1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 247: tàn nhẫn sao?


      Edit: Jade

      Beta: Phong Vũ

      Vẻ mặt sốt sắng, giọng chân thành gọi Tả Phán Tình trở về từ cõi thần tiên.

      Tin sao? Nhìn Cố Học Văn trước mặt, Tả Phán Tình mở tay ra, đưa ra ba ngón tay: “Ba lần. bất quá tam. có thêm lần nào nữa chứ?”

      “Tuyệt đối có.” Cố Học Văn cam đoan, mấy lần này quả là do sơ suất. có thể bảo đảm, tuyệt đối có lần nữa.

      Tả Phán Tình gật đầu, duỗi thẳng các ngón tay , mở lòng bàn tay ra, dùng sức đánh vào lòng bàn tay, cái miệng nhắn hơi cong lên, mang theo vài phần nghiêm túc: “Lần này coi như xong. Nếu có lần sau, em thương tiếc mà lấy cây đánh cái tay này.”

      Lời vô cùng dí dỏm, làm cho Cố Học Văn thoáng ngớ ra rồi nhanh chóng bật cười. Dùng sức kéo vào lòng.

      “Ừ. Tùy em muốn đánh sao cũng được.”

      dễ lắm.” Tả Phán Tình đấm cái, vẻ mặt có chút vui: “ tại rất dễ nghe. cũng đừng quên, bây giờ còn ở trong giai đoạn kiểm tra theo dõi 1 tháng đấy.”

      vẫn còn giận mà, làm sao có thể để mấy câu của lừa chứ?

      cam tâm lại đấm cái, vẻ mặt của hơi oán trách: “Em còn chưa có tha thứ cho đâu. Hừ. ôm em làm gì? Tránh ra. Ôm thanh mai của .”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn nôn nóng chịu được: “ phải giải thích rồi sao? với ấy có gì hết. ——”

      “Tránh ra.” Tả Phán Tình dùng sức đẩy ra chút: “ phải vừa với . Em thèm để ý đến , tìm thanh mai của .”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn nhìn thấy kháng cự trong mắt , tay còn bị thương, muốn ôm , lại sợ làm đau. Trong lòng quýnh lên, cúi đầu, quan tâm chiếm lấy môi .

      Chiếm đoạt hết tất cả phản kháng và hơi thở của , dường như như chỉ có nụ hôn trực tiếp nhất, thân mật nhất mới có thể vỗ về trái tim .

      “Uhm ——” Hai tay Tả Phán Tình để ở trước ngực , kháng cự nụ hôn của .

      Nhưng tay Cố Học Văn đặt ở bên hông , tay đặt sau gáy nên thể tránh được. Thân thể vẫn còn yếu thế nên cho dù vừa mới ngủ giấc giày vò cả buổi thế này cũng thấy mệt mỏi.

      thuận theo cũng bỏ qua muốn cắn cái, nhưng mà mùi hương đặt biệt của lại làm mờ mắt muốn rời xa, từ giãy dụa chuyển thành khuất phục, hai tay chậm rãi hướng về phía trước, ôm cổ , đáp lại nụ hôn của .

      Nụ hôn của mang theo cảm xúc mãnh liệt, dịu dàng, hối hận, áy náy, thương và ấm áp ——

      cảm nhận từng cảm xúc . Khi nhàng mút đầu lưỡi , nụ hôn trở nên vô cùng khêu gợi.

      Nụ hôn của làm cho người choáng váng, nhưng trong lòng lại càng lúc càng trấn tĩnh, hóa ra có tình cảm với , chỉ là vì trong tim .

      Còn là vì chính là , Cố Học Văn.

      cần xuất sắc, cần dịu dàng. chính là người đàn ông độc nhất vô nhị của .

      buông ra, cũng buông ra. Lui bước. tin Cố Học Văn bởi vì những tác động bên ngoài mà chia tay với .

      vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình, kiên định, mặc kệ là ai.

      Hình như bất mãn với phân tâm của , Cố Học Văn ở môi mút cái mạnh. Tả Phán Tình trong lòng cười khẽ, lại khẩn thiết đưa môi lưỡi cùng theo cuốn lấy càng sâu.

      lâu sau, mới lưu luyến rời khỏi môi , đôi mắt thâm thúy hàm chứa cảm xúc thể ức chế, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt .

      “Phán Tình. Cho cơ hội.” thể nhiều lời ngon tiếng ngọt. Nhưng dùng hành động để chứng minh, có thể trở thành người đàn ông tốt, người chồng tốt.

      Tả Phán Tình tuy nhưng trong lòng chịu tha thứ cho , cũng chấp nhận cho cơ hội. Nhưng mà muốn dễ dàng tha cho để sống dễ chịu như vậy.

      “Phán Tình?”

      Lại gọi tiếng, Tả Phán Tình vừa định đáp lại, cửa phòng bệnh bị mở ra, Cố Học Mai đẩy xe lăn vào, đùi có cái gói to.

      Tả Phán Tình như bị điện giật mau chóng rời khỏi người Cố Học Văn, ngồi lại giường, vẻ mặt xấu hổ nhìn Cố Học Mai.

      Vẻ mặt mờ ám của làm cho khóe môi Cố Học Mai có chút hứng thú, ánh mắt trong lúc đó đảo qua Cố Học Văn và Tả Phán Tình.

      Uhm, môi có hơi sưng, mặt cũng rất đỏ, xem ra, trong lúc có ở đây, chắc hai người này thành khẩn chuyện với nhau rồi.

      Ánh mắt mang theo chế nhạo đó làm cho Tả Phán Tình càng xấu hổ, co người lại ở giường, trong thời gian ngắn cũng biết phải phản ứng như thế nào mới tốt.

      “Chị, chị quay lại?”

      “Uhm.”

      Cố Học Văn trái lại vẻ mặt như có chuyện gì nhìn Cố Học Mai, đứng lên đến trước mặt .

      “Sáng sớm thấy chị. đâu vậy?”

      “Mua táo.” Cố Học Mai giơ cái túi tay, nhìn hai người: “Hôm nay là Giáng Sinh rồi.”

      “A?” Tả Phán Tình a tiếng, hôm nay là Giáng Sinh, chứ phải mai mới là Giáng Sinh sao?

      Quà chuẩn bị cho Cố Học Văn vẫn chưa đưa cho mà.

      “Giáng Sinh?” Cố Học Văn nhíu mày, chưa bao giờ để ý đến ngày lễ này, chỉ vì nghe thấy Tả Phán Tình kêu a tiếng, mới nghĩ đến. muốn mua quà cho Phán Tình.

      Nhưng mà ai dè hai ngày này mọi chuyện cứ liên tục kéo đến làm cũng quên bén.

      “Đúng vậy, Giáng Sinh.” Cố Học Mai đẩy xe lăn đến trước giường, thả cái túi to ở đầu giường: “Giáng Sinh là phải ăn táo. Bọn em phải là biết đó chứ?”

      “Em biết.” Tả Phán Tình gật đầu, bắt đầu nghĩ đến ngày đó sau khi nhập viện biết để cái túi ở chỗ nào rồi.

      Cố Học Văn nhíu mày, tới dừng lại bên Cố Học Mai: “Giáng Sinh là phải ăn táo hả? Ai quy định vậy?”

      Hình như người nước ngoài cũng có thói quen này?

      ai quy định hết.” Cố Học Mai chỉ biết cậu em của mình rất rất hiểu phong thổ nhân tình: “Nhưng mà chị thích ăn táo, được sao?”

      “Được.” Cố Học Văn gật đầu, Cố Học Mai ai dám được chứ.

      Lấy táo trong túi ra, nhìn Tả Phán Tình: “Chờ chút, đem rửa.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, ngồi ở giường bệnh bất động. Cố Học Văn vào phòng vệ sinh rửa táo. Cố Học Mai kéo lấy tay .

      tha thứ Học Văn?”

      “Gần như là vậy.”

      “Tha thứ là tha thứ, tha thứ là tha thứ. Sao lại là gần như là vậy?”

      Nếu là chuyện của người khác, Cố Học Mai chữ cũng hỏi nhiều, nhưng chuyện này liên quan đến em trai , quản chút cũng được.

      “Chị.” Tả Phán Tình thở dài, biết mình nên như thế nào: “Em ra tha thứ cho ấy, nhưng mà ——”

      “Nhưng mà cái gì?” Cố Học Mai vỗ vỗ vào bàn tay : “Phán Tình, đúng ra chuyện của các em, chị nên quản nhiều, cũng thể hỏi nhiều. Nhưng mà Học Văn là em trai chị, con người của nó chị hiểu rất . Nó phải là người do dự. Nếu nó chọn em làm vợ nó lòng với em cho đến chết, hy vọng em cũng đối với nó như vậy, cùng nó lòng cho đến chết.”

      Người đàn ông cứu Phán Tình kia, cũng nhìn thấy rồi. Tuy rằng hôn mê, nhưng rất tao nhã, quan trọng nhất là vì Phán Tình có thể cả tính mạng cũng cần.

      Cố Học Văn trong lúc này lại làm ra việc như vậy, nếu Tả Phán Tình tha thứ nó, hơn nữa bởi vì Kỷ Vân Triển xả thân cứu giúp mà nảy sinh cảm động lo Tả Phán Tình có thể chạy theo Kỷ Vân Triển mất.

      “Chị. Chị yên tâm .” Tuy rằng , nhưng Tả Phán Tình lại hiểu được ý của : “Em do dự.”

      “Vậy là tốt rồi.”

      Cố Học Mai nhàng thở ra, , rất thích Tả Phán Tình, cũng cho rằng ấy và Cố Học Văn rất thích hợp. Trong lòng hy vọng hai người có thể ân ân ái ái, bạch đầu giai lão.

      Cố Học Văn lúc này rửa táo xong mang đến, mỗi tay trái, đặt tay Tả Phán Tình và tay của Cố Học Mai.

      “Giáng Sinh ăn táo, nhận được bình an.”

      Tuy rằng tin điều này, nhưng nếu người phụ nữ của tin, cũng tin theo.

      “Bình an.” Tả Phán Tình trải qua mấy lần này, cảm nhận được sống ở đời, tiền nhiều tiền ít cũng quan trọng, quan trọng nhất là thân thể phải khỏe mạnh, bình an.

      Cắn quả táo, trong đầu thể khống chế nghĩ tới Kỷ Vân Triển. Hai mươi bốn tiếng, biết có chịu đựng được .

      Nếu chịu đựng được, ——

      Nghĩ đến đây liền ngưng lại, gần như dám suy nghĩ nữa, tâm tình lập tức trở nên vô cùng suy sụp.

      Trái táo ngọt thơm trong miệng lúc này lại cứ giống như là thịt khô.

      Cố Học Văn nhìn thấy sắc mặt của đột nhiên thay đổi, vươn tay vỗ vào vai của : “Em yên tâm , ta có việc gì đâu.”

      Tả Phán Tình im lặng, chỉ gật đầu. Kỷ Vân Triển, được có việc gì, bởi vì em muốn nợ cả đời, muốn.

      cứu em, em thực cảm kích, kiếp sau, em dùng phương thức khác để trả ơn , nhưng mà cầu xin đừng chết. Ngàn vạn lần đừng.

      Vừa đến Kỷ Vân Triển, khí phòng bệnh liền trầm xuống, Cố Học Mai muốn an ủi vài câu, lại cảm thấy lúc này an ủi thế nào cũng chỉ vô ích nên dứt khoát .

      Cố Học Văn cảm nhận được bầu khí nặng nề này, hai tay bên người nắm chặt lại, liếc nhìn Tả Phán Tình cái: “Em nghỉ ngơi , xem ta.”

      Tả Phán Tình định gì đó, cuối cùng cũng chỉ gật đầu. thích hợp. thể cho Kỷ Vân Triển hy vọng thà khiến thất vọng còn hơn. Chỉ có thể thầm cầu nguyện cho .

      Nhìn Cố Học Văn rời , quay sang Cố Học Mai: “Chị, chị có thấy em tàn nhẫn lắm ?”

      “Hả?” Cố Học Mai kinh ngạc nhìn , rất nhanh lắc đầu: “Em có tàn nhẫn đâu.”

      ràng , còn bởi vì áy náy mà lo cho Kỷ Vân Triển, cho hy vọng có khả năng. Đó mới là tàn nhẫn.

      Trầm mặc, tàn nhẫn sao?

      Tả Phán Tình cách nào vui vẻ lên được. Tâm trạng vẫn rất nặng nề. Kỷ Vân Triển vì mà tính mạng cũng cần, còn có tâm tình cùng Cố Học Văn chuyện đương, em em.

      Chính cũng khinh bỉ mình, chứ đừng người khác.

      Có nên thăm Kỷ Vân Triển hay ? Nếu chịu đựng được, lần này có thể là lần cuối cùng nhìn mặt ? Có nên ?

      Trong lòng đột nhiên rối rắm, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cố Học Văn lên lầu, lúc đến khu phòng bệnh, ba mẹ Kỷ còn trông chờ ở bên ngoài phòng bệnh. Mẹ Kỷ ngừng rơi lệ. biết lúc này trong lòng suy nghĩ cái gì, ba Kỉ sắc mặt cũng đông cứng lại.

      Hai vợ chồng già chỉ có đứa con là Kỷ Vân Triển, tại biến thành như vậy, bọn họ làm sao mà đau lòng khổ sở được?

      Cố Học Văn vừa mới tiến lên, y tá túc trực bên trong nhìn thấy thiết bị đột nhiên dừng lại, liền nhanh chóng nhấn chuông, bác sĩ cũng mau chóng chạy đến.

      “Tim bệnh nhân đột nhiên đập nhanh hơn. Tình hình tốt cho lắm.”

      “Cái gì?”

      —oOo—

      Hết chương 247

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 248: nhẫn tâm sao?


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      “Cái gì?” Các bác sĩ vội vã tới kiểm tra Kỷ Vân Triển. Xem tình hình, vẻ mặt Cố Học Văn lập tức thay đổi. Hai tay đặt hai bên hông nắm chặt thành quyền, trừng mắt nhìn bác sĩ tới lui, đột nhiên cất bước về hướng bác sĩ, bảo y tá mang cho mình bộ đồ vô khuẩn, chẳng quan tâm bác sĩ có đồng ý hay mà trực tiếp vào phòng bệnh.

      Bên ngoài ba mẹ Kỷ Vân Triển cũng muốn ngăn cản nhưng chậm bước đành phải nhìn Cố Học Văn vào trong. Hai người biết Cố Học Văn muốn làm gì nên trong lúc họ nhìn vô cùng căng thẳng.

      Cố Học Văn đến gần Kỷ Vân Triển, bác sĩ bị dọa giật mình, lại bị bởi ánh mắt làm cho khúm núm, trong đó có hai bác sĩ lùi ra từng bước, để đến bên giường.

      Cố Học Văn tới đứng yên lặng trước giường bệnh, nhìn Kỷ Vân Triển nằm bất động giường. tiến lên, dùng sức nắm tay ấy, nghiêng người, cúi xuống bên tai ấy.

      “Kỷ Vân Triển, tôi biết Phán Tình, rất . vì cứu ấy mà ngay cả tính mệnh cũng chẳng màng. Nhưng nếu ấy như vậy, sao lại nhẫn tâm để ấy sống mà phải ân hận cả đời?”

      “Nếu mất , Phán Tình đau lòng, khổ sở lắm? muốn ấy sau này phải đối mặt với cuộc đời thế nào đây?”

      Lúc này sóng điện tâm đồ lại dao động nhanh bất thường. Bác sĩ muốn tiến tới cấp cứu. Nhưng Cố Học Văn ngăn cản.

      ấy mà hi sinh tính mạng. bảo nửa đời sau của ấy hạnh phúc ra sao? Đây là tình của đối với ấy à? Để phải ôm nỗi ân hận với . Suốt đời sống với trong ám ảnh là ấy mà chết phải ?”

      Sóng điện tâm đồ lúc này nhảy nhanh hơn. Cố Học Văn thở sâu, thêm câu cuối cùng: “Tôi bái phục . Tôi trao tình bằng hữu này cho . Nhưng Phán Tình, tôi tuyệt đối cho phép. ấy là vợ tôi. Tôi muốn ấy hạnh phúc. Tôi càng mong hạnh phúc của ấy là do tôi mang lại. Hy vọng có thể hiểu được.”

      “Nếu ấy, xin tiếp tục cố gắng sống. Đừng để ấy sống ân hận cả đời.”

      Lời cần , xong, Cố Học Văn buông tay, ý bảo bác sĩ có thể tiến hành cấp cứu.

      xoay người, rời khỏi phòng hồi sức. Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của song thân Kỷ Vân Triển, đôi mắt sắc bén như chim ưng. Ánh mắt ấy khiến mẹ Kỷ Vân Triển bất giác rụt cổ, cơ thể run rẩy hồi.

      Cố Học Văn cũng muốn nhiều lời. Ba mẹ Kỷ Vân Triển vĩnh viễn biết chính định kiến của bọn họ làm con trai mình bất hạnh, vừa khiến con họ thống khổ nhiều thế nào?

      Hoặc họ hiểu nhưng khăng khăng chấp nhận?

      Nhưng đó cũng phải vấn đề muốn quan tâm.

      Nửa giờ sau, tất cả số liệu của Kỷ Vân Triển có chiều hướng cân bằng trở lại. Cả người đều ổn định. Cố Học Văn thở phào. Trở lại phòng bệnh Tả Phán Tình thông báo tin tức này cho .

      sao?” Tả Phán Tình thở phào nhõm: “ tốt quá.”

      Kỷ Vân Triển có việc gì. tin nhất định tỉnh lại.

      “Ừ.”

      “Tốt quá.” Cố Học Mai cũng cười theo, hai ngày nay mọi người đúng là chịu muôn phần kích động rồi. Có thể so được với cả đợt chiến dịch luôn ấy chứ.

      “Phải. Tốt quá.” Tả Phán Tình rất vui vẻ.

      “Em chú ý nghỉ ngơi.” Cố Học Văn muốn quá mệt mỏi: “Thân thể em còn chưa khỏe đâu, tay cũng bị thương nữa, nằm xuống nào.”

      “Em sao.” tay chỉ là vết thương , giống như trầy da thôi, nhìn dài chứ ra sâu.

      “Vẫn nên chú ý nghỉ ngơi chút.” Cố Học Mai thấy Tả Phán Tình mấy ngày nay cũng đủ mệt rồi: “Nếu em xảy ra chuyện, Học Văn lại hồi hộp.”

      “Em đâu có ạ.” Tả Phán Tình ra thích ở bệnh viện: “Hôm nay là Giáng sinh. Chị với bác sĩ là em muốn xuất viện.”

      “Xuất viện?” Cố Học Văn nhíu mày: “Bây giờ em thể xuất viện?”

      có gì là có thể hay thể.” Tả Phán Tình làm cái mặt quỷ: “Em sao mà, là bác sĩ lo lắng quá thôi. Em thích nằm viện đâu, ngày mai là Giáng Sinh. Em cũng muốn ở lại bệnh việc trong ngày lễ.”

      “Người ngoại quốc mới thích Giáng Sinh, người Trung Quốc tập trung náo nhiệt lắm đâu.” Cố Học Văn phản đối. Tả Phán Tình xốc chăn xuống giường.

      “Mặc dù em phải người ngoại quốc, nhưng em thích cảnh tụ tập náo nhiệt này.”

      Lôi kéo tay Cố Học Mai, sắc mặt Tả Phán Tình cười ngọt ngào: “Chị, chị cũng muốn ngày lễ còn ở trong bệnh viện với em đúng ? Chi bằng chúng ta về nhà . ra tĩnh dượng tại nhà cũng được mà.”

      “Ừ.” Cố Học Mai nhìn nét mặt đồng tình của Cố Học Văn: “Phán Tình muốn xuất viện, hay em cứ để em ấy xuất viện , dù sao cũng có việc gì to tát, về nhà chăm sóc ấy cũng thế thôi.”

      “Vậy được rồi. Em làm thủ tục xuất viện.”

      Cố Học Văn làm xong thủ tục, khi quay về thấy Tả Phán Tình, Cố Học Mai chỉ chỉ lầu: “Em ấy thăm Kỷ Vân Triển.”

      Cố Học Văn trầm mặc, sắc mặt có phần ngưng trọng. Cố Học Mai đẩy xe lăn tới: “Em lên xem sao?”

      cần.” Cố Học Văn lắc đầu: “Em tin ấy.”

      Câu trả lời này khiến Cố Học Mai thoáng sửng sốt: “Em sợ?”

      “Sợ?”

      Cố Học Văn trầm mặc, nghĩ đến câu lúc trước Tả Phán Tình hỏi, ‘ với em sợ em lại ở bên Kỷ Vân Triển sao?’

      quả sợ, người liều mạng vì tình với Tả Phán Tình chỉ có Kỷ Vân Triển.

      Huống chi trước đây bọn họ bên nhau ba năm, mà với Tả Phán Tình chỉ mới mấy tháng.

      Nhưng cố gắng. Trước kia thực bổn phận tốt, về sau bồi đắp thêm.

      cũng chỉ có thể đam đoan với Tả Phán Tình thế thôi.

      “Lo đấy, chị phải xem sao.”

      Cố Học Mai phải tin Tả Phán Tình, nhưng cũng là phụ nữ, tin có người phụ nữ nào có thể thờ ơ đối mặt với người đàn ông mình như sinh mạng.

      được.” Cố Học Văn lắc đầu: “Chúng ta ở đây chờ ấy, em tin ấy xuống đây nhanh thôi.”

      Cố Học Mai hơi kinh ngạc, tín nhiệm như vậy khiến nhất thời biết trả lời sao. Trong đầu lại lên gương mặt của Đỗ Lợi Tân, hai ngày chưa liên lạc với . Mà cũng chẳng gọi điện cho .

      Lúc này, định từ bỏ sao?

      biết, chỉ thấy nếu Đỗ Lợi Tân từ bỏ, khó chịu, nếu bỏ cuộc, lại bối rối.

      Trong tâm tình rối rắm này bỗng nhiên rất khâm phục Cố Học Văn. Tin tưởng Tả Phán Tình thế này làm rất bất ngờ.

      Cửa phòng bệnh mở ra, Tả Phán Tình trở lại, con mắt hơi đỏ. Thấy Cố Học Văn đợi mình, mỉm cười với .

      thôi. Chúng ta về nhà.”

      Cố Học Văn nhìn , thấy được trong mắt có chút cảm động, bối rối còn có số cảm xúc khác nhưng nhìn ra là gì. Muốn gì đó, lại tiến lên ôm thắt lưng của : “ thôi.”

      “Ừ.” Tả Phán Tình khước từ cái ôm của , tỏ ý bảo đẩy xe cho Cố Học Mai.

      Ba người cùng trở về nhà.

      Cố Học Mai hơi mệt, từ ngày hôm qua tới giờ, cũng chưa ngủ đủ, vừa về nhà trọ liền ngủ ngay.

      Tả Phán Tình trở lại phòng mình, cũng mệt mỏi, bước vào phòng tắm, tháo lớp băng gạc tay, tắm qua loa cái. Lúc ra thay quần áo rộng mặc ở nhà định nằm lên giường.

      Cố Học Văn cầm máy sấy tóc đến, gương mặt đầy vẻ bất mãn: “Em chưa lau khô tóc ngủ sợ về sau bị phong thấp à.”

      “Làm gì nghiêm trọng như vậy?” Tả Phán Tình tin chuyện đó, nhưng Cố Học Văn kéo vào ngực mình, bắt đầu sấy tóc cho .

      Làn hơi rất ấm thổi vào người vô cùng dễ chịu. Mắt của khép hờ, buồn ngủ. nhắm mắt lại, có phần uể oải.

      Tóc lúc này cũng gần khô. Cố Học Văn tắt máy sấy và đặt qua bên, nhìn bộ dáng Tả Phán Tình nhắm mắt hưởng thụ, vươn tay đỡ nằm lên giường.

      “Buồn ngủ hả?”

      “Uhm.” Lúc đầu khi trở về thấy nhưng tại muốn ngủ

      Nhìn chẳng thèm mở mắt, Cố Học Văn kéo vào lòng, khẽ hôn lên gương mặt . Kề tai .

      “Em thăm ta?”

      “Hum?”

      “Em gì mà lúc quay lại khó chịu như vậy?” Cố Học Văn muốn tọc mạch nhưng rất muốn biết Tả Phán Tình gì với Kỷ Vân Triển.

      Đôi mắt vốn nhắm của Tả Phán Tình bỗng chốc mở ra, đối diện với ánh mắt của Cố Học Văn, cặp mắt trong veo nhiễm vài phần mê muội: “ tin em?”

      phải.” Cố Học Văn ôm thắt lưng của buông, gương mặt cương nghị hết sức ngưng trọng.

      tin em, nhưng muốn em quá khó chịu.”

      Nhìn Tả Phán Tình trầm mặc, giọng bỗng nhiên cương quyết: “ cho em biết, buông tay, dứt khoát .”

      tặng Tả Phán Tình cho Kỷ Vân Triển, nhất định .

      Tả Phán Tình mím chặt môi, khuôn mặt nhắn trắng nõn có vẻ hơi bất đắc dĩ, vươn tay ôm cổ Cố Học Văn, có số việc biết phải thế nào.

      Ban nãy thăm Kỷ Vân Triển, y tá Kỷ Vân Triển sao rồi. Vượt qua giai đoạn nguy hiểm.

      Tuy rằng lúc trước nghe Cố Học Văn lần, nhưng nghe bác sĩ khẳng định lần nữa, khiến thở phào.

      muốn riêng với Kỷ Vân Triển rằng hôm khác lại tới thăm bị mẹ ngăn cản.

      Tả, coi như tôi cầu xin được chưa? Chuyện năm năm trước là lỗi của bà già này, là tôi mượn cớ té bị thương lôi kéo cho Vân Triển tìm , cũng là tôi bắt nó xuất ngoại. muốn trách, muốn hận hận tôi đây này. Vân Triển vô tội. buông tha cho nó được ? Cách xa nó chút, đừng cho nó khả năng hy vọng. Tôi cầu xin .”

      Lời của mẹ còn văng vẳng bên tai, Tả Phán Tình biết trả lời sao. Nhìn Kỷ Vân Triển trong phòng bệnh.

      Năm năm trước, đấu tranh với ba mẹ vì mình. Năm năm sau dùng tính mạng bảo vệ mình.

      Bất luận là năm năm trước, hay năm năm sau, ràng đều là nợ Kỷ Vân Triển.

      May mắn là sao, cho dù trong lòng Tả Phán Tình hiểu rằng suốt đời vui vẻ, cũng hạnh phúc.

      Cách tấm kính trong suốt của phòng hồi sức, im lặng nhìn Kỷ Vân Triển.

      Vân Triển, nếu có kiếp sau, em trả nợ . Đời này em nhất định phải phụ rồi. tìm người phụ nữ khác tốt hơn . Đừng nhớ em nữa.

      Rời khỏi cửa phòng hồi sức, tâm tình lại chẳng vui vẻ nỗi.

      Nếu trước kia, Kỷ Vân Triển chịu liên lạc với , nếu trước kia sẵn sàng cho biết nguyên nhân ra chờ . Nhất định chờ.

      Nhưng chuyện thế gian có nếu như.

      Cái nắm tay eo siết chặt chút, Tả Phán Tình cảm thấy hơi thở nổi, đối diện với ánh mắt Cố Học Văn, lắc đầu: “Cố Học Văn, buông em ra, em muốn nghỉ ngơi.”

      “Phán Tình?” bị Kỷ Vân Triển lay động mà muốn nối lại tình xưa với ta đấy chứ?

      —oOo—

      Hết chương 248

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 249: ấy sợ mất mình


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      “Cố Học Văn.” Ngẩng đầu, nhìn nỗi ưu tư chất chứa trong mắt Cố Học Văn, ấy sợ mất mình sao?

      “Em bỏ đâu.”

      rời xa Cố Học Văn. Bọn họ kết hôn rồi. Và . bỏ .

      câu rất đơn giản, rất nhàng, giọng ôn nhu của như là nốt nhạc, lại như dòng suối ngọt ngào chảy thẳng vào trái tim , cúi đầu xuống tìm kiếm cánh môi .

      Hôn .

      Đôi môi mềm như đóa hoa thơm ngọt. tiến vào khoang miệng của , quấn lấy lưỡi , mạnh mẽ hôn lấy bờ môi. Tả Phán Tình cũng kháng cự.

      Từ từ nhắm hai mắt, nhàng đáp lại, hai tay ôm lấy cổ . Dùng môi lưỡi bày tỏ lòng mình. là của , đâu cả.

      Nụ hôn của đáp trả của mà càng thêm kịch liệt, như con thú gặm cắn cánh môi .

      Nụ hôn uyển chuyển tới cao trào, hai người đều xuất thần vào trong đó, chỉ đơn gian là môi lưỡi hòa vào nhau nhưng lại mang đến thỏa mãn lớn lao, cứ như là có được cả thế giới vậy.

      Nụ hôn kết thúc, hai người hít thở có chút đều. Cố Học Văn lại hơi kích động.

      Nghĩ đến tình trạng cơ thể lúc này, cố hết sức đè nén dục vọng. Dịch người. Buông tay ra, xoa trán : “Ngủ .”

      “Uhm.” Tả Phán Tình ngáp cái: “Mệt đó, em ngủ lúc đây.”

      “Ờ, em ngủ . gọi em dậy ăn cơm.”

      “Uhm.” Hôm nay là Giáng sinh mà. Tả Phán Tình thực thấm mệt, đôi mắt vừa mới nhắm lại thấy cơn buồn ngủ nặng nề, trước khi thiếp lại đột nhiên nhớ tới việc.

      Tỉnh lại, muốn tặng quà cho Cố Học Văn, để ngạc nhiên tí. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng lại ngủ rất nhanh.

      Trước khi sắp ngủ, còn suy nghĩ khác nữa là lúc tỉnh dậy gọi điện thoại cho Trịnh Thất Muội, xem ấy có sao .

      Suy nghĩ nhiều cũng tránh được giấc ngủ mời gọi, nhìn khuôn mặt ngủ bình yên của Tả Phán Tình, Cố Học Văn chẳng buồn ngủ chút nào.

      Kỷ Vân Triển sao, Tả Phán Tình cũng thể ở bên cạnh Kỷ Vân Triển. Hẳn là phải thở phào, nhưng trong đầu lại lên gương mặt Hiên Viên Diêu, chung quy vẫn cảm nhận ta từ bỏ như vậy.

      Còn Trịnh Thất Muội. Rốt cuộc tình hình nay của thế nào, có nên đến khách sạn lần nữa ?

      Chu Thất Thành chết, đồng bọn của đều bị bắt. Có lẽ Phán Tình ở đây cũng nguy hiểm gì. Ánh mắt nhìn Tả Phán Tình ngủ.

      Thời gian có mấy ngày ngắn ngủn mà trải qua sẩy thai, bắt cóc, thiếu chút nữa mất cả tính mạng nên rất lo cho Tả Phán Tình.

      Cầm di động rời khỏi phòng, ấn mấy số.

      xong cầu của mình, cũng quan tâm đối phương có bằng lòng hay , Cố Học Văn liền tắt điện thoại, nhìn Tả Phán Tình ngủ, trong lòng có chủ ý của mình.

      ¥%. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trịnh Thất Muội biết mình ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy phát mình còn ở phòng khách sạn nữa.

      ngồi dậy rất nhanh, nhìn căn phòng xa lạ trước mặt. Đây là đâu?

      Trong đầu lên suy nghĩ rất xấu, cái tên xã hội đen chết tiệt ấy phải sau khi chiếm hết tiện nghi của xong đem bán đấy chứ?

      Nhiều đoạn ngắn và lộn xộn trong n bộ phim điện ảnh ra, càng ngày càng cảm thấy rằng việc này có khả năng xảy ra. chút nghĩ ngợi, xốc chăn xuống giường nhưng phát người mình lại mảnh vải che thân.

      Mặt đỏ lên, xấu hổ quay lại giường, đánh giá căn phòng. Bên trái có tủ áo khoác ngoài, bên cạnh là bàn trang điểm, phía trước là chiếc ghế dựa lớn sang trọng. bức tường đối diện là cái màn hình LCD siêu lớn.

      Theo cách bài trí các vật dụng trong nhà cùng phong cách nơi đây chủ nhân căn phòng hẳn là vô cùng giàu có. Chiếc ghế lớn sáng trọng kia là hàng Italy nhập khẩu, cả chiếc giường lớn nằm cũng vậy.

      Đôi mi thanh tú cau lại. nhìn thấy ai, liền xuống giường đến trước tủ quần áo, lúc mở ra lại phát bên trong toàn là quần áo đàn ông. Theo số đo của quần áo, trong đầu lại lên gương mặt gã xấu xa kia.

      Những bộ quần áo này hình như của ta. Nhưng mà xã hội đen bây giờ lại giàu thế này sao?

      Xem qua từng cái, chọn cái áo sơmi rồi mặc vào. Vạt áo rất dài vừa khéo buông xuống ngang đùi , muốn tìm cho mình cái quần, nhưng nhìn bé thế này đành bỏ qua.

      Cài cúc áo xong định ra cửa, nhưng đợi tới gần, cánh cửa mở ra từ phía ngoài. Thang Á Nam đứng ở cửa, vẻ mặt chẳng chút thay đổi nhìn .

      Lúc cặp mắt bình tĩnh đảo qua chiếc áo sơ mi mặc người lên vài tia mãnh liệt, đôi chân dài của ta bước bước vào cửa.

      Bởi vì ta đến gần nên Trịnh Thất Muội bất giác lùi từng bước về phía sau.

      , rốt cuộc muốn thế nào?”

      Quá đủ rồi: “ bắt nạt người khác cũng có mức độ chứ? chiếm tiện nghi của tôi nhiều như vậy, tôi đều chấp nhận, phải nên thả tôi ra sao?”

      cũng chẳng biết mình ngủ bao lâu, bây giờ là cuối năm, nếu xuất trong cửa hiệu, phải bỏ lỡ bao nhiêu mối làm ăn chứ?

      thể .” Giọng Thang Á Nam hết sức bình tĩnh, ánh mắt vô tình quét qua ngực , cái áo sơ mi hơi rộng khiến ta có thể nhìn da thịt tuyết trắng, còn có nơi đầy đặn xinh đẹp như như .

      Ánh mắt tối lại vài phần, ta lại đến gần chút.

      rốt cuộc muốn thế nào?” Trịnh Thất Muội tức giận: “Gã xấu xa nhà đừng có mà quá đáng, phải muốn tôi báo cảnh sát bắt đấy chứ? thả tôi ra, có nghe ?”

      “Chúng ta kết hôn .” Thang Á Nam mặt lạnh tanh : “Chỉ cần chúng ta kết hôn, muốn đâu tùy.”

      bị bệnh à.” Trịnh Thất Muội thấy mình khác biệt với người đàn ông này: “Ai muốn gả cho ?”

      “Tôi là người đàn ông đầu tiên của .” ta cũng chẳng hề lưu tâm đến tấm màng ấy nhưng ta biết phụ nữ phương Đông bản tính bảo thủ nên chắc chắn để ý.

      “Vậy sao?” Trịnh Thất Muội khinh thường ta: “ là người đầu tiên, có nghĩa là người cuối cùng. Tôi cho biết, tôi đây thèm để ý đâu.”

      Sắc mặt Thang Á Nam thay đổi, lại rảo từng bước tiến tới , lúc này ta đến gần hoàn toàn rồi. Trịnh Thất Muội cảm nhận được áp lực, nhưng buộc mình được sợ.

      “Này, tôi cho biết. Tôi sợ đâu. đừng nghĩ quan hệ với tôi tôi gả cho . Tôi đây cần nhé.”

      Người chồng muốn, cho dù diện mạo được như Phan An, ít nhất ngũ quan cũng phải đoan chính chứ? Nhìn tên đàn ông xấu xa này , vết sẹo dài như vậy, sợ buổi tối nằm mơ thấy ác mộng.

      sợ rành rành thế kia nhưng lại bắt mình sợ, vẻ mặt Thang Á Nam có vài phần quái dị, cánh tay duỗi dài ra, dùng sức kéo qua bên cạnh ta.

      chịu gả cho tôi?”

      nhảm.”

      Trịnh Thất Muội trở mình khinh thường ta, ai thèm gả cho tên mặt sẹo?

      “Được.” Thang Á Nam gật đầu, thần sắc hết sức bình tĩnh, thân thể từng bước đứng sang bên cạnh: “ .”

      “. . . . . .” ? Tốt vậy? Trịnh Thất Muội tin, mới bước nửa bước định rời khỏi, lại đột nhiên quay trở lại trước mặt ta: “, mưu gì?”

      “Trinh Thất Muội.” Thang Á Nam có kiên nhẫn dây dưa với . Từ trước tới giờ ta chỉ chú trọng hiệu suất: “ có thể , nhưng mà Tả Phán Tình ——”

      Câu kế tiếp , ta để tự suy đoán. Bất thình lình Trịnh Thất Muội dùng sức nắm áo ta, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ: “, định làm gì Phán Tình?”

      Thang Á Nam nhìn gương mặt khẩn trương của , đôi mắt lóe sáng: “Bắt ta giao nộp cho thiếu gia.”

      “Vô lại.” Trịnh Thất Muội cố sức đấm ta cái, nét mặt lập tức vô cùng căng thẳng: “ dám?”

      “Chúng ta kết hôn.” Thang Á Nam rất ít khi nhiều lời, nhất với phụ nữ như vậy: “ gả cho tôi, Tả Phán Tình là bạn thân của , cũng chính là bằng hữu của tôi, tôi thuyết phục thiếu gia buông tha ấy.”

      sao?” Trịnh Thất Muội căn bản tin: “ có thể thuyết phục được tên nghiệt kia à?”

      “. . . . . .” nghiệt? Dùng từ rất chuẩn xác. Trong lòng Thang Á Nam nghĩ vậy, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ chẳng lay động, gật đầu: “Tôi có thể.”

      Trịnh Thất Muội lâm vào rối rắm. cũng hoàn toàn tin lời của Thang Á Nam, nhưng nếu ta . Thế chí ít có thể bảo đảm Phán Tình an toàn, tuy rằng chỉ gặp tên nghiệt ấy lần nhưng có thể cảm giác phải người tốt.

      có thể?” Trịnh Thất Muội tin, ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thang Á Nam: “Tại sao muốn kết hôn với tôi?”

      Đàn ông chẳng phải đều cho loại chuyện này là lợi dụng à? Muốn chịu trách nhiệm? Có mà chịu trách nhiệm cái con khỉ?

      “Tôi chịu trách nhiệm với em.” Thang Á Nam rất bình thường: “Thế nào?”

      Trịnh Thất Muội cúi đầu, biết trả lời sao, kết hôn?

      phải có nghĩ qua, nhưng chưa từng nghĩ tới việc mình lại gả cho tên mặt sẹo xấu xa. rốt cuộc muốn kết hôn hay đây?

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình ngủ thẳng tới bảy giờ tối, đến khi thấy đói mới chịu tỉnh dậy. Cảm giác bụng trống rỗng khiến hơi hơi hoảng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời tối rồi, định xuống giường nên mở đèn đầu giường lên. ngờ lại cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hốt.

      Trong phòng biết từ lúc nào rải đầy hoa hồng. mảng hoa đỏ rực, đỏ tươi, đỏ đẹp.

      Những đóa hoa ấy được xếp thành hình trái tim vô cùng lớn ở ngay chính giữa phòng.

      chỉ vậy, hai bên giường , tất cả đều là hoa hồng. giường cũng có, tỉnh táo lại, ngồi dậy, chóp mũi đều là hương hoa hồng.

      Trong lòng cũng hiểu được điều gì, vừa định xuống giường, lúc này cánh cửa phòng mở ra, Cố Học Văn cầm tay bó bách hợp trắng, thấy dậy khóe môi giương lên.

      “Em tỉnh rồi à?”

      “Uhm.” Tả Phán Tình bất động, bởi vì thân thể hai bên đều là hoa hồng, khẽ nhúc nhích, hoa rơi xuống đất, hơi hoảng hốt nhìn Cố Học Văn.

      làm chuyện này à?”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Thích ?”

      “Thích.” Điều ngạc nhiên vui mừng này rất bất ngờ. Tả Phán Tình tưởng chừng như chẳng biết phải phản ứng sao, Cố Học Văn đặt hoa bách hợp lên tay .

      “Giáng sinh vui vẻ.”

      “Cám ơn.” Tả Phán Tình khóe môi giơ lên, tâm tình chỉ ngừng sung sướng, cảm giác cứ lâng lâng.

      “Ngày mai là Giáng Sinh.” Cố Học Văn ngồi bên giường, cũng quan tâm hoa hồng bị giẫm nát hay , từ phía sau mang cái hộp tới trước mặt Tả Phán Tình.

      “Merry Christmas!”

      “. . . . . .” Tả Phán Tình ngơ ngác nhìn cái hộp được chế tác bằng nhung tơ thứ thiệt cực kì tinh xảo. Ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn: “Học Văn?”

      “Tặng em món quà Giáng sinh.” Cố Học Văn nở nụ cười, mở hộp quà tay . Chỉ liếc mắt qua cái, Tả Phán Tình càng thêm chấn động.

      “Đây là ——”

      Hạ đỏ: edit truyện tự dưng nhớ bài hát này, mời mọi người nghe chơi



      —oOo—

      Hết chương 248

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 250: Dê xồm


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      sợi dây chuyền bạch kim đơn giản nằm bên trong chiếc hộp hình vuông.

      Đó là thiết kế của , công ty vừa mới công bố lên thị trường làm sản phẩm vòng cổ chủ đạo. Để tỏ khác biệt, mặt sau mỗi sợi dây chuyền đều được đánh số khác nhau.

      Giả sử có đánh rơi, người ta cũng có thể thông qua con số ấy mà tìm lại.

      Viên kim cương màu hồng nhạt được cắt hoàn mỹ, luôn luôn thích thiết kế quá phức tạp, trang nhã đơn giản mới là phong cách thích nhất. Lúc thiết kế sợi dây chuyền này bản thân cũng thấy rất thích.

      Nhưng càng ngờ Cố Học Văn mua sợi dây chuyền thiết kế để tặng cho , điều này khiến rất rất bất ngờ, cũng rất kinh ngạc.

      “Ngốc à?” Cố Học Văn khẽ cười, hết sức vui vẻ nhìn bộ dạng ngây ngẩn của , lấy sợi dây chuyền từ trong hộp ra, khẽ : ” Sợi dây chuyền này được đánh số 1, công ty của em là bản giới hạn. nghĩ nếu em chính tay thiết kế chi bằng đế nó quay về bên em.”

      “Học Văn ——” Tả Phán Tình chẳng biết gì hơn. quả thích sợi dây chuyền này, lúc sau giai đoạn quảng bá, cũng là lúc công ty quyết định sợi đánh số 1 ra làm sản phẩm chủ đạo.

      thích hả?”

      Tả Phán Tình lắc đầu, nhìn Cố Học Văn đeo dây chuyền cho mình, trong lòng vô cùng cảm động: “Món quà này quý giá quá.”

      Kim cương hồng vốn khan hiếm. Đó là còn chưa nhắc tới việc nó được cắt rất hoàn mỹ. Cái giá mà công ty định cho sợi dây chuyền rất cao. Phải sáu con số, đây là nguyên nhân tại sao ràng là thiết kế nó nhưng lại dám nghĩ tới việc có được nó.

      “Đáng tặng cho em mà.” Phán Tình của là đáng giá nhất: “Hy vọng em thấy tầm thường, dùng kim cương để biểu đạt tình cảm với em.”

      Tả Phán Tình lắc đầu, ánh mắt di chuyển từ cổ mình qua căn phòng tràn ngập hoa tươi, lại nhớ tới khuôn mặt Cố Học Văn.

      Cố Học Văn phải tổn hao tâm trí để trong khoảng thời gian ngắn chuẩn bị những thứ này, có thể thấy dụng tâm. Dụng tâm thế này thể cảm động.

      Dựa người vào ngực , Tả Phán Tình muốn khóc, lại đột nhiên mỉm cười.

      “Tặng em món quà Giáng sinh lớn như vậy, nếu sang năm mà quà đạt được tiêu chuẩn này em giận đó.”

      đây phải thê thảm sao?” Cố Học Văn nhìn ý cười trong mắt , khóe môi thản nhiên giơ lên: “Sang năm phải phải tặng món quà đắt tiền hơn đó chứ?”

      “Đúng vậy, thảm rồi.” Tả Phán Tình hùa theo, vẻ mặt bướng bỉnh: “Nếu năm tới tiêu chuẩn thấp hơn năm nay, em có thể thèm để ý tới .”

      “Ôi.” Cố Học Văn cố tình biểu lộ nét mặt đau khổ: “Xem ra năm nay nên dự tính trước tốt hơn. Hoa này cũng rẻ đâu.”

      Tả Phán Tình bật cười ha ha ra tiếng, cười xong, dùng sức đấm ngực Cố Học Văn cái, vẻ mặt thực nghiêm túc: “ ra em cần mấy thứ này.”

      Hoa tuy rằng đẹp, nhưng nhiều như vậy, thực tế lắm. Dây chuyền cũng quá đắt tiền. Nếu vợ chồng cứ trải qua Giáng Sinh phô trương như thế, vậy còn sống thế nào đây.

      “Vậy em muốn gì?” Cố Học Văn lập tức khẩn trương lên: “Những vật này em cũng thích? Vậy em em thích gì. lại mua.”

      Tả Phán Tình nhìn dáng vẻ khẩn trương của kéo tay , đan tay mình vào tay rồi khẽ : “Chỉ cần ở cạnh em là đủ.”

      Bình an khỏe mạnh đứng bên , là đủ. cầu của rất bé.

      cầu của đơn giản như vậy, Cố Học Văn nắm bàn tay bé mềm mại của , trịnh trọng gật đầu với : “ đồng ý với em, về sau luôn ở bên em. Được ?”

      “Được.”

      Lúc này bầu khí vô cùng tốt đẹp, Cố Học Văn nhìn gương mặt nhắn của muốn nhưng vẫn xấu hổ, trong lòng vô cùng kích động, cúi đầu định hôn lên môi .

      thanh vô cùng bất hòa vào lúc này lại vang lên, thanh kia đến từ bụng của Tả Phán Tình.

      Cố Học Văn ngây ngẩn, Tả Phán Tình 冏 chịu nỗi, cúi đầu, vẻ mặt hết sức xấu hổ: “Tại em ngủ lâu quá.”

      Lời giải thích khiến nét mắt Cố Học Văn trong nháy mắt dịu dàng lại, khóe môi dịu dàng cười, xoa khuôn mặt nhắn của , vô cùng vui vẻ nhìn nét xấu hổ mặt.

      thôi, chuẩn bị bữa tiệc lớn, chúng ta ăn cơm.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, muốn xuống giường, lại phát mình vẫn chưa buông tay ra, giường tất cả đều là hoa hồng.

      khoa trương quá đó.” Nguýt Cố Học Văn cái, trong mắt Tả Phán Tình lúc này chỉ là vui sướng chứ phải trách mắng: “Mua nhiều hoa như vậy, phí phạm quá.”

      “Tặng cho em, tại sao lại là lãng phí chứ.” Cố Học Văn đồng ý cách của : “Chờ quay về Bắc Đô, chúng ta khoảng sân toàn hoa hồng. Em thấy sao?”

      “Uhm.” Chỉ cần ông nội và ba mẹ phản đối là được. Chẳng đợi Tả Phán Tình phủi hoa hồng xuống giường ăn cơm. Cố Học Văn bước tới trước bước bế lên.

      thôi, chúng ta ăn cơm.”

      Tả Phán Tình xấu hổ, Cố Học Mai còn ở đây: “ thả em xuống , chị còn ở đây mà.”

      bế vợ mình, liên quan gì chứ?” Cố Học Văn phớt lờ: “Yên tâm , chị gì đâu.”

      ——”

      đợi Tả Phán Tình rời khỏi người , Cố Học Văn bế ra ngoài.

      Cố Học Mai ngồi bên bàn cơm, tay cầm điện thoại, thấy bọn họ ra nhanh chóng đặt điện thoại xuống, nụ cười nhàng nở mặt.

      “Học Văn, tại Phán Tình còn trong giai đoạn ở cữ, phải em nên bớt phogns túng chút sao?”

      “Chị.” Tả Phán Tình lập tức 冏, mặt đỏ khủng khiếp: “Chị gì vậy.”

      “Có gì đây.” Cố Học Mai cười vô cùng rạng rỡ: “Chị chẳng phải sợ Học Văn hiểu sao? Phụ nữ trong giai đoạn ở cử phải kiềm chế ít nhất tháng.”

      “Cố Học Mai.” Sắc mặt vui tươi của Cố Học Văn còn, tức giận trừng mắt liếc cái: “Em xằng bậy như thế, chị đừng bừa.”

      có là tốt rồi.” Cố Học Mai chỉ chỉ món rau bàn, ánh mắt nhìn về Tả Phán Tình: “Phán Tình, các món ăn này đều do đầu bếp năm sao nấu đó. Học Văn cố tình nhờ người ta chuẩn bị rồi mới đưa tới. Hôm nay đúng là chị hưởng lộc của em đó ha.”

      “Cái gì cùng cái gì ạ.” Tả Phán Tình càng 冏: “Chị cũng phải ăn cơm cơ mà? chừng em mới là người hưởng lộc của chị ấy chứ.”

      “Này, em như vậy oan uổng cho Học Văn quá. Nó chuẩn bị cho em mà, em xem những thức ăn này đều là món em thích ăn, nó còn cố ý dặn đầu bếp nấu món dễ tiêu nữa.”

      Thuận tay múc bát canh gà đặt trước mặt Tả Phán Tình, vẻ trêu ghẹo của Cố Học Mai cũng hề thiếu vắng quan tâm: “Đây, uống canh gà này em. Lúc này phụ nữ phải tẩm bổ nhiều chút.”

      “Cám ơn chị.”

      trả lời, Tả Phán Tình thở phào, may mà Học Mai là người tốt. Nếu đổi lại bà chị chồng khác, bảo chăm sóc vợ em trai mình thế này, chừng phải nhảy dựng lên ấy chứ.

      Ánh mắt đảo qua món rau bàn, quả đều là món thích ăn. Nhưng nhớ là hình như chưa từng với Cố Học Văn là mình thích ăn món nào. Làm sao biết được nhỉ?

      “Ăn cơm .” Cố Học Văn quan tâm kéo ghế cho Tả Phán Tình, để ngồi xuống: “Thích ăn nhiều chút, phải em đói bụng sao?”

      Đáng lẽ hôm nay phải đích thân xuống bếp, nhưng chuẩn bị hoa và mua quà tốn thời gian quá. Cho nên đành mời người đến nấu. Những việc này đều được chuẩn bị trong thời gian Tả Phán Tình ngủ.

      Đầu bếp vừa , liền vào kêu dậy. Thời gian tính toán vừa khít.

      , Tả Phán Tình cũng có thể đoán ra, dụng tâm cùng mình trải qua lễ Giáng sinh này như vậy, rất xúc động. cũng kiên quyết tin tưởng mình lựa chọn sai lầm.

      Ăn cơm xong, tìm túi sách có món quà mà muốn chính tay chuẩn bị tặng cho Cố Học Văn. Nhưng lục tung túi xách lần, cũng tìm ra.

      Nhíu mày, nhớ mình để vào trong túi và lấy ra nữa mà.

      Suy nghĩ nửa ngày, lại vào thư phòng tìm, cũng có. Để ở đâu chứ?

      Chẳng lẽ để ở công ty nhưng nhớ?

      , có khả năng đó, nhớ rằng mang nó người, hơn nữa mang về nhà luôn. Cau chặt mày, cái miệng nhắn cong lên, dự định tìm lúc nữa Cố Học Văn bước vào.

      “Em tìm gì vậy?”

      “Quà.” Tả Phán Tình thành thú nhận: “Em cũng chuẩn bị quà cho , nhưng tìm thấy.”

      “Phải ?” Cố Học Văn rất bất ngờ, vừa thu dọn tất cả hoa trong phòng xong, lúc này chứng kiến vẻ mặt Tả Phán Tình cau có, tiến lên kéo tay .

      biết em chuẩn bị quà cho .”

      “Đương nhiên em chuẩn bị rồi.” Tả Phán Tình dẩu môi, hài lòng trừng mắt liếc nhìn cái, giọng có phần thích thú nũng nịu: “Người ta bắt đầu chuẩn bị từ lâu rồi, nhưng chẵng hiểu sao kiếm ra.”

      “Em chuẩn bị gì?” hơi tò mò.

      “Khuy tay áo và kẹp cravat.” Tả Phán Tình thành thừa nhận: “Đàn ông có thể ít sử dụng đồ trang sức, đó là đích thân em thiết kế, em nghĩ thích.”

      “Kiếm thấy thôi.” Cố Học Văn chẳng để ý lắm: “Dù sao cũng rất ít dùng.”

      “Thực rất ít dùng à.” Tả Phán Tình rất buồn bực: “ biết rơi chỗ nào ta? đừng ồn ào, em tìm.”

      đẩy Cố Học Văn ra vừa định tìm, thân thể lại bị Cố Học Văn kéo vào lòng, cúi đầu, nhìn vẻ cố chấp trong mắt , khẽ cười: “Cái chuyện tìm đồ này rất kỳ quái, khi em muốn tìm, tìm thấy, khi em muốn tìm, nó lại tự ra. Cơ thể em còn chưa khỏe, đừng mệt mỏi quá, lần sau tìm cũng được mà.”

      “Nhưng ——” tặng quà cho , Tả Phán Tình cũng rất muốn tặng cho . Tâm tình này chắc là hiểu được.

      nhưng nhị nữa.” Cố Học Văn nhìn đồng hồ: “ tại còn sớm, em lên giường nghỉ ngơi . Em cho biết hình dáng của hộp quà ra sao, tìm giúp em.”

      cái hộp màu đen.” Tả Phán Tình diễn tả chút: “Đại khái lớn như vầy, phải ở thư phòng nhất định ở trong phòng.”

      “Ừ.” Cố Học Văn bế vào phòng: “Em ngủ trước . tìm giúp em.”

      Tả Phán Tình kháng nghị hiệu quả, bị cường thế mang về phòng, đặt xuống giường. ngồi xuống bên giường.

      ra có quà hay quan trọng. Chờ cơ thể em khỏe lại, tặng em cho là được rồi.”

      “Cố Học Văn.” Tên dê xồm này. Mặt Tả Phán Tình đều đỏ khủng khiếp, vẻ mặt xấu hổ quay , kéo cao chăn: “Em muốn ngủ, thèm để ý tới .”

      “Mấy ngày nay tha cho em trước.” Cố Học Văn cúi xuống hôn lên trán cái: “Ngủ . tìm.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình thở phào, lúc nhắm mắt định ngủ lại mở ra, kéo tay : “Thất Thất thế nào?”

      ấy sao.” Trịnh Thất Muội bị Thang Á Nam mang về biệt thự của Hiên Viên Diêu, người của vào được. Trước mắt thể xác nhận Trịnh Thất Muội là tự nguyện hay bị uy hiếp. nhờ Đỗ Lợi Tân để ý chuyện này. Điều duy nhất có thể xác định chính là Trịnh Thất Muội tạm thời nguy hiểm đến tính mạng.

      cứu cậu ấy chứ?”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, nhéo nhéo lòng bàn tay : “Em ngủ . Ngày mai đưa ấy tới thăm em.”

      chứ?” Tả Phán Tình rất kinh ngạc.

      “Đương nhiên là . Em ngủ .” tin năng lực của Đỗ Lợi Tân, nhất định ta có khả năng cứu Trịnh Thất Muội ra.

      “Uhm.” Tả Phán Tình thở phào, nhắm mắt lại ngủ.



      Cố Học Võ rời văn phòng, xuống căn tin ăn cơm xong quay về ký túc xá của tòa thị chính, vừa lức nhìn thấy chiếc xe đậu trong đại viện, nhìn rất quen mắt.

      Đó là biển số xe Bắc Kinh. Hình như là của Trầm Thành?

      Trầm Thành tìm mình sao? Cố Học Võ nhìn ký túc xá, bước nhanh lên lầu.

      lầu, Kiều Tâm Uyển đem toàn bộ đồ bỏ vào va li hành lý, ràng ở chỗ này bao lâu, lại cảm thấy đồ của mình ở đây ít.

      Cười khổ, phụ nữ chính là như vậy, thích mua sắm. Thích mua đống đồ mình dùng hết về, nhưng tới cuối cùng lại phát thứ mình vừa ý thích thường thường là thứ khác.

      Xách hành lí ra khỏi phòng. Trầm Thành đợi mình, chị ta cười cười với ta: “Ngại quá. Kiều Kiệt rảnh làm phiền cậu tới giúp tôi chở đồ.”

      phiền mà.” Trầm Thành cười cười, tiếp nhận hành lý tay chị ta: “Cống hiến sức lực vì quí là vinh hạnh của tôi.”

      “Hay là để cám ơn cậu.” Kiều Tâm Uyển cảm thấy được tốt lắm: “ nán lại đem đồ đạc của tôi , tôi mời cậu ăn cơm.”

      “Đừng khách sáo như vậy.” Trầm Thành có chút đau lòng với Kiều Tâm Uyển, lão đại lâu như thế, ngờ cuối cùng kết cục vẫn là tới ly hôn. Làm sao người ta xúc động cho được?

      “Hôm nay là Giáng sinh đấy.” Kiều Tâm Uyển thầm thở dài: “Đương nhiên nếu cậu có hẹn, cậu có thể từ chối.”

      có. Em gần đây cũng có hẹn gì.” Trầm Thành cười, nhìn va li hành lí tay mình: “Chị chắc chắn là vẫn muốn đứng ở đây chuyện phiếm tiếp hả?”

      “Tất nhiên .” Kiều Tâm Uyển hơi lúng túng: “ thôi.”

      Chị ta xoay người, lại bị Cố Học Võ đứng đằng sau làm giật mình, biết xuất từ lúc nào, chị ta nhớ ban nãy hình như đóng cửa rồi, sao lại nghe tiếng mở cửa nhỉ?

      “Lão, lão Đại.” Trầm Thành hơi bất ngờ, nghĩ gặp Cố Học Võ.

      “Ừ.” Cố Học Võ thản nhiên lên tiếng, nhìn trầm Thành: “A Thành, nếu ngại, phiền cậu xách hành lý xuống trước, có lời muốn với ấy.”

      Trầm Thành thoáng sửng sốt, nhìn mắt Kiều Tâm Uyển, chị ta lắc đầu: “Tôi muốn chuyện với ta, chúng ta thôi.”

      Chị ta lướt qua Cố Học Võ định rời , cánh tay lại bị Cố Học Võ siết chặt, quay sang, nhìn chằm chằm Trầm Thành: “Cậu xuống trước .”

      Khi mặt lạnh chuyện hết sức uy hiếp, Trầm Thành bất giác gật đầu, mang hành lý xuống lầu trước.

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt với , muốn làm gì: “ muốn làm gì?”

      “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ hừ lạnh tiếng, trong mắt mang theo vài phần chế nhạo: “ giỏi lắm, vừa mới ly hôn lập tức cám dỗ Trầm Thành? Tốc độ này cũng nhanh quá nhỉ?”

      —oOo—

      Hết chương 250

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 251: gặp, hèn hạ


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      Cười ——

      Kiều Tâm Uyển siết chặt bàn tay, cảm nhận trái tim bỗng chốc co rút lại. Nhìn sắc mặt Cố Học Võ, chị ta ngẩng đầu lên đối diện với .

      “Vậy liên can gì đến ? Chúng ta hình như ly hôn rồi mà.”

      Từ vài ngày trước, họ ký đơn ly hôn. Trí nhớ vẫn luôn rất tốt, đến nỗi mới vài ngày mất trí nhớ chứ?

      “Đương nhiên.” Sức lực tay Cố Học Võ càng siết chặt, Kiều Tâm Uyển cảm thấy cánh tay mình gần như bị bóp nát: “Chúng ta ly hôn. Song cho phép tôi nhắc nhở . Nếu thực thiếu đàn ông như vậy, có thể tìm trai bao, cũng có thể đến quán bar tìm người chơi tình đêm. Trầm Thành tâm tư đơn thuần, phải đối thủ của loại phụ nữ ác độc như .”

      Kiều Tâm Uyển trừng mắt, thể tin được những điều mà chính tai mình vừa nghe. Chị ta hẳn là nên mắng chửi, hẳn là nên gào thét, lúc này lại đột nhiên bật cười. Chị ta chờ mong cái gì hả?

      Sao chị ta lại khờ dại tưởng rằng trong lòng Cố Học Võ ít nhiều cũng chú ý tới chị ta, cho nên mới vậy. Làm ầm ĩ cả buổi, hóa ra lo lắng cho Trầm Thành?

      Thần sắc chị ta thoạt trắng thoạt xanh, gương mặt kiều diễm tràn đầy bất đắc dĩ dở khóc dở cười, cuối cùng chị ta bất thình lình oán hận giãy khỏi tay Cố Học Võ, vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt với .

      yên tâm , lòng tôi ác độc cũng phải tùy người. Huống chi, cũng phải là gì của Trầm Thành, tôi với cậu ta ra sao chẳng tới phiên dạy bảo.”

      “Kiều Tâm Uyển.” Sắc mặt Cố Học Võ lập tức lạnh lẽo tới cực điểm, muốn gì đó nhưng Kiều Tâm Uyển muốn nghe, chị ta dùng sức đẩy cái, cấp tốc lướt qua xuống lầu.

      Mặc dù mang giày cao gót, chị ta vẫn chạy như bay, hề sợ bị ngã trẹo chân, chị ta điên cuồng chạy mạch xuống sân, nhìn Trầm Thành tựa vào bên cạnh xe chờ mình, chị ta cấp tốc leo lên xe.

      “Trầm Thành, chúng ta .”

      “Tâm Uyển?” Bộ dáng thoạt nhìn rất bất ổn của chị ta làm Trầm Thành hơi lo lắng.

      .” Kiều Tâm Uyển thể nán lại đây thêm nữa, dù chỉ là phút giây.

      Trầm Thành nhìn chị ta cái sâu, rồi nhanh chóng khởi động xe rời . Chiếc xe lặng lẽ chạy nhanh ra khỏi khu ký túc xá tòa thị chính

      Kiều Tâm Uyển tựa lên cửa xe, gần như hết hơi, tim đập hoảng loạn, chị ta ôm ngực, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Bộ dáng đó khiến Trầm Thành sợ hãi: “Chị khó chịu à? Muốn đến bác sĩ ?”

      , cần.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu. Muốn bắt mình bình tĩnh, nhưng trong đầu như loạn xà ngầu, làm cách nào cũng bình tĩnh được.

      Yết hầu nóng rát, nghèn nghẹn, nhìn con đường phía trước. Chị ta chỉ cảm thấy từng cơn khó chịu.

      “Tâm Uyển?” Trầm Thành càng lo lắng, vươn bàn tay cầm tay chị ta: “Sắc mặt chị rất khó coi. Đến bệnh viện ?”

      Kiều Tâm Uyển cố gắng lắc đầu, tránh tay ta và ngồi thẳng người, tầm mắt nhìn ra ngoài của sổ xe. Thần sắc có vài phần mờ mịt.

      “Chở tôi về . Tôi sao.”

      Chị ta nên chờ đợi, nên ảo tưởng. Trái tim người đàn ông ấy còn lạnh lẽo hơn cả băng hà ngàn năm, cứng rắn hơn cả kim cương.

      Lòng chị ta sớm tan nát, nó chết rồi, hà tất lại chờ mong điều gì?

      Tựa lên ghế, chị ta tự với mình, bao giờ để ý đến người đàn ông ấy nữa. gặp, hèn hạ.

      Trầm Thành nhìn sườn mặt xinh đẹp của chị ta, trong đầu lại lên gương mặt lành lùng của Cố Học Võ ban nãy. Trong lòng ta như hiểu chút chuyện, lại biết nên gì.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Giáng Sinh hôm nay, sắc trời bỗng nhiên trong xanh.

      Bầu trời u vẫn luôn bao trùm thành phố C biến đâu mất tăm. Tả Phán Tình mở to mắt, tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời quang mây tạnh, tâm tình dường như cũng vui vẻ hẳn lên.

      Duỗi cái lưng mệt mỏi. Tả Phán Tình muốn tiếp tục ngủ, lại phát giác cửa sổ hình như có cái gì đó, cái đó là ——

      xuống giường tới trước cửa sổ, cánh cửa thủy tinh biết từ lúc nào hàng chữ.

      Merry Christmas.

      Tả Phán Tình mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn câu Chúc mừng Giáng sinh kia, điều làm giật mình phải những chữ cửa sổ mà là những chữ này được kết bằng những cánh hoa hồng.

      Hoa hồng màu đỏ kết hợp với nhau thế này tượng trưng cho lời chúc phúc, tim bắt đầu đập nhanh.

      Nhìn trong phòng, cũng thấy Cố Học Văn. Khóe môi của cong lên, trong lòng vô cùng bất ngờ lại chuẩn bị cho điều kinh ngạc này.

      tưởng rằng ngày hôm qua kinh ngạc lớn nhất, ngờ hôm nay cũng có.

      Bất ngờ quá. Tả Phán Tình vội vã muốn tìm , cấp tốc bước vào phòng tắm. định rửa mặt, ngờ tường phòng tắm cũng có.

      câu chúc bằng cánh hồng được dán từ trước. Ở bên dưới là hàng chữ viết tay.

      “Nhớ dùng nước ấm.”

      Trời ạ. Tay Tả Phán Tình dùng sức bịt chặt miệng, lúc này mới khống chế được mình kêu lên. Cố Học Văn, rốt cuộc làm tất cả chuyện này khi nào vậy?

      Chẳng lẽ đêm qua, ngủ sao?

      Bất luận ra sao, Tả Phán Tình vẫn muốn tìm , dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt, tìm quần áo mặc vào. Lúc này Cố Học Văn vừa trở lại phòng, nhìn thấy cả người tinh thần sảng khoái, khóe môi cong lên.

      “Nhìn em khỏe hẳn.”

      “Cám ơn.” Tả Phán Tình cười cười, ánh mắt đảo qua người Cố Học Văn, mặc cái áo jacket mua cho lần trước. Trong chiếc áo được cắt may khéo léo, nhìn hết sức tuấn.

      Nhìn thấy tới gần, vươn tay kéo , chủ động hôn lên má . Cố Học Văn nhíu mày hài lòng lắm. Mất cả nửa đêm chuẩn bị việc này phải chỉ để nhận nụ hôn má này.

      Gắng sức nâng gương mặt của , hôn sâu cái, mãi đến khi thở hổn hển, mới buông tay: “Đây là quà Giáng sinh của .”

      Tả Phán Tình thẹn thùng, vì thay đổi vị trí nên được tự nhiên, ánh mắt nhìn lên cửa sổ: “ làm khi nào vậy? Sao em chẳng nghe thấy chút nào?”

      “Tại em ngủ say quá mà.” Trong mắt Cố Học Văn có chút đắc ý: “Có đói bụng ?”

      “Đói.” Ngủ nguyên buổi tối, thực cảm thấy đói.

      “Chúng ta ăn cơm.” Cùng đến phòng ăn, thấy bóng dáng Cố Học Mai, hơi bất ngờ: “Chị đâu rồi?”

      “Chị có chút việc, ra ngoài rồi.”

      Tả Phán Tình hơi tò mò, Cố Học Mai ở thành phố C có bạn bè chị ấy đâu được chứ?

      “Chúng ta ăn cơm .” Cố Học Văn phải hiếu kỳ việc Cố Học Mai ra ngoài từ sớm. Nhưng hôm nay là Giáng Sinh, muốn quấy rầy thế giới riêng của và Tả Phán Tình, nên chỉ đành đẩy ra ngoài.

      Hai người ăn cơm, di động Cố Học Văn đột nhiên vang hai tiếng, liếc nhìn Tả Phán Tình cái, rất nhanh tiếp điện thoại. Tắt điện thoại, thần sắc hơi ngưng trọng.

      Tả Phán Tình nhìn sắc mặt liền hiểu: “ phải lại có nhiệm vụ hả? Có việc phải sao.”

      phải.” lập tức trở về Bắc Đô, tạm thời có chuyện của . Mấy ngày nay xem như nghỉ phép : “Ăn cơm trước .”

      “Uhm.” , Tả Phán Tình cũng hỏi, ăn cơm xong, Cố Học Văn thu dọn bát đĩa.

      Tả Phán Tình đứng ban công nhìn ra bên ngoài. Hôm nay thời tiết rất tốt. Đúng là mưa lâu rốt cục trời quang mây tạnh.

      “Em nghĩ gì vậy?” lưng nhiều hơn hai tay, Cố Học Văn ôm . Mặt kề sát mặt

      “Có chút chuyện.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “Hôm nay là Giáng Sinh. đoán xem”

      “. . . . . .” Cố Học Văn trầm mặc, nhìn bầu trời xanh lam bên ngoài: “Kỷ Vân Triển tỉnh rồi.”

      “Hả?” Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, ra từ ngày hôm qua tới hôm nay, cũng có nghĩ tới chuyện này, nhưng sợ Cố Học Văn vui, cho nên . Quay sang đối diện ánh mắt : “ ấy tỉnh rồi?”

      Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại thông báo ta tỉnh lại.”

      Việc đầu tiên khi ta tỉnh lại là muốn gặp Tả Phán Tình.

      Tả Phán Tình nheo mắt, trong mắt có chút phân vân. Muốn thăm Kỷ Vân Triển, nhưng Cố Học Văn còn ở đây, tuy tự thấy mình còn Kỷ Vân Triển, nhưng vẫn sợ Cố Học Văn đa nghi.

      Cố Học Văn thấy trầm mặc, mặt xuất tia sáng tỏ: “Em muốn thăm ta ư?”

      Tả Phán Tình phút chốc bối rối, ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn: “ ấy cứu em.”

      áy náy với Kỷ Vân Triển: “Em muốn tới thăm ấy.”

      “Vậy thôi.” Cố Học Văn vỗ vỗ người : “, em mặc quần áo dày chút. chở em.”

      “Học Văn?” Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm ánh mắt Cố Học Văn, hình như hơi khó tin lời : “ ngại à?”

      Cố Học Văn lắc đầu: “ để tâm việc em thăm Kỷ Vân Triển.”

      người đàn ông đến quên mình như thế, chỉ có thể kính nể.

      thôi.”

      cho bối rối nữa, đích thân Cố Học Văn tìm áo khoác dày mặc cho , đội thêm mũ, dắt ra cửa chở tới bệnh viện.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trịnh Thất Muội nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ. Hai tay ôm đầu gối ngồi ban công. Trong TV phát bản tin đặc biệt về Giáng sinh. Hôm nay là Giáng Sinh rồi.

      Di động hết pin, bị ném ở đầu giường, muốn gọi cú cho Tả Phán Tình cũng thể. biết ấy thế nào khiến vô cùng rối rắm.

      Tên mặt thẹo kia thoạt nhìn phải người tốt. Sếp của ta xem ra lại càng phải người tốt.

      Ngày hôm qua tên mặt thẹo phải kết hôn với , đồng ý, buổi tối tên ấy lại chạy tới ngủ cùng , mặc kệ kháng cự, giãy dụa thế nào cuối cùng lại bị ta khi dễ ăn đến sạch .

      Đáng xấu hổ nhất chính là lần sau cùng, ở dưới thân ta nhịn được nỉ non cầu xin tha thứ. Nhưng ta vẫn chịu buông tha , liên tục đoạt lấy tất cả của .

      Cơ thể run rẩy trận, chỗ đêm qua liên tiếp bị xâm phạm, lúc này vẫn tê dại từng cơn. Cảm giác này khiến Trịnh Thất Muội thấy nhục nhã.

      Ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào vườn hoa, phủ lên lớp vàng. đẩy cánh cửa kính ra. cơn gió thổi tới khiến thấy hơi lạnh. Trong đầu lại lên suy nghĩ điên cuồng.

      Nếu cứ từ đây nhảy xuống có thể chấm dứt toàn bộ chuyện này biết đâu gã xấu xa ấy sai khiến tên mặt thẹo dùng uy hiếp Phán Tình?

      Là thế này sao?

      Để hai chân thò ra bệ cửa sổ, lúc này hoàn toàn treo lơ lửng bên ngoài, chỉ cần khẽ nhảy rơi xuống ngay.

      Thân thể bất thình lình bị ai đó dùng sức ôm lấy, đợi phản ứng lại, cơ thể lộn nhào về phía sau.

      “A ——”

      Theo bản năng, thét chói tai tiếng, thân thể đột nhiên bị ai đẩy vào tường, vách tường cứng đập vào lưng khiến đau đớn.

      “Đau.”

      Trừng mắt giận dữ nhìn Thang Á Nam, gã xấu xa ấy muốn làm gì đây: “ điên rồi à?”

      muốn chết sao?” Thang Á Nam xác định ban nãy Trịnh Thất Muội là cẩn thận ngồi lên hay cố tình muốn tự sát, sắc mặt cương nghị lập tức trở nên xanh mét.

      —oOo—

      Hết chương 251

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :