1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 177: cái ôm


      Edit: Iris

      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      Còn Tả Phán Tình và người đàn ông kia có quan hệ gì?

      Sếp đúng là lợi hại có thể rộng lượng như vậy quả thực xứng đáng là thần tượng của nha.

      Cố Học Văn đem áo vest cởi ra trả lại cho Kỷ Vân Triển sau đó mặc lại áo khoác cho Tả Phán Tình, từ đầu tới cuối câu cũng với câu, trong mắt lên tia chần chờ quay sang nhìn Tiểu Trương cái.

      “Mọi người áp tải bọn họ về , tôi lập tức về ngay, nhớ là phải hết sức chú ý trông coi cho tốt, tôi sợ Ngô Đạt có đồng bọn, đừng để cho bọn chúng thoát.”

      “Sếp hình như thuộc hạ của bị thương.”

      “Vậy đưa bệnh viện” Cố Học Văn bình tĩnh : “Phái thêm vài người nữa giám sát, đừng để bọn chúng trốn mất, đặc biệt là Ngô Đạt.”

      .”

      Tiểu Trương gật gật đầu lại nhìn Tả Phán Tình cái, trong mắt có phần tán thành. có đội trưởng Cố vừa đẹp trai vừa tuấn tài giỏi thế mà còn thích người đàn ông khác, đúng là ——

      Suy nghĩ của Tiểu Trương đột nhiên dừng lại, sao có thể nghĩ như vậy, chẳng phải cũng việc là thế nào mà. Hơn nữa đây là việc của Cố Học Văn xử lý, nhún vai, lắc đầu rời .

      Kỷ Vân Triển đứng bất động ở đó, có phần lo lắng khi thấy Tả Phán Tình từ lúc nghe thấy tiếng súng đến giờ vẫn lời nào, chỉ là cái bộ dạng ngơ ngác như mất hồn đó của làm thấy rất lo lắng.

      “Phán Tình.”

      “Tôi có thể rồi.” Cố Học Văn tức giận trừng mắt nhìn : “Nghe chưa?”

      Kỷ Vân Triển vẫn hề động đậy, áo vest tay bị nắm chặt, liếc mắt nhìn Cố Học Văn cái, lại nhìn nhìn Tả Phán Tình: “Hình như ấy bị dọa rồi phải.”

      Lúc này Cố Học Văn mới phát Tả Phán Tình dựa vào trong lòng mình có chút ổn, ánh mắt của giống như có tiêu điểm, rất mờ mịt cứ đứng ở nơi đó bất động.

      Vỗ vỗ hai má Tả Phán Tình, tầm mắt có phần mờ mịt của Tả Phán Tình từng chút từng chút bắt đầu có tiêu cự, cuối cùng ngẩng đầu dừng ở mặt Cố Học Văn.

      “Cố Học Văn.” nhàng gọi tiếng, mang theo vài phần xác định.

      Tầm mắt nhìn xuống phía dưới, nhìn qua mặt rồi trước ngực, bụng. Ánh mắt quét vòng người , đột nhiên vươn tay dùng sức ôm lấy : “Cố Học Văn, sao chứ?”

      Tiếng súng, vừa rồi lại nghe thấy tiếng súng. Trời ạ, đừng với là mỗi lần làm nhiệm vụ đều là như vậy chứ. Những chuyện nguy hiểm như vậy, làm sao mà có thể chịu được.

      Cố Học Văn sửng sốt chút, những lời chất vấn vốn chuẩn bị tốt trong đầu, lại bởi cái ôm kia của mà dừng lại. Cảm giác được dựa sát của , sợ hãi của , giang tay ra ôm thân hình mềm mại vào lòng.

      sao.”

      làm em sợ muốn chết” Tả Phán Tình có chút kinh sợ chưa kịp hoàn hồn, ôm chặt. khuôn mặt nhắn dán chặt vào trong ngực , nghe tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ, cảm nhận hơi thở nam tính mạnh mẽ toát ra từ người , còn có bả vai rộng lớn mà vô cùng quen thuộc này nữa.

      Vốn trong lòng mất cân bằng nay đột nhiên có cảm giác được thả lỏng, đưa cánh tay ôm chặt lấy , cứ như vậy buông, lời của còn có chút ngập ngừng:

      có việc gì tốt rồi.”

      Đây là lo lắng cho sao? Cố Học Văn vì hiểu ra điều đó mà trong ngực bỗng có vài phần sung sướng, dường như rất thỏa mãn.

      Đầu óc Tả Phán Tình còn có chút hỗn độn nên vừa rồi xảy ra chuyện gì. Nhưng biết vừa rồi Cố Học Văn có nguy hiểm mà tại còn nguy hiểm nữa.

      tốt quá, Cố Học Văn, có việc gì rồi, viên đạn kia bắn vào người , vậy là tốt rồi.

      Khuôn mặt nhắn cứ như chú mèo con mềm mại cọ cọ ở trong ngực . Trong lòng Cố Học Văn dâng lên phần nhu tình, cũng quan tâm xung quanh còn có những người khác liền cúi đầu kéo vào trong lòng, đôi tay như gông cùm xiềng xích gắt gao ôm , sau đó cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi .

      Ý thức Tả Phán Tình còn u mê nhưng nụ hôn quen thuộc làm theo thói quen nâng tay đặt lên cổ Cố Học Văn. Hai người giống như đôi ‘thiên nga lồng cổ vào’ quấn quít lấy nhau.

      Đôi môi bá đạo ngông cuồng đoạt lấy môi , gần như muốn thiêu đốt , từng bước xâm chiếm lấy . cảm thấy chán ghét mà nâng tay ôm chặt thêm, tim đập ngày càng nhanh hơn, đôi mắt nhắm chặt, lông mi dài run run nhè sẵn sàng tiếp nhận và đáp lại.

      Chủ động tìm kiếm lưỡi cùng vui đùa, gắn kết dây dưa.

      Nhiệt độ trong khí dần tăng lên cao. Những ngày cuối tháng mười , cơn từng cơn khí lạnh theo gió ùa vào hành lang, nhưng hai người lại chỉ cảm thấy lửa nóng.

      Cố Học Văn hôn đến động tình, xoay người bế Tả Phán Tình đặt ở tường, để khuôn mặt của càng gần sát với mình.

      Kỷ Vân Triển vẫn đứng ở bên cạnh hề động đậy, tay nắm chặt cái áo vest, tất cả quan tâm dường như đều biến thành châm chọc, Phán Tình của – người phụ nữ mà lúc này lại ở trong lòng người đàn ông khác mà lo lắng mà suốt ruột vì ta như vậy.

      Thậm chí ấy còn thèm nhìn mình, chút ánh mắt đảo qua cũng có, chỉ tập trung tinh thần mà hôn nhau, hoàn toàn chú ý tới bên cạnh còn có người khác.

      Trong lòng phải chua sót phải đau khổ. Đoạn tình cảm này ra sớm còn nữa rồi, cũng chỉ có vẫn mãi buông được mà thôi.

      cam lòng sao? Nhưng mình có thể làm gì được chứ?

      Nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau như vậy, buộc lòng áp chế nội tâm chua sót, cần ở lại đây, có thể rồi, tin Cố Học Văn chăm sóc tốt cho Tả Phán Tình.

      Xoay người rời , trong hành lang chỉ còn lại hai người Cố Học Văn và Tả Phán Tình.

      Rốt cuộc nụ hôn cũng dừng lại, rốt cuộc hai người tách ra, hai khuôn mặt đều ửng hồng, tự kiềm chế nhiệt ý ào ào như vũ bão trong cơ thể, Cố Học Văn hít hơi sâu.

      Nhìn thấy khuôn mặt nhắn trong lồng ngực đỏ ửng mà nhịn được lại hôn xuống môi chút. Lúc này mới buông ra, áp chế khát vọng trong lòng, tin nếu đây phải là ở khách sạn lập tức ăn rồi.

      “Vì sao em lại cùng với Kỷ Vân Triển?” phải để ý, nhất là vừa rồi theo bản năng Tả Phán Tình làm nhiều động tác tín nhiệm Kỷ Vân Triển làm cho vô cùng vui

      phải tức giận, nhưng vừa rồi gắt gao ôm có việc gì’, rồi nhàng thở ra. Bộ dáng lúc đó của thậm chí hoàn toàn chú ý tới ở cùng Kỷ Vân Triển.

      Nhận thức này làm cho trái tim vốn dĩ bị áp lực nặng nề bỗng trở nên sung sướng nhìn đôi mắt Tả Phán Tình tìm kiếm đáp án

      “A.” Lý trí Tả Phán Tình từ từ trở lại, vừa rồi lo lắng cho Cố Học Văn áp đảo tất cả làm cho quên mất Kỷ Vân Triển.

      Đảo mắt nhìn xung quanh vòng. Lúc này mới phát thế giới xung quanh im lặng, chỗ rẽ của hành lang chỉ còn lại có hai người là và Cố Học Văn.

      Chần chờ lúc mới ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn cái: “ ấy rồi?”

      nhớ vừa rồi còn ở đây mà, bây giờ sao mất rồi.

      rồi.” Nhắc đến Kỷ Vân Triển, trong lòng Cố Học Văn có phần khó chịu: “Vì sao trễ thế này rồi em còn ở cùng ta?”

      “Em ——“ Tả Phán Tình muốn giải thích đột nhiên nghĩ tới chuyện khác. Cầm lấy vạt áo Cố Học Văn vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng.

      “Tiền đâu? Tiền của mẹ em đâu?”

      Cố Học Văn hừ lạnh tiếng, vẻ mặt mang theo tia khinh thường: “Em xác định là…”

      Tả Phán Tình sửng sốt chút, nửa ngày mới có phản ứng. Nhưng khí thế vừa nãy lập tức yếu : “Em, mẹ ruột của em.”

      Vừa rồi nhất thời vội quá nên buột miệng ra, cúi đầu biết nên gì. Thấy gì Cố Học Văn đành trước.

      “Vì sao trễ thế này rồi em còn ở cùng Kỷ Vân Triển?”

      Lần thứ ba hỏi vấn đề này, nếu lại chuyển đề tài, cũng ngại dạy dỗ chút.

      “Em, ấy…” Tả Phán Tình biết phải như thế nào: “Em nhận được điện thoại của người phụ nữ kia, bà ấy bà ấy khó chịu, nên em lo lắng muốn xem thế nào lúc ra trùng hợp là ấy ở đó.”

      ‘Trùng hợp ta ở đó.’ Cố Học Văn nhướn mày nhìn chằm chằm mặt Tả Phán Tình, lúc lâu sau mới : “Buổi tối ta ở bên ngoài nhà của chúng ta? Hay em phải là căn bản ta vẫn ở trong nhà của chúng ta?”

      “Cố Học Văn có ý gì?” Tả Phán Tình trừng mắt, ánh mắt dường như dám tin vào những lời mình vừa nghe được: “Ý của muốn em ở sau lưng lén lút cùng người đàn ông khác?”

      “Đây là do em .” Giọng Cố Học Văn cực lạnh nhưng vẻ mặt còn lạnh hơn: “Em có biết bây giờ là mấy giờ ? Tả Phán Tình bây giờ là rạng sáng rồi đấy, em cùng người đàn ông đến khách sạn. Em hy vọng nghĩ như thế nào?”

      “Em, em chỉ là đến đây đưa đồ thôi mà.”

      “Đưa đồ.” Cố Học Văn hừ lạnh: “Đưa cái gì mà lại đưa tiền? Nửa đêm nửa hôm em ngủ mà chạy tới đây đưa tiền, em có đầu óc hả? Có nghĩ tới người con nửa đêm mang theo vali đầy tiền như thế, ở ngoài đường lại lộn xộn. Chẳng lẽ em sợ bị người ta cướp mất hả?”

      Tả Phán Tình bị mắng cho trận, khí thế lại trầm xuống hơn, cắn môi nửa ngày biết phải như thế nào: “Làm gì mà có nhiều người xấu như vậy, hơn nữa em cũng chỉ là đưa đồ chút thôi mà, đưa xong em lại lập tức về nhà.”

      đêm rồi mà còn đưa tiền”. Cố Học Văn muốn bổ đầu Tả Phán Tình ra xem trong đó chứa cái gì: “Chẳng lẽ ở thành phố C có ngân hàng sao? thể để ngày mai chuyển khoản được à? Vì sao cứ phải để em đưa tiền giữa đêm hôm thế này, chẳng lẽ em nghĩ đến à?”

      “Em.”

      Tả Phán Tình thực nghĩ nhiều như vậy. Nhưng nhìn thấy ràng Ôn Tuyết Kiều đến đứng còn vững mà lại cố chấp muốn đưa tiền trả lại người chồng trước, nên trong lòng cũng thấy đồng tình, cũng có cảm động. Bởi mẹ ruột của phải là người tham tiền nên cách nhìn của với bà thay đổi trở nên tốt hơn.

      “Tả Phán Tình, đầu óc của em làm sao mà lớn lên được vậy?” Cố Học Văn là bị làm cho tức chết mà: “Sao em lại lên xe của Kỷ Vân Triển? Sao lại cùng với ta đến đây?”

      Chẳng lẽ biết Kỷ Vân Triển đối với còn chưa hết hi vọng sao?

      “Em, em có trả tiền xe cho ta mà.” Tả Phán Tình cúi đầu, chuyện này là lại làm sai, đuối lý, nhưng: “Em cũng muốn để ta đưa , nhưng ta lúc đó khó gọi xe hơn nữa ta nếu em muốn nghĩ nhiều có thể trả tiền xe coi ta như tài xế, thực em cũng có đưa tiền cho ta mà.”

      Ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, nóng lòng giải thích, biết vì sao lại muốn làm cho Cố Học Văn hiểu lầm, nên lại càng muốn giải thích ràng:

      “Cố Học Văn, em hy vọng tin tưởng em. Em phải người phản bội hôn nhân, em có làm chuyện có lỗi với .”

      Cố Học Văn thở dài, có làm chuyện gì có lỗi vậy còn việc vận chuyển ma túy sao.

      “Tả Phán Tình, em có biết, nếu hôm nay ngăn cản em vừa rồi em làm cái gì, em có nghĩ tới ?”

      Có thể chết.

      —oOo—

      Hết chương 177

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 178: thể nào


      Edit: Wynnie

      Beta: Iris & Phong Vũ

      5 kg ma túy nguyên chất. Cho dù Tả Phán Tình có chín cái mạng, cũng đủ cho tội tử hình.

      “Em, em làm gì sao?” Trong lòng Tả Phán Tình mơ hồ có nghi vấn, nhưng lại muốn tin: “. Các vừa làm gì ở đây?”

      “Em hỏi bọn làm gì?” Giọng Cố Học Văn vô cùng lạnh lẽo, thể ngờ Tả Phán Tình lại bị Ôn Tuyết Kiều lợi dụng vận chuyển ma túy. Lại càng thể ngờ Ôn Tuyết Kiều có thể ác độc như vậy, vậy mà có thể để chính con ruột của mình hỗ trợ vận chuyển ma túy.

      Vòng tay ôm chặt, gần như muốn làm nghẹt thở. Thân thể bị đau làm ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn Cố Học Văn.

      thể nào đâu?” , thể giống như nghĩ. Cố Học Văn trừng mắt nhìn khuôn mặt , giọng lạnh lẽo như giá rét tháng chạp.

      thể? thể cái gì? Phòng 1303. Gã đàn ông mà cái người em gọi là mẹ muốn em đến đưa đồ đó tên là Ngô Đạt, trùm ma túy Myanmar. Lần này tới, ta mang theo 5 kg ma túy nguyên chất. Vừa rồi nếu ngăn em kịp thời bây giờ có lẽ Tả Phán Tình em ngồi tù rồi.”

      thể nào.” Tả Phán Tình lắc đầu. Trong lòng tin chuyện này là : “ gạt em, gạt em. gạt em đúng ? Chứng cứ đâu? Em muốn chứng cứ.”

      “Chứng cứ?” Cố Học Văn thể tin là đến lúc này mà vẫn còn tin người mẹ chỉ mới gặp mặt mấy lần kia.

      . phải mới gặp mặt vài lần.

      Có lẽ lúc biết hai người gặp mặt nhiều lần rồi. Khoảng thời gian ở nhà này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Tả Phán Tình. Mẹ em là kẻ buôn bán ma túy, em nghe rồi chứ. Người sinh ra em kia, là tay buôn bán ma túy–”

      thể nào.” Tả Phán Tình chịu tin, đưa tay bịt tai mình lại, từ chối chấp nhận như vậy: “ thể nào. thể nào. Em muốn nghe, em muốn nghe.”

      “Bà ta hại em. Bà ta cố tình kêu em tới đây, chính là muốn em làm bia đỡ đạn cho bà ta. 5 kg ma túy nguyên chất này, Tả Phán Tình, nếu giao dịch này thành công, em có biết em hại bao nhiêu người ? Nếu giao dịch thành công, em chính là người chịu tội thay. Bản thân em chết như thế nào em cũng biết.”

      bậy.” Tả Phán Tình tin, muốn nghe, chữ cũng muốn nghe. Sao có thể chứ? thể nào.

      bậy?” Cố Học Văn phát mình bị Tả Phán Tình làm cho tức chết, kéo đôi tay bịt lấy tai của ra, buộc phải nghe : “Ngay tại đây, ngay vừa rồi, tiếng súng em nghe thấy, nếu ngăn cản, vậy 5kg ma túy này, bị em mang đến cho người mẹ ác độc kia của em rồi.”

      bậy. Em tin. chữ em cũng tin. Cố Học Văn, có chứng cứ đừng vu oan cho người khác.”

      thế giới này, sao lại có người xấu xa như vậy? Mình là con của bà ta mà? Sao bà ta có thể hại mình chứ? Sao lại có thể?

      Tả Phán Tình muốn tin, phải chưa từng hoài nghi, phải chưa từng nghi ngờ. Thế nhưng đồng cảm trong lòng với Ôn Tuyết Kiều áp đảo tất cả. Bà ta là người phụ nữ đáng thương, sống đến trung niên, chồng con chỗ dựa, đáng thương biết bao nhiêu?

      Nhưng mà bây giờ Cố Học Văn gì? Ôn Tuyết Kiều chỉ lợi dụng ? Điều này sao có thể chấp nhận được?

      “Em muốn chứng cứ chứ gì?” Cố Học Văn nhìn thấy nét mặt đau khổ trốn tránh của , gật đầu mạnh: “Được. cho em chứng cứ. cho em thấy mẹ ruột của em, đối xử với em như thế nào.”

      Dùng sức kéo tay Tả Phán Tình đến thang máy. Tả Phán Tình muốn giật tay ra, nhưng nắm rất chặt, sức lực lớn đến nỗi làm có cảm giác tay như muốn đứt ra.

      Thang máy đến, vài người ra. Là quản lý của khách sạn, theo phía sau là vài nhân viên. Vừa rồi tiếng súng vừa vang lên tiếng tất cả mọi người đều sợ hãi, trốn cả buổi dám động đậy.

      Sau đó thấy cảnh sát áp giải tội phạm , lúc này mới dám ra.

      Ánh mắt Cố Học Văn đảo qua khuôn mặt người đàn ông trung niên dẫn đầu, đưa thẻ chứng nhận lướt qua mặt ông ta: “Cảnh sát.”

      “Đồng chí cảnh sát.” Quản lý bị dọa sợ hãi: “Chúng tôi đều là công dân tốt tuân thủ luật pháp. biết loại người nào đến đây ở. liên quan đến chúng tôi.”

      “Đâu chuyện có liên quan đến mấy người.” Thanh Cố Học Văn rất lạnh: “ tại tôi biết các người có ghi hình giám sát lầu 13. Ở đâu?”

      “Ở phòng điều động lầu 3.” Quản lý vẻ mặt lấy lòng: “Xin theo tôi.”

      “Được.” Cố Học Văn theo quản lý xuống lầu, từ đầu tới cuối, tay vẫn buông tay Tả Phán Tình ra.

      Tả Phán Tình vẫn trầm mặc, theo Cố Học Văn xuống lấy băng ghi hình giám sát, rồi bị kéo xuống lầu, lên chiếc Hummer. Trong bóng đêm xe chạy về sở cảnh sát.

      Tuy là đêm khuya, nhưng người trong sở cảnh sát vẫn chưa nghỉ ngơi.

      Cường Tử nghe bắt được Ngô Đạt, cũng vội trở về. Nhóm người canh giữ ở cục cảnh sát, ai rời .

      Cố Học Văn kéo Tả Phán Tình lên lầu, vào phòng họp, mắt nhìn vẻ mệt mỏi mặt của mọi người. đó còn có vui mừng, nhưng nhiều hơn là loại thông cảm.

      “Giam người lại rồi?”

      “Giam rồi.” Đại Cương gật đầu: “Cũng dặn dò kỹ các đồng nghiệp bên tổ trọng án tăng cường đề phòng, bọn họ chạy được đâu.”

      “Mệt mỏi nhiều ngày rồi. Tất cả về . Ngủ giấc ngon, ngày mai lại trình diện.” Mấy ngày nay quả mọi người vất vả lắm rồi. Cũng cần nghỉ ngơi tốt.

      “Sếp.” Cường Tử đứng lên đầu tiên, gật đầu với Tả Phán Tình đứng bên cạnh Cố Học Văn: “Chị dâu.”

      Tả Phán Tình hơi gật đầu, gì mà cũng chẳng biết phải gì. tay Cố Học Văn vẫn cầm cuốn băng ghi hình, căn bản thể tin chứng cứ ở bên trong đó.

      Ánh mắt đảo qua khuôn mặt của những người trong phòng họp. Cường Tử, Đại Cương, còn có Tiểu Trương lúc nãy. Từng người từng người đều có vẻ mặt nghiêm túc. Có mấy người nhìn , ánh mắt rất phức tạp, có rất nhiều ánh mắt trong đó nhìn hiểu, mà cũng có tâm trạng đâu mà muốn hiểu.

      Tâm tư rối rắm. Đối với mọi thứ xung quanh mình, cũng quan tâm. biết 5 kg ma túy là khái niệm gì. Nhưng rất , buôn bán ma túy là tội tử hình.

      Thân thể hơi run rẩy, cảm thấy lạnh. Lý trí tin lời của Cố Học Văn, nhưng tình cảm lại cách nào chấp nhận được. Đứng yên ngơ ngác, nhìn những cảnh sát kia sau khi chào hỏi Cố Học Văn lần lượt rời .

      Trong phòng họp chỉ còn lại hai người bọn họ, sau đó Cố Học Văn đến trước máy phát hình trong phòng họp, đưa tay bỏ cuốn băng ghi hình vào.

      Ấn nút phát hình, tua nhanh. Bóng người đó ra sức lay động. Mãi đến khi xuất ở hành lang. Sau đó là Tiểu Trương thay giao hàng.

      thấy, người kia, người ở phòng 1303. Bộ dạng đầy nguy hiểm, thoạt nhìn phải là người tốt. Tả Phán Tình nhìn thấy ràng, khom lưng kiểm tiền, Tiểu Trương rút súng, cũng rút ra khẩu súng.

      Sau đó sao?

      thấy Cố Học Văn. bắn phát súng vào phòng, rất nhanh, bên trong áp tải hai người ra, chiếc va li bị người gọi là Đại Cương kia nhặt lên.

      Xem đến cuối cùng, máy ghi hình ở chỗ rẽ quay được rành mạch, lúc mở chiếc va li kia ra, trong đó đầy ắp ma túy.

      Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người. Kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, lúc lâu sau thần trí mới quay về. Ôn Tuyết Kiều, bà ta phải muốn chết chứ? Tại sao, tại sao bà ta muốn làm chuyện như vậy?

      chút nghĩ ngợi lấy điện thoại ra bấm số của Ôn Tuyết Kiều. Song có ai bắt máy, từ bỏ ý định lại gọi lại. Vẫn là có ai nghe.

      Cuối cùng, lúc gọi đến lần thứ ba, ngờ, Ôn Tuyết Kiều lại nghe.

      “Tại sao?” Tả Phán Tình thể chấp nhận, càng thể hiểu được: “Tại sao bà lại làm như vậy? Tôi là con của bà mà? Sao bà lại có thể đối xử với tôi như vậy?”

      “Phán Tình?” Ôn Tuyết Kiều nghe ra giọng của , sửng sốt chút, rất nhanh liền cười: “Con gì vậy? Mẹ làm sao?”

      “Bà đừng giả bộ nữa.” Tả Phán Tình gần như muốn hét lên: “Tại sao bà lại gạt tôi? Tại sao bà lại muốn hại tôi như vậy? Bà để tôi thay bà vận chuyển ma túy? Tôi là con của bà mà, con ruột của bà, sao bà có thể như vậy, bà có còn nhân tính hay ?”

      “Gạt con? Mẹ gạt con cái gì?” Giọng của Ôn Tuyết Kiều nghe có vẻ như vô cùng khó hiểu: “Rốt cuộc con gì vậy? Cái gì mà vận chuyển ma túy? Phán Tình phải con hiểu lầm chuyện gì chứ?”

      “Bà là đồ lừa đảo. Đồ lừa đảo.” Rốt cuộc Tả Phán Tình khống chế được hét lên: “Tôi bao giờ tin bà nữa. bao giờ.”

      Ngắt điện thoại, Tả Phán Tình nắm chặt điện thoại trong tay, đứng yên nhúc nhích.

      Từ đầu đến cuối Cố Học Văn câu nào, bình tĩnh xem hết cuốn băng, cuối cùng lấy cuốn băng ra khỏi máy chiếu.

      Xoay người đứng bình tĩnh trước mặt Tả Phán Tình, nhìn vẻ đờ đẫn mặt , đôi mắt kia, còn linh động và quật cường như trước nữa mà mờ mịt trống rỗng. chút thần thái.

      “Phán Tình?” Trong lòng có chút lo lắng, người phụ nữ kia. Cho dù nhận mẹ con với Tả Phán Tình, cũng thân thiết, nhưng chính là người sinh ra . Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Cố Học Văn với .

      Tả Phán Tình để ngoài tai, trong đầu lên khuôn mặt tái nhợt suy nhược của Ôn Tuyết Kiều. người phụ nữ xinh đẹp như vậy, có vài phần giống . Là người cho sinh mệnh, nhưng lại là người buôn bán ma túy?

      Điều này làm sao có thể chấp nhận được? Làm sao chấp nhận. Thân thể bắt đầu co rúm lại, run rẩy, đầu ngón tay gần như thể nắm chặt, vờn quanh người là hơi thở quen thuộc, làm mờ mịt ngẩng đầu, mắt nhìn khuôn mặt Cố Học Văn, mang theo vài phần dám tin.

      cho em biết.” Đưa tay bắt lấy vạt áo , muốn tiếp nhận như vậy: “ cho em biết. Nếu hôm nay ngăn cản em. Nếu hôm nay, em đem chiếc va li có ma túy kia về cho bà ta. như vậy có phải em còn mạng rồi ?”

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn biết phải an ủi như thế nào, cũng nghĩ tình lại phát triển đến tình trạng ngày hôm nay.

      thực tế nếu Tả Phán Tình mang ma túy về cho Ôn Tuyết Kiều, tin Ôn Tuyết Kiều nhất định mang ma túy cho thành viên Đông Bang tiêu thụ ra ngoài, cứ như vậy, có thể tìm hiều ngọn nguồn. Khiến tập đoàn buôn lậu Đông bang bị đả kích và tổn thất lớn.

      Thậm chí có khả năng còn có thể bắt được Chu Thất Thành. Báo thù cho Lương Đội. Nhưng làm vậy. Vừa rồi toàn bộ lý trí của đều biến thành lo lắng cho Tả Phán Tình.

      chỉ biết thể để xảy ra chuyện, nếu Tả Phán Tình bị thành lập tội danh buôn bán ma túy. chết chắc, cho dù là , cũng cứu được .

      ………………………

      Tác giả: Tiểu Tình Tình chịu đả kích. A a. Văn ca, mau đến an ủi .

      Về phần an ủi như thế nào? Ngày mai tiếp tục. Sao sao mọi người!!

      —oOo—

      Hết chương 178

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 179: Bắt em quy án


      Edit: Wynnie

      Beta: Iris & Phong Vũ

      Cố gia cho dù là có quyền lực nữa cũng cứu được tội phạm tử hình. Càng chưa đó là tội buôn bán ma túy lớn như vậy.

      , có nghĩa là Tả Phán Tình hỏi, nắm chặt áo của , vẻ mặt rất thể khống chế: “ . Nếu hôm nay em đem thứ kia về, có phải em nhất định chết hay ? Có phải ?”

      Vẻ mặt Cố Học Văn rất ngưng trọng, ánh đèn trong phòng họp chiếu lên mặt , góc cạnh ràng, ánh mắt đen thâm thúy dừng mặt , thả ra tiếng thở dài.

      “Đúng. Nếu hôm nay có chút chần chừ. Hôm nay em, thể đứng ở đây.”

      “Vậy ở đâu?” Giọng Tả Phán Tình châm biếm: “Ở trong tù? Hay là ở pháp trường?”

      Trong đầu lên những thanh hỗn loạn vừa rồi, lý trí lại trở về, từ trước đến nay chưa từng ý thức được chuyện nào ràng như vậy: “ đúng, vừa rồi các nổ súng. Có thể, giữa lúc em chống trả kịch liệt, chết, cũng biết chừng.”

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn thích bộ dạng lúc này của , nắm lấy đôi tay nắm chặt áo mình buông của , cảm giác đầu ngón tay lạnh như băng. Vươn tay kéo vào lòng, bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai .

      “Em sao rồi.” ở đó, bảo vệ an toàn. Lúc này an toàn rồi.

      Tả Phán Tình nghe vào tai, tựa người vào ngực Cố Học Văn, vẫn hơi run rẩy. Đó là loại càng nghĩ càng sợ hãi. Sợ hãi với vận mệnh của bản thân mình.

      chưa bao giờ đến gần cái chết như đêm nay.

      Người đàn ông kia, có súng. Nếu người giao dịch vừa rồi là , nếu có chuẩn bị, có thể chết rồi.

      Lại , nếu hôm nay Cố Học Văn xuất , nếu kịp thời ngăn cản, tại có kết cục gì?

      Sợ hãi, hoảng hốt, kinh hãi, đủ loại cảm xúc nảy lên, làm cho thân thể khống chế được mà run rẩy nhiều hơn. bất lực, vô cùng muốn dựa dẫm vào đâu đó. Ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy đau buồn mang theo vài phần xác định.

      “Cố Học Văn. Nếu em buôn bán ma túy, làm gì?”

      Nếu hôm nay, có mặt, nếu hôm nay bị bắt, làm gì?

      Cố Học Văn trầm mặc, biết phải trả lời như thế nào. Tả Phán Tình lắc đầu, trong mắt mơ hồ hiểu . Lại nắm chặt tay lần nữa, vô cùng kiên định muốn đáp án.

      cho em biết, nếu em buôn bán ma túy, phạm tội, làm gì?”

      “Bắt em quy án.” Cố Học Văn nhìn , giọng chút do dự, dùng giọng vô cùng bình tĩnh : “Sau đó tìm cho em luật sư tốt nhất.”

      cách khác, thể vì em là vợ mà bao che cho em?”

      Cố Học Văn trầm mặc, ánh mắt cũng biểu lộ ý kiến chân thực của .

      Tả Phán Tình cười, nụ cười kia vô cùng chua xót, đột nhiên vươn tay ôm eo Cố Học Văn, đem khuôn mặt gắt gao vùi vào ngực , nước mắt nhanh chóng rơi xuống, thấm ướt mảng áo trước ngực .

      mặc kệ, trước mắt màu tối tăm, dường như nhìn thấy ánh sáng, nhưng nội tâm cũng vô cùng ràng.

      “Cố Học Văn.” Giọng kiềm nén, mang theo chút đau đớn. Xé rách thân thể , linh hồn , còn cả nội tâm của nữa.

      cảnh sát tốt.”

      Thân thể Cố Học Văn cứng ngắt, đứng bất động, lập trường đối lập khiến thể cho câu trả lời hoàn mỹ, câu trả lời mà muốn. chỉ có thể tuân theo đúng trách nhiệm và lương tâm của mình.

      Tả Phán Tình khóc, chỉ ngừng rơi nước mắt. Những giọt nước mắt kia tựa như thể ngừng lại. Rất nhiều thương cảm, rất nhiều uất ức, làm cho lòng đau đến cực điểm.

      trách Cố Học Văn, đáp án đưa ra đúng như muốn. Nếu Cố Học Văn thả , vậy phải là Cố Học Văn nữa.

      , hiểu . Cho nên, rất vui.

      “Cố Học Văn.” Hai tay gắt gao ôm cổ . Lời ra, gần như vỡ vụn thành câu: “Đưa em về nhà . Em mệt quá.”

      muốn đứng ở đây, rất ngu, rất ngốc, rất thiếu hiểu biết. Thiếu chút nữa trở thành người vận chuyển ma túy. Thiếu chút nữa chết. Mà toàn bộ lại là do chính mẹ ruột của gây cho sao?

      Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình trong lòng, chưa từng như thế này, mềm lòng. Trong lòng hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay làm Tả Phán Tình chấn động cỡ nào.

      Đưa ra khỏi phòng họp, xuống lầu. Về nhà.

      Đường phố thành phố C vào đêm ngủ sâu yên ắng. đường cái rất ít xe cộ qua lại.

      Tả Phán Tình lui người sâu vào trong ghế, cảm giác lạnh lẽo cứ kéo đến từng cơn. Đèn đường mờ mờ tỏ tỏ lướt qua xe, đôi mắt của bắt đầu nhắm lại. Hai tay ôm lấy vai mình, cảm thấy lạnh vô tận. Cố Học Văn nhìn động tác của , cau mày, cũng dùng sức giẫm chân ga.

      Chiếc Hummer lao nhanh như tên bắn rồi dừng lại trước khu nhà. Tả Phán Tình định xuống xe, lại phát bản thân có chút sức lực nào. Cuối cùng là do Cố Học Văn bế xuống xe.

      Lên lầu, vừa vào cửa, ngay vào giường nằm xuống. Cố Học Văn vì động tác của mà nhíu mày, xoay người vào phòng tắm. Xả nước nóng.

      Khi trở lại nhìn Tả Phán Tình. mở to đôi mắt, vẫn nhúc nhích.

      “Phán Tình? Đưa tay muốn ôm dậy, Tả Phán Tình lại gạt tay ra: “Đừng đụng vào em. Em tắm.”

      Vẻ mặt mờ mịt vào phòng tắm. Cố Học Văn muốn theo vào, phát khóa cửa lại.

      “Phán Tình?” Bộ dạng của , Cố Học Văn thấy rất lo. Gõ cửa: “Để vào giúp em.”

      cần. dùng phòng tắm bên ngoài . Em muốn yên tĩnh.”

      “Phán Tình?” Cố Học Văn muốn gì đó, nhưng bên trong có chút thanh nào. bất đắc dĩ thở dài, ra khỏi phòng đến phòng tắm trong phòng ngủ dành cho khách.

      Tả Phán Tình ngâm mình trong nước, chút nước ấm áp này cũng thể làm ấm thân thể của , cảm thấy lạnh. Rất lạnh. Cái lạnh làm nhịn được mà co rụt người lại, rồi tiếp tục rụt lại, cuối cùng đem cơ thể chìm vào trong nước.

      Mãi đến khi thể thở được, mới trồi lên mặt nước. Lại vì bị sặc nước mà ngừng ho khù khụ.

      Như vậy vẫn chưa đủ, lại tụt người xuống. Cảm giác bản thân gần như hết hơi mới bật dậy.

      Hành động gần như là tự ngược, nhưng vẫn hồi phục được nội tâm khó chịu và thống khổ. Bất lực nằm trong bồn tắm. nhắm mắt lại, để cho bản thân nhìn, nghe, nghĩ nữa.

      Cửa truyền đến tiếng đập cửa, nghe thấy. Dường như có người gọi , cũng có cảm giác.

      Nếu cứ ngủ như vậy, hình như cũng tệ –

      Cố Học Văn tắm xong, phát Tả Phán Tình vẫn chưa ra. Trong phòng tắm có tiếng nước. hơi lo lắng, biết Tả Phán Tình ở trong đó làm gì.

      “Phán Tình?”

      Gõ lên cửa vài tiếng, cũng nghe được tiếng động nào. nhíu mày, tìm chìa khóa dự phòng của phòng tắm. Vào trong mới phát , Tả Phán Tình ngủ trong bồn tắm.

      Thở phào nhõm, trong mắt nổi lên tia lo lắng nhàn nhạt.

      Dù cho là ai cũng có cách nào dễ dàng chấp nhận được chuyện này. Bị người ta hãm hại. Mà nhất là người đó lại là mẹ ruột của mình.

      Ôm lấy Tả Phán Tình, dùng khăn tắm lau khô người cho , phát Tả Phán Tình có dấu hiệu tỉnh lại. Cả ngày hôm nay, chịu đựng đủ rồi.

      Bế lên giường. Đắp kín chăn. Cố Học Văn cẩn thận kéo vào trong lòng, ôm ngủ.

      ……..www.sakuraky.wordpress.com……..

      Khi Cố Học Văn thức dậy, Tả Phán Tình còn ngủ. Đôi mắt nhắm chặt, mày hơi nhíu lại, dường như là ngủ cũng được an ổn.

      Khẽ thở dài. nhàng rời giường. Đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Nghĩ nghĩ chút, viết tờ giấy đặt bàn ăn. Sau đó mới làm.

      Bắt được Ngô Đạt, phải viết báo cáo. Còn có Chu Thất Thành, bây giờ để cho chạy thoát, lần sau e là đơn giản như vậy.

      Cố Học Văn vẫn muốn suy nghĩ chút, kế hoạch tiếp theo, phải làm thế nào để bắt Chu Thất Thành về quy án. đợi nghĩ ra, điện thoại nội bộ vang lên, Đỗ Hưng Hoa gọi đến.

      Cố Học Văn lên lầu vào cửa văn phòng, thấy vẻ mặt Đỗ Hưng Hoa nghiêm túc xem báo cáo tay.

      “Đỗ tổng, có chuyện gì?”

      “Cái này.” Đỗ Hưng Hoa buông báo cáo tay xuống, chỉ vào chiếc va li màu đen bàn: “Từ đâu mà có?”

      Cố Học Văn sửng sốt chút, va li tiền kia là ngày hôm qua Ôn Tuyết Kiều đưa cho Tả Phán Tình cầm giao dịch.

      “Tiền.”

      “Tôi biết là tiền.” Đỗ Hưng Hoa có chút khó hiểu: “Học Văn, tôi chỉ muốn biết, vì sao để cho người của Chu Thất Thành giao dịch? Nếu muốn bắt Ngô Đạt, từ lúc mới nhập cảnh, chúng ta có thể bắt ngay. Cậu phải biết rằng, mục đích của chúng ta chỉ mình Ngô Đạt, mà còn cả Chu Thất Thành.”

      “Cháu hiểu.” Cố Học Văn biết phải giải thích như thế nào: “Lúc đó tình huống có chút đặc biệt. Cháu sợ Ngô Đạt chạy thoát, cho nên quyết định giao dịch trước.”

      “Vậy tiền từ đâu mà có?” số tiền lớn như vậy, Đỗ Hưng Hoa phải biết được lai lịch của số tiền này.

      Khóe môi Cố Học Văn mím chặt lại: “Cháu viết báo cáo rồi.”

      “Nhưng trong báo cáo của cậu, cũng nhắc đến tiền từ đâu mà có.”

      Cố Học Văn trầm mặc, trong mắt lên tia do dự, cuối cùng nhìn Đỗ Hưng Hoa: “Chú Đỗ. Chuyện này cháu có thể giải thích.”

      Đem việc qua lại lần. Quan hệ của Tả Phán Tình và Ôn Tuyết Kiều, còn có Tả Phán Tình biết tình huống mà bị Ôn Tuyết Kiều lợi dụng để buôn bán ma túy.

      Đỗ Hưng Hoa ngờ tình lại có thể rắc rối như thế. Ông gặp Tả Phán tình lần, tại hôn lễ của Cố Học Văn. lại là con của Ôn Tuyết Kiều?

      Ánh mắt dao động vài vòng, ngẩng đầu nhìn vẻ chần chờ và lo lắng trong mắt Cố Học Văn, ông hiểu được gì đó, nhưng mà –

      “Học Văn, cậu xác định Tả Phán Tình biết gì sao?”

      “Cháu xác định.” Tả Phán Tình tuyệt đối có khả năng biết được giao dịch ngày hôm qua là ma túy.

      “Nhưng mà tôi lại nghi ngờ.” Đỗ Hưng Hoa đứng lập trường của trinh sát dày dạn kinh nghiệm : “ số tiền lớn như vậy, phụ nữ đêm khuya lại mang đến khách sạn, chẳng lẽ ấy có chút nghi ngờ nào sao? Mẹ ruột của ấy, cậu là vừa mới nhìn lại, nếu như vậy, vì sao ấy lại giúp bà ta? Học Văn, tôi thế này có lẽ làm cậu vui. Nhưng tôi cảm thấy vợ cậu thể hoàn toàn biết chút gì về chuyện này được.”

      có khả năng.”

      Cố Học Văn lắc đầu, Tả Phán Tình tuyệt đối làm chuyện phạm pháp: “Chú Đỗ, ấy biết giao dịch hôm qua là ma túy.”

      bản báo cáo của cậu, ngay cả quan hệ của ấy cũng nêu ra. Cũng ra tiền từ đâu mà có. Học Văn, báo cáo như vậy, tôi có thể xem nhưng làm sao tôi có thể ăn với các đồng chí khác?”
      .

      Tác giả: Phán Tình gặp chuyện gì? Xem chương tiếp theo!!

      —oOo—

      Hết chương 179

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 180: Cháu tin ấy


      Edit: Minh mập


      “Cháu tin ấy.”

      “Mình cậu tin cũng vô ích, phải là mọi người cùng tin mới được.” Vẻ mặt Đỗ Hưng Hoa rất nghiêm túc bảo: “Đưa ấy về rồi hỏi cho ràng.”

      “Chú Đỗ.” Cố Học Văn nắm chặt lấy báo cáo, vẻ mặt gấp gáp: “Chú tin cháu , ấy biết gì cả.”

      “Dù là vợ cậu biết, nhưng cậu cũng khống phải lần đầu tiên phá án; trình tự ra sao hẳn cần tôi phải nhắc cậu? Hơn nữa, nếu là do Ôn Tuyết Kiều lừa ấy đến giao dịch ấy có thể ra chỉ chứng Ôn Tuyết Kiều, như vậy ít nhất chúng ta còn có thể bắt giam Ôn Tuyết Kiều, cậu hiểu chứ?”

      “Chú Đỗ”, bảo Tả Phán Tình làm chứng để bắt mẹ đẻ của mình? biết là Phán Tình có chấp nhận hay : “ ấy vô tội.”

      “Tôi rồi, vô tội hay phải, phải cậu mà là tôi .”

      “…” Cố Học Văn muốn nữa nhưng Đỗ Hưng Hoa có ý muốn nghe, khoát khoát tay bảo: “Cứ như vậy , tôi muốn kí lệnh bắt, cậu đưa ấy đến đây , hỏi cho ràng, nếu là trong sạch chúng ta hiểu lầm người tốt.”

      Nhìn Cố Học Văn đứng bất động, ông đem báo cáo nhét vào tay : “Làm lại , mọi việc nhất định phải điều tra kĩ càng.”

      Cố Học Văn cầm báo cáo tay, khẽ gật gật rồi ra.

      Về phòng mình, thở dài, biết Phán Tình giờ ở nhà hay làm rồi, gọi điện thoại ai nghe, nghĩ nghĩ, lấy chìa khóa xe rồi ra cửa.

      Vào nhà, Cố Học Văn ngay vào phòng ngủ, lúc qua phòng ăn, ánh mắt vô tình đảo qua bàn bếp. Tờ giấy ghi từ sáng vẫn còn nguyên, bữa sáng cũng nhúc nhích gì.

      Mi tâm nhíu lại, nhanh về phòng, vào cửa, thấy Phán Tình vẫn còn nằm ngủ.

      “Phán Tình.” Giờ này chiều rồi, mà còn ngủ? Cơm cũng chịu ăn, cũng chịu rời khỏi giường?

      Học Văn muốn gọi dậy, tay vừa mới đụng đến người liền phát , nóng đến dọa người.

      “Tả Phán Tình?” Tay ướm lên trán , nóng quá! Cố Học Văn liền ôm lên, lúc này mới phát toàn thân rất đỏ, nóng hừng hực.

      ấy bị ốm rồi?

      Cố Học Văn đem đến cục cảnh sát nữa mà tiện tay kiếm bộ đồ, thay cho rồi bế Tả Phán Tình nhanh chóng chở đến bệnh viện.

      …….www.sakuraky.wordpress.com…..

      giường bệnh, Tả Phán Tình được truyền dịch. Dường như ngủ chẳng an ổn tí nào, mi tâm cứ nhíu lại, sắc mặt hồng hồng bất thường.

      Cố Học Văn ngồi bên giường, nắm tay , tay vẫn nóng như lửa, bác sĩ cho uống thuốc hạ sốt nhưng hình như vẫn chưa có tác dụng gì.

      Chẳng có tí dấu hiệu nào, mà tự nhiên lại ốm nặng như vậy? Cố Học Văn biết trong lòng mình nghĩ cái gì, chỉ cầm tay đặt lên môi mình.

      “Tả Phán Tình, kiên cường lên.” Vì người phụ nữ đáng xu nào mà khiến mình thành như vậy, có đáng ? Cố Học Văn phải Tả Phán Tình nên thể lí giải được nội tâm rối rắm và đau khổ của .

      Di động rung lên, nhìn Tả Phán Tình nằm giường, muốn đánh thức nên cầm di động ra ngoài nghe.

      Là Cường Tử gọi tới.

      “Sếp, Đỗ tổng bảo em hỏi khi nào đưa chị dâu tới?”

      Ngô Đạt nhất quyết thừa nhận có giao dịch với Chu Thất Thành, nên thể kết tội buôn thuốc phiện được, Ôn Tuyết Kiều có động tĩnh gì, tại nếu muốn bắt bọn họ chỉ còn cách để cho Tả Phán Tình ra làm chứng.

      “Chuyện này để tôi chuyện với Đỗ tổng, các cậu cứ lo các vụ án và manh mối khác .”

      “Dạ.” Cường Tử trước khi cúp máy còn thêm câu: “Sếp, chính là thần tượng của bọn em, đừng để bọn em thất vọng.”

      Cố Học Văn nhìn vào điện thoại, nhất thời thất thần. Có ý gì đây?

      Cường Tử cho là ấy biết tất cả? Cậu ta nghĩ như vậy? Vậy có phải những người khác trong đội cũng nghĩ như vậy ?

      Vẻ mặt đột nhiên phức tạp hẳn, trở lại phòng, nhìn thấy Tả Phán Tình, lại nhớ đến lời của Đỗ Hưng Hoa, ông ta , có thể Tả Phán Tình biết Ôn Tuyết Kiều muốn buôn thuốc phiện.

      Điểm này, Cố Học Văn tuyệt đối tin tưởng Tả Phán Tình. May mà ngăn lại, nếu lúc này Tả Phán Tình thực trở thành kẻ buôn bán ma túy rồi. Tới lúc đó ngay cả cũng thể cứu được .

      Cố Học Văn ở trước giường bệnh cứ đứng ngồi yên, ở cục còn biết bao nhiêu việc cần giải quyết, mà Phán Tình ở đây lại cần người chăm sóc.

      Nghĩ nghĩ lại, gọi điện cho Ôn Tuyết Phượng, nhờ bà tới chăm sóc Phán Tình, chờ cho mẹ vợ đến rồi mới cầm chìa khóa xe ra.

      ………www.sakuraky.wordpress.com……….

      Ngồi trong cục được lúc, Cố Học Văn lại bị Đỗ Hưng Hoa kêu , ông ta nhìn , nghiêm túc bảo: “ Sao đem Tả Phán Tình đến? Cậu có biết làm vậy là bao che cho ấy , tôi có thể cho cậu rút khỏi vụ này đấy?”

      “Cháu bao che cho ấy.” Cố Học Văn bình tĩnh giải thích cho mình: “ ấy bị bệnh, nằm viện, Đỗ tổng, chuyện này ấy biết, chú hãy tin cháu.”

      “Tôi tin tưởng cậu nên mới bảo cậu đưa ra chứng cứ chứng minh vợ cậu trong sạch. Nếu thể, cậu có thể rút, tôi điều người khác đến tiếp tục điều tra vụ Chu Thất Thành. Dù sao cậu vốn cũng phụ trách vụ này.”

      Đỗ Hưng Hoa rất thẳng thắn, Cố Học Văn lập tức trở nên trầm mặc. Cường Tử tin , Đỗ Hưng Hoa tin , đều có thể chịu được nhưng bảo rút làm sao làm được? đến thành phố C 3 năm, cũng theo sát đối chọi với Chu Thất Thành 3 năm, chính là muốn bắt về quy án.

      làm sao có thể từ bỏ chứ?

      “Đỗ tổng.” Cố Học Văn ngẩng đầu, lúc nhìn Đỗ Hưng Hoa có vài phần kiên định: “Cho cháu vài ngày, tôi chứng minh cho chú thấy. Tả Phán Tình hề liên quan đến vụ này.”

      “Được.” Đỗ Hưng Hoa gật đầu: “Tôi cho cậu 3 ngày, sau 3 ngày, nếu thể chứng minh Tả Phán Tình trong sạch riêng gì vợ cậu, công việc này của cậu, tôi nghĩ cũng cần làm nữa.”

      Ông làm thế này là nể mặt Cố Chí Cường lắm rồi, phải biết rằng nếu người cảnh sát có quan hệ với tội phạm tình nghi người cảnh sát đó được tham gia điều tra vụ án. Ông tin Cố Học Văn cũng hiểu.

      “Cháu biết rồi. Cháu nhất định tìm ra chứng cứ.”

      Cố Học Văn xoay người rời . Mặc dù trong lòng có khúc mắc nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh và lạnh lùng như trước.

      Tìm chứng cứ chứng minh Phán Tình vô tội? Chỉ bẳng tin tưởng của sao?

      Hai tay nắm chặt thành quyền. Cố Học Văn chưa đến phòng mình nhìn thấy Cường Tử đứng đợi ngoài cửa: “Sếp, sao rồi?”

      Cố Học Văn nhíu nhíu mi tâm, lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi: “Cường Tử, cậu dẫn theo vào vài người đưa Ôn Tuyết Kiều về đây.”

      “Ôn Tuyết Kiều?”

      “Đúng vậy.” Cố Học Văn gật đầu: “Chỉ cần bà ta trốn ra nước ngoài, các cậu cứ đem về đây, tôi muốn đích thân thẩm vấn bà ta.”

      “Dạ.” Cường Tử xoay người rời . Vẻ mặt Cố Học Văn vẫn căng thẳng như cũ, có thể tìm chứng cứ khác có đủ sức sao? Chứng minh Phán Tình vô tội?

      Ôn Tuyết Kiều rất nhanh bị đưa tới. Nhưng cũng giống như Cố Học Văn nghĩ, bà ta ngồi trong phòng thẩm vấn, bày ra vẻ mặt khó hiểu.

      “Buôn bán ma túy? Đồng chí cảnh sát à, tội danh này lớn lắm, cơm có thể ăn nhiều nhưng thể liều, có chứng cứ tôi có thể kiện cậu tội vu khống.”

      “Ôn Tuyết Kiều.” Cố Học Văn nhìn chằm chằm bà ta, hận thể xé nát bà ta ra. Nhưng lý trí giúp bình tĩnh lại: “Đêm qua, trong điện thoại có bà có cuộc gọi của Ngô Đạt, nếu như bà liên lạc với ta vậy xin bà giải thích làm sao trong nhật kí điện thoại lại có cuộc trò chuyện này?”

      Nhật ký cuộc gọi đó là do tức thời nghĩ đến, trước khi Cường Tử đưa Ôn Tuyết Kiều đến, cho điều tra toàn bộ nhật ký cuộc gọi của bà ta.

      Ngô Đạt sau khi nhập cảnh vào Trung Quốc, đến giờ gần giao dịch chắc chắn phải có liên lạc. Trong những vật chứng đội đem về, tất nhiên thể thiếu điện thoại của Ngô Đạt.

      Trong nhật kí của điện thoại hề có lần liên lạc với Chu Thất Thành nhưng lại liên hệ với Ôn Tuyết Kiều 3 lần, hoàn toàn có lý do để tin, giao dịch lần này là do tay Ôn Tuyết Kiều bày ra

      “Cậu gì?” Ôn Tuyết Kiều mờ mịt: “Số điện thoại đó là của tên buôn bán ma túy, ngại quá, có thể cẩn thận gọi nhầm số thôi.”

      “Ôn Tuyết Kiều, số điện thoại mà bà gọi nhầm đến 3 lần, bà định lừa ai vậy?”

      “Này, có lẽ cậu nên hỏi vợ cậu ấy.” Ôn Tuyết Kiều cười, cười đến đắc ý: “Mấy ngày nay tôi khó chịu trong người, nó toàn ở cùng với tôi, chăm sóc tôi. Lúc tôi có ở nó, là nó tiếp điện thoại giúp tôi. Nó liên hệ với ai, tôi biết thế nào được? chừng, là nó liên lạc với bọn buôn ma túy đấy.”

      “Ôn Tuyết Kiều.” Giọng Cố Học Văn lạnh như băng: “Vậy bà có thể giải thích chút, vì sao trong vali tiền đều là dấu vân tay của bà?”

      “Cái này sao?” Ôn Tuyết Kiều cười: “Phán Tình có tiền dùng, tôi liền đưa tiền nó. Cậu cũng biết năm đó là tôi bỏ rơi nó nên giờ vẫn thấy áy náy. Đừng là tiền, cho dù nó thích trăng trời, tôi cũng hái xuống cho nó.”

      “Ôn Tuyết Kiều.” Cố Học Văn dù cho tính tình có tốt mấy giờ cũng phải nổi điên: “Bà phải là người? Phán Tình là con đẻ của bà mà.”

      “Đúng vậy. Nó là con tôi sai. Nhưng bây giờ nó phạm tội, tôi thân là mẹ nó, làm sao có thể bao che cho nó được? Tôi là công dân tốt mà. Đồng chí cảnh sát ạ.”

      Cố Học Văn hai tay gắt gao nắm thành quyền. Nếu phải còn tia lý trí cuối cùng, tin mình nhất định mặc kệ Ôn Tuyết Kiều là phụ nữ, trực tiếp đánh cho bà ta trận nên thân.

      “Các còn có việc gì ? có việc gì, tôi trước.”

      “Sếp?” Cường Tử ngồi bên cạnh bàn thẩm vấn, mở miệng. biết tại phải làm sao bây giờ.

      “Tạm giam bà ta 24 tiếng.” Cố Học Văn nhìn chằm chằm Ôn Tuyết Kiều : “Bà có thể mời luật sư, tôi cũng nhất định tìm được chứng cứ chứng minh bà có tội.”

      “Hai mươi tư giờ thôi. Tôi sợ.” Ôn Tuyết Kiều đứng lên, trong mắt toát ra vài phần đắc ý: “Tôi chờ cậu tìm được chứng cớ để bắt vợ cậu vể quy án. Ha ha ha ha ha ha.”

      “Dẫn .” Cố Học Văn bình tĩnh được nữa, Cường Tử gật đầu, đưa Ôn Tuyết Kiều rời khỏi phòng thẩm vấn. Cố Học Văn oán hận đấm tay xuống bàn, cái bàn run lên, lại có cảm thấy đau chút nào.

      Ôn Tuyết Kiều. Chu Thất Thành. Tôi nhất định cho các người phải trả giá đắt.

      ……..www.sakuraky.wordpress.com………

      Bỏ hết mọi suy nghĩ. Cố Học Văn chạy về bệnh viện, bây giờ chỉ có Tả Phán Tình mới có thể giúp mình mà thôi. muốn hỏi ràng từng chi tiết ngày đó bị Ôn Tuyết Kiều nhờ vả như thế nào.

      bệnh viện, Tả Phán Tình vẫn còn ngủ. Ôn Tuyết Phượng ngồi trước giường bệnh, nhìn thấy đến, bà nhanh chóng đứng lên.

      “Học Văn. phải con làm nhiệm vụ sao?”

      “Tạm thời có việc gì.” Cố Học Văn lắc đầu, tới trước giường nhìn Tả Phán Tình: “ ấy vẫn ngủ đến giờ hả mẹ?”

      , nó chỉ mớ, kêu đau.” Ôn Tuyết Phượng lần đầu tiên nhìn thấy con mình bị như vậy.

      Ánh mắt có chút khó hiểu: “Học Văn, tốt đẹp sao tự nhiên lại bệnh năng như vậy?”

      “Là con tốt.” Cố Học Văn vẻ mặt áy náy: “Ngày hôm qua ấy quá mệt mỏi, con chưa sấy tóc để cho ấy ngủ nên mới bị như vậy.”

      “Mới nãy, nó như hơi tỉnh, vẻ mặt đau khổ. ngừng gọi mẹ.” Ôn Tuyết Phượng có ý gì khác. Chỉ là cảm thấy hơi lo lắng: “Hai đứa cãi nhau à?”

      Con bà là đứa có cá tính, có đôi khi có hơi nhen. chuyện với ba mẹ mình cũng biết lớn , có thể đối với Cố Học Văn cũng thế.

      “Mẹ, ấy ——”

      “Phán Tình tính tình có hơi nóng nảy. Cũng tại bố mẹ chiều quá nên nó sinh hư Nhưng nó tuyệt đối phải là đứa xấu tính. Học Văn con có thể bao dung cho nó, đừng chấp nhặt nó, được ?”

      “Mẹ. Con có ý đó. Con…”

      Cố Học Văn biết gì cho tốt.

      Trong lòng biết nếu ra chân tướng làm tổn thương bà, dù sao bà cũng hy vọng Tả Phán Tình nhận Ôn Tuyết Kiều còn bị bà ta hại.

      Nhìn Tả Phán Tình nằm giường bệnh. tại chỉ sợ là được. tình nghiêm trọng lắm rồi. Nếu tìm được chứng cớ, chỉ sợ là Tả Phán Tình phải tù mất.

      đem chuyện xảy ra ngày hôm qua ngắn gọn với Ôn Tuyết Phượng. Nhìn thấy bà lo lắng, Cố Học Văn cũng thấy khó chịu.

      “Mẹ. Con biết tình sao lại biến thành như vậy. Nhưng mà tình huống tại chính là như vậy. Nếu tìm thấy chứng cớ chứng minh là Ôn Tuyết Kiều hại Phán Tình, chỉ sợ Phán Tình ——”.

      Vì hành động của mình mà trả giá đắt.

      Ôn Tuyết Phượng cả người mềm nhũn, ngồi phịch ở ghế nhúc nhích. Ngơ ngác nhìn gương mặt Tả Phán Tình tái nhợt nằm giường bệnh, vẻ mặt khiếp sợ.

      “Nó, nó có còn là con người ? Sao nó lại làm thế? Phán Tình. Phán Tình là con của nó kia mà.”

      Hai mươi lăm năm, chẳng quan tâm. Lúc xuất là tặng món quà lớn như vậy. Ôn tuyết kiều. Mày rốt cuộc là hận chị đến nhường nào, hận Chính Cương bao nhiêu mới có thể hại Phán Tình thành như vậy? “

      “Mẹ ——”

      Cố Học Văn muốn cái gì đó. Cửa phòng lại kêu rầm cái. Hai người đồng thời nhìn sang cửa. Tả Chính Cương đứng ở cửa, bên chân là ấm giữ nhiệt, rơi mặt đất. Nước canh bên trong đổ hết ra ngoài.

      “Con, con cái gì?”

      Tả Chính Cương tin điều mà mình mới vừa nghe. Thân hình lập tức trở nên run rẩy, từng bước bước vào phòng bệnh, nhìn chằm chằm vào Cố Học Văn.

      “Con cái gì? Phán Tình buôn bán ma túy?”

      “Ba. Ba bình tĩnh chút.” Cố Học Văn muốn cái gì đó, giường bệnh, Tả Phán Tình lại bị tiếng ồn đánh thức. Chậm rãi mở to mắt, nhất thời mình ở đâu. Mở to mắt. Liền nhìn thấy bên giường có vài người đứng.

      Cố Học Văn. Ba. Mẹ.

      “Ba. Mẹ?”

      Chống người muốn đứng lên. Tả Chính Cương bước đến tát mạnh cái. Phán Tình mềm người lại té nằm xuống giường.

      “Ba.” Cố Học Văn ngây ngẩn cả người. nghĩ tới Tả Chính Cương lại ra tay.

      —oOo—

      Hết chương 180

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 181: “Chúng ta ly hôn


      Edit: Iris

      Beta: Wynnie & Phong Vũ

      Tả Phán Tình vẫn còn mơ mơ màng màng sau giấc ngủ, mở to mắt nhìn thấy ba mẹ mình gọi tiếng. Đột nhiên phòng bị phải ăn cái tát. Cái tát này làm nổ cả đom đóm mắt.

      Nhịn cả buổi tối, đến giọt nước cũng chưa có uống, nào có sức để chịu cái tát này chứ? Cả người yếu ớt ngã lại lên giường, mặt cũng lập tức sưng lên.

      “Ba?”

      xảy ra chuyện gì? hiểu, cố gắng gượng ngồi dậy, Cố Học Văn mau chóng vươn tay nâng dậy, nhìn lại khuôn mặt còn tức giận của Tả Chính Cương. Vươn tay ngăn ông lại.

      “Ba. Có chuyện gì từ từ , Phán Tình còn bị bệnh mà.”

      “Bị bệnh?” Tả Chính Cương chưa bao giờ tức giận đến vậy, cho dù là lúc Tả Phán Tình có hiểu lầm quan hệ của ông và Ôn Tuyết Phượng, cũng làm ông tức như thế này.

      Vươn tay chỉ vào Tả Phán Tình, vẻ mặt vô cùng căm phẫn: “Tả Phán Tình, giỏi , mày đúng là giỏi mà. Ba nuôi mày lớn đến từng này, là để cho mày làm chuyện phạm pháp hả?”

      Sắc mặt Tả Phán Tình lập tức trở nên trắng bệch, nhìn vẻ mặt tức giận của Tả Chính Cương, thế nhưng câu cũng nên lời.

      Ôn Tuyết Phượng đau lòng nhìn con , cái tát đầu tiên bà kịp ngăn cản, cho nên lần này bà thể để cho Tả Chính Cương tiếp tục đánh nữa, kéo tay ông, vẻ mặt đau lòng nhìn con bên mặt tái nhợt bên sưng đỏ lên.

      “Ông làm cái gì vậy? Phán Tình nó biết. Nó cũng phải cố ý.”

      cố ý?” Tả Chính Cương gật đầu, mặt còn chưa nguôi tức giận: “Nó biết người đàn bà kia phải là người tốt, lại còn muốn gặp ta. Mày bị ma xui quỷ khiến hả? Lại nghe lời của người đàn bà đó nữa chứ? Mày có nghĩ đến ba mẹ mày hả? Mày gặp ta, giúp ta, ta cho mày lợi ích gì hả? ta cho mày bao nhiêu tiền rồi? Mày .”

      “Ba. Con có. Con có.” Tả Phán Tình ngủ ngày đêm, giọng cũng bị khàn khàn, nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của Tả Chính Cương, ngay cả khóc cũng dám, nhưng trong mắt lệ vòng quanh chỉ trực rơi xuống, vẻ mặt khẩn trương nhìn Tả Chính Cương giải thích: “Con có. Con có lấy tiền của bà ta.”

      “Mày lấy tiền của ta? Vậy đêm hôm qua mày đến đó làm gì? Mày là con nhà đàng hoàng, có việc gì lại chạy đến khách sạn làm gì? Mày sợ nguy hiểm à? sợ gặp chuyện may hả? Cho dù mày nghĩ cho mình, sao lại nghĩ cho ba mẹ hả? Hay là Tả gia chúng ta cần mặt mũi nữa? Sao mày cũng nghĩ cho Học Văn? Nó cưới người vợ như mày? Mày bảo nó phải làm sao để đối mặt với đồng nghiệp hả? Làm sao đối mặt với cấp ? Mày .”

      Tả Phán Tình ra lời, rất hối hận: “Con biết, con xin lỗi, xin lỗi ——”

      Cố Học Văn đỡ bả vai của , nhìn vẻ mặt vô cùng tức giận của Tả Chính Cương, lại nhìn sang bên mặt sưng đỏ của Tả Phán Tình, trong lòng lại có trận đành lòng.

      Lễ phép : “Ba. Trước tiên ba đừng trách cứ Phán Tình, con tin ấy tuyệt đối biết làm chuyện trái pháp luật đâu.”

      “Nó làm rồi.” Cho dù là Tả Phán Tình cố ý hay vô tình, cũng làm rồi.

      Cố Học Văn nhìn thấy kích động của hai người lớn, trong lòng thầm thở dài, có lẽ gọi Ôn Tuyết Phượng tới chăm sóc Tả Phán Tình là quyết định sai lầm: “Ba mẹ. Thời gian còn sớm nữa, hai ngươi cũng mệt mỏi rồi, hai người về nghỉ ngơi trước . Con có lời muốn với ấy.”

      Lúc này màn đêm bắt đầu buông xuống, thời gian cũng còn sớm. Thời hạn giam giữ Ôn Tuyết Kiều ngày cũng sắp hết rồi. phải nhanh chóng tìm ra chứng cớ.

      “Nhưng ——” Ôn Tuyết Phượng có phần lo lắng: “Chuyện Phán Tình làm hôm qua, có thể có ảnh hưởng gì ? Nó có phải ngồi tù ? Con ngàn vạn lần đừng để cho nó phải ngồi tù nhé.”

      “Mẹ. Con biết.” Trước tiên đến Tả Phán Tình là vợ của , chuyện vô tội, Cố Học Văn hoàn toàn tin điều này.

      Ôn Tuyết Phượng gật đầu, tuy rằng vẻ mặt thể buông lỏng, nhưng Cố Học Văn như vậy, bà cũng chỉ có thể tin tưởng : “Học Văn, xin con giúp nó.”

      “Hừ.” Tả Chính Cương vẫn kích động như cũ, vươn tay chỉ vào Tả Phán Tình: “Tả Phán Tình, ba cho mày biết, lần này nếu có Học Văn, mày nhất định là chết chắc. Lần sau làm việc gì đều phải dùng đầu óc mà nghĩ chút, nếu ngay cả mày chết thế nào cũng biết.”

      “Được rồi.” Ôn Tuyết Phượng nhìn bộ dáng của con , là đau lòng, lôi kéo Tả Chính Cương rời khỏi đây: “Ông đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi. Con biết sai rồi. Ông đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.”

      thấy con rất áy náy rất khó chịu rồi sao?

      “Hừ.” Tả Chính Cương ‘hừ’ lạnh tiếng, giận dữ xoay người rời . Ôn Tuyết Phượng nhìn Phán Tình, vươn tay vỗ vỗ bả vai , trong lòng ra cũng có chút bất đắc dĩ.

      “Phán Tình, con nghỉ ngơi . Mai mẹ lại đến thăm con.”

      Lúc này Tả Phán Tình chỉ có thể gật đầu, cái gì cũng thể , thể làm. Nhìn ba mẹ rời . Phòng bệnh chỉ còn lại và Cố Học Văn. cảm thấy mệt.

      Thả người nằm lại giường định ngủ tiếp. tay bị Cố Học Văn giữ cho ngủ: “Tả Phán Tình, em đừng ngủ vội. có chuyện muốn hỏi em.”

      Tả Phán Tình ngẩng đầu, nhìn lại ánh mắt bình tĩnh của Cố Học Văn, vẻ mặt có phần cầu xin: “ còn muốn hỏi cái gì ? phải biết hết rồi sao? cũng đem mọi chuyện cho ba mẹ em biết rồi mà. Cố Học Văn, em sai rồi. Em biết tôi làm sai rồi. Thế được chưa? Lần sau em dám nữa. có thể buông tha cho em được ? Cho em nghỉ ngơi được chứ? Bây giờ em thực rất mệt. Mệt đến chết được.”

      biết em mệt.” Vẻ mặt Cố Học Văn nghiêm túc: “Nhưng cho dù em có mệt cũng phải đem mọi chuyện ràng.”

      “Là có ý gì?”

      “Ngày hôm qua, toàn bộ đồng đội của đều thấy em mang tiền đến khách sạn, tất cả mọi người đều biết vali kia có dấu vân tay của em. tại số tiền kia nộp lên , nhưng ai có thể giải thích ràng số tiền ấy từ đâu mà ra, cũng thể. Tả Phán Tình, em vẫn chưa hiểu sao? Bây giờ em thoát được có liên quan. Cấp của tình nghi em biết cái đêm qua em giao dịch chính là ma túy. Muốn bắt em về thẩm vấn. Bây giờ em có biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng rồi chứ?”

      Tả Phán Tình kinh ngạc nhìn Cố Học Văn, nửa ngày mới tiêu hóa nổi những lời : “ có ý gì? Ý của là hôm qua em biết thứ đó là ma túy, là em cố ý giao dịch?”

      phải ý của , mà là ý của cấp .” Cố Học Văn nhìn khuôn mặt : “Em hiểu chưa? Bây giờ em thể ngủ, em hãy đem mọi chuyện ngày hôm qua ràng . chỉ có thời gian ba ngày thôi, để tìm chứng cớ chứng minh em trong sạch, sau đó bắt Ôn Tuyết Kiều vào tù.”

      Người phụ nữ ác độc như vậy, ngại cho bà ta biết. Cái gì gọi là đau khổ.

      Người Tả Phán Tình yếu ớt nằm ở giường, nhìn lên trần nhà, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc: “Ý của là, em ngồi tù?”

      “Nếu em thể chứng minh em trong sạch đúng vậy.”

      Tuy rằng bị ngăn lại, nhưng vẫn là tránh thoát. Số tiền đó chính là chứng cớ. chiếc vali có dấu vân tay của Tả Phán Tình chính là chứng cớ. Tất cả mọi bằng chứng đều nhằm vào hướng tình nghi Tả Phán Tình buôn lậu ma túy.

      Tả Phán Tình muốn cười, cũng cười nổi. Muốn khóc, lại khóc xong. Ngơ ngác nhìn Cố Học Văn: “Em, phải mọi chuyện em hết với rồi sao?”

      đủ.” Cố Học Văn lắc đầu: “ phải biết toàn bộ mọi chuyện dù là chi tiết nhất. Trong khoảng thời gian ở nhà, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì sao em lại giúp Ôn Tuyết Kiều, cho biết.”

      Vẻ mặt Tả Phán Tình mờ mịt, biết phải từ đâu. , Cố Học Văn cũng thúc giục . Rót ly nước ấm, giúp ngồi dậy.

      “Uống nước , giọng của em khàn hết cả rồi.”

      hơi uống sạch, cảm giác cơ thể thư thái hơn chút, Tả Phán Tình bắt đầu . Bắt đầu từ ngày Ôn Tuyết Kiều xuất , đến khi bà ta ở trong bệnh viện bị chẩn đoán là mắc bệnh ung thư, rồi đến lúc đồng tình với Ôn Tuyết Kiều.

      “Đêm qua, bà ta có bảo em mang tiền . Là tự em muốn .” Lúc này Tả Phán Tình biết, cái gì gọi là lòng nguội lạnh: “Bà ta cũng vững, lại muốn thiếu nợ tiền bạc với gã đàn ông kia, em nhìn vừa mắt chút nào, nên chủ động đáp ứng bà ta, mang tiền thay.”

      Cầm lấy tay Cố Học Văn, ánh mắt của vô cùng lạnh nhạt, cùng chút sắc lạnh: “ cho em biết, bà ta phải người sinh ra em đúng ? Bà ta phải mẹ ruột của em đúng ? có người mẹ nào lại hại con ruột của mình cả. có.”

      “Phán Tình.” Cố Học Văn biết nên gì mới đúng: “Hôm nay Ôn Tuyết Kiều bị bọn bắt đến sở cảnh sát. Bà ta , toàn bộ chuyện này bà ta biết gì cả. Đều là do em liên hệ, em là người biết mọi chuyện.”

      “Em biết mọi chuyện?” Trong lòng hiểu rất Ôn Tuyết Kiều là loại người như thế nào. Nhưng Tả Phán Tình vẫn cảm thấy mình rất ngu. Rất ngốc. là đần độn.

      Cố Học Văn trầm mặc, tin tưởng Tả Phán Tình, nhưng có nghĩa là người khác cũng tin tưởng.

      “Cố Học Văn, cho em biết, em phải ngồi tù bao lâu?” Tả Phán Tình nhìn thấy sắc mặt trầm, thế nhưng lại có chút muốn cười: “Hoặc là căn bản phải ngồi tù, mà là trực tiếp tử hình?”

      “Em chết.” Cố Học Văn nắm tay . Giao dịch dù sao cũng thành. Mặc dù có nghi ngờ, nhưng cũng có chứng cớ.

      Nghe được những lời an ủi của , Tả Phán Tình lại thấy thoải mái hơn chút nào, mà ngược lại tâm tình còn xấu hơn. Cho dù chết, nhưng cũng phải ngồi tù vài năm, đến lúc ra tù biết biến thành bộ dạng gì đây?

      Khoảnh khắc thể biết trước số phận của chính mình luôn làm cho người ta cảm thấy chán nản.

      Nhìn Cố Học Văn nắm chặt tay mình, đột nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng : “Cố Học Văn, em ngốc quá phải ?”

      Cố Học Văn trầm mặc, ngốc sao? Tả Phán Tình tuyệt đối ngốc. Chỉ là ấy quá đơn giản mà thôi. tin tưởng ai cũng có bản tính lương thiện, nghĩ thế giới này rất yên bình.

      Và quan trong hơn cả là, Ôn Tuyết Kiều lại lợi dụng đồng tình của . Người đàn bà đó, là đáng chết.

      Trùm ma túy lớn ai có nhân tính, giống như trai của Chu Thất Thành vậy, ta có thể mổ bụng người khác ném trước cửa cục cảnh sát. Nội gián bị ta bắt được, thường chỉ có đường chết, mà thê thảm hơn chính là trước khi chết, phải trải qua đủ loại thống khổ muốn sống được, muốn chết xong.

      Cái loại tội ác này, là tất cả mọi người biết đến. Cho dù nghe đáng sợ, nhưng thời gian lâu dần, cũng tập mãi thành thói quen. Giống như người đàn bà Ôn Tuyết Kiều vậy. Vậy mà có thể lợi dụng chính con ruột của mình. là quá ghê tởm.

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình đem mặt dựa sát vào ngực . Hơi ấm của , làm cho trong lòng rất lưu luyến, nếu có việc gì ——

      “Nếu em phải ngồi tù, vậy chúng ta ly hôn .” Với điều kiện của ấy, rất dễ tìm được người con tốt.

      “Em linh tinh gì thế?”

      Cố Học Văn nhíu mày, cũng vui khi nghe những lời này: “ rồi, người của Cố gia ly hôn.”

      “Nhưng, em xứng với .” Tả Phán Tình lần đầu tiên hiểu được chênh lệch giữa mình và Cố Học Văn: “Chẳng lẽ, có cảm giác như vậy sao? Cố Học Văn, em luôn kích động, lại rất tùy hứng. Vừa hay tự chuốc lấy phiền toái. cứ lần rồi lại lần giúp em giải quyết. thấy mệt sao? thấy phiền sao? Em có thể ỷ lại vào bao lâu? có năng lực giúp em bao lâu? Cố Học Văn, chẳng lẽ tất cả đều nghĩ đến sao?”

      —oOo—

      Hết chương 181

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :