1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 252: Đưa ấy (14+)


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      Liên quan gì tới hả?” Trịnh Thất Muội trừng mắt với ta, vẻ mặt hết sức phẫn nộ: “Tôi chết chẳng lẽ sống để ngày nào cũng bị ức hiếp sao?”

      Ức hiếp?

      Ánh mắt Thang Á Nam đảo qua người , bộ váy ngủ tơ tằm che kín được thân hình lả lướt. Da thịt phơi bày trong khí, có thể dễ dàng thấy dấu vết còn lưu lại người .

      “Nhìn cái gì?” Trịnh Thất Muội vẫn nổi nóng, cố sức đẩy ta cái: “ tránh ra. Tôi muốn nhìn thấy . là tội phạm cưỡng bức.”

      Cưỡng bức?

      Cánh tay dài của Thang Á Nam bỗng nhiên duỗi ra, vây thân thể vào tường, tay luồn xuống bên dưới, chút khách khí vén váy ngủ, thăm dò chỗ ấy của .

      “Dừng tay.” Tên kia lại muốn làm gì? Tiếng kêu của Trịnh Thất Muội ngừng được động tác của Thang Á Nam, ngón tay dài bá đạo vào, thân thể chưa bình phục lại bị ta bất thình lình xâm nhập thế này khiến cả người Trịnh Thất Muội đều bịn rịn.

      “Khốn kiếp. Dừng lại.”

      Thang Á Nam dừng, buổi sáng lúc nhìn thấy cơ thể ta vẫn có chút kích thích, nhưng nghĩ tới tiếng cầu xin tha thứ tối qua, ta lại phát huy định lực tuyệt vời ép mình buông tha , tại nếu xem ý tốt của ta thành khi dễ và cưỡng bức, vậy ta cũng cần khách sáo với .

      tới hai lùi, kéo xé.

      Cái váy ngủ lại trở thành giẻ rách. Trịnh Thất Muội muốn chạy nhưng thân thể bị ta ép lên tường. Mà trời lạnh.

      Cái lạnh này khuấy động làm Trịnh Thất Muội gần như muốn thét chói tai. Hai chân lại bị tên đàn ông cao lớn kia gác lên cánh tay ta.

      Nhìn cũng biết tư thế ấy vô cùng xấu hổ. muốn kẹp chặt hai chân, lại đề phòng ta tháo thắt lưng, cởi bỏ quần xi-líp. Dùng sức đâm cái——

      “A.” Lưu manh, khốn nạn, dê xồm.

      Trịnh Thất Muội muốn la, nhưng môi bị tên đàn ông kia hôn lấy. quả thực muốn điên mất rồi, tinh lực của ta cứ như vô tận vậy, ràng ngày hôm qua dây dưa hơn nửa đêm, sao bây giờ vẫn còn sức thế chứ?

      Hai chân bị ta túm lấy, thân thể bị ta hung hăng va chạm, hô hấp môi bị ta cướp đoạt.

      kêu ra tiếng, chỉ có thể oán hận trừng mắt. Dùng ánh mắt bày tỏ bất mãn của mình.

      Thang Á Nam bất chấp, vẫn tiếp tục hoạt động của mình. Mạnh mẽ, điên cuồng, mãnh liệt, Trịnh Thất Muội sau cùng trừng mắt với ta được nữa, toàn bộ ý thức tập trung tại nơi hai người kết hợp.

      Mới vài ngày mà dường như thích ứng với ta. Nhắm hai mắt lại, cắn môi, liều mạng kiềm chế mở miệng, van xin. trốn tránh nhưng cơ thể lại phản ứng theo bản năng.

      Khi ta phun chất nóng rực, rốt cục nhịn được kêu lên: “A. được ——”

      Mọi thứ kết thúc, ban nãy còn cảm thấy lạnh, nhưng lúc này cả người vã mồ hôi. Thân thể xụi lơ, chút khí lực, nếu phải vì ta còn đỡ lấy tin mình ngã xuống đất rồi.

      ta bế quay về giường, định nhàng thả xuống, đứng bên giường chỉnh sửa quần áo mình, ánh mắt chứa đựng tia ấm áp nhìn .

      “Nếu nghĩ thông rồi ưng thuận kết hôn với tôi.”

      “Khốn nạn.” Sức lực mắng chửi người trở nên như lời nỉ non khiến Trịnh Thất Muội quả là buồn bực cùng cực: “ thả tôi ra, có nghe ?”

      “Kết hôn với tôi, có thể .”

      “Khốn nạn.” ta cái quái gì vậy? Trịnh Thất Muội bị ta làm tức chết rồi.

      Nhưng ngoại trừ hai chữ này, cũng còn hơi sức mắng chửi nữa. Trong lòng tức giận kinh khủng. Thang Á Nam đột nhiên cúi người, cắn mạnh môi cái: “ đồng ý tiếp tục bị giam giữ tại đây. Tôi có thời gian. Hay là muốn thiếu gia với bạn thực chuyện tôi vừa làm với lần?”

      “. . . . . .”

      Trịnh Thất Muội nên lời, nhìn ta chỉnh sửa quần áo xong định rời khỏi. đột nhiên mở miệng gọi ta lại.

      “Tôi đồng ý kết hôn với .”

      Thang Á Nam bước liền thoáng ngừng lại, quay sang nhìn , trong mắt có tia thỏa mãn.

      “Được. bây giờ chúng ta làm giấy chứng nhận kết hôn.”

      Trịnh Thất Muội ngồi dậy, mặc kệ cơ thể mình lõa lồ, đỏ hỏn. Dùng sức kéo tay ta, vẻ mặt căm phẫn: “Tôi cảnh cáo . Tôi đồng ý kết hôn với . Nếu cái gã thiếu gia biến thái kia của nhà dám đụng vào sợi tóc gáy của Tả Phán Tình, tôi liền mạng với các người.”

      Thang Á Nam mím chặt môi, khí sắc vô cùng lạnh lùng cứng rắn, nhìn chằm chằm vẻ mặt uy hiếp tuyệt sợ hãi của Trịnh Thất Muội, đôi mày cau chặt. Sắc mặt ngưng trọng khiến vết sẹo của ta thoạt nhìn càng dọa người hơn.

      Khẽ giật tay Trịnh Thất Muội khỏi tay mình, giọng ta khôi phục lạnh lẽo thường ngày: “ có thể thử.”

      Cũng có khả năng thử, ta tin người có thể gây chấn động Long đường nhất quyết phải Trịnh Thất Muội.

      Ngoài biệt thự chợt truyền đến trận náo động. Thang Á Nam giật mình, đợi ta xoay người xuống lầu. bóng người tiến vào cửa phòng

      Trịnh Thất Muội hoảng sợ. Phản ứng đầu tiên là kéo cao chăn trùm kín người.

      Nhưng nhìn khuôn mặt người đến thoáng sửng sốt.

      “Đỗ Lợi Tân?”

      Sao ta lại tới đây? Trịnh Thất Muội trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn bóng dáng ta, nhất thời biết phải phản ứng thế nào mới đúng.

      Vài ngày trước, người này vừa cự tuyệt mình, nếu ta cự tuyệt, sao lại vì thất tình mà đến quán bar uống rượu? Sau đó gặp phải tên xấu xa ấy?

      Tất cả mọi chuyện liên tiếp xảy đến. Đầu óc Trịnh Thất Muội lập tức rối loạn.

      Đỗ Lợi Tân là người từng trải, cảm giác vừa mới qua cơn tình ràng bên trong, khiến mày ta hơi hơi cau lại. Lúc này phía sau có vài người bước vào.

      Thấy Thang Á Nam sửng sốt chút: “Thang thiếu gia, ta nên xông vào đây, chúng em cản được.”

      “Thiếu gia đâu?” Thang Á Nam đứng bất động, tầm mắt vẫn cố định mặt Đỗ Lợi Tân: “ ta về chưa?”

      “Thiếu gia chưa về.” người trong đám đó đáp, đứng tại chỗ, thái độ hết sức cung kính: “Thang thiếu gia, người này ——”

      “Tất cả ra ngoài trước .” Thang Á Nam phất phất tay, ta nhận ra người trước mắt này, mấy tháng trước ta cùng thiếu gia còn ở tại khu du lịch của Đỗ Lợi Tân, cũng biết ta là bạn bè Cố Học Văn.

      “Dạ.” Mấy tên thuộc hạ lui ra ngoài, Thang Á Nam nhìn chằm chằm Đỗ Lợi Tân: “Đỗ tổng tới đây có việc gì sao?”

      Đỗ Lợi Tân nhìn thấy người trước mặt có chút cảm giác quen thuộc. Chợt nhớ mấy tháng trước khi ta đến khu du lịch, người này cũng ở đó.

      Tâm tư hơi trầm xuống, khóe môi nhợt nhạt của ta giơ lên.

      “Trịnh Thất Muội là bạn tôi, ấy biến mất, gia đình rất lo lắng. Tôi tới đưa ấy về.”

      ta chuyện rất trơn tru. ta cũng Thang Á Nam làm gì với Trịnh Thất Muội. Chỉ Trịnh Thất Muội biến mất. Mà ta là bạn , đương nhiên phải đưa về.

      Thang Á Nam trả lời, duỗi tay dài, ở trước mặt Đỗ Lợi Tân, kéo Trịnh Thất Muội giường vào lòng mình. Bộ dáng tràn đầy hứng thú khiêu khích.

      ấy là bạn ?”

      “Phải.”

      Đỗ Lợi Tân nhìn động tác của ta, thấy hành động khinh thường Trịnh Thất Muội như thế ta khẽ cau mày. hơi áy náy với Trịnh Thất Muội. Hy vọng ổn, nhưng mà tại xem ra, hình như ——

      lấy là vợ tôi.”

      Sau khi Đỗ Lợi Tân xuất , Trịnh Thất Muội vô phương phản ứng. Ngây ngốc tại chỗ, ngay cả Thang Á Nam ôm , cũng biết.

      Mãi đến lúc nghe được câu “ ấy là vợ tôi”, Trịnh Thất Muội mới chấn kinh, ngẩng đầu nhìn Thang Á Nam, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Lợi Tân, vội vàng phủ nhận: “ có, em phải vợ ta. Là ta ép buộc em.”

      “Hở?” Đỗ Lợi Tân nhìn sắc mặt Thang Á Nam trở nên lạnh lùng, vẻ mặt cứng lại: “Ép buộc? Thất Thất, có cần báo cảnh sát cho em ?”

      “Muốn.” Lúc này khí thế của Trịnh Thất Muội quay lại, quấn drap giường định xuống giường tới bên Đỗ Lợi Tân, bàn tay vai lại ấn chặt, cho rời .

      “Tốt.” Thang Á Nam ôm cơ thể vào lòng, tuyệt chú ý động tác này làm drap giường của rơi xuống, để lộ tấm thân đầy dấu hôn.

      “Báo cảnh sác . Tôi ở đây chờ.” Khuôn mặt Thang Á Nam vẫn băng giá lãnh khốc như cũ, bàn tay to chút khách sáo ôm chặt vào lòng.

      “Tôi kể cho cảnh sát. Ban nãy chúng ta ở chỗ này hoan ái như thế nào. Để cảnh sát quyết định có đúng là tôi cưỡng bức em nhé.”

      “Đồ vô lại.” Trịnh Thất Muội nhìn Đỗ Lợi Tân. cố xấu hổ hơn: “Đỗ Lợi Tân, em phải vợ ta, Please dẫn em rời khỏi đây .”

      gì này.” Đỗ Lợi Tân khẽ : “ ràng ấy phải vợ , cũng chịu theo . Xin thả ấy ra. Bằng tôi có thể tố cáo tội bắt cóc.”

      “Nếu tôi thả người sao?” Thang Á Nam phải thấy ánh mắt ái mộ của Trịnh Thất Muội. ta thích Đỗ Lợi Tân? Trong lòng hơi khó chịu. biết vì cái gì, dù sao ta cứ khó chịu. Cái cảm giác khó chịu này khiến ta quyết định đôi co với Đỗ Lợi Tân

      “Để bọn họ .” giọng thuộc về những người có mặt tại đây vang lên, Hiên Viên Diêu biết từ lúc nào trở lại. Đứng dựa nửa người vào cạnh cửa, thái độ thoạt nhìn vô cùng nhàn hạ.

      Thấy ta tới, nét mặt Thang Á Nam nghiêm nghị, buông Trịnh Thất Muội ra. ta vừa buông tay, Trịnh Thất Muội liền quấn drap giường nhanh chóng chạy tới trước mặt Đỗ Lợi Tân

      Đỗ.” Hiên Viên Diêu cười hết sức rạng rỡ: “Việc này là hiểu lầm thôi, Trịnh Thất Muội là bạn , vậy đưa ấy .”

      “Khách sáo rồi.” Đỗ Lợi Tân liếc nhìn Trịnh Thất Muội cái, kéo tay , vừa mới hai bước chân mềm nhũn, suýt đứng vững.

      Đỗ Lợi Tân nhíu mày, ôm ra ngoài. Khi qua Hiên Viên Diêu cũng thèm liếc nhìn ta cái. thằng.

      Hai tay Thang Á Nam nắm chặt thành quyền, nhìn người phụ nữ kia rời . Thần sắc lập tức lạnh như băng giá. Hiên Viên Diêu chợt vươn tay, vỗ vỗ vai Thang Á Nam: “Yên tâm. Tôi bắt ta quay về bên . Hơn nữa ta còn cam tâm tình nguyện.”

      Mặt Thang Á Nam khôi phục vẻ bình tĩnh gợn sóng như thường nhìn Hiên Viên Diêu: “ phụ nữ thôi. đáng để thiếu gia lo lắng.”

      “Được rồi.” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Tôi nhúng tay vào, tôi để tự xử lý.”

      “Cám ơn thiếu gia.” Thang Á Nam nheo mắt, áp chế tia cảm xúc. Nhìn trong mắt ta chẳng chút dao động.

      Còn Hiên Viên Diêu lại nhìn hướng Đỗ Lợi Tân rời khỏi, khóe môi cong lên, cười hết sức tà mị.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cố Học Mai ngồi trong phòng, đến đây hai tiếng rồi. Điện thoại cho Đỗ Lợi Tân nhưng ai bắt máy, cũng có dấu hiệu qua đêm tại đây. ấy đâu chứ? ấy thực cần nữa sao ?

      Trong đầu mới nghĩ vậy, tiếng mở cửa truyền đến, hoảng sợ, bỗng nhiên biết phải thế nào với , khi đẩy xe lăn biết muốn ra ngoài hay , lại nghe tiếng chuyện truyền từ phía ngoài: “Em thế nào? việc gì chứ?”

      “Em sao.” Là giọng của người phụ nữ ——

      —oOo—

      Hết chương 252

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 253: Si tình là căn bệnh


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      “Em sao.” Cơ thể Trịnh Thất Muội được Đỗ Lợi Tân đặt lên sô pha. cảm thấy hết sức thẹn thùng, kéo cao drap giường bao phủ toàn thân: “Cám ơn .”

      “Đừng khách sáo.” Đỗ Lợi Tân hơi xấu hổ, chẳng qua bây giờ cảm giác hình như mình vô tình chiếm tiện nghi của .

      Bầu khí hơi xấu hổ, đứng tại chỗ, cũng ngồi xuống, nhất thời hề nhúc nhích. Chứng kiến bộ dạng xấu hổ của , tâm tình Trịnh Thất Muội vô cùng phức tạp.

      người đàn ông này.

      Khi gặp ta, tất cả phản ứng của như chính mình. Dù cho lúc này, nhìn ta đứng bên cạnh, cũng thấy tim đập mất kiểm soát, gần như muốn nhào vào lòng ta, muốn ta vội tới vuốt ve trái tim vừa mới bị thương tổn.

      Đôi tay trắng trẻo siết chặt. nhận ra mình suy nghĩ quá ngu ngốc, người đàn ông này căn bản , cũng muốn . Nếu thực làm như thế chỉ khiến ta càng kinh thường . Cho nên, thể.

      , ngồi , đây là nhà mà.” Trịnh Thất Muội chỉ chỉ sô pha đối diện. Nhìn mặt Đỗ Lợi Tân. Cố gắng bắt mình thoạt nhìn thực bình tĩnh.

      Đỗ Lợi Tân hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của : “Tại sao em gặp người đàn ông ấy? Xảy ra chuyện gì à?”

      chỉ nghe Cố Học Văn Trịnh Thất Muội gặp chút việc, nhờ tới đưa về, nhưng là vì chuyện gì.

      Trịnh Thất Muội nên lời. cũng còn mặt mũi nào mình vì bị đá mà đến quán bar uống rượu, sau đó tìm tình đêm.

      Tâm tư có vài phần khó xử, vài phần mập mờ. Cuối cùng lắc đầu, tỏ vẻ việc gì. Nhưng -——

      “Nghe Phán Tình tới tìm làm phiền?” Trịnh Thất Muội đánh trống lảng: “ rất xin lỗi, em nghĩ ấy đến.”

      sao.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, cũng cảm thấy câu hỏi của mình vừa rồi hơi quá: “ hiểu ấy quan tâm em.”

      “Dạ.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “ ấy là bạn tốt của em.”

      luôn luôn cảm thấy có người bạn như vậy là niềm hạnh phúc nhất

      “Xin lỗi.” Đỗ Lợi Tân vẫn còn muốn giải thích: “ vô tình tổn thương em. Nếu làm em hiểu lầm, hy vọng em tha thứ.”

      .” Trịnh Thất Muội lắc đầu, nghiêm túc tiếp, Đỗ Lợi Tân quả tổn thương , nếu ta muốn đùa bỡn tình cảm của . Tại sao lại từ bỏ chứ?

      “Kỳ , lần trước em ở đây qua đêm với làm gì em. Em biết em có ý nghĩa gì với .” Trịnh Thất Muội hơi xấu hổ cười cười, nắm chặt tấm drap giường người tiếp tục : “Chẳng qua em quá tự tin về bản thân, em tin ngày nào đó em.”

      “Xin lỗi.” Đỗ Lợi Tân ngoại trừ câu này, biết phải gì. muốn khiến áy náy, khó chịu. Trịnh Thất Muội quay đầu : “Người phụ nữ phải về rồi? Bây giờ với ấy sao rồi?”

      “%. . . . . .” Trầm mặc, Đỗ Lợi Tân biết phải sao. Hai ngày nay ta liều mạng chịu đựng tìm Cố Học Mai, hy vọng tìm đến mình. Nhưng ta phát chuyện này lại khó khăn như vậy.

      rất tàn nhẫn, cú điện thoại, tin nhắn. tuyên bố phải giận dỗi ta đến cùng.

      Lòng bị tổn thương, ta kỳ có kích động thôi thúc đến trước mặt Cố Học Mai, dùng sức lay động hồi, hỏi chút, rốt cuộc bản thân ta phải làm thế nào, lòng mới dịu lại, mới có thể tin ta .

      “Hai người phải muốn kết hôn à?” Trịnh Thất Muội bắt mình độ lượng chút, chiếm được để đối phương hạnh phúc cũng vậy.

      “Kết hôn?” Hai chữ đó làm Đỗ Lợi Tân bật cười, cười đến trào phúng: “ đoán đời này, cũng kết hôn được?”

      “Tại sao?” Trịnh Thất Muội hiểu: “Bạn ư?”

      ấy phải bạn .” Đỗ Lợi Tân ngồi xuống sô pha, cau mày, biết phải sao. Trịnh Thất Muội nhìn ta, khẽ .

      “Nếu bất tiện, có thể .”

      sao.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, có số việc để ở trong lòng quá lâu, ta quả cần người nghe. Tựa người vào ghế, ta bắt đầu kể.

      cậu bé, thích bé lớn hơn thế nào, bắt đầu luống cuống đứng trước mặt ấy ra sao, nhìn ấy ôm ấp người khác.

      Rồi người kia rời khỏi thế gian. ta muốn đến với lần nữa, nhưng lại phát mọi thứ đều thể xoay chuyển.

      “Chuyện là thế đó.” Đỗ Lợi Tân thở dài: “ ấy , tin , cho cơ hội.”

      “%. . . . . .” Hốc mắt Trịnh Thất Muội cay cay, ầng ậc nước mắt, cảm động, hoàn toàn cảm động. Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Đỗ Lợi Tân.

      “Em nghĩ si tình như vậy?”

      “Si tình?” Đỗ Lợi Tân muốn cười: “Trước kia đọc quyển sách, si tình, ra là căn bệnh. nghĩ, bệnh cũng nhỉ?”

      đừng thế này.” Trịnh Thất Muội biết phải sao: “ ấy vậy em tin ấy chắc chắn cảm động. Em tin ấy nhất định chấp nhận .”

      “Phải ?” Đỗ Lợi Tân còn tự tin: “Tùy tiện chút việc là có thể hoài nghi . Tùy tiện chút dao động là có thể rời xa. ấy căn bản là , chưa biết chừng, chỉ thấy đáng thương, cảm thông mà thôi.”

      phải mà.” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “ tốt thế, em tin ấy nhất định cảm nhận được.”

      “. . . . . .” Đỗ Lợi Tân biết phải gì, nhìn Trịnh Thất Muội vì kích động mà ngồi thẳng dậy. Drap giường che người hơi rơi xuống. ta có chút mất tự nhiên quay mặt .

      “Em, em xác định trở về nhà à?”

      về.” Trịnh Thất Muội nhìn toàn thân mình, về đến nhà chỉ cảm thấy xấu hổ: “Em thế này mà về, ba mẹ em lo lắng.”

      Họ càng truy vấn người đàn ông cùng là người ra sao, cân nặng, cao bao nhiêu, nghề nghiệp ngon lành . Họ hỏi đến mười tám đời tổ tông làm gì… Hỏi ràng rồi mới có thể buông tha .

      Còn chưa đến việc ba mẹ có thể cầu kết hôn với gã đàn ông ấy.

      Tưởng tượng đến cảnh mình phải gả cho loại người quái dị như Thang Á Nam, liền thấy mình gần như muốn nổi điên. Bằng cách gì cũng thể để ba mẹ biết mình làm chuyện tốt đẹp này.

      “Thế hả.” Đỗ Lợi Tân phải muốn tiễn , mà là ta cũng xác định Cố Học Mai có thể tới đây hay . Có thể vì phát Trịnh Thất Muội ở trong nhà mà hiểu lầm ta.

      “Nếu cảm thấy bất tiện. kiếm dùm em hai bộ quần áo. Em mặc vào liền lập tức ngay.”

      Trịnh Thất Muội càng càng nhanh. muốn phiền phức.

      Đỗ Lợi Tân gật đầu, nhớ tới Cố Học Mai hẳn còn quần áo chưa mang , đứng dậy vào phòng, vươn tay, đẩy cửa ra


      Tả Phán Tình với Cố Học Văn cùng nhau tới phòng hồi sức. thay bộ đồ vô khuẩn muốn mình vào trong. Cố Học Văn đứng bên cạnh nhìn , quay sang, vẻ mặt hơi chần chờ: “, hay là vào chung với em?”

      cần.” Cố Học Văn lắc đầu: “ tin em.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu mỉm cười: “Được rồi. chờ em chút.”

      Ba mẹ Kỷ Vân Triển mực đứng cạnh nhìn, trầm mặc . Tả Phán Tình bất chấp ánh mắt bọn họ, trực tiếp vào cửa.

      Lúc này, Kỷ Vân Triển vừa mới tỉnh, thấy Tả Phán Tình thay đồ vô khuẩn đến thăm mình, mặt lộ ra nụ cười yếu ớt, vừa quanh quẩn từ ranh giới sinh tử trở về. Sắc mặt hơi tái nhợt, thoạt nhìn rất suy yếu.

      Vươn tay, muốn nắm tay Tả Phán Tình, Tả Phán Tình thoáng lưỡng lự. Đưa tay cho nắm. Sau đó ngồi xuống trước giường bệnh.

      tỉnh rồi?”

      “Ừ.” Kỷ Vân Triển đáp tiếng, ý cười mặt bất thình lình biến mất tăm, nhìn Tả Phán Tình, có chút áy náy: “ xin lỗi.”

      “Hả?” Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, người cần xin lỗi, hình như là mới phải?

      cứu được em, lại khiến em lo lắng.” Vẻ mặt Kỷ Vân Triển có chút tự trách: “ xin lỗi.”

      Tả Phán Tình bất ngờ lại như vậy. Nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp sau đó hốc mắt đột nhiên ươn ướt

      “Đừng thế. Vân Triển. Đừng vậy.” Nếu phải đến kịp thời, e rằng bị mấy gã đàn ông kia ——

      dám nghĩ thêm, thấy hổ thẹn, có cảm kích, càng nhiều chính là xúc động với Kỷ Vân Triển: “Cám ơn . Vân Triển. cứu em.”

      Kỷ Vân Triển lắc đầu: “Em đừng thấy gánh nặng. muốn làm em khổ sở. tại cho dù là người xa lạ ở trước mặt gặp chuyện chẳng lành, cũng cứu giúp. Cho nên, em cần phải áy náy.”

      Tả Phán Tình nghẹn lời gần như ra hơi.

      Nhưng nước mắt liên tục chảy dài.

      “Đừng khóc.” Kỷ Vân Triển khẽ thở dài: “ thích nhìn em cười. Đừng khóc được ?”

      Tả Phán Tình cố sức gật đầu, nhưng cách nào gạt hết nước mắt, nắm tay Kỷ Vân Triển, cực lực bắt mình chịu đựng muốn xúc động khóc lớn: “Vân Triển. Em xin lỗi.”

      “Đừng xin lỗi.” Kỷ Vân Triển thở dài: “Là tốt, nên với em tiếng rồi mới đúng. Người phải xin lỗi là mới đúng.”

      Tả Phán Tình càng nên lời, liên tục lắc đầu, tiếp tục khóc. Nắm tay , biết phải báo đáp sao mới tốt.

      “Vân Triển. Vân Triển.” gọi tên hai lần, đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng kiên định nhìn : “Vân Triển. Rất xin lỗi. Tại em tốt, em đợi . Kiếp sau được ? Nếu có kiếp sau. Chúng ta ở bên nhau?”

      “Được.” Kỷ Vân Triển nở nụ cười, hơi hơi dùng sức nắm tay Tả Phán Tình: “Cũng được. được gạt đâu đấy.”

      “Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu: “Kiếp sau em nhất định chờ .”

      Kỷ Vân Triển cười rất rạng rỡ, cuối cùng lần gắng sức nhéo tay Tả Phán Tình cái, động tác đơn giản này động đến miệng vết thương, tựa như trái tim lúc này, đau đớn vô cùng: “Về sau, em đừng tới thăm nữa.”

      “Vân Triển?”

      muốn Cố Học Văn hiểu lầm.” Kỷ Vân Triển ra thấy bóng dáng cao lớn của Cố Học Văn vừa rồi chợt xẹt qua ngoài phòng bệnh. Nội tâm ra rất nỡ nhưng biết đây là lúc phải buông tay: “Em . Phán Tình, em phải hạnh phúc đấy.”

      “Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu: “Em chắc chắn hạnh phúc.”

      “Tạm biệt.” Kỷ Vân Triển buông lỏng tay ra, ý bảo có thể rời khỏi. Tả Phán Tình đứng lên. Nhìn Kỷ Vân Triển. Trong đầu hiểu được bọn họ thể quay về như trước kia.

      Xoay người, rời xa, chẳng chút do dự.

      Ra cửa, nước mắt vẫn kiềm chế được muốn rơi xuống. Lúc này chiếc khăn tay được đưa tới trước mặt .

      —oOo—

      Hết chương 253

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 254: Văn ghen tị


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      Ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt Cố Học Văn ngưng trọng nhìn mình.

      “Em tạm biệt ta xong rồi?”

      “Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu, sụt sịt mũi, nhận khăn tay lau nước mắt. Muốn gì đó, lại phát giác nỗi.

      Cố Học Văn nhìn gương mặt đầy nước mắt, sắc mặt nhiễm thêm vài phần tối tăm: “Sao? Rất luyến tiếc à?”

      Tả Phán Tình ngẩng đầu, khóe mắt còn vài giọt lệ, cái mũi hồng hồng, hốc mắt cũng đỏ lên, xem ra ban nãy khóc rất nhiều. Mắt Cố Học Văn hơi tối sầm, nhìn chằm chằm khóe mắt ngấn lệ của , lại lấy thêm khăn giấy đưa tới trước mặt .

      “Lúc này em được khóc, có biết ?”

      Mắt khóc khó chịu. Lời Cố Học Văn phân nửa là trách cứ, nửa kia là đau lòng. Nhìn Tả Phán Tình cứng người bất động, chủ động đưa tay gạt nước mắt cho : “ thôi, mình về .”

      Tả Phán Tình cứng đờ, mặc ôm mình ra ngoài. Ba mẹ Kỷ Vân Triển luôn đứng bên cạnh nhìn, dám gì. Nhìn hai người rời khỏi, họ nhanh chóng vào phòng bệnh.

      Lên xe, tâm tình Tả Phán Tình còn hơi khó chịu. Cái loại khó chịu này khiến tim đập hoảng loạn. nghĩ, thà rằng Kỷ Vân Triển xúc phạm mình, còn tốt hơn trả giá vô tư thế này, khiến thấy áp lực rất lớn.

      Mặt trời càng lên cao ngoài cửa sổ xe, người người đường, khuôn mặt ai nấy đều vui vẻ, nhộn nhịp.

      Tương phản với bầu khí đó là tâm trạng Tả Phán Tình, vẫn hết sức suy sụp, nhất thời biết nên gì, chỉ ngây ngẩn nhìn bên ngoài.

      Khi chiếc Hummer qua quảng trường trung tâm của khu phố, Cố Học Văn đột nhiên dừng xe lại. Kéo tay Tả Phán Tình, đôi mắt thâm thúy mang theo vài phần ngưng trọng. Nhìn gương mặt sa sút và hết sức mờ mịt của Tả Phán Tình.

      “Em cảm động?”

      “?” Cảm động? Tất nhiên cảm động rồi, người đàn ông vô tư trả giá như thế, làm sao có thể cảm động?

      “Em ta?”

      .” Lắc đầu, sớm Kỷ Vân Triển nữa, ngay từ lúc đầu. Nhưng chỉ vì chuyện này, mới càng khó chịu.

      “Vậy, khụ.” Mặt Cố Học Văn lên vẻ mất tự nhiên, hai tay chống ghế ngồi, nhìn Tả Phán Tình: “ ta vừa rồi gì với em?”

      Có phải xin quay trở lại bên ta ? Có phải muốn Phán Tình xum họp với ta ? Có thể như vậy ?

      “. . . . . .” Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, nhìn vẻ mặt căng thẳng của Cố Học Văn, vốn dĩ trong lòng suy sụp đột nhiên có chuyển biến tốt hơn, là khẩn trương vì sao?

      Lắc đầu, biết phải sao: “ có. với em kết hôn rồi, làm sao có thể trở lại bên ấy chứ?”

      “Bởi vì em có cách nào tiếp tục ở bên ta nữa, cho nên em mới thương tâm như thế phải ?”

      Giọng điệu Cố Học Văn hơi chua chát, muốn vậy, chẳng qua khống chế được loại ưu tư đau xót này vẫn toát ra ngoài

      Tả Phán Tình đáng nhẽ nên phủ nhận, nhưng nhìn bộ dạng này của Cố Học Văn, bất thình lình phủ nhận, cố sức gật đầu: “Đúng vậy, em có cách nào ở bên ấy, cho nên mới đau lòng.”

      “Tả Phán Tình.” tiếng gầm mang theo vài phần cảnh cáo, này xác nhận sợ chết sao?

      “Nhưng mà sao.” Tả Phán Tình thở dài, vẻ mặt tiếc nuối: “Đời này thôi, em hẹn với ấy rồi, kiếp sau em vẫn chờ ấy. Cho nên, có thể yên tâm.”

      “Hả, kiếp sau?” Cố Học Văn là người vô thần, chưa bao giờ tin quỷ thần, lại càng tin luân hồi. Đối với loại thuyết pháp đời trước đời này cũng vô cùng bài xích.

      Đối với , chết là hết. nên có kiếp sau?

      Nhưng lúc này nghe Tả Phán Tình vậy, trong lòng đột nhiên tiếp thụ được

      “Đúng vậy, kiếp sau.” Tả Phán Tình gật đầu, nghĩ tới Kỷ Vân Triển: “Kiếp sau, em chắc chắn kết hôn sớm nữa, em chờ ấy. Sau đó cùng ấy——”

      “Ơ.” Câu kế tiếp cũng được. Đôi tay bá đạo nào đó ôm thắt lưng , đôi môi bá đạo nào đó che miệng lại. người độc tài nào đó, vẻ mặt ghen ghét.

      Nụ hôn vội vã, cướp bóc, để cho chút khe hở trốn chạy. hô hấp của đều bị nuốt toàn bộ.

      Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, nhìn đôi mắt đố kị của , trong lòng nở ra từng đóa hoa. Hô hấp hơi dồn dập, lồng ngực bị cái ôm mạnh mẽ của làm cho hơi khó thở.

      Nhưng tâm tình hết sức tốt đẹp. Vươn tay, ôm cổ . Tiếp nhận nụ hôn tỉ mỉ của . Mãi đến khi rốt cuộc hai người thể thở nổi.

      Cuối cùng mới buông lỏng tay ra, vẻ mặt mãnh liệt trừng mắt với khuôn mặt nhắn vì hôn mà ửng đỏ của .

      được.”

      “?” Hơi thở chưa ổn định, Tả Phán Tình còn chút hổn hển, nhất thời chưa lấy lại được tinh thần. Nhìn mặt , có ý gì.

      được giao ước kiếp sau với ta. Có nghe .” Cố Học Văn oán hận trừng vào gương mặt mờ mịt đáng ghét của : “Kiếp sau của em là của

      “Hả?” Tả Phán Tình bỗng chốc sửng sốt, Cố Học Văn dùng sức ôm chặt , giọng càng thêm thô lỗ: “Kiếp sau của em, kiếp sau sau nữa, kiếp sau sau nữa, vô số kiếp sau đó, đều chỉ có thể là của . Có nghe ?”

      Tả Phán Tình phản ứng trở lại, nhìn mặt Cố Học Văn vì xấu hổ, vì quẫn bách mà đỏ lên, cái bộ dáng ấy, vậy mà bỗng nhiên khiến cảm thấy vô cùng đáng .

      Nghĩ tới lời , bất thình lình bật cười ra tiếng, vỗ vỗ bàn tay đặt lưng mình: “Vậy em cũng chắc chắn, xem các kiếp sau, ai kiếm được em trước.”

      “Hừ.” Cố Học Văn buông tay ra, ôm càng chặt: “Nhất định là , có kẻ khác.”

      “Em chờ.” Tả Phán Tình tiếp tục vỗ tay : “ Cố à, phiền lái xe nhanh thôi.”

      “Hả?” Cố Học Văn thoáng sửng sốt, Tả Phán Tình chỉ chỉ cảnh sát giao thông cách đó xa về hướng mình: “Nhìn thấy ? Người ta tới đây đấy, ở đây cho đỗ xe bậy nha.”

      “Em đồng ý với trước , kiếp sau chờ . được chờ ta.” Bởi vì đố kị, ngay cả tên Kỷ Vân Triển cũng muốn gọi, Tả Phán Tình nghe chuyện, nhìn cảnh sát giao thông càng ngày càng gần, đôi mi thanh tú nhíu lại.

      “Hôm nay là Giáng Sinh, xác định muốn ở đây đôi co với em hả?”

      “Tóm lại, em nhất định thể chờ ta. Có nghe ?” Cố Học Văn khởi động xe rời khỏi. Tả Phán Tình cong khóe môi, tâm tình vô cùng sung sướng. Giáng Sinh này quá được, là thú vị.

      “Tả Phán Tình.” Bên kia Cố Học Văn còn kêu , nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lỗ tai tự nhiên bịt kín lại, nghe .

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn lại gọi câu, phát Tả Phán Tình hoàn toàn phớt lờ mình, trong lòng oán hận quyết định, nhất định phải giáo huấn tốt chút, để biết, kiếp sau ai mới là chồng .

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Đỗ Lợi Tân mở cửa ra lấy quần áo, nhưng nhìn thấy người bên trong thoáng sửng sốt, Cố Học Mai ngồi xe lăn, cơ thể nửa bịn rịn, tay che kín miệng, nước mắt liên tục rơi xuống.

      Lòng bất thình lình chấn động chút, thấy gương mặt đầy nước mắt của , thân thể ta bất động tại chỗ nhúc nhích.

      Bàn tay to run rẩy vươn ra, muốn xoa mặt , lại bị Cố Học Mai né tránh xoay người cái. chỉ chỉ bên ngoài, vẫn lắc đầu, hình như là muốn tới gần.

      Đỗ Lợi Tân bỗng chốc sửng sốt, tay cứng ngắc lơ lửng bất động giữa trung, thấy nước mắt mặt Cố Học Mai, bất thình lình cơn tuyệt vọng tràn vào trong lòng, ta kỳ vọng điều gì?

      Bây giờ ta và Trịnh Thất Muội xuất cùng chỗ, chỉ sợ lúc này lại hiểu lầm?

      Mặc kệ ta giải thích sao, làm cái gì, cũng tin, chưa biết chừng lại tưởng ta diễn trò. Cố ý ở trước mặt Trịnh Thất Muội giả bộ si tình như thế để thu hút lòng ái mộ của .

      mặt tràn đầy cay đắng, ta cảm giác thể đứng trong căn phòng này thêm phút nào nữa. tới tủ quần áo, ta lấy tùy tiện ra hai bộ đồ rồi ra ngoài đưa cho Trịnh Thất Muội.

      Sắc mặt hơi bình thường trở lại. vào phòng tắm thay quần áo, Đỗ Lợi Tân ngồi ở sô pha sinh buồn phiền, kia nghe kể chân thành với vậy mà vẫn thờ ơ, ngược lại còn đẩy ta ra.

      Đỗ Lợi Tân tuyệt vọng, biết bây giờ phải làm gì mới có thể khiến Cố Học Mai tin ta thực lòng, chấp nhận ta?

      Trịnh Thất Muội thay quần áo xong ra, vóc dáng xấp xỉ Cố Học Mai nên quần áo cũng vừa người. Đỗ Lợi Tân đứng lên.

      “Được chưa? chở em về nha.”

      “Cám ơn .” Trịnh Thất Muội lòng cảm ơn Đỗ Lợi Tân vì hỏi vấn đề xấu hổ của , vào thời điểm mấu chốt, nhúng tay vào giúp thoát khỏi Thang Á Nam

      “Đừng khách sáo.” Sắc mặt Đỗ Lợi Tân mang theo vài phần xa cách. đưa Trịnh Thất Muội rời khỏi và tiễn về nhà.

      Dọc đường họ im lặng, Trịnh Thất Muội vô cùng nhạy cảm phát khí sắc Đỗ Lợi Tân hơi khó coi, muốn gì đó lại được, xe đậu trước cửa nhà , xuống xe, Đỗ Lợi Tân xoay người sắp bỏ đột nhiên gọi ta.

      “Đỗ Lợi Tân.”

      “?”

      Ngừng động tác nhấn ga, Đỗ Lợi Tân ngờ vực nhìn . gật đầu với : “Hôm nay cám ơn .”

      “Đừng khách sáo”

      “Chúc Giáng sinh vui vẻ”

      Hôm nay là Giáng Sinh, Trịnh Thất Muội vươn tay bắt tay : “ ngại chúng ta về sau thành bạn bè chứ?”

      “Được.” Đỗ Lợi Tân vươn tay nắm lấy tay . Trịnh Thất Muội chần chừ hồi, bỗng nhiên : “Nếu chân thành đó, thế cứ kiên trì chút nữa . Lòng phụ nữ đôi khi rất kỳ quái. về hướng ấy chín mươi chín bước, e rằng xúc động, nhưng khi về hướng ấy trăm bước, ấy cảm động.”

      “Đúng ?” Đỗ Lợi Tân tin lắm. ta thấy mình dùng tất cả tài cán với Cố Học Mai. Thời gian ba năm, cộng thêm thời gian thầm trước đây, gần mười năm, toàn bộ tâm tư ta đều bị chiếm trọn, lại khiến mảy may rung động.

      “Uhm.” Trịnh Thất Muội gật đầu mạnh, tuy rằng người Đỗ Lợi Tân phải là , song hy vọng có thể hạnh phúc.

      Đỗ Lợi Tân buông tay, đạp chân ga, quay đầu lại rời khỏi, mất mát trong mắt Trịnh Thất Muội, phải ta thấy, nhưng lúc này ta có tâm trạng quan tâm , ta nghĩ đến nhiều nhất chính là Cố Học Mai.

      Nụ cười của , nước mắt của , kháng cự của . Hết thảy mọi thứ đều làm ta rối rắm. Ngày trong xanh, khắp nơi đều là ông già Nô-en mặc quẩn áo đỏ.

      Người người mỉm cười qua lại đường, ta đậu xe đứng ở ven đường, cơ thể thả lỏng, chưa xác định mình muốn trở về hay .

      Cố Học Mai hôm nay tìm tới ta.

      đến làm gì? Trải qua Giáng sinh với ta? Hay lời từ biệt? Hay là ——

      —oOo—

      Hết chương 254

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 255:Rất ngoài ý muốn


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      thể nào nghĩ ra được. Người ta lòng dạ đàn bà như kim đáy biển, trước kia ta cảm nhận điều này. Bây giờ hiểu rồi.

      ta ra biết bối rối cái gì, cũng hiểu áy náy cái gì. ta càng hiểu gút thắt trong lòng nằm ở đâu?

      Nhưng biết , hiểu , có nghĩa là ta chấp nhận, nôn nóng, hi vọng, đau khổ.

      Càng mệt mỏi hơn là cả thể xác và tinh thần đều mệt, mối quan hệ giữa ta và Cố Học Mai ngày yên ổn, ta mệt ngày, năm bất ổn, ta mệt năm.

      ta xác định bất ổn này rốt cuộc phải mất bao lâu mới có thể làm Cố Học Mai chấp nhận mình.

      Cửa kính bị ai gõ hai lần, quay cửa kính xe xuống, cảnh giác giao thông mặc đồng phục lễ độ : “ à, được phép đậu xe ở đây.”

      Đỗ Lợi Tân trầm mặc gật đầu, khởi động xe rời khỏi, định quay về công ty, sau cùng vẫn quay đầu xe, về nhà.

      Lên lầu, trong lòng ôm hy vọng. còn ở đó ? Hay là rồi? ta bất thình lình hơi sợ hãi, dám mở cửa, sợ lại đối mặt với căn phòng vắng vẻ.

      Bối rối hồi lâu, trong lòng tự cười mình vì sao bây giờ ta lại nhát gan thế, ta rốt cuộc bước vào, nhưng phát Cố Học Mai vẫn ngồi ban công chờ ta, ta thoáng sửng sốt, bước nhanh đến trước mặt , dùng sức đỡ vai .

      “Em chưa à?”

      Tâm tình Cố Học Mai ổn định, nhìn Đỗ Lợi Tân, khẽ lắc đầu: “ mong em ư?”

      “Đương nhiên phải.” ta còn chẳng kịp nữa, sao lại muốn : “Học Mai. với Trịnh Thất Muội có gì cả, xin em tin .”

      ta ở trước mặt Cố Học Mai, ngay cả tôn nghiêm cũng chẳng cần. Nhưng ta cũng sợ, miễn có thể tin ta, ta tùy tiện thế nào đều được.

      Cố Học Mai nhìn ta, mặt nhiễm vài phần xấu hổ, còn hơi ngượng ngùng, gật đầu: “Vâng.”

      Vâng?

      “Vâng là ý gì?” Cố sức nắm tay , ta muốn đáp án chắc chắn: “Em tin ? Em tin với ấy là trong sạch?”

      Cố Học Mai gật đầu, cho ta câu trả lời ràng: “Em tin .”

      “Học Mai ——” Đỗ Lợi Tân kiềm chế được, gắng sức kéo vào lòng. ta hôn môi sâu.

      Cố Học Mai hơi sợ phóng túng của ta, nhưng đẩy ta ra, tiếp nhận nụ hôn, cảm giác ta đối đãi mình giống như trân châu bảo ngọc, cẩn thận hôn, cẩn thận che chở.

      Cánh tay dài ôm sát , mỗi cái hôn đều khiến môi lưỡi cuốn lấy càng sâu. Mặt Cố Học Mai hơi đỏ lên, phải chưa từng hôn Đỗ Lợi Tân, song lần đầu tiên cảm nhận tâm tình ta vui vẻ hưng phấn thế này.

      Cuối cùng ta cũng buông ra, thần sắc tràn đầy sung sướng: “Học Mai, em tin à?”

      “Uh.” Cố Học Mai gật đầu, lúc này tin, hình như quá muộn rồi. Mà quả tin ta. Bằng hôm nay tới.

      Chỉ là nghe được lời ta càng khẳng định thêm thôi.

      “Vậy ban nãy tại sao em muốn đẩy ra?” Đỗ Lợi Tân hơi tổn thương: “Học Mai. thực lòng với em, em còn chưa nhận thấy à?”

      “. . . . . .” Cố Học Mai cắn môi, chẳng biết phải trả lời vấn đề này thế nào, suy nghĩ chút, khẽ gật đầu: “Em cảm giác được, Lợi Tân, em luôn thấy rất tốt với em. Tấm chân tình của em vẫn biết.”

      Vừa rồi, Trịnh Thất Muội còn ở đây, hơi xấu hổ, càng biết tình huống nào làm Trịnh Thất Muội phải thay quần áo, lại nghe Đỗ Lợi Tân đàn ông gì đó, có lẽ tình cảnh khi đó của ấy cũng có chút ngượng ngùng. xác định Trịnh Thất Muội có thể vui vẻ để phụ nữ khác thấy bộ dạng nhếch nhác của mình như thế.

      Cho nên, lựa chọn đẩy tay Đỗ Lợi Tân ra, bắt ta tiễn ấy về nhà trước.

      Chung quy có người thứ 3, mà cũng chưa chuẩn bị tốt để người khác thấy gương mặt yếu ớt này của mình.

      Trong lòng khẽ thở dài, hối hận việc hôm nay mình tới đây là đúng.

      Nhìn mặt ta lộ ra nhiều điều dám tin, Cố Học Mai lần đầu tiên chủ động vươn tay ôm ta: “Lợi Tân, chúng ta đến với nhau .”

      ?”

      .” Cố Học Mai gật đầu, cố sức ôm Đỗ Lợi Tân: “Em trốn chạy, né tránh nữa. Sau này chúng ta ở bên nhau nha.”

      “Học Mai ——”

      Đỗ Lợi Tân quá mức vui sướng, chẳng biết nên sao để biểu đạt tâm tình của mình, suy nghĩ chút xíu, bất thình lình ta ôm chầm Cố Học Mai, xoay vòng.

      “Học Mai, rất vui.” vui mừng. Đỗ Lợi Tân vẫn luôn cho rằng suốt cuộc đời ta cũng thể nhận được chấp thuận của Cố Học Mai, ngờ, khi ta sắp tuyệt vọng, lại chìa tay ra với ta.

      Xem ra Trịnh Thất Muội đúng. Phụ nữ quả nhiên là như thế, ta về hướng 99 bước chưa đủ, phải trăm bước mới được.

      Chứng kiến hành động trẻ con của ta, Cố Học Mai muốn cười, hai tay ôm cổ ta để mình khỏi ngã, nhìn khuôn mặt mừng rỡ của ta, hơi hờn dỗi.

      thả em xuống mau.”

      .” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, tha thiết ôm vào lòng: “ thả em, em nghe chưa? Hôm nay em tới, thả em ra. Cố Học Mai, em là của ta.”

      “Đỗ Lợi Tân.” Cố Học Mai xấu hổ, thẹn thùng kinh khủng: “ buông em ra.”

      “Hôm nay là Giáng Sinh.” Đỗ Lợi Tân ôm vào phòng, nụ cười mặt mang theo vài phần tà khí: “Chẳng lẽ em định tặng quà Giáng sinh sao?”

      “Hả?” Cố Học Mai thoáng sửng sốt: “Em, em chưa chuẩn bị.”

      sao.” Đặt cơ thể lên giường. Đỗ Lợi Tân bao phủ người , nhìn đỏ mặt e lệ, tâm tình lập tức rất tốt.

      “Em dâng mình cho .” Trong mắt Đỗ Lợi Tân lóe lên vài tia dục vọng mà Cố Học Mai xa lạ. Rất nhiều lần, bọn họ đối mặt nhau, ánh mắt ta từng thế này, chỉ vì lúc ấy tâm chưa chuẩn bị sẵn sàng nên nhiều lần chùn bước.

      giống với tại. quyết định chấp nhận ta, chấp nhận tất cả của ta. Quay mặt , dám đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của ta.

      “Học Mai.” Giọng Đỗ Lợi Tân hơi trầm thấp, bàn tay to bắt đầu thăm dò quần áo .

      “Cho được ?”

      Vẻ mặt Cố Học Mai vô cùng xấu hổ, làm sao trả lời câu hỏi này? đành phải mở to mắt nhìn ta sau đó lại quay đầu.

      Phản ứng của xem là ngầm ưng thuận. Đỗ Lợi Tân tiếp tục cười, ta chờ đợi ngày này quá lâu, lâu lắm rồi.

      ta dịu dàng trói buộc đường lui của , dịu dàng hôn từng thớ thịt, làn da của . Sử dụng tất cả nhu tình tôn thờ thân thể .

      Từng chút từng chút cho niềm an ủi sâu sắc nhất, nhìn dưới thân mình, kiều ngâm nga chuyển động.

      Phản ứng của , trong ngượng ngùng có gan dạ, trong nhiệt tình có ngây thơ, khiến ta muốn ngừng cũng chẳng được. Dục vọng ngủ say lâu ngày vào lúc này thức tỉnh, ngẩng đầu.

      Nhưng ta chưa dám tiến nhanh về trước thêm nửa phần. ta thầm muốn dành cho điều tốt nhất.

      Mãi đến khi xuyên qua tấm màng tượng trưng cho trong trắng kia, Đỗ Lợi Tân mới ngây ngẩn cả người. Cơ thể cứng tại chỗ vô phương nhúc nhích.

      Nhìn gương mặt nhắn Cố Học Mai hơi tái nhợt vì đau, ta đau lòng cúi đầu, hôn lên cánh môi

      “Em , thả lỏng nào.”

      ta quá bất ngờ, phải muốn kết hôn với Lương Hữu Thành sao? Bọn họ phải ở bên nhau à? Sao còn có thể là ——

      Rất nhiều câu chẳng nên lời, điều duy nhất ta có thể, chính là cảm kích, xúc động. Thả lỏng người, ta càng cẩn thận hơn, dành cho trải nhiệm hoàn mỹ.

      Khuôn mặt nhắn vốn dĩ bối rối của Cố Học Mai dần khoan khoái, tới cuối cùng, thậm chí còn chủ động vươn tay ôm cổ ta, để ta tới gần mình hơn.

      Cảm nhận được đáp trả của khiến ta càng thêm kích động. Bàn tay thăm dò xuống dưới, muốn đặt hai chân vòng quanh lưng mình, nhưng đôi tay bất thình lình dừng lại.

      ta đổi sang ôm thắt lưng .

      Cứ như vậy , thế này cũng tốt lắm rồi. từng bước đến gần mình hơn, ta dám bức bách nữa. ta sợ ta dồn ép quá, lại thu mình.

      “Học Mai. Học Mai.” Trong lòng ta suy tính thiệt hơn vậy, hiểu chưa? có biết ?

      em.” Hoàn toàn thành thực, chút tình cảm dối trá nào, ta Cố Học Mai, này, ta suốt mười mấy năm.

      Cố Học Mai nên lời, bị động tiếp nhận, rồi lại hơi chờ mong, muốn đưa hai chân tới gần ta thêm chút nữa, nhưng phát mình vô lực. Trong đầu lên tia nào đó.

      muốn gì đó. Đỗ Lợi Tân lại lần nữa che môi lại. nổi, tiếp nhận sung sướng ta trao cho, nội tâm có chút xác định, muốn gì lại được.

      Chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt ta hơn.

      Đỗ Lợi Tân, ta có thể ghét bỏ ?

      cách nào tập trung suy nghĩ, toàn bộ cảm giác đều bị đánh thức tại nơi nào đó của cơ thể, lại trầm luân. theo ta, thể trốn thoát ——

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cố Học Văn dọn cơm xong, gọi điện thoại cho Cố Học Mai, nhưng ai trả lời. Trong lòng hơi bất ngờ, có chút lo lắng

      nghe Học Mai ở thành phố C có bạn bè nào, mình ra ngoài sao cả ngày cũng thấy về?

      Trong đầu hơi kinh ngạc, nhưng tiếp tục gọi cho nữa, buổi chiều nhận được tin của Đỗ Lợi Tân, cậu ta giải cứu Trịnh Thất Muội từ biệt thự của Hiên Viên Diên, toàn bộ quá trình xem ra thuận lợi ngoài dự đoán, chính vì loại thuận lợi này khiến nội tâm có vài phần mơ hồ bất an.

      tin Hiên Viên Diên dễ dàng thỏa hiệp, dễ dàng buông tay như thế, nhất định đằng sau có mưu mô lớn hơn nữa. chứng kiến ánh mắt từng nhìn Phán Tình, tin Hiên Viên Diên cứ bỏ qua Tả Phán Tình thế này.

      “Cơm dọn xong rồi à.” Tả Phán Tình thay quần áo mặc ở nhà, vào phòng ăn, nhìn thức ăn bàn, dễ tiêu hóa, mất dinh dưỡng, trong lòng lên tia xúc động.

      Thấy Cố Học Văn ngây người, tiến lên ôm cánh tay ta: “ mệt hả?”

      mệt.” Cố Học Văn lắc đầu, kéo Tả Phán Tình ngồi xuống: “Ăn cơm .”

      “Chị đâu?” Tò mò kì quái, trời cũng chạng vạng rồi, thăm bạn bè cũng trở về rồi chứ?

      biết, gọi điện thoại nhưng ai bắt máy.” Cố Học Văn cũng hiếu kì Cố Học Mai đâu, thuận tay xới chén cơm đặt vào tay Tả Phán Tình: “Điện thoại gọi cú, thực làm người ta lo lắng.”

      “Ờ.” Tả Phán Tình nhận lấy chén cơm, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, nhìn Cố Học Văn: “Học Văn, nghĩ chị ấy có thể ?”

      ?” có khả năng chứ? Cố Học Văn tin, đúng ra Cố Học Mai chẳng phải muốn vì Lương Hữu Thành thủ tiết cả đời sao.

      Vũ: thể nào thích được Đỗ Lợi Tân. Mới được đồng ý là đòi hỏi ngay. Hừ

      —oOo—

      Hết chương 255

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 256: có khả năng?


      Edit: Jade

      Beta: Phong Vũ

      “Em cảm nhận được mà.” Tả Phán Tình ra phán đoán của mình: “Lần trước chị ấy đến cứ mình ngây ngẩn ra. Hôm nay Tết, chị ấy cũng ở nhà, là bạn bè như thế nào mà khiến chị ấy ngay cả người nhà cũng ở cùng? Ngoài trừ bạn trai, em nghĩ ra kết quả nào khác.”

      “Là như vậy sao?” Tả Phán Tình phân tích rất có lý. Cố Học Văn cũng đồng ý, chỉ là nếu những suy luận này đặt người Cố Học Mai, nhất định có cơ sở: “Có lẽ chị ấy chỉ là muốn khuây khỏa thôi.”

      Sau cái chết của Lương Hữu Thành, tính tình của Cố Học Mai liền trở nên trầm cổ quái. Người trong nhà cho dù là ba mẹ, cũng được , mỗi ngày đều ở trong phòng nghiên cứu. Ngoài đến viện nghiên cứu cũng chẳng đâu.

      “Khuây khỏa?” Tả Phán Tình tin: “ đối với chuyện tình cảm của chị mình cũng có tự tin như vậy?”

      Cố Học Văn lắc đầu, đây phải là vấn đề tự tin hay tự tin, mà là rất hiểu Cố Học Mai.

      Lúc trước. Hai ông bà Lương gia đến Bắc Đô nhận tro cốt của Lương Hữu Thành. Cố Học Mai cứ níu chặt lại chịu buông tay. cho ba mẹ Lương gia đưa tro cốt về nhà, mà chọn an táng ở Bắc Đô.

      phải ở bên , cả đời đều ở bên nhau. Về sau hai ông bà Lương gia cũng còn cách nào đành đem tro cốt của Lương Hữu Thành chia thành hai. Đem theo nửa về với ông bà, nữa khác an táng tại nghĩa trang liệt sĩ của Bắc Đô.

      thời gian, Cố Học Mai mỗi ngày đều canh giữ ở trong nghĩa trang, mặc cho ai trong Cố gia khuyên bảo, cũng chịu nghe. Cũng cho người khác theo, thời gian đó ràng là đứng bất tiện mà ngày nào cũng như vậy, luôn trông coi Lương Hữu Thành. Hơn ba năm qua, ngày giỗ của Lương Hữu Thành hàng năm, Cố Học Mai đều biến mất vài ngày.

      Có đôi khi là tuần, có đôi khi là nửa tháng.

      vẫn sống trong thế giới của mình, người khác thể vào được, cũng chịu ra.

      Cố Học Mai như vậy bạn ấy có thể chuyện đương . Cố Học Văn đúng là tin. Chuyện này quả thực rất khó tin.

      Tả Phán Tình thấy đột nhiên trầm mặc, liền lập tức nghĩ đến chuyện mà Cố Học Văn từng đề cập trước đây, thoải mái mặt biến mất, vẻ mặt có vài phần ngưng trọng.

      “Chị đáng thương.”

      ra căn bản chuyện này liên quan đến , nghiêm túc mà , chỉ trách Chu Thất Thành quá xấu xa.

      Nghĩ đến gương mặt dữ tợn hèn hạ của Chu Thất Thành kia, Tả Phán Tình đến bây giờ vẫn còn thấy dựng tóc gáy. Run lẩy bẩy.

      Cố Học Văn gì, trong lòng có chút nghi hoặc, trước đây luôn bận bịu công việc, có cùng chuyện với Cố Học Mai nhiều chút, lúc này nghe Tả Phán Tình như vậy, lại nghĩ ra chút suy nghĩ.

      Cố Học Mai chuyện đương đấy chứ? Nếu đúng, vậy người đàn ông đó là ai?

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cố Học Mai mở to mắt, phát bên ngoài cửa sổ trời tối mịt, liền rời giường. Bàn tay đặt ngang lưng kia lại làm khó có thể thực ý định, nâng mắt, nhìn vào khuôn mặt ngủ của Đỗ Lợi Tân.

      Đây phải lần đầu tiên thấy dáng vẻ ngủ của Đỗ Lợi Tân. Hơn ba năm trước, cả đêm ngủ được, cứ ngủ là lại gặp ác mộng. Thời điểm đó là ta vẫn luôn ở bên cạnh , ôm , ngừng an ủi .

      Nhưng mà thời điểm đó rất ầm ĩ, mặc kệ ta có ở tới gần như thế nào, đều như con nhím ngừng làm ta tổn thương. Rất nhiều lần, ta rất mệt mỏi nhưng tay vẫn ôm chặt buông.

      Giống như tại, cho dù ta ngủ, tay vẫn như vậy ôm chặt lấy , cho rời .

      Nghĩ đến lời ta với Trịnh Thất Muội, thể cảm động, ta là rất sao? Cho nên mới có thể luôn dõi theo , ở bên cạnh như vậy?

      Tay đưa về hướng mi tâm của ta, nhàng lướt theo chân mày của ta. Mới thực được nửa, bàn tay bị người nào đó giữ chặt, Đỗ Lợi Tân mở to mắt, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mặt .

      biết, bộ dạng lại đẹp trai đến nỗi có thể khiến em bị cuốn hút, nửa đêm tập kích bất ngờ như vậy đấy?”

      biết xấu hổ.” Cố Học Mai nhanh chóng rút tay lại, khuôn mặt đoan trang từ trước đến nay lên vài tia xấu hổ: “Ai định tập kích bất ngờ?”

      “Chẳng lẽ phải là em sao?” Đỗ Lợi Tân lại lần nữa bắt lấy tay : “Đây, chính là chứng cớ.”

      “Tránh ra, thèm để ý đến .” Cố Học Mai muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Đỗ Lợi Tân ngăn lại, ta tay chống người dậy, nhìn thấy gương mặt của sau khi … vẫn còn e thẹn, lại phát mình lại khống chế được: “Học Mai, lại lần nữa được ?”

      “Ơ?” Cố Học Mai sửng sốt chút, muốn trốn cũng kịp, nghiêng người hôn xuống, hôn đến là đỏ mặt tim đập loạn nhịp.

      “Đỗ Lợi Tân. . . . . .” , đủ chưa? Tuy rằng ta vừa rồi rất dịu dàng, gần như cảm thấy đau, nhưng mà có nghĩa là có thể làm lại lần nữa.

      Xem tiếng thầm của trở thành lời mời gọi, xem chút kháng cự của biến thành thẹn thùng. Gã đàn ông đói khát lâu ngày, lại lần nữa thực hành trình chiếm đoạt của ta, cấm dục hơn ba năm, chỉ có hai lần như thế làm sao đủ chứ?

      ta chính là cần rất nhiều lần. Cố Học Mai phản kháng hiệu quả, lại lần nữa bị ta đè xuống. Trong đầu mơ mơ hồ hồ lên ý nghĩ. Muốn bắt lấy nhưng lại kịp, nhìn ta ở người mình làm mưa làm gió mà thể nào kháng cự.

      Cho đến buổi sáng ngày hôm sau mới nhớ đến cái ý nghĩa trong đầu kia là cái gì. Chính là quên gọi điện thoại cho Cố Học Văn. Nhưng mà Cố Học Mai rơi vào trong cơn lửa tình làm sao có thể nghĩ đến chuyện ngày mai?

      Đêm vừa mới bắt đầu.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình nghỉ ngơi hai ngày liên tục, tinh thần khôi phục hơn phân nửa. Buổi sáng rời giường phát Cố Học Văn đứng trong phòng khách gọi điện thoại.

      Nhìn thấy đến, cúp điện thoại tới: “Dậy rồi hả? Sao ngủ thêm nữa?”

      “Ngủ đủ rồi.” Hai ngày nay phải nghỉ ngơi, cũng cho ra ngoài, mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, sắp biến thành heo mất rồi.

      “Vậy ăn cơm nhé.”

      Cố Học Văn vào bếp, tay lại Tả Phán Tình giữ chặt, mắt nhìn vào phòng khách, mi tâm của hơi nheo lại: “Chị đâu? Vẫn chưa về à?”

      “Uhm.”

      Ngày hôm qua là Giáng Sinh, cả ngày quay về, sáng hôm nay gọi điện thoại lại bắt máy. rất lo lắng. Vốn định mình ra ngoài tìm, lại lo thân thể Phán Tình còn chưa khỏe hẳn, cần có người chăm sóc.

      Gọi điện thoại cho Đỗ Lợi Tân muốn nhờ ta hỗ trợ tìm chút, ai ngờ điện thoại của tên tiểu tử đó cũng ai bắt máy.

      lúc nãy có cách nào, đành phải gọi điện thoại cho Cố Học Võ, ta chờ rồi có tin tức.

      đừng lo lắng.” Tả Phán Tình nhìn thấy vẻ ngưng trọng trong mắt biết rất quan tâm Cố Học Mai: “Em tin chị có việc gì đâu.”

      Cố Học Văn gật đầu, hai người ăn cơm xong, di động Cố Học Văn vang lên hai tiếng, rất nhanh nhận điện, là Cố Học Mai gọi đến.

      “Học Văn.”

      “Chị đâu vậy?” Ngữ khí Cố Học Văn có chút gay gắt: “Chị có biết em tìm chị ngày rồi . Tại sao gọi điện thoại cho chị cũng bắt máy? Chị ít nhất cũng phải gọi cho em cuộc điện thoại chứ hả?”

      “Chị xin lỗi.” Đêm qua quá mệt mỏi, sau đó lại tự giác mà ngủ mất, sáng nay thức dậy mới nhớ đến, Cố Học Mai cầm di động, liền thấy hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ.

      Toàn bộ do là Cố Học Văn gọi đến.

      “Chị ở đâu?” Cố Học Văn mặt tức giận chưa nguôi: “Em tới đón chị.”

      , cần.” Cố Học Mai lắc đầu, nào dám cho Cố Học Văn tới đón mình: “Chị ở nhà bạn, chị về ngay.”

      “Bạn nào?” Cố Học Văn cũng tin: “Chị ở thành phố C còn có bạn nào mà em biết vậy? Đừng là bạn mới quen của chị nha?”

      “Cũng, cũng phải” Cố Học Mai biết phải như thế nào: “Học Văn, chị sao, chị về nhanh thôi. Cứ như vậy .”

      Cũng chờ Cố Học Văn phản ứng, Cố Học Mai ngắt điện thoại, xoay người, phát Đỗ Lợi Tân biết thức từ lúc nào, ngồi ở bên giường nhìn gọi điện thoại.

      dậy rồi?” Hai người vừa mới trải qua thân mật, khiến tim đập nhanh chút, vẻ mặt cũng có chút xấu hổ. Đỗ Lợi Tân tiến lại, từ phía sau ôm lấy thắt lưng , vuốt ve cằm, cổ của . Vẻ mặt vô cùng thân mật.

      “Gọi điện thoại cho Học Văn à?”

      “Ừ.”

      “Chờ tí rồi đưa em về.” Trong lòng Đỗ Lợi Tân lúc này quyết định. ta nóng lòng muốn công khai mối quan hệ với Cố Học Mai.

      “Ơ?” Cố Học Mai sửng sốt chút, nhanh chóng quay sang, lắc đầu: “. cần? Em tự về là được rồi.”

      “Học Mai?” Đỗ Lợi Tân hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút khó hiểu, nhìn Cố Học Mai, cười có chút xấu hổ, đẩy bàn tay ta đặt lưng mình.

      “Lợi Tân, chúng ta trước tiên cứ như thế này được ? Tạm thời đừng cho những người khác biết. Em ——”

      “Ý của em là chúng ta quan hệ lén lút?” Đỗ Lợi Tân biến sắc: “Em muốn làm tình nhân bí mật của em?”

      “Em có ý đó.” Cố Học Mai vội vàng giải thích: “Lợi Tân, xem như em xin , tạm thời đừng công khai có được ? Em, em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

      “Cái này cần gì chuẩn bị?” Đỗ Lợi Tân : “Em đem hết tất cả giao cho . Bất kể vấn đề gì giải quyết, phải là được rồi sao?”

      “Em, em có ý đó.” Cố Học Mai biết phải như thế nào: “ đồng ý với em trước có được ? Tạm thời, chỉ là tạm thời thôi. Em nhất định chuỵên với mọi người. Được ?”

      Đỗ Lợi Tân nhìn , lại là như vậy, chỉ cần vẻ mặt thể chút khó xử, ta mềm lòng, đành lòng. Nắm chặt tay nhau, ta lui về phía sau chút.

      “Được. Tùy em. Em muốn thế nào như thế vậy.”

      “Lợi Tân?” Cố Học Mai kéo tay ta: “ giận hả?”

      có.” Đỗ Lợi Tân thở sâu, làm cho mình bình tĩnh: “Em muốn nghỉ ngơi thêm chút trước khi về ? Hay là về ngay bây giờ?”

      giận?”

      có.” Đỗ Lợi Tân cầm tay : “Học Mai, vĩnh viễn nổi giận với em. Nhưng mà hy vọng em hiểu. em, hy vọng quang minh chính đại ở bên em, cảm giác này, em có hiểu ?”

      “Em hiểu.”

      Cố Học Mai gật đầu: “Lợi Tân, cho em chút thời gian. Em nhất định ——”

      tin em.” Ngắt lời của , Đỗ Lợi Tân ôm vào lòng. đợi lâu như vậy, đợi thêm vài ngày nữa cũng sao? chờ cho chuẩn bị tốt.

      . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình ăn cơm xong, cùng Cố Học Văn ngồi ở phòng khách chơi cờ năm quân, chuông cửa vang lên, tưởng Cố Học Mai trở về, sắc mặt Cố Học Văn có chút khó coi, buổi sáng khi Cố Học Mai ngắt điện thoại của , sau đó gọi lại như thế nào cũng được. phải khuyên hồi mới nguôi giận. Lúc này nhìn vẻ mặt ngưng trọng của , nhanh chóng chạy ra mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa liền sửng sốt chút.


      —oOo—

      Hết chương 256

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :