1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 21: Được nộp Tiền Bảo Lãnh


      Edit: Minh mập


      Cố Học Văn vùi mình trong văn phòng chuyên tâm xử lí văn kiện, công việc của vừa nhiều lại vừa chẳng nhàng gì. Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt cái đến giờ tan tầm. Cửa bị gõ hai tiếng, sau đó là Cường Tử ló đầu vào nhìn quanh phòng.

      Cậu ta cẩn thận nhìn nét mặt rồi mới : “Sếp”

      “Có việc gì?”

      Cường Tử vào, tay là xấp tài liệu. Đặt xấp giấy lên bàn Cố Học Văn, cậu ta :

      “Sếp, đây là biên bản thẩm tra. Mấy tên đàn ông bị bắt ở ktv mời luật sư tới, là có người nộp tiền bảo lãnh cho bọn họ.”

      Cái tên họ Hứa kia ở thành C cũng có chút địa vị, là gọi luật sư tới cầu được nộp tiền bảo lãnh.

      “Nộp tiền bảo lãnh?” Cố Học Văn dừng bút chút: “ cho nộp tiền bảo lãnh, giam mấy người đó 15 ngày.”

      “Nửa tháng?” Cường Tử sửng sốt, nhưng theo như luật quy định nộp tiền bảo lãnh là có thể tại ngoại: “Sao lại được nộp tiền bảo lãnh ạ?”

      “Cưỡng bức thành hoặc là mua bán dâm” giọng Cố Học Văn lãnh khốc: “Tùy tiện lấy cái làm lý do là được rồi”

      “Hở?” Cường Tử còn thắc mắc, chợt trong đầu ra cảnh vừa nãy, hay là: “Sếp, sếp biết kia sao? ấy là bạn sếp hay là hai người…”

      Mắt Cố Học Văn lạnh băng đảo qua người Cường Tử, Cường Tử liền đem nửa câu còn lại nuốt vào bụng, dù có tò mò đến chết được, cậu ta cũng dám mở miệng ra hỏi (minhmap: a Cường, lá gan của a có vẻ to nhỉ?????)

      Cười gượng hai tiếng, cậu ta nhàng ra. Xoay người chạy nhanh, vốn còn muốn nhắc nhở Cố Học Văn, kia còn bị thẩm vấn, mà hình như sếp muốn nhắc đến ta, aizz xem ra là mình nhiều chuyện rồi.

      Cường Tử rồi, cả văn phòng lại chìm trong yên ắng vốn có. Cố Học Văn xoa xoa mi tâm, ngả người dựa vào ghế. Tuy rắng bắt được ba tên, nhưng bản thân cũng biết kẻ đứng sau ba tên đó là ai – mà tên đó đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.

      Bị tịch thu 5kg hàng trắng, với tên đó mà phải là tổn thất , nhưng mà sao vẫn bình chân như vại. Cố Học Văn nóng lòng muốn bắt được tên cầm đầu này.

      Tiếp tục cúi đầu chuyên tâm làm việc, đợi đến khi Cố Học Văn ngẫng đầu lên lần nữa trời tối. Xoay xoay cái cổ cứng ngắc, đứng lên làm vài động tác thể dục cho giãn gân cốt, liếc đồng hồ thấy 10h, chẳng trách lại cảm thấy đói.

      Cầm lấy áo khoác ghế, đứng dậy rời .

      Lên xe, vừa mới lái ra khỏi cổng sở cảnh sát, đột nhiên nhớ tới việc. Xe chậm lại thoáng rồi lại vút .

      Tả Phán Tình ghé vào bàn, muốn la hét, muốn đánh người, thậm chí còn muốn ném bom khủng bố cái cục an ninh này, aizo, đáng tiếc giấc mơ chỉ là giấc mơ (minhmap: kekekeke), giờ bị trói chặt ghế, động còn chẳng động được chứ đừng đến ném bom.

      Kêu nửa ngày cũng chẳng ai thèm liếc lấy cái, cổ họng đau rát, cả người đều nhức nhối, giọng khàn cả , đúng là ép người quá đáng mà.

      điên mất thôi, quyết định nếu mà thoát được ra ngoài ngày nào cũng đến cục an ninh kiện cái sở cảnh sát này. Đúng là đám người xấu xa, chịu điều tra kĩ càng mà giam giữ người, là tức chết mà.

      Nheo mắt nhìn gian tối đen trước mặt mình, lại bắt đầu nguyền rủa cái tên bắt đến sở cảnh sát, đúng là đồ lưu manh giả danh tri thức. (minhmap: chị à sao lại a thía!!!!)

      Phạm nhân cũng là người mà, cũng cần ăn uống chứ, nhốt cả ngày, miếng cơm cũng chưa được ăn, miếng nước cũng chưa được uống L. Tối rồi mà mấy người đó chẳng chẳng rằng, đem nhốt vào đây. cảm thấy vừa mệt, vừa đói, vừa khát. Miệng đau, thân thể cũng đau, cái phòng này lại chẳng có tí ánh sáng nào.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tả Phán Tình bật dậy, đập xuống bàn: “Thả tôi ra, các người là đồ xấu xa, thả tôi ra ngoài, các người bắt người vô cớ, thả tôi ra….”

      Cửa mở ra, đèn đầu vụt sáng, ánh sáng bất ngờ chiếu vào làm cho Tả Phán Tình lóa cả mắt…

      Sa: Hum nay chủ nhật các tình có vui vẻ ? bạn Sa mệt gần chết, vốn định đăng chương này từ sớm nhưng hôm nay nhà phun thuốc muỗi, muỗi chưa thấy con nào die mà bạn bị phê thuốc nằm bẹp dí giường rùi.

      —oOo—

      Hết chương 21

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 22: Cáo chúc tết gà


      Edit: Minh mập


      lúc lâu sau, đôi mắt Tả Phán Tình mới dần dần thích nghi với ánh sáng, trợn mắt nhìn tên cảnh sát chết tiệt đứng trước mặt mình, tay còn cầm cái bịch to, ánh mắt nhìn chằm chằm chớp.

      Thầm khinh bỉ , phải chi có con dao găm sống chết gì cũng rạch vài đường lên cái khuôn mặt đạo mạo, nghiêm trang kia.

      bảo tội danh của là chống người thi hành công vụ – cái tội này lớn lớn, – đúng là lí do tốt để bắt người.

      “Này, có thả tôi ra bảo? Các người là cảnh sát làm ăn như vậy đó hả?Tôi cho biết trừ khi tôi chết, nếu món nợ này nhất quyết phải trả, tôi kiện lên cấp của các người, cho cả đám các về vườn hết lượt, nghe chưa????”

      tồi! *gật gật đầu* bị nhốt ngày rồi mà khẩu khí còn to nhỉ.” Cố Học Văn gật đầu hai cái, đến đặt chiếc túi to lên bàn.

      “Ăn

      Giọng bình tĩnh, nhưng vào tai Tả Phán Tình lại ra giọng châm chọc.

      “Cút!” Tả Phán Tình nhìn hai tay mình còn bị còng: “Cáo chúc tết gà, chả có ý gì tốt”. Ai mà biết ta bỏ gì vào thức ăn. đây thèm ăn mấy thứ khốn kiếp đó nhá.

      Mắt hơi nheo lại, Cố Học Văn khoanh hai tay trước ngực, nhìn vẻ mặt “tử vì đạo» của Tả Phán Tình, nhàng : “Thừa nhận mình là gà rồi hả ?” (minhmap :aizzzz, khổ chưa chị, ra chi zax)

      Tả Phán Tình nghe xong, mắt trợn ngược, máu dồn lên não, tức giận trào lên đến ngực: “Cút , ai là gà, dám cái từ chết tiệt đó lần nữa là tôi đập chết đấy”

      Cố Học Văn vẫn tha, tiếp tục: “ phải là vừa mới tự nhận đó sao?”

      “Tôi là gà là chồn à?” Tả Phán Tình trả lời cách mỉa mai “aizz, hèn gì lại có nhân tính, có phải là người đâu mà có tính người, nhỉ!”

      Cố Học Văn im lặng, Tả Phán Tình quay quay lại cũng chỉ có cái miệng lanh chanh lắt chắt.

      Đem hai hộp cơm đặt lên bàn, lấy hộp, nhướn mắt lên nhìn , giọng điệu mang chút tức giận: “ ăn phải ?”

      Tả Phán Tình ngửi ngửi mùi thơm từ đồ ăn bay đến, thể bảo cái bụng mình im lặng, thừa nhận đói lắm rồi, nhưng thể khuất phục trước thế lực xấu xa được (minhmap: phải hùng bất khuất chứ chị nhể) – nhất lại là đám cảnh sát bắt người lung tung, làm xấu hình ảnh của công an nhân dân trong lòng dân chúng.

      ăn” Quay người , thèm ăn đồ người ta bố thí

      Cố Học Văn cúi đầu, để ý đến , lấy đũa ra bắt đầu ăn cơm. cũng đói rồi. Lúc đến thành phố C vẫn chưa có gì bỏ bụng, sau đó lại bận bù đầu bù cổ quên cả ăn uống. Sau khi giải quyết xong phần của mình, lấy khăn lau miệng, lúc này mới chuyển ánh mắt sang Tả Phán Tình. Chính cũng biết bây giờ mình có bao nhiêu chật vật, đầu tóc rối tung, ánh mắt tức giận, khóe miệng còn có vệt máu, thoạt nhìn qua dễ khiến cho người ta đồng cảm.

      “Đấu tranh tư tưởng xong chưa?”

      “Hừ, thừa!” Tả Phán Tình quay đầu trừng mắt với : “Tôi phạm tội gì mà ba lần bốn lượt các bắt tôi. Các người hơn lũ lưu manh ngoài đường là mấy, thế mà dám nhận là đầy tớ của nhân dân sao? đúng là giả nhân giả nghĩa.

      Đối với những lời cay độc của , sớm có cảm giác gì, hai tay khoanh trước ngực: “Được. Tôi thả ra, nhưng có điều kiện.”


      —oOo—

      Hết chương 22

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 23: Đừng Hòng Nhìn Tôi Mà Cười


      Edit: Lăng Du


      Có điều kiện? Tả Phán Tình cười lạnh tiếng: “ muốn làm gì? Có muốn tôi nhắc cho biết, cho dù có là cảnh sát nhưng tự ý bắt giam người cũng là phạm pháp đấy?”

      Cố Học Văn để ý đến châm chọc của , lạnh lùng đem phần cơm còn lại đẩy đến trước mặt Tả Phán Tình: “Ăn hết phần cơm này là có thể .”

      Cái gì? Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, ngơ ngác nhìn Cố Học Văn. Dưới ánh đèn mặt biểu lộ chút tình cảm, đôi mắt đen sâu thẫm thể nhìn ra được suy nghĩ điều gì.

      Bầu khí có chút biến động, Tả Phán Tình cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tôi cần, tôi khát, tôi muốn uống nước”.

      Giam giữ cả ngày, la hét cả ngày, bây giờ rất khát, cổ họng rất khó chịu.

      Cố Học Văn nhìn chăm chú lát rồi đứng dậy ra ngoài.

      Chỉ còn lại Tả Phán Tình nhìn hộp cơm chưa được mở ở trước mặt, mùi thơm của thức ăn thoang thoảng bay trong khí, chợt cảm thấy tên ngang ngược này căn bản là cố tình.

      Còng tay lại rồi bảo ăn cơm? Bà nó chứ, ta nghĩ là thần tiên chắc?

      Đúng là đồ đáng ghét. Thầm kêu hai tiếng trong cổ họng, cơn giận trong lòng Tả PhánTình càng lớn hơn. Tên cảnh sát chết tiệt thối tha, vô lại.

      Cửa lại mở, Cố Học Văn trở về, trước mặt Tả Phán Tình lại xuất thêm ly nước.

      Định thò tay bưng lên, nhưng tay lại bị còng, đành phải cúi đầu, hơi uống sạch nước, rồi lại buông ly nước rỗng ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Học Văn.

      “Thả tôi ra, tôi phải ra khỏi chỗ này.”

      Cố Học Văn nhìn : “Ăn hết cơm.”

      ăn”. Tả Phán Tình càng tin rằng tuyệt đối là cố ý: “ đừng hòng nhìn tôi mà cười”

      Miễn cưỡng còn có thể cầm ly uống nước, nhưng dùng hai tay bị còng để ăn? Quên , có hứng thú để cho tên cảnh sát thối này thấy bộ dáng xấu hổ chật vật của mình. Mặc dù những chật vật này đều do chính ta ban cho.

      Cố Học Văn thoáng sững sốt, rất nhanh liền lấy lại phản ứng. lần nữa đứng dậy ra ngoài, lúc quay lại tay còn cầm theo chìa khóa.

      Đến trước mặt Tả Phán Tình cởi bỏ còng tay bên phải, lúc định cởi bỏ cả tay bên kia, động tác bỗng chậm lại chút.

      ăn cơm trước , như vậy hẳn là có thể ăn rồi chứ.”

      “Hừ.” Tả Phán Tình ơi hởi gì, thử quay quay cổ tay, lắc lắc cánh tay, duỗi tay chỉ vào Cố Học Văn: “, rốt cuộc muốn thế nào?”

      Cố Học Văn nhướng mày, biết là có ý gì.

      Cậu cảnh sát kia gọi là sếp, vậy là ai, trung đội trưởng, hay là đại đội trưởng?

      phải tôi tấn công cảnh sát sao? Bây giờ lại mang thức ăn, thức uống, còn giúp tôi tháo còng tay? Thế nào? có lòng tốt thả tôi ra ngoài kiện à?”

      Cố Học Văn cau mày, thản nhiên tháo bên tay bị còng kia. Ngồi xuống trước mặt : “Ăn cơm , muốn kiện tôi cũng phải có sức phải sao?

      “Hừ”. Tả Phán Tình liếc , cánh tay cử động có chút khó khăn, đứng lên vẫy vẫy tứ chi, cảm thấy thoải mái dễ chịu, liền hướng về phía cửa ra.

      Nhưng lúc được nửa, đột nhiên quay lại, tay đập lên bàn nhìn Cố Học Văn: “Đem ra đây.”

      Cố Học Văn nhướng mày, có ý gì.

      “Túi của tôi, còn có quần áo nữa. Lấy ra hết cho tôi.” phút, giây cũng muốn ở lại nơi này nữa.

      ” Cứ ăn cơm trước .”

      Giọng của Cố Học Văn lạnh lùng, thân mình vẫn duy trì tư thế bất động ban đầu, hai chân tao nhã vẫn gác cùng chỗ, nhướn mắt nhìn , ánh mắt lạnh lùng.

      Tả Phán Tình cũng động đậy, bàn tay vẫn chìa thẳng ra, quyết tâm đòi lại đồ đạc của mình.

      —oOo—

      Hết chương 23

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 24: Nơi Quái Quỷ Này Ai Thèm Đến


      Edit: Wynnie


      Giọng Cố Học Văn rất lạnh lùng , thân thể vẫn duy trì tư thế bất động như trước, hai chân vẫn gác lên nhau cách tao nhã, nhướn mày nhìn , ánh mắt lạnh lùng.Tả Phán Tình hề động đậy, cánh tay giơ thẳng, quyết tâm đòi lại đồ đạc của mình.

      Chiến đấu trong im lặng. Bàn tay Tả Phán Tình bất giác nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm. Cuối cùng oán hận ngồi xuống, kéo hộp cơm đến trước mặt.

      “Ăn ăn. Tôi vui lòng tiết kiệm tiền cơm bữa.”

      Tốc độ ăn cơm của rất nhanh, cũng bởi vì đói bụng. Hai ba đũa giải quyết hơn phân nữa, sau đó buông đũa xuống,lau miệng qua loa hai cái.

      “Tôi ăn no rồi, đem đồ đạc trả lại cho tôi.”

      Cố Học Văn gõ gõ lên bàn: “Chưa xong.”

      “Tôi ăn no rồi.” Tả Phán Tình cho rằng ta cố ý chỉnh mình, lại chìa tay ra: “ rốt cuộc muốn thế nào?”

      muốn gì cả.” Cố Học Văn nhìn lướt qua hộp cơm bàn: “Lãng phí thức ăn đáng xấu hổ.”

      Ngực Tả Phán Tình phập phồng kịch liệt. Cơn giận của lần nữa lại nổi lên. Đập mạnh lên bàn cái, hộp cơm bởi vì động tác của mà thoáng rung lên.

      . cho tôi biết tên của . Tôi mà kiện ạnh tôi mang họ Tả.”

      Tư thế Cố Học Văn vẫn thay đổi, nhìn khuôn mặt bởi vì tức giận mà đỏ bừng, đôi mắt lại tối thêm vài phần: “Ra cửa thẳng lên lầu , tường bên ngoài đại sảnh có đặt điên thoại tố giác. Tôi tên là Cố Học Văn. Hoan nghênh khiếu nại.”

      “Được, được.” Tả Phán Tình gật đầu, dùng sức dậm chân xuống sàn xoay người bỏ .

      Cố Học Văn cũng ngăn cản, sau khi rồi cũng đứng dậy im lặng rời .

      Tả Phán Tình mặc kệ, giận dữ đùng đùng xuống lầu, phòng làm việc ở đây quẹo trái quẹo phải thiếu chút nữa lạc đường, hai lần đến đây đều phải là tự nguyện, ngay cả đường cũng chưa kịp nhìn ràng.

      Vòng vo hồi, rốt cuộc cũng tìm được lối ra. Nơi đại sảnh rộng rãi, lúc này chỉ có người trực ban ngồi trong buồng trực.

      Tả Phán Tình đến đại sảnh, đem toàn bộ những khuôn mặt ảnh nhìn qua lần. Phát tìm được tên họ Cố vừa rồi, cũng có bất kì tấm ảnh nào của người bắt ngày hôm nay.

      Tầm mắt nhìn xuống dưới, phần bảng tin có số điện thoại khiếu nại. Tả Phán Tình dùng tốc độ nhanh nhất ghi nhớ 11 con số điện thoại di động, rồi vọt tới phòng trực ban cầm điện thoại thoăn thoắt bấm số.

      Vị cảnh sát trực ban muốn ngăn cản trong đại sảnh vang lên hồi chuông điện thoại di động.

      Tả Phán Tình quay đầu, khi điện thoại được nhấc lên vào điện thoại như pháo nổ:

      “Đây có phải điện thoại khiếu nại cảnh sát ? Tôi muốn khiếu nại cảnh sát của các người. …”

      làm chuyện gì mà phải khiếu nại?”

      Giọng quen thuộc vang lên bên tai Tả Thán Tình, thể tin xoay người, Cố Học Văn cầm điện thoại đứng sau lưng , mắt nhìn chằm chằm.

      “Rầm” cái ném điện thoại xuống, Tả Phán Tình vọt tới trước mặt , vẻ mặt tràn đầy căm phẫn: “ rốt cuộc là ai?”

      “Cố Học Văn” lần nữa lặp lại tên mình, tay Cố Học Văn còn cầm túi xách và quần áo của Tả Phán Tình: “ có thể rồi.”

      –”

      ? đương nhiên , nơi quái quỷ này ai thèm đến chứ? Nắm tay nới lỏng lại nắm lại. Tả Thán Tình muốn thét chói tai, muốn giết người.

      Điện thoại khiếu nại lại là số điện thoại của gã này? Đùa à?

      Dùng sức đoạt lại đồ đạc từ trong tay . Tả Thán Tình nghĩ ra được lời nào để . Có thể mắng đều mắng rồi, có thể chửi cũng đều chửi rồi.

      . Cố Học Văn. Đừng để cho tôi gặp . Bằng tôi dễ dàng bỏ qua cho đâu. Hừ.”

      ….

      —oOo—

      Hết chương 24

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 25: Con Muốn Mẹ Tức Chết À


      Edit: Na


      Tức giận xoay người bước , có cảm giác mình tức giận tới mức đau dạ dày đau, đầu đau, lưng đau, toàn thân chỗ nào cũng thấy khó chịu. Vì vậy bước của cũng nhanh hơn.

      Động tác giống như muốn trốn tránh của làm cho Cố Học Văn đứng đó nhìn theo bóng dáng bất động lâu, cho tới khi Tả Phán Tình ra đến cổng cục công an bắt taxi khỏi mới vào.

      —— ta là đường phân cách tuyến tháng sau—–

      “Học Văn, con đến rồi hả?” Trần Tĩnh Như ngồi trong quán trà, mỉm cười nhìn con trai vào.

      “Mẹ?” Cố Học Văn nhìn tới nhìn lui cũng thấy có người khác mới đến trước mặt bà. Nhìn sắc mặt hồng hào của bà, quan tâm hỏi: “ phải mẹ khỏe sao? Sao lại tới đây uống trà? Con đưa mẹ bệnh viện nhé?”

      “Mẹ sao.” Trần Tĩnh Như cười cười, mặc dù chỉ mặc trang phục bình thường nhưng vẫn dấu được khí chất cao quý của bà: “Chỉ là mẹ nhớ con quá thôi. Mau lại đây ngồi .”

      “Ba đâu mẹ?” Cố Học Văn ngồi xuống bên bà: “ phải ba cũng tới đây sao? Sao hai người cùng nhau?”

      “Ông ấy à?” Ánh mắt Trần Tĩnh Như lấp lánh: “Ông ấy đón khách.”

      “Đón khách?”

      “Ừ.” Trần Tĩnh Như kéo tay con trai, nở nụ cười hiền hậu nhưng cũng mang chút nghiêm túc: “Học Văn, con cũng còn nhưng mẹ vẫn luôn lo cho tương lai của con.

      Con cũng biết, mẹ…”

      “Mẹ.” Chặn lời của bà, Cố Học Văn đoán được mình bị lừa đến đây là vì chuyện gì: “Mẹ lại sắp xếp cho con coi mắt? Mẹ đừng làm ầm ĩ nữa. Con còn có việc, con trước đây.”

      Muốn rút tay về nhưng Trần Tĩnh Như lại nắm quá chặt, đôi mắt bà chớp chớp như muốn khóc: “Học Văn, con nhất định phải như vậy sao?”

      Cố Học Văn bất động, sợ nhất là nước mắt của mẹ mình, bà mà khóc cũng biết làm thế nào: “Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa, con bây giờ nghĩ đến chuyện này.”

      “Vậy khi nào mới nghĩ đến?” Trần Tĩnh Như vất vả lắm mời lừa được con trai đến, thể cứ như thế để nó được.

      “Khi con thi đại học, mẹ muốn con thi đại học T nhưng con lại mực thi vào trường quân binh. Tốt nghiệp đại học con muốn ở lại trong doanh trại cũng tự mình quyết định. Con muốn làm quân nhân mẹ cũng ngăn cản. Nhưng con nhìn xem, con được làm trung tá lại muốn làm lại chạy đến đây nhận chức đội trưởng gì đó. Học Văn, con có nghĩ đến tâm trạng của mẹ ?”

      “Mẹ.” Cố Học Văn muốn nghe chuyện này: “Mọi chuyện qua rồi, mẹ đừng nữa.”

      được, mẹ phải .” Trần Tĩnh Như thấy thời gian vẫn còn sớm nên tiếp:

      “Con muốn làm lính đặc công, con muốn bắt những tên xấu xa chuyện đó mẹ quản con. Nhưng Học Văn, con có nghĩ tới ? Công việc bây giờ của con, dù con mẹ cũng biết nó có bao nhiêu nguy hiểm. Mẹ cũng muốn suy nghĩ, nhưng mỗi lần con làm nhiệm vụ mẹ lại lo lắng cho con. Mẹ sợ con rồi …”

      Trần Tĩnh Như thêm được nữa, nước mắt như mưa thi nhau chảy xuống: “Con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, mẹ cũng cần con phải bỏ nghề, chỉ cần con tìm tốt rồi tính chuyện tương lai là được. Coi như để cho mẹ yên tâm có được ?”

      Trần Tĩnh Như xong vẫn ngừng khóc. Cố Học Văn thở dài, rút khăn ăn bàn nhàng lau nước mắt cho mẹ: “Mẹ, mẹ đừng như vậy.”

      “Vậy con đừng .” Trần Tĩnh Như ngẩng đầu lên nhìn : “ này là con của cấp dưới ba con trước kia. Con của quân nhân con cũng biết rồi, phẩm hạnh hay gì đó con tuyệt đối có thể yên tâm. Mẹ cũng xem qua ảnh, là hiền lành, ít , nhìn thấy là thích ngay, nghe còn là nhà thiết kế. Con chỉ cần gặp thôi có được ?”

      —oOo—

      Hết chương 25

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :