1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 153: Học Văn trở về




      Edit: Phong Vũ


      Beta: Iris



      Nụ cười kia làm cho chút cảm giác ban đầu trong lòng Tả Phán Tình tiêu tan hoàn toàn. Có lẽ là nhìn nhầm rồi.


      Lên lầu, mình ăn cơm, mình vẽ. Thời gian còn sớm tắm rửa lên giường ngủ.


      Ngủ thẳng đến nửa đêm Tả Phán Tình bị tiếng nước chảy làm cho bừng tỉnh. Mở to hai mắt, cửa phòng tắm lúc này vừa khéo mở ra.


      Cố Học Văn quấn khăn tắm ra, lồng ngực to lớn vẫn còn đọng nước, vai vắt cái khăn mặt, qua quýt lau vài cái.


      “Đánh thức em rồi hả?”


      về rồi hả?”


      Hai người đồng thanh , Cố Học Văn khẽ nhếch khóe môi, đến ngồi xuống bên giường, nhìn Tả Phán Tình.


      Ánh mắt rất trực tiếp, rất cương quyết, Tả Phán Tình cúi đầu, vẻ mặt có phần biết phải làm sao. Bàn tay duỗi ra, kéo vào lòng, vòng tay ôm chặt lấy xoay người ngã xuống giường. Thành ra lúc nằm lên giường, cũng theo thế mà tựa vào người .


      Bỗng nhiên cúi đầu hít hơi, nghe mùi hương thoang thoảng người mà cảm giác bao nhiêu mỏi mệt trong nửa tháng này dường như được xoa dịu.


      ôm chặt đến nỗi Tả Phán Tình có chút khó thở. Nhưng vẫn đẩy ra, đôi tay xoay ra sau, bắt lấy cánh tay . Vết thương tay trái cũng lành hẳn. Chỉ còn lại có hai vết sẹo dài màu hồng nhạt.


      Ngón tay xoa lên đó, rồi lui ra phía sau chút, ngồi thẳng người lên kiểm tra khắp nơi người lần, chỉ còn thiếu là tung khăn tắm lên nhìn xem bên trong có bị thương hay . J


      Phát có vết thương nào khác, mới nhàng thở ra, ngồi lại giường, đối diện với tròng mắt đen như mực của .


      Cố Học Văn kéo quay về trong lòng mình, cúi đầu, bá đạo hôn lấy, từng chút từng chút như con tằm ăn lấy . Nụ hôn ấy kéo dài mãi đến khi nghẹt thở, hai gò má đỏ hồng, hai tròng mắt lúng liếng.


      Song vẫn chịu buông ra , mà xoay người tiếp tục, bắt đầu đoạt lấy mỗi phân, mỗi tấc những lãnh thổ khác. Mãi đến khi người lại in hằn dấu vết của , mãi đến khi ở dưới người khóc lóc xin buông tha.


      Nhưng động tác của vẫn ngừng lại. Đến lúc cuối cùng để cái thứ nóng rực ấy bùng nổ trong cơ thể , mới chịu thối lui, ôm vào giấc ngủ.


      . . . . . . . . . . . . . . .


      Tuy cả người mệt mỏi, song Tả Phán Tình lại ngủ được, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt Cố Học Văn, cũng hề chớp mắt mà đối diện với ánh nhìn chằm chằm của . Ánh mắt đó rất sâu xa, Tả Phán Tình có hơi sợ làm tiếp, nên cố tìm chuyên để .


      “Sao lần này lại lâu như vậy?”


      Cố Học Văn hoàn toàn thả lỏng, lại bất ngờ im lặng. Lâu sao? Nếu cho biết. Ngày mai có thể lại phải sao nhỉ?


      “Sao vậy?”


      Tả Phán Tình ngẩng đầu nhìn . Trong mắt có cái gì đó ngưng trọng khiến có chút bất an: “Có phải nhiệm vụ của rất quan trọng ?”


      Cắn môi, chống người: “ ra nếu tiện, cần phải về đâu.”


      tuy biết là nhiệm vụ gì, nhưng khiến cho phức tạp như thế, nhất định là nhiệm vụ rất quan trọng rất khó khăn. đột nhiên muốn làm phân tâm.


      Cố Học Văn đột nhiên ôm Tả Phán Tình vào lòng: “Tin . sao đâu. an toàn trở về.”


      Tả Phán Tình giật mình, đây là lần đầu tiên với như vậy. Cái gì mà an toàn trở về? Cầm lấy cánh tay vẻ mặt có chút căng thẳng.


      “Này. Nếu thực làm nhiệm vụ đừng hùng quá đó. Người xấu mà bắt được, ——”


      Câu kế tiếp thể nào cất nên lời. Mặc kệ là chiến sĩ cũng được, cảnh sát cũng thế. Vì dân trừ hại đều là trách nhiệm của mình. Mấy chuyện kiểu như lúc xảy ra chuyện mà bỏ chạy trước, tin Cố Học Văn có thế nào cũng làm được.


      Cố Học Văn im lặng, gần đây người kia liên tiếp hành động. Hơn nữa lại đặc biệt xảo quyệt, giăng N cái lưới rồi mà đến phút cuối cứ vào đúng thời điểm mấu chốt lại để cho thoát. Ngay cả tên bán thuốc phiện bị bắt vào cục cảnh sát cũng phải là trong những kẻ cầm đầu.


      Ba năm, màng đến thăng cấp lên trung tá, là vì muốn tự tay tống tên đó vào ngục. phải báo thù cho Lương Hữu Thành. Báo thù cho cái chân của Cố Học Mai.


      tin, trận quyết đấu giữa và tên đó tới thời điểm mấu chốt.


      Việc này, thích hợp cho Tả Phán Tình nghe. ra biết, Tả Phán Tình tuyệt đối phải là bông hoa vô dụng. hiểu cũng như ủng hộ quyết định của . Nhưng lại muốn để người vô tội như bị kéo vào.


      “Sao lại tiếng nào hết vậy?” Tả Phán Tình vỗ vỗ ngực : “Sao? muốn chạy trốn hả?”


      Cố Học Văn đuôi lông mày nhàng nhếch lên: “ thực nhìn ra, em lại khinh thường như vậy đấy.”


      “Tôi nào dám khinh thường chứ.” Tả Phán Tình chu miệng: “ là ai chứ? Cố đại đội trưởng đó, người khác làm được chẳng lẽ có thể làm được sao?”


      “Đúng vậy.” Cố Học Văn gật đầu, bàn tay chút khách khí nhào nặn chú thỏ trắng người : “Lúc nãy phải em nhận thức đầy đủ được có thể làm hay đấy sao?”


      “Cố Học Văn.” Tên này ngày chết người sao, quả đúng là quỷ đói trong đám dê già. Khẽ đập tay , cũng hơi đâu mà quan tâm .


      “Đừng có quậy, tôi muốn ngủ.” Nếu mà tiếp tục nữa hôm nay đừng mong mà ngủ được.


      “Ngày mai là thứ bảy rồi.” Cố Học Văn nhào nặn thỏ trắng của đến nóng rực: “Em đâu phải làm.”


      ——” nhìn cái tên dê già kia xoay người nằm ở người , Tả Phán Tình ở trong lòng thầm nén cơn kích động muốn cước đá bay khỏi giường.


      có thể đừng vội vàng như con quỷ háo sắc muốn đầu thai vậy ?”


      “Có thể.” Động tác của Cố Học Văn chậm lại chút: “Hóa ra là em thích chậm? Vậy chúng ta cứ làm từ từ là được rồi.”


      Làm từ từ là có ý gì? Tả Phán Tình cũng nhanh chóng mà nhận thức được. Cơ thể bị Cố Học Văn bày ra đủ các loại hình dạng, tư thế xấu hổ chết được, rồi sau đó là bị ăn hết lần này đến lần khác.


      Đến cuối cùng ——


      “Tôi thua rồi. Vô lại.”


      “Đừng mà ——”


      “Cố Học Văn. . . . . .”


      “Văn. . . . . .”


      được, vậy cứ theo cho rồi. Lúc tất cả chấm dứt, Tả Phán Tình vô cùng mệt mỏi ở trong lòng Cố Học Văn tìm tư thế thoải mái mà nhắm hai mắt lại. Miệng lẩm bẩm: “Còn đụng vào nữa tôi tiêu diệt đấy.”


      Nhìn như con mèo con nhắm mắt lại ghé vào lòng mình mà ngủ, Cố Học Văn cong khóe miệng, tầm mắt đảo qua bàn tay đặt ở trước ngực mình, chiếc nhẫn hình cỏ bốn lá ở ngón áp út lấp lánh ánh sáng chói mắt.


      ngủ cũng lấy ra? Khóe môi khẽ cong lên, nắm tay lên hôn cái. Tả Phán Tình buồn ngủ phất phất tay, khuôn mặt nhắn lại cọ cọ vào ngực mà ngủ.


      . . . . . . . . . . . . . . . .


      Cố Học Văn vào cục cảnh sát. Cường Tử cũng đến. Chỉ chỉ lên lầu: “Sếp. Đỗ tổng tìm .”


      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Tôi lên ngay đây.”


      Đỗ tổng, tổng chỉ huy cảnh sát truy lùng thuốc phiện Đỗ Hưng Hoa. Là ba Đỗ Lợi Tân, cũng là cục trưởng cục công an của thành phố.


      Vào văn phòng, Đỗ Hưng Hoa ngoắc , ông năm nay chưa đến năm mươi, toàn thân khoác cảnh phục nên thoạt nhìn ông vô cùng uy nghiêm mà nghiêm túc.


      “Đỗ tổng.”


      “Học Văn.” Đỗ Hưng Hoa bảo ngồi xuống, khoát tay áo: “Ở đây cũng có người ngoài, đừng khách sáo quá như vậy.”


      “Chú Đỗ có việc gì ạ?” Năm đó muốn làm cảnh sát đặc nhiệm, Đỗ Hưng Hoa liền toàn lực ủng hộ , tuy rằng là xuất phát từ chỗ nể mặt ba mẹ và ông nội , nhưng thấy mấy năm nay làm chuyện gì cũng đều có kế hoạch ràng. Hoàn toàn phụ ủng hộ của Đỗ Hưng Hoa.


      “Hai lần này, con thành công phá được mấy vụ án lớn, cấp ngỏ ý khen ngợi. Quyết định tặng cho cá nhân con bằng khen hạng II, tiểu đội của các con được tặng bằng khen tập thể hạng II.”


      “Đây là việc con phải làm.” Mục đích của chính là bắt kẻ xấu, có lập công hay , cũng để ý.


      Đỗ Hưng Hoa khoát tay áo, lấy ra tập tài liệu: “Đây là báo cáo chú mới nhận được. Lần này con phá hỏng giao dịch của tụi Đông bang, lão đại của bọn chúng cứ như vậy mà dừng tay đâu, có khi còn tiến hành trả thù con. Tạm thời chú còn chưa biết con chính là người 5 năm trước phá hủy hang ổ của hay chưa. Nhưng dù sao gần đây con vẫn nên cẩn thận chút.”


      Đỗ Hưng Hoa và Cố Chí Cường là chiến hữu, đối con của ông ấy, tự nhiên cũng phải quan tâm nhiều hơn.


      “Cám ơn chú Đỗ. Con chú ý.”


      “Chỉ con chú ý thôi chưa đủ đâu.” Đỗ Hưng Hoa mặt lên chút khó xử, nhìn Cố Học Văn: “Chú cũng rất tin tưởng vào bản lĩnh của con. Nhưng mà, con vẫn nên chú ý chút, tên Chu Thất Thành này rất xảo quyệt, nếu thể ra tay với con, chuyển hướng sang người nhà của con cũng phải là có khả năng.”


      Mặt Cố Học Văn khẽ biến sắc, nghĩ tới ba năm trước đây Cố Học Mai gặp chuyện may. Nếu người gặp chuyện may là Tả Phán Tình ——


      biến sắc, Đỗ Hưng Hoa cũng biết nghĩ cái gì. Đứng lên vỗ vỗ vai : “Con cũng kết hôn rồi. Tuy rằng công việc quan trọng. Kẻ xấu phải bắt, nhưng gia đình cũng rất quang trọng. Hay là, chú triệu hồi con về Bắc Đô?”


      Ít nhất ở Bắc Đô, đám kẻ xấu này chắc chắn dám làm càn như vậy.


      Cố Học Văn trầm mặc suy nghĩ sâu xa, lâu sau, mới ngẩng đầu nhìn Đỗ Hưng Hoa: “Chú Đỗ, con chú ý đến an toàn của mình. Chú cứ yên tâm ạ.”


      “Chú tin con.” Đỗ Hưng Hoa cũng khuyên nữa: “Mấy ngày nay chú tin chắc Đông bang cơ bản cũng bị tổn thất, có khả năng tiếp tục giao dịch, chắc yên ổn được vài ngày. Con và các đồng chí khác cũng đừng quá lao lực. Muốn nghỉ cứ nghỉ. Chú cho người theo sát phía Chu Thất Thành. Tất cả động tĩnh của chúng ta đều nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần thu thập được thêm nhiều chứng cứ chính xác nữa chúng ta nhất định có thể bắt về quy án.”


      “Dạ.”


      Cố Học Văn trở lại văn phòng, lại thể nào ngồi yên được, nhìn phía tư liệu, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.


      Năm năm trước, và Lương Hữu Thành đều là thành viên của đại đội đặc chủng Tây Nam. trai Chu Thất Thành – Chu Sâm lúc đó là trùm buôn lậu ma túy lớn nhất Tây Nam. ta vừa nham hiểm lại xảo trá.


      Cục công an Tây Nam vài lần cài mật thám vào nhưng đều thất bại. lần, chiến hữu của , bị người của Chu Sâm vô cùng tàn nhẫn, mổ bụng khoét nội tạng ném qua biên giới. Chết cũng nhắm mắt.


      Vào thời điểm đó. Lương Hữu Thành tự mình đóng vai nội ứng. Lân la tiến vào bên cạnh Chu Sâm. Mất hơn năm mới lấy được tín nhiệm của , trong lần cùng buôn lậu thuốc phiện kết hợp với cảnh sát công an vũ trang, bộ đội đặc chủng lần tóm vào tròng.


      Lúc Chu Sâm phản kháng, bị chiến hữu của bắn gục, chết ngay tại chỗ. Còn Chu Thất Thành vì giúp trai báo thù, mà ở ba năm trước bắt cóc Cố Học Mai. Giết Lương Hữu Thành. Hại Cố Học Mai bị liệt.


      Thời gian lâu như vậy, ràng biết là do Chu Thất Thành sai người làm tất cả những việc này, nhưng lại chút bằng chứng nào.


      Nếu Chu Thất Thành đối phó được mà quay sang đối phó Tả Phán Tình


      Cố Học Văn ngồi yên, nhanh chóng đứng dậy, cầm chìa khóa chạy như bay về nhà.


      Trong phòng khách, phòng ngủ đều thấy bóng dáng Tả Phán Tình, lập tức cảm thấy hoảng sợ.


      —oOo—


      Hết chương 153

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 154: Em muốn Phán Tình




      Edit: Phong Vũ


      Beta: Iris



      Nghĩ nghĩ chút, nhanh chân bước vào thư phòng, mở cửa ra, Tả Phán Tình ngồi cửa sổ thư phòng. Hai chân gập lại, phía đặt cái giá vẽ to.


      cúi đầu, tay vẽ cái gì đó.


      vẽ rất chăm chú, có chú ý đến việc có người vào. Ánh trời chiều từ bên ngoài chiếu vào, khiến con ngươi đen nhánh của nhuốm ánh vàng, lấp lánh như hổ phách. Lông mi dài hơi cong lên, phủ bóng lên đầu mũi, đôi môi đầy khẽ mìm, khóe môi hơi hơi nhếch lên, hình như là cười.


      Cố Học Văn lên trước từ phía sau ôm lấy người . Tả Phán Tình giật mình làm rớt cây tay xuống cửa sổ.


      Xoay người nhìn thấy là Cố Học Văn, vươn tay dùng sức chọc chọc ngực : “Hù người khác cũng có thể làm chết người đó, biết hả?”


      Cố Học Văn để ý tới, đem ôm chặt, cũng gì.


      Chu Thất Thành chưa chắc ra tay với Tả Phán Tình, nhưng dường như vẫn phải chuẩn bị sẵn.


      Chỉ là tình hình em trong đội rất căng thẳng, cũng thể điều riêng người đến bảo vệ . Lỡ như. . . . . .


      Dáng vẻ khác thường đó làm cho Tả Phán Tình có chút bất ngờ, nâng mắt lên nhìn , cảm giác vẻ mặt hình như rất nghiêm túc.


      “Sao vậy?” Hôm nay phải có nhiệm vụ à? Sao nhanh như vậy về rồi?


      sao.” Cố Học Văn lắc đầu, thoáng lùi xuống chút, nhưng buông ra, mắt nhìn bức tranh vừa vẽ, là phác hoạ phong cảnh.


      “Em còn có tài này nữa hả?”


      “Please.” Tả Phán Tình nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của : “Với nhà thiết kế trang sức mà , phác hoạ chính là kỹ năng căn bản nhất, có thể biết được sao?”


      Bức tranh vẽ cũng tồi, trước kia lúc còn học đại học, thầy giáo lúc nào cũng khen có nét vẽ tinh tế, chỉ là mấy năm rồi có động bút vẽ được mấy bức.


      “Vậy em cũng biết vẽ người chứ?”


      “Đương nhiên.” Tả Phán Tình hất cằm, vẻ mặt có chút đắc ý: “Mỹ thuật tạo hình của tôi tồi à nha. Vừa sáng ý lại đẹp nữa. Nếu như phải thích thiết kế trang sức, chừng bây giờ tôi làm hoạ sĩ rồi.”


      Vẻ đắc ý trong mắt tựa như là luồng sáng chói mắt khiến Cố Học Văn thể rời mắt, lấy bảng màu tay : “Vậy xin hỏi Tả đại hoạ sĩ, tại em có đói bụng , có cần vi phu cùng em dùng bữa hay ?”


      “Được.” Tả Phán Tình đúng là có hơi đói bụng. Định nhảy xuống từ cửa sổ, lại nhanh bước bế xuống. Hai tay choàng qua cổ .


      phải định cứ như vậy mà bế tôi đó chứ?”


      “Có gì thể?” cũng nặng, bế với , dễ ợt.


      “Vậy tôi chạm chân xuống đất.” Tả Phán Tình chơi xỏ: “Tiểu Cố tử, phiền ngươi đưa ai gia lấy túi .”


      “Dạ.” Cố Học Văn bật cười, bế vào phòng, Tả Phán Tình cầm lấy túi, nhét điện thoại di động vào rồi nhìn Cố Học Văn: “ thôi.”


      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Ôn Tuyết Phượng mỗi ngày sau khi ăn sáng xong, phải chợ mua đồ ăn, hôm nay mang theo đồ ăn vào cửa tiểu khu, lúc gần đến nhà giọng gọi bà lại.


      “Chị. Chị về.”


      Ôn Tuyết Phượng từ lúc nghe được tiếng chị kia ngây ngẩn cả người, đồ ăn mang tay rơi bịch xuống đất, đứng ở đó bất động. Trước mặt xuất bóng dáng, lông mày chau lại nhìn bà đứng đó ngẩn người.


      “Chị thân của em, sao, chị nhìn thấy em vui như thế sao?”


      Dáng vẻ đúng là khiến người ta ghen tị. Ôn Tuyết Kiều nay hơn bốn mươi tuổi, nhưng vóc dáng vẫn được duy trì rất tốt. Cả người trang phục đắt đỏ hợp mốt, đầu tóc uốn xoăn lọn lớn, nhìn bà ta như chỉ mới vừa ba mươi mà thôi.


      “Ôn, Ôn Tuyết Kiều.” Ngực Ôn Tuyết Phượng kịch liệt phập phồng, gương mặt khó tin nhìn chằm chằm người mới tới: “Em, em phải ra nước ngoài rồi sao? Sao còn quay về?”


      “Chị bất ngờ lắm sao?” Ôn Tuyết Kiều xoay mặt qua, đến đứng trước mặt Ôn Tuyết Phượng: “Chị chỉ mong em đừng về nữa đúng ? Như vậy, chị mới có thể tiếp tục chiếm đoạt Tả Chính Cương đúng ?”


      “Em, em lung tung cái gì vậy?” Ôn Tuyết Phượng đỏ gay cả mặt: “Năm đó ràng chính em tự bỏ . Cũng chính là em muốn ly hôn với Chính Cương.”


      “Đúng vậy. Đó là bởi vì em biết, chị ấy. Cho nên em mới thành toàn chị.” Ôn Tuyết Kiều ra vẻ rộng lượng: “Nếu em nhường cho chị, chị nghĩ Tả Chính Cương chị sao?”


      “Em ——” Ôn Tuyết Phượng nổi giận: “Em ở nước ngoài rất vui vẻ, bây giờ lại quay về làm gì?”


      “Sợ rồi sao?” Ôn Tuyết Kiều vươn tay chọc vào ngực của bà, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Hai mươi mấy năm này, chị chiếm đoạt chồng của em, chiếm đoạt con em. Chị xem, món nợ này, chúng ta phải tính thế nào đây?”


      Gương mặt Ôn Tuyết Phượng lập tức từ đỏ chuyển sang trắng, móng tay quặp mạnh vào lòng bàn tay, bà vẫn hoàn toàn chưa thể nào tỉnh lại được. Chỉ thấy gương mặt đứng phía trước mình này có nửa phần giống bà lúc còn trẻ: “Chồng và con đều là tự em vứt bỏ. Chị hề tước đoạt của em.”


      “Nhưng bây giờ em lại muốn.” Ôn Tuyết Kiều rất bốc đồng mở miệng: “Tả Chính Cương, em tranh với chị. Nhưng Phán Tình là con em. Em phải nhận lại nó.”


      có khả năng.” Ôn Tuyết Phượng lắc đầu, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ: “Phán Tình sinh ra chưa được trăm ngày, em vứt bỏ nó. Bỏ lại Chính Cương mình với con , vất vả nên lời. Nếu có chị giúp chăm sóc, Phán Tình chừng …… Bây giờ em có tư cách gì mà đến nhận nó chứ?”


      “Em đương nhiên là có tư cách để nhận rồi.” Ôn Tuyết Kiều cười: “Con là em nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, trong người nó chảy dòng máu của em. Chị xem nó có thể nhận em ?”


      “Ôn Tuyết Kiều ——”


      Ôn Tuyết Phượng hoàn toàn chấn động, sau đó Ôn Tuyết Kiều cái gì, bà cũng nghe được, vẻ mặt mờ mịt về đến nhà, Tả Chính Cương cũng vừa lúc từ trong phòng ra. Nhìn thấy bộ dáng của bà vô cùng lo lắng: “Bà làm sao vậy?”


      “. . . . . .” nỗi mất mát to lớn trào lên trong lòng Ôn Tuyết Phượng, bà đột nhiên ôm chặt lấy Tả Chính Cương: “Chính Cương. Chính Cương phải làm sao bây giờ? Em rất sợ. Em rất sợ.”


      “Tuyết Phượng?” Kết hôn hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy bà như vậy.


      “Nó trở lại. Vậy là nó trở lại ——”


      Cả người ngừng run rẩy, giọng sợ hãi đó khiến Tả Chính Cương lập tức hiểu ra “nó” mà bà là ai, sắc mặt ông cũng lập tức biến đổi.


      “Bà ta’?”


      Ôn Tuyết Phượng gật đầu, người lại càng run rẩy hơn: “Chính Cương, nó , nó muốn Phán Tình. Nó muốn Phán Tình. . . . . .”


      Tả Chính Cương sắc mặt lập tức như tro tàn, giật mình đứng bất động.


      trận phong ba lặng yên tiếng động tiến tới gần Tả gia, còn ở nơi khác của thành phố C Tả Phán Tình vẫn hoàn toàn chưa biết gì.

      . . . . . .


      Đem scan bức họa vẽ xong rồi lưu vào máy tính. lúc sau di động lại vang lên, thuận tay vừa cầm lấy vừa bắt máy.


      “Alo.”


      “Về chưa?”


      “Chưa.” Lại đem bức khác vào scan. Ấn phím.


      tới đón em về.” Cố Học Văn cất giọng cố chấp cho cự tuyệt.


      “Ừ. Được rồi.” Có lái xe miễn phí, sao lại cần chứ, nhưng mà gần đây phải là ra ngoài làm nhiệm vụ sao?


      “Đúng rồi. Trước khi tới đó, em được chạy lung tung đâu đó, ngoan ngoãn ở công ty chờ , nghe chưa?”


      “Biết rồi.”


      Mấy ngày nay ngày nào cũng câu đó, chán, nhưng mà tôi chán đó. Cúp máy, Tả Phán Tình chau mày lại.


      Chuyện này hình như có gì đó là lạ. Tại sao lại bảo được chạy lung tung?


      có thể chạy đâu chứ? Đào hôn cũng bị bắt lại, có chạy nữa cũng chỉ là châu chấu trong bình, nhảy nhót được bao xa cơ chứ.


      Đem bức vẽ cuối cùng vào scan, lưu vào máy tính xong, Tả Phán Tình thè lưỡi vô cùng nhàm chán nghĩ: “Có khi nào tên kia làm nhiệm vụ chọc vào băng đảng xã hội đen nào đó. Sợ về sau người ta tới tìm mình trả thù đó chứ?”


      Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Tả Phán Tình liền lắc đầu tự cười mình, xì. Có phải là phim cảnh sát bắt cướp đâu mà lắm xã hội đen vậy chứ?


      Tới gần giờ tan tầm. Tả Phán Tình thu dọn xong vừa định ra cửa bị người ta gõ hai cái, Kỷ Vân Triển bước vào. Nhìn túi xách tay .


      “Chuẩn bị tan tầm?”


      Tả Phán Tình nhìn thấy thời gian chau mày: “Chắc tôi về sớm chứ?”


      .” Kỷ Vân Triển lắc lắc đầu, đến đứng trước mặt Tả Phán Tình: “Em vội sao?”


      “À. Có việc gì ?”


      “Là như thế này, tôi hôm nay tám giờ, có triển lãm trang sức trưng bày sản phẩm hoàn mỹ nhất của các công ty. nghĩ em nên xem chút.”


      Triển lãm trang sức? Tả Phán Tình có chút dao động: “Có những công ty nào?”


      “Đều là mấy công ty nổi tiếng.” Kỷ Vân Triển cười cười: “Thiết kế chính của tập đoàn CK dịp này cũng mang tác phẩm mới nhất của bà ấy đến tham gia triển lãm. Chỉ có buổi tối, cũng chỉ mời ít nhân vật nổi tiếng. Cơ hội rất hiếm có.”


      Rất muốn , nhưng mà ——


      “Sao bây giờ mới với tôi?” Vậy vừa rồi Cố Học Văn đừng tới đón mình.


      “Các đồng nghiệp đều có mặt ở công ty, em sợ bọn họ em. . . . . .”


      Câu kế tiếp cần phải , Kỷ Vân Triển tin hiểu được. Tả Phán Tình thè lưỡi, dáng vẻ cười khẽ y chang năm đó, đường cong mi tâm Kỷ Vân Triển nháy mắt dịu hẳn, nhìn vẻ mặt vô cùng dịu dàng.


      “Sao? Muốn ?”


      “Tôi ——” Tả Phán Tình muốn , chỉ là muốn Kỷ Vân Triển hiểu lầm: “Cái này phải là tôi với công tác. Nhưng cũng phải hẹn hò với .”


      “Chỉ là xem triển lãm châu báu chút thôi.” Thái độ Kỷ Vân Triển rất chân thành: “Xem xong rồi lập tức đưa em về nhà. Được chứ?”


      “Được.” Tả Phán Tình gật đầu, cầm lấy di động gọi điện cho Cố Học Văn: “Alô. tới chưa? Chưa hả? Vậy vừa lúc, tôi có chút việc. Phải trước. đừng tới đón nhé.”


      “Em ở đâu?” Giọng Cố Học Văn lập tức khẩn trương hẳn lên.


      “Tôi xem triển lãm trang sức, xem xong rồi về.”


      Sợ Cố Học Văn đồng ý, Tả Phán Tình cúp máy, sau đó nhìn Kỷ Vân Triển: “Được rồi, chúng ta thôi.”


      “Vẫn còn sớm, có thể ăn chút gì trước.” Kỷ Vân Triển nhìn : “ mời.”


      .” Tả Phán Tình lắc đầu, thái độ rất kiên quyết: “Tôi mời.”


      thôi.” Kỷ Vân Triển dẫn đầu ra ngoài. Tả Phán Tình tắt đèn, cầm túi xách, khóa cửa, rời .


      Cùng Kỷ Vân Triển xuống đến bãi đỗ xe ngầm. Cùng nhau rời khỏi công ty. Tâm trạng tệ nên nhìn thấy. Xe Cố Học Văn lúc này đứng ở phía sau công ty, vừa rẽ vào, ràng nhìn thấy Tả Phán Tình ngồi xe Kỷ Vân Triển rời .


      Bàn tay đặt ở tay lái phút chốc nắm chặt lại.


      . . . . . . . . . . . . . . .


      Xe Kỷ Vân Triển dừng ở trước nhà Tả Phán Tình, Tả Phán Tình mở cửa xuống xe, xoay người liếc nhìn Kỷ Vân Triển: “Cám ơn . Nếu phải có giấy mời, tôi căn bản được vào.”


      sao.” Kỷ Vân Triển cười:”Em là nhân viên của , coi như là giúp nhân viên phát triển thôi.”


      “Được rồi.” Tả Phán Tình gật đầu: “Dù sao vẫn muốn cám ơn .”


      “Nếu muốn cám ơn cho cái kiss ngủ ngon sao?”


      “Kỷ Vân Triển.” Cả buổi tối đều rất ổn, Tả Phán Tình ngờ lại đột nhiên như vậy.


      “Đùa thôi. Nhìn em sợ chưa kìa.” Kỷ Vân Triển cong khóe miệng, áp chế nội tâm chua sót: “Nếu em muốn cám ơn lần sau mời ăn cơm .”


      thành vấn đề.” Tả Phán Tình nhàng thở ra, mời ăn cơm dễ rồi: “Vậy lần sau chờ tôi có thời gian mời ăn cơm, cứ như vậy .”


      Nhanh chóng xuống xe chạy lấy người, ít nhiều có hơi sợ, sợ Kỷ Vân Triển lại đến chuyện trước kia. Những chuyện đó muốn nghe, cũng nhớ lại.


      Lên lầu, Cố Học Văn ở nhà. Trong lòng có chút bất ngờ. Nghĩ lại có thể lại có nhiệm vụ, Tả Phán Tình tự thu dọn chút, rồi lên giường ngủ.


      Ngủ thẳng đến nửa đêm cảm giác bên cạnh có người, mở to mắt, Cố Học Văn về. Hình như uống rượu, sắc mặt có hơi thâm.


      “Tránh ra.” Ngửi thấy mùi rượu là lại tức giận, Tả Phán Tình chút khách khí đạp cước: “Cả người đầy mùi rượu, tránh xa tôi ra chút.”


      “. . . . . .” Từ miệng phun ra mấy chữ gì đó, Tả Phán Tình nghe lắm, chỉ cảm giác bàn tay bắt đầu tuột áo ngủ của .


      “Này. Cố Học Văn. làm gì vậy ——”


      . . . . . .”


      “Cố Học Văn. . . . . .”


      được gặp .”


      ai hả. Cố Học Văn buông ra.” Được lắm, uống rượu vào lại phát điên hả?


      “Em là của . Có nghe ?”


      “Cố Học Văn.” , phải là của bất cứ ai. Nhưng mà như thế nào cũng địch nổi sức lực của Cố Học Văn?


      Giãy dụa cũng mạnh. Kháng cự cũng có sức, kết quả cuối cùng tất nhiên là lại bị ăn sạch . Sau đó ——

      . . . . . . . . .


      Cả đêm Tả Phán Tình mệt mỏi mơ thấy bình minh, lúc tỉnh lại, Cố Học Văn rồi. Nhìn thấy người mình đầy dấu hôn xanh tím. Tả Phán Tình tức mà có chỗ trút.


      Tên kia càng ngày càng quá đáng. Lão ở nhà thôi, về nhà là lại bắt làm rồi lại làm. ngờ cưới về nhà, chính là tìm cho mình con búp bê cao su vậy sao?


      Vào phòng tắm nhìn dấu vết ràng cổ kia, Tả Phán Tình lại oán thầm trận. “Cố Học Văn. đúng là đồ dê già, đại lưu manh.”


      May mắn tại thời tiết chuyển lạnh, bằng rất mất mặt.


      Tả Phán Tình tìm cái áo cao cổ dệt kim, lúc nhìn mấy dấu vết cũng lộ ra nữa nhàng thở ra. Lúc này mới làm. Bước chân vội vàng rời , chú ý tới sau khi lên xe bus, có chiếc xe vẫn theo phía sau , mãi cho đến xe bus dùng ở gần công ty, xuống xe.


      Cửa kính xe hạ xuống, Ôn Tuyết Kiều ngồi ghế phụ lái nhìn thấy bóng dáng đó biến mất, rồi đưa mắt nhìn lái xe: “Chúng ta về trước, buổi chiều lại đến.”


      “Dạ”


      Cửa kính xe lại chạy lên, xe rất nhanh biến mất ở giao lộ.

      . . . . . . .


      Tả Phán Tình còn chưa tan tầm, nhận được điện thoại Cố Học Văn, có việc phải với .


      Cúp máy, Tả Phán Tình bĩu môi, nghĩ đến đêm qua say khướt trong lòng lại hài lòng. Cũng chẳng muốn tới đón, đúng giờ cầm túi rời . Bước chân mới vừa ra khỏi công ty, chiếc RV màu đen dừng lại ở trước mặt , bên trong phụ nữ nhô đầu ra cười với .


      “Phán Tình. . . . . .”


      Sa:Hơi muộn chút xíu nhưng xin chúc các tình ngày 20/10 vui vẻ.


      —oOo—


      Hết chương 154

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 155: Hóa ra còn trách em sao?


      Edit: Carey_kool

      Beta: Phong Vũ

      Tả Phán Tình nghi ngờ nhìn người phía trước, vẻ mặt có chút cảnh giác: “ là ai?”

      “Phán Tình, ta là mẹ con.” Ôn Tuyết Kiều cười dịu dàng, nhưng lời ra lại làm cho Tả Phán Tình hoàn toàn sửng sốt.

      Tả Phán Tình giật mình trong giây lát, chợt hiểu ra mình gặp phải kẻ điên nên bước vòng qua hướng khác mà . Ôn Tuyết Kiều lại bước xuống xe, đem tờ giấy ra quơ quơ trước mặt .

      Tả Phán Tình ngạc nhiên, nhìn thấy tờ giấy kia nhất thời ngẩn người, mất lúc lâu mới lấy lại được tinh thần.

      “Bây giờ con chịu theo mẹ chưa?” Ôn Tuyết Kiều mỉm cười, mặt tràn đầy dịu dàng. Tả Phán Tình hoàn toàn mất phản ứng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt người trước mắt có vài phần giống mẹ mình, nhưng trông có vẻ trẻ hơn nhiều.

      , làm sao có thể có cái này?”

      “Con theo mẹ, phải biết sao?” Ôn Tuyết Kiều thở dài: “Phán Tình, mẹ thực là mẹ của con.”

      Tả Phán Tình ngây người nhìn bà ta, mặc bà ta kéo mình lên xe, rời .

      Lúc này xe Cố Học Văn đúng lúc vòng từ chỗ ngoặt đến, lấy di động ra gọi vào điện thoại Tả Phán Tình, nhưng có ai nghe máy, người từ phía tầng cao ốc ra càng lúc càng nhiều, nhưng lại thấy bóng dáng Tả Phán Tình.

      Đúng lúc đó di động vang lên, giọng dịu dàng truyền vào tai : “Học Văn, là em, em đến thành phố C, có thể ra gặp mặt được chứ?”

      . . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình thẫn thờ đường, mỗi từ mỗi chữ nghe được lúc nãy dường như đều là , mà lại cũng giống .

      Người phụ nữ kia nhìn qua là thấy lẳng lơ rồi. Mặt mũi quả có vài phần giống . Bà ta , bà ta là mẹ của .

      “Mẹ mới chính là mẹ ruột của con. Cũng chính là vợ hợp pháp của Tả Chính Cương.”

      “Là Ôn Tuyết Phượng lợi dụng tình cảm chị em giữa mẹ và bà ấy mà cướp chồng, cướp con của mẹ.”

      “Ôn Tuyết Phượng ngụy tạo chứng cứ mẹ ngoại tình, khiến Tả Chính Cương phải ly hôn với mẹ, còn muốn làm ầm lên cho mọi người cùng biết. Lúc đó, mẹ cũng còn cách nào khác. Chỉ có thể ly hôn với ba con, tác thành cho ông ấy và Ôn Tuyết Phượng.”

      “Phán Tình. Ôn Tuyết Phượng căn bản phải là mẹ của con, mà chính là hung thủ cướp tình mẫu tử của con.”

      “Phán Tình, con sinh ra mới được hơn hai tháng tuổi, mẹ bị Ôn Tuyết Phượng hãm hại, còn bị ép phải rời xa con.”

      “Phán Tình, bao năm nay mẹ vẫn luôn muốn gặp con, nhưng lại bị Ôn Tuyết Phượng ngăn cản, sợ việc bà ta làm năm đó bị vạch trần ra.”

      “Phán Tình, mẹ thực là mẹ đẻ của con, nếu như con tin, ngày mai mẹ có thể cùng con kiểm tra giấy khai sinh.”

      “Phán Tình, mẹ xin con hãy tin mẹ.”

      “. . . . . . . . . . . .”

      Người phụ nữ kia lừa con, bà ta lừa con. phải , phải .

      Mẹ phải mẹ ruột, là kẻ thứ ba, hơn nữa còn là kẻ độc ác hại và mẹ đẻ phải chia cắt?

      “Phán Tình. Con chính là con bảo bối của mẹ.” Cách đây lâu, Ôn Tuyết Phượng cũng luôn ôm , dịu dàng như vậy.

      Người mẹ dịu dàng như vậy, lại phải mẹ đẻ của mình? Chuyện này làm sao có thể?

      . tin, chữ cũng tin. nhanh chóng chạy trốn. ngừng bước, giày cao gót cọ sát với chân khiến bàn chân phát đau, nhưng hoàn toàn có cảm giác.

      Chỉ biết ngừng, cuối cùng là bắt đầu chạy. Di động trong túi reo vô số lần, nhưng đều nghe thấy, trong đầu chỉ còn lại câu.

      “Mẹ là của mẹ đẻ của con, mẹ đẻ ——”

      . . . . . . . . . .. . . . . . . .

      Tả Phán Tình liều mạng chạy, cuối cùng chạy đến khi còn chút sức lực nào, cả người nhễ nhại mồ hôi, nhưng vẫn chịu dừng, ngừng bước tới. nghe thấy phía sau hình như có người gọi tên , nhưng cũng quan tâm.

      Chỉ liều mạng chạy về phía trước, rồi lại tiếp tục hướng về đằng trước, người qua đường ngạc nhiên nhìn cứ vậy mà lao đầu chạy. Nhưng hoàn toàn biết gì.

      Cứ hướng về phía trước nên biết vấp phải cái gì mà chân bị trẹo cái mạnh, cơ thể mất thăng bằng mà ngã về phía trước. Ngay cả đứng dậy cũng chẳng muốn, nhắm mắt lại bắt đầu đón nhận đau đớn ùa đến.

      Nhưng lại có gì, cơ thể rơi vào trong lồng ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc quấn quanh chóp mũi , ngẩng đầu, đối diện chính là khuôn mặt lo lắng của Kỷ Vân Triển.

      Lúc này vẻ mặt đầy quan tâm nhìn : “Phán Tình, em sao chứ?”

      Tả Phán Tình ngây ngô nhìn khuôn mặt Kỷ Vân Triển trước mắt, duỗi tay dùng sức đẩy : “Tránh ra. Các người là đồ lừa đảo. Tránh ra. Đừng lại đây.”

      “Phán Tình. Em bình tĩnh chút.” Trong mắt Kỷ Vân Triển có chút nôn nóng: “ là Vân Triển. Kỷ Vân Triển. Em nhìn , tỉnh táo lại.”

      “Vân Triển?” Tả Phán Tình nhìn chăm chú khuôn mặt đẹp trai của lúc lâu, đột nhiên vươn tay dùng sức ôm lấy , cơ thể run rẩy ngừng: “Kỷ Vân Triển.”

      “Phán Tình. . . . . .” Kỷ Vân Triển đau lòng. Vừa rồi lúc xuống lầu nhìn thấy Tả Phán Tình bị người phụ nữ kéo lên xe, nhìn thấy Tả Phán Tình hề tình nguyện, chỉ có điều khoảng cách quá xa nên kịp ngăn cản, chỉ có thể theo sau xe của .

      ngờ lại bị mất dấu. Sau đó liên tục gọi vào di động Tả Phán Tình, nhưng lại chịu bắt máy.

      vô cùng sốt ruột, quanh quẩn đường quốc lộ hơn ba lần, rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc xe vừa nãy, còn chưa kịp xuống xe tìm người, nhìn thấy Tả Phán Tình giống như người điên từ trong quán cà phê lao ra ngoài. Sau đó mạch chạy về phía trước.

      “Em sao chứ?”

      “Em ——” Tả Phán Tình nhìn Kỉ Vân Triển, có quá nhiều cú sốc xảy ra khiến cơ thể của mềm nhũn. Cảm giác trước mắt tối sầm lại, ngã vào trong lòng .

      “Phán Tình ——”

      Kỷ Vân Triển lo lắng, ôm lấy Tả Phán Tình chạy về phía xe mình.

      Ôn Tuyết Kiều ngồi trong xe vẫn theo ở phía sau chứng kiến hết cả, khóe môi hơi hơi nhếch lên, đằng sau người đàn ông cung kính nhìn bà ta : “Phu nhân, tiếp theo phải làm như thế nào?”

      có thế nào cả. Cho nó thời gian vài ngày để chấp nhận chút . Tôi chuẩn bị ít quà, vẫn còn chưa tặng cho nó đâu.” Ôn Tuyết Kiều nở nụ cười, thở dài: “ thôi. Chúng ta về trước.”

      “Vâng.” Cửa kính xe dần dần kéo lên, chiếc xe màu đen nhanh chóng biến mất ở giao lộ, màn đêm bắt đầu bao trùm lên mọi vật.
      . . . . . . . . . . .

      Cố Học Văn tới địa điểm mà Lâm Thiên Y . Đó là quán cà phê. Lâm Thiên Y ngồi dựa vào cửa kính thấy đến liền đứng lên, vươn tay dùng sức ôm lấy .

      Cố Học Văn sững sờ chút, rồi nhanh chóng kéo ra khỏi người mình, ánh mắt lướt nhanh vòng người . chiếc áo sơ mi màu trắng, kết hợp với chiếc quần Harlan màu đen, hai màu trắng cùng đen nhìn qua làm vừa phong cách trang nhã lại vô cùng thời trang.

      “Sao em lại đến thành phố C?”

      “Ngồi xuống rồi sau.” Lâm Thiên Y chỉ vào chỗ ngồi, mặt mỉm cười: “Gọi cà phê sữa cho , trách em tự mình quyết định đấy chứ?”

      Trước đây khi hai người thường đến quán cà phê, Cố Học Văn chỉ uống mỗi cà phê sữa, bây giờ Lâm Thiên Y vẫn còn nhớ .

      “Cám ơn.” Cố Học Văn ngồi xuống, nhưng uống, chỉ nhìn hỏi: “Đến thành phố C có việc sao?”

      Lâm Thiên Y trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Cố Học Văn lúc lâu: “Em về mà hình như hề có chút ngạc nhiên nào phải?”

      phải sáng sớm em gọi điện cho Thần Vân hỏi số điện thoại của sao?” đến thành phố C ba năm, cũng ngừng sử dụng số điện thoại ở Bắc Đô. Lâm Thiên Y liên lạc được với , liền gọi điện cho Tống Thần Vân hỏi ta số điện thoại, còn cả địa chỉ của nữa.

      Tống Thần Vân sau khi gọi điện qua báo với mới biết trở về.

      Lâm Thiên Y thoáng chốc sửng sốt, lập tức lại cười: “Cũng chẳng còn cách nào khác, ai biết lại tuyệt tình như vậy chứ. Lặng lẽ đến thành phố C, làm cảnh sát mà bảo cho ai biết, thậm chí còn thầm kết hôn. Đúng là phong cách Học Văn ——”

      ngại quá.” Cố Học Văn giọng điệu thản nhiên cắt ngang lời của : “Quên gửi thiệp mời cho em .”

      “Quên hay là muốn em đến?” Cả người Lâm Thiên Y hơi nghiêng về phía trước, hai mắt của nhìn chăm chú nét biểu cảm của , mang theo chút tập trung, suy nghĩ. Như thể việc ấy từng xảy ra.

      xuất thân trong nhà quan chức, giơ tay nhấc chân đều rất trang nhã. Lúc này lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Học Văn, vẻ mặt chuyên chú, hết sức mê hoặc lòng người.

      Cố Học Văn khóe môi nhếch lên trả lời câu hỏi của : “Quên.”

      Cái gọi là quên, chính là ở trong lòng , tí vị trí nào, chút ảnh hưởng đến tâm tư của . Lâm Thiên Y ngờ lại dứt khoát như vậy, vẻ mặt nhất thời có chút xấu hổ: “, phải vẫn còn trách em đấy chứ?”

      có.” Cố Học Văn lắc đầu: “Có số việc định là như vậy, liên quan đến bất cứ ai.”

      vậy chẳng khác nào trách em.” Lâm Thiên Y cắn chặt môi: “Học Văn, coi như em cầu xin được ? hãy tha thứ cho em được chứ?”

      “Em sai. cần phải tha thứ.” Vẻ mặt Cố Học Văn vô cùng bình tĩnh, dường như bỏ qua chuyện cũ, thực bỏ qua.

      Sắc mặt Lâm Thiên Y tái nhợt, nét mặt dịu dàng, mang theo vài phần mệt mỏi: “Vì sao lại muốn nghĩ đến em nữa? Em cũng là người bị hại mà? Em cũng bị tổn thương. Em ——”

      đột nhiên bật khóc, nhìn bộ dạng khóc kiều diễm như vậy, phù hợp với vẻ mảnh mai người , hoàn toàn khiến người khác phải thượng hại.

      Cố Học Văn lòng dạ vẫn cứng rắn giảm tí nào, nhìn nước mắt mặt nhàng thở dài.

      trách em.” Cố Học Văn kéo tay , đem khăn giấy bỏ vào lòng bàn tay. muốn để tự trách mình: “Chuyện qua đừng nên nhắc lại nữa.”

      “Nhưng mà. lại vì vậy mà chia tay với em?” Lý do gượng ép như vậy, khiến bi thương đau lòng đến tuyệt vọng?

      Cố Học Văn , trong lúc đó im lặng lại lần nữa bao trùm hai người . lúc sau, mới bưng cốc cà phê lên nhấp ngụm. Cốc cà phê nguội lạnh, có chút đắng chát, tản ra bên trong khoang miệng.

      Lông mày khẽ chau lại, hiểu được lời và ý tứ của . Sắc mặt Lâm Thiên Y lại biến đổi: “Cà phê uống ngon sao? Có phải nguội rồi ? Em gọi người đến đổi cho ——”

      sao.” Cố Học Văn lắc đầu: “Em ở lại đây bao lâu? Thời gian còn sớm nữa, có cần đưa em trở về ?”

      “Học Văn.” Rốt cuộc Lâm Thiên Y nhịn được gọi tên của : “ hiểu sao?”

      đối diện với ——

      Từ khi Cố Học Văn vào đây, lần đầu tiên chăm chú nhìn , đối diện với ánh mắt của , giọng ràng mà mềm : “ kết hôn rồi.”

      Mặt Lâm Thiên Y trong nháy mắt trở nên xám ngoét, giật mình nhìn . khí lại rơi vào im lặng

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cố Học Văn cùng Lâm Thiên Y ăn cơm mà lập tức đưa về khách sạn. Về đến nhà, bất ngờ phát Tả Phán Tình cũng có ở nhà.

      Nhíu mày nhìn đồng hồ tường chỉ mười giờ, lấy di động ra ấn gọi vào số của .

      Điện thoại vang lên lâu, rốt cuộc mới có người nhận, là giọng người đàn ông: “A lô.”

      —oOo—

      Hết chương 155

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 156: Lần đầu chạm trán


      Edit: Wynnie

      Beta: Phong Vũ

      hành lang bệnh viện, Cố Học Văn nhìn thấy Kỷ Vân Triển.

      ấy bị ngất.” Vẻ mặt Kỷ Vân Triển khó nén đau lòng: “Là tôi đưa ấy vào bệnh viện.”

      Đối diện với vẻ lo âu trong mắt , trong lòng Cố Học Văn cảm thấy có chút khó chịu, nhìn chằm chằm khuôn mặt Kỷ Vân Triển lúc lâu, cuối cùng mới nhàng mở miệng.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Lúc Phán Tình xuống xe bị người phụ nữ kéo . Tôi thấy ấy hình như tình nguyện theo cho lắm, nên mới lái xe theo sau. Sau đó lại bị mất dấu, lúc khó khăn lắm mới tìm được, thấy Phán Tình vọt ra từ quán cà phê, mãi ngừng. Tôi sợ ấy gặp chuyện nên đành phải theo ấy. ngờ–”

      Kỷ Vân Triển thở dài: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy ấy như vậy. Giống như cả thế giới đều thay đổi vậy.”

      người phụ nữ?

      Vẻ mặt Cố Học Văn ngưng trọng, trong mắt tia khó hiểu. Phụ nữ?

      Lúc trầm mặc, Kỷ Vân Triển quan sát , Cố Học Văn tuy mặc đồng phục, nhưng vừa nhìn là thấy người toát lên phong cách quân nhân.

      Mặt mũi kiên nghị, bình tĩnh làm cho Kỷ Vân Triển có vài phần nể trọng.

      Vô cùng có thiện ý vươn tay, vẻ mặt Kỷ Vân Triển rất chân thành.

      “Kỷ Vân Triển.”

      Cố Học Văn thu hồi suy nghĩ, lúc này mới nhìn về phía Kỷ Vân Triển. Cũng phải loại thư sinh yếu đuối như tưởng tượng, người Kỷ Vân Triển có loại phong thái quân tử hiền hòa như ngọc.

      Thấy đưa tay ra, Cố Học Văn cũng đưa tay ra mà bắt lấy.

      Hơi hơi dùng lực, nhưng Kỷ Vân Triển hề sợ hãi, mặt đầy tự đắc, khóe môi Cố Học Văn hơi hơi cong lên: “Cố Học Văn.”

      Lui về sau bước, Cố Học Văn gật đầu với , bước chân về phía phòng bệnh. giường bệnh, Tả Phán Tình ngủ say, sắc mặt của có chút tái nhợt.

      Hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu lại, dường như ngay cả trong mơ cùng được yên ổn.

      Cố Học Văn tiến đến, ngồi xuống trước giường bệnh, đưa tay nắm lấy tay , đặt vào tay mình vuốt ve nhè . Nâng tay lên, xoa mi tâm của .

      Kỷ Vân Triển vẫn ở phía sau, nhìn làm những động tác đó vô cùng lưu loát. Vẻ dịu dàng trong đôi mắt kia cùng vẻ ngưng trọng vừa rồi cứ như của hai người hoàn toàn khác nhau.

      Trong lòng dậy lên chút chua xót, lại có chút vui mừng. Tình Tình của , có người thay thế được vị trí của , quan tâm chăm sóc rồi.


      về .” Cố Học Văn cất giọng nhàn nhạt: “Tôi chăm sóc ấy.”

      Kỷ Vân Triển vẫn , tựa người vào tường, nhìn Tả Phán Tình ngủ giường, dưới ánh đèn gương mặt thoạt nhìn vô cùng trắng trẻo mịn màng: “Tôi là mối tình đầu của Tình Tình.”

      Thân thể Cố Học Văn bỗng chốc căng thẳng, xoay lại nhìn chằm chằm khuôn mặt Kỷ Vân Triển, có ý gì. Kỷ Vân Triển bắt đầu kể những chuyện qua, giọng điệu nhàng, bình tĩnh giống như về chuyện của người khác.

      “Tôi rất tự tin. Tôi cứ tưởng tôi nuông chiều ấy thành hư, thế giới này có người đàn ông thứ hai có thể chịu được tính xấu của ấy nữa.”

      Nhìn thấy vẻ đồng ý trong mắt Cố Học Văn, trong lòng lại tăng thêm chua xót: “Thế nhưng tôi sai rồi.”

      xong chưa?” Cố Học Văn tỏ ý muốn đuổi khách.

      Kỷ Vân Triển thở dài: “Tôi với những điều này, phải muốn làm khó chịu. Mà là muốn cho biết, ấy từng là báu vật tôi nâng niu trong tay. Nếu phải vì lúc đó tôi lựa chọn sai lầm. Tôi mất ấy. Nếu ấy gả cho , tôi hi vọng hãy đối xử tốt với ấy.”

      Cố Học Văn quan sát sắc mặt lúc lâu, nét mặt khó đoán: “ cần phải dạy tôi nên làm thế nào. Nếu ấy, hiểu tại ấy là phụ nữ có chồng, cần cách xa ấy chút.”

      “Tôi làm được.” Kỷ Vân Triển cự tuyệt: “Tôi lui đến thể lui nữa rồi, tại tôi chỉ muốn thầm dõi theo ấy, trông chừng ấy, cho dù chỉ nhìn ấy cười thôi, tôi cũng thỏa mãn rồi.”

      Đứng thẳng người, vẻ mặt vô cùng cương quyết: “Cố Học Văn. Tôi có thể ràng cho biết. Đời này, tôi ấy, cũng mãi ấy. Nếu đối xử tốt với ấy, hoặc là phụ lòng ấy. Tôi nhất định nghĩ hết mọi biện pháp, đoạt lại ấy từ tay .”

      Cố Học Văn cũng đứng lên, đối với khiêu khích của chút nào tránh né, vẻ mặt vô cùng tự nhiên: “ vĩnh viễn có cơ hội đó.”

      sao?” Kỷ Vân Triển nở nụ cười, cười đến chua xót mà bất đắc dĩ: “Vậy tôi đành phải chúc ấy hạnh phúc.”

      Xoay người rời , bóng lưng tịch nên lời. Cố Học Văn nhìn theo cánh cửa phòng bệnh đóng, và cả tiếng bước chân càng lúc càng xa kia, quay đầu nhìn Tả Phán Tình ngủ giường hề biết gì.

      Bỗng nhiên có thể phần nào hiểu được, vì sao Tả Phán tình đối với Kỷ Vân Triển lại nhớ mãi quên. Ánh mắt của cũng tệ. Kỷ Vân Triển quang minh lỗi lạc, xem chừng cũng là người quân tử.

      Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của , nghĩ đến nguyên nhân ngất xỉu. Vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. người phụ nữ?

      Là ai? Lấy điện thoại ra bấm mấy số.

      “Là tôi đây, làm giúp tôi việc.”

      Phân phó xong xuôi, Cố Học Văn lại ngồi xuống trước giường bệnh, vẻ mặt gợn lên tia đau lòng.

      ………….www.sakuraky.wordpress.com……………

      Tả Phán Tình mơ giấc mơ dài. Trong mơ, chỉ có năm tuổi, khóc lóc ầm ĩ đòi con búp bê mới, lúc đó hoàn cảnh của Tả gia cũng bình thường, có khả năng thỏa mãn cầu bất hợp lý của .

      Tả Chính Cương kiên quyết chịu mua, nhưng Ôn tuyết Phượng vẫn mua cho , sau đó vì con búp bê nọ mà cả nhà ăn rau tuần lễ. Bà vẫn rất vui vẻ.

      Ôn Tuyết Phượng cũng làm, bà bán hàng ở chợ. Tiền cũng nhiều, nhưng đối xử với Phán Tình vô cùng tốt.

      “Phán Tình, con xem đây là cái gì?”

      thích ăn quà vặt nào, thích món đồ chơi nào, chỉ cần những đứa trẻ khác có, bà cũng mua cho giống như vậy.

      học đại học, Ôn Tuyết Phượng là việc học của quan trọng, mua cho quần áo đủ mặc trong tuần. Còn bảo thay rồi đừng có giặt, cứ mang về nhà để bà giặt sau.

      Trịnh Thất Muội cũng từng hâm mộ ganh tị mà : “Mẹ cậu đối với cậu quá tốt.”

      “Chứ sao, cậu cũng nghĩ thử xem. Mẹ là mẹ ruột của tớ mà.”

      Cảnh tượng bỗng chốc thay đổi, Ôn Tuyết Kiều vẻ mặt ủy khuất: “Mẹ con là kẻ thứ ba, người kết hôn với ba con trước là mẹ, con là do mẹ sinh ra.”

      “Bà ta đối xử tốt với con, là bởi vì bà ta chột dạ. Bà ta sợ người khác biết được bà ta cướp chồng và con của em mình, cho nên mới ra sức đối xử tốt với con như vậy.”

      “Gia đình con ban đầu căn bản phải ở đây, mà là ở cùng nhà bà ngoại. Bởi vì Ôn Tuyết Phượng làm bà ngoại con tức chết, nên còn mặt mũi quay về, mới dọn đến đây sống.”

      “Mẹ là mẹ ruột của con–”

      . –” Tả Phán Tình ngừng lắc đầu, những cảnh vướng mắc trong mơ làm chịu nỗi phải ngồi bật dậy, ngừng thở dốc, lúc này mới phát mình nơi lạ lẫm.

      Trần nhà màu trắng. Tường nhà màu trắng. mùi thuốc khử trùng rất nặng, chưa kịp thích ứng nên nhíu mày lại. Mắt lại thấy tay mình là cái đầu đen.

      Trong đầu lên khuôn mặt cuối cùng nhìn thấy trước khi mất ý thức: “Kỷ Vân Triển?”

      Cố Học Văn tựa vào bên giường nghỉ ngơi bị làm tỉnh giấc, mắt chưa kịp mở nghe được gọi tên người đàn ông khác, vẻ mặt khựng lại, ngước mắt nhìn chằm chằm.

      “Em gọi ai?” Giọng lộ ra tia nguy hiểm.

      “Cố Học Văn?” Ai tới cho biết có chuyện gì vậy: “, sao lại ở đây?”

      “Thế nào? thể ở đây sao? Kỷ Vân Triển mới có thể ở đây à?” Tuy biết giữa hai người họ có gì, nhưng thái độ của như vậy vẫn làm tâm tình tích tụ buồn bực.

      “Tôi, tôi có ý đó.” Mắt đảo qua phòng bệnh, cũng nhìn thấy bóng dáng Kỷ Vân Triển, chẳng lẽ ngày hôm qua gặp ảo giác? Kỷ Vân Triển có xuất ?

      “Sao tôi lại nằm viện?”

      Cố Học Văn trả lời câu hỏi của , nhìn chằm chằm mắt , vẻ mặt nghiêm túc: “Người phụ nữ ngày hôm qua là ai?”

      “Cái, cái gì mà người phụ nữ?” Tả Phán Tình sửng sốt chút, rất nhanh liền phản ứng lại, ấy hỏi người đó là ai. Cắn môi, biết phải như thế nào. biết vì sao, ràng người phụ nữ kia rất ràng, nhưng thể nào tin Ôn Tuyết Phượng là người thứ ba cướp chồng người khác, nhất là cướp chồng của em mình.

      Mà hai mươi mấy năm nay, việc bà bảo vệ quan tâm mình hoàn toàn phải là giả tạo, cảm giác được điều đó.

      “Nếu con tin, chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN.”

      Nhưng mà nếu lời của bà ta là , vậy, Ôn Tuyết Phượng chẳng phải chính là dì cả của sao? Còn Ôn Tuyết Kiều mới chính là mẹ ruột?

      Khuôn mặt nhắn lại lần nữa rối rắm. Bỗng nhiên biết phải làm gì bây giờ. xét nghiệm ADN? Hay là hoàn toàn tin lời của người phụ nữ kia?

      “Phán Tình?” Tay Cố Học Văn xoa trán : “Em có chỗ nào thoải mái sao?”

      Còn suy nghĩ sâu xa nên Tả Phán Tình theo bản năng gạt tay ra, thấy thay đổi sắc mặt, trong lòng gào thét cúi đầu: “Xin lỗi, tôi–”

      hơi rối, hơi phiền. biết làm sao bây giờ.

      “Người phụ nữ ngày hôm qua là ai?” Người phụ nữ làm trở nên khác thường, là thân phận gì, có mục đích gì, với Tả Phán Tình những gì? phải biết.

      “Đâu có người phụ nữ nào.” vẫn còn chưa hiểu . Tả Phán Tình trừng mắt liếc cái: “ rảnh quá hả? Nếu có việc gì mua bữa sáng . Tôi đói bụng.”

      “Tả Phán Tình.” Thái độ trốn tránh này của khiến Cố Học Văn vô cùng khó chịu: “Em có biết là ai ?”

      “Cố Học Văn. Là chồng tôi chứ ai.” Tả Phán Tình rối lắm: “ cần tôi cũng biết, làm ơn , để tôi yên tĩnh chút được ?”

      rất rối, rất phiền, lo lắng đến hoàn toàn biết phải làm sao. chỉ muốn ở mình im lặng suy nghĩ thôi.

      Cốc cốc. Cửa phòng bệnh gõ vang hai tiếng, Kỷ Vân Triển đẩy cửa phòng bệnh ra.

      “Chào buổi sáng.”

      “Kỷ Vân Triển?” Tả Phán Tình lại sửng sốt, ánh mắt cẩn thận nhìn về phía Cố Học Văn, xác định có phản ứng gì. Lại phát sắc mặt chỉ là càng lúc càng trầm, cũng chuyện.

      Kỷ Vân Triển vào cửa, đem bữa sáng đặt lên đầu giường, ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình: “Em vẫn chưa ăn sáng đúng ?”

      , sao biết tôi ở đây?” Tả Phán Tình lại lần nữa hỗn loạn, liếc nhìn Kỷ Vân Triển, lại nhìn nhìn Cố Học Văn chút, phát sắc mặt người phía sau khi nhìn đến bữa sáng càng u hơn.

      đương nhiên biết.” Kỷ Vân Triển nhìn cười cười: “Ngày hôm qua là đưa em vào bệnh viện.”

      “Hả?” Là saooo? Cẩn thận nhìn sắc mặt Cố Học văn, đột nhiên biết phải gì.

      Cảm giác được ánh mắt của . Kỷ Vân Triển nở nụ cười: “Nhìn cái gì? Cố Học Văn đúng là người rất được, với ấy là bạn bè.”

      “Bạn bè?” phải chứ? Tròng mắt Tả Phán Tình như muốn rớt ra ngoài, len lén nhìn Cố Học Văn cái, hừ : “Ai là bạn bè với ?”

      Kỷ Vân Triển nở nụ cười, vẻ mặt nhìn như nhìn đứa trẻ ăn kẹo: “Tôi cho rằng, tối qua chúng ta hiểu nhau rồi.”

      “Đó là tự cho rằng.” có nghĩa là cũng vậy.

      “Hiểu nhau cái gì?” Tả Phán tình nghe mà hiểu, nắm lấy tay Kỷ Vân Triển: “Hiểu nhau cái gì vậy?”

      Hai người đàn ông này tối qua những gì? Kỷ Vân Triển nhìn nắm tay mình, lại liếc nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt kia mười phần chứa ý khiêu khích, quả nhiên sắc mặt Cố Học Văn thoáng cái thay đổi. chút nghĩ ngợi xông lên trước bắt lấy tay Tả Phán Tình: “Tả Phán Tình.”

      ấy to gan, ở trước mặt mà dám kéo tay người đàn ông khác.

      Người đàn ông này có ý gì hả?

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình bị làm cho tức muốn chết: “ có thể buông tôi ra trước được ?”

      bóp tay đau quá có biết hả?

      Kỷ Vân Triển đối mặt với khó chịu trong mắt Cố Học Văn, cười đến thập phần sáng lạn, mở bữa sáng của mình mang đến.

      “Cháo tôm tươi của Cẩm Ký, vẫn còn nóng đó, nhân lúc nóng ăn nhanh chút.”

      “Tôi–” Tả Phán Tình tình rất đói bụng, tay lại lần nữa bị siết, bị đau nhíu mày lại, trừng mắt nhìn cố Học Văn.

      ăn ăn, bóp tay tôi làm gì?” Còn bóp đau như vậy.

      “Dịu dàng chút.” Kỷ Vân Triển đổ thêm dầu vào lửa: “ làm tay ấy đỏ lên hết rồi.”

      “Kỷ Vân Triển.” Mấy chữ này gần như là phun qua kẽ răng, mắt Cố Học Văn mang theo mười phần sát thương: “Mời được rồi.”

      “Tôi nhìn ấy ăn hết cháo rồi mới .”

      Kỷ Vân Triển đúng là cố ý, liếc nhìn Tả Phán tình: “Hôm nay là thứ năm, em cần làm đâu, nghỉ ngơi vài ngày, rồi cuối tuần làm trở lại. với tài vụ, trừ lương của em.”

      cần.” Cố Học Văn trừng mắt với , nét mặt hờn giận: “ ấy nghỉ việc, lập tức có hiệu lực.”

      “Tiếc quá, tính.” Kỷ Vân Triển nhìn Tả Phán Tình: “Em muốn nghỉ làm sao?”

      muốn.” chuẩn bị tham gia cuộc thi thiết kế trang sức lớn mà, sao lại có thể nghỉ việc: “Cố Học Văn, quậy đủ chưa? Tôi nghỉ làm đâu.”

      Phúc lợi tốt, đãi ngộ cao, làm thoải mái, còn có thể phát huy sở trường, ai lại muốn nghỉ việc chứ?

      “Tả Phán Tình.” cần cũng biết, nhận ra Kỷ Vân Triển đối với vẫn chưa từ bỏ, cái gì mà thầm bảo vệ? ra ý của ta là Cố Học Văn có năng lực chăm sóc vợ của mình sao?

      “Đừng ầm ĩ nữa.” Tả Phán Tình chỉ chỉ cánh cửa: “Hai người các , ra ngoài hết cho tôi, tôi muốn mình yên tĩnh.”

      Từ cơn chấn động ngày hôm qua đến giờ còn chưa kịp phục hồi tinh thần. muốn suy nghĩ kỹ chút, phải làm sao bây giờ?

      “Tình Tình.” Kỷ Vân Triển ầm ĩ nữa: “ làm trước, có việc gì gọi điện thoại cho .”

      “Please, nhanh .” có việc gì cũng tới phiên gọi điện thoại cho đâu.

      Cố Học Văn đứng bất động, điện thoại tay vào lúc này vang lên. thanh đặc thù kia làm nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Là tôi. Được. Tôi lập tức tới ngay.”

      Mắt nhìn chằm chằm Kỷ Vân Triển, mười phần địch ý: “ phải có thể rồi sao?”

      “Xem ra có việc?” Kỷ Vân Triển đột nhiện muốn nữa: “Vậy . Tôi có thể chăm sóc Tình Tình.”

      “Tôi cần chăm sóc.” Tả Phán Tình muốn phát điên rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, ai dám bảo đảm Cố Học Văn bóp chết : “Các có việc , làm hết , tôi sao.”

      “Tình Tình?”

      “Tả Phán Tình?”

      —oOo—

      Hết chương 156

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 157: Là hay là giả?


      Edit: Iris

      Beta: Phong Vũ

      .” Tả Phán Tình là chịu hết nổi rồi: “Tôi sao đâu. Các . Tôi ngoan ngoãn ăn hết cháo, các có thể rồi chứ?”

      Kỷ Vân Triển và Cố Học Văn cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người cùng lúc gật đầu: “Vậy em nghỉ ngơi .”

      Hai người đàn ông to lớn rời . Phòng bệnh lập tức khôi phục tĩnh lặng, nhìn cũng rộng lớn thoáng đãng hơn.

      Tả Phán Tình bưng chén cháo lên, mùi thơm dìu dịu từ bát cháo tỏa ra làm cho cũng cảm thấy hơi đói bụng.

      Đặt chén cháo sạch trơn xuống, xuống giường vận động người chút. Ngoài những chỗ bị phồng rộp ở lòng bàn chân có hơi đau thấy có chỗ nào khó chịu nữa.

      Nghĩ nghĩ, cầm túi xách, định rời .

      Vừa đúng lúc này y tá vào kiểm tra phòng, nhìn thấy túi xách tay Tả Phán Tình sửng sốt chút: “ ơi, thể được, chồng của là muốn ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày, nên chưa thể tự do khỏi đây đâu.”

      “Tôi sao rồi mà.”

      “Nhưng ——”

      xem xem tôi có việc gì nữa rồi này.” Làm sao mà còn cần phải theo dõi chứ? Theo dõi cũng để làm gì chứ? Tả Phán Tình nhìn y tá kia: “Nếu lo tôi trốn viện, bây giờ tôi trả tiền viện phí ngay.”

      Cũng để ý đến y tá kia nữa, trực tiếp làm thủ tục xuất viện rồi rời .

      Ra đến cửa bệnh viện, lên chiếc taxi, địa chỉ cửa hàng quần áo của Trịnh Thất Muội, Tả Phán Tình dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi lúc.

      Rất nhanh xe tới cửa hàng của Trịnh Thất Muội, nhưng ai ngờ hôm nay Thất Thất lại mở cửa. Lấy di động ra ấn dãy số của ấy, điện thoại kêu lâu mới có người đàn ông nhấc máy.

      “Alo.” Giọng đàn ông à? Đàn ông?

      Tả Phán Tình hoảng hồn, Trịnh Thất Muội thực quyến rũ người đàn ông đó lên giường đấy chứ? Trời ạ?

      “Thất, Thất Thất đâu?”

      ấy ngủ.” Giọng của người đàn ông rất bình tĩnh, chút cảm giác ngượng ngùng nào cả.

      “Ách. Ngại quá, quấy rầy hai người rồi. Vậy, có thể với ấy là Tả Phán Tình tìm ấy được ?”

      Rất nhanh điện thoại ngắt, Tả Phán Tình chỉ cảm thấy mình khó xử, còn có chút ngượng ngùng. Nhưng nhiều nhất là cảm giác lo lắng, thời gian này chỉ gặp Thất Thất vài lần, nhưng lại chưa gặp người đàn ông kia lần nào. Có hai lần ấy phải hẹn người đàn ông đó ăn cơm, nhưng rất khéo là lần nào ấy hẹn người đàn ông đó lại bận việc.

      Nghĩ đến đây, Phán Tình lại có chút nghi ngờ, đột nhiên nghĩ tới việc. Vừa rồi giọng đó nghe hơi quen, hình như nghe ở đâu rồi.

      Đối với thanh đặc biệt rất nhạy cảm, chỉ cần nghe qua lần nhớ, cơ bản quên. Giọng ấy nghe qua ở đâu nhỉ?

      Tả Phán Tình rất cố gắng nhớ lại nhưng cũng thể nào nhớ được là nghe ở đâu.

      Lúc này đột nhiên có chiếc xe dừng ở trước mặt Tả Phán Tình, cửa kính xe từ từ hạ xuống, lại là gương mặt Ôn Tuyết Kiều.

      “Phán Tình? Con sao chứ?”

      “Bà, sao bà lại ở đây?” Tả Phán Tình nhìn ngó xung quanh, cũng phát những người khác. Cả buổi sáng suy nghĩ miên man, vẫn chưa thể tìm ra được manh mối, lúc này nhìn thấy Ôn Tuyết Kiều, tâm tình của càng phức tạp hơn.

      “Mẹ tới đón con.” Ôn Tuyết Kiều mở cửa xe, nhìn Tả Phán Tình với vẻ mặt hết sức dịu dàng: “Có mấy thứ, mẹ nghĩ nên cho con xem chút.”

      “Là cái gì?”

      Vẻ mặt Tả Phán tình có phần đề phòng, đối với Ôn Tuyết Kiều, quả loại tình cảm thân thiết. Nhưng còn Ôn Tuyết Phượng suốt mấy chục năm qua quan tâm chăm sóc , vì vậy lại có cách nào dễ dàng tin tưởng bà ta như vậy.

      “Là bằng chứng chứng minh mẹ kế của con cướp chồng của mẹ.” Vẻ mặt Ôn Tuyết Kiều mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Phán Tình, mẹ có ý định phá hoại tình cảm của con với người mẹ kế giả dạng làm mẹ trong suốt thời gian qua. Mẹ chỉ muốn cho con biết. Bà ta phải giống như những gì con nghĩ đâu ——”

      Móng tay Tả Phán Tình đâm vào trong lòng bàn tay, mà hề cảm thấy đau đớn, người phụ nữ mình thương mình như Ôn Tuyết Phượng mà lại là kẻ thứ ba cướp chồng của em mình sao? Có thể như vậy sao?

      “Con dám lên xe, là dám chấp nhận tàn khốc này sao?”

      Giọng của Ôn Tuyết Kiều nhàng trong trẻo mà lại lạnh lùng còn có chút cảm giác áp bách. Chân Tả Phán Tình lảo đảo cái, cuối cùng cắn răng, vào trong xe.

      Sau khi lên xe Ôn Tuyết Kiều cười, thản nhiên với người lái xe phía trước.

      “Lái xe.”

      Xe dừng lại ở quán cafe lần trước. Lần này Tả Phán Tình còn sợ hãi luống cuống như lần trước nữa, từ lúc theo Ôn Tuyết Kiều, chuẩn bị tâm lý tốt rồi.

      Tìm chỗ ở góc ngồi xuống, Tả Phán Tình cắn môi, lúc này mới nhớ cả đoạn đường đến đây dường như quên cả hít thở.

      “Bà, bà có thể rồi.” Đối mặt với người phụ nữ này, biết phải xưng hô như thế nào.

      “Hôm qua mẹ cho con xem giấy đăng ký kết hôn năm đó của mẹ và Tả Chính Cương. Bây giờ mẹ muốn cho con xem vật này, nó có thể chứng minh lời mẹ .”

      Bà lấy chiếc bút ghi từ trong túi xách ra bật lên, rất nhanh, Tả Phán Tình nghe được những thanh rất quen thuộc.

      “Ôn Tuyết Kiều, đừng có nằm mơ, tôi trả Tả Chính Cương lại cho đâu.” Giọng này, là của Ôn Tuyết Phượng, nhưng giọng điệu lại rất cường thế và hung ác, chưa nghe thấy bao giờ.

      “Chị, em cầu xin chị, em phải đến để tranh giành Tả Chính Cương với chi, em chỉ muốn gặp Phán Tình thôi, em xin chị, cho em nhìn nó 1 cái thôi, cái thôi được chị?” Ôn Tuyết Kiều khóc, nghe vô cùng đáng thương, ngẩng đầu, thấy bà cũng nhìn mình, trong mắt rơm rớm lệ.

      bao giờ.”

      “Chị, chị cướp Chính Cương rồi, nhiều như vậy năm, em chưa từng tranh với chị, em chỉ muốn nhìn Phán Tình chút thôi mà.”

      Đoạn tiếp theo.” hãy quên , đây là điều tuyệt đối có khả năng.”

      “. . . . . .”

      Những đoạn đối thoại sau, thanh rất ồn ào. Sắc mặt Tả Phán Tình tái nhợt, ngồi ở chỗ đó mãi vẫn nhúc nhích. Mẹ của , người nuôi suốt hơn hai mươi năm qua, bà hề phủ nhận.

      cướp chồng của em mình, nhưng sao lại làm cho và mẹ đẻ phải chia lìa? Tả Phán Tình thể chấp nhận chuyện này là . Ngơ ngác nhìn Ôn Tuyết Kiều tắt bút ghi . Nhìn chằm chằm khuôn mặt bà, hai mắt có lệ vòng quanh.

      “Phán Tình, con biết , mấy năm nay, mẹ nhiều lần tìm con, nhưng người mẹ kia của con, lần nào cũng cho mẹ gặp con. Sau đó, mẹ có cách nào, đành theo chồng ra nước ngoài, vất vả buôn bán kiếm được chút tiền, nhưng vẫn có con. Nhiều năm như vậy, điều mẹ nghĩ đến nhiều nhất chính là trở về tìm con.”

      “. . . . . .”

      Tả Phán Tình ra lời, toàn bộ nhận thức về thế giới của sụp đổ ngay tại đây ngay giờ phút này. Trời đất quay cuồng, biết phải làm sao bây giờ.

      “Bà, bà là mẹ tôi?”

      “Nếu con tin, chúng ta có thể xét nghiệm ADN.” Ôn Tuyết Kiều lau giọt nước mắt, vẻ mặt có chút kích động: “Mẹ mới là người sinh ra con.”

      “Tôi, tôi muốn suy nghĩ chút.”

      “Phán Tình,” Ôn Tuyết Kiều bắt được tay : “Con nghe mẹ nhiều như vậy, chẳng lẽ con thể gọi mẹ tiếng mẹ sao?”

      “Tôi ——” nhìn thấy chờ mong, háo hức, hi vọng trong mắt bà ta mà Tả Phán Tình chỉ có thể cắn môi đến bật máu, đứng lên, cũng quay đầu lại chạy nhanh ra cửa.

      “Phu nhân.” Lái xe vẫn ngồi ở chỗ bên kia, lúc này tới vẻ mặt cung kính: “Bà có muốn đuổi theo ?”

      cần.” Vẻ mặt Ôn Tuyết Kiều bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tả Phán Tình bỏ chạy xa ngoài cửa kính: “Trước mắt để mấy ngày cho nó bình tĩnh chút .”

      “Phu nhân chẳng lẽ bà lo, ấy tìm ba mẹ mình xác nhận sao?”

      “Lo lắng?” Ôn Tuyết Kiều đột nhiên bật cười: “Tôi đương nhiên lo lắng, cho nên, bây giờ tôi phải gặp chị tôi , nhưng trước đó phải thuốc mắt .”

      “Phu nhân, bà lợi hại.” Vẻ mặt lái xe tràn đầy tán thưởng. Ôn Tuyết Kiều cũng thích nghe, nên vẫy vẫy tay: “ thôi. Hôm nay đến đây thôi. Để vài ngày nữa lại đến tìm nó là được.”

      “Đúng là tướng tài mưu trí.” Lái xe theo Ôn Tuyết Kiều ra cửa.
      . . . . . . . . . . .

      Cố Học Văn nhìn màn hình trước mắt, vẻ mặt nghiêm túc, hôm qua cho Cường Tử theo dõi Tả Phán Tình và quay phim mang về đây.

      muốn biết là ai làm cho Tả Phán Tình khác thường như thế. Sau đó lại thấy, lúc tan tầm, Tả Phán Tình cầm túi xách ra. người phụ nữ ngăn lại.

      Người phụ nữ này——

      Cố Học Văn nhìn người phụ nữ này rất quen, là bộ đội đặc chủng, ở phương thức nhận diện phải có trí nhớ tốt. Người phụ nữ này chưa từng gặp, nhưng lại cảm thấy nhìn rất quen.

      Nhìn kỹ lại, gương mặt này khi chuyện phong cách cũng có đến năm phần là rất giống Tả Phán Tình.

      Cố Học Văn ngây người, trong đầu lên gương mặt của Ôn Tuyết Phượng, Ôn Tuyết Phượng và Tả Phán Tình, chỉ có ba phần giống nhau, nhưng nhìn người phụ nữ này, so với Tả Phán Tình có năm phần giống rồi.

      . chỉ có năm phần, mà toàn bộ đường nét khuôn mặt cùng cái trán, người phụ nữ này nếu bỏ qua độ tuổi lớn hơn Tả Phán Tình, xem ra so với Tả Phán Tình có đến bảy phần giống nhau.

      Tại sao người phụ nữ lại có thể giống Tả Phán Tình đến bảy phần?

      Tả Phán Tình ngay từ đầu muốn cùng bà ấy lên xe, nhưng do tay bà cầm vậy gì đó đưa ra? Vậy đó là ——

      Dừng hình ảnh, phóng to, rồi phóng to hơn nữa. màn hình nhìn thấy, hình như là giấy chứng nhận kết hôn của người phụ nữ ấy và Tả Chính Cương?

      Cố Học Văn ngồi yên, cầm lấy chìa khóa xe ngay ra ngoài. Xe đường chạy như bay tới nhà Tả Phán Tình.

      Ôn Tuyết Phượng nhìn thấy Cố Học Văn đến có phần bất ngờ: “Học Văn? Sao con lại tới đây? Phán Tình đâu?”

      ấy làm ạ.” định cho bà biết chuyện Tả Phán Tình chịu kích động phải nằm viện. Lúc này Cố Học Văn muốn tìm ra đáp án: “Mẹ, ba có ở nhà ?”

      Vừa hỏi xong, liền nhìn thấy Tả Chính Cương ngồi sofa trong phòng khách, trước mặt còn có quyển sách mở, ông ngẩng đầu nhìn thấy Cố Học Văn gật gật đầu.

      “Vào .”

      Cố Học Văn vào, Ôn Tuyết Phượng đóng cửa lại, bà định lấy cho cốc nước, Cố Học Văn xua xua tay, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Chính Cương.

      “Ba. Con xin lỗi hôm nay đến đây đường đột như vậy. Nhưng mà con là có chuyện muốn hỏi hai người.”

      “Chuyện gì?”

      Mấy ngày nay Ôn Tuyết Phượng đều bị dọa cho sợ chết khiếp rồi, mà Ôn Tuyết Kiều lại thấy xuất nữa, nên bà thể biết được ta có đến nữa hay , hôm nay bà vừa cùng Tả Chính Cương chuyện này, lại thêm trận phiền não.

      “Phán Tình, ấy phải là con của hai người? Có đúng như vậy ạ?”

      Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng đồng loạt biến sắc, cùng nhau nhìn về phía Cố Học Văn, sau đó nhất trí phủ nhận: “Học Văn, con bậy bạ gì đó?”

      “Là bậy sao?” Cố Học Văn vừa rồi nhìn thấy Ôn Tuyết Phượng và Tả Chính Cương thay đổi sắc mặt: “Phán Tình phải là con hai người đúng ?”

      “Con. Con nghe ai như thế?” Tả Chính Cương đỏ mặt: “Phán Tình là con của ba, ba là ba của nó.”

      Cố Học Văn nhíu mày. biết nên hỏi thế nào mới tốt, Ôn Tuyết Phượng mở lời.

      “Học Văn, Phán Tình quả là con của Chính Cương. Nhưng con bé phải là con của mẹ.”

      Cái gì? Cố Học Văn ngây ngẩn cả người, chuyện này rốt cuộc là thế nào.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Lời của tác giả: Mẹ đẻ của Phán Tình rốt cuộc muốn làm gì? Xin cho Tâm Nguyệt từ từ làm nhé. Kết cấu của câu chuyện này tương đối lớn. Nhưng nhất định loạn. Nên mong mọi người đừng nôn nóng.

      —oOo—

      Hết chương 157

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :