sở tâm tình rất tốt, sắc mặt hồng hào. nhiều năm, mọi người trong nhà cùng nhau ăn tết, năm nay còn có thêm thành viên mới. Làm sao ông vui vẻ cho được.

      Nhưng mà đợi đến lúc ăn cơm tối, tất cả mọi người nhìn Cố Học Võ, phát chỗ bên cạnh vẫn còn trống.

      “Tâm Uyển đâu?” Buổi chiều phát ra. Còn tưởng rằng về phòng nghỉ ngơi trước. Thế nhưng cơm cũng ra ăn?

      “Đúng vậy.” Uông Tú Nga nhìn con mình: “Tâm Uyển có quay về Bắc Đô sao? Sao lại về nhà? Các con phải là ——”

      Lại cãi nhau nữa sao?

      Phần sau của câu đó tuy , nhưng người nào trong Cố gia vẫn hiểu được ý tứ của bà. Ánh mắt cùng nhau nhìn về phía Cố Học Võ, ngoại trừ Cố Học Văn và Tả Phán Tình.

      ấy về.” Cố Học Võ thản nhiên mở miệng, giọng đó giống như là chuyện thời tiết: “Con muốn với mọi người. Nhưng mà ở thành phố C nhiều việc, bận rộn công tác, nên quên chưa .”

      cái gì?” Cố Chí Cương có dự cảm con mình muốn gì.

      “Con với Kiều Tâm Uyển ly hôn. Thủ tục cũng làm xong rồi.” Giọng Cố Học Võ giống như là chuyện thời tiết thường ngày.

      “Keng” Cái chén trong tay Cố Thiên Sở rớt xuống bàn phát mạnh, hai mắt chút khách khí quét về phía Cố Học Võ.

      “Ly hôn? Thủ tục đều làm xong?”

      “Dạ.” Cố Học Võ ngẩng đầu nhìn ánh mắt mấy vị trưởng bối: “Chúng con ly hôn hơn tháng.”

      Cố Thiên Sở bật người đứng dậy, vươn tay chỉ vào Cố Học Võ: “ có bản lĩnh nhỉ? Lá gan lớn nhỉ? Muốn ly hôn cũng với người lớn chúng ta?”

      “Ba, ba ngồi xuống, đừng nóng giận.” Uông Tú Nga đứng lên muốn cái gì, lại bị Cố Thiên Sở trừng mắt lườm qua, sợ tới mức im lặng.

      tức giận? Ta có chết mới tức giận. Con dạy con giỏi đấy. Điều thứ 7 của gia quy Cố gia là gì? được ly hôn, nghiêm khắc thực chồng vợ, bạc đầu giai lão. Nó tại đây là làm cái gì?”

      Cố Học Văn nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt cũng có chút tán thành. Nếu kết hôn nên ly hôn. Muốn ly hôn cũng phải ba mẹ tiếng. quả quá tắc trách.

      “Ông nội.” Cố Học Võ đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Cố Thiên Sở: “Con với Kiều Tâm Uyển có cách nào tiếp tục sống chung với nhau. Cho nên con với ta mới ly hôn, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.”

      “Mọi người?” Cố Thiên Sở hừ lạnh tiếng: “Mọi người nào? Đúng là giỏi nhỉ? Trước đây lúc muốn kết hôn với Kiều Tâm Uyển, ta có khuyên sao? Ta Cố gia cho phép ly hôn. Giải thích kỹ lưỡng với , hiểu rồi. với Kiều Tâm Uyển cùng nhau cả đời. Lời của chính , tự mình dù sao vẫn còn nhớ chứ?”

      “Con nhớ.” Cố Học Võ gật đầu: “Nhưng mà tại tình huống giống vậy.”

      ngày cũng thể nhẫn nại với người phụ nữ kia, chỉ có thể ly hôn.

      Hết chương 277

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 278: Chị thay đổi rồi


      Edit: Jade

      Edit: Phong Vũ

      Nghĩ đến chuyện của Kiều Tâm Uyển, mi tâm Cố Học Võ nhịn được liền chau lại. Người phụ nữ kia, ngày cũng tiếp tục chịu đựng được nữa.

      “Tình huống giống? Tình huống gì?” Cố Thiên Sở trừng mắt với Cố Học Võ, hai mắt bốc hỏa: “Hèn gì mấy ngày hôm trước gặp ông Kiều, ông ta cứ lạnh lùng thèm chào hỏi mà bước . Cố Học Võ, cần người ta là cần sao, bảo ta phải để cái mặt mo này của ta ở đâu đây?”

      “Ông nội. Con với ta ly hôn rồi, chuyện này cho qua được ?” Cố Học Võ muốn nữa.

      “Cho qua?” Cố Thiên Sở tức mà có chỗ xả: “ xem ba mẹ, trưởng bối là cái gì? Ly hôn cũng cần quan tâm? muốn thế nào là được cái đó sao?”

      Cố Học Võ hứng thú ăn cơm, nhìn Cố Thiên Sở: “Ông nội. Cuộc sống là của chính con. Con ở bên Kiều Tâm Uyển có hạnh phúc. Ông đừng nữa được .”

      Cố Thiên Sở được, chỉ cảm thấy tức giận kinh khủng, vươn tay chỉ vào Cố Học Võ: “Cố Học Võ. ——”

      “Ba, đừng tức giận” Cố Chí Cường vội vàng hòa giải: “Mấy năm nay cuộc sống của Học Võ như thế nào ba cũng thấy rồi đấy. Nó quả có tình cảm với Kiều Tâm Uyển. Chia tay cũng tốt.”

      “. . . . . .”

      “Đúng vậy.” Uông Tú Nga tuy rằng đối với Kiều Tâm Uyển có ý kiến gì, nhưng mà con trai chị ta chính là vấn đề lớn nhất: “Học Võ vốn con bé, kỳ đổi góc độ khác để nghĩ, chia tay cũng tốt.”

      Cố Thiên Sở vẫn chưa nguôi giận: “Nếu , vì sao muốn kết hôn?”

      Cố Học Mai mực tập trung ăn cơm đột nhiên mở miệng.

      “Ông nội. Học Võ vì sao phải cưới Kiều Tâm Uyển, mọi người phải đều biết sao? tại hỏi điều này có ý nghĩa ?”

      Buông bát trong tay, vô cùng bình tĩnh nhìn Cố Thiên Sở: “Học Võ sống chung với Kiều Tâm Uyển hạnh phúc. Ông nội, ông có thể nghĩ chút, là mặt mũi của ông quan trọng hay là hạnh phúc của Học Võ quan trọng?”

      Phòng ăn đột nhiên im lặng lúc, mấy trưởng bối cũng chuyện. Nhất là Cố Thiên Sở, chuyện năm đó, ông cũng biết chút.

      Vẫn nghĩ rằng, Kiều Tâm Uyển là người rất phù hợp với Học Võ. tại xem ra, ông quá tự tin rồi. Thở dài, Cố Thiên Sở ngồi xuống, vẻ tức giận ban đầu chuyển thành bất đắc dĩ.

      cũng còn , làm việc phải suy nghĩ kỹ mà làm. ly hôn liền ly hôn, nghĩ tới ảnh hưởng của việc này đến con đường làm quan sao?”

      “Ông nội.” Cố Học Võ thực muốn nghe lời này: “Con nghĩ kỹ. Con được đến ngày hôm nay, đều là dựa vào thực lực của mình, lại cần dựa vào quan hệ. Người nhà họ Kiều nghĩ như thế nào nghĩ. Con sao cả, bọn họ nếu muốn gây khó dễ, cũng phải nhìn xem có thể gây khó dễ cho con .”

      “Được.” Cố Thiên Sở gật đầu, Cố Học Võ có loại chí khí này, cũng uổng là người họ Cố: “Quyết định con đưa ra, con được hối hận.”

      “Con hối hận.” Cố Học Võ có chút tự tin: “Chuyện này qua rồi, con thực muốn nghe nữa.”

      “Ba.” Trần Tĩnh Như đứng lên hòa giải: “Ba xem bây giờ năm hết tết đến, việc vui cũng đừng nữa.”

      “Đúng đó ba.” Uông Tú Nga cũng muốn thấy con mình chịu ủy khuất: “Học Võ trẻ tuổi như vậy là thị trưởng, còn lo gì lấy được vợ? Lần sau có mấy thiên kim tiểu thư tốt giới thiệu cho Học Võ.”

      cần.” Cố Học Võ lắc đầu: “Con tạm thời nghĩ đến mấy vấn đề này, làm cho các trưởng bối lo lắng là con sai. Mọi người ăn cơm .”

      Cố Thiên Sở vẫn thoải mái, nhưng mà nghĩ đến nhiều năm này Cố Học Võ cùng Kiều Tâm Uyển cứ trong ngoài bất hòa, mà thở dài, bất đắc dĩ ngồi xuống, ánh mắt thản nhiên liếc Cố Học Võ cái.

      “Biết sai là được. Ly hôn ly hôn rồi, ta cũng nữa. Sau này để mẹ thăm dò chút, có nào tốt tìm hiểu xem.”

      “Ông nội ——”

      “Cứ quyết định như vậy .” Cố Thiên Sở muốn nghe nữa: “Nếu chịu tìm hiểu, tại lập tức tìm cho ta để kết hôn .”

      “. . . . . .” Cố Học Võ trầm mặc, cuối cùng lựa chọn vùi đầu ăn cơm, lời.

      Khi ông đồng ý, mấy trưởng bối cũng chuyện. Tả Phán Tình lặng yên tiếng động trắng bệt quay mặt liếc Cố Học Võ cái. Cái gì mà, ly hôn liền ly hôn, chút vẻ hối hận cũng có. Thực đáng cho Kiều Tâm Uyển.

      Lại càng đáng giá chính là thái độ người nhà họ Cố, giống như chuyện Cố Học Võ ly dị là chuyện tốt, vậy mà có ai vì Kiều Tâm Uyển lời, là bi kịch.

      biết ngày đó lúc và Cố Học Văn có mâu thuẫn, người nhà họ Cố có giống như vậy .

      Im lặng ăn cơm xong, muốn cùng Cố Học Văn trở về phòng, lại dẫn ra cửa.

      “Lại muốn chơi à?”

      phải buổi chiều vừa về à, cần nghỉ ngơi chút sao?

      phải chơi.” Cố Học Văn mở cửa xe cho lên: “Bọn Tống Thần Vân đều về rồi, ngày mai phải đón giao thừa nên mọi người hôm nay tụ tập.”

      “À.”

      ra là như vậy. Tả Phán Tình nhìn trộm cái, nghĩ đến lần trước nhìn thấy phản ứng của Trầm Thành: “Trầm Thành cũng tới?”

      “Ừ có.” Cố Học Văn vẻ mặt thay đổi: “Sao vậy? Em sợ giận hả?”

      phải.” Thấy ngày đó kích động như vậy, kỳ vẫn sợ có thể vì tức giận mà đánh Trầm Thành. Hôm nay còn có thể cùng nhau tụ tập. là bất ngờ.

      “Em rất đúng, chuyện liên quan đến .” Sau khi Kiều Tâm Uyển ly hôn ở bên ai cũng liên quan đến . Trầm Thành là người rộng lượng, nếu cậu ta nghĩ kỹ rồi cũng có lập trường ngăn cản.

      “Vốn là vậy.” Tả Phán Tình ra còn bội phục Trầm Thành: “ Thẩm Thành có phải trước kia thầm mến Kiều Tâm Uyển rồi ? Nhưng Kiều Tâm Uyển lại gả cho của . Cho nên ta ——”

      biết.” Cố Học Văn gần đây có thời gian liên lạc với cậu kia: “Em đừng hỏi .”

      Cũng đúng, Cố Học Văn vắng nhà thường xuyên, làm sao mà biết được? Tả Phán Tình cũng hỏi, nhìn thấy xe quanh quẹo phi nhanh đường.

      Tả Phán Tình theo Cố Học Văn xuống xe, mới phát đây là hội sở. Dưới tầng ngầm là quán bar. Tầng 1 là đại sảnh. nữa là khu vui chơi với đủ các loại trò chơi được thiết kế đầy đủ.

      Hình như Cố Học Văn đối với nơi này rất quen thuộc, dẫn trực tiếp lên tầng tám. Trong phòng. Tống Thần Vân cầm micro hát, nhìn thấy hai người đến phất phất tay nhưng vẫn ngừng hát.

      Theo ánh đèn lờ mờ tùy ý nhìn lướt qua, Tả Phán Tình phát mấy người Hồ Nhất Dân, Đỗ Lợi Tân đều đến đây. Đối với Đỗ Lợi Tân, có thiện cảm. Nghĩ đến việc ta làm với Trịnh Thất Muội, Tả Phán Tình muốn cho ta hai cú đấm.

      Đưa mắt nhìn Trầm Thành, vô cùng bất ngờ chính là, Kiều Tâm Uyển ngồi bên cạnh ta.

      Nhìn thấy đến, Kiều Tâm Uyển cười cười với , vẻ mặt rất là bình tĩnh. thời gian gặp, cảm giác Kiều Tâm Uyển hình như có chút khác khác. Nhưng khác ở chỗ nào cũng được, dù sao cũng giống.

      Cũng để ý đến Cố Học Văn, trực tiếp đến bên cạnh Kiều Tâm Uyển ngồi xuống, cười cười với chị ta: “Chào chị, ngờ chị cũng đến.”

      “Ừ. Vừa vặn có việc gì, nên tới thôi.” Kiều Tâm Uyển cười đến thực nhu hòa. Tả Phán Tình đột nhiên phát ra Kiều Tâm Uyển khác ở chỗ nào.

      Trước kia mỗi lần nhìn thấy Kiều Tâm Uyển, đều cảm giác người chị ta có cái gì đó sắc bén. thẳng ra chút là vênh váo hung hăng. Chị ta vốn là tiểu thư khuê các, các cử chỉ đều tao nhã.

      Khí thế người cũng chừng mực, nhưng mà tại nhìn chị ta cái vẻ sắc bén bớt ít, người nhu hòa hơn. Cảm giác rất dễ dàng gần gũi.

      “Chị thay đổi nhiều .” Tả Phán Tình thể xúc động: “Hấp dẫn hơn.”

      “Em cũng thay đổi.” Kiều Tâm Uyển nhìn Tả Phán Tình, trước kia nhìn có cảm giác giống như là bé hạt tiêu, tại người có nhiều phần phẩm chất nữ tính đặc biệt, có thể thấy, và Cố Học Văn cũng tồi.

      ?” Tả Phán Tình cảm giác: “Có phải thay đổi xấu ?”

      “Từ xấu thành tốt.” giọng thuộc về nơi này vang lên, quay đầu, Kiều Kiệt cũng biết đến từ khi nào ngồi bên cạnh Tả Phán Tình nhìn .

      “Em mà biến thành xấu , Học Văn cần em, em có thể ở bên .”

      “Kiều Kiệt.” Nhìn thấy ta người mặc tây trang cravat khuôn mẫu, mà sao đạo đức vẫn có sửa vậy?

      cơ hội này.” Cố Học Văn kéo áo đẩy ta sang bên cạnh, ngồi xuống giữa Tả Phán Tình và ta, ánh mắt mang theo chút thù địch: “Chú ý ít giao tiếp với người phụ nữ của tôi.”

      Học Văn.” Kiều Kiệt đổi giọng: “Nghe quay về doanh trại? Vào Lợi Kiếm? Nơi đó chính là tập thể ma quỷ. chắc là nhiều thời gian ở cùng Phán Tình phải ?”

      “Đó là chuyện của tôi.” Cố Học Văn trừng mắt với ta, kéo Tả Phán Tình vào trong ngực mình. Nhìn về phía Kiều Kiệt, ánh mắt có chút muốn chứng tỏ ý ra oai: “Tôi thời gian ở cùng Phán Tình, ấy cũng ở bên

      “Tự tin vậy sao?”

      “Đúng vậy.” Tả Phán Tình xem thường : “Kiều Kiệt, mau tìm người phụ nữ kết hôn . Đừng gây tai họa nhân gian.”

      “Em lời này làm rất đau lòng.” Kiều Kiệt ôm ngực, vẻ mặt có vẻ đứng đắn: “ biết bao nhiêu phụ nữ quỳ gối dưới chân , nếu cùng người phụ nữ kết hôn, những người phụ nữ kia thương tâm mà chết?”

      “Nhàm chán.” Còn tưởng rằng bản chất ta trưởng thành, ngờ vẫn là cái bộ dạng này. Tả Phán Tình là hết nổi.

      Kiều Tâm Uyển bưng nước trái cây lên uống ngụm, nhìn em mình: “Kiều Kiệt, đừng đùa giỡn của quý giá.”

      “Em là đùa cho ấy vui vẻ thôi.” Kiều Kiệt nhìn Tả Phán Tình: “Em nhìn , vui vẻ ?”

      đợi Tả Phán Tình trả lời, Tống Thần Vân hát hết ca khúc, đến ngồi xuống bên cạnh Cố Học Văn: “Lão Đại đâu? Tại sao đến?”

      biết. Mấy người gọi ấy hả?”

      “Gọi rồi.” Tống Thần Vân nhún vai: “ ấy để xem tình hình. ấy ở nhà để làm gì?”

      biết.” Cố Học Văn lắc đầu, ăn cơm xong Cố Học Võ trở về phòng, cũng lúc này ấy làm gì.

      “Lão Đại thực có suy nghĩ.” Hồ Nhất Dân tiếp lời: “Đến thành phố C ấy là thị trưởng, sợ ảnh hưởng tốt nên đến. Giờ đều quay về Bắc Đô rồi mà cũng ra chơi chút. Mất hết cả hứng?”

      Mấy người nét mặt giống nhau, Cố Học Võ làm cụt hứng cũng phải là chuyện ngày ngày hai. Thời gian lâu tất cả mọi người cũng thành thói quen.

      Kiều Tâm Uyển hơi cắn môi, nắm chặt cái ly trong tay, khuôn mặt nhắn có chút tái nhợt, nhưng dưới ngọn đèn mờ nhạt ở trong phòng khó mà nhìn ra.

      Trầm Thành cảm giác được nên vươn tay yên lặng nắm lấy tay chị ta. Lúc muốn cái gì đó cửa phòng bị người ta mở ra. Cố Học Võ bước vào.

      Hết chương 278

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 279: Bị ma quỷ ám ảnh


      Edit: Phương Tuyền

      Edit: Phong Vũ

      Vũ: Cho ta trưng cầu dân ý, bây giờ ta nên edit Kiều Tâm Uyển là hay là chị ta đây? Chap này ta để nhé, mặc dù ta vẫn thích để chị ta hơn.

      Lúc này, trong phòng vip, tiếng nhạc vang lên, là bài ấy tôi. Cũng biết ai đã chọn bài này. có ai hát, giọng nữ trong trẻo nhẹ nhàng ngân nga, “ ấy tôi nên lúc chia tay mới quá lạnh lùng, lúc ôm tôi lại dề chuyên tâm” ——

      Lòng bàn tay Kiều Tâm Uyển lạnh ngắt, nhưng ngồi đây lại chỉ thấy nóng đến toát cả mồ hôi. Chẳng những nóng, còn ngồi yên, kích động muốn rời .

      Trầm Thành phải ta còn chưa về sao? Vì sao lại tới đây nữa?

      lúc rối rắm do dự, Trầm Thành lặng lẽ nắm lấy tay , động viên . liếc nhìn Trầm Thành, có chút cảm kích mỉm cười với ta.

      Động tác mờ ám của hai người vừa vặn lọt vào tầm mắt Cố Học Võ, lại vờ như thấy, chọn một chỗ gần đó ngồi xuống. Tống Thần Vân tiến tới choàng tay qua vai .

      “Lão Đại ơi lão Đại, thực là nể mặt. Tất cả mọi người đến rồi, mới đến, tự phạt ba chén, nếu phải hát bài.”

      “Đừng có quậy.” Cố Học Võ đẩy ta ra: “Muốn uống thì tự mà uống.”

      “Năm mới mà lẽ nào nể tình em sao.” Hồ Nhất Dân hùa theo nói: “Lão Đại, tết đến người ta lại già thêm một tuổi, qua đây , nhân lúc còn trẻ, tranh thủ thời gian vui chơi chút .”

      “Đúng.” Tống Thần Vân nhìn những người khác: “Ai đồng ý lão đại uống rượu giơ tay trái, ai đồng ý lão đại hát giơ tay phải. Đồng ý lão đại vừa uống rượu vừa hát, giơ cả hai tay.”

      Vừa xong, ngay lập tức Cố Học Văn giơ tay lên, đồng thời tay của Tả Phán Tình cũng giơ lên.

      Cố Học Văn vừa rồi vẫn nắm tay trái của Tả Phán Tình, sau đó bị đột nhiên giơ tay lên, vừa quay sang phải thì thấy Tả Phán Tình giơ cả hai tay lên.

      Hồ Nhất Dân thấy mình thì giơ tay phải còn Tống Thần Vân lại giơ tay trái, lập tức mặc kệ: “Như vậy là ăn ý rồi. Mấy người đừng có sợ chết như vậy chứ? Bảo lão đại hát bài làm sao?”

      Chỉ tay một lượt: “Hôm nay ai nể mặt đều phạt ba chén. uống được .”

      xong, Hồ Nhất Dân chạy tới xoành xoạch hơi chọn mấy bài hát. Vừa chọn bài vừa chỉ tay về phía mọi người: “Come come come, xem nào, ai muốn lão đại uống rượu, ai muốn lão đại hát ——”

      Bây giờ lại ăn ý, cả dãy người ghế đồng thời giơ tay: “Ca hát trước, uống rượu sau.”

      “Chính xác, đây mới đúng là em.” Hồ Nhất Dân vỗ tay, chọn mấy bài hay, trở lại chỗ ngồi, phóng microphone về phía Cố Học Võ.

      “Lão đại, giọng hát của em nghe rồi, hợp với mọi loại nhạc, mọi bài hát. Đừng em làm khó nha. Hát bài vui vẻ .”

      “Đừng ——” náo loạn. Cố Học Võ nhận microphone, mặt có chút kháng cự.

      “Hát một bài thôi mà.” Tả Phán Tình đánh bạo mở miệng: “Năm mới, mọi người đến đây chơi. Vui vẻ bao nhiêu. Sao lại mang khuôn mặt nghiêm túc thế? Muốn nghiêm túc sao về nhà mà nghiêm túc ?”

      ngay từ đầu đã thấy Cố Học Võ thuận mắt rồi, làm sao vậy chứ? Lúc nào cũng vậy, giống như kiểu người khác thiếu nợ ta mấy trăm vạn. Quân nhân ai cũng có điệu bộ như vậy sao?

      Đạo đức giả.

      “Phán Tình.” Cố Học Văn kéo chút, Tả Phán Tình mặc kệ. Kiều Tâm Uyển dù sao cũng ở bên Cố Học Võ ba năm, ly hôn là ly hôn, chút tình cảm vợ chồng cũng níu kéo. Kêu ta hát sao chứ?

      “Hát . Hát . Hát . Hôm nay ai cũng phải hát.” sợ đâu. Về cùng một nhà chính là người nhà. Nghĩ sao nói vậy. Có làm sao đâu?

      Cố Học Võ thản nhiên liếc Tả Phán Tình cái, lại nhìn Cố Học Văn, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, còn có vẻ vui sướng khi người gặp họa.

      Quay sang Hồ Nhất Dân và mấy khuôn mặt chờ mong, khúc nhạc dạo vang lên.

      Khóe miệng Cố Học Võ tự giác co giật. Hồ Nhất Dân thế nào lại chọn cho bài Hảo hán ca?

      Trừng mắt tức giận, Cố Học Võ đứng lên tới chọn bài hát, tìm hai lượt, thấy bài nào đặc biệt, tùy tiện chọn bài. Sau đó trở lại chỗ ngồi.

      Hồ Nhất Dân như chú chó nhỏ, đặt microphone vào tay ta: “Lão Đại uy vũ. Đây mới đúng là lão Đại chứ.”

      Khúc nhạc dạo lại vang lên, nhìn thấy Cố Học Võ cầm microphone, Tả Phán Tình vỗ tay, vỗ, những người khác cũng bắt đầu vỗ theo.

      Đột nhiên nhìn đến tên bài hát, Kiều Tâm Uyển chấn động chút. ́ ý lén nhìn Cố Học Võ cái, nhưng lại hề nhìn , ngồi quay lưng về phía , hướng về màn hình nhàng mở miệng.

      “Từng thật sự nghĩ rằng đời người cứ trôi như vậy, tâm hồn yên bình cự tuyệt lại đương đầu sóng gió. Ngàn lần muốn cắt đứt mối tình này nhưng lại thể, trăm xoay ngàn vặn nó vẫn cuốn lấy tôi…………”

      ta vừa cất giọng hát, Tả Phán Tình chấn kinh trong chốc lát, giọng hát tồi. Cố Học Võ thật nhìn ra lại có giọng hát hay như vậy. Lặng lẽ liếc Cố Học Văn cái, ý bảo cũng lên hát bài. Cố Học Văn bất đắc dĩ nhéo vào lòng bàn tay .

      ” Có người hỏi tôi em rốt cuộc tốt ở điểm nào? Nhiều năm qua tôi vẫn quên được. Gió xuân ấm áp cũng bằng nụ cười của em, người chưa từng gặp em thể nào hiểu được.

      Là ma xui quỷ khiến cũng được, là nhân duyên kiếp trước cũng được. Nhưng tất cả còn quan trọng. Nếu em có thể trở về trong vòng tay . Là vận mệnh an bài cũng được, là em ́ ý đùa cợt cũng chẳng sao. Nhưng tất cả còn quan trọng, nguyện ý cùng em đến chân trời góc biển……”

      Kiều Tâm Uyển nghe nổi nữa, thân thể vừa động đậy muốn đứng dậy bỏ . Trầm Thành lại kéo tay buông, quàng tay qua vai , đột nhiên áp sát mặt mình đến gần mặt của , nói khe khẽ:

      “Hai người phải đã ly hôn rồi sao? ấy hát gì cũng liên quan tới em phải sao?”

      Bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Kiều Tâm Uyển ra lời, đương nhiên liên quan. Làm sao có liên quan gì chứ? Còn có quan hệ gì sao?

      thích hát, muốn hát bài gì là tự do của , có chút quan hệ gì với . Nhưng có ý gì?

      Bị ma quỷ ám ảnh? Ba năm dài, còn nhớ mãi quên người phụ nữ đó. là bị ta mê hoặc?

      “Em sao chứ?” Trầm Thành trong mắt hiện lên vẻ xót xa, muốn nhìn tiếp bộ dạng của bây giờ nhưng lại biết phải làm sao. Kiều Tâm Uyển có lão đại thế nào, lão đại lại tổn thương biết bao nhiêu. thể nói lão đại sai hay thế nào.

      Mà là lão đại , điều này ai có thể thay đổi được.

      “Tôi sao.” Hít thật sâu, Kiều Tâm Uyển bắt mình phải tỉnh táo lại. Nhìn Trầm Thành mỉm cười: “Có thể vừa rồi uống nước trái cây quá lạnh. Có chút quen.”

      lấy cho em ít đồ nóng.” Trầm Thành vỗ vỗ bả vai : “Em bình tĩnh chút.”

      Bình tĩnh? Kiều Tâm Uyển nhìn Trầm Thành rời khỏi ghế. Thân thể ngồi yên bất động. Tả Phán Tình cảm nhận được biến đổi của , quan tâm nhìn .

      “Chị sao chứ?”

      sao.” Kiều Tâm Uyển gượng cười một chút, nhìn Tả Phán Tình nói: “ chọn bài hát sao?”

      muốn hát.” Tả Phán Tình kỳ có chút chờ mong, liếc Cố Học Văn cái, cũng nhìn , thè lưỡi, liền nghĩ ra một chuyện.

      “Em chọn bài, chị dâu có muốn hát bài nào ?”

      Vừa nói xong, lập tức ngây ra lát, Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ ly hôn, vậy thể kêu là chị dâu nữa.

      Kiều Tâm Uyển cũng ý thức được, nhìn về phía Cố Học Võ vẫn hát, sắc mặt có chút xấu hổ: “ gọi tôi Tâm Uyển được rồi.”

      “Tâm Uyển chị có muốn hát ? Em chọn bài giúp chị.”

      cần, tôi muốn hát.” Bài hát “ ấy tôi” rất hợp với tiếng lòng vừa rồi đã bật rồi. Vừa nãy hát, lúc này lại càng thích hợp để hát, tuyệt đối hát bài như vậy trước mặt Cố Học Võ.

      Đã ly hôn rồi, cầu xin tình của một cách thấp hèn như vậy.

      “Em sẽ chọn cho chị một bài, lại đây cùng song ca.” Tả Phán Tình tức giận trợn mắt trừng Cố Học Võ cái, bài hát “Bị ma quỷ ám ảnh” của gần hết, chọn bài, điên cuồng chọn liền mấy bài, chèn vào trước.

      Trở lại chỗ ngồi, đưa microphone cho Kiều Tâm Uyển: “Nào, người tiếp theo là chị.”

      “Cái gì?” Kiều Tâm Uyển biết chọn bài gì, vẻ mặt tỏ ra chần chừ.

      “Chị nhất ̣nh phải hát. Hát theo em là được.” Đàn ông là cái quái gì, thất tình là cái quái gì, đều chết . Làm phụ nữ, cũng cần phóng túng chút.

      Vừa vặn lúc này Cố Học Võ đã hát xong, bài tiếp theo vang lên .

      “. . . . . . . . . . . .”

      Cái tiết tấu kia làm cho mọi người trong phòng sửng sờ chút. Tả Phán Tình đẩy đẩy Kiều Tâm Uyển, ý bảo nhất định phải hát.

      “Chị cứ hát . Chị đừng có với em là chị biết hát nha.”

      Bài hát này rất lâu rồi, có cảm giác hẳn là ai cũng đã nghe qua?

      Biết, tất nhiên biết. Trước kia đã nghe qua, chỉ là chưa từng hát. Khúc nhạc dạo đã hết, Kiều Tâm Uyển theo thói quen lén nhìn Cố Học Võ, sắc mặt thay đổi, nâng ly rượu trước mặt lên uống.

      Thái độ khinh thường của khiến tức giận, chút nghĩ ngợi mà mở miệng.

      nói em xấu xa nên để rời xa, nói em ích kỷ, chỉ nghĩ cho tình của riêng mình. Từng cơn mưa xối xả cùng gió lớn thổi qua, cả người em nghiêng ngả muốn ngã gục……”

      Tống Thần Vân uống rượu cùng Cố Học Võ, thình lình nghe thấy giọng hát của . Rượu trong miệng liền phun ra.

      “Phụt ——”

      Rượu phun hết lên bàn trước mặt, một đống đồ bàn đều dính rượu, ngay lập tức nhận được ánh mắt khinh thường của những người xung quanh.

      có tiền đồ. Tả Phán Tình trừng mắt gay gắt nhất. Sao vậy? Phụ nữ thể thể hiện ý nghĩ của mình ra sao?

      Lầm bầm trong miệng, Tống Thần Vân thật đáng ghét.

      Cảm nhận được ánh mắt của Tả Phán Tình, cũng biết mình đã thất thố, Tống Thần Vân chạy nhanh tìm khăn tay lau khô.

      Hồ Nhất Dân cùng Đỗ Lợi Tân, thản nhiên liếc nhìn Kiều Tâm Uyển.

      Hồ Nhất Dân cũng có vẻ kinh ngạc, tay cầm chén rượu run run, thầm cảm thấy may mắn vì mình vừa rồi bưng rượu nhưng chưa uống, chừng cũng phun rượu văng lên đồ rồi. Đỗ Lợi Tân khóe môi hơi hơi cong lên, trong mắt dường như có ý cười.

      Lại nghĩ tới Cố Học Mai, ý cười vụt biến mất, thay vào đó lại thấy mất mát.

      Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình, bài là do chọn, vừa rồi cũng nghe và Kiều Tâm Uyển chuyện. Giờ nghe Kiều Tâm Uyển hát bài này, nhàng nhéo vào lòng bàn tay Tả Phán Tình cái.

      “Nghịch ngợm.” nghĩ người khác cũng như chắc? Thất tình đều tìm giải pháp này?

      “Hừ.” Tả Phán Tình trừng mắt, đến gần ta, nói nhỏ chỉ có hai người có thể nghe được: “Kinh nghiệm của em cho thấy, biện pháp này quả thực tồi, cực kỳ hiệu quả.”

      Phải ? Cố Học Văn từ chối cho ý kiến. Nhưng trong mắt lại toát ra ý cười. Tả Phán Tình này đúng là ——

      Hát được câu đầu tiên, liền có hứng hát tiếp. Tuy rằng giọng Kiều Tâm Uyển khô khan lắm nhưng hát lên cũng tệ lắm. Bởi vì tràn đầy khí thế.

      “Em rất độc, em rất độc, em rất độc, độc độc độc. càng nói càng quá đáng, em càng nghe càng hồ đồ——”

      Nhắm mắt lại, màn hình cũng nhìn nữa, Kiều Tâm Uyển càng hát càng nhập tâm. Trước mắt dường như lại lên khuôn mặt tuyệt tình của Cố Học Võ, lại càng hát to hơn. Rốt cuộc giọng hát của cũng khiến Cố Học Võ chú ý nhìn về phía .

      Hết chương 279

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 280: Sợ cậu mắc mưu


      Edit: Phương Tuyền

      Edit: Phong Vũ

      Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại, nhìn ra tâm trạng lúc này.

      Giọng của ra khá trong trẻo. Hát một bài như vậy nghe có chút quái dị. Lại bởi vì quá nhập tâm, làm cho người ta cảm thấy khó nghe.

      Tả Phán Tình quậy phá ồn ào, gõ gõ theo nhịp. Vẻ mặt tán dương nhìn Kiều Tâm Uyển. Cùng nổi loạn, tất nhiên còn có Kiều Kiệt, sau khi hết kinh ngạc, vẻ mặt tán thưởng nhìn chị gái mình. Tốt thôi, phụ nữ chính là phải như thế này.

      Cố Học Võ kia nhân phẩm có vấn đề suốt ngày chỉ biết khi dễ chị ấy. Hát bài Em rất độc này là đã rất nhẹ tay với ta rồi. Đúng ra phải hát bài Hận hận đến muốn giết chết kìa.

      Đối với trò đùa giỡn như vậy, Cố Học Võ có hưng thú tham gia. Buông ly rượu tay, vờ như thấy, đứng lên ra ngoài.

      Tả Phán Tình nhìn theo làm mặt quỷ, nhìn Kiều Tâm Uyển vẫn hát. Trong lòng bất bình thay , Cố Học Võ có gì giỏi giang chứ. Có người phụ nữ lòng ta như vậy, còn ghét bỏ cái gì chứ?

      Nghĩ đến vừa rồi hát bài “Bị ma quỷ ám ảnh”, ánh mắt chợt lóe sáng, cái tên kia ở ngoài có tiểu tam? Bị tiểu tam mê hoặc, thảo nào cần Kiều Tâm Uyển, biết người phụ nữ kia như thế nào nhỉ.

      Có xinh đẹp hơn Kiều Tâm Uyển ? Chắc phải.

      Lúc này Kiều Tâm Uyển hát xong, buông microphone, tất cả mọi người đều vỗ tay, mặt đỏ lên, có chút xấu hổ. Theo thói quen đưa mắt nhìn về hướng Cố Học Võ vừa ngồi, đột nhiên phát đã rời khỏi.

      Tâm trạng lập tức rơi xuống đáy cốc, nhắm mắt lại, thở dài, đứng lên rời . Tả Phán Tình chạy nhanh giữ tay lại.

      “Chị đâu vậy?”

      toilet.” Dường như biết Tả Phán Tình nghĩ gì, lắc lắc đầu: “Tôi sao, trang điểm xong trở lại.”

      Tả Phán Tình gật đầu: “Được. Chị còn chưa nghe em hát mà, được chạy.”

      Cái kiểu trẻ con trong lời chỉ làm cho Kiều Tâm Uyển muốn cười mà Kiều Kiệt cũng lên tiếng: “Tôi muốn nghe. Tôi muốn nghe xem giọng hát của Tả đại tiểu thư thế nào.”

      “Xí. Tôi đâu có hát cho nghe.” Tả Phán Tình khách khí trừng mắt, lấy hai cái microphone đưa cho Cố Học Văn người cái, xí ta cái thất tình cái gì chết . Trở lại ngồi bên cạnh Cố Học Văn.

      “Giữ thể diện cho em chút .”

      hát.” Cố Học Văn lắc đầu, nhìn thấy nét mặt chờ mong của , ánh mắt lướt qua màn hình. Pháo hoa? có nghe qua, nhưng nhớ rõ.

      đúng là đáng ghét.” Tả Phán Tình xem thường , đứng lên đổi một bài khác.

      “Bài này được ? Bài hát này lâu rồi mà.”

      “Em quý giá nhất?” Kiều Kiệt tấm tắc hai tiếng: “Đừng có buồn nôn như vậy chứ? Sợ người khác biết hai người ân ái thế nào sao. Đến mức này à?”

      “Đúng vậy, đúng vậy.” Tả Phán Tình ôm lấy cánh tay Cố Học Văn, vẻ mặt khiêu khích nhìn Kiều Kiệt: “Chúng ta chính là thích thể ân ái đấy, có ý kiến à?”

      dám.” Tả Phán Tình là con cọp cái. Nhưng điệu bộ hờn dỗi tức giận của của rất dễ thương. Kiều Kiệt phát tim mình lại loạn nhịp. Trong lòng vẫn có chút mất mát.

      Xì, thật là có tiền đồ.

      Cảm nhận được ánh mắt của Kiều Kiệt, Cố Học Văn kéo tay Tả Phán Tình, mắt nhìn màn hình, đột nhiên cất tiếng.

      “Giờ này sang năm, hẹn nhau tại nơi này.”

      “Hay hay hay.” vừa hát, Tống Thần Vân liền vỗ tay mấy cái.

      Tả Phán Tình cười cười, khiêu khích trừng mắt nhìn Kiều Kiệt, hát tiếp: “Nhớ mang theo hoa hồng, thắt cravat lên tưởng niệm.”

      “Thời khắc thương đẹp nhất, thật lòng cho mệt mỏi.” Cố Học Văn tìm được cảm hứng, đối mặt với Tả Phán Tình, hát vô cùng nhập tâm.

      “Sợ lắm men tình say đắm, có người người xinh đẹp mấy cũng tiều tụy. . . . . .”

      Giọng Tả Phán Tình phải là giọng nữ cao, thật thanh thúy, ít uyển uyển, có chút dịu dàng, nhưng có chút khác lạ, khiến người khác thấy hứng thú.

      Ánh mắt đối diện với Cố Học Văn, người câu ta câu hát rất vui vẻ.

      Giọng hát Cố Học Văn tuy rằng từ tính bằng ca thần, nhưng dễ nghe, giọng nam trung hát thật êm tai. Cùng Tả Phán Tình thanh thúy đáp xướng, kẻ xướng người họa. Phối hợp ăn ý, hoàn toàn có cảm giác là lần đầu tiên song ca.

      Kiều Kiệt vừa rồi là kinh ngạc, lúc này lại thấy ganh tỵ. Nếu Cố Học Văn và Tả Phán Tình nhìn xứng đôi thì cũng có gì để nói, nhưng hai người lúc này nhìn lại rất xứng đôi.

      Làm cho ta vốn cảm thấy suy nghĩ Cố Học Văn và Tả Phán Tình xứng đôi lúc đầu đều là sai. Tâm trạng buồn bực, xoay người sang chỗ khác uống rượu.

      . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cố Học Võ ra khỏi phòng, nhìn xung quanh, định tới phía bên kia hành lang hút thuốc, thì thấy Trầm Thành bưng khay tới, ở có mấy loại đồ uống.

      Có nước trái cây, có sữa, có trà sữa, nhưng có rượu.

      Hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Cậu qua lại với ta sao?”

      “Lão đại?” Trầm Thành sửng sờ chút, gật gật đầu: “Em cầu hôn ấy.”

      ta đồng ý?” Cố Học Võ giọng như là chuyện thời tiết.

      .” Trầm Thành lắc đầu: “ ấy vẫn suy nghĩ.”

      thấy người nên cân nhắc là cậu mới phải.” Cố Học Võ thẳng: “Trầm Thành, ta thích hợp với cậu.”

      “Em thấy vậy.” Trầm Thành lắc đầu, đối diện với đôi con ngươi bình lặng gợn sóng của Cố Học Võ: “Lão đại, em biết em làm cái gì.”

      “Cậu cần thấy ta đáng thương.” Cố Học Võ biết rất rõ, trong mấy cậu em này, Trầm Thành là người lòng dạ mềm yếu nhất: “Loại đàn bà lòng dạ độc ác kia căn bản đáng xót thương.”

      “Lão đại.” Khuôn mặt trẻ trung của Trầm Thành lên vài phần bất mãn, tay bưng khay run lên: “Hai người ly hôn, nên giữ chút khẩu đức.”

      Mặc kệ Kiều Tâm Uyển trước kia đã làm gì. Bây giờ đã ly hôn với Kiều Tâm Uyển, nói Kiều Tâm Uyển như vậy có vẻ thích hợp.

      “Khẩu đức là cho người có đức hạnh.” Cố Học Võ Trầm Thành vì sao lại cố chấp như vậy: “Trầm Thành, cậu còn trẻ, cậu có thể tìm được gái tốt hơn, ta thích hợp với cậu, cũng xứng với cậu.”

      “Lão đại.” Thẩm Thành thở sâu, ́ gắng bình tĩnh: “Em gọi tiếng lão đại, là do tình cảm em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em còn nhỏ, em biết em làm cái gì.”

      “Cậu biết sao? chỉ sợ cậu biết.” Cố Học Võ đối với gia cảnh của mấy cậu em này đều hiểu rất rõ ràng, kỳ vọng của ba mẹ Thẩm gia là cái gì, ta còn rõ hơn Thẩm Thành: “Mẹ cậu muốn cậu qua lại với ta đâu.”

      “Cuộc sống là của em, phải của ba mẹ em.” Trầm Thành đến chủ kiến cũng có, thì thật uổng phí danh xưng Trầm thiếu gia chốn kinh thành: “Lão đại, chuyện này đừng xen vào. còn như vậy, em nghĩ còn để ý Tâm Uyển, ghen nên mới nói như vậy.”

      “Ghen?” Cố Học Võ cảm thấy rất buồn cười: “Trầm Thành, cậu phải là say rồi chứ? Loại phụ nữ như vậy, có thể ghen với ta sao? là quan tâm cậu, muốn cậu mắc mưu ta.”

      “Vậy là cám ơn .” Trước khi Trầm Thành lên tiếng, giọng đã vang lên trước , Kiều Tâm Uyển đúng lúc ra, đứng trước mặt Trầm Thành, hai tròng mắt tức giận trừng Cố Học Võ.

      “Cố Học Võ. là gì của Trầm Thành? là ai ở Trầm gia? có tư cách gì mà đứng đây như vậy?”

      Vừa thấy Kiều Tâm Uyển, trong mắt Cố Học Võ lên vẻ chán ghét, nhưng nhanh chóng biến mất, vẻ mặt bình tĩnh nói.

      “Trầm Thành ở trong lòng tôi, cũng giống như Học Văn, là em của tôi. Tôi muốn em nhảy vào nước sôi lửa bỏng, muốn em gặp bất hạnh, thậm chí đau khổ cả đời.”

      “Đau khổ cả đời?” Kiều Tâm Uyển sự muốn hét lên, nhưng cuối cùng lại bật cười, vẻ mặt lạnh lùng.

      “Cố Học Võ, tôi biết tôi có khả năng lớn như vậy, có thể làm cho đau khổ cả đời?”

      Nét mặt Cố Học Võ tỏ ra chút hờn giận, đợi mở miệng, Kiều Tâm Uyển bước tới, oán hận trừng mắt nhìn : “Cố Học Võ, tôi nhắc nhở , chúng ta ly hôn rồi. Tôi làm cái gì, với ai, cần nhúng tay vào.”

      quan tâm phản ứng của Cố Học Võ, kéo Trầm Thành rời . Trầm Thành tay còn bưng khay, bị kéo , đồ uống khay liền văng ra ngoài ít.

      “Tâm Uyển.” Trầm Thành nhàng gọi , ánh mắt nhìn phía sau dãy ghế: “Chúng ta tiếp tục hát . mang cho em nước trái cây nóng này.”

      “Trầm Thành.” chịu nổi nữa rồi, phút cũng chịu nổi nữa. muốn rời khỏi nơi này. Đến nơi nào đó nhìn thấy Cố Học Võ, chỗ nào cũng được.

      “Đừng vì người liên quan mà tức giận.” Trầm Thành cất giọng thản nhiên, nhưng lại nói đúng trọng tâm: “Đừng lấy sai lầm của người khác ra trừng phạt bản thân. Đạo lý này, nghĩ em cũng biết.”

      Kiều Tâm Uyển sửng sốt chút, nhớ lại mấy hôm trước Trầm Thành nói với , Cố Học Võ ly hôn với , là Cố Học Võ biết điểm tốt của , người sai là Cố Học Võ, phải .

      Nếu vẫn đau khổ, rối rắm, còn Cố Học Võ căn bản có cảm giác, thì có đau khổ, cũng vô ích.

      Cố Học Võ sửng sốt chút, ràng là ngờ Trầm Thành lại như vậy, nhất thời tức giận, sắc mặt rất khó coi.

      Kiều Tâm Uyển lúc này đã tỉnh táo lại. Rời xa nhiều ngày bỗng nhiên nhìn thấy Cố Học Võ, thừa nhận vừa rồi giữ được bình tĩnh.

      cứ nghĩ Cố Học Võ ít nhiều cũng có chút quen, có chút mất mát, có chút hối tiếc sau khi ly hôn.

      Nhưng lại có, chút cũng có. quả thực rất khá, sống rất thoải mái. Có hay với đều như nhau.

      , còn hơn cả tốt. Bởi vì có , lại độc thân. Cuộc sống tốt mới lạ.

      Ngực lại nhói đau, thậm chí muốn lay Cố Học Võ, có phải với cuộc hôn nhân kia chút ý nghĩa cũng có?

      Trầm Thành dường như sợ lại nhớ nên cất bước tiến đến sau lưng , Kiều Tâm Uyển thở sâu, đúng rồi, đừng lấy sai lầm của người khác để trừng phạt bản thân.

      Bọn họ đã ly hôn, chút quan hệ cũng có. Tùy ta muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ. Xoay người toilet, đến đây chơi, nên vì một người đáng mà phá hủy tâm trạng của mình.

      Chính là như vậy.

      Trầm Thành đến trước phòng, ́ ý liếc nhìn Kiều Tâm Uyển, thấy xoay người rời , cho rằng vẫn buông tay được nên muốn , lúc thấy vào toilet khóe môi cong lên. Bưng khay vào phòng.

      Hết chương 280

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 281: Em nghĩ đến ai


      Edit: Jade

      Beta: Phong Vũ

      Cố Học Văn cùng Tả Phán Tình song ca hết bài, Hồ Nhất Dân cùng Tống Thần Vân liền vỗ tay.

      “Tuyệt vời, hát hay quá. Hát tiếp .”

      Tả Phán Tình lè lưỡi, liếc Cố Học Văn cái: “ tệ. Giọng hát cũng có thể so với ca thần ấy chứ.”

      “Quá khen.” Cố Học Văn làm sao nghe hiểu là trêu ghẹo : “Giọng hát của em cũng thua gì thiên hậu.”

      “Vậy ca thần có chịu cùng tiểu nữ hát tiếp bài ?”

      “Nghỉ ngơi chút .” Cố Học Văn chỉ chỉ mấy người khác: “Để bọn họ hát trước .”

      “Đừng nghen.” Hồ Nhất Dân đứng lên: “Hát hay hãy hát tiếp bài , em cũng ngại nghe hai người biểu diễn đâu.”

      “Cậu muốn nghe tôi hát.” Tả Phán Tình chọc lại, đem microphone bỏ xuống: “Thiên hậu hát mệt rồi, tôi nghỉ ngơi trước, chốc nữa lại đại chiến giang hồ.”

      “Mới cho chút ánh sáng mà tưởng là hào quang rỡ sao?” Cố Học Võ châm biếm : “Lát nữa đừng có mà kêu mệt đấy.”

      “Tôi đây thèm kêu.” Tả Phán Tình phập phồng cái mũi: “Tôi lúc trước là trùm có tiếng. Hát cả mấy tiếng cũng kêu mệt.”

      Hát bài, Tả Phán Tình lại nghĩ đến Trịnh Thất Muội, nghĩ đến lúc trước hai người đúng là cặp đôi có tiếng, nơi nào có có Trịnh Thất Muội. ấy tại quay về thành phố C, cũng biết thế nào.

      Cái tên mặt sẹo kia, nhất định khi dễ Thất Thất ít. Tuy rằng Thất Thất tính cách trông có vẻ cẩu thả, đối với việc gì cũng đều để ý, nhưng mà biết rất ràng, ấy có trái tim của phụ nữ, lại bảo thủ.

      Bị gã đàn ông như vậy khi dễ, nhất định rất buồn. Đều do tốt.

      lưng đột nhiên siết chặt, phục hồi lại tinh thần, phát bây giờ là Hồ Dân hát, quay sang liếc Cố Học Văn cái, đến gần bên tai .

      “Em vừa rồi nghĩ đến ai?”

      “. . . . . .”Tả Phán Tình có chút khó hiểu, quay sang nghi hoặc nhìn : “ cái gì vậy?”

      Trong mắt Cố Học Văn có chút u ám, lần trước Tả Phán Tình nghe đến ca khúc này thất thần, lần này lại như vậy. phải lâu như vậy rồi mà vẫn còn nghĩ về Kỷ Vân Triển đấy chứ?

      Há mồm muốn cái gì, Kiều Tâm Uyển lúc này trở lại, đến ngồi xuống bên Tả Phán Tình. Tả Phán Tình vội vàng tách tay Cố Học Văn ra, đến bên Kiều Tâm Uyển ngồi xuống.

      “Sao rồi? Có phải bị khó chịu ?”

      “Cám ơn em.” Kiều Tâm Uyển cười yếu ớt với , mặc kệ thế nào, Tả Phán Tình là người con rất có lòng. Chẳng trách Cố Học Văn lại thích như vậy.

      cần cám ơn. Em còn giúp chị chọn bài nữa đấy. Chúng ta có thể cùng nhau hát.”

      “Sao?” Tả Phán Tình ấn bài người hát làm cho Kiều Tâm Uyển có chút chống đỡ được. thay đổi nhanh quá.

      “Bài tiếp theo là đến rồi.” Tả Phán Tình mắt nhìn màn hình. Phát Hồ Nhất Dân hát. ta vậy mà lại hát bài khi tình là quá khứ. Vẻ mặt né tránh, rất nhanh lại khôi phục bình thường.

      đến trước đầu máy bắt đầu tìm bài hát rồi nhanh chóng quay trở lại, Hồ Nhất Dân cũng hát xong, vô cùng bá đạo giật microphone vào tay mình và Kiều Tâm Uyển, mỗi người cái.

      “Đến đây, cùng hát .”

      “Phán Tình?” chọn bài nào vậy? Kiều Tâm Uyển còn chưa có nhìn thấy.

      sao đâu.” Tả Phán Tình nháy mắt với : “Bài hát này em tin chị nhất định hát.”

      Chị em hãy đứng lên?[1]

      đợi Kiều Tâm Uyển phản ứng, Tả Phán Tình bắt đầu hát. Sau khi hát được hai câu lại đẩy Kiều Tâm Uyển cái, ý bảo ấy và mình cùng nhau hát.

      “Mười gã đàn ông, bảy tên ngốc, tám tên ngu, chín tên hư hỏng. Vẫn còn có người hiền lành. Các chị em ơi xông lên……”

      Kiều Tâm Uyển bị động hát theo Tả Phán Tình, sau đó cũng tự mình bắt đầu hát. Ánh mắt lại nhìn ra cửa. Vừa rồi từ trong toilet ra, có thấy Cố Học Võ đứng ở đầu hành lang khác hút thuốc.

      chỉ liếc mắt cái liền chuyển tầm mắt, trở về phòng, nhưng mà Cố Học Võ còn chưa vào, hay là rồi sao?

      Tả Phán Tình lại vỗ cái, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, chuyên tâm hát. Tả Phán Tình đem cái câu chị em chị em đứng lên kia hát vô cùng lớn tiếng. Kiều Tâm Uyển có chút muốn cười, lại có chút muốn khóc.

      Cá tính của Tả Phán Tình hay, muốn la liền la, muốn khóc liền khóc. Cùng ấy hát xong bài, buông micro xuống.

      “Chị hát nổi nữa, em tha cho chị .”

      “Mới vậy chịu thua?” Tả Phán Tình lắc đầu: “ có bản lĩnh. Thế nào cũng phải hơn hai bài để làm mấy người họ sợ chút.”

      cần.” Kiều Tâm Uyển ngồi xuống, ánh mắt nhìn những người khác trong phòng. Sau khi điên lần đầu tiên, lần thứ hai còn kinh sợ nữa rồi. Đỗ Lợi Tân cùng Tống Thần Vân uống rượu, Kiều Kiệt cùng Hồ Nhất Dân chơi đoán số.

      Cố Học Văn nghe Tả Phán Tình hát, quay sang, Trầm Thành cười với . Khuôn mặt tươi cười tràn đầy ánh mặt trời. Kiều Tâm Uyển đột nhiên thả lỏng. Nhìn Trầm Thành, mỉm cười,

      “Cậu có muốn hát với tôi ?”

      “Ừ.” Trầm Thành rất bất ngờ. Trong khoảng thời gian này quan hệ giữa ta với Kiều Tâm Uyển vẫn chỉ ở giai đoạn bạn bè, ta muốn tiến thêm bước nhưng Kiều Tâm Uyển lại lui bước.

      Lúc này nghe muốn cùng mình hát, ta rất vui. Nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em muốn hát bài gì?”

      “Chờ chút.” Kiều Tâm Uyển nghĩ đến bài hát nghe xe của Trầm Thành liền đứng dậy chọn bài hát.

      Tả Phán Tình nhân cơ hội này thở hổn hển, uống nước, lúc quay sang lại phát sắc mặt Cố Học Văn có chút khó coi. biết làm sao vậy: “ khó chịu hả?”

      Cố Học Văn muốn cái gì Kiều Tâm Uyển chọn xong bài hát, đến ngồi xuống bên cạnh Tả Phán Tình. liền thu miệng lại: “Về nhà sau.”

      “Uhm.”

      Tả Phán Tình quan tâm, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển cùng Trầm Thành cầm lấy micro, liền vỗ tay. Hồ Nhất Dân cùng Tống Thần Vân cũng vỗ tay theo.

      Nhưng mà vỗ được nửa Cố Học Võ vào, Kiều Tâm Uyển lúc này lại như nhìn thấy, ánh mắt chỉ nhìn Trầm Thành, ý bảo ta hát trước.

      nhàng tôi hát bài ca, tặng cho người tôi nhất. Cho em nghe thế giới xinh đẹp này, từ từ dùng con tim lắng nghe, tiếng băng tuyết dần tan.

      Hành trình gian khổ bên em.”[2]

      Giọng hát của Trầm Thành cũng có chút giống với giọng của Trịnh Nguyên, Kiều Tâm Uyển nhàng thở ra, cũng đồng thời hát theo: “Người ơi, cám ơn cùng em qua đêm tối, gạt những đau thương sâu thẳm trong lòng em. Em dùng con tim mình để lắng nghe. Từ từ cảm thụ tấm lòng của .”

      bài hát từng hát như vậy, người nhau bị thương,

      câu như vậy, em làm tân nương của ……

      Giai điệu du dương, so với vừa rồi tiến lên trình độ hoàn toàn khác biệt.

      Cố Học Võ ngồi xuống, Hồ Nhất Dân vừa rồi tuy là vỗ tay, lúc này lại đột nhiên nghĩ lại, tiến về phía cổ Cố Học Võ, vẻ mặt bát quái thấp giọng mở miệng: “Lão đại, sao chứ?”

      Mặt Cố Học Võ bất động, ánh mắt thản nhiên liếc Hồ Nhất Dân cái, đập bàn tay ta: “ nhàm chán như vậy.”

      Mượn bài hát để biểu đạt tình cảm? Tưởng vẫn là tiểu tử Mao Đầu sao?

      Trầm Thành mấy lần nhìn Hồ Nhất Dân, ta rất vui vì có thể cùng hát với Kiều Tâm Uyển. Nhìn Kiều Tâm Uyển, hai người càng hát càng có cảm giác, đến lúc cuối bài, Trầm Thành chủ động nắm tay Kiều Tâm Uyển, hai người nhìn nhau cười.

      Ở trong mắt của người khác nhìn vô cùng hạnh phúc. Tả Phán Tình thở phào nhõm. Chuyện Kiều Tâm Uyển ly hôn Cố Học Võ xem ra cũng vượt qua rất tốt. Thế này là tốt rồi. quá tốt.

      Lại nhìn Cố Học Võ, ngồi ở chỗ kia hoàn toàn bị ảnh hưởng, có chút thú vị. Cũng biết tiểu tam kia là người như thế nào. Nếu có cơ hội, đúng là muốn mở rộng tầm mắt.

      Chỉ là mọi người cùng nhau vui chơi, chuyện này thực dễ dàng bị bỏ quên mất. Cố Học Võ sau đó cũng hát mà chỉ uống rượu. Kiều Tâm Uyển có hứng thứ cùng Trầm Thành hát tiếp hai bài.

      Mấy người đó làm như biết, xem Kiều Tâm Uyển là bạn của Trầm Thành, nhưng cũng chọc ghẹo. Dù sao Cố Học Võ vẫn còn ở đây.

      Đỗ Lợi Tân nãy giờ gì, nhìn người khác vỗ tay phụ họa chút, rồi lại liên tục cúi đầu chơi với di động.

      Trái lại Hồ Nhất Dân cùng Tống Thần Vân chơi rất H, lôi kéo mọi người cho . đám người chơi đến khuya mới rời . Tả Phán Tình sau đó lại cùng Cố Học Văn song ca hai bài, nhưng mà phát dường như có tâm trạng, ánh mắt vẫn nhìn , trong mắt chứa hình như là tức giận?

      tức giận? Tức giận cái gì?

      Lúc rời , Trầm Thành cùng Kiều Tâm Uyển. Tất cả mọi người tản ra. Tả Phán Tình vài lần muốn hỏi, nhưng bởi vì nhìn thấy cái mặt lạnh của Cố Học Văn lại đành ngậm miệng, quay sang buồn chán nhìn ngoài cửa sổ.

      Vẫn trầm mặc đến lúc về nhà, vào cửa, rốt cuộc cũng hỏi ra nghi vấn của mình: “Ah. phải là giận Trầm Thành và Kiều Tâm Uyển qua lại đấy chứ?”

      Cố Học Văn nhìn , đột nhiên dùng sức kéo vào trong lòng, cúi đầu chuẩn xác cướp lấy môi .

      “Uhm.” Tả Phán Tình có chút bất ngờ, nhưng vẫn chủ động vươn tay, ôm lấy bờ vai của . Mặc cho hôn . Môi lưỡi quấn quít. Lưỡi của linh hoạt như con rắn đảo qua hàm răng của .

      Hôn đến gần như thở nổi, đến cuối cùng mở đôi mắt say đắm nhìn .

      “Cố Học Văn.” Giọng có chút ổn định, thở hổn hển. hiểu bị làm sao?

      “Em lúc nãy nghĩ đến ai?”

      “Hở?” Tả Phán Tình hiểu: “Cái gì suy nghĩ đến ai?”

      “Vừa rồi lúc hát, em suy nghĩ đến ai?”

      “Em có nghĩ đến ai?” phải lúc nãy vẫn ngồi bên cạnh sao?

      nghĩ đến ai?” Cố Học Văn nhíu mày, vẫn luôn nhìn , hề bỏ qua những biểu cảm mặt : “Lúc Hồ Nhất Dân hát bài khi tình thành quá khứ, em nghĩ đến ai? Chẳng lẽ phải nghĩ đến Kỷ Vân Triển?”

      “Nghĩ đến Thất Thất?”Cố Học Văn nhíu mày: “ phải nghĩ đến Kỷ Vân Triển?”

      , bậy bạ gì đó?” Tả Phán Tình cắn răng, trừng mắt lúc với Cố Học Văn: “Ai nghĩ đến ấy?”

      “Chẳng lẽ phải sao?”

      Lần trước thất thần, là nghĩ đến Kỷ Vân Triển, lần này sao? Vẫn là ta sao? Suy nghĩ như vậy, sắc mặt liền có chút tối tăm. vẫn chưa quên, Kỷ Vân Triển vì Tả Phán Tình thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng còn.

      Kỷ Vân Triển? Tả Phán Tình sửng sốt chút, cái tên đó, gần như lâu rồi cũng nghĩ tới. Sau cái ngày rời khỏi bệnh viện thành phố C.

      Hình bóng Kỷ Vân Triển trong lòng trở nên mờ nhạt. buồn đau. Sóng lớn sợ hãi.

      Lúc này đột nhiên nghe thấy Cố Học Văn đề cập đến, biết phản ứng thế nào.

      lưng lại siết lại, Cố Học Văn đến gần , cái trán dựa vào trán , trừng mắt giận dữ nhìn .

      “Em thực nghĩ đến ta?”

      Sắc mặt Cố Học Văn lạnh vài phần, lực cánh tay nắm chặt, ghì Tả Phán Tình gần như ngột thở.

      “Cố Học Văn, điên đủ chưa?”

      [​IMG]

      [1] Nghe bài này ở đây nhé. Ta chết cười với cái lời bài này mất

      [2] Đây là bài hát Tình nhân hạnh phúc. Nghe tại đây nhé http://chiasenhac.com/mp3/chinese/c-pop/tinh-nhan-hanh-phuc~trinh-nguyen~1168502.html


      Hết chương 281

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :