1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 192: Mùi hương kinh tởm


      Edit: Iris

      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      Vũ: Giữ lời hứa post tiếp chap mới nè. (^_^)

      hợp ý nửa câu cũng là nhiều. Lâm Thiên Y cũng chịu nổi nữa, lướt qua Kiều Tâm Uyển bỏ . Kiều Tâm Uyển bất ngờ Kiều Kiệt lại đến vỗ vỗ vai chị ta.

      “Chị, ra em cũng muốn , tại công ty mới của chúng ta cũng vào quỹ đạo. Hay là chị bỏ tên khốn Cố Học Võ đó .”

      “Im .” Kiều Tâm Uyển trừng mắt liếc nhìn cậu cái: “Chuyện của chị, tới phiên em quản đâu.”

      “Được, vậy tùy.” Kiều Kiệt vui, phất phất tay: “Tự em tìm niềm vui cho mình, rỗi quản chuyện của các người nữa.”

      Xoay người rời , bỏ lại Kiều Tâm Uyển mình đứng đó bất động, hốc mắt có chút nóng lên, lại khóc được, trước mặt xuất chiếc khăn tay.

      biết từ khi nào Trầm Thành tới đây. Thấy ánh mắt có vài phần bất đắc dĩ: “Muốn khóc khóc , cần tiếp tục chịu đựng như vậy đâu.”

      “Tôi đây muốn khóc.” Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu lên thở dài, đưa mắt nhìn Trầm Thành: “Cậu có muốn mời tôi khiêu vũ ?”

      “Rất sẵn lòng.” Trầm Thành cất chiếc khăn tay , rồi bày ra tư thế vô cùng đẹp mắt: “Tiểu thư Kiều Tâm Uyển xinh đẹp, tôi có được vinh hạnh mời cùng khiêu vũ ?”

      “Cám ơn.” Đặt bàn tay vào tay Trầm Thành, Kiều Tâm Uyển lại thở dài, vốn hôm nay chị ta muốn đến cùng với Cố Học Võ, nhưng lại muốn tham dự những bữa tiệc kinh doanh như thế này.

      Chị ta thực bất đắc dĩ. Cũng thực bối rối.

      Đấu trí với Cố Học Võ cũng phải ngày ngày hai, chị ta vẫn nghĩ làm thay đổi, nhưng lại phát tới cuối cùng người phải thỏa hiệp luôn luôn là chính mình.

      Cuộc sống như vậy, còn tiếp tục bao lâu nữa?

      Chị ta rất mệt, rất mỏi mệt rồi. Nhưng cảm giác nhiều nhất là vô vọng. Vô vọng đối với tương lai.

      “Nếu tâm trạng tốt, nên nghĩ đến những chuyện vui vẻ ấy.” Trầm Thành nhìn chị ta nhàng mở miệng. Vẻ mặt có phần dịu dàng: “Chỉ cần phải là ngày tận thế, cái gì cũng có thể.”

      “Phì.” Kiều Tâm Uyển bật cười: “ phải tận thế?”

      Tận thế có thể tệ hơn bây giờ sao? Chị ta sống trong địa ngục rồi. Vĩnh viễn cũng được cứu rỗi.

      “Đúng vậy, cho nên, nếu ngày đó đến chúng ta có muốn cũng cản nổi, chị thấy đúng . Vậy sao chị vui vẻ lên?”

      “Vậy sao?” Kiều Tâm Uyển cười: “Cám ơn cậu. Trầm Thành.”

      “Khách sáo rồi.” Trong mắt Trầm Thành có quan tâm. Ở sâu trong lòng , lại nhức nhối và có chút mất mác. Nếu năm đó ——

      được suy nghĩ nữa, được nghĩ đến chuyện đó, im lặng cùng Kiều Tâm Uyển khiêu vũ.

      sàn nhảy, từng đôi từng đôi dập dìu theo điệu nhạc, dường như màn vừa rồi, chút cũng ảnh hưởng đến bọn họ. Dường như những chuyện vui, cũng như vậy mà tan .

      . . . . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình thể chạy nhanh được. Váy dài và giày cao gót cản trở tốc độ chạy của .

      Nhưng, vẫn là ngừng chạy. Cả người cứ lao về phía trước, cứ chạy, cứ chạy, giống như ở đằng sau có quái thú đuổi mình vậy.

      Trong nháy mắt, chạy ra khỏi khách sạn, tới bên ngoài đường cái. trận gió thổi đến, người chỉ mặc chiếc váy dạ hội, nên thấy lạnh buốt từng cơn.

      Nhưng lạnh lẽo này chỉ làm cho muốn chạy trốn càng nhanh hơn mà thôi.

      Cố Học Văn vừa ra tới cửa liền cảm giác được trời nổi gió. Thời tiết chuyển lạnh, trong lòng cuống lên, đuổi theo càng nhanh hơn, bước chạy của đương nhiên nhanh hơn , mới hai ba bước, đuổi kịp rồi, nhìn thấy bộ dạng vất vả của khi phải chạy đôi giày cao gót mà vươn tay kéo lấy .

      “Tả Phán Tình, đừng chạy nữa.”

      Tả Phán Tình chỉ muốn chạy trốn, nên càng chạy nhanh hơn. Cố Học Văn lại cuống lên, chạy nhanh vươn tay, dùng sức bắt lấy cánh tay .

      “Tả Phán Tình.”

      “Đừng đụng vào tôi.” Cả người Tả Phán Tình né qua bên cạnh, nhưng lại trốn thoát bàn tay , mặc kệ, liều mạng giãy dụa.

      buông tôi ra. có nghe thấy ?”

      muốn chạm vào , chưa bao giờ thấy ghê tởm như lúc này.

      Tay , vừa mới chạm vào người phụ nữ khác, bờ vai của , cũng vừa bị người phụ nữ khác dựa vào.

      Cảm giác này làm cho ghê tởm đến cực điểm. Đối với đụng chạm của Cố Học Văn, trong lòng vô cùng kháng cự: “Đừng đụng vào tôi. Tránh xa tôi ra.”

      Cố Học Văn buông tay, nhìn mặt bởi vì chạy mà đỏ ửng cả lên, đành vây ở trong lòng mình.

      “Tả Phán Tình, em bình tĩnh chút.”

      cũng ngờ Tả Phán Tình đến, vừa rồi Tống Thần Vân có việc cần với , nhưng còn chưa kịp , Tả Phán Tình liền cùng người đàn ông kia vào.

      Lúc ấy hoàn toàn có cách nào phản ứng được. Chỉ nhìn Tả Phán Tình đến ngây người.

      tính hôn lễ ngày đó mặc áo cưới, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tả Phán Tình ăn mặc long trọng như vậy.

      Xinh đẹp như vậy, kinh diễm như vậy . Cảm giác tất cả ánh mắt của những người ở đó đều đặt người . thậm chí còn kích động, muốn xông lên bọc cả người lại, cho bọn đàn ông đó nhìn dù chỉ là tấc da thịt nào của .

      chỉ thuộc về mình , toàn bộ, tất cả đều chỉ thuộc về mình mà thôi.

      Bình tĩnh? Tả Phán Tình thở phì phò, còn chưa đủ bình tĩnh sao?

      cũng muốn làm cho chính mình tỉnh táo lại. Hít sâu, chóp mũi lại mẫn cảm ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt.

      Mùi nước hoa này, nhớ . Là Poison.

      Sắc mặt phút chốc trở nên tái nhợt, thân thể lại bắt đầu cảm thấy lạnh vô cùng, lạnh vô tận. Mùi nước hoa từng ngửi thấy người Cố Học Văn, chính là mùi này. Còn có người phụ nữ kia, cứ cảm thấy ta rất quen. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn nhớ là gặp ở đâu.

      Chính nhờ loại này nước hoa này khiến khẳng định. từng gặp người phụ nữ đó, mấy tháng trước, ở dưới lầu khu nhà .

      Liều mặng cắn chặt môi dưới, đến gần chảy máu. Tất cả chuyện này lại đến cùng lúc.

      Người phụ nữ kia biết nhà của bọn họ, vậy trước kia ta và Cố Học Văn quen nhau, bọn họ lúc trước, chỉ gặp nhau lần?

      Vậy và người phụ nữ đó, lén lút qua lại bao lâu rồi? phản bội mình, bao lâu rồi? Coi như đồ ngốc bao lâu rồi?

      chưa bao giờ lấy hôn nhân làm trò đùa.”

      “Nếu kết hôn, ly hôn.”

      “Tả Phán Tình. trung thành với em.”

      “Phán Tình, em là của ——”

      “. . . . . .”

      Mỗi câu, mỗi lời từng ra, đến lúc này, đều biến thành châm chọc. Trong lòng Tả Phán Tình bây giờ rất rối, rất đau, mọi cảm xúc đều chuyển hóa thành phẫn nộ lớn.

      phẫn nộ mà từ trước đến nay chưa từng có.

      Quá nhiều đau lòng, quá nhiều chua xót, quá nhiều oán trách cùng tức giận tích lũy với nhau, chút nghĩ ngợi dùng sức đẩy ra, vung tay lên. Hung hăng tát bạt tai lên mặt Cố Học Văn.

      “Vô sỉ.”

      cái tát kia, tiếng ‘vô sỉ’ kia làm những lời Cố Học Văn vừa định giải thích lập tức biến mất như vô hình.

      Đèn đường hắt chút bóng tối lên mặt , nhưng vẫn có thể thấy sắc mặt bởi vì phẫn nộ mà trở nên lúc trắng lúc hồng.

      “Vô sỉ?” ấy lại mình như vậy: “Tả Phán Tình, em ai vô sỉ?”

      “Trừ ra, ở đây còn có người khác sao?” Mắt Tả Phán Tình mù, vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của khi nhìn người phụ nữ kia: “Cố Học Văn, là đồ khốn.”

      rất khách khí rồi. Bằng , vừa rồi lúc vào, nên cho hai người bọn họ mỗi người cái cái tát mới đúng.

      “Tả Phán Tình.”

      cơn gió lạnh thổi tới áp chế được buồn bực trong lòng Cố Học Văn, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình, vẻ mặt mang theo vài phần lo âu.

      “Em giận hả?”

      Người phải tức giận, hình như phải là mới đúng chứ? chỉ mới vừa thấy lúc, liền cùng người đàn ông khác tay trong tay vô cùng thân thiết, lại còn cùng sóng vai nhau xuất ?

      Còn ăn mặc lộ liễu như thế này, lại càng muốn đến chuyện dán lên người gã đàn ông kia cùng nhau khiêu vũ. Nếu đúng lúc kéo ra, có phải còn định để cho ta hôn ?

      “Tức giận?” Tả Phán Tình muốn cười, nhưng lại cười nổi, muốn thét, muốn gầm lên vì tức giận, muốn lay người Cố Học Văn, hỏi xem người phụ nữ đó là ai?

      Nhưng tới cuối cùng, những lời ấy câu cũng hỏi được. lại cảm thấy rất mệt, mệt đến chết được, vô cùng mệt.

      Trong lòng vẫn còn cảm thấy đau, như có bàn tay siết chặt trái tim , đau đến thể thở được. Cảm giác đau đớn này làm cho nôn nóng muốn tìm nơi giấu mình , mà cũng muốn nhìn thấy Cố Học Văn, muốn nghĩ đến nữa.

      “Cố Học Văn, tránh ra. Tôi muốn về nhà.”

      “Về nhà?” Cố Học Văn nhìn chằm chằm bộ lễ phục người , ánh mắt tràn đầy vẻ vui: “Về như thế nào? Em muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy bộ dạng này của em hả?”

      Bây giờ đầu óc Tả Phán Tình rất loạn, có rất nhiều điều muốn hỏi, rất nhiều nghi vấn muốn được giải thích, nhưng lúc này đối mặt với Cố Học Văn có vẻ vô cùng tức giận lại cảm thấy rất buồn cười.

      “Bộ dạng của tôi thế nào?”

      “Bộ dạng ăn mặc lộ liễu muốn dụ dỗ đàn ông.” hờn giận của Cố Học Văn cũng tích tụ lại, trừng mắt nhìn vẻ mất kiên nhẫn và cũng có chút châm biếm mặt Tả Phán Tình: “Tả Phán Tình, em người đàn ông kia là ai?”

      “Dụ dỗ đàn ông? Người đàn ông nào?” Khóe môi Tả Phán Tình cũng cong lên: “Cố Học Văn, còn như thế này nên gọi là gì chứ?”

      Chỉ cho quan được phóng hỏa, cho dân được đốt đèn sao?

      Hay là bởi vì chột dạ, cho nên mới nhảy lên chèn ép người ta trước đúng ?

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn siết chặt cánh tay : “ chờ em giải thích.”

      Người đàn ông xuất hôm nay, so với Kỷ Vân Triển lúc trước còn làm cảm thấy nguy hiểm hơn. Từ lớn lên ở trong đại viện của quân khu, những người qua lại, cũng được xem như là có thân phận có địa vị.

      Nhưng đây là lần đầu tiên thấy ở người người đàn ông có được tao nhã và tà ác hài hòa phối hợp với nhau chút tách rời. Còn loại khí thế toát ra từ người ta, trong mắt ràng còn có tia khiêu khích.

      ràng ta nhắm vào . chắc chắn này làm cho lòng lại càng bất an, muốn biết đối thủ của mình là ai.

      “Giải thích?” ra bây giờ Tả Phán Tình thể bình tĩnh mà suy nghĩ được gì nữa rồi, toàn bộ những câu trả lời, đều là theo lời Cố Học Văn mà thôi. Lúc này lại nghe thấy hai chữ đó, làm cho thấy vô cùng buồn cười.

      “Giải thích cái gì? Cố Học Văn, tôi có gì phải giải thích hết.”

      Đối với người chồng chung thủy. cần gì phải giải thích chứ?

      “Tả Phán Tình ——”

      có buông ra hay ?” Tả Phán Tình mệt chết được, vừa rồi giằng co, chạy trốn, bây giờ dây dưa, tất cả đều làm hao tổn sức lực. nóng lòng muốn tìm chỗ để nghỉ ngơi.

      “Tả Phán Tình. Người đàn ông đó rốt cuộc là ai?” Bàn tay nắm lấy cánh tay bắt đầu siết chặt khiến cánh tay của rất đau: “ cho biết.”

      Nghiến răng nghiến lợi ra bốn chữ này, trong mắt mang theo vài phần lo âu. Tả Phán Tình đột nhiên nở nụ cười.

      “Cút ngay, tôi phải về nhà.”

      Mặc kệ là đâu cũng được, chỉ cần nhìn thấy người đàn ông ghê tởm này là được.

      Định xoay người rời , nhưng người lại bị Cố Học Văn lôi về phía trước, chóp mũi va vào trước ngực, mùi hương Poison cực kia bị gió thổi đến làm cho thấy buồn nôn.

      Lùi ra sau từng bước. Lại lùi thêm, lại lùi ra nữa cho đến khi lùi được. Nhìn chằm chằm cánh tay kéo cánh tay mình, cố gắng áp cảm giác buồn nôn dâng lên trong lòng.

      “Cố Học Văn. làm cho tôi thấy ghê tởm.”

      —oOo—

      Hết chương 192

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 193: làm tôi thấy ghê tởm


      Edit: Wynnie

      Beta: Iris & Phong Vũ

      “Cố Học Văn, làm tôi thấy ghê tởm.”

      Tự tay mình ôm người phụ nữ khác, công khai xuất trước mặt mọi người. Lại còn vác mặt chạy tới chỉ trích dụ dỗ người đàn ông khác. Quả là làm cho người ta thấy ghê tởm đến tột cùng.

      “Tả Phán Tình, em lại xem.” Cố Học Văn tức giận. chỉ muốn lời giải thích, sẵn lòng tin tưởng Tả Phán Tình, chỉ cần , tin, thế nhưng lại ra sức chỉ trích : “ chỉ hỏi em. Người đàn ông kia là ai?”

      tò mò sao?” Tả Phán Tình đột nhiên nở nụ cười, nhìn chằm chằm chiếc áo vest người Cố Học Văn. Chiếc áo này, cũng là do kia chuẩn bị đúng ?

      kia hiểu nha. Biết số đo quần áo của là bao nhiêu, biết sở thích của , chắc cùng qua lại thời gian rồi.

      Vậy còn sao?

      Trong lòng , được xem là cái gì chứ? Người vợ như có địa vị gì?

      “Cố Học Văn. Tại sao lại cưới em?” rất tò mò, là loại động cơ gì mà có thể khiến người đàn ông trong lòng ràng có người mình , lại có thể lấy người khác chứ?

      Trái tim đau đớn rã rời, đau đến chết lặng. Nhưng vẫn muốn kết quả. tại sao lại muốn kết hôn với .

      Cố Học Văn thoáng sửng sốt, lại đối diện với châm chọc nhàn nhạt trong mắt Tả Phán Tình, lời ra lại lạnh hơn: “Tả Phán Tình, em đừng sang chuyện khác, hỏi em, người đàn ông kia là ai?”

      Thân mật ôm eo như vậy, cùng khiêu vũ, thậm chí muốn hôn , là ai?

      liên quan đến .” Tả Phán Tình cũng biết người đàn ông kia là ai, đột nhiên xuất , đột nhiên muốn giúp , đột nhiên kéo vào hội trường. Vừa rồi tinh thần rất loạn, căn bản chú ý tới người đàn ông kia xuất khi nào, lại rời khi nào.

      là chồng em.” Cánh tay Cố Học Văn siết chặt, Tả Phán Tình bị đau, trong lòng cũng biết vùng da kia bị siết đến bầm tím rồi.

      Thân thể càng đau nhức, ý cười mặt lại càng sâu, thậm chí cũng giãy giụa nữa, để mặc bắt lấy.

      “Chồng? là chồng của tôi?” danh xưng khôi hài.

      “Chẳng lẽ phải sao?” ràng thấy ở đây, còn cùng người đàn ông khác kề vai sát cánh, quả để người chồng như vào mắt.

      “Chồng chồng, trong vòng trượng là chồng (1).” Tả Phán Tình dùng sức, ngón ngón gỡ tay ra, lui ra sau từng bước , lại lùi từng bước , ánh mắt lạnh như tiền: “Còn ngoài trượng, là gì cả (2).”

      (1) => nguyên văn: Trượng phu trượng phu, nhất trượng chi nội thị phu.’

      (2) => nguyên văn: ‘Ngoài trượng, là gì cả.’ Ở đây Tả Phán Tình muốn chăm chọc câu của Cố Học Văn nên cố ý tách từ “Trượng phu” thành “Trượng” và “Phu”.

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn tiến tới trước, Tả Phán Tình lại vươn tay ra, cản cho đến gần.

      “Tôi cầu xin . cách xa tôi chút.”

      “Em có ý gì?”

      “Chạm đến là tôi lại muốn nôn.” Tả Phán Tình chịu nỗi nữa rồi, ràng cách Cố Học Văn xa như vậy, lại cảm thấy loại mùi hương Poison lại cứ lẻn vào mũi .

      “Tả Phán Tình.”

      Người phụ nữ này, càng lúc càng quá đáng. Mỗi câu ra, cũng đủ để ép người đàn ông bình thường tức điên lên.

      “Lại đây, chúng ta về nhà.”

      tránh ra.” bước tới gần, Tả Phán Tình lại muốn nôn ra: “Tôi xin , cách xa tôi chút, được ?”

      được.” Cố Học Văn ôm vào ngực, kéo đến chiếc Hummer của mình. Tả Phán Tình lại ngửi thấy làn hương cực nhạt, mùi nước hoa Poison.

      Dịch vị trong dạ dày quay cuồng rốt cuộc nhịn được nữa xông lên, cảm giác nôn mửa kiểm soát được. nắm lấy vạt áo đột nhiên phun ra.

      “Ọe–” Những món vừa rồi ăn trong buổi tiệc lúc này đều phun hết lên chiếc áo vest đen của Cố Học Văn. Tả Phán Tình nhịn được nữa, rất khó chịu. ngừng nôn ra, liều mạng nôn mửa.

      Nắm lấy áo , nôn đến khi sót lại chút gì trong bụng. Thân thể lảo đảo, lui ra phía sau hai bước.

      Sắc mặt Cố Học Văn từ nãy giờ xanh mét. Nhìn nôn lên cả người mình, lạnh lùng nên lời: “Tả Phán Tình. Em–”

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình khom lưng, đưa tay đỡ lên cột đèn đường bên cạnh. Ngọn đèn chiếu xuống, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy: “Xin cách xa tôi ra chút, mà lại đây, tôi lại muốn nôn nữa.”

      “Tả Phán Tình.” Sắc mặt Cố Học Văn cũng tái mét, cởi áo vest người ra, phát áo sơ mi cũng bị dính chút, vươn tay định kéo tay Tả Phán Tình: “Lại đây, chúng ta về nhà.”

      Về nhà từ từ ràng.

      “Tránh ra.” Tả Phán Tình rụt người lại, khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ kháng cự: “Cách xa tôi chút. Làm ơn”

      “Tả Phán Tình.” Hai tay Cố Học Văn nắm chặt, khí quanh thân bắt đầy trở nên áp lực. Hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình, gần như muốn bốc lửa.

      “Theo về nhà.”

      về.” Tả Phán Tình cự tuyệt: “Tôi sợ lại nôn.”

      Xe của , vừa mới có người phụ nữ khác ngồi lên, tay , vừa mới ôm người phụ nữ khác. có bệnh sạch . thích dùng lại đồ của người khác, nhất là đàn ông.

      “…” Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình lúc lâu, chiếc áo vest kia thể mặc được nữa. Mà người lại có mùi chua vô cùng khó ngửi.

      Tất cả mọi thứ đều làm cho dồn tụ lại, việc muốn làm nhất bây giờ là về nhà. Tắm sạch cả người dính bẩn này.

      Tay Tả Phán tình vẫn ôm vào đèn đường, tiếp tục rụt nữa, ý muốn kháng cự rất rệt.

      “Tả Phán Tình.” Người đến gần chút, Tả Phán Tình ôm ngực, lại là vẻ mặt muốn nôn: “ làm ơn tránh ra , tôi ngửi thấy mùi người là muốn nôn rồi.”

      Mùi người ? Còn phải là do ban cho hay sao?

      Cố Học Văn hiểu ý trong lời của Tả Phán Tình, oán hận nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc lâu, đột nhiên xoay người rời .

      rồi, để lại Tả Phán Tình đứng mình đường, khách sạn cách đó xa, người đến người . Đèn neon làm hồng cả bầu trời đêm, nhìn thấy vì sao.

      nhìn xem Cố Học Văn hướng nào, quan tâm, cũng muốn quan tâm chuyện của .

      Ngay cả giải thích cũng muốn, cứ như vậy ném lại ven đường rồi bỏ . Cố Học Văn.

      Cổ họng cuồn cuộn lên từng trận khó chịu. Thân thể vô lực tựa lên cột đèn. Liều mạng áp chế cảm xúc trong lòng.

      “Đợi đến ngày mai, Đến nơi mà lần trước chúng ta cùng nắm tay ngắm hoa được ?”

      Trong ví đầm tay, truyền đến tiếng chuông điện thoại, Tả Phán Tình nghe máy, là Trịnh Thất Muội.

      “Phán Tình. Trong tiệm mới nhập hàng mới đó, trang phục mùa đông mới nhất nha. Lựa thời gian đến xem .”

      “Ừ.” Tả Phán Tình kiềm chế lại nội tâm khó chịu, cười gật đầu: “Mình sắp xếp thời gian được, đến tìm cậu.”

      “Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu, mày đột nhiên hơi nhíu lại: “Giọng của cậu sao vậy? Hình như hơi khàn chút?”

      “Vậy hả?” Tả Phán Tình biết phải như thế nào, mắt nhìn dòng xe cộ đường lớn, ngẩng đầu, đè nén cảm giác muốn khóc xuống: “Có thể là bị cảm thôi.”

      “Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Cậu phải chú ý sức khỏe nha.” quan tâm rất chân của Trịnh Thất Muội làm Tả Phán Tình cảm thấy dễ chịu hơn.

      “Thất Thất–” muốn cái gì đó, lại thấy cổ nghẹn thắt lại.

      “Sao?” Trịnh Thất Muội lúc này cảm thấy có gì đó ổn.

      có việc gì.” Hít sâu, lắc đầu, Tả Phán Tình cố gắng đứng thẳng người: “Mình định , sắp đến Tết nguyên đán rồi, chọn lúc nào đó hẹn người kia của cậu ra ăn bữa cơm, giới thiệu cho bọn mình quen nhau chút.”

      “Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu. Trong lòng cũng định như vậy, bởi vì gần đây Đỗ Lợi Tân có vẻ như cũng muốn liên lạc với , mỗi lần đều là chủ động.

      Thở dài: “Phán Tình, mình hẹn được thời gian rồi gọi cho cậu.”

      “Được.” Tâm trạng Tả Phán Tình có thể bình phục, mặt lên ý cười: “Hai ngày nữa mình đến xem quần áo.”

      “Okie.”

      Kết thúc cuộc gọi, trận gió lại ùa tới khiến Tả Phán Tình cảm thấy lạnh. Vô cùng lạnh. Thất Thất có hạnh phúc của riêng mình, còn hạnh phúc của ở nơi đâu?

      Nhắm mắt lại, trong đầu lên hình ảnh của Kỷ Vân Triển, Chương Kiến Nguyên, cuối cùng là Cố Học Văn.

      Tại sao, lúc những người đàn ông đó làm tổn thương phụ nữ, đều có thể hùng hồn như vậy? Đều có thể hổ thẹn như vậy?

      Hay là họ cũng quen rồi, tổn thương phụ nữ nhiều như cơm bữa?

      Đứng dậy ôm hai tay, nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của người đường, thầm nghĩ về nhà nhanh chút, đưa tay đón xe. chiếc Hummer đúng lúc dừng trước mặt .

      Cố Học Văn từ xe bước xuống, vươn tay kéo tay . Thân thể Tả Phán Tình lùi về sau, lại kiên quyết kéo vào lòng.

      “Tả Phán Tình. Chúng ta về nhà.”

      “Cút .” Nếu rồi, còn quay lại đây làm gì? Tả Phán Tình cần giả vờ tốt bụng như vậy.

      “Em đủ chưa? Tả Phán Tình, theo lên xe.” ngửi thấy mùi người nôn, cố ý tắm rửa, thay đồ. còn muốn thế nào nữa?

      “Tôi cần.” Tả Phán Tình rất khó chịu, dùng sức hất tay ra: “Đừng dùng đôi tay bẩn thỉu của chạm vào tôi.”

      Ghê tởm muốn chết. Tưởng tượng đến và người phụ nữ kia lén lút qua lại thời gian, liền cảm thấy trận ghê tởm.

      “Đôi tay bẩn thỉu?” Cố Học Văn dùng sức cầm lấy tay , bắt buộc phải nhìn mình: “Tả Phán Tình? bẩn là tại ai? Là ai nôn lên khắp người ?”

      “Đó là đáng đời .” Tả Phán Tình muốn bỏ . Cố Học Văn lại ngang ngược ôm , kiên quyết kéo về xe.

      buông tôi ra, tôi muốn ngồi xe của . Cố Học Văn.” Tả Phán Tình muốn xuống xe. Lúc này Cố Học Văn lên xe rồi, cầm lấy tay giọng có tia uy hiếp.

      “Tả Phán Tình. Em quậy đủ chưa? Em muốn ngồi xe , vậy muốn ngồi xe ai? Người đàn ông lúc nãy sao?”

      “Ừ đó.” Tả Phán Tình gật đầu, tuyệt đối sợ biết: “Tôi thà ngồi xe của ác ma, cũng ngồi xe của . làm cho tôi ghê tởm. Buồn nôn.”

      “Tả Phán Tình. Em lại lần nữa xem.” Cố Học Văn trừng mắt nhìn , hai mắt gần như muốn bốc lửa.

      Tả Phán Tình nhếch môi, nhưng trong mắt lại có chút ý cười nào: “ mười lần cũng vậy thôi, Cố Học Văn, làm tôi ghê tởm. Buồn nôn–”

      Câu tiếp theo chưa xong, thân thể bị dùng sức kéo vào ngực, cúi đầu, chút khách khí chiếm đoạt môi . (Wyn: ọe~, mới ói xong hôn môi, bây giờ đến lượt 2 người làm em thấy buồn nôn rồi.)

      Tả Phán Tình sửng sốt chút, suy nghĩ hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn. Muốn đẩy ra, muốn cắn , đánh . Lại phát , người còn mùi nước hoa kia nữa.

      Cũng còn mùi chua vừa rồi. Có mùi nhàn nhạt, mùi của xà phòng.

      Vừa rồi tắm sao?

      Nhất thời kinh ngạc, Tả Phán Tình lại lần nữa phát , mình hiểu người đàn ông này. Hoặc là, chưa từng hiểu . chuyên tâm, khiến cho bất mãn, cắn cái mạnh lên môi .

      bị đau, trừng mắt liếc cái, dùng sức đẩy ra: “Muốn về nhà lái xe , bằng tôi bắt xe khác.”

      “Tả Phán Tình–”

      được chuyện với tôi. Tôi ghét .”

      , phải ghét. Là căm ghét, thấy ghét. Khinh bỉ. Toàn bộ cảm xúc cực đoan và phản đối. chút nào che giấu cảm xúc của mình, làm cho khuôn mặt Cố Học Văn trở nên lạnh lẽo, câu nào khởi động xe nhanh chóng rời .

      Đậu cách đó xa là chiếc Bugatti màu bạc. Devil ngồi trong xe, ánh mắt nhìn theo chiếc Hummer rời , khóe môi hơi giơ lên.

      Thang Á Nam ngồi ghế bên cạnh nhìn chiếc xe kia rời , quay đầu nhìn Devil, trong mắt có tia khó hiểu. Cảm giác được ánh mắt ta, Devil nở nụ cười.

      “Có phải cậu muốn hỏi, tại sao vừa rồi khi ấy ở mình tôi lại mang ấy ?”

      Quả . Thang Á Nam nghĩ như vậy, chỉ là chưa ra.

      “Bởi vì tôi muốn từ từ chơi đùa với ấy.” Mới ngày ngã bài. Vậy còn gì là ý nghĩa? bằng từ từ chơi .

      Thang Á Nam trầm mặc, đối với tính nết ác ma của Devil, ta quen rồi.

      thôi.” Dựa người lên ghế, Devil nhắm đôi mắt lạnh lại dưỡng thần: “Hôm nay cậu lái xe . Tôi mệt rồi.”

      Thang Á Nam gật đầu, khuôn mặt băng sơn chút cảm xúc, khởi động xe rời .

      ………www.sakuraky.wordpress.com……….

      Trong bệnh viện, hai cảnh sát mặc đồng phục, đứng canh giữ trước phòng bệnh. Bên trong chính là Ôn Tuyết Kiều. Ở trong bệnh viện vài ngày rồi, vẫn chưa thể ra viện.

      Lúc này bác sĩ mặc blouse trắng cùng y tá tới. Bị hai cảnh sát ngăn lại.

      “Kiểm tra phòng như thường lệ.” Bác sĩ cười cười với cảnh sát.

      trong hai cảnh sát liếc nhìn thẻ nhân viên cái, bước sang bên cạnh: “Chú ý thời gian.”

      “Vâng.” Bác sĩ và y tá vào. Ôn Tuyết Kiều nằm giường vẫn nhúc nhích. Cảm giác có người đến gần, cũng mở mắt, mãi đến khi.

      “Phu nhân.” Lông mi Ôn Tuyết Kiều khẽ động. Nhìn người đến ánh mắt có tia cảnh giác. Người kia tới gần, vẻ mặt nghiêm túc.

      Thành , xin chị nhẫn nại chút. Chúng tôi nhất định nghĩ cách cứu chị ra ngoài.”

      Khóe môi Ôn Tuyết Kiều khẽ giơ lên tia châm biếm. Nhiều ngày như vậy mới đến, Chu Thất Thành, ông cũng là ghê gớm.

      “Vậy sao?”

      “Dạ.” Người đó gật đầu, bước đến từng bước , hạ thấp giọng : “Có điều, Thành muốn em hỏi phu nhân chút, chị đem vật kia để ở đâu?”

      “Vật gì?” Ôn Tuyết Kiều giả ngu, ngẩng đầu liếc nhìn người đó: “Gần đây tôi mệt mỏi, có gì chờ tôi ra ngoài rồi sau. Nếu tôi thể ra ngoài. Thành biết rồi đó.”

      “Phu nhân?” Chỗ ở của Ôn Tuyết Kiều, Thành cho người tìm kiếm toàn bộ, nhưng tìm được, lúc này mới phái ta đến bệnh viện: “ Thành phải người vô tình vô nghĩa, ấy nhất định nghĩ cách cứu chị ra.”

      “Được, tôi đợi.” Ôn Tuyết Kiều ngáp cái: “Các người , tôi mệt rồi. Muốn ngủ.”

      Người kia liếc nhìn y tá, hai người làm ám hiệu bằng mắt, sau đó rời . Ôn Tuyết Kiều nằm đầu giường, khóe môi giơ lên, vẻ mặt có chút đắc ý.

      Chu Thất Thành à Chu Thất Thành, nếu tôi ngồi tù, ông cũng trốn thoát. Ông cho rằng nhiều năm như vậy, tôi biết đề phòng ông sao?”

      Nhắm mắt lại, tâm tình của bà ta tốt lên rất nhiều, chỉ cần nhược điểm của Chu Thất Thành còn trong tay bà ta, nhất định ông ta cứu bà ta ra. Chờ lúc bà ta ra ngoài, bà phải tìm người đàn ông kia báo thù. Đương nhiên. Còn cả Tả Phán Tình nữa. chừng người đàn ông kia là tình nhân của Tả Phán Tình. Cho nên mới giúp nó.

      mặt lên tia tàn ác. Trong lòng Ôn Tuyết Kiều bắt đầu tưởng tượng, cảnh tượng bà ta tra tấn Tả Phán Tình.

      —oOo—

      Hết chương 193

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 194: Giải thích như thế nào?


      Edit: Wynnie

      Beta: Iris & Phong Vũ

      đường trầm mặc trở về nhà. Tả Phán Tình vừa vào cửa liền về phía phòng tắm. thấy hơi lạnh, tại muốn ngâm nước nóng. Sau đó ngủ.

      Cánh tay lại bị Cố Học Văn giữ chặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt . Nét mặt có phần tái vì tức giận.

      “Tả Phán Tình, người đàn ông kia là ai?”

      “Buông tôi ra, tôi mệt chết được, muốn nghỉ ngơi.” rất mệt, muốn nghỉ ngơi.

      “Mệt?” Tay Cố Học Văn siết chặt: “Nếu em mệt, tham gia tiệc tùng, cùng người đàn ông kia khiêu vũ rồi.”

      Tả Phán Tình dám tin mở to hai mắt, nhìn thấy tức giận trong mắt , chỉ cảm thấy hài hước.

      “Cố Học Văn. Rốt cuộc là ai mới là người vô liêm sỉ đây?”

      để cho Cố Học Văn có cơ hội phản ứng, thả chiếc ví tay về hướng huyền quan, đưa ngón tay đâm đâm lên ngực . Vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.

      ràng là và người phụ nữ khác có gian tình, lại đến chỉ trích tôi khiêu vũ với người đàn ông khác sao? Tôi hỏi , ai vô sỉ hơn ai?”

      “Em có ý gì?” Sắc mặt thay đổi, giọng của Cố Học Văn mang theo vài phần ngưng trọng: “Em bậy gì đó?”

      “Bậy chỗ nào?”

      Tả Phán Tình muốn rống lên, muốn chửi người, lời ra lại cực kỳ : “Người phụ nữ kia là ai? Học Văn, uhm, gọi mới thân thiết làm sao. Thắt cravat cho , cùng khiêu vũ với . Các người còn từng có đoạn thời gian bên nhau. Tôi hiểu nỗi rồi. Cố Học Văn, nếu ta như vậy. Sao lại cưới tôi chứ?”

      “Sắc mặt Cố Học Văn lập tức thay đổi: “Em thấy rồi?”

      “Tôi thấy rất lạ sao?” Tả Phán Tình thấy chột dạ mặt , lại chỉ cảm thấy buồn cười: “Hai người đứng ở nơi công cộng làm chuyện như vậy, phải là vì muốn để cho người khác thấy sao?”

      “Tả Phán Tình. với ấy có gì cả.”

      “Đúng vậy. có gì cả.” Tả Phán Tình cười càng lúc càng rực rỡ: “ với ta đương nhiên là có gì rồi. Chỉ là có đoạn quá khứ, hơn nữa đến giờ vẫn còn chưa kết thúc.”

      “Bọn chia tay rồi.”

      “Bọn . Chia tay.” Ý cười mặt Tả Phán Tình biến mất, chỉ còn lại mảnh lạnh băng: “Chia tay rồi hối hận, muốn nối lại nhưng kết hôn rồi. Cho nên phải làm sao đây? thầm qua lại thôi. Dẫu lìa ngõ ý còn vươn tơ lòng? Cố Học Văn, phải lần đầu tiên tôi gặp đàn ông vô liêm sỉ, nhưng mà vô liêm sỉ của , lại làm cho tôi thấy ghê tởm nhất.”

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn nắm chặt tay lại, kiềm chế lửa giận trong lòng: “Em đừng lung tung. có làm chuyện gì có lỗi với em.”

      “Đúng vậy. làm gì có lỗi với tôi. chỉ là ném tôi ngoài đường, sau đó đón người phụ nữ khác, chỉ là cưới tôi nhưng lại còn người phụ nữ khác. Mắt tôi bị mù, cần giải thích.”

      “Em tin ?” Cố Học Văn hít sâu, muốn làm tỉnh táo lại: “ với ấy giống như em .”

      “Vậy như thế nào?” Tả Phán Tình tin rằng khuôn mặt mình lúc này nhất định là nhìn rất xấu xí, có lẽ là mười phần giống người đàn bà chanh chua.

      Cho dù phải, cũng là người phụ nữ ghen tuông, nhưng mà nhịn được nữa. Nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Học Văn, tức giận mặt càng sâu.

      “Cố Học Văn. . Hai người như vậy là thế nào?”

      Cố Học Văn sửng sốt chút, bất thình lình tìm được từ nào để về mình và Lâm Thiên Y. Vẻ mặt chần chừ của bị Tả Phán Tình nhìn thành mười phần chột dạ.

      được sao? Căn bản trong lòng có quỷ. Cố Học Văn, chúng ta ly hôn.”

      Hai chữ kia, tựa như trái bom. Lời Cố Học Văn vừa rồi định giải thích tan biến mất, đem Tả Phán Tình bên cạnh kéo về phía mình.

      Tả Phán Tình bị kéo vào trong lòng, đợi giãy giụa, môi ép đến.

      cho chút cơ hội mà đoạt lấy, chui vào khoang miệng , ngang ngược mà bá đạo. Tả Phán Tình thở nổi, thân thể bị ôm rất chặt.

      Cảm giác được bàn tay nắm chặt eo , đè ép thân thể dán lên người . Tả Phán Tình ràng cảm giác được kích động.

      “Ô ô.” ngừng giãy giụa, đưa tay muốn đẩy ra, động tác này lại làm cho Cố Học Văn càng thêm kích động hơn. có ý gì chứ?

      Có người đàn ông khác nên muốn chạm vào sao?

      “Ly hôn? Đừng hòng.”

      Lực môi mang theo mạnh mẽ. Làm đau môi . muốn kêu lên, lại chỉ cho cơ hội tiến quân thần tốc.

      Giãy giụa yếu ớt, trốn tránh kiềm hãm của . Từ lúc nãy, khi nhìn thấy mặc váy trắng tiến vào, muốn làm như vậy.

      Lúc này, chỉ là hoàn thành ý nghĩ vừa rồi thôi.

      Bàn tay đặt mông , bước, mang vào phòng. Động tác của Cố Học Văn có thể được dịu dàng, hơi có chút thô lỗ, nhiều hơn chính là vội vàng.

      được.” Khi thân thể thoáng chạm phải chiếc giường, Tả Phán Tình phản kháng lại. chống thân muốn thoát , lại thoát khỏi bàn tay của Cố Học Văn, hoàn toàn cho có cơ hội trốn thoát.

      Cho dù là hơi khó chút. Lễ phục sang trọng bị bàn tay của xé xuống, xé thành hai mảnh, rồi đường mạnh mẽ từ xương quai xanh của chạy xuống, tràn ra, hôn khắp toàn thân .

      Tả Phán Tình muốn kháng cự, nhưng qua mấy tháng hai người triền miên, quá những điểm mẫn cảm người .

      Mỗi động tác, đều làm cho run rẩy. Co người, muốn trốn nhưng lại có chỗ nào để trốn.

      “Cố Học Văn, buông tôi ra.” có gì làm thấy ác cảm hơn đụng chạm của . Muốn rời khỏi, nhưng lời ra cũng mang theo chút sức lực nào, ngược lại như gọi mời.

      “Tả Phán Tình. Em là của .” Cố Học Văn cởi hết quần áo người , nhìn thân thể xinh đẹp của . Trong mắt lên nét mãnh liệt.

      “Cố Học Văn.” Giọng của Tả Phán Tình vỡ vụn: “Tôi bảo buông tôi ra.”

      thể nào.” nhịn cả buổi tối rồi. Bàn tay to tùy ý xé quần áo người mình. Ngay cả áo sơ mi cũng kịp cởi, cởi bỏ dây nịt, cảm giác được cơ thể ẩm ướt, trơn mượt mới thẳng tiến vào.

      “A–” Cho dù là muốn, thân thể vẫn theo bản năng mà theo , nâng người, đón ý hùa theo đòi hỏi của .

      Dây dưa biến thành loại bản năng. Mỗi động tác bên dưới của Cố Học Văn đều làm nên lời. Đến cuối cùng, chỉ có thể đón nhận.

      hồi dây dưa, hai người đều mồ hôi đầm đìa.

      Thân thể Tả Phán Tình như nhũn ra, tứ chi vô lực. Nhìn chằm chằm Cố Học Văn từ người mình xoay người xuống, trong đôi mắt nước lên vài phần xấu hổ và giận dữ: “Cố Học Văn, là đồ vô lại.”

      Nếu , tại sao lại muốn chạm vào ?

      “Cút . Tìm người cũ của . Tôi thèm.”

      Xoay người muốn nhìn mặt có thể đắc ý. Trong lòng Tả Phán Tình dâng lên vô số bi thương. Nước mắt khống chế được rơi xuống, theo hai má rơi xuống gối nằm.

      đột nhiên rất hận Cố Học Văn, càng hận bản thân mình hơn. ràng có người mà còn cưới . càng đê tiện hơn, ràng trong lòng chán ghét , lại vẫn cùng phát sinh quan hệ.

      “Em–” Cố Học Văn chống người, mắt nhìn chằm chằm cánh tay vết bầm tím, đó là vừa rồi bị siết, tức giận biết tại sao lại tiêu tán.

      Vươn tay muốn ôm Tả Phán Tình vào lòng, cũng cực lực kháng cự việc tới gần.

      “Cút , cách xa tôi chút.” Trong lòng Tả Phán Tình vô cùng căm phẫn: “Cố Học Văn. cút ngay, tôi ghê tởm , tôi muốn nôn.”

      “Tả Phán Tình.” Cầm lấy tay , Cố Học Văn làm cho bình tĩnh lại: “ với ấy, phải như em nghĩ.”

      “Vậy thế nào?”

      “Bọn chia tay rồi, rồi, trung thành với hôn nhân, phản bội em.”

      phản bội rồi.” Tả Phán Tình gỡ tay ra được, cảm thấy mệt, toàn thân đều có sức lực, thế nhưng giọng lại vẫn bén nhọn như cũ: “Cố Học Văn, tôi xin bây giờ cách xa tôi ra chút, được ?”

      rồi, với ấy chia tay rồi.”

      Chia tay? Tả Phán Tình chìn chằm chằm khuôn mặt , hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, mọi chuyện đến cùng lúc làm hoàn toàn kịp tiêu hóa.

      Kéo cao chăn che cơ thể của mình lại, vẻ mặt mệt mỏi.

      “Cố Học Văn, tại sao lại cưới tôi? Người phụ nữ kia, mới là người đúng ?”

      Cố Học Văn trầm mặc, nằm xuống bên cạnh Tả Phán Tình, biết phải như thế nào.

      Tả Phán Tình cảm giác được đến gần, muốn tránh ra, eo lại xuất bàn tay. ôm eo cho rời khỏi cái ôm của mình.

      ấy, trước kia cùng lớn lên trong đại viện. Cho nên.”

      “Ôi, thanh mai trúc mã sao?” Tả Phán Tình muốn chanh chua như vậy, thế nhưng lại khống chế được lời .

      “Tả Phán Tình.” phải lần đầu tiên Cố Học Văn lĩnh giáo được lời cay độc của , thế nhưng lại lần đầu tiên tức giận như vậy: “Em muốn nghe hay ?”

      muốn.” Đột nhiên Tả Phán Tình muốn biết: “Mặc kệ như thế nào. Tôi quan tâm.”

      Nếu Cố Học Văn cái gì gọi là khẩu thị tâm phi, vậy cũng phí công lăn lộn nhiều năm như vậy: “ lại với em lần nữa, với ấy kết thúc rồi.”

      Tả Phán Tình trầm mặc, kết thúc mà còn cùng người phụ nữa kia ôm ấp sao? Vậy đó là cái gì chứ?

      “Tả Phán Tình. Em tin .”

      “Cố Học Văn. ấy tại sao lại chia tay?”

      Tả Phán Tình ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nháy mắt trở nên trầm mặc, khăng khăng muốn đáp án: “ , tại sao lại chia tay?”

      Đôi mắt Cố Học Văn tối lại vài phần, bỗng nhiên tìm được lời để .

      Tả Phán Tình hừ lạnh tiếng. Đột nhiên dùng sức đẩy ra: “Cút . Tránh xa tôi ra.”

      Cánh tay Cố Học Văn quấn càng chặt hơn, thế nào cũng cho thoát ra.

      ấy phản đối tham gia quân đội, sau đó lại ủng hộ đến thành phố C. Cho nên bọn chia tay.”

      “Chỉ là như vậy?” Giác quan thứ sáu cho biết, tình tuyệt đối hề đơn giản như vậy.

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, nhàn nhạt trả lời, lại vô cùng chắc chắn.

      Tả Phán Tình nghe ra là hay giả, lại muốn truy hỏi nữa. Bụng dưới truyền đến từng trận khó chịu, đột nhiên thả lỏng người, cảm giác vô cùng mệt.

      Nghĩ chắc là đến kỳ kinh nguyệt rồi, nhắm hai mắt lại, muốn lại vướng mắc nữa.

      “Tả Phán Tình. ấy đến thành phố C bàn việc, lập tức trở về.” Cố Học Văn cằm lấy tay : “ ấy có gì, nếu chúng ta kết hôn, trung thành với em.”

      Trung thành?

      là buồn cười, là chỉ thân thể? Hay là trái tim?

      Tả Phán Tình muốn biết, cơ thể có lẽ là ở nơi , vậy còn trái tim sao?

      khí trầm mặc mà áp lực, độ ấm trong phòng dường như rơi xuống đóng băng. Vẻ mặt Cố Học Văn có tia rối rắm, suy xét nửa ngày môi giật giật, muốn gì đó, lại phát Tả Phán Tình bên cạnh truyền đến tiếng hít thở bình ổn.

      “Tả Phán Tình?” nhàng gọi tiếng, được đáp lại, sắc mặt có chút tái nhợt, ấy hẳn là mệt mỏi quá rồi?

      Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc, đột nhiên phát , mình còn chưa hỏi ràng, người đàn ông kia là ai?

      “Tả Phán Tình?” Lại gọi tiếng, vẫn có tiếng trả lời, Cố Học Văn nhàng buông tay, sau đó tắm rửa.

      vừa rời giường. Đôi mắt Tả Phán Tình liền mở ra, mờ mịt nhìn trần nhà màu trắng đầu.

      Trong đầu đột nhiên nghĩ đến Kỷ Vân Triển. biết bắt đầu từ khi nào, khi nghĩ hay nhìn thấy Kỷ Vân Triển, còn cảm giác nữa.

      Người từng làm đau lòng rối rắm chịu nổi, biết từ khi nào thể làm lòng gợn sóng.

      Ngược lại là Cố Học Văn, hiểu sao lại bắt đầu quan tâm , hiểu sao muốn vì làm cái gì đó.

      Vào lúc biết, trong mắt trong đáy lòng tràn đầy hình bóng . quan tâm, cũng để ý. nghĩ có lẽ vì là vợ chồng?

      gả cho Cố Học Văn, cố gắng thực nghĩa vụ của người vợ, chỉ như vậy mà thôi. Thậm chí nhiều khi, buồn phiền Cố Học Văn, cảm thấy quản lý nhiều, lại bá đạo, lại dã man.

      Rất nhiều khi hận thể thoát khỏi .

      Thế nhưng hôm nay nhìn thấy Cố Học Văn cùng người phụ nữ kia vô cùng thân thiết, nhìn bóng dáng bọn họ ôm nhau, lòng lại đau đớn.

      Đau đớn kia đến mau, mau đến căn bản kịp ngăn cản.

      Cố Học Văn. Vì sao muốn cưới em? Cưới lâu như vậy, ở trong lòng , em là người vợ, hay đối với có gì đặc biệt ?

      Suy nghĩ bị hai tiếng ting ting cực cắt ngang. Ánh mắt nhìn về phía phòng tắm, bên trong truyền đến từng trận tiếng nước. Tả Phán Tình cắn môi, lần đầu tiên trong đời, xúc động muốn xem tin nhắn của Cố Học Văn.

      Ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc quần bị ném xuống đất, tầm mắt nhìn về phía phòng tắm, tim đập kịch liệt. Dùng tốc độ nhanh nhất xuống giường, lấy điện thoại ra.

      màn hình hiển thị là Lâm Thiên Y.

      Lâm Thiên Y? Đây là tên người phụ nữ kia sao? Người cũng như tên. Tinh tế như chim nép vào người. Ngón tay lướt lên màn hình.

      màn hình ra hàng chữ.

      “Học Văn, ví của rơi ở chỗ em. Ngày mai đến lấy nhé. Nếu có thể cùng nhau ăn cơm, em bảo dì Phương mua vài món ăn. Ăn tại nhà, được ?”

      Tả Phán Tình sửng sốt chút, trước khi đại não phản ứng được, xóa tin nhắn kia. Ngẩng đầu, tiếng nước trong phòng tắm lúc này vừa vặn ngừng lại, chút nghĩ ngợi nhét điện thoại về lại trong túi quần.

      Dùng tốc độ nhanh nhất trở lại giường nằm xuống. Thân thể cứng ngắt nhúc nhích. Lúc này Cố Học Văn mở cửa phòng tắm ra.

      Tả Phán Tình co người. ràng người có đắp chăn, mà lại cảm thấy lạnh lẽo, cái lạnh này bắt đầu từ lòng bàn chân, lan tràn đến toàn thân, thậm chí cảm giác cả đầu ngón tay mình cũng lạnh ngắt.

      Ví của Cố Học Văn rơi ở chỗ của kia? Dì Phương? Dì Phương nào? Cố Học Văn, nếu Lâm Thiên Y đến thành phố C làm việc, lập tức trở về vậy dì Phương là sao chứ? thể trùng hợp như vậy. Là ấy đúng lúc quen biết sao?

      Bên kia giường lún xuống, cảm giác được Cố Học Văn nằm xuống giường. Thân thể run nhè , hơi sợ, sợ tới gần mình, sợ biết mình giả vờ ngủ.

      Thế nhưng có tới gần , dày vò hơn nữa đêm, cũng mệt, nhắm mắt liền ngủ mất.

      Còn Tả Phán Tình, trợn mắt đến bình minh, nhìn trần nhà màu trắng, đột nhiên có chút hiếu kì, nếu Cố Học Văn biết mình xóa mất tin nhắn của làm gì đây?

      —oOo—

      Hết chương 194

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 195: Có chút hối hận


      Edit: Iris


      Tả Phán Tình có chút hối hận. Có lẽ nên xóa tin nhắn của . Nhưng việc làm vừa rồi nhất thời hoàn toàn là theo bản năng.

      Người phụ nữ ấy, biết Cố Học Văn kết hôn, còn gọi ra ngoài? Mà Cố Học Văn vì sao lại nhờ dì Phương đến chăm sóc người phụ nữ đó chứ? xem người phụ nữ đó là gì mà phải cẩn thận che chở cho ta như vậy?

      Tại sao lại đối xử với như vậy? Tả Phán Tình thể áp chế đố kị dâng trào trong lòng, thừa nhận rất đố kị, ghen ghét ta.

      ta, xinh đẹp hơn , dịu dàng hơn , thoạt nhìn về mọi mặt ta đều hơn . hiểu, lý giải được, vì sao Cố Học Văn lại lựa chọn sống cùng chứ phải là tốt hơn đó?

      Cẩn thận xoay người, nhìn Cố Học Văn ngủ ở bên cạnh. Trong lòng rất rất muốn đáp án, vì sao ấy lại muốn lấy mình?

      Cố Học Văn ——

      Câu ấy ra lời, ngủ rồi sao có thể cho đáp án được chứ.

      Càng suy nghĩ lại càng rối loạn. Ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi khiến Tả Phán Tình trằn trọc đến hơn nửa đêm. Lúc tờ mờ sáng sớm mới nặng nề ngủ được chút. Vậy mà trong mơ, lại thấy Cố Học Văn bỏ , nắm tay Lâm Thiên Y rời .

      Tả Phán Tình sợ hãi ngồi bật dậy. Lấy tay xoa trán, phát đầu mình đầy mồ hôi.

      Lau sạch mồ hôi mặt, đưa mắt nhìn quanh phòng vòng, thấy Cố Học Văn, vẻ mặt có chút thả lỏng. Nhưng nhiều hơn cả là cảm giác mất mát.

      Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ đóng. Gió lùa vào phòng làm lay động mấy tấm rèm treo ở đó. Tìm di động nhìn xem mấy giờ rồi.

      tám giờ rồi. Tả Phán Tình a tiếng, nhanh chóng vọt vào phòng tắm.

      Rửa mặt xong, trở ra khẽ nhíu mày khi nhìn thấy bộ dạ phục hôm qua những bị ném xuống dưới đất mà còn bị xé rách thể mặc được nữa.

      Bộ lễ phục hôm qua là do tự mua, bây giờ bị như vậy, thấy tiếc quá. Tùy ý dọn dẹp phòng chút, Tả Phán Tình cầm túi ra ngoài.

      Nhìn thoáng qua trong bếp, bàn cơm thấy có bữa sáng. Ở trong bếp cũng có.

      Tìm trong tủ lạnh lấy ra chai sữa, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh trước kia Cố Học Văn thấy uống sữa lạnh là lại cho uống. Có phải hôm nay vội vã tìm người phụ nữ đó ?

      Trong lòng có đố kị, có ghen ghét khiến rất khó chịu, lắc lắc đầu, thèm nghĩ đến việc này nữa, uống chút sữa rồi làm .

      Buổi tối hôm nay, Cố Học Văn về. Ngay cả cái điện thoại cũng gọi, Tả Phán Tình trong lòng nhịn được lại suy nghĩ miên man.

      ấy muộn như vậy mà vẫn chưa về, có phải ——

      Tả Phán Tình ngủ được, quay cuồng ở giường nửa ngày. Cuối cùng đành ngồi dậy, lấy di động ra chuẩn bị gọi cho Cố Học Văn, lúc này mới phát biết di dộng tắt máy từ bao giờ.

      Đem điện thoại sạc pin, đột nhiên nghĩ tới việc.

      Lần trước hiểu sao trong tài khoản có hơn hai mươi vạn, càng nghĩ càng thấy vô lý, nên dùng số tiền đó mà đem hai mươi vạn kia quyên góp.

      Nhưng chiếc di động này còn chưa trả lại tiền mua cho Kỷ Vân Triển?

      Quyết định rồi, ngày mai trả lại cho vậy.

      Di động kêu lên hai tiếng, là tin nhắn của Cố Học Văn, hôm nay có nhiệm vụ, nên về.

      Có nhiệm vụ? Nhiệm vụ giúp đỡ phụ nữ ấy hả?

      Tả Phán Tình thè lưỡi, nhưng hiếu sao tâm trạng lại tốt lên rất nhiều. Coi như còn có lương tâm, còn biết nhắn tin báo cho . cũng thừa nhận là mình nhớ à nha.

      Trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngón tay lại lướt rất nhanh màn hình di động.

      “Chú ý an toàn, chờ trở về.”

      Tin nhắn gửi , Tả Phán Tình lại nằm lên giường. Có chút rối rắm. ta ví tiền của Cố Học Văn ở chỗ ta?

      Vậy chẳng lẽ hôm nay Cố Học Văn lấy?

      Có lẽ căn bản Cố Học Văn phải làm nhiệm vụ, mà là đến chỗ của ta.

      Ý nghĩ này hôm nay lên biết bao nhiêu lần trong đầu , Tả Phán Tình ôm đầu, buộc mình được nghĩ nữa.

      Mày phải tin tưởng ấy, tin tưởng ấy. Phải như vậy.

      . . . . . . . . .. . . . . . . .

      Do hai ngày nay ngủ được nên kết quả là Tả Phán Tình phải mang đôi mắt gấu trúc đến công ty. Vào thang máy, nhã nhặn lắm ngáp cái.

      Thực đáng ghét, ngày hôm qua lại mơ thấy Cố Học Văn ở cùng Lâm Thiên Y.

      Tả Phán Tình chưa bao giờ có cảm giác mình đáng sợ, bụng dạ hẹp hòi như vậy

      Nhưng thực cũng có cách nào khác, thể nghĩ đến chuyện đó được. Cố Học Văn lại có nhiệm vụ, có cách nào nghĩ đúng như vậy, rốt cuộc phải làm sao mới giải quyết được những vướng mắc trong lòng này đây.

      Khi thang máy đóng lại, lại bị mở ra, bóng người đến, là Kỷ Vân Triển.

      “Morning.”

      “Kỷ tổng chào buổi sáng.” Tả Phán Tình rất lễ phép gật đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện sáng sớm hôm nay nhớ tới. Từ trong túi lấy ra phong thư đưa đến trước mặt : ” Cái này đưa cho .”

      “Đây là cái gì?” Kỷ Vân Triển nhận, còn nhìn khuôn mặt của có vài phần khó hiểu.

      “Là tiền lần trước mua di động.” Thái độ Tả Phán Tình xa cách mà khách sáo: “Vẫn quên trả lại cho .”

      Kỷ Vân Triển nhìn chằm chằm bao thư kia, lại nhìn thấy mặt Tả Phán Tình kháng cự bất động. Cánh tay Tả Phán Tình đưa ra phía trước chút, nhìn cũng sắp tới tầng của mình rồi. cũng quản nhiều, mạnh mẽ đem phong thư nhét vào trong tay .

      “Cám ơn Kỷ tổng.”

      Kỷ Vân Triển nhìn phong thư, chỉ cảm thấy nó nặng tựa ngàn cân, trong lòng lại dâng lên cảm giác mới chua sót làm sao?

      “Phán Tình, em nhất định phải làm như vậy sao?”

      Chỉ là cái di động, ấy có nhất thiết là phải như vậy ?

      “Phải.” Tả Phán Tình gật đầu, đưa mắt nhìn lại , là ánh mắt trong veo chút giả dối: “Chồng tôi rất để ý đến chuyện này. Cho nên tôi phải trả lại cho .”

      gọi Cố Học Văn thân thiết như vậy, trong lòng Kỷ Vân Triển lại càng đau xót, muốn cái gì, thang máy tới nơi rồi. Tả Phán Tình khẽ gật đầu, rất nhanh ra ngoài thang máy về phía phòng làm việc của mình.

      “Kỷ tổng chào buổi sáng.” Mấy đồng nghiệp nhìn thấy Kỷ Vân Triển, đều đứng lên chào hỏi, cười có chút gượng gạo, được tự nhiên coi như chào hỏi với những đồng nghiệp ấy, sau đó nhanh chóng ấn thang máy, lên tầng của mình.

      Tả Phán Tình nhận được điện thoại nội bộ của đồng nghiệp gọi tới, là khuy cài áo và kẹp cravat thiết kế làm xong rồi, bảo xuống đó lấy.

      Đúng lúc scan mấy bản thiết kế để lưu vào trong máy tính. Vội vàng làm cho xong, lúc đến phòng thành phầm, cũng là giữa trưa rồi.

      Tới phòng thành phẩm, bên trong có đồng nghiệp Tiểu Dương ra đón , Tiểu Dương là người phụ trách đánh bóng trang sức, là trong những đồng nghiệp góp phần làm ra thành phẩm.

      Nhìn thấy , mặt tiểu Dương có chút xấu hổ.

      “Thiết kế Tả, khuy cài áo và kẹp cravat của bị chủ tịch cầm rồi.”

      “Ủa?” Tả Phán Tình sửng sốt chút, hiểu được là có ý gì: “Sao lại bị chủ tịch cầm ?”

      “Vừa rồi tân chủ tịch đến đây thị sát, nhìn thấy đôi khuy áo và kẹp cravat kia là rất thích chúng, rồi mượn luôn.” Vẻ mặt của Tiểu Dương bất đắc dĩ.

      Tân Chủ tịch? Tả Phán Tình nhíu mày: “Tân chủ tịch mà cậu là Kỷ tổng hả?”

      phải.” Tiểu Dương lắc đầu, chỉ chỉ lầu: “Tôi sếp lớn nhất cơ, nghe hôm nay mới đến đây, ngờ vừa đến là tới bộ phận thành phẩm này kiểm tra rồi.”

      Trong lòng Tả Phán Tình tràn đầy nghi hoặc: “Sếp lớn nhất sao?”

      Nhớ tới thời gian trước Kỷ Vân Triển có đến chuyện tân chủ tịch của công ty, gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

      “Thiết kế Tả.” Tiểu Dương thấy định , chạy nhanh tới ngăn lại: “À, chủ tịch , nếu cố ý muốn xem thành phẩm, có thể tự mình tìm ông ấy chuyện.”

      “Hả?” Tả Phán Tình sửng sốt chút, tìm chủ tịch chuyện?

      Rời khỏi bộ phận thành phẩm, Tả Phán Tình ôm bụng đầy nghi hoặc khó hiểu. Chủ tịch mới này? Sao lại lấy thiết kế khuy áo và kẹp cravat của còn là rất thích chúng chứ?

      Nếu là cái khác Tả Phán Tình nhất định bỏ qua, dù sao chủ tịch cũng là lớn nhất. Nhưng cái khuy áo và kẹp cravat đó là đồ mà thiết kế riêng cho Cố Học Văn.

      Nghĩ cả nửa ngày, Tả Phán Tình vẫn quyết định lên lầu, lấy thiết kế của về.

      Văn phòng chủ tịch.

      có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người gợi cảm ngồi ở bàn.

      Thư kí của chủ tịch. Nhìn thấy Tả Phán Tình đến, ấy lắc mông đứng dậy.

      “Xin chào. Có việc gì ?”

      “Tôi muốn gặp chủ tịch chút.” Tả Phán Tình cười cười, người phụ nữ này chưa gặp bao giờ, là người mới tới sao?

      “Tôi là Tả Phán Tình, là thiết kế của công ty.”

      “Tả Phán Tình?” Thư kí gật gật đầu, ấn điện thoại nội bộ: “Chủ tịch, Tả Phán Tình ở bộ phận thiết kế tìm .”

      “Cho ấy vào.” Điện thoại truyền đến giọng có phần quen tai, hình như là nghe ở nơi nào rồi, đột ngột quá nên Tả Phán Tình nghĩ ra. Gật gật đầu với thư kí. Lướt qua ấy tới gõ cửa.

      “Mời vào.”

      Lúc này Tả Phán Tình càng cảm thấy giọng này rất quen thuộc. Nheo mắt, vặn tay nắm cửa vào trong.

      Sau bàn làm việc, người đàn ông cúi đầu, nhìn tập tài liệu tay, bước chân Tả Phán Tình có chút chần chờ, đóng cửa rồi đến.

      “Xin chào chủ tịch.”

      “Ngồi .”

      Người đàn ông cũng ngẩng đầu lên, Tả Phán Tình nhìn vị trí trước mặt, cũng có ý định ngồi xuống, ánh mắt đảo qua bàn làm việc của ta, nhìn thấy khuy cài áo và kẹp cravat của mình im lặng nằm ở nơi đó.

      Thành phẩm được làm tồi, Tả Phán Tình thực vừa lòng, trong lòng nghĩ lần sau cảm ơn Tiểu Dương tốt, nhưng ——

      bàn tay thon dài cầm hai chiếc khuy cài tay áo lên, người đàn ông rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn Tả Phán Tình: “Thiết kế Tả có biết chính xác cái gì gọi là trưng dụng tài nguyên của công ty vậy.”

      “Là ?” Tả Phán Tình nghe được lời nào ta , toàn bộ suy nghĩ đều bị người đàn ông này thu hút, ta, ta phải là người đàn ông gặp trong tiệc rượu mấy ngày hôm trước sao?

      , sao lại ở đây?”

      có thể gọi tôi là Devil, còn tên tiếng Trung của tôi, gọi là Hiên Viên Diêu.” Hiên Viên Diêu cười đến thập phần sáng lạn.

      Tả Phán Tình hoàn toàn ngây ngốc, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt: “ là tân chủ tịch?”

      “Đúng vậy. Tổng công ty Sansei ở Pháp cũng đổi chủ rồi.”

      ——” Nhất thời Tả Phán Tình biết mình định gì, ánh mắt nhìn thấy khuy cài áo tay ta: “Cái đó là do tôi thiết kế, có thể trả lại cho tôi ?”

      được.” Hiên Viên Diêu lắc đầu: “Đây là tài sản của công ty.”

      “Nhưng tôi đăng ký rồi, chi phí nguyên liệu và chi phí công thợ, khấu trừ vào tiền lương của tôi.” cách khác, có vi phạm gì cả.

      “Nhưng, là thiết kế của công ty. Tất cả những thiết kế của , công ty đều có bản quyền thiết kế.”

      “Tôi ——” Tả Phán Tình nghẹn lời, nghĩ tới điểm khác: “Công ty có quy định các nhà thiết kế cũng có thể có bản quyền độc lập của mình.”

      “Đúng vậy.” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Nhưng, thiết kế lần này của , tôi lại rất thích, cho nên tôi quyết định lấy nó.”

      “Thực xin lỗi.” Bàn tay nhắn của Tả Phán Tình xoắn lại với nhau, vẻ mặt kiên định nhìn : “Đôi khuy cài tay áo và kẹp cravat này tôi thể cho .”

      là vì Cố Học Văn nên mới thiết kế món quà mừng giáng sinh này, muốn tặng cho Cố Học Văn.

      “Nếu. Tôi nhất định phải lấy sao?” Hiên Viên Diêu đầy hứng thú , ngẩng đầu, nhìn lại đôi mắt có chút vội vàng của lại có thêm vài phần khiêu khích.

      “Thiết kế Tả muốn thế nào?”

      —oOo—

      Hết chương 195

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 196: tìm vị ngọt của


      Edit: Phong Vũ
      Beta: Iris

      Tả Phán Tình sửng sốt chút, ánh mắt chống lại vẻ khiêu khích trong mắt Hiên Viên Diêu, có chút khó hiểu.

      đắc tội gì với ta sao?

      Tầm mắt chuyển xuống dưới, tay ta là hai cái khuy tay áo thiết kế riêng cho Cố Học Văn, phía lớp nền màu đen là hai bàn tay nắm lấy nhau, tay của nam màu vàng, tay của nữ màu bạc.

      Hai bàn tay chạm nổi mặt nền màu đen, tạo cảm giác vừa hoàn mỹ lại xinh xắn. Ở ngón út bàn tay của nữ còn có cái nhẫn rất hình cỏ bốn lá. Cùng với đó là cái kẹp cravat màu đen làm thành bộ.

      Thiết kế như vậy, là bởi vì nghĩ đến hai bàn tay của Cố Học Văn mang đến cho hơi ấm. cũng chọn dùng phương pháp thiết kế đơn giản nhất và ràng nhất.

      Nhưng cũng bởi vì vậy mà lại càng nổi bật.

      Trong lòng khẽ run lên, về phía trước từng bước, ánh mắt kiên định: “Xin lỗi chủ tịch. Nếu chủ tịch cảm thấy được bộ khuy tay áo và kẹp cravat này có thể đưa ra thị trường. tôi sẵn lòng vì công ty mà thiết kế thêm cái mới, còn cái này, tôi thể cho .”

      “Tôi , tôi muốn và thể.” Hiên Viên Diêu vặn ngược lại : “ phải là thiết kế sao? hoàn toàn có thể thiết kế lại bộ khác kia mà.”

      “Nhưng ——”

      “Công ty cũng từng đưa ra ít đồ trang sức dành cho nam giới, thiết kế này của thiết kế Tả rất hợp ý tôi. Tôi thấy nếu đưa ra thị trường, kết hợp với chủ đề tuyên truyền nhân dịp Giáng sinh, nhất định là thu được kết quả tốt. Chẳng lẽ thiết kế Tả muốn tác phẩm của mình được ngày càng nhiều người biết đến sao?”

      “Tôi muốn.” Trở thành nhà thiết kế xuất sắc, có ngày được đứng trong giới thiết kế quốc tế vẫn luôn là giấc mộng của nhưng mà thiết kế lần này lại khác.

      “Nhưng đây là món quà tôi làm để tặng cho chồng tôi, tôi muốn đưa ra thị trường. Nếu công ty có nhu cầu này, tôi có thể thiết kế lại.”

      khẳng định?” Đôi mắt hẹp dài của Hiên Viên Diêu híp lại, lên vài phần hứng thú.

      “Tôi khẳng định.”

      Hiên Viên Diêu đột nhiên đứng lên, qua cái bàn làm việc to tới trước mặt Tả Phán Tình, từ cao nhìn chằm chằm xuống mặt .

      ta rất cao, xấp xỉ với Cố Học Văn, người ta có loại khí chất tà mị. Tả Phán Tình cảm thấy hơi áp lực, lui người về sau chút, lúc lén lui về phía sau Hiên Viên Diêu đột nhiên nhếch khóe miệng.

      “Nếu tôi nhớ lầm, người đàn ông của hình như là phản bội mà?”

      “Đó là hiểu lầm.” Tả Phán Tình cho dù có chút do dự, cũng ở trước mặt Hiên Viên Diêu biểu ra ngoài, huống chi lúc này muốn tin tưởng Cố Học Văn: “Tình cảm giữa tôi và ấy rất tốt.”

      “Phải ?”

      Nửa cuối được kéo dài ra, hàng lông mày hơi hơi nhếch lên, trong Hiên Viên Diêu mắt lên vài tia hứng thú. Đột nhiên vươn tay về phía .

      Cái khuy tay áo, còn có nguyên bộ kẹp cravat ở ngay trong lòng bàn tay ta.

      “Thiết kế Tả. Cái này tôi có thể cho .”

      Tả Phán Tình vươn tay định lấy Hiên Viên Diêu lại nhấc tay lên, cho thuận lợi bắt được, ý cười trong mắt thu lại vài phần.

      “Trước ngày mai, tôi muốn thấy nộp lại 5 bản vẽ thiết kế với năm phong cách khác nhau. hiểu ý tôi chứ?”

      Năm bản? ngày?

      Trong mắt Tả Phán Tình lên tia khiếp sợ, Hiên Viên Diêu nắm tay nắm chặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      “Nếu năm bản vẽ thiết kế kia có bản làm cho tôi cũng ngạc nhiên thích thú như thế chuyện này coi như xong. Nếu thể, ngại quá, cái này, tôi thể nào trả lại cho .”

      “Chủ tịch?”

      Tả Phán Tình thể nào nhận làm nỗi, ngày năm bản vẽ thiết kế, còn phải có phong cách khác nhau, làm cho ta ngạc nhiên thích thú. Cái này ràng là làm khó mà.

      .” Hiên Viên Diêu quay lại bàn làm việc của mình: “Nhân lúc tôi chưa thay đổi chủ ý bắt vẽ mười bản ra ngoài .”

      Giọng điệu lạnh như băng, chút cảm xúc. Cứ như người vừa rồi dùng lời trêu chọc là người khác vậy. Tả Phán Tình hơi hơi cắn môi, nhìn ta nắm chặt tay, gật gật đầu, xoay người rời khỏi.

      Sau khi khỏi, Hiên Viên Diêu mới mở lòng bàn tay, nhìn hai bàn tay nằm lấy nhau cái kẹp cravat, thèm ngẩng đầu lên mà mở miệng.

      “Cậu , có phải là tôi tốt bụng quá rồi ?”

      Thang Á Nam giống như hồn đến đứng ở trước mặt ta, phát biểu ý kiến. Tốt bụng? Chỉ sợ Hiên Viên Diêu đời này cũng chẳng có quan hệ gì với tốt bụng.

      “Đúng rồi.” Hiên Viên Diêu đưa tay thả đồ trang sức xuống, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thang Á Nam cái: “Cuối năm, công việc hẳn là rất nhiều. Tìm chút chuyện cho Cố Học Văn làm.”

      Thang Á Nam đứng bất động, Hiên Viên Diêu hơi hơi nheo mắt lại: “Sao? Có khó khăn?”

      Mặt Thang Á Nam chút thay đổi: “Căn cứ vào tin tức đáng tin cậy. Chu Thất Thành có để lại sơ hở ở người Ôn Tuyết Kiều, bọn họ lên kế hoạch nghĩ cách cứu Ôn Tuyết Kiều.”

      Trong mắt Hiên Viên Diêu lên tia chán ghét: “Chỉ là mụ đàn bà, muốn cứu cứ cứu thôi.”

      “Nếu Ôn Tuyết Kiều bình an vô , người thứ nhất mà bà ta đối phó, chính là Tả Phán Tình.” Còn cả cậu nữa.

      Nửa câu sau tuy , nhưng Thang Á Nam tin Hiên Viên Diêu hiểu.

      Vẻ chán ghét trong mắt Hiên Viên Diêu càng sâu hơn. ta hối hận vì giết chết Ôn Tuyết Kiều. Suy nghĩ chút, vẻ mặt lại trở về vẻ bình tĩnh.

      “Theo dõi chặt chút. Đông bang nho mà cũng trị được, đừng có theo tôi.”

      Thang Á Nam theo lệnh rời , để lại Hiên Viên Diêu nhìn chằm chằm cái khuy tay áo bàn, trong đầu lên gương mặt Tả Phán Tình lúc vừa rồi.

      “Tả Phán Tình ơi là Tả Phán Tình, tôi giúp hai lần. Vậy chẳng phải là nên lấy thân báo đáp sao?”

      . . . . .. . . . . . .

      Sau giờ tan tầm Tả Phán Tình trở về nhà, tùy tiện vào bếp tìm chút đồ ăn, rồi chui thẳng vào trong thư phòng.

      buổi tối phải phát họa 5 bản thiết kế, xem ra hôm nay thể ngủ sớm rồi.

      Dục tốc bất đạt, Tả Phán Tình vẽ liên tục mấy bản vẽ, nhưng đều hài lòng mà xé quẳng . Dùng sức vỗ vỗ cái bàn. Vẻ mặt của có chút uể oải, nằm bò lên bàn bất động. Ngay cả có người vào mà cũng biết.

      Cố Học Văn vừa vào cửa liền nhìn thấy Tả Phán Tình nằm bò bàn, hàng lông mày khẽ nhíu lại, tiến lên đưa tay về phía .

      “Buồn ngủ mà sao về phòng?”

      về rồi hả?” Tả Phán Tình ngồi dậy, đối diện với vẻ quan tâm trong mắt Cố Học Văn, tâm trạng có chút phức tạp: “ phải có nhiệm vụ sao?”

      “Ngày hôm qua đúng là có chút chuyện.” Tống Thần Vân gọi điện cho , cho biết thân phận của tên đàn ông kia, bảo nên điều tra chút.

      tra xét cả buổi tối, cũng chỉ tra được Hiên Viên Diêu có hộ chiếu ở bao nhiêu nước, hơn tháng trước, trả giá cả mua lại công ty Sansei ở cả Pháp và Trung Quốc. ta bối cảnh , mà thân phận cũng bất minh.

      Tra được ta từ Mĩ trở về, nhưng lúc muốn vào điều tra thêm chút tư liệu về ta, lại bị hacker chặn lại, máy tính của cục thiếu chút nữa nhiễm virus.

      “Hôm nay có việc gì sao?” Tả Phán Tình đứng lên, ngọ nguậy thân thể vì ngôi lâu mà cứng ngắc. Cố Học Văn kéo tay qua, gật gật đầu.

      “Tạm thời có việc gì.”

      “Uhm.” Tả Phán Tình chỉ uhm tiếng, rồi biết phải gì. Cố Học Văn nhìn sắc mặt của , lại nghĩ tới Hiên Viên Diêu: “Cái người đàn ông ở trong bữa tiệc hôm đó là ông chủ mới của công ty em à? Vì sao trước đây chưa từng nghe em tới?”

      “Sao biết?” cũng là hôm nay mới biết được, sao Cố Học Văn nhanh như vậy biết rồi. Ánh mắt có chút khó hiểu đảo qua mặt Cố Học Văn, đột nhiên rút tay mình về, lui ra sau vài bước.

      “Cố Học Văn, điều tra em?”

      có.” điều tra , là Hiên Viên Diêu.

      điều tra em làm sao biết ta là sếp của em?”

      chỉ muốn hỏi em, vì sao hôm đó lại cùng ta đến bữa tiệc?” có hỏi qua ràng hôm đó ấy cùng với Kiều Kiệt mà?

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình cảm thấy tâm trạng cố gắng bình tĩnh hai ngày nay của mình đột nhiên lại rối loạn: “ cái quái gì vậy? Em làm gì có cùng ta đến bữa tiệc? Em chỉ là nhìn thấy ——”

      ở cùng cái kia, thấy thoải mái, khó chịu, cho nên mới ngay cả là theo ai vào hội trường cũng biết.

      “Nhìn thấy cái gì?” Sắc mặt Cố Học Văn rất nghiêm túc: “Em có biết ta là ai ? Bối cảnh của ta? ta ——”

      “Đâu có liên quan gì tới em?” Tả Phán Tình chịu nổi vẻ mặt và giọng điệu như thể bắt gian tại giường kia của : “Em chả có gì với ta, hôm nay em cũng mới biết được ta là ông chủ mới của công ty. Cố Học Văn, có thể suy nghĩ ràng chút ?”

      suy nghĩ ràng?” Cố Học Văn phát mình bị này bức điên mất thôi: “ ta có ý đồ với em, em có biết vậy?”

      “Buồn cười quá .” Tả Phán Tình muốn cười: “Em kết hôn rồi. Hơn nữa em cũng chẳng phải loại sắc nước hương trời. người đàn ông bình thường, nhất là người đàn ông có tiền có địa vị như vậy, chẳng bao giờ để mắt đến em đâu.”

      “Tả Phán Tình ——”

      “Ngược lại .” Cơn thịnh nộ Tả Phán Tình đè nén hai ngày nay lúc này thể nào bùng phát: “Vì sao hôm đó lại phải cùng với cái kia dự tiệc? Hai người chia tay rồi mà, vì sao ràng với ấy? Vì sao phải để ấy hiểu lầm?”

      làm cho ấy hiểu lầm.” Cố Học Văn muốn tiếp tục cãi cọ về cái chủ đề hề có chút ý nghĩa này: “Tả Phán Tình, em bình tĩnh chút, với Thiên Y là quá khứ rồi. Về sau cũng thể ——”

      “Thiên Y? Gọi ngọt ngào quá ha.” Tả Phán Tình đột nhiên lại cảm thấy buồn nôn, lướt qua Cố Học Văn về phòng.

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn kéo tay lại: “Muốn em tin khó như vậy sao?”

      “Khó?” Tả Phán Tình gật đầu, đưa tay về phía Cố Học Văn: “Ví của đâu? Đưa đây.”

      “Ví?” Cố Học Văn sửng sốt chút, đưa tay về phía túi quần, rút ví ra.

      “Em muốn lấy ví của để làm gì?”

      Nhìn ví tiền của Cố Học Văn, Tả Phán Tình bỗng nhiên ngớ người ra, tin nhắn buổi tối hôm trước còn nhớ rất ràng. kia ví của Cố Học Văn ở chỗ ta.

      Vậy ví tiền tại ở người Cố Học Văn, lên cái gì?

      “Ngày hôm qua gặp đó ?”

      .” Cố Học Văn lắc đầu, ánh mắt nhìn Tả Phán Tình, có vài phần nghi hoặc: “Ý em là sao?”

      Tả Phán Tình cắn môi. biết phải như thế nào, có?

      Cố Học Văn, còn dối em sao? Nếu gặp Lâm Thiên Y, vậy cái ví đó làm thế nào mà về lại tay ?

      “Em làm sao vậy?”

      Sắc mặt thoắt cái trở nên tái nhợt khiến Cố Học Văn có vài phần lo lắng, muốn đưa tay ra, Tả Phán Tình lại lấy ví tiền tay , hít hơi sâu. Dùng giọng vô cùng bình tĩnh .

      cho em biết, nếu có gặp ta, vậy làm thế nào có thể lấy lại ví từ trong tay ta?”

      Cố Học Văn hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra vấn đề.

      “Lâm Thiên Y hôm trước ấy có gởi tin nhắn cho . Nhưng mà thấy, hóa ra là em đọc?”

      Còn xóa cả tin nhắn của ?

      “Phải.” Tả Phán Tình gật đầu, tới rồi lúc này, cũng chẳng sợ biết: “Em rất tò mò biết làm như thế nào. ra ngày hôm qua có nhiệm vụ đúng ? căn bản là phải đến chỗ cái đó, đúng ?”

      đúng.” Cố Học Văn lắc đầu: “Cả ngày hôm qua đều ở trong cục, ví tiền là hôm nay ấy đưa tới cho .”

      “Hóa ra là vậy?” Tả Phán Tình gật đầu: “Dì Phương sao? Vì sao muốn để dì Phương đến chăm sóc cho ta?”

      “Chân ấy bị thương. Ở thành phố C lại có người thân.”

      “À ra là thế há.” Giọng Tả Phán Tình có chút trào phúng: “Vậy ấy vì sao về nhà? ở lại đây, phải là muốn chăm sóc ấy đó chứ?”

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn phát Tả Phán Tình gần đây rất ngang ngạnh: “Em suy nghĩ ràng. Vậy em có thể suy nghĩ ràng được ?”

      .” Tả Phán Tình lườm Cố Học Văn, ngực muốn phát hỏa: “Bởi vì em với người đàn ông đó cái gì cũng có, còn với cái họ Lâm kia ràng là có quan hệ.”

      “Bọn kết thúc rồi.” Rốt cuộc muốn giải thích bao nhiêu lần mới chịu tin ?

      “Vậy vì sao phải ôm ta? ta đứng được sao? Cả người đều dựa vào người , nhìn cứ như là con gấu túi ấy, còn chính là cái cây bạch đàn của ta.”

      Tả Phán Tình giận đến mức cũng lựa lời, Cố Học Văn nhíu mày. Nhìn thấy khuôn mặt nhắn bởi vì tức giận mà đỏ ửng lên, hơi hơi nhíu mày: “Em mà cũng biết gấu túi sống ở cây bạch đàn? Hiểu biết quá ha.”

      “Cố Học Văn ——” Tả Phán Tình nổi sùng lên, đưa tay lên dùng sức ném cái ví về phía . Cố Học Văn nhanh tay lẹ mắt bắt được, cất vào túi, kéo Tả Phán Tình vào trong lòng mình.

      “Được rồi.” Cố Học Văn cầm lấy tay , ngăn động tác muốn đánh mình: “ với ấy kết thúc rồi. cũng ràng với ấy. rồi, lúc trước chân của ấy gãy xương. Hôm đó là chân của ấy đau, lúc muốn tìm em nên cẩn thận đẩy ấy cái, chân ấy bị đụng trúng, mới phải tựa vào người .”

      “Ha hả. Trùng hợp quá ta.” Tả Phán Tình cười đến vô cùng giả tạo, cho dù Cố Học Văn có gì, nhưng mà Lâm Thiên Y nhất định có vấn đề: “Đúng là rất trùng hợp.”

      Cố Học Văn nhất thời biết gì hơn, nhìn chằm chằm mắt của lúc lâu, sau đó lành lạnh mở miệng: “Em đây là ghen sao?”

      “Ghen cái đầu ấy. Ai thèm ghen chứ.”

      Tả Phán Tình xấu hổ, muốn đẩy ra, nhưng mà sức lực của lại lớn hơn. Vây chặt trong lòng, chịu buông ra, mặt mang theo vài phần cười cợt: “Chà chà, thực là chua nha.”

      “Cút.” Tả Phán Tình thẹn quá hóa giận: “Đúng vậy, ở đây chỉ có vị chua thôi, tìm cái vị ngọt kia của .”

      Cố Học Văn nhìn thấy mặt toát ra vẻ xấu hổ và giận dữ, bèn thu hồi ý cười mặt, vẻ mặt còn nghiêm túc: “Nhưng mà thích ngọt, thích chua thôi.”

      Mặt Tả Phán Tình lập tức đỏ ửng, muốn cái gì lại được, ngửa đầu, ngơ ngác nhìn mặt Cố Học Văn, vẻ mặt có vài phần hoài nghi: “, chứ?”

      thích ? Là sao?

      “Em xem?” Trong lòng Cố Học Văn nổi lên ý nghĩ trêu : “Chúng ta ở trong này, phải là minh chứng tốt nhất sao?”

      Tả Phán Tình vô cùng mạnh miệng, thè lưỡi, mặt lại bắt đầu nhiễm vài phần ý cười. “Ai biết được. Có lẽ người ở đây, nhưng trái tim lại ở chỗ khác chừng?”

      —oOo—

      Hết chương 196

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :