1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 182: Ai dụ dỗ


      Edit: Iris

      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      có tự tin. Lúc này đột nhiên lại sinh ra cảm giác vô cùng bất an.

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn ôm lấy , trong lòng ôn nhu thở dài: “Em có việc gì đâu.”

      Tả Phán Tình nhìn vẻ mặt của , cánh tay lại ôm chặt lấy , bất an cùng với cảm giác sợ hãi làm cho người thoải mái, muốn tìm kiếm chút an ủi: “Cố Học Văn. Em phải làm sao bây giờ? , em phải làm gì bây giờ?”

      Lúc này tựa như con thuyền giấy bé trôi nổi giữa biển khơi, Cố Học Văn chính là bến cảng của , là nơi trú của .

      “Em có việc gì.” Vẫn là câu ấy, lặp lại lần nữa. Giọng lại càng kiên định hơn so với lúc trước.

      “Em có buôn bán ma túy. Em biết bà ta lại để em lấy ma túy.” Ngẩng đầu, trong đôi mắt mang đầy lệ, nhìn gương mặt kiên nghị của , hy vọng nhận được chút đồng tình của : “ tin em, đúng ?”

      tin em.” Cố Học Văn gật đầu. Ánh mắt trong suốt hề lừa dối, kiên định mà tin tưởng có chút che giấu, Tả Phán Tình muốn khóc, dùng sức ôm lấy thắt lưng , đem mặt vùi vào trong ngực .

      “Cám ơn .” Tả Phán Tình biết chuyện này cuối cùng phải giải quyết như thế nào. Nhưng tin tưởng của Cố Học Văn, quan tâm của , đều cảm nhận được. Trong lòng bây giờ dâng lên rất nhiều rất nhiều lo lắng, và cảm động.

      Người đàn ông này, là chồng của , tin tưởng , cảm giác này, rất tốt.

      Cố Học Văn cảm thấy áo sơmi của mình bị nước mắt của làm ướt, hơi lùi người ra sau chút, nhíu mày nhìn nước mắt biết từ khi nào chảy mặt , giơ tay về phía hai má của , ngón tay thô ráp nhàng lau khô nước mắt .

      Cả người run lên nhè , Tả Phán Tình cảm thấy nóng. Thân thể còn phát sốt từng đợt từng đợt nhũn ra, dựa vào người . Mắt Cố Học Văn tối vài phần, cúi đầu, đỡ lấy gáy hướng về phía môi mình. nụ hôn rất đúng chuẩn. Từ nhàng đến cuồng dã, từ từ cắn nuốt đôi môi .

      Đôi môi nóng, hơi thở của làm cho có cảm giác nóng rực, quấn quanh chóp mũi . chút lại chút xâm nhập vào trong tim . Cả người nóng lên, còn chút sức lực. biết là bởi vì mình sốt, hay bởi do nụ hôn của nữa.

      Bàn tay tự giác liền đặt lên cổ . Cảm giác bàn tay của thâm nhập vào bên trong , kéo về phía , nụ hôn càng lúc càng sâu.

      Nụ hôn kết thúc, rốt cuộc Cố Học Văn cũng buông ra, hai gò má của phiếm hồng, hai tròng mắt ngập nước, nhìn , vẻ mặt mê man, chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng .

      “Người em nóng quá.” phải tiêm thuốc rồi sao, sao mà vẫn nóng thế chứ?

      “Em còn bệnh mà.” Tả Phán Tình có chút ngượng ngùng: “, sợ em lây bệnh cho à.”

      “Sức đề kháng của rất tốt. Nên sao.” nhiều năm nay hề bị bệnh rồi: “Hay là, em lây cho , như vậy em hết bệnh ngay.”

      “Đáng ghét.” Tả Phán Tình đấm vào ngực cái: “Ai muốn lây cho chứ?”

      Người bị ốm, nên căn bản có bao nhiêu sức lực, tự nhiên cũng thể đánh Cố Học Văn đau, ánh mắt nhìn chằm chằm vẻ hờn dỗi mặt , lại nhìn đến bên má trái bị sưng đỏ của , trong ánh mắt lại lên tia thương tiếc. Bàn tay to nhàng xoa hai má : “Có đau ?”

      Tả Phán Tình gật đầu, thành thừa nhận: “Đau lắm.”

      Ba xuống tay cũng mạnh, chưa hỏi gì cho bạt tai rồi. ra chỉ có đau mặt, mà trong lòng cũng rất đau: “Đến ba cũng tin em. Ba nuôi em lớn như vậy, nhưng lại tin em biết mình lại làm chuyện phạm pháp.”

      “Là do ba tức giận thôi.” Cố Học Văn ngồi xuống giường bệnh, nghĩ đến vấn đề mà bây giờ hai người phải đối mặt: “Phán Tình, tình hình tốt lắm. Ôn Tuyết Kiều mực chắc chắn là do em làm. phải cố gắng tìm chứng cứ cho em.”

      “Chứng cứ?” Chứng cứ tốt nhất, đó chính là Ôn Tuyết Kiều tự mình nhận tội, nhưng bà ta làm sao mà lại nhận tội chứ? Bà ta dùng trăm phương ngàn kế thiết kế tất cả mọi chuyện, là để tìm người chịu tội thay mà, vậy làm sao mà bà ta lại dễ dàng buông tha cho được?

      bắt giam bà ta, nhưng nếu trong vòng 24h, có chứng cứ chứng minh bà ta có tội. bọn phải thả bà ta.”

      quá đáng.” Đôi bàn tay trắng như phấn của Tả Phán Tình nắm chặt, nắm lấy tay Cố Học Văn tự giác dùng sức chút: “Sao bà ta có thể xấu xa như thế? Sao lại buôn bán ma túy chứ?”

      Cố Học Văn trầm mặc, lúc này cũng biết nên gì.

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình dựa người vào lồng ngực , trong lòng vẫn sợ hãi như cũ: “Nếu. Nếu tìm thấy chứng cứ, có phải em ngồi tù đúng ? là như vậy đúng ?”

      “Ừ.”

      “Nhưng, phải là em giao dịch sao? Là , đúng lúc ngăn em lại rồi.”

      “Tuy rằng ngăn em lại, nhưng nếu ngăn lại sao? Cho dù cố gắng tìm ra chứng cứ, nhưng còn phải xem thẩm phán thấy thế nào nữa. Nếu thẩm phán tin em vô tội, là năm đến bảy năm, lúc đó em có chạy thế nào cũng thoát được tội.”

      Năm đến bảy năm? Tả Phán Tình trợn tròn mắt. Lâu như vậy sao? Ngẩng đầu nhìn vào trong mắt Cố Học Văn, vẫn nhìn , đôi mắt thâm thúy vẫn nhìn khuôn mặt , bên trong có tia lo lắng. Còn có tia bất đắc dĩ.

      đột nhiên nở nụ cười, vươn tay xoa hàng lông mày nhíu chặt, giọng lại có vài phần thoải mái.

      “Được rồi. Chỉ là năm đến bảy năm thôi mà, cũng phải chung thân. Hai ngàn mấy ngày này qua rất nhanh. Đúng ?”

      “Đồ ngốc.” Lúc này cũng chỉ có mới có tâm trạng đem chuyện này ra mà đùa thôi.

      mà.” Có lẽ là do bị sốt, có lẽ là do bệnh, có lẽ do cái ôm của . Lúc đầu còn căng thẳng vậy mà lúc sau, ngược lại rất thả lỏng: “Nếu em phải tù, có chờ em ?”

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn muốn nghe như vậy: “ để cho em xảy ra việc gì.”

      sao?” Tả Phán Tình trừng mắt nhìn , khóe môi có ý cười nhưng lại biến thành chua xót: “Chỉ sợ là bà ta lại muốn em xảy ra chuyện gì thôi?”

      Đem toàn bộ tội danh đổ hết lên người , phải là muốn phải chết sao?

      Cố Học Văn trầm mặc, người phụ nữ độc ác như Ôn Tuyết Kiều, phải là độc ác bình thường mà. Nhìn thấy kiên cường ngụy trang mặt Tả Phán Tình, trong tim lại có tia đau lòng: “Nếu em thực phải vào tù, chờ em.”

      chứ?” Tả Phán Tình nhìn , trong mắt có vài phần mờ mịt, còn có vài phần bất ngờ. Ánh mắt nở rộ vui sướng, lóng lánh như viên ngọc trong đêm tối vậy.

      .” Biết tin mình làm cho bình an vô , cho nên cho đáp án này.

      Tả Phán Tình nhìn khuôn mặt lúc lâu, đột nhiên lại lần nữa vươn tay ôm lấy : “Cố Học Văn. tốt!”

      Có lẽ cuộc hôn nhân ngay từ đầu cũng phải do tình nguyện, cũng phải do muốn. Nhưng bây giờ cảm thấy, có thể gả cho Cố Học Văn, cũng phải là sai lầm.

      “Cám ơn .”

      “Chỉ cảm ơn như vậy thôi sao?” Bàn tay Cố Học Văn ôm thắt lưng , làm cho gần sát vào mình hơn: “ có thành ý.”

      “Cố Học Văn.” Khuôn mặt Tả Phán Tình lập tức đỏ lựng lên, người này là: “Em còn bệnh đấy.”

      “Em nên thấy may mắn là mình bị bệnh.” Trán Cố Học Văn tỳ lên trán của , giọng mang theo vài phần trầm thấp: “Nếu . Nhất định dễ dàng mà bỏ qua cho em như vậy đâu.”

      “Cố Học Văn ——”. buông tha là sao chứ?

      Hai thân thể lại kề sát vào nhau, dường như mẫn cảm nhận thấy thân thể có chút biến đổi. Ách ——

      Thân thể tự giác dịch chuyển sang bên cạnh chút. Chân cũng cẩn thận đụng phải chân người nào đó.

      “Tả Phán Tình.” phải cố ý đấy chứ? Giọng Cố Học Văn có phần buồn bực, lúc này thích hợp làm chuyện kia, nhưng điều kiện tiên quyết là người nào đó đừng nhìn như vậy, cần phải dụ dỗ như vậy.

      . đừng gọi nữa.” Mặt Tả Phán Tình nóng lắm rồi, đột nhiên cảm thấy ý thức của mình bị hôn mê, lại nhận thấy người nào đó rất kích động. chậm rãi .

      , có phải là rất khó chịu ?”

      “Em xem?” Rốt cuộc có biết bộ dạng giờ của có bao nhiêu phần hấp dẫn người khác ?

      Nửa thân áp chặt lên người , hai tay chống ở trước ngực , bộ dạng kháng cự dục vọng của . Nếu phải định lực của tốt, tin mình tuyệt đối đè xuống mà dạy dỗ tốt.

      “. . . . . .” Tả Phán Tình ra lời, kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trước mặt mình, đột nhiên cúi đầu: “, nếu rất muốn. Em. Em có thể ——”

      Câu kế tiếp nên lời, lớn mật, hai người quan hệ lại thân mật, cũng hiểu làm như vậy nghĩ dụ dỗ .

      Mặt lập tức lại đỏ lên.

      Hai tay xoắn lại, dám nhìn Cố Học Văn.

      tinh.” Người phụ nữ này, như là sinh ra để làm khắc tinh của vậy. Vào lúc này còn quên quyến rũ . Ánh mắt Cố Học Văn tối sầm lại, đem đặt ở dưới thân.

      Đôi môi mãnh liệt tìm đến môi , để cho chút cơ hội chạy thoát. Tả Phán Tình nhìn , cảm giác được tim mình đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập. Có chút thở nổi.

      Đón nhận nụ hôn của , đôi tay tiến ra phía sau lưng . Thân thể còn có chút thoải mái. Đầu dường như có phần choáng váng. Cả người nhũn ra, nhưng lại cảm thấy như vậy rất tốt.

      Bàn tay , dò xét vào bên trong quần áo của , vội vã ôm đến bệnh viện, vốn dĩ là chưa kịp mặc nội y cho . Nên lúc này dễ dàng bắt được con tiểu bạch thỏ trong đó.

      Tả Phán Tình kêu lên tiếng, giống như là tiếng kêu cứu mạng vậy. lại cúi đầu, vội vàng hôn xuống xương quai xanh của . Đôi tay bé của , bắt đầu dò xét phía sau lưng , từ từ xuống phía dưới, đến chỗ khóa thắt lưng của .

      Nhưng vào lúc này. gian của hai người đột nhiên truyền đến tiếng kêu quái dị. Tiếng kêu đó là cho Cố Học Văn dừng động tác lại nhìn người ở dưới thân mình. Mặt Tả Phán Tình lập tức đỏ lựng lên. Trong mắt xấu hổ, ngượng ngùng làm cho dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Học Văn.

      “Em đói bụng?” Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt . Mang theo vài phần dám tin.

      . Em.” Lời của Tả Phán Tình đều ràng, oán hận trừng mắt liếc nhìn Cố Học Văn cái, có chút thẹn quá hóa giận : “Em đói bụng rất kỳ quái sao? Cả ngày em chưa ăn gì hết.”

      Cố Học Văn nhìn thấy vẻ hờn dỗi mặt , có chút bật cười, rời khỏi người , ngồi dậy: “Muốn ăn gì?”

      Tả Phán Tình nhăn mày, nhìn phòng bệnh ở trước mắt: “Cố Học Văn, đưa em về nhà được ?”

      được.” Cố Học Văn lắc đầu, sờ trán của : “Em vẫn còn sốt đấy. Phải ở lại theo dõi thêm.”

      (Iris: *lau mồ hôi, sờ trán* Trán em cũng nóng bừng sau khi chứng kiến chị…)

      cũng biết em sốt mà còn như vậy với em?” Thân thể thoải mái, tâm trạng bị áp lực khó chịu, nhưng vì , nên cố gắng làm cho mình thoải mái hơn. Bởi vì vẻ quan tâm gợn lên khuôn mặt mà trong lòng lại có dòng ấm áp chảy qua. Chính vào lúc này. nguyện ý cùng đối mặt với mưa gió bão táp.

      Bây giờ bệnh, biết. Tất cả mọi chuyện làm, đơn giản là muốn cho phải suy nghĩ nhiều. Có lẽ tương lai ngày mai chưa thể xác định được. Nhưng vẫn muốn cho thoải mái chút. Trong lòng lại có phần thương tiếc . Nhưng lời ra, lại mang theo vài phần trêu tức: “ phải em dụ dỗ sao?”

      —oOo—

      Hết chương 182

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 183: Người phụ nữ đáng ghét


      Edit: Wynnie

      Beta: Iris & Phong Vũ

      biết xấu hổ. Ai quyến rũ chứ?” Tả Phán Tình bị chọc tức đến nỗi bệnh cũng quên mất, lấy gối đầu giường ném .

      phải là em sao?” Cố Học Văn cười. mặt toát ra vài phần nghiềm ngẫm: “Vừa rồi đúng là em mời gọi mà.”

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình tức tối, cảm giác mình bệnh cũng bị chọc cho tức đến có bệnh thôi: “ còn ?”

      “Được rồi.” Cố Học Văn nắm lấy tay , kéo người vào lòng: “Khoan hãy xuất viện, mua đồ ăn cho em. Ăn xong rồi nghỉ ngơi cho tốt.”

      Tả Phán Tình gật đầu, lúc này cảm thấy đói bụng. Tương lai biết như thế nào, nhưng tin. Có Cố Học Văn bên cạnh, bất kể thể nào, bọn họ cũng phải cố gắng đối mặt.

      Tả Phán Tình ăn xong đồ ăn ngủ mất, so với bất an lúc trước, lần này ngủ rất ngon, cả đêm nằm mơ.

      Cố Học Văn ngủ, nhìn khuôn mặt ngủ của Tả Phán Tình, ba ngày, chỉ có ba ngày, phải làm sao để tìm cho chứng cứ đây?

      Trừ phi Ôn Tuyết Kiều đổi khẩu cung, nhưng làm sao mới có thể khiến bà ta đổi khẩu cung chứ? Làm sao mới có thể thú nhận chứ?

      Trong đầu lóe lên ý nghĩ, đột nhiên nghĩ đến việc.

      Tả Phán Tình Ôn Tuyết Kiều bị ung thư thời kỳ cuối, vậy trong nhà bà ta nhất định có báo cáo bệnh án.

      Cố Học Văn cầm lấy chìa khóa xe, chút nghĩ ngợi rời khỏi bệnh viện.

      ………….www.sakuraky.wordpress.com…………

      Buổi sáng lúc Tả Phán Tình thức dậy Cố Học Văn còn ở trong phòng bệnh, nghỉ ngơi ngày, cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Xuống giường, nhíu mày nhìn quần áo người mình. Xem ra cần phải nhanh chóng xuất viện thôi.

      Chân mới vừa chạm đất, cửa phòng bệnh bị mở ra, Ôn Tuyết Phượng và Tả Chính Cương vừa vặn tiến vào.

      Tả Phán Tình vừa thấy Tả Chính Cương, liền co rúm cả người lại, có chút sợ sệt. mặt ông còn vẻ tức giận như ngày hôm qua. tay có cầm cặp lồng cơm bước vào. Nét mặt nghiêm túc, nhìn ra là vui hay là giận.

      “Phán Tình, có khỏe lên chút nào chưa con?” Ôn Tuyết Phượng đối với con rất là quan tâm, lo lắng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của .

      “Dạ.” Tả Phán Tình gật gật đầu, mắt nhìn Tả Chính Cương chớp chớp mắt: “Ba”

      Tiếng gọi sợ sệt kia, làm cho sắc mặt Tả Chính Cương hơi nguôi giận, đem cặp lồng cơm đặt lên đầu giường: “Ăn cơm .”

      “Cám ơn ba.” Tả Phán Tình cúi đầu với ba, trong lòng có chút xúc động.

      “Ừ.” Vẻ mặt Tả Chính Cương vẫn rất nghiêm túc, nhìn Tả Phán Tình: “Phán Tình, ba với mẹ con bàn rồi, chuyện lần này của con, cứ để cho Học Văn sắp xếp . Bọn ta xử lý tốt.”

      “Con biết rồi.” Tả Phán Tình gật đầu, trải qua ngày hôm qua, hoàn toàn tín nhiệm Cố Học Văn: “Ba. Mẹ. Ba mẹ đến rất đúng lúc, giúp con làm thủ tục xuất viện nha. Con muốn về nhà.”

      “Còn chưa hết bệnh đâu. Ở lại thêm vài ngày .”

      “Con sao rồi mà.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Tại hôm trước con nghỉ ngơi tốt. Bây giờ có việc gì rồi.”

      “Vậy được rồi.” Ôn Tuyết Phượng hiểu tính tình của con . Vốn cũng phải là bệnh gì nặng, làm thủ tục xuất viện, gọi chiếc xe đưa Tả Phán Tình về nhà.

      Vừa đến nhà, Tả Phán Tình trước tiên là tắm rửa, thay quần áo. Khi ra ngoài, Ôn Tuyết Phượng nấu chén nước gừng trong phòng bếp.

      “Lại đây, uống cho hết khí lạnh.”

      “Cám ơn mẹ.” Bưng chén nước gừng uống hơi cạn sạch. Gật đầu với Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng: “Ba mẹ. Con sao, ba mẹ về nhà .”

      sao chứ?”

      sao.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Lần sau con như vậy nữa, ba mẹ yên tâm .”

      “Ừ.” Tả Chính Cương gật đầu: “Vậy nhớ kĩ chút. Xem con lần sau còn làm vậy nữa .”

      “Ba.” Tả Phán Tình cắn môi, có vài phần xấu hổ, nghĩ đến ngày hôm qua mình làm, hôm nay lại làm. A lên tiếng chạy vào phòng lấy điện thoại.

      điện thoại báo có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ. Ngoài Kỷ Vân Triển, trưởng phòng Vương, Trịnh Thất Muội, còn có mấy số điện thoại lạ.

      Gọi điện cho trưởng phòng Vương xin nghỉ. Lại gọi cú cho Trịnh Thất Muội.

      “Phán Tình. Cậu làm sao vậy? Sao lại nghe điện thoại?”

      có gì, ngày hôm qua bỏ quên điện thoại. Có việc gì ?”

      ba tớ tìm cậu, có việc gấp. Tớ cũng là có việc gì.”

      ba cậu hả?” Tả Phán Tình tìm kiếm ấn tượng trong não, sau đó nhớ ra: “Tớ biết rồi. Cậu có số điện thoại ấy ?”

      “Tớ có nhắn tin cho cậu số của ấy đấy. Cũng có cho ấy số của cậu. biết ấy có tìm cậu .”

      “Vậy mình điện thoại cho ấy đây.”

      Gác điện thoại, mở tin nhắn mà Trịnh Thất Muội đến, là dãy số xa lạ.

      “Tả Phán Tình?”

      “Dạ.” Tả Phán Tình có chút khẩn trương. Trịnh Sam Nguyên đột nhiên tìm mình có việc gì.

      “A. Ngại quá. Làm phiền em rồi.” Giọng Trịnh Sam Nguyên mang theo vài phần dịu dàng: “Là thế này, mấy hôm trước em nhà em có người thân nằm viện. Thế nhưng xem qua ở đây có bệnh án của Ôn Tuyết Kiều. nghĩ hay là em nhớ nhầm tên ?”

      “Dạ?” Tả Phán Tình sớm biết chuyện gì xảy ra, lúc này nghe được giọng của Trịnh Sam Nguyên, hoàn toàn bất ngờ: “Cám ơn ba, cần lại kiểm tra nữa. Bà ta có việc gì.”

      có việc gì sao?”

      “Dạ.” Tả Phán Tình biết phải như thế nào về cái đống rối nhùi này: “Có chút hiểu lầm, ngại quá, làm thêm phiền phức rồi.”

      vài câu khách sáo, Tả Phán Tình bình tĩnh gác điện thoại. có bệnh án, đương nhiên là có bệnh án rồi. Người phụ nữ kia, biết bà ta muốn làm gì, nhưng mà bà ta đóng kịch quá tốt.

      Cố Học Văn bà ta bị bắt, nhưng mà Tả Phán Tình cũng hi vọng gì. Bà ta ra . Ra khỏi phòng, an ủi ba mẹ vài câu. Để hai người họ về nghỉ ngơi.

      Gửi tin nhắn báo cho Cố Học Văn rằng về nhà. Đứng nhìn căn hộ, Tả Phán Tình cởi áo khoác, bắt đầu bắt tay vào làm vệ sinh.

      Cũng biết còn có thể ở được mấy ngày, đến khi rồi, chừng có ai giúp Cố Học Văn quét tước. Dọn dẹp xong xuôi, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, cả người đều là mồ hôi, cũng có cảm giác mệt.

      Cầm túi xách xuống lầu, đến chợ gần nhất mua đồ ăn. chọn rất nhiều thứ, đều là những thứ Cố Học Văn thích ăn. ra thích ăn thịt hơn ăn cá, mà lại thích cá hơn thịt.

      Tả Phán Tình mua thịt bò, còn có hải sản nữa. Chọn được đống đồ ăn lớn. Phụ liệu cũng mua xong. Sau đó xách hai túi đồ lớn về nhà.

      Người như có chút nhũn ra, bước chân cũng có chút chậm lại. Bận bịu chút đến trưa nắng nóng, ra ít mồ hôi. Tả Phán Tình cũng cố nỗi. Về đến nhà nấu cơm trước. Lại nấu xong đồ ăn, bưng đồ ăn từ phòng bếp lên.

      Cơm nấu xong rồi. Cố Học Văn lại vẫn chưa về. Nhìn lên, 8 giờ tối. Nhíu mày, trở về phòng tắm rửa cái. Khi trở ra. Cố Học Văn đúng lúc về đến.

      về rồi đấy hả?” Tả Phán Tình chưa từng có lúc nào nhìn thấy lại vui vẻ như lúc này, chút nghĩ ngợi xông lên dùng sức ôm lấy .

      “Sao về trễ vậy?”

      “Có chút việc.” Bọn họ có chứng cứ khởi tố Ôn Tuyết Kiều, bà ta được luật sư bảo lãnh. Còn hai ngày nữa, nếu thể chứng minh Tả Phán Tình vô tội–

      “Ăn cơm .” Tả Phán Tình muốn hỏi , lúc này, muốn cùng ăn bữa cơm ngon. Kéo đến trước bàn ăn, Cố Học Văn nhìn thấy bàn đầy món ăn sửng sốt chút.

      “Hôm nay là ngày gì vậy?”

      Làm nhiều thức ăn như vậy, hai người ăn sao hết. Việc này có vẻ như phù hợp với tính tiết kiệm của rồi?

      “Ngày em xuất viện.” Tả Phán Tình hơi tùy hứng : “Đều là những món thích, phải ăn hết đó.”

      nhanh câu, lại lấy lòng Cố Học Văn, sao lại nhìn ra được, đồ ăn bàn, đều là vì mà nấu, kéo tay Tả Phán Tình, vẻ mặt của vô cùng cương quyết: “Phán Tình, em tin , nhất định để em có việc gì.”

      “Đừng mấy chuyện đó nữa.” Tả Phán Tình phất phất tay, bận bịu cả ngày, mệt chết được, cũng thấy ràng : “Nếu đây là thứ bà ta muốn, vậy cứ cho bà ta, coi như là trả cái ơn bà ta sinh ra em.”

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn thích nghe câu này, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại tìm được câu nào để an ủi .

      Trong nhà Ôn Tuyết Kiều được lục soát vô cùng kĩ rồi, tìm được chút chứng cứ nào. Bệnh án kia cũng tìm được. Cũng có cách nào tìm được nhân chứng chứng minh Ôn Tuyết Kiều lợi dụng bệnh tình để lừa gạt đồng cảm của Tả Phán Tình.

      Cố Học Văn chưa từng cảm thấy bất lực như thế này, biết việc là sai lầm, chân tướng là thế nào, thế nhưng chút biện pháp cũng có.

      , Tả Phán Tình lại nhìn ra trong mắt tia khó xử cùng bất đắc dĩ. cũng có biện pháp sao?

      “Ăn đồ ăn .” muốn lại rối rắm, dù sao suy nghĩ ngày, kết quả xấu nhất cũng nghĩ đến, cứ như vậy . Kéo tay Cố Học Văn để ngồi xuống. cố gắng làm cho như mình vui vẻ.

      “Những món này đều là do em dày công nấu đó. Hôm nay đúng là có lộc ăn.”

      “Cám ơn.” Cố Học Văn gật đầu, nhìn ra được ý định của , gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng, gật đầu.

      “Ngon lắm.”

      ?” Tả Phán Tình cười càng tươi hơn: “Vậy ăn nhiều chút .”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, gắp miếng thịt bò bỏ vào chén : “Em cũng ăn .”

      “Được rồi.” Tả Phán Tình nheo mắt nhìn cái, đôi mắt trong veo mang theo vài phần ý cười, vài phần cảm động: “Hai người chúng ta đừng có buồn nôn như vậy, nhanh nhanh ăn .”

      Vẻ mặt Tả Phán Tình có chút tinh nghịch: “Em còn có quà muốn tặng cho đó.”

      “Quà?” Cố Học Văn có chút kinh ngạc: “Còn có quà nữa sao?”

      “Ừ.” Tả Phán tình gật đầu, đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng: “ ăn nhanh .”

      “Được.” Cố Học Văn hơi kéo khóe môi, trong mắt lên vài tia hứng thú: “ chờ món quà của em.”

      “Ừ.” Tả Phán Tình cúi đầu, nhìn tới vẻ chờ mong trong mắt Cố Học Văn. Tim đập có phần nhanh. Thực ra như vậy, cũng rất tốt.

      ………….www.sakuraky.wordpress.com…………

      Lúc chạng vạng. Ôn Tuyết Kiều theo luật sư ra khỏi tổng cục cảnh sát, đứng trước cửa cười với luật sư: “Luật sư Dương, hôm nay cám ơn .”

      “Khách sáo rồi. Phu nhân.” Luật sư gật đầu: “Có việc gì cứ Thành ca gọi tôi tiếng, tôi trước.”

      “Được.” Ôn Tuyết Kiều phất tay chào: “ . Tôi đợi người đến đón.”

      “Hẹn gặp lại.” Luật sư rời . chiếc xe màu đen có rèm che dừng lại trước mặt Ôn Tuyết Kiều, xe bước xuống vài người: “Phu nhân, Thành ca bảo bọn em đến đón chị.”

      “Sao lại đổi người rồi?” Ôn Tuyết Kiều nhìn mấy gương mặt quen trước mắt: “Tiểu Trương và Tiểu Lý đâu?”

      “Bọn họ có việc, Thành ca chị bị sợ hãi, sai bọn em đến đón chị về biệt thự.”

      “A.” Ôn Tuyết Kiều gật đầu, trong bang có rất nhiều em, thoáng cái bà cũng nhớ hết, nhìn chiếc xe kia, đúng là xe của Chu Thất Thành, yên tâm lên xe.

      Thế nhưng sau khi lên xe, xe chạy càng lúc càng nhanh, bà ta bắt đầu cảm thấy ổn.

      —oOo—

      Hết chương 183

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 184: Trả giá (18+)


      Edit: Wynnie

      Beta: Iris & Phong Vũ

      Vũ: Đôi lời nhắn nhủ khi đọc chap này nhé, đây là chap đề cập đến 2 trường phái khác nhau của vấn đề. Khuyến cáo các tình nên ăn uống gì khi đọc chap này, ta đảm bảo có chuyện gì xảy ra đâu đó. Hix

      Xe nhanh chóng rời khỏi tổng cục cảnh sát, sau khi lên xe, xe càng chạy càng nhanh, Ôn Tuyết Kiều thấy cảnh vật hai bên đường xa lạ. Bắt đầu cảm thấy ổn.

      “Các cậu đâu vậy?” về biệt thự hình như đâu phải đường này?

      “Phu nhân, đường này là đường tắt.” Người kia bình tĩnh trả lời, chút cũng nghe được có gì bất thường.

      “Đường tắt?” Bình thường Ôn Tuyết Kiều cũng chú ý lắm đến những việc này. Phải biết rằng bà ta tới lui đều có xe đưa rước, làm sao có thể nhớ đường được?

      Dựa người vào ghế, nhắm mắt lại định chợp mắt. Ở trại tạm giam cả buổi tối, đúng là khó chịu muốn chết. Bà ta quyết định khi về đến dùng hoa hồng ngâm nước tắm, sau đó lại mời nhà hương liệu giúp bà ta mát xa chút.

      Xe chạy được tiếng dừng lại. Ôn Tuyết Kiều xuống xe, nhìn thấy tòa nhà trước mắt thoáng cái sửng sốt.

      Trước mắt phải là biệt thự của Chu Thất Thành, mà là nhà máy cũ nát. Xoay người nhìn mấy người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt bà ta lộ ra tia vui: “Các cậu làm cái gì vậy? Mang tôi đến nơi thế này? Có phép tắc vậy?”

      ai trả lời bà ta, thân thể bà ta bị bọn họ đẩy mạnh vào trong nhà xưởng.

      “Các người buông tay, các người muốn làm gì?” Lúc này Ôn Tuyết Kiều phát ra chuyện ổn, ra sức vùng vẫy muốn tới: “Các người sợ Thành ca kiếm các người tính sổ sao? Các người… đồ vô lại –”

      “Bốp.” Thân thể bị người khác đẩy mạnh, ngã mặt đất. Ôn Tuyết Kiều kêu được, ngẩng đầu, ánh sáng mãnh liệt chiếu lên mặt bà ta, bà ta quen nheo nheo mắt lại.

      khó khăn mới quen được, bà ta mở mắt, ánh đèn chân đỉnh đầu chiếu xuống trước mắt bà ta mảng trắng lóa. Ánh mắt nhìn phía trước. Chỗ bóng mờ của ngọn đèn. Có đặt chiếc ghế dựa.

      người ngồi bất động ghế. Trước mặt người đó có cái bàn , bàn là chiếc máy tính xách tay, phát đoạn video, đó xuất người, sao lại là bà ta?

      “Phán Tình, mẹ mắc bệnh sắp chết rồi, mẹ chỉ muốn nhận con thôi.”

      Ôn Tuyết Kiều mở to hai mắt nhìn màn hình máy tính, bà ta muốn đứng lên, thân thể lại bị người ta ngăn lại.

      Video vẫn tiếp tục phát: “Phán Tình, mẹ khó chịu, con nhanh đến đây .”

      Sau đó là đúng ngày hôm đó, bà ta để Tả Phán Tình thay mình giao dịch: “Mang con búp bê kia về –”

      Người nọ đưa tay gõ xuống bàn phím hai cái, sau đó vỗ vỗ tay.

      “Chà chà chà. là ngoạn mục nha.”

      Giọng người đàn ông? Ôn Tuyết Kiều buộc bản thân tỉnh táo lại, thể xác định người trước mặt là địch hay bạn: “Cậu, cậu là ai? Sao cậu lại có những thứ này?”

      Bà ta bị người ta quay phim từ khi nào? Tại sao bà ta lại biết?

      Người đàn ông quay sang. người trong bóng tối làm bà ta thể thấy dáng vẻ của ta, thế nhưng có thể cảm thấy được, ánh mắt ta ném người mình có bao nhiêu khinh thường.

      “Á Nam, cậu xem người phụ nữ ác độc như vậy, cậu gặp qua bao giờ chưa?”

      Người đàn ông nhìn qua bên cạnh, lúc này Ôn Tuyết Kiều mới phát , bên cạnh ta còn có người. Người kia vô cùng cao lớn, ánh sáng màn hình chiếu mặt ta, bà ta thấy ràng mặt ta có vết sẹo dài.

      Thang Á Nam trầm mặc. Bình thường khi thiếu gia hỏi vấn đề như thế này, ta trả lời chính là phản ứng tốt nhất.

      “Tôi vẫn nghĩ bản thân rất xấu xa rồi. ngờ, thế giới này còn có người tệ hơn tôi nữa.”

      Nhìn chằm chằm vào bà ta. Hai tay khoanh lại, người đàn ông thở dài: “Con ruột của mình cũng hại. Ôn Tuyết Kiều, bà người như bà, nên có hậu quả tốt như thế nào nhỉ?”

      “Cậu, cậu rốt cuộc là ai?” Nội tâm Ôn Tuyết Kiều có chút sợ hãi, thế nhưng bà ta nhiều năm lăn lộn trong giới hắc đạo, cảnh tượng gì mà chưa từng gặp qua, nhất là người đàn ông của bà ta lại chính là lão đại của tổ chức hắc bang lớn nhất thành phố C này, có gì mà bà ta phải sợ chứ?

      “Tốt nhất là cậu thả tôi ra, bằng cậu phải trả giá đó.”

      “Trả giá?” Người đàn ông gật đầu, vỗ vỗ ngực làm ra vẻ sợ hãi: “Tôi sợ quá hà.”

      “Biết sợ thả tôi ra, nếu , Chu Thất Thành lấy mạng cậu.”

      “Chu Thất Thành?” Người đàn ông chán ghét mở miệng, nghĩ đến cái tên kia trận buồn nôn, nhìn mấy người đàn ông bên cạnh Ôn Tuyết Kiều, vẻ mặt có chút vui: “Cái tên tôi muốn nghe bà lại ra, đúng là thiếu đòn.”

      Từ ‘đòn’ kia vừa khỏi miệng, đợi Ôn Tuyết Kiều phản ứng được, hai cái tát vung xuống mặt bà ta.

      “Bốp bốp” hai cái, sức của đàn ông vô cùng lớn, khuôn mặt Ôn Tuyết Kiều lập tức sưng vù lên. Đau đớn làm bà ta thét chói tai, càng làm cho bà ta câm phẫn: “Cậu, rốt cuộc cậu là ai? Tôi cho cậu biết, tôi phải là người dễ chọc vào đâu. Cậu dám đánh tôi, cậu nhất định trả giá.”

      “Ôn Tuyết Kiều. Tôi muốn nhảm với bà nữa. muốn chịu khổ, rất đơn giản, đến sở cảnh sát tự thú, những chuyện xấu kia là do bà làm, liên quan gì đến Tả Phán Tình.”

      “Cậu–” Ôn Tuyết Kiều nhìn bóng đen trước mặt, vừa rồi cảm thấy dáng người cũng giống, nhưng lúc này bà ta lại kêu lên: “Khốn kiếp. Bọn cảnh sát thối các người phá án như vậy sao? Tôi muốn khiếu nại. Tôi muốn khiếu nại. Tôi phải tố cáo các người.”

      “Câm miệng.” Người đàn ông mất hết kiên nhẫn, nhìn chằm chằm Ôn Tuyết Kiều thay đổi sắc mặt, nhìn mấy người bên cạnh bà ta: “Nếu bà ta chịu, hôm nay các cậu dạy dỗ bà ta chút. Các người chơi đùa tùy ý . Chỉ cần chơi chết bà ta, chơi đến tàn phế cũng được.”

      Mấy người đàn ông bên cạnh có động tác gì. Mọi người đứng bất động, người đàn ông lại trận nhíu mày: “ muốn?”

      Ánh mắt quét về phía Ôn Tuyết Kiều, quần áo hỗn độn. Hai bên mặt đỏ sưng phù.

      “Cũng đúng, loại hàng này người bình thường đều ăn vô.”

      “Cậu, cậu khốn nạn.” Ôn Tuyết Kiều tức điên lên, mặt mũi bị đánh rất đau làm bà ta hận thể đâm người trước mắt hai dao.

      Đối với chửi bới của bà ta, người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn Thang Á Nam bên cạnh liếc mắt cái: “Á Nam, cậu , loại đàn bà này, phải dạy dỗ như thế nào mới được?”

      Thang Á Nam trầm mặc, hôm nay thiếu gia chơi cho cơn nghiện buông tay, tốt nhất là gì.

      “Chán quá . Cũng biết làm sao bây giờ.” Đột nhiên người đàn ông nghe bên ngoài truyền đến vài tiếng chó sủa. Vỗ vỗ tay, chỉ vào thủ hạ trong số đó: “Cậu. đem hai con chó hoang bên ngoài vào đây.”

      Người nọ trầm mặc, xoay người ra ngoài, mấy tiếng chó sủa bên ngoài nhanh chóng im bặt.

      Lúc vào, người nọ dắt theo con chó. Lông đen vàng đan xen, trong miệng ngậm khúc xương.

      “Sao chỉ có con?” Người đàn ông liếc nhìn Ôn Tuyết Kiều cái, vô cùng xấu xa. Ánh mắt chuyển hướng đến Thang Á Nam, mang theo vài phần tà ý.

      “Các cậu hẳn là chưa từng thấy qua người thú nhỉ? Hay là hôm nay xem thử nha?”

      Đứng lên đến dưới ánh đèn, ngọn đèn chiếu vào mặt ta. Khuôn mặt tuấn mỹ gần như nghiệt mang vài phần nghiền ngẫm, nốt ruồi dưới mắt trái vì cười mà hơi động đậy, có lại mị lực khác thường.

      Lúc này Ôn Tuyết Kiều lại rảnh mà quan tâm người đàn ông kia là ai, có bộ dáng gì, toàn bộ lực chú ý đều bị câu ‘người thú’ kia thu hút hết.

      được, mày muốn làm gì? Bọn mày thả tao ra. Mày là đồ biến thái, mày chết tử tế đâu –” Bà ta vùng vẫy muốn đứng lên, rồi lại bị người đè ép ngồi xuống.

      Người đàn ông đến trước mặt con chó hoang kia, nhìn khúc xương con chó gặm, giọng có vài phần đồng tình: “Chó à chó, tao biết loại hàng này, bắt bọn mày chơi, có chút uất ức rồi. Nhưng mà, chỉ cần bọn mày chơi, tao còn có nhiều thịt cho bọn mày ăn nha.”

      Vỗ vỗ tay, đưa mắt qua, thủ hạ lột sạch quần áo của Ôn Tuyết Kiều. vỗ vỗ đầu con chó.

      thôi.”

      Con chó đứng bất động, ngọn đèn chiếu xuống, thân thể đầy đặn mà yểu điệu của Ôn Tuyết Kiều được chăm sóc cũng tồi, làn da nhẵn nhụi sáng bóng.

      “Chà chà, chó cũng muốn chơi bà sao? Bà đúng là thất bại mà.”

      “Thiếu gia.” Thang Á Nam tiến lên từng bước : “Thời gian còn sớm nữa.”

      vừa hai phải thôi, ta cũng muốn xem người thú.

      “Gấp cái gì. Trời vừa bắt đầu tối thôi mà.” Người đàn ông nghĩ nghĩ chút, chỉ vào người trong đám thủ hạ: “Cậu, chuẩn bị chút thuốc đến đây.”

      “Thiếu gia –” Thang Á Nam muốn gì đó, người đàn ông phất tay: “Nhanh , đừng làm tôi nổi giận.”

      Thang Á Nam nữa, nhìn người kia rời . Người đàn ông lúc này trở lại ghế ngồi xuống. Nhìn Ôn Tuyết Kiều.

      “Bà còn có cơ hội lựa chọn, tự thú, bằng đợi lúc người của tôi trở lại, bà còn cơ hội.”

      cm mày.” Ôn Tuyết Kiều nhịn được chửi tục: “Bọn khốn nạn, bọn mày chết được tử tế đâu. Tao muốn khiếu nại. Tao muốn tố cáo bọn mày.”

      Bà ta muốn đứng lên, thân thể bị người khác đè xuống thể di chuyển: “ Thành, Thành mau tới cứu em. Thành –”

      “Ồn chết được.” Người đàn ông vui nhíu mày: “Trói bà ta lại, bịt cái miệng lại .”

      Thủ hạ vâng lời trói Ôn Tuyết Kiều lại, sau đó xé vải quần áo bà ta nhét vào miệng.

      “Ô ô… Ưm.” Bà ta ra tiếng, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông phía trước. Bà ta thề, bà ta nhất định xé xác người đàn ông này thành từng mảnh .

      Người thủ hạ kia trở lại, tay có mấy lọ . Người đàn ông cầm lọ nhìn thoáng qua: “Cho bà ta uống lọ, cho con chó kia uống lọ.”

      “Dạ.” Giống như người có ý thức. Người kia cầm lọ chứa thứ gì đó bên trong tưới vào miệng Ôn Tuyết Kiều. Bà ta giãy giụa chịu uống, thế nhưng cằm bị người đó nắm chặt, chất lỏng trong lọ vào miệng bà ta hết nửa, bà ta quặn người muốn nhổ ra, người đàn ông cầm lọ kia đổ hết vào miệng bà ta.

      Mặc kệ bà ta có giãy giụa như thế nào, Ôn Tuyết Kiều vẫn uống hơn lọ.

      “Khốn nạn.” Ôn Tuyết Kiều nóng nảy, ngừng vặn vẹo thân thể, bên kia, hai lọ thuốc được người ta tưới lên cục xương, bị con chó liếm ăn hết.

      Rất nhanh, con chó kia liền chịu nổi nữa, tên thủ hạ dắt con chó đến trước mặt Ôn Tuyết Kiều.

      Bà ta còn giãy giụa, thế nhưng thân thể bắt đầu nóng lên, nhìn thấy con chó kia đến gần, bà ta hét lên. Hôn mê bất tỉnh.

      Nhìn thứ giống người của con chó đưa vào cơ thể Ôn Tuyết Kiều, sắc mặt Thang Á Nam yên ả gợn sóng, đến bình tĩnh đứng trước mặt người đàn ông.

      “Thiếu gia, người hôn mê.” ta có thể ngừng tay rồi.

      “Bây giờ lại hôn mê?” vô dụng. Người đàn ông chán ghét nhìn hai chó người trước mắt, vỗ vỗ tay đứng lên: “Bỏ , để chúng chậm rãi chơi đùa . Tôi cũng mệt rồi.”

      “Thiếu gia, người phụ nữ này–”

      “Cậu đau lòng sao?” Khuôn mặt người đàn ông đến gần Thang Á Nam: “Vậy vừa rồi sao cậu tự mình lên người bà ta .”

      “Thiếu gia–” loại chơi đùa này đáng cười chút nào.

      “Được được.” Người đàn ông ngáp cái: “Hôm nay mọi người cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi sớm chút . Á Nam, tôi tự trở về, mấy người các cậu chơi chút .”

      Về phần Ôn Tuyết Kiều, để cho bà ta ở đây chậm rãi hưởng thụ là được rồi.

      “Ngày mai nếu bà ta tự thú, đem đoạn video gửi cho bọn cảnh sát ngu ngốc kia .”

      là vô dụng, vợ của mình cũng chăm sóc được, ta đoạt lấy Tả Phán Tình, có lỗi với tất cả những chuyện hôm nay ta làm.

      “Dạ.” Đoàn người rời khỏi nhà máy bỏ hoang, còn Ôn Tuyết Kiều bị lực mạnh người lay cho tỉnh dậy, mở mắt thấy con chó ngừng di chuyển người mình.

      Muốn giãy giụa, nhưng tay và chân còn bị cột. Bà ta căn bản động đậy được. Trong lòng đè nén, lại hôn mê bất tỉnh—

      ………..www.sakuraky.wordpress.com…………

      Ăn cơm xong, Tả Phán Tình cho Cố Học Văn giúp, đem mọi thứ dọn dẹp xong, phát Cố Học Văn trở về phòng tắm rửa.

      Thở phào nhõm, mắt nhìn áo khoác người mình. Lặng lẽ vào phòng. Lúc này Cố Học Văn vừa vặn ra, chần chừ chút, nhàng đến phía sau . Kéo tay qua.

      “Này, là quà em tặng .”

      “…”Cố Học Văn sửng sốt chút, theo tay cởi bỏ áo khoác, mắt nhìn thấy tình cảnh trước mắt hơi sửng sốt, hô hấp lập tức trở nên nặng nề.

      “Em, em mặc cái này cả đêm?”

      “Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, có chút rụt rè. chưa từng nghĩ đến chuyện chủ động quyến rũ Cố Học Văn, nhưng hôm nay đột nhiên rất muốn làm vậy. Bởi vì biết, bản thân còn có thể ở bên cạnh bao lâu nữa.

      Cố Học Văn nhìn bên trong áo khoác Tả Phán Tình mặc cái áo ngủ tơ tằm màu đen gợi cảm, đột nhiên vươn tay dùng sức kéo vào ngực. Cánh môi tà ác để ở vành tai mẫn cảm của , hơi thở mãnh liệt mà nguy hiểm, phun lên vành tai : “Em cố ý sao?”

      thích?”

      “Chết tiệt. Rất thích.” Cố Học Văn nâng tay nâng cằm lên, khóe môi giơ lên độ cong mang theo vài phần đùa bỡn, lộ ra ham muốn nồng đậm.

      “Em, cái tiểu tinh này.”

      Áp chê dưới thân, mãnh liệt hôn, dừng môi , bá đạo cạy mở hàm răng , đem con rắn luồn vào trong. Bàn tay bé của Tả Phán Tình đặt lên cổ , đón ý theo nụ hôn của , làm cho hôn càng sâu hơn.

      Khát khao càng đậm hơn. Bàn tay to bắt đầu dao động người . Ngón tay linh hoạt, vỗ về chơi đùa nơi trắng mịn đầy đặn của , thân thể hồng nhạt của phảng phất như có ý thức riêng, để ý đến ý nguyện của chủ nhân, tự động bày ra phản ứng tươi đẹp của người phụ nữ khi bị thúc giục.

      Phía trước của động đậy, càng tách chân ra, để dính sát vào chính mình, thể nghiệm loại biến hóa sinh lý thuẩn chủng của đàn ông.

      Cường thế như vậy làm cho khuôn mặt nhắn của đỏ ửng lên. Lại phát mình chưa từng mẫn cảm cảm giác được tồn tại của cơ thể đến như vậy. Mỗi lần tay vén lên tấc tơ tằm, mỗi lần môi dán lên mỗi chỗ da thịt, khu vực kia liền phảng phất như tươi tắn sống lại, mê người mà thay đổi.

      Tấm vải tơ tằm kia vô cùng mỏng manh, cái liền rách toang, Tả Phán Tình trừng mắt liếc cái, đôi mắt mang theo chỉ trích cùng hờn dỗi kia làm cho hô hấp của lại trở nên dồn dập.

      Môi mang theo nhiệt độ cháy bỏng gần như đau đớn, vỗ về hun đốt gương mặt, cổ, yết hầu, xương quai xanh của .

      Làn da ngọc ngà dưới ánh sáng lung linh của màn đêm cùng cảm xúc mãnh liệt kích thích mà phản chiếu sắc hồng dưới màu tuyết trắng. Ánh sáng càng mạnh mẽ nóng rực chiếm giữ ánh mắt , trái tim , nhịp điệu và tần suất âu yếm của bỗng nhiên thay đổi, đột ngột mà cuồng bạo cắn mút mỗi tấc da thịt, ý đồ muốn nổ tung hoan lạc trong cơ thể cơ, muốn cùng bắt đầu điệu nhảy.

      đóa hoa trắng noãn lưu lại những dấu hồng mờ mờ.

      Chút đau, chút ngứa, chút tê dại. Vô số cảm giác cùng nhau hợp thành vô số khoái hoạt, khiến càng dựa sát người vào hơn.

      chỗ nào đó đưa ra, lại có chỗ nào đó nghênh đón tiến vào. Thân thể hừng hực, tâm linh giao hòa.

      Khẽ thầm tên , qua hôm nay, tất cả đều thay đổi.

      “Cố Học Văn.” Ý thức trong lúc mê man, Tả Phán Tình tâm lên điều chính cũng chú ý: “Em thích .”

      Rất thích, rất thích.

      phải , là thích. Đối với câu này, cũng vừa lòng, song ánh mắt mê ly của , lại khiến cho Cố Học Văn điên cuồng.

      “Tả Phán Tình. Em là của .”

      đêm quấn quýt. đêm vui thích. đẹp, con người yên ổn.

      —oOo—

      Hết chương 184

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 185: Mơ hồ bất an


      Edit: Minh mập

      Beta: Phong Vũ

      Sáng sớm Cố Học Văn nhận được điện thoại của Cường Tử, vội vàng đến cục. Cường Tử vừa nhìn thấy đến, chạy nhanh ra đón.

      “Sếp?”

      “Ôn Tuyết Kiều bị làm sao vậy?”

      “Thảm lắm sếp ạ.” Cường Tử tra án lâu, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như vậy. Cho dù là trinh sát lão luyện, cũng có chút ăn tiêu.

      đưa đến bệnh viện rồi ạ.”

      “Bệnh viện?” Cố Học Văn nhíu mày: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Bà ta bị cái gì đó đó.” Cường Tử nên lời, có chút xấu hổ, Cố Học Văn hiểu được: “Ai làm ? Điều tra được ?”

      .” Cường Tử lắc đầu: “Người bị ném ở đường trước cửa cục, nghe lúc phát , người nạn nhân mặc quần áo.”

      Giữa hai chân ràng có vết thương, riêng gì nơi đó, còn có người, dấu vết để lại giống như bị móng vuốt cào qua

      Cố Học Văn nhăn mày lại: “Có phái người theo dõi ở bệnh viện chưa?”

      “Dạ rồi.” Cường Tử gật đầu: “Nhưng chuyện này quỷ dị. xem, Chu Thất Thành ở thành phố C gần như là lão đại trong giới hắc đạo rồi. Rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy, có thế chỉnh cả người phụ nữ của ?”

      Cố Học Văn cũng hiểu được: “Có thể là kẻ thủ mà Chu Thất Thành trước kia đắc tội?”

      “Cũng có thể là vậy, bọn em vẫn điều tra.” Cường Tử nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt có vài phần lo lắng: “Sếp. Chuyện của chị dâu có ảnh hưởng gì đến ?”

      ấy có chuyện gì.” Cố Học Văn tin tưởng Tả Phán Tình: “Tôi tin ấy.”

      “Nhưng mà ——” Hai ngày nay mọi người tuy rằng ngoài miệng , nhưng trong lòng ràng là nghi ngờ đối với Tả Phán Tình cũng hề .

      Mọi người đều nghĩ, minh cảnh sát chính trực như Cố Học Văn lại cưới phải bà vợ biết điều như vậy, theo bọn buôn ma túy? Quả là ——

      có nhưng nhị gì cả.” Cố Học Văn vẻ mặt thực nghiêm túc: “Chuyện này nhất định tôi điều tra ràng, phải ấy làm , tôi tin vợ tôi, tôi cũng hy vọng mọi người có thể tin tôi.”

      “Sếp. Mọi người đều tin sếp.” Cường Tử gật gật đầu, xoay người rời .

      Cố Học Văn vào văn phòng, tâm tình lập tức trở nên nặng nề.

      Ngồi ở bàn công tác, đem toàn bộ tư liệu nhìn lại lần, di động lại vang lên tiếng báo có e-mail.

      Mở mail ra, ánh mắt sửng sốt. Cái gì thế này?

      Có mấy cái video đính kèm. có tên người gửi. Vừa mở ra có thể ràng nhìn thấy Ôn Tuyết Kiều với Tả Phán Tình ở trong bệnh viện.

      Ôn Tuyết Kiều mình sống được bao lâu nữa.

      cái khác, dĩ nhiên là video của cái buổi tối mấy ngày trước. Tả Phán Tình tranh giành cái gì đó với Ôn Tuyết Kiều. kiên trì muốn giúp bà ta đưa ma túy.

      “Giúp mẹ đem con búp bê kia về.”

      “Được.” Tả Phán Tình đáp ứng rồi mang theo cái hộp kia ra.

      Cố Học Văn sợ ngây người, lại mở cái video khác, đều là Ôn Tuyết Kiều giả bệnh, để Tả Phán Tình phải chăm sóc bà ta. Với chừng đó chứng cứ, cũng đủ chứng minh Tả Phán Tình trong sạch.

      Chỉ là ——

      Người này là ai vậy? Sao lại giúp Phán Tình?

      Trong lòng Cố Học Văn có cảm giác vô cùng bất an. Theo lý mà , tại có chứng cớ có thể chứng minh Tả Phán Tình vô tội. hẳn là vui mới đúng, nhưng lúc này chút vui vẻ cũng có.

      Người này rốt cục có lai lịch như thế nào? Vì cái gì muốn giúp Phán Tình? Chuyện của Ôn Tuyết Kiều, có phải cũng là do làm hay ?

      Tắt video , gọi điện thoại nội bộ: “Thông báo với mọi người, đến phòng họp.”

      Đóng laptop lại, đến phòng họp, Cường Tử nhanh chóng tới nơi. Mọi người trong phòng họp ngồi vào chỗ của mình, Cố Học Văn vẻ mặt rất nghiêm túc.

      mở miệng, Cường Tử báo cáo trước.

      “Sếp có báo cáo của bệnh viện.”

      “Như thế nào?”

      Cường Tử nhìn những người khác trong phòng hội nghị, liếc mắt cái, sắc mặt có vài phần tối tăm, biết phải mở miệng như thế nào: “Ôn Tuyết Kiều ngày hôm qua bị người ta hãm hại. Trong cơ thể của bà ta có thành phần thuốc kích dục, còn có báo cáo giám định vết thương chứng minh loại vết thương này là do động vật lớp chó gây ra.”

      “Chó?” Cố Học Văn nhíu mày, máy tính lúc này báo có mail mới, vẫn là địa chỉ vừa rồi. Mở mail, Ôn Tuyết Kiều cả người mảnh vải che thân nằm mặt đất. người bà ta còn có 1 con chó hãy còn ra vào.

      Cố Học Văn giật mình, cuối video nhảy ra hàng chữ màu đỏ: “Đội trưởng Cố, đây là quà của tôi tặng . Thích ?”

      Xoay màn hình laptop hướng về phía mọi người. Mọi người xem xong, mặt đều là vẻ sợ hãi kinh tởm, nhất là Tiểu Trương. Dù sao cũng là con . chỉ dám liếc cái rồi xoay mặt , dám nhìn nữa

      “Sếp. Cái này ——” Trời ạ, loại người nào lại làm ra được chuyện như vậy?

      thể nào mà nhìn nổi. Thế này cũng quá độc ác ?

      , phải là độc ác. Là biến thái mới đúng. rất biến thái. Việc này so với việc tìm đàn ông hãm hiếp Ôn Tuyết Kiều còn biến thái hơn gấp trăm lần. Là loại người gì mới làm được?

      chỉ là cái này.” Cố Học Văn gõ hai cái, màn hình xuất hình ảnh của Tả Phán Tình và Ôn Tuyết Kiều, phát hết đoạn video này đến đoạn video khác nhân vật cũng đơn giản, chỉ có Tả Phán Tình và Ôn Tuyết Kiều.

      Trong đó có đoạn, Tả Phán Tình rồi, tài xế của Ôn Tuyết Kiều cùng với mấy người mặc đồ đen vào phòng bệnh, bà ta hỏi lái xe bệnh viện chuẩn bị tốt chưa.

      Toàn bộ tình lúc này đều ràng. Cố Học Văn đóng video lại, nhìn đồng đội nhàng thở ra: “Rất ràng, Tả Phán Tình lúc chính mình biết tình hình bị người ta lợi dụng. Sau đó trở thành công cụ vận chuyển cho Ôn Tuyết Kiều.”

      “Người phụ nữ này, lợi dụng bệnh tật còn lừa gạt đồng tình của Tả Phán Tình. Cho nên mới có chuyện giao dịch hôm đó.”

      “K. Cũng có loại phụ nữ này sao?” Cường Tử thực chưa thấy qua người nào ác như vậy: “Con ruột mình mà cũng hại? Có phải người vậy?”

      “Quả quá độc ác.” Đại Tân cũng nhíu mày. thể hiểu được tại sao lại có người có thể đối xử với con mình như vậy.

      Trong phòng họp vô cùng trầm mặc, tất cả mọi người nghĩ tới thế giới còn có người mẹ như vậy.

      “Nhưng đó cũng phải là trọng điểm.” Cố Học Văn vẻ mặt rất nghiêm túc: “Tuy rằng tôi có thể chứng minh Tả Phán Tình trong sạch nhưng trước mắt chuyện chúng ta phải đối mặt lại càng nguy hiểm hơn.”

      “Sếp?” Mọi người trong đội ý của . Cố Học Văn thấy bọn họ khó hiểu, cất giọng trầm thấp: “Mọi người có nghĩ tới ? Chu Thất Thành là lão đại hắc bang lớn nhất thành phố C. Ôn Tuyết Kiều là người của ta, người cùng giới tất nhiên cũng được nể mặt vài phần. Phải là người như thế nào mới có khả năng đem Ôn Tuyết Kiều chỉnh thê thảm như vậy?”

      Huống chi, người này hình như ngay từ đầu chuẩn bị kĩ càng. giống như ngay từ đầu biết, có người đối phó với Tả Phán Tình. Cũng là ngay từ đầu biết Tả Phán Tình bị người ta lợi dụng.

      dám chắc lúc người kia quay những video kia, Tả Phán Tình tuyệt đối biết. Thậm chí Ôn Tuyết Kiều cũng có thể biết. Như vậy làm như thế nào mà quay được?

      “Sếp, ý của là, người này cũng rất lợi hại?”

      riêng gì lợi hại.” Cố Học Văn lắc đầu, tình hình trước mắt xem ra rất bi quan: “Chúng ta căn bản biết người này là địch hay là bạn. Từ thủ đoạn đối phó với Ôn Tuyết Kiều là biết, người này nham hiểm độc ác, thủ đoạn xuất chúng. Nếu thành phố C đột nhiên xuất nhân vật ghê gớm như vậy. Mọi người cảm thấy chúng ta có thể nắm chắc phần thằng khi đối đầu với ?”

      Trong phòng hội nghị trầm mặc hẳn. Quả , có đối thủ như vậy, nếu là bạn còn tốt, nếu là địch nhưu vậy tương lai thành phố C chỉ sợ là ngày nào yên ổn.

      “Cường Tử.” Cố Học Văn thản nhiên mở miệng: “Cậu xem lại cuộn băng ghi hình giám sát điều phối giao thông, xem là ai đem Ôn Tuyết Kiều tới.”

      .” Cường Tử tuân lệnh ra ngoài. lại liếc nhìn Đại Tân cái: “Đại Tân, cậu vào bệnh viện xem Ôn Tuyết Kiều thế nào rồi, nếu bà ta tỉnh, hỏi chuyện gì xảy ra. Mang cả Tiểu Trương cùng .”

      .” Đại Tân cùng Tiểu Trương ra. lại nhìn mấy đồng đội còn lại trong phòng: “Những người khác, trong khoảng thời gian này phải đề cao cảnh giác, còn nữa phải theo dõi Chu Thất Thành 24/24, cả mấy người có liên hệ với nữa, tiện thể dò xét luôn xem ta có đắc tội với ai .”

      có lý do để nghi ngờ Chu Thất Thành đắc tội với người còn lợi hại hơn cả . Người kia nhìn vừa mắt, cho nên mới dạy dỗ Ôn Tuyết Kiều chút.

      Nhưng mà lại nhớ đến câu trong đoạn video cuối cùng kia, đây là món quà mà người đó tặng cho ?

      chọc phải người lợi hại như thế lúc nào chứ?

      Tuy rằng người này giúp Tả Phán Tình, nhưng tại sao lòng luôn cảm thấy càng lúc càng bất an?

      Cố gắng điều chỉnh tâm trạng, buộc mình được nghĩ nhiều. Cố Học Văn đem toàn bộ video trong laptop copy vào 1 cái đĩa CD, rồi viết lại báo cáo nộp cho Đỗ Hưng Hoa.

      Đỗ Hưng Hoa buông báo cáo, nhìn Cố Học Văn gật đầu: “Tốt lắm, lần này cậu làm tồi. Điều người giám sát Ôn Tuyết Kiều 24/24. Chúng ta có thể chính thức lập án khởi tố bà ta tội buôn bán ma túy.”

      “Cám ơn Đỗ tổng.” Cố Học Văn lên tiếng trả lời, vẻ mặt cũng lấy gì là vui mừng. Đỗ Hưng hoa nhìn thấy sắc mặt của , đứng lên đến trước mặt, vỗ vỗ bờ vai của .

      “Lần này tôi biết tôi làm cậu khó xử. Nếu cậu muốn, tôi công khai tập tài liệu này và với mọi người. Nếu điều tra ràng, về sau cậu làm sao mà ăn với em đây? Gần đây cậu liên tục lập công. Cấp cũng rất hài lòng với cậu. đến quan hệ của nhà họ Cố, cậu muốn được đề bạt hay thăng chức gì cũng rất đơn giản. Nhưng cậu vẫn còn muốn ngồi ở cái vị trí cấp cơ sở này, vậy cậu có thể phải đương đầu. Cậu hiểu ý tôi chứ?”

      “Cháu hiểu.” Cố Học Văn trả lời: “Cháu cũng có ý kiến gì đâu, Đỗ tổng cứ yên tâm.”

      “Được. Quân nhân mà, phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp . Trong khoảng thời gian này mọi người cũng vất vả nhiều. Vụ án của Chu Thất Thành cũng thể phá trong sớm chiều, dù sao lần này bắt được Ôn Tuyết Kiều, coi như là chặt đứt cánh tay của . Cậu cũng cần nóng vội. Nghỉ ngơi vài ngày .”

      .” Cố Học Văn gật đầu, xoay người rời .

      Đỗ Hưng Hoa nhìn cánh cửa được đóng lại, rồi lại nhìn nhìn báo cáo, vẻ mặt thoải mái như vừa rồi. Chuyện Cố Học Văn suy nghĩ, ông cũng nhìn ra rồi.

      Đằng sau màn hạ độc thủ này, rốt cuộc là ai làm? Vì sao ông cứ có cảm giác như cái lưới dần quăng thẳng vào Cố Học Văn, mà cậu ta lại chưa có đối sách gì cả?
      . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình hôm nay vẫn làm như thường lệ, cho dù ngày mai là tận thế, cũng muốn mình vui vẻ. Tan tầm, từ chối lời đề nghị đưa về nhà của Kỷ Vân Triển, tự mình ra bến xe bus.

      chiếc Hummer lúc này dừng ở trước mặt , cửa kính xe hạ xuống, gương mặt Cố Học Văn đập vào mắt , trong lòng lại vui vẻ hẳn lên, biết vì sao, lúc này nhìn thấy tâm trạng của lại vô cùng tốt.

      —oOo—

      Hết chương 185

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 186: Nổi hứng trêu đùa


      Edit: Iris

      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      Vũ: Sorry các tình nhiều nhé, cuối tuần thể beta và post chap mới được. Hôm nay Vũ cố gắng post bù thành 2 chap nhé.

      Bước chân vừa tiến lên trước chút định lên xe, đột nhiện trong lòng lại có hứng thú muốn trêu trọc , lùi về phía sau bước, vẻ mặt có chút đề phòng nhìn . Cố Học Văn vì hành động của mà sửng sốt chút, đối diện với tia trêu đùa trong ánh mắt mặt lại lộ ra chút bất đắc dĩ, vẻ mặt trầm tĩnh lại: “Mỹ nữ, em có muốn nhờ xe ?”

      Tả Phán Tình nghe rất ràng tiếng hít sâu bên cạnh mình. Vốn dĩ, lúc này là giờ tan tầm, nên người chờ xe bus rất đông.

      Mấy nữ nhân viên văn phòng trẻ tuổi nhìn Tả Phán Tình, đều hâm mộ số của tốt, nhưng lúc này lại lắc đầu, mặt tỏ ra vẻ tiếc nuối.

      “Thôi. Tôi có tiền trả tiền xe.”

      cần tiền xe của em.” Cố Học Văn mở cửa ý bảo lên xe, vẻ mặt mang theo vài phần ngả ngớn: “Chỉ cần em hôn cái là được.”

      sao?” Ánh mắt Tả Phán Tình sáng ngời, lại nghe thấy tiếng hít khí của mấy nàng bên cạnh lớn hơn nữa, nhanh chóng lên xe, ôm vai Cố Học Văn rồi dùng sức hôn mạnh lên hai má : “Tiên sinh, như vậy là được rồi đúng ?”

      có nhiều thành ý lắm.” Vẻ mặt Cố Học Văn có phần miễn cưỡng: “Nhưng mà đợi chút nữa đến nơi rồi, em có thể đổi kiểu hôn khác.”

      “Được.” Tả Phán Tình nở nụ cười, đóng cửa xe trừng mắt nhìn : “Làm phiền , trước tiên đưa em đến nơi đó .”

      “Ừ.” Chiếc Hummer nhanh chóng biến mất khỏi trạm xe bus, mấy nhân viên văn phòng lại trừng mắt nhìn chiếc xe kia, dường như muốn nhìn đến thủng xe luôn, còn những người khác trong lòng lại vô cùng khinh bỉ. Thói đời ngày nay, lòng người còn như xưa a.

      “Ha ha ha ha.” xe, Tả Phán Tình cười đến thực vui vẻ, quay đầu nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt có chút nghịch ngợm: “Này, sáng tạo chút nào. Sao lúc nãy , chỉ cần em ngủ với đêm là được?”

      “Em muốn trực tiếp như vậy?” Đôi mắt Cố Học Văn nheo lại, trong đó lên vài phần sung sướng: “ chỉ sợ những người đó té xỉu mất.”

      “Có thể.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “Vừa rồi thấy vẻ mặt của người đàn ông kia đâu, trợn mắt há hốc mồm, cái miệng còn há là rất to nha, có khi nhét vừa quả trứng gà cũng nên.”

      “Còn có dì bên cạnh nữa.” Ánh mắt có vẻ thương tiếc lại có chút khinh thường biết liêm sỉ, quả thực rất tuyệt.

      “Cười chết em mất.” Tả Phán Tình thực vui vẻ, cảm giác mấy ngày tối tăm vừa qua lập tức tiêu tán ít.

      Cố Học Văn vẫn chăm chú lái xe, ánh mắt lướt qua khuôn mặt vui vẻ tươi cười của , vẻ mặt lập tức trở nên ôn hòa hơn: “Em vội, cũng sợ sao?”

      Ý cười mặt Tả Phán Tình dần biết mất, cắn môi, ánh mắt nhìn con đường phía trước: “Cuộc sống chính là như vậy, gấp gáp cũng chỉ có ngày, gấp gáp cũng chỉ có ngày. Sợ cũng qua, mà sợ cũng phải qua. Nếu là như thế, sao tự tạo cho mình niềm vui đúng ?”

      Đây cũng phải là luận điệu mới mẻ gì, nhưng Cố Học Văn cũng cảm thấy rất xúc động, xoay người nhìn Tả Phán Tình, ánh mắt có phần thưởng thức: “Có ai với em là em rất tích cực chưa?”

      chỉ riêng gì tích cực, mà còn có kiên cường, dũng cảm. người của , có loại thanh xuân tràn đầy sức sống.

      “Chưa.” Tả Phán Tình lắc đầu, ánh mắt nhìn khuôn mặt Cố Học Văn: “ là người đầu tiên.”

      Cố Học Văn cười gật đầu: “Vậy sao? Những người đó thực có mắt.”

      “Đúng vậy, cho nên đặc biệt rất tinh mắt.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “Thấy cưới em, là em biết ngay ánh mắt của tốt đến thế nào rồi.”

      Cố Học Văn muốn cười. Tự khen mình như vậy, đúng là chỉ có mới làm được.

      định gì đó với , vào lúc này di động lại vang lên, ấn nút nghe, giọng dịu dàng của Lâm Thiên Y vang lên bên tai.

      “Học Văn. có bận gì ?”

      Cố Học Văn liếc nhìn Tả Phán Tình cái, nghe thấy điện thoại vang lên, xoay người sang chỗ khác, ngón tay ở cửa kính xe vẽ vẽ cái gì đó, lái xe, có cách nào nhìn kỹ được.

      Giọng bình tĩnh, chút dao động mở miệng: “Có việc gì ?”

      “À, hôm nay em tháo bột, em muốn nhờ đến đón em chút, có được ?”

      Giọng cực kì dịu dàng, mang theo mấy phần khẩn cầu. Cố Học Văn mím môi, nhìn đường phía trước, vừa vặn lúc này đèn đỏ, nhấn phanh. Xe dừng lại, ánh mắt chuyển hướng nhìn Tả Phán Tình.

      hà hơi lên kính xe, sau đó vẽ cây thông Nô-en. Chăm chú ngắm nhìn, rồi vẽ thêm lên đó vài bông tuyết. Vẻ mặt ngây thơ như trẻ con.

      vẫn chưa biết sao nữa rồi, lại có thể vui vẻ như vậy đối mặt với kết quả xấu nhất có thể xảy ra. Trong lòng dâng lên tia cảm động. Nhìn Tả Phán Tình, còn có tia đau lòng.

      có thời gian.” Bình tĩnh cự tuyệt, dường như Cố Học Văn có thể nghe thấy tiếng thở dài thất vọng của Lâm Thiên Y: “Em gọi taxi . Để dì Phương cùng với em.”

      “Vậy à.” Giọng Lâm Thiên Y đầy vẻ mất mát, nhưng lại ép mình phải giả bộ vui vẻ: “Được rồi. làm phiền . làm việc .”

      “Cứ vậy .” Gác điện thoại, đèn tín hiệu phía trước chuyển sang màu xanh, nhấn chân ga, lúc này Tả Phán Tình cũng hoàn thành bức tranh cây thông Nô-en, mấy căn nhà nho , còn có vô số bông tuyết lất phất trông rất đẹp.

      Nhìn cửa kính xe cười cười, đột nhiên nhớ tới vừa rồi hình như nghe thấy Cố Học Văn gọi điện thoại, điều này làm xoay người lại.

      “Sao vậy? có việc sao?” Lại có nhiệm vụ?

      Mấy ngày nay vì chuyện của , nhất định là mệt chết rồi? Trong lòng Tả Phán Tình có phần áy náy nho . Chút áy náy này đè ép lên tim , làm có chút thở nổi.

      “Nếu có việc, . Em có thể tự gọi taxi về.” chừng còn vội vàng giúp mình tìm chứng cứ. Thế mà còn phải bớt chút thời gian đón , trong lòng Tả Phán Tình lên vài phần cảm động.

      có việc gì.” Tay Cố Học Văn đặt ở tay lái, ánh mắt nhìn Tả Phán Tình: “Bây giờ em có việc gì nữa rồi. Cho nên, cũng bận gì cả.”

      “A?” Tả Phán Tình ‘a’ tiếng, dám tin nhìn Cố Học Văn: “, vừa cái gì?”

      “Em sao rồi.” Giọng Cố Học Văn có phần sung sướng, mặc kệ người thần bí kia là ai, người đó cũng giúp mình đại ân: “Bọn tìm được chứng cứ khởi tố Ôn Tuyết Kiều, tố cáo bà ta buôn bán ma túy. Nhưng đến lúc đó, có thể phải làm phiền em đứng ra làm nhân chứng.”

      “Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cỏ bốn lá ngón tay mình. Nhưng mặt có vẻ nhõm.

      Cố Học Văn mẫn cảm chú ý tới sắc mặt của , vươn tay xoa xoa bàn tay : “Em có việc gì rồi, em vui sao?”

      “Vui chứ.” Bởi vì lúc trước chuẩn bị tâm lý để đối mặt với mọi chuyện tốt, cho nên lúc biết mình có việc gì, ngược lại có chút biết làm sao.

      “Dáng vẻ của em, cũng phải là vui vẻ.” Vừa rồi đúng là vui vẻ, nhưng bây giờ phải .

      em phải làm nhân chứng, là muốn em chỉ chứng bà ta, đúng ?”

      “Ừ,” Cố Học Văn nhìn đường phía trước, vẻ mặt vẫn nghiêm túc: “Bà ta là phần tử nguy hiểm, thực tế, Chu Thất Thành là lão đại hắc bang lớn nhất ở thành phố C này, nhiều năm như vậy, bà ta giúp Chu Thất Thành buôn bán vận chuyển ma túy ít lần, lúc này tuyệt đối cũng ngừng tay.”

      Việc này, vốn cần phải cho Tả Phán Tình biết, nhưng đến lúc lúc này rồi, cho ấy biết cũng được.

      ra là vậy.” Bà ta vốn là người như vậy, Tả Phán Tình gật gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu rồi. Cố Học Văn có phần lo lắng, nhìn đoạn rẽ phía trước, toàn bộ lời định đều nuốt xuống, nhấn chân ga chạy nhanh về tới nhà.

      Lên lầu, Tả Phán Tình vào cửa đổi giầy, lúc muốn về phòng bị Cố Học Văn kéo tay lại: “Em vui?”

      có.” Tả Phán Tình biết phải như thế nào: “Em chỉ cảm thấy có chút mỉa mai. Bà ta hại em vận chuyển ma túy, bây giờ em lại ra làm nhân chứng để bà ấy phải ngồi tù. buồn cười đúng ? phải bà ta cho em sinh mệnh này sao? Em hiểu vì sao bà ta lại chọn cuộc sống như vậy. theo người đàn ông mười mấy năm, ngay cả danh phận cũng có. xem, bà ta nghĩ cái gì vậy?”

      Cố Học Văn nên lời, đối với Ôn Tuyết Kiều chút đồng tình nào, cho dù bây giờ biết ngày hôm qua bà ta gặp phải chuyện gì, ở chỗ sâu thẳm nhất trong , vẫn cảm thấy bà ta bị như vậy là xứng đáng.

      Nhưng Tả Phán Tình lại nghĩ vậy, là con của Ôn Tuyết Kiều, cho dù thế nào, hai người vẫn có quan hệ huyết thống thể vứt bỏ.

      “Bà ta suy nghĩ cái gì, biết, nhưng Phán Tình, muốn với em, lương thiện phải là cái tội. Nhưng nếu lương thiện với kẻ ác, đó chính là tội lỗi. Bởi vì lương thiện của em, cổ vũ bọn họ làm việc ác. Em hiểu ?”

      Tả Phán Tình trầm mặc, biết phải gì, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên cười cười: “Phật , ‘chỉ độ người xứng đáng’, chính là ý này đúng ? Bà ta phải người xứng đáng. Đúng ?”

      “Em hiểu được tốt rồi.” Cố Học Văn kéo tay : “Ôn Tuyết Kiều bị bọn quản chế, bọn lập hồ sơ, chờ thêm thời gian nữa, thẩm vấn bà ta, đến lúc đó, bà ta có thể phải ngồi tù cả đời.”

      “Em biết.” Tả Phán Tình rút tay mình ra, nhìn Cố Học Văn cười cười: “Chúng ta đừng đến bà ta nữa. bỏ gạo vào nồi . Em gọi điện thoại cho ba mẹ, hai người họ biết em sao rồi.”

      thực tế hôm nay Ôn Tuyết Phượng và Tả Chính Cương còn gọi điện , vô cùng lo lắng hỏi thăm tình hình của , hai người họ phải tin tưởng Cố Học Văn.

      “Ừ.” Cố Học Văn xoay người vào phòng bếp, Tả Phán Tình lấy di động ra gọi cho ba mẹ.

      Nghe điện thoại chính là mẹ , cho bà biết mình có việc gì, sau đó thuận miệng ra chút, kết quả mà Ôn Tuyết Kiều có thể phải chịu. Ở bên kia điện thoại Ôn Tuyết Phượng trầm mặc. Cho dù có hư hỏng thế nào, có xấu xa thế nào, cũng là em bà, lập tức trong lòng bà như bị đánh sâu vào.

      “Mẹ.” Tả Phán Tình cũng hiểu được tâm trạng của bà, chỉ là tình như vậy, hy vọng ba mẹ cần nghĩ nhiều: “Con đường này là chính bà ta chọn, kết quả này là bà ta phải nhận. Cho nên mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá. Sức khỏe của mẹ quan trọng hơn.”

      “Ừ.” Ôn Tuyết Phượng gật đầu, trong lòng phải thương cảm, nhưng như Phán Tình , đường là do Ôn Tuyết Kiều , bà cũng có cách nào giúp được.

      “Phán Tình, lần này con có thể sao, mẹ tin đều là do Học Văn cố gắng. Con phải đối xử tốt với nó, được giở cái tính tùy hứng, đùa giỡn như con nít nữa.”

      Nếu là trước đây, Tả Phán Tình nghe Ôn Tuyết Phượng như vậy, nhất định phản bác, có.

      Nhưng lúc này, chỉ nhàng lên tiếng: “Dạ. Con biết rồi. Mẹ. Mẹ yên tâm . Con sống với ấy tốt.”

      “Ừ.” Ôn Tuyết Phượng yên tâm, cúp máy, suy nghĩ phải thế nào với Tả Chính Cương.

      Tả Phán Tình ngắt điện thoại, xoay người liền nhìn thấy Cố Học Văn đứng ở phía sau .

      . . . . . . . . . . . . . . . .

      Lời tác giả : Cuộc sống chính là như vậy. Vui vẻ cũng chỉ có ngày, vui cũng là ngày. Hy vọng mọi người mỗi ngày đều có tâm trạng vô cùng vui vẻ.


      —oOo—

      Hết chương 186

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :