1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 237: Rút lại những thủ đoạn nham hiểm này


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      đứng ở cửa phòng bệnh, cong khóe môi, tia sáng lóe lên trong đôi mắt tối tăm, nhìn chằm chằm bóng dáng của Hiên Viên Diêu.

      cần chăm sóc. ấy có tôi. Tôi chăm sóc ấy.”

      Tả Phán Tình vừa rồi nghe thấy tiếng mưa càng lúc càng dồn dập, có cảm giác trời mưa rất to. Lúc này mới quay qua nhìn Học Văn. Chiếc áo khoác trắng người ướt sũng.

      Tóc dính nước mưa, giày da và quần của đều lấm lem hết cả. Hai má vẫn còn sưng, lại bầm tím, thoạt nhìn rất thảm hại.

      Nhưng đứng ở đó, cao lớn, tuấn dật. Ánh mắt nhìn thẳng vào Hiên Viên Diêu, vẻ mặt kiên quyết chút cũng chịu nhượng bộ.

      Tim Tả Phán Tình đột nhiên đập liên hồi, muốn cái gì, lại được. thấy Cố Học Văn từng bước tới bên mình.

      Mỗi bước chân đến gần đều như dẫm nát trái tim của .

      Vậy là về? còn mau chóng tới phòng bệnh của ?

      Tâm trạng lập tức trở nên hơi phức tạp. Mắt cay cay, se lại. Cảm giác khó chịu khiến thể chớp mắt liên tục.

      Giờ đây Cố Học Văn đến gần rồi. cũng chạm vào Tả Phán Tình, chỉ đứng cạnh . Dùng tư thế che chở sau lưng. Sắc mặc cương nghị quay sang chỗ khác, ánh mắt nhìn thẳng Hiên Viên Diêu.

      Từ trong túi lấy ra xấp ảnh chụp ướt nhẹp, nhàu nát. cố sức ném vào mặt Hiên Viên Diêu.

      “Hiên Viên Diêu. Rút lại những thủ đoạn nham hiểm của .”

      “. . . . . .” Những tấm ảnh bị ném vào giữa mặt Hiên Viên Diêu rơi lả tả xuống mặt đất dưới chân ta.

      . . . . . . . . . . . . .
      Sắc mặt Hiên Viên Diêu thay đổi, đối diện với cặp mắt bình tĩnh của Cố Học Văn, ta thả lỏng tay: “Thế nào? Thẹn quá hóa giận à ?”

      “Ai thẹn quá hóa giận?” Cố Học Văn ở bên ngoài lòng vòng mất vài giờ. gọi điện thoại cho ba mẹ Tả Phán Tình, nhưng kết luận Tả Phán Tình tìm cha mẹ mình vào lúc này.

      lại đến chỗ Trịnh Thất Muội. Nhưng Trịnh Thất Muội ở cửa hiệu, gọi điện thoại cũng bắt máy.

      tin chắc Tả Phán Tình thể xa, dù sao cơ thể còn rất yếu. Thế khả năng duy nhất chính là ——

      Lúc này, thấy mừng vì mình quay lại. Bởi vì tất cả mọi chuyện vừa rồi lòng vòng ở trong đầu , tại cuối cùng chứng minh những suy đoán của là chính xác.

      Việc này quả nhiên là Hiên Viên Diêu ra tay. Chính ta thầm thao túng toàn bộ.

      “Hiên Viên Diêu ——”

      Cố Học Văn tiến lên từng bước, đối diện với vẻ vui sướng khi người gặp họa trong mắt của Hiên Viên Diêu: “ hạ dược với Lâm Thiên Y, sau đó dẫn dụ tôi, chụp được những bức ảnh gây hiểu lầm này. phải là muốn chia rẽ tôi với Phán Tình sao? Tôi với rồi, toại nguyện đâu.”

      Tả Phán Tình kinh ngạc mở to con mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Hiên Viên Diêu. ta cảm nhận được ánh mắt của , lông mày hơi nhướng lên, mang theo vài phần nghiền ngẫm.

      “Đội trường Cố gì cơ? Tôi nghe hiểu.”

      “Sao lại hiểu nhỉ?” Cố Học Văn có thời gian nhiều lời với ta, quay đầu liếc nhìn Tả Phán Tình cái: “Phán Tình, chuyện này, có thể giải thích. Những tấm hình ấy phải như em nghĩ đâu.”

      “. . . . . .” Trầm mặc, Tả Phán Tình lúc này biết nên gì nữa. Cố Học Văn thở sâu, quay sang đối diện với khó tin trong mắt : “Em tin , làm chuyện gì có lỗi với em.”

      quả có hả.” Hiên Viên Diêu cười lạnh, trong mắt chỉ toàn là vẻ bình tĩnh: “ thực chưa từng làm chuyện nào có lỗi với ấy, chẳng qua mỗi khi ấy cần , ở bên cạnh người phụ nữ kia mà thôi.”

      phải như vậy.” Cố Học Văn chấp nhận lời chỉ trích thế này: “Phán Tình, em tin . Tất cả mọi chuyện đều do Hiên Viên Diêu cả, là ta chụp các bức ảnh đó, là ta muốn dùng ảnh chụp để chia rẽ chúng ta.”

      đừng lung tung nha.” Hiên Viên Diêu cũng chẳng thừa nhận tố cáo : “Tôi chả muốn dùng ảnh chụp để chia rẽ hai người, đúng, là tôi chụp ảnh, nhưng nếu cho tôi cơ hội, tôi có thể chụp được à?”

      “Phán Tình, tình lúc đó phải như em thấy đâu.” Cố Học Văn nóng lòng muốn đấm Hiên Viên Diêu hai cú, tuy nhiên trước mắt quan trọng nhất là làm cho Tả Phán Tình tin .

      “Tả Phán Tình. Người đàn ông này đáng để em tin tưởng.” Hiên Viên Diêu là người thích chơi đùa, thế nào cũng chịu buông tha: “Theo tôi, đá gã này .”

      Tả Phán Tình đứng bất động, cơ thể còn chưa thoải mái, nhưng đại khái cũng nghe ra điểm mấu chốt, ngồi trở lại giường, thần sắc có chút uể oải.

      “Các người thôi .”

      tại quan tâm, cũng muốn nghe bất cứ lời nào nữa: “Tôi mệt quá rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn sốt ruột, nắm tay , ngồi xuống bên cạnh : “Tả Phán Tình, em thể như thế, em thể chỉ với mấy tấm ảnh này mà phán tội chết, có thể giải thích, có thể giải thích.”

      “Được, giải thích . Tôi nghe.” Nét mặt Tả Phán Tình bình tĩnh. chút tức giận. lòng mà mệt, mệt chết được.

      ——” Cố Học Văn muốn gì đó, nhưng nhìn thấy Hiên Viên Din ở đây, liền nén được cơn tức giận: “Hiên Viên Diêu , có thể rồi.”

      “Tôi , làm gì tôi?” Hiên Viên Diêu bắt đầu đùa giỡn vô lại: “Tôi cũng muốn nghe giải thích chút xíu. Ai biết có thể bắt nạt Phán Tình khờ khạo đơn thuần này ?”

      “Hiên Viên Diêu.” Cố Học Văn rất nhanh tay nắm thành đấm, kích động muốn hung hăng giáo huấn ta trận: “Đây là chuyện vợ chồng tôi, liên quan tới .”

      “Tại sao lại liên quan tới tôi?” Hiên Viên Diêu : “Tôi thích Phán Tình, nếu tốt với ấy, tôi chẳng ngại đoạt lấy đâu.”

      ấy là vợ tôi. có cơ hội đâu.”

      ấy là vợ ? Vậy Lâm Thiên Y sao?” Hiên Viên Diêu rất thích nhìn bộ dạng nóng nảy của Học Văn.

      Nghe cái tên đó, lòng Tả Phán Tình lại thoáng đau đớn. Lâm Thiên Y. Giống như cơn ác mộng quấy rầy , cũng quấy rầy Cố Học Văn.

      chẳng hiểu vì sao Cố Học Văn và Lâm Thiên Y thể tiếp tục bên nhau.

      Nhưng cảm thấy mệt, mệt.

      Chú ý tới biểu cảm mặt , Hiên Viên Diêu cười càng vui sướng hơn.

      “Cố Học Văn, lúc vợ xảy ra tai nạn, lại ở cạnh Lâm Thiên Y, , ai là vợ ? Hay là , trong lòng , vợ bằng bạn cũ?”

      Đánh rắn đánh giập đầu. Hiên Viên Diêu rất hiểu điều này, Tả Phán Tình để ý cái gì nhất ta cái đó.

      “Hiên Viên Diêu, câm miệng.” đợi Cố Học Văn mở miệng, Tả Phán Tình nghe nổi nữa. Lâm Thiên Y này, Lâm Thiên Y nọ, Hiên Viên Diêu ràng là cố tình mà?

      cút . Tôi muốn nhìn thấy .”

      Dù sao quyết định làm tại công ty nữa, Hiên Viên Diêu tùy tiện muốn thế nào, liên quan tới .

      Hiên Viên Diêu chẳng giận dữ, nhìn Tả Phán Tình cười : “Em muốn nghỉ ngơi, tôi cho em nghỉ ngơi. Song Tả Phán Tình à, căn cứ vào hợp đồng, việc xin nghỉ của em phải nộp trước tháng mới có hiệu lực. Cho nên, em vẫn phải tiếp tục làm ở công ty tháng nữa.”

      “Tôi .”

      ấy .”

      Lần đầu tiên, hai vợ chồng ra câu cực kỳ ăn ý. Hiên Viên Diêu cười hết sức vui vẻ: “Tốt, nếu em để ngại chuyện của Trịnh Thất Muội, em có thể tới.”

      “Hiên Viên Diêu.” Bây giờ Tả Phán Tình mới nghĩ đến Trịnh Thất Muội còn trong tay Hiên Viên Diêu, tưởng tượng cái tên mặt thẹo kia ức hiếp Trịnh Thất Muội ra sao, lại ngồi yên: “ khốn kiếp, giao Thất Thất ra cho tôi. “

      “Tôi trước.” Hiên Viên Diêu lui người về cửa phòng bệnh: “Tôi chờ em tới tìm tôi.”

      đến chỗ .” Cố Học Văn trừng mắt với Hiên Viên Diêu: “Với lời vừa rồi, tôi có thể bắt vì tội bắt cóc và đe dọa.”

      “Cố Học Văn.” Hiên Viên Diêu cười vui vẻ: “Ban nãy gì cơ? Tôi bắt cóc ai nha. Bạn thân của Phán Tình chỉ đương với thuộc hạ của tôi thôi.”

      “Hiên Viên Diêu.” Trịnh Thất Muội mới coi trọng tên mặt thẹo ấy. Khi Tả Phán Tình định trả lời, Hiên Viên Diêu rời khỏi.

      Trong phòng bệnh, yên tĩnh rốt cuộc được trả lại. Tả Phán Tình nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng lại, đôi mắt đối diện với khuôn mặt rối loạn của Cố Học Văn, ánh mắt trầm xuống, rút tay ra khỏi tay , lui người về giường.

      “Phán Tình?” Cố Học Văn biết giận , nhưng: “Em tin , và Lâm Thiên Y có gì mà.”

      Tả Phán Tình trầm mặc, kéo cao chăn quá mặt, nhìn Cố Học Văn.

      Cố Học Văn xốc chăn lên, ngồi bên cạnh, Tả Phán Tình bực bội, xoay mặt .

      “Phán Tình.” Cố Học Văn lại lần nữa bắt tay , chẳng thèm để ý kháng cự của , nhất định chịu buông cái nắm tay siết chặt.

      “Việc bức ảnh, có thể giải thích, lúc đó Hiên Viên Diêu bắt Lâm Thiên Y, còn hạ dược với ấy. Tấm hình mà em xem là ôm ấy vào phòng tắm giải dược. chạm vào ấy.”

      Giải dược? Hay cho cái giải dược ha. Gương mặt Tả Phán Tình vẫn lạnh lùng như cũ chẳng trả lời, làm thế nào cũng chịu quay mặt qua. Cố Học Văn lại mở miệng.

      “Nếu chạm vào ấy. Hoặc có gì cùng ấy, với cá tính của Hiên Viên Diêu ta lại chụp loại ảnh mập mờ này chứ phải ảnh bắt gian tại giường sao?”

      Tả Phán Tình bất động, Cố Học Văn cực kỳ nôn nóng: “Phán Tình, rồi, kết hôn cùng em trung thành với em. tuyệt đối làm chuyện có lỗi với em.”

      Thấy Tả Phán Tình phớt lờ mình, Cố Học Văn cảm giác rất mệt mỏi, càng lo âu và sốt ruột hơn: “Phán Tình, khiến em tin khó đến vậy sao?”

      nhớ từng tin . Tại sao tới bây giờ lại cố chấp như thế?

      Tả Phán Tình rốt cuộc xoay người sang, nhìn vẻ mặt của Cố Học Văn. Mặt vẫn sưng nhưng chân thành trong đôi mắt hết sức ràng. Lúc này lòng, hiểu.

      Nhưng mà ——

      cho em biết. Chiều nay ở đâu?”

      Vừa rồi khẳng định mình giái quyết xong, tại muốn biết kết quả ấy.

      “. . . . . .” Cố Học Văn thoáng sửng sốt, trong lòng hiểu chuyện gì: “Phán Tình, em nên nghe Hiên Viên Diêu hưu vượn. ——”

      “Đừng đem toàn bộ chuyện này đổ hết lên người Hiên Viên Din , chỉ cần cho em biết là phải ở chỗ của Lâm Thiên Y?” Tả Phán Tình ngắt lời , trách mắng gợn sóng trong đôi mắt đẹp: “ cùng Lâm Thiên Y. Hai người ở cùng chỗ. Cố Học Văn, bây giờ dám , chưa từng lừa gạt em, chưa từng dối em sao?”

      . . . . . .” Cố Học Văn nghẹn giọng, nhất thời nên lời, kinh ngạc nhìn Tả Phán Tình: “ xin lỗi, cố ý muốn lừa em, mà vừa rồi cơ thể em như thế, muốn em chịu kích động.”

      muốn em chịu kích động có thể dối?” Tả Phán Tình cảm thấy rất hài hước: “Chẳng lẽ chưa từng nghĩ, nếu em biết được , em tức giận sao?”

      —oOo—

      Hết chương 237

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 238: Em quá thất vọng về


      Edit: Hạ đỏ

      Beta: Phong Vũ

      “Phán Tình, cố tình gạt em.” Mà là khi đó Tả Phán Tình yếu ớt như thế, làm sao mở miệng được.

      cố tình ư?” Tả Phán Tình chán ngán, muốn nghe thêm: “Chẳng phải cố ý, vậy ở chỗ Lâm Thiên Y làm gì? Hai người làm gì mà ban ngày ban mặt phải thay quần áo? Còn thay quần áo do ta đặc biệt mua cho ——”

      Gào lên câu cuối cùng, Tả Phán Tình mệt đến chịu nổi, cơ thể từng cơn co rút đau đớn, cơ thể vô lực xụi lơ, toàn bộ sức lực lúc này giống như bị rút cạn, nhìn Cố Học Văn, nét mặt thể tin được: “Cố Học Văn, giỏi lắm, giỏi lắm.”

      “Phán Tình. ——” Cố Học Văn hoàn toàn ngờ Tả Phán Tình lại biết tường tận như vậy: “Em, tại sao em biết?”

      “Nếu muốn người khác biết, trừ phi mình làm.” Tả Phán Tình trừng mắt nhìn Cố Học Văn, kinh ngạc của chứng tỏ suy đoán của mình có sai, ngực chua xót, đau khổ.

      “Cố Học Văn. Em quá thất vọng về rồi.”

      Nhắm mắt lại, cũng muốn nhìn Cố Học Văn nữa. đau lòng, chua xót. tuyệt vọng bao nhiêu với cuộc hôn nhân này.

      chỉ rất thất vọng.

      Bởi vì thấy, cho dù Cố Học Văn phải là người chồng vô cùng lý tưởng, nhưng gánh vác được, chịu trách nhiệm với tình cảm. Cũng là người trọng tình cảm.

      vẫn luôn nghĩ ít nhất dám làm dám chịu.

      Nhưng tại xem ra, sai rồi. dám làm, nhưng dám nhận.

      “Phán Tình.” Cố Học Văn ý tứ của thế nào? Lại nắm chặt tay , vẻ mặt có chút khẩn trương: “ muốn lừa em. có gì với ấy. ấy phải về Bắc Đô, năn nỉ cùng mua chút quà. Khi chở ấy về quần áo bị ướt. Cho nên mới thay quần áo. Chuyện là vậy đó.”

      xong mạch dừng lại chút xíu, lúc này Cố Học Văn cũng chẳng dám làm cho Tả Phán Tình hiểu lầm thêm.

      Tả Phán Tình nghe xong, lại muốn cười, đôi mắt mở to, dịu dàng nhìn về phía Cố Học Văn: “Nếu hai người có gì với nhau, vì sao ban nãy khi em hỏi, dám trả lời? Cố Học Văn, cho em là con nít chắc? Em rất dễ bắt nạt hả?”

      muốn bắt nạt em.” Cố Học Văn lúc này cảm thấy mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa được tội: “ thừa nhận, vừa rồi lừa em là sai. Nhưng tại tất cả những lời đều là .”

      “Đúng ?” Tả Phán Tình muốn rút tay về, nhưng Cố Học Văn nắm rất chặt, lấy ra được đành nhắm mắt lại, mờ mịt nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy khó chịu.

      “Khi em muốn nghe dối, chờ đến lúc em muốn nghe nữa.”

      Cũng muốn tin.

      “Phán Tình?” Cố Học Văn luống cuống, nôn nóng, Tả Phán Tình luôn luôn so đo với , chuyện gì cũng đều công kích : “ van em đừng như thế. với ấy còn quan hệ gì rồi. cam đoan với em sau này gặp ấy nữa, xin em tin .”

      Tả Phán Tình mệt muốn chết rồi, mệt chết được. Giày vò cả ngày, mặc dù có ngủ, nhưng vẫn lúc ngủ lúc tỉnh, tinh thần vô cùng bất ổn, bây giờ lại bị Cố Học Văn làm phiền thế này, cảm thấy tinh thần mình càng uể oải thêm.

      “Cố Học Văn, em mệt quá, em muốn nghỉ ngơi, về .”

      .” Cố Học Văn lắc đầu: “Về sau để em lại mình. Em tin .”

      “. . . . . .” Lòng tin phải chỉ miệng, mà phải dùng hành động biểu . Tả Phán Tình lúc này muốn tin Cố Học Văn.

      “Em muốn ngủ, .” Tay bị nắm, cảm giác hết sức khó chịu, cơ thể từng cơn co rút đau đớn, từ thân thể đến trái tim chỗ nào mệt.

      “Ừ, em ngủ .” Cố Học Văn buông tay, ngồi bên giường : “ canh chừng em.”

      Tả Phán Tình buộc mình thả lỏng người để chìm vào giấc ngủ. Ánh mắt vô tình lướt qua quần áo ướt sũng người Cố Học Văn, cau chặt mày, nét mặt rất vui.

      “Cố Học Văn, quần áo của ướt cả rồi.”

      sao.” Cố Học Văn thở dài, ấy còn lo lắng cho mình, tốt. Sắc mặt Tả Phán Tình lại thêm buồn rầu. Xoay mặt qua, hừ tiếng phớt lờ .

      “Phán Tình?” Cố Học Văn kéo tay lần nữa: “Em tin , về sau để em lại mình nữa, về sau liếc nhìn bất kì phụ nữ nào khác. Về sau thế giới của , trong sinh mệnh của , chỉ có mình em.”

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình nhắm mắt chẳng nhìn Cố Học Văn, tâm tư trong đầu rối loạn đến cực điểm. Gào thét cũng gào thét rồi, cũng xong. Bản thân lại vẫn thấy mệt, rất mệt: “Em muốn ngủ, đừng ồn ào.”

      “Phán Tình?” Cố Học Văn thoáng sửng sốt, quả nhiên, dối trá là nên, dối trá trả giá đắt. Nhìn biết liền.

      Muốn gì đó, Nét mặt Tả Phán Tình thống khổ, đôi mắt từ từ nhắm lại, tựa hồ cái gì cũng muốn nghe. Cơ thể chầm chậm thả lỏng, mệt mỏi, thời gian chẳng còn sớm, mệt đến chịu nổi. Ý thức bắt đầu hơi mơ hồ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, ý niệm sau cùng duy nhất trong đầu là: “ ra, em từng muốn tin tưởng , nhưng tại sao gạt em?”

      mặc quần áo ta mua, để ta trả lời điện thoại của , Cố Học Văn, tại sao có thể?”

      “Cố Học Văn, em rất hận . . . . . .”

      Lời của cực , nếu phải vì Cố Học Văn ở sát bên thế này, chỉ sợ cũng nghe được.

      Câu cuối cùng lại càng gần như lời nỉ non. Những câu ấy lập tức khiến sắc mặt trở nên hơi tái nhợt, nhìn quần áo người mình.

      Hôm nay Tả Phán Tình nhiều lần về quẩn áo, vẫn chưa suy nghĩ nghiêm túc xem ý của là gì.

      tại nhìn quần áo người mình, đột nhiên hiểu được tất cả. Nhìn Tả Phán Tình giường bệnh, xác định là ngủ , mới cầm di động ra ngoài phòng bệnh, đứng ở hành lang gọi điện.

      Nắm chặt di động, vẻ mặt hơi phẫn nộ. Có số chuyện có chú ý tới lúc này bắt đầu lên.

      “Học Văn?” Giọng của Lâm Thiên Y hơi kinh ngạc, ta sắp xếp hành lý xong xuôi rồi. ngờ lại nhận được điện thoại của Cố Học Văn.

      “Hôm nay em trả lời điện thoại của đúng ?”

      Cố Học Văn bỏ qua danh xưng, thẳng nội dung chính.

      “Học Văn?” Lâm Thiên Y sửng sốt chút, mím môi: “ làm sao vậy?”

      “Em vẫn chịu nhận sai sao?” Cố Học Văn mất kiên nhẫn.

      Lâm Thiên Y cắn môi, như tiếng muỗi: “Phải, là em nghe nhưng em quên với .”

      “Lâm Thiên Y.” Cố Học Văn nén giọng, mang theo vài phần tức giận: “Ai cho em trả lời điện thoại của ? Em .”

      “Em ——” Lần đầu tiên dùng lời lẽ nghiêm khắc như vậy với , Lâm Thiên Y có chút sợ sệt: “Học Văn.”

      “Em đừng gọi .” Cố Học Văn chưa từng hối hận nhiều như thế: “Lâm Thiên Y, thừa nhận, hơi có cảm giác áy náy với em, vẫn cảm thấy việc em vội vã mình ra nước ngoài ba năm, cũng có phần trách nhiệm, vì chưa chuyện ràng với em.”

      “Nhưng Lâm Thiên Y à, xin em hiểu rằng trước kia chúng ta có khả năng ở bên nhau. Vĩnh viễn có khả năng. Còn nữa. kết hôn rồi. là người có vợ. Tại sao em lại muốn làm vợ hiểu lầm chứ?”

      Lâm Thiên Y nên lời, tay nắm điện thoại bắt đầu trở nên tái nhợt: “Học Văn. Em xin lỗi. Em ——”

      “Đừng xin lỗi.” Cố Học Văn thở sâu, giọng trước giờ chưa từng phẫn nộ thế này: “Sau này. Xin em đừng gọi điện cho , cũng nên xuất trước mặt . Còn nữa, bộ quần áo đó, chuyển tiền qua tài khoản cho em. Xem như mua nó. Cứ vậy .”

      Tắt điện thoại, vẻ mặt giận dữ của Cố Học Văn vẫn chưa tiêu tan. Tựa vào tường, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân Tả Phán Tình lại phẫn nộ thương tâm đến tuyệt vọng thế này.

      nhất định là thấy ảnh chụp, muốn tự mình xác minh, ngờ bị tai nạn xe, đứa bé mất. Tiếp đó sao?

      gọi điện cho , nhưng Lâm Thiên Y lại trả lời.

      Tả Phán Tình nghĩ thế nào đây? đau lòng hơn? Khổ sở hơn?

      Giống như trước đây mỗi lần chứng kiến Kỷ Vân Triển với Tả Phán Tình ở bên nhau. Nhưng . So với , Tả Phán Tình còn chịu đau khổ hơn nhiều.

      Bởi vì sẩy thai, mất đứa con mà vẫn chờ mong.

      bị tổn thương, mà tổn thương này do chính gây ra. Cố Học Văn áy náy khủng khiếp. càng chua xót, tự trách mình, hối hận nhiều hơn.

      thôi thúc muốn chạy vào đánh thức Tả Phán Tình, xin lỗi . Nhưng bây giờ nổi nóng, e rằng dễ dàng tha thứ cho như vậy.

      “Chết tiệt.” Dùng sức đấm vào tường cái, hoàn toàn chẳng quan tâm đến đau đớn.

      Thảo nào Kỷ Vân Triển đánh . xứng đáng mà.

      Nắm chặt hai tay thành đấm, tại phải là lúc tự trách mình. Tả Phán Tình vừa sẩy thai, cần chăm nom tốt. nhất định phải cầu xin tha thứ cho mình. Nhất định

      Cất bước vào phòng bệnh, di động lại reo.

      Là Cố Học Mai. đến thành phố C. Lúc này ở trước cửa nhà , gõ cửa nhưng ai trả lời, cho nên đành phải gọi cho hai người. Cố Học Văn trở vào phòng bệnh liếc nhìn Tả Phán Tình cái, thấy còn ngủ lúc này mới yên tâm đón Cố Học Mai.

      . . . . . . . . . . . . . .

      “Chị?” Cố Học Văn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, tóc Cố Học Mai hơi ướt, ngồi xe lăn nhìn . Bên chân va li hành lý.

      “Sao vậy? Em có nhiệm vụ à? Phán Tình đâu?”

      “Sao chị có thời gian sang đây?” Cố Học Văn hết sức bất ngờ, chưa trả lời câu hỏi của : “Chị cũng báo sớm chút, em đến đón chị.”

      cần.” Cố Học Mai lắc đầu: “Chị vừa tới thôi, mẹ nhớ các em, bảo chị tới thăm hai đứa.”

      Cố Học Mai bản thân ở thành phố C mấy ngày nay: “Sao? mời chị vô nhà à?”

      “A.” Mở cửa để Cố Học Mai vào trong, Cố Học Văn bật đèn, nhìn quần áo người mình ướt hết cả.

      “Chị, chị chờ em chút xíu, em tắm rửa, thay quần áo cái .”

      “Ờ.” Cố Học Mai gật đầu: “Chị chờ em.”

      Cố Học Văn đem hành lý của lên phòng khách, rồi về phòng mình lấy quần áo tắm rửa thay quần áo người.

      Nhìn quần áo người, sắc mặt Cố Học Văn vô cùng ngưng trọng, suy nghĩ nửa ngày, đem bộ quần áo ấy quấn lại trong cái túi to, sau đó ném vào thùng rác bên ngoài.

      “Học Văn?” Cố Học Mai nhìn thấy hành động của , hơi khó hiểu: “Em làm sao vậy? Phán Tình đâu?”

      Đôi vợ chồng son này phải cãi nhau đó chứ?

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Hiểu lầm này hai ngày sau giải quyết. Lập tức tiến vào đoạn truyện khác.

      Ví dụ như: Học Văn làm chuyện冏 gì để Phán Tình tha thứ?

      Ví dụ như cuộc sống sau khi về Bắc Đô.

      Lại ví dụ như. Học Văn khi nào mới Phán Tình?

      Cùng Tâm Nguyệt, chứng kiến đoạn tình khác biết thế nhé. Còn Học Mai nữa. khi nào mới biết mình hiểu lầm Đỗ Lợi Tân?

      Đáp án nhanh chóng xuất thôi. Các bạn chờ nhé.

      —oOo—

      Hết chương 238

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 239: Vợ chồng đầu giường cãi, cuối giường hòa


      Edit: Wynnie

      Beta: Iris & Phong Vũ

      Vừa rồi phát khuôn mặt Cố Học Văn sưng vù, còn bầm tím cứ như bị người ta đánh vậy. khóe miệng còn có vệt máu, bây giờ tắm ra vết máu còn, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

      “Học Văn, mặt em bị sao vậy? Ai đánh em à?”

      “Em sao.” Cố Học Văn xoay mặt, có chút xấu hổ, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện. cũng biết phải sao nữa.

      “Chị. Chị ở đây nhé.” Trong lòng Cố Học Văn vẫn nghĩ đến Phán Tình nằm viện: “Phán Tình ở bệnh viện, em phải đến đó chăm sóc ấy. Trong tủ lạnh có đồ ăn, hôm nay chị nghỉ ngơi trước , có chuyện gì ngày mai chúng ta sau.”

      “Phán Tình nằm viện sao?” Cố Học Mai rất bất ngờ: “Sao vậy? Em ấy bị bệnh sao? Bệnh gì vậy?”

      “Cũng phải.” Cố Học Văn biết phải giải thích như thế nào: “Sáng nay ấy cẩn thận gặp tai nạn giao thông, sau đó bị thương.”

      “Tai nạn?” Cố Học Mai vô cùng kinh ngạc: “Vậy bây giờ em ấy ở bệnh viện mình sao?”

      “Dạ.”

      thôi.” Cố Học Mai ngồi yên: “Chị mệt, đưa chị đến thăm em ấy .”

      “Chị, ấy ngủ rồi.” Cũng nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi. Ngày nay liên tiếp dồn dập, cũng hơn nửa đêm rồi: “Phán Tình nghỉ ngơi rồi, ngày mai chị đến thăm cũng được mà.”

      “Em ấy sao chứ?” yên lành sao lại xảy ra tai nạn? Rốt cuộc là có nghiêm trọng ? Cố Học Mai lòng rất thích Tả Phán Tình, trong lòng muốn xảy ra chuyện.

      Muốn sao nhưng cuối cùng Cố Học Văn lắc đầu: “ ấy sẩy thai.”

      Chuyện này, người nhà Cố gia sớm muộn gì cũng biết, là lỗi của , trốn tránh.

      Cố Học Mai hoàn toàn ngây người, sẩy thai?

      “Học Văn, em–”

      “Đừng nữa, chị muốn . đường em từ từ kể.”

      “Được.” Tâm tình Cố Học Mai thoáng cái trở nên vô cùng sa sút, là đứa bé. Nếu bị sẩy, đó chính là đứa cháu đầu tiên của Cố gia.

      Tại sao lại như vậy chứ?

      ………www.sakuraky.wordpress.com……..

      Tả Phán Tình ngủ rất sâu. Có lẽ do mệt mỏi quá độ, có lẽ là bình tĩnh tiếp nhận . đêm này, mộng mị gì. Vẫn ngủ thẳng giấc đến sáng hôm sau, mới mở mắt tỉnh lại.

      Trần nhà màu trắng, tường màu trắng. Quay đầu , giọng vô cùng ôn hòa vang lên.

      “Phán Tình, em tỉnh rồi à?”

      Giọng phụ nữ, Tả Phán Tình mở to đôi mắt nước. Ánh mắt chuyển đến bên cạnh, là Cố Học Mai sao?

      “Chị?’

      Sao Cố Học Mai lại tới đây?

      “Sao chị lại ở đây?” Tả Phán Tình muốn ngồi dậy, Cố Học Mai đè vai lại: “Em đừng ngồi dậy. Thấy trong người thế nào? Có chỗ nào khó chịu ?”

      Tả Phán Tình muốn gì đó, lại cảm giác miệng khô khốc, Cố Học Mai như hiểu tình huống của , rót nước, đưa lên môi Tả Phán Tình.

      “Ngủ lâu khó chịu hả? Em uống nước .”

      Tả Phán Tình uống hết nước, cảm giác cổ họng thoải mái hơn: “Cám ơn chị.”

      “Cám ơn cái gì?” Cố Học Mai nhìn đôi má mất sắc hồng của mà có chút đau lòng: “Em sao rồi? Có thấy khó chịu ở đâu ? Muốn chị gọi bác sĩ đến xem ?”

      Vừa rồi bác sĩ đến kiểm tra, có vấn đề gì theo dõi thêm ngày nữa là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Nhưng tưởng tượng đến chuyện mà Tả Phán Tình gặp phải, Cố Học Mai có chút đau lòng.

      “Em sao.” Ngủ giấc, tại thấy đỡ hơn nhiều. Tả Phán Tình quét mắt nhìn quanh phòng, thấy Cố Học Văn, lại nhìn ngoài cửa sổ. Mưa tạnh, nhưng trời vẫn chưa quang đãng, vẫn còn u.

      “Học Văn mua bữa sáng rồi.” Như hiểu nghĩ chuyện gì, Cố Học Mai nhàng mở miệng: “Phán Tình, có phải nó bắt nạt em ? Nếu nó bắt nạt em, em với chị, chị giúp em dạy dỗ nó.”

      Tả Phán Tình sửng sốt chút, bắt nạt? Chuyện đó có tính là bắt nạt ?

      Chỉ là , coi là bắt nạt được. Hơn nữa, cũng nghĩ thông rồi: “ có. ấy bắt nạt em.”

      , cũng là do cho Cố Học Văn có cơ hội bắt nạt mình. Nếu cho cơ hội, làm sao có thể bắt nạt chứ?

      Nếu . Căn bản là để tâm tất cả những thứ này.

      “Vậy à?” Cố Học Mai tỏ vẻ tin: “Em yên tâm, tuy chị cũng họ Cố, nhưng chị ghét nhất đàn ông ức hiếp phụ nữ. Nếu nó bắt nạt em, em cứ với chị. Chị thay em ra mặt.”

      có.” Cố Học Văn còn chưa đến, trong lòng Tả Phán Tình thấy có chút vui, cũng có chút mất mác, còn có rất nhiều cảm xúc chính hiểu được.

      Thu hồi tầm mắt, biết phải như thế nào. Cố Học Mai mực quan sát biểu tình mặt , nhìn thấy như vậy liền hơi hiểu được.

      “Phán Tình, ra. Học Văn với chị rồi.”

      “Hả?” Tả Phán Tình sửng sốt chút, ? Cố Học Văn gì?

      Cố Học Mai như thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt , oán hận mở miệng: “Thằng bé này. hồ đồ. Khi quay về chị với mẹ, để ba mẹ dạy dỗ nó trận.”

      “Đừng.” Tả Phán Tình kêu đừng, vậy mà phải làm kinh động đến trưởng bối Cố gia sao? cần đâu?

      cần. Chị. Em cũng có chuyện gì. Chị đừng với ba mẹ.”

      Trần Tĩnh Như cùng Cố Chí Cường chờ mong đứa cháu này nhiều bao nhiêu biết, nhưng rất , đứa bé có ý nghĩ thế nào với ba vị trưởng bối Cố gia. Lời Cố Thiên Sở ngày kết hôn vẫn văng vẳng bên tai, sao lại có thể làm chuyện khiến ông cụ đau lòng chứ?

      được.” Cố Học Mai lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết: “Tên nhóc thối này, trong mắt hề có gia pháp. Tổn thương em, chuyên tâm chăm sóc cho em. Ở bên ngoài xằng bậy. Tùy tiện chuyện thôi, cũng đủ để nó nhận hai mươi roi của ông nội rồi. Tóm lại, thể dễ dàng buông tha nó được.”

      Hai mươi roi? Có khoa trương vậy?

      Tả Phán Tình trừng mắt, nghe Cố Học Mai .

      “Chị…”

      “Phải giáo huấn nó trận.” Cố Học Mai cho : “Lát nữa chị điện thoại cho ba mẹ biết, nó ở thành phố C quậy như thế nào. Trở về ông nội và ba dạy dỗ nó trận.”

      “Chị.” Tả Phán Tình cũng muốn bênh Cố Học Văn, chẳng qua là muốn người lớn trong Cố gia biết: “Việc này đừng với ba mẹ. Học Văn cũng có lỗi với em. Em cũng có giận mà?”

      ?” Cố Học Mai tin: “Phán Tình, em đừng bênh nó, chị cũng phải là người che đậy khuyết điểm. Nếu nó có lỗi, sao cũng phải chịu dạy dỗ.”

      cần mà.” Tả Phán Tình thở dài, chuyện mất đứa bé Cố Học Văn cũng muốn. Huống chi, đứa bé có thể có vấn đề, sinh ra được cũng tốt.

      “Em trách ấy.”

      sao?” Cố Học Mai tin: “Phán Tình, em đừng tha thứ cho nó dễ dàng như vậy, thế nào cũng phải cho nó chịu chút đau khổ mới được.”

      “Chị.”

      “Chị.”

      Hai giọng đồng loạt vang lên, Tả Phán Tình sửng sốt chút, phát biết từ khi nào Cố Học Văn đến, tay cầm mấy túi to.

      “Có ai lại hạ bệ em như chị vậy ?” Cố Học Văn đem bữa sáng vừa mua đặt lên đầu giường, thản nhiên liếc Cố Học Mai cái, ánh mắt chuyển sang Tả Phán Tình.

      “Dậy rồi à? Có đói bụng ? mua cháo, còn có sữa đậu nành nữa. Đúng rồi, còn có cả soup. Em muốn ăn cái nào?”

      Tả Phán Tình quay sang lời nào, cũng biết phải gì.

      Trước mặt Cố Học Mai, thể phát tác cơn giận, nhưng có nghĩa là tha thứ cho Cố Học Văn. rộng lượng như vậy, có thể chấp nhận người đàn ông trong lòng có người khác.

      Sắc mặt của sao Cố Học Văn lại nhìn ra được chứ. Trong lòng có chút áy náy. Có chút buồn bực, lại có cách nào với Tả Phán Tình.

      Cố Học Mai ngược lại, lúc này thấy được, giơ tay đánh lên lưng Cố Học Văn.

      “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, ai bảo em ngoại tình, ai bảo em do dự, ai bảo em tổn thương Phán Tình. Thảo nào mẹ lo lắng cho hai đứa. ngờ em ở thành phố C lại làm ra những chuyện vô sỉ như vậy?”

      “Chị.” Sức đánh của Cố Học Mai lớn, Cố Học Văn cũng bị đau, lại càng đến Cố Học Mai ngồi, còn đứng, sao có thể làm đau được?

      Nhưng bị Cố Học Mai dạy dỗ, cũng hơi mất mặt chút.

      “Chị đừng đánh.”

      “Chị đương nhiên phải đánh em.” Cố Học Mai tức giận đến chịu được: “Chị sắp được làm bác, bị em làm cho như vậy, đến bác chị cũng làm được, em xem, em có lỗi với chị ? Có lỗi với ba mẹ ? Em là tên nhóc hồ đồ đúng ?”

      “Chị.” Cố Học Văn xấu hổ: “Em biết sai rồi, chị đừng đánh.”

      “Em biết sai là được rồi sao?” Tay Cố Học Mai đánh đến đỏ cả lên, cũng mặc kệ: “ còn đứa bé, em mới biết sai sao? Vậy đối với em giết người rồi mới xin lỗi có gì khác nhau chứ? Tên nhóc thối này, bây giờ chị gọi điện về nhà ngay, để ba mẹ đến thành phố C trừng phạt em trận.”

      Cố Học Văn đứng yên, mặc cho Cố Học Mai đánh.

      Tả Phán Tình nhìn nổi nữa. phải vì đau lòng Cố Học Văn, mà là đau lòng cho Cố Học Mai.

      “Chị. Đừng đánh nữa.” Nghiêng người bắt lấy tay Cố Học Mai, vẻ mặt Tả Phán Tình bình tĩnh từ trước đến nay chưa từng có: “Chị đừng đánh nữa.”

      Vẻ mặt Cố Học Văn buông lỏng, Tả Phán Tình còn có thể vì đau lòng, tốt quá.

      Tả Phán Tình lại câu: “Chị đánh ấy như vậy, chỉ tự làm đau tay mình thôi.”

      Nhìn tay Cố Học Mai đều đỏ lên hết rồi, mày hơi hơi nhíu lại: “Chị ăn sáng chưa? Hay là ăn trước .”

      “Phán Tình?” Cố Học Mai nóng nảy. chỉnh trận như vậy mà Tả Phán Tình vẫn hoàn toàn lay chuyển sao?

      “Em rửa mặt.” Tả Phán Tình đứng dậy, mang giày đến phòng vệ sinh. Khi qua người Cố Học Văn, liếc cũng liếc cái.

      Hơi tổn thương, nhưng cũng dám phát tác. Dù sao tại là đuối lý trước.

      Cố Học Mai nhìn bóng khuất sau cánh cửa, liếc Cố Học Văn cái. Vươn tay chỉ chỉ bình thủy sàn, giọng rất .

      “Phụ nữ sẩy thai, được đụng đến nước lạnh, em còn mau đem nước vào trong sao?”

      “Hả? Cố Học Văn cũng biết, sửng sốt chút, cầm bình thủy nhanh chóng vào phòng vệ sinh.

      Tả Phán Tình cũng đóng cửa. Vừa mới giải quyết nhu cầu xong, muốn trở ra, Cố Học Văn liền vào.

      ngờ tiến vào, Tả Phán Tình sửng sốt chút, đôi mày thanh tú nhíu lại: “ vào đây làm gì? ra ngoài.”

      tại em ở cữ, được đụng đến nước lạnh.”

      Cố Học Văn đổ nước ấm trong bình thủy vào bồn rửa mặt: “Dùng nước ấm .”

      Tả Phán Tình nhìn nước kia, cũng cảm kích: “Ở đây phải có bình nóng lạnh sao? cần. có thể ra ngoài.”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn nóng nảy, cũng thể chịu được, đưa tay dùng sức ôm người .

      sai rồi được ? Đều do sai được ? Em đừng như vậy. Nếu tức giận, em đánh , mắng cũng được. Nhưng đừng phớt lờ .”

      Vệt sưng đỏ mặt nhạt nhiều, nhưng khóe miệng vẫn còn ứ máu, hai má cũng vậy. Bộ dáng kia thoạt nhìn có chút khôi hài.

      Tả Phán Tình cười nổi, nhìn sắc mặt cả buổi, đột nhiên nghiêng đầu, hai tay chống ngực , muốn đẩy ra: “Tôi phớt lờ sợ cái gì? Còn có người phụ nữ khác để ý . Thiếu người như tôi cũng có gì lớn lao.”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn ôm eo càng khiến gần sát vào hơn, cằm vuốt ve đỉnh đầu , hai tay đặt lưng , ôm chặt.

      “Em như vậy là cố ý muốn tức chết sao? Từ sau khi kết hôn với em, từng liếc nhìn người khác lần nào chưa? ấy, là quá khứ. Ngày hôm qua cũng cùng ấy ràng rồi. Em tin lần cuối cùng này, được ?”

      Tả Phán Tình cắn môi, biết phải gì. Trong lòng nổi lên trận cảm giác khó chịu, hơi muốn khóc, nhưng khóc được.

      “Phán Tình, biết em khó chịu. Nếu em cảm thấy trong lòng khó chịu, để em hành hạ được ?”

      Tả Phán Tình vẫn trầm lặng như cũ, đem mặt tựa lên lòng ngực , nghe tiếng tim đập vững vàng, tâm tư vô cùng phức tạp.

      “Phán Tình?” Cố Học Văn cúi đầu nhìn vẻ quật cường mặt : “Tin . Nhé?”

      Tả Phán Tình nhìn quần áo của , quần áo mặc ngày hôm qua được thay ra, lúc này mặc đồ mà mua cho . Giọng lạnh lùng, lời của lộ ra chút tức giận.

      “Quần áo hôm qua mặc đâu rồi?”

      “Vứt rồi.” Cố Học Văn sao còn dám mặc chứ: “Hôm qua về nhà thay đồ xong ném luôn.”

      tiếc sao?” Tả Phán Tình hừ lạnh tiếng: “Ném làm gì? Vậy phải là lại nợ ấy lần sao?”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn nhíu mày: “ trả tiền cho ấy, em đừng đa nghi được ?”

      “Đúng rồi. Đương nhiên là phải trả lại rồi.” Tả Phán Tình cười lạnh: “ trả làm sao có cơ hội gặp mặt nhau được chứ? gặp mặt làm sao có cơ hội để hai người ôn lại chuyện cũ được chứ.”

      “Phán Tình.” Trước kia Cố Học Văn chỉ biết nhanh mồm nhanh miệng, lúc này tức lại thành chống đỡ nỗi: “ gặp ấy, chuyển khoản cho ấy được sao?”

      “Đương nhiên được.” Tả Phán Tình chọc chọc ngực , hơi giảm lực sợ làm đau tay mình: “ hiếm thấy nha, còn biết số tài khoản của ấy sao? Đây là quan hệ gì vậy?”

      “Phán Tình. phải được gặp ấy sao?” Cố Học Văn xấu hổ: “Vậy em muốn thế nào?”

      “Hỏi em muốn thế nào là sao?” Tả Phán Tình xem thường : “ muốn sao làm vậy. muốn làm gì làm.”

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn bị bức đến khó thở: “Em đừng như vậy, cùng lắm gặp ấy, nhờ Tống Thần Vân trả lại tiền cho ấy có được ?”

      “Tùy .” Tả Phán Tình cảm thấy phiền, vừa đến việc này liền thấy phiền, muốn làm mình nhìn như mọn, nhưng nhịn được.

      Phải gánh tội danh là chanh chua, cũng thừa nhận luôn, dù sao vốn cũng phải là hiền lương thục đức gì. Cần gì phải giả bộ?

      “Cố Học Văn, đừng ở đây làm tôi buồn nôn. muốn làm gì làm, liên quan đến tôi.”

      —oOo—

      Hết chương 239

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 240: Đầu óc bị úng nước à?


      Edit: Wynnie

      Beta: Iris & Phong Vũ

      “Cố Học Văn, đừng ở đây làm tôi buồn nôn nữa. muốn làm sao làm, liên quan đến tôi.” Đem vấn đề ném lại cho , Tả Phán Tình cần lo đến tên xấu xa kia nữa.

      Dù sao người ta là thanh mai trúc mã, em em, cần gì phải chịu oan ức làm vợ bé chứ?

      “Phán Tình?” , sao lại làm buồn nôn chứ? Cố Học Văn cảm thấy oan uổng, vô cùng oan uổng.

      có–”

      ra ngoài.” Tả Phán Tình muốn nghe nữa: “Đừng đứng đây chọc tôi bực bội. Cách xa tôi chút .”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn muốn gì đó, Tả Phán Tình hoàn toàn để ý đến , đẩy ra bắt đầu rửa mặt. Bởi vì ở bệnh viện, cũng chú ý nhiều như vậy, đánh răng rửa mặt đều dùng nước nóng. Điểm thưởng thức này cũng có.

      Động tác của rất mau. Rửa mặt xong, Cố Học Văn còn đứng đó như cây cột. Tả Phán Tình cũng thèm quan tâm, lướt qua muốn ra.

      Thân thể lại bị Cố Học Văn ôm lấy.

      “Cố Học Văn, buông tôi ra.” Ai cần ôm chứ? Phiền muốn chết rồi, Tả Phán Tình giãy giụa, muốn buông mình ra, Cố Học Văn lại đột nhiên xoay người lại, đặt lên cánh cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mặt .

      hơi kinh hãi, biết muốn làm gì. Thân thể muốn ngọ ngoạy, lại bị kiềm chế thể nhúc nhích. Tuy rằng ngủ giấc, dù sao cũng vừa mới sẩy thai, thân thể vẫn còn yếu ớt. phải là đối thủ của .

      đúng, thân thể yếu ớt cũng phải là đối thủ của , ngón tay hơi giật giật, trừng mắt nhìn : “Cố Học Văn, rốt cuộc muốn thế nào?”

      Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt, vừa hận vừa giận. Nghĩ đến mình tuy phải là công tử phong lưu gì nhưng cũng phải là ai muốn.

      “Tả Phán Tình. em.”

      câu gần như gầm , cả khuôn mặt Cố Học Văn đỏ ngầu, thân là quân nhân, loại tình cảnh nào chưa từng gặp qua chứ, nhưng thổ lộ cùng thế này. đúng là lần đầu tiên.

      “Tả Phán Tình. em.” Nhìn thấy vẻ khiếp sợ tin mặt , lại rống lên câu, rống đến đỏ mặt tía tai.

      Cho dù năm đó qua lại với Lâm Thiên Y, cũng là thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau, mấy câu thích hay thích, hay , chưa bao giờ qua.

      Phải chính thức với như vậy, quả thực chính là muốn lấy mạng mà. Cố Học Văn vô cùng xấu hổ, lại biết nếu hôm nay làm cho Tả Phán Tình tin tưởng mình, về sau thế nào cũng nếm mùi đau khổ.

      “…” Tả Phán Tình bỗng chốc sửng sốt, biết phải gì, suy nghĩ nửa buổi, mới xả ra câu: “Đầu óc bị úng nước hả?”

      Cái gì? Khuôn mặt Cố Học Văn đen lại như gan heo.

      “Tả Phán Tình, em–” Em làm tức chết rồi, muốn như vậy nhưng làm sao ra được. Toàn thân đều bức rức.

      Tả Phán Tình thuận miệng như thế, liền cảm giác được mình sai. Khuôn mặt nhắn lại đỏ lên, trong khoảng thời gian ngắn lại biết gì. giọng thầm gì đó, Cố Học Văn nghe được.

      Hình như là lẩm bẩm linh tinh. Lại nữa, cong miệng đứng đó, bởi vì Cố Học Văn đứng chặn nên tiến cũng được, lui cũng xong.

      Nhìn cái miệng của khẽ nhếch, vẻ mặt dại ra nhìn mình, dứt khoát hoặc là làm, làm là phải làm đến cùng, cúi đầu, quan tâm hôn lên môi .

      “Ứ.” Tả Phán Tình sửng sốt chút, hiển nhiên phòng bị được Cố Học Văn làm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn biết phải phản ứng như thế nào.

      Phía sau là vách tường cứng ngắt, phía trước là khuôn ngực rắn chắc của . tránh cũng được, bị động tiếp nhận nụ hôn của , cảm giác gần như cướp bóc thô bạo.

      thở phì phò, hơi thở nam tính mãnh liệt quấn quanh chóp mũi . gần như thể thở được.

      “Ứ ứ.”

      Buông tôi ra. Muốn như vậy, nhưng lại nên lời, từ thân thể đến trái tim đều trong trạng thái khiếp sợ. Vừa rồi , ?

      Sao có thể như vậy chứ?

      tin, mới mấy ngày trước, hỏi , còn chỉ thích . Nhưng lúc này lại biến thành rồi.

      sao.

      phải Lâm Thiên Y sao? Sao lại biến thành mình chứ?

      được tin, tin. Trong lòng với mình như vậy, nhưng cách nào ngăn cản tia mừng thầm trong tận đáy lòng kia. nhiều nhiều bong bóng vui sướng từng bước từng bước bay ra.

      Những bong bóng kia bay lên càng lúc càng nhiều, hô hấp càng lúc càng dồn dập. Lúc này mới phát Cố Học Văn còn hôn mình. Môi lưỡi vô cùng bá đạo len vào miệng . Như là bất mãn lời của , và cả phân tâm của , nụ hôn của vô cùng kích thích điên cuồng, như là muốn nuốt vào bụng luôn vậy.

      Tả Phán Tình thuận theo, thở nổi, tay bé nâng lên, vô lực đấm đấm lên lòng ngực , nắm đấm kia như đánh vào bông vải, chút tác dụng cũng có.

      Thân thể vẫn yếu đuối, cảm giác được bàn tay của Cố Học Văn dường như có chút khống chế tìm xuống dưới, kinh ngạc, rất nhanh bắt lấy tay , dùng sức đẩy, hung hăng trừng mắt nhìn .

      “Cố Học Văn.” đủ chưa vậy?

      Muốn động dục cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ. bây giờ sao có thể để cho

      “Xin lỗi.” Hô hấp của Cố Học Văn hơi gấp, nhìn khuôn mặt Tả Phán Tình, áp chế nội tâm luống cuống. Nhìn khuôn mặt nhắn của vì nụ hôn của mình mà nổi sắc đỏ ửng.

      khống chế được. Cũng vì em.” Chỉ có mới có năng lực khiến mất khống chế. Người phụ nữ khác, cũng thể.

      Nghĩ đến hai người rất lâu chưa thân mật. Cố Học Văn có chút nhịn được. Động tình, là chuyện rất bình thường.

      “Cố Học Văn.” là đủ rồi, động dục cũng nhìn nơi chứ. Phòng vệ sinh hẹp, khí dường như cũng bắt đầu nóng lên.

      là đồ dê xồm.” Che đậy nội tâm được tự nhiên của mình, Tả Phán Tình cong môi xoay người sang chỗ khác, nhìn Cố Học Văn: “ tránh ra. Chị còn bên ngoài đó.”

      “Chị ấy hiểu.” Cố Học Văn nắm lấy tay cho rời , ánh mắt chống lại đôi mắt ướt của : “Tả Phán Tình. Bây giờ em tin chưa?”

      tin.” Tả Phán Tình xem thường : “Em mới tha thứ cho á.”

      “Vậy em muốn làm thế nào?” Cố Học Văn cảm nhận được lòng bàn tay lạnh băng của : “Em , chỉ cần em . tùy theo ý em.”

      “Em nghĩ chưa ra.” Tả Phán Tình nghĩ buông tha như vậy: “Chờ em nghĩ được sau.”

      “Phán Tình?”

      đừng ồn nữa.” Tả Phán Tình chọc chọc ngực , khuôn mặt nhắn ngước lên, mang theo vài phần kiêu ngạo: “Cố Học Văn, bây giờ trong thời hạn án treo. Nếu biểu tốt, em li hôn với .”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn có chút bất đắc dĩ: “Em đừng giận.”

      “Hừ.” Tả Phán Tình cong môi, nghĩ đến việc mình mất đứa con, nghĩ đến sơ ý của , cắn môi, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn.

      “Em hỏi việc. phải trả lời thành .”

      “Việc gì?” Cố Học Văn nghĩ hỏi chuyện của Lâm Thiên Y, sắc mặt lại xấu hổ vài phần. Tả Phán Tình thở dài, đứng lâu có chút mệt, đem hơn nửa trọng lượng cơ thể tựa vào người . Thở dài.

      “Đứa bé có vấn đề, biết ?”

      Cố Học Văn sửng sốt chút: “Em, em biết sao?”

      “Ừ.” Tả Phán Tình có chút thương cảm: “ phải vì biết con có vấn đề, nên mới tìm ấy đấy chứ?”

      “Tuyệt đối phải.” Cố Học Văn biết phải như thế nào: “Con xảy ra chuyện, cũng rất đau lòng. Về sau bác sĩ vẫn có thể sinh nhưng có khả năng bị dị dạng. Lúc đó chuẩn bị tốt tâm lý. Chỉ cần là do em sinh, mặc kệ là thế nào. đều chấp nhận.”

      êm tai.” Ánh mắt Tả Phán Tình nhìn về chỗ khác, vẻ mặt có vài phần chua xót: “ ngờ, lại như vậy. Em cứ nghĩ em có thể có đứa con khỏe mạnh.”

      “Đừng nghĩ nhiều, chúng ta còn trẻ, về sau còn có thể có đứa con khác.”

      biết xấu hổ.” Tả Phán Tình xem thường , nhớ đến chuyện tốt làm, lại đẩy ra: “Ai muốn cùng sinh con? sinh với thanh mai của .”

      “Phán Tình–” Cố Học Văn muốn kêu rên, cả buổi như vậy, ngờ Tả Phán Tình vẫn tin ?

      “Đừng có gọi em.”

      Tả Phán Tình có sức lực rồi, cũng quản hay . Lướt qua ra ngoài: “Em đói bụng, muốn ăn sáng. đừng phá em.”

      “Phán Tình, em–” Tha thứ cho chưa.

      “Thôi.” Tả Phán Tình trừng mắt nhìn : “Án treo quan sát nửa năm, chưa tới nửa năm, được chạm vào em.”

      phải chứ?” Cố Học Văn kêu lên: “Tả Phán Tình, em thể cướp đoạt phúc lợi của như vậy được.”

      “Sao lại thể?” Tả Phán Tình vỗ vỗ tay, cười cái. Nụ cười kia vô cùng gian xảo: “ có thể lựa chọn thanh mai kia của , cũng có thể lựa chọn dùng tay phải thần thánh. Em ngại đâu.”

      “Phán Tình–” Cố Học Văn muốn gì đó, Tả Phán Tình cũng muốn để ý, trực tiếp lướt qua ra ngoài. Cố Học Mai ăn hết phần ăn sáng, nhìn thấy hai người giờ này mới ra, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, mang theo vài phần nghiền ngẫm.

      “Khụ. Chị nghĩ, nếu các em ra, bữa sáng nguội mất. Học Văn em sao. Nhưng Phán Tình cũng thể ăn đồ nguội được.”

      “Chị.” Tả Phán Tình đến trước mặt , thân thiết kéo tay qua: “Lần này chị đến, nhất định phải ở nhiều ngày, qua tết hãy về nha.”

      “Được.” Cố Học Mai nở nụ cười: “Vốn chị định cùng các em ăn tết Dương lịch. Nhưng tết lịch lại được, chị phải về Bắc Đô.”

      sao, bọn em cũng trở về.”

      Cố Học Văn nghĩ đến Hiên Viên Diêu, ước gì bây giờ quay về Bắc Đô càng sớm càng tốt. Tả Phán Tình trừng mắt liếc cái.

      Ý tứ trong ánh mắt kia là biết xấu hổ. Ai về Bắc Đô với ?

      phải em còn có thể là ai chứ?

      Xí, muốn về về mình , em theo .

      Em về, dù có áp giải cũng phải áp giải em về.

      Ai để ý đến chứ.

      Em thử xem.

      Ánh mắt hai người giao tranh trong khí, tóe lên vài đốm lửa. Cố Học Mai nở nụ cười, có chút chế nhạo: “Chị còn ở đây mà hai đứa lại liếc mắt đưa tình như vậy. E là chị phải sớm thôi.”

      “Đâu có.” Tả Phán Tình xấu hổ , lại trừng mắt liếc Cố Học Văn cái, lúc này mới ngồi xuống ăn sáng.

      Giải quyết xong đại hàng đầu của đời người. Tả Phán Tình duỗi lưng lười biếng đứng lên, nhìn bên ngoài đổ mưa tầm tã.

      “Em xuất viện về nhà được ?”

      được.” Cố Học Văn phản đối: “Bác sĩ bảo em ở lại thêm ngày để theo dõi.”

      “Em có việc.” Tả Phán Tình nghĩ đến Trịnh Thất Muội, biết ấy thế nào rồi. Lấy điện thoại ra gọi cho ấy, điện thoại lại ai nghe.

      Vẻ mặt thoải mái còn, sắc mặt ngưng tụ. Hiên Viên Diêu, ta và thuộc hạ, muốn làm gì Trịnh Thất Muội chứ?

      ………………….

      Wyn: quá hân hạnh được làm cái chap Văn ca tỏ tình *cảm động-ing*. Nhưng mà, có điều gì đó ổn…tại sao, tại sao lại TỎ TÌNH TRONG NHÀ VỆ SINH chớ?!

      —oOo—

      Hết chương 240

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 241: còn chạm vào tôi, tôi


      Edit: Phong Vũ

      Beta: Iris

      “Bây giờ em chưa thể xuất viện được.” Cố Học Văn biết nghỉ ngơi lúc này đối với Tả Phán Tình là rất quan trọng, nghĩ tới lời Hiên Viên Diêu uy hiếp ngày hôm qua, hai hàng lông mày của khẽ nhíu lại: “Em lại lo lắng Trịnh Thất Muội à?”

      Tả Phán Tình nhìn , cũng đến nỗi ngốc lắm cũng hiểu mình đấy chứ.

      “Uhm. Em sợ tên thuộc hạ của Hiên Viên Diêu ức hiếp Thất Thất. giúp em tìm ấy .”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, lúc quay sang lại thấy sắc mặt Cố Học Mai dường như trở nên rất khó coi, sửng sốt chút: “Chị, chị sao vậy? Có phải khó chịu gì ?”

      “Chị sao.” Trịnh Thất Muội? phải là mà Phán Tình nhắc tới khi đến tìm Đỗ Lợi Tân sao? ấy và Đỗ Lợi Tân ——

      “Chị, chị sao chứ?” Tả Phán Tình cũng phát sắc mặt Cố Học Mai ổn. Vẻ mặt nhuốm lên chút lo lắng: “Có phải là do mới sáng sớm đến thăm em ? Hay là chị về nghỉ ngơi trước ?”

      , cần.” Cố Học Mai gượng gạo vuốt tóc, liếc mắt nhìn Cố Học Văn cái: “Em, có việc cứ trước . Chị ở cùng Phán Tình cũng được mà.”

      “Ừ.” Cố Học Văn đúng là có việc phải làm, dù sao cũng thể để Hiên Viên Diêu lợi dụng Trịnh Thất Muội mà uy hiếp Tả Phán Tình được.

      “Cố Học Văn.” Thấy định rời , Tả Phán Tình bèn gọi lại: “À, cẩn thận chút.”

      Cái tên Hiên Viên Diêu kia từ trước đến nay đều rất tráo trở. Thái độ làm người ích kỷ tùy hứng. ít nhiều cũng hơi sợ Cố Học Văn bị làm hại.

      quan tâm của làm lòng thấy ấm áp, cười cười với , lại liếc mắt nhìn Cố Học Mai cái: “Chị, chị ở đây với Phán Tình nhé, nếu có việc gì chị gọi điện cho Đỗ Lợi Tân ha. Bọn Tống Thần Vân tại ở thành phố C nên trước mắt cũng chỉ có cậu ta.”

      “Hả?” Cố Học Mai thoáng sửng sốt, còn chưa kịp gật đầu, Tả Phán Tình lên tiếng trước: “Xì. Bọn em có việc gì chứ, cần gì phải tìm cái kẻ bạc tình kia? Quả đúng là đồ khốn nạn.”

      “Phán Tình.” Chuyện tình cảm của người khác mà cứ sấn vào. Cố Học Văn tin Đỗ Lợi Tân phải là người như vậy.

      đừng có thay ta. trắng ra, đàn ông các người đều là giống nhau, ăn trong bát, nghĩ trong nồi.” Đỗ Lợi Tân đối với Thất Thất như vậy. Bắt cá hai tay, quả thực đúng là vô sỉ hạ lưu.

      Sắc mặt Cố Học Mai càng khó coi, cứ cúi đầu, câu.

      Cố Học Văn cũng bị Tả Phán Tình chặn họng biết phải gì. Nếu còn thêm nữa khéo lại muốn kéo luôn vào, mà muốn như vậy.

      trước.” Cất bước nhanh rời . Ở trong lòng thầm than. Phụ nữ đúng là sinh vật thể trêu vào, chỉ cần chọc vào ấy lần, sau này chắc chắn là phiền toái vô cùng.

      “Đạo đức giả.” Tính khí Tả Phán Tình rất nóng nảy. Chắc chắn thể như vậy mà buông tha Cố Học Văn, nhưng Đỗ Lợi tân cũng chẳng tốt đẹp gì.

      Ngẩng đầu thấy Cố Học Mai dường như ngẩn người, thè lưỡi: “Chị, chắc chị cũng biết Đỗ Lợi Tân chứ?”

      “Hả?” Tả Phán Tình vì sao lại hỏi mình như vậy, Cố Học Mai nhàng cười cười, nụ cười kia mang theo vài phần được tự nhiên.

      “Cậu ta là bạn của Học Văn, chị đương nhiên cũng biết rồi.”

      “Vậy chị có biết ta thích ai hay ?” Tả Phán Tình rất tò mò mở miệng.

      “Chị. Sao mà chị biết được?” Cố Học Mai cười có chút xấu hổ, bị Tả Phán Tình hỏi mà có chút đỡ được. Tả Phán Tình vỗ vỗ giường, vẻ tức giận mặt hề thuyên giảm.

      “Cái tên đó đúng là đàng hoàng. ràng thích người khác rồi, còn cố tình vui vẻ dụ dỗ Thất Thất. À đúng rồi. Thất Thất là người bạn của em. Lần trước chị cũng gặp rồi đó.”

      “Là có dáng vẻ rất đẹp đó hả.”

      “Đúng phải chị? Dáng vẻ Thất Thất rất xinh đẹp đúng ?” Tả Phán Tình cứ như là tìm được tri kỷ: “Chị xem cái tên Đỗ Lợi Tân kia, suốt ngày mặt lạnh như là mặt than ấy. Khó lắm Thất Thất mới chê mà đá ta, ta còn làm bộ làm tịch. Thế này thế nọ. cái gì mà đơn mới quen với Thất Thất. Bây giờ ta trở lại, nên cần Thất Thất nữa. Chị xem người như thế có khốn nạn cơ chứ?”

      , đến mức đó chứ?” Cố Học Mai muốn tin như vậy, thực tế, ngày hôm qua ở nhà trọ đợi buổi tối như vậy, chính là chờ Đỗ Lợi Tân quay trở về, giải thích với lần nữa.

      Chỉ cần , tin tưởng.

      Nhưng điều khiến thất vọng chính là Đỗ Lợi Tân vẫn về. đợi cho đến khi trời tối mà Đỗ Lợi Tân cũng về.

      Cố Học Mai mất kiên nhẫn, cũng muốn đợi thêm nữa. Cho nên mới đến chỗ Cố Học Văn, lại ngờ Tả Phán Tình xảy ra chuyện.

      Thở dài, biết phải tin ai.

      “Chị?” Tả Phán Tình vừa xong, lúc này mới phát Cố Học Mai căn bản có phản ứng. được tự nhiên thè lưỡi, vẻ mặt có chút rối rắm: “Ngại quá. Đỗ Lợi Tân là bạn của mọi người, em ta như vậy, mọi người có bực ?”

      “Làm gì có?” Có cái gì mà bực chứ? ràng là . Nếu phải Tả Phán Tình tìm tới cửa, chỉ sợ bây giờ còn biết.

      “Em , chị còn biết đấy.”

      Lúng ta lúng túng mở miệng, đối với mình rất tự tin, tin vào tình cảm của Đỗ Lợi Tân, nghĩ ở thành phố C , Đỗ Lợi Tân vẫn quan tâm , chờ .

      Nhưng sao có thể chứ? bây giờ lại ở tình trạng này ——

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Bên kia thành phố.

      Trịnh Thất Muội mơ mơ màng màng ngủ, bị động tác mạnh mẽ của người đàn ông phía làm cho bừng tỉnh, sửng sốt chút, rồi nhanh chóng mở to mắt, cái gã đàn ông ngừng vận động như cái pít-tông ở người kia, phải Nam mặt sẹo còn ai nữa?

      , tránh ra.” bị kích động, bụng dưới tự giác mà thắt chặt, kẹp lấy người đàn ông, trong mắt đàn ông lên màu đỏ rực.

      Nhưng lại cảm thấy. Vươn tay đẩy gã đàn ông xấu xí kia ra: “ cút ngay, đừng có gặp mặt tôi nữa, mà gặp tôi, tôi, tôi khách khí với đâu.”

      Thang Á Nam nhíu mày, nhìn lải nhải dưới thân. Vào lúc này rồi mà còn có thời gian mấy chuyện đó, có phải chứng minh hôm qua còn chưa ra đủ sức ?

      Có thể vậy. Nghĩ như vậy, bàn tay to của ta lướt xuống, kéo cao chân của quắp lên lưng mình. Ưỡn lưng cái, ra sức tiến vào.

      “A ——” Trịnh Thất Muội bị động tác của ta chỉnh cho phải la lên. Oán hận trừng người đàn ông người.

      “Khốn nạn.”

      “Hừ ——” Thang Á Nam bị mắng, lại càng thêm kích động, mỗi lần thúc vào, dường như đều thẳng tới đáy. Cái cảm giác này làm cho Trịnh Thất Muội hoàn toàn thể phản kháng, cũng ra lời. Chỉ có thể là bị động phản ứng.

      tình sao lại thành thế này?

      Thời gian quay trở lại đêm qua, Trịnh Thất Muội bị Thang Á Nam khiêng ra khỏi bệnh viện, dọc đường đều quyền đấm cước đá làm thế nào cũng chịu dừng tay.

      Nhưng toàn bộ động tác của đều như là kiến bò ngoài vỏ cây, thể mảy may động đến Thang Á Nam.

      “Đồ khốn nạn nhà , buông ra. buông ra có nghe ?” biết Phán Tình thế nào, Trịnh Thất Muội thể lo lắng.

      Thang Á Nam lại khiêng , trực tiếp tới khách sạn cách bệnh viện xa. Giữa ánh mắt hiếu kỳ của nhân viên phục vụ, ta cứ như vậy khiêng vào phòng.

      Trịnh Thất Muội bị ta thô lỗ ném lên giường, vì giường rất mềm nên làm bị thương, chỉ có đầu hơi choáng váng, cố sức muốn đứng dậy, nhưng người đàn ông kia lại vào lúc này đè lên người , bắt đầu ra tay cởi quần áo .

      “Đồ khốn kiếp, dừng tay, muốn làm gì hả?” Bị chạm vào lần là ngoài ý muốn, cũng muốn bị chạm vào lần hai. Trịnh Thất Muội muốn giãy dụa nhưng hai chân còn kịp đá bị chặn lại.

      Bàn tay to của ta kéo áo khoác của , vẻ mặt cương nghị chút cảm xúc: “Tôi lấy em.”

      cút ngay .” Trịnh Thất Muội nổi giận, gã đàn ông này xem mình là cái gì chứ: “ muốn kết hôn, tôi làm vậy sao? tránh ra. có nghe . Lão nương thèm . Tôi đây muốn gả cho .”

      “Chúng ta nhất định phải kết hôn.” Nếu đây là ý của Hiên Viên Diêu. Động tác của Thang Á Nam cực nhanh, mới vài cái thôi cởi hết quần áo của .

      được ——” nhìn thấy tay ta bắt đầu hướng về phía quần mình, Trịnh Thất Muội liều mạng vùng vẫy: “ tránh ra. Đồ lưu manh nhà . Ai muốn gả cho ? buông ra.”

      “Roẹt ——” Cái quần bò chắc chắn thế mà cũng bị Thang Á Nam xé rách. Trịnh Thất Muội bị hù cho hết hồn, người đàn ông này quả thực phải người mà.

      buông ra, có nghe . Ngay cả tên là gì, là ai tôi cũng biết, tôi muốn lấy .”

      “Thang Á Nam. Tên tiếng là Seman.” Thang Á Nam lại là lần nữa kéo quần lót của Trịnh Thất Muội, tấm vải mỏng manh kia lập tức rách thành mảnh .

      “Đồ điên.” Gã này đúng là điên mà. Ai muốn kết hôn với người đàn ông như vậy chứ. Trịnh Thất Muội còn mảnh vải che thân, nhưng vẫn ương ngạnh chống cự. Hai tay ngừng đánh vào ngực Thang Á Nam, tuy rằng chân thể động đậy, nhưng người cứ ra sức lắc.

      Động tác của tuy rằng có khả năng đụng tới Thang Á Nam, nhưng quả khiến cho ta có chút bị làm phiền.

      Nhíu mày, ta nghĩ nghĩ, kéo cravat xuống, trói hai tay Trịnh Thất Muội lên.

      “Khốn kiếp.” quả thực thể tin được mình lại gặp phải người biến thái như vậy: “Đồ biến thái nhà , tôi phải kiện , tôi phải kiện tội cưỡng hiếp, có nghe ? Nếu còn buông ra, tôi cho ngồi tù đấy. Đồ điên, đồ quái dị. buông ra.”

      Ầm ĩ muốn chết.

      Thang Á Nam nhướng mày, khom thắt lưng, chút nghĩ ngợi bịt kín đôi môi của .

      “Uhm uhm ——” môi của bị ta hôn lấy. Hơi thở nam tính nồng đậm đập vào mặt, tràn ngập chóp mũi của , gần như hít thở thông.

      Muốn giãy dụa. Muốn cái gì đó. Nhưng cơ thể lại thể động đậy. Hai tay bị trói lên đỉnh đầu. Chân bị ta đè nặng, tư thế xấu hổ như thế làm cho Trịnh Thất Muội hận thể xé nát Thang Á Nam.

      Thang Á Nam vẫn mặc kệ, hôn đôi môi đỏ mọng của người bên dưới, bàn tay to xoa nơi đầy đặn của . Vặn, nắm, xoa. Động tác chút dịu dàng cứ như là có được món đồ chơi mới vậy.

      “Uhm Uhm.” Biến thái, đại biến thái. Buông ra.

      Trịnh Thất Muội tức điên rồi. Bàn tay của đàn ông lại bắt đầu lướt xuống nơi u cốc của . căng thẳng, hai chân theo bản năng kẹp chặt, kẹp tay ta ở giữa hai chân.

      “Ô ô ——” Trịnh Thất Muội rơi lệ đầy mặt. Buông ra cũng được, buông cũng được. Những cũng cần lựa chọn. Tên Nam xấu xí kia chọn cho .

      chân ta cường thế thọc vào giữa chân tách hai chân ra, bàn tay to ở trong đó đùa vài cái, cảm giác cơ thể vẫn khô khốc.

      Mi tâm khẽ nhíu, làm nụ hôn môi càng sâu, cùng tay kia vỗ về chơi đùa. Trịnh Thất Muội vừa thẹn vừa sợ. Lần trước là bởi vì uống rượu mới để tên này đụng vào mình, lúc này cái gì cũng thể để đụng vào.

      Hạ quyết tâm, đột nhiên dùng sức động thân, đập mạnh đàu về phía người đàn ông kia.

      —oOo—

      Hết chương 241

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :