1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 272: Đừng đắc ý


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      Nhưng tại sao? Thang Á Nam tuân lệnh Hiên Viên Diêu, ta cứu , ta bảo .

      có thể sao? Vào lúc này lại bỏ mặc ta. Đôi bàn tay trắng trẻo siết rất chặt, gương mặt luôn luôn diễm lệ của Trịnh Thất Muội lúc này vô cùng rối rắm.

      Nội tâm ngừng do dự, biết có nên theo Cố Học Văn hay

      Cho rằng bị Hiên Viên Diêu đe dọa, Cố Học Văn bước lên phía trước từng bước: “Trịnh Thất Muội, phải sợ. Tôi để cho người khác thương tổn . với tôi .”

      đồng ý với Phán Tình là phải đưa ấy về rồi nhất định phải làm được. nhìn , ý bảo với .

      Trịnh Thất Muội nhìn mặt , đột nhiên lắc đầu: “Xin lỗi, tôi thể theo .”

      “Trịnh Thất Muội?” Cố Học Văn mở to hai mắt, thể tin nhìn : “ gì thế?”

      ấy bị uy hiếp sao?

      “Cám ơn tới cứu tôi.” Trịnh Thất Muội gật đầu mạnh với Cố Học Văn, khi ngẩng đầu lại thần sắc khôi phục bình tĩnh: “Tôi biết Phán Tình rất quan tâm tôi, là ấy bảo tới. Bây giờ tôi sao cả, về .”

      “Trịnh Thất Muội.” Cố Học Văn có cảm giác bất lực khiến phải cực lực kiềm chế: “Theo tôi quay về. Nơi này phải chỗ nán lại được.”

      ấy có biết Hiên Viên Diêu là ai hay ? ấy ở đây, về sau phát sinh chuyện gì, ấy có thể gặp phải chuyện gì, có biết ?

      “Cám ơn .” Trịnh Thất Muội gật đầu với , gương mặt luôn diễm lệ lại thêm vài phần kiên quyết: “Tôi biết tôi làm gì. về . Thay tôi hỏi thăm Phán Tình.”

      ấy muốn ở chỗ này.”

      “Tôi biết.” Trịnh Thất Muội cười cười, lương tâm của thể cho phép cứ như vậy bỏ rơi Thang Á Nam mặc kệ ta: “ tại tôi được. Tôi còn chút việc chưa giải quyết xong.”

      “Việc gì?” Cố Học Văn bỏ cuộc: “ cho tôi biết, tôi có thể giúp .”

      giúp được đâu.” Thang Á Nam là người của Hiên Viên Diêu, ta theo rời khỏi đây, cho dù ta đồng ý, e là Hiên Viên Diêu cũng chịu thả người: “Cố Học Văn. về . Chăm sóc Phán Tình cho tốt, đừng để kẻ khác có cơ hội tổn thương ấy.”

      Nhất là đừng để Hiên Viên Diêu có cơ hội tổn thương Tả Phán Tình. Đây là nguyên nhân khác khiến Trịnh Thất Muội muốn ở lại. Bất luận thế nào, chí ít có thể hiểu, Hiên Viên Diêu muốn làm gì.

      “Nếu muốn để người khác tổn thương ấy bây giờ theo tôi.” Với thiện ý dặn dò của , Cố Học Văn muốn tiếp nhận. mà ở cạnh Hiên Viên Diêu e là Tả Phán Tình nổi điên mới lạ.

      “Thực xin lỗi. Tôi được.” Trịnh Thất Muội cười cười với Cố Học Văn, khoát tay: “ về , tôi còn có việc.”

      Xoay người quan tâm Học Văn, dứt khoát lên lầu.

      Hiên Viên Diêu nhìn bóng lưng , cong môi cười, ánh mắt tà mị xẹt qua khuôn mặt Cố Học Văn: “Cố Học Văn, bây giờ tin tôi bắt cóc Trịnh Thất Muội chưa, là ta tự nguyện ở đây.”

      “Hiên Viên Diêu.” Cố Học Văn tin việc đơn giản như thế. Chắc chắn có nội tình chưa biết: “ đừng quá đắc ý. Ai là người cười cuối cùng còn chưa biết đâu.”

      “Ha ha. Ha ha.” Hiên Viên Diêu cười to hai tiếng: “Được. Tôi chờ ngày đó. Chúng ta cùng nhau xem, là ai cười cuối cùng.”

      Cố Học Văn nhìn vẻ hả hê trong mắt ta. muốn lằng nhằng thêm nữa, tầm mắt lướt qua những người khác ở trong phòng, xoay người rời khỏi.

      Hiên Viên Diêu nhìn bỏ , khóe môi nhếch lên, trong mắt lên tia gian xảo

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cố Học Văn rời khỏi biệt thự của Hiên Viên Diêu, trong lòng có chút chán nản. Trịnh Thất Muội chịu với , chỉ sợ là bị Hiên Viên Diêu uy hiếp.

      Nhưng Hiên Viên Diêu lấy cái gì đe dọa ấy? phải điều tra ràng chuyện này để Trịnh Thất Muội rời khỏi chỗ của Hiên Viên Diêu.

      Thở dài, cũng biết làm sao. Về đến nhà quá giờ cơm trưa, tùy tiện giải quyết buổi cơm chiều rồi trở về phòng. Tả Phán Tình còn ngủ trưa. Notebook được đặt giường, chăn đắp lên bụng, tay còn cầm cây bút.

      Nhíu mày, thói quen này thực xấu quá chừng, thu dọn notebook và những thứ khác bỏ sót giường, kéo cao chăn đắp cho . Động tác dù rất , song vẫn đánh thức Tả Phán Tình.

      về rồi hả?” Tả Phán Tình ngồi dậy, vừa rồi nằm mơ, mơ thấy Trịnh Thất Muội về.

      “Thất Thất đâu? đưa cậu ấy về chưa?”

      Cố Học Văn thấy mong chờ trong mắt , lắc lắc đầu: “ ấy chịu theo về.”

      “Hả?” Tả Phán Tình sửng sốt chút: “Tại sao?

      “Chẳng biết.” Cố Học Văn ngồi xuống bên giường, kéo tay Tả Phán Tình: “Có thể bởi vì Hiên Viên Diêu uy hiếp ấy.”

      “Vậy vì sao đưa cậu ấy về?” Tả Phán Tình rút tay mình ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn : “ biết Hiên Viên Diêu phải người tốt, tại sao mang cậu ấy về?”

      “Chính ấy tự nguyện ở lại.” Cố Học Văn hơi thở dài: “Cho chút thời gian, phải điều tra ràng Hiên Viên Diêu dùng cái gì đe dọa ấy.”

      Tả Phán Tình bất động, trầm mặc, hai bàn tay bé vặn xoắn vào với nhau. nghĩ tới Ôn Tuyết Kiều. Người đàn bà có tâm kế như thế, cuối cùng vẫn thua tay Hiên Viên Diêu.

      Thủ đoạn của Hiên Viên Diêu rất quỷ quyệt, ta nhất định là dùng ba mẹ Trịnh Thất Muội ra uy hiếp, mới khiến Thất Thất ở lại tại đó .

      Nghĩ đến đây, Tả Phán Tình lấy di động ra ấn số điện thoại nhà Trịnh Thất Muội ở thành phố C. Tắt điện thoại, sắc mặt hơi tái nhợt, theo bản năng liếc mắt nhìn Cố Học Văn cái.

      cũng nhìn . Mặc dù nghe ràng toàn bộ nội dung cuộc đối thoại, nhưng có thể khẳng định ba mẹ Trịnh Thất Muội có việc gì.

      “Sáng nay Thất Thất vừa mới gọi điện thoại cho ba mẹ.cậu ấy.” Tả Phán Tình kể lại: “Lúc sáng sớm, Trịnh Thất Muội điện thoại về nhà với ba mẹ cậu ấy là cậu ấy đến Bắc Đô tìm em. Cậu ấy muốn vui chơi khoảng thời gian rồi mới về.”

      khoảng thời gian? Vậy chứng tỏ Trịnh Thất Muội nán lại Bắc Đô khoảng thời gian. Rốt cuộc là vì sao khiến ấy ở lại?

      điều tra cho đây.” Cố Học Văn định chạy, Tả Phán Tình kéo tay : “Được rồi.”

      Lại bảo ngồi xuống giường, Tả Phán Tình nhìn khí sắc mệt mỏi của : “Đêm qua ngủ, sáng sớm nay lại tìm Thất Thất. nghỉ ngơi tốt mà mệt sao? cần nghỉ ngơi chút sao?”

      “Tàm tạm thôi.” Cố Học Văn lắc đầu, lơ đểnh. Với , mấy ngày mấy đêm ngủ đều là chuyện thường, chẳng đáng là gì.

      “Ngủ lúc .” Mắt thâm quần hết cả rồi này: “Em tin trong thời gian này Thất Thất sao đâu. Hiên Viên Diêu chắc là tổn thương cậu ấy.”

      “Uhm.” Cố Học Văn gật đầu, cởi quần áo lên giường nghỉ ngơi. Tả Phán Tình nằm xuống bên cạnh , khuôn mặt nhắn cọ trước ngực hai cái.

      “Học Văn. Cám ơn .”

      Điều làm cho , rất cảm động. Từng việc từng việc cứ thấm vào lòng . Vì , lại cảm thấy đến Bắc Đô cùng cũng đáng.

      “Ngốc ạ.” Cám ơn gì chứ. Cố Học Văn kéo vào lòng, lắng nghe mùi hương nhàn nhạt phát ra từ người . Cúi đầu, nhịn được hôn lên đôi môi đỏ mọng của

      Tả Phán Tình nhiệt tình đáp lại nụ hôn của , tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn. Bàn tay mềm bất giác liền đặt lên cổ . Nụ hôn càng lúc càng sâu.

      Hôn càng ngày càng hăng say, bắt đầu hơi mất kiểm soát. Tả Phán Tình cảm nhận kích động. Chỗ dưới bụng ấy để lên phải là ——

      Sắc mặt đột nhiên đỏ lên, buông tay ra định thối lui, lại bị xoay người ngăn chận, bàn tay to hết sức thành dao động trước ngực . Hôn càng lúc càng sâu, tay tiếp tục lần xuống phía dưới, tùy ý luồn vào trong quần áo , bàn tay lại bị Tả Phán Tình bắt lấy.

      “Cố Học Văn. được.” Bác sĩ khuyên phải tháng sau, bây giờ mới nửa tháng mà.

      “. . . . . .” Chết tiệt, Cố Học Văn buông tay, lui người ra sau, trừng mắt với khuôn mặt nhắn ửng đỏ trong lòng: “Em cố ý à?”

      “Em có.” Chẳng qua nghĩ có thể đói quá lâu, muốn an ủi chút, nghĩ tới ——

      Thở hổn hển, Cố Học Văn xuống giường, cảm thấy thể ngủ được, ngủ thêm nữa, chừng xảy ra cố. định chạy, Tả Phán Tình cũng cho phép, giữ chặt tay , khuôn mặt nhắn đỏ tới mang tai.

      , nếu nhịn được, em có thể giúp .”

      xong câu đó, đầu gần như muốn vùi vào trong bụng, ánh mắt nhìn chăm chú, nhưng lại dám nhìn Cố Học Văn.

      muốn giúp ? Giúp thế nào nhỉ? Cố Học Văn nhìn , vươn tay ra với : “Em làm sao giúp đây?”

      Lời bác sĩ vẫn còn nhớ, tại vẫn chưa đầy tháng?

      “Em. . . . . .” Tả Phán Tình xấu hổ, muốn lùi bước, nhưng đồng ý rồi, định làm việc chút, nhưng lại làm được. Vẻ mặt thẹn thùng kia, bộ dáng xấu hổ kia lấy lòng Cố Học Văn, cánh tay dài duỗi ra, đem quây vào ngực mình, cúi đầu, mút môi mạnh cái

      “uhm?”

      Lui khỏi lòng , Tả Phán Tình xấu hổ khủng khiếp, cánh môi bị cắn kia đỏ đến gần như có thể chảy máy, run rẩy vươn tay, tiến vào vạt áo . Cởi quần áo cho . . . .

      Vẻ mặt Cố Học Văn chờ mong nhìn , đói bụng quá nhiều ngày rồi muốn đúng là gạt người. Nhưng bắt đầu mong đợi xem giúp là giúp thế nào.

      * * che * đậy

      Sau thời gian rất dài, Cố Học Văn thỏa mãn. Càng hài lòng nhìn Tả Phán Tình xấu hổ đỏ mặt bộ dáng hờn dỗi e thẹn

      Đáng giá nha!

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trong phòng, vết thương của Thang Á Nam vẫn còn nặng. Sau khi Trịnh Thất Muội rời khỏi, ta thở phào, sau đó lại từ từ thiếp . Vừa ngủ là thẳng tới hoàng hôn. Lúc ý thức mê man, ta cảm giác được có người ở kề bên, theo bản năng muốn vươn tay bắt người đó, lúc ngửi thấy mùi hương quen thuộc thả lỏng lực đạo tay.

      Mở to mắt, đập vào mắt chính là gương mặt diễm lệ của Trịnh Thất Muội. ta thoáng sửng sốt, đợi ta phản ứng lại, đứng bên giường, vẻ mặt ân cần nhìn ta, bàn tay mềm vươn ra đặt lên trán ta.

      “Thế nào? Vẫn cảm thấy khó chịu sao? Muốn tôi gọi bác sĩ tới ?”

      , giọng rất êm tai ấy tựa như hoàng oanh vậy. Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng cứng rắn của Thang Á Nam lên vài tia nhu hòa, khóe môi hơi hơi giơ lên, vừa định buông lỏng bản thân, rồi lại bất thình lình căng thẳng nắm tay Trịnh Thất Muội.

      “Sao em còn ở đây? mau, rời khỏi đây, có nghe ?”

      Sau khi ngủ dậy, tinh thần ta khôi phục hơn phân nửa. Nhìn quanh phòng cũng có ai khác, ta dùng sức đẩy : “Tại sao em ? Em mau .”

      ấy điên rồi sao? Sao còn ?

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Hehe, tình tìm được tốt, ko tìm mà được còn tốt hơn

      Hết chương 272

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 273: Thành thực hơn


      Edit: Phương Tuyền

      Beta: Phong Vũ

      ấy điên rồi sao? Còn ở lại?

      Nhìn lớp băng gạc quấn chằng chịt sau lưng ta, Trịnh Thất Muội nhàng lắc đầu: “Tôi .”

      “Em……”

      Trịnh Thất Muội ngồi xuống giường, cố gắng bình tĩnh lại: “ có đói bụng ? Trong bếp dưới lầu có ít cháo, tôi nhờ người mang lên nhé?”

      “Tôi đói.” Thang Á Nam lắc đầu, thế nhưng bụng lại nghe lời đúng lúc này kêu lên tiếng. Khóe môi Trịnh Thất Muội cong lên, ánh mắt có phần vui vẻ.

      “Xem ra, bụng của còn thành thật hơn nhiều đó.” ngày đêm ăn uống. đói bụng mới là lạ.

      Thang Á Nam có chút xấu hổ, gương mặt vốn lạnh lùng giờ lại hơi đỏ ửng lên.

      Trịnh Thất Muội để ý, đứng dậy xuống lầu bưng cháo lên cho ta. Dưới lầu có người canh gác, Hiên Viên Diêu vừa mới ra ngoài, cũng biết là đâu.

      Biệt thự trong ngoài đều có người canh gác, chẳng lẽ Hiên Viên Diêu cho rằng chạy trốn nữa sao?

      Thở dài, nghĩ cái gì vậy? Đun nóng cháo xong, để vào khay, bưng lên lầu, Trịnh Thất Muội tự cười bản thân mình. ràng lúc trước, ước gì mau chóng được rời khỏi nơi này. Bây giờ có cơ hội chạy trốn, lại bỏ qua.

      biết như vậy có thể xem là hèn nhát hay ?

      Lại thở dài, mang cháo vào phòng, phát Thang Á Nam đã đứng lên, đặt nhanh khay cháo xuống, bước tới: “ đứng lên làm gì? Miệng vết thương còn chưa lành đâu. muốn gì cứ nói với tôi là được.”

      Thang Á Nam thấy vẻ khẩn trương của , biết tạo sao lại cảm thấy dễ chịu, ngẩng đầu lên, chỉ chỉ hướng phòng vệ sinh: “Tôi vệ sinh. có thể giúp tôi sao?”

      “. . . . . .” Ầm tiếng, mặt Trịnh Thất Muội tránh khỏi lập tức ửng hồng. Buông tay ra, nhanh chóng bước lùi lại. Nhìn ta đứng lên, lại có chút đành lòng tiến lên đỡ ta.

      , sao chứ?”

      Bị thương nặng như vậy, nhìn thôi cũng thấy đau chứ đừng nói là người bị thương như ta.

      “Tôi sao.” Vết thương như này, ta chả đáng bận tâm, Thang Á Nam bỏ tay Trịnh Thất Muội, vào phòng tắm.

      ta vì bị thương nên động tác thoạt nhìn được linh hoạt lắm, Trịnh Thất Muội nhìn thấy vệt máu thấm ra ngoài dải băng lưng ta.

      trăm roi da, biết như vậy bị thương nặng thế nào, thể tưởng tượng là ta lại chấp nhận. ngồi xuống giường, đợi hồi Thang Á Nam mới ra.

      ăn cháo .” Trịnh Thất Muội ra phải quá dễ chịu. Mỗi lần đối mặt với Thang Á Nam, phải thét lên, thì cũng la mắng, hoặc là bị ta bắt nạt . . . .

      muốn nghĩ tới, đột nhiên phải ở cùng ta trong tình cảnh thế này, cảm giác rất kỳ quặc. Đầu hơi cúi thấp, tránh né ánh mắt của ta.

      Thang Á Nam đến bên giường ngồi xuống, mỗi bước , vết thương lưng lại đau nhói, nhưng mặt hề biến sắc, bưng cháo lên húp một hơi, cũng để ý thấy cháo nóng hay .

      Ăn xong, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Thất Muội, cúi đầu, mắt cụp xuống, nhìn ta, ta đưa tay về phía , theo thói quen liền lui ra sau một chút.

      Vừa nhìn ta, vừa nghĩ liệu ta có cần gì , ngẩng đầu nhìn : “, có còn thấy chỗ nào khó chịu ?”

      có.” Vết thương ngoài da, ta chẳng để tâm, nhìn Trịnh Thất Muội, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Vì sao em lại ? Tôi cho em rồi mà phải sao?”

      Trịnh Thất Muội trả lời câu hỏi của ta, lại hỏi vặn lại: “Vì sao phải cứu tôi?”

      Thang Á Nam sửng sốt chút, mi tâm nhíu chặt: “Em là người phụ nữ của tôi.”

      Mặc kệ Trịnh Thất Muội có tự nguyện hay , lần đầu tiên của là cho ta, bởi vì ta, mới trở thành như bây giờ, ta có trách nhiệm phải bảo vệ để bị tổn thương.

      Trịnh Thất Muội sớm đoán được đáp án, lúc này thật sự nghe được, lại cảm thấy có chút mất mát. Vì sao mất mát, cũng rõ. lý giải được kiểu tâm tình rối rắm này, liền sang chuyện khác.

      “Vì sao lại theo cái tên nghiệt kia? Ba mẹ đâu? Chẳng lẽ làm vào xã hội đen, bọn họ cũng nói gì sao?”

      Thang Á Nam nhìn , trong mắt lên chút bất ngờ, rất nhanh, lắc lắc đầu: “Long đường thể xem là xã hội đen.”

      “Chứ là cái gì?” Trịnh Thất Muội cười lạnh: “Tên nghiệt đó, ta muốn giết giết, muốn phạm pháp phạm pháp. phải xã hội đen chẳng lẽ là trong sạch?”

      “Chuyện này rất khó giải thích rõ ràng.” Thang Á Nam lắc đầu, biết phải như thế nào: “Long đường khởi nghiệp ở Mỹ, đầu thế kỷ trước có vô số người Trung Quốc lưu vong ở nước ngoài. Lúc đó, nhiều người trôi dạt khắp nơi, thậm chí tính mạng còn khó bảo toàn. Long đường chính là được sáng lập vào thời điểm đó.”

      Tổ tiên dòng họ Hiên Viên, sáng lập Long đường là để bảo vệ an toàn cho người trong nước. Đương nhiên, phải thu phí bảo hộ. Đó là Long đường lúc đầu. Về sau, Long đường bắt đầu nhúng tay vào việc mua bán vũ khí.

      Dòng họ Hiên Viên nhờ chiến tranh thế giờ thứ hai mà thu được khoản lời lớn, sau đó ngày càng giàu có. Long đường trở thành người bảo hộ cho người Trung Quốc ở Mỹ. Đồng thời cũng thu lợi từ họ.

      Sau này việc buôn bán vũ khí bắt đầu bành trướng, Long đường cũng bắt đầu mở rộng sang những mối làm ăn khác, dần dần càng ngày càng lớn mạnh, mãi cho đến hôm nay. Long đường có riêng tổ chức sát thủ, tình báo, còn có chuyên giao dịch mua bán vũ khí, chợ đen bí mật. Sòng bạc, khu vui chơi, câu lạc bộ đêm biết bao nhiêu cái.

      Mà người kế thừa Long đường đời sau lại càng lợi hại hơn đời trước. Ba của Hiên Viên Diêu chính là người như vậy.

      Dã tâm của ông ta rất lớn, kế tục sự nghiệp của cha mình, lòng muốn khuếch trương, bắt đầu bành trướng ra bên ngoài nước Mỹ.

      Bắc Mĩ, Nam Mĩ, châu Âu, sau đó là châu Á.

      “Chuyện này cũng thể che đậy được sự thật tên nghiệt kia phải là người tốt.” Trịnh Thất Muội muốn nghe Thang Á Nam giải thích nhiều như vậy: “Các người chính là viện cớ làm điều ác.”

      Thang Á Nam trầm mặc, nhìn hai tay mình quả dính đầy máu tươi, cho dù ta có tự nguyện hay : “Tôi mười tám tuổi đã đến Long đường.”

      Đến nay cũng mười mấy năm, nhìn Hiên Viên Diêu từ một đứa trẻ trưởng thành đến bây giờ. Tính cách càng ngày càng cổ quái, càng ngày càng khó đoán. Làm cho ta ngày càng hiểu nổi.

      “Có số việc, tôi biết phải nói với em thế nào. Trịnh Thất Muội, em vẫn nên , em thuộc về nơi này.”

      “. . . . . .” Trịnh Thất Muội trầm mặc, nhìn vẻ mặt thành thật của Thang Á Nam, biết vì sao, đột nhiên có cảm giác tin lời ta nói lúc này là tâm, ta muốn rời khỏi nơi này.

      “Được. Chờ vết thương của khỏi, tôi sẽ .”

      Thang Á Nam ngẩn ra, mặt lên sự kinh ngạc, rồi nhanh chóng khôi phục nét bình tĩnh: “Em cần như vậy. Tôi cần em ở lại.”

      “Tôi muốn ở lại.” Thái độ Trịnh Thất Muội rất kiên định: “Tôi phải loại người yếu đuối nhu nhược, gọi đến là đến, bảo là . nghĩ tôi là ai chứ?”

      Thang Á Nam nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của , có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “ tuần. Vết thương của tôi nhiều nhất tuần là khỏi. Đến lúc đó em có thể .”

      Trịnh Thất Muội cắn môi, gật đầu thật mạnh: “Được, tuần, tuần vết thương của khỏi tôi sẽ .”

      Nét mặt Thang Á Nam giãn ra, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an. Nhìn khuôn mặt Trịnh Thất Muội, thời gian ở bên chỉ còn lại có tuần thôi sao?

      ta hẳn là cảm thấy phiền phức? Hay là cảm thấy lúc này quá ngắn?

      Thang Á Nam có đáp án. Cũng muốn nghĩ tiếp, tóm lại là tuần. Qua tuần, mọi chuyện trở lại bình thường như trước.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình lại nhận được hồi thông báo phỏng vấn của một công ty khác. Thời gian hẹn vào tuần sau.

      biết lần phỏng vấn thứ nhất có thuận lợi thông qua hay , đều trả lời hết rồi. Hai so với . Trong hai công ty cũng sẽ có một cái phù hợp với chứ?

      tuần sau, trải qua hai lần phỏng vấn, công ty thứ nhất có vẻ có thể chấp nhận cho sang năm mới làm. Còn công ty khác lại cầu bắt đầu làm việc ngay lập tức.

      Tính toán thời gian. Còn chưa đến nửa tháng nữa là đến tết. Tả Phán Tình quyết định sẽ hưởng thụ hết năm nay, qua năm mới đón tết xong mới làm.

      Quyết định chọn công ty thứ nhất. Công việc xem như giải quyết xong. Để thuận lợi cho việc làm sau này, muốn lên công ty xem thử.

      Công ty này do người Hoa Kiều sáng lập, chuyên sản xuất kim cương xuất nhập khẩu và kinh doanh dây chuyền bán sỉ. Ở trong nước có mấy ngàn cửa hàng. Dây chuyền kinh doanh hình thành tương đối đầy đủ.

      Công ty có năm nhà xưởng, sáu công ty con. Trong đó Bắc Kinh là công ty con lớn nhất, tổng công ty đặt tại Hồng Kông. Theo điều lệ công ty, nhân viên ưu tú, xuất sắc sẽ có cơ hội Hồng Kông làm việc ở tổng công ty.

      Làm việc ở một công ty như thế này, Tả Phán Tình cảm thấy vô cùng vui vẻ, so với bất kì công ty trang sức nào của thành phố C cũng có danh tiếng hơn nhiều.

      Điều này làm cho có cảm giác mình từng bước tiến gần đến giấc mơ trở thành nhà thiết kế cao cấp.

      Chuẩn bị sẵn sàng cho việc làm, gọi điện nhờ Ôn Tuyết Phượng mang cho mình một ít quần áo lúc trước. Lúc vội vàng, rất nhiều hành lý đều mang theo. Trước khi đưa chìa khóa cho Ôn Tuyết Phượng nhờ bà lúc rảnh rỗi ghé qua xem.

      Chưa đến hai ngày, Ôn Tuyết Phượng đã gởi tất cả đồ của đến. Kể cả tập ghi chép, máy tính của , thậm chí bản phác thảo đặt ở thư phòng đều gom lại, đóng góp kỹ rồi gởi đến.

      Ngoài ra, còn có hai bao đặc sản, đồ ăn vặt của thành phố C mà thích.

      Nhìn đồ đạc chất đầy trong phòng, Tả Phán Tình trong lòng tràn đầy cảm động. đời chỉ có mẹ là tốt nhất, câu này rất đúng.

      Sắp xếp đồ đạc xong, tủ quần áo trống lúc nãy giờ đã chật kín. Quay vào gương nghịch ngợm làm mặt quỷ, biết Cố Học Văn trở về nhìn thấy, có bị dọa đến nhảy dựng lên ?

      Nghiêm túc mà , lần này hơn mười ngày. phải là tết sao? Quân nhân bận đến vậy à? đến lại buồn bực, đến nay ngay cả Cố Học Văn làm ở đơn vị nào cũng biết. Cũng biết đâu.

      “Lần này chờ ấy về, mình nhất định phải hỏi.” Cơ mật gì đó thể , chuyện này bình thường có thể chứ?

      “Hỏi cái gì?” Giọng nói vang lên có chút đùa cợt và vui vẻ.

      “Hỏi ở đâu ——” Tả Phán Tình trả lời nửa, sau đó mới ngớ ra, xoay nhanh người lại, tựa vào cửa vẻ mặt cười nhạt với , phải Cố Học Văn còn ai vào đây?

      Hết chương 273

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 274: Tiểu biệt thắng tân hôn (16+)


      Edit: Phong Vũ

      về rồi hả?”

      Thả đồ ở trong tay ra, Tả Phán Tình vọt nhanh tới trước mặt , kéo tay lên rồi lại hạ xuống đánh giá vòng. Hình như có hơi gầy, cằm cũng có chút râu lún phún.

      Vẫn là bộ quân trang xanh biếc suất khí bức người, tay cầm áo khoác, tay cầm quần áo móc lên giá, vươn tay ôm Tả Phán Tình xoay vòng.

      Buông ra nhưng tay vẫn rời khỏi người , cúi đầu nhìn gương mặt , có vui sướng, hưng phấn, chuộng.

      Cõi lòng mỏi mệt của đột nhiên như được hồi sức, cúi xuống áp đôi môi nóng bỏng lên môi .

      rất nhớ em ——” Giọng trầm thấp dần dần biến mất giữa hai bờ môi giao nhau…..

      Môi lưỡi nóng bỏng, nồng nhiệt quấn vào nhau. Hơi thở gấp gáp của Tả Phán Tình, bờ môi đỏ ửng lên kia làm điên cuồng bất chấp mọi thứ. Đưa lưỡi tiến vào miệng , dịu dàng dẫn dắt , để cũng có thể nương theo mà đáp lại.

      Sức nóng giữa hai người ngừng cháy lan, bàn tay Cố Học Văn theo hông ngừng tiến xuống phía dưới, dùng sức kéo người tới gần sát hơn.

      Mãi đến khi phát Tả Phán Tình ở trong lòng gần như sắp đứt hơi, mới chịu thối lui đôi chút, nhìn thấy mặt bởi vì hôn mà ửng hồng tâm trạng cũng tốt hẳn lên.

      “Nhớ ?”

      “Uhm.”Tả Phán Tình gật đầu, rất thành thừa nhận nhớ . Rồi đưa bàn tay bé lên xoa hai má : “ ngủ được đúng ? xem mắt thâm quầng hết cả rồi kìa.”

      “Cũng tàm tạm thôi.”Cố Học Văn tuy rằng mệt, nhưng nhờ nụ hôn vừa rồi kia mà rất hưng phấn: “Mới ba ngày ngủ thôi.”

      “Ba ngày?”Tả Phán Tình muốn la lên: “Sao lâu vậy?”

      sao.” Cố Học Văn thở dài: “Quen rồi.”

      vừa mới kết thúc cuộc diễn tập quân lớn, kiểu nhiệm vụ này gần như tháng nào cũng có. Với , vừa mới kết thúc cuộc sống đặc công ở thành phố C, lại lần nữa quay về quân đội, khắp người đều tràn ngập sức chiến đấu.

      ngủ chút .” Tả Phán Tình nhìn thời gian, cũng mới buổi chiều: “ ngủ giấc, ăn cơm tối em gọi .”

      buồn ngủ.” Cố Học Văn nhìn lên giường: “Có vẻ bây giờ cũng thể ngủ.”

      “Ủa?” Quay sang, Tả Phán Tình lúc này mới thấy, đồ đạc mà Ôn Tuyết Phượng gửi tới, còn chưa dọn dẹp xong. mặt có vài phần xấu hổ: “Ngại ghê, em vui quá nên chưa kịp dọn.”

      “Em về thành phố C hả?” Cố Học Văn nhìn đồ đạc giường có hơi quen mắt, đây là quần áo trước kia mặc ở thành phố C, nhớ là trong hành lý có.

      “Đâu có, em nhờ mẹ gửi tới đấy.” Tả Phán Tình thè lưỡi, vẻ mặt rất tếu táo: “Em tìm được việc rồi, tạm thời muốn mua nhiều quần áo lắm, nên mới nhờ mẹ thu dọn rồi gửi tới cho em, còn có mấy đồ ăn vặt mà em thích ăn nữa.”

      đến đây, vô cùng vui vẻ nhìn Cố Học Văn: “ có biết em được công ty nào thuê ? Là trang sức Chu thị đó. Công ty đó ở cả nước có mấy ngàn đại lí, còn tổng công ty đặt tại Hongkong. Em rất là vui.”

      ?” Cố Học Văn cũng vui cho : “Vợ mạnh mẽ như vậy, có phải nên ra ngoài chúc mừng chút ?”

      cần đâu.” Tả Phán Tình nhanh chóng lấy đồ đạc giường xuống, thay ra giường cho Cố Học Văn: “ cũng mệt rồi, nghỉ ngơi , đợi dậy chúng ta chuyện chúc mừng sau ha.”

      ngủ được ?” Cố Học Văn cảm thấy khá ổn, cũng phải bùn ngủ lắm.

      được.” Tả Phán Tình lắc đầu: “ xem a , mắt thâm quầng hết rồi, nghỉ ngơi chút .”

      Cố Học Văn nhìn cởi quần áo cho , lại nghĩ đến lần trước khi trở về, Tả Phán Tình dùng tay ——

      Tưởng tượng đến cái hình ảnh kiều diễm đó, nửa người dưới vẫn có chút khắc chế được. kéo tay Tả Phán Tình, ánh mắt trở nên u ám hẳn.

      “Em ngủ với ?”

      “. . . . . .” Ách, Tả Phán Tình đỏ mặt, có chút xấu hổ: “Cái đó. cần đâu? ngủ mình , hôm qua em ngủ rất nhiều rồi.”

      “Uhm hừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Vậy chứng tỏ hôm nay tinh thần em rất tốt.”

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình mặt càng đỏ hơn: “, phải mệt sao?”

      “Mệt là em chứ đâu có mệt.” Cố Học Văn dễ dàng ôm lấy , kéo người lăn xuống giường.

      “A!” tiếng kêu , thân thể muốn thuận theo phủ lên . Tả Phán Tình rất mất tự nhiên, hai người lâu chưa thân thiết, đột nhiên đối mặt tình huống như vậy, lại có chút sợ sệt và ngượng ngùng.

      Chỉ là ——

      , làm gì vậy?” Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, quần áo bị lột xuống. Bởi vì ở trong phòng, chỉ mặc cái áo len mỏng. Cái này với , quá đơn giản.

      Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm áo ngực và cơ thể trắng hồng của , giọng có chút khàn khàn: “ bao giờ em rất đẹp chưa?”

      “. . . . . .” Bây giờ khiến Tả Phán Tình thực xấu hổ, tay chân cũng biết để ở đâu.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Lúc mọi chuyện kết thúc. Cố Học Văn cúi đầu, thương hôn lên bờ môi đỏ bừng của , vẻ mặt mang theo vài phần thỏa mãn.

      Nghỉ ngơi chút, xuống giường muốn tắm, liếc nhìn Tả Phán Tình cái, nửa mở con mắt, vẻ mặt hờn dỗi nhìn , thấp giọng lẩm bẩm tiếng: “Người xấu.”

      “Người xấu?” Động tác định rời ngừng lại chút: “Ý là em vừa rồi thích?”

      “Em ——” Mắc cở chết người ta mất thôi, loại chuyện này sao lại biết xấu hổ mà ra cơ chứ? Tả Phán Tình xoay người quyết định để ý tới , Cố Học Văn lại bế lên.

      “A. làm gì vậy?” Tả Phán Tình sợ ngã nên theo bản năng ôm lấy cổ .

      tắm.”

      “Muốn tắm mà tắm, em muốn tắm.” Tả Phán Tình cần nghĩ muốn cũng biết, nếu cùng tắm, nhất định lại bị ăn sạch .

      muốn em với .” Ý đồ xấu xa kề sát mặt vào , ra lời vô cùng mờ ám: “Cùng nhau tắm.”

      muốn.”

      Kháng nghị vô hiệu, lưu manh hữu lý. Tả Phán Tình bị Cố Học Văn kéo vào phòng tắm.

      Bỏ qua bồn tắm lớn. Cố Học Văn lần này chọn tắm vòi sen. Chỉnh sang chế độ nước ấm xong, đặt ở dưới vòi hoa sen, bàn tay xấu xa cố ý đảo qua đỉnh đồi của chút, vừa mới trải qua “cơn sóng lớn” nên cơ thể rất mẫn cảm. Run rẩy rụt lui, hờn dỗi trừng mắt lườm cái.

      “Cố Học Văn, đủ rồi đó.”

      đủ.”

      Bàn tay lướt qua cần cổ dài mảnh, dừng lại ở chỗ xương quai xanh nhô ra. thong thả vuốt ve, giống như muốn sờ đến từng tấc da thịt , cảm nhận chỗ trũng sexy đó.

      quan sát kỹ càng mỗi thay đổi, mỗi tấc da thịt nơi , ánh mắt nóng như lửa khiến có cảm giác như ánh mắt lướt qua chỗ nào chỗ đó lại bùng lên ngọn lửa vậy.

      Ngượng ngùng muốn dùng hai tay che lấy cơ thể mình, nhưng lại kéo tay ra. Cúi đầu, lại hôn .

      Bọt nước tuôn xuống hai người. Bàn tay chút khách khí vuốt ve hai khối đầy đặn của . Da thịt trơn mềm như lụa, hơn nữa lại rất đàn hồi, nhàng vê cái rồi buông ra, đóa hoa mai màu hồng phấn khẽ đung đưa tắm ở trong nước, nhụy hoa xinh đẹp như như giữa bọt và hơi nước.

      Cố Học Văn than thở: “Đẹp quá.”

      trêu đùa môi . Bàn tay cũng cùng lúc khơi mào từng ngọn từng ngọn lửa người .

      “Đừng mà.” đủ chưa vậy? phải mới cái đó sao? Tả Phán Tình muốn cự tuyệt, nhưng khoái cảm làm có cảm giác toàn thân khô nóng, bàn tay bé luồn vào trong mái tóc , ngừng làm rối tung nó.

      tắm cho em.”

      Tẩy, tắm rửa? Ai muốn giúp chứ? Tả Phán Tình nhanh chóng muốn ngăn cản: “Em, em tự làm.”

      làm cho.” Mặc kệ Tả Phán Tình cự tuyệt thế nào, vẫn thể trốn được Cố Học Văn quấy rầy. Ở trong phòng tắm, lại để đạt được lần. Cuối cùng Tả Phán Tình cũng còn sức nữa, tắm rửa xong là bị ôm trở về phòng.

      Lúc này là chạng vạng tối. Cố Học Văn lúc này cũng thấm mệt. Ôm Tả Phán Tình ngủ, ngay cả thím Trương đến gọi ăn cơm cũng nghe thấy.

      Lúc Tả Phán Tình thức dậy cũng tối, mở đèn đầu giường lên nhìn nhìn thời gian. Nhìn ra ngoài cửa sổ. Bắc Đô vừa mới đổ tuyết. Bên ngoài màu trắng xóa. Ở trong màn đêm tỏa lấp lánh ánh bạc.

      Cơ thể vừa mới trải qua trận nên có vài phần khó chịu. nhìn Cố Học Văn nằm giường, chắc là mệt muốn chết rồi, ngủ cũng rất sâu.

      nhìn mệt quá rồi. Trong lòng có chút rối rắm nho . Vốn nghĩ về Bắc Đô có nhiều thời gian ở bên hơn, cũng ngờ càng ngày càng bận.

      Trước kia ở thành phố C, dù sao vẫn còn có thể liên lạc. Gặp mặt. Bây giờ tốt rồi, quay về quân đội là chút tin tức cũng có.

      Sớm biết là như thế này, Tả Phán Tình biết mình có muốn về, hay là muốn về nữa.

      Nhìn thời gian cũng hơn tám giờ tối, hèn gì cứ cảm thấy đói. Xuống giường muốn tìm cho mình chút gì đó để ăn. lưng lại xuất thêm bàn tay, Cố Học Văn trở mình áp đảo , nhìn thấy trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, kinh hoảng muốn đứng lên.

      “Cố Học Văn, buông ra.”

      buông.” Cố Học Văn ở cổ của hít hơi sâu, nghe mùi hương kia, cảm giác dường như lại có chút kích động, cố gắng áp chế chút động đậy nóng nảy trong lòng kia, ôm chặt lấy cánh tay .

      “Muốn đâu?”

      tránh ra .” Hai người đều mặc đồ, ôm như vậy, rất dễ dàng làm súng cướp cò đó: “Em đói bụng, muốn tìm chút đồ để ăn.”

      cũng đói.” Cố Học Văn nhìn , cười xấu xa: “Đói lâu rồi.”

      “Đói bụng đứng dậy ăn cơm. Em xem nhà bếp có cái gì .”

      muốn ăn em.” Cố Học Văn xong, tay lại bắt đầu thành . Tả Phán Tình sợ hãi, dùng sức đập tay cái, cho tiếp tục: “Cố Học Văn, đủ rồi đó. mà còn như vậy em để ý tới nữa.”

      Cố Học Văn rụt tay lại, vẻ mặt bất mãn: “ đói quá.”

      “Em cũng đói.” Cái đói này phải cái đói đó. Tả Phán Tình trợn mắt: “ có thả em ra ?”

      “Có.” Cố Học Văn đứng dậy, bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng cần đến bếp đâu. Em muốn ăn gì. đưa em .”

      “Trễ rồi.” Trễ như vậy còn ra ngoài?

      “Mới có hơn tám giờ, làm gì mà trễ.” Cố Học Văn nghĩ là làm, đứng lên mặc quần áo, nhìn Tả Phán Tình: “Nhanh lên. Mặc quần áo rồi chúng ta .”

      Tả Phán Tình ra đúng là muốn ra ngoài, nhanh chóng sửa sang lại mình rồi theo Cố Học Văn ra ngoài. Buổi tối ở Bắc Đồ, đèn nê ông sáng choang, trông vô cùng phồn hoa.

      Nhưng, xe dừng lại ở trước hàng ăn. Cố Học Văn muốn xuống xe, Tả Phán Tình lại giữ chặt tay : “ cần đâu, em muốn ăn đồ ăn vặt.”

      “Ăn vặt?” Cố Học Văn nhíu mày: “Em muốn ăn cái gì?”

      ăn đồ ăn vặt ăn lẩu cũng được.” Tả Phán Tình ánh mắt lấp lánh: “Có cái loại lẩu nào có cái nồi nho giống cái mà người Đài Loan rất thích ăn .”

      “Chờ chút.” Cố Học Văn lấy di động ra, gõ màn hình vài cái, sau đó cất di động rồi nhìn Tả Phán Tình: “Đúng là có quán. Ở ngay gần đây, thôi.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình vừa lòng, ra trong khoảng thời gian này ngày nào cũng ở Cố gia ăn cơm. Tuy rằng món ăn mỗi ngày đều kết hợp dinh dưỡng cân đối lại đủ sắc hương vị, nhưng, muốn ăn ăn đồ ăn vặt đó.

      xuyên qua hai con đường cái, Cố Học Văn dẫn xuống xe, quẹo vào trong con ngõ , còn chưa vào cửa nghe thấy mùi thơm.

      Vào cửa, tuy rằng qua giờ cơm tối, nhưng người ăn vẫn rất đông. Mỗi bàn cách nhau khá xa. Trang trí rất ấm áp nhìn cũng tồi.

      Tìm chỗ ngồi xuống, Tả Phán Tình chọn món mình thích ăn rồi hỏi Cố Học Văn thích ăn cái gì, tỏ vẻ tùy ý. lúc này mới nghĩ đến, Cố Học Văn thích ăn cay, cúi mặt xuống chút, đột nhiên buông thực đơn xuống.

      “A, em quên ăn cay được. Làm sao bây giờ?”

      sao.” Cố Học Văn lắc đầu, chỉ chỉ mặt sau thực đơn: “Ở đây còn có món chính khác, em thích ăn với em.”

      Tả Phán Tình chu miệng, có chút xấu hổ: “Vậy sao được? Em với đến ăn cơm, sao có thể chỉ chú ý đến mình em?”

      sao.” Cố Học Văn chọn đồ ăn xong, đem thực đơn đưa cho nhân viên phục vụ, chờ nhân viên phục vụ rồi, mới đến gần Tả Phán Tình nhàng mở miệng: “ tại nghe theo em, tí nữa về em phải nghe theo .”

      “. . . . . .” Tả Phán Tình lập tức đỏ mặt, cái tên dê xồm chết tiệt này. Chẳng lẽ trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện này thôi sao?

      , phải mới vừa rồi ——”

      ăn chứ gì?” Cố Học Văn cười yếu ớt: “Có ăn, nhưng mà chưa no.”

      “Dê xồm.” giọng lầm bầm câu, Tả Phán Tình cắn môi cúi đầu, vẻ mặt có chút được tự nhiên. Trong lòng cũng tràn đầy sung sướng. đột nhiên nghĩ tới khác chuyện: “Đúng rồi, lần này về, có được nghỉ vài ngày ?”

      phải lại lại về ngày lại đấy chứ?

      “Ngày mai rồi.” Cố Học Văn xong liền xem phản ứng của , quả nhiên, nhìn thấy khuôn mặt Tả Phán Tình xụ hẳn xuống, cái miệng bĩu ra, vẻ mặt được vui. cười cười: “ đùa thôi, lần này nghỉ ba ngày.”

      “Ba ngày à?” Ít vậy. Tả Phán Tình vẫn cảm thấy quá ít: “Sắp đến tết rồi. Năm nay là năm đầu tiên sau khi em kết hôn với .”

      “Tết chắc là được nghỉ. Những mà cũng chắc chắn.”

      “Vậy mà cũng được nghỉ sao?” Tả Phán Tình thở dài: “Bây giờ phải là thời bình sao? Sao mà còn nhiều chuyện như vậy chứ?”

      “Nhìn cái dáng vẻ của em này, chẳng khác gì oán phụ.”

      “Đáng ghét. ai là oán phụ đấy?” Tả Phán Tình bực tức: “ mới là oán phụ đấy.”

      “Phì. là đàn ông mà.” Cố Học Văn bật cười: “Nhiều nhất cũng chỉ xem như oán phu thôi.”

      Hơn mười ngày thể ăn thịt, đó đúng là đau khổ phải bình thường.

      để ý tới nữa.” Tả Phán Tình lại lần nữa cảm nhận trình độ dê xồm mà Cố Học Văn đạt đến. Làm đàn ông sướng đấy, năng dê xồm. Phục vụ lúc này bắt đầu mang đồ ăn lên.

      Tả Phán Tình ăn lẩu, Cố Học Văn ăn cơm rang, sau khi lấp đầy bụng, Tả Phán Tình vỗ vỗ cái bụng, cảm thấy ăn rất no, liếc nhìn Cố Học Văn cái.

      thôi. Chúng ta dạo Bắc Đô chút .”

      “Ừ.” Cố Học Văn đưa rời .

      Xe chạy loanh quanh các con đường Bắc Đô, Cố Học Văn hỏi Tả Phán Tình: “Em muốn đâu?”

      “Em ——” Tả Phán Tình còn suy nghĩ, đột nhiên kêu Cố Học Văn dừng xe, vươn tay chỉ về phía trước.

      “Sao vậy?” Cố Học Văn dừng xe ở ven đường, theo ánh mắt của nhìn qua, đó phải là ——

      Hết chương 274

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 275: đáng ghét


      Edit: Vương Thu Phi

      Edit: Phong Vũ

      Theo ánh mắt của Tả Phán Tình nhìn về phía trước, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

      Ở cách đó xa, là quán cà phê. Trong cửa kính thủy tinh, có thể nhìn thấy rất ràng, bên trong có nam nữ ngồi mặt đối mặt.

      Người đàn ông kia chỉ có thể nhìn thấy bên mặt. Còn người phụ nữ ràng là Kiều Tâm Uyển.

      Kiều Tâm Uyển? Chị ta quay về Bắc Đô khi nào?

      Cố Học Văn liếc mắt cái, nhìn ra ngay, người đàn ông ngồi đối diện chị ta phải là Cố Học Võ, còn nữa, nếu Học Võ trở về, nhất định về Cố gia trước.

      Như vậy, mở cửa xe định xuống xe. Tả Phán Tình kéo tay lại: “ định làm gì?”

      Sắc mặt Cố Học Văn rất khó coi, muốn xác nhận việc. Dáng người đàn ông kia có chút giống Trầm Thành, hy vọng phải. muốn chứng chút.

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình cho : “Có lẽ người ta là gặp mặt bình thường, hơn nữa, đây là chuyện của Cố Học Võ, liên quan đến .”

      “Đây là chuyện của Cố gia.” Mắt đâu có mù, ràng nhìn thấy người đàn ông kia kéo tay Kiều Tâm Uyển lại. tại xem bên mặt, càng giống Trầm Thành. Trầm Thành chết tiệt, cậu ta muốn làm gì?

      Cậu ta phải là em của bọn hay sao?

      đợi Cố Học Văn xuống xe, Tả Phán Tình nhanh chóng bắt tay : “ điên rồi? Cho dù muốn xen vào cũng phải hỏi cho ràng chứ? Hơn nữa, qua mặt Cố Học Võ để ý chuyện này tính là chuyện gì hả?”

      riêng gì bởi vì Cố Học Văn vượt quá giới hạn, quan trọng hơn là, tin Kiều Tâm Uyển. cảm thấy Kiều Tâm Uyển Cố Học Võ như vậy thể làm chuyện có lỗi với ta.

      Mi tâm Cố Học Văn nhíu lại, lôi di động ra nhấn vài cái màn hình, điện thoại nối được, cất giọng lạnh lùng.

      “Là em.”

      “Cố Học Văn. đừng gọi.” Tả Phán Tình giọng gọi tên , cho dù nhìn thấy số bấm điện thoại, cũng biết gọi điện cho Cố Học Võ. điên rồi sao? Chuyện này còn chưa có bằng chứng.

      Cố Học Văn để ý đến lời của , nhìn vào trong quán cà phê, người đàn ông muốn đứng lên tới trước mặt Kiều Tâm Uyển, góc độ như vậy có thể cho nhìn mặt ta.

      phải Trầm Thành là ai?

      “Vợ ở cùng Trầm Thành, có biết ?” Cố Học Văn vì cái gì tức giận như vậy, bởi vì Trầm Thành coi như là từ cùng bọn lớn lên. Cậu ta làm như vậy, làm sao làm… Cố Học Võ thất vọng cho được? Rồi làm sao làm … Cố gia thất vọng đây?

      Tả Phán Tình biết đầu dây bên kia gì, chỉ thấy sắc mặt Cố Học Văn nháy mắt biến đổi.

      “Bác trai bác biết chưa?”

      “Được. Em . Về sau chuyện của , em quản nữa.” Cúp điện thoại, sắc mặt Cố Học Văn rất khó coi, cũng nhìn Kiều Tâm Uyển và Trầm Thành bên trong, dùng sức dẫm mạnh chân ga rời .

      Tả Phán Tình bị làm cho sợ hãi, sắc mặt có chút chấn động, cũng biết gì.

      Hai bên đường Bắc Đô đều có tuyết đọng, dưới ngọn đèn bỗng ra vầng sáng màu vàng.

      Im lặng suốt dọc đường, xe dừng lại ở Cố gia, lúc này là nửa đêm. Cố Học Văn vào nhà, khuôn mặt u mãi cho đến khi trở về phòng ngủ. cũng thêm gì, im lặng cùng vào phòng.

      Trở lại phòng, sắc mặt vẫn khó coi như cũ. Tả Phán Tình ngồi xuống bên cạnh , vẻ mặt ân cần.

      “Sao vậy?” Trong lòng mơ hồ đoán được, nhưng Tả Phán Tình cũng tin: “Có phải Cố Học Võ cùng Kiều Tâm Uyển ly hôn rồi ?”

      Trong mắt Cố Học Văn lên tia kinh ngạc, quay sang nhìn Tả Phán Tình: “Em nghe thấy?”

      có. Là em đoán.” Tả Phán Tình thở dài: “Kiều Tâm Uyển Cố Học Võ như vậy, nếu phải ly hôn, chị ấy thể gặp gỡ người đàn ông khác.” Vừa vừa ngồi xuống cạnh .

      Cố Học Văn sửng sốt chút, tuy rằng vẫn thích Kiều Tâm Uyển, nhưng tình cảm chị ta đối với Cố Học Võ là . Chỉ là ——

      “Bọn họ ly hôn, trong nhà còn chưa có ai biết. Cố Học Võ chữ cũng .”

      “Cái gì?” Chuyện lớn như vậy, sao có thể cho ba mẹ? Tả Phán Tình cảm thấy Cố Học Võ làm việc cũng quá qua loa.

      phải Cố gia có quy định được ly hôn sao?”

      “Cho nên ấy mới cho ba mẹ biết.” Cố Học Văn thể tin được, người luôn luôn thận trọng như Cố Học Võ lại làm ra chuyện như vậy: “ ấy cùng Kiều Tâm Uyển làm xong thủ tục rồi.”

      “Nhất định là cả tốt.” Tả Phán Tình nổi nóng: “Suốt ngày bày ra cái bản mặt đó, giống như ai thiếu nợ ta vậy. Em mà là chị dâu nhất định cũng chịu nổi.”

      Cố Học Văn có chút kinh ngạc nhìn về phía : “ nghĩ em thích Kiều Tâm Uyển chứ?”

      hẳn.” Tả Phán Tình nghĩ đến Kiều Tâm Uyển: “Chị ấy đáng thương lắm đó. cả như vậy, nhưng cả để ý chị ấy, chị ấy có thể theo cả hơn ba năm, tính ra cũng dễ dàng gì.”

      Cố Học Văn trầm mặc, đột nhiên dùng sức ôm chầm thắt lưng Tả Phán Tình: “Vậy sao?”

      ? cái gì?”

      phải em cũng cảm thấy để ý đến em chứ? Có phải cũng cảm thấy suốt ngày bày ra vẻ mặt?”

      Ách? Tả Phán Tình nhìn mặt chăm chú, cắn môi gật đầu mạnh: “ bây giờ mới biết à? đấy tự mình hiểu quá muộn.”

      “Tả Phán Tình ——” chỉ là thuận miệng hỏi chút, chứ phải muốn trả lời như vậy.

      “Sao?” Tả Phán Tình sợ chết đấm ngực : “Vốn dĩ là vậy mà, nghĩ người trẻ trung xinh đẹp, xanh non như nhành hoa lài như em cứ như vậy rơi vào tay . đáng đó.”

      đáng?” Giọng Cố Học Văn thấp xuống vài phần: “Hửm?”

      “Đương nhiên đáng.” Tả Phán Tình gật đầu mạnh: “ nhìn xem, đều đáng tuổi chú rồi. Ba tuổi là thời đại đó, chúng ta hơn kém nhau bốn tuổi, là hai thời đại. Chúng ta là người cùng thế hệ.”

      “Em hối hận?” Giọng lại thấp xuống vài phần, lộ ra tia bão táp. Tả Phán Tình gật đầu: “Đúng vậy. Em ——”

      “A ——” tiếng thét chói tai, bị ôm mạnh, ném lên giường, đợi đứng dậy bị thân thể của bao phủ.

      “Cố Học Văn.” phải là lại muốn rồi chứ?

      “Em hối hận đây chỉ có nghĩ cách khiến em hết hối hận.” Cố Học Văn ở môi của nặng cắn cái, đau, lại mang theo vài phần ngứa ngáy tê dại.

      Tả Phán Tình muốn né tránh. Chỉ là trốn thoát. Bị thân mật hôn. Môi lưỡi xuống phía dưới, thăm dò bí mật trong quần áo .

      Tả Phán Tình thở hổn hển, dùng sức bắt lấy tay : “ cũng như người bình thường chút được ? phải buổi chiều mới ——”.

      “Thịt vẫn còn rất nhiều mà.” Cầm lấy bàn tay bé của di chuyển xuống phía dưới, cười đến vô cùng gian ác: “ nên tranh thủ thời gian mà dùng cho hết.”

      “. . . . . .” biết xấu hổ. Tả Phán Tình trừng , muốn đánh hai cái, cuối cùng lại vòng hai tay qua cổ . Đến gần bên tai , giọng mang theo vài phần dụ dỗ.

      cần vội vã ngày làm hết chứ? phải còn ba ngày nữa sao?”

      “Em dám nghi ngờ năng lực của ông xã mình?” Cố Học Văn nhíu mi, trong mắt lên tia nguy hiểm: “Em đúng là muốn chết mà. quyết định phải trừng phạt em.”

      “Đừng mà. Em dám.” Tả Phán Tình né tránh muốn trốn .

      “Dừng lại.” Cố Học Văn đè xuống, cố ý cười đến vẻ mặt dữ tợn: “Đại sói xám đến đây, tiểu bạch thỏ được chạy.”

      “Tiểu bạch thỏ biết lợi hại, đại sói xám xin tha mạng.”

      “Ta phải ăn ngươi ——”

      “. . . . . .”

      thanh của Tiểu bạch thỏ rất nhanh biến mất. Trong phòng cuối cùng chỉ còn truyền đến tiếng thở phì phò của đàn ông, cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ.

      Ngoài cửa sổ bông tuyết tung bay, nhưng trong phòng lại chỉ toàn là ấm áp.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình bị Cố Học Văn lăn qua lăn lại đến nửa đêm. Buổi sáng thức giấc rất sớm, chiều hôm qua lại ngủ, khó lòng mà tỉnh dậy trước Cố Học Văn.

      Ngước lên, vừa vặn thấy Cố Học Văn ngủ say. Trở mình, ánh mắt Tả Phán Tình dừng lại mặt Cố Học Văn. Râu chưa cạo, lởm chởm mặt thoạt nhìn khiến khuôn mặt càng sâu hơn.

      Khi ngủ, khuôn mặt tuấn bớt vài phần cương nghị, lại thêm vài phần nhu hòa.

      Ánh mắt xuống phía dưới, da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh mà rắn chắc. Cơ bụng sáu múi nhìn càng thêm cường tráng mạnh mẽ.

      Nhịn được, bàn tay bé chu du ngực . Bắt chước bộ dáng của đáp lại . Cơ thể rất rắn chắc, bàn tay bé lần mò lướt qua, bắt đầu chậm rãi xuống.

      Cảm giác dường như giật mình. Lúc sắp chạm tới nơi nào đó thu tay lại, chẳng qua tay bị bắt lấy, vừa nâng mắt, liền đối mặt với vẻ mặt đùa giỡn của Cố Học Văn.

      “Sáng sớm dụ dỗ rồi? Hửm?” Lá gan nha.

      “A ——” thét tiếng chói tai, nhìn khuôn ngực màu đồng của : “Em, em có, em chỉ là muốn sờ, sờ xem.”

      Ai biết lần mò có điểm dừng đến đấy chứ. đáng ghét. Khóe môi Cố Học Văn cong lên, kéo tay hướng tới người mình tìm tòi, đôi mắt thâm thúy mang theo vài phần mờ ám.

      “Nhịn được? Thử tự mình làm?”

      Tự mình làm là có ý gì? Tả Phán Tình còn kịp suy nghĩ cẩn thận, thân thể bị Cố Học Văn nhấc lên cái, đặt ở người , ngồi bụng .

      ——”

      dạy cho em ——”

      ngốc nghếch này, chẳng lẽ biết châm lửa tự phải dập lửa sao?

      Sau đó lại là phen. . . . . .

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Xấu hổ ôi xấu hổ, 冏 ôi 冏. Ngượng ngùng ôi ngượng ngùng.

      Đến cuối cùng, Tả Phán Tình bị giày vò với đủ loại tư thế lộn xộn.

      Lúc chấm dứt, hận thể vùi mặt vào trong chăn muốn đứng dậy.

      Cố Học Văn nhìn đỉnh đầu đen bóng của , bộ dáng dám đối mặt với , mặt phát ra tiếng cười sung sướng.

      “Phán Tình, ngại em thừa dịp lúc ngủ liền ‘cưỡng gian’ đâu.”

      Cưỡng gian?

      Tả Phán Tình nhịn được, oán hận ngẩng đầu trừng mắt : “Cố Học Văn, có thể vô sỉ thêm chút nữa ?”

      “Chẳng lẽ vừa rồi người phụ nữ đè lên phải em?”

      “. . . . . .” Hít sâu, hít sâu, cần so đo cùng con sói: “Sau đó ràng là đặt em ở người đúng ?”

      “Đó là ai ngay từ đầu sờ soạng sau đó châm lửa?”

      “Em. . . . . .”

      Tiếp tục hít sâu. Lại hít sâu. cần chấp nhặt cùng con xói dê xồm. Được tiện nghi mà còn khoe mẽ.

      “Là em thế nào? cho phép em chiếm tiện nghi, em muốn thể sao?”

      “Đồng ý à, sao lại được?” Cố Học Văn nhíu mi, vẻ mặt kiêu ngạo mà đắc ý: “Em muốn, đáp ứng? Nhưng nếu ở đây, em phải làm sao bây giờ?”

      ở đây làm được. phải được sao? Tả Phán Tình hừ lạnh, nhìn thấy vẻ đắc ý mặt , muốn cho dễ chịu.

      “Xì. ở đây. Em tìm người đàn ông khác.”

      “Em dám ——” Vẻ mặt đắc ý mặt Cố Học Văn biến mất, đè chặt lên người , trừng mắt nhìn : “Tả Phán Tình, em nếu dám tìm người đàn ông khác, ——”

      làm gì nào?” đây sợ đâu. Tả Phán Tình sợ chết khiêu khích.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tiểu Tình Tình, muốn chết sao? Sao có thể tìm người đàn ông khác?

      Mồ hôi. . . Bỏ chạy. . . . . Che mặt. . .

      Hết chương 275

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 276: Em nhẫn tâm như vậy chứ


      Edit: Minh mập

      Edit: Phong Vũ

      Cố Học Văn hừ lạnh tiếng, khoé miệng nhếch lên: “Nếu em dám tìm thằng khác, cắt em trai của gã xuống cho em ăn đấy.”

      “A ——” trừng mắt nhìn , tức giận đẩy cái: “ chết . độc ác.”

      “Vậy như thế này có độc ác ?” xoay người lăn qua. Đối với lại là phen mạnh mẽ điên cuồng công kích. Bàn tay đưa xuống phía dưới lại muốn làm bậy.

      “Đáng ghét ——” Tả Phán Tình đẩy ra: “Cố Học Văn đủ rồi nha, mà còn làm thế nữa tối nay ra sofa mà ngủ ?”

      Động tác của lập tức dừng lại, nhìn Tả Phán Tình: “Em nhẫn tâm như vậy chứ?”

      “Em nhẫn tâm vậy đó. muốn thử ?” Tả Phán Tình mau chóng xuống giường, nhặt quần áo mặt đất rồi thoăn thoắt mặc vào, thèm để ý đến Cố Học Văn, vào toilet rửa mặt.

      Cố Học Văn bật cười, chỉ muốn đùa chút thôi, muộn thế này rồi, ngày hôm qua vừa về là lăn ra ngủ còn chưa kịp chào ông nội.

      Nhưng nghĩ tới Cố Học Võ, sắc mặt lập tức trầm xuống. Cố Học Võ có nhiều việc phải giải quyết, hẳn là thể về thành phố C nhanh như vậy, biết ấy có muốn chuyện ly hôn của mình với người lớn ?

      “Suy nghĩ cái gì vậy?” Tả Phán Tình ra, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của , cẩn thận dò xét: “Đừng có nhiệm vụ phải nha?”

      phải.” Cố Học Văn lắc đầu, kéo Tả Phán Tình qua đặt bên cạnh mình: “ nghĩ có nên chuyện của hai cho mọi người biết .”

      cần đâu.” Tả Phán Tình phản đối: “ làm gì? Để Cố Học Võ về tự với mọi người phải tốt hơn sao?”

      thôi vậy. Cố Học Văn trầm mặc, cũng thể ràng được. Nhưng mà đối với quyết định của Cố Học Võ, vẫn thấy có chút kinh ngạc, nghĩ ấy ít nhiều gì cũng có chút tình cảm với Kiều Tâm Uyển, bằng dễ dàng tha thứ, như vậy, ngờ ——

      “Nghĩ cái gì nữa vậy?” Tả Phán Tình thấy lại thất thần, dùng sức vỗ vỗ bờ vai : “Đừng nghĩ nữa. ấy ly hôn cũng ly hôn rồi. Để ấy lo việc giải thích với mọi người .”

      Cố Học Văn gật đầu, từ chối cho ý kiến, đứng dậy mặc quần áo, nhìn Tả Phán Tình: “, ăn cơm. Ăn xong dẫn em chơi.”

      “Dự báo thời tiết hôm nay có tuyết rơi mà?” Tả Phán Tình nhìn : “ đâu chơi vậy?”

      “Bí mật.”

      “Xấu xa.” Tả Phán Tình liếc nhìn , nhưng trong mắt cũng giấu được ý cười. Ba ngày, tuy rằng hơi ít tý, nhưng sao, có còn hơn .

      . . . . . . . . .. . . . . . . .

      Trịnh Thất Muội nhìn Thang Á Nam ngồi ở bên kia bàn ăn, vết thương lưng ta cũng gần khỏi hết. Tuy rằng mới tuần, nhưng vết thương người ta khôi phục nhanh đến mức thể ngờ.

      Hôm nay chính là ngày cuối cùng trong giao ước tuần. Lúc trước thỏa thuận với Thang Á Nam, trong vòng tuần, vết thương của ta khỏi hẳn là lập tức rời . Giờ ăn xong bữa cơm này là có thể rời rồi

      Trong phòng thực trống trải, Hiên Viên Diêu biết đâu, trong khoảng thời gian này cũng thấy ta ở đây. Cả thuộc hạ của ta từ cái ngày Cố Học Văn tới, bọn họ cứ như biến mất tiêu.

      Cả cái biệt thự to thế này mà chỉ có với Thang Á Nam ở.

      Mỗi ngày có người đến quét tước, nấu cơm, dọn dẹp xong về. Nếu phải bởi vì tại ở trong tình cảnh xấu hổ mà tế nhị nào đó gần như là nghĩ mình mơ.

      Nhưng biết rất ràng, phải. Điện thoại di động của tìm thấy, có thể liên lạc ngay với Tả Phán Tình. Tả Phán Tình chắc hẳn vẫn rất lo lắng cho , muốn rời .

      Nhưng vẫn . tự với mình, tuần, tại chính là tuần. Hôm nay có thể rồi.

      Lại nhìn Thang Á Nam cái, cả tuần này, cùng ta sống chung phòng nhưng lại phát sinh chuyện gì cả.

      ta bị thương, mấy ngày hôm trước cơ bản là nằm bẹp giường, hai ngày nay có thể xuống giường thường xuyên biến mất tăm. cũng biết ta đâu.

      Nhưng đến tối ta quay về phòng ngủ.

      Bọn họ ngủ cùng giường, ta nghiêng người ôm , nhưng có chạm vào . từng cảm thấy xấu hổ nhưng sau lại thành quen.

      Mỗi ngày nằm trong vòm ngực rộng lớn của ta vào giấc ngủ.

      Sáng dậy, cảm giác ta dường như có chút phản ứng, nhưng ta lại tiến thêm bước với . Tâm tình có chút quái dị.

      Cho dù ta bị thương, nhưng với thân thủ của ta muốn làm gì cũng phải chuyện khó.

      hiểu vì sao ta lại giống trước kia. Trịnh Thất Muội cắn môi, đột nhiên muốn ăn nữa.

      phải cảm giác được tầm mắt của , nhưng Thang Á Nam vẫn bình tĩnh giải quyết hết đồ ăn. Cuối cùng buông bát, thản nhiên mở miệng: “Hiên Viên Diêu về Mỹ rồi.”

      “Ơ?” Trịnh Thất Muội nhìn ta, ta có ý gì: “ sao?”

      “Mai tôi cũng phải rồi.” Thang Á Nam bình thản như là thời tiết.

      , Mĩ?” Giọng Trịnh Thất Muội có chút khác lạ. ta, ta phải ?

      “Ừ.”

      Cách bàn ăn, Thang Á Nam nhìn , vẻ mặt cương nghị lên tia chăm chú: “Chuyện trước đây tôi xin lỗi.”

      nghĩ lại nghe thấy ta xin lỗi. Trịnh Thất Muội nhất thời biết phải như thế nào, cuối cùng lắc lắc đầu: “ liên quan đến .”

      Nếu phải chạy uống rượu, cũng có chuyện sau này. Tính ra cũng có trách nhiệm.

      “Tôi phải có việc.” Thang Á Nam nhìn : “Em có thể tìm Tả Phán Tình, cũng có thể quay về thành phố C.”

      đâu?” Trịnh Thất Muội trong lòng mình nghĩ gì nữa. Chỉ tự nhiên buột miệng hỏi: “ đâu?”

      “Về Mĩ.” Thang Á Nam xong đứng lên, ra ngoài, đến phòng khách ta dừng lại chút nhưng xoay người: “Em về kiếm người đàn ông tốt rồi lập gia đình .”

      câu mà khiến cho Trịnh Thất Muội đứng bật lên hét về phía ta: “Thang Á Nam, nhất định phải như vậy sao?”

      Thang Á Nam đứng bất động, Trịnh Thất Muội thở sâu, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn: “Hiên Viên Diêu phải là người tốt. ta rồi, sao lại còn muốn theo ta? là đàn ông, có thể đừng trở thành công cụ hại người của Hiên Viên Diêu nữa được ? có thể có cá tính riêng chút được ?”

      Thang Á Nam bất động, lưng ưỡn thẳng tắp, hai tay nắm chặt thành quyền: “ phải chuyện của em.”

      phải là đàn ông à?”

      Trịnh Thất Muội nhìn được, vọt tới trước mặt Thang Á Nam: “ ta bảo làm cái gì làm cái đó? ta thế nào làm thế đó? Vậy bản thân sao? Cá tính của đâu? Bản tính của đâu? Thang Á Nam, tôi thực khinh thường .”

      Câu cuối cùng gần như hét lên. rất phẫn nộ, rất tức giận.

      Nhìn kích động như vậy nhưng Thang Á Nam chỉ nhìn , mặt chút dao động cũng có: “ xong chưa? xong rồi vậy tôi phải .”

      được .” Trịnh Thất Muội khó chịu nhìn vết sẹo mặt Thang Á Nam, tin vết thương của ta nhất định có quan hệ gì đó với Hiên Viên Diêu, nhớ là từng nghe cái tên nghiệt đó , gã Thang Á Nam cứu gã mạng.

      cứu ta mạng phải sao? Vậy sao cứ vì bán mạng lâu như vậy? thể bỏ qua được sao? thể sống bình thường như bao người khác, làm việc, nghe nhạc, phải đặt mình vào nguy hiểm.được sao?”

      Thang Á Nam nhìn chằm chằm Trịnh Thất Muội, gương mặt xinh đẹp lúc này tràn đầy tức giận cùng khó hiểu, còn có căm hờn.

      “Liên quan gì tới em?” Thang Á Nam mi tâm hề động đậy, lạnh lùng liếc mắt cái. Lướt qua ra ngoài. Trịnh Thất Muội chạy lên chặn đường ta.

      phải muốn kết hôn với tôi sao? kết hôn với tôi mà? dựa vào đâu mà bắt tôi phải gả cho tên xã hội đen? thậm chí ngay cả lão đại cũng phải, chỉ là con chó. con chó của Hiên Viên Diêu mà thôi.”

      nghĩ mình có thể chọc giận Thang Á Nam nhưng mà như nghĩ. ta nghe toàn bộ những lời có chút phản ứng nào. Ánh mắt thậm chí còn liếc nhìn cái, lạnh lùng lướt qua , cũng quay đầu lại.

      Trịnh Thất Muội mềm nhũn cả người, vô lực tựa vào tường. mình vì sao lại kích động như vậy. Thực buồn cười, cũng chỉ là tên đàn ông, tên đàn ông xấu xa vô cùng.

      Được rồi, xấu, chỉ có vết sẹo là nhìn giống như là người tốt cho lắm thôi. Lại có tí cá tính nào. Vóc dáng cao lớn nhưng lại chẳng có chút tâm huyết nào.

      nên bất ngờ, nhưng mà sâu trong thâm tâm có chút cảm giác bất lực. Giác quan thứ sáu cho biết rằng Thang Á Nam phải là người như vậy. phải bởi vì ta cứu , phải vì ta đỡ giùm 100 roi da kia.

      Mà là bởi vì cái câu “ mau” ta mà lúc mê man ý thức được kia. Người tỉnh có thể dối nhưng khi ý thức mê man vào trong giấc ngủ rồi thể.

      tin Thang Á Nam lòng muốn . ta sợ Hiên Viên Diêu làm hại .

      Chính vì mau kia mà quyết định ở lại để chăm sóc ta. Nhưng bây giờ đột nhiên lại . Thang Á Nam có lẽ bị bệnh nên mới hồ đồ.

      Di động rung lên, là Tả Phán Tình, Phán Tình hỏi khi nào , ấy tìm được công ty, muốn có cơ hội cùng ấy ra ngoài gặp mặt, ấy muốn cùng ấy dạo vòng Bắc Đô.

      “Uh.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Mai tớ đến tìm cậu.”

      tuần qua, tất cả xong.

      Trong lòng có quyết định, nhưng vẫn thoải mái được, nhìn xung quanh căn biệt thự to lớn này. lại tự hỏi biết tại sao mình lại rối rắm?

      Hiên Viên Diêu quay về Mĩ, chứng tỏ ta chỉ nhất thời có hứng thú với Tả Phán Tình? Bây giờ qua cơn hứng thú, ta làm gì Tả Phán Tình nữa phải ?

      Thang Á Nam và chuyện ngoài ý muốn, tại cái “ngoài ý muốn” kết thúc, có thể rồi nhưng vì sao lại có chút luyến tiếc?

      Trong đầu lên tình cảnh sáng nay. Lúc tỉnh lại, ta tỉnh, nằm nghiêng người hai mắt cứ nhìn chằm chằm .

      bị ánh mắt của ta làm cho xấu hổ, đột nhiên ta lại ôm chầm lấy .

      “Buông ra.” Nghĩ đến việc ta lại muốn giống như trước bắt đầu phản kháng.

      “Đừng nhúc nhích.” ta trầm thấp mở miệng, hai tay ôm chặt thắt lưng , hề mở miệng, ý tứ thực ràng, ta chỉ muốn ôm . Chỉ đơn giản như vậy.

      Cực kỳ quái lạ là phản kháng lại. Để mặc ta ôm , lâu sau, ta rốt cuộc cũng buông ra, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt. Lúc này vết thương người cũng khôi phục bảy tám phần. Nhưng lưng vẫn còn những vết sẹo trông đến ghê người.

      Vết thương này nhắc nhở việc. ta là vì mới bị thương. Chính ta cứu .

      Thân thể mềm nhũn, Trịnh Thất Muội có sức cử động, trượt người ngồi xuống dưới đất, động đậy. Mãi đến nghe thấy giọng ở ngoài cửa.

      Hết chương 276

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :