1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 197: Trái tim và cơ thể đàn ông có thể tách rời nhau


      Edit: Phong Vũ
      Beta: Wynnie

      Trước kia biết là quyển sách nào thế sao?

      Trái tim và cơ thể đàn ông có thể tách rời nhau. ràng trong lòng nghĩ về này, lại có thể cùng khác lên giường, chẳng lẽ đúng như vậy sao?

      Còn khoa trương hơn chút là lúc ở cùng , có thể xem là hình bóng của người phụ nữ khác.

      suy nghĩ nhàm chán nhưng lại thể ngăn cản được. Sắc mặt nhuốm vài phần lo lắng.

      Cố Học Văn chú ý tới biến hóa mặt , bàn tay to ôm chặt lấy lưng , khóe miệng cong lên, hiểu sao trong lòng lại sung sướng hẳn lên.

      “Người tham gia quân ngũ như bọn đều tương đối thẳng thắn, người ở đâu, trái tim cũng ở đó.”

      “Ai mà biết được? Từng làm quân nhân giỏi lắm sao?” Tả Phán Tình khinh thường , có hơi cố ý khiêu khích: “ có biết là tại lòng người đều trở nên xấu xa, tồi tệ rồi ? Ai ai cũng thích đằng làm nẻo. Tham gia quân ngũ cũng ngoại lệ.”

      “Vậy ý em là, em cũng là loại người đằng làm nẻo sao?” Cố Học Văn lấy lời của chặn miệng : “Thân thể em ở chỗ còn lòng ở chỗ người đàn ông khác?”

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình bị chọc tới tức lên rồi, nâng tay lên muốn đấm hai cái. Cố Học Văn bắt lấy tay , đem bàn tay bé của bao bọc vào trong tay mình, cánh tay xoay lại để ôm lấy thắt lưng mình.

      “Đừng cãi nhau nữa. Trễ rồi đó.”

      “A.” Tả Phán Tình hét lên tiếng, dùng sức đẩy Cố Học Văn ra: “Đáng ghét, đều tại hết đó.”

      “Sao vậy?”

      “Em còn việc vẫn chưa làm xong nữa.”

      Tả Phán Tình đến ngồi xuống trước bàn làm việc. Nhìn bản vẽ thiết kế trước mặt. Cố Học Văn tiến lên, kéo cánh tay : “Sao vậy?”

      “Ngày mai em phải nộp năm bản vẽ thiết kế.”

      Tả Phán Tình buồn bực, cái tên Hiên Viên Diêu kia nhất định là cố ý mà. Làm sao có thể vẽ xong năm mẫu chỉ trong ngày chứ?

      Nhưng mà vẽ xong, làm sao lấy lại cái khuy cài tay áo thiết kế tặng cho Cố Học Văn đây.

      “Năm bản?” Cố Học Văn cũng hiểu lắm về công việc của , biết năm bản là nhiều hay ít, nhưng nhìn bộ dạng Tả Phán Tình rối rắm như vậy, biết nhiệm vụ này có phần quan trọng: “Sáng mai phải nộp sao?”

      “Hở?” Tả Phán Tình ngẩn ra cái rồi nhìn Cố Học Văn: “Uhm. Ngày mai.”

      Hình như Hiên Viên Diêu cũng là phải nộp vào buổi sáng hay buổi tối phải?

      “Nếu là sáng hay chiều mai. Vậy sao em để đến sáng mai rồi hẳn làm?”

      Cố Học Văn nhìn đồng hồ, muốn vất vả quá. Tả Phán Tình mím môi, nhìn tờ giấy trắng bàn.

      “Thôi bỏ . Hôm nay em vẫn nên vẽ trước chút.”

      tự tin lắm. Năm bản vẽ có phong cách khác nhau, mà còn là trang sức dành cho nam.

      Phải biết rằng, mảng này vẫn chưa tiếp xúc nhiều lắm. Những thiết kế trước phần nhiều nhất đều là nữ trang. phất tay với Cố Học Văn: “ ngủ . Đừng để ý đến em.”

      Tả Phán Tình là người rất bướng bỉnh, nhất định phải đem sở trường của mà lấy lại cái khuy cài tay áo thiết kế cho Cố Học Văn.

      Nghĩ là làm, ngồi xuống. Cố Học Văn cam lòng, tiến lên ôm eo : “ , lúc như thế này, phải là nên lên giường rồi sao?”

      “Đừng có quậy mà.” Tả Phán Tình kéo tay ra, trong đầu lên tài liệu về cái khuy cài tay áo.

      “Em phải nghĩ ra. Năm phong cách ——”

      So với nữ trang luôn thay đổi nhanh như chóng chóng, trang sức dành cho nam, nhất là âu phục gần trăm năm nay cơ bản có biến hóa gì lớn. Chỉ đơn giản là thay đổi chút ở chất vải, và chi tiết thôi.

      Mà trang sức đàn ông có thể đeo, ngoài đồng hồ, chính là khuy, kẹp. Rất nhiều thương hiệu thời trang nam lớn, vào thời điểm đưa ra mẫu trang phục mới đều nhân đó mà đưa ra cả khuy cài tay áo.

      Thậm chí còn là bản limited. Đàn ông trong xã hội thượng lưu, có số người còn thích sưu tập khuy áo nữa.

      Phong cách của khuy phải phù hợp với khí chất của bản thân người đàn ông đó. Có thể là tao nhã, dí dỏm, ngang ngược, hoặc xinh đẹp chút cũng sao.

      Từ lúc có khuy cài tay áo đến nay, kiểu dáng của nó luôn thiên biến vạn hóa. Ngoài kiểu hình tròn và hình vuông truyền thống, bây giờ có rất nhiều hình dạng khác.

      Tả Phán Tình nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt, nghĩ đến tâm trạng của mình hôm nay.

      Suy sụp, ghen ghét đố kị, sung sướng, vui vẻ. Ngọt ngào. Mỗi loại cảm xúc, dường như đều có thể dùng để biểu đạt.

      Nghĩ là làm. Tả Phán Tình cầm lấy bút vẽ.

      Cố Học Văn đứng ở phía sau , nhìn bộ dạng chuyên chú của Tả Phán Tình. Có người , phụ nữ khi tập trung là xinh đẹp nhất. thấy đúng là như vậy .

      Dáng vẻ cúi đầu, bộ dáng hết sức chăm chú vẽ, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.

      Ánh đèn bàn chiếu lên gương mặt , tô điểm cho làn da trắng nõn mịn màng, nhìn có cảm giác như hơi trong suốt.

      “Tả Phán Tình?” Cố Học Văn gọi tiếng, phát thèm để ý tới mình, hơi nhíu mày lại, rồi thở dài, xoay người rời , quyết định tắm rửa trước.

      Cố Học Văn tắm rửa xong, cầm quyển sách lên giường đợi hồi lâu, mãi mà vẫn chưa thấy bóng người .

      Tôn nghiêm của người đàn ông bị tổn thương, lại lần nữa vào thư phòng. Tả Phán Tình vẫn ngồi lì ở bàn, vẽ đến vô cùng chuyên tâm. bàn, đầy những bản vẽ thiết kế.

      Học Văn cũng nhìn đến mấy bức vẽ này, trực tiếp bế Tả Phán Tình từ chỗ ngồi lên.

      “A ——” Tả Phán Tình sợ hãi kêu tiếng, bút vẽ tay rơi xuống bàn, rồi lăn xuống đất. Để mình bị ngã, theo bản năng vươn tay ôm lấy tay Cố Học Văn.

      làm gì vậy?”

      “Khuya rồi, ngủ.”

      “Em, em còn chưa vẽ xong mà.” mới vẽ xong bản, nhưng vẫn phải sửa.

      “Ngày mai vẽ tiếp cũng được.” Cố Học Văn vô cùng cường thế, bế về phòng: “Em cũng xem mấy giờ rồi. Ngủ.”

      “Em định vẽ xong rồi mới ngủ mà.”

      Tả Phán Tình giọng có chút hờn dỗi, chống cự cũng mạnh mẽ lắm, ngáp cái, đúng là mệt mỏi quá rồi.

      “Mà trước nha. Em mệt rồi, buồn ngủ, được chạm vào em đó.”

      Phản ứng của Cố Học Văn là liếc cái, khóe môi hơi hơi cong lên vài phần: “Em thấy có khả năng đó ?”

      “Dê xòm.” Tả Phán Tình lườm : “Trong đầu ngoài chuyện đó còn có thể nghĩ đến chuyện gì khác hả?”

      “Có thể.” Cố Học Văn bế vào phòng, đặt lên giường, vẻ mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm: “ nghĩ, hôm nay có lẽ có thể đổi kiểu khác.”

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình vươn tay đẩy : “ người em toàn là mồ hôi, để em tắm trước cái được ?”

      “Toàn là mồ hôi?” Cố Học Văn nhếch mày, bàn tay to đưa về sau lưng : “ kiểm tra chút, xem có hay .”

      “Cố Học Văn ——” Lời Tả Phán Tình bị nụ hôn của lấp mất, muốn cái gì đó lại nên lời. Đối với người đàn ông bị đói bụng cả buổi tối mà , có phản kháng thế nào cũng là dư thừa.

      ra phản kháng cũng dữ dội lắm, mà chủ yếu là hùa theo . Tả Phán Tình chưa từng giống như hôm nay, sâu sắc cảm nhận được tồn tại của . Mỗi lần tiến vào, mỗi lần vận động. Mỗi lần va vào .

      Cơ thể ở đỉnh điểm vui sướng cực độ mà run lên theo mỗi động tác của . Cánh tay mảnh khảnh của ôm chặt lấy bờ vai , để càng dán chặt vào mình hơn.

      Đồng thời với thân thể thu dần khoảng cách, trái tim cũng tiến đến gần nhau hơn.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Lúc Tả Phán Tình thức dậy, Cố Học Văn thấy đâu. Ngáp cái, vẫn còn rất buồn ngủ.

      Trong lòng thấy may mắn, may quá mai là thứ bảy rồi. Xong hôm nay nữa là có thể nghỉ ngơi.

      Chỉ là, rửa mặt xong vào bếp, thấy Cố Học Văn chuẩn bị bữa sáng cho mình, thè lưỡi, mang theo vài phần oán thán tâm cho lắm.

      “Đàn ông quả nhiên đều như vậy, có được rồi quý trọng nữa.”

      Trong lòng nghĩ như vậy, cũng biết có thể có nhiệm vụ rất khẩn cấp. Lấy sữa ra uống ngụm, lạnh buốt làm cho có chút quen.

      Lần đầu tiên trong đời, hâm nóng sữa rồi mới uống.

      Uống sữa thay bữa sáng. Tả Phán Tình vào thư phòng thu dọn mấy bức thiết kế ngày hôm qua chút rồi làm.

      ngày theo động tác ngừng vẽ của mà trôi qua.

      Lúc sắp tan tầm, rốt cuộc mới từ N bản thiết kế do mình vẽ rồi lại sửa, rồi lại sửa lấy ra năm bản thấy tương đối hài lòng mang lên tầng cao nhất. Vẫn là cái thư ký khêu gợi ngày hôm qua.

      “Thiết kế Tả. tìm chủ tịch à?”

      “Phải.” Tả Phán Tình vội vã muốn lấy lại cái khuy cài tay áo của : “Tôi muốn hỏi chút, ta có ở đây ?”

      “Ngại quá.” Thư ký nhún vai: “Hôm nay chủ tịch có ở đây. ấy có việc phải ra ngoài rồi.”

      “Ồ?” Tả Phán Tình buồn bực, Hiên Viên Diêu ở đây, vậy làm sao lấy lại tác phẩm của mình được?

      “Xin hỏi chút, ta đại khái khi nào trở về?”

      “Cái này tôi cũng biết.” Thư ký lắc lắc đầu: “ ấy là sếp chứ có phải tôi đâu. ấy đâu cần phải với tôi.”

      “Ngại quá. Tôi có ý đó.” Tả Phán Tình xấu hổ, Hiên Viên Diêu ràng nếu hôm nay đem bản vẽ đến cho ta, trả lại đồ cho , vậy phải làm sao bây giờ? Chờ hay là đây?

      “Xin hỏi có số điện thoại của chủ tịch ? Có thể cho tôi gọi cú điện thoại cho ta ?”

      “Được” Thư ký rất sảng khoái cầm điện thoại bàn lên ấn mấy con số. Rất nhanh, điện thoại có tín hiệu, chỉ là ——,

      Trong văn phòng chủ tịch vang lên hồi chuông di động, thư ký nhíu mày, cúp máy: “Số may. Chủ tịch quên mang di động theo rồi.”

      Tả Phán Tình muốn trợn to con mắt, là loại người nào chứ, làm ông chủ lớn mà di động cũng quên, nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là hết giờ làm việc: “Tôi đợi rồi lên lại sau vậy.”

      Nếu Hiên Viên Diêu quên mang di động. Vậy nhất định trở về lấy: “Ngại quá, nếu chủ tịch về lấy di động có thể tiếng cho tôi biết ? Hoặc là với ta là tôi có đến tìm ta?”

      thành vấn đề.” Thư ký cười cười: “Nếu ấy về, tôi nhất định giúp lại.”

      “Cám ơn.” Tả Phán Tình gật đầu với ta, rồi xoay người rời khỏi đó.

      Tả Phán Tình xuống dưới lầu, cửa phòng chủ tịch vào lúc này lại mở ra. Hiên Viên Diêu từ bên trong bước ra, nhìn thư ký liếc mắt cái: “Biểu tồi, tháng sau bắt đầu cho tài vụ tăng lương thêm 10%.”

      “Cám ơn chủ tịch.” Thư ký gật đầu, trong mắt có chút vui sướng: “Đây là việc tôi phải làm.”

      “Ừ.” Hiên Viên Diêu quơ quơ chiếc chìa khóa xe tay: “Tôi trước, nếu thiết kế Tả có lên, , tôi có gọi điện bảo , về lấy di động.”

      “Dạ.” Thư ký gật đầu, nhìn Hiên Viên Diêu rời , lúc tan tầm, Tả Phán Tình quả nhiên trở lại.

      “Xin chào, chủ tịch chưa về sao?”

      “Chưa.” Thư ký nhún vai, mặt lên tia bất đắc dĩ: “Trước kia ấy luôn về lấy di động mà, sao lần này chưa thấy.”

      “À.” Tả Phán Tình gật gật đầu, liếc nhìn thư ký cái: “Tôi có thể ở đây chờ ta ?”

      —oOo—

      Hết chương 197

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 198: Thủ đoạn đơn giản


      Edit: Iris
      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      Vũ: Haizz, mấy hôm nay Phong Vũ bận quá, cả ngày công việc cứ lu bu quấn lấy mình cách nào rời ra được. Giờ mới có chap mới cho mọi người nè. Thông cảm ha. Dạo này Phong Vũ và các bạn rất rất là bận luôn đó

      “Được chứ.” Thư ký thu dọn đồ đạc xong, nhìn lại Tả Phán Tình, “Có lòng tốt” nhắc nhở : “Tôi biết khi nào ngài ấy trở về. Nếu ấy có việc, có thể cũng nhất thiết quay lại lấy điện thoại đâu.”

      sao.” Tả Phán Tình lắc đầu, nắm chặt mấy bản thiết kế tay: “Tôi chờ ta thử xem.”

      “Vậy chờ .” Thư ký là người mới tới, nên giữa Tả Phán Tình và chủ tịch có ân oán gì mà chủ tịch lại đùa giỡn ấy như vậy, nhưng vì nghĩ cho việc làm của mình, ta tuyệt đối thể cho Tả Phán Tình biết được.

      Cầm túi rời . Để lại Tả Phán Tình mình đứng đó, chờ Hiên Viên Diêu trở lại lấy điện thoại.

      Ngây người lâu, ánh đèn bên ngoài văn phòng dần tắt , sắc trời càng ngày càng tối. Tả Phán Tình chợt nhớ bảy giờ rưỡi cả tòa nhà tắt hết đèn.

      Nhíu mày. Cất bản thiết kế , sau đó khỏi, cuối cùng liếc nhìn cửa phòng chủ tịch cái, vẻ mặt có vài phần khó hiểu.

      Cái tên kia, chẳng lẽ cần quay về lấy di động sao?

      xuống lầu. Sắc trời tối mịt. Gió thổi qua, có phần lạnh, kéo chặt áo khoác người. Cất bước về phía trạm xe bus.

      Về đến nhà, Cố Học Văn vẫn chưa về, Tả Phán Tình nhíu mày. Đột nhiên muốn ăn uống gì cả. vào trong bếp tìm lượt.

      Tùy tiện tìm chút đồ ăn để lấp đầy cái bụng, Tả Phán Tình phát Cố Học Văn còn chưa về, tin nhắn cũng có.

      Trong lòng có chút mất mác, biết Cố Học Văn nhất định là làm nhiệm vụ.

      Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. biết có mặc quần áo dày nữa?

      Mở tủ quần áo ra xem, từ sau khi kết hôn, tủ quần áo bị chiếm lấy hơn phân nửa. tại bị chiếm tới 2/3 rồi, quần áo của Cố Học Văn nhiều lắm.

      Tả Phán Tình đột nhiên phát mình chưa từng mua quần áo cho Cố Học Văn. Mai là thứ bảy, có lẽ nên chọn vài bộ quần áo cho .

      Thứ bảy, khi Tả Phán Tình nhìn sang bên kia giường trống trải có dấu vết có người ngủ qua, biết cả đêm qua Cố Học Văn về.

      là, làm nhiệm vụ gì mà để cả đêm về chứ? Tin tức cũng có lấy cái?

      Rời giường, dùng tốc độ nhanh nhất để sửa soạn bản thân. quyết định trước tiên tìm Thất Thất, bảo ấy cùng mình dạo phố.

      chạy thẳng mạch đến cửa hàng của Trịnh Thất Muội, nhưng sao lại thấy Đỗ Lợi Tân ở đây?

      “Phán Tình, cậu đến rồi à?” khuôn mặt kiều diễm của Trịnh Thất Muội mang theo vài phần thẹn thùng, đưa mắt nhìn Đỗ Lợi Tân, sáng sớm nay ấy đến tìm bảo có việc muốn . Còn chưa kịp là việc gì, Tả Phán Tình tới rồi.

      “Xin chào.” Đỗ Lợi Tân đứng lên, gật đầu xem như chào hỏi Tả Phán Tình. ngờ Tả Phán Tình lại đột nhiên xuất . Hôm nay đến chính là muốn chuyện ràng với Trịnh Thất Muội. Nhưng Tả Phán Tình lại ở đây ——

      “Nếu hai người có việc, vậy tôi trước.” Đỗ Lợi Tân định rời Tả Phán Tình lại xua tay.

      cần. Tôi có việc gì cả. Tôi hẹn em họ đến xem quần áo thôi. Nếu hai người có việc . Tôi sao, có việc gì.”

      Trời ạ. Đỗ Lợi Tân và Trịnh Thất Muội sao lại ở cùng chỗ thế này? Chuyện này quả thực rất thần kỳ nha.

      “Phán Tình.” Mặt Trịnh Thất Muội đỏ lên: “ ra cũng có việc gì. Bọn mình ——”

      “Được rồi, được rồi.” Tả Phán Tình nhìn Đỗ Lợi Tân, ánh mắt có phần uy hiếp: “Đỗ Tợi Tân, tôi cho biết, Thất Thất là bạn tốt của tôi, cho bắt nạt ấy. Có nghe thấy ?”

      “Phán Tình.” biết tại sao Tả Phán Tình lại biết tên của Đỗ Lợi Tân, Trịnh Thất Muội chỉ cảm thấy thực hoảng.

      có việc gì đâu. Cứ như vậy .” Tả Phán Tình cũng dám nán lại, phất tay rời .

      Đỗ Lợi Tân đứng ở đó, vô thức nhíu chặt hàng lông mày, thở hơi dài. Tình hình như bây giờ, thế nào mới tốt đây? Nhìn lại vẻ mặt tràn đầy tình cảm của Trịnh Thất Muội dành cho mình. muốn ràng mọi chuyện, nhưng đột nhiên lại có chút do dự.

      “Lợi Tân. Sáng sớm tới tìm em có việc gì ?”

      Đỗ Lợi Tân gật đầu, nhìn thấy nhân viên cửa hàng đến, nên chỉ chỉ ra bên ngoài: “Chúng ta tìm chỗ nào chuyện chút .”

      “Vâng.” Trịnh Thất Muội thực vui vẻ. Đây là lần đầu Đỗ Lợi Tân chủ động hẹn .

      . . . . . . . . . . . . .

      Rời khỏi cửa hàng của Trịnh Thất Muội, Tả Phán Tình còn chưa hết hồn. Hai người này làm công tác bảo mật tốt quá. Thế nào mà chút cũng nhìn ra được.

      Nhưng mà Đỗ Lợi Tân có xứng với Trịnh Thất Muội ?

      Sao cảm thấy bộ đôi này có chút kỳ lạ thế nhỉ? ràng thấy được trong mắt Trịnh Thất Muội có háo hức chờ mong. Nhưng trong ánh mắt của Đỗ Lợi Tân, hiển nhiên lại giống với tâm tư của Trịnh Thất Muội.

      Lần sau phải thử với Cố Học Văn, để cảnh cáo Đỗ Lợi Tân. Thất Thất là bạn tốt của , muốn ấy bị tổn thương.

      Gọi điện cho Trần Tâm Y, vừa lúc nàng cũng có việc gì làm, nên rủ nàng dạo phố cùng mình.

      Lúc này Tả Phán Tình mới nhớ ra, cũng lâu lắm rồi mình liên lạc với em họ này . Cũng may chỗ Trần Tâm Y hẹn lại là công ty bách hóa lớn nhất thành phố C. Từ chỗ đến lại càng gần.

      Vào cửa, trực tiếp đến cửa hàng bán trang phục nam. Lúc này cũng bắt đầu trưng bày nhiều mẫu trang phục thu đông.

      Tả Phán Tình vào cửa hàng, để nhân viên bán hàng giới thiệu, muốn tự mình xem.

      Ánh mắt đảo qua vài bộ quần áo treo móc, có chiếc áo khoác gió màu xám thu hút ánh mắt , lúc vươn tay định lấy chiếc áo đó bàn tay khác cũng vươn đến đặt lên chiếc áo.

      Động tác dừng lại chút, ánh mắt chuyển hướng về phía chủ nhân của bàn tay kia.

      Lâm Thiên Y? Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn biết phải phản ứng như thế nào.

      “Xin chào.” Giọng Lâm Thiên Y rất ôn hòa, nhàng, nghe vô cùng dễ chịu. Nếu là bình thường, Tả Phán Tình nhất định tán thưởng giọng dễ nghe của ấy, nhưng lúc này, có tâm trạng như vậy.

      “Xin chào.” Giọng có chút cứng ngắc, người phụ nữ này có ý đồ với chồng , gặp ấy mà vẫn vui vẻ mới là chuyện lạ đó.

      “Xem ra, thẩm mỹ của chúng ta rất giống nhau.” Lâm Thiên Y cười, nụ cười đó theo Phán Tình thấy cũng có chút chướng mắt.

      “Đúng là rất giống.” Tả Phán Tình hơi hơi nâng cằm: “Nhưng mà giống.”

      Ánh mắt quét vòng giá. Khi nhìn thấy chiếc áo khoác đen vàng khác, vươn tay cầm lấy: “Tôi thích cái này.”

      “Vậy à?” Trong mắt Lâm Thiên Y lên ánh sáng nhu hòa, nhìn như khiêu khích: “Tôi nghĩ, ấy nhất định thích cái này hơn.”

      “Tôi nghĩ bạn trai Lâm hẳn là thích quần áo tự mình chọn cho ấy lắm.” Tả Phán Tình cầm chiếc áo tay, liếc nhìn nhân viên cửa hàng cái: “Tôi lấy cái này, số 185.”

      “Vâng.” Nhân viên cửa hàng đem bộ quần áo tay treo lên, lấy đúng số vừa .

      ơi, giúp tôi lấy cái áo này số 185, tôi mua nó.”

      Người nhân viên cửa hàng nhìn thấy thái độ của hai người phụ nữ giương cung bạt kiếm với nhau, đột nhiên có cảm giác như là chính thất đụng với tiểu tam? Lắc lắc đầu, nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đem hai chiếc áo bỏ vào túi, phân biệt ra đưa cho hai người.

      Tả Phán Tình cũng nhìn Lâm Thiên Y, thanh toán tiền, mang theo quần áo định rời , lúc này Lâm Thiên Y lại đuổi theo, bước hai ba bước liền đuổi kịp .

      Tả, ngại ngồi chuyện với tôi chút?”

      Ngại, ngại lắm. Trong lòng Tả Phán Tình oán thầm trận, nếu ta định chuyện ta và Cố Học Văn qua lại với nhau, vậy thực có hứng nghe. Còn nữa, biết là vợ của Cố Học Văn, còn gọi là Tả, người phụ nữ này có ý gì chứ?

      Nhưng mà, đột nhiên nghĩ đến chuyện khác, bước chậm lại chút, gật đầu với Lâm Thiên Y: “Được.”

      Trong quán café ở tầng trệt của công ty bách hóa, hai người phụ nữ xinh đẹp ngồi cùng nhau, thu hút rất nhiều ánh mắt ở xung quanh. Trong quán cafe thỉnh thoảng có vài người đàn ông liếc nhìn qua hướng này, trong lòng còn thầm tính toán làm thế nào mới có thể thuận lợi tiếp cận.

      Nhưng Lâm Thiên Y và Tả Phán Tình có chú ý tới điều này. Lâm Thiên Y vươn tay khuấy nước trong chiếc cốc: “Học Văn thích nhất là loại nước uống này.”

      “Vậy sao?” Khóe miệng Tả Phán Tình giương lên, trong lòng có hơi mất bình tĩnh, Cố Học Văn thích uống latte? Đúng biết. Lúc này di động vang lên, Trần Tâm Y đến, hỏi ở đâu, cho ấy biết vị trí của quán cafe, bảo ấy đến đây tìm mình.

      Ngắt điện thoại, liền nhìn thấy Lâm Thiên Y nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt phức tạp.

      Lâm còn có việc gì ?”

      “Tôi và Học Văn, là bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ mới phải chia tay.” Lâm Thiên Y khe khẽ thở dài: “ ra trong lòng Học Văn vẫn có tôi.”

      “Vậy à?” Sắc mặt Tả Phán Tình rất bình tĩnh hề gợn sóng, nhưng trong lòng lại vô cùng ghen ghét, nhìn Lâm Thiên Y khóe miệng giương lên: “ ra tôi cũng cảm nhận được, đàn ông lúc trẻ, căn bản biết cái gì gọi là đương, gặp được người vừa mắt chút, liền tưởng người đó là tiên nữ. trải qua mấy người phụ nữ, sao mà biết được người phụ nữ mình cần là ai, đúng ?”

      Vẻ mặt Lâm Thiên Y lập tức có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình, đột nhiên nở nụ cười: “Đúng vậy, quả trải qua biết mình dạng phụ nữ nào. Tôi cũng là sau khi đến thành phố C này mới biết được, vốn dĩ ấy vẫn tôi.”

      “Nếu , vậy vì sao lại chia tay?” Tả Phán Tình nghe nổi nữa: “Năm đó là đưa ra lời chia tay hay là ấy?”

      Khóe môi Lâm Thiên Y giật giật, Tả Phán Tình lại cho ta tiếp: “Nếu là , lúc trước chia tay, bây giờ lại hối hận cho nên mới tìm tới cửa? Nếu là ấy, tôi có thể hiểu. Phải ở bên người phụ nữ mình , quả rất thống khổ. phải sao?”

      căn bản là hiểu ấy.” Lâm Thiên Y thở dài: “Hôm trước tôi mới phát , ra Học Văn vẫn giấu ảnh chụp của tôi và ấy trong ví. ấy căn bản là còn tôi, chẳng qua là bởi vì hiểu lầm năm đó, mới làm cho ấy thể ở bên tôi nữa.”

      “Ảnh chụp?” Tả Phán Tình liếc ta làm ra vẻ thở dài, cố giữ giọng của mình khéo léo dịu dàng, nhưng ngữ khí lại trào phúng: “Ai biết có phải là do đặt vào ví tiền của Cố Học Văn hay ? Dùng thủ đoạn đơn giản như vậy, bộ xem TV nhiều sao?”

      ——” Lớp ngụy trang mặt Lâm Thiên Y bị công phá, có vài phần cam lòng: “Học Văn thích kiểu phụ nữ yếu đuối cần che chở, căn bản phải là người như vậy. cần gì phải lừa mình dối người?”

      “Lừa mình dối người là mới đúng.” Cho dù trong lòng Tả Phán Tình tức giận đùng đùng, cũng biểu ra ngoài: “Cho dù trong quá khứ ấy nhiêu thế nào, tại ấy kết hôn với tôi. Về sau người ở cùng với ấy cả đời, chỉ có thể là tôi.”

      “Nhưng, người ấy là tôi.” Lâm Thiên Y tin ta nhiều như vậy, Tả Phán Tình lại có thể thờ ơ.

      Tả Phán Tình định cái gì đó, nhìn thấy Trần Tâm Y vào quán cafe, đến hướng này, vẫy vẫy tay với .

      “Người ấy là ai, cũng được, tôi chưa từng bắt buộc ấy lấy tôi. có năng lực, làm cho ấy ly hôn với tôi, rồi cưới .”

      .”

      “Được rồi, tôi cũng muốn nghe nữa. Cho dù Học Văn ai nữa, tại, Cố là tôi.”

      Ánh mắt đảo qua ly latte bàn, Tả Phán Tình vô cùng tao nhã đứng lên: “Cafe sao, tôi uống được. Tôi mang thai. thể uống cafe. cứ từ từ uống .”

      , có thai?” Lâm Thiên Y thể tin được nhìn chằm chằm bụng Tả Phán Tình, nơi đó rất bằng phẳng, cái gì cũng nhìn ra được: “Làm sao có thể chứ?”

      riêng gì , Tả Phán Tình còn thấy được ánh mắt kinh ngạc của Trần Tâm Y, trong ánh mắt đó còn tràn đầy khiếp sợ, nở nụ cười.

      “Sao lại thể chứ?” Tả Phán Tình cảm thấy thực buồn cười: “Chúng tôi kết hôn cũng nhiều tháng rồi. Mang thai là chuyện rất bình thường mà? Lâm à. Đứng lập trường của người phụ nữ. Tôi khuyên vẫn nên mau chóng tìm hạnh phúc thuộc về mình . Tôi tin hiểu hơn tôi. Cố gia rất coi trọng cháu trai. Cố Học Văn cũng hết mực coi trọng gia đình.”

      sai, Tả Phán Tình cũng có ý thêm gì nữa, mở ví lấy ra tờ 100 tệ đặt ở bàn, cầm đồ của mình rời .

      Bỏ lại Lâm Thiên Y nhìn bóng dáng rời , trong lòng dâng lên từng đợt sóng cồn. Tả Phán Tình mang thai rồi sao?

      như vậy đúng là còn có hy vọng? Ánh mắt nhìn chằm chằm túi quần áo mình vừa mới mua kia, đột nhiên cảm thấy vô cùng châm chọc.

      . . . . . . .. . . . . . . . . . . .

      “Chị, chị họ?”

      Trần Tâm Y theo Tả Phán Tình ra khỏi quán cafe. Ánh mắt đảo qua bụng của : “Chị, chị có em bé?”

      có.” Tả Phán Tình thè lưỡi, đột nhiên có chút muốn cười: “Là chị cố ý chọc tức người phụ nữ đó thôi.”

      “À à.” Trong mắt Trần Tâm Y lên thán phục: “Chị lợi hại.”

      Loại chuyện này cũng có thể đem ra để chỉnh người sao?

      “Bình thường thôi!” Đừng chọc tới , cũng phải là tiểu bạch thỏ, nhưng mà Cố Học Văn chết chắc, tự nhiên lại đem phiền toái này đến cho .

      Thích uống latte? Còn cất giấu ảnh chụp của người phụ nữ đó nữa hả ?

      Hừ. Tốt nhất đó phải là , bằng xem xử lý thế nào.

      “Người phụ nữ kia là kẻ thứ ba hả? phải đâu? Làm sao rể lại có tiểu tam được?” Vẻ mặt Trần Tâm Y thể tin được. Tả Phán Tình tức giận trừng mắt với cái: “ gì thế? rể của em tuyệt đối có tiểu tam. Đừng có nghe người phụ nữ đó lung tung.”

      “Nhưng mà cũng đúng thôi.” Trần Tâm Y tự động xem lời của Tả Phán Tình, hết sức ràng mà : “Người đàn ông có điều kiện tốt như rể khẳng định có rất nhiều phụ nữ thích. Chị họ a, chị phải cẩn thận đấy.”

      “Hừ.” Vừa rồi Tả Phán Tình ở trước mặt Lâm Thiên Y liều mạng che giấu lòng đố kị nhưng lúc này còn áp chế được nữa, ngoài miệng lại chịu nhận thua: “Có có, ta có phụ nữ thích chẳng lẽ chị đây có đàn ông thích sao? Dám tìm tiểu tam, chị cho ta đội chiếc mũ xanh luôn.” (Đội mũ xanh = cắm sừng)

      Trần Tâm Y trợn tròn mắt: “Chị họ, chị cũng nhanh nhẹn dũng mãnh nha.”

      Việc này mà cũng được?

      “Nhanh nhẹn dũng mãnh cái gì chứ? Làm phụ nữ vốn là phải như vậy.” Tả Phán Tình bên ngoài làm ra vẻ như mình rất hào phóng nhưng bình dấm chua trong lòng vỡ đến 7, 8 phần rồi.

      Cố Học Văn ơi Cố Học Văn, lần này nhất định chết chắc rồi.

      . . . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . .

      Lời tác giả: Phán Tình làm như thế nào đây? Có phải nổi bão hay ? Ha ha, chờ mong chương tiếp theo nhé. Tâm Nguyệt cho mọi người ngạc nhiên. Chịu khó chờ nha các bạn. Ngày mai tiếp tục.

      —oOo—

      Hết chương 198

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 199: vô lương tâm (14+)


      Edit: Iris
      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      Tả Phán Tình mang theo bụng oán khí, đem những thứ muốn mua hay muốn mua càn quét hết lượt, trình độ mua sắm điên cuồng này làm cho Trần Tâm Y nên lời.

      cũng quản nhiều như vậy. Chẳng phải có câu như vậy sao? Nếu bạn tiêu tiền của đàn ông, ta đem tiền cho người phụ nữ khác.

      đây ngốc như vậy đâu, tuy rằng thích tiêu tiền của đàn ông, nhưng đây là tiền của chồng mà. Ai quản được chứ?

      Nhưng khi đem những thứ kia về nhà, Tả Phán Tình vẫn thấy đau đầu, nhìn chằm chằm dưới ba mươi cái túi to bày giường, đột nhiên có chút hối hận.

      “Có phải mình khùng quá rồi ? Cố Học Văn về, chừng bị dọa đến choáng váng mất thôi.”

      Đảo qua đống túi to đùng kia, cũng được đó chứ? mua cho Cố Học Văn ba cái áo khoác, ba cái áo len. Ba cái quần. Đương nhiên, quần áo này cũng phải là loại đắt nhất.

      Vươn tay lấy từ trong cái túi ra cái hộp . Bên trong là chiếc đồng hồ nam kiểu dáng mới nhất của A. LANGE&SOHNE. Chiếc đồng hồ này cũng rẻ nha, trị giá đến năm con số.

      Nhưng, lúc Tả Phán Tình mua lại có nửa điểm do dự.

      Đồ của đàn ông thể so với trang sức của phụ nữ được, trang sức của phụ nữ có thể thay đổi liên tục, chiếc đồng hồ tốt, là biểu cho thân phận địa vị của người. Nhưng vẫn có chút đau đầu.

      đeo chiếc đồng hồ này, người khác có ấy tham ô nhỉ?”

      Thè lưỡi, Tả Phán Tình đem những thứ kia xếp lại. Đồng hồ để ở bàn trang điểm, chờ khi trở về cho ngạc nhiên. Nếu để cho Cố Học Văn biết trong ngày mà mình tiêu đến vài vạn, biết có cảm giác gì nhỉ?

      “Ai bảo ta có chuyện mờ ám với người phụ nữ khác? Mất hết hào quang cũng đáng.” Tả Phán Tình giả làm cái mặt quỷ, đem quần áo vừa mua cho Cố Học Văn xếp vào trong tủ.

      Cũng đem hai chiếc áo khoác mới mua cho mình treo vào tủ, cuối cùng nhìn thấy giường còn lại mấy túi to, mặt có hơi đỏ lên, trong phòng ràng ai, nhưng lại thấy chột dạ.

      Hôm nay lúc Trần Tâm Y toilet, lặng lẽ mua nó. Bởi vì sợ Trần Tâm Y nhìn thấy, nên còn chưa có thử, chỉ cầm lấy size của mình rồi trở về nhà, cũng biết là có vừa hay .

      vào phòng tắm tắm rửa xong, ướm thử bộ nội y gợi cảm vừa mới mua lên người chút rồi mới mặc vào. Nhìn thấy cái bụng bằng phẳng của mình có chút thất thần. Nghĩ đến lời dối hôm nay mình với Lâm Thiên Y.

      Xoa xoa cái bụng. Được rồi, có lẽ trong này nên có em bé. Nhưng chàng Cố Học Văn ở nhà. Nếu thực có em bé, phải rắc rối cho mình sao?

      Trong lòng có chút buồn bực cởi nội y màu đen bằng lụa mỏng người ra. Thay bằng bộ khác màu đỏ thẫm. Cái này đắt nhất. Được làm bằng vải voan mỏng trong suốt, bắt chước theo kiểu cổ. Tay áo to, vạt áo rộng thùng thình. Chỉ dựa vào hai cái dây lưng làm trung gian để buộc lại với nhau, da thịt cứ gọi là như như .

      Tả Phán Tình đứng ở bàn trang điểm nhìn cái áo ngủ giả phong cách cổ xưa mặc người mình, đột nhiên nghĩ tới cảnh trong phim, tự giác được cũng muốn thử xem sao, nhìn vào trong gương cài lại xiêm áo POSS: “Cố đại gia, người có lương tâm nha. Lâu vậy rồi cũng đến gặp người ta. Đáng ghét ——”

      xong, cười quyến rũ với chiếc gương chút, đem tay áo vung lên, rồi lại xoay vòng tròn, muốn cười to ra tiếng ——

      Ở cửa đột nhiên xuất bóng người làm cho chân lảo đảo cái, muốn cười cũng được, mất thăng bằng ngã về phía trước.

      Cố Học Văn nhanh tay lẹ mắt tiến lên hai bước, đỡ được người , ánh mắt đảo qua người .

      Vẻ mặt vốn nghiêm túc nhưng trong nháy mắt lại chuyển thành kinh diễm, trong mắt thậm chí có ngọn lửa bùng lên, nhiệt độ bắt đầu tăng cao.

      Tả Phán Tình mặc nội y đỏ thẫm, lại còn là loại vải hoàn toàn trong suốt, có thể thấy ràng từng đường cong cơ thể của .

      Bụng dưới nhanh chóng khơi dậy luồng hơi nóng, ánh mắt trở lại khuôn mặt , nhìn thấy vẻ mặt vừa thẹn lại vừa lúng túng chỉ hận thể tìm được cái lỗ nào để chui của khóe miệng lại nở nụ cười yếu ớt. Trong mắt lên vài phần hứng thú.

      biết, ra em còn có sở thích này?”

      Chơi đóng vai nhân vật sao?

      Quả thực phá vỡ hình tượng của trong lòng . Nhưng, điều này lại làm rất kinh ngạc và vui mừng. Đây kinh hỉ.

      “Khụ.” Tả Phán Tình冏, vươn tay che ánh mắt , miệng thào tự : “ chưa nhìn thấy gì cả, cũng chưa nghe được gì cả, vừa rồi chỉ là ảo giác, nghe thấy gì cả. Quên quên ——”

      Hai tay bị Cố Học Văn bỏ ra, kéo thẳng hai tay ra, nhìn chằm chằm vào thân thể của , ánh mắt dần dần tối , ngẫu nhiên nhìn lướt qua giường, còn có mấy bộ quần áo gì đó đầy cả giường, đưa mắt lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn ửng đỏ của .

      “Mới mua hả?”

      “Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, mặt đỏ đến thể đỏ hơn. Lập tức phản ứng được, nhanh chóng vươn tay che ánh mắt lần nữa: “ được nhìn.”

      Tay chưa che được bao lâu, lại bị Cố Học Văn bỏ ra: “Em mua về, phải là để cho ngắm sao?”

      “Em ——” lại nữa lại nữa rồi. Đúng là mua mấy thứ này là muốn mặc cho xem. Còn phải là bởi vì buổi sáng gặp người phụ nữ kia sao. Cái miệng kiêu ngạo kia còn cái gì mà người Học Văn chính là ta.

      Có lầm hay vậy? Vợ của Cố Học Văn vẫn là mà. Đúng là bực mình.

      “Mua cho ngắm vậy mà còn sợ ngắm sao?” Cánh tay Cố Học Văn hơi dùng sức, nâng thân thể của lên vài phần, nhìn chằm chằm cảnh sắc là căng đầy đằng sau lớp voan mỏng.

      Chỉ cần có động tác chút, Tả Phán Tình liền cảm nhận được rất ràng, bị kích động lên rồi, trong lòng có chút sợ hãi. Vỗ vỗ cánh tay .

      , nhanh tắm rửa , người bẩn chết được.”

      Mắt Cố Học Văn vẫn gắt gao nhìn người , thân thể vừa về phía trước hai bước: “Tắm với chẳng rửa. Bây giờ còn có việc quan trọng hơn cả tắm rửa đấy.”

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình hét lên, có ý muốn quyến rũ và chính thức thực hành quyến rũ ấy là hai việc hoàn toàn khác nhau: “, buông em ra trước , em thở được.”

      sao cả.” Cố Học Văn cúi đầu, chút khách khí hôn lên môi , để cho có cơ hội lùi bước. Áp thân thể mình lên, dùng sức đem kéo vào trong lòng.

      nụ hôn sâu.

      Tả Phán Tình thấy mình thể thở được, ràng với thời tiết như vậy hẳn là phải cảm thấy lạnh, nhưng lại cảm thấy nóng. Thân thể có chút run rẩy, bị bế lên, thong thả lên hai bước, thả ngã lên giường.

      “Cố Học Văn, dừng lại ——”

      Nụ hôn của di chuyển đến cổ rồi.

      Giọng rất mỏng manh yếu ớt, hoàn toàn có hiệu quả. Tả Phán Tình muốn hỏi , muốn cái gì đó, nhưng nhất thời phản ứng trì độn, cái gì cũng nên lời.

      Trả lời là tiếng vải bị xe rách. : “Đừng xé mà, rất đắt tiền đó.”

      sao, trả.” thích Tả Phán Tình chuẩn bị loại kinh hỉ này, cúi đầu, nụ hôn rơi xuống xương quai xanh. Tả Phán Tình muốn giãy dụa.

      “Cố Học Văn, em, em muốn ngủ. dừng tay được ?”

      còn có việc chưa hỏi nữa: “Hôm nay. Lâm ——”

      được.” Cố Học Văn lắc đầu, lại di chuyển xuống phía dưới chút, bắt lấy cánh mai hồng. Lời ra, mơ hồ , nhưng Tả Phán Tình lại nghe rất ràng .

      là người có lương tâm, cũng dám lâu như vậy đến tìm em.”

      Ầm.

      Nếu vừa rồi Tả Phán Tình chỉ đỏ mặt thôi, bây giờ ngay cả ngón chân cũng đỏ cả lên rồi.

      Xấu hổ quá xấu hổ quá. 冏 mất 冏 mất

      “Cố, Cố Học Văn. Em, em có ý đó.”

      tuyệt đối có oán thán, cũng tuyệt đối có biến mình thành oán phụ.

      hiểu.” Tay Cố Học Văn cũng bắt đầu cởi quần áo của mình: “Lần sau nhất định lâu vậy rồi mà đến gặp em. Tiểu Tình Tình.”

      “Phì.” Tả Phán Tình nhịn được muốn cười, nhưng lại cười được, chỉ cảm thấy xấu hổ: “ là đáng ghét mà, cho là làm gì? Di hồng viện tìm nương hả?”

      “Đâu có.” Quần áo người Cố Học Văn cởi sạch cơ thể quấn lấy Tả Phán Tình: “ cố hết sức thực trách nhiệm của người chồng.”

      “Cố Học Văn ——”

      Giọng ra được, chuyện muốn hỏi cũng hỏi được, Cố Học Văn cũng cho cơ hội. Cánh tay mạnh mẽ, vòng qua chiếc eo của , làm cho dựa vào gần mình hơn.

      Tả Phán Tình xem như ăn phải quả đắng. Buổi tối hôm nay Cố Học Văn đặc biệt phấn khích, quấn quít lấy đến quay quay lại, từ xuống dưới, dây dưa suốt hơn nửa buổi tối.

      Hơn nữa bởi vì mai là chủ nhật, cần làm, cho nên hoàn toàn phải tiết chế như bình thường.

      cảm giác thân thể của mình bị mở ra, rồi hợp lại. Tới cuối cùng, hoàn toàn có ý thức gì nữa mà nặng nề vào giấc ngủ.

      Sau khi ngủ rồi, Cố Học Văn mới đứng dậy tắm rửa, chiếc giường lớn, còn bày mấy bộ áo ngủ gợi cảm. Ánh mắt Cố Học Văn nhìn thấy mảnh vải mỏng manh này hơi suy nghĩ chút.

      Đột nhiên còn có chút hối hận, vừa rồi hẳn là nên để cho mặc luôn mấy bộ này nữa mới đúng. Trong lòng có hơi khinh bỉ chính mình, ràng phải là người xem trọng chuyện quan hệ, nhưng khi gặp Tả Phán Tình, lại giống như hoàn toàn phải là chính mình.

      Đem mấy bộ quần áo này sắp xếp lại chút, rồi bỏ vào tủ quần áo. Lại phát mình có thêm mấy bộ quần áo mới.

      Nhìn ở , vẫn còn mác, thấy giá đó, phát giá cả cũng phải là rẻ. Nhưng quan trọng nhất là, đều đúng size của . Ngoài áo khoác, còn có quần, áo len.

      Tuy tất cả đều cùng phong cách, nhưng chủ yếu đều hướng đến thoải mái tiện dụng. Có thể thấy được, khi chọn lựa rất để tâm, cân nhắc đến đặc điểm nghề nghiệp của .

      Trong lòng lại có dòng nước ấm chạy qua, Cố Học Văn trở lại bên giường ngồi xuống, bàn tay thô ráp xoa hai má Tả Phán Tình. Ánh mắt mang theo vài phần dịu dàng.

      Tả Phán Tình, em hạ quyết tâm, quyết định làm vợ bé của rồi sao?

      Trong lòng có vài phần cảm động. thế giới này, ngoài người nhà, em, bạn bè, đột nhiên có thêm người phụ nữ quan tâm mình, nghĩ xem mình cần cái gì. Cho mình tất cả mọi thứ mình muốn. Cảm giác này rất kỳ diệu.

      Nằm xuống ở bên cạnh Tả Phán Tình, vươn tay kéo ôm vào trong lòng mình, cằm nhàng vuốt ve đỉnh đầu , ngửi hương thơm tự nhiên người .

      Cố Học Văn đột nhiên cảm nhận được, thế giới này chuyện tốt đẹp nhất, chính là như vậy.

      Ôm Tả Phán Tình, thỏa mãn nhắm mắt lại. Trong lòng vô cùng cảm động, đột nhiên nghĩ đến chuyện khác.

      Hôm nay về nhà nhìn thấy dáng điệu quyến rũ của , nên quên cho biết. Sáng hôm qua Ôn Tuyết Kiều được cứu thoát, cùng đồng đội truy bắt cả ngày, cũng có tìm được tung tích của Ôn Tuyết Kiều.

      tại lo lắng nhất là Ôn Tuyết Kiều trở về tìm Tả Phán Tình.

      Cánh tay lại dùng lực ôm chặt hơn, vẻ dịu dàng trong mắt bị thay bởi ánh mắt sắc bén, Ôn Tuyết Kiều, tôi nhất định để cho bà lại có cơ hội làm tổn thương Phán Tình.

      Tả Phán Tình ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau. Thân thể thực rất mỏi mệt, trở mình muốn ngủ tiếp, lại mơ mơ màng màng nghe thấy giọng của Cố Học Văn.

      “Đúng. Cố gắng hết sức điều tra, nhất định phải tìm được bà ta, tối nay tôi đến.”

      Mở to mắt, nhìn thấy Cố Học Văn đứng ở cửa sổ gọi điện thoại, những hình ảnh đêm qua lên, tiếng, đem mặt vùi vào trong gối.

      Trời ạ, giết , sao có thể chủ động quyến rũ Cố Học Văn chứ?

      —oOo—

      Hết chương 199

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 200: Lấy ví ra đây


      Edit: Wynnie
      Beta: Iris & Phong Vũ

      . thể xem như chủ động được. Chỉ có thể là trùng hợp, nhưng mà sao lại có thể khéo như vậy chứ?

      Hai tay che lấy khuôn mặt nhắn, Tả Phán Tình thấy mặt mình nóng kinh khủng. Nghe tiếng bước chân của hình như càng lúc càng gần về phía này. Trong lòng thầm oán hận. Có việc gì mà sao còn chưa vậy?

      Đứng trong nhà làm cái gì chứ? Mới nghĩ như vậy, chăn đầu liền bị người ta xốc lên. Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt , nhìn thấy động tác che mặt của , khóe miệng giơ lên, dường như cười vô cùng vui vẻ.

      “Em dậy rồi à?”

      Bây giờ mới bắt đầu xấu hổ? thấy là quá muộn rồi sao?

      “Khụ.” Khuôn mặt của nóng đến đỏ lựng cả lên, Tả Phán Tình cắn môi, vô cùng mất tự nhiên trừng mắt liếc cái: “Vậy, . Sao còn chưa ?”

      ? đâu?” Cố Học Văn ngồi xuống bên giường, vô cùng thoải mái thưởng thức khuôn mặt nhắn đỏ lên của Tả Phán Tình.

      đâu cũng được.” Ánh mắt của Tả Phán Tình đảo liên tục, nhưng nhất định nhìn : “ phải đều như vậy sao? Sau khi làm chuyện gì gì đó xong, người liền khỏi. Đúng ?”

      Trong TV người ta đều đóng như vậy mà.

      Cố Học Văn thoáng sửng sốt, chậm nữa nhịp mới phản ứng được là đến chuyện gì.

      “Ha ha ha ha.” Đôi môi mỏng phát ra tràn cười sang sảng. Nghe như tâm tình của vô cùng vui vẻ, Tả Phán Tình sửng sốt chút, kết hôn với Cố Học Văn cũng mấy tháng rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe được giọng cười này của .

      Nâng mắt, nhìn khuôn mặt , mắt môi cười, lộ ra hàm răng trắng đều, dáng vẻ thoạt nhìn vui vẻ vô cùng.

      Cười, cười cười. Có cái gì buồn cười đâu chứ? Khoe răng trắng hả?

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình ngồi dậy, quên kéo cao chăn che người lại, vươn tay dùng sức chọc chọc vào ngực .

      cười đủ chưa?”

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn rốt cuộc cũng ngưng cười. Cúi đầu, đôi mắt sáng nhìn chuyên chú: “Đây là nhà của .”

      nhảm.”

      phải di hồng viện.”

      “…” Tả Phán Tình ngây ra, nhìn khuôn mặt Cố Học Văn đến xuất thần, nhất thời có chút phản ứng lại, tên này: “, bậy bạ gì đó?”

      Đây đương nhiên phải là di hồng viện rồi, , chỉ là thuận miệng vậy thôi –

      “Chiều nay có việc. Phải ra ngoài chút, biết khi nào mới về được. Em ở nhà mình, có việc gì đừng chạy lung tung. Có việc gì điện thoại cho , có nghe ?”

      cái gì chứ.” Tả Phán Tình khinh thường : “Cái gì mà kêu em đừng chạy lung tung? Em có thể chạy đâu được chứ?”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn biết phải như thế nào, nắm tay thành đấm, định cho Tả Phán Tình biết chuyện Ôn Tuyết Kiều trốn thoát, rồi lại thôi muốn có thêm gánh nặng.

      Dù sao thành phố C cũng chỉ lớn như vậy, chắc Ôn Tuyết Kiều có trốn cũng trốn xa, bọn họ bày ra thiên la địa võng. Chỉ cần Ôn Tuyết Kiều vừa xuất , nhất định lập tức bắt được bà ta.

      Có thể trước khi bà ta tìm tới Tả Phán Tình, cũng bắt được Ôn Tuyết Kiều rồi.

      “Cố Học Văn?”

      Sao vậy? Ghét nhất là bị như vậy, chỉ nửa, cố ý làm người ta tò mò.

      có việc gì.” Cố Học Văn lắc đầu: “Chỉ là nhiệm vụ rất đơn giản. mau về thôi.”

      “…” Hình như vừa rồi phải muốn chuyện này? ràng là chuyện đừng chạy lung tung –

      “Gần đây có phải thành phố C xuất mấy loại phần tử trộm cướp đặc biệt nào đó ?”

      có.” Cố Học Văn vỗ vỗ vai : “Có bùn ngủ ? Hay là ngủ thêm ?”

      ngủ nữa.” Tả Phán Tình ngáp cái, lắc đầu: “Em dậy luôn đây.”

      Giáng sinh sắp đến rồi, tự tin toàn bộ thiết kế của mình đều được thông qua, nên muốn xem thêm chút nữa.

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, định rời , Tả Phán Tình đột nhiên kéo tay lại: “Chờ chút.”

      Quần áo người , nhìn quen mắt quá. Đây phải là quần áo ngày hôm qua vừa mua cho sao?

      , mặc rồi?”

      “Sao vậy? phải em mua cho sao?” Cố Học Văn thản nhiên liếc cái, vẻ mặt có vài phần sung sướng. Tả Phán Tình lắc đầu, phải có ý đó.

      chỉ là nhìn Cố Học Văn: “Đứng lên, xoay vòng .”

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn nhíu chân mày, muốn gì đó nhưng vẫn nghe lời đứng lên, xoay cái.

      Vóc người vốn đẹp rồi, cần bày poss, nhưng mà xoay vòng như vậy, lại cảm thấy cứ giống như là người mẫu vậy. Tả Phán Tình vừa ý gật gật đầu. Quần áo này mua tệ. Lần sau lại có thể đến đó mua tiếp.

      Chỉ là nghĩ đến ngày hôm qua mua đồ lại gặp phải Lâm Thiên Y, vẻ mặt của lập tức lạnh lùng. Xòe tay ra với Cố Học Văn.

      “Lấy ví ra đây.”

      “Ví?” Cố Học Văn sửng sốt chút, vẫn lấy ví tiền ra đưa cho . Tả Phán Tình dùng sức giật lấy, mở ra, tùy ý nhìn ví tiền của Cố Học Văn.

      Lật lật xem. Có khoảng hai ba nghìn đồng, mấy cái thẻ. Trong khung lồng ảnh, có tấm hình của . Nhìn thấy tấm hình kia, Tả Phán Tình sửng sốt chút.

      chụp tấm hình này khi nào vậy? Sao lại biết?

      trong ảnh cầm điện thoại chụp trang sức ở bên trong cực kỳ nghiêm túc, cái này chắc là được chụp lần ghé thăm Thiên Đàn ở Bắc Đô lúc trước rồi. Ách–

      Ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn qua khuôn mặt Cố Học Văn, vẻ mặt có chút tò mò: “Chụp lén hử?”

      phải.” Chụp quang minh chính đại. Vẻ mặt chăm chú lần trước của Tả Phán Tình, bất ngờ hấp dẫn ánh mắt của Cố Học Văn, chụp những thứ muốn, còn chụp .

      Phụ nữ khi nghiêm túc, là đẹp nhất. Với Tả Phán Tình lại càng đặc biệt hơn.

      Khuôn mặt Tả Phán Tình hơi đỏ lên, trong lòng lên rất nhiều cảm xúc . Có chút gọi là cảm động từ trong tim tuôn ra. Lúc ở Bắc Đô, hai người còn chưa kết hôn mà.

      Nghĩ chút, đột nhiên rút tấm hình từ bên trong ra, cằm trong tay quơ quơ: “Cái này vừa tối, lại vừa mờ. Đổi tấm khác .”

      Ảnh kết hôn cũng có sang rất nhiều hình cỡ , chọn tấm bỏ vào là được rồi. Nhưng mà–

      Ánh mắt nhìn thấy tấm hình nữa nằm sau tấm được rút ra. Là ảnh chụp của Cố Học Văn và Lâm Thiên Y. Trong hình, hai người vô cùng thân thiết dựa vào nhau. Mặt kề mặt ôm nhau. Bối cảnh thoạt nhìn cũng rất mỹ lệ. Hình như là công viên Hương Sơn ở Bắc Đô.

      Ngực khó chịu, ngẩng đầu, trừng mắt liếc Cố Học Văn, trong mắt chợt tia kinh ngạc. Tả Phán Tình cũng để ý, cầm ví tiền ném thẳng vào .

      “Cố Học Văn, giỏi lắm.”

      Kéo theo khăn trải giường xuống giường, thân thể Tả Phán Tình còn có chút yếu ớt, có chút bực bội. Trái tim còn khó chịu hơn, cho dù biết tấm hình kia là do Lâm thiên Y cố tình bỏ vào ví Cố Học Văn. Nhưng mà vẫn khó chịu.

      Nếu phải thái độ của Cố Học Văn ràng làm cho Lâm Thiên Y hiểu lầm, sao ta lại có thể làm chuyện như vậy chứ?

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn dùng tốc độ nhanh nhất chụp lấy ví, nhìn tấm hình trong ví kia, cũng vô cùng khó hiểu.

      có để vào.”

      “Ai biết.” Tả Phán Tình chạy tới cửa phòng tắm, xoay người làm cái mặt quỷ với : “Chẳng lẽ người trong đó phải sao? Xí. Kết hôn rồi, trong ví lại lén để ảnh chụp của người phụ nữ khác?”

      “Chậc chậc. Thân mật như vậy. Còn mặt kề mặt, cũng tim kề tim luôn chứ gì? Hối hận rồi sao? Khó chịu rồi sao? Muốn nối lại rồi sao? Nhưng mà lại kết hôn rồi. Muốn trở lại cũng trở lại được. Cho nên kẹp tấm hình vào. Lén nhìn để giải nỗi tương tư chứ gì?”

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn tiến tới hai bước muốn giải thích, Tả Phán Tình lại nhanh chóng chạy vào phòng tắm, Ầm tiếng đóng cửa lại.

      Hoàn toàn cho có cơ hội giải thích.

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn tuyệt đối có để hình vào ví. càng thể hiểu nỗi tại sao lại có tấm hình này. Trong đầu lên vẻ mặt Lâm Thiên Y khi trả lại ví cho . Trong lòng đột nhiên lờ mờ hiểu ra.

      Gõ gõ lên cửa phòng tắm: “Tả Phán Tình. việc phải như em nghĩ đâu.”

      “Vậy như thế nào?” Tả Phán Tình mở vòi sen định tắm rửa.

      “Hình phải do để vào đâu.” Cố Học Văn đường đường chính chính, tuyệt đối lén giấu ảnh để giải tương tư, muốn xem quang minh chính đại xem. tin là hiểu được.

      cái gì? Tiếng nước lớn quá, nghe thấy.” Tả Phán Tình ràng là nghe thấy, lè lưỡi với cánh cửa, cởi bỏ khăn trải giường xuống bắt đầu tắm.

      “Tả Phán Tình. Em nghe này.” Cố Học Văn có chút khẩn trương, biết phải giải thích như thế nào: “Hình này phải do để vào, có lẽ là Lâm thiên Y để. chuyện ràng với ấy.”

      nghe thấy gì hết –” Tả Phán Tình càng lớn tiếng hơn: “Em tắm. Em có nghe được.”

      cũng dối, tắm. với Lâm Thiên Y? cái gì? Có chuyện gì để chứ? Loại chuyện này càng lại càng rối thôi.

      trắng ra, còn phải là cho người phụ nữ kia cái cớ quang minh chính đại để gặp gỡ sao.

      Tắm rửa trong tâm tình tồi tệ, ở phòng tắm đánh răng rửa mặt hết nửa ngày, lúc này mới ra. Vừa ra tới thấy khăn trải giường và mọi thứ đều được Cố Học Văn thay đổi hết.

      Nhưng mà người còn ở trong phòng. Bĩu môi, tìm quần áo mặc vào. Ra phòng bếp thấy . Thấy Tả Phán Tình ra, vừa lúc dọn xong đồ ăn lên bàn.

      Tiến tới ôm eo Tả Phán Tình. Vẻ mặt có tia lấy lòng: “ có để hình vào, em tin .”

      “Em tin .” Tả Phán Tình gật đầu, xòe tay với Cố Học Văn: “Vậy tấm hình kia đâu?”

      “Trong này.” Cố Học Văn lấy từ trong ví ra, bỏ vào tay : “ định mang trả ấy.”

      “Trả?” Tả Phán Tình lắc đầu, nhìn bếp gas trong phòng bếp, tiến lên bật lửa, sau đó đưa ảnh vào đốt .

      Từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Cố Học Văn, vẻ mặt của kiêu ngạo vô cùng.

      Vỗ vỗ tay, đứng trước mặt Cố Học Văn: “Đau lòng ?”

      Cố Học Văn lắc đầu, nhìn tùy hứng nho trong mắt mà có chút bất đắc dĩ: “Phán Tình, –”

      “Khó chịu ?”

      có việc trở lại kia.” Cố Học Văn xem thường : “ trả lại cho ấy.”

      “Đúng rồi. Trả lại cho ta, sau đó lại có cơ hội gặp mặt rồi. Sau đó để cho ta có cơ hội nhắc lại chuyện xưa của hai người, lại nghe ta những câu bất đắc dĩ, lý do lúc trước hai người bất đắc dĩ phải xa nhau. Đúng ?”

      có.” Lâm Thiên Y có , cũng phải xem có chịu nghe hay .

      “Tốt nhất là có.” Tả Phán Tình trừng mắt liếc , lướt qua ngồi xuống trước bàn ăn: “Đói bụng. Em muốn ăn cơm.”

      Trời lạnh, khẩu vị của cũng tốt. Cuối cùng cũng cảm thấy như đói.

      “Ừ.” Cố Học Văn thở phào nhõm, may là lằng nhằng vấn đề vừa rồi nữa, bằng biết phải trả lời như thế nào.

      Hai người ngồi xuống trước bàn ăn, điện thoại Cố Học Văn kêu lên hai tiếng, liếc nhìn Tả Phán Tình cái, rồi nhanh chóng nghe máy.

      —oOo—

      Hết chương 200

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 201: là đồ điên


      Edit: Wynnie
      Beta: Iris & Phong Vũ

      Tả Phán Tình chăm chú ăn cơm, chú ý Cố Học Văn chuyện gì trong điện thoại. Ăn xong chén cơm, phát Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt , vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      “Có nhiệm vụ sao?”

      “Ừ–” Hình như là tìm được tung tích của Ôn Tuyết Kiều, muốn ra ngoài chút.

      .” Tả Phán Tình cũng quen rồi. Lần nào cũng trở về có lúc, rồi lại rời . Mỗi lần về nhà cũng chỉ được lúc, cứ như nơi này phải là nhà vậy.

      Giống như khách sạn hơn. ra cũng rất cố gắng thử chấp nhận, hiểu cho công việc của .

      cũng làm như vậy. Có điều mỗi khi rời , tâm trạng của vẫn có chút mất mát. Có chút bực bội. Lâu dài, cũng đơn. Nhưng mà, đây là chuyện bắt buộc.

      Ai bảo gả cho Cố Học Văn chứ?

      Cố Học Văn động đậy, nhìn vẻ mặt phức tạp của Tả Phán Tình. Đối với , đúng là phải chịu thiệt thòi. Trong đại đội, số gia đình cãi vã ly hôn cũng ít.

      ít phụ nữ trước khi kết hôn đều điên cuồng thích quân nhân, cảnh sát. Thế nhưng khi kết hôn rồi, lại có rất nhiều người chịu nỗi, sau thời gian ngắn lại đòi ly hôn.

      “Phán Tình–” lời định ra, thế nào cũng nên lời, cũng phải người hay bị tình cảm kích động. được những lời tình cảm.

      Tả Phán Tình buông bát xuống, nhìn bộ dạng muốn lại thôi của xua tay: “Được rồi, cần đâu, em hiểu, có nhiệm vụ mà.”

      Đây cũng phải là giả bộ rộng lượng, như vậy rồi, cũng có biện pháp tránh né, đứng lên, chỉ chỉ lên bàn: “ , em dọn dẹp.”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, muốn rời . Tả Phán Tình ‘a’ lên tiếng: “ chờ em chút.”

      Cố Học Văn biết lý do, Tả Phán Tình cũng quản, chạy rất nhanh về phòng, lúc trở ra, còn cầm theo cái hộp .

      đến đứng trước mặt Cố Học Văn, nụ cười mặt mang theo vài phần yếu ớt: “Uhm, được em phá của nha.”

      A. Lange & Söhne – chiếc đồng hồ giá trị xa xỉ, theo như cách người kia , hoàn toàn được chế tạo bằng thủ công, phía ngoài màu trắng bạc, bên trong có khảm toàn những viên kim cương tinh vi, thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ mà sa hoa.

      “Chiếc đồng hồ kia của đeo cũng lâu rồi. Nếu ngại, đổi chiếc này .”

      “Ừ.” Cố Học Văn có chút bất ngờ, hôm qua nhìn thấy chiếc hộp này, lại tưởng là Tả Phán Tình mới mua trang sức mới, cũng để ý lắm, ngờ ra là mua cho mình.

      “Cám ơn em.” Tấm lòng này của , rất cảm động.

      có gì.” Tả Phán Tình nhún vai: “Dù sao cũng là tiền của .”

      Cố Học Văn muốn bật cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc lâu rồi vươn tay kéo ôm vào lòng: “Cám ơn em.”

      thôi thôi.” Tả Phán Tình lui ra khỏi ngực , vẻ mặt làm như chán ghét: “Đừng đến muộn, chính là đội trưởng đó.”

      “Ừ. đây.”

      Lần đầu tiên trong đời, lúc Cố Học Văn chấp hành nhiệm vụ, lại có thể có tâm tình cam tâm mãnh liệt như vậy. Điều này hoàn toàn giống với tính cách của . muốn cùng ăn bữa cơm gia đình.

      Xoay người nhanh chóng rời . nhất định phải mau mau bắt được Ôn Tuyết Kiều, để cuộc sống của Tả Phán Tình trở về tĩnh lặng và bình thản.

      Rời , đóng cửa, Tả Phán Tình đứng ngây người nhìn cánh cửa to đóng chặt hồi lâu, cuối cùng thở dài hơi, xoay người. tới đứng trước bàn ăn, bắt đầu dọn dẹp.

      ……..www.sakuraky.wordpress.com……..

      giường bày chiếc áo lông. Cố Học Mai nhìn phong cảnh hoàn toàn khác Bắc Đô bên ngoài cửa sổ, thản nhiên cười, quay sang nhìn đôi mắt dịu dàng của Đỗ Lợi Tân.

      “Bên này ấm .”

      “Cũng bắt đầu lạnh rồi.” Đỗ Lợi Tân mở điều hòa trong phòng: “Cũng chỉ có em là thấy ấm.”

      “Bắc Đô có tuyết rơi rồi.” Tuyết năm nay tới đặc biệt sớm.

      “Qua vài ngày nữa nhiệt độ cũng hạ xuống thôi.” Đỗ Lợi Tân kéo tay qua, đưa đến môi hôn lên: “Lần này đến, định ở bao lâu?”

      “Em xin nghỉ làm nửa tháng.” Tính cả ngày nghỉ tết nguyên đán. Có thể qua tết nguyên đán mới trở về.

      tốt quá.” Đỗ Lợi Tân kéo vào lòng: “Như vậy em có thể dành thêm nhiều thời gian cho chút.”

      Cố Học Mai lên tiếng, liếc nhìn khuôn mặt kích động của Đỗ Lợi Tân: “Lợi Tân, ra có thể cần chờ em–”

      “Xuỵt.” Cắt ngang câu của , lắc lắc đầu: “ vẫn luôn luôn chờ em, đến khi em chịu chấp nhận mới thôi.”

      “…” Cố Học Mai tiếp nữa. Muốn mình chưa chuẩn bị tốt, nhưng lại xin nghỉ sớm để đến thành phố C, muốn mình chuẩn bị tốt rồi, lại thấy trong lòng còn có cái hố khó có thể vượt qua.

      Cuối cùng chỉ có thể quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gì cả. Biết lòng còn trốn tránh, Đỗ Lợi Tân cũng ép , cho thêm thời gian.

      đến đây rồi, phải sao? nhất định làm cho cảm giác được, lòng của , kiên cường hơn tất cả mọi thứ.

      Nhưng mà, lần trước lúc định với Trịnh Thất Muội lại bị Tả Phán Tình cắt ngang, lúc này đây muốn cùng ấy ràng. Dứt bỏ mọi thứ trói buộc và tự do trong lòng, muốn cùng Cố Học Mai vui vẻ bên nhau.

      ……………..www.sakuraky.wordpress.com……………….

      Thứ hai Tả Phán Tình vừa làm liền tìm Hiên Viên Diêu, mặc dù còn cách lễ giáng sinh khoảng thời gian nữa, nhưng mà muốn lấy lại sớm chút–

      thư ký xinh đẹp vẫn như cũ vô cùng trách nhiệm, chắn trước mặt Tả Phán Tình: “Lại tìm chủ tịch à.”

      “Phải.” Nắm chặt bản thiết kế tay, cười cười với thư kí: “ ta có ở đây ?”

      “Ngại quá, còn quá sớm, bình thường phải qua giờ cơm trưa chủ tịch mới đến.”

      Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, lại nữa rồi. người đàn ông tà ác như vậy, sao có thể mỗi sáng sớm là đến văn phòng làm việc chứ?

      Cầm bản thiết kế xuống, thấy được cửa văn phòng mở ra. Hiên Viên Diêu nửa tựa lên cánh cửa, cười nhạt nhìn cửa thang máy đóng lại.

      Còn thư kí lúc nhìn thấy khuôn mặt cười của , chỉ cảm thấy đáng .

      Tả Phán Tình lần này khôn hơn rồi, vừa ăn cơm trưa xong liền cầm bản thiết kế lên. May mắn là, Hiên Viên Diệu đến. Thông báo qua rồi vào cửa, cầm năm bản vẻ thiết kế có chút sợ sệt đứng trước bàn làm việc.

      Khi ánh mắt nhìn thấy Hiên Viên Diêu lên tia kinh ngạc. cổ tay ta, ràng chính là bộ khuy tay áo do thiết kế. Còn có kẹp cravat nữa, cũng bị ta mang người.

      “Chủ tịch, cái đó là của tôi.” Chỉ chỉ cổ tay ta. Giọng của Tả Phán Tình mang theo chút căm phẫn khó phát .

      “Bản vẽ đâu?”Hiên Viên Diêu cũng ngẩng đầu lên, Tả Phán Tình đành phải đưa bản thiết kế tay cho ta: “Năm bản, như muốn, các mẫu thiết kế khác nhau.”

      “Ừ.” Hiên Viên Diêu đưa tay ra nhận lấy, Tả Phán Tình chỉ có thể tiếp tục cầm.

      ta đưa tay kí tên lên bản văn kiện, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc nhìn Tả Phán Tình cái, nhận lấy bản thiết kế tay . Mỗi bản đều xem chăm chú.

      tồi.”

      Thoát khỏi lối suy nghĩ truyền thống. Năm mẫu khuy tay áo hoặc tao nhã, hoặc chững chạc, hoặc tinh xảo. Đủ loại xuất phát điểm, đưa ra những phong cách khác nhau, có thể nhận ra được, người thiết kế rất dụng tâm.

      “Rất sáng tạo.”

      “Cám ơn.” Tả Phán Tình gật đầu, ánh mắt hơi thả lỏng: “Có thể đem đồ trả lại cho tôi rồi chứ?”

      “Đồ của em?” Hiên Viên Diêu nhíu mày, vẻ mặt như hiểu nhìn : “Đồ nào của em?”

      –” Tả Phán Tình mím môi: “Chính là khuy tay áo tay , còn có kẹp cravat nữa. , chỉ cần tôi thiết kế được năm bản thiết kế trả lại cho tôi.”

      “Tôi có vậy sao?” Hiên Viên Diêu làm ra vẻ như bị mất trí nhớ: “Ngại quá, hình như tôi nhớ .”

      “Chủ tịch.” Tả Phán Tình muốn hét lên, càng muốn lắc vai ta, phải là gặp loại người thích chơi đùa rồi chứ? cố gắng vẽ ngày đêm, nhưng ta lại trả đồ lại cho sao?

      Giọng cực kỳ phẫn nộ kia làm Hiên Viên Diêu giơ khóe môi. Mắt thản nhiên đảo qua khuôn mặt của : “A. Nhớ rồi, đúng là tôi có qua.”

      Tả Phán Tình thở phào nhõm, thế nhưng Hiên Viên Diêu lập tức thêm câu: “Có điều, tôi nhớ hình như tôi cho em thời gian ngày. Bây giờ em nhìn xem, em mất bao nhiêu ngày rồi?”

      “Thứ năm tôi thiết kế xong rồi, khi tôi mang đến giao cho lại vắng.” Tả Phán Tình vội giải thích. Hiên Viên Diêu lắc đầu.

      “Ai tin? Ai thấy được? Em có chứng cứ chứng minh thứ năm em thiết kế xong ? Có ?”

      “Tôi, khi tôi lên, tìm thư kí, ấy –”

      ấy có xem qua bản thiết kế của em ?” Hiên Viên Diêu lại càng ra vẻ giải thích được: “Tôi phải gọi ấy vào hỏi chút.”

      có.” Tả Phán Tình sốt ruột. Nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hiên Viên Diêu: “ ấy có xem bản thiết kế của tôi, nhưng hôm đó tôi có lên đây tìm , hơn nữa quả ngày đó vẽ xong rồi.”

      cách khác, tôi phải đem vật này trả lại cho ?”

      Tháo đôi khuy tay áo màu vàng kim kia xuống, đồng thời cũng gỡ chiếc kẹp cravat ra. Hiên Viên Diêu nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình lúc: “Đúng ? Tôi phải trả lại cho em phải ?”

      “Phải.” Tả Phán Tình đây cần sợ ta nhá, vật này đối với có ý nghĩa đặc biệt. Đây là thiết kế riêng cho Cố Học Văn. Người đàn ông khác được dùng.

      “Được rồi. Tôi hiểu.” Hiên Viên Diêu đứng lên, tới bên cửa sổ, giơ tay lên, hai ánh sáng màu vàng liền bay ra bên ngoài.

      Thậm chí Tả Phán Tình kịp nhìn , ta xoay người lại, mở tay ra với .

      “Ngại quá, trượt tay cái, ném xuống rồi.”

      –” Cho dù tính khí Tả Phán Tình tốt đến đâu, tới lúc này cũng bùng nổ, bộc phát ra. Nổi giận đùng đùng đến đứng bên cửa sổ, nhìn xuống ba mươi mấy tầng lầu, có loại cảm giác khóc ra nước mắt.

      , sao lại ném đồ của tôi xuống?” Tả Phán Tình tức điên lên, cũng cần biết Hiên Viên Diêu có phải là ông chủ hay : “ có bệnh sao? Vật đó đáng tiền hả? cần trả lại cho tôi là được rồi, ném xuống đó làm gì? là ông chủ giỏi lắm hả? đúng là đồ điên.”

      Hiên Viên Diêu căn bản đúng là người điên. Điên khùng cả mười phần.

      xong chưa? Hiên Viên Diêu nhìn vẻ tức giận trong mắt Tả Phán Tình, ánh mắt tràn đầy tức giận của vô cùng sáng ngời, làm cho khuôn mặt nhắn của dường như cũng lập tức bừng sáng lên.

      “Tôi là đồ điên, vậy em tính lấy cái này sao?” ta mở bàn tay ra, hai chiếc khuy tay áo tinh xảo ràng nằm trong lòng bàn tay của ta. ta cười với Tả Phán Tình, cười đến vô cùng càn rỡ.

      “Tôi vẫn trả lại cho em, nhưng mà, em phải đáp ứng với tôi điều kiện.”

      “Cái gì?”

      “Em hôn tôi cái, tôi lập tức đem đồ trả lại cho em.” xong, ta chỉ chỉ vào má mình, chờ Tả Phán Tình chủ động. Phải biết rằng ngày đó ở buổi tiệc ta thiếu chút nữa đạt được rồi.

      —oOo—

      Hết chương 201

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :