1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 257: cần nhận tội cho mình


      Edit: Jade

      Beta: Phong Vũ

      “Mẹ?” Tả Phán Tình nhìn Ôn Tuyết Phượng ở ngoài cửa, chỉ có bà mà còn có cả Tả Chính Cương: “Ba?”

      Hai người như thần giữ cửa đứng ở bên ngoài. Sắc mặt tốt cho lắm: “Ba. Mẹ. Sao hai người lại đến đây?”

      Ở đằng kia, nghe thấy tiếng Tả Phán Tình gọi, Cố Học Văn cũng tới chào hỏi hai ông bà: “Ba. Mẹ.”

      “Đừng có gọi nữa.” Ôn Tuyết Phượng nhìn Tả Phán Tình, trong lòng vô cùng tức giận: “Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng cho mẹ tiếng, các con còn xem chúng ta là ba mẹ vậy?”

      “. . . . . .” Tả Phán Tình nhìn thấy mặt bà tức giận, liền bày ra khuôn mặt tươi cười tiến đến nắm tay bà: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ chuyện gì mà con chẳng hiểu gì cả.”

      “Tránh ra.” Ôn Tuyết Phượng tức giận: “Đừng có trưng cái mặt tươi cười đó với mẹ. Đứa bé còn. Con có phải định cứ như vậy cho chúng ta biết đúng ?”

      Tả Phán Tình lần này nên lời. ngờ ba mẹ lại biết, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá, nghĩ mấy ngày nữa là đến tết nguyên đán, chờ đến tết nguyên đán với ba mẹ.

      ngờ, bọn họ đến đây trước.

      “Con phải là định cho hai người.”

      Đứa bé còn, đến lúc đó sinh được, ba mẹ cũng biết. Chỉ là muộn chút thôi.

      “Ba. Mẹ. Hai người vào trong ngồi .”

      ngồi.” Ôn Tuyết Phượng trong cơn nóng giận, trong lòng còn rất khó chịu: “Con tuy rằng phải do mẹ sinh ra, nhưng là do mẹ nuôi dưỡng. Bây giờ con làm như vậy, căn bản là con để chúng ta vào trong mắt.”

      “Mẹ.” phải muốn vài ngày sau rồi sao? Tả Phán Tình cảm thấy oan uổng: “Con muốn hai ngày nữa với hai người.”

      “Hừm.”

      Ôn Tuyết Phượng nghe lọt tai, cũng muốn nghe. Tả Phán Tình biết làm sao, muốn Cố Học Văn ở phía sau mở miệng: “Ba. Mẹ. Chuyện này thể trách Phán Tình, muốn trách trách con. Là con cẩn thận mới làm cho Phán Tình bị tổn thương. Hai người đừng mắng Phán Tình, muốn mắng cứ mắng con .”

      Ôn Tuyết Phượng trầm mặc, vẻ mặt tốt lắm. Con sảy thai, nếu con rể chút trách nhiệm cũng đó mới là chuyện lạ.

      Sắc mặt của bà khó coi, Cố Học Văn cũng có chút luống cuống. Lại nhìn sắc mặt Tả Chính Cương cũng rất khó coi. kéo Tả Phán Tình ra sau mình rồi bước về phía trước.

      “Ba. Mẹ. Nếu hai người giận có thể đánh con trút giận chút . Phán Tình còn ở cữ, thể vui.”

      xong, hai chân cùng lúc quỳ xuống.

      Ôn Tuyết Phượng xấu hổ, vươn tay đỡ lấy tay : “Con làm gì vậy? xem chúng ta là tới khởi binh hỏi tội sao?”

      Cố Học Văn thái độ vô cùng cung kính: “Ba mẹ cho dù là tới hỏi tội, cũng là do con sai.”

      “Bỏ bỏ .” Cũng là Ôn Tuyết Phượng mở miệng, xả được cơn giận đỡ hơn rồi, liếc mắt nhìn Tả Phán Tình cái: “Con cũng vậy, bây giờ được ra gió, con còn đứng ở đây làm cây cột sao? Còn vào?”

      Tả Phán Tình thè lưỡi, chạy nhanh vào cửa, Cố Học Văn đưa hai ông bà vào, Ôn Tuyết Phượng vào cửa, Tả Chính Cương theo vào, lúc này mới nhìn thấy tay ông mang theo bao lớn bao gì đó.

      Ôn Tuyết Phượng ngồi ở sô pha, ánh mắt đảo qua Tả Phán Tình: “Người trẻ tuổi chút đúng mực cũng có, đứa bé còn, còn chịu chú ý chút, ngày nào cũng chạy tới chạy lui, con còn muốn cái cơ thể này nữa hả?”

      “Mẹ ——” Mẹ già chỉ câu mà công lực quả thực là có người nào theo kịp, Tả Phán Tình nhức đầu, rụt cổ lại: “Thôi đừng nữa, con biết rồi mà.”

      “Hừ.” Ôn Tuyết Phượng lại liếc nhìn Cố Học Văn cái: “ . Mẹ cũng chỉ biết Phán Tình sảy thai, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? cho xem.”

      “Mẹ, ra là ——”

      Cố Học Văn muốn , lại bị Tả Phán Tình ngồi bên cạnh cướp lời: “ ra là do con tốt, mấy ngày hôm trước phải trời mưa sao? Lúc con ra cửa thấy bậc thang, cẩn thận bị ngã cái. Đứa bé cũng vì thế mà mất.”

      “Con ——” Ôn Tuyết Phượng bị chọc tức: “Sao con lại cẩn thận như vậy?”

      “Dạ. Đúng là con cẩn thận.” Tả Phán Tình gật đầu, vẻ mặt áy náy: “Con phải là vì sợ mẹ mắng con, cho nên mới chưa đó.”

      “Con. Con sợ mẹ mắng, mẹ tại mắng sao?” Ôn Tuyết Phượng tức điên rồi: “Con xem con lớn như vậy rồi, đường con biết nhìn đường à? Bậc thang cao thấp con chậm chút phải được rồi sao, có phải thích chưng diện mà mang giày cao gót hay ? Con mang thai, giữ đúng mực cũng được sao?”

      “Mẹ ——” Cố Học Văn muốn cái gì. Ôn Tuyết Phượng lại nhìn , chỉ nhìn chằm chằm Tả Phán Tình: “Con xem, con mấy tuổi rồi hả? hai mươi sáu tuổi đầu rồi đó, con cho là con mới sáu tuổi sao?”

      “Mẹ.” Tả Phán Tình chịu thua bà: “Con cầu xin mẹ đừng nữa. Lần sau con chừa rồi.”

      “Con ——” Ôn Tuyết Phượng thực bị làm cho tức chết. Làm mẹ, có người nào có tư tâm? Con dâu cả của gia đình họ Cố nghe gia thế vô cùng tốt, bà thấy bộ dạng của ấy cũng rất xinh đẹp. Tiến lùi khéo léo.

      Tả Phán Tình muốn quay về Bắc Đô, Tả gia còn nợ Cố gia cái ân tình, trong cuộc hôn nhân này, địa vị của Tả Phán Tình thua Cố Học Văn bậc.

      phải nghĩ nếu Tả Phán Tình sinh cậu bé bụi bẵm, vậy ở trong nhà họ Cố chắc là được đứng nhất, như vậy cuộc hôn nhân của và Cố Học Văn cũng càng bền chắc hơn sao?

      Ai ngờ sáng hôm nay thức dậy, bỗng nghe đứa con của Tả Phán Tình còn. Bà là bị Tả Phán Tình chọc tức mà. Nếu là Cố Học Văn thiếu trách nhiệm còn đỡ chút, vậy mà tại là Tả Phán Tình tự mình cẩn thận. Nếu để gia đình thông gia biết, nghĩ Tả Phán Tình như thế nào?

      Tâm tư của bậc làm cha mẹ, Tả Phán Tình sao có thể hiểu được? Bà tức giận là vì cho bà. Kéo tay Ôn Tuyết Phượng: “Mẹ. Mẹ đừng giận. Dù sao chúng con còn trẻ, về sau còn có thể có con mà.”

      Ôn Tuyết Phượng trong lòng buồn bực, được.

      Cố Học Văn thấy Tả Phán Tình ôm hết mọi chuyện vào mình vừa kinh ngạc đồng thời nhiều hơn chính là cảm động. muốn bị ba mẹ hiểu lầm sao?

      Hai người giao con cho , phải có trách nhiệm chăm sóc tốt vậy mà lại thành ra chuyện như vậy.

      cần Tả Phán Tình nhận tội cho mình, nhìn Ôn Tuyết Phượng, lần này Phán Tình sảy thai, hoàn toàn là trách nhiệm của .

      “Ba. Mẹ. Hai người đừng trách Phán Tình, muốn trách trách con tốt. Là con chăm sóc cho Phán Tình. Là con ——”

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình quay sang, cho ánh mắt, cho tiếp tục .

      Xem bộ dạng của hai người, Ôn Tuyết Phượng cũng biết phải gì. Con rể trách, nhưng mà thông gia bên kia: “Học Văn, cái này, chuyện Phán Tình mang thai. Bà và ông thông gia biết phải ?”

      “Dạ, biết.” Cố Học Văn lắc đầu: “Con chưa với họ. Ba mẹ, hai người yên tâm . Con với Phán Tình còn trẻ, về sau còn có thể có con. Hai người đừng quá lo lắng.”

      “Haizz.” Người bên Cố gia vẫn chưa biết, Ôn Tuyết Phượng ít nhiều nhàng thở ra. Nhìn Tả Phán Tình, vẻ trách cứ trong mắt hề giảm: “Con đó, là người kết hôn, lần sau phải thận trọng chút. Đừng có như trẻ con vậy. ra lại khiến cho người ta chê cười.”

      “Mẹ ——”

      Ôn Tuyết Phượng cũng , con là do bà nuôi lớn, bà còn hiểu sao? Hơn nữa nhìn cái dáng vẻ đó, ánh mắt chuyển hướng về phía Cố Học Văn, vẻ mặt có chút xấu hổ.

      “Học Văn, lẽ ra việc này, con cần quan tâm. Nhưng mà, đứa con của Phán Tình mất rồi, cho nên là đừng cho thông gia biết.”

      “Mẹ, con biết rồi.” Cố Học Văn gật đầu, cũng muốn Trần Tĩnh Như phải lo nghĩ: “Con để cho ba mẹ con biết.”

      “Vậy là tốt rồi.” Ôn Tuyết Phượng nhàng thở ra: “Phán Tình, con mấy ngày nay vẫn nên nghỉ ngơi, an dưỡng cho tốt. Về sau còn có thể có con.”

      “Con biết rồi. Mẹ.” Tả Phán Tình phải la cứu mạng, nhìn Tả Chính Cương vẫn chưa mở miệng: “Ba. Ba khát ? Con rót trà cho ba.”

      “Chê mẹ nhiều đúng ?” Ôn Tuyết Phượng liếc đứa con xanh xao cái: “Mẹ nửa ngày mà có thấy con hỏi mẹ có khát đâu. Ba con tiếng lại hỏi ông ấy có khát ?”

      “Mẹ.” Tả Phán Tình đứng lên: “Con phải mẹ rồi sao? Con pha trà.”

      “Để .” Cố Học Văn nhấn vai Tả Phán Tình: “Em nghỉ ngơi. làm cho.”

      vào nhà bếp. Ôn Tuyết Phượng sắc mặt hơi bớt giận, thở dài: “Con . Con sắp phải về Bắc Đô rồi, tính cách của con là phải sửa lại. Bằng về sau con chịu thiệt đấy.”

      Vợ chồng Cố gia sao, nhưng mà còn có chú, còn có ông nội. Người của gia đình có tiếng, phụ nữ thường có tiếng . Lỡ làm nhà chồng ác cảm , làm tốt cuối cùng Cố Học Văn khó chịu.

      “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá.” cảm thấy gia đình họ Cố mọi người chung sống vô cùng hòa thuận, nhiều chuyện như vậy?

      “Con chú ý, mẹ đừng con nữa.”

      “Ừ.” Ôn Tuyết Phượng cũng muốn nữa: “Mẹ mua chút thuốc bổ, con bồi bổ cho tốt. Để cơ thể điều dưỡng cho tốt rồi về Bắc Đô.”

      “Dạ.” Tả Phán Tình vẫn hỏi Cố Học Văn khi nào trở về. Lúc này vừa vặn bưng trà ra, ngẩng đầu: “Học Văn, chúng ta khi nào quay về Bắc Đô?”

      “Qua hết Tết nguyên đán.” chỉ được nghỉ tới nguyên đán, qua hết nguyên đán quay về quân đội.

      “Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, nhìn Ôn Tuyết Phượng: “Mẹ, hôm nay ở lại ăn cơm nhé. Chờ tụi con về Bắc Đô chúng ta về nhà nhé.”

      “Về cái gì mà về?” Ôn Tuyết Phượng dùng sức vỗ tay : “Gần đây trời lạnh, con là ngại gió đủ lớn phải ? Đừng để trúng gió, mấy ngày này ba mẹ đến trông con.”

      Tả Chính Cương gật đầu phụ họa: “Nghe mẹ con , chú ý điều dưỡng cơ thể cho tốt.”

      “Dạ.” Tả Phán Tình còn có thể cái gì, chỉ có thể gật đầu. Vợ chồng Tả gia ở lại ăn cơm xong, lại dặn dò loạt các việc cần chú ý. Lúc này mới rời .

      Tiễn ba mẹ xong, Cố Học Mai cũng đúng lúc trở về. Tả Phán Tình lúc này mới nghĩ đến chuyện khác, muốn trưởng bối Cố gia biết chuyện này còn cần Cố Học Mai tiếng, để ra.

      Nhưng mà đợi và Cố Học Mai chuyện, ấy bước lên trước mình mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.

      Để lại Tả Phán Tình cùng Cố Học Văn bốn mắt nhìn nhau, chuyện này, có phải có cái gì đó là lạ đúng ?

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trịnh Thất Muội ở nhà ngủ ngày, cuối cùng khôi phục được hơn phân nửa, điều khiến bất ngờ chính là ba mẹ tham gia hội người già, du lịch. Tưởng ở trong cửa tiệm nên để lại cho tờ giấy rồi bước .

      Điều này làm cho nhàng thở ra. Lễ Giáng Sinh quá nhàm chán như vậy, rất buồn, nghĩ đến Tả Phán Tình vừa mới sảy thai, hôm nay thức dậy sớm mua ít đồ tính thăm ấy.

      Vừa ra khỏi cửa, có người ngăn cản lối .

      —oOo—

      Hết chương 257

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 258: Vật họp theo loài, người phân theo đàn


      Edit: Iris

      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      Trịnh Thất Muội nhìn thấy người trước mắt, liền lùi người ra sau từng bước, tinh thần đề phòng: “Sao lại ở đây?”

      “Đường này là của nhà sao?”

      Ách —— Trịnh Thất Muội nhìn lại chỗ mình đứng, là ven đường cái, được tự nhiên mà im lặng, người lại chuyển sang hướng bên cạnh vài bước. nhìn người cao lớn kia, lướt qua, trực tiếp về hướng trạm taxi phía trước.

      Cánh tay bị người ta giữ chặt lấy, Hiên Viên Diêu nhìn vẻ quật cường khuôn mặt Trịnh Thất Muội, có chút hứng thú, quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo đàn. Nhìn Tả Phán Tình xem, rất có cá tính, kết giao bạn bè cũng giống .

      rất có cá tính đó.”

      bị bệnh hả?” Trịnh Thất Muội xoay người khinh thường, khuôn mặt diễm lệ vì động tác đó mà có vẻ như có vài phần cười khẽ.

      Khóe môi Hiên Viên Diêu cong lên, nhìn ý phản kháng trong mắt Trịnh Thất Muội: “ tò mò, vì sao hôm nay tôi xuất ở đây sao?”

      Cánh tay Trịnh Thất Muội dùng sức giãy khỏi tay Hiên Viên Diêu, thân thể lui ra phía sau từng bước, vẻ mặt đề phòng: “Thưa , tôi biết là ai. Nhưng chuyện này phải như ban ngày sao, muốn gây phiền toái cho tôi phiền tránh xa chút. Tôi mắc mưu đâu.”

      “Hả?” Hiên Viên Diêu cười đến càng thêm sáng lạn: “ Trịnh có phải có gì đó hiểu lầm tôi hay ? Tôi đâu phải là người xấu.”

      “Ý của là, là người tốt?” Trịnh Thất Muội cười đến trào phúng: “Cái này đúng là làm tôi thấy bất ngờ đó.”

      để ý tới ta, tiếp tục về phía trước, giọng của Hiên Viên Diêu ở phía sau nhàng truyền đến: “Xem ra, hề quan tâm đến Tả Phán Tình người chị em tốt của mình ha.”

      Có ý gì?

      Trịnh Thất Muội buộc mình chịu ảnh hưởng, vẫn tiếp tục bước , khi nhìn thấy gã đàn ông kia định rời lại nhanh chân đến.

      “Này, lời vừa có ý gì?”

      Lúc này Hiên Viên Diêu mở cửa chiếc Bugatti Veyron, muốn lên xe, Trịnh Thất Muội vươn tay ngăn cho ta .

      chuyện với đó!”

      “Có ý gì, cứ gọi điện cho Tả Phán Tình chẳng phải biết sao?”

      ——” Trịnh Thất Muội trừng mắt với ta, nhanh chóng lấy di động ra gọi cho Tả Phán Tình, điện thoại báo bận, buông di động, oán hận trừng mắt với Hiên Viên Diêu.

      , đưa Phán Tình đâu rồi?”

      đâu cả.” Hiên Viên Diêu vỗ vỗ tay, bỏ tay ra: “Có phải hôm nay định thăm Tả Phán Tình ? Cũng được đấy, chỉ cần đến thăm là biết ngay thôi.”

      Lên xe, định đóng cửa lại. Trịnh Thất Muội giữ chặt cửa xe cho ta đóng cửa: “Hiên Viên Diêu, đừng có vô sỉ quá. Tôi cảnh cáo . Chồng Tả Phán Tình là cảnh sát đấy, dám động vào sợi tóc của ấy, cẩn thận chịu nổi đâu.”

      “A. Tôi sợ quá .” Hiên Viên Diêu vỗ vỗ ngực, lấy di động ra ấn mấy cái, màn hình xuất bóng dáng Tả Phán Tình, ấy nằm ở giường nhúc nhích, chiếc giường đó, căn phòng đó Trịnh Thất Muội hề xa lạ, chính là căn phòng giam hai ngày trước: “, bắt Phán Tình làm gì?”

      “Tôi bắt ấy làm gì cả.” Hiên Viên Diêu thở dài: “Là ấy có tâm tình tốt, muốn giải sầu, tôi chỉ đúng lúc đưa ấy về mà thôi.”

      , tên khốn này.” Trịnh Thất Muội tức điên lên rồi: “ thả ấy ra.”

      “Chân là của ấy, ấy muốn chạy tôi cũng đâu có cản được, nhưng hình như ấy muốn chạy.” Hiên Viên Diêu có vẻ nghiền ngẫm, nhàng bỏ tay Trịnh Thất Muội ra: “Chuyện này, cần lo lắng. Tôi chăm sóc cho ấy tốt.”

      Từ từ chậm từng chữ, Hiên Viên Diêu cười đến vô cùng đắc ý, cái khuôn mặt tươi cười đó làm Trịnh Thất Muội nhìn thấy liền muốn đánh. Trong lòng có chút buồn bực, cầm lấy túi xách nhanh chóng ngồi vào trong xe. Trừng mắt nhìn ta: “Tôi muốn gặp Phán Tình.”

      “Đừng.” Hiên Viên Diêu ý bảo xuống xe: “ cũng đừng lên xe, bằng đến lúc đó lại tôi bắt cóc , tội danh này tôi nhận nổi đâu.”

      “Đừng nhiều lời nữa.” Trịnh Thất Muội nghĩ có quỷ mới tin lời ta: “Mau lái xe, tôi muốn gặp Phán Tình.”

      Có thể là do Phán Tình vì chuyện sảy thai mấy ngày trước nên còn khó chịu. Tên vô liêm sỉ Cố Học Văn kia, rốt cuộc ta chăm sóc ấy như thế nào? Sao lại để ấy trong tháng ở cữ lại mình chạy ra ngoài như vậy?

      là quá đáng. Đương nhiên, cũng hoàn toàn tin lời Hiên Viên Diêu, lấy di động ấn dãy số của Tả Phán Tình vài lần, nhưng đều báo máy bận.

      Trong lòng bắt đầu sốt ruột, lúc này mới chú ý tới, xe nhanh chóng rời khỏi nội thành, về hướng biệt thự bên bờ biển của Hiên Viên Diêu, mà ở nơi đó, bị tên khốn Thang Á Nam đó ——

      Ngừng. Bắt bản thân được nghĩ đến chuyện đó nữa, hít sâu, xe từ từ tiến vào biệt thự, tim đập càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng khẩn trương hơn.

      Hiên Viên Diêu đưa thẳng mạch đến căn phòng mình ngày ngắn ngủi. đợi ta mở cửa, mở cửa ra vọt vào trước.

      “Phán Tình?”

      Trong phòng bóng người, nào có bóng dáng của Phán Tình, cảm giác mình xong đời rồi, Trịnh Thất Muội nhanh chóng xoay người muốn bỏ , bị Hiên Viên Diêu chắn lại cho rời khỏi.

      “Vừa tới muốn sao? nghỉ ngơi chút à?”

      gạt người.” Trịnh Thất Muội tức giận: “ ấy vốn ở đây. lừa tôi.”

      “Lừa?” Hiên Viên Diêu nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh: “ ấy ở trong phòng này, có nghĩa là ấy ở đây. Có lẽ ấy xuống dưới lầu tản bộ, lát sau lên đây.”

      ——” Ngực Trịnh Thất Muội phập phồng kịch liệt, nếu tay con dao, nhất định đâm tên nghiệt này hai dao: “Đồ nghiệt, tránh ra cho tôi.”

      nghiệt?” Hiên Viên Diêu nở nụ cười, hai từ này rất mới mẻ. Đây là lần đầu tiên nghe có người ca ngợi mình như vậy.

      tôi là nghiệt, vậy nếu tôi đây nghiệt phen, có phải có lỗi với danh hiệu ban tặng ?”

      có ý gì?” Lúc này Trịnh Thất Muội mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy tia giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt ta, bắt đầu lui về phía sau, muốn trốn từ cửa sổ căn phòng, đột nhiên cảm thấy cổ nhói lên cái, cả người mềm nhũn, vô lực ngã về phía sau.

      Đỡ lấy , Hiên Viên Diêu cười đến vui vẻ.

      “Trịnh Thất Muội, ở trong tay tôi rồi, thời gian để Tả Phán Tình đến bên tôi, còn có thể xa sao?”

      . . . . . . . . . .. . . .

      Thang Á Nam ra ngoài làm việc vừa trở về, liền nhìn thấy Hiên Viên Diêu chờ mình trước cửa phòng, sửng sốt chút, ta tiến lên hơi hơi cúi đầu: “Thiếu gia?”

      “Về rồi?”

      “Vâng.” Thang Á Nam gật đầu: “Tôi định tìm thiếu gia báo cáo tình hình của Long đường.”

      “Khỏi.” Hiên Viên Diêu xua tay, có kiên nhẫn nghe: “ phải còn có lão già sao? Để cho ông ấy quan tâm là được rồi.”

      “Thiếu gia.” Vẻ mặt Thang Á Nam thực ngưng trọng: “Long đường hình như có phản đồ, hai lần giao dịch của lão gia đều bị người ta phá.”

      “Hử?” Lúc này Hiên Viên Diêu có vài phần hưng trí: “Cậu tra ra cái gì?”

      “Tạm thời chưa có.” Vẻ mặt Thang Á Nam có vài phần xấu hổ: “Thuộc hạ bất lực.”

      “Được rồi.” Hiên Viên Diêu bảo dừng lại, trong lòng cũng quá quan tâm đến chuyện này: “ phải là hai con chuột thôi sao? Bắt ra là được rồi. Loại việc cỏn con này, tự cậu nghĩ cách giải quyết , cần thông qua tôi.”

      “Vâng.” Khuôn mặt Thang Á Nam khôi phục vẻ bình tĩnh: “Thiếu gia còn có việc gì ạ?”

      có.” Hiên viên Diêu lắc đầu: “Tôi có món quà muốn tặng cho cậu, hôm nay là sinh nhật cậu, tôi nghĩ, cậu quên rồi đúng ?”

      “. . . . . .” Thang Á Nam giật mình, lập tức phản ứng lại: “Cám ơn thiếu gia.”

      cần khách khí.” Hiên Viên Diêu cười đến thập phần tà ác: “Tôi đây, cậu cứ từ từ mà hưởng thụ món quà tôi tặng .”

      Hiên Viên Diêu xong, liền rời . Để lại Thang Á Nam nhíu mày nhìn bóng lưng ta rời . Hưởng thụ? Thiếu gia tặng cái gì nhỉ?

      Vào cửa, khuôn mặt Thang Á Nam lập tức cảnh giác, có người ở trong phòng ta?

      Rất nhanh mở đèn lên, nhưng lại bị cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.

      chiếc giường kiểu châu Âu rộng rãi, Trịnh Thất Muội nằm ngủ, những lọn tóc dài cuộn sóng rối tung gối nằm, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ. Mặt của rất đỏ, đôi mày mảnh khảnh lúc này nhíu chặt lại, thoạt nhìn hình như thoải mái.

      Tay ngừng kéo cổ áo mình, đôi môi đỏ mọng hơi hơi chu lên, hình như nỉ non cái gì đó.

      Thang Á Nam tiến đến, nghĩ người thoải mái, tay vừa định chạm vào trán , đột nhiên vặn vẹo người chút, tay bắt đầu làm loạn ngực.

      “Nóng, nóng quá.”

      Thang Á Nam đột nhiên hiểu ra. Trịnh Thất Muội trước mặt, bị người ta hạ dược. cần phải , nhất định là thiếu gia làm.

      Vẻ mặt có vài phần vui, dường như cần món quà sinh nhật như vậy. Hạ dược phụ nữ? Thang Á Nam có cần phải làm như vậy ?

      Nhưng vui chỉ có chút, giây tiếp theo, tay Trịnh Thất Muội ý thức được làm loạn lên, cẩn thận liền đụng phải bàn tay vốn muốn đo nhiệt độ cơ thể của .

      Dù chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi nhưng cũng làm cho khó chịu của được giảm bớt, bắt đầu hiểu phải làm thế nào mới có thể làm mình hài lòng. cầm lấy tay Thang Á Nam, muốn được nhiều hơn.

      Thang Á Nam rút tay về, thích chạm vào phụ nữ bị hạ dược. Như vậy có chút thú vị nào.

      Nhưng Trịnh Thất Muội mặc kệ. Thuốc làm cho mất toàn bộ ý thức, cảm thấy rất nóng, cũng chỉ muốn giải quyết cái thân thể khô nóng mà thôi. Mà tay Thang Á Nam chính là cách giải quyết tốt nhất.

      “Cho tôi . Tôi nóng quá.” Chỉ nắm bàn tay của ta vẫn đủ, theo bàn tay đó mà ngồi dậy, khuôn mặt nhắn đặt ở bụng ta: “Tôi nóng quá, cho tôi .”

      Cho cái gì, biết, chỉ biết là phải giảm bớt cái nóng này.

      Giờ này khắc này Trịnh Thất Muội vô cùng diễm lệ, mặt của đỏ hồng, đôi môi hơi nhếch lên, khuôn mặt nhắn ngừng cọ xát lên bụng ta.

      Thang Á Nam cũng là gã đàn ông bình thường, tuy rằng ta đối với phụ nữ bị hạ dược có hứng thú, nhưng này lại là Trịnh Thất Muội, mà lần trước ta nhấm nháp qua hương vị của , cũng biết hương vị đó tốt đẹp biết bao nhiêu.

      Sau khoảnh khắc rối rắm ngắn ngủi, ta hề khắc chế bản thân mình. Bàn tay to bắt đầu cởi những gì trói buộc Trịnh Thất Muội. Loại chuyện này rất rất đơn giản. rất mạnh mẽ, dã man xé rách quần áo của , ném xuống sàn, rồi lại tiếp tục xé những thứ còn lại xuống.

      Trịnh Thất Muội nhanh chóng còn gì che đậy. Điều khiến Thang Á Nam bất ngờ, chính là, lúc này Trịnh Thất Muội hoàn toàn chuẩn bị tốt, cả người mềm mại như vũng nước, vặn vẹo thân hình như rắn nước, quấn người ta.

      “Chết tiệt tiểu tinh, đây là em tự tìm lấy.” Thang Á Nam còn muốn thả chậm tốc độ, nhưng xem bộ dáng của lúc này, biết là dù chỉ phút đồng hồ cũng chịu chờ.

      Áp chặt lên môi , bàn tay tùy ý cởi bỏ thắt lưng của mình, kiên nhẫn đem những thứ rườm rà người mình giải quyết nhanh. ta ôm sát , dùng sức cái.

      “A ——” Trịnh Thất Muội thỏa mãn kêu lên, mặt giống như thống khổ, lại giống như vui thích.

      “Chết tiệt, em.” Nhanh như vậy, gần như muốn kẹp đứt . Thang Á Nam hít sâu, ấm áp căng đầy kia làm cho ta thể nào dịu dàng được.

      Trịnh Thất Muội kêu lên.

      “A.”

      —oOo—

      Hết chương 258

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 259: Sao lại khéo như vậy?


      Edit: Iris

      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      Trịnh Thất Muội thét chói tai, sắc mặt Thang Á Nam cũng đỏ rực.

      Tay bao bọc chiếc eo thon của , cường thế ra vào, mỗi lần luật động. Trịnh Thất Muội bị va chạm đến nỗi tóc tai hỗn độn. Mồ hôi đổ đầm đìa.

      “A, cho em. Chính là như vậy ——”

      Bởi vì thuốc kích thích, nên Trịnh Thất Muội biết thế nào là thô lỗ, mà ngược lại cảm thấy được vô cùng thoải mái. Nóng bức trong thân thể vì những động tác của người ở mà được giảm bớt. nhắm mắt, ôm chặt cái người có thể giúp giải quyết cái nóng kia.

      “Cho em . Nhiều hơn chút, nóng. Nóng quá ——”

      tinh chết tiệt, tất cả đều cho em.”

      Thang Á Nam thở hổn hển, phần thân dưới vẫn ngừng luật động, tuy rằng biết Trịnh Thất Muội là bởi vì bị hạ dược mới chủ động như vậy, nhưng trong lòng lại chấp nhận, người đàn ông nào lại thích người phụ nữ của mình chủ động ở giường cả.

      Có thể thấy được bộ mặt khác của như vậy làm ta vô cùng bất ngờ, lại càng thêm phóng túng.

      Lúc này vừa mới sang chiều. Vẫn còn nhìn thấy mặt trời.

      phòng khác lầu. Tay Hiên Viên Diêu lắc lư ly rượu thủy tinh, nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, khóe môi cười nghiền ngẫm mang theo ý nghĩ sâu xa.

      . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trong phòng khách, Tả Phán Tình đếm được mình thua Cố Học Văn bao nhiêu lần, trong lòng buồn bực, đẩy bàn cờ, những quân cờ đen trắng lập tức liền lộn xộn. trừng mắt liếc Cố Học Văn cái: “ chơi, thú vị gì cả.”

      “Phán Tình ——” Cố Học Văn rất khó xử, ràng cố ý nhường rồi, nhưng Tả Phán Tình lại có khả năng đánh thắng , chẳng phải cũng rất bất đắc dĩ đấy sao?

      có gì vui cả.” Tả Phán Tình làm cái mặt quỷ: “ lúc nào cũng thắng, em toàn thua, như thế thú vị cái gì chứ?”

      “Vậy chơi cái khác.” Hiếm khi Cố Học Văn có kiên nhẫn như vậy: “Em muốn chơi cái gì?”

      “Em muốn ra ngoài.” Tuy rằng giáng sinh qua, nhưng vẫn còn tết nguyên đán, muốn dạo phố shoping.

      “Phán Tình.” Cố Học Văn có phần bất đắc dĩ, hôm nay Ôn Tuyết Phượng đến, dặn dăn lại vài lần, nhắc được để cho Tả Phán Tình ra ngoài: “Ngoài trời rất lạnh. Mẹ cho em ra ngoài.”

      “Xì.” Tả Phán Tình tin mấy cái đó: “Trước kia ở công ty em cũng có đồng nghiệp, buổi sáng chị ấy bị sảy thai, buổi chiều còn quay về công ty tiếp tục làm, em thấy chị ấy cũng có sao đâu.”

      Cố Học Văn dọn dẹp xong bàn cờ, kéo tay qua: “Em nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa . Thân thể là của mình, phải chăm sóc tốt.”

      Tả Phán Tình gì, biết thân thể là của mình, nhưng mà cũng cảm thấy rất nhàm chán, cái này thể cái kia được, là người khác có điên lên ?

      căn bản nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Cố Học Văn làm sao lại hiểu nghĩ gì chứ: “Phán Tình, mấy ngày nay, em nghỉ ngơi cho tốt chút, vài ngày nữa khi về Bắc Đô, đưa em chơi có được ?”

      được.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Chờ đến khi về Bắc Đô, quay về bộ đội . Nào có tâm tư chơi với em?”

      Cố Học Văn trầm mặc, quả , khi về Bắc Đô quay về bộ đội báo cáo. Có thể còn bận hơn so với lúc ở thành phố C, căn bản có thời gian để chăm sóc cho .

      “Quên .” Tả Phán Tình cũng suy nghĩ: “Biết công việc của bận rộn, nhớ có thời gian về nhà là tốt rồi.”

      Trong lòng phải yên, dù sao đến Bắc Đô, mọi người trong nhà cũng nhiều, tuy rằng trước kia đều gặp qua, nhưng khi thực ở chung, cũng có những khó khăn nhất định.

      Hơn nữa tính chất công việc của Cố Học Văn chắc chắn là quanh năm vắng nhà. Cho nên, về sau có vấn đề gì, đều chỉ có mình đối mặt.

      thông cảm của làm cho Cố Học Văn rất cảm động, kéo vào lòng mình, giọng của mang theo chút áy náy: “ xin lỗi. Để em phải chịu ủy khuất rồi.”

      Đối với điểm này, cảm thấy bất lực. Nhưng nhiều hơn, chính là đau lòng cho Tả Phán Tình. Thời gian ở trong quân đội càng lâu, càng cảm thấy đau lòng hơn cho .

      Muốn làm vợ của quân nhân, cái giá của người phụ nữ phải trả so với tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều.

      “Đừng buồn nôn nữa mà.” Tả Phán Tình cảm thấy da gà đều nổi hết lên rồi, ủy khuất phải có, nhưng hiểu được ủy khuất của , ủy khuất đó tính là ủy khuất: “Em biết, em cũng hiểu. Cho nên, cần nữa.”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn như vậy mà nhàng thở ra, ngược lại càng thêm ngưng trọng vài phần: “Phán Tình. muốn ngày ngày ở bên em. Muốn bảo vệ cho em. Cho em mọi thứ tốt nhất, em tin nhé.”

      “Em tin .” Nếu phải bởi vì tin làm sao có thể ở bên chứ?

      “Em tin , vậy hôm nay ở trước mặt ba mẹ em, sao em lại như vậy? ràng là lỗi của , muốn em nhận lỗi thay .”

      hy vọng có gì ủy khuất, mà chuyện làm sai, cũng nguyện ý gánh vác trách nhiệm. Bởi vì là đàn ông. Lại là chồng của .

      có gì.” Tả Phán Tình lắc đầu, đạo lý này cũng hiểu được: “Nếu cho ba mẹ, bọn họ chừng đánh trận.”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn nắm chặt tay : “Em nghĩ sợ ba mẹ đánh trận sao? Cho dù bọn họ nổi giận với , phải đánh , cũng chấp nhận. Đó là điều nên nhận mà.”

      Hốc mắt Tả Phán Tình có chút nóng lên, trong lòng thực cảm động, hối hận vì quyết định của mình, chưa bao giờ hối hận. Nhưng mà——

      sợ ba mẹ đánh , chẳng lẽ cũng sợ mẹ em… … nổi hứng mà bắt em ly hôn với hả?”

      “Sợ.” Cố Học Văn gật đầu, là người, phải thần thánh, khẳng định cũng có sợ hãi gì đó. Cố gia có tiền lệ ly hôn, cũng .

      “Tuy rằng sợ, nhưng, cố gắng cầu xin họ tha thứ, để họ nhận lại . Giao em cho .”

      Có những lời này là đủ rồi. Chuyện đứa bé chỉ đến đây là đủ rồi. Tả Phán Tình muốn rắc rối thêm nữa. Trừng mắt nhìn , buộc mình khôi phục tinh thần thoải mái tự tại.

      “Được rồi. Đừng lo. phải ba mẹ biết gì sao? Yên tâm, yên tâm, đánh đâu.” Tả Phán Tình giả làm cái mặt quỷ, quên khoe khoang vài câu: “Hơn nữa. Khó có được người tinh mắt như vậy cưới được em, đương nhiên em phải dựa vào cả đời rồi. dễ dàng để thoát khỏi em như vậy đâu.”

      “Được, cho em ỷ lại cả đời.” muốn , Cố Học Văn cũng ra. Trong lòng hiểu được muốn làm thấy áy náy, hay khó chịu.

      Tả Phán Tình có lẽ biết, lúc vô thức, bắt đầu nghĩ cho , lo lắng cho . coi là chồng rồi.

      Cố Học Văn thực vui vẻ, cũng cao hứng. thề, về sau nhất định đối với tốt gấp bội lần. Nhất định.

      Về phần đứa bé, tin về sau nhất định có.

      Nhìn thấy trong mắt lộ vẻ mệt mỏi, thân thiết : “Có phải thấy mệt ? Có muốn về phòng nghỉ ngơi lúc ?”

      cần?” Tả Phán Tình lè lưỡi: “Em sắp biến thành heo rồi.”

      Mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, phải là heo là gì?

      đến ngủ, ra nghĩ tới: “Chị hình như ngủ hơn nửa ngày rồi. Cơm trưa cũng có ra ăn, có chuyện gì chứ?”

      thể nào?” Trong lòng Cố Học Văn có chút bực mình với chuyện Cố Học Mai đâu cũng với mình, cơm trưa cũng thế, ở cửa gọi chị ấy câu, chị ấy cũng chỉ mệt, muốn ngủ thêm, vẫn ra.

      “Em tìm chị.” Tả Phán Tình đứng lên định vào phòng thấy Cố Học Mai ra, nên giúp đẩy xe lăn ra ngoài. Nhìn hai người lộ ra tia cười thản nhiên.

      “Phán Tình, Học Văn.”

      “Chị, chị dậy rồi à?” Tả Phán Tình đến, đẩy xe lăn của đến bên cạnh sofa: “Có đói bụng ? Có muốn ăn cái gì ạ?”

      “Rất tốt.” Cố Học Mai lắc đầu: “Ngủ lâu quá nên cũng có cảm giác đói nữa.”

      “Phải ?” Đôi mắt Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Học Mai, nhìn ra suy nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt dò xét như vậy làm cho Cố Học Mai có chút chột dạ, quay sang nhìn Tả Phán Tình.

      “Sao thế? Em thấy sức khỏe tốt lên chưa? Có chỗ nào thấy khó chịu ?”

      “Em sao.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Cám ơn chị quan tâm.”

      “Còn như vậy.” Cố Học Mai cảm thấy tính cách Tả Phán Tình rất tốt. Rất thoải mái cũng rất hiền hòa: “Em phải điều dưỡng thân thể cho tốt nhé.”

      “Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, muốn cái gì, ánh mắt đột nhiên bị cổ của Cố Học Mai hấp dẫn. Bên trong phòng mở điều hòa, độ ấm thấp, Cố Học Mai mặc chiếc áo len, để lộ ra chiếc cổ duyên dáng của . Nơi da thịt lộ ra ngoài, có hai ba dấu vết ràng.

      từng ân ái n lần với Cố Học Văn nên tự nhiên hiểu được dấu vết kia của chị là có nghĩa gì. Những suy đoán trước kia nay được chứng . Tả Phán Tình nhìn lại Cố Học Mai. Chị ấy cười yếu ớt, khuôn mặt mang theo vài phần lo lắng.

      Chị ấy bị đàn ông ức hiếp sao? Ánh mắt chuyển hướng về phía Cố Học Văn, cũng nhìn Học Mai, ở góc độ đó, cũng thể xác định được là nhìn thấy những dấu vết kia hay .

      “Chị.” Ôm lấy cánh tay Cố Học Mai, thoạt nhìn thái độ của Tả Phán Tình với vô cùng thân thiết: “Qua tết nguyên đán Học Văn mới trở về Bắc Đô. Chắc cũng phải tháng 3, hay chị ở đây rồi về cùng với tụi em được ? Em đặt vé máy bay cho chị.”

      “Hả?” Cố Học Mai sửng sốt chút, hiển nhiên nghĩ tới Cố Học Văn nhanh như vậy quay về Bắc Đô: “Học Văn, em muốn về?”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Mục tiêu em đến thành phố C hoàn thành. Cuối tuần sau quay về đơn vị.”

      “Nhanh như vậy sao?” Trong lòng Cố Học Mai có chút rối loạn, vì sao lại rối loạn chính cũng biết, nhưng trong lòng đúng là có chút yên.

      nhanh.” Cố Học Văn thản nhiên mở miệng: “Em đến thành phố C hơn 3 năm rồi, bây giờ cũng nên trở về.”

      Ba, hơn ba năm? Cố Học Mai trầm mặc, vẫn bảo mình xem con số đó, cho là mình nghe, đề cập tới tồn tại.

      Nhưng thực tế, có khả năng tồn tại. Trong tiềm thức của trước sau vẫn nhớ kỹ ngày nào đó, màn kia.

      Nếu nhớ , tại làm cái gì? , ngày hôm qua hứa với Đỗ Lợi Tân, vậy tính là cái gì?

      Trong lòng, có chút rối loạn. Hữu Thành, thực trách em sao? thực hận em chứ? Hay là tất cả những việc này chỉ là nằm mơ.. Tỉnh mộng rồi cái gì cũng đều có.

      lâm vào trạng thái thất thần, thấy được ánh mắt Tả Phán Tình nhìn mình dời . biết việc, Cố Học Mai có bạn trai ở thành phố C. Mà lúc này hình như có nguyên nhân gì đó làm cho đoạn cảm tình này trở nên phức tạp. Về phần vì cái gì làm cho nó phức tạp, biết.

      Liếc nhìn Cố Học Văn cái, cũng chú ý tới. Sắc mặt lập tức trầm xuống, muốn cái gì, cuối cùng đứng lên về hướng nhà bếp.

      “Học Văn?” Tả Phán Tình sửng sốt chút, rất nhanh đứng dậy: “ ấy nấu cơm, em xem có cái gì… cần phải giúp .”

      Tay lại bị Cố Học Mai giữ chặt: “Em còn ở cữ, em lại lại làm gì? Để cho Học Văn làm là được rồi.”

      “Vâng.” Tả Phán Tình kéo kéo khóe miệng, có chút được tự nhiên. Nhưng nghĩ đến chuyện khác: “Chị, trở về Bắc Đô, chuyện em bị sảy thai, chị đừng cho ba mẹ biết nhé.”

      Đứa bé còn, hơn nữa ra cũng chỉ làm cho mấy vị trưởng bối vui, mà cũng muốn như vậy.

      Cố Học Mai sửng sốt chút, rồi nhanh chóng gật đầu: “Yên tâm . Chị to mồm như vậy đâu.”

      “Cám ơn chị. Chị tốt.”

      Có người chị như vậy quả là tốt quá. Tả Phán Tình lúc này hiểu. Nhưng, trong lòng vẫn tò mò chút. Rốt cuộc là con cái nhà ai, mà vận khí tốt đến thế, bắt được trái tim Cố Học Mai nhỉ?

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      máy bay Kiều Tâm Uyển, tìm được ghế của mình, định để vali lên khoang để đồ bàn tay nhanh chóng nhận vali rồi để trong khoang giúp chị ta.

      Chị ta sửng sốt chút, quay sang, liền nhìn thấy Trầm Thành đứng ở sau mình.

      “Trầm Thành?” Chị ta rất bất ngờ: “Cậu, sao cậu lại ở đây?”

      “Tôi cũng về Bắc Đô.” Trầm Thành nhìn nhìn valy đặt bên chân mình, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt có vài phần ý cười, đem hành lý cất . Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển bất động.

      “Chị ngồi xuống à?”

      “À ừ.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, có chút nghi hoặc nhìn Trầm Thành: “Cậu có biết hôm nay tôi bay chuyến này ?”

      “Làm sao mà biết chứ?” Trầm Thành lắc đầu: “Tôi biết hôm nay chị bay chuyến này. Chỉ là đúng lúc ba có việc muốn tìm tôi, nên tôi muốn hôm nay về thôi.”

      “Ừ.” Kiều Tâm Uyển cười mình nghĩ nhiều, ngồi xuống chỗ mình: “Vậy đúng là khéo ha.”

      “Đúng vậy, thực khéo.” Trầm Thành cũng gì, ta đến Kiều thị tìm chị ta, nhưng chị ta ở đó, ta định tìm Kiều Kiệt vừa vặn chợt nghe thấy Kiều Kiệt dặn thư ký đặt vé máy bay.

      ta tưởng Kiều Kiệt muốn về Bắc Đô, ai ngờ phải cậu ta mà lại là Kiều Tâm Uyển.

      “Chị về Bắc Đô thăm chú Kiều à?”

      “Ừ.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Công ty ở thành phố C vào quỹ đạo. Tôi tin Kiều Kiệt có thể xử lý tốt. Nên tôi quyết định trở về giúp ba.”

      “Chắc chú Kiều rất vui.” Trầm Thành nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chị ta, đây đúng là người phụ nữ mạnh mẽ. Chỉ cần cho chị ấy có cơ hội. Chị ấy phát ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ.

      “Chắc thế.” Lần này trở về chị ta với gia đình. Ba mẹ cũng biết chị ta ly hôn với Cố Học Võ.

      Mà chị ta cũng biết phải với ba mẹ như thế nào nữa. Tuy sớm muộn gì ba mẹ cũng biết, nhưng ——

      suy nghĩ gì thế?” Trầm Thành nhìn đôi mắt của chị ta dường như trong nháy mắt nhuốm u sầu, trong mắt lại lên tia đau lòng nhàn nhạt.

      có gì.” Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu, buộc mình khôi phục lại bình tĩnh: “Tôi nghĩ trở về Bắc Đô có nhiều việc để làm hơn. Đến lúc đó chắc tôi mệt chết mất.”

      “Chú ý sức khỏe.” Trầm Thành là lòng quan tâm chị ta: “Chị xem người gầy đến thế rồi.”

      “Gầy phải rất hợp thời sao?” Kiều Tâm Uyển tự mình đùa: “Bây giờ phải mốt mình dây sao?”

      Trầm Thành nhìn thấy tự giễu trong mắt chị ta trong lòng lại có phần đau xót, trận đau lòng này làm cho ta vươn tay nắm lấy tay Kiều Tâm Uyển: “Tâm uyển. Hãy cho tôi chăm sóc em nhé.”

      Kiều Tâm Uyển sửng sốt chút, nhìn trân thành trong ánh mắt Trầm Thành, đột nhiên rút tay về: “Trầm Thành, trò này đùa buồn cười chút nào.”

      —oOo—

      Hết chương 259

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 260: là vô sỉ


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      “Trầm Thành, chuyện này đáng cười đâu.”

      Chị ta vừa ly hôn với Cố Học Võ, cậu ta hẳn là biết chứ.

      phải đùa đâu.” Trầm Thành ra muốn từ lâu: “Tâm Uyển. muốn ở bên cạnh em, chăm sóc em.”

      Kiều Tâm Uyển nhất thời giật mình, thế nhưng biết phải phản ứng thế nào, Trầm Thành lại muốn gì đó tiếng loa máy bay vang lên.

      “Kính chào quý khách, cám ơn mọi người chọn hãng hàng **, máy bay sắp cất cánh. Xin . . . . .”

      thanh ấy khiến Trầm Thành tạm thời dừng lại lời mình định ra, hơi bất đắc dĩ ngồi xuống.

      Trong tiếng máy bay gầm rú cất cánh, Trầm Thành quay mặt nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt của chị ta quay sang phía ngoài. Vẻ mặt ngưng trọng, đoán được chị ta nghĩ gì.

      Nắm tay chị ta, lặng lẽ truyền cho chị ta hỗ trợ.

      “Đừng nặng lòng. chỉ thương em, muốn chăm sóc em thôi.”

      “Trầm Thành.” Kiều Tâm Uyển rút tay về: “Cám ơn cậu. Nếu cậu hiểu lầm hành vi của tôi, tôi xin lỗi. Tôi thích hợp với cậu, cậu tìm phụ nữ tốt khác .”

      Lời chị ta như vậy xem như cự tuyệt rồi đúng ? Kiều Tâm Uyển tin chắc bản thân tạm thời chưa có ý định tiếp nhận tình mới, , e rằng phải tạm thời. Mà là vĩnh viễn.

      “Tâm Uyển?”

      “Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Rung chuông gọi tiếp viên hàng tới, chị ta muốn cái đệm lông. Kiều Tâm Uyển nhắm mắt, dường như là ngủ .

      Trầm Thành nhìn gương mặt ngủ của chị ta mà thấy hơi bất đắc dĩ. ta nên làm sao mới có thể khiến trong tim Kiều Tâm Uyển có ta? Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tư chàng thanh niên lâm vào rối rắm.

      Trong lòng lại thầm hạ quyết tâm, ta dễ dàng từ bỏ như vậy. Tuyệt đối .

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trịnh Thất Muội tỉnh dậy, muốn mở to mắt lại thấy rất mệt, vô lực nâng nâng tay, chỉ thấy cơ thể khó chịu kinh khủng. Ngực cứ có cảm giác hết hơi.

      Loại khó chịu này khiến vung tay, định đẩy quấy nhiễu ấy ra, nhưng lại đẩy được. riêng gì thân thể bị đè ép, còn có ——

      bỗng chốc trợn mắt, gã đàn ông nằm người liên tục hoạt động phải tên quái dị ấy là ai?

      ta, sao ta lại ở trong phòng mình?

      , đây phải phòng , Trịnh Thất Muội nỗ lực hồi tưởng, hết thảy kí ức ngày hôm qua trong nháy mắt giống như thủy triều cuồn cuộn tràn vào đầu óc. bị cái tên nghiệt chết giẫm đó lừa.

      Phán Tình căn bản ở trong tay ta, ta chẳng những lừa mình, còn đánh ngất mình.

      Ác hơn chính là, ta còn hạ dược với ?

      Trịnh Thất Muội chỉ biết tên nghiệt hạ dược mình, mà còn nhớ toàn bộ chuyện phát sinh ngày hôm qua. vì dược lực mà ngừng quấn lấy Thang Á Nam, hình ảnh người phụ nữ hôm qua luôn kêu gào đòi hỏi đó quả thực chính cũng cảm thấy nhục nhã.

      Suy nghĩ trong đầu quay trở lại, nhìn Thang Á Nam còn liên tục vận động người mình, chút nghĩ ngợi nâng tay, vung bạt tai vào mặt ta.

      “Khốn nạn, cút ngay cho tôi.”

      tiếng tát tai “chát” kia khiến lưng Thang Á Nam vốn vận động bỗng chốc ngừng lại, ánh mắt đối diện với vẻ phẫn nộ trong mắt Trịnh Thất Muội, hơi hơi cau mày.

      Nhưng thân thể ta dừng động tác, ngược lại cấp tốc rút ra, lại dùng lực đâm vào.

      “A.” Trịnh Thất Muội kêu lên: “ là đồ lưu manh, vô lại, buông ra, có nghe ?”

      Thang Á Nam thả, Trịnh Thất Muội liều lĩnh hô hoán: “Bẩn thỉu, vô sỉ đê tiện hạ lưu. Chẳng những dùng sức mạnh với phụ nữ, còn hạ dược, dứt khoát phải là đàn ông.”

      Ấn đường Thang Á Nam càng nhíu chặt, bàn tay to bất thình lình giữ chặt thắt lưng , lời mà liều mạng vận động.

      “A ——” Trịnh Thất Muội bị ta xông tới mà rốt cuộc nên lời. Chỉ có thể thầm oán hận khủng khiếp, kích động muốn uống máu ta, ăn thịt ta.

      Thời gian cứ như vậy trôi qua.

      nhất định phải nghĩ cách trốn, nhất định. Nội tâm Trịnh Thất Muội vô cùng kiên quyết với suy nghĩ này, cũng quyết định chắc chắn phải chạy trốn.
      . . . . . . . . .

      “Học Văn.” Tả Phán Tình vào nhà bếp, nhìn Cố Học Văn còn nấu cơm “Lần trước, Thất thất bị người ta bắt cóc, nhờ người đưa cậu ấy về đây, là hả?”

      “Đương nhiên.” Cố Học Văn xoay người, Đỗ Lợi Tân cũng báo với rồi: “ phải rồi sao, Trịnh Thất Muội về nhà.”

      “Nhưng di động của cậu ấy vẫn gọi được.”

      Khuôn mặt nhắn của Tả Phán Tình có chút nghi hoặc. Mấy ngày nay, thân thể chậm rãi hồi phục. Mấy ngày nay, Cố Học Văn mực ở nhà với , chăm nom , làm cảm thấy hết sức vui vẻ. Tâm tình cũng vô cùng tốt.

      Ngày mai là Tết tây, sau khi hết kỳ nghỉ Tết, Tả Phán Tình quay về Bắc Đô với Cố Học Văn, trước khi muốn cùng Trịnh Thất Muội tụ tập lần, ngờ hai ngày nay cũng chưa gọi được cho ấy.

      Điều này khiến có chút lo lắng.

      ấy có thể là nhập hàng ?” Nếu đưa ấy về nhà, Cố Học Văn quan tâm chuyện ấy nữa.

      “Bây giờ phải gần cuối năm sao? ấy phải bận rộn buôn bán chứ?”

      “Phải ?” Trước kia Trịnh Thất Muội nhập hàng cũng tắt máy. Chẳng lẽ di động hết pin?

      “Em muốn tới cửa hiệu kiếm cậu ấy.” thấy Trịnh Thất Muội, Tả Phán Tình cứ lo lắng mãi, cũng vài ngày trôi qua rồi , với quan hệ của và Trịnh Thất Muội, nếu ấy gặp chuyện, sao chưa tới thăm .

      “Em đó.” Cố Học Văn lắc đầu: “Chỉ vì chưa nhận điện được mà cứ căng thẳng như thế, có khi là di động của ấy hết pin thôi. Em suy nghĩ nhiều quá rồi.”

      Tả Phán Tình trầm mặc, là nghĩ nhiều quá sao? biết vì sao mấy ngày nay hạnh phúc, loại hạnh phúc này khiến luôn thấy bất an.

      “Thôi được rồi. nghĩ nữa. Em gọi chị ăn cơm. Ngày mai là tất niên, chúng ta coi như đây là bữa cơm đoàn viên nhé?”

      Nhìn lo âu cho Trịnh Thất Muội như thế, Cố Học Văn có chút cảm giác ổn, tuy Trịnh Thất Muội là phụ nữ, song quan hệ giữa Phán Tình và ấy hơi tốt quá.

      “Cái gì chứ.” Đó là tết dương lịch, phải tết lịch đâu nha, trong đầu Tả Phán Tình nghĩ như thế, nhưng vẫn nghe lời , gọi Cố Học Mai ăn cơm.

      Ăn cơm xong Cố Học Mai hẹn với bạn đến quảng trường dự tiệc pháo hoa đếm ngược đón chào năm mới. Từ chối cầu của Cố Học Văn muốn đưa mình , mình ra khỏi cửa.

      vừa , Tả Phán Tình liền chứng kiến thần sắc Cố Học Văn vô cùng ngưng trọng. Tiến lên, cầm tay : “ sao vậy?”

      Cố Học Văn lắc đầu, người gặp vấn đề phải , mà là Cố Học Mai, nhìn lần này tới thành phố C, cứ cảm giác thấy bất thường. kỳ muốn theo dõi xem rốt cuộc là với người bạn nào.

      lo lắng cho Học Mai?” Tả Phán Tình cũng thấy Cố Học Mai khác thường: “Mặc kệ , hai ngày nay chị ấy khác thường rồi, chúng ta lập tức quay lại Bắc Đô, chị bình thường lại thôi.”

      “Phải ?” Trong lòng Cố Học Văn nghĩ vậy, Cố Học Mai nhất định che giấu điều gì đó. Thế nhưng rốt cuộc che giấu gì nhỉ?

      Trong kì nghỉ tết tây, Tả Phán Tình ăn cơm với ba mẹ, rồi tìm Trịnh Thất Muội, trong cửa hiệu có ai. Thăm nhà , hàng xóm cả nhà họ du lịch. Điều này khiến Tả Phán Tình thở phào nhõm đồng thời lại thấy hơi tiếc nuối.

      Bởi vì muốn cùng Trịnh Thất Muội tụ tập chút xíu rồi mới Bắc Đô, nhưng cậu ấy vắng mặt, vậy cũng chỉ có thể trở về với Cố Học Văn trước.

      Trước khi rời khỏi thành phố C, Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng mua chút quà để hai người Cố Học Văn mang về cho ông nội Cố. Ôn Tuyết Phượng nhiều lần dặn dò số chuyện phải chú ý khi đến Cố gia, thế nào cũng chẳng hết, mãi đến khi Tả Phán Tình hết sức mất kiên nhẫn ngắt lời bà bà mới buông tha hai người, tiễn bọn họ .

      . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . . .

      Máy bay thoáng cái hạ cánh, Trần Tĩnh Như liền phái người tới đón tiếp, vừa mới vào nhà gặp Cố Thiên Sở, còn có hai người Cố Chí Cường, Cố Chí Cương. Ở trong phòng khách thảo luận cả buổi, lúc này Cố Thiên Sở mới thả bọn họ .

      Khi quay lại sân trong, Tả Phán Tình nhìn thấy trong viện vẫn còn có tuyết đọng chưa tan kinh ngạc thôi. Lớn lên ở phương nam, chưa từng được thấy tuyết. Kỳ khi xuống máy bay bắt đầu la lên.

      Dẫu sao xem TV so với tận mắt chứng kiến là hai việc khác nhau. lại ồn ào nghịch tuyết. Nếu Cố Học Văn kéo , đoán chừng vẫn muốn ném tuyết, đắp người tuyết.

      Bắc Đô. Nhà lớn của Cố gia.

      Trong phòng Cố Học Văn, trước đây Tả Phán Tình từng ở chỗ này, chẳng qua lúc đó còn chưa phải vợ Cố Học Văn, bây giờ đúng rồi. Giờ quay lại, tâm trạng của khác.

      Cố Học Văn buông hành lý tay, lo lắng nhìn Tả Phán Tình: “Có mệt ? Em muốn ngủ ?”

      cần.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Chỉ hai tiếng ngồi máy bay thôi mà, em mệt.”

      “Em nghỉ ngơi chút .” Cố Học Văn nhìn có chút đau lòng: “ xin lỗi, nếu phải tại vội vã về quân đội, em phải bôn ba theo thế này.”

      Chuyến này kéo dài liên tục đến mấy tiếng, Cố Học Văn sợ Tả Phán Tình quá mệt mỏi. Dù sao tại thân thể còn chưa bình phục hoàn toàn.

      sao mà.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “ đừng khó chịu vậy chứ. Em mệt mà.”

      “Nghỉ ngơi chút .” Cố Học Văn kéo ngồi xuống giường: “Em nằm lát, thu dọn hành lý.”

      “. . . . . .” Tả Phán Tình muốn cự tuyệt, nhưng thành , thực cũng hơi mệt. Bởi vì ở máy bay, tài nào ngủ được.

      Vừa động người vào giường chút xíu là nhanh chóng lăn ra ngủ. Cố Học Văn thu dọn hành lý, nghe tiếng ngáy đều đều kia, thoáng sửng sốt, khóe môi cong lên thành nụ cười, động tác sắp xếp cũng khẽ khàng hơn. cố hết sức tránh làm Tả Phán Tình thức giấc.

      Tả Phán Tình ngủ thẳng đến tối, khi ngủ dậy nhìn thấy căn phòng hãy còn xa lạ trước mặt giật cả mình. vừa định đứng dậy Cố Học Văn ở bên giường cười rúc rích với .

      “Tỉnh rồi à?”

      “Uhm.” Tả Phán Tình ngáp cái nhã nhặn lắm: “Mấy giờ rồi ?”

      “Sáu giờ hơn.” Cố Học Văn duỗi cánh tay dài ra, kéo ngồi lên: “Mau đứng dậy, rồi ăn cơm.”

      “Hả?” ngủ lâu thế sao? Tả Phán Tình trợn mắt liếc nhìn Cố Học Văn cái: “Sao gọi em?”

      “Bây giờ gọi em.” Cố Học Văn thấy vẻ mặt khẩn trương: “Yên tâm , Học Mai vẫn còn ngủ. Em phải người cuối cùng đâu.”

      “Đáng ghét.” Con và con dâu sao có thể so sánh chứ? Tả Phán Tình tức giận trợn mắt, cấp tốc đứng dậy sửa sang bản thân xong. Cầm áo lông mặc vào người, lúc này mới theo Cố Học Văn đến phòng ăn.

      Còn chưa vào cửa, họ chợt nghe cơn gầm gừ truyền ra từ bên trong. Tiếp theo còn là tiếng chén rơi vỡ.

      “Đồ vô liêm sỉ. Loại chuyện này cũng làm được à?”

      Cả Tả Phán Tình và Cố Học Văn quay qua nhìn nhau rồi bước nhanh hơn vào phòng ăn.


      —oOo—

      Hết chương 260

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 261: Cởi áo ra, quỳ xuống


      Edit: Wynnie

      Beta: Iris & Phong Vũ

      Tả Phán Tình và Cố Học Văn đồng loạt liếc nhìn nhau, nhanh chóng về phía phòng ăn.

      Trong phòng ăn, vừa vào cửa liền nhìn thấy có hai chiếc bát vỡ nền nhà, Cố Thiên Sở ngồi ở vị trí chủ tọa, vẻ mặt tức giận. Cố Chí Cường và Cố Chí Cương trái phải đứng bên cạnh ông.

      Uông Tú Nga và Trần Tĩnh Như đứng bên kia dám hé môi.

      Cố Chí Cường vỗ vỗ lên lưng ông cụ: “Ba, ba hỏi trước , có lẽ có tình khác sao?”

      “Có tình gì chứ? Bây giờ nhà người ta cũng gọi điện tới đây hỏi rồi, mặt mũi của ta đều bị nó làm mất hết rồi.” Cố Thiên Sở vừa dứt lời, liền nhìn thấy Tả Phán Tình và Cố Học Văn vào cửa liền xoay mặt qua.

      “Ông. Ba mẹ. Bác trai, bác .”

      Thưa từng người lớn trong nhà, Tả Phán Tình nhìn mảnh bát vỡ đất, cẩn thận tránh , tới đứng bên cạnh Trần Tĩnh Như.

      biết có phải do có ảo giác hay , cảm giác như ánh mắt của bà có chút là lạ.

      “Ông nội?” Cố Học Văn có chút nghi hoặc nhìn Cố Thiên Sở và mọi người, chuyện gì làm cho Cố Thiên Sở tức giận đến vậy. Cố Chí Cường trừng mắt liếc con cái, lại đưa mắt về hướng Cố Thiên Sở.

      “Ba. Trước tiên hỏi việc rồi sau.”

      “Ba, đừng tức giận, ăn cơm nhé.” Cố Chí Cường nhìn Cố Thiên Sở: “ phải bọn vừa về sao, cũng là lần đầu tiên Phán Tình về nhà sau khi kết hôn đấy.”

      “Đúng vậy, ba.” Uông Tú Nga theo: “Sức khỏe của ba quan trọng, có chuyện gì sau nhé.”

      Sắc mặt Cố Thiên Sở hơi bớt giận, nhưng vẫn u ám như cũ.

      Trần Tĩnh Như kéo tay Tả Phán Tình, đến trước mặt Cố Thiên Sở.

      “Ba, ba xem, ba dọa cháu nó sợ rồi này.”

      Tả Phán Tình hoàn toàn trước mắt là tình hình gì, cũng biết phải gì, nhìn thấy mặt Cố Thiên Sở vẫn chưa nguôi giận, lại liếc nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt cũng mang khó hiểu.

      Lúc này Cố Học Mai cũng vừa vào tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt sửng sốt chút, nhận được ánh mắt của mẹ ném qua, đẩy xe lăn đến trước mặt Cố Thiên Sở.

      “Ông nội, ai chọc giận ông vậy? Đánh người đó cái là được. nên làm cho mình tức giận. Vậy đâu có đáng.”

      “Học Mai.” Cố Chí Cường trừng mắt liếc con , Cố Học Mai sợ, kéo tay Cố Thiên Sở: “Ông nội. Con đói muốn chết rồi. Ông vẫn cho con ăn cơm hả?”

      “Con đó.” Đứa cháu này, Cố Thiên Sở thương nhất. Nhìn đôi chân chiếc xe lăn của , ông gì, kéo tay qua, ý bảo đến ngồi bên cạnh mình.

      “Được, Học Mai đói bụng, ăn cơm trước.”

      “Cám ơn ông nội.” Cố Học Mai nở nụ cười, đẩy xe lăn đến vị trí bên cạnh ông, Cố Chí Cường sớm mang chiếc ghế được đặt ở đó ra chỗ khác để Cố Học Mai có thể ngồi.

      Việc này làm Tả Phán Tình rất bất ngờ, Cố Học Mai lợi hại, chỉ câu làm ông cụ tức giận nữa. Vừa rồi đúng là làm hết hồn, thiếu chút nữa nên lời.

      Xem ra sau này phải thỉnh giáo Cố Học Mai làm thế nào để lừa ông cụ vui vẻ mới được.

      Bàn tay to của Cố Thiên Sở vung lên, nhìn mọi người: “Ăn cơm trước. Có việc gì cơm nước xong sau.”

      Ông hề tức giận, mọi người thở phào nhõm, lần lượt ngồi xuống. Bắt đầu ăn cơm.

      Người giúp việc bắt đầu dọn thức ăn lên, cũng thu dọn sạch nền nhà. Bởi vì khí ngột ngạt vừa rồi, lúc ăn cơm ai tiếng nào.

      khí này có chút áp lực cùng xấu hổ, Tả Phán Tình ước gì mình đến, bữa cơm đầu tiên khi đến Bắc Đô lại trong tình huống như vậy. Trong lòng có cảm giác thành lời.

      Nghiêm túc nhìn chút, lúc ăn cơm, Cố Thiên Sở nhìn cũng nhìn Cố Học Văn khiến cảm giác vô cùng quái dị. Còn quái dị chỗ nào lại được.

      Vất vả lắm mới ăn xong cơm, thở phào nhõm, muốn để Cố Học Văn cùng mình về phòng Cố Thiên Sở mở miệng.

      “Học Văn. Con theo ta đến thư phòng chút.”

      “…” Cố Học Văn thoáng sửng sốt, gật gật đầu, liếc mắt nhìn Tả Phán Tình, vỗ vỗ tay : “Em ngồi với mẹ chút nhé.”

      “Vâng.” Tả Phán Tình nhìn về phía Trần Tĩnh Như, ánh mắt của bà lên vẻ quái dị, rất nhanh, kéo tay Tả Phán Tình: “Phán Tình, các con ở thành phố C, mẹ vẫn luôn muốn các con trở về, bây giờ tốt quá, rốt cuộc các con về rồi. Đến đây, cùng mẹ về phòng ngồi chút. Mẹ có việc muốn hỏi con.”

      “Dạ.” biết bà muốn gì với mình, Tả Phán Tình có chút yên, nhưng vẫn đứng lên.

      Cố Học Mai ngồi đó nãy giờ lời nào liền nhìn Trần Tĩnh Như mở miệng: “Mẹ, mẹ cũng là bất công quá mà. Con lớn vừa mới trở về, nghe mẹ tiếng nhớ nào, Phán Tình đến lại nhớ? Ai chà. Xem ra. Con thất sủng rồi.”

      “Con này.” Trần Tĩnh Như biết gì cho tốt: “Đúng là ba hoa. bừa cái gì đó? phải Phán Tình vừa đến sao? Con cũng theo , mẹ cũng có việc muốn hỏi con.”

      “Hả?” Cố Học Mai thực ra cũng thuận miệng ra mà thôi, còn muốn về phòng mà. Nghe Trần Tĩnh Như vậy, đành phải theo phía sau bà, ba người cùng về phòng.

      Bên kia, Cố Thiên Sở và Cố Học Văn cùng nhau rời , đến phòng sách. Hai em Cố Chí Cương theo phía sau. Vòng qua hai gian tiểu viện, tới phòng sách. Vào cửa, Cố Thiên Sở cởi áo khoác, cầm lấy cây roi da tường, đến đứng trước mặt Cố Học Văn.

      “Cái thứ khốn nạn, quỳ xuống cho ta, cởi áo ra.”

      “Ông nội?” Cố Học Văn nhìn thấy ông cầm lấy roi da sợ run chút, sao Cố Thiên Sở lại như vậy: “ xảy ra chuyện gì?”

      “Ba.”

      “Ba.”

      Hai người Cố Chí Cường kêu lên: “Chuyện gì hỏi ràng trước, chừng là hiểu lầm sao?”

      “Hiểu lầm?” Vừa rồi đông người, lại có mặt Tả Phán Tình, Cố Thiên Sở tiện phát tác, lúc này hoàn toàn khác. Ông cầm roi chỉ vào mặt Cố Học Văn.

      “Lão Lâm vậy rồi, còn hiểu lầm cái gì? Mày bảo cái mặt mũi già nua của ta phải đặt ở đâu đây? Mày quỳ xuống cho ta, hôm này ta thể đánh chết mày.”

      Ông cầm roi đánh lên người Cố Học Văn, Cố Chí Cường sửng sốt chút, muốn ngăn cản cũng kịp, người Cố Học Văn trúng roi, vì vừa mới vào cửa, còn chưa cởi áo khoác, đánh lên người, cũng vang lên tiếng.

      “Ba.” Khi ông muốn đánh thêm roi thứ hai Cố Chí Cường chạy nhanh đến kêu dừng: “Ba đừng đánh. Hỏi ràng trước .”

      “Đúng vậy, hỏi ràng trước ba.” Cố Chí Cương cũng vậy.

      Cố Học Văn bị trúng roi, cũng đau, ngẩng đầu, nét mặt vẫn tràn ngập khó hiểu: “Tại sao lại đánh con?”

      “Tại sao hả?” Cố Thiên Sở tức giận đến chịu nỗi, tay cầm roi cũng bắt đầu run rẩy: “Mày làm chuyện tốt gì, chính mày cũng sao?”

      “Con làm chuyện gì?” Cố Học Văn biết lời của Cố Thiên Sở là chuyện gì, hôm nay vừa về bị Cố Thiên Sở hỏi như vậy, hoàn toàn đầu đuôi gì cả.

      “Mày, các con cho nó biết.” Cố Thiên Sở cũng muốn , bây giờ chỉ muốn dạy dỗ Cố Học Văn trận.

      Cố Chí Cường ý bảo trai giữ chặt ba lại trước, ông đứng trước mặt Cố Học Văn: “Học Văn. Con là lính, con có biết ?”

      “…” đương nhiên biết người lính, Cố Học Văn gật đầu, nhìn vẻ ngưng trọng mặt ba: “Con vẫn luôn biết con là người lính.”

      “Con biết? Vậy sao con còn dám làm bậy?”

      “Làm bậy?” Cố Học Văn lại càng hiểu: “Con làm bậy cái gì?”

      “Con…” Cố Chí Cường trừng mắt nhìn : “Rốt cuộc giữa con và Lâm Thiên Y xảy ra chuyện gì? phải các con chia tay rồi sao? Con cũng kết hôn rồi. Tại sao còn dây dưa với con bé.”

      “Thiên Y?” Cố Học Văn hiểu: “Con và ấy sớm có vấn đề gì nữa rồi.”

      có vấn đề gì?” Cố Thiên Sở tức giận, từ trong ngăn tủ lấy ra túi văn kiện ném lên người : “Đây là có vấn đề mà mày sao?”

      Cố Học Văn mở túi văn kiện ra, khi nhìn thấy những tấm ảnh bên trong mở to mắt.

      Đây, đây phải là những tấm ảnh mà Hiên Viên Diêu chụp sao? ta dùng những tấm ảnh này làm cho Tả Phán Tình sảy thai, bây giờ lại gửi về nhà ?

      Hiên Viên Diêu, quá đáng rồi.

      “Ông nội, chuyện này con có thể giải thích.”

      “Giải thích?” Cố Thiên Sở nở nụ cười: “Mày giải thích thế nào? Mày có biết những ảnh chụp này chỉ riêng ta có, bên chú Lâm, lão Lâm cũng có ? Có người gửi vật này đến đoàn Lợi Kiếm. May là Chu đội trưởng bên đó quen biết chú Lâm của mày, cách khác, ngày mốt mày cũng cần đến đoàn báo cáo nữa.”

      Cố Học Văn ngây ngẩn cả người, cho dù biết Hiên Viên Diêu rất lợi hại, lúc này cũng có chút kinh ngạc. Chuyện quay về bộ đội là vừa ra quyết định. Đoàn Lợi Kiếm là chi bộ đội đặc chủng sắt thép, lệnh điều động cũng vừa mới nhận được.

      Hiên Viên Diêu kia thế nhưng ngay cả việc này cũng biết, chứng mình cái gì? Trong quân đội có người của sao?

      Nếu là như thế, vậy rất kinh khủng.

      gì nữa sao?” Cố Thiên Sở tức lên: “Lúc trước con bé nhà họ Lâm kia chết lên chết xuống, mày nhất định chia tay nó. Nếu chia tay, bây giờ đừng dây dưa, mày như vậy có phải là đàn ông ?”

      “Ông nội. Những tấm ảnh này là hiểu lầm.” Cố Học Văn buồn bực thôi. Ngày đó tuy rằng Lâm Thiên Y biết giúp giải thuốc, thế nhưng biết ấy có nhìn thấy mấy tấm ảnh này , nếu có, chỉ sợ cũng hiểu lầm.

      . Bây giờ ấy hiểu lầm hay quan trọng. Quan trọng là, họ Lâm và họ Cố có giao tình thân thiết, tuy rằng lúc trước và Lâm Thiên Y chia tay, nhưng dù sao cũng là thế giao mấy đời, lúc này ầm ĩ ra chuyện này chỉ sợ chú Lâm và thím Lâm đồng ý.

      Hiểu lầm?

      Cố Thiên Sở chợt nghe vừa tai hai chữ này: “Nếu mày kết hôn, nhận những tấm ảnh ngày hôm nay, ta cũng gì. Thế nhưng bây giờ mày kết hôn rồi, là người có gia đình mà mày làm những việc như vậy chỉ có lỗi với vợ mày, mà còn có lỗi với ba mẹ vợ. Càng có lỗi với chú Lâm thím Lâm. Năm đó mày chia tay con họ Lâm như vậy, bọn họ có oán trách mày bao giờ chưa? Có chỉ trích mày câu nào chưa? Mày làm cho con họ Lâm xa quê hương ba bốn năm, mày có xứng đáng ? Bây giờ mày còn mặt mũi làm chuyện như vậy? Mày. Mày là làm ta tức chết mà.”

      Tuy rằng hơn tám mươi tuổi, thân thể ông vẫn khỏe mạnh, rống lên mà mặt đỏ khí suyễn. xong hơi. Cơn giận còn lớn hơn. Nếu có Cố Chí Cường ngăn lại, roi của ông lại giáng xuống người rồi.

      “Ông nội–”

      Cố Học Văn hận chết tên Hiên Viên Diêu kia, ở Bắc Đô tự mình tặng cho món quà lớn như vậy. Rốt cuộc ta muốn thế nào?

      nữa.” Cố Thiên Sở muốn nghe : “Mày quỳ xuống cho ta, ta đánh mày hai mươi roi, đánh xong, tự mày đến Lâm gia thỉnh tội .”

      —oOo—

      Hết chương 261

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :