1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 217: Châm chọc


      Beta: Phong Vũ

      Kỷ Vân Triển nhìn màn đêm đầu. Trời tối rồi. Di động đổ chuông vài lần, nghe thấy nhưng định trả lời.

      Có chút mệt, có chút đau, càng nhiều hơn chính là mờ mịt.

      Vốn dĩ là vô vọng, nhưng khi biết Tả Phán Tình mang thai vô vọng lại biến thành tuyệt vọng.

      Tả Phán Tình rất hạnh phúc. Mà hạnh phúc của lại liên quan đến .

      Cảm giác rất kỳ quái đó cứ luôn đầy ngập trong lòng, trước sau chưa từng mất .

      Cả người tê cứng, bây giờ là tháng 12 mà mở điều hòa, gió thổi tới có hơi hơi lạnh, nhưng cảm nhận được, cảm giác duy nhất trong chỉ còn là hối hận, hối hận mình quay về sớm chút.

      Cảm giác hối hận này hơn lần dâng lên trong ngực. Mà lúc này, cảm giác ấy lại càng sâu hơn.

      Cửa kính xe bị ai đó gõ hai cái, Kỷ Vân Triển nghe nhưng phản ứng. Cửa xe lại bị ai đó gõ hai lần nữa, nhíu mày, rốt cuộc cũng có phản ứng, gương mặt Cố Học Văn ngoài cửa sổ xe làm sửng sốt.

      Trầm mặc. Trong khoảng thời gian ngắn biết gì. Quay cửa kính xuống nhìn , vẻ mặt vài phần ngưng trọng.

      “Khuya rồi.” Cố Học Văn xem giờ: “ chưa về nhà sao?”

      “Liên quan gì đến ?” Kỷ Vân Triển mến Cố Học Văn, nhưng ngoài mến ra, còn chút căm ghét, đó là loại cảm xúc vừa hâm mộ vừa đố kị ghen ghét.

      Cố Học Văn lắc đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kỷ Vân Triển: “Nếu ngại cho tôi nhờ đoạn nhé.”

      Có ý gì?

      Kỷ Vân Triển còn chưa hiểu gì Cố Học Văn bước vào trong xe: “Tôi nghĩ, nhà của tôi hẳn cũng xa lạ gì?”

      Kỷ Vân Triển , bình tĩnh khởi động xe, rời chỗ đậu, ra.

      Rời khỏi bệnh viện, liếc nhìn Cố Học Văn cái, vẻ mặt hơi bất mãn: “ cần ở bên ấy sao?”

      “Có chứ.” Cố Học Văn gật đầu: “Tôi về lấy ít đồ.”

      Lại yên lặng, Kỷ Vân Triển biết gì, Cố Học Văn lại mở lời trước: “Phán Tình có thai rồi.”

      “Tôi biết rồi.” ta cần tiếp tục kích động nữa, lông mày Kỷ Vân Triển nhíu chặt, khuôn mặt vốn nho nhã của mang theo vài phần trào phúng: “Tôi và ấy còn khả năng nữa . cần đề phòng tôi như vậy.”

      nghĩ sai rồi.” Người mà bây giờ Cố Học Văn phải phòng bị phải Kỷ Vân Triển: “Đứa bé gặp vấn đề. Bác sĩ khuyên tôi tốt nhất nên bỏ nó .”

      “Két ——”

      đường phố đêm khuya, tiếng ô tô phanh gấp nghe vô cùng chói tai.

      hai chiếc xe từ đằng sau qua, người trong xe đều thò đầu ra mắng chửi. Kỷ Vân Triển quan tâm, nhìn chằm chằm mặt Cố Học Văn: “Ý là gì?”

      gì cả.” Cố Học Văn cũng đâu muốn như vậy, tầm mắt hướng ra cửa sổ xe nhìn con đường cái sáng ánh đèn, tỏa xuống cả những bóng cây xung quanh: “Phán Tình mấy ngày trước bị bà mẹ biến thái của ấy bắt cóc. Thiếu chút nữa sanh non, tuy rằng bác sĩ toàn tâm bảo vệ đứa bé, nhưng thai nhi gặp vấn đề. Bác sĩ nếu bé có thể ra đời cũng bị dị dạng, khuyên chúng tôi cân nhắc bỏ cháu.”

      , đùa à?” Kỷ Vân Triển nghĩ đến nét mặt hạnh phúc và hài lòng vừa rồi của Tả Phán Tình: “, chưa cho Phán Tình? ấy chưa biết?”

      Cố Học Văn gật đầu: “Tôi biết phải sao.”

      “Nhưng, nhưng lúc đứa bé chào đời, ấy cũng biết.” Kỷ Vân Triển chẳng cách nào tưởng tượng chuyện như vậy lại ập xuống người Tả Phán Tình.

      Chết tiệt. Tại sao thế?

      “Vì cái gì, vì cái gì mà bảo vệ tốt cho ấy?”

      “. . . . . .” Trầm mặc, đối với lời chỉ trích của ta, Cố Học Văn thể bào chữa.

      Kỷ Vân Triển xong, lại ý thức được mình dường như có tư cách những lời đó. lại khởi động xe, nhìn con đường phía trước, tâm tình lập tức trở nên nặng nề.

      “Tại sao muốn cho tôi biết?”

      “Tôi biết.” Cố Học Văn lắc đầu, có lẽ điên rồi mới tâm cùng Kỷ Vân Triển. ta thậm chí còn xem như tình địch.

      muốn tôi khuyên Phán Tình bỏ đứa bé sao.”

      .” Cố Học Văn cũng biết mình muốn gì nữa: “Tôi chỉ là cho nghe thế thôi.”

      “Cố Học Văn.” Nếu lái xe, nếu bọn họ ở trong tình huống như nay, Kỷ Vân Triển tin chắc rằng mình nhất định hung hăng đấm ta hai cú: “ cố tình nhờ xe? nhất định chứng kiến tôi sống khó chịu hả? thích chúng ta cùng thống khổ như nhau à?”

      muốn nghĩ vậy cũng được.” Cố Học Văn ngã người ra ghế ngồi, tầm mắt hướng vào con đường phía trước: “Đương lúc mình đau khổ, muốn kéo người khác xuống nước, hôm nay tôi đột nhiên phát hóa ra tôi cũng có chuyện thể làm được.”

      Loại cảm giác này thực bất lực, thực bất đắc dĩ. vô phương kháng cự lại. Càng thể thay đổi.

      còn biện pháp khác sao?” Kỷ Vân Triển muốn tin Tả Phán Tình sinh đứa trẻ dị dạng: “ tại y học phát triển như vậy, chẳng lẽ ——”

      cho rằng tôi muốn thế à?” Buổi sáng hôm nay, điện thoại qua nhiều cuộc. quen ít bác sĩ. Ý kiến nêu ra đều giống nhau. nên giữ đứa bé lại.

      .

      phải với Phán Tình.” Kỷ Vân Triển tin Tả Phán Tình: “ ấy chấp nhận.”

      ấy đâu.” Cố Học Văn thở dài: “Hôm nay ấy còn với tôi, muốn sinh , khi bé trưởng thành trang điểm cho bé như tiểu công chúa.”

      Kỷ Vân Triển trầm mặc.Việc trở thành mẹ khiến mạnh mẽ.

      Rất nhiều phụ nữ có con, đứa bé liền biến thành sinh mệnh của họ. Người khác có thể tổn thương họ, nhưng thể làm hại con họ. Việc này hầu như là bản năng của tất cả những người mẹ.

      Cuộc đối thoại dừng lại, xe đỗ trước khu nhà của Cố Học Văn. Cố Học Văn xuống xe, lên lầu, thay chiếc áo sơ mi nhuộm máu, xếp gọn hai bộ quần áo của Tả Phán Tình.

      Đặt di động Tả Phán Tình hai bộ trang phục, sợ nhàm chán, đem thêm cho hai quyển sách nữa.

      Sắp xếp xong những đồ này cũng chỉ mất mười phút. Đem mọi thứ xuống lầu, xe của Kỷ Vân Triển vẫn đậu chỗ cũ.

      Cố Học Văn lúc này mới hiểu được, vì sao Tả Phán Tình khi chia tay Kỷ Vân Triển lại nhớ ta mãi thể quên. Mở cửa, bước lên xe, cười hơi trào phúng.

      “Tôi cứ tưởng xuống lầu khuất mặt rồi chứ.”

      “Có mới khuất mặt ấy.” Kỷ Vân Triển trợn mắt khởi động xe chạy tới bệnh viện.

      “Cố Học Văn.” Xe mới khởi động, Kỷ Vân Triển đột nhiên mở miệng: “ có nghĩ tới việc đổi bệnh viện khác, may ra kết quả tốt hơn chăng?”

      “Vấn đề phải là đổi bệnh viện hay

      Cố Học Văn lắc đầu: “Quả còn cách nào.”

      “Tìm bác sĩ nước ngoài , hoặc…”

      “Đừng nữa.” Cố Học Văn vẻ mặt vài phần bất đắc dĩ: “Cứ như vậy . Dù sao đứa bé là của tôi mặc kệ ấy sinh cái gì, tôi cũng chấp nhận hết.”

      Thực quyết định này cần dũng khí. Kỷ Vân Triển chưa từng làm cha, những vẫn có thể lý giải được tâm trạng của Cố Học Văn. Chẳng hề ra, bình tĩnh quay xe về hướng bệnh viện.

      Khi xe dừng lại, Cố Học Văn xuống xe, nhìn thâm sâu: “Kỷ Vân Triển. về . Nếu Phán Tình trông thấy ở đây, trong lòng ấy thấy nặng nề.”

      muốn bất cứ điều gì làm Tả Phán Tình vui.

      “Tôi tưởng cần tôi khuyên nhủ ấy.”

      .” Cố Học Văn lắc đầu: “Tôi quyết định chấp nhận tất cả hậu quả.”

      “Nếu là như vậy, tại sao còn muốn với tôi?” Kỷ Vân Triển nhíu mày: “ nhất định phải khiến tôi khó chịu à?”

      “Đúng.” Cố Học Văn gật đầu, thừa nhận ý xấu: “Đúng tôi chẳng muốn sống dễ dàng. Bởi vì tôi thích thấy bực bội.”

      ra việc này tất nhiên chỉ là lấy cớ, chỉ muốn tìm ai đó để tâm chút. Mà Kỷ Vân Triển lại là thính giả phù hợp nhất.

      “Tôi hiểu rồi.”

      Ánh mắt Kỷ Vân Triển lập tức lãnh đạm, hừ tiếng, thả chân ga, lúc này đây rời chẳng luyết tiếc. Phải, đây là chuyện vợ chồng bọn họ, cho dù thế nào, đều chẳng liên quan đến .

      Cố Học Văn nhìn bóng xe xa, thở dài. Là đàn ông tốt. Hy vọng ta hạnh phúc.

      Nghĩ đến đứa bé, lại thở dài cái

      . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Khoảng thời gian tiếp theo, Cố Học Văn luôn ở cùng Tả Phán Tình. vừa phá chuyên án lớn. Đỗ Hưng Hoa cố ý cho phép nghỉ dài ngày, cũng biết Tả Phán Tình nằm viện nên cho phép đợi tình hình Tả Phán Tình tốt hơn mới làm lại.

      Cũng như lần thắt lưng Tả Phán Tình bị thương trước đây, cẩn thận chăm sóc Tả Phán Tình, chỉ có điều tâm tình lúc này của nặng nề hơn lần trước.

      Việc phá hay giữ lại đứa bé cứ như cái gai đâm vào lòng Cố Học Văn. Thỉnh thoảng khi ngủ ở phòng bệnh, hình ảnh đứa bé khiếm khuyết trong giấc mơ chìa tay ra với luôn làm giật mình tỉnh giấc, sau đó nhìn thấy Tả Phán Tình ngủ say, tâm trạng lại lập tức tụt dốc phanh.

      Tả Phán Tình vẫn cảm nhận được tâm tư của Cố Học Văn. tại đối với có gì quan trọng hơn đứa bé trong bụng. Cái gọi là làm mẹ khiến người ta mạnh mẽ chính là ý này. cũng vô cùng phối hợp, bác sĩ thế nào, làm như thế ấy.

      Thứ gì dinh dưỡng là đều ăn hết. muốn sinh cục cưng khỏe mạnh. Mà qua quá trình bác sĩ toàn lực điều trị mấy ngày sau, bụng của rốt cuộc cũng hết đau.

      tuần sau, bác sĩ tình hình thai nhi ổn định, Tả Phán Tình có thể xuất viện.

      Lúc này lễ Giáng Sinh chỉ còn cách tuần nữa. Tả Phán Tình thấy mình nằm viện đến độ muốn mốc meo lên rồi (chị Tả ngay thẳng quá, lúc đầu bảo chồng mình mua cháo cho heo ăn, sau đó tưởng tượng mình nằm đến nổi mọc nấm mốc ^_^). Nghe bác sĩ cuối cùng cũng có thể xuất viện, hết sức vui vẻ.

      Cố Học Văn nhìn nét hớn hở mặt , cũng có phần sung sướng: “ phải nằm viện làm em phấn chấn như vậy à?”

      “Đương nhiên.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “Em ghét mùi bệnh viện, chỉ hận thể về nhà sớm, bây giờ đúng lúc được về.”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “ làm thủ tục xuất viện, em ở đây chờ chút.”

      “Vâng.” Tả Phán Tình cười, Cố Học Văn rời , xuống giường bước đến khung cửa sổ duỗi thắt lưng.

      Vận động, vận động, là muốn động đậy. Nhìn xem mấy ngày hoạt động, cảm thấy xương cốt đều hoen rỉ hết rồi. Vui nhất là phải nằm bệnh viện qua Noel và năm mới

      Bằng đúng là điềm xấu. Hơn nữa chẳng biết nên thế nào với ba mẹ. Ba mẹ vẫn luôn thắc mắc tại sao lâu vậy rồi mà chưa về thăm họ, viện cớ mình bận bịu công việc. còn lễ Giáng Sinh nhất định về thăm nhà.

      tại được rồi, có thể xuất viện, tốt quá. Tùy ý duỗi người hai cái, thấy cả người thư thái hơn. Thở sâu, chuyển động tứ chi. Lúc này nghe thấy tiếng cửa được mở ra, Tả Phán Tình nhanh chóng quay đầu lại, thần sắc hưng phấn.

      làm thủ tục xong chưa? Chúng ta được rồi chứ?”

      Người tới phải Cố Học Văn, mà là Hiên Viên Diêu.

      “Chủ, chủ tịch?” Hứng khởi biến mất, vẻ mặt của lập tức trở nên hơi thận trọng, thu hồi hai tay vung ra trước người lúc đầu, nét mặt xa cách nhìn Hiên Viên Diên.

      “Xưng hô xa lạ vậy sao, làm tổn thương người ta mà.” Hiên Viên Diêu lúc này mặc bộ áo khoác ngoài màu đen. Bên trong là áo sơmi và quần tây đồng màu trắng.

      Nếu thấy những người khác ăn vận giống vậy, Tả Phán Tình nhất định đầu óc người đó bị hỏng rồi.

      Nhưng với Hiên Viên Diêu lại làm người ta có loại khí chất tà mị, rất thu hút ánh nhìn. Song điều này cũng có nghĩa là hấp dẫn được .

      Mà lời ta lại khiến tâm tư cảnh giác, hơi hơi lui về hướng cửa sổ, vẻ mặt có chút kháng cự: “ là chủ tịch của tôi.”

      chỉ là chủ tịch, cấp của , ngoài ra có gì khác.

      “Tôi là ân nhân cứu mạng em.” Hiên Viên Diêu chẳng ngại nhắc nhở: “Nếu có tôi, tại em thành bộ dạng gì, cần tôi nhắc nhở chứ?”

      “Hiên Viên Diêu. Tôi cám ơn giúp đỡ của .” Tả Phán Tình nhìn ra cửa, Cố Học Văn còn chưa trở về, đôi mày thanh tú của chau lại: “Nhưng phiền cho tôi biết, rốt cuộc muốn thế nào?”

      “Trong lòng em hiểu tôi muốn gì mà.”

      “Cái muốn, tôi thể cho .” Lần đầu tiên Tả Phán Tình cảm thấy mình là tú tài gặp phải quân binh, có lý mà được: “Tôi kết hôn rồi, tôi có chồng, thậm chí tại còn có con nữa.”

      “Tôi ngại.” Hiên Viên Diêu chẳng để tâm. ta bước từng bước về phía trước, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Tả Phán Tình: “Tôi với em rồi. Tôi muốn có em.”

      Tả Phán Tình chú ý cách dùng từ của ta, ta ta muốn , chứ phải tôi thích . Đây là hai loại tình cảm khác nhau. Lắc đầu, trào phúng nghĩ.

      “Tại sao? Tôi xinh đẹp hơn nhiều khác à? Lấy thân phận của ——”

      “Em cho rằng tôi muốn thân thể em? Tả Phán Tình, điều tôi muốn là trái tim em, còn về phần thân thể? Những phụ nữ tôi từng chạm vào, còn đẹp hơn em, kiều diễm hơn em rất nhiều đấy. Cơ thể xinh đẹp, cũng chỉ là túi thịt mà thôi.”

      Lời ta phá hủy toàn bộ lời muốn , ý tứ ấy thực ràng. ta muốn , cho dù thân phận là gì, địa vị ra sao hoàn toàn chẳng thành vấn đề.

      Bởi vì là chính .

      Tả Phán Tình hơi khiếp sợ, càng thể tin được: “Hiên Viên Diêu, đừng giỡn được ?”

      Nếu Cố Học Văn trở lại chứng kiến cảnh này, nhất định vui. Hơn nữa tin Hiên Viên Diêu.

      “Thế sao? Em nghĩ đến chồng em à?” Khóe môi Hiên Viên Diêu hơi hơi cong lên, mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Nhưng mà tôi nghĩ, tại ta hẳn là có thời gian đâu.”

      “Ý là gì?” Sắc mặt Tả Phán Tình lập tức trở nên đề phòng.

      Hiên Viên Diêu là ai, tuy rằng chưa lắm, nhưng ta có thể mang từ trong tay Ôn Tuyết Kiều, vậy năng lực của ta nhất định tồi.

      ta muốn làm hại Cố Học Văn ư? Bằng sao Cố Học Văn nửa ngày còn chưa quay lại?

      có ý gì cả, chẳng qua muốn báo cho em biết chuyện thôi.” Hiên Viên Diêu tiến lên hai bước, Tả Phán Tình định lui về phía sau, nhưng ta xoay người lại, buộc phải nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vươn tay chỉ vào bãi cỏ của bệnh viện. Vẻ mặt ta hơi châm biếm.

      “Nhìn chứ, đó là ai?”

      Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, ánh mắt theo tay ta nhìn xuống dưới lầu, ở nơi đó Cố Học Văn cùng Lâm Thiên Y đứng đối mặt với nhau.

      Hai người gì đó nhưng vì khoảng cách quá xa nghe lắm, nhưng có thể thấy vẻ mặt Lâm Thiên Y hết sức xúc động. ấy trừng mắt với Cố Học Văn, vẻ mặt khó tin.

      Nét mặt Cố Học Văn có chút xấu hổ, hình như là giải thích điều gì đó. Lâm Thiên Y chịu nghe, hai người liên tục giằng co. Thân thể cả hai tiếp xúc nhau, cuối cùng Lâm Thiên Y đột nhiên nhào vào lòng Cố Học Văn, ràng thoáng sửng sốt, nhưng đẩy ta ra.

      “Thế nào? ta tại chẳng còn thời gian để ý em.” Nét mặt Hiên Viên Diêu chắc chắc hài lòng, vô cùng mong đợi phản ứng của Tả Phán Tình.

      Tả Phán Tình nhìn chằm chằm hai người kia, nên lời là vì sao. Cảm giác ngực mình cuộn lên từng cơn khó chịu. khó chịu này lại từng chút tăng thêm, biến thành nỗi chua xót, đau đớn, móng tay cắm vào lòng bàn tay, vẫn nhìn chăm chăm vào cặp đôi ôm ấp kia. Muốn cái gì đó, thế nhưng phát mình nỗi.

      Lúc này, Hiên Viên Diêu từ phía sau đưa tay ra đặt vai , đến gần , đè thấp giọng , nhưng lời ta ra lại mang theo vài phần trào phúng: “Tả Phán Tình, tôi trước rồi, ta đáng để em tin tưởng.”

      Phải ?

      Cố Học Văn, đáng để em tin tưởng sao?

      “Em lưu tâm đến hôn nhân của chúng ta, cũng tin tưởng .”

      Tin? tin sao? Tả Phán Tình từ trong lòng tự hỏi bản thân mình.

      “Cút ngay.” Bỗng nhiên Tả Phán Tình dùng sức đẩy ta ra, ánh mắt nhìn chòng chọc khuôn mặt ta, trong đôi mắt long lanh nước nhuốm vài phần giận dữ: “Hiên Viên Diêu, chuyện này liên quan tới sao? Cố Học Văn cùng người phụ nữ khác thế nào can hệ gì tới ? Đó là việc của tôi. liên quan chuyện của . tại, mời cho.”

      “Tả Phán Tình?” Hiên Viên Diả bất ngờ tí chút: “Em giận à.”

      “Tôi tức giận Học Văn.” Tả Phán Tình chẳng giải thích được vì sao trong ngực mình khó chịu thế, nhưng lúc này tuyệt đối yếu thế trước Hiên Viên Diêu: “Nếu tôi tức giận cũng bởi vì .”

      vươn tay, chỉ thẳng vào ta: “ là ai hả? chỉ là sếp của tôi. chẳng phải từ ngoại quốc trở về sao? Lẽ nào nền giáo dục thụ hưởng cho phép rình mò riêng tư của người khác?”

      “Hiên Viên Diêu. Cho dù Cố Học Văn ở bên ngoài…, tôi cũng cho cơ hội ở bên tôi.” hồi, thở sâu làm mình bình tĩnh: “Huống chi nay tôi biết ấy làm gì, biết đâu chuyện bọn họ cũng bình thường. Tại sao tôi phải ở trong này nghe hưu vượn?”

      Lúc này Hiên Viên Diêu có phần kinh ngạc, nhìn trong cơn tức giận toát ra từ mắt Tả Phán Tình, còn có cả bình tĩnh, ta đột nhiên nở nụ cười.

      “Thú vị lắm. Tả Phán Tình, em đúng là rất thú vị.”

      Thân thể bước từng bước vế phía trước, ta đem hai tay chống lên song cửa sổ phía sau : “Làm sao bây giờ? phát đối với em càng ngày càng có hứng thú đó.”

      “Thực đáng tiếc.” Tả Phán Tình lạnh lùng , nhìn đôi mắt hẹp dài ánh lên tia thú vị: “Tôi đối với , càng ngày càng chán ghét.”

      “Uhm. Tốt lắm.” Hiên Viên Diêu buông tay xuống, cơ thể lại nghiêng về trước: “Tả Phán Tình, chúng ta cứ chờ xem, cái vẻ kiên trì đến tức cười kia của em có thể duy trì được bao lâu. Mà Cố Học Văn có thể khiến em tin ta được bao lâu. Chúng ta cứ chống mắt chờ coi.”

      Thân thể của thối lui, hơi thở ta như có như lướt qua hai má , khiến rùng mình và khó chịu hồi, mới nghĩ là tức giận, ta cũng lui ra sau hai ba bước.

      Động tác của ta vô cùng nhanh chóng. ta đến cạnh cửa, mở cánh cửa ra, đột nhiên dừng động tác, cũng quay đầu lại : “Tả Phán Tình. Sản phẩm mới do em thiết kế chuẩn bị đưa ra thị trường. Ngày mai em nghỉ ngơi . Ngày mốt hy vọng thấy em làm.”

      chờ phản ứng, ta rồi. Thân thể mềm nhũn, Tả Phán Tình suýt ngã xuống mặt đất.

      cùng với Hiên Viên Diêu giằng co, cho dù hao phí tinh lực ở mức cao nhất cũng phải đối thủ của ta, trước kia thể, tại thể, về sau lại càng thể.

      Tay chạm vào song cửa, chậm rãi xoay người. Hai người ôm nhau lúc đầu chẳng thấy đâu nữa. Ánh mắt hơi kinh ngạc. tìm kiếm bãi cỏ hai lần.

      Rốt cuộc thấy họ phải ở bãi cỏ bệnh viện, mà là ở bên ngoài bức tường bệnh viện khoảng cách xa hơn.

      Tả Phán Tình có thể chứng kiến ràng Cố Học Văn cùng Lâm Thiên Y đứng ở ven đường, đưa tay đón xe taxi, sau đó nhìn Lâm Thiên Y, bộ dáng ấy hình như là giúp Lâm Thiên Y lên xe, mà Lâm Thiên Y đứng tại chỗ chịu di chuyển. Cố Học Văn cái gì đó với . Lâm Thiên Y rốt cuộc gật đầu, vươn tay lại ôm Cố Học Văn cái, lúc này mới lên xe.

      Nhìn Lâm Thiên Y ngồi lên taxi xong, Cố Học Văn lúc này mới xoay người trở vào bệnh viện, khi , ngẩng đầu nhìn về phía khung cửa sổ đứng, Tả Phán Tình cả kinh, theo bản năng trốn sau bức màn.

      Tim bắt đầu đập nhanh hơn, từ bãi cỏ tới đây, tính luôn thời gian thang máy, chỉ mất nhiều nhất ba bốn phút. vỗ ngực, làm mình bình tĩnh lại.

      Cố Học Văn đến đây lập tức, muốn hỏi ? trả lời thế nào?

      Tả Phán Tình nửa lui người tựa vào tường.

      Suy nghĩ chút, đến sô pha ngồi xuống, ánh mắt ngơ ngác nhìn bên ngoài cửa sổ, đầu óc có phần rối loạn.

      Hỏi hay hỏi? Muốn hỏi hay đây?

      Tiếng bước chân ngày càng gần. hầu như có thể tưởng tượng dáng vẻ bước của Cố Học Văn.

      Tiếp đó cánh cửa được mở ra, bước vào, Tả Phán Tình đột nhiên đứng dậy, bước tới trước mặt Cố Học Văn kéo tay , nét mặt cười đến rạng rỡ.

      “Sao lâu vậy?”

      “Em đợi lâu à?” Thần sắt của Cố Học Văn rất bình tĩnh, Tả Phán Tình thể từ ánh mắt nhìn ra tâm của , lắc đầu.

      “Hơi lâu, ban nãy bác sĩ Giang tới, dặn dò em chú ý bệnh tình chút. Cũng thấy lâu.”

      “Vậy tốt rồi.” Nét mặt Cố Học Văn hơi xấu hổ, kéo tay Tả Phán Tình: “ tại còn việc gì, chúng ta thôi.”

      “Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu cười yếu ớt, nhìn ánh mắt Cố Học Văn, muốn nhắc , bác sĩ kiểm tra cho là họ Trương, phải họ Giang. Bác sĩ trong này có ai họ Giang cả.

      Trái tim bắt đầu thêm lạnh lẽo. Thân thể hơi run, cứng người, thậm chí cảm nhận mình vô phương cử động.

      “Em sao thế?” Cố Học Văn nắm tay , cảm thấy hình như tay thoáng cái trở nên lạnh như băng: “Thân thể lại khó chịu à? Em muốn gọi bác sĩ kiểm tra chút ?”

      “Em sao.” Tả Phán Tình lắc đầu, kéo áo khoác người: “Em thấy hơi lạnh.”

      “Hôm nay chỉ mười hai độ thôi.” Cố Học Văn nhìn bầu trời xanh lam bên ngoài, nhíu mày: “Dự báo thời tiết ngày hôm nay là bắt đầu vào mùa mưa, để đưa em sắm thêm vài bộ quần áo nữa.”

      cần. Em còn quần áo mà.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Chẳng qua miền Nam lạnh như vậy, là rất ít gặp ha.”

      “Ừ. Năm nay thời tiết quả rất bất thường.” Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, giống như từ mùa thu lập tức thành mùa đông vậy. Cố Học Văn cài chặt y phục của .

      “Bắc Đô cũng có tuyết rồi. màu tuyết trắng xóa. Rất đẹp.”

      ?” Tả Phán Tình cười yếu ớt, nhìn động tác kéo y phục cho , định di động reo lên.

      “Em có thể hình dung ra câu chuyện lãng mạn nhất, đó là cùng già theo năm tháng.”

      Tiếng chuông này, mấy ngày trước khi buồn chán nên thay đổi nhạc chuông. Lúc này lấy điện thoại di động ra, lần đầu tiên cảm nhận được tiếng chuông nghe có phần châm biếm.

      Là Thất Thất. Thất Thất gọi.

      “Phán Tình ——”

      Giọng của Trịnh Thất Muội nghẹn ngào: “Làm sao bây giờ? Tớ bị người ta đá rồi.”

      —oOo—

      Hết chương 217

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 218: Suy nghĩ đáng sợ


      Beta: Phong Vũ

      Trịnh Thất Muội cất giọng nức nở: “Làm sao bây giờ? Mình bị đá rồi.”

      Bước chân của Tả Phán Tình bỗng chốc dừng lại, nhìn Cố Học Văn đứng chờ bên cạnh mình, dùng tay ra hiệu với cái, cầm điện thoại đến đầu hành lang khác.

      Gió bên cửa sổ rất lớn, tạt vào lành lạnh. Tả Phán Tình thở sâu, cố gắng hết sức để giọng mình nghe thoải mái chút.

      “Thất Thất. Cậu làm sao vậy?” Bị đá à? Bị ai đá? Đỗ Lợi Tân sao?

      “Phán Tình, ấy muốn chia tay tớ. Tại sao có thể như vậy? Tớ ấy đến thế? Ngay cả việc đến gặp cha mẹ, tớ cũng đề cập qua, tớ còn định Tết dẫn ấy về nhà ra mắt ba mẹ. Sao ấy có thể như vậy được?”

      Tả Phán Tình sửng sờ, trong đầu lên tình huống từng bắt gặp Đỗ Tân Lợi vào cửa tiệm của Trịnh Thất Muội. ra mấy tháng quá, cứ luôn có cảm giác trong chuyện tình cảm giữa Trịnh Thất Muội và Đỗ Lợi Tân bề ngoài giống như Trịnh Thất Muội vẫn luôn luôn chủ động. Đỗ Lợi Tân hầu như ở thế bị động tiếp nhận.

      Nhưng ta là thằng đàn ông, phải sao? ta làm như vậy là có ý gì?

      “Phán Tình?” Tiếng gọi của Trịnh Thất Muội khiến thần trí quay trở lại, thở dài: “Bởi vì cậu muốn ta gặp ba mẹ cậu, cho nên ta mới chia tay sao?”

      “Tớ biết. Tớ biết.” Trịnh Thất Muội rối loạn, đây là lần đầu tiên thực lưu tâm tới người đàn ông như vậy.

      Thời gian quen với Đỗ Lợi Tân, gần như trở nên còn là mình nữa. lấy vui buồn của Đỗ Lợi Tân thành vui buồn của mình. vui cũng vui, buồn cũng chẳng biết làm thế nào mà vui lên được.

      “Tớ loạn rồi, tớ loạn rồi.” Trịnh Thất Muội khóc thảm thiết: “Tại sao ấy có thể như vậy? Tớ ấy mà”

      Tả Phán Tình trừng mắt, nhận thấy hốc mắt mình hơi cay cay, hơi cúi đầu, nhìn bầu trời bên ngoài hành lang. Bầu trời xanh lam ban đầu giờ bị mây đen bao phủ. Gió thổi rất mạnh, thời tiết đúng là thay đổi rồi.

      Hai tay nắm thành quyền, khe khẽ thở dài: “Cậu ở đâu? Bây giờ tớ qua đó ngay.”

      “Tớ ở cửa tiệm.” Trịnh Thất Muội sụt sịt mũi: “Phán Tình, mình ở cửa tiệm chờ cậu.”

      “Ừ.” Tắt điện thoại, Tả Phán Tình xoay người thấy Cố Học Văn đứng phía sau mình: “Em muốn đâu?”

      “Thất Thất có chút chuyện. chở em đến chỗ ấy.” Tả Phán Tình mím môi, liếc nhìn Cố Học Văn cái, đôi mắt thâm thúy nhìn ra nửa phần cảm xúc, đôi mi thanh tú hơi hơi nhướng lên: “Nếu bận, em tự kêu xe.”

      đưa em .” Cố Học Văn nhìn cái: “Cơ thể em chưa hoàn toàn bình phục, em cần về nhà nghỉ ngơi sao?”

      cần.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Con chẳng phải ổn định rồi ư? Em nghĩ hẳn là hề gì đâu”

      “. . . . . .” Cố Học Văn muốn nhưng vẫn im lặng, đưa Tả Phán Tình xuống lầu, lên xe, bình tĩnh chở đến cửa tiệm của Trịnh Thất Muội.

      Tả Phán Tình xuống xe, phất phất tay với Cố Học Văn đứng bên cạnh xe: “ về , hôm nay chắc em về sớm được đâu.”

      Cố Học Văn lập tức cau mày, vẻ mặt có chút đồng ý: “Hay là đề vào cùng em? tại em chưa khỏe.”

      “Em chỉ là mang thai thôi.” Nếu ngày thường, Tả Phán Tình thấy quan tâm của rất dễ chịu. Nhưng lúc này bỗng nhiên biết lo lắng cho , hay là cho đứa bé trong bụng.

      . Em vào trước.” Tả Phán Tình chẳng quan tâm đến Học Văn, xoay người cất bước vào cửa tiệm của Thất Thất.

      Cửa tiệm mở, cửa cuốn chỉ cuộn lên phân nửa, vẻ mặt Tả Phán Tình hơi ngưng trọng, khom người lách qua cửa thủy tinh bước vào.

      Trong cửa tiệm cũng bật đèn. Theo ánh đèn chiếu từ ngoài cửa vào nhìn hồi lâu mới thấy ràng Trịnh Thất Muội ngồi sô pha trong cửa hàng, nhúc nhích.

      Tả Phán Tình bật điện, Trịnh Thất Muội đột nhiên nhảy dựng lên, lúc nhìn thấy người tới là Tả Phán Tình bất thình lình đến ôm chầm lấy bạn.

      “Phán Tình, tớ khó chịu quá.”

      “Thất Thất.” Phán Tình vỗ vỗ lưng , khuyên ngồi xuống. Trịnh Thất Muội sụt sịt mũi, nước mắt vốn ngừng chảy giờ lại lần nữa trào ra.

      “Phán Tình ——”

      “Cậu bình tỉnh chút nào.” Tả Phán Tình ngồi bên cạnh , lấy khăn bàn trà đưa cho Trịnh Thất Muội. bàn trà số khăn bị vo tròn hề ít. Vẻ mặt của có chút ngưng trọng, nhìn Trịnh Thất Muội: “Cậu khóc vì ta bao lâu rồi?”

      Trịnh Thất Muội nên lời, chỉ nức nở. Tả Phán Tình thở dài: “ ta muốn chia tay cậu khi nào?”

      “Tối qua.” tại Trịnh Thất Muội vẫn nghĩ chuyện này vô cùng khó tin, vì sao mà tình lại trở thành thế này: “Phán Tình, tớ ấy lắm, tại sao, tại sao tớ ấy vậy mà ấy vẫn chẳng cần tớ?”

      “Cậu bình tỉnh chút.” việc xảy ra như vậy, Tả Phán Tình biết phải gì. Chẳng qua: “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Ở trong điện thoại cậu chẳng ràng tí nào. Vì sao Đỗ Lợi Tân phải chia tay cậu? Các cậu phải tốt đẹp à?”

      cũng nhớ ràng lần trước cảnh cáo Đỗ Lợi Tân, cầu ta được tổn thương Trịnh Thất Muội, bằng khách sáo với ta.

      “Chẳng tốt gì cả.” Trịnh Thất Muội lắc đầu, tâm tình vẫn hơi xúc động, nhưng buộc mình tỉnh táo lại.

      tuần nữa là tới lễ Giáng Sinh. Ngày hôm qua tớ hỏi ấy muốn đâu mừng lễ. ấy chẳng thèm trả lời. Sau đó tớ lại hỏi ấy, ba mẹ tớ rất muốn gặp ấy. ấy vẫn im lặng, xem phim xong đưa tớ về nhà. hồi tiếp đó, ấy . ấy muốn chia tay tớ. ấy ấy chưa từng tớ, ấy còn thực xin lỗi, khuyên tớ tìm người đàn ông khác tốt hơn.”

      ta cậu?” Tả Phán Tình vẫn luôn cảm nhận được điều này nhưng khi nghe chính Trịnh Thất Muội , vẫn rất phẫn nộ: “Nếu cậu, tại sao ta lại muốn quen cậu?”

      ấy chỉ bởi vì đơn. Cho nên mới ——”

      đơn?” Tả Phán Tình đứng phắt dậy, vẻ mặt lập tức hết sức kích động: “ ta đơn có thể xúc phạm người phụ nữ khác hả? ta đơn là có thể khiến phụ nữ khác vì ta mà bị tổn thương? đơn? ta xem cậu là cái gì hả? Là công cụ giải quyết nỗi trống vắng này chắc? Hay tại ta tìm được mục tiêu mới nên ta mới bỏ rơi cậu? Chẳng cần cậu nữa đúng ?”

      Thái độ kích động của dọa tới Trịnh Thất Muội, mắt ngấn lệ, cầm khăn giấy trong tay, vẻ mặt có chút sờ sợ: “Phán Tình, cậu, cậu làm sao vậy?”

      “Xin lỗi. Tớ kích động quá.” Tả Phán Tình ngồi xuống, vô phương năng, nghĩ tới Cố Học Văn. đến với , có phải cũng bởi vì đơn?. Bởi thấy trống vắng nên mới lựa chọn ở bên ? Là như vậy sao?

      “Chẳng sao đâu.” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Tớ biết cậu bất bình thay tớ.”

      “Sau đó các cậu chia tay à?”

      .” Trịnh Thất Muội lắc đầu, lau nước mắt, cảm thấy hơi châm biếm: “Tớ chịu chia tay như vậy, cậu biết đấy, tớ rất ấy. Tớ rất nhiều lần muốn hiến thân cho ấy nhưng ấy luôn từ chối. Ngay lúc đó tớ nghĩ ấy căn bản có thể tớ, ai mà biết chuyện này quả nhiên đúng .”

      ta cậu?”

      “Ừ.” Trịnh Thất Muội cong cong khóe môi, gương mặt diễm lệ lần đầu tiên để lộ bất lực: “Tớ hỏi ấy, nếu ấy đơn, tớ có thể vẫn ở bên cạnh ấy. Tớ ngại việc ấy chỉ cần tớ để giết thời gian. Tớ nguyện ý chờ ấy. Nhưng ấy ——”

      Câu kế tiếp, Trịnh Thất Muội gần như chẳng thể cất lời. Tả Phán Tình vỗ vỗ tay , để bình tĩnh chút: “ ta cái gì?”

      ấy . ra ấy người phụ nữ khác. lâu rồi nhưng ấy vẫn luôn tưởng là có thể quên người phụ nữ ấy để đến với tớ. Nhưng thực tế ấy làm được. ấy thử, cố gắng nghĩ tới việc phải chấp nhận tớ. Tuy nhiên cuối cùng, ấy phát ấy thể. Tớ phải người phụ nữ ấy . ấy tớ. Trước kia thể, tại thể. Về sau càng thể.”

      “Cái gì?” Đỗ Lợi Tân có người phụ nữ khác à? Là ai?

      “Cậu xem, ấy quá tàn nhẫn với tớ. ấy ràng tớ, rồi lại cho tớ hy vọng biến tớ thành con ngốc.”

      “Nếu ta người phụ nữ kia, vì sao ta ở bên ta?”

      ấy là vì vài nguyên nhân đặc biệt nên người phụ nữ ấy chấp nhận ấy, vì thế ấy mực chờ đợi. ấy đến với tớ là do chờ đợi mệt mỏi. tại, ấy thấy mình còn có thể tiếp tục chờ thêm.”

      cách khác, ta người phụ nữ khác, còn bắt lấy cậu để giết thời gian. tại người ta trở lại, nên cậu mới bị cho ra rìa?”

      Tả Phán Tình hiểu. Đỗ Lợi Tân ơi Đỗ Lợi Tân. to gan. xem Trịnh Thất Muội là cái gì? xem những người phụ nữ chúng tôi là cái gì đây?

      Trịnh Thất Muội vì lời của Tả Phán Tình mà lại muốn khóc: “Đúng như vậy đấy. Trong cuộc tình trước, tớ như mặt tiền để gã đê tiện ấy khoe khoang. Với tình này, tớ thành công cụ để Đỗ Lợi Tân giải quyết nỗi buồn. Cậu tớ đây có thiệt nhiều công dụng quá ha?”

      Tả Phán Tình vỗ vỗ bả vai Trịnh Thất Muội, đột nhiên chẳng thế an ủi . Ngực như vừa bị đâm chọc đao, vết thương đau đớn.

      Cố Học Văn, cũng như thế sao? Lâm Thiên Y, bởi vì nguyên nhân nào đó hai người thể bên nhau. Sở dĩ cưới em là muốn biến em trở thành công cụ để tiêu khiển giết thời gian đơn?

      Cho nên tâm tâm niệm niệm quên được Lâm Thiên Y. Cho nên dịu dàng với ta, cho nên để ta ôm . trắng ra, người trong lòng ta, phải em, đúng ?

      “Phán Tình.” Trịnh Thất Muội hỉ mũi, biết mình nên gì: “Cậu xem người ấy là ai? Vì sao ấy phải như vậy?”

      Tả Phán Tình cũng chẳng biết Đỗ Lợi Tân ai và vì nguyên nhân nào mà người đó chưa tiếp nhận ta, ta mượn Trịnh Thất Muội để giết thời gian, mặc kệ kia là ai, Tả Phán Tình đều khinh bỉ hành vi của Đỗ Lợi Tân. Quả thực rất vô sỉ.

      “Tớ thực cam tâm. Thậm chí ngày hôm qua tớ còn hỏi ấy, người có xinh đẹp hơn tớ ? ấy , nhưng ấy cứ ta. Cậu xem, ấy có quá đáng ko?”

      “Thực quá đáng.” Tả Phán Tình và Trịnh Thất Muội chung mối thù. ([​IMG]) Ánh sáng trong đầu đột nhiên lóe lên, người của Đỗ Lợi Tân phải là Lâm Thiên Y chứ?

      Mặc dù rất hoang đường nhưng chuyện ấy hoàn toàn có thể xảy ra.

      Đỗ Lợi Tân Lâm Thiên Y, Cố Học Văn cũng Lâm Thiên Y. Mà Cố Học Văn kia, chẳng cần cũng biết rất nặng tình nghĩa huynh đệ, nếu phát Đỗ Lợi Tân và mình cùng Lâm Thiên Y, nhất định buông tay.

      Cho nên, Lâm Thiên Y mới bọn họ là vì bất đắc dĩ mới chia tay.

      —oOo—

      Hết chương 218

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 219: Lý do kết hôn


      Edit: Phong Vũ

      Beta: Wynnie

      Tả Phán Tình đứng bật dậy, cảm giác được suy nghĩ này của bản thân hoàn toàn có thể thành lập.

      “Phán Tình?” Trịnh Thất Muội lại lần nữa bị động tác của làm hết hồn, biết bị làm sao: “Cậu làm sao vậy?”

      Tả Phán Tình lắc đầu, tạm thời có cách nào những chuyện mình nghĩ trong lòng với Trịnh Thất Muội, chỉ là ——

      “Thất Thất, cậu nên quên Đỗ Lợi Tân .”

      “Phán Tình?” Trịnh Thất Muội bị giọng điệu nghiêm túc của tác động, nhìn vẻ chăm chú trong mắt : “Cậu, có phải cậu biết cái gì đó ?”

      “Tớ tạm thời chưa thể với cậu.” Tả Phán Tình thở dài: “Trước tiên cậu đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Tớ tìm đáp án. Đến lúc đó, tớ cho cậu biết.”

      muốn tìm Cố Học Văn hỏi ràng.

      “Phán Tình?”

      “Thất Thất.” Tả Phán Tình đưa hai tay ấn bả vai , đôi mắt trong veo nhuốm vài phần kiên định: “Bây giờ tớ mới biết, đàn ông đời này chẳng có ai đáng tin. Về sau chúng ta cần bọn đàn ông thúi này nữa. Chẳng có lấy người tốt đẹp.”

      “Phán Tình?” đột nhiên như vậy, khiến Trịnh Thất Muội thấy rất ký quái: “Cậu làm sao vậy? Cố Học Văn ức hiếp cậu hả? ấy cũng làm chuyện có lỗi với cậu đúng ?”

      có, có. Tớ chỉ là đột nhiên thấy cảm động mà bộc phát chút thôi.” Tả Phán Tình kéo khóe miệng cười cười: “Thất Thất. Chẳng phải cậu vẫn chưa ăn cơm sao? Chúng ta ăn chút gì trước . Cậu xem mắt cậu đỏ hết cả rồi.”

      “Tớ ăn vô.” Trịnh Thất Muội buồn bực đến cực điểm: “Cậu bảo tớ phải với ba mẹ thế nào đây? Ba mẹ tớ cứ tưởng là tớ quyết định xong hết cả rồi, vậy mà ngờ lại thành ra như vậy.”

      “Cậu cứ là tính cách hợp .” Tả Phán Tình kéo tay : “Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn cơm trước . Chốc nữa tớ hỏi Đỗ Lợi Tân rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”

      “Cậu cần đến hỏi đâu.” Trịnh Thất Muội thở dài, lúc này cũng bình tĩnh hơn: “Coi như tớ xui xẻo, biết nhìn người .”

      “Thất Thất?”

      thôi.” Trịnh Thất Muội cười cười: “Ăn cơm , tớ bây giờ cũng thấy đói bụng rồi.”

      “Ừ.” Tả Phán Tình nở nụ cười: “Tớ mời.”

      “Okie. Cậu trả . Hàng mới mấy ngày hôm trước nhập vào xong hết rồi. Cậu qua chọn vài món .”

      “Okie.” Tả Phán Tình nhìn thấy Trịnh Thất Muội mạnh mẽ giả vờ tươi cười, trong lòng cũng hiểu rất vẫn còn chưa hoàn toàn từ bỏ chuyện này. Là bạn tốt nhất của Trịnh Thất Muội, quyết định mình phải làm việc.

      Ở cùng Trịnh Thất Muội nửa ngày, mãi cho đến chạng vạng Tả Phán Tình mới về nhà.

      Điều khiến bất ngờ chính là, về đến nhà mà Cố Học Văn lại thấy đâu. Nếu nhớ lầm sáng hôm nay lúc Cố Học Văn tới đón , hình như có hôm nay có việc. Việc lớn nhất phải làm chính là ở bên ?

      Vậy giờ sao? làm sao?

      Nếu là trước đây, Tả Phán Tình nhất định nghĩ nhiều mà tin là có nhiệm vụ, nhưng sau khi bắt gặp chuyện diễn ra hồi sáng nay, đột nhiên cảm thấy Cố Học Văn nhất định là tìm Lâm Thiên Y rồi.

      Đứng ở ban công, nhìn lên bầu trời mây đen dày đặc. Gió thổi càng lúc càng mạnh, dự báo thời tiết đúng là sai, ngày mai quả nhiên thời tiết thay đổi.

      “Tả Phán Tình. Mày nhìn mày xem mày có còn là mày nữa hay ?”

      Lo được lo mất, nghĩ đông nghĩ tây như vậy, Tả Phán Tình có còn là mình ?

      Lắc đầu, buộc mình được suy nghĩ nữa, phải tỉnh táo lại, có lẽ tình phải như mình nghĩ, có lẽ kia chỉ là cùng ôm nhau xả giao thôi, có lẽ —

      Xoay người tiến vào trong bếp, tùy ý nấu bát mì cho mình nhưng lại ăn vô.

      “Mày chỉ có mình, mày được tùy tiện nữa.” Tự với mình như vậy, miễn cưỡng giải quyết sạch bát mì. Cổ họng bỗng nhiên trào lên cơn nhờn nhợn. chút nghĩ ngợi, lao vào toilet nôn hết toàn bộ bát mì vừa mới ăn.

      ổn mà.” Lau khô khóe miệng, ghé vào bên cạnh bồn cầu, Tả Phán Tình cảm nhận được cơn khó chịu cuộn trào trong dạ dày.

      “Em làm sao vậy?” Thân thể bị người ta ôm lấy, hoảng sợ, theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ . Chóp mũi mẫn cảm ngửi thấy mùi nước hoa rất nhạt. sửng sốt chút, trợn trừng mắt nhìn Cố Học Văn.

      về rồi đó hả?”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, ôm ra ngoài, nhìn vẻ tái nhợt chút huyết sắc mặt : “Ăn vô hả?”

      “Uh, dạ dày khó chịu quá.” Tả Phán Tình đem mặt tiến đến gần ngực hơn, cái loại mùi nước hoa rất nhạt đó vẫn còn. Sắc mặt càng thêm tái nhợt. Ánh mắt nhìn chằm chằm vòm ngực rộng lớn của Cố Học Văn ở trước mặt. cái nút áo thứ hai còn có sợi tóc màu hạt dẻ.

      Móng tay Tả Phán Tình bấm vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm sợi tóc kia. thỉnh thoảng cũng có uốn tóc, nhưng chưa bao giờ nhuộm. Trước sau đều là màu tóc đen.

      nhớ rất ràng, tóc Lâm Thiên Y đúng là nhuộm thành màu hạt dẻ khiến ta nhìn rất quyến rũ.

      Cố Học Văn ơi là Cố Học Văn. cũng làm… em thất vọng.

      “Còn muốn ăn cái gì ? làm cho em? Hay là nấu chút cháo nhé?” Cố Học Văn buông tay ra vào bếp, Tả Phán Tình lại kéo tay lại: “ cần.”

      đứng lên, nhìn chằm chằm vào mặt Cố Học Văn, lại lần nữa phát mình chưa từng hiểu người đàn ông này.

      cho em biết, Cố Học Văn, vì sao muốn kết hôn với em?”

      “Phán Tình?” Cố Học Văn vì sao hôm nay Tả Phán Tình có chút là lạ: “Em làm sao vậy?”

      cho em biết, vì sao lại muốn kết hôn với em?”

      Cố Học Văn im lặng, biết phải như thế nào.

      .” Tả Phán Tình cất cao giọng chút, khí thế có vài phần mạnh mẽ: “Cố Học Văn, vì sao muốn kết hôn với em? vẫn luôn trốn tránh câu hỏi này của em. Bây giờ chúng ta cũng có con rồi. thể cho em được vừa lòng sao? Vì sao lại muốn kết hôn với em?”

      khí trong phòng có vài phần trầm mặc. Cố Học Văn nhìn thấy Tả Phán Tình chưa từng có khí thế như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, lại biết phải gì.

      Vì sao cưới Tả Phán Tình?

      Nghiêm túc ngẫm lại, theo kế hoạch Cố Học Văn đặt ra cho đời mình trước ba mươi lăm tuổi có kế hoạch kết hôn. Sau đó Cố Học Mai lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mục tiêu của đời lại biến thành đưa Chu Thất Thành ra trước tòa công lý. Toàn bộ mục tiêu đều biến thành bắt cho bằng được Chu Thất Thành trả thù cho Hữu Thành.

      Sau đó, Tả Phán Tình lại bất ngờ xuất .

      dường như tràn đầy nhựa sống. Bị bắt vì cho là buôn bán ma túy nhưng hề khóc sướt mướt như những khác mà lúc nào cũng ầm ĩ với , chửi rủa .

      Lúc đó thấy này có chút thú vị. Sau đó phát ra là mình hiểu lầm phải thả ra, lại giống như mấy người đàn bà chanh chua tiếp tục tranh cãi ầm ĩ mà cá tính rời .

      Lần thứ hai gặp mặt ra biết Tả Phán Tình bị oan, nhưng mà chính là cố ý muốn xem này phản ứng như thế nào.

      Chỉ là ai ngờ lại chọc phải mèo hoang bé bỏng. cắn , đạp , thậm chí còn muốn tuyệt đường con cái của . Quả thực đúng là người đàn bà chanh chua.

      Dường như rất có gan. Cho dù là ở vào tình huống nào, ràng bị giam ngày, mà vẫn còn có dũng khí giằng co với . Điều này khiến lại lần nữa kính trọng vài phần.

      Lúc rời , là cố ý, biết gọi điện thoại đến cục cảnh sát khiếu nại nên chuyển điện thoại sang di động của .

      Sau đó khỏi, cũng muốn tiễn. Lúc này, cũng hề khóc, từ đầu tới cuối chỉ phẫn nộ. Tức giận. Sau đó ngừng cùng phân cao thấp. Lúc đó nghĩ, này thực thú vị.

      Cũng ngờ, lại là con cấp dưới trước kia của ba . Trần Tĩnh Như còn sắp xếp cho bọn họ xem mặt. Lúc gặp nhau ở ngoài hành lang phòng trà kia, trong lòng nghĩ, nếu ba mẹ muốn xem mặt, kéo luôn này qua đó cho đủ số.

      Chỉ là đợi kịp hành động, Tả Phán Tình giành trước bước. lôi vào phòng, vô cùng kích động : “Đây là bạn trai con.”

      khắc đó, Cố Học Văn bị hù cho khiếp sợ rồi, tuy là chỉ có chút. Rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

      Nhưng trong lòng lại bắt đầu chờ mong. Nếu ở cùng như vậy cả đời, nhất định nhàm chán.

      dường như vĩnh viễn đều mang đến cho những điều ngạc nhiên vui mừng. Nhìn thấy sắc mặt thường thường thay đổi, cảm thấy rất thú vị, đó là lần đầu tiên có cảm giác đó với .

      Để xem thay đổi sắc mặt mà thậm chí còn cố ý trêu . Nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến mặt đỏ tía tai lại thấy vô cùng đáng .

      ấy. Con cưới.” Câu đó vừa ra, tuyệt đối kinh ngạc. Thân phận đặc biệt, nên cần người vợ phải kiên cường chút.

      Môn đăng hộ đối với cũng là vấn đề. Chỉ là có cảm giác, nếu có chuyện gì. Tả Phán Tình vẫn có thể tự tạo ra được niềm vui cho mình. phải cái loại phụ nữ lúc nào cũng cần đàn ông canh giữ ở bên cạnh.

      Về phần bản thân , cũng có thể tự lo cho mình rất tốt. như vậy, cần phải đặt quá nhiều tâm tư ở người . Chuyện này với , là lựa chọn tốt nhất.

      Cho nên đồng ý hôn , quyết định kết hôn với Tả Phán Tình.

      Tất cả những chuyện sau đó, đều thuận lý thành chương. Tả Chính Cương chỉ mong đem Tả Phán Tình gả cho . Hơn nữa ba mẹ cũng rất chờ mong, nên hôn này tiến hành hoàn toàn cần nghe ý kiến của hai người trẻ tuổi bọn họ.

      Mà lý do cuối cùng khiến Tả Phán Tình thể gả cho là, Tả Chính Chương nhất thời suy nghĩ sáng suốt nghe người ta giựt giây, đem nhà cầm cố để làm ăn buôn bán, ngờ làm ăn thất bại. Người kia bỏ chạy. Ngân hàng tìm tới cửa đòi tịch thu nhà.

      Sau đó vừa vặn Cố Chí Cường đến thành phố C, tình đơn giản như vậy muốn xử lý với ông mà chỉ là việc rất .

      Tất cả những chuyện này, Tả Phán Tình ngay từ đầu cũng biết. Sau đó mới biết, cái nhà vẫn ở, cùng với gia đình , thiếu chút nữa là còn.

      Tả gia nợ Cố gia ân tình lớn như vậy, Tả Phán Tình muốn trốn cũng thể trốn. Lui thể lui, cuối cùng có cách nào khác, chỉ có thể đồng ý cái việc hôn này.

      Tuy rằng đồng ý, cũng ngờ phát sinh màn ở quán bar kia.

      Cố Học Văn nghĩ muốn giải thích với Tả Phán Tình, chỉ là đợi giải thích ràng, Tả Phán Tình lại tự mình đào hôn.

      May mà Cố Học Văn có chuẩn bị trước, biết Tả Phán Tình đào hôn nên bảo Cường Tử dẫn người bắt lại.

      tình sau đó liền đơn giản. Mặc kệ Tả Phán Tình có tình nguyện như thế nào, cuối cùng vẫn là gả cho mình. Đây là cuộc hôn nhân cả hai đều thương nhau.

      Cố Học Văn biết, cho nên, chỉ tự cố gắng, muốn cho quan hệ của hai người trở nên giống những cặp vợ chồng bình thường khác.

      Mặc dù trong đó cũng có chút khó khăn, nhưng sau đó quan hệ của hai người càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng giống đôi vợ chồng bình thường.

      tại, Tả Phán Tình nhìn , vẻ mặt cố chấp hỏi , vì sao muốn kết hôn với .

      lại cách nào đem cái đáp án kia ra miệng.

      Nguyên nhân vì sao cưới ư? Bởi vì đủ kiên cường, đủ độc lập, cho dù , cũng có thể sống rất tốt ư

      Bởi vì ngoan ngoãn ở bên ? . tin Tả Phán Tình chịu chấp nhận lý do như vậy.

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình bước về phía trước từng bước, cảm giác bụng ỉ truyền đến cơn đau. Là bụng? Hay là trái tim?

      ra cũng phân được, chỉ cảm thấy đau: “Em muốn có đáp án mà khó như vậy sao?”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn nhìn thấy sắc mặt càng thêm tái nhợt: “Em vẫn chưa ăn gì. làm chút đồ cho em ăn.”

      “Em ăn vô.” Tả Phán Tình lắc đầu, cơn buồn nôn trong cổ họng càng lúc càng ràng. cảm thấy châm chọc: “Bây giờ em chỉ cần cho em biết, vì sao lại cưới em.”

      Cố Học Văn trầm mặc sau lúc lâu, cuối cùng nhìn chằm chằm mặt Tả Phán Tình nhàng mở miệng: “ thích em.”

      thích em.”

      quả thích , điểm này, cần hoài nghi.

      Ba chữ rất đơn giản, lại có thể biểu đạt ra vô số ý tứ.

      Tôi thích ba, thích mẹ, thích hoa, thích cây cỏ. Thích con chó nhà bên cạnh.

      Chỉ là thích. phải .

      Tả Phán Tình muốn cười, cũng bật cười. gương mặt tái nhợt đột nhiên nở nụ cười, nụ cười đó làm cho người ta đau lòng.

      Cười đến tuyệt vọng, cười đến réo rắt thảm thiết, cười đến châm chọc.

      Cố Học Văn thích nhìn khuôn mặt Tả Phán Tình tươi cười, nhưng lại thích khuôn mặt tươi cười lúc này của .

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn bước về phía trước, từng bước đến gần , muốn cái gì đó nhưng Tả Phán Tình đột nhiên giơ tay lên, trừng mắt với Cố Học Văn.

      thích em, cho nên cưới em. Là như thế sao?”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, muốn cái gì đó Tả Phán Tình lại thu hồi nụ cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      “Cố Học Văn, biết ? Trịnh Thất Muội, cậu ấy là bạn tốt nhất của em.”

      “. . . . . .” Sao đột nhiên lại kéo Trịnh Thất Muội vào rồi: “ ấy làm sao?”

      Sáng nay gọi điện thoại hình như có nghe cái gì mà bị đá? Trịnh Thất Muội thất tình sao?

      “Bạn tốt của . Đỗ Lợi Tân đá Thất Thất.” Tả Phán Tình thử làm cho mình bình tỉnh chút để chuyện này, thực tế, quả rất nguội lạnh.

      “Đỗ Lợi Tân?” Cùng với Trịnh Thất Muội? phải đâu? Trong mắt Cố Học Văn có tia thể tin được.

      mặt Tả Phán Tình chút biểu tình cũng có. nhìn chằm chằm thẳng tắp vào mặt Cố Học Văn, giọng lạnh như băng: “Người bạn tốt kia của , ta bởi vì đơn mới quen Thất Thất. tại ta đơn cho nên, cần Thất Thất nữa.”

      “Cố Học Văn, đàn ông các có phải đều như vậy ? Đều ích kỷ, tàn nhẫn, xem phụ nữ là con người đúng ?”

      “Phán Tình, em bình tỉnh chút, chuyện này cũng biết.” Cố Học Văn vài ngày chưa liên hệ với Đỗ Lợi Tân. Tất nhiên có khả năng biết quan hệ giữa ta và Trịnh Thất Muội.

      đương nhiên biết.” Tả Phán Tình nhìn Cố Học Văn: “Nhưng mà ta là em tốt của phải sao? ta có thể vì mà làm mọi chuyện, ta e là cũng vậy thôi?”

      “Phán Tình?” ấy rốt cuộc muốn cái gì?

      “Người Đỗ Lợi Tân là Lâm Thiên Y.”

      Tả Phán Tình vươn tay chỉ thẳng vào trái tim Cố Học Văn, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt , đột nhiên bật cười: “Bởi vì phát ra chuyện này, cho nên mới chia Lâm Thiên Y. Bởi vì muốn đem Lâm Thiên Y tặng cho ta. Đây là nguyên nhân và Lâm Thiên Y chia tay. Đúng ?”

      Cho nên, mới nhớ mãi quên. Cho nên mới lấy nhớ để quên. Đúng ?

      —oOo—

      Hết chương 219

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 220: Nguyên nhân chia tay


      Edit: Phong Vũ

      Beta: Wynnie

      Trong mắt Cố Học Văn tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhìn gương mặt Tả Phán Tình, quả thực thể tin được điều mình nghe là cái gì.

      “Em, em bậy bạ gì đó?” Đỗ Lợi Tân Lâm Thiên Y? Trời ạ, sao có thể?

      bậy?” Tả Phán Tình chỉ muốn cười: “Là bậy sao?”

      Thu tay lại, ngửa đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Cố Học Văn, vẻ khiếp sợ trong mắt bị nhìn thành cam chịu.

      “Nếu phải, cho em biết, vì sao lại chia tay với Lâm Thiên Y?” Hơn nữa lại tình nguyện như vậy, đến bây giờ còn nhớ mãi quên, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng?

      “. . . . . .” Cố Học Văn ngờ Tả Phán Tình rối rắm vòng lại quay trở lại vấn đề này, mi tâm khẽ nhíu lại, vẻ cương nghị mặt lên tia tối tăm: “ phải rồi sao. ấy đồng ý chuyện tham gia quân ngũ, cũng đồng ý chuyện đến thành phố C, cho nên ——”

      “Cố Học Văn.”

      Giọng của Tả Phán Tình gần như là rống giận. Trừng mắt nhìn mặt , hận thể ở người chọc ra cái lỗ. nút áo trước ngực còn có sợi tóc. Lúc nhìn vào lại thấy chói mắt.

      Hít sâu, cố gắng áp chế nội tâm phẫn nộ, buộc mình phải bình tĩnh: “ thấy gạt em vui lắm phải ?”

      “Phán Tình?” cơn tức giận của từ đâu mà đến, Cố Học Văn nhàng nhíu mày: “Em làm sao vậy?”

      ta như vậy, lại bởi vì phản đối mà chia tay với sao? thực coi em là đồ ngốc sao?”

      Cố Học Văn im lặng, nhất thời tìm ra phải cái gì. Tả Phán Tình cười yếu ớt, chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu, buồn bực đến nỗi gần như hít thở thông.

      Đỗ Lợi Tân thích là ta đúng ? biết, cho nên khó xử. Giữa tình nghĩa em và tình cảm trai , chọn tình nghĩa em, cho nên mới chia tay với Lâm Thiên Y. Đúng chứ? Là như vậy đúng chứ?”.

      xong lời cuối cùng, gần như là rống lên.

      khí lặng im hồi, Cố Học Văn trầm mặc, Tả Phán Tình cũng mất ít sức lực. Ánh mắt hai người giao nhau giữa trung, bên là bất đắc dĩ, bên lạnh như băng.

      Bất đắc dĩ chính là Cố Học Văn, biết vì sao Tả Phán Tình đột nhiên lại muốn chuyện về Lâm Thiên Y.

      Lạnh như băng là Tả Phán Tình, cảm thấy mình rất đần, rất ngốc. ràng biết đàn ông thể tin, ràng biết đây chỉ là cuộc hôn nhân danh nghĩa, vì sao còn muốn ôm hy vọng với Cố Học Văn?

      Vì sao phải để ý , thích , thậm chí ——

      Phải, nếu đủ thành thực, nếu đủ thẳng thắn, với Cố Học Văn, lúc bọn họ kết hôn được gần nửa năm . Người đàn ông lại đối với làm nhiều ít, chung đụng ít mà xa cách nhiều.

      dịu dàng như Kỷ Vân Triển cũng hiểu như Kỷ Vân Triển. Thậm chí có đôi khi còn rất thô bạo, rất hờ hững. Chưa bao giờ chịu nhường . Mỗi lần làm nhiệm vụ là đến mấy ngày về, mà hễ về đến là lại XXOO.

      ghét cuộc sống như vậy. Cuộc hôn nhân mà khao khát và mong ước phải như thế.

      Nhưng lại biết từ khi nào bắt đầu để ý đến Cố Học Văn, có lẽ là bởi vì ly sữa sáng sớm hâm nóng cho , có lẽ là bởi vì lần trước quỳ xuống trước mặt ba mẹ ,

      Có lẽ là những lúc khác lơ đãng thể ra quan tâm của đối với tồn tại của .

      Dù sao vào lúc phát ra, trong lòng chưa hiểu sao có thêm người. cứ lo lắng cho , nghĩ đến . Muốn vì trả giá chút gì đó, làm cái gì đó.

      Cặp khuy cài tay áo kia, chính là minh chứng tốt nhất, hai người tay trong tay cùng nhau hết cuộc đời này. Cùng như gìn giữ cuộc hôn nhân này tốt.

      là chồng , là đàn ông đầu tiên của , cũng là người đàn ông . Lúc Kỷ Vân Triển xuất , có do dự, có rối rắm. Nhưng bản chất truyền thống trong xương tủy khiến thể phản bội hôn nhân, còn nguyên nhân sâu xa hơn chính là vì ở trong lòng bắt đầu để ý đến Cố Học Văn.

      Cho nên, hy vọng cũng có thể thẳng thắn thành khẩn với , trung thành với hôn nhân.

      Nhưng tại, rốt cục hiểu được. Có số thứ cho dù trả giá cũng nhất định có được hồi báo. Có số người cho dù bạn có như thế nào, trái tim ta cũng thuộc về bạn.

      Trong lòng buồn bực khó chịu nhưng nhiều hơn chính là bất lực. thế giới này, thực cho dù bạn có cố gắng như thế nào, cũng thể có được mọi thứ.

      phải.”

      thấp giọng ra hai chữ, giống như là trả lời câu hỏi của , ánh mắt lại lần nữa đối diện với Cố Học Văn, cũng nhìn .

      phải.” Cố Học Văn thở dài: “ phải nguyên nhân đó.”

      Nhìn thấy vẻ tin trong mắt Tả Phán Tình, mắt toát ra vài phần bất đắc dĩ: “ quả rất xem trọng em. Mấy người Đỗ Lợi Tân và Tống Thần Vân từ đến lớn cùng lớn lên. Thân như em ruột thịt. Nhưng mà, tuyệt đối vì coi trọng tình em mà từ bỏ của mình, nhất định .”

      Tả Phán Tình im lặng, ngoài cửa sổ sắc trời hoàn toàn sập xuống, bắt đầu cảm thấy có chút lạnh, phải nguyên nhân này, là nguyên nhân gì?

      Trừng mắt nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt của mang theo đề phòng, còn có thất vọng. nhìn mặt , chờ vì sao chia tay với Lâm Thiên Y.

      Vẻ mặt Cố Học Văn có chút xấu hổ, nhìn thấy hai tay Tả Phán Tình khoanh ở trước ngực, xoay người mở đèn trong phòng khách, cũng mở luôn điều hòa. đến trước mặt Tả Phán Tình vươn tay muốn ôm , lại bị tránh , lui nhanh về phía sau.

      “Cố Học Văn, , em chờ nghe.”

      rất cố chấp, ngoan cố, Cố Học Văn biết, lúc này lại cảm thấy hình như còn cố chấp hơn. ngồi xuống sô pha, trong khoảng thời gian ngắn biết phải mở miệng như thế nào.

      Thời gian trở lại hơn ba năm trước.

      Lúc Cố Học Mai quen Lương Hữu Thành, cũng quen Lâm Thiên Y. Sau khi Lương Hữu Thành và Cố Học mai quyết định ngày cưới Lâm Thiên Y cũng muốn kết hôn.

      Lâm gia cũng thúc giục vài lần, Cố Học Văn tuy có phản đối, cũng có đồng ý.

      Cố Học Văn thấy mình còn trẻ, cần vội vã kết hôn, vẫn thấy đến ba mươi lăm tuổi mới thích hợp để kết hôn.

      Còn Lâm Thiên Y lại rất vội, tốt nghiệp đại học là muốn kết hôn ngay với Cố Học Văn để có thể ở bên Cố Học Văn. đặc biệt thích dính lấy . Chỉ cần Cố Học Văn đến lúc là liền cơ bản dính lấy buông.

      Lúc đó tuy rằng Cố Học Văn cảm thấy Lâm Thiên Y quấn lấy quá mức, nhưng thời điểm đó vốn cũng là chung đụng ít mà xa cách nhiều, cho nên cũng có thể thông cảm, đối với Lâm Thiên Y coi như là bao dung.

      Mãi đến khi Cố Học Mai và Lương Hữu Thành gặp chuyện may.

      Ngày đó, tâm thần Cố Học Văn cứ yên. Cố Học Mai và Lương Hữu Thành sáng sớm phải ra ngoài chọn đồ cưới, muốn theo, nhưng Lâm Thiên Y lại cho.

      , hiếm khi trở về, lại muốn theo chị và rể, vậy người bạn như đây là cái gì?

      Cố Học Văn bất đắc dĩ, đành phải cũng dạo phố. Sau đó, điện thoại kêu lần. Là Cố Học Mai gọi tới, kêu chút rồi tắt, đợi Cố Học Văn gọi lại. Lâm Thiên Y lấy điện thoại của .

      làm gì vậy? Chị gọi điện thoại là chạy qua đó, vậy em sao?”

      “Đừng ầm ĩ, chị ấy có thể có việc.” Bằng gọi điện cho làm gì?

      “Chị ấy có thể có chuyện gì chứ?” Nhìn xem Lương hữu Thành người ta đối với chị ấy cưng chiều biết bao nhiêu, còn Cố Học Văn chưa bao giờ chịu nhường mình chút. Lâm Thiên Y chu miệng, vô cùng vui: “Chắc chỉ là bảo hỗ trợ nhìn xem ai đẹp hơn thôi chứ gì? Rốt cuộc là chị ấy kết hôn hay là kết hôn vậy?”

      “Thiên Y, đừng làm ầm lên nữa, đưa điện thoại cho .”

      Cố Học Văn bảo trả điện thoại lại cho mình, nhưng chịu.

      “Hôm nay cho cùng người khác, chỉ có thể với em.” Cũng xem phản ứng của Học Văn, Lâm Thiên Y cầm điện thoại ở trước cửa công ty bách hóa chạy mất.

      Cố Học Văn bất đắc dĩ, đành phải đuổi theo, cũng ngờ Lâm Thiên Y chạy quá nhanh, chiếc xe thiếu chút nữa đụng phải , Cố Học Văn nhanh tay lẹ mắt kéo vào ven đường.

      “Em làm cái gì vậy?” Muốn phát giận cũng phải chú ý an toàn chứ.

      “Em, em ——”

      Hu hu tiếng, Lâm Thiên Y sợ hãi, khóc òa. Dáng vẻ kinh hoàng chưa bình tĩnh lại khiến Cố Học Văn yên lòng, đành phải đưa về nhà. Lại ở Lâm gia cùng cả buổi. Mãi đến im lặng, có việc gì nữa mới rời .

      Chờ đến khi Cố Học Văn về nhà mới biết được Cố Học Mai xảy ra chuyện, muốn đưa đến bệnh viện, còn Lương Hữu Thành vì cứu Học Mai tử vong.

      Sấm sét ngang trời. dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, đứng ở trong hành lang bệnh viện, cầm lấy tay Trần Tĩnh Như: “Vì sao, vì sao gọi điện thoại cho con biết?”

      “Con tắt điện thoại.” Trần Tĩnh Như cũng ngờ, trong vòng ngày, tình lại biến thành như vậy. con bà thương nhất xảy ra chuyện. Mà đứa con rể bà thấy ưng ý nhất, người xuất sắc như vậy, tuổi còn trẻ như vậy còn là còn.

      Lời của Trần Tĩnh Như khiến kinh ngạc, lấy di động ra, tắt máy. Hóa ra lúc đưa Lâm Thiên Y về nhà, vì muốn để cho người khác quấy rầy bọn họ hẹn hò mà tự tiện quyết định tắt điện thoại của .

      Cố Học Văn thể chấp nhận kết quả này, người đội trưởng cũng là chiến hữu tốt nhất, đối xử với mình chân thành nhất rồi, chị mình từ nay về sau chỉ có thể ngồi ở xe lăn.

      Mà tất cả chuyện này, đều là bởi vì có kịp thời chạy tới mà thành?

      thể tha thứ cho mình, cũng cách nào chấp nhận việc Lâm Thiên Y làm. Cho dù sai, cho dù cũng là người bị hại, Cố Học Văn vẫn thể chấp nhận.

      “Chúng ta chia tay .” Lúc bác sĩ tuyên bố Cố Học Mai nửa đời sau phải sống xe lăn, Cố Học Văn rời khỏi bệnh viện tìm tới Lâm Thiên Y.

      , em muốn.” Lâm Thiên Y vẻ mặt đầm đìa nước mắt: “Em biết chị ấy xảy ra chuyện mà. Cũng phải em cố ý, em chỉ là muốn ai quấy rầy em với hẹn hò thôi, như vậy cũng sai sao? Cố Học Văn, đừng đối xử tàn nhẫn với em quá như vậy.”

      “Em có sai.” Cố Học Văn đứng thẳng lưng: “Sai chính là . Thiên Y, chúng ta hợp.”

      “Sao là hợp?” Lâm Thiên Y thể chấp nhận, Cố Học Văn lại vì nguyên nhân như vậy mà chia tay mình: “ đừng chia tay em, em hứa với , về sau em cố gắng, em can thiệp vào chuyện của nữa. Em cũng tắt điện thoại của nữa. Em xin , đừng chia tay em.”

      xin lỗi.” Cố Học Văn thể tiếp tục chấp nhận Lâm Thiên Y, cũng có cách nào đối mặt với Cố Học Mai. Nếu phải vì , có lẽ chân Cố Học Mai có việc gì.

      “Cố Học Văn, thể đối xử với em như vậy, chuyện này em cũng là người bị hại vậy, em có sai.”

      Lâm Thiên Y ôm chặt , làm thế nào cũng chịu buông tay. Nếu Cố Học Văn cứu , có lẽ bị xe đâm chết. làm sao có thể chấp nhận lý do chia tay như vậy?

      , sai chính là .” Trong cuộc sống sau này, phải làm sao đối mặt với Cố Học Mai? người em chỉ vì hẹn hò đương mà để ý đến chị em?

      Nỗi đau trong lòng càng gay gắt hơn, Cố Học Văn có cách nào tưởng tượng được, cũng có cách nào tiếp tục chấp nhận Lâm Thiên Y, bởi vì đối mặt chính là nhắc nhở chính mình, là vì bạn mà xem chị mình, khiến chị ấy gặp chuyện may như thế nào.

      “Cố Học Văn.” Lâm Thiên Y cầm lấy vạt áo , vẻ mặt đầy nước mắt: “Đừng tàn nhẫn như vậy. Em có sai mà? Sao có thể đối với em như vậy? Em mà. Em chẳng lẽ là sai sao?”

      , em có sai, người sai là .”

      Cố Học Văn vô cùng bình tĩnh kéo ra, vẻ mặt bình tĩnh: “Thiên Y, xin lỗi, có cách nào chấp nhận. nghĩ về sau cũng quên được. Học Mai thể đứng, phải chịu trách nhiệm. có cách nào đối mặt với Học Mai. càng có cách nào để đối mặt với Lương Hữu Thành ra . xin lỗi.”

      Ba mẹ Lương Hữu Thành đặc biệt từ tỉnh khác tới. Cố Học Văn còn cả mọi người trong Cố gia chờ hai ông bà Lương gia đến trách phạt. Cho dù là mắng bọn họ chút cũng được.

      Nhưng hai ông bà Lương gia hề làm gì, họ chỉ tới đón tro cốt Lương Hữu Thành về nhà. Lương Hữu Thành được truy phong làm liệt sĩ. Trong đơn vị cấp cho khoản tiền bồi thường. Hai ông bà Lương gia đồng cũng muốn nhận, bảo bọn họ đem tiền quyên góp, đối với việc Lương Hữu Thành là vì cứu Cố Học Mai mà chết, câu trách cứ cũng có. Chỉ đây là số mệnh. Bình tĩnh tiếp nhận .

      “Ngày đưa thằng bé vào nhập ngũ, chúng tôi chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Hôm nay nó có thể như vậy, chúng tôi đều rất tự hào. .”

      “Nên vậy. Làm người đàn ông, ngay cả người con của mình cũng bảo vệ được xứng là đàn ông. Lại càng xứng là quân nhân.”

      Từng lời ba mẹ Lương gia cứ như lưỡi dao cắt vào người Cố Học Văn. Nếu phải vì , nếu có thể đến sớm chút, có lẽ Lương Hữu Thành chết.

      thể tha thứ cho mình, thề, nhất định phải dùng chính cố gắng của mình, tự tay bắt Chu Thất Thành ra quy án, trả thù cho lương Hữu Thành và chị.

      Mặc kệ Lâm Thiên Y khóc như thế nào, ầm ĩ như thế nào. vẫn hạ quyết tâm phải chia tay Lâm Thiên Y. Biết sào huyệt Chu Thất Thành ở thành phố C, chủ động xin chuyển công tác đến thành phố C, thể làm trung tá cũng sao, chỉ có thể làm đại đội trưởng cũng sao, chỉ cần có thể tống gã đó vào ngục, chỉ cần cho ta tiếp tục hại người, chỉ cần có thể trả thù cho Cố Học Mai và Lương Hữu Thành, thậm chí có thể trả giá bằng cả sinh mệnh.

      còn nhớ , ngày đến thành phố C, Lâm Thiên Y đến sân bay tiễn .

      : “ giận em, vui, em đều hiểu. Chúng ta nhau. Em có thể chờ . Cho dù là năm, hay là hai năm. Cố Học Văn. Em vẫn chờ . Em , em có thể chờ quên chuyện này. Chuyện này căn bản phải là lỗi của chúng ta. phải lỗi của , cũng phải lỗi của em. Là số mệnh trêu đùa. Học Văn. Em chờ .”

      “Đừng chờ ta. Chúng ta còn khả năng nữa rồi.” Cố Học Văn bình tĩnh kéo tay ra, ở sân bay Bắc Đô quay đầu lại, vào cửa đăng ký.

      “Cố Học Văn, em vẫn chờ .”

      vẫn chờ . Đối với Lâm Thiên Y mà , thể chấp nhận lý do chia tay như vậy. Trái tim rất đau rất tổn thương.

      cũng hiểu Cố Học Văn áy náy với Cố Học Mai, áy này với Lương Hữu Thành. Chuyện này cần thời gian để dần phai vết. sẵn sàng chờ, chờ Cố Học Văn chấp nhận.

      Nhưng ngờ, ra nước ngoài ba năm, lúc trở về lại nghe tin Cố Học Văn kết hôn.

      . . .
      Lúc Cố Học Văn những lời này, như là chuyện của người khác vậy, ngữ điệu rất bình tĩnh. Nhưng chỉ có trong lòng biết, nội tâm kích động nhường nào.

      Chu Thất Thành bị bắt và tuyên án tử hình. vì Lương Hữu Thành báo thù, cũng vì đôi chân của Cố Học Mai báo thù.

      Nhưng Lương Hữu Thành thể sống lại, còn Cố Học Mai, vẫn cố chấp cho là chị ấy hại chết Lương Hữu Thành, chịu chấp nhận trị liệu, hạ quyết tâm phải ở xe lăn cả đời.

      Ngẩng đầu, trong đôi mắt thâm thúy của có vài phần bất đắc dĩ, nhìn gương mặt Tả Phán Tình: “Điều em muốn biết chính là vậy đó. với ấy, chia tay, cũng thể ở bên nhau nữa.”

      lý do chia tay, cũng giải thích giữa hai người có khả năng ở bên nhau nữa, Tả Phán Tình phải nên yên tâm, nên vừa lòng. Song có, lại chỉ cảm thấy lạnh, ràng trong phòng khách mở điều hòa, nhưng lòng của lại ấm áp nỗi, cơn lạnh thấu xương theo lòng bàn chân lên vào trái tim, rồi theo ngực tràn ra toàn thân.

      Trách được, Lâm Thiên Y nhớ mãi quên, trách được lưu luyến rời. Hóa ra lý do chia tay lúc trước, bất đắc dĩ như thế?

      Bởi vì phải lỗi người khác mà phải chịu trừng phạt, nếu đổi là Lâm Thiên Y, chỉ sợ cũng cam tâm, chỉ sợ cũng chịu buông tay?

      “Phán Tình?” Cố Học Văn đứng lên, muốn kéo vào trong lòng mình, Tả Phán Tình đột nhiên giơ tay, vẻ mặt đề phòng nhìn : “ còn ta ?”

      .” Cố Học Văn trả lời rất nhanh, chớp cả mắt, nhìn ra được hôm nay tâm tình Tả Phán Tình khó chịu.

      ? Vậy còn em?” Tả Phán Tình cắn môi, ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, sắc tái nhợt gương mặt trắng nõn vẫn chưa tan, thoạt nhìn có chút gầy yếu: “ cho em biết. Cố Học Văn, em ?”

      , còn sao? Ở trong lòng , có thể có chút để ý đến ? Cho dù chỉ có chút thôi?

      thích em.” Vừa rồi muốn rồi mà. Vươn tay muốn đỡ tay : “Phán Tình em bình tĩnh chút, chúng ta là vợ chồng, rồi phản bội em, cùng Lâm Thiên Y qua rồi.”

      “Chỉ là thích, phải , đúng ?” Đẩy bàn tay vươn tới, mặt kháng cự rất ràng: “Cố Học Văn. em.”

      ——” em, hai chữ sau, Cố Học Văn lại nên lời. Trước kia quen Lâm Thiên Y lâu như vậy, cho dù là lúc tình cảm sâu sắc nhất, cũng chưa từng câu đó.

      Dù sao vẫn thấy người đàn ông mà những lời này đúng là lạ.

      Tả Phán Tình hiểu, hiểu. đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng lộ ra tia cười yếu ớt, nhìn : “Em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi.”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn vội vàng, bắt lấy tay : “Em vẫn chưa ăn gì, có muốn ăn chút gì ?”

      cần, em đói.” đói, hơn nữa lúc này tin chắc mình cũng ăn vô.

      Tả Phán Tình nhìn , ánh mắt nhìn thấy cái nút áo trước ngực , gió điều hòa thổi ở mặt, ấm áp, có hơi khô. Sợi tóc dính đó biết rớt ra từ lúc nào rồi.

      Là khi nào có quan hệ gì chứ? Người ở đây, trái tim lại ở nơi này.

      Chia tay bất đắc dĩ như vậy, Cố Học Văn là người đàn ông rất có ý thức trách nhiệm. Điểm này, vẫn biết, nếu bởi vì nguyên nhân khiến Cố Học Mai gặp chuyện may, nghĩ đến áy náy cả đời.

      Cho nên nếu thể chấp nhận Lâm Thiên Y, cũng ở bên Lâm Thiên Y.

      Nhưng càng là như vậy, càng khó thoát ra, trách nhiệm và cảm tình. Bên nào khinh? Bên nào trọng?

      Đối với Cố Học Văn mà , chỉ sợ là trách nhiệm quá nặng rồi?

      “Phán Tình. Em đừng như vậy.” phải thấy được mặt vui, Cố Học Văn ôm chặt , cảm thấy chút kháng cự: “ với Lâm Thiên Y qua rồi. Em tin , được ?”

      —oOo—

      Hết chương 220

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 221: Cho biến thành thái giám


      Edit: Jade

      Beta: Phong Vũ

      “Phải ?” Tả Phán Tình cười cười, vươn tay đẩy , nhìn vào mặt : “ cho em biết, hôm nay sau khi đưa em đến chỗ cửa tiệm của Thất Thất, đâu? Ăn cơm ở đâu, làm gì?”

      “. . . . . .” Cố Học Văn sửng sốt chút, nhìn gương mặt Tả Phán Tình đầy nghi ngờ và tức giận: “Phán Tình?”

      “Em có nên tin ?” Tả Phán Tình nhìn chằm chằm Cố Học Văn, những gì muốn nên ràng hết lần.

      Vươn tay chỉ vào ngực của Cố Học Văn, gương mặt lạnh như băng biến thành tức giận. Giọng vô cùng châm biếm: “ cho em biết, hôm nay sau khi đưa em đến tiệm Thất Thất đâu?”

      Cố Học Văn thoáng sửng sốt, Tả Phán Tình vẫn dừng động tác tay, đầu ngón tay có đau, nhưng mà đau lòng nhiều hơn: “ , còn nữa hồi sáng, sao Lâm Thiên Y lại đến bệnh viện? ta ở bãi cỏ vừa kéo vừa ôm là ý gì chứ? . cho ràng”

      “Phán Tình?” Em thấy bọn ? Tim Cố Học Văn đập có chút nhanh và loạn nhịp.

      “Bất ngờ lắm hả? Tưởng em thể thấy sao?” Tả Phán Tình cười yếu ớt, đầu ngón tay chỉ thẳng trước ngực , vẻ mặt phẫn nộ: “Cố Học Văn, xem em cái gì? coi em là con ngốc phải ? Trong lòng ràng còn nhớ ta, trong lòng ràng còn có ta. căn bản là còn ta.”

      có.” Cố Học Văn cầm lấy tay , vẻ mặt kiên định: “ ấy.”

      “Vậy giải thích xem chuyện sáng hôm nay, còn buổi chiều nữa.” Sau lưng gặp người con khác, cái này gọi là ?

      có thể giải thích.” Cố Học Văn lần đầu tiên thấy bộ dạng Tả Phán Tình chịu bỏ qua như thế này: “ có thể giải thích.”

      “Tốt, giải thích . Em nghe.” Tả Phán Tình nhìn cầm lấy tay mình, cũng rút về, chờ ràng.

      ấy phải , đến gặp để lời từ biệt.” thực tế đúng là Lâm Thiên Y chưa từ bỏ ý định, còn khuyên ta rời .

      lời từ biệt mà phải lôi lôi kéo kéo? Còn ôm ôm ấp ấp nữa chứ?”

      ấy——” Mấy ngày nay bận đến chóng mặt, quên tìm Lâm Thiên Y, ngày đó ở bệnh viện khi tỉnh lại, ta nhớ ngày trước đó xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhớ tình huống tìm ta còn cởi quần áo của ta.

      ta nghĩ mình và …, cho nên rất kích động. Buổi sáng biết như thế nào mà biết ở bệnh viện, còn tìm tới tận nơi, hỏi có phải còn ta .

      đương nhiên trả lời , Lâm Thiên Y kích động quá mức, đành phải để ta về trước.

      Sau khi đưa Tả Phán Tình đến chỗ của Trịnh Thất Muội, quay lại chỗ Lâm Thiên Y để chuyện cho ràng.

      ấy chấp nhận chia tay nên có chút kích động, có ôm ấy, là ấy chủ động ôm .” Ít nhất ở bệnh viện, đúng là như vậy.

      Về việc cứu Lâm Thiên Y kia, Cố Học Văn quyết định . Sợ Tả Phán Tình đa nghi.

      “Em đừng kích động, Phán Tình. với ấy có gì. Vừa rồi cũng chỉ là với ấy lời từ biệt mà thôi.”

      Tả Phán Tình im lặng, nhìn Cố Học Văn. Đôi mắt sâu xa, nhìn ra suy nghĩ cái gì. cũng lời hay là giả.

      im lặng của khiến Cố Học Văn lo lắng, cũng quên lời bác sĩ dặn Tả Phán Tình lúc này thể chịu kích động: “Phán Tình, em tin , được ?”

      có gạt em chứ?”

      có.”

      đều là ?” Tả Phán Tình lại hỏi câu.

      “Tất cả đều là .” Cố Học Văn nắm chặt tay : “ hết với em rồi đó.”

      “Được. Em tin .” Tả Phán Tình thản nhiên . Cố Học Văn sửng sốt chút, thể tin được Tả Phán Tình lại dễ dàng tin mình như vậy.

      “Em, em tin ?”

      “Ừ, em tin .” Tả Phán Tình cầm lấy tay : “Cố Học Văn, em tin gạt em. Em cũng tin gạt em chuyện gì khác, cho nên chuyện này dừng ở đây, về sau em lại việc này nữa.”

      “Cám ơn em.” Cố Học Văn nhàng thở ra: “Em phải tin , có gì.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình buông tay ra, đột nhiên ngẩng cằm nhìn thẳng vào mắt : “Nếu như dám gạt em, em mang theo đứa con trong bụng xa, để tìm được em.”

      Cố Học Văn nắm lấy tay , trong con ngươi sáng như chim ưng có tia đồng ý: “Nếu gạt em, em trừng phạt là được. Cần gì phải bỏ xa? Cho dù em quan tâm đến mình nhưng cũng phải chú ý ba mẹ em và đứa con trong bụng chút chứ?”

      “Con, con. biết là lo cho đứa hay là cho em nữa.”

      “Đương nhiên là em rồi.” Cố Học Văn quan tâm tuyệt đối là : “ quan tâm đến em, tất nhiên lo lắng cho em. Phán Tình, em là vợ . Con có đứa này còn có thể sinh đứa khác. Chứ vợ chỉ có mà thôi.”

      “Phì phì phì.” Tả Phán Tình xem thường : “Cái gì mà con có đứa này có thể sinh đứa khác? Đây là đứa con đầu lòng của chúng ta đó. Là bảo bối của chúng ta. Nó khỏe mạnh và hạnh phúc lớn lên, bước chân vào thế giới này.”

      Cố Học Văn bỗng ngớ ra, gật đầu hùa theo.

      “Uhm. Đúng vậy. Nó khỏe mạnh và hạnh phúc bước vào thế giới này.”

      Đây cũng là điều mong đợi.

      Vậy còn được, Tả Phán Tình hài lòng, tranh cãi với Cố Học Văn nữa, trở về phòng nghỉ ngơi. có việc gì coi như có việc gì . Bớt phải như mấy người phụ nữ hay tra hỏi này nọ chọc cho người ta ghét.

      muốn làm Cố Học Văn chán thậm chí là ghét .

      Dựa vào tại mà , chịu giải thích, cũng chứng tỏ thích , như vậy nguyện ý từ từ cố gắng, tranh thủ ngày nào đó .

      Thời gian hai người kết hôn cũng chưa lâu, còn chưa đến nửa năm. vẫn còn cơ hội. Cố gia cho phép ly hôn. Cố Học Văn và Lâm Thiên Y có khả năng rồi.

      Cho thời gian, còn sợ Cố Học Văn đem thích biến thành sao? Hơn nữa, so với Lâm Thiên Y, còn có thêm bé con nữa. Sao phải sợ ta?

      Tả Phán Tình là người sống vô tư, vừa nghĩ như vậy, liền cảm thấy thế giới tươi đẹp. có việc gì rồi.

      “Em có đói bụng ?” Cố Học Văn nhìn thấy vẻ thư thái mặt ra cũng dám tin Tả Phán Tình có tin lời mình , lại quên mất màn vừa rồi vào cửa nhìn thấy. hình như là cũng chưa ăn gì.

      vừa nhắc là em thấy đói bụng.” Tả Phán Tình nhìn thời gian, lúc này mới phát còn sớm : “Em muốn ăn mỳ.”

      thành vấn đề, em chờ chút, lập tức có ngay.”

      Cố Học Văn nhàng thở ra, tin tưởng Tả Phán Tình lúc này là tin : “ lập tức làm cho em.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, ngồi xuống dưới sô pha, lười biếng duỗi thắt lưng: “Nhạt chút, chứ em ăn vô.”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, cất bước vào phòng bếp. Vẻ mặt có chút thả lỏng.

      Mỳ nhanh chóng được nấu xong, Tả Phán Tình ăn hết cả bát. Để Cố Học Văn thu dọn chén bát, còn trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

      Thay quần áo nằm xuống giường, Cố Học Văn cũng nhanh chóng vào. Sauk hi tắm rửa xong nằm ở bên cạnh , kéo thân thể của ôm vào trong lòng mình.

      Tả Phán Tình vỗ vỗ tay : “Ngoan chút , bác sĩ nội trong vòng ba tháng đầu thể.”

      Chẳng dễ gì mà có được cái thai này, cũng muốn bởi vì sơ ý mà để mất.

      chỉ muốn ôm em thôi.” Cố Học Văn cẩn thận ôm , tránh phần bụng của : “Phán Tình, chuyện hôm nay, xin lỗi.”

      Tuy rằng ấy tin mình, chuyện này cũng coi như xong, nhưng mà trong lòng vẫn thấy áy náy chút.

      “Bỏ , qua rồi, đừng nữa.” Tả Phán Tình cũng phải là người lòng dạ hẹp hòi. xoay người nhìn Cố Học Văn, trong ánh mắt có chút cam lòng, vươn tay chọc vào ngực : “Em chắc phải đánh trận.”

      “. . . . . .” Cố Học Văn sửng sốt chút, Tả Phán Tình ngẩng đầu lên: “Trước đây lúc hiểu lầm em, chỉ thiếu chút nữa là đem em tới bệnh viện rồi.”

      Lần trước nghĩ và Kỷ Vân Triển có quan hệ. Làm khổ cả đêm, so với , đúng là hiền lành hơn biết bao nhiêu lần.

      mặt Cố Học Văn lên vẻ xấu hổ, nắm tay , đặt lên môi mình khẽ hôn cái: “ xin lỗi.”

      “Hừ.” Tả Phán Tình giật tay lại, bĩu môi, muốn bỏ qua cho mấy câu chua ngoa của , cuối cùng lời ra lại biến thành: “Bỏ . Lần này tha cho , nhưng được có lần sau. Nếu em còn thấy với ta như vậy nữa, em chặt tay , tạt axit sulfuric hủy nhan sắc của ta.”

      “Tạt axit sulfuric là phải ngồi tù đó.” Cố Học Văn thản nhiên mở miệng.

      sao” Tả Phán Tình sợ: “Trước khi ngồi tù, em cho tuyệt tử tuyệt tôn. Cho đời này biến thành thái giám luôn.”

      “Khụ.” Cố Học Văn nhịn được ho hai tiếng, nhìn thấy trong mắt đầy tức giận chỉ vào bụng của : “Vợ ơi, chú ý dưỡng thai. Dưỡng thai.”

      Ở trước mặt con những lời tanh máu đầy bạo lực như vậy mà sợ ảnh hưởng tới con sao. Nhưng mà, tâm tình của vui vẻ, thậm chí còn có chú ý tới mình tự giác mà thay đổi xưng hô.

      “Xí. Đây mới là dưỡng thai.” Tả Phán Tình hừ lạnh, có nghe đến câu vợ kia: “Trưởng thành con biết, khi người khác ăn hiếp con, con phải ăn hiếp lại. thể làm con rùa đen rút đầu?”

      Rùa đen cũng đến rồi? là càng càng biết mình gì.

      Cố Học Văn nghe nổi nữa, duỗi tay cuối đầu, nâng mặt rồi hôn xuống sâu. Tả Phán Tình trong phút chốc ngây ra sau đó cũng đẩy ra, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của , đôi môi rực lửa cũng hơi thở ấm nóng của dịu dàng mà triền miên.

      Cẩn thận thăm dò, nhàng dò xét, mỗi lần môi với răng chạm nhau đều sợ bị thương, xem như là báu vật trong bàn tay .

      Ban đầu trong lòng còn tức giận, từ từ cũng còn.

      Vừa rồi còn nghĩ trong lòng Cố Học Văn vẫn chưa có mình. Điều này có thể. có thể chờ, cho thêm thời gian.

      Nhướng người về phía trước ôm lấy cổ , nhiệt tình đáp trả nụ hôn của . Cố Học Văn có chút kích động, bàn tay to bắt đầu thâm nhập vào trong áo ngủ của .

      Xoa nơi đầy đặn của , Tả Phán Tình có cự tuyệt, nhiệt tình đón lấy. Tay vuốt ve bờ vai của , ngực, bụng, rồi di chuyển xuống phía dưới. Đụng nơi nào đó đầy nhiệt huyết, trong mắt lên tia xảo quyệt.

      Động tác của , đúng là có ý trêu ghẹo, có ý quyến, rũ khiến hoạt động của cũng càng ngày càng hăng say. Cố Học Văn nhất thời hí hửng, môi bắt đầu tiến xuống phía dưới, hôn lên xương quai xanh của ,dần dần lại chuyển xuống phía dưới.

      Bàn tay đẩy quần ngủ của xuống, đôi môi hôn chỗ đầy đặn của đột nhiên xuất bàn tay, Tả Phán Tình vẻ mặt tiếc nuối nhìn , vẻ mặt đầy vô tội: “Ngại quá, phiền dừng lại chút. Bác sĩ , trong vòng ba tháng, thể chạm vào em.”

      Cố Học Văn sửng sốt chút, nhìn thấy Tả Phán Tình nháy mắt như vậy, gần như có thể khẳng định việc.”

      “Em, là em cố ý?”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Lời tác giả: Yeah yeah . Tiểu bạch thỏ phản kích rồi.

      Có người Học Văn hèn. ra cũng tùy. Mỗi người tính. Nếu nam chính truyện nào cũng giống nhau. Vậy có gì thú vị?

      Có chút lưỡng lự và rối rắm. ra cũng là bình thường. Chồng mình đến giờ vẫn còn nhớ mãi quên mối tình đầu. Hai người dỡ trò trước mặt mình cũng vài lần.

      Mồ hôi! ! ! ~~~

      Chẳng qua bởi vì biết nguyên nhân, cho nên cũng thấy gì ghê gớm. Thực ra, trong lòng mỗi người đều có người mà mình thể quên được, đó là chưa kể, người đó lại là bạn từ thuở ấu thơ.

      Phán Tình lại cảm thấy bị tổn thương, là bởi vì ấy là người trước. Ai trước cũng thiệt thòi. Cho nên, cũng chưa đến là bị tổn thương. Đúng ?

      —oOo—

      Hết chương 221

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :