1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 187: cần cám ơn


      Edit: Iris

      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      Nhìn cười cười, kéo tay qua để cho ngồi lên sô pha: “ ngồi , em nấu cơm. “

      làm cũng được mà.”

      “Mấy ngày nay vất vả rồi. Cứ để em làm .” Tả Phán Tình đứng ở trước mặt , nhìn khuôn mặt Cố Học Văn: “ yên tâm, lần sau em xúc động vậy nữa.”

      “Ừ.” Cố Học Văn nắm tay , trong ánh mắt có phần hiểu : “ ra nghiêm túc mà , em cũng phải là xúc động.”

      , là do em quá lương thiện, lại ngay thẳng.

      Giống như khi Tả Phán Tình nghe được quan hệ của Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng, chút nghĩ ngợi liền tìm Tả Chính Cương chứng thực, bởi vì quá bọn họ, thể chấp nhận ba mẹ mình là người như vậy.

      giúp Ôn Tuyết Kiều, là vì lương tâm, là vì tinh thần trượng nghĩa cho phép làm thế. xem đoạn video đó, thấy sắc mặt lúc đó của . ràng có nhận Ôn Tuyết Kiều, chỉ là cảm thấy bà ta đáng thương mà thông cảm cho bà ta.

      Tóm lại đây chính là nhiệt huyết của thanh niên. Tuy rằng tính tình có chút nóng nảy, cũng có chút xúc động. Nhưng, người như vậy mới chân . Nếu con người sống mà chút tính tình, chút cá tính cũng có, vậy còn gọi gì là đời người nữa?

      “Cám ơn .” Giờ phút này Tả Phán Tình rất cảm động: “Cố Học Văn, cần an ủi em.”

      xúc động của mang đến nhiều hậu quả rất xấu, biết rồi. Tuy rằng cũng xác định nếu cho thời gian quay lại lần nữa, có làm như vậy hay , nhưng làm như vậy.

      số việc là vì muốn cho chúng ta biết hối hận nên mới xảy ra. Cho nên, cần phải hối hận về bất cứ chuyện gì. Nếu người già tới tuổi phải chết, phát trong cuộc đời của mình chưa bao giờ làm chuyện gì phải hối hận cuộc sống của họ chân .

      Đạo lý này, hiểu.

      “Phán Tình.” có làm gì cả, nên cần phải cảm ơn. Hơn nữa lại là vợ của : “Em vĩnh viễn cần cám ơn .”

      Cho dù là đứng ở vị trí người chồng hay là lập trường của cảnh sát nhân dân, đều có nghĩa vụ tìm ra chân tướng việc, đem người xấu trừng trị theo pháp luật.

      “Ừ. Lần sau nữa. Em nấu cơm.”

      Tả Phán Tình cười cười, xoay người vào phòng bếp. Cố Học Văn đuổi theo, cần thời gian để thích ứng, tiếp nhận.

      Bên ngoài, làm cho mình thoạt nhìn giống người có việc gì, nhưng ở trong lòng, tin rằng Ôn Tuyết Kiều nhất định mang đến cho tổn thương tương đối lớn.

      có người nào bị người khác hãm hại mà lại thờ ơ. Huống chi người hại mình kia lại chính là mẹ đẻ của mình.

      Vẻ mặt Cố Học Văn có phần nghiêm túc, nhìn bóng dáng Tả Phán Tình bận rộn trong phòng bếp, đột nhiên biết phải làm như thế nào để giúp thoát khỏi nút thắt này.

      Nhất là nghĩ đến phía sau chuyện này còn có bàn tay đen thần bí. Lông mày càng nhíu chặt hơn.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Bắc Đô.

      Trần Tĩnh Như nhìn ra ngoài cửa sổ thấy sân nhà phủ kín những bông tuyết trắng, xoay người liếc nhìn Cố Chí Cường cái: “Tuyết rơi rồi.”

      “Ừ.” Năm nay tuyết ở Bắc Đô rơi đặc biệt sớm hơn mọi năm. Cố Chí Cường ngờ bây giờ có tuyết rơi.

      “Cũng biết Học Văn thế nào.” Trần Tĩnh Như xuất thân là tiểu thư khuê các, từ có cuộc sống mỹ mãn, nhưng nam nữ bà sinh ra, lại khiến bà yên tâm chút nào.

      Cố Học Mai rồi. Ba năm, tính cách càng ngày càng quái lạ, càng ngày càng thích độc.

      Học Văn cũng vậy, được sắp xếp làm Trung tá muốn, lại chạy làm cái gì đặc công. làm đến ba bốn năm, mà bà đường đường là mẹ , nhưng số lần gặp được cũng chỉ tính mười ngón tay này thôi.

      “Nó có thể thế nào, vẫn làm việc thôi.” Cố Chí Cường đọc tờ báo tay, cũng ngẩng đầu lên. Mấy ngày hôm trước mới vừa cùng Đỗ Hưng Hoa chuyện điện thoại, Cố Học Văn lại lập công. Còn hỏi ông phải giữ Cố Học Văn lại tới khi nào, có phải thời cơ tới rồi hay , có thể cho Học Văn quay về Bắc Đô.

      Ông cười khổ lại biết phải cái gì cho tốt. Đứa con này muốn trở về, cho dù ông có gọi nó về, nó cũng trốn thôi.

      “Em muốn thành phố C thăm chúng nó.” Trần Tĩnh Như ngồi xuống bên cạnh ông, rút tờ báo tay ông ra: “ được ?”

      phải Trung thu vừa mới gặp rồi sao?” Cố Chí Cường phát hôm nay bà có điểm đúng: “Từ đó đến bây giờ cũng có bao lâu đâu? Lại gặp sao?”

      Trần Tĩnh Như lắc đầu, biết phải thế nào: “Đêm qua em nằm mơ, mơ thấy Học Văn cả người toàn là máu nằm ở trước mặt em, làm em giật mình tỉnh dậy, nửa buổi hồn vẫn chưa trở lại. ——”

      bậy bạ gì đó?” Cố Chí Cường thích nghe chuyện này: “Phụ nữ mấy bà cứ hay như vậy, chỉ nằm mơ thôi mà cũng đáng làm cho em giật mình? Con trai em tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, dãi nắng dầm mưa, chẳng lẽ nó còn biết phải bảo vệ mình như thế nào sao?”

      Trần Tĩnh Như bị ông đến biết gì nữa, nhưng nỗi bất an trong lòng bà càng ngày càng lớn hơn. Bà chưa từng nằm mơ thấy vậy, bà có nên đến thành phố C thăm Cố Học Văn đây?

      “Chí Cường, nếu làm cho Học Văn chuyển công tác về đây .”

      lung tung.” Cố Chí Cường trừng mắt nhìn bà cái: “Em tưởng nghĩ đến chuyện này chắc? Con trai em muốn về đây, có biện pháp gì chứ?”

      Từ đến lớn Cố Học Văn đều có chủ kiến và suy nghĩ của riêng mình, ông có thể nắm giữ việc ở của hay sao?

      Trần Tĩnh Như , ánh mắt nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ: “ hiểu được tâm tình của người làm mẹ đâu. Em ——”

      Lời có phần mất mát ấy làm cho vẻ mặt Cố Chí Cường hơi nguôi ngoai, xoay người đối mặt với bà: “Việc của cũng ít. Ngày mai lại bắt đầu tập huấn cho bộ đội rồi. thời gian cùng em, nếu em vẫn lo lắng, gọi điện cho con xem sao.”

      “Vâng.” làm như vậy, còn có thể thế nào?

      Trong lòng Trần Tĩnh Như nghĩ như vậy, nhưng lại có tính toán khác, lần trước thấy Học Mai rất thích Phán Tình, hay là để Học Mai đến thành phố C thăm tụi nó. Cũng là cơ hội tốt để cho con bé giải sầu. Đỡ phải mỗi ngày nó chỉ ở viện nghiên cứu. Như vậy rất buồn.

      Cứ làm như vậy .

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cố Học Văn nhìn Cố Học Võ ngồi ở đối diện mình, vẻ mặt có phần nghiêm túc.

      Cố Học Võ đem toàn bộ tư liệu xem xong, đôi mày nhíu chặt lại, buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn: “Tới đâu rồi?”

      “Còn điều tra.”

      Ngày hôm qua Cường Tử thăm dò, chiếc xe đón Ôn Tuyết Kiều trước cục công an, là của Chu Thất Thành. riêng như thế. Chiếc xe sáng sớm hôm qua ném Ôn Tuyết Kiều ra. Cũng là chiếc xe RV màu đen đó.

      tin rằng Chu Thất Thành có khả năng làm chuyện như vậy với Ôn Tuyết Kiều. Vậy chính là, có người trộm xe của Chu Thất Thành, sau đó thiết kế ra chuyện này.

      Địa chỉ mail gửi đoạn video kia, tra cả buổi sáng ngày hôm qua mới biết là nó vừa được đăng kí. Địa chỉ IP là ở hàng internet , có máy theo dõi, nên biết là ai.

      Ông chủ quán cũng trả lời được, dù sao mỗi ngày người lên mạng cũng nhiều như vậy.

      việc lập tức lâm vào cục diện bế tắc. Cố Học Văn có dự cảm vô cùng xấu, cảm giác này làm cảm thấy hít thở cũng thông. Cho nên, mới tìm Cố Học Võ.

      Cố Học Võ nhìn tập tài liệu bàn, người tà ác đứng phía sau. Làm việc hoàn toàn để lại dấu vết? Người như vậy, tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm.

      “Cậu có ý kiến gì ?”

      Vẻ mặt Cố Học Văn nghiêm túc: “Tạm thời em nghĩ ra ở thành phố C có người nào lợi hại như vậy. Em muốn sử dụng lực lượng quân đội. Em cần trợ giúp của .”

      “Vì sao cậu với chú Đỗ?” Đỗ Hưng Hoa là tổng chỉ huy công an của thành phố C, loại chuyện này hẳn là nên xin Đỗ Hưng Hoa, sau đó để ông ấy báo cáo lên cấp mới đúng chứ.

      Cố Học Văn lắc đầu: “Chú Đỗ trong khoảng thời gian này em cũng mệt mỏi rồi. Muốn em nghỉ ngơi vài ngày. Huống chi cho dù người này có lai lịch gì, dù sao tại là giúp chúng ta. Nên tạm thời em án binh bất động, chờ lại ra tay. Đến lúc đó xem là bạn hay thù rồi mới tính.”

      Nhưng bị động như vậy chưa bao giờ là thói quen của , thích chủ động xuất kích. Bởi vì câu cuối cùng kia. Món quà này là dành cho , tình phải đơn giản như vậy.

      chưa từng có cảm giác mình chọc tới nhân vật lợi hại như vậy, nhưng trước kia lúc ở khu vực Tây Nam, ít lần va chạm với thế lực xấu ở nước ngoài. Nhỡ có kẻ thù mà ngờ tới ——

      Cố Học Võ trầm mặc. Cả người dựa vào lưng ghế xoay, lâm vào suy nghĩ sâu xa. Cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Cố Học Văn gật gật đầu: “ tìm người giúp cậu. Nhưng nếu người đó đối với cậu có uy hiếp, cậu cũng cần đặt tinh thần và sức lực lên đó nhiều quá.

      Càng sớm nắm được chứng cứ phạm tội của Chu Thất Thành, cũng sớm trở về Bắc Đô.

      “Cám ơn.” Cố Học Văn nhàng thở ra. Tham gia quân ngũ thời gian dài, cũng có quen biết số người có bối cảnh đặc biệt, nhưng cũng thể bằng quan hệ rộng rãi của Cố Học Võ, huống chi Cố Học Võ còn là người có địa vị. Nên tin nếu có Cố Học Võ ra mặt giúp đỡ, mọi chuyện cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

      “Đều là em cả, cảm ơn cái gì.” Em trai mình có chuyện, chẳng lẽ còn giúp? Cố Học Võ nhìn đồng hồ, cũng đến giờ ăn cơm rồi.

      “Cùng ăn trưa chứ?”

      “Vâng.” Cố Học Văn gật đầu.

      “Chỉ có cơm canteen thôi.” Khóe miệng Cố Học Võ hơi giơ lên: “Nhưng tay nghề đầu bếp ở canteen bọn cũng tồi đâu.”

      “Vâng.” Cố Học Văn gật đầu, nghĩ tới người: “Chị dâu sao? Chị ấy ăn ngoài có quen ?”

      biết.” Cố Học Võ lắc đầu: “ ấy có quen hay phải chuyện của .”

      Mỗi ngày có rất nhiều việc, bận bịu xong về nhà nằm xuống liền ngủ mất. Trong khoảng thời gian này Kiều Tâm Uyển cũng sáng tối về, biết ở ngoài bận rộn cái gì. cũng quan tâm.

      Vẻ mặt Cố Học Văn có phần đồng ý. Nghĩ tới và Tả Phán Tình: “, nếu ly hôn với chị dâu, hai người thử chuyện xem, cố gắng sống chung lần xem, bác trai bác cũng muốn có cháu lâu rồi.”

      Vẻ mặt Cố Học Võ có phần kinh ngạc, mặt ngoài lạnh lùng còn có vài phần suy nghĩ: “ cứ nghĩ cậu thích ấy.”

      “Em đúng là thích chị ấy.” Nhất là khi nhớ đến chuyện chị ta bỏ thuốc Tả Phán Tình, chỉ muốn dạy dỗ chị ta chút, nhưng: “Chị ấy là vợ của mà, phải sao? Hôn nhân là hai người phải cùng nhau cố gắng. Nếu làm được, bằng ly hôn , rồi sau đó tái hôn với người khác.”

      “Ý gì đây?” Giọng Cố Học Võ có chút mỉa mai: “Nghe cậu có vẻ như rất từng trải vậy?”

      phải.” Cố Học Văn lắc đầu: “Em chỉ hy vọng hạnh phúc.”

      “Hạnh phúc?” Cố Học Võ hừ lạnh: “Từ lâu còn biết hai chữ kia có nghĩa là gì rồi.”

      Từ ngày ấy rời khỏi sinh mệnh của , hạnh phúc của cũng còn nữa. Bởi vì ở trong địa ngục, làm cho Kiều Tâm Uyển cũng sống trong địa ngục với , người chồng vĩnh viễn thương ta, đây là trả thù của .

      Cố Học Văn trầm mặc, biết phải như thế nào: “Bỏ , tùy vậy. Chúng ta ăn cơm.”

      ra, chuyện của cậu cần quan tâm đâu. Bây giờ chỉ cần cậu cố gắng bắt được người kia. Sau đó quay về Bắc Đô .”

      “Em .” Chu Thất Thành, nhất định phải đích thân tống vào tù.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình nhìn loạt mẫu trang sức mình thiết kế máy tính, khóe miệng hơi giơ lên, ‘ấm áp ngày đông’.

      Chủ đề này khiến nghĩ tới Cố Học Văn, trong mắt có phần vui vẻ. Đưa tay scan những mẫu thiết kế để lưu vào máy tính.

      Lúc này có người gõ cửa.

      “Mời vào.” Tả Phán Tình cũng ngẩng đầu lên, người vào là Kỷ Vân Triển.

      “Kỷ tổng?” Tả Phán Tình đứng lên, vẻ mặt có phần câu nệ. Từ khi bắt đầu làm lại, ý thức tránh , nếu phải bởi vì rất thích làm việc ở đây, tin mình có thể nghỉ việc.

      Trước kia có loại cảm giác này, nhưng tại có. muốn Cố Học Văn hiểu lầm.

      Cánh xưng hô xa lạ này, làm trong lòng Kỷ Vân Triển lại lần nữa dâng lên cảm giác tổn thương, đóng cửa lại, về phía trước hai bước đứng ở trước bàn đối diện với : “Phán Tình, em nhất định phải như vậy sao?”

      “Kỷ tổng có việc gì ?” Giọng Tả Phán Tình rất lạnh nhạt. mặt còn ý cười như lúc nãy, chỉ còn lại khách sáo.

      Kỷ Vân Triển gì, ánh mắt chỉ nhìn Tả Phán Tình. mặc chiếc áo len màu vàng nhạt, kết hợp với chiếc khăn quàng mang phong cách Bohemian. Dưới mặc chiếc quần jean trắng ôm đôi chân thon dài. Thoạt nhìn nhàng trẻ trung lại xinh đẹp.

      Vừa rồi hình như tâm trạng rất tốt, khóe miệng giơ lên, nhưng khi nhìn thấy còn nụ cười ấy nữa. xuất làm cho vui sao?

      có việc gì. chỉ là muốn hỏi em chút. Bản thảo thiết kế làm đến đâu rồi. Cuối tuần sau, ông chủ tới đây.”

      “Ừ.” Tả Phán Tình đưa bản thiết kế cho Kỷ Vân Triển: “Cũng sắp xong rồi. Còn có hai ngày nữa, tôi có thể hoàn thành bộ thiết kế và đưa ra sản phẩm.”

      Sửa chữa lần cuối, đưa ra làm hàng mẫu. Công ty có phòng DIY riêng. Bên trong có các loại vật liệu. Nếu người thiết kế muốn dùng, chỉ cần báo để chuẩn bị chút là có thể làm. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tả Phán Tình lựa chọn công ty này.

      tồi.” Kỷ Vân Triển tùy ý lật vài bản thảo thiết kế, trong mắt có phần ngạc nhiên thích thú: “Thiết kế của em rất sáng tạo.”

      ?” đến công việc mình thích, tâm trạng Tả Phán Tình lập tức tốt lên: “Tôi hy vọng ông chủ cũng thích.”

      tin ông ấy thích.” Tuy rằng còn chưa gặp qua ông chủ ấy, nhưng tin vào năng lực của Tả Phán Tình.

      “Còn có việc gì nữa ?” Tả Phán Tình rút bản thiết kế từ tay về, vẻ mặt lại khôi phục lạnh nhạt.

      Kỷ Vân Triển nhìn , nghĩ tới khác chuyện: “Hôm đó, em sao chứ?”

      Hai ngày nay vẫn cố gằng kiềm chế mình được hỏi, ràng nhìn thấy và Cố Học Văn thân mật như vậy, nhưng trong lòng vẫn có phần chua xót, có chút khó chịu.

      “Cám ơn quan tâm. Tôi sao.” Tả Phán Tình khẽ gật đầu: “Có Học Văn bên cạnh, ấy để cho tôi có chuyện gì.”

      cố ý thân mật, tin nghe hiểu.

      “Ừ.” Kỷ Vân Triển ra lời, cảm giác trong lòng lại bị Tả Phán Tình đâm thêm dao vào, nỗi đau đó khiến gần như thở nỗi nữa. Cứng ngắc xoay người rời . Bước chân hết sức nặng nề, như mỗi bước đều như đao kiếm nhọn hoắt vô cùng khổ sở.

      Tả Phán Tình cảm giác được tâm trạng sa sút. Nhưng cũng muốn gọi lại. Cúi đầu nhìn bản thảo thiết kế tay. Trong đầu lên khuôn mặt Cố Học Văn. đột nhiên muốn thiết kế cái gì đó cho riêng .

      Nghĩ là làm. Ngồi trở lại ghế, cúi đầu bắt đầu vẽ.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cố Học Văn nhìn tòa nhà trước mặt, nửa giờ trước, gọi điện thoại cho Tả Phán Tình. đến đón . ừ rồi, nhưng hơn nửa tiếng mà còn chưa xuống.

      Đôi mày hơi hơi nhíu lại, ấy có chuyện gì chứ?

      —oOo—

      Hết chương 187

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 188: ấy với tôi


      Edit: Wynnie

      Beta: Iris & Phong Vũ

      Hai ngày nay rất yên bình. Chu Thất Thành cũng có chút động tĩnh nào. Ôn Tuyết Kiều theo cũng được mười mấy năm, tại bà ta gặp chuyện, Chu Thất Thành vẫn ăn chơi đàng điếm như cũ, cứ như Ôn Tuyết Kiều và hề có chút quan hệ nào.

      Cố Học Văn muốn biết Chu Thất Thành lòng dạ sắt đá cỡ nào, xem Ôn Tuyết Kiều đáng giá bao nhiêu.

      Ôn Tuyết Kiều tỉnh lại từ hôm kia, nhưng chịu chuyện, mặc kệ bọn họ hỏi cái gì, bà ta cũng mở miệng. Điều này làm cho công tác điều tra phá án vào ngõ cụt.

      Bọn họ đương nhiên cũng có đủ chứng cứ để khởi tố bà ta, nhưng nếu bà ta đồng ý thừa nhận có quan hệ với Chu Thất Thành, đồng ý chỉ tội Chu Thất Thành, tin việc nhất định dễ dàng hơn nhiều.

      người phụ nữ mưu sâu kế nặng như Ôn Tuyết Kiều kề cận Chu Thất Thành mười mấy năm, tin trong tay bà ta có chút chứng cứ nào của Chu Thất Thành.

      Đây chính là vấn đề mấu chốt. Tại sao Chu Thất Thành hề có động thái gì? Là chờ bọn lơ là cảnh giác? Hay là, Ôn Tuyết Kiều theo nhiều năm, căn bản cũng nắm được nhược điểm của ?

      Mặc kệ là tình huống nào, với , cũng phải là chuyện tốt.

      “Sao vậy? Cửa xe mở ra, Tả Phán Tình lên xe, phát Cố Học Văn hình như ngây người.

      “Tan ca rồi à?” Nhìn ra bên ngoài. Sắc trời sụp tối, người trong tòa nhà ra cũng nhiều.

      “Uhm.” Tả Phán Tình xem đồng hồ: “Ngại quá, để phải đợi.”

      Bởi vì muốn nhanh chóng ra thành phẩm, cho nên mới liên tục bàn bạc với người trong nhóm chế tác, đem phương án cuối cùng cho bọn họ xem. Ba ngày nữa, là có thể hoàn thành.

      sao.” Cố Học Văn đưa mắt nhìn tòa nhà, ra vẻ như thấy người nào đó rời : “Công việc của em rất nhiều sao?”

      “Cũng tạm.” Tả Phán Tình bĩu môi: “ là muốn đón giáng sinh, phải thiết kế số món mới. Cho nên việc kéo dài hơn.”

      “Ừ.” Cố Học Văn khởi động xe: “Buổi tối em muốn ăn gì?”

      “Tùy .” Tả Phán Tình để ý: “ muốn ăn gì ăn cái đó.”

      Động tác nhấn ga của Cố Học Văn ngừng lại chút, ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình, biết có chú ý tới hay . vừa ra câu gì?

      muốn ăn em.”

      Ách. Tả Phán Tình xấu hổ, ánh mắt khinh thường liếc qua, mang theo chút hờn dỗi: “Rốt cuộc có lái xe vậy?”

      Vào lúc này lại thảo luận chuyện ăn khuya, có phải là sớm quá ?

      Khóe môi Cố Học Văn giơ lên đường cong đẹp đẽ. Giẫm chân ga rời khỏi.

      Trong mắt Tả Phán Tình có ý cười, ánh mắt nhìn người Cố Học Văn. Thời tiết trở lạnh, mà vẫn chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần đen dài. Có điều là ở bên ngoài có thêm chiếc áo khoác đen, thoạt nhìn rất có khí chất lại rất đẹp trai.

      “Hình như thích đeo cravat?” Ngoại trừ lễ cưới lần trước thấy đeo cravat, những lúc khác chẳng thấy bao giờ.

      tiện.”

      cổ thắt sợi dây, nhỡ có nhiệm vụ, vô cùng bất tiện. Bọn họ phải làm sao nhanh nhất, ra quân phải có hiệu quả nhất, người có những đồ vật dư thừa gì, đều có thể ảnh hưởng đến hành động của bọn họ.

      “Ừ.” Tả Phán Tình nhíu mày: “Nhưng em cũng thấy mặc đồng phục?”

      Chỉ có lần kia là thấy mặc quân phục xanh lục. Bình thường hình như cũng có mặc.

      Cố Học Văn nhìn đường phía trước, ánh mắt thản nhiên liếc qua cái: “Sao vậy? Có vấn đề gì?”

      , có gì. Em thuận miệng hỏi chút thôi.” Tả Phán Tình cong môi, trong lòng có chút tiếc nuối. Vừa rồi có thiết kế cho Cố Học Văn đôi khuy cài tay áo. Còn có chiếc kẹp cravat.

      Nhưng nếu Cố Học Văn dùng đến như , quà tặng dường như giá trị lớn rồi?

      Ánh mắt nhìn qua chiếc đồng hồ Piaget tay , giọng có chút hiếu kỳ: “Chiếc đồng hồ này tinh xảo, đeo lâu rồi hả?”

      Từ khi quen đến giờ, vẫn đeo chiếc đồng hồ này, có vẻ như rất thích nó.

      “Đồng hồ?” Cố Học Văn liếc nhìn tay mình: “Thói quen thôi.”

      “Ừ.”

      “Là mua sao?’

      trả lời, Cố Học Văn chỉ liếc nhìn lên tay mình cái, trong lòng thầm nghĩ có cần tìm lúc nào đó trả lại cho Lâm Thiên Y hay ?

      Cố Học Văn có việc phải suy nghĩ nên phát , tâm tư hôm nay của Tả Phán Tình đều đặt người . Cũng có chú ý tới Tả Phán Tình bắt đầu quan tâm tới .

      im lặng của làm Tả Phán Tình cắn môi, biết phải gì nữa.

      Trong lòng có chút rối rắm. ấy như vậy là do thích mình hỏi nhiều? Hay là, chiếc đồng hồ kia là do người khác tặng? Cho nên ấy mới trả lời?

      Lòng vốn sốt ruột, có chút nghiêm túc, quay sang, hà hơi lên cửa kính xe, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên đó.

      Điện thoại của Cố Học Văn lúc này kêu lên hai tiếng. bấm nhận cuộc gọi, là Lâm Thiên Y.

      “Có việc gì sao?”

      có việc thể tìm sao?” Giọng của Lâm Thiên Y có chút ai oán. Mang theo vài phần cam lòng: “Học Văn, em rất nhớ .”

      “…” Cố Học Văn trầm mặc, quay sang liếc nhìn Tả Phán Tình, vẽ loạn lên kính xe, dường như nghe chuyện điện thoại.

      “Em tìm là vì việc này?”

      phải.” Lâm Thiên Y lắc đầu, có chút rối rắm: “Công ty của Thần Vân vừa kết thúc kinh doanh thử nghiệm, hôm nay mở tiệc rượu, ấy mời em, nhưng chân của em được tiện cho lắm, định nhờ đưa em cùng.”

      Cố Học Văn lúc này mới sửng sốt chút, Tống Thần Vân từng với , tối nay là tiệc thành lập công ty, mời có thời gian tham gia.

      Nhưng mà–

      Bất giác giẫm phanh lái xe dừng lại ven đường, ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình, bởi vì động tác dừng xe của , đúng lúc quay sang nhìn , trong mắt mang vài phần nghi hoặc, vài phần dò hỏi.

      có nhiệm vụ hả?”

      –” Cố Học Văn mím môi, ánh mắt đảo qua chiếc đồng hồ tay, gật gật đầu: “Ừ, có chút việc. chở em về nhà trước nhé?”

      cần đâu.” Tả Phán Tình xua tay, biết tính chất đặc biệt trong công việc của : “ thi hành nhiệm vụ . Em sao đâu.”

      “Phán Tình.” Lần đầu tiên Cố Học Văn cảm thấy, quan tâm của Tả Phán Tình làm có chút cảm giác tội lỗi, vì sao ấy ngăn cản mình chứ? tùy hứng lần chứ?

      “Em giận sao?”

      có đâu.” Tả Phán Tình khoát tay áo, cầm lấy túi xách đeo lên vai, chủ động mở cửa xuống xe: “ . Em tự gọi taxi về nhà là được rồi.”

      “Phán Tình…” Cố Học Văn muốn gì đó, Tả Phán Tình lại phất phất tay, nhìn đèn đường bắt đầu sáng lên, đứng bên đường gọi xe.

      Cố Học Văn muốn tiến lên, bên tai lại truyền đến giọng của Lâm Thiên Y: “Học Văn, có thể đến đây ?”

      Lúc này mới phát mình vẫn chưa dừng cuộc gọi, Lâm Thiên Y cũng . Vậy đoạn đối thoại vừa rồi, ấy phải đều nghe được rồi sao? (Wyn: là xấu hổ, đồ lừa gạt >”< )

      đến đón em .” Giọng của Lâm Thiên Y vô cùng vui sướng: “Em ở nhà chờ .”

      “Được rồi.” Thở dài, Cố Học Văn quay đầu xe chạy về hướng nhà của Lâm Thiên Y, nhìn vào kính chiếu hậu, bóng dáng Tả Phán Tình càng lúc càng , càng lúc càng , cho đến khi biến mất còn thấy nữa.

      …………………………..

      Tả Phán Tình nhìn theo bóng xe của Cố Học Văn thè lưỡi: “Tả Phán Tình, mày là đồ ngốc.”

      Cứ thích giả bộ độ lượng , giả bộ hiền lành . ràng muốn ấy đưa mày về nhà, lại cố tình phải giả bộ độ lượng.

      “Nhưng ấy có nhiệm vụ mà.” giọng khác vang lên. như thế nào chứ, thân là vợ nhân viên cảnh sát, hẳn là phải bình tĩnh đối mặt tất cả mọi thứ chứ?

      Nhún nhún vai, ra vẻ như để ý vươn tay, nhưng mà lúc này là giờ cao điểm. Chiếc taxi nào cũng đều có người.

      “Được rồi. Đây là cái giá cho việc giả bộ độ lượng của mày đấy.” Trong lòng có chút oán thầm. Cố Học Văn cũng là, cần đưa đưa, khách sáo chút cũng biết. Hại bây giờ đứng trong gió lạnh đợi xe.

      Thời tiết đầu tháng 12 ở thành phố C tuy lạnh, nhưng gió thổi qua cũng có vài phần lạnh lẽo. Bên ngoài chiếc áo dệt kim của Tả Phán Tình là chiếc áo khoác ba-đờ-xuy màu vàng nhạt, đem áo khoác nắm chặt. Tả Phán Tình đưa tay tiếp tục đón xe.

      chiếc xe lúc này dừng trước mặt , kính xe quay xuống làm lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi, nhìn có chút quen thuộc, lại lập tức nhớ ra gặp ở đâu.

      “Em đâu?” Giọng kia cũng có chút quen tai. Tả Phán Tình lui về sau từng bước . Mang theo vài phần cảnh giác nhìn người trước mặt.

      là ai?”

      mặt người kia lên tia tổn thương, giọng cũng cao lên vài phần: “Tả Phán Tình, em có lầm vậy? thời gian gặp, lại nhận ra tôi sao?”

      là?” Bản lĩnh nhớ người của cao. Người trước mắt chính là có nhìn có vài phần quen mắt. Lại nghĩ ra là gặp qua ở đâu.”

      “Kiều Kiệt. Tôi là Kiều Kiệt.” Ngữ khí của Kiều Kiệt mang theo vài phần buồn bực, nhiều hơn chính là chán nản, trừng mắt với , người lưu tâm đến , cũng chỉ có Tả Phán Tình này.

      Kiều, Kiều Kiệt?

      Tả Phán Tình nhìn đỉnh đầu , cái đầu chim kia còn, thay bằng kiều tóc ngắn ba bảy vô cùng quy củ, áo sơ mi hoa lúc đầu cũng thấy nữa. Mặc tây trang, đeo cravat, thoạt nhìn như thành phần tri thức thành công.

      Trời ạ, ông trời mở mắt rồi sao? Ai đem tên người chim biến thành người đàn ông tinh vậy?

      là Kiều Kiệt?” Tả Phán Tình nhìn chăm chú khuôn mặt kia, quả nhiên, có vài phần giống Kiều Tâm Uyển. mặt cũng có nét kiêu ngạo, ngông cuồng tự cao tự đại như vậy.

      “Chứ gì nữa.” Tuy rằng Kiều Kiệt buộc mình phải bỏ cuộc, thế nhưng nghe Tả Phán Tình mình như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy bi thương: “Ngay cả bộ dạng của tôi thế nào em cũng nhớ. Tả Phán Tình, em giỏi lắm.”

      “Ách.” Tả Phán Tình dễ chịu lắm gãi đầu, hơi khom lưng: “ có việc gì sao?”

      “Người có việc là em đó.” Kiều Kiệt nhìn xe cộ tới lui đường: “Bây giờ trong giờ cao điểm, em biết là lúc này rất khó gọi xe sao? mình đứng đường đón gió lạnh, em là lợi hại nha.”

      “Ha ha.” Cười gượng hai tiếng, Tả Phán Tình biết phải gì, Kiều Kiệt mở cửa xe: “Lên xe , em đâu, tôi đưa em .”

      cần đâu.” cũng quên tiểu tử này có ý đồ với mình. Kiều Kiệt liếc : “Em đủ rồi nha? Tôi là rắn độc thú dữ sao? Em có cần sợ tôi như vậy ?”

      ta thay đổi rồi được chưa? đến night club, đến bar chơi, tiếp xúc với bạn xấu. Đầu tư mở công ty cho ba ta ở thành phố C. Mỗi ngày làm từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Xe cũng đổi, cuộc sống cũng bắt đầu theo quy luật.

      Tất cả những việc này đều bởi vì lời ngày đó mà thay đổi. Còn tại, vẫn dùng ánh mắt như thế nhìn ta, điều này làm cho ta khó chịu vô cùng.

      Lời lịch hơn. “Tả Phán Tình, tôi còn là Kiều Kiệt của trước kia.”

      ta nhất định làm nên chút thành tích, chứng minh ta thua kém Cố Học Văn.

      “Vậy tốt, chúc mừng .” Tiết mục “biết nhận lỗi là tốt rồi”, ta có hứng diễn, nhưng có hứng xem, nhìn đoàn xe phía sau, nghĩ xem làm thế nào mới có thể đón taxi.

      “Lên xe, tôi đưa em .” Kiều Kiệt chú ý ánh mắt , còn có lời lấy lệ của , giọng có chút tệ hơn: “Yên tâm, tôi ăn thịt em đâu, nhất định đưa em về nhà.”

      “Kiều Kiệt, tôi có ý đó.” Mọi người cũng là thông gia, cũng việc gì phải sợ ta: “Chẳng qua tôi sợ hiểu lầm.”

      “Tôi hiểu lầm.” Kiều Kiệt bị chọc tức lên: “Em kết hôn rồi, tôi còn có thể hiểu lầm cái gì sao?”

      “Vậy tốt rồi.” Tả Phán Tình gật đầu, mắt nhìn dòng xe đường, cuối cùng lựa chọn lên xe, đem túi vai đặt lên đùi: “Được rồi. Vậy phiền đưa tôi về nhà nhé.”

      cần dùng giọng điệu tình nguyện như vậy.” Kiều Kiệt khởi động xe, vẫn như cũ đưa ra khuôn mặt đen xì: “Nghiêm túc mà , tôi mới là người cần cảm ơn em. Ba tôi cho tôi đầu tư mở công ty ở thành phố C, tại còn trong giai đoạn kinh doanh thử nghiệm. Tôi cố gắng làm việc.”

      Đưa đoạn, xem như cảm ơn khích lệ mình .

      tồi.”

      “Còn nữa, chị tôi cũng đến giúp tôi nữa đó. Chị ấy tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh mà.”

      sao?”

      vẫn cho rằng Kiều Tâm Uyển mỗi ngày đều ở nhà lãng phí. Chị ấy tại cũng làm, như vậy tốt.

      “Chị ấy hôm nay phải tham gia bữa tiệc, lát nữa tôi cũng .” Kiều Kiệt đột nhiên nghĩ đến, ánh mắt đảo qua mặt Tả Phán Tình: “ Học Văn gọi em cùng sao?”

      “Hả?” Tả Phán Tình sửng sốt chút: “Tiệc sao? ấy với tôi.”

      phải chứ?” Kiều Kiệt thiếu chút nữa thắng gấp: “Cái tên tiểu tử Tống Thần Vân kia mời Học Văn sao? Cậu ta làm sao vậy?”

      “Có thể tại ấy có nhiệm vụ.” Tả Phán Tình nên lời là tại sao. Trong lòng lên chút cảm xúc chính cũng xác định được, đến quá nhanh, bắt được, hai tay lại vô thức nắm chặt dây túi.

      “A.” Kiều Kiệt ‘a’ lên tiếng, liếc nhìn Tả Phán Tình: “ ăn cơm tối chưa? Nếu chưa cùng ?”

      , cần đâu.” và đám bạn của Cố Học Văn cũng thân lắm. Mạo muội chạy tới như vậy, hình như tốt lắm. (Wyn: , , chị oy, năn nỉ đó, ăn tiệc vui lắm (((=

      Iris : W nè xúi vợ chồng ng ta cãi nhau là k tốt nha)

      sao cả.” Kiều Kiệt xua tay: “Mọi người đều là bạn mà. Hơn nữa, hôm nay lại là tiệc khai trương của Thần Vân. Nghiêm túc mà , cậu ta cũng mở công ty trang sức, cũng có thể tính là cùng ngành với em rồi.”

      “Hả?”

      Tống Thần Vân cũng mở công ty kinh doanh trang sức sao?

      “Em biết sao?” Kiều Kiệt nhìn ngã tư phía trước: “Công ty của cậu ta tên là gì ấy nhỉ? Tứ Hải. Đúng, Trang sức Tứ Hải.”

      “Trang sức Tử Hải?”

      Tả Phán Tình lại sửng sờ, nếu nhớ lầm, Trang sức Tứ Hải là nơi phỏng vấn cùng lúc với Sansei, nhưng Sansei gọi làm sớm hơn. Còn Tứ Hải thông báo trễ chút.

      Tống Thần Vân là giám đốc của Tứ Hải? ta lúc đầu kinh doanh ở thành phố C, đột nhiên chạy tới đây mở công ty trang sức? Còn gọi phỏng vấn?

      Ký ức lâu, trước đây cũng gửi rất nhiều hồ sơ, nhưng có gửi cho công ty Tứ Hải hay , nhớ , vậy bọn họ gọi mình làm, có thể là do Tống Thần Vân sắp đặt hay ? Sau đó sao?

      Tim bắt đầu đập nhanh hơn, ngay cả khi Kiều Kiệt dừng xe, gọi điện thoại cho Tống Thần Vân xác nhận, cũng biết.

      —oOo—

      Hết chương 188

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 189: Cravat cũng thắt được


      Edit: Wynnie

      Beta: Iris & Phong Vũ

      “Tả Phán Tình?” Kiều Kiệt ngắt điện thoại, quay sang nhìn khuôn mặt lâm vào trầm tư: “Em sao chứ?”

      “Tôi sao.” Tả Phán Tình nên lời cảm giác quái dị trong lòng là tại sao. Cố Học Văn muốn giúp sắp xếp công việc sao? Là như vậy sao?

      “Sắc mặt em rất khó coi, em sao chứ?” Kiều Kiệt có chút lo lắng.

      “Tôi sao.” Tả Phán Tình lắc đầu, đem trận quái dị kia tạm thời áp chế. Lúc này mới phát Kiều Kiệt dừng xe.

      “Đây, đây phải nhà của tôi.” Ánh mắt nhìn khu thương mại sầm uất nhất thành phố C, Kiều Kiệt mang mình đến đây làm gì.

      “Đây là cửa hàng lễ phục.” Kiều Kiệt nhìn , chỉ chỉ cửa hàng cao cấp bên ngoài: “ tham gia tiệc rượu, đương nhiên phải mặc đẹp chút rồi.”

      “Tôi, tôi chưa là muốn mà.” Tả Phán Tình xong muốn xuống xe, Kiều Kiệt lại kéo tay : “Sao lại chứ? Học Văn cũng . Vừa nãy tôi gọi điện thoại rồi, ấy cũng .”

      “Hả?” Hôm nay Tả Phán Tình phát số lần mình ngẩn người và giật mình rất nhiều: “ ấy, ấy phải có nhiệm vụ sao?’

      “Ừ ha. Nhưng vừa rồi gọi điện cho Tống Thần Vân, cậu ấy Học Văn .”

      Cố Học Văn phải có nhiệm vụ sao? Sao lại có thể dự tiệc rượu chứ?

      có chút chuyện.”

      ấy vậy, ấy cũng tham gia tiệc rượu, cũng có mời ? Trong lòng lên vài phần mất mát, vài phần khó hiểu, càng nhiều hơn chính là cũng là cảm xúc gì.

      Những cảm xúc này từ sau lưng chậm rãi nảy lên, len đến ngực, hợp thành bàn tay, gắt gao bắt lấy trái tim , đột nhiên cảm thấy có chút khó thở, hơi người khom xuống, ôm ngực, sắc mặt của lên vài phần tái nhợt.

      “Em làm sao vậy?” Lúc này Kiều Kiệt mới phát sắc mặt của rất tái: “Em khó chịu sao? Có muốn tôi đưa đến bác sĩ ?”

      , cần.” Tả Phán Tình gạt tay ta ra, quan tâm trong mắt ta làm có cảm giác ấm áp, chỉ cảm thấy lạnh: “Tôi, tôi có việc, tôi về nhà trước.”

      Định xuống xe, lại phát cửa xe mở được, xoay người nhìn Kiều Kiệt: “Tôi, tôi phải về nhà.”

      “Em đến tiệc rượu sao?” Vẻ mặt Kiều Kiệt khó hiểu: “Chẳng lẽ em muốn tạo cho Học Văn kinh hỉ?”

      “Kinh, kinh hỉ?” Tả Phán Tình được là vì sao, có cảm giác, Cố Học Văn muốn đến buổi tiệc kia, nếu muốn, vừa rồi . Nếu , vậy chứng tỏ cũng muốn .

      , cần đâu.”

      “Đương nhiên là cần rồi.” Kiều Kiệt nhìn Tả Phán Tình: “Chẳng lẽ em muốn Học Văn nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của mình sao?”

      Tả Phán Tình ngồi bất động, trong lòng có chút do dự: “Tôi, tôi sợ ấy mất hứng.”

      có gọi , lại chạy đến, có thể mất hứng hay ?

      “Ày. Sao lại mất hứng chứ?” Kiều Kiệt mặc kệ: “Nếu tôi lấy được vợ xinh đẹp như vậy, mỗi ngày tôi kêu ấy ăn mặc đẹp mang ra ngoài. Nở mày nở mặt biết bao nhiêu.”

      Tâm tư Tả Phán Tình lại sa sút, cũng nhịn được liếc mắt xem thường, ngờ Kiều Kiệt lấy vợ là vì mặt mũi sao? Vợ của ta cũng là quá bất hạnh rồi.

      “Đừng nóng giận nha. Tôi em đâu.” Cũng làm được thời gian rồi, Kiều Kiệt đến mức hiểu ánh mắt đó: “Xuống xe . Chọn lễ phục, cho Học Văn kinh hỉ.”

      Tả Phán Tình ngồi bất động, hay đây? Trong lòng có chút giãy giụa. Kiều Kiệt lại mở cửa xe ra, ý bảo xuống xe: “ mà, trong cửa hàng này cái gì cũng có. Lễ phục, giày, túi, trang sức. Đều có, chúng ta chọn nhanh chút, đến dự tiệc.”

      Tả Phán Tình do dự hồi, cuối cùng gật gật đầu. Theo Kiều Kiệt xuống xe.

      …………..www.sakuraky.wordpress.com……………..

      Trong tiệc rượu, ánh đèn muôn màu chiếu trong bóng đêm có vẻ vô cùng xa hoa. Sảnh tiệc rượu của khách sạn vô cùng tráng lệ, gian cao rộng, trong khí thoang thoảng hương rượu cùng thức ăn.

      Ban nhạc sống tao nhã diễn tấu nhạc như nước, tiếng đàn violon réo rắc quanh quẩn từng góc của khách sạn rực rỡ.

      Đến dự đều là những nhân vật nổi tiếng của thành phố C, những bóng dáng xiêm áo xinh đẹp rực rỡ thấp giọng trò chuyện, cười khẽ với nhau.

      Tống Thần Vân nhìn tình hình trước mắt, trong lòng biết phần lớn những người đến đây đều là vì nịnh hót ông cụ ở Bắc Kinh, khóe môi giơ lên, mang theo vài phần trào phúng.

      Hồ Nhất Dân, Thẩm Thành, đều mang bạn đến. Vài người tụ họp chỗ cười đùa ầm ĩ hồi, Đỗ Lợi Tân cũng đến, giống với mọi người, ta đến mình.

      “A? Sao Lợi Tân lại đến mình?” Thẩm Thành nhìn thân tây trang màu trắng đến gần mình, dùng sức vỗ vai : “ phải kêu cậu mang bạn đến sao?”

      có bạn , mang ai đến bây giờ?” Định là mời Trịnh Thất Muội cùng, nhưng muốn ấy lại hiểu lầm.

      “Xì.” Hồ Nhất Dân cười nhạo vài tiếng: “Cậu thôi . Là nhiều bạn quá biết nên mang ai theo chứ gì?”

      “Cậu muốn sao .”

      “Lợi Tân. Tiểu tử cậu gần đây có phải đổi tính rồi ?” Thời điểm mấy năm trước, Thẩm Thành có nghe Đỗ Lợi Tân chơi bời có tiếng ở thành phố C, sao hai năm nay hồi tâm rồi?

      phải là ‘ được’ rồi chứ?”

      Đỗ Lợi Tân thờ ơ đảo mắt qua, mang theo vài phần lạnh lùng: “Hay là cậu tự mình thử xem? Tôi có được hay ?”

      muốn đâu.” Thẩm Thành rụt cổ: “Tôi là thẳng chính hiệu. có hứng thú.”

      “Được rồi, đừng có náo loạn nữa.” Tống Thần Vân bị hai người này đánh bại rồi: “ biết hai người Học Văn khi nào mới tới.”

      “Hai người?”

      “Ừ.” Tống Thần Vân gật đầu: “Tôi có gọi Học Võ, nhưng mà cậu biết đó, tại thân phận ấy khác rồi, chỉ sợ dễ dàng đến chỗ này.”

      Tất cả mọi người đều hiểu, khí có chút trầm mặc. May mắn là bọn họ theo con đường của bậc cha chú, bằng làm gì có được tự do?

      Hội trường đột nhiên xuất tia xôn xao. Vài người thoáng sửng sốt, ánh mắt đồng thời nhìn về phía cửa vào.

      khoác tay Kiều Kiệt vào, đôi mắt mị như phù thủy, lấp lánh ánh sáng. Màu da sáng bóng mà mịn màng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo làm toát ra vài phần khí chất cao quý.

      bộ lễ phục dạ hội màu trắng, thiết kế cúp ngực, chỉ có đóa hoa tinh khiết được khảm dây vai. Kéo dài tới vai phải, phần vai trái để trần. Làn da lộ trong khí trắng tựa như ngọc trai.

      vào với phong thái vô cùng tự nhiên, chân mang đôi giày cao gót màu bạc, làn váy nhàng lay động uyển chuyển theo từng bước chân của , thanh khiết như nữ thần. Chất vải tự nhiên mà mềm mại làm tôn lên làn da trắng như tuyết của khiến người ta có cảm giác chỉ cần chạm vào nỡ rời tay.

      Từng bước cất bước tiến vào, mọi người trong hội trường bị thu hút, ánh mắt dừng mặt , Tống Thần Vân nhìn nửa buổi, gần như thể hoàn hồn, chỉ cảm thấy trước mắt vô cùng quen mắt.

      Tống Thần Vân tìm tòi trong trí nhớ, mắt nhìn bên cạnh Kiều Kiệt, đột nhiên nhớ ra được người đến là ai, nhanh chóng ra nghênh đón. Mấy người Hồ Nhất Dân cũng theo.

      “Chị dâu?” Người này là Tả Phán Tình sao? Vợ của Cố Học Văn? Sao đến cùng Cố Học Văn mà lại cùng đến với Kiều Kiệt?

      “Chúc mừng khai trương.” Tả Phán Tình đưa tay phải ra, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, người ta mời , lại ‘hậu trứ kiểm bì’(*) đến đây, điều này làm cảm thấy có chút xấu hổ.

      “Cám ơn.” Tống Thần Vân rất bất ngờ: “Oa, phụ nữ trang điểm và trang điểm là khác biệt rất lớn nha.”

      Từ khi và Cố Học Văn kết hôn năm sáu tháng đúng ? Lần trước thấy quần áo nền nã, lúc này gặp lại làm ta gần như nhận ra.

      “Đương nhiên rồi, trang phục là do tôi chọn mà, thẩm mỹ tồi chứ?” Kiều Kiệt tranh công. chút cũng ý thức được lời của có bao nhiêu phần thích hợp.

      Tả Phán Tình xấu hổ cười cười, thực tế vừa rồi chọn chiếc váy màu đen, nhưng mà Kiều Kiệt muốn mặc nó. Còn chiếc váy này đẹp hơn chiếc màu đen nên chọn chiếc váy này.

      “Kiều Kiệt.” Đỗ Lợi Tân nhìn chằm chằm khuôn mặt Kiều Kiệt, vẻ mặt có tia cảnh cáo. Tả Phán Tình là vợ của Cố Học Văn, cậu ta ở đây to mồm cái gì chứ?

      “Kiều Kiệt.” Tả Phán Tình chỉ thiếu là liếc ta thôi. Bởi vì xấu hổ, cũng muốn gì, ánh mắt tìm kiếm trong sảnh lần, nhìn thấy Cố Học Văn: “Học Văn, chưa đến sao?”

      “Học Văn?” Tống Thần Vân đột nhiên nhớ tới việc, sắc mặt thoắt cái thay đổi, rồi nhanh chóng lại khôi phục bình thường: “Vừa rồi ấy có việc, em biết là có đến hay .”

      “À.” Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy nhõm. Cố Học Văn lúc này xuất , có phải chứng tỏ là làm nhiệm vụ hay ?

      phải muốn mình đến, trong lòng dâng lên vài phần vui mừng, lại có vài phần được tự nhiên: “Ngại quá, vốn là tôi được mời.”

      “Đâu có đâu có.” Tống Thần Vân xua tay: “Chị chính là khách quý em muốn mời cũng mời được.”

      Đây là lời khách sáo, trong lòng Tả Phán Tình cũng hiểu , được tự nhiên cười cười, cũng biết tiếp theo nên cái gì. Cố Học Văn đến, giống như đến nhầm chỗ.

      Bọn người Tống Thần Vân ngơ ngác nhìn nhau, phải chú ý đến vẻ xấu hổ trong mắt Tả Phán Tình, chẳng qua là–

      Mắt Tống Thần Vân nhìn ra cửa, biết bây giờ điện thoại cho Cố Học Văn có còn kịp hay .

      Xoay người nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt mang theo vài phần lấy lòng: “Chị dâu. Chị chưa ăn gì đúng ? Hay là đến bên kia uống chút gì nhé? Điểm tâm hôm nay tồi đâu. Còn có các món ăn ngon. Chị ăn chút gì trước nhé?”

      “Được.” Tả Phán Tình có chút đói bụng, lúc này Kiều Kiệt đuổi kịp: “Tôi cùng em.”

      “Kiều Kiệt, cần.” Tả Phán Tình có chút xấu hổ: “Tôi có thể tự .”

      có gì, tôi cũng đói bụng.” Kiều Kiệt bước đến bàn thức ăn, bước chân mới vừa nhấc lên dừng lại, vỗ vỗ vai Tống Thần Vân: “Cậu cũng đừng nên hiểu lầm. Tôi đúng lúc gặp chị dâu đường, nên đem ấy đến đây.”

      “Tôi có hiểu lầm.” ta hiểu lầm cũng chẳng sao, Cố Học Văn hiểu lầm mới được kìa.

      đúng. Tốt nhất là Cố Học Văn đừng tới. Vừa rồi ta quên mất mình có mời cả Lâm Thiên Y nữa. Chẳng qua là Lâm Thiên Y ở thành phố C, mọi người chơi chung với nhau từ đến lớn, muốn ấy tới để náo nhiệt thêm chút.

      Chết rồi, Tống Thần Vân liếc nhìn bọn người Đỗ Lợi Tân cái: “Các cậu, trước tiên giúp tôi tiếp khách chút. Tôi gọi điện cho Cố Học Văn.”

      Nghĩ đến là được. “Ừ.” Đỗ Lợi Tân gật đầu, nhìn theo hướng Tả Phán Tình rời : “Nếu ấy cũng tới, tiếng, bảo Hồ Nhất Dân đón Lâm Thiên Y.”

      “Biết rồi.” Phiền muốn chết, tên Kiều Kiệt này, sao lại mang Tả Phán Tình đến chứ? Tống Thần Vân vừa vừa cười với khách khứa chung quanh, vừa cầm điện thoại gọi cho Cố Học Văn.

      Nhưng mà điện thoại Cố Học Văn có người nghe máy, lại gọi cho Lâm Thiên Y cũng có người nghe. Có thể đường , thấy có điện thoại.

      Xong đời rồi. Nếu như để Tả Phán Tình thấy Cố Học Văn cùng Lâm Thiên Y, với cá tính của đó, biết thành cái dạng gì nữa đây?

      Nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt Tả Phán Tình hất rượu lên người Cố Học Văn, Tống Thần Vân có loại cảm giác ‘thái sơn đè đầu’.

      Làm sao bây giờ?

      Tả Phán Tình ăn chút đồ lót dạ, cảm thấy đói lắm, tầm mắt nhìn về phía Kiều Kiệt, ta bưng ly rượu đứng bên cạnh .

      “Cậu theo tôi làm gì?” Tả Phán Tình nhìn trái nhìn phải, người đến đây phần lớn đều biết: “Kiều Kiệt, làm ơn cách xa tôi chút .”

      có chồng, muốn làm cho người ta hiểu lầm.

      “Tôi đâu có theo em.” Kiều Kiệt vô lại : “Tôi cũng đói bụng. Sao? Em tới lấy thức ăn được. Tôi lại được phép tới sao?”

      –” Tả Phán Tình bị ta làm cho nên lời, trừng mắt liếc cái, tức giận xoay người bước .

      “Hey, em đâu vậy?”

      “Tôi toilet.” Tả Phán Tình liếc: “Dù sao cũng đến mức muốn theo chứ?”

      cần.” Kiều Kiệt có phần xấu hổ: “Em .”

      Tả Phán Tình thở phào nhõm. Xoay người nhìn người mặc quần áo của phục vụ viên, hỏi đường đến toilet, rời khỏi sảnh tiệc rượu.

      Khách sạn rất lớn, Tả Phán Tình quanh quẩn hai vòng mới tìm được toilet.

      Vừa ăn xong đồ ăn, màu son cũng bị phai, mở chiếc xách tay , tô lại son. Nhìn lại chính mình, xác định có vấn đề gì. Lúc này mới rời khỏi.

      Vừa rồi đến đây là rẽ trái, bây giờ trở về đúng là rẽ phải rồi. Tả Phán Tình nhìn những cánh cửa kia có chút đau đầu. Phát bên này có phục vụ viên nào.

      Luẩn quẩn hai vòng, rốt cục tìm thấy biểu đồ, phía trước xa chính là sảnh tiệc, nhấc chân định đến đó. Lại nghe được giọng quen thuộc.

      ‘Làm phiền em rồi.”

      Cố Học Văn? ấy đến rồi? Ánh mắt Tả Phán Tình sáng ngời, khi định tiến lên, giọng dịu dàng của phụ nữ truyền đến tai.

      phiền gì cả.”

      Phụ nữ? Bước chân Tả Phán Tình đột nhiên chậm lại, thảm dưới chân che tiếng bước chân của . Đột nhiên cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn, hô hấp trở nên dồn dập.

      bước về phía trước từng bước , lại từng bước , từng bước .

      Sau đó ngay tại ngã rẽ, thấy được, là Cố Học Văn.

      Áo khoác người được đổi, thay bằng bộ vest màu đen. Đứng trước mặt , là .

      cầm tay chiếc cravat tinh xảo, hướng đến lồng vào cổ Cố Học Văn.

      kia có đôi tay xinh đẹp, trắng nõn tinh tế giống như đầu hành. Đôi tay kia, đặt cổ Cố Học Văn, lật cổ áo, chỉnh sửa cravat cho , sau đó bắt đầu thắt.

      đó.” Động tác của Lâm Thiên Y vô cùng thành thạo: “Vẫn như vậy, ngay cả cravat cũng biết thắt.”

      mặt đó, mang theo nét cười yếu ớt, ràng là giọng điệu trách cứ, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng dịu dàng.

      Khuôn mặt xinh đẹp mang đầy vui vẻ, tựa như có thể giúp người mình thắt cravat, là chuyện hạnh phúc nhất khắp thiên hạ.

      Người mình ?

      Là Cố Học Văn sao?

      Suy nghĩ này làm thân thể Tả Phán Tình cứng đờ, thậm chí dám nhìn vẻ mặt của Cố Học Văn–

      ……………………….

      (*) hậu trứ kiểm bì: mặt dày

      Wyn: Kiều Kiệt à, cho em hỏi là Lâm Thiên Y cho được cái gì rồi chứ hả? Haiz

      —oOo—

      Hết chương 189

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 190: Đau lòng


      Edit: Minh mập

      Beta: Phong Vũ

      nghĩ Cố Học Văn có nhiệm vụ, nghĩ đến.

      Vừa rồi, thậm chí còn thầm tự trách mình, cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi. Người ta ràng là có nhiệm vụ, mà lại cứ mực nghĩ chịu đưa mình đến.

      thậm chí còn thấy hơi ghét mình, vì sao lại tự nhiên chạy đến đây làm gì?

      người có khả năng gặp? Hay để chứng minh mình trong lòng suy nghĩ hẹp hòi? Nghĩ Cố Học Văn ——

      Cả người cứng ngắc, tay chân như nhũn ra, toàn thân vô lực, bất giác dựa người vào vách tường, mặt tường lạnh lẽo khiến phần lí trí quay trở lại với , ánh mắt mờ mịt nhìn 2 người ở chỗ rẽ kia.

      Tay của , chỉnh lại cravat cho Cố Học Văn. Bàn tay mảnh khảnh sửa lại cravat cho . Giọng vô cùng dịu dàng.

      “Trước kia cũng vậy. Mỗi lần đều phải có người giúp thắt cravat.”

      Bàn tay vẫn chịu rút lại, đặt ở trước ngực , ngẩng đầu, trong ánh mắt trong veo chứa nét nhu hòa: “ ngờ kết hôn rồi mà vẫn như vậy.”

      Cố Học Văn nhìn tay để trước ngực mình, nhàng lấy ra. Nhưng hình ảnh này lọt vào mắt Tả Phán Tình lại là Cố Học Văn cùng kia tay trong tay.

      Hô hấp ngưng trệ, tim đập dồn dập, muốn nhắm mắt lại nhìn tiếp nữa.

      Nhưng đôi mắt hình như biết nghe lời, cứ nhìn chằm chằm vào hai người kia.

      quen thôi.” quen đeo cravat, cũng quen thắt.

      Quả mỗi lần đeo đều phải nhờ người khác giúp mới được.

      “Đúng vậy, cho nên trước kia, hầu như lần nào em cũng giúp .” Lâm Thiên Y nhớ lại những ngày hai người còn bên nhau, trong mắt lộ vẻ lưu luyến.

      Mối tình đầu thuở niên thiếu lúc nào cũng là đẹp nhất. Cố Học Văn nheo mắt lại, nhìn vẻ lưu luyến mặt ta, thản nhiên mở miệng: “Vì vậy, cám ơn em.”

      “Học Văn.” Lâm Thiên Y đột nhiên vươn tay, dùng sức ôm chầm lấy .

      Làm sao bây giờ? thể buông ra.

      tiếng trước.

      Cố Học Văn đền nhà trọ của Lâm Thiên Y, đưa tay tháo chiếc đồng hồ xuống.

      “Xin lỗi em, cần.”

      thà tự mua cái khác, cũng hy vọng Tả Phán Tình hiểu lầm.

      Lâm Thiên Y ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn : “, chúng ta vẫn là bạn bè mà?”

      “Phải, bạn bè.” Cố Học Văn bình tĩnh trả lời: “ hy vọng em có thể quay về Bắc Đô. Về sau, chúng ta vẫn nên hết sức tránh gặp mặt nhau .”

      Tránh dẫn tới những hiểu lầm cần thiết.

      “Là bạn bè mà gặp nhau cũng thể sao?” Lâm Thiên Y lần đầu tiên cảm thấy Cố Học Văn thực tuyệt tình: “Học Văn, chúng ta như thế nào cũng là cùng nhau lớn lên, nhất định phải đối xử với em như vậy sao?”

      Cố Học Văn im lặng, còn gì để . Điều phải , rất ràng.

      “Em hiểu rồi.” Lâm Thiên Y buộc mình hết hy vọng, buộc mình được lưu luyến nữa, nhưng vẫn cam lòng.

      “Vậy có thể cùng em tham gia bữa tiệc được ?” Lâm Thiên Y kéo tay : “ còn nhớ ? Lúc em sinh nhật 20 tuổi, từng khiêu vũ với em? Em muốn có thể nhảy với em điệu nữa, coi như kết thúc, có thể chứ?”

      Cố Học Văn trả lời, mặt lên tia rối rắm: “Như vậy, cũng có ý nghĩa.”

      “Với em có.” Giọng điệu của Lâm Thiên Y có chút khẩn cầu: “Chân của em còn chưa khỏi hẳn. Bác sĩ thể vận động quá mức. Em chỉ xin nhày điệu với em rồi đưa em về nhà. Được ?”

      Để lại lần nữa trở thành công chúa của , để lại lần trở thành hoàng tử của .

      Cố Học Văn trầm mặc. Trong mắt lên vài phần rối rắm.

      Lúc đối diện với vẻ mặt cầu xin của Lâm Thiên Y, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.

      Cùng cùng bữa tiệc, lúc sắp bước vào cổng, mới phát có mặc âu phục, định cứ như vậy mà vào. Lâm Thiên Y lại ngăn lại.

      “Dù thế nào cũng phải chừa mặt mũi cho Thần Vân chứ?”

      sớm biết tính của nên chuẩn bị sẵn đồ cho .

      bộ âu phục màu đen, cắt may hoàn hảo vừa khít với . Lúc lên xe Cố Học Văn thấy xách cái túi to, ngờ trong đó lại là trang phục nam?

      Nhìn lấy bộ âu phục từ trong túi ra, khỏi kinh ngạc: “ cần phiền như vậy đâu?”

      “Em rồi, phải để mặt mũi cho Thần Vân chứ.”

      Cố Học Văn vốn mặc quần dài màu đen, liền cởi áo khoác màu vàng ra, thay âu phục vào. Lúc nhìn thấy cái cravat kia lại giật mình. có thể đối mặt với kẻ thù mười mấy tên mà mặt đổi sắc, có thể tham gia những đợt huấn luyện khó khăn, gian khổ nhất, nhưng mà đối mặt với chiếc cravat nho như vậy, lại bó tay.

      “Nhờ em vậy.” Lúc này nơi này, cũng tìm thể tìm được người nào khác giúp .

      sao.”

      Suy nghĩ hồi, Lâm Thiên Ý dựa vào lòng Cố Học Văn: “Học Văn, em phải chứ đối với em quá tàn nhẫn?”

      Trầm mặc. Cố Học Văn gì, hai tay lễ phép đặt bên người, đáp trả lại Lâm Thiên Ý.

      Lâm Thiên Y ôm chịu buông tay: “Em muốn, cứ như vậy ôm cả đời. Tại sao, tại sao phải kết hôn? Sao thể cho em… cơ hội nữa?”

      “Thiên Y.” Cố Học Văn rốt cuộc đẩy ra: “ thôi. nghĩ Thần Vân hẳn là đợi chúng ta. Em phải là muốn khiêu vũ sao?”

      Tất cả là quá khứ.

      Nếu thể, vậy cứ như vậy . Cùng với ấy nhảy điệu, rồi chấm dứt, từ nay về sau còn quan hệ gì nữa.

      “Đúng vậy.” Lâm Thiên Y ép những giọt lệ trong mắt phải nuốt trở lại, ngẩng đầu nhìn , vẻ mặt cười yếu ớt: “ còn phải nhảy với em nữa.”

      thôi.”

      Cố Học Văn cất bước về phía trước, Lâm Thiên Y đưa tay vịn vào cánh tay , dựa hẳn người vào người : “Chân em còn hơi khó khăn. Nhờ vậy.”

      “Đừng khách sáo.”

      Ngữ khí rất , mang theo vài phần xa cách. Lâm Thiên Y nghe được. Nội tâm chỉ toàn là chua xót, cố gắng giữ cho khuôn mặt luôn tươi cười trông như mình rất vui vẻ, theo cùng nhau cất bước vào hội trường.

      . . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com . . . . . . . . .

      Thảm lót nền rất dày nên Tả Phán Tình nghe thấy tiếng bước chân họ rời , chỉ thấy tay Cố Học Văn khoác tay kia. Hai người, nam đẹp trai, nữ xinh , đứng cạnh nhau ăn ý giống như trời đất tạo thành đôi vậy.

      mặt mày dịu dàng, giọng uyển chuyển hàm xúc êm tai như tiếng chim hoàng oanh. Dáng người ấy trông rất được. Lễ phục màu đen càng tôn lên vẻ cao quý, sang trọng. Chỉ cái giơ tay nhấc chân mang khí chất của tiểu thư khuê các.

      Tả Phán Tình muốn tìm ra chút khiếm khuyết điểm của ây, nhưng lại phát mình tìm được. mảnh khảnh dịu dàng xinh đẹp uyển chuyển hàm xúc đến nhường nào? Nếu là đàn ông chỉ sợ cũng nỡ mạo phạm ấy?

      Toàn thân Cố Học Văn cũng là màu đen, người dịu dàng, người cương nghị. Xứng đôi biết bao nhiêu?

      Nếu đây là ở phim trường, nhất định vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nam nữ diễn viên bổ trợ cho nhau biêt nhường nào. Còn sao? là cái gì?

      ta Cố Học Văn: “ đối xử với em tàn nhẫn.”

      còn phải khiêu vũ với em.”

      Khiêu vũ? cùng Cố Học Văn kết hôn lâu như vậy mà lần đầu tiên biết hóa ra cũng biết khiêu vũ?

      “Tại sao phải kết hôn?” ta lại : ” Sao thể cho em cơ hội nữa”

      Cơ hội gì?

      Cố Học Văn, vì sao lại cưới ?

      vẫn đoán được đáp án. Nếu có người trong lòng, sao lại muốn kết hôn với ? Vì sao?

      Tả Phán Tình biết, toàn bộ suy nghĩ của đều rối loạn, thể nghĩ được điều gì. liên tục run rẩy ngừng, thân thể cứng ngắt đứng ở đó, thể động đậy.

      Dù khách sạn có bật hệ thống sưởi nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Từng cơn lạnh từ đầu ngón tay luồn vào tim , rồi lại từ trái tim tràn ra khắp toàn thân.

      Hai tay vô thức nắm chặt thành quyền, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay để lại vệt sâu.

      Đau. Nhưng lại cảm giác được.

      Nơi nào đó trong ngực còn đau đớn hơn, cứ như có ai đó cầm dao, cắt từng nhát từng nhát vào đó, mỗi nhát dao đều làm máu chảy đầm đìa, đau đớn cách nào đè xuống được.

      Vô lực tựa người vào tường, mặt tường lạnh như băng nhưng cảm giác được. Nhắm mắt lại, thấy việc hít thở lúc này sao lại khó khăn đến vậy, lúc này mới phát biết nín thở từ khi nào.

      Hé miệng thở phì phò từng ngụm từng ngụm. hết sức cố gắng buộc mình phải bình tĩnh trở lại, nhưng mà làm thế nào cũng thể.

      Tim đập rất nhanh. Rất nhanh. Trong đầu lên bao nhiêu hình ảnh phức tạp, đan xen nhau.

      muốn chạy ào vào đó, muốn tách hai người kia ra, nhưng toàn thân lại có lấy chút sức lực nào.

      Cảm giác hốc mắt nóng nóng, dường như nước mắt sắp trào ra, nhắm mắt lại, hít sâu, làm cho mình tỉnh táo lại.

      Lại phát là phí công.

      hoàn toàn có cách nào bình tĩnh. Thân thể biết từ nơi nào sinh ra sức mạnh. xoay người, đến phòng tiệc, sau khi được ba bước lại dừng.

      Hai tay lại nắm chặt, xoay người, định ra lại đâm vào lồng ngực của người nào đó

      “Tôi xin lỗi.” Giọng đứt quãng, ngữ điệu mỏi mệt, cũng ngẩng đầu lên nhìn chuẩn bị tiếp. Lại bị người đó kéo lại.

      “Cứ như vậy mà sao?”

      “Hả?” Tả Phán Tình ngẩng đầu, đứng trước mắt là người đàn ông nhìn chằm chằm mặt , vẻ mặt có vài phần nghiền ngẫm.

      định vào trong hả?” Người đàn ông đó có chất giọng nam trung rất êm tai, nhưng lời ra lại nghe . “Ngại quá, phiền nhường đường chút?”

      vào? vào sao? tại muốn đứng ở nơi này nữa, phút, giây cũng muốn. Tránh sang bên phải, muốn rời , lại phát tay mình vẫn còn bị người đàn ông trước mắt giữ trong tay.

      “Buông ra.” Giọng cao lên chút, lúc này ghét bất kỳ người đàn ông tới gần .

      cứ như vậy mà sao?” Người đàn ông cong khóe môi lên, mang theo tia châm chọc: “ cho ta biết tay phen sao?”

      phải chuyện của .” Tả Phán Tình ngu ngốc, hiểu được cảnh vừa rồi bị tên đàn ông này nhìn thấy hết. Oán hận bỏ tay ra, rồi tiếp.

      Cánh tay lại lần nữa bị tên kia đàn ông bắt lấy, duỗi cánh tay dài ra, quay vòng sau đó vây trong ngực mình.

      “Phụ nữ Trung Quốc các là kỳ quái, loại chuyện này cũng có thể nhịn được?”

      Cái gì mà phụ nữ Trung Quốc? ngờ ta lại là người nước ngoài?

      Tả Phán Tình nâng mắt lên, lần đầu tiên chăm chú nhìn bộ dạng của đàn ông. Người đàn ông trước mặt, có gương mặt như nghiệt, nốt ruồi bên dưới khóe mắt trái dưới ánh đèn hành lang rọi xuống mang theo vài phần ma mị, ngang ngược.

      Ngũ quan của ta ràng mà cứng rắn. Bộ lễ phục màu trắng càng tôn lên thân hình cao lớn tuấn. Nếu so với Cố Học Văn khác xa 1 trời 1 vực, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, vô cùng đặc biệt, nhất là đôi mắt kia, giống như muốn hút người ta vào trong đó.

      , là ai?”

      Đầu óc rối rắm nên nhận ra người đàn ông trước mặt ra nhìn cũng có chút quen mắt, lúc này chỉ tự hỏi, người này rốt cuộc là ai ?

      —oOo—

      Hết chương 190

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 191: Báo thù cho


      Edit: Iris

      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      Vũ: Sorry, muốn post bù hai chap cơ mà kịp, thui đành post trước chap nhé. Mai lại có chap mới ha. Hôm nay thêm chap bạc hà thế chân nhé. Oh Yeah!!

      “Tôi là ai quan trọng.” Người đàn ông mỉm cười nhìn người con trong lòng mình, hít hơi sâu, làn hương tự nhiên của con len vào chóp mũi, vẫn là mùi hương lần trước ở suối nước nóng ta ngửi thấy.

      Nếp nhăn khóe môi càng thêm sâu, trong mắt lại lên vài phần tà ác. Gương mặt ta đột nhiên tiến đến gần Tả Phán Tình thêm chút: “Quan trọng là…, chồng của phản bội . phải sao?”

      Sắc mặt Tả Phán Tình lập tức trở nên vô cùng tái nhợt. Đầu ngón tay cũng mất dần hơi ấm, lạnh lẽo và cứng đờ. thậm chí còn cảm nhận được bị người đàn ông này ôm lòng, trong đầu chỉ ngừng nhớ lại màn vừa trông thấy kia.

      Cố Học Văn tay trong tay với người phụ nữ khác. Cơn đau nơi ngực lại lần nữa ùa đến, phát còn sức lực để đứng vững nữa.

      , tôi giúp trả thù được ?”

      Người đàn ông cười đến thực tà ác. Xoay cánh tay, ta ôm lấy thắt lưng Tả Phán Tình: “, tôi cùng vào, cho ta biết cũng phải là người dễ trêu chọc.”

      Cái, cái gì?

      Tả Phán Tình còn chưa kịp phục hồi tinh thần, bị ta kéo về phía phòng tiệc.

      Tim đập nhanh hơn, đột nhiên rất kháng cự việc vào gặp Cố Học Văn: “ cần. Tôi muốn vào đó.”

      , dũng cảm chút chứ.” Cánh tay của người đàn ông này rất khỏe, như gọng kìm vậy, cố chấp ôm Tả Phán vào trong.

      buông ra, rốt cuộc là ai? buông ra , có nghe thấy ?”

      “Xuỵt ——” Người đàn ông làm động tác bảo giữ im lặng, nhìn chỉ còn cánh cửa phòng tiệc chỉ còn cách mình hai bước chân: “Đừng làm ồn, phục vụ nhìn chúng ta kìa.”

      ——” Quả Tả Phán Tình cảm nhận được ánh mắt tò mò của người phục vụ đứng ở cửa nhìn họ, cúi đầu, lại có ý nghĩ muốn chạy trốn: “ buông ra, có nghe thấy hả?”

      Giọng của rất thấp, mang theo vài phần xấu hổ và khó chịu. Với tình cảnh này, chỉ muốn mình yên tĩnh, mà cũng được sao?

      Người đàn ông giữ tay lại, khóe môi lại giơ lên, cười cười tùy tiện thẳng: “Chồng chắc là vẫn chưa thấy hình tượng hôm nay của đúng ? cho ta ngạc nhiên chút, thấy thế nào?”

      Tả Phán Tình nên lời. Bây giờ đầu óc của vô cùng rối rắm, có cách nào suy nghĩ được.

      Mơ hồ nhớ đến hình ảnh hơn nửa năm trước, nhìn thấy Chương Kiến Nguyên và Lý Mỹ Bình ở với nhau, lúc ấy ngoại trừ phẫn nộ, chỉ có cam lòng.

      hề có chút đau lòng, khổ sở gì cả.

      Nhưng bây giờ, nhìn thấy Cố Học Văn ở bên người phụ nữ kia mà hoàn toàn có cách nào phản ứng được. Dường như cơ thể còn là của mình, ý thức cũng phải của mình nữa.

      Cảm xúc thể khống chế này cũng phải là của mình nữa. rất đau, rất rối, rất khó chịu. Trong lòng dường như hiểu là chuyện gì xảy ra, nhưng muốn đối mặt.

      Cả người run lên từng hồi. Người đàn ông bên cạnh dường như cũng cảm giác được run rẩy của , vỗ vỗ bả vai .

      sao, ở lại báo thù rồi về.”

      Là sao? Tả Phán Tình còn hiểu, cả người bị người đàn ông mang vào đại sảnh.

      So với vừa rồi, những ánh mắt chú ý vào cũng hề ít mà thậm chí còn nhiều hơn. Tim lại lần nữa đập loạn xạ, vào lúc này người đàn ông lại quay đầu, cúi xuống gần bên tai .

      “Bình tĩnh chút, hôm nay rất đẹp.” Tuyệt đối có thể làm điên đảo chúng sinh.

      , rốt cuộc là ai?”

      Giọng Tả Phán Tình vô cùng , cả người còn chút sức lực nào, hơn phân nửa trọng tâm là dựa vào người đàn ông này. Tư thế của hai người thoạt nhìn vô cùng thân mật.

      Nhưng chú ý tới điểm này, bởi vì mẫn cảm cảm thấy, luồng ánh mắt hung ác hướng thẳng đến mình.

      Đưa mắt nhìn lại, liền nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và thể tin được của Cố Học Văn. Còn người phụ nữa lúc nãy kia như con chim nép vào bên người , giống như đôi tình nhân vậy.

      Trong lòng lại lần nữa co rút đau đớn, tê liệt, bắt đầu có cảm giác thở nổi, cảm xúc phải đè nén kia làm cho bước của khựng lại chút, thậm chí còn nghe thấy người đàn ông bên cạnh dùng giọng đến mức chỉ có hai người nghe được mà với .

      “Tên tôi là Devil. Nhớ kỹ tên của tôi.”

      “Cái gì?” Tả Phán Tình quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bên mặt tuấn mỹ của ta, vừa rồi hình như nghe thấy ta ——

      “Tên tôi là Devil.”

      Devil cười đến hết sức vô hại, ánh mắt rời khỏi Phán Tình, quay đầu lại nhìn Cố Học Văn, rồi lại thản nhiên đảo tầm mắt qua, nhìn thấy Cố Học Văn đứng chung chỗ với người phụ nữ kia, khóe miệng lại nhếch lên.

      Devil?

      Tả Phán Tình sửng sốt chút, ác ma sao?

      Loại người nào lại chọn cho mình cái tên tiếng như vậy. Nhất thời ngớ người, thậm chí chú ý tới phía trước có người cất bước về phía .

      Xoay người, trước mặt đột nhiên xuất bóng người dọa nhảy dựng lên, phải Cố Học Văn. Mà là Tống Thần Vân. Ánh mắt lại ý thức nhìn về phía Cố Học Văn.

      nghiêng người, hai tay đặt eo người phụ nữ kia, động tác vô cùng thân mật như vậy làm cho vẻ mặt của cứng ngắc lạnh như băng.

      “Chào .” Tống Thần Vân mở miệng, phải với Tả Phán Tình, mà vươn tay với người đàn ông kia, vẻ mặt mang theo vài phần khiêu khích: “Tôi muốn hỏi chút, có thiệp mời ?”

      Thân là chủ nhân bữa tiệc mà lại mở miệng hỏi vấn đề có chút lễ độ như vậy nhất định rất mất phong độ. Nhưng Tống Thần Vân cũng thể lo nhiều đến thế.

      Người đàn ông này, cả người tỏa ra mùi nguy hiểm, nhưng tại sao ta lại cùng Tả Phán Tình vào đây? ta có ý gì? Tả Phán Tình có ý gì?

      Khóe môi Devil nở nụ cười mang theo vài phần nghiền ngẫm. Ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Tống Thần Vân, lại nhìn cách đó xa Cố Học Văn cùng người phụ nữ khác dính chặt vào nhau.

      Tao nhã nâng tay, lấy từ túi áo vest ra tấm card màu vàng.

      “Thiệp mời của tôi đây.”

      Tống Thần Vân nhận lấy thản nhiên nhìn lướt qua: “ là ông chủ của Sansei ——”

      cũng có thể gọi tên tiếng của tôi, Devil.” Devil thực lễ phép vươn tay ra: “Chúc mừng khai trương.”

      Devil? Ác ma? Tống Thần Vân sửng sốt chút, chưa đưa tay ra bắt tay với , mà đem ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình.

      căn bản nhìn bên này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Học Văn. Nhìn theo tầm mắt của , phát Cố Học Văn và Lâm Thiên Y ôm nhau.

      đột nhiên liền hiểu được, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tả Phán Tình: “Chị dâu, tình phải như chị nghĩ đâu.”

      Devil bởi vì thất lễ mà tức giận. Tao nhã đưa tay ra lần nữa đặt lên vai Tả Phán Tình, trong mắt có mười phần ý muốn khiêu khích.

      Tống Thần Vân thân là người đứng xem, lúc này cũng cảm thấy nguy hiểm.

      Người đàn ông này, tuy là cấp của Tả Phán Tình, nhưng ánh mắt trầm đen tối như vô tận gì sánh bằng kia lại có vẻ u ám. có ý đồ với Tả Phán Tình. Đây là chuyện ràng như ban ngày.

      Thân là bạn tốt của Cố Học Văn, có nghĩa vụ thay ấy giải thích chút.

      Tả Phán Tình bất động, cũng động đậy gì, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm Cố Học Văn. Ánh mắt chỉ màu lạnh như băng.

      Lúc này nhạc lại đúng lúc vang lên. Giọng nam trầm dễ nghe của Devil vang lên bên tai .

      “Tôi thích ca khúc này, đến đây , chúng ta cùng khiêu vũ.”

      Tả Phán Tình có cảm giác, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Cố Học Văn, cúi đầu, biết gì với người phụ nữ kia, vẻ mặt có chút sốt ruột. Có phần dịu dàng.

      vội cái gì chứ? Vội vã giải thích với người phụ nữ ấy sao?

      Ánh mắt của dịu dàng bao nhiêu, trong lòng lại đau đớn bấy nhiêu, nhớ, cũng từng dùng ánh mắt đó nhìn mình. Lúc nằm giường, sau mỗi lần thân mật.

      vẫn cho rằng, đó là nhằm vào . Nhưng có nghĩ tới, có lẽ bản tính của chính là như vậy. Đối gì phụ nữ đều rất dịu dàng.

      Điệu nhạc tuôn trào khắp đại sảnh tiệc rượu, khách mời đều tự tìm bạn nhảy bắt đầu ra khiêu vũ.

      Người cũng bị người ta xoay vòng vòng vài cái rồi kéo vào giữa sàn nhảy của tiệc rượu. cảm giác được, chỉ nghĩ đến Cố Học Văn, sao lại có thể như vậy?

      thấy em đến đây, liền nóng vội giải thích với người phụ nữ kia sao?

      giải thích cái gì chứ?

      Ý thức mờ mịt, thân thể cứng ngắc, làm cái gì cũng biết, cảm giác như tim bị người ta khoét lỗ to, máu chảy đầm đìa đau thể chịu được. phát ra được tiếng nào, cũng nghe thấy được những tiếng động chung quanh.

      Devil nhìn sắc mặt của Tả Phán Tình, tay ôm thắt lưng của : “Trong lòng rất đau? Rất khó chịu?”

      Đau? Khó chịu? Đương nhiên rồi.

      thế giới này có người phụ nữ nào nhìn thấy chồng mình ở cùng người phụ nữ khác mà có thể bình tĩnh quan tâm cả.

      cũng thể làm được điều đó.

      “Vậy có muốn dạy dỗ ta chút ?”

      Cái gì?

      Tả Phán Tình ngẩng đầu, chưa kịp phản ứng, bàn tay người đàn ông hướng về phía eo . Hơi hơi dùng lực chút, đầu cúi xuống, chuẩn bị hôn lên môi Tả Phán Tình.

      Lúc này người bị người khác giằng rathật mạnh. Cố Học Văn đem người kéo vào lồng ngực , hai người đứng chung chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Devil.

      Hai tay nắm chặt thành quyền, dường như giây tiếp theo, đấm vào mặt ta vậy.

      “Đội trưởng Cố.” Devil cười đến thực sáng lạn, hai tay tao nhã khoanh ở trước ngực, trong mắt ràng hàm chứa ý khiêu khích: “Hình như tranh bạn nhảy của tôi.”

      ấy là vợ của tôi.”

      “A?” Vẻ mặt Devil tỏ vẻ hiểu ra, ánh mắt lại thản nhiên đảo qua Lâm Thiên Y vẻ mặt ai oán, mất mát, đau lòng, chua xót đứng cách bọn họ xa: “ ấy là vợ của , vậy kia sao?”

      “Bạn.” Cố Học Văn cho rằng cần phải giải thích với người đàn ông này, những lời này, là muốn cho Tả Phán Tình nghe.

      Nhưng Tả Phán Tình có nghe thấy, ngơ ngác nhìn Cố Học Văn, lại đây làm gì? phải phải theo bên canh mỹ nhân kia sao? phải hối hận đấy chứ?

      Hối hận vì cưới , vậy còn muốn lại đây làm gì?

      Devil nhếch miệng, trong mắt vẫn là khiêu khích sâu sắc: “A, hiểu. Có thể đưa bạn tham gia tiệc rượu. Nhưng lại thể đưa bà xã đến. Tôi hiểu rồi.”

      Lời , chỉ câu thôi, mà vô cùng hiệu quả. Tả Phán Tình bởi vì câu này mà cả người cứng đờ, xoay người nhìn Cố Học Văn.

      Lúc này xung quanh sàn nhảy, ai cũng đều hướng ánh mắt nhìn về phía bọn họ.

      Tả Phán Tình lập tức trở thành tiêu điểm bị mọi người nhìn chăm chú. cảm nhận được những ánh mắt này, chỉ nhìn Cố Học Văn, thấy cũng nhìn mình, định mở miệng giải thích.

      lại đột nhiên vươn tay dùng sức đẩy ra, trừng mắt nhìn , trong mắt có thất vọng, có phẫn nộ, có ghê tởm, còn có rất nhiều rất nhiều cảm xúc khác nữa, cuối cùng xoay người, cũng quay đầu lại hướng phía cửa mà chạy ra.

      Trong mắt Devil lên tia thở dài. Tả Phán Tình xem người đồng hành tốt nhất như ta rồi, đó là tổn thất của nha.

      định nhấc chân đuổi theo, lại bị Cố Học Văn dùng sức kéo lại, nhìn chằm chằm vào mặt Devil, giọng mang theo vài phần uy hiếp: “Cách xa ấy chút.”

      biết người đàn ông này từ đâu đến, nhưng cảm giác được nguy hiểm của ta. Người đàn ông trước mắt này tuyệt đối phải là hạng người hời hợt, nhìn khí thế toát ra người ta biết.

      Cảnh cáo xong, buông vạt áo ta ra, nhanh chóng đuổi theo hướng Tả Phán Tình vừa chạy.

      Sau khi , dường như Devil cũng có việc gì nữa bình tĩnh chỉnh lại quần áo. Khóe môi giơ lên nụ cười vô hại, để ý tới những tiếng hô của các chung quanh, xoay người tao nhã cất bước rời .

      Hồ Nhất Dân, Trầm Thành, Đỗ Lợi Tân lúc này cùng nhau tới trước mặt Tống Thần Vân, cùng nhau nhìn : “ ta là ai vậy?”

      Từ khi nào Tống Thần Vân lại quen người đàn ông nguy hiểm như vậy.

      “Chủ tịch của Sansei, cũng là ông chủ của Tả Phán Tình.”

      “Cái gì?” Hồ Nhất Dân mở to hai mắt nhìn: “Người đàn ông này ràng là có vấn đề, đào góc tường* nhà người khác chứ?”

      Tống Thần Vân gì, ánh mắt nhìn về phía ba người kia: “Ở thành phố C, các cậu có ai nghe có họ Hiên Viên chưa?”

      Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đồng loạt lắc lắc đầu: “Hình như là chưa từng nghe thấy dòng họ danh môn vọng tộc nào có họ là Hiên Viên?”

      Ít nhất ở thành phố C đúng là chưa từng nghe qua. Vẻ mặt Tống Thần Vân nghiêm túc, nhìn về phía Đỗ Lợi Tân, vươn tay đưa ra tấm card màu vàng kia cho Đỗ Lợi Tân.

      “Nhiệm vụ này giao cho cậu. Điều tra lai lịch của người đàn ông này. Tôi hoài nghi có ý đồ với Tả Phán Tình.”

      Đỗ Lợi Tân nhận tấm card, nhìn thoáng qua sau đó cất vào trong túi, vẻ mặt cũng nghiêm túc như những người khác: “Việc này, hẳn là phải xem Tả Phán Tình thế nào? Nếu như lòng ấy đối với Học Văn đủ kiên định, tôi nghĩ cho dù có người đàn ông vĩ đại xuất cũng thể dao động được đúng ?”

      Mấy người đàn ông khẽ giật mình, cuối cùng cùng nhau nhìn về phía Đỗ Lợi Tân: “Tiểu tử cậu từ khi nào trở nên triết lý như vậy hả?”

      Đỗ Lợi Tân gì, trong đầu lên khuôn mặt Cố Học Mai. Trong lòng có , tất cả những người phụ nữ khác đều để vào trong mắt.

      Đây là tình . Nếu Tả Phán Tình Cố Học Văn, dù cho có bao nhiêu người đàn ông xuất , tình cảm của ấy cũng thay đổi.

      Mấy người đàn ông đều trầm mặc, lập tức quên mất Lâm Thiên Y đứng ở phía sau cách đó xa, nghe thấy toàn bộ lời của mọi người. Thân hình mảnh khảnh vô lực dựa vào bên vách tường.

      Còn có mắt cá chân chưa khỏi hẳn lâm râm đau. Nhưng dường như thấy, chỉ nghĩ đến việc Cố Học Văn bỏ ở đây, mà đuổi theo Tả Phán Tình.

      biết, giữa bọn họ chấm dứt. Nhưng ngờ, Cố Học Văn ngay cả cái kết đẹp cũng cho .

      Thậm chí cũng hoàn thành lời hứa, đồng ý cùng khiêu vũ mà ——

      Trước mặt đột nhiên xuất khuôn mặt diễm lệ, là Kiều Tâm Uyển. Chị ta đứng ở bên cạnh, mọi chuyện từ đầu đến cuối chị ta đều nhìn thấy cả, ánh mắt thản nhiên đảo qua bi thương trong mắt Lâm Thiên Y.

      “Nếu biết có khả năng vì sao còn muốn tiến tới? Cậu ta kết hôn rồi. Gia cảnh của Cố gia, có khả năng cho cậu ta ly hôn để cưới . cần gì phải như vậy?”

      Lâm Thiên Y cũng cảm kích, trong lòng vô cùng đau đớn có chỗ phát tiết, ngẩng đầu trừng mắt với Kiều Tâm Uyển, đem lời khuyên bảo của chị ta trở thành châm chọc: “Tôi giống chị, biết dùng thủ đoạn đê tiện.”

      Sắc mặt Kiều Tâm Uyển rất khó coi, chuyện năm đó rât ầm ĩ, rất nhiều người biết. Nhưng thế sao?

      “Phải là tôi dùng thủ đoạn đê tiện, nhưng ít nhất bây giờ tôi cũng là danh chính ngôn thuận làm Cố, còn , cái gì cũng phải”

      “Đúng vậy. Chúc chị ôm cái đắc ý này cho đến lúc chết ——”

      “Tôi đương nhiên là đắc ý rồi. Tôi cũng chúc ôm tình của với Cố Học Văn mà sống độc suốt quãng đời còn lại.” (Wyn: bravo, bravo Kiều tỷ, em biết mà, em biết tỷ là người tốt mà!)

      “Chị ——”

      —oOo—

      Hết chương 191

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :