1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 202: Còn cách


      Edit: Phong Vũ
      Beta: Wynnie

      điên hả?” Phản ứng đầu tiên Tả Phán Tình chỉ có thể là thế này. Nhìn chằm chằm cái gương mặt tiến tới gần của ta, cực lực nhịn cơn kích động muốn cho ta cái tát.

      Cũng cần quản ta có là chủ tịch hay , vươn tay giật lấy cái khuy cài tay áo tay ta.

      Hiên Viên Diêu nhấc tay lên cao, Tả Phán Tình lại với tới, trong lòng quýnh lên, nhanh chóng nhảy về phía trước chút, muốn bắt cho được món đồ tay ta.

      Hiên Viên Diêu làm sao có thể cho cơ hội đó. Món đồ lại bị ta giấu ra sau, căn bản là lấy được. Trong lòng quýnh lên, như con rồng nhảy vọt lên, dùng sức đẩy ta.

      Hiên Viên Diêu lần này lại đề phòng , lảo đảo lui người ra sau mấy bước, lại tiếp tục đẩy, khiến ta đứng vững được mà ngã lăn xuống đất.

      Tả Phán Tình vừa lòng, khom lưng lấy đồ trong tay ta. Hiên Viên Diêu đưa chân qua gạt cẳng chân , làm mất thăng bằng, ngã mạnh về phía trước.

      Chết tử tế chết mà lại lao thẳng lên người ta.

      Cửa phòng đúng lúc này mở ra, thư ký đứng ở cửa, chứng kiến màn trước mắt khỏi giật mình. chỉ có ta. Kỷ Vân Triển có chuyện muốn tìm Hiên Viên Diêu cũng thấy được.

      Ánh mắt hai người đồng thời ngây ra. Nhìn cảnh Tả Phán Tình tựa vào người Hiên Viên Diêu, còn cả vẻ mặt hưởng thụ của Hiên Viên Diêu nữa.

      Đây là cái tình huống gì vậy?

      “Chủ, chủ tịch. Kỷ tổng tìm .” Thư ký rụt cổ, có cảm giác mình tự đâm đầu vào chỗ chết.

      Tả Phán Tình a tiếng, tay chân cùng lúc rời khỏi người ta. Sắc mặt lập tức xấu hổ tới cực điểm.

      Hiên Viên Diêu làm như là người có việc gì, bình thản ung dung đứng dậy, ánh mắt liếc nhìn Tả Phán Tình cái, cúi đầu, chuẩn bị rời . ta lại kéo tay lại.

      Mở lòng bàn tay ra, đặt đồ vào trong đó rồi giúp khép tay lại, vẻ mặt dịu dàng nhìn : “Đồ của , trả lại cho . Lần sau đừng làm như vậy nữa.”

      Có ý gì chứ? Tả Phán Tình trừng mắt nhìn ta lúc lâu, nhanh chóng phản ứng lại, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ: “Hiên Viên Diêu, ——”

      ra ngoài .” Hiên Viên Diêu cười rất đắc ý, ánh mắt nhìn về phía hai người còn lại, ý bảo thư ký ra ngoài. Kỷ Vân Triển ở lại.

      có việc gì ?”

      “. . . . . .” Kỷ Vân Triển bị màn vừa rồi làm cho kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời biết mình muốn gì, chỉ ngơ ngác nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

      Tả Phán Tình và Hiên Viên Diêu? Cái này, cái tổ hợp này cũng quá quái dị .

      Tả Phán Tình nhận thấy ánh mắt Kỷ Vân Triển, cúi đầu, nhanh chóng ra. Từ đầu tới cuối có nhìn vào mắt Kỷ Vân Triển.

      “Kỷ tổng giám đốc, có việc gì sao?”

      Hiên Viên Diêu ngồi xuống, ánh mắt đảo qua mặt Kỷ Vân Triển, vẻ vênh váo mặt khiến người ta hoàn toàn chạm vào được ý nghĩ của ta, cảm giác cứ như người vừa rồi phải ta vậy.

      “À, đây là kế hoạch tuyên truyền cho hai ngày lễ lớn Giáng sinh và Tết nguyên đán. Chủ tịch xem qua chút.”

      “Chuyện này, tự quyết định là được rồi.” Hiên Viên Diêu để ý lắm xua tay: “Tôi tin tưởng ở .”

      “Nhưng mà ——” Kỷ Vân Triển buông kẹp tài liệu xuống: “Có hai phương án, xem cái nào tốt hơn.”

      “Tôi . Việc này, quyết định là được.” Hiên Viên Diêu đem kẹp tài liệu trả lại cho : “ làm việc này lâu hơn tôi, so với tôi vẫn có kinh nghiệm hơn, có số việc, cần phải hỏi ý kiến tôi.”

      “Được.” Kỷ Vân Triển gật đầu, nhận kẹp tài liệu. Nghĩ đến màn vừa rồi, hơi do dự chút sau đó mở miệng: “Chủ tịch, thiết kế Tả ấy kết hôn rồi. có biết ?”

      Vẻ nhàn tản trong mắt Hiên Viên Diêu chợt biến mất, ta ngẩng đầu nhìn Kỷ Vân Triển, có chút hứng thú: “Tôi đương nhiên biết ấy kết hôn rồi. Có vấn đề gì sao?”

      Đương nhiên là có vấn đề. Nếu biết Tả Phán Tình kết hôn, chẳng phải nên giữ khoảng cách với ấy sao?

      “Ủa? Chẳng lẽ nhận ra, vừa rồi là chủ động quyến rũ tôi sao?”

      có khả năng.” Kỷ Vân Triển lập tức quên thân phận khác biệt của đối phương, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ: “Phán Tình tuyệt đối phải là người như vậy.”

      “Phán Tình?” Hiên Viên Diêu nghe đến đây rất hứng thú, nhìn chằm chằm Kỷ Vân Triển, vẻ mặt có vài phần suy nghĩ sâu xa: “ cũng thích ấy?”

      có.” phải thích, mà là . Kỷ Vân Triển cúi đầu, biết mình hôm nay hơi thái quá: “Nếu có chuyện gì khác, tôi xuống trước.”

      “Nếu thực thích, phải tranh thủ, làm con rùa đen rút đầu, quả thực đáng mặt làm đàn ông.”

      Lời Hiên Viên Diêu hề có chút khách khí, Kỷ Vân Triển lập tức dừng bước chút, siết chặt kẹp tài liệu tay: “Chỉ cần ấy hạnh phúc, tôi tranh thủ cũng được. Hy vọng chủ tịch cũng nghĩ như vậy.”

      Mở cửa ra, Kỷ Vân Triển rời khỏi phòng, để lại Hiên Viên Diêu nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại: “ tranh thủ? Vậy còn gì vui nữa chứ?”

      , giúp tôi điều tra quan hệ giữa ta và Tả Phán Tình chút, tôi muốn biết đến những điều nhất.”

      Thang Á Nam từ trong góc phòng xuất tựa như ma, gương mặt lạnh như băng, nhìn thấy chút cảm xúc: “Dạ.”

      Thang Á Nam rời khỏi, Hiên Viên Diêu nhìn nhìn lòng bàn tay vừa rồi nắm tay Tả Phán Tình, lúc này hình như vẫn còn có hương thơm nhàn nhạt.

      Chỉ là người phụ nữ. Cần tranh thủ sao? ta nhất định khiến Tả Phán Tình cam tâm tình nguyện ở bên ta. Điều này có gì khó đâu?

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình nhìn thấy cái khuy cái tay áo và kẹp cravat mình phải mất chút tâm trạng mới lấy lại được kia mà trong lòng có chút buồn bực.

      Hiên Viên Diêu chết tiệt, uổng công ta đường đường là ông chủ lớn, vậy mà lại làm ra chuyện hạ lưu như vậy. là tức chết rồi.

      Đồ mặt dày, khốn kiếp. Trong lòng tức giận đến nỗi có ý muốn quẳng luôn cái khuy cài tay áo tay, thiết kế đôi khác.

      Chỉ là thấy đành lòng. Đây là lần đầu tiên thiết kế trang sức dành cho nam, đối với nó có ý nghĩa đặc biệt, chỉ muốn tặng nó cho Cố Học Văn.

      Tìm cái hộp , đem khuy cài tay áo cùng kẹp cravat đặt vào ở bên trong, ở phía hộp còn buộc lên cái nơ con bướm.

      Xong.

      Chờ Cố Học Văn về đưa cái này cho . chờ đến Giáng sinh nữa. Ai mà biết Cố Học Văn vào hôm Giáng sinh có phải lại có nhiệm vụ hay ?

      Nghĩ đến ngày hôm qua về, cũng biết hôm nay có về hay , Tả Phán Tình lại có tâm trạng nào suy nghĩ đến hành động quái dị của Hiên Viên Diêu, mặc kệ thế nào, cuối cùng cũng lấy được đồ rồi.

      Tả Phán Tình tiếp tục bận bịu với công việc của mình. Lúc sắp tan tầm, nhận được điện thoại của Trần Tâm Y. Trong điện thoại, giọng của nàng vô cùng kinh hoảng.

      “Chị họ, làm sao bây giờ. Mau tới giúp em.”

      “Làm sao vậy? Có việc gì em mau .” Tả Phán Tình bị kinh hoảng trong giọng của nàng làm cho khẩn trương lên theo: “ xảy ra chuyện gì?”

      được. Chúng ta hẹn chỗ nào đó gặp mặt .”

      “Rồi.” Tả Phán Tình nghĩ nghĩ, rồi bảo Trần Tâm Y đến quán cà phê gần công ty chờ mình. thu dọn đồ đạc xong liền vội vội vàng vàng chạy tới.

      Trong quán cà phê. Trần Tâm Y tới trước. Vừa thấy Tả Phán Tình đến liền đứng lên.

      “Chị họ ——”

      “Sao vậy?” Tả Phán Tình vẻ mặt khó hiểu nhìn vẻ kinh hoảng mặt em họ: “ xảy ra chuyện gì?”

      “Em, em thấy chuyện nên thấy.” Trần Tâm Y nhìn quanh, vẻ mặt có chút bối rối, có chút sợ hãi hạ thấp giọng, thào: “Chị họ. Em sợ lắm, bọn họ tối nay giết người. Chị họ, chị phải làm sao bây giờ?”

      “Cái gì? Giết người?”

      Tả Phán Tình sửng sốt chút, nhìn vẻ mặt ngoài ý muốn của Trần Tâm Y, kéo tay nàng để nàng ngồi xuống: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em đừng vội, từ từ ràng.”

      “Em .” Trần Tâm Y cũng biết phải bắt đầu từ đâu, bưng ly nước nóng bàn lên ngụm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tả Phán Tình.

      “Tòa soạn bọn em nhận được tin báo. công ty bất động sản có phi vụ đen. Cái công ty đó chẳng những cưỡng ép, còn có hành động bạo lực. Em liền chủ động xin phỏng vấn.”

      “Nhưng mà vài lần, đều có phỏng vấn được người phụ trách chính. Chiều nay em lại đến. Sau đó nhìn thấy cái người phụ trách kia rời . Lúc đó em nghĩ cứ theo sau, tìm được cơ hội phỏng vấn .”

      ngờ, ta gặp người nào đó ở cái ngỏ tắt . ta cho người đó rất nhiều tiền, bảo tối hôm nay người đó phải nhổ cái đinh kia, giải quyết sạch nhà cửa. Còn lúc tất yếu, có thể dùng thủ đoạn đặc biệt. Phóng hỏa hay giết người…”

      Trần Tâm Y cố gắng biểu đạt ràng, cuối cùng cầm lấy tay Tả Phán Tình: “Chị họ, chị xem, tối nay bọn họ có phải giết người ? Chúng ta, chúng ta có phải báo cảnh sát ?”

      “Báo cảnh sát?” Tả Phán Tình ngay từ đầu hơi sửng sốt, cuối cùng khi nghe đến lúc này mới phản ứng lại, tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng cái: “Báo cảnh sát cái gì chứ? Em có chứng cứ ?”

      Trần Tâm Y lắc đầu: “ có.”

      “Chính là vậy đó, em chứng cứ. Người ta còn chưa ra tay, em em làm thế nào mà báo cảnh sát đây?” Tả Phán Tình nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng lúc lâu, đột nhiên vỗ vỗ tay: “Em có nghe bọn ra tay ở đâu ?”

      có.” Trần Tâm Y lắc đầu: “Em sợ chết khiếp, cũng biết vì sao hôm nay lại to gan như vậy. Dám trốn vào nghe lén. Nhưng mà sau đó em lại sợ, mãi cho đến khi bọn họ rồi, em cũng dám ra.”

      Trốn ở chỗ đến chân cũng như nhũn ra, cuối cùng mới cố lấy dũng khí gọi điện thoại cho Tả Phán Tình.

      “Có chút phiền toái.” Tả Phán Tình rất nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu chuyện hôm nay em nghe thấy là , như vậy tại chúng ta chỉ có mấy tiếng. Với mấy tiếng này mà muốn làm đối phương ra tay ở đâu, định ra tay thế nào nếu chỉ dựa vào hai người chúng ta khẳng định là được.”

      “Vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Cầu cứu.” Tả Phán Tình nghĩ tới Cố Học Văn, là đặc công, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với tội phạm, hẳn là cũng có chuyên môn về phương diện này?

      Nhưng mà, lại làm nhiệm vụ, gọi điện thoại cho , có thể tiện nhỉ?

      “Chị họ, tìm ai cầu cứu đây? Em. Em sợ muốn chết rồi ——” Người Trần Tâm Y đều nhũn ra, lớn như vậy, đây lần đầu tiên nàng nghe thấy tin tức kinh khủng như vậy, đơn thuần như biết phải làm thế nào mới tốt.

      “Em đừng vội, để chị nghĩ .”

      Tả Phán Tình trong lòng cũng có chút hoảng loạn. Còn nghiêm túc suy nghĩ, lấy di động, gửi cho Cố Học Văn tin nhắn: “Tìm có việc. Nếu có thời gian, lập tức gọi điện trả lời em.”

      “Chúng ta chờ , xem Cố Học Văn có thời gian hay .”

      Đợi nửa ngày, Tả Phán Tình vẫn thấy Cố Học Văn đáp lời. Trong lòng ràng tại có thể chấp hành nhiệm vụ, nhất định tiện nghe điện thoại. Nghĩ nghĩ, lại liếc mắt nhìn Trần Tâm Y cái.

      “Còn cách.”

      “Cách gì?”

      —oOo—

      Hết chương 202

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 203: Các đừng có làm loạn nữa


      Edit: Phong Vũ
      Beta: Iris

      tìm Cố Học Võ.”

      “Chị gì?” Trần Tâm Y thoáng sửng sốt: “ ta, ta là thị trưởng đó. ta mà lại để ý đến chuyện như vậy sao?”

      “Sao lại ?” Nét mặt Tả Phán Tình lúc này tỏ ra vẻ đúng lý mà làm: “Em phải làm ràng việc. ấy là thị trưởng thành phố C, có việc đương nhiên phải nhờ ấy giải quyết, chứ lẽ để chúng ta giải quyết?”

      Hơn nữa, bọn cũng chỉ là hai người phụ nữ, nếu đối phương thực có suy nghĩ như vậy e là bọn có muốn ngăn cản cũng ngăn cản được. Đến lúc đó chừng còn tự kéo mình vào hố cũng nên.

      thôi.” Thời gian cấp bách. Tả Phán Tình cũng lo được nhiều: “Em theo chị tìm ấy.”

      “Em á?” Trần Tâm Y có chút do dự. Nghĩ đến vẻ mặt lạnh như tiền lần trước của Cố Học Võ, bỗng có chút sợ hãi, có chút rối rắm: “Chị được ? Em .”

      “Đương nhiên phải .” Tả Phán Tình hiểu ấy nghĩ cái gì nữa: “Chuyện như vậy, em đương nhiên là phải tự mình với ấy mới ràng được. Ví dụ như tên công ty, còn có những thứ mà em nhìn thấy nữa. Em tự mình , làm sao mà chị biết được?”

      “Em có thể cho chị mà.”

      “Đừng có lôi thôi nữa, thôi.” Tả Phán Tình có tâm trạng mà nghĩ nhiều, kéo tay Trần Tâm Y, ra cửa quán cà phê gọi xe rồi về hướng tòa thị chính.

      Vô cùng may mắn là Cố Học Võ vẫn chưa ra về, còn ở trong phòng thị trưởng xem văn kiện.

      Nhìn thấy Trần Tâm Y, trong mắt lên tia kinh ngạc. Nhưng chỉ trong thoáng lại nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía Tả Phán Tình.

      Từ lần chơi Trung thu đến bây giờ, thời gian gặp Tả Phán Tình. Lúc này nhìn , hình như có chút khang khác. Nhưng mà khác ở chỗ nào chỉ hai lời thể nào diễn tả được.

      “Có việc gì?”

      “Có. Có chuyện lớn.” Tả Phán Tình kéo Trần Tâm Y, để ấy ràng với Cố Học Võ.

      Trần Tâm Y nhìn Cố Học Võ. Trong mắt lên vài cảm xúc là thế nào, nhất thời lại biết phải gì.

      Qua vài lần chớp nhoáng ở bên cạnh Cố Học Võ, dần có hảo cảm khó đối với . Mỗi lần gặp , lại giải quyết rắc rối cho . Cứ như vậy, ngoài cảm kích, còn nảy sinh tâm tư khác.

      vị thị trưởng còn trẻ như vậy, người đàn ông đầy hứa hẹn như vậy, người tốt rất có trách nhiệm như vậy ——

      “Tâm Y, em .” Tả Phán Tình nghĩ là ấy bị dọa cho choáng váng nên dám nên mới vỗ vỗ vai : “Chuyện khẩn cấp, em mau . Nếu để xảy ra chuyện e là kịp nữa đâu.”

      “Chuyện gì?” Giọng Cố Học Võ vô cùng nhàng, nhìn Trần Tâm Y, ý bảo ấy ràng. Trần Tâm Y đành phải lần nữa lại chuyện mình nhìn thấy. Lần này ràng, mạch lạc hơn so với vừa nãy kể cho Tả Phán Tình.

      Tên công ty nghe thấy. Dường như còn có người khác nữa hẹn tối nay gặp.

      hơi xong, vô cùng vội vàng nhìn Cố Học Võ: “Thị trưởng Cố, nhất định phải điều tra ràng. Đừng làm tổn thương đến người vô tội.”

      Cố Học Văn nhíu mày, vẻ mặt có chút ngưng trọng. Cấp nhiều lần phản đối nhất quyết phải triệt phá, nhưng mà tới lúc thi hành, luôn luôn có số công ty, luôn luôn số người dường như bị rành buộc.

      “Tôi biết rồi.” thản nhiên gật đầu, nhìn hai : “Các về . Tôi xử lý.”

      “Xử lý như thế nào?” Tả Phán Tình muốn biết ràng chút: “Bọn em có quyền biết tình hình chứ? Bọn em dù sao cũng muốn biết nhân viên chính phủ các làm như thế nào?”

      “Chuyện này em cần lo.” Cố Học Võ nhìn Trần Tâm Y: “Chỉ cần khẳng định người mà nhìn thấy là người phụ trách công ty đó là được.”

      “Đúng là người phụ trách công ty đó mà.” Trần Tâm Y nhìn thấy rất ràng: “Tôi qua đó rất nhiều lần, cho nên mới dám xác nhận, còn nữa ta vẫn chưa đồng ý cho tòa soạn bọn tôi phỏng vấn. Cho nên tôi mới có thể chú ý tới hơn.”

      “Được rồi, hai người .”

      được.” Tả Phán Tình lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết: “Em muốn tham gia.”

      “Tôi cũng muốn.” Trần Tâm Y cũng mở miệng: “Vụ việc là do tôi phát , tôi có quyền được biết.”

      “Hai người đừng có náo loạn lên nữa.” Giọng điệu của Cố Học Võ có chút kiên nhẫn: “Hai người phụ nữ có thể làm cái gì chứ? Về hết cho tôi.”

      “Xí. đừng có mà khinh thường phụ nữ.” Tả Phán Tình phục: “Nếu có bọn em cung cấp tin tức, biết được sao? Còn đuổi bọn em .”

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Võ vô cùng đau đầu: “Em ở trong này cũng giúp được gì đâu.”

      “Sao lại thể giúp gì?” Tả Phán Tình quen nhìn thái độ khinh thường phụ nữ của Cố Học Võ: “Có bọn em ở đây có khi còn giúp được việc.”

      “Đừng gây thêm phiền phức là được.” Cố Học Võ cũng nhìn hai nàng này nữa, cầm điện bấm mấy con số: “Là tôi. Giúp tôi điều tra, gần đây công ty bất động sản ** khai phá mảnh đất nào? Năm phút sau, tôi muốn thấy kết quả. Uh.”

      Cúp máy, Cố Học Võ liếc nhìn hai người cái: “Các về . Các ở trong này thực là giúp được gì.”

      “Nhưng mà ——” Tả Phán Tình muốn cái gì đó, Cố Học Võ liền trừng mắt lườm cái: “Học Văn vắng nhà, em muốn để cho nó phải lo lắng sao?”

      “. . . . .” Tả Phán Tình im bặt, quả Cố Học Văn vắng nhà, nếu để Cố Học Văn biết việc mình làm việc nguy hiểm như vậy. Chỉ sợ muốn chọc giận cũng được.

      Cố Học Võ đưa mắt nhìn về phía Trần Tâm Y, trong mắt lên tia ảm đạm khó lường, khẽ gật đầu: “ cũng về , tôi đồng ý với các , khi có tin tức liền lập tức thông báo cho các . Được chưa?”

      “Vậy nhất định phải nhanh chóng ngăn cản đấy.” Trần Tâm Y hy vọng tổn thương đến người vô tội.

      “Tôi biết rồi.” Cố Học Võ nhíu mày nhanh. Phá dỡ, đánh người. E là lúc này riêng gì công ty bất động sản có trách nhiệm đâu? Sau lưng nếu có bàn tay bí , vậy rất kỳ quái.

      Hai đều muốn ở lại, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rời . Các rồi. Cố Học Võ mới tiện triển khai công việc.

      Liên tiếp gọi vài cú điện thoại, điều mấy nhóm người. Lúc này vừa vặn cũng có điện thoại gọi về. tập trung vào mục tiêu, thả lỏng mày, cầm lấy áo khoác định rời cửa phòng bị đẩy ra. Trần Tâm Y lại đến.

      “Thị trưởng Cố?” đứng ở cửa, vẻ mặt có chút do dự, Cố Học Võ thoáng sửng sốt, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc.

      “Sao còn chưa ?”

      “Tôi. Tôi muốn tham gia chuyện này.” Thái độ của Trần Tâm Y rất kiên định: “Xin cho tôi tham gia .”

      giúp được gì đâu.” Cố Học Võ hoàn toàn cự tuyệt, đối với Trần Tâm Y, trong lòng tia kháng cự mà chính cũng .

      “Nhưng mà, tôi là phóng viên.” Vẻ mặt Trần Tâm Y rất kiên định: “Xin cho phép tôi được đưa chuyện này ra ánh sáng. Đây là cầu của tôi.”

      Cố Học Võ nhìn lúc lâu. Cuối cùng gật gật đầu: “ theo tôi. được chạy lung tung.”

      “Vâng. Tôi như vậy.” Tim Trần Tâm Y đập càng lúc càng nhanh, vừa rồi ở ngoài cửa, và Tả Phán Tình mỗi người ngả. Nhưng hiểu sao lại quay trở lại. Chỉ là muốn cơ hội.

      Mặc kệ là bởi vì công việc, hay là ——

      Lắc đầu, buộc mình phải chuyên tâm, có số việc, chỉ cần chủ động bước ra trước con đường còn lại liền trở nên đơn giản.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình ngủ được. Nằm ở giường trằn trọc hồi lâu mà vẫn thể nào vào giấc ngủ.

      Chuyện Trần Tâm Y hôm nay làm có chút lo lắng, có chút rối rắm. Sau khi trở về nghĩ kỹ lại có chút hối hận.

      Phải biết rằng Cố Học Võ là thị trưởng thành phố C, công ty bất động sản nho làm sao dám kiêu ngạo? Còn phải chứng minh phía sau có hậu thuẫn?

      Cố Học Võ kéo công ty bất động sản đó xuống ngựa, là công hay là tội. Nhưng mà lỡ như đắc tội với cái người đứng đằng sau kia có phải tiền đồ của Cố Học Võ ——

      “Đáng ghét.” Sao mình lại phải xen vào việc của người khác chứ? Để Trần Tâm Y làm như thấy phải là được rồi sao?

      Nhưng mà như vậy tuyệt đối phải tính cách của . Khẽ thở dài tiếng, trở mình, nghĩ tới Cố Học Văn. Nếu ấy ở đây tốt rồi, ấy nhất định cho mình biết phải làm sao bây giờ.

      “Cố Học Văn ——” xoay người, nhìn về chỗ trống phía bên kia giường, chợt phát hình như lúc có ở bên cảm thấy rất an tâm.

      “Xí.” Đó là bởi vì ấy là chồng mày đó được ?

      Nếu Cố Học Văn phải chồng mày, mày có thể có cảm giác an tâm như vậy sao?

      Tả Phán Tình trả lời được cái vấn đề nếu này. Bởi vì gả cho Cố Học Văn, là vợ .

      “Phiền quá .” Đáng ghét, vì sao Cố Học Văn lại ở nhà? Vì sao cứ luôn nhằm vào lúc cần mà vắng nhà vậy?

      “Em sao vậy?” Giọng trầm thấp dễ nghe lại có vài phần khó hiểu. Tả Phán Tình giật mình, xoay người, phát Cố Học Văn biết về khi nào, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mặt , trong mắt có chút nghi hoặc.

      người vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua, nhìn quay sang, ngồi xuống bên giường, kéo tay qua, cảm giác lòng bàn tay hơi lạnh khẽ nhíu mày.

      “Sao tay lại lạnh thế này?” Nhìn khắp phòng, hai ngày này trời chuyển gió, khí lạnh tràn về lại trở nên rét buốt vô cùng: “Sao mở điều hòa?”

      “A?” Tả Phán Tình lúc này mới phát , lắc lắc đầu: “Quên.”

      “Đồ ngốc.” Chuyện này mà cũng quên được? Mở điều hòa lên, chú ý tới trong mắt Tả Phán Tình gợn lên làn sóng sung sướng. ràng là bị mắng mà lại thấy quan tâm của rất dễ chịu.

      Điều hòa mở, Cố Học Văn cởi áo khoác, lại ngồi bên giường.

      , vừa rồi là phiền cái gì vậy?”

      Tả Phán Tình nhìn , suy nghĩ trong đầu vừa rồi lập tức quên đâu mất mà lại nghĩ đến vấn đề khác: “ phải là có nhiệm vụ sao? Sao trở lại?”

      “Ừ.”

      Ôn Tuyết Kiều bắt được, giam ngày đêm rồi lại để cho bà ta chạy mất. Trong lòng Cố Học Văn có chút uể oải. Người của theo dõi Chu Thất Thành ngày, phát vẫn bình thản ung dung chơi đùa vui vẻ, dường như chút động tĩnh.

      có thể khẳng định, Ôn Tuyết Kiều nhất định nắm giữ chứng cứ phạm tội của Chu Thất Thành. Cho nên Chu Thất Thành thể che chở cho bà ta.

      tại lại tìm thấy Ôn Tuyết kiều, thành phố C tuy rằng lớn, nhưng muốn giấu người cũng khá dễ dàng. Điều sợ nhất là, Ôn Tuyết Kiều chưa từ bỏ ý định, lại xuống tay với Tả Phán Tình.

      “Cố Học Văn?” Tả Phán Tình gọi hai tiếng, lại phát chút động tĩnh, vươn tay huơ huơ ở trước mặt .

      sao chứ?”

      Cố Học Văn chìm vào suy nghĩ sâu xa nên có nghe thấy, mãi đến khi mu bàn tay bị người ta đập cái mạnh:

      “Hở?”

      ngẩn người.” Giọng Tả Phán Tình có chút trách móc: “Nghĩ cái gì vậy?”

      Nghĩ đến xuất thần như vậy. gọi mấy tiếng mà cũng nghe thấy, phải là nghĩ đến người phụ nữ nào đó chứ?

      —oOo—

      Hết chương 203

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 204: Tôi ăn cắp


      Edit: Phong Vũ
      Beta: Wynnie

      “Này, nghĩ đến người phụ nữ nào mà say mê quá vậy?” Cũng cho cơ hội, tuyệt đối khách khí mở miệng, vẻ mặt Tả Phán Tình rất giống kiểu như chỉ cần cái là lập tức liều mạng với vậy.

      “Đúng vậy. nghĩ đến người phụ nữ.” Cố Học Văn thản nhiên liếc nhìn cái, vẻ mặt có vài phần nghiền ngẫm: “Chẳng lẽ em phải là phụ nữ?”

      Ách ——

      Ý của là, nghĩ đến ?

      Mặt Tả Phán Tình hơi nóng lên, muốn lại được. Cố Học Văn quả nghĩ đến phụ nữ, nhưng mà người phụ nữ đó lại là mẹ Tả Phán Tình.

      Nghĩ đến Ôn Tuyết Kiều, muốn với Tả Phán Tình về chuyện của bà ta Tả Phán Tình lại mở miệng trước.

      “Đúng rồi, hôm nay em đến chỗ Hoa đại ca.”

      Cố Học Văn ngừng nghỉ về chuyện Ôn Tuyết Kiều, khó hiểu nhìn vẻ do dự mặt : “Tìm Học Võ? Em tìm ấy làm gì?”

      “Việc quan trọng.” Tả Phán Tình nhìn Cố Học Văn, cũng chắc mình hôm nay có quá kích động hay , kể lại mọi chuyện cho nghe. Sau đó hỏi điều mình lo lắng.

      xem cả vừa tới thành phố C lâu, chuyện này có thể ảnh hưởng đến ấy hay ?”

      Cố Học Văn vẫn mực lắng nghe, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tả Phán Tình, trong lòng có chút cảm động. biết có chú ý giọng điệu quan tâm Cố Học Võ của chứng tỏ cũng xem Cố Học Võ là người nhà hay .

      tại xem mình là vợ của rồi. Nắm lấy tay , vẻ mặt bình thản: “ sao, em làm tốt lắm.”

      Ít nhất lúc này đây, tự mình kích động tự mình ra tay tương trợ, biết xin giúp đỡ, còn là xin người của Cố gia giúp đỡ. Chuyện này rất tốt, phải sao?

      “Vậy cả ——”

      “Yên tâm , chút chuyện ấy mà cũng làm được ấy còn xứng đáng là cả của Cố gia sao?”

      “May mà em kích động muốn cùng với em họ em hai người tự giải quyết, bằng thể đánh mông em đó.”

      “Gì chứ.” Tả Phán Tình lườm : “Em mà ngây thơ như vậy sao?” Chẳng lẽ biết phân nặng , tốt xấu sao chứ?

      có, có, em tuyệt đối ngây thơ.” Quả trưởng thành ít. Trong lòng có chút vui mừng: “Lần sau làm việc gì cũng vậy, đừng kích động. Nghe chưa?”

      thừa. Em tại qua cái thời kích động đó rồi được chưa?”

      Đúng là hôm nay ra cũng có nghĩ tới, nhưng mà, năng lực của còn kém, cho nên mới thôi. Cứ để cho Cố Học Võ đau đầu .

      Cố Học Văn nhìn thời gian, vỗ vỗ vai : “Em ngủ , tắm rửa cái rồi ngủ.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, nhàng thở ra, cũng đúng, phải tin Cố Học Võ có thể giải quyết. Cố Học Võ làm được phải còn có Cố Học Văn sao? Chẳng cần gì phải xoắn xuýt.

      Tả Phán Tình ngủ rất say, ngay cả Cố Học Văn tắm xong lên giường ngủ từ khi nào cũng biết. đêm mộng mị cho tới bình minh.

      Buổi sáng thức dậy, Cố Học Văn mất. bàn có bữa sáng làm xong. Tả Phán Tình ăn cơm xong rồi làm.

      Lúc làm đột nhiên lại muốn gọi điện thoại cho Cố Học Võ, nhưng lại thấy mình nên tin có thể giải quyết. Thôi bỏ . nên chờ Cố Học Văn về, rồi nhờ Cố Học Văn hỏi tình hình tiến triển thế nào là được.

      Điện thoại nội bộ bàn vang lên, là Hiên Viên Diêu gọi tới, bảo lên.

      Nghĩ đến chuyện lần trước ta ở trong văn phòng trêu đùa mình, Tả Phán Tình lại muốn lên, nhưng mà Hiên Viên Diêu hình như biết chắc lên nên bảo thư ký xuống gọi .

      Tả Phán Tình đành bất đắc dĩ, dưới ánh mắt chăm chú của toàn bộ nhân viên công ty mà lên tầng cao nhất.

      Đứng trước bàn làm việc của Hiên Viên Diêu, vẻ mặt của có chút kháng cự: “Chủ tịch, có việc gì vậy?”

      Hiên Viên Diêu nhìn chằm chằm mặt , vẻ mặt toát ra tia hứng thú: “ có việc gì thể tìm sao?”

      “Câu đùa này chẳng vui chút nào.” Tả Phán Tình biết mình chọc phải Hiên Viên Diêu ở chỗ nào. Sao ta cứ phải gây khó dễ cho mình vậy.

      “Bản thiết kế của , tôi xem rồi.” Giọng của Thang Á Nam vô cùng khách khí: “Tôi nghĩ lấy làm sản phẩm chủ đạo, phối hợp với hai đợt hoạt động lần này, thấy thế nào?”

      “Sao cũng được.” chỉ là nhà thiết kế nho , hoạt động lớn của công ty tới phiên .

      “Em vui?”

      “Vui chứ.” Tả Phán Tình nhìn Hiên Viên Diêu, ra quan điểm của mình: “Lễ Giáng Sinh ở phương Tây là ngày hội để mọi người tặng quà nhau, bình thường mà đa phần là đàn ông tặng quà cho phụ nữ. Tôi biết lấy trang sức nam làm sản phẩm chủ đạo để tung ra thị trường có thu được thành công lớn hay . Nếu phải làm hoạt động chủ đạo, mẫu thiết kế ấm áp ngày đông tôi nộp lên lần trước, đó là trang sức nữ, tôi thấy cái đó ngược lại có triển vọng hơn chút. Còn nữa. Tôi cảm thấy những thiết kế của các đồng nghiệp khác trong công ty đều có ý tưởng riêng, chủ tịch định chỉ lấy thiết kế của người ra làm chủ đạo để chuẩn bị tung ra thị trường chứ?”

      “Bốp bốp bốp.” Hiên Viên Diêu vỗ tay, ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình có thêm vài phần tán thưởng: “ rất đúng.”

      Biết vị trí, hiểu năng lực. chuyện khéo đưa đẩy đắc tội với người khác. Hiên Viên Diêu đứng lên, đến đứng trước mặt Tả Phán Tình: “Nếu tôi , công ty muốn mở triển lãm trang sức riêng cho thấy thế nào?”

      Vẻ mặt Tả Phán Tình đề phòng, nhìn chằm chằm Hiên Viên Diêu: “Điều kiện là gì?”

      Ánh mắt Hiên Viên Diêu lóe lên, vẻ hứng thú trong mắt càng lúc càng đậm: “Tả Phán Tình, đúng là rất đặc biệt.”

      “Tôi rất bình thường.” Tả Phán Tình chưa bao giờ cho là mình đặc biệt. Sở dĩ Hiên Viên Diêu có điều kiện, là bởi vì trải qua chuyện lần trước biết người đàn ông này làm việc gì đều nhất định là có mục đích.

      Tuy rằng tạm thời biết mục đích của ta là gì.

      “Điều kiện của tôi rất đơn giản.” Hiên Viên Diêu ra vẻ ung dung : “Lần trước còn nợ tôi điệu nhảy. Tôi chỉ muốn nhảy với tôi điệu thôi. Thế nào?”

      bị bệnh à?” Tả Phán Tình lần thứ hai lặp lại lời này, nhìn vẻ mặt Hiên Viên Diêu là trong đầu lại chỉ xuất đúng mỗi suy nghĩ này.

      “Ha ha ha ha.” Hiên Viên Diêu cười, vỗ vỗ tay: “Tả Phán Tình, tôi nghĩ tôi có thể thực bị bệnh rồi. Bệnh tương tư.”

      Từ lần trước ở suối nước nóng nhìn thấy Tả Phán Tình bị bệnh rồi.

      Tả Phán Tình xoay người khinh bỉ: “Chủ tịch. Nếu có chuyện gì nữa cho tôi xin phép xuống trước.”

      “Tôi đấy.” Hiên Viên Diêu kéo tay : “Con người của tôi, muốn cái gì nhất định phải có được nó. Cũng giống như . Tả Phán Tình.”

      “Chủ tịch.” Tả Phán Tình bình tĩnh giật tay lại, vẻ mặt vô cùng trấn định: “Con người của tôi thích cái gì chính là thích. Cũng giống như vậy.”

      là nhân viên của tôi.” Hiên Viên Diêu rất đắc ý với này.

      có thể sa thải tôi.” Tả Phán Tình nhịn cơn xúc động muốn phẫn nộ: “Tôi cũng có thể rời . Tôi để ý đến chuyện có công việc này hay .”

      Xoay người rời , lúc tay vừa chạm tới nắm cửa dừng lại chút, quay đầu nhìn Hiên Viên Diêu, vẻ mặt đột nhiên rất nghiêm túc: “Chủ tịch, có bệnh nên chữa. Càng để lâu dù sao cũng tốt. Nhất là bệnh về tinh thần. Người bệnh càng nặng, càng mình có bệnh.”

      Ném lại những lời này ra, cũng nhìn đến sắc mặt của Hiên Viên Diêu, mở cửa ra rồi thẳng.

      Hiên Viên Diêu nhìn cánh cửa đóng lại, lúc lâu sau đột nhiên cất tiếng cười to. Tràng cười kia cho dù Tả Phán Tình rất xa vẫn có thể nghe thấy.

      Trong lòng oán thầm hồi. Người điên quả nhiên là người điên, thể dùng suy nghĩ của người bình thường để đánh giá được.

      . . . . . . . . . . . . . . . .

      Hiên Viên Diêu cười xong, ngồi trở lại ghế, nhìn giấy tờ bàn: “Cái tôi muốn đâu rồi?”

      Thang Á Nam lại như hồn nhàng ra, đưa tay đặt phần báo cáo lên bàn Hiên Viên Diêu: “Cái muốn toàn bộ đều ở trong này.”

      “Ừ.” ta vừa rồi có thể xem báo cáo trước, nhưng ta lại thích trêu đùa Tả Phán Tình hơn.

      Lúc này nhìn giấy trắng mực đen trước mặt này, trong mắt lên màu mưu tính: “Có chút thú vị đây.”

      ta ngẩng đầu liếc nhìn Thang Á Nam cái: “Làm tồi. Động tác rất nhanh nhẹn. Hơn nữa tư liệu cũng rất đúng lúc.”

      Thang Á Nam trầm mặc, giọng rất bình tĩnh: “Người phụ nữ đó còn ba tiếng nữa là lên phi cơ. Cậu chủ định làm thế nào?”

      “Làm thế nào?” Hiên Viên Diêu cười, vỗ vỗ tay: “, bắt ta lại.”

      “. . . . . .” Thang A Nam đứng bất động: “Cậu chủ.”

      “Lời của tôi nghe thấy sao?” Hiên Viên Diêu vừa nâng tầm mắt, lại mang theo vài phần lạnh lẽo: “Tôi bắt ta lại, sau đó báo cho Cố Học Văn.”

      “Vâng.” Thang Á Nam gật đầu, lui ra sau từng bước, muốn rời nghĩ đến chuyện khác: ” Bên Ôn Tuyết Kiều vẫn có động tĩnh gì. ——”

      người phụ nữ.” Có thể trốn đâu chứ? Hiên Viên Diêu nhìn chằm chằm giấy tờ trước mặt: “Đưa đến cho Chu Thất Thành mấy món quà, buộc ta phải giao Ôn Tuyết Kiều ra.”

      “Nhưng mà Ôn Tuyết Kiều hình như ở chỗ Chu Thất Thành.”

      “Đương nhiên là ở đó rồi, nhưng ta nhất định biết.” Muốn trách trách ta nhất thời sơ xuất, để cho Ôn Tuyết Kiều chạy mất: “ .”

      “Vâng.” Thang Á Nam nhanh chóng rời khỏi đó, để lại Hiên Viên Diêu nhìn chằm chằm giấy tờ mặt bàn, mặt lộ ra nét cười quỷ dị.
      . . . . . . . . .

      Lâm Thiên Y kéo hành lý vào sân bay. Vốn muốn ở lại thành phố C thêm vài ngày, nhưng mà lúc này cũng còn lý do để ở lại.

      Tả Phán Tình mang thai. Có thể thấy, đứa bé trong bụng nhất định là bảo bối của Cố gia.

      vốn muốn lời từ biệt với Cố Học Văn, nhưng Cố Học Văn lại nhận điện thoại của . biết, muốn gặp mình.

      quả nhiên còn nữa.

      Thở dài, kéo hành lý đến cửa đăng ký, hai nhân viên tới trước mặt : “Thưa , ngại quá, vừa rồi lúc kiểm tra hình như trong túi của có hàng cấm.”

      “Cái gì?” Lâm Thiên Y thoáng sửng sốt: “Sao có thể? phải kiểm tra rồi sao?”

      “Đúng vậy, nhưng mà theo quy định vẫn phiền theo chúng tôi kiểm tra lần nữ.”

      “Nhưng mà máy bay sắp cất cánh rồi?”

      “Yên tâm . làm trễ chuyến bay của đâu, chỉ kiểm tra chút thôi.”

      theo chúng tôi.” Người kia mở miệng: “Chỉ là kiểm tra đồ trang điểm bên trong chút thôi.”

      “Được rồi.” Lâm Thiên Y nhớ mình có lọ sản phẩm dưỡng da quên gửi vào hàng ký gửi, gật gật đầu, theo hai người rời khỏi đó.

      . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình lấy thịt bò chọn bỏ vào trong xe đẩy, hôm nay biết Cố Học Văn có về ăn cơm hay , cảm giác gần đây rất bận. Nếu về, muốn tự mình chiên miếng thịt bò này cho ăn.

      Vốn muốn tìm Thất Thất, di động của ấy biết vì sao lại tắt máy.

      Trần Tâm Y cũng liên lạc được. Được rồi. Có vẻ tất cả mọi người đều bận rộn.

      Tả Phán Tình đem toàn bộ đồ bỏ vào xe đẩy, sau đó tính tiền, lúc ra đến cửa lớn, chuông báo động lại vang lên.

      ngẩn người ra lát, hai bảo vệ lúc này tiến đến.

      “Thưa , ngại quá phiền theo chúng tôi vào kiểm tra chút.”

      “Tôi trả tiền rồi mà.” Tả Phán Tình rất bất ngờ, nhất là ánh mắt của mấy người chung quanh nhìn qua khiến có cảm giác rất lúng túng.

      “Thưa , tôi biết trả tiền, nhưng mà phiền mở bao ra cho chúng tôi kiểm tra chút được ?” bảo vệ chỉ vào mấy cái túi xách của Tả Phán Tình.

      có ý gì vậy?” Tả Phán Tình nhìn chằm chằm người nọ, trong khiếp sợ có chút hài lòng: “Đồ tôi mua đều ở trong này. Tất cả đều trả tiền hết rồi.”

      “Nếu có vấn đề gì, vậy xin theo chúng tôi.” Bảo vệ chỉ chỉ phòng làm việc ở phía sau: “Chỉ là kiểm tra theo quy định thôi. Nếu ăn cắp đồ, sao lại sợ chúng tôi kiểm tra chứ?”

      “Ai ăn cắp đồ của ?” Tả Phán Tình nổi giận: “Kiểm tra chứ gì? Tôi với các , nếu kiểm tra ra manh mối. Đừng trách tôi khiếu nại các .”

      “Xin mời .”

      người gật đầu với Tả Phán Tình, tức giận trừng mắt liếc nhìn người kia cái, theo ta cùng vào văn phòng ở đằng sau.

      Bảo vệ mở túi đồ của Tả Phán Tình ra. Bắt đầu kiểm tra. Chỉ liếc mắt cái, liền cười với Tả Phán Tình, cầm thanh chocolate từ trong bao ra: “Thưa , đây là cái gì?”

      “Cái này, cái này phải tôi lấy.” Tuy thích ăn chocolate, nhưng mà chưa bao giờ ăn hiệu này: “Tôi có lấy.”

      “Còn cái này.” Bảo vệ lại lấy ra hộp kẹo cao su: “Thưa , cái này cũng phải lấy?”

      “Tôi lấy.” Tả Phán Tình hết đường chối cãi. Nhìn lên đống đồ trợn tròn mắt: “Hai cái này phải tôi lấy.”

      lấy sao nó lại ở trong túi ?” Bảo vệ rất khách khí, phất phất tay về phía cửa: “Dì kia, dì vào đây soát người này, chừng người còn có đấy.”

      “Tôi có.” Tả Phán Tình nóng nảy, muốn cái gì đó, nhưng hai vị bảo vệ kia căn bản nghe, bên ngoài người phụ nữ thoạt nhìn như là nhân viên vệ sinh, đeo khẩu trang tiến vào.

      tới trước mặt Tả Phán Tình vươn tay kiểm tra. Tả Phán Tình nóng nảy, muốn ra ngoài, hai người bảo vệ lại đè người lại.

      “Có ăn cắp hay , kiểm tra rồi biết ngay.”

      Người phụ nữ kia lại gần Tả Phán Tình, Tả Phán Tình nóng nảy, ngừng từ chối đứng lên: “Bà đừng chạm vào tôi, tôi ăn cắp, nếu tin, các người có thể xem băng ghi hình. Tôi có ăn cắp.”

      Song mặc kệ như thế nào, người phụ nữ kia vẫn vươn tay ngừng vuốt lên người . muốn chạy, nhưng sức lực của hai người bảo vệ kia rất lớn, hoàn toàn tránh ra được.

      Người phụ nữ lục soát nửa người xong, lại soát xuống nửa người dưới, Tả Phán Tình giãy dụa mạnh hơn. Lúc định nhấc đá cho người phụ nữ kia cước người bảo vệ bên cạnh biết từ nơi này biến ra mảnh vải, bịt lên mũi miệng .

      sửng sốt chút, rồi càng giãy dụa kịch liệt hơn, mảnh vải có mùi gì đó kỳ lạ khiến khó chịu. Thở sâu nghĩ muốn xoay đầu, nhưng ý thức bắt đầu tan rã. Gương mặt của người trước mặt bắt đầu phóng đại.

      Người phụ nữ đó tháo khẩu trang xuống, nhìn khuôn mặt kia, trong lòng lên tia khiếp sợ. Muốn cái gì đó, muốn đẩy bọn họ ra, nhưng mà cả người lại như nhũn ra, chút sức lực cũng có.

      Người phụ nữ tháo khẩu trang xuống, nhìn Tả Phán Tình nằm bất động mặt đất, vươn tay cởi áo khoác của , đưa mắt ra hiệu cho hai người bảo vệ kia.

      —oOo—

      Hết chương 204

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 205: Gặp mặt lần cuối


      Edit: Iris
      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      Hai người bảo vệ lùi sang bên, để Ôn Tuyết Kiều tiến lên, vỗ vỗ mặt Tả Phán Tình. Phát có động tĩnh gì, sau đó lại đứng lên, trong mắt lên tính toán.

      “Đem ta . Chú ý chút, đừng để lại dấu vết.”

      “Dạ.” Hai bảo vệ mang Tả Phán Tình rời , Ôn Tuyết Kiều thở phào, mặc áo khoác của Tả Phán Tình vào, nhìn thấy bàn còn có túi xách của Tả Phán Tình bèn trực tiếp đeo lên vai rồi rời khỏi đó.

      Ra cửa siêu thị, Ôn Tuyết Kiều cúi đầu, khóe mắt sáng lên quả nhiên nhìn thấy có người theo phía sau.

      Mỉm cười, bà ta bình thản ung dung gọi taxi, địa chỉ nhà Tả Phán Tình. Tới nơi, bà ta xuống xe, lên lầu.
      . . . . . . . . .

      Hôm nay tâm trạng Cố Học Văn có chút yên, việc qua nhiều ngày mà chút tin tức của Ôn Tuyết Kiều cũng có. Ở ngoài mặt, vẫn tỏ ra mình bình tĩnh. Nhưng trong lòng lại thể nào bình tĩnh được.

      Nhất là hôm nay, cứ luôn có cảm giác đứng ngồi yên. định gọi điên cho Tả Phán Tình, lại nhận được tin nhắn của .

      “Về nhà ăn cơm ? Em có kinh hỉ dành cho .”

      Nháy mắt ánh mắt trở nên nhu hòa. Có nên về nhà ? Vấn đề là việc chưa được giải quyết, nghĩ nghĩ hồi, trả lời: “Được. chờ kinh hỉ của em.”

      Thở dài, ra có gắn hệ thống định vị di động của Tả Phán Tình, còn có chế độ theo dõi nữa.

      Chỉ cần Ôn Tuyết Kiều liên lạc với Tả Phán Tình, biết đầu tiên.

      Di động vang lên hai tiếng. Tưởng Tả Phán Tình trả lời, ngờ lại là Lâm Thiên Y: Em đặt vé máy bay rời khỏi đây, cũng thể gặp em lần cuối được sao?

      Nhíu mày nhìn tin nhắn kia, Cố Học Văn nghĩ nghĩ, vẫn là trả lời: chúc em thuận buồm xuôi gió.

      Rất nhanh, lại có tin nhắn gửi tới: Em muốn gặp .

      cần thiết.” muốn để cho Tả Phán Tình hiểu lầm nữa. Tuy rằng Tả Phán Tình chưa chắc biết, nhưng nhìn ngày đó đốt tấm ảnh cũng hiểu rồi.

      “Nếu đến. Em , còn nữa em tìm Tả Phán Tình. hết mọi chuyện trước kia với ấy, vậy vẫn quyết định đến gặp em sao?”

      Cố Học Văn có phần kinh ngạc, nhìn tin nhắn kia nửa ngày hề động đậy. Rất nhanh, Lâm Thiên Y lại gửi tiếp tin nhắn nữa.

      “Học Văn, gặp mặt lần cuối thôi, xin tới gặp em lần cuối. Từ nay về sau, em đến tìm nữa. Lại càng xuất trước mặt .”

      Do dự lâu, Cố Học Văn nhìn tin nhắn kia thở dài.

      “Em ở đâu?”

      “Khách sạn Shangri-La phòng số 2013. Em chờ .”

      Khách sạn Shangri-La? Phòng 2013? Lâm Thiên Y ở khách sạn sao?

      Cố Học Văn sửng sốt chút, cầm lấy di động ấn số Lâm Thiên Y, nhưng nghe. Nhưng rất nhanh sau đó có tin nhắn gửi tới.

      “Nhanh đến đây , em chờ .”

      Suy nghĩ sâu xa lúc lâu, cuối cùng Cố Học Văn vẫn cầm lấy chìa khóa xe, ra khỏi văn phòng, xuống lầu, vào cánh cửa khác khác.

      Mở cửa, Cường Tử và hai người đồng đội khác ngồi trước máy tính, thấy Cố Học Văn tiến vào, ta đứng dậy.

      “Sếp.”

      “Thế nào? Có tin tức gì ?”

      có.” Cường Tử lắc đầu: “Bọn em vẫn theo dõi, có vấn đề gì. Vừa rồi chị dâu mua sắm ở siêu thị, bây giờ về nhà.”

      “Vậy à?” Cố Học Văn nhàng thở ra, vỗ vỗ vai Cường Tử: “Tiếp tục giám sát, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài chút, rồi lập tức quay lại.”

      “Sếp cứ yên tâm . Bọn em theo dõi sát sao như vậy, nếu Ôn Tuyết Kiều xuất , nhất định biết ngay.”

      Hơn nữa, bây giờ tin tức lan truyền nhanh như vậy, tin rằng Ôn Tuyết Kiều cũng liều lĩnh mà tìm cái chết?

      “Ừ, mọi người vất vả rồi.”

      Cố Học Văn cũng nhìn Cường Tử, xoay người rời , để Cường Tử tiếp tục theo dõi.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Khách sạn Shangri-La phòng số 2013.

      Cố Học Văn đứng trước cửa, định gõ cửa, lại phát cửa chỉ khép hờ, trong lòng lên tia nghi hoặc.

      nhàng gõ cửa hai cái, có người đáp lại, cửa hơi hở, vươn tay đẩy, cửa liền mở ra.

      Đây là gian phòng tổng thống, vào cửa là phòng khách, bên trong cũng có người.

      Ánh mắt nhìn quanh tìm kiếm vòng, cánh cửa bên tay phải mở ra, có thể nhìn thấy ràng, chiếc giường bên trong, có người nằm.

      Cái chăn che gần hết khuôn mặt, tóc rối tung lên, nhìn ra có phải là ấy hay .

      “Thiên Y?”

      Cố Học Văn tiến lên, đứng ở cửa chứ vào, gọi hai tiếng, thấy có phản ứng.

      “Thiên Y.” Đôi mày hơi hơi nhăn lại, giọng Cố Học Văn mang theo vài phần bất đắc dĩ: “ đến rồi.”

      Cho dù muốn cái gì, hay là muốn gặp mặt , đến đây rồi, ngay tại nơi này: “Em muốn cái gì? đến rồi.”

      Người giường, trả lời, có thể nhìn thấy ràng, đối phương vặn vẹo người chút.

      “Lâm Thiên Y.” Trong lòng lên vài phần vui. Nhìn chằm chằm người nằm giường, Cố Học Văn lại lần nữa : “Nếu em đứng lên, vậy trước.”

      “Ư.” tiếng kêu rất từ trong phòng truyền ra, người giường lần nữa vặn vẹo thân thể chút, xoay xoay người, tóc rũ rượi rơi xuống, lộ ra khuôn mặt Lâm Thiên Y.

      “Lâm Thiên Y?” Cố Học Văn lại gọi tiếng, đột nhiên phát có điểm thích hợp. Mặt của ấy rất đỏ, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt như rất thoải mái.

      “Thiên Y?” Lúc này Cố Học Văn cũng do dự nữa, bước nhanh vào phòng, đứng ở bên giường, vươn tay sờ trán Lâm Thiên Y: “Em làm sao vậy? Trong người thoải mái à?”

      Cố Học Văn cảm giác được, cái trán của ấy, nóng đến dọa người.

      “Em bị bệnh à?”

      Lâm Thiên Y trả lời Cố Học Văn, sắc mặt càng lúc càng đỏ, người cũng càng lúc càng nóng hơn.

      “Nóng quá.” Hai mắt Lâm Thiên Y gắt gao nhắm chặt, hai tay bỏ chăn đắp người ra, vô thức vùng vẫy: “Nóng quá, khó chịu quá.”

      “Thiên Y?” Cố Học Văn vươn tay bắt lấy tay : “Em bị bệnh sao? đưa em bệnh viện.”

      “Nóng quá. Khó chịu quá.” Lâm Thiên Y vừa đụng tới tay , ngay lập tức vươn tay theo bản năng bám lấy tay . Cả người cũng liều mạng áp tới gần hơn: “Nóng quá.”

      Trong phòng có mở điều hòa. Cố Học Văn bỏ tay ra: “Lâm Thiên Y, tỉnh táo chút.”

      “Nóng.” Tay bị bỏ ra, Lâm Thiên Y bắt đầu kéo xé quần áo của mình: “Khó chịu quá. Nóng quá.”

      ta ngừng vặn vẹo người, giãy dụa, hướng tới gần Cố Học Văn hơn. Tay vô ý đụng tới mặt , cái cảm giác lành lạnh như dòng suối chảy qua. Càng làm cho thân thể ta càng quấn lấy hơn.

      Tay kia ngăn ta cởi quần áo của mình. Áo khoác của ta, vốn bị cởi ra, chỉ còn lại áo sơmi ở bên trong. Mà ngay cả khuy áo sơmi cũng muốn cởi ra, ta kéo cái, quần áo liền bị cởi đến nửa.

      Cố Học Văn trong thoáng chốt hoảng hồn, nếu đến như vậy mà vẫn hiểu được là chuyện gì xảy ra, chắc mắt cũng chỉ để làm cảnh quá.

      “Lâm Thiên Y, em tỉnh lại .”

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai hạ dược Lâm Thiên Y? Hay là, tự ấy ——

      muốn nghĩ Lâm Thiên Y lại dùng phương pháp này để giữ mình lại. Cố Học Văn vỗ vỗ mặt ta, muốn cho ta tỉnh táo lại: “Lâm Thiên Y, em tỉnh lại , em có nghe thấy hay ?”

      ấy nghĩ ấy làm như vậy, ở bên ấy sao?

      Tất cả đều là chuyện qua rồi, tuyệt đối có khả năng quay lại. Cố Học Văn muốn bỏ Lâm Thiên Y ra, nhưng ta lại lập tức dính lấy, tự ta cũng cởi quần áo của mình ra. Nơi căng tròn, no đầy bên trong cứ thế mà lộ ra.

      Bởi vì giãy dụa mà nội y màu hồng nhạt sớm còn được nghiêm chỉnh nữa. Thậm chí có thể nhìn thấy ràng nơi đó của ta ——

      “Lâm Thiên Y.” Cố Học Văn lại lần nữa vươn tay muốn bỏ ta ra, nhưng Lâm Thiên Y lại đem cả nửa người bám người , ngừng cọ xát.

      “Cho em, em nóng quá.” người mát mẻ. Vì sao lại cho mình mát mẻ ấy?

      Lúc này Cố Học Văn cũng gọi ta nữa, trực tiếp đẩy người ta ra, nhưng tay ta lại bám quá chặt, chịu bỏ ra: “Cho em. Em nóng quá.”

      được bỏ ra, muốn được hưởng mát mẻ ấy chút.

      Nơi đầy đặn của ta, ngừng cọ xát ở trước ngực Cố Học Văn. Áo sơmi bị cởi ra, chỉ còn lại có nội y, nhưng ta cũng thể kiên nhẫn được nữa vươn tay đinh cởi ra nốt.

      Lúc này nửa người của ta phơi bày toàn bộ rồi.

      Cố Học Văn nhíu mày, mặt lên tia xấu hổ. Bỏ tay ta ra , muốn để ta nằm lên giường, nhưng lúc đỡ ta về lại giường hai tay ta lại bám vào cổ , do phòng bị, nên cả người cũng ngã xuống giường.

      “Thoải mái quá.” Lâm Thiên Y thở dài ra tiếng, hai tay ôm chặt lưng Cố Học Văn: “Cho em. Cho em ——”

      Cố Học Văn chống người đứng lên, người trong lòng cũng bị kéo đứng lên. Vẻ mặt lạnh lùng, kiên nhẫn của hoàn toàn biến mất, cả người đứng thẳng liền bế Lâm Thiên Y vào phòng tắm.

      Xả nước lạnh đầy bồn tắm. Từ đầu đến cuối, Lâm Thiên Y luôn mực bám người ngừng cọ xát.

      Cố Học Văn là người đàn ông bình thường, đối với mê hoặc này, thân thể thể tránh khỏi có phản ứng.

      Thấp giọng than tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Thiên Y, té nước vào mặt , lúc nước trong bồn tắm đầy, quan tâm đem Lâm Thiên Y bỏ vào trong bồn.

      “A ——” đột nhiên bị thả vào nước lạnh làm cho Lâm Thiên Y hét lên. Hai tay ngừng múa may: “Lạnh quá. Lạnh quá.”

      “Lâm Thiên Y, em tỉnh táo lại chưa?” Cố Học Văn trừng mắt nhìn người ngừng giãy giụa trong nước, vừa định xoay người rời . lại phát Lâm Thiên Y chìm trong bồn tắm.

      “Lâm Thiên Y?” Cố Học Văn cả kinh, sợ ta chết đuối, vươn tay kéo ta lên, ta bị uống vài ngụm nước ngừng ho khù khụ.

      “Chết tiệt.” Cố Học Văn vỗ lưng ta, phát nhiệt độ cơ thể ta vẫn giảm mà còn tăng lên.

      “Nóng quá, khó chịu quá.”

      Đây rốt cuộc là thuốc gì? Sao dược tính lại mạnh như vậy? Cố Học Văn biết, lại thả người ta vào trong bồn tắm. Cẩn thận đỡ bả vai của ta, để cho ta lại bị chìm xuống nữa.

      “Lâm Thiên Y, em mau tỉnh lại .”

      Biết là vô ích, nhưng vẫn ngừng gọi ta, vỗ vỗ người ta. Nước lạnh buốt, cộng thêm nhiệt độ rất thấp của tháng 12 nên lại vô cùng lạnh. Cả người Lâm Thiên Y run lên, nhưng vẫn ngừng giãy dụa.

      Cố Học Văn cũng dám tránh ra, sợ lúc rồi ta lại bị chìm trong nước mà chết đuổi mất.

      Lúc đầu Lâm Thiên Y còn giãy giụa, sau đó, động tác giãy giụa bắt đầu chậm lại. Từ từ, nhắm hai mắt lại, như ngủ.

      ta ngủ rồi. Cố Học Văn dám chậm trễ, ôm lấy ta, nhìn thấy ta ở dưới chỉ mặc quần, thở dài, cởi toàn bộ quần áo của ta ra. Dùng khăn mặt lau khô nước người, rồi ôm ta trở lại phòng.

      lần nữa để Lâm Thiên Y nằm lại giường, Cố Học Văn nhìn lại người mình cũng bị ướt ít, lúc này cũng quay đầu lại, ngồi ở bên giường nhìn ta.

      Chuyện hôm nay thực quái lạ, vừa rồi chỉ lo lắng cho ta, nên quên suy nghĩ. Nếu là Lâm Thiên Y tự mình uống thuốc, vậy ai giúp ấy nhắn tin chứ?

      Với cá tính của Lâm Thiên Y, tuyệt đối có khả năng gửi tin nhắn cho rồi lại tự mình uống thuốc được.

      Như vậy ——

      Có người hạ dược với Lâm Thiên Y, nhưng sao lại đưa ấy đến khách sạn?

      Như nghĩ tới điều gì. Cố Học Văn đứng bật dậy, ánh mắt tìm kiếm lượt quanh phòng, tìm thấy, ra khỏi phòng. Liếc mắt cái liền thấy được chiếc điện thoại của Lâm Thiên Y nằm bàn trà.

      Cầm lên xem. Nếu dựa theo thời gian phát tác của thuốc, như vậy chắc chắn là có người hạ dược với Lâm Thiên Y, sau đó mới gửi tin nhắn cho mình.

      Người này, là ai?

      Cố Học Văn biết đáp án, tất cả phải đợi Lâm Thiên Y tỉnh lại mới có thể hỏi ràng .

      Trở lại phòng, lông mày của ta vẫn nhíu lại như cũ, thoạt nhìn thấy bộ dạng ta vô cùng khó chịu. Lại vặn vẹo người vài cái, hai tay lại bắt đầu bỏ chăn ra.

      “Nóng quá.”

      Nước lạnh chỉ có thể áp chế tác dụng của thuốc trong thời gian ngắn ngủi, cũng thể giải quyết được vấn đề. Cố Học Văn hiểu được điều này, ngây người nhìn Lâm Thiên Y giường, lúc này nếu phải giúp , chỉ có biện pháp, chính là ——

      Nhìn chằm chằm Lâm Thiên Y nằm giường sắc mặt càng lúc càng đỏ, Cố Học Văn nhíu mày, cuối cùng lấy khăn trải giường bao quanh người Lâm Thiên Y, ôm xuống dưới lầu, đến bệnh viện.

      . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trong phòng có ai, mà tại gian phòng khác, Hiên Viên Diêu vắt chéo hai chân, nhìn màn hình trước mắt.

      tồi, kiềm chế rất tốt.” Như vậy rồi mà cũng xuống tay, nếu phải do kiềm chế vô cùng tốt, vậy chắc phải là đàn ông rồi. Nhưng với Cố Học Văn, ta tin là loại thứ hai.

      Thang Á Nam đứng im lời nào, ta còn tưởng Hiên Viên Diêu đánh ngất Cố Học Văn rồi để người phụ nữ đó và ta chiếc giường.

      Nhưng nhận ra suy nghĩ của ta, Hiên Viên Diêu đột nhiên dừng màn hình máy tính lại, quay sang liếc mắt nhìn Thang Á Nam cái, cười đến vô cùng tà ác.

      “Cậu xem, đây là cái gì?”

      Thang Á Nam nhìn màn hình, hình ảnh trong đó là Cố Học Văn ở cửa phòng tắm cởi quần Lâm Thiên Y. Tay Lâm Thiên Y vô thức để ở cổ Cố Học Văn. Mà mặt Cố Học Văn quan tâm, lại vội vàng. Góc độ quay vô cùng tốt. Thời gian, cũng rất chuẩn.

      Nếu xem đầy đủ đoạn video, dĩ nhiên có vấn đề gì, nhưng nếu chỉ nhìn vào ảnh chụp màn hình này, vô cùng có vấn đề. Vô cùng dễ làm cho người khác hiểu lầm.

      Tắt máy tính, đóng lại, Hiên Viên Diêu đứng lên, vặn thắt lưng cái: “Tốt lắm, cậu thu dọn chút . Nhưng thứ quan trọng, đừng có để lại. Tôi vẫn chờ xem kịch vui đấy.”

      Thang Á Nam trầm mặc, vỗ vỗ tay, chỗ tối lại đồng thời xuất hai người, nhanh chóng vào phòng vừa rồi Lâm Thiên Y ở, xóa tất cả dấu vết.

      . . . . . . .. . . . . . . . .

      Phía Cố Học Văn, chờ bác sĩ chẩn đoán bệnh cho Lâm Thiên Y, lại tiêm thuốc để ta tỉnh táo lại, đến khi xong quá nửa đêm rồi.

      Nhìn đồng hồ tay. giờ rồi, lúc này, chắc là Tả Phán Tình ngủ nhỉ?

      Mới nghĩ như vậy, di động liền kêu lên hai tiếng, là tin nhắn của Tả Phán Tình: “ còn chưa về sao? Em còn chuẩn bị kinh hỉ cho đấy?”

      Cố Học Văn sửng sốt chút, lúc này mới nhớ đến sáng sớm hôm nay Tả Phán Tình có nhắn tin vậy. Bây giờ ấy còn chờ mình sao? Nhưng muộn thế này rồi?

      Đứng lên định rời , lại nhìn thấy Lâm Thiên Y hơi cựa mình chút, dường như có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

      Vũ: Đọc chap này ta thấy ghét bà tác giả ghê gớm, tuy hợp lý nhưng vẫn thấy hình tượng các nhân vật sao mà quá đáng thất vọng.

      —oOo—

      Hết chương 205

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 206: Điều kiện trao đổi


      Edit: Iris
      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      Bước chân dừng lại chút, xoay người tiến đến nhìn Lâm Thiên Y nằm giường: “Thiên Y? Em tỉnh rồi à?”

      Lâm Thiên Y chỉ ‘ưm’ lên tiếng, rồi lại thiếp . Cố Học Văn thở dài, Lâm Thiên Y chắc là tỉnh lại nhanh như vậy, bước chân lại đổi hướng, ra khỏi phòng bệnh, gọi y tá tới nhờ họ chú ý đến Lâm Thiên Y nhiều hơn chút, lúc này mới rời khỏi bệnh viện.

      Nửa giờ sau, Cố Học Văn về tới nhà. nghĩ chắc giờ này Tả Phán Tình ngủ, mở cửa ra phòng khách lại sáng đèn.

      Sửng sốt chút, khi nhìn thấy bóng lưng của người ngồi ghế sofa dùng vận tốc nhanh nhất đưa tay ra sau lưng tìm súng.

      “Đội trưởng Cố.” Sao Ôn Tuyết Kiều lại biết định làm gì chứ, bà ta nhìn cười dịu dàng: “Tôi khuyên cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu tôi dám ngồi ở đây, cũng chuẩn bị tốt rồi.”

      “Phán Tình đâu?” Cố Học Văn nhìn chằm chằm bà ta, quần áo người bà ta nhìn rất quen, nếu nhớ lầm, lần trước lúc thấy quần áo Tả Phán Tình mua cho cũng nhìn thấy bộ đồ này.

      Bà ta mặc đồ của Tả Phán Tình? Vậy Tả Phán Tình đâu?

      Định vào trong phòng, Ôn Tuyết Kiều lại gọi lại: “Nó bây giờ tốt lắm. Vô cùng tốt. Tôi tìm người chăm sóc riêng cho nó, cậu có thể yên tâm.”

      Phán Tình, Phán Tình thế nào rồi? Cố Học Văn cảm nhận tim mình đập nhanh, dường như thể đứng vững được nữa. Nhìn lại Ôn Tuyết Kiều, phải cố giữ bình tĩnh.

      “Ôn Tuyết Kiều, bà chạy thoát đâu.”

      “Tôi đâu có chạy.” Ôn Tuyết Kiều nhún vai: “ phải bây giờ tôi vẫn ngồi ở đây sao? Tôi tự nộp mình đây này, sao hả? Cố đại đội trưởng. phải bây giờ cậu nên bắt tôi sao?”

      Cố Học Văn đứng bất động, Ôn Tuyết Kiều cũng để ý, giơ hai tay mình lên nhìn ngắm mười đầu ngón tay được sơn đỏ chót của mình: “Đến đây , đến mà bắt tôi . Mấy ngày nay cậu rất mệt mỏi rồi đúng ? Ngày nào cũng truy đuổi tôi. Tôi cũng mệt mỏi rồi. Tôi cũng muốn chạy nữa.”

      “Phán Tình ở đâu?” Cố Học Văn đứng nhìn bà ta động đậy, cho dù trong lòng hận thể ngay lập tức bắt lấy bà ta, nhưng lúc này phải đảm bảo cho an toàn của Tả Phán Tình.

      “Tôi rồi, tôi cho người chăm sóc nó, bây giờ nó khỏe lắm.” Ôn Tuyết Kiều cười vô cùng đắc ý: “Chỉ cần tôi an toàn, nó cũng bình an vô .”

      “Bà muốn thế nào mới chịu thả ấy?”

      “Rất thẳng thắn.” Ôn Tuyết Kiều vỗ vỗ tay, nhìn như tán thưởng người thông minh: “Theo lý mà , Tả Phán Tình là con của tôi, tôi nên làm vậy. Nhưng chẳng còn cách nào, tôi vốn thích nó. Còn có cái lão già đáng chết ba của nó nữa. Cũng chỉ có người như Ôn Tuyết Phượng, mới có thể xem hai người họ như báu vật thôi.”

      “Điều kiện.” Cố Học Văn muốn nghe bà ta những lời vô nghĩa nữa, bà ta thương Tả Phán Tình, có người khác ấy. Tả Phán Tình vẫn luôn được vợ chồng Tả gia coi như bảo bối mà nâng niu tay. như người đàn bà đáng ghê tởm Ôn Tuyết Kiều này có cả tình thương của mẹ.

      “Tôi rồi, tôi sao, Tả Phán Tình cũng có việc gì.” Mặt Ôn Tuyết Kiều đầy vẻ châm chọc: “Cậu và Chu Thất Thành cũng đấu vài năm nay rồi, nhưng chút biện pháp để bắt ta cậu cũng có, cậu có biết là tại sao ?”

      “Chu Thất Thành là người vô cùng cẩn thận. ta tin tưởng bất cứ người nào, kể cả công nghệ. ta sợ chết, sợ đau, sợ hacker. Cho nên nhiều năm như vậy, trong máy tính của ta, có bất kì thông tin quan trọng nào. Toàn bộ tài liệu giao dịch buôn lậu thuốc phiện, rửa tiền phi pháp đều nằm trong quyển sổ. Mà quyển sổ đó, lại ở trong tay tôi, chỉ cần cậu có quyển sổ này, ngay lập tức có thể bắt . Cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của cậu.”

      Cố Học Văn gì. Chu Thất Thành giảo hoạt phải là chuyện ngày ngày hai, còn trong tay Ôn Tuyết Kiều có chứng cứ phạm tội của , cũng có gì đáng ngạc nhiên: “Làm sao tôi biết lời bà hay giả?”

      “Trải qua mấy chuyện này, tôi cũng nhìn thấu ta rồi. Chu Thất Thành cũng chán ghét tôi. thực ra, ghét tôi, tôi cũng có gì lấy làm lạ. Tôi đến đây là để trao đổi điều kiện với cậu.”

      Hai tay Cố Học Văn thả xuôi bên người, ánh mắt lạnh như băng nhìn người phụ nữ ghê tởm trước mắt: “Điều kiện gì?”

      “Đội đặc công các cậu cũng thu ít ma túy của Chu Thất Thành đúng ? Ví như, lô ma túy lần trước? Còn lần trước đó nữa.”

      “Ma túy thu được, sau đó đều tiến hành thống nhất tiêu hủy.” Cố Học Văn lạnh lùng ngắt ngang lời bà ta: “Bà muốn lấy lại số hàng đó là có khả năng.”

      “Đó là chuyện của cậu. phải chuyện của tôi.” Ôn Tuyết Kiều muốn nhiều: “Cậu lấy số ma túy lần trước đổi lấy chứng cứ phạm tội của Chu Thất Thành. Đây là điều kiện thứ nhất.”

      “Điều kiện thứ hai, tiền lần trước tôi đưa Tả Phán Tình cầm giao dịch, tôi biết là các cậu thu rồi. Mười triệu đô la Mỹ, đó cũng phải là số tiền . Cậu lấy tiền cho tôi, tôi thả Tả Phán Tình.”

      Cố Học Văn trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Ôn Tuyết Kiều, có trả lời. Ôn Tuyết Kiều lại cười.

      “Điều kiện này rất có lợi cho cậu. Tiền vốn phải là của bọn cậu, cậu đem tiền trả lại cho tôi, tôi bảo đảm vợ của cậu bình an vô . Cậu lại có thể bắt được Chu Thất Thành, thế nào? Điều kiện của tôi quá khó chứ? thẳng ra, cũng là có lợi cho cậu.”

      “Tôi cần chút thời gian báo cáo lên cấp .” tại Cố Học Văn có cách nào trả lời bà ta: “Tiền ở chỗ của tôi, hàng cũng ở chỗ tôi.”

      “Được thôi.” Vẻ mặt Ôn Tuyết Kiều bình thản: “Tôi cũng vội.”

      Đứng lên, đến đứng trước mặt Cố Học Văn. Trong ánh mắt có vài phần tán thưởng: “Tôi dĩ nhiên có thể chờ, nhưng chỉ sợ vợ của cậu thể chờ. Cậu cứ từ từ bàn bạc với cấp .”

      Ôn Tuyết Kiều xong, ngửa mặt lên trời cười to, lướt qua người Cố Học Văn xoèn xoẹt ra cửa. Cố Học Văn nắm chặt hai tay thành quyền. Dùng sức đấm đấm lên cánh cửa, chưa bao giờ có áp lực nào làm cho cảm thấy vô cùng phẫn nộ như bây giờ.

      Xoay người muốn ra ngoài, ánh mắt lại thấy di động của Tả Phán Tình bàn trà. sofa cũng còn để túi xách của .

      Làm sao Tả Phán Tình lại bị Ôn Tuyết Kiều bắt ? Lấy di động ra ấn mấy con số: “Là tôi. Hôm nay các cậu theo Tả Phán Tình từ lúc ra đường đến lúc vào cửa nhà ? Có phát điều gì bất thường ?”

      “Tôi biết rồi.”

      Cố Học Văn gác điện thoại, buộc chính mình phải bình tĩnh. Nhưng phát mình có cách nào bình tĩnh được, hai giờ sáng rồi, bây giờ là lúc mọi người ngủ, cầm lấy chìa khóa xe, xoay người rời . Phóng nhanh về hướng cục cảnh sát.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trong phòng họp, vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc, nhất là hai người được cử bảo vệ Tả Phán Tình, sắc mặt so với than còn đen hơn.

      “Sếp, bọn em ——” Đứng dậy, hai người chủ động gánh trách nhiệm.

      cần nữa.” Cố Học Văn giơ tay ngăn những lời họ định , vẻ mặt ngưng trọng: “Việc này cũng thể trách các cậu được.”

      Sắc mặt hai người đó càng khó coi, lúng ta lúng túng ngồi xuống.

      Cố Học Văn nhìn những đồng đội cùng vào sinh ra tử với mình vài năm nay, sắc mặt mang vài phần nghiêm túc: “Tôi bàn với Đỗ tổng, nhưng ma túy bị tiêu hủy rồi. Chúng ta sao có thể biến ra số lượng ma túy tương đương để đưa cho Ôn Tuyết Kiều được?”

      “Sếp?” Cường Tử đứng lên: “Chúng ta có thể lấy thuốc giả đưa cho bà ta để đổi lấy chứng cớ trước? Như vậy có được ?”

      Cố Học Văn lắc lắc đầu, gì, Ôn Tuyết Kiều là ai chứ, bà ta vô cùng giảo hoạt gian trá. Hàng hay giả chỉ nhìn cái là biết ngay.

      “Sếp, trước tiên phải cứu chị dâu ra .” người đàn bà ngay đến cả con ruột mình cũng có thể hãm hại, còn có việc gì mà bà ta dám làm chứ?

      “Báo cáo được giao lên . Đỗ tổng đồng ý rồi.”

      Tả Phán Tình, biết rốt cuộc Tả Phán Tình thế nào rồi. Chết tiệt. nên lơ là cảnh giác. Bây giờ chỉ có thể chờ, chờ Ôn Tuyết Kiều gọi điện thoại, giao tiền, để Ôn Tuyết Kiều thả người.

      Chờ, chờ? Nếu chỉ biết chờ, chẳng lẽ có cách nào nữa sao? Cố Học Văn lâm vào suy nghĩ sâu xa.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Kỷ Vân Triển ngồi trong phòng họp, ánh mắt quét vòng trong phòng, vẻ mặt có chút nghi hoặc: “Thiết kế Tả còn chưa đến sao?”

      “Chưa đến.” Trưởng phòng Vương đứng lên: “Hôm nay ấy chưa tới, cũng thấy xin phép.”

      “Gọi điện hỏi ấy chưa?”

      gọi rồi, nhưng ai nghe cả.” Trưởng phòng Vương cũng thấy kỳ quái, Tả Phán Tình làm cũng mấy tháng, nhưng chưa bao giờ như vậy cả.

      “Được rồi, chúng ta họp trước .” Trong lòng Kỷ Vân Triển có chút nghi hoặc. Tả Phán Tình chưa bao giờ như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

      Lúc tan họp, Kỷ Vân Triển để cho thư ký sửa lại bản ghi chép nội dung cuộc họp tốt, rồi cầm xe chìa khóa xe ra cửa. Vào thang máy, mới phát Hiên Viên Diêu ở bên trong.

      “Chủ tịch.”

      “Kỷ tổng định đâu vậy?” Hiên Viên Diêu thản nhiên đảo qua sắc mặt nôn nóng của : “Vội quá vậy?”

      “. . . . . .” Đôi mắt Kỷ Vân Triển híp lại, làm cho mình bình tĩnh chút: “ có việc gì, đồng nghiệp bị bệnh, tôi thăm.”

      “Kỷ tổng đúng là rất quan tâm cấp dưới ha.” Hiên Viên Diêu vỗ vỗ tay, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Người đồng nghiệp ấy trùng hợp là Tả Phán Tình chứ?”

      Kỷ Vân Triển sửng sốt chút, nghĩ đến chuyện lần trước nhìn thấy ở trong văn phòng, theo bản năng lắc đầu: “ phải.”

      phải sao?” Nếu Hiên Viên Diêu nhìn lầm trong mắt có chút do dự. Gật gật đầu: “Tôi biết rồi. Vậy .”

      Vừa vặn thang máy tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, sau khi Kỷ Vân Triển tỏ ý chào ta nhanh chóng ra ngoài, sau đó lên xe rời .

      Hiên Viên Diêu ra ngoài, vỗ vỗ tay, Thang Á Nam như bóng ma ra.

      “Tả Phán Tình hôm nay làm sao?”

      có.”

      thôi.” Hiên Viên Diêu hiểu, đến chiếc hướng Bugatti Veyron của mình, lúc định mở cửa xe đột nhiên động tác ngừng chút, xoay người nhìn chằm chằm Thang Á Nam.

      “Vậy tiện nhân kia ở đâu?” Cả người toát ra tia lạnh lùng.

      “Ai ạ?” Thang Á Nam lắm. Giọng của Hiên Viên Diêu lại lạnh thêm vài phần: “Họ Ôn, người đàn bà đê tiện kia.”

      “Vẫn chưa tìm được.”

      “Đồ vô dụng.” Hiên Viên Diêu nắm chặt tay, khuôn mặt luôn luôn tà mị nay có thêm vài phần hung ác nham hiểm: “ cho bọn họ, tôi chỉ cho bọn họ thời gian 3 giờ. Cho dù phải lật cả thành phố C lên, cũng phải tìm cho được người cho tôi.”

      Thang Á Nam gật gật đầu, xoay bước định rời , Hiên Viên Diêu lại gọi ta lại, ánh mắt tàn khốc mà Thang Á Nam cũng còn xa lạ gì: “Còn nữa. Nếu Tả Phán Tình mất sợi tóc, tôi lấy bàn tay của Ôn Tuyết Kiều.”

      “Dạ.”

      “Lần trước lễ vật đưa cho Chu Thất Thành có lẽ chưa đủ lớn. Tặng thêm .” Hiên Viên Diêu xong, cũng nhìn Thang Á Nam, mà trực tiếp lên xe, rời .

      Để lại Thang Á Nam mang vẻ mặt lạnh như băng đứng tại chỗ, vỗ vỗ tay, mấy người mặc âu phục đen đồng thời ra. ta liếc mắt nhìn mấy người đó cái: “Các cậu nghe rồi chứ?”

      .”

      “Thiếu gia tức giận. Mọi người nhanh tay nhanh chân lên.”

      “Dạ” Rất nhanh, bãi đỗ xe trở lại vẻ yên tĩnh, giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi chưa từng tồn tại.

      . . . . . . . .
      Tả Phán Tình cảm giác như mình ngủ rất lâu rồi, muốn mở mắt ra, lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhất thời biết mình ở đâu. Thử cử động cổ, lại phát toàn thân đều cứng ngắc thể động đậy được.

      Muốn duỗi thân chút, nhưng cả người lại động đậy được. Cái cảm giác bị trói chân tay này làm cho vô cùng khiếp sợ mở to hai mắt. Ánh sáng chói lóa làm cho lần nữa phải nheo mắt lại.

      Chờ sau khi thích ứng được, phát đỉnh đầu có cái bóng đèn điện chiếu thẳng vào mặt . Quay mặt chút, chớp chớp mắt để cho mình thích ứng với nó.

      Lại cảm thấy chân tay mình đều bị trói chặt, miệng giật giật, lại phát bị người ta lấy băng dính dán lại.

      Sao mình lại bị trói?

      Ngước mắt, liền thấy trần nhà màu trắng xa lạ. Tầm mắt nhìn xuống phía dưới, phát mình nằm ở chiếc giường .

      Ánh mắt đánh giá căn phòng lượt, đây là gian phòng cực kỳ đơn sơ. có cửa sổ, chỉ có cửa ra vào, mà trong phòng ngoại trừ chiếc giường , và cái bàn có gì cả.

      Nhớ lại những gì xảy ra trước đó, nhớ siêu thị, bị người ta vu là ăn cắp rồi bắt lại. Sau đó sao?

      Người phụ nữ kia, Ôn Tuyết Kiều?

      Trời ạ. Sao bà ta có thể trốn được? Bà ta sao lại ở đây? Bà ta làm sao mà chạy ra đây được? Cố Học Văn cũng cho biết mà.

      Thử cử động người chút, lại động đậy được, tay chân của bị người ta trói rất chặt, hoàn toàn để cho có cơ hội giãy giụa.

      “Ô ô ——” Muốn la, cũng la được.

      Chết tiệt. Ôn Tuyết Kiều. Bà ta muốn làm cái gì?

      Thân thể có hơi lạnh, lại phát áo khoác của mình bị người ta cởi ra rồi. Bây giờ người chỉ mặc chiếc áo len mỏng. Áo khoác của mình đâu?

      “Ô ô ô ô ——”

      Lại thử kêu vài tiếng, nhưng vướng miếng băng dính miệng nên thể kêu được, sốt ruột, thân thể ngừng giãy giụa, định lê đến bên kia giường. cánh cửa ở phía sau bị người mở ra.

      Ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt đó, tuy rằng trong lòng biết, nhưng khi nhìn thấy bà ta vẫn vô cùng khiếp sợ.

      “Ô ô.” Là bà ta?

      “Mày tỉnh rồi?” Ôn Tuyết Kiều vừa mới ngủ dậy, tinh thần tồi. đến trước mặt Tả Phán Tình, ánh mắt ở người quét vòng.

      “Có đói bụng ? Có muốn ăn chút gì ?”

      “Ô ô ô.” Thả tôi ra.

      “A. Ngại quá, tao quên mất miệng của mày bị dán băng dính.” Ôn Tuyết Kiều đến, thô lỗ kéo miếng băng dính ra.

      Tả Phán Tình bị hành động này của bà ta làm đau, miệng hơi nhếch lên. Ánh mắt oán hận trừng bà ta: “Rốt cuộc bà muốn làm gì?”

      “Làm gì hả?” Ôn Tuyết Kiều vỗ vỗ tay, đột nhiên cái tát giáng xuống mặt Tả Phán Tình.

      “Bốp.” tiếng, mặt Tả Phán Tình hằn lên rệt 5 ngón tay. Móng tay của bà ta rất bén, má trái của Phán Tình cũng rớm máu.

      “Bà ——” Tả Phán Tình bị đau, nhưng đến khả năng phản kháng cũng có, chỉ có thể oán hận trừng mắt vói bà ta.

      “Tả Phán Tình, gã đàn ông nhà mày cứ như chó vậy, chịu buông tha cho tao, buông tha cho Thành. Để làm gì chứ? phải chỉ là gã cảnh sát thối thôi sao? tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”

      Ôn Tuyết Kiều nghĩ đến những mệt mỏi mà mấy năm qua phải nếm trải khi vật lộn với Cố Học Văn, lửa giận cũng theo đó mà dâng trào.

      Bà ta thể trút giận lên đầu Cố Học Văn, còn tranh thủ trút lên đầu Tả Phán Tình sao?

      “Mấy năm nay, nếu Thành cẩn thận, sớm bị Cố Học Văn bắt rồi. Bởi vì nó, bọn tao tổn thất bao nhiêu? Mày có biết ?”

      “Bà đáng bị như vậy.” Tả Phán Tình nhìn chằm chằm bà ta, trong mắt mảnh ý hận: “Các người buôn lậu ma túy, các người hại người khác. Các người được chết tử tế.”

      được chết tử tế?” Ôn Tuyết Kiều như là nghe chuyện cười vậy: “Đáng tiếc, tại người được chết tử tế, phải là tao, mà là bọn mày.”

      —oOo—

      Hết chương 206

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :