1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 11: Đừng Tôi Cho Em Cơ Hội


      Edit: Na


      Lấy túi xách đeo lên vai. Tả Phán Tình xoay người mang vẻ mặt oán hận vào phòng thiết kế.

      Trang sức Lí thị là công ty chuyên về thiết kế, sản xuất trang sức. Tả Phán Tình tuy vào công ty hai năm nhưng vẫn chỉ làm chức trợ lý thiết kế bé.

      phải là cố gắng, mà là trong hai năm này bị tên Chương Kiến Nguyên lừa đảo. ngốc nghếch đưa bản thiết kế của mình cho , kết quả là trong khi vẫn là trợ lý thiết kế leo lên được chức quản lý bộ phận.

      Càng nghĩ càng hận, Tả Phán Tình cảm thấy hai năm qua mình đúng có mắt như mù. đến chỗ ngồi của mình, lấy bữa sáng mới mua đường ra ăn.

      Điện thoại nội bộ lại vang lên, biết cái tên Chương tiện nhân kia tìm mình có chuyện gì. Dù tình nguyện nhưng vẫn phải nghe.

      Vào phòng Chương Kiến Nguyên, Tả Phán Tình đứng ở trước cửa, trừng mắt nhìn người ngồi sau bàn làm việc.

      “Chương quản lý gọi tôi có việc gì sao?” Giọng có chút lạnh nhạt tỏ thái độ thờ ơ.

      Chương Kiến Nguyên đóng cửa lại, đến trước mặt : “Phán Tình, em vào công ty cũng hai năm rồi nhỉ?”

      Tả Phán Tình hai tay khoanh trước ngực, trả lời. Bây giờ thêm với Chương Kiến Nguyên câu cũng cảm thấy ghê tởm.

      “Em xem, em vào công ty cũng hai năm rồi mà vẫn chỉ làm chức trợ lý.” Chương Kiến Nguyên bày ra bộ dạng thương xót. “Thăng chức cũng là chậm chạp. tại phòng thiết kế thiếu chỗ. biết em có hứng thú ?”

      Tả Phán Tình sắc mặt vẫn đổi. Trước kia khi chưa chia tay, phải nghĩ tới vị trí thiết kế chính thức của Lí thị nhưng phải muốn là được. Bây giờ càng vì chia tay với muốn lên chức đó. Huống hồ bây giờ Chương Kiến Nguyên lại muốn giúp , lạnh lùng nhìn , muốn biết rốt cục giở trò gì.

      “Phán Tình, em cần phải như vậy, tôi thực chỉ muốn giúp em.” Chương Kiến Nguyên vì thái độ của mà nản lòng, vươn tay đặt lên vai Tả Phán Tình: “Thực ra vẫn còn tình cảm với em.”

      Tả Phán Tình vừa thấy tay đặt lên vai mình, chút nghĩ ngợi liền gạt xuống. dùng sức hơi mạnh nên tay Chương Kiến Nguyên có chút đau liền rụt lại, mặt vẫn giữ nụ cười, bộ dạng đứng đắn hơn chút.

      “Tả Phán Tình, đừng tôi cho em cơ hội. Tháng sau công ty phải giới thiệu sản phẩm mới. Em nộp mười bản thiết kế lên đây, tôi xem qua nếu được em là nhà thiết kế chính thức của công ty.”

      Tả Phán Tình nhìn , nở nụ cười đầy châm chọc: “Sau đó sao? Lại viết tên lên đó? Công ty ghi nhận công lao của nữa chứ gì?”

      Hừ lạnh tiếng, Tả Phán Tình thèm để ý đến , xoay người bước ra ngoài. Chương Kiến Nguyên tức giận, đưa tay ra giữ lại, đem vây trong lồng ngực mình.

      “Phán Tình, Phán Tình! Em đừng như vậy. Em hãy nghe , cho em cuộc sống sung sướng. Em phải vẫn muốn có nghiệp thành công sao. Chỉ cần em theo , thực mọi nguyện vọng của em.”

      làm gì?” Để chạm vào người mình Tả Phán Tình cũng cảm thấy ghê tởm: “ buông tôi ra, có nghe thấy ?”

      “Phán Tình, biết đúng, sau này bồi thường cho em, bồi thường cho em gấp bội.”

      Chương Kiến Nguyên cúi đầu xuống hôn lên môi . Trừ việc Tả Phán Tình trong lĩnh vực thiết kế có khả năng hơn ra việc làm buồn bực còn có lí do nữa là quá bảo thủ. Qua lại với nhau hai năm nhưng chưa bao giờ cho quá giới hạn, là phải đợi đến khi kết hôn.

      biết với người có cá tính bảo thủ như Tả Phán Tình, chỉ cần khiến trở thành người của nhất định chịu nghe lời . Suy nghĩ này ra trong đầu, động tác của Chương Kiến Nguyên càng mạnh bạo hơn.

      “Phán Tình! Phán Tình! Thực còn em. Cho , làm cho em được thỏa mãn. Chờ lên làm ông chủ của Lí thị, em muốn gì nhất định cho em, Phán Tình!”

      Tả Phán Tình quả thực điên rồi, nghĩ Chương Kiến Nguyên có thể vô sỉ tới mức này, ở ngay trong văn phòng mà dám xằng bậy với . liều mạng giãy dụa, đưa tay đẩy ra muốn cho cái tát. Cửa ở phía sau đột nhiên có người đẩy vào..

      —oO0—

      Hết chương 11
      tart_trungtranthuynga2104 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 12: Bị Sa Thải Rồi


      Edit: Na


      Lý Mỹ Bình đứng đó, ánh mắt đảo qua hai người đứng trong phòng. Bộ dạng ta tuy xinh đẹp nhưng có phần nham hiểm.

      “Các người làm gì vậy?”

      Chương Kiến Nguyên thấy Lý Mỹ Bình vào, rất nhanh liền buông tay. tới trước mặt Lý Mý Bình chỉ vào Tả Phán Tình.

      “Mỹ Bình! Em đến đúng lúc. ta chỉ là trợ lí thiết kế, vì muốn làm thiết kế chính thức mà quyến rũ .”

      “Có chuyện đó sao?” Lý Mý Bình vừa rồi thấy ràng hai tay Chương Kiến Nguyên ôm lưng Tả Phán Tình, còn tay Tả Phán Tình để trước ngực .

      “Đúng vậy! Đúng vậy!” Chương Kiến Nguyên mực khẳng định, tiếp: “Mỹ Bình, người nhất là em, tuyệt đối bao giờ làm chuyện có lỗi với em, em phải tin chứ.”

      Lý Mý Bình nhìn , ánh mắt chuyển đến Tả Phán Tình thầm đánh giá, cũng tệ lắm, là phụ nữ xinh đẹp. Vẻ mặt ta lạnh lùng, đột nhiên ta bước lên bước, giơ tay tát vào má trái Tả Phán Tình.

      Tả Phán Tình ôm mặt, trừng mắt nhìn lại ta: “ dựa vào cái gì mà đánh tôi?”

      “Dựa vào cái gì?” Lý Mỹ Bình hừ lạnh tiếng: “Dựa vào chuyện dụ dỗ người đàn ông của tôi.”

      “Tôi có.” Tả Phán Tình căm hận nhìn Chương Kiến Nguyên: “Loại đàn ông hèn hạ này, chỉ có mới thôi, tôi chả thèm dụ dỗ ta.”

      Câu này vừa ra, vẻ mặt Chương Kiến Nguyên và Lý Mỹ Bình liền biến sắc, nhất là Chương Kiến Nguyên: “Mỹ Bình, em phải tin tưởng . ta vì được để ý nên cố ý ở trước mặt em chia cắt tình cảm của chúng ta. Em ngàn vạn lần đừng mắc mưu của ta. Người nhất là em, em phải tin tưởng .”

      “Em đương nhiên tin tưởng .” Sáng sớm hôm nay lúc ta và Chương Kiến Nguyên tay trong tay bước vào công ty có người xì xào bàn tán. Lý Mỹ Bình bao giờ cho phép chuyện như thế này xảy ra.

      , bị sa thải!”

      “Cái gì?” Tả Phán Tình trợn mắt nhìn đôi cẩu nam nữ: “Tôi làm sai chuyện gì? có quyền gì mà đuổi việc tôi?”

      còn muốn ở lại công ty này xem Chương Kiến Nguyên rốt cuộc như thế nào, sao cứ như thế này mà ra khỏi công ty được?

      dụ dỗ cấp , tôi đương nhiên có quyền đuổi việc .” Lý Mỹ Bình chỉ tay ra cửa: “Bây giờ cút ra ngoài mau, tôi muốn nhìn thấy .” ta cho phép người phụ nữ có khả năng uy hiếp tình cảm của mình ở lại công ty.

      …” Tả Phán Tình hít sâu, cố gắng nén giận để chửi đôi cẩu nam nữ đứng trước mặt này, xoay người bước ra ngoài. Nghỉ việc nghỉ việc, dù sao cũng muốn ở lại nơi này.

      Chương Kiến Nguyên nhìn Tả Phán Tình bước ra khỏi cửa đột nhiên chặn lại. Hành động của cũng khiến Lí Mỹ Bình khó hiểu, định mở miệng hỏi Chương Kiến Nguyên trước.

      “Tả Phán Tình, nhưng được phép mang theo bất kỳ giấy tờ gì của công ty, kể cả tài liệu trong máy tính của . Tất cả đều là tài sản của công ty.”

      Cuối tuần trước hình như thấy bản thảo thiết kế của Tả Phán Tình trong ngăn kéo của . Bây giờ sao có thể để mang theo những thứ đó được chứ?

      “Chương Kiến Nguyên, còn chút liêm sỉ nào ?” Tả Phán Tình bị chọc tức điên lên, bản thiết kế này là của , dựa vào cái gì mà cho mang ?

      Tả Phán Tình tức giận tới nghẹt thở. Lý Mỹ Bình nhìn cùng Chương Kiến Nguyên tranh luận phải trái. Trước giờ ta cũng chưa bao giờ để Tả Phán Tình trong mắt nên trực tiếp gọi bảo vệ kéo ra khỏi công ty.

      Cứ như vậy, cầm ba tháng tiền lương thôi việc, Tả Phán Tình bước khỏi trang sức Lí thị gắn bó hai năm.

      —oO0—

      Hết chương 12

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 13: là cái nghề đặc biệt đó


      Edit: Minh mập


      Mang theo đồ đạc, mình đứng bên đường, ngước nhìn lên bầu trời u ám, Tả Phán Tình cảm thấy nếm đủ chén đắng của cuộc đời này rồi.

      muốn về nhà cũng chẳng biết phải đâu. Tả Phán Tình cứ thế bước mà chẳng cần biết là đến nơi nào. Tay bị người ta nhét cái gì đó vào, cúi đầu nhìn thoáng qua, ra là tờ rơi quảng cáo của KTV. Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, quán khuyến mãi chỉ với 188 đồng có thể hát hò đến 5 tiếng, còn được tự do lựa chọn điểm tâm và rượu vang.

      Nhìn thấy hình bánh ngọt in tờ rơi, bụng Tả Phán Tình bắt đầu biểu tình đình công. Lúc sáng chuẩn bị ăn bị Chương tiện nhân kêu vào phòng, khiến ngay cả hột cơm cũng chưa bỏ vào bụng.

      188 đồng? Tả Phán Tỉnh cười, vừa hay được phát cả ba tháng tiền lương (minhmap: e chẳng mún được phát tiền lương như chị đâu T.T) lên đời rồi ăn chơi thôi – quyết định bắt đầu từ KTV này !

      tâm trạng nặng nề, Tả Phán Tình theo địa chỉ in tờ rơi đến quán KTV. Vừa đến nơi, đập vào mắt cái KTV mới được sửa sang tên là “Money”. Phì. Cái tên nghe buồn cười, nhưng lại cười nổi.

      Hôm nay là thứ hai, đại đa số mọi người còn bận bịu công việc, quán KTV vắng tanh như chùa bà đanh, nhìn thấy vào, mấy nhân viên phục vụ liền nhiệt tình ra đón tiếp.

      “Xin chào, xin hỏi mấy người ạ? Có hát karaoke ạ?”

      Tả Phán Tình phất tay, hỏi vớ vẩn? Đến KTV ca hát chẳng lẽ đến uống trà à?

      để ý tới đám phục vụ, trực tiếp đến quầy thu ngân, sau đó chọn cái bàn , gọi thêm đống đồ ăn. Ngồi xuống ăn như điên.

      Ăn no, sức lực cũng tăng lên. Nỗi hận trong lòng lại càng sâu. Chương tiện nhân chết tiệt, Lý Hoa Bình chết tiệt. Hai đứa khốn kiếp các người dám hại bà đây vừa thất tình lại thất nghiệp. Hãy đợi đấy, ngày nào đó bà tính hết món nợ này với các người. Nu, pogodi! >: )

      Tâm tình hừng hực khí thế “trả thù”, Tả Phán Tâm đến trước màn hình hát lúc hơn 10 bài. Bưng cốc nước trái cây uống hơi, lại tiếp tục nhìn màn hình “hét”.

      rất độc, rất độc, rất độc độc độc….[1]” Giọng hát của Tả Phán Tình là cũng đến nỗi khó nghe, nhưng vì mới bị cảm, lại thêm tức giận nên chỉ hét chứ hát. Vừa hát vừa vung tay múa chân cứ như là sắp đánh nhau tới nơi.

      Hát xong bài “Em rất độc” rồi lại đổi sang bài “em nhẫn tâm”.[2] Lại hơi hát đến bài “Thất tình là địa ngục”. Tả Phán Tình càng hát càng kích động, càng hát càng hận giọng hét lại càng lớn hơn.

      Hét hết 10 bài, tâm trạng cũng thoải mái hơn, bưng li nước trái cây uống cho nhuận giọng. Lúc này mới phát ra mình hát hết 10 bài, tiếp theo làm gì nhỉ? Có thể hát 5 tiếng mà! lại tiếp tục chọn bài, tiếp tục hét. chỉ lo hát hò nên chẳng để ý đến hai bạn phục vụ ngoài hành lang, cứ hát, còn hai bạn kia thủ thỉ tâm tình với nhau:

      “Boss, là lạ, sao lại khai trương đúng ngày thứ hai chứ?”

      “Đúng rồi! Tui còn nghĩ có ai đến nữa cơ”

      ngờ lại có người đến hát”

      “Bởi vì có ưu đãi mà”

      “Ông vừa mới vào đó làm nghề gì? Sao thứ hai làm mà lại đến đây hát hò nhỉ?”

      “Ông thấy mắt của ấy sao?”

      ? Sao vậy?”

      “Đỏ như vậy, chắc là tối qua ngủ ngon, theo tui thấy, 8 phần là ta làm cái kia.”

      “Làm cái gì?”

      là cái nghề đặc biệt đó. Ông sao lại chậm hiểu vậy chứ?”

      Hai a này nhiu chiện thiệt, cơ mà tớ thik! Tại tớ cũng thía hehehehe

      [​IMG]

      [1] Đây là bài “Em rất độc” của Trương Học Hữu. http://mp3.zing.vn/bai-hat/Ban-Rat-Doc-Truong-Hoc-Huu/ZWZAW9BA.html

      [2] Bài này của Trần Tiểu Xuân – http://mp3.zing.vn/bai-hat/Em-That-Nhan-Tam-Tran-Tieu-Xuan/ZWZDZ7CI.html

      —oOo—

      Hết chương 13

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 14: Háo sắc khu KTV


      Edit: Minh mập


      “Đúng vậy nha, lúc ta trả tiền tui thấy trong ví ta có nhiều tiền lắm, nhất định là đêm qua bội thu rồi.”

      “Đúng đó, chắc là ta vẫn chưa thỏa mãn đâu, ông thấy cái vẻ mặt ả đằng đằng sát khí, cứ như là muốn giết người đó à?”

      Lại nghe loáng thoáng vài hát, đúng là bực chuyện tối qua kiếm quá ít mà

      “Aizo, là thói đời mà, càng về sau lòng người càng khó đoán” Hai bạn phục vụ vẫn hăng say thảo luận, chút cũng thèm quan tâm những lời của mình có bị “nạn nhân” nghe thấy hay . Bởi vì sao? Bởi vì mỗi phòng hát đều có tường cách bên trong lại mở nhạc lớn nên bình thường bên ngoài lớn tiếng cỡ nào, bên trong cũng nghe thấy.

      Tả Phán Tình nếu biết mình bị người ta hành nghề đặc biệt, chừng lao ra mà đánh cho hai bạn phục vụ kia bầm dập mất.

      Nhưng mà nghe thấy có nghĩa là người ta nghe thấy, tên đàn ông vừa vặn ra từ WC, lúc quay về chỗ của mình nghe sót chữ nào đoạn đối thoại sau của hai chàng phục vụ. Gã đàn ông nghe thấy thế liền nổi máu tham, lòng vòng chút rồi đến phòng Tả Phán Tình.

      Tả Phán Tình hăng say ca hát, vừa rồi hét liên tục mấy bài, có chút mệt, giờ lại muốn tìm bài nào đó nhàng để hát, tùy tiện ấn đại bài, dù sao còn nhiều thời gian mà. Màn hình bắt đầu nhảy chữ, làu bàu trong miệng, tay còn quên vớ lấy cái mic để tiếp tục hát, chăm chú giải sầu, hoàn toàn chú ý có người vào.

      Áo khoác của lúc vào sợ nóng nên cởi ra từ lâu, vắt lên thành sofa, bên trong mặc cái áo len chất liệu dệt kim cao cổ màu đỏ, kết hợp với váy bút chì màu trắng, đằng sau chiếc áo hơi hở, mơ hồ có thể thấy được cái áo lót màu hồng bên trong.

      Tất cả mọi cử động của đều bị tên đàn ông kia thu vào mắt. Đôi mắt liền híp lại, thầm khen ngợi chính mình đưa ra quyết định sáng suốt, do dự liền thẳng về phía Tả Phán Tình.

      Tả Phán Tình ca hét rất “phiêu”. Đột nhiên lưng bị bàn tay nào đó vuốt ve, cả người run rẩy, cốc nước trái cây cầm cũng rơi bộp xuống đất.

      Quay nhanh lại đằng sau, thấy tên đàn ông chừng hơn 40 tuổi đứng ngay sau lưng mình, tay đặt lên lưng , mặt là nụ cười hết sức hèn hạ, hai mắt dán chặt vào người .

      “Ông làm gì thế?” chút nghĩ ngợi gạt bàn tay thô tục của ông ta ra khỏi người mình, Tả Phán Tình vẻ mặt phòng bị: “Ông là ai?”

      “Cưng à!” Cái gã có nụ cười kinh tởm kia cất giọng: “Đừng giả bộ đoan trang, giống đâu.”

      Giả bộ cái gì?

      Tả Phán Tình hiểu, lại nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm kia, khách khí đấy ra rồi lùi về phía sau:

      “Biến ngay, ông là ai, sao lại vào phòng tôi?”

      “Em gì vậy, em ?” Tên kia nhìn thấy khuôn mặt Tả Phán Tình, lại thầm khen ngợi bản thân mình lần nữa, tuy là sắc nước hương trời nhưng cũng ngời ngời rạng rỡ.

      Loại hàng cao cấp này, bỏ nhiều tiền chút cũng đáng: “ , em muốn bao nhiêu?”

      “Ông điên à?” Tả Phán Tình nhìn bằng nửa con mắt: “Ai muốn tiền của ông? Biến ngay ra ngoài cho tôi, tôi quen ông.”

      Hôm nay bà đây muốn đánh người, tốt nhất là đừng đụng đến ta!!!

      “Trước biết bây giờ biết được sao em?” Tên đó lại đến phía : “Tôi biết tỏng rồi, cũng đến đây cũng muốn bán buôn thôi, vừa khéo hôm nay thấy thuận mắt, cứ ra giá ”.

      Ra giá? Ra giá cái gì?

      Mỗi câu của tên đàn ông này, vừa nghe hiểu, dông dài hồi cuối cũng biết muốn gì, sắc mặt trong chốc ngắn ngủn này mà thay đổi thành n kiểu.

      “Ông bán cái gì? Ông lại lần nữa xem nào?” Bây giờ tâm trạng rất tồi tệ, ngại cào nát mặt tên đàn ông kia cho hả giận.

      —oO0—

      Hết chương 14

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 15: Cả nhà ông đều là




      “Đương nhiên là bán da bán thịt rồi.” Tên đàn ông hèn hạ cười cách ghê tởm, đám mỡ cằm cũng lắc lư theo, lấy từ trong túi ra tập nhân dân tệ, bộ dáng khác gì kẻ ban ơn.

      đây biết rất giá cả thị trường là bao nhiêu nhé, hôm nay tâm trạng rất tốt, boa cho em gấp đôi.” tiến từng bước về phía trước, đem tập tiền kia nhét vào trong quần áo của Tả Phán Tình.

      Cuộc đời thích nhất là đẹp và tiền bạc. Càng hưng phấn khi nhìn thấy mỹ nữ nằm đống tiền, chỉ cẩn tưởng tượng đến cảnh đó, cảm thấy phía dưới đều cứng hết cả lên. ( khụ khụ chỗ này chắc các chị em hiểu)

      Cúi mặt tươi cười, vươn tay nắm lấy eo Tả Phán Tình. Tả Phán Tình lúc này hiểu, gã này coi mình là cái loại người đó.

      Cơn thịnh nộ cuộn lên trong lòng, chút nghĩ ngợi giáng cái tát lên cái mặt béo ú chảy mỡ của gã. Đánh xong, còn quên chùi chùi bàn tay vào quần áo.

      “Cút , là tôi báo cảnh sát.”

      “Báo cảnh sát?” Phải nhận cái cái tát vẻ mặt tươi cười của gã ta liền nhanh chóng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt dữ tợn: “Được. Tôi rất muốn nhìn xem, cái con điếm như báo cảnh sát thế nào.”

      Gã đem tiền vứt ở bàn, cơ thể xán lại gần phía Tả Phán Tình: “Với nhan sắc này của , xem chừng cũng có thể bán được ít tiền. Hay là về sau cứ theo tôi . Tôi đảm bảo nổi tiếng trong cái giới tiếp rượu này. Thế nào?”

      Trong vòng ngày, Tả Phán Tình nghe được hai người cùng câu như vậy. Trong lòng vô cùng tức giận lại có chỗ phát tiết, bèn nhấc chân lên đá trúng chỗ hiểm của gã.

      Gã đàn ông đáng kinh ngờ ra chiêu này, trúng phải đòn cực mạnh, cơ thể liền co rút lại, Tả Phán Tình thừa dịp quay lại cầm lấy túi sách phía sau đập cho gã trận tơi tả.

      “Em tiếp rượu này, ông mới là ấy, cả nhà ông đều là . Dám bà đây là gà à? Bà đánh chết mày, đánh chết mày.” Bình thường Tả Phán Tình đâu có dã man như vậy, thế nhưng hôm nay bị tên Chương tiện nhân đó chọc cho điên lên. Lại bị gã này gọi là gà. Nếu tay thanh đại đao, có lẽ vô cùng thống khoái mà đem gã này chém cho hai nhát thế là xong hết mọi chuyện.

      Bởi vì trong lòng tức giận, Tả Phán Tình ra tay rất độc ác, đánh thương tiếc. Gã kia ngay từ đầu có phòng bị, hơn nữa hạ thân vẫn còn đau, còn bị đá trúng vài cái. Rất nhanh liền phản ứng lại.

      Đợi cho cơn đau dịu xuống, vụt đứng lên túm tay Tả Phán Tình đem đè xuống sô pha.

      Cánh cửa phía sau bật mở mấy gã đàn ông tiến vào. Nhìn thấy màn trước mắt đều nở nụ cười: “ Hứa. Hóa ra là ở chỗ này sung sướng hả?”

      “Các em tới đúng lúc. Con đĩ thối này hôm nay miễn phí cho các em chơi.”

      Hứa vẫy vẫy tay, gọi mấy tên kia. Mấy gã theo nhau tiến vào, đứng ở trước sô pha.

      là người đầu tiên. Các chú cứ lần lượt chơi. Con đĩ thối, hôm nay tao dạy dỗ mày trận.”

      “Buông ra. Buông ra. Chúng mày là đồ rùa đen rụt đầu.” Tả Phán Tình liều mạng giãy dụa. Hai chân ngừng đá loạn xạ, lại bị trong số những gã đàn ông bắt lấy, người khác cũng nhân cơ hội này tiến lên túm lấy tay Tả Phán Tình.

      “Cứu mạng. Cứu mạng. Có cưỡng hiếp ——” Tả Phán Tình liều mạng kêu lên. “Chúng mày là lũ khốn nạn, cầm thú, chúng mày buông ra. Cứu. Cứu. Cứu tôi với ——”

      “Con đĩ thối, mày còn kêu nữa hả? Kêu nữa tao đánh chết mày.”

      Gã Hứa vung tay muốn cho Tả Phán Tình cái tát, “Ầm” tiếng, cửa phía sau lại bị người ta mở ra. đám người xông vào, toàn bộ đều mặc cảnh phục. Hai nhân viên mặc đồng phục của quán Money cũng theo phía sau mấy cảnh sát kia.

      “Đồng chí cảnh sát, xem này, mấy người này ở ktv chúng tôi xằng bậy. Mời các đưa bọn họ .”

      Vừa rồi sau khi phục vụ nhìn thấy tên đàn ông kia vào phòng Tả Phán Tình liền cảm thấy đúng, sau đó lại nhìn thấy mấy người đàn ông nữa vào, liền nhanh chóng báo cảnh sát.

      —oO0—

      Hết chương 15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :