1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 212: giết chết con mình


      Edit: Wynnie

      Hiên Viên Diêu quay sang, ánh mặt trời ngày đông chiếu lên chiếc áo trắng người ta nhuộm thành tầng ánh vàng, thoạt nhìn vô cùng chói mắt. Đối diện với nghi ngờ trong mắt của Tả Phán tình, ta đột nhiên cười lên, nụ cười kia mang theo vài phần tà tứ.

      “Đúng vậy. Giáng sinh. Em tính tặng quà gì cho tôi?”

      “Tôi…” Tả Phán Tình theo bản năng phản bác lại: “Tại sao tôi lại phải tặng quà cho ?”

      Hiên Viên Diêu hơi quay đầu , nhíu mày, khóe miệng lên vài phần nghiền ngẫm: “Ý của em là. Em nhận ân huệ của người khác xong quên ? cần báo đáp ơn cứu mạng của tôi sao?”

      “Tôi–” Sao lại có người như vậy, uy hiếp dùng ân huệ muốn được báo đáp? Nhưng Tả Phán Tình cũng phản bác lại được.

      “Sao? Hiên Viên Diêu thản nhiên nhíu mày, vẻ mặt thích thú rệt, hy vọng Tả Phán Tình báo đáp cho ta. Tả Phán Tình nên lời, kinh ngạc nhìn Hiên Viên Diêu thân áo trắng.

      ta và Cố Học Văn, hoàn toàn cùng loại người.

      Cố Học Văn cương nghị, ta tà mị. Cố Học Văn chững chạc, ta thoạt nhìn hết sức lông bông. người Cố Học Văn có loại khí chất làm cho người ta an tâm, mà Hiên Viên Diêu, lại làm cho người ta cảm giác nguy hiểm.

      ta tựa như vô hại. Thế nhưng, cũng bị mất trí nhớ, nhớ , ở vũ hội ngày đó, ngữ khí của ta, ổn.

      ta như điều gì đó bí , mà lại thể nhìn thấu người đàn ông này.

      Cố Học Văn, cũng nhìn thấu được, nhưng đối với Cố Học Văn loại tín nhiệm. Còn Hiên Viên Diêu–

      ta là chủ tịch của công ty, luận về của cải, luận về quyền thế, mọi thứ của ta đều tốt hơn mình. Vậy ta muốn gì chứ? Sao ta lại chấp nhất như vậy?

      muốn gì?” Giọng của Tả Phán Tình mang theo vài phần bình tĩnh mà chính mình cũng phải ngạc nhiên: “Tôi lại phải thiết kế đôi cúc tay áo tặng làm quà Giáng sinh sao?”

      “Ha ha ha.” Hiên Viên Diêu cười to, bước về phía Tả Phán Tình, nhìn chằm chằm vẻ trốn tránh mặt , vươn tay, chỉ thẳng vào tim

      “Em biết , thứ tôi muốn là gì.”

      Tả Phán Tình giật mình, thân thể có chút vô lực, có chút bủn rủn. Nhiều hơn chính là khiếp sợ, ta lại đúng như nghĩ sao?

      Nhưng mà tại sao?

      “Thứ muốn, tôi cho được. Thứ tôi có thể cho, lại muốn.”

      Tim? cho người khác rồi.

      “Em có thể cho, chẳng qua là nhìn em như sẵn lòng cho mà thôi.” Hiên Viên Diêu cười , ngồi xuống trước giường bệnh, đôi mắt hẹp dài, nhiễm vài phần tà tứ. Thân thể hơi nghiêng về phía trước. Tả Phán Tình đột nhiên liền cảm thấy áp lực.

      “Đồ muốn, tôi cho người khác rồi.” phải do Hiên Viên Diêu tốt, mà là trong lòng lúc này tồn tại Cố Học Văn. Mà Cố Học Văn chính là chồng .

      “Có ngày, em phát , cái giá mà em phải trả vì ta xứng đáng bao nhiêu.” Hiên Viên Diêu câu hai nghĩa: “Bỏ lỡ tôi, chính là tổn thất của em.”

      “Vậy sao?” Cổ họng hơi khàn, Tả Phán Tình lắc đầu, vẻ mặt kiên định: “Tôi chưa từng trả giá cái gì cả. Về phần , phải tôi muốn là được.”

      hơi nhiều như vậy. Giọng khàn khàn có phần khô khốc. Tả Phán Tình ho hai tiếng, động tác đơn giản cũng làm cho bụng dưới hơi khó chịu.

      Tay bất giác xoa xoa lên bụng. Nơi này có đứa bé. Đứa bé của Cố Học Văn và .

      mới hai mươi lăm tuổi, thực ra vội làm mẹ. Nhưng sinh mệnh này đến, làm cho vô cùng vui vẻ.

      Bên môi đột nhiên xuất ly nước, Tả Phán Tình nhìn thấy vẻ dịu dàng mặt Hiên Viên Diêu. Người đàn ông này, ghét, thế nhưng cũng thích được.

      quả khát, từ chối, liền uống nước từ tay ta. Cảm thấy cổ họng thư thái ít.

      “Cảm ơn.” ta cứu mình, và cả đứa bé. tại lại nhận lấy chăm sóc của ta. Tả Phán Tình muốn thiếu nợ người khác, thế nhưng lại có cách nào dễ dàng trả lại cho Hiên Viên Diêu.

      Lúc này Hiên Viên Diêu buông ly nước xuống: “Là tôi muốn, em cũng cần cảm ơn.”

      ta đúng là thương nhân nha. là thương nhân, cũng chỉ lấy thứ mình muốn.

      Tả Phán Tình sửng sốt chút, muốn gì đó, cửa phòng bệnh bị gõ hai tiếng sau đó mở ra. Thang Á Nam toàn thân vest đen bước vào.

      Khi Tả Phán Tình nhìn thấy ta hơi sửng sốt, phải bởi vì bị hù dọa, mà vì người đàn ông này làm thấy rất quen. Nhất là vết sẹo kia–

      Trí nhớ lùi lại, Trung thu mấy tháng trước, ở khu suối nước nóng của Đỗ Lợi Tân, gặp người đàn ông này, lúc đó–

      “Cậu chủ–”

      Khi Thang Á Nam nhìn thấy Tả Phán Tình tỉnh dậy hơi sửng sốt, lời định liền ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Diêu.

      “Đến đây.” Hiên Viên Diêu vỗ vai Tả Phán Tình: “Em nghĩ ngơi chút .”

      Theo Thang Á Nam rời khỏi, để lại mình Tả Phán Tình ngồi nhìn hai người đàn ông ra ngoài, đôi mày lặng lẽ nhíu chặt.

      ta?

      Người đàn ông ngày đó ở suối nước nóng?

      Tả Phán Tình nhớ lại toàn bộ mọi việc, thảo nào, lần đầu tiên khi gặp Hiên Viên Diêu lại có cảm giác quen mắt. Dù sao vẫn cảm thấy từng gặp qua ở đâu đó rồi. ra là như vậy sao?

      Tả Phán Tình muốn nghĩ như vậy, nhưng tại sao Hiên Viên Diêu lại đột nhiên thu mua công ty? Đột nhiên trở thành ông chủ của ?

      “Tả Phán Tình, mày điên rồi sao?” Đặc biệt vì ? Bày trò đùa? cũng phải quốc sắc thiên hương gì. Sao có thể có loại chuyện này được.

      Ngã thân thể lên giường, Tả Phán Tình có chút lo lắng. chảy nhiều máu như vậy. Đứa bé sao chứ?

      Nhớ đến mấy bài báo từng đọc, trong lòng có chút lo lắng. Lúc này đặc biệt muốn nhìn thấy Cố Học Văn.

      Nếu có ấy ở đây tốt rồi, ấy nhất định cho biết phải làm thế nào. Cố Học Văn, muốn gặp Cố Học Văn. muốn gặp ấy.

      Trong lòng Tả Phán Tình nghĩ như vậy, cũng dám làm tổn hại đến đứa bé của mình. Việc có thể làm, là chờ đợi. Nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi, ràng ngủ rất nhiều rồi, tại sao vẫn còn mệt như vậy?

      Bụng dưới vẫn ỉ đau. Nội tâm vô cùng lo lắng.

      Cục cưng à cục cưng, con đừng chịu thua nhé. Con cùng mẹ tránh được nguy hiểm, con phải theo mẹ sống tốt nhé.

      Đột nhiên nhớ đến, hình như quên hỏi Ôn Tuyết Kiều thế nào rồi.

      Hỏi sau vậy. Hiên Viên Diêu, rốt cuộc là dạng người nào vậy?

      Bên ngoài phòng bệnh, mày Hiên Viên Diêu nhướng lên, vẻ mặt thoạt nhìn như vui vẻ: “Sau đó sao?”

      Sau đó? Thang Á Nam giật mình, thể giải thích được tâm tư của Hiên Viên Diêu: “Khi vừa đúng ba tiếng. Đối phương phá được phòng vệ của chúng ta. Lấy được tư liệu dự đoán. tại, đoán rằng Cố Học Văn đường tới đây.”

      “A.” Hiên Viên Diêu thèm quan tâm gật đầu, khoát tay: “Để cho ta tới đây.”

      “Cậu chủ.” Thang Á Nam thấp đầu, mang theo vài phần xác định: “ Tả, cần chuyển viện cho ấy sao?”

      “No no no. , cần.”

      Hiên Viên Diêu tao nhã đút tay vào túi quần, ánh mắt nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ hành lang bệnh viện: “Để ta đến.”

      ta chờ gặp mặt Cố Học Văn lâu lắm rồi.

      Liếc nhìn Thang Á Nam, thản nhiên mở miệng: “Cậu làm chuyện khác.”

      Thang Á Nam nghe phân phó xong, vẻ mặt có kinh ngạc vô cùng , nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

      “Vâng. Tôi đây.” Thang Á Nam xoay người rời . Sau khi ta Hiên Viên Diêu cười khẽ, lần nữa trở lại phòng bệnh, phát Tả Phán Tình nhắm mắt lại, tựa như ngủ.

      Ngủ , ngủ . Đợi khi em tỉnh dậy, chồng em tới rồi.

      …………….www.sakuraky.wordpress.com……………..

      Gần hai tiếng sau, chiếc Hummer của Cố Học Văn đến cửa bệnh viện.

      Gần như đợi xe dừng lại hẳn, liền nhảy xuống xe, đóng mạnh cửa, nhanh về phía lầu. Ngay cả kiên nhẫn chờ thang máy cũng có, trực tiếp thang bộ.

      nhanh về phía trước, như bay.

      Khi Cố Học Văn xuất ở bên ngoài cửa phòng bệnh đặc biệt, nín thở, đẩy của phòng bệnh ra, thấy được. Tả Phán Tình.

      nằm ở đó, sắc mặt có chút tái nhợt. Đôi môi tựa như còn huyết sắc như thường ngày, hai mắt nhắm nghiền, ngực hơi phập phồng. Tim vẫn luôn đập rất kịch liệt, vào khoảnh khắc này, đột nhiên liền an ổn lại.

      Hai ngày hai đêm.

      đến 48 giờ. Cả cuộc đời , trải qua lần phập phồng chấn động nhất.

      phải chưa từng làm nhiệm vụ, phải chưa từng đối mặt với tình cảnh nguy hiểm hơn thế. Thế nhưng, người xảy ra chuyện kia, là Tả Phán Tình.

      Cho nên, vậy mà thể bình tĩnh, sốt ruột, hoảng hốt. căm phẫn, bối rối.

      thậm chí biết mình phải làm như thế nào, bị động chờ đợi, chờ người khác cho kết quả. đáp án.

      ngừng hối hận, tự trách.

      Lần này bắt được Chu Thất Thành sao chứ? cũng cùng Chu Thất Thành chơi ba năm rồi, thêm mấy ngày nữa sao? Tại sao lại cứu Tả Phán Tình trước?

      thể tha thứ cho bản thân mình. ăn ngủ, ngừng nghỉ, mãi đến lúc này thấy được Tả Phán Tình ở đây, ấy sao.

      Trái tim ổn định lại lần nữa đập nhanh hơn. cẩn thận bước lên trước bước, lại bước. Tới gần giường bệnh, nhìn bóng dáng người kia, run rẩy vươn tay, muốn xác định người giường, có phải đúng là còn sống hay .

      ấy vừa mới ngủ.”

      chất giọng thản nhiên cất lên, chẳng mang theo chút cảm xúc: “Tôi đề nghị bây giờ đừng đánh thức ấy tốt hơn đấy.”

      Cánh tay vươn ra đột nhiên dừng lại, cứng ngắt giữa trung, từ từ xoay người, đối diện với khuôn mặt nghiệt.

      Lúc này Hiên Viên Diêu đứng lên, đôi chân thon dài bước về phía Cố Học Văn, vẻ mặt có tia nghiền ngẫm: “Đại đội trưởng Cố. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

      Trái tim đập loạn lên, khôi phục lại bình tĩnh. Cố Học Văn đứng thẳng người, nhìn Hiên Viên Diêu, vẻ mặt lạnh băng mà u.

      “Hiên Viên Diêu.”

      “Đúng.” Hiên Viên Diêu chỉ chỉ bên ngoài. Vẻ mặt có tia khiêu khích: “Có chuyện ra ngoài , để ấy nghỉ ngơi, thế nào?”

      Cố Học Văn bất động, mắt nhìn Tả Phán Tình giường, ánh mắt lên tia dịu dàng, quay sang gật đầu với Hiên Viên Diêu.

      Hai người cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.

      hành lang. Hai tay Hiên Viên Diêu đút vào trong túi quần, áo khoác trắng cài khuy, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong. Thoạt nhìn tùy tính lại phóng đãng kiềm chế được.

      “Cám ơn.” Cố Học Văn biết Hiên Viên Diêu này đến thành phố C để làm gì, mục đích là sao. Thế nhưng chuyện ta cứu Tả Phán Tình là . Mặc kệ thế nào, cũng phải cám ơn ta.

      cần cám ơn.” Hiên Viên Diêu cười, nụ cười của ta, làm khuôn mặt lên vài phần tà tứ. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Học Văn, ta hết sức xấu xa : “Tôi cứu ấy, mạng của ấy chính là của tôi. Cho nên, cần cảm ơn.”

      Đôi mắt sáng của Cố Học Văn ngưng tụ lại. Đôi mắt vốn bình thản lên vài phần hung ác nhìn chằm chằm khuôn mặt Hiên Viên Diêu: “ ấy là vợ tôi.”

      “Vậy sao?” Hiên Viên Diêu buồn cười, chậm rãi bước lên phía trước, vẻ mặt lập tức lạnh lùng: “ bắt Chu Thất Thành mà mặc kệ ấy, để cho ấy bị thương tổn. cảm thấy có tư cách những lời này sao?”

      ấy–” Cố Học Văn hơi sửng sốt, bước chân muốn quay về phòng bệnh xem Tả Phán Tình bị thương ở đâu, giọng của Hiên Viên Diêu lại làm thân thể trong nháy mắt hóa đá.

      ấy có thai.”

      “…” Thân thể Cố Học Văn cứng đờ, đại não lên tin tức này, trong thời gian ngắn, lại biết phải phản ứng như thế nào mới đúng. Chỉ đứng đơ người động đậy.

      “Nhưng lại sinh non rồi.” Hiên Viên Diêu thêm câu, đứng trước mặt : “ đến ngôi nhà đó, chắc hẳn thấy được. Mụ tiện nhân Ôn Tuyết Kiều kia đá Tả Phán Tình đến mức phải sinh non. Tuy tôi đến cứu được ấy, lại bảo vệ được đứa con của hai người.”

      Nhìn khuôn mặt cứng ngắt của Cố Học Văn, ta bổ sung theo đao: “Cố Học Văn, giết chết con mình.”

      “…” Trầm mặc. Cố Học Văn thể phản ứng được, vừa biết đứa con, nhưng lại lập tức mất . hoàn toàn thể tiếp nhận được.

      Đứa bé. Con của và Tả Phán Tình. được làm ba rồi.

      Thế nhưng, mất đứa con kia–

      “Khổ sở sao?” Hiên Viên Diêu cười, vô cùng ngưng trọng: “Cố Học Văn, ngay cả vợ mình cũng bảo vệ được, có tư cách gì làm cảnh sát, có tư cách gì bảo vệ Tả Phán Tình chứ?”

      Thân thể lại hướng về phía trước từng bước , khuôn mặt ta cách Cố Học Văn đến mười cm: “, có tư cách gì làm chồng Tả Phán Tình?”

      Mỗi câu ta , đều giống như dao cắt vào lòng Cố Học Văn. Nơi đó ào ạt chảy máu, chút chút, đau đến mức có cách gì thành lời, thậm chí thể hô hấp.

      Mắt có chút nóng lên, có chút ẩm ướt. Hai tay gắt gao nắm thành quyền, nhìn khuôn mặt phóng đại của Hiên Viên Diêu trước mặt mình, đột nhiên nắm lấy cổ áo ta.

      Giơ tay lên muốn đấm xuống: “Tại sao, tại sao–”

      Hiên Viên Diêu cũng phản kháng, đứng bất động, nhìn nắm đấm của , vẻ tà tứ mặt bị trầm thay thế, thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng: “Hẳn là nên tự hỏi chính mình kìa. Tại sao à? Hoặc là phải , nếu như hôm nay có tôi, cái nhìn thấy, chính là thi thể của Tả Phán Tình.”

      Nắm đấm của Cố Học Văn nâng lên cao, quyền kia, trước sau vẫn thể hạ xuống, ngực bị thương, còn đổ máu. Đau. Đau đớn cực hạn.

      đột nhiên buông lỏng tay ra, chạy nhanh như bay vào trong phòng bệnh. Vẻ mặt Hiên Viên Diêu bình tĩnh chỉnh sửa quần áo, liếc nhìn cửa phòng bệnh cái. Xoay người, lạnh lùng rời .

      Cố Học Văn, cho nếm cảm giác đau lòng, đây là món đại lễ đầu tiên tôi tặng .

      Trong phòng bệnh, Cố Học Văn đứng bên giường Tả Phán Tình, nhìn chằm chằm bóng dáng tái nhợt giường kia. mặt thể che giấu đau đớn. đột nhiên quỳ xuống, vươn tay, nắm chặt tay Tả Phán Tình, đặt lên bên má mình.

      xin lỗi. Xin lỗi–”

      biết mang thai. biết, nếu biết, thế nào cũng bắt Chu Thất Thành, cứu trước. cứu trước.

      Thế nhưng có nếu như.

      Đời người có nếu như. Thượng đế cũng chưa bao giờ cho người ta có cơ hội hối hận.

      —oOo—

      Hết chương 212

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 213: đến rồi, tốt quá


      Edit: Phong Vũ
      Beta: Iris

      “Xin lỗi.” Đứa con. Đứa con của và Tả Phán Tình đến với thế giới này, nay còn.

      Công việc của rất nguy hiểm. Vào sinh ra tử, lúc nào cũng có thể mất mạng. phải chưa từng nghĩ đến việc phải có đứa con, chỉ là cảm thấy thể gánh vác nổi hậu quả của việc có con.

      Chuyện Cố Học Mai gặp chuyện may ba năm trước, với đến nay vẫn là ác mộng. Chuyện Lương Hữu Thành hi sinh cũng vậy.

      chưa từng tưởng tượng con của mình có dáng vẻ như thế nào. Khi mình có con có dáng vẻ như thế nào. Chuyện này dường như vượt quá xa tầm tay .

      Vậy mà Tả Phán Tình lại xuất , ấy , chúng ta phải sinh đứa .

      đột nhiên thấy rất vui. thế giới này, có người con , ấy cần bảo vệ, chịu nghe lời . Vậy mà trong lòng ấy lại có , chịu ở bên cả đời, sinh con cho .

      đồng ý, phải sinh đứa. Những ngày sau đó, lại làm đủ những việc mà chưa từng làm trước đây. Con của xuất đúng , bắt đầu chờ mong, bắt đầu tưởng tượng.

      Còn tại sao?

      đứa con, lại bởi vì sơ sẩy mà mất .

      Cái cảm giác này, so với việc chưa từng có, còn làm đau đớn hơn.

      “Xin lỗi. Phán Tình, xin lỗi ——” Ba chữ rất đơn giản, nhưng cách nào nỗi ân hận dày vò tâm can .

      Hốc mắt nóng lên, gần như còn thấy dáng vẻ của Tả Phán Tình, chỉ dùng mu bàn tay đặt lên má mình, ngừng xin lỗi.

      Tả Phán Tình nằm mơ, mơ thấy Cố Học Văn đến đây, ở kêu chính mình, này mộng rất đẹp, mở mắt. Phát chính mình thấy được.

      “Cố, Cố Học Văn?”

      đến rồi sao? Hay là nằm mơ?

      “Em tỉnh rồi hả?” Cố Học Văn nhìn đến mở to mắt, mà vô cùng vui vẻ nắm chặt tay : “Em tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu ? gọi bác sĩ.”

      muốn đứng lên lòng bàn tay bị kéo lại, Tả Phán Tình nhìn , đột nhiên lại nở nụ cười: “Cố Học Văn, đến rồi?”

      Nhìn tiều tụy quá, cằm lún phún râu, trong mắt chứa toàn tơ máu, dáng vẻ nhìn như là mấy ngày rồi ngủ.

      Nhưng hiểu sao, Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của rất đẹp. rất đẹp.

      Hai ngày này, chắc cũng lo lắng quá rồi?

      “Cố Học Văn, đến rồi.”

      Lặp lại câu này, mặt của tràn ra ý cười thản nhiên, vươn tay ôm lấy cổ , vùi người vào lòng .

      đến rồi. Tốt quá.”

      nghĩ đến tới. Như vậy có thể là tâm linh tương thông ?

      xin lỗi.” Ôm chặt lấy cơ thể mảnh khảnh trong lòng, cổ họng Cố Học Văn vẫn còn có chút nghẹn đắng: “ tới trễ.”

      Tả Phán Tình lắc lắc đầu, ôm chặt lấy thắt lưng Cố Học Văn: “ sao. Đến là tốt rồi.”

      xin lỗi.” Cố Học Văn biết, Tả Phán Tình bị tổn thương lớn như vậy, càng thể tưởng tượng, lại tuyệt nhiên trách mình.

      Tả Phán Tình lắc lắc đầu, muốn cái gì, lại cảm thấy được cổ họng có chút khàn khàn khó chịu. ở trước ngực Cố Học Văn cọ cọ: “Em khát nước, rót cho em ly nước được ?”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, buông Tả Phán Tình ra, cẩn thận đỡ ngồi dậy. Kê gối ra sau lưng , rót nước mang tới.

      Tả Phán Tình uống nước xong, cảm giác cổ họng cũng thoải mái hơn. Lúc này mới kéo Cố Học Văn qua, để ngồi xuống trước mặt mình.

      “Cố Học Văn.” Hắng hắng giọng, làm cho mình có vẻ nghiêm túc chút. Nhìn chằm chằm mặt Cố Học Văn, cân nhắc phải mở miệng như thế nào.

      Đối diện với đôi mắt sâu của Cố Học Văn, đột nhiên mỉm cười.

      “Cố Học Văn, em có thai rồi.”

      “. . . . . .” Cố Học Văn thoáng sửng sốt, nhìn vẻ mặt , chỉ cảm thấy ngực lại đau xót. Giọng nghèn nghẹn khó nghe , lại có chút khàn khàn: “ biết.”

      biết?” Tả Phán Tình sửng sốt chút, lập tức nghĩ ra, nếu đến đây, khẳng định cũng biết.

      “Em, em cũng ngờ. Vậy mà em lại có thai.”

      có con, là con của . Kéo tay qua đặt ở bụng mình, gương mặt xinh đẹp của Tả Phán Tình nhuốm lên vẻ lộng lẫy có thể so với mẹ Maria.

      “Tám tháng nữa, được làm ba rồi. có vui ?”

      “. . . . . .” Cố Học Văn kinh ngạc nhìn động tác kéo tay mình. Nhìn chằm chằm bụng nửa ngày thể phản ứng. Hiên Viên Diêu phải ——

      “Mừng đến choáng váng rồi hả?”

      Tả Phán Tình lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc như vậy, khóe môi lại nhếch lên, vươn tay nhéo nhéo mũi : “Đồ ngốc, sắp làm ba rồi đó.”

      “. . . . . .” Cố Học Văn đột nhiên bắt lấy tay , vẻ mặt vội vàng chưa từng có: “Em, em cái gì? Em lại lần nữa xem?”

      sắp làm ba rồi đó.” Phản ứng của làm Tả Phán Tình rất vui, đột nhiên cười ra tiếng: “Cố Học Văn, sắp làm ba rồi đó.”

      “Em, đứa bé, nó, nó phải còn nữa sao?” Cố Học Văn biết phải gì mới tốt: “Em chảy nhiều máu như vậy. Đứa con, đứa con có việc gì sao? có việc gì sao?”

      sao.” Tả Phán Tình cũng rất bất ngờ: “Hiên Viên Diêu, ta cứu em.”

      Mặc kệ như thế nào, vẫn phải cảm ơn Hiên Viên Diêu. Nếu phải Hiên Viên Diêu kịp thời chạy tới, e là lúc này xác hai mạng rồi.

      Ánh mắt tìm tòi ở trong phòng bệnh vòng, nhìn thấy bóng dáng Hiên Viên Diêu, có chút nghi vấn: “ phải ta báo cho tới sao?”

      Cố Học Văn lắc đầu, Hiên Viên Diêu chết tiệt, dám lừa ? Quả thực đúng là đáng giận đến cực điểm. Nhưng mà nhưng mà chỉ tức giận phẫn nộ chút, chủ yếu vẫn là vui mừng, sung sướng. có việc gì, đứa bé cũng có việc gì, đó phải là quá tốt rồi sao?

      Ngồi ở bên giường, cẩn thận vươn tay chạm vào bụng , động tác đó cứ như là sợ làm đau vậy.

      “Cố Học Văn.” Bộ dạng của khiến Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay: “ cần như vậy đâu, em sao, thực sao mà.”

      Cố Học Văn gật đầu, lại lần nữa ôm vào lòng. Động tác của rất , bờ môi khẽ lướt qua cổ của , trong ấm áp lại có chút run rẩy.

      “Phán Tình, tốt quá, em có việc gì. tốt quá rồi.”

      Những vướng bận, lo lắng, tự trách đè nặng trong lòng đến lúc này rốt cuộc cũng được giải phóng.

      có việc gì, mất . Đây là là điều quan trọng nhất.

      “Ừ. Em sao.” Tả Phán Tình cũng ôm chặt , vẻ mặt bên trong có chút kích động. Có thể gặp lại Cố Học Văn, tốt quá rồi.

      “Phải, em sao.” Sau này, nhất định bảo vệ tốt, để cho chịu bất cứ chút tổn thương nào.

      Cổ họng Tả Phán Tình có chút nghèn nghẹn đến run run, ôm lấy Cố Học Văn, đột nhiên nghĩ đến chuyện khác: “Ôn Tuyết Kiều đâu? Bà ta thế nào rồi?”

      Cố Học Văn thoáng sững người, trong khoảng thời gian ngắn biết phải trả lời như thế nào. Ôn Tuyết Kiều?

      Hiên Viên Diêu cũng gì, nhưng ta xuống tay hiểm ác như vậy. Nhiều người chết dưới tay ta như vậy, phỏng chừng Ôn Tuyết Kiều cũng hơn.

      “Em quan tâm đến bà ta?”

      phải.” Tả Phán Tình lắc đầu, Ôn Tuyết Kiều đối với mình như vậy, phải thánh mẫu, thể nào tha thứ, chỉ là thấy bà ta có chút đáng thương.

      “Bây giờ bà ta có phải chắc chắn bị phán tử hình đúng ?”

      “Đừng nghĩ đến bà ta nữa.” Cố Học Văn hơi hơi buông ra, để nằm lên giường: “ tại em còn mình, đừng để tâm đặt vào những người đáng. Có đói bụng ? Có muốn ăn cái gì ? mua cho em.”

      “Gì cũng được.” Tả Phán Tình kéo tay , thấy mới vài ngày gặp mà hai má gầy xọp: “ đó? Có phải lại mấy ngày ăn, ngủ đàng hoàng phải ?”

      sao.” Cố Học Văn cười: “Bọn trước kia đều quen rồi.”

      chỉ cảm thấy có lỗi với . Vào lúc cần nhất, lại có ở bên cạnh : “ xin lỗi. có bảo vệ tốt. Để em chịu tổn thương lớn như vậy.”

      liên quan đến .” Tả Phán Tình lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Là Ôn Tuyết Kiều biến thái quá thôi. cũng đâu có muốn.”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn kéo tay , trong đôi mắt thâm thúy, lên vẻ dịu dàng lẫn vào đâu được: “Cám ơn em.”

      Cám ơn chịu tha thứ, cám ơn hiểu, càng cám ơn trải qua nguy hiểm vẫn thực lời hứa ở bên .

      “Đồ ngốc.” Tả Phán Tình tại tin là nghe được tin mình sắp làm ba nên mới vui vẻ đến ngốc như vậy: “Cố Học Văn, là đồ ngốc.”

      “Đúng vậy. Đại ngốc.” Vừa rồi tin, tin tưởng đứa bé còn, hù chết .

      nhìn thời gian, hơi muộn rồi: “Giữa trưa cùng nhau ăn cơm , muốn ăn cái gì, mua.”

      muốn ăn lắm.” Tả Phán Tình nhíu mày, muốn nghĩ lại lúc giữa trưa phải ăn cái gì, cửa phòng bệnh bị người ta gõ hai cái, trẻ tuổi kia lại tới nữa. tay mang theo cái cặp lồng giữ ấm lớn.

      Tả.” vào cửa, đến trước giường bệnh, lấy đồ trong cặp lồng giữ ấm ra đặt cái bàn ở cuối giường bệnh.

      Bày ra từng cái : “Đây là đồ tiên sinh dặn tôi mang đến cho .”

      Mỗi cái bát sứ tinh xảo đều có nắp đậy. Mở ra, trong đó có canh, có đồ ăn, có cơm. Các món chay mặn phối hợp, sắc hương đủ cả, còn hơi hơi bốc khói. Tin chắc hương vị cũng rất ngon.

      “Đây đều là những món ăn được chế biến hoàn toàn theo nhu cầu dinh dưỡng của người mới mang thai giai đoạn đầu. Tả, mời từ từ dùng.”

      dọn đồ xong, lại kéo cái bàn đến trước mặt Tả Phán Tình, khẽ gật đầu với : “ cứ ăn thong thả, tôi đến thu dọn chén bát sau.”

      đợi Tả Phán Tình kịp phản ứng, ta xoay người khỏi phòng. Tả Phán Tình nhìn rau củ phía , lại liếc mắt nhìn Cố Học Văn cái, phát đứng ở đó, sắc mặt vô cùng khó coi.

      Nhanh chóng bắt lấy tay : “ đừng hiểu lầm, phải em bảo ta đưa cơm đến cho em đâu.”

      cũng muốn nợ Hiên Viên Diêu, chỉ là ngờ, Hiên Viên Diêu lại làm mấy việc này.

      Sắc mặt Cố Học Văn vẫn có chút bất ngờ, Tả Phán Tình mím môi, vươn tay ra gạt mấy cái bát: “ thích em đổ hết là được.”

      “Thôi.” Tuy rằng trong lòng quả thoải mái, nhưng mà, độ lượng của đâu có như vậy. Cầm lấy tay Tả Phán Tình, nhìn mấy món rau củ này liếc mắt cái.

      “Em phải đói bụng sao, nhanh ăn .”

      Tả Phán Tình hề động đũa, chỉ nhìn Cố Học Văn, ánh mắt cứ như chú nai con: “ cũng chưa ăn cơm.”

      đói.” Cố Học Văn xoa xoa tóc : “Em có thai, em ăn .”

      Hiên Viên Diêu, ta rốt cuộc là người đàn ông như thế nào? ta biết Tả Phán Tình kết hôn, thậm chí con cũng có rồi, còn hành động như vậy?

      —oOo—

      Hết chương 213

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 214: có tâm


      Edit: Phong Vũ
      Beta: Wynnie

      ta ràng chính là muốn lấy lòng Tả Phán Tình.

      “. . . . . .” Tả Phán Tình vẫn hề động đũa, chỉ kéo tay Cố Học Văn.

      “Sao vậy? muốn ăn à?” Cố Học Văn nhìn sắc mặt mỉm cười: “ giận đâu mà, có.”

      chỉ là tự trách. Phán Tình là vợ của . mang thai, người chăm sóc cho phải là mới đúng, vậy mà tại, người chăm sóc cho lại là người đàn ông khác.

      “Em sợ giận.” Tả Phán Tình cất giọng nhàng, vẻ mặt phải sợ hãi mà là lo lắng. hy vọng hiểu lầm.

      Bởi vì cũng có ý này, hy vọng hiểu lầm mình. thực tế, hơn bất cứ ai khác hy vọng phải nợ ân tình của Hiên Viên Diêu.

      Nếu phải bởi vì tình huống tại của khá đặc biệt sớm bỏ rồi, đâu cần phải để Hiên Viên Diêu chăm sóc.

      thực có giận mà.” Cố Học Văn khe khẽ thở dài, ngồi xuống trước giường bệnh: “Muốn đút cho em ? Đồ ăn nguội ngon đâu.”

      “. . . . . .” Tả Phán Tình hề động đũa, có chút do dự, có chút chần chờ. Cố Học Văn cười cười, bỏ bát cơm vào trong tay Tả Phán Tình.

      “Ăn cơm thôi.”

      Tả Phán Tình mím môi, ăn miếng cơm cũng biết có vị gì. Nhưng bụng cũng đói rồi nên giải quyết liền lúc hơn phân nửa đồ ăn.

      buông bát, đối diện với gương mặt chút thay đổi của Cố Học Văn: “Học Văn. có đói ? Muốn ăn chút gì ?”

      sao.” Cố Học Văn lắc đầu: “ chờ tí nữa rồi ăn.”

      Lúc Tả Phán Tình ăn cơm, lại nghĩ đến chuyện khác. Trước mắt hiển nhiên thích hợp cho Tả Phán Tình chuyển viện, chỉ có thể để ở nơi này nằm viện tỉnh dưỡng.

      Vậy nghĩa là.

      có tâm à?” Tả Phán Tình sống chung với Cố Học Văn thời gian, chỉ nhìn sắc mặt là cũng biết trong lòng có việc phải bận tâm: “Lại có nhiệm vụ nữa hả?”

      .” Việc truy tìm Chu Thất Thành và thủ hạ lẩn trốn có đồng đội làm, cần phải tự mình ra tay.

      “Vậy phải lên cơ quan?” Tả Phán Tình hiểu rất tính chất công tác rất đặc biệt: “Nếu có việc, cứ nhanh , cần ở trong này với em đâu.”

      “Em thích ở cùng em?” Lời này tuy đúng là điều nghĩ, nhưng dù sao nghe vẫn khá quái dị.

      “Làm gì có?” Tả Phán Tình mím mím môi, trong mắt toát ra tia bất đắc dĩ: “Em hy vọng có thể ở bên em chứ. Nhưng mà, em sợ có việc. Em cũng muốn cản trở công việc của .”

      sao.” Cố Học Văn lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Tả Phán Tình, kéo tay qua: “Phán Tình, em có muốn theo về Bắc Đô ?”

      Chỉ cần ở lại thành phố C, chỉ sợ là thời gian ở bên Tả Phán Tình vẫn như vậy chung đụng ít mà xa cách nhiều. Nếu như vậy lòng lại thấy áy náy.

      “Hả?” Tả Phán Tình hơi ngạc nhiên, nhìn vẻ nghiêm túc trong mắt : “Quay về Bắc Đô?”

      Tuy biết gia đình ở Bắc Đô, nhưng mà đúng là chưa chuẩn bị sẵn sàng.

      “Em muốn?”

      “Công việc của em chỉ vừa mới ở bước khởi đầu.” Trước mắt đãi ngộ của công ty và tiền đồ của đều rất khả quan, muốn từ bỏ công việc như vậy.

      riêng gì công việc, còn có gia đình ở đây, bỏ được.

      Cố Học Văn hơi hơi nhíu mày, nhìn thấy vẻ luyến tiếc trong mắt : “Công ty trang sức có tiếng ở Bắc Đô cũng có. Em là từ bỏ được công việc này hay là bỏ được Hiên Viên Diêu?”

      , bậy bạ gì đó?” Gương mặt Tả Phán Tình lập tức giận đến đỏ bừng: “Cố Học Văn, cho em là ai?”

      phải sao?” Hiên Viên Diêu sở dĩ e dè như vậy, xum xoe như vậy, chẳng lẽ còn phải là do Tả Phán Tình bật đèn xanh cho ta sao?

      “Cố Học Văn, bậy bạ gì đó?” Ngực Tả Phán Tình phập phồng kịch liệt, nhìn chằm chằm mặt , trong mắt tràn đầy vẻ thể tin được: “Em từ thành phố C này mà lớn lên, bảo em từ bỏ tất cả theo về Bắc Đô, chẳng lẽ em cũng cần lo lắng chút sao?”

      Tuy trong lòng hiểu rất đây là quyết định nhất định phải làm, nhưng mà chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, vậy cũng là sai sao?

      “Lo lắng cái gì?” Cố Học Văn hiểu: “Thành phố C cách Bắc Đô có hơn tiếng ngồi máy bay, nếu em từ bỏ được ba mẹ, lúc nào em cũng có thể trở về, chỉ sợ tại điều làm em luyến tiếc phải công việc của em, mà là Hiên Viên Diêu thôi?”

      “Bốp.” Tả Phán Tình giơ tay lên tát bạt tai vào mặt Cố Học Văn. Cơ thể còn chưa khỏe hẳn, chẳng những làm cho đau mà lại tự làm tay mình đau.

      “Cố Học Văn, suy nghĩ của xấu xa.” Tả Phán Tình tức đến nỗi biết phải gì. vỗ vỗ ngực ngừng thở.

      “. . . . . .” Cố Học Văn muốn gì đó, lại nhìn thấy sắc mặt Tả Phán Tình tái nhợt khiến khỏi sửng sốt, ngồi xuống bên người , vỗ vỗ lưng cho : “Xin lỗi. có ý đó. ——”

      chỉ là có chút bất an, có chút dồn nén, có chút gì đó sợ hãi chính mình cũng nên lời. tại phải đối mặt với đối thủ rất mạnh.

      Cho dù mang cái thân phận thái tử của Long Đường, riêng vẻ ngoài của ta thôi cũng đủ làm cho phụ nữ chạy theo như vịt.

      Tả Phán Tình quay đầu , chịu nghe giải thích. Hốc mắt nóng lên, khóe mắt rơm rớm nước. cố sống chết cắn môi, cho nước mắt rơi xuống.

      xin lỗi.” vừa rồi là điên mà. Cố Học Văn thừa nhận mình lỡ lời: “ có ý đó, mà, em tha thứ cho .”

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình thở sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại: “Ở trong lòng của , em là người như thế nào?”

      Đối diện với vẻ mặt im lặng của , hiểu là lấy từ đâu ra cái ý nghĩ đó: “Em kết hôn với , là vợ , nghĩ em là cái loại phụ nữ có thể hồng hạnh xuất tường phản bội sao?”

      phải.” Cố Học Văn cũng thừa nhận mình sai rồi: “Đừng nữa được em? Là sai.”

      “Đây phải là vấn đề sai hay sai. . . . . .” Tả Phán Tình biết phải như thế nào, kết hôn lâu như vậy rồi mà Cố Học Văn lại tuyệt nhiên hiểu chút gì về mình.

      căn bản hiểu, cũng hiểu được.

      Có lẽ ở trong lòng , vợ cũng chỉ là đối tượng chịu chấp nhận kết hôn mà thôi. Nhưng cũng để ý đến , cho nên mới phải tốn thời gian giải thích suy nghĩ của như vậy chăng?

      “Phán Tình?” Cố Học Văn nhìn thấy vẻ băn khoăn mặt cũng hiểu ra mình vừa rồi quá đáng: “ xin lỗi.”

      “Cố Học Văn.” Đôi mắt trong vắt như làn nước ngày thu của Tả Phán Tình đảo qua vẻ xấu hổ mặt , vươn tay kéo tay qua. Cất giọng kiên định : “Em để ý đến , cũng để ý đến hôn nhân của chúng ta. Có lẽ em còn chưa hiểu được rốt cuộc phải là thế nào mới là người vợ đúng nghĩa, nhưng mà em cố gắng. Em cần gì nhiều, chỉ cần tin tưởng em. Em cũng tin tưởng . Được ?”

      “Được.” Cố Học Văn nắm chắc lấy tay : “ cũng để ý đến cuộc hôn nhân của chúng ta, tin tưởng em.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, trong lòng vẫn có chút mất mát. Có vẻ như để ý đến cuộc hôn nhân của bọn họ, nhưng để ý đến , như vậy ——

      Lắc đầu, buộc mình được suy nghĩ nữa, dưới bụng lại truyền đến cơn đau ỉ. Sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt. Cố Học Văn cũng cảm nhận được điều đó, vẻ mặt lo lắng nhìn .

      “Em sao vậy? Em khó chịu phải ?”

      “Bụng em hơi đau.” ra ngày nào Tả Phán Tình cũng có cảm giác này, chỉ là buộc mình phải thư giãn: “Em cũng biết sao lại thế này?”

      Sắc mặt Cố Học Văn cũng ngưng trọng hẳn ra, ấn cái chuông ở đầu giường, bác sĩ cũng nhanh chóng kéo tới, mang theo mấy y tá. Sắc mặt ai nấy đều rất khẩn trương.

      Bởi vì ngày hôm qua quả thực bị Hiên Viên Diêu dọa lần rồi.

      Khị vị bác sĩ kia nhìn thấy Cố Học Văn ở trong phòng bệnh sửng sốt chút, nhưng vẫn rất bình tĩnh kiểm tra cho Tả Phán Tình. Cuối cùng chị ta đứng thẳng người dậy liếc mắt nhìn Tả Phán Tình cái.

      “Chồng đâu?” Người chị ta hỏi chính là Hiên Viên Diêu.

      ấy chính là chồng tôi.” Tả Phán Tình biết vị bác sĩ này hiểu lầm bèn chỉ chỉ Cố Học Văn: “Sao vậy? Bác sĩ? Cục cưng của tôi có vấn đề gì sao?”

      có.” Bác sĩ cười có chút xấu hổ, nghĩ đến sắc mặt cứ như muốn giết người của Hiên Viên Diêu ngày hôm qua: “Cái người ngày hôm qua là gì của ?”

      ta——” Tả Phán Tình chần chờ chút, nhìn thấy sắc mặt Cố Học Văn càng lúc càng nặng nề, bèn nhanh chóng giải thích: “ ta là sếp của tôi.”

      “Sếp cũng lo lắng cho nhân viên ha.” Hù cho bệnh viện bọn họ từ xuống dưới sợ hết hồn, chị ta còn tưởng rằng người đàn ông đó là chồng của Tả Phán Tình nữa đấy. Bác sĩ cũng là người biết nhìn sắc mặt người khác, cho nên lúc này tự nhiên là biết cái gì có thể , cái gì .

      “Tôi mới là chồng ấy.” Cố Học Văn lại vui vẻ, nhưng sắc mặt giảm độ tới mức đóng băng: “Có vấn đề gì cứ với tôi.”

      có, có vấn đề gì.” Bác sĩ cười cười: “Chỉ là trước đó mất máu quá nhiều, cho nên có chút đau đớn, chịu đựng chút tốt thôi.”

      “Vậy là tốt rồi.” Tả Phán Tình nhàng thở ra, gật đầu với bác sĩ: “Bác sĩ, cám ơn chị.”

      “Đừng khách sáo.” Bác sĩ xua tay, kéo theo mấy y tá ra ngoài, lúc qua người Cố Học Văn nhìn cái.

      Cố Học Văn thoáng sửng sốt, liếc nhìn Tả Phán Tình: “ đưa bác sĩ ra chút, em nghỉ ngơi chút .”

      “Uhm.” Tả Phán Tình nằm trở lại giường, nửa khép mắt lại nghỉ ngơi.

      Cố Học Văn theo bác sĩ rời khỏi phòng. Lúc đến chỗ rẽ ngoài hành lang, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn bác sĩ: “Bác sĩ, xin chị cho tôi biết, vợ tôi và đứa con trong bụng ấy rốt cuộc có chuyện gì ?”

      à.” Lúc này mặt vị bác sĩ còn thấy nụ cười, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Cố Học Văn, nhất thời biết phải như thế nào.

      “Chị cứ việc , có phải đứa bé xảy ra chuyện gì rồi ?”

      Bác sĩ gật đầu: “Trước đó vợ xuất huyết quá nhiều. Tuy rằng chúng tôi cấp cứu, nhưng mà thực tế, mang thai chưa đến ba tháng mà xuất huyết như vậy rất dễ xảy ra chuyện. Bây giờ cháu bé bị sẩy có nghĩa là bình an. Trước mắt cháu bé trong bụng vợ cũng chưa ổn định. Hơn nữa ——”

      đến câu kế tiếp, chị ta dừng lại chút, vẻ mặt của mấy y tá phía sau đều rất ngưng trọng.

      “Hơn nữa cái gì?” Cố Học Văn có dự cảm rất lành.

      “Hơn nữa cho dù có giữ được cháu bé khi sinh ra cũng có thể bị dị dạng.”

      “Dị dạng?” Cố Học Văn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn bác sĩ nửa ngày biết phải phản ứng thế nào: “Tại sao có thể như vậy?”

      “Theo quan điểm để trẻ em được nuôi dưỡng tốt, nuôi dạy tốt mà , chúng ta đề nghị chị đừng sinh cháu.” Bác sĩ vô cùng đúng trọng tâm mở miệng, Cố Học Văn lắc đầu, vẻ mặt dám tin.

      , có khả năng. Phán Tình muốn đứa con này từ lâu rồi, nếu bảo bỏ , quả thực chính là lấy mạng của ấy.”

      Bác sĩ cũng im lặng, cùng mấy vị bác sĩ và y tá phía sau nhìn nhau. Cuối cùng lần nữa đưa mắt nhìn về phía Cố Học Văn: “ à. Có để lại cháu bé hay là tùy vào hai người, tôi chỉ là đứng ở góc độ của người bác sĩ mà thông báo kết quả có cho biết thôi. thực tế, chúng tôi tâm hy vọng chị sinh cháu ra.”

      “Đứa bé này chúng tôi nhất định phải sinh.”

      Cố Học Văn đột nhiên bắt lấy tay bác sĩ: “Chẳng lẽ có cách nào khác sao?”

      —oOo—

      Hết chương 214

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 215: Cùng nhau già



      à, đừng như vậy, tôi rồi, tất cả chúng tôi cố hết sức giúp vợ giữ thai, nhưng vấn đề tại là nếu để sinh em bé được khỏe mạnh. Tôi mong đến lúc ấy chị lại hối hận.”

      Cố Học Văn nhất thời nên lời, cũng chẳng biết mình muốn gì nữa. bác sĩ ở phía sau lạnh nhạt mở miệng: “ à, ra với vợ đều còn trẻ, về sau vẫn có cơ hội sinh thêm đứa khác, chị cần gì phải ——”

      “Đừng có nữa.” Cố Học Văn xua tay, lui người từng bước ra sau, ngừng lắc đầu, lại tiếp tục lui ra sau nữa: “Chúng tôi thể có đứa con này. Nhất định .”

      Chẳng xem bác sĩ phản ứng ra sao, Cố Học Văn nhanh chóng xoay người về phía phòng bệnh. Mấy vị bác sĩ xoay mặt nhìn nhau, vị bác sĩ xua xua tay: “Haizz. Gặp phải người nhà bệnh nhân thế này, khiến người ta đau đầu mà.”

      “Thôi.” vị bác sĩ nọ lãnh đạm : “Dù sao sau khi đứa bé ra đời chúng ta cũng chẳng phải chăm nom nó, bọn họ muốn sinh cứ để bọn họ làm .”

      “Đúng vậy.” Y tá trưởng cũng hưởng ứng: “ xem cái người đàn ông ngày hôm qua, ta khẩn trương la mắng đòi giữ đứa bé, chừng đứa bé có khi là con ta cũng nên.”

      “Quan hệ tình cảm thời nay sao mà loạn quá vậy.” Vị bác sĩ này ở bệnh viện lâu ngày, có tình huống gì mà chưa từng thấy qua, ông thở dài : “ thôi, tất cả trở lại làm việc, đừng quan tâm chuyện chẳng liên quan.”

      nào, nào.” Mọi người chẳng dám tranh luận thêm, đứa bé trong bụng Tả Phán Tình là của ai, dính dáng đến bọn họ. Về sau đứa bé ra đời có khỏe mạnh bình yên hay , cũng chẳng liên quan tới họ.

      Dù sao cũng nhắc nhở rồi, có nghe hay tùy người bệnh và thân nhân.

      Cố Học Văn đứng im lặng tại cửa phòng bệnh, lòng hoàn toàn rối bời. Đứa bé kia sao có thể bị bất thường chứ?

      có khả năng. muốn nghe, chữ cũng muốn nghe, cũng chẳng muốn tin.

      Khi vào phòng, Tả Phán Tình nhắm hai mắt lại, hình như ngủ, nghe thấy tiếng động rất , lại mở to mắt, nhìn thấy Cố Học Văn bước vào yếu ớt cười với .

      “Thế nào? có việc gì đúng ?”

      “. . . . . . ?” Cố Học Văn sửng sốt chút, Tả Phán Tình nở nụ cười: “Em còn hiểu sao? nhất định là phải trực tiếp nghe bác sĩ con bình thường, mới yên tâm chứ gì.”

      Nếu là bình thường, Cố Học Văn nhất định đùa với Tả Phán Tình, song lúc này lại cười nổi, buộc mình nhếch khóe miệng. đến trước giường.

      “Em đúng là hiểu đó.”

      “Đương nhiên, em là vợ của mà.” Tả Phán Tình cầm lấy tay , hơi hơi quay đầu : “Bây giờ yên tâm chưa? Bác sĩ sao đúng ?”

      “Ừ, sao.” Cố Học Văn gật đầu, nắm tay đặt lên môi mình mà hôn: “Qua tám tháng nữa, chúng ta cục cưng vô cùng khỏe mạnh. Em có vui ?”

      “Vui.” Tả Phán Tình mỉm cười, vẻ mặt có chút chờ mong: “ thích con trai hay con ?”

      “Đều thích.” Cố Học Văn cười cười, nén đau thương trong lòng: “Cố gia trọng nam khinh nữ. Chỉ cần là em sinh, cho dù là trai hay đều thích.”

      “Em thích con trai.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “Em cũng trọng nam khinh nữ đâu, chỉ là em nghĩ, nếu đứa đầu là con trai, như vậy ông nội, còn ba mẹ nữa bọn họ có lẽ còn vui mừng hơn.”

      đâu. Em nghĩ ngợi nhiều quá rồi.”

      Hốc mắc Cố Học Văn có chút cay cay, nụ cười bên môi lại càng rạng rỡ: “Em xem, ra ở Cố gia người được cưng chiều nhất chính là Học Mai. Em cũng biết rồi đó, ba mẹ thích con hơn.”

      à?” Tả Phán Tình có chút bất ngờ: “Thế em muốn sinh con . Sinh xinh đẹp. Em có thể diện cho con bé như tiểu công chúa, nhìn con bé từ từ lớn lên. Càng ngày càng xinh đẹp.”

      tốt.” Cố Học Văn lắc đầu, cảnh tượng Tả Phán Tình miêu tả khiến lòng cũng nảy sinh chờ mong, lời bác sĩ vừa rồi, dường như trở nên hư ảo.

      “Hay sinh con trai nha, con chúng ta quá đẹp. Đến lúc đó ngày nào cũng phải lo tống cổ mấy tên nhóc theo đuổi con bé, vậy mệt chết được.”

      Tựa như tại, phải đối phó với đám người đông như kiến bu quanh Tả Phán Tình, sao mà mệt cho được?

      “Lại lung tung.” Tả Phán Tình xem thường : “Bộ con trai cần lo lắng sao? Bộ dạng mà đẹp trai chút, trưởng thành ra ngoài tán , hoặc là làm tổn thương con nhà người ta nổi giận chắc?”

      Với gien của hai người họ đứa bé sinh ra nhất định đến nỗi xấu xí, nếu đưa nó về ở Bắc Đô mà dạy dỗ tốt có khi còn tạo nên tên phá gia chi tử, chỉ biết chơi bời lêu lổng cũng nên.

      đâu.” Cố Học Văn nở nụ cười: “Đàn ông Cố gia đều rất chung thủy, người nào cả đời. Con chúng ta cũng vậy thôi.”

      “Phải ?” Tả Phán Tình nhìn Cố Học Văn, đàn ông Cố gia ai cả đời, vậy lúc này trong lòng Cố Học Văn, ai mới là người cả đời đây? Là hay là Lâm Thiên Y?

      Nghĩ nghĩ, lại cười chính mình, người ta đều phụ nữ mang thai trở nên mẫn cảm. Xem ra quả nhiên là như thế. Cố Học Văn ràng chia tay với Lâm Thiên Y mà còn nghĩ luẩn quẩn như vậy, đúng là tự mình làm khó mình mà.

      Lâm Thiên Y thuộc về quá khứ rồi, như vậy sau này chỉ còn với Cố Học Văn chung sống với nhau. đúng. Còn có tiểu bảo bảo trong bụng nữa chứ.

      “Em cười gì vậy?” Cố Học Văn nhìn thấy nụ cười đột nhiên xuất mặt , chả nghĩ gì.

      “Em nghĩ. Vẫn là sinh con tốt hơn.”

      “Vì sao?” Cố Học Văn hiểu sao lại đột nhiên thay đổi quan điểm.

      “Để già rồi còn có chuyện làm á. Bằng với cái tính ngày nào cũng quen chạy tới chạy lui của đến lúc đó có việc gì cho làm phải buồn chán sao?”

      chán.” Cố Học Văn lắc đầu, nắm chặt tay Tả Phán Tình, ngồi bên giường, để tựa vào lòng mình: “Đến lúc đó, em phải ở bên sao? Đến khi đó, cũng rời quân ngũ. Chúng ta có thể du lịch khắp nơi. Đến kỳ nghỉ khắp mọi ngõ ngách thế giới.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, ngáp cái, ràng mới có mấy ngày, mà cứ có cảm giác mình lâu rồi được tựa vào lòng mà ngủ: “Chỉ sợ đến lúc ấy em thành bà lão mất rồi, lại chê em già cả, cần em nữa.”

      “Em già cả, cũng bạc đầu, sao mà ghét em được ?” Ngốc

      “Vậy chưa chắc.” Buồn ngủ quá. Tả Phán Tình lại ngáp cái cọ cọ trong lòng , tìm tư thế thoải mái: “Thông thường phụ nữ nhân già nhanh hơn đàn ông. biết à?”

      “Vậy em tuổi hơn , em mà già cũng già mất rồi. Chúng ta cùng già. phải tốt hơn sao?”

      “Cùng già hả?”

      Chủ ý này rất hay nha. Trong đầu Tả Phán Tình đột nhiên nhớ tới câu hát xa xưa: Em có thể hình dung ra câu chuyện lãng mạn nhất, đó là cùng già theo năm tháng.[1]

      ra có thể cùng nhau già cũng tốt lắm.

      “Được. đấy nhé, cùng nhau già .”

      Giọng càng lúc càng , cuối cùng nhắm mắt lại, vậy mà lại tựa vào lòng Cố Học Văn ngủ.

      “Đúng vậy, cùng nhau già .” Cố Học Văn xong, thấy có lời đáp lại, cúi đầu, lúc này mới phát Tả Phán Tình rốt cuộc ngủ mất rồi.

      “Phán Tình?” nhàng gọi tiếng. Phát chẳng có động tĩnh gì, Cố Học Văn buông tay, cẩn thận đặt trở lại giường. Đứng thẳng người, nhìn chăm chú phần bụng vẫn còn bằng phẳng như trước của .

      Ước muốn và thường thường trái ngược nhau, đứa con mà và Tả Phán Tình chờ mong, hy vọng có khả năng bị bất thường, cũng có thể khỏe mạnh. Thậm chí chẳng thể bình an lớn lên trong bụng ——

      làm sao có thể để cho Tả Phán Tình sau khi vừa trải qua vụ bắt cóc, lại phải đối mặt với tàn nhẫn như thế? Vậy chẳng phải là muốn lấy luôn mạng sống của ư?

      Cố Học Văn ngàn lần rối rắm. Lúc này đột nhiên cảm thấy thà rằng để con mất khi Tả Phán Tình bị bắt cóc, còn tốt hơn là đến lúc đó lại để cho Tả Phán Tình lại lần nữa phải chịu đựng cái tàn nhẫn này.

      Nhìn ngắm khuôn mặt Tả Phán Tình hồi lâu, Cố Học Văn mới xoay người rời khỏi phòng bệnh, lấy di động ấn mấy số.

      “Là tôi, phiền cậu giúp tôi việc.”

      “Được. Cám ơn.”

      Gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa. Lúc kết thúc cú điện thoại cuối cùng, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. phải chuyện đứa bé với Tả Phán Tình thế nào đây?

      Vừa rồi được, bây giờ Cố Học Văn lại càng thể .

      Trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Tả Phán Tình ngủ rất say mà trong lòng Cố Học Văn nặng trĩu.

      “Phán Tình, cho biết. phải làm gì bây giờ?”

      Liệu cần đứa con này được chăng?

      Là con của , mặc kệ là có hình dạng thế nào cũng chấp nhận, nhưng mà, muốn Tả Phán Tình sau khi biết chuyện lại thấy đủ loại khó chịu, dày vò.

      Cho dù hiểu nhiều lắm, nhưng cũng biết phải luôn giữ cho phụ nữ mang thai có tâm trạng vui vẻ. Chứ phải để ấy chịu kích thích.

      Vấn đề nan giải mà Cố Học Văn phải đối mặt này còn khó giải quyết hơn cả những vấn đề khó khăn mà gặp trước kia.

      Tả Phán Tình ngủ cả buổi chiều, mãi đến lúc mặt trời ngã về tây, ngày cứ như vậy mà trôi qua. Cố Học Văn cuối cùng cũng ra quyết định, chuyện này cho Tả Phán Tình biết.

      Ít nhất trước mắt, chưa thể . Tả Phán Tình chờ mong đứa con này như vậy, muốn vui vẻ chút.

      Ra quyết định xong, muốn để Tả Phán Tình nhìn ra dấu vết, Cố Học Văn buộc mình phải tỉnh táo lại.

      Lúc trời chiều tắt nắng, Tả Phán Tình mới tỉnh, ngáp cái, ngủ giấc khiến tâm tình vô cùng thoải mái. Có lẽ bởi vì Cố Học Văn trở lại, lòng cũng yên ổn.

      chiêm bao, phải bận tâm đến những việc rối rắm, ngủ giấc ngon, tinh thần thoạt nhìn cũng tốt hẳn lên.

      Lúc tỉnh lại Cố Học Văn đứng cạnh khung cửa sổ. Ánh tích dương ngoài cửa sổ làm đột nhiên cảm thấy bóng dáng thoạt nhìn có chút gì đó đơn?

      nghĩ gì? Tâm tư nặng nề như vậy?

      “Học Văn?”

      nhàng gọi tên , trước tiên xoay người nhìn : “Em dậy rồi hả?”

      Lúc ngủ, bác sĩ có đến kiểm tra hai lần mà cũng thức giấc, đủ thấy rất mệt.

      “Uhm.” Tả Phán Tình ngủ ngon, ý cười rạng rỡ gương mặt: “Em ngủ ngon thoải mái. Cảm giác tốt. Đúng rồi, hỏi thăm bác sĩ chút , em muốn xuất viện . Em thích ở lại bệnh viện đâu.”

      Cũng chỉ là mang thai thôi, sao lại phải nằm viện khoa trương vậy?

      “Ở đây thêm vài ngày .” Cố Học Văn cầm tay : “Bác sĩ , tình trạng em cần ổn định thêm, em cứ nằm mấy ngày theo dõi thêm chút nữa, xác định thực có việc gì rồi ra viện cũng chẳng muộn.”

      “Thôi được.” Tả Phán Tình biết lúc này nên xuất viện, nhiều như thế phần nhiều là muốn Cố Học Văn nghi ngờ. Dù sao bây giờ toàn bộ nơi này, đều là do Hiên Viên Diêu an bài, sợ Cố Học Văn suy nghĩ nhiều.

      “Muốn ăn gì ? mua cho em.” Vẻ mặt Cố Học Văn rất ôn nhu. Đứa bé nếu đến đây rồi cho dù là nó sinh ra có như thế nào chỉ cần là con của với Tả Phán Tình, đều đón nhận, đều bằng lòng hết.

      “Gì cũng được.” Tả Phán Tình đối với ăn uống cũng đòi hỏi lắm, chỉ là: “Em muốn ăn cháo, mua được chứ?”

      “Được.” Cố Học Văn đứng lên định rời , cửa phòng bệnh lại có người gõ liền hai cái, rất nhanh, bóng người đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy , chẳng riêng gì Cố Học Văn, ngay cả Tả Phán Tình cũng sửng sốt.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Ai tới đây ta?

      [​IMG]

      [1] Đây là câu trong bài Điều lãng mạn nhất của Triệu Vịnh Hoa. Bạn nào có nhu cầu nghe vào đây nhé.

      —oOo—

      Hết chương 215

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 216: Sao lại tới đây?


      Beta: Phong Vũ

      , sao lại tới đây?”

      Kỷ Vân Triển? Tả Phán Tình hết sức bất ngờ, ỷỉ Vân Triển làm sao biết nhập viện?

      “Nghe em phải nằm viện nên tới thăm em.”

      Hôm nay khi tan tầm, lúc gặp Hiên Viên Diêu, ta thuận miệng , Tả Phán Tình ở bệnh viện nhưng lại tình hình Tả Phán Tình ra sao làm Kỷ Vân Triển chuyện gì diễn ra, đành phải vội vàng chạy tới.

      Giọng nghe lãnh đạm nhàng, nhưng bên trong là lo lắng thiết tha che giấu được.

      Đặt túi hoa quả xuống, ngồi xuống trước giường bệnh: “Xảy ra việc gì vậy? Mới mấy ngày làm, vừa đến công ty lại nghe tin em bị bệnh?”

      Tả Phán Tình là rất khỏe mạnh, lúc trước khi hai người còn bên nhau cũng ít khi bị cảm mạo. Chẳng hiểu sao mấy ngày nay lại bệnh.

      Tả Phán Tình thấy Kỷ Vân Triển quan tâm mình, mặt nở nụ cười yếu ớt, nhàng lắc đầu: “Tôi sao. nghe chủ tịch à?”

      Hiên Viên Diêu nhiều chuyện, thực nhìn ra người đàn ông này lại lắm mồm thế.

      “Ừ.” Kỷ Vân Triển gật đầu: “ ta em nằm viện, nhưng em bệnh gì.”

      “Tôi đâu có bệnh.” Tả Phán Tình liếc nhìn Cố Học Văn cái, mặt chẳng chút thay đổi nhìn Kỷ Vân Triển, vui hay giận.

      Thè lưỡi, ánh mắt quay trở lại với Kỷ Vân Triển, đột nhiên nghiêm túc mở miệng: “Chỉ là trong người tôi giờ có thêm thứ thôi.”

      “Hả?” Kỷ Vân Triển giật mình: “Sao như vậy được? Bác sĩ thế nào? Mọc ở đâu trong người em? Có nguy hiểm ?”

      “Rất nghiêm trọng.” Nét mặt Tả Phán Tình vô cùng ngưng trọng: “Nghiêm trọng đến tai nạn chết người.”

      tự cho là hài hước, mà Cố Học Văn lại cười chẳng nổi, vì đứa bé này đúng là mạng người.

      “Tả Phán Tình.” Sắc mặt Kỷ Vân Triển tái nhợt, Tả Phán Tình đột nhiên cười vẻ mặt mừng rỡ: “Dáng vẻ của ngốc. Tôi đâu có bệnh, chỉ là mang thai thôi.”

      “Mang, mang thai?” Kỷ Vân Triển ngây ngẩn cả người, nhìn nét mặt vui sướng của Tả “Em, em mang thai?”

      “Đúng vậy.” Tả Phán Tình cao giọng: “Tôi có thai sáu tuần rồi.”

      Cố Học Văn nhìn biểu cảm của Tả Phán Tình, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, sâu trong đôi mắt còn có tia đau lòng, nhưng vui sướng nhiều hơn. Vươn tay, nắm lấy tay Tả Phán Tình, Kỷ Vân Triển nhìn hai người dựa sát nhau như hình với bóng.

      Trong lòng lại ngổn ngang trăm mối khiến Kỷ Vân Triển hết sức khó chịu.

      Người phụ nữ mang thai, mà cái thai lại là của người đàn ông khác. trông vui mừng như thế, hài lòng như thế chờ mong đứa bé này.

      “Chúc mừng.”

      Lời chúc mừng này xuất phát từ nội tâm. Chỉ có Kỷ Vân Triển tự biết thống khổ biết bao.

      “Cám ơn.” Tả Phán Tình rất hớn hở, mừng rỡ đến vội muốn chia sẻ tin tốt lành này với mọi người.

      “Đừng khách sáo.” Khuôn mặt tươi cười của Kỷ Vân Triển có phần cứng nhắc: “Em có chuyện gì là tốt rồi, nghỉ ngơi . Chừng nào em có thể làm việc trở về làm nhé.”

      Từng bước lui ra sau, xoay người định rời . Tả Phán Tình đột nhiên gọi lại.

      “Kỷ Vân Triển.”

      Kỷ Vân Triển nhìn nụ cười thu lại mặt , vẻ mặt chân thành nhìn .

      “Cám ơn tới thăm tôi.”

      cần cám ơn.” Kỷ Vân Triển có chút xấu hổ: “Đừng khách sáo. chỉ quan tâm đến nhân viên thôi.”

      Dù sao Tả Phán Tình vẫn là nhân viên công ty. phải sao?

      Tả Phán Tình liếc nhìn Cố Học Văn, mặt vẫn chẳng chút thay đổi, vui vẻ hay tức giận. để hiểu lầm, lần nữa với Kỷ Vân Triển.

      “Vân Triển. Tôi cũng làm mẹ rồi, nhanh tìm của hạnh phúc cùa mình .”

      Mặc kệ Kỷ Vân Triển từng tổn thương mình thế nào tất cả đều là quá khứ. có hạnh phúc riêng, cũng hy vọng Kỷ Vân Triển hạnh phúc.

      “Uhm. Đúng vậy.” Kỷ Vân Triển cười yếu ớt: “ phải nhanh tìm hạnh phúc của mình thôi

      “Uh. Phải cố lên nha.” Tả Phán Tình cười vô tư. Còn Kỷ Vân Triển cảm giác lòng mình đổ máu.

      người phụ nữ lấy kẻ khác, còn mong muốn hạnh phúc. Hạnh phúc? Hạnh phúc của chính là Tả Phán Tình, Tả Phán Tình kết hôn, phải đâu tìm hạnh phúc? (>.<, thương quá)

      “Tạm biệt”. Áp chế khó chịu cùng tâm tình rối rắm. mạnh mẽ duy trì khuôn mặt tươi cười mà rời .

      Nhìn bóng dáng đơn, cảm giác trong lòng Tả Phán Tình có chút kỳ lạ, biết Kỷ Vân Triển vẫn , nhưng còn khả năng nữa rồi, mong Kỷ Vân Triển có thể buông xuôi quá khứ, chấp nhận thương người con khác.

      “Thế này là lưu luyến rời?” Cố Học Văn nhìn thần sắc của , trong mắt lên vẻ cam chịu: “Hay là nên rời cho hai người gian riêng mới đúng.”

      “Cố Học Văn, lung tung gì vậy?”

      Hôm nay bị điên chăng? Tả Phán Tình khinh thường : “Đầu óc bị hỏng đấy chứ?”

      Cố Học Văn trả lời, trí óc đương nhiên bị hỏng, chỉ là có chút lo âu. Suy nghĩ lâu, đột nhiên vươn tay kéo Tả Phán Tình vào lòng: “Phán Tình, chúng ta quay về Bắc Đô .”

      Tả Phán Tình có chút do dự, biết phải thế nào, có nên về Bắc Đô ?

      “Em với trở về, nhưng mà ——” ngẩng đầu thấy niềm vui sướng toát ra gương mặt của Cố Học Văn, lòng cũng mừng theo: “ tại em bé vẫn chưa ổn định, chí ít phải chờ thêm ba tháng nữa, hãy trở về. Được ?”

      “Ba tháng ư?”

      “Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật đầu: “Em mang thai sáu tuần, hơn tháng nữa, mang thai ba tháng, lúc ấy mọi việc gần ổn định, tết cũng đến. Chúng ta quay về Bắc Đô ăn tất niên, để cho ông nội và ba mẹ phấn chấn chút, được ?”

      “Được.” Cố Học Văn gật đầu, đối diện với đôi mắt Tả Phán Tình, muốn cha mẹ vui, thực cảm động. Vươn tay ôm sát thắt lưng của . mấy năm về nhà đón năm mới rồi. Lúc này đây, ba mẹ hẳn rất vui vẻ đây?

      “Cứ như vậy .” Tả Phán Tình biết Cố Học Văn đồng ý: “Thời gian còn sớm nữa, chưa ăn cơm trưa đúng ? Có đói bụng ?”

      đói.”

      Cố Học Văn lắc đầu: “Em chẳng phải muốn uống ăn cháo sao? Bây giờ cho mua cho em.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình bỗng nhiên rất muốn ăn cháo: “Em đói lắm, chắc chắn chưa ăn gì, nhớ ăn cơm xong trở lại, dù sao tại cũng xảy ra chuyện gì với em.”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, nhớ tới nơi cách đây xa. buông tay, cầm chìa khóa xe rời .

      Khi xuống lầu, tại bãi đỗ xe của bệnh viện nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Kỷ Vân Triển ngồi trong xe, cửa kính xe mở ra, ngửa đầu, nhìn mờ mịt đến ngơ ngẩn cả người.

      Cố Học Văn thoáng sửng sốt, muốn tiến tới, nghĩ nghĩ lại vòng lại leo lên chiếc Hummer của mình.

      Mua cháo xong, đến khi xe dừng lại, xe của Kỷ Vân Triển vẫn đỗ ở đó. Lúc này sắc trời tối hoàn toàn, ta vẫn còn trầm tư dứt.

      Cố Học Văn nhíu mày, phân vân hồi, vẫn mang cháo lên lầu.

      Tả Phán Tình thấy mang thức ăn lên líu lưỡi : “Nhiều vậy? cho heo ăn à?” (bái phục duyên dáng của chị)

      cũng chưa ăn gì.” Cố Học Văn cười yếu ớt: “ muốn ăn cùng em.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình vừa lòng, ăn rất hăng hái. Ban nãy khi Cố Học Văn mua cháo, trẻ kia lại tới đưa cơm, còn có canh nữa.

      Nhưng mà, Tả Phán Tình bảo ấy về. muốn làm Cố Học Văn mất hứng.

      Vui vẻ cùng Cố Học Văn giải quyết bữa cơm. Tâm tình Tả Phán Tình tốt nên chú ý tới bộ dạng của Cố Học Văn vài lần muốn lại thôi.

      Ăn cơm xong, Cố Học Văn dọn dẹp đồ. Tả Phán Tình nhìn lại nghĩ đến chuyện khác: “Học Văn. mang điện thoại với cả sim mới đến cho em được ? có di động bất tiện.”

      Nhiều ngày liền chưa liên lạc với ba mẹ cả Thất Thất nữa.

      “Di động của em ở nhà.” Chuyện về Ôn Tuyết Kiều, Cố Học Văn cũng gì, chỉ đem tình ngày đó qua loa chút.

      “Em muốn dùng điện thoại, giúp em mang nó đến đây.”

      “Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, Cố Học Văn nghĩ đến việc khác. Từ trong túi xách lấy ra chiếc nhẫn. Kéo tay qua đeo vào.

      “Ơ?” Tả Phán Tình rất ngạc nhiên : “Sao cái nhẫn này lại ở đây?”

      nhớ là mình vẫn mang tay, nhưng khi tỉnh lại thấy tăm hơi.

      “Lần sau, đừng đánh mất nữa.” Nếu thấy cái nhẫn này, hầu như vẫn vô phương khẳng định người bị giam trong tầng hầm đó là Tả Phán Tình.

      “Dạ.” Tả Phán Tình làm bộ thè lưỡi với Cố Học Văn, vươn tay ôm : “Cám ơn .”

      “Đồ ngốc.” Cố Học Văn cười cười. Tả Phán Tình thối lui, thoáng đánh vào cánh tay : “ mới là đồ ngốc á.”

      Cố Học Văn lại cười nổi, bất giác thoáng chau mày. Tả Phán Tình bắt được sắc mặt thay đổi trong phút chốc đó của .

      sao vậy?”

      .” Cố Học Văn lắc đầu: “Em nghỉ ngơi . lấy điện thoại cho em.”

      Còn phải đem thêm hai bộ quần áo đến, phòng chừng với tình trạng mang thai tại, cũng thể nào mà xuất viện nhanh được.

      định , nhưng Tả Phán Tình cho, bắt lấy tay , xốc tay áo bên trái lên, lúc này mới phát bên trong chiếc áo sơ mi trắng, nhuốm máu từ lâu.

      Tả Phán Tình nhìn miệng vết thương chảy máu kia, lúc đầu là khiếp sợ sau đó lại đau lòng: “, bị thương? Sao sớm?”

      “Vết thương thôi mà.” Chỉ là đạn sượt ngoài da, đáng ngại. Huống chi việc này là vì Tả Phán Tình, cần so đo tính toán.

      Tả Phán Tình lắc đầu liên tục, nhìn chăm chú vào cánh tay chảy máu của : “ đổ máu, còn nghiêm trọng. Em gọi bác sĩ tới băng bó cho .”

      việc gì mà.” Máu còn chảy nữa, vết máu vốn dĩ được xử lí rồi.

      xử trí miệng vết thương chút .” Tả Phán Tình lắc đầu: “Di động của em lấy cũng đừng ngại”

      chẳng sao mà.”

      “Nhất định phải .” Tả Phán Tình rất cố chấp: “Nếu từ chối cho bác sĩ chăm sóc vết thương, được phép .”

      Cố Học Văn nhìn vẻ kiên quyết mặt , cuối cùng đành thỏa hiệp. Gọi bác sĩ tới, xử lí miệng vết thương chút, Tả Phán Tình dứt khoác ngồi bên cạnh quan sát, xác định vết thương còn vấn đề, lúc này mới thở phào nhõm.

      Sau khi bác sĩ rồi, Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, tại xác định còn vấn đề, được phép chứ?”

      “Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, nét mặt vẫn nghiêm trọng như cũ: “ lái xe cẩn thận chút.”

      biết rồi.” Cố Học Văn cười cười: “Em nghỉ ngơi trước , về nhà chuyến, lấy vài thứ rồi tới ngay.”

      Xoay người xuống lầu, lúc qua bãi đỗ xe, phát xe của Kỷ Vân Triển, vẫn còn đậu tại chỗ. Chau mày cái, bước chân vốn muốn lên xe mình của Cố Học Văn chuyển hướng, tới xe Kỷ Vân Triển.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Đoán xem Văn muốn làm gì?

      —oOo—

      Hết chương 216

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :