1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 148: là ai?


      Edit: Iris


      Gió chiều nhá nhem tối mang theo chút lành lạnh xuyên qua hòn non bộ thổi đến. Phía trước là ngực , phía sau là từng trận gió lạnh thốc tới, làm Cố Học Mai càng cảm thấy lạnh.

      có, chưa từng nghĩ Đỗ Lợi Tân như vậy, cho dù tuổi hơn , nhưng ở trong mắt , tuyệt đối là người đàn ông tốt chăm lo chu đáo cho .

      “Tôi ——”

      Muốn cái gì, giải thích cái gì đó, nhưng chọc giận Đỗ Lợi Tân rồi liệu có muốn nghe tiếp những lời gây tổn thương nữa .

      Cúi đầu, dùng sức hôn lấy đôi môi . Hung hăng cướp lấy, chịu buông ra, ôm chặt vào trong lòng mình. Bàn tay to đỡ sau thắt lưng . Tấm lưng trơn bóng duyên dáng, làn da trắng như ngọc, mềm như tơ như lụa.

      Nụ hôn ấy cứ như liều thuốc phiện, làm cho Cố Học Mai sao kháng cự được. say đắm, hai tay vô lực đặt lên bờ vai . Cũng thể phát ra thanh gì, cứ như vậy mà lời cự tuyệt cùng phản kháng cũng thể nên lời.

      Trong đám Đỗ Lợi Tân là người tuổi nhất, nhưng khí thế tuyết đối phải là yếu nhất. đối với , là bởi vì có cảm tình. Mà hiểu rất ràng, chọc vào người đàn ông như vậy chẳng khác nào chọc giận con sư tử.

      khi khống chế được, cũng hoàn toàn có khả năng nắm được trong tay. Những tác phong tao nhã ngày thường chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, giấu bên trong mới chính là bản tính bá đạo kiêu ngạo của .

      “Ô ô.” được, cảm giác được bàn tay của lần về phía giữa đùi mình, khiến cảm thấy xấu hổ vô cùng, trong đầu lại lên hình ảnh tay trong tay cùng với Trịnh Thất Muội

      Môi , cũng từng hôn người con khác như vậy sao?

      . được ——

      Hai tay dùng sức đẩy ra, lại quên mình ở trong suối nước nóng, cả người Cố Học Mai ngã ra đằng sau. Đỗ Lợi Tân duỗi cánh tay ra ôm lấy , người vừa chuyển động, kéo theo xoay vòng.

      Ôm lấy ngồi xuống hồ nước nóng. Kéo vào trong lòng mình, tức giận tiêu tan, mặt mang theo vài phần cầu xin: “Học Mai, đừng cự tuyệt nữa được ?”

      thừa nhận, chỉ là người đàn ông bình thường. Khi Trịnh Thất Muội gương mặt xinh đẹp ở trước mặt nở nụ cười quyến rũ, từng có cảm giác đứng núi này trông núi nọ.

      Dù sao bộ dạng của Trịnh Thất Muội cũng cực kỳ kiều diễm xinh đẹp, đó là chưa đến vẫn luôn chủ động bày tỏ với .

      Tuy trong lòng có Cố Học Mai, nhưng cũng là người đàn ông bình thường, dù sao cũng có nhu cầu sinh lý.

      muốn Cố Học Mai, muốn đến điên lên rồi: “Cầu xin em đấy, đừng cự tuyệt nữa.”

      Cố Học Mai nhìn thấy tia cầu xin trong mắt , hơi hơi cúi đầu, biết nên gì. ngu ngốc, cảm giác được dưới thân của kích động. rất muốn , biết. Nhưng mà ——

      “Thực xin lỗi.”

      Cuối cùng nhàn nhạt ra, lại là câu này. Tim Đỗ Lợi Tân lại lần nữa đau đớn, tăng thêm lực ở tay, gắt gao ôm lấy thắt lưng : “Cố Học Mai, đây là câu trả lời của em sao? Lại là câu “thực xin lỗi” sao?”

      Ba năm, đợi ba năm rồi. Chờ cơ hội. Bây giờ sao?

      “Em cho biết. Em còn muốn chờ bao lâu nữa?” Đỗ Lợi Tân chịu buông ra, cảm giác thân thể mềm mại đầy đặn áp vào trước ngực , cảm giác tốt đẹp như vậy càng làm cho thêm điên cuồng: “ cho biết, em còn muốn chờ em bao lâu nữa? Em .”

      Ở dưới thân đàn ông hiển nhiên là vô cùng kích động. Cố Học Mai nhắm mắt lại, trong tim có cảm giác từng cơn từng cơn đau đớn. Người đàn ông này , biết. Tuy rằng biết bắt đầu từ khi nào, nhưng cảm nhận được điều đó.

      cũng biết, chỉ cần bước thêm bước, có được hạnh phúc, nhưng có thể có được ? Có thể có được ?

      Trong đầu lên khuôn mặt Lương Hữu Thành. Còn có cả khoảng đất đầy máu, ngừng lắc đầu: “ được. Tôi thể. Thực xin lỗi, thực xin lỗi ——”

      Môi lại bị Đỗ Lợi Tân hôn, vẻ mặt mang theo tia tuyệt vọng, cho tiếp tục mở miệng. gắt gao giữ chặt thắt lưng : “Đừng ‘thực xin lỗi’. Học Mai, em chỉ cần cho mốc thời gian. cho biết . có thể chờ. có thể chờ.”

      cần câu ‘thực xin lỗi’ kia, cái muốn là tình của .

      Cố Học Mai nên lời, vô lực tựa vào ngực Đỗ Lợi Tân, giọng của lộ ra vài phần mỏi mệt: “Lợi Tân, tôi xin cậu đấy, được ? tại được, được ——”

      “Được, ép em nữa.” Đỗ Lợi Tân đau lòng, luôn như thế, đành lòng nhìn thấy dáng vẻ khó xử: “ ép em nữa được ? Chỉ cần em ở bên , chỉ cần em trốn , chờ em. có thể chờ em chứ? Mặc kệ là phải chờ bao lâu?”

      Cố Học Mai nên lời, lắng nghe trái tim đập mạnh mẽ, chỉ cảm thấy trong lòng có quá nhiều chuyện phức tạp. Dường như muốn đồng ý.

      Nhưng câu ‘em đồng ý’ kia, vẫn nên lời. trốn sao? Được. trốn. trốn.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình ngâm nước hồi, cảm giác khí huyết toàn thân dồi dào, thân thể rất thoải mái. Duỗi thẳng chân tay, phóng khoáng đem cả người chìm sâu vào trong nước.

      Lúc này có bóng người bước vào, chú ý tới trong bể ngâm có thêm người nữa. Người kia cởi áo tắm, thân thể to lớn vào hồ nước nóng

      Vừa nhấc đầu, phát cái đầu khác màu đen, mà đó hình như là tóc phải?

      Hơi hơi nheo mắt lại. Nhìn thấy người kia rất tự nhiên, ngâm mình. Lặng yên tiếng động tới gần .

      Tả Phán Tình ngâm nước rất vui vẻ thoải mái, đột nhiên ở trước mặt xuất bóng người, làm cho hoảng sợ, cả người né sang bên cạnh tránh.

      Ngẩng đầu lau khô nước mặt, nhìn thấy người đàn ông đứng ở trước mặt, phần thân dưới ngâm ở trong hồ, phần eo để lộ ra ngoài khí, mặt còn dính bọt nước, xem ra rất gợi cảm.

      Theo dòng nước chảy nhìn từ ngực lên , liền nhìn thấy gương mặt người đàn ông nghiệt kia. Đường nét gương mặt dịu dàng, đôi mắt tinh tế, con ngươi đen như mực làm cho người khác có cảm giác đắm chìm vào hồ nước sâu. Sâu đến nỗi người đối diện thể biết được ta nghĩ gì. Nhưng đặc biệt nhất chính là, ở bên dưới khóe mắt của ta, có nốt ruồi , chuyển động theo từng cử chỉ khuôn mặt, hấp dẫn đến ‘hồn xiêu phách lạc’.

      Lúc này đôi mắt hẹp dài kia, hơi hơi nheo lại, nhìn chằm chằm trước ngực của , Tả Phán Tình sửng sốt, cả người rất nhanh trầm xuống: “Lưu manh.”

      Mặc dù có mặc áo tắm, nhưng ánh mắt của người đàn ông kia, ràng như là có mặc quần áo hay cũng như nhau.

      Người đàn ông đó nhìn chằm chằm mặt , ánh mắt vốn dĩ mang ý cười đột nhiên biến mất, duỗi cánh tay ra, Tả Phán Tình bị ta ôm trong ngực, đôi mắt tà mị của người đàn ông kia từ từ híp lại, lộ ra vô tận lạnh lùng.

      “Ai phái tới ?”

      Cái gì? Có phải người đàn ông này bị chứng vọng tưởng bị hại vậy? Tả Phán Tình giãy giụa: “ buông ra. có nghe hay .”

      “Ai phái tới ?”

      Đúng lúc quay về thành phố C mới nổi hứng muốn đến khu du lịch thư giãn vài ngày. Cũng hai ngày nay mới có thói quen ngày nào cũng chạng vạng ra đây ngâm nước nóng.

      Như vậy, này, làm sao lại có thể xuất ở đây được?

      bị bệnh thần kinh à?” Tả Phán Tình nóng nảy. Bị người đàn ông xa lạ ôm ấp khiến rất khó chịu, nhất là gã đàn ông này lại nắm chặt tay : “Nơi này nhiều hồ như vậy, sao lại phải ngâm cùng hồ với tôi?”

      Ghê tởm chết mất.

      Gã đàn ông còn chưa buông tay ra, người nữa cũng xuất ở cửa hồ, dựa vào hòn non bộ. Tả Phán Tình ngẩng đầu, theo bản năng mà hoảng sợ.

      Người đàn ông kia, mặt có vết sẹo dài từ khóe mắt trái cho đến khóe miệng, gần như là chiếm trọn bên trái mặt. Người đó đứng ở cửa hồ, ánh mắt như dao cắt nhìn về phía Tả Phán Tình, cả người run rẩy hồi, ngay cả tim cũng bắt đầu sợ hãi.

      “Thiếu gia.” Ánh mắt nhìn trở lại người đàn ông kia: “Vừa rồi người phục vụ trong suối nước nóng , hôm nay hơi đông khách, nên quên báo cho ngài biết.”

      Người đàn ông lời nào. Đôi tay ôm Tả Phán Tình đột nhiên buông ra, phần lạnh lùng trong mắt bớt chút, thay vào đó là vài phần hứng thú: “ này, muốn dụ dỗ tôi cũng cần phải phiền phức như vậy đâu. Làm trò kháng cự sao, đàn ông phải ai cũng thích dáng vẻ vậy đâu.”

      Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn ta, gã đàn ông này nhất định là đầu óc có vấn đề. Oán hận trừng mắt liếc nhìn ta cái: “ này, đây là hồ tôi vào trước, là người đến sau. Thứ tự đến trước và sau có hiểu hay hả? hiểu về nhà trẻ nhờ giáo dạy dỗ lại . Nhưng mà nhìn như vậy, tôi đoán chắc nhà trẻ cũng bó tay, chắc phải đầu thai lại lần nữa mới đúng.”

      Đôi mắt người đàn ông híp lại, miệng lưỡi này độc ác. Rất thú vị.

      Gã đàn ông trả lời, Tả Phán Tình mắng cũng có ý nghĩa, cái người đàn ông nhàm chán này, tự đại lại tự kỷ. Còn tự cho là đúng nữa chứ, đúng là có bệnh mà.

      nhanh chóng lên bờ, cầm lấy áo khoác mặc lên người, lúc lên còn tức giận trừng mắt nhìn gã đàn ông kia cái, rồi mới rời .

      qua người đàn ông mặt sẹo kia, theo bản năng rụt cổ, lại vì ánh mắt đáng sợ kia, mà càng bước nhanh hơn.

      Người đàn ông mặt sẹo nhìn chằm chằm cho đến khi biến mất, ánh mắt mới nhìn lại phía hồ: “Thiếu gia. Lão gia gọi điện thoại gần đây đám người bên Đông bang hoạt động ngày càng lớn. Ngài đến thành phố C, xin chú ý an toàn chút.”

      “Đám người Đông bang nhoi đó, đáng để tôi chú ý sao.” Gã đàn ông đem cả người dựa vào bên thành hồ, cảm giác trong hồ này so với những lần trước dường như còn có mùi hương thoang thoảng.

      Đây là mùi hương của vừa nãy còn lưu lại sao?

      Đôi môi mỏng hơi hơi cong lên, ta ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông mặt sẹo: “Á Nam, điều tra cho tôi, vừa rồi là ai, có lai lịch gì. giờ sau, tôi muốn thấy kết quả.”

      Người đàn ông mặt sẹo đứng bất động, trong mắt có phần tán thành: “Thiếu gia. kia chỉ là nhầm vào đây thôi, tại quan trọng hơn chính là chuyện của Đông bang.”

      “Được rồi.” Người đàn ông rất kiên nhẫn: “Á Nam, tôi thấy cậu càng ngày càng giống ông già tôi đó. Nếu bây giờ cậu , tôi đem thời gian thấy kết quả rút xuống còn nửa giờ đấy.”

      Gương mặt người đàn ông mặt sẹo cứng lại, nhìn vào càng làm cho người ta thêm sợ hãi. Cuối cùng gã vô cùng bất đắc dĩ, xoay người rời .

      Người đàn ông nhắm mắt lại, cảm giác hương thơm tự nhiên trong hồ càng lúc càng mờ nhạt, đôi mày nhăn lại, “lưu manh”?

      này, rất thú vị.

      . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình bước nhanh rời khỏi hồ, được bao lâu, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển, chị ta ra, khuôn mặt do ngâm nước nên đỏ ửng, nhìn càng thêm phần xinh đẹp.

      “Em xong rồi hả?”

      “Dạ.” xong cũng phải xong thôi. Tưởng tượng đến cảnh vừa rồi gặp phải người đàn ông xa lạ, Tả Phán Tình cảm thấy mình phải cho cái tên Đỗ Lợi Tân kia mới được, bảo ta phải làm thêm cái cửa, để phải người nào cũng có thể vào.

      thôi. Chúng ta tìm Học Mai .” Chân Học Mai bất tiện, nên ngâm ở hồ khác. Hai người qua, cũng thấy xe lăn. Cố Học Mai cũng thấy đâu cả.

      “Chị ấy đâu?”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Lời tác giả: *Gào thét, gào thét* rốt cuộc cũng viết ra nha. Chương này cuối cùng cũng cho ra người đàn ông cường đại số 2, rốt cuộc cũng thu hoạnh.

      —oOo—

      Hết chương 148

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 149: Bộc lộ tài năng


      Edit: Minh Mập

      Beta: Iris & Phong Vũ

      Tả Phán Tình cùng Kiều Tâm Uyển liếc nhìn nhau, rồi hai người cùng nhau quay lại phòng Cố Học Mai. Gõ gõ cửa: “Học Mai? Em có ở trong đó ?”

      “Chị?”

      “Em tới đây.” Giọng Cố Học Mai có hơi hoảng sợ xoay lại nhìn người đàn ông đứng ở trong phòng kia: “Lợi Tân, cậu vào phòng vệ sinh trốn lát được ?”

      Đều là do , ấy nên đưa mình về phòng, còn lo có người nhìn thấy. tại làm sao bây giờ?

      Đỗ Lợi Tân lạnh lùng nhìn sắc mặt lo lắng của Cố Học Mai, đành bất đắc dĩ : “Em ra , bảo họ dẫn em đến chỗ nhà ăn, là em đói bụng”

      “Lợi Tân?” ấy lại tức giận rồi sao?

      nán lại chút rồi ra sau.”

      “Uhm.” Cố Học Mai nhàng thở ra, chỉnh lại quần áo người mình, thấy mọi thứ bình thường, mới đẩy xe lăn ra cửa

      “Mọi người quay lại rồi à?”

      “Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu, nhìn thầy đầu của Cố Học Mai còn ướt, quan tâm: “Chị chưa sấy tóc à?”

      “Chị… máy sấy trong phòng chị bị hư rồi.” Cố Học Mai dối, Tả Phán Tình cười cười: “Vậy qua phòng em , em sấy cho.”

      “Hai người cứ , tôi về phòng thay quần áo.” Kiều Tâm Uyển vẫn còn mặc áo tắm.

      “Vâng, vậy chị , em cũng về phòng đây.” giúp Học Mai đẩy xe lăn về phòng mình, đưa máy sấy tóc cho Cố Học Mai, rồi vào toilet thay quần áo.

      Đến lúc ra, tóc Cố Học Mai gần khô, đến gần hỏi: “Chị ra từ lúc nào vậy? Tụi em tắm xong tìm chị mà chẳng thấy đâu?”

      “Chị ngâm nước lâu, thấy hơi nóng nên ra trước.” mặt Cố Học Mai có phần xấu hổ.

      “Vậy ạ!” Tả Phán Tình nghi ngờ gì cả, giúp Học Mai đẩy xe lăn ra ngoài: “Chúng ta xuống thôi, ông nội và mọi người chắc cũng lên rồi.”

      “Ừ.”

      xuống lầu, mấy trưởng bối còn chưa đến, hỏi phòng chơi cờ ở đâu, rồi giúp Cố Học Mai vào, nhưng lại thấy em Cố Học Văn đâu.

      Lại hỏi thăm chút, cuối cùng Tả Phán Tình cũng tìm được họ ở trong phòng billard. Ngoài hai em họ Cố, còn thấy cả Tống Thần Vân và Đỗ Lợi Tân ở đó. Lúc vừa bước vào, Cố Học Võ đánh trái bóng số 8 màu đen vào lỗ.

      Tống Thần Vân bên cạnh vỗ tay ngớt: “Được, uy vũ của Lão Đại quả nhiên là lợi hại.”

      Cố Học Võ quay đầu nhìn Cố Học Văn: “Hôm nay làm sao vậy, sức lực đâu hết rồi?”

      “Chỉ muốn cho thắng vài ván thôi mà.” Lúc này tay trái của thấy hơi hơi đau, nhưng mặt lại biểu thái độ bình tĩnh: “Nếu , làm Lão Đại mất mặt.”

      cần cậu nhường.” Cố Học Võ cầm lấy cây cơ lên: “Cậu thắng nổi đâu.”

      Cố Học Văn trả lời, hai em hơn kém nhau chỉ vài tuổi, cho nên tự nhiên cái gì cũng cùng nhau học, rất nhiều phương diện tương xứng, chẳng thể phân biệt được ai hơn ai kém.

      Tả Phán Tình nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Buông tay cầm của xe lăn ra, bước đến chỗ Cố Học Văn.

      phải là chơi cờ sao? Sao giờ lại biến thành đánh billard rồi?” Trừng mắt nhìn , vẻ mặt biểu đồng ý.

      muốn chết phải ? Tay bị thương mà còn đòi đánh bóng? Có phải cần cánh tay này nữa ?

      sao.

      Cố Học Văn quay lại nhìn rồi vươn tay ôm lấy eo : “Ngâm nước nóng rồi à?”

      “Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, kéo kéo cánh tay bị thương của , ánh mắt mang chút cảnh cáo: “Ngốc, được đánh bóng nữa.”

      “Lâu lắm rồi chơi, hôm nay chỉ chơi cùng với cả 2 bàn.” Cố Học Văn thấy quan tâm trong ánh mắt của , vẻ mặt hưởng thụ, khóe miệng khẽ nhếch lên cười đến nhăn mặt.

      “Lão Nhị lâu lắm rồi chơi, giờ còn thua cả Lão Đại.” Tống Thần Vân cười: “Có phải ngày nào cũng bắt cướp, bây giờ đánh bóng quen ?”

      đúng.” Hồ Nhất Dân mở miệng: “Cậu phải là, ngày nào cũng cầm súng, giờ cầm cơ thấy quen.”

      “Nào có.” Tả Phán Tình nhìn bàn billard, bàn còn 3 quả bóng, xoay người nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt khiêu khích.

      phải chỉ là đánh billard thôi sao? Vậy có gì đâu? Em chơi với ván được ?”

      “Em?” Cố Học Võ nhìn cái, ánh mắt ràng là khinh thường.

      “Đúng vậy, là em, dám sao?”

      sợ em thua thảm, rồi khóc nhè thôi!” Ngày trước, cùng Cố Học Văn chơi, hai người tối đa chỉ thua kém nhau có 1 trái, biết hôm nay Cố Học Văn làm sao mà thua tận 3 bàn, cả 3 bàn đều thua cả 3 trái.

      “Chưa chắc đâu nha.” Tả Phán Tình lấy cây cơ, đám Hồ Nhất Dân ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng dọn xong bàn, vỗ vỗ tay với Tả Phán Tình: “Chị dâu, nhìn ra chị cũng biết chơi nha, hay là, tí nữa em với chị đánh 2 ván thử xem.”

      “Ok, , em đánh trước nhé.” Tả Phán Tình nhìn banh billard xếp bàn, đem banh trắng đặt vào chỗ, cầm lấy cơ, bày ra tư thế cực kì xinh đẹp.

      Tống Thần Vân cười khẽ: “Tư thế tồi”

      “Cơ thủ cũng tồi.” Tả Phán Tình thân thể bất động, lời ra thập phần tự tin, nhìn 15 quả banh phía trước, dùng sức đẩy cây cơ cái.

      “Ping” những quả banh bắn tung ra, có quả lăn đến trước lỗ.

      “Được đó a.” Trầm Thành vỗ tay: “ có bản lĩnh.”

      Tả Phán Tình , nhìn mấy góc độ bàn, đến bên kia, lại cúi xuống đánh banh.

      “….”

      Đám Hồ Nhất Dân được gì, nhìn Phán Tình đánh hơi được 6 quả banh vào lỗ, đến gần cuối, đột nhiên Kiều Tâm Uyển bước vào.

      “Mọi người ở trong này hết à? Ông nội xuống rồi, mọi người vào ăn cơm thôi.”

      Tả Phán Tình bị phân tâm, quả cầu cuối cùng lăn đến trước miệng lỗ rồi dừng lại.

      “A.” Tả Phán Tình kêu lên, vẻ mặt có phần ảo não. Cố Học Võ cười: “Em dâu đánh xong rồi à, tới phiên .”

      đến bàn, tay nâng, chuyển động cây cơ, hai ba bốn….

      lần, đánh được 7 trái vào lỗ, lần cuối cùng đưa trái số 8 màu đen vào, ngẩng đầu nhìn Phán Tình: “Nể mặt rồi.”

      Độ mạnh yếu vừa lúc, góc độ tuyệt hảo, trái số 8 đen chui vào lỗ

      Tả Phán Tình phụng phịu, phục : “Chơi lại.”

      Nếu chị dâu gọi làm giật mình, chắc chắn thua.

      “Được.” Cố Học Võ sảng khoái đáp, Tông Thần Vân đứng xem mà ngây người: “Chị dâu nhìn ra nha, chị cũng là tay chơi đó ha.”

      “Sao nào? Phụ nữ được chơi billard sao? Tả Phán Tình nhướn mày: “ đừng có mà khinh thường phụ nữ.”

      “Em đâu dám.” Tống Thần Vân giơ tay đầu hàng, sợ chết mà nhìn Tả Phán Tình.

      Tả Phán Tình nhìn Cố Học Võ: “Còn lên?”

      “Đừng đùa nữa.” Cố Học Văn kéo tay : “Ông nội gọi ăn cơm rồi, chúng ta lên ăn cơm trước .”

      “Được rồi.” Tả Phán Tình có phần muốn buông cây cơ ra, liếc nhìn Cố Học Văn 1 cái: “Lần sau phải theo giúp em đánh đấy.”

      “Sao phải để lần sau chứ?” Hồ Nhất Dân hiểu: “Chờ cơm nước xong ta lại tiếp tục chơi.”

      “Hôm nay được.” Tả Phán Tình cầm tay Cố Học Văn: “Hôm nay là trung thu, tôi phải cùng ấy ngắm trăng.”

      “Có phải là chưa thấy bao giờ đâu, có gì đẹp mà xem chứ.” Tống Thần Vân hiểu, Tả Phán Tình thè lưỡi: “Tôi thích ngắm trăng, có ý kiến à?”

      có, có.” Trời dữ như vậy, ai dám có ý kiến chứ!

      “Được rồi. Nếu ông nội gọi, chúng ta ăn cơm thôi.” Cố Học Võ mở miệng, liếc sang trái nhìn Kiều Tâm Uyển cái, Kiều Tâm Uyển bị nhìn như vậy, có chút chột dạ, cúi đầu .

      Cố Học Mai vẫn ngồi bên cạnh, tất nhiên cũng nhìn thấy hết, Kiều Tâm Uyển đến đây từ lâu, nhưng mãi đến khi Tả Phán Tình đánh trái banh cuối cùng mới mở miệng, Kiều Tâm Uyển là muốn giúp Cố Học Võ, nhưng chưa chắc ấy cảm kích–

      Tầm mắt Cố Học Mai lại dừng người Đỗ Lợi Tân, ấy xuống đây từ khi nào vậy? Đỗ Lợi Tân cũng thấy được tầm mắt của , định đến đẩy xe lăn cho Tả Phán Tình nhanh chân hơn, đành ngậm ngùi bước sang bên cạnh.

      ra đám Hồ Nhất Dân còn muốn chơi tiếp, nhưng nếu Cố Thiên Sở ở trong này, nhất định phải nghe lời ông, nên biết rằng ba mẹ bọn họ cũng đều kính nể Cố Thiên Sở vài phần. Mọi người chậm rãi đến nhà ăn.

      Nhà ăn của khu du lịch là nơi tập trung những đầu bếp có tiếng thế giới, là nơi tạo ra những mĩ thực.

      Dù là đồ Trung hay Tây, dù là món ăn do khách tự cầu, chỉ cần khách hàng muốn, họ đều có thể được thỏa mãn.

      Nhà ăn được chia thành 2 bên. Bên trái là trang trí theo phong cách phương Tây, đèn chùm, trải thảm, phục vụ mặc áo sơ mi trắng, khoác áo ghilê đen.

      Bên phải trang trí theo phong cách Trung Quốc, cổ kính, vô cùng thú vị. Phục vụ mặc sườn xám xẻ tà, tóc búi cao, nhìn rất có hương vị cổ xưa.

      Cố Thiên Sở thích cơm Tây, do đó Đỗ Lợi Tân đặt phòng lớn bên trong có 2 bàn tròn, Cố Thiên Sở ngồi đầu tiên, hai vợ chồng Cố Chí Cường và vợ chồng Tả Chính ngồi tiếp theo.

      Mấy tiểu bối ngồi ở bàn phía dưới, nhưng hình như có phần hơi chật chội, Cố Học Mai cúi đầu, di chuyển xe lăn đến bàn của các trưởng bối, Đỗ Lợi Tân thấy vậy, liền có chút mất mát.

      Cố Học Võ nhìn thấy tất cả biểu tình của Đỗ Lợi Tân, rất nhanh sau đó có chút hiểu ra.

      Lúc này đám Tống Thần Vân kính rượu Cố Thiên Sở, chúc ông ngày lễ vui vẻ và ngày càng khỏe mạnh. Cố Thiên Sở rất vui, đây là lần đầu tiên mọi người tụ tập đông đủ để đón trung thu.

      “Hôm nay là dịp hiếm có, mọi người đều ở đây, ăn xong chúng ta cùng vào trong vườn ngắm trăng .”

      Ông , có vị tiểu bối nào dám nghe. Đồ ăn được dọn lên, tiệc tùng linh đình, bữa cơm náo nhiệt, Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng cũng là lần đầu tiên cùng nhiều tiểu bối như vậy ăn Trung thu, cảm thấy vui, náo nhiệt, tự nhiên cũng nhiều hơn.

      Quan trọng nhất là bà thấy con nhà mình với Cố Học Văn từ đầu đến cuối đều dính lấy nhau, tình cảm dường như rất mặn nồng, điều này làm cho bà càng vui vẻ.

      Ăn xong, Đỗ Lợi Tân nhanh chóng cho người chuẩn bị xong chỗ ngắm trăng.

      Ở bên ngoài hoa viên, có bày sẵn mấy dãy bàn, đó có hoa quả, điểm tâm, các loại bánh trung thu.

      Mọi người đều vào chỗ của mình đợi ánh trăng lên.

      Tả Phán Tình từ nãy đến giờ đều giữ Cố Học Văn bên cạnh mình, sợ lại làm chuyện gì ảnh hưởng tốt đến cánh tay.

      Bên này, tầm ngắm vô cùng tốt, ở bầu trời phía tây, ánh hoàng hôn bắt đầu lặn dần, sắc trời đẹp như vẽ. Tả Phán Tình xích lại gần Cố Học Văn, hỏi :

      “Tay có sao ?”

      sao mà!” Cố Học Văn nắm tay : “Hôm nay em hỏi câu này nhiều lắm rồi.”

      Biểu thế này có phải là ấy quan tâm đến mình ? Nếu phải, trong lòng có vài tia vui sướng.

      Tả Phán Tình nhướn mi: “Tôi biết là thể nào cũng chơi bóng mà.”

      Tuy rằng đánh billard là dùng tay phải nhiều, nhưng tay trái vẫn phải đỡ cây cơ, cũng phải dùng sức ít: “Sao từ chối?”

      Cố Học Võ cũng là, sao ở lại chơi cờ với chứ? Sao lại xuống đó chơi banh chứ? biết là nghĩ cái gì nữa?

      sao.” Cố Học Văn cười, nắm tay đưa lên miệng hôn cái: “Vết thương thôi”

      còn .” Vừa rồi khi vào phòng billard thấy mặt có vài phần ngấm ngầm chịu đau mà. Dùng sức nhéo nhéo vai , vẻ mặt nghiêm nghị cảnh cáo: “Lần sau được như vậy nữa, có nghe ?”

      —oOo—

      Hết chương 149

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 150: Dù sao cũng chết được


      Edit: Iris


      Khuôn mặt nhắn chăm chú nhìn , dưới bầu trời đêm mùa hạ đôi mắt ấy sáng long lanh, lấp lánh như vì sao . Khuôn mặt nhắn đó cực kỳ tức giận. Ánh mắt nhìn lúc này lộ hàm ý uy hiếp, nhưng sâu trong đó lại là quan tâm rệt.

      Cố Học Văn đột nhiên nở nụ cười, khiến Tả Phán Tình lập tức đỏ ửng cả mặt, lúc này mới phát mình vừa làm gì.

      Chết, làm cái gì vậy chứ?

      Tay bị thương hay , có đau hay liên quan gì đến chứ? Dù sao cũng chết được mà.

      Oán hận xoay người, tầm mắt nhìn về phía đông, ánh trăng lộ ra chút sắc hồng, chân trời bị nhuộm màu vàng rực, trông vô cùng đẹp đẽ.

      Cố Học Văn nhìn cái miệng nhắn chu lên của , liền kéo tay qua: “Em đánh bi-a cũng khá đó.”

      “Đương nhiên rồi.” Tả Phán Tình theo bản năng mà trả lời , sau đó mới phát mình còn giận cơ mà. Oán hận rút tay về, nhưng rất nhanh lại bị kéo lại.

      “Học với ai thế?”

      “Với ——” Kỷ Vân Triển. Ba chữ kia Tả Phán Tình nên lời, đành im lặng đưa mắt nhìn về phía chân trời.

      Kỷ Vân Triển thực rất thích chơi bóng, poll 8 bi, bi-a snooker, đều nằm trong nhóm cao thủ. Tả Phán Tình thích đánh snooker, thích đánh poll 8 bi hơn, sạch gọn gàng.

      Người nào có thể đưa bi số 8 màu đen vào lỗ người đó thắng. Kỷ Vân Triển dạy cách đánh, rồi cùng chơi, kiên nhẫn của dường như là vô tận. Nếu thua, có cảm giác rất khó chịu, cứ quấn lấy đòi đánh với mình thêm ván nữa.

      Lúc đó cười, lần nào đánh xong, lại cùng đánh tiếp lần nữa —

      , Cố Học Văn cũng đoán được, nụ cười mặt vì thế cũng còn, mà thay vào đó là vài phần u ám.

      Vầng trăng lúc này lên hơn phân nửa. Lúc đầu là màu đỏ, sau hồi chậm rãi nhô lên bầu trời, lại bắt đầu chuyển sang màu vàng. Đèn trong hoa viên tắt từ lâu, ánh trăng chiếu vào những bông hoa cúc ánh lên sắc vàng nhàn nhạt vô cùng mê người.

      “Trăng đẹp quá.” Lúc này Cố Học Mai mở miệng, nhìn vầng trăng tròn vành vạnh kia lòng chỉ muốn hướng tới nó mà thôi.

      “Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lí cộng thiền quyên.” * Tầm mắt Đỗ Lợi Tân cũng hướng về vầng trăng tròn kia. Đây là lần đầu tiên cùng Cố Học Mai đón Trung thu, tuy rằng là cùng với mọi người, nhưng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Ánh mắt nhìn về phía Cố Học Mai, chuyên tâm ngắm trăng, lơ đãng chuyển mắt qua, liền bắt gặp ánh mắt thâm tình của Đỗ Lợi Tân. Ba mẹ còn ở bên cạnh, chỉ làm như lơ đãng quay đầu, bưng cốc nước trái cây lên uống ngụm.

      Đừng chua xót như vậy chứ? Tống Thần Vân muốn câu này, nhưng lại bị Cố Học Võ nhìn chằm chằm nên đành ngậm miệng.

      “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử .”** Tả Phán Tình hiểu sao lại đột nhiên nghĩ tới Kỷ Vân Triển. Giờ này khắc này. ngắm trăng hay ?

      Di động trong túi rung lên hai cái. Lấy ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn: “”Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử .” Phán Tình, Trung thu vui vẻ!”

      Là Kỷ Vân Triển.

      Khẽ thở dài, sâu trong tâm khảm Tả Phán Tình tin tưởng, thế giới này ngoài Kỷ Vân Triển, chẳng còn ai có khả năng hiểu như thế, chẳng còn người đàn ông nào có thể hiểu được , tâm linh tương thông với như thế.

      Di động bị người ta lấy . Quay đầu, Cố Học Văn nhìn chằm chằm mặt , vẻ mặt u ám khó giải thích.

      đôi mắt đẹp long lánh ánh nước có vài phần xấu hổ khó tả, nhàng vươn tay: “Trả lại cho tôi.”

      Các trưởng bối lúc này ngắm trăng chuyện phiếm, bọn Tống Thần Vân hào hứng chuyện kinh doanh. ai chú ý bên này.

      Chỉ có mình là thấy được người thầm tỏa ra khí lạnh. Đôi mắt híp lại, Tả Phán Tình thừa nhận chút cảm giác khó tả trong lòng kia là chột dạ.

      Cố Học Văn nhìn vẻ mặt của , lại lần nữa mở di động ra. Đoạn tin nhắn kia cứ như cây kim đâm vào người vậy, tuy làm đau, nhưng vẫn rất khó chịu.

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình có chút sợ. lại nghĩ đến cái gì thế? Lại muốn làm cái gì?

      Di động bị nhét vào trong tay , Cố Học Văn dùng thanh mà chỉ có hai người nghe được: “ được quay về.”

      Cắn môi, Tả Phán Tình cúi đầu, nhìn di động trong tay, do dự lúc lâu, đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi. Ánh mắt lại nhìn về ánh trăng, trong lòng có vài phần xúc động.

      ra nhiều khi hồi tưởng cũng phải là chuyện tốt. Chỉ là đôi khi trí nhớ như dòng nước chảy, phải mình nghĩ muốn quên là có thể quên được.

      muốn quên, cũng muốn nhớ, nhưng cứ vô tình mà nhớ lại.

      Trong lòng mỗi người đều có số quá khứ khó có thể vượt qua. Quá khứ của Tả Phán Tình chính là Kỷ Vân Triển. Rất nhiều lần đầu tiên đều cùng trải qua với .

      Nếu buổi tối hôm đó ấy đến, như vậy lần đầu tiên của chính là cho rồi.

      Lần đầu tiên ôm nhau, nụ hôn đầu tiên, lần đầu tiên hẹn hò, cho dù là gì cũng đều ngọt ngào, hạnh phúc .

      Cho dù sau đó Kỷ Vân Triển bỏ , nhưng ra cũng trách . Trong thâm tâm, rất tin, Kỷ Vân Triển rồi trở về.

      Cho nên, khi qua lại với Chương Kiến Nguyên, đừng là những hành động thân mật, mà ngay cả cùng ta hôn môi, cũng muốn.

      Trong tiềm thức, vẫn luôn chờ Kỷ Vân Triển trở về, hy vọng lúc chờ trở về, vẫn sạch , như Tả Phán Tình trước kia mà .

      ngờ ——

      Trong lòng bàn tay có cảm giác đau, Cố Học Văn dùng sức nhéo tay cái, cần quay đầu, bên tai liền truyền đến giọng trầm thấp của , hờn giận mà uy hiếp.

      “Nếu như em lại ở trước mặt mà nghĩ đến ta, ngay bây giờ bế em về phòng.”

      ——” Tả Phán Tình quay đầu, oán hận trừng mắt nhìn , Cố Học Văn lại vươn tay ôm vào lòng, lấy ly đồ uống bỏ vào trong tay .

      “Ngắm trăng . Em có muốn ăn bánh trung thu ?”

      ăn.” Tức cũng đủ no rồi. Nào có tâm tư mà ăn nữa. Cố Học Văn nghe vậy, lại đưa tay nắm lấy tay càng nhanh hơn.

      “Cố Học Văn buông ra.” giọng , mang theo vài phần kháng cự.

      buông.”

      “Lưu manh.”

      “. . . . . .” cho em cơ hội thấy và trải nghiệm đầy đủ, cái gì gọi là “lưu manh”. Trong đầu lên ý nghĩ này. Khóe môi Cố Học Văn chậm rãi giơ lên. Nhìn Tả Phán Tình ở trong lòng thôi giãy dụa nữa.

      Quyết định, bữa ăn cuối cùng tối hôm nay chính là, hấp Tả Phán Tình ——

      . . . . . . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . . . .

      Hình ảnh hai người ôm nhau, cũng làm cho những người khác chú ý đến. Nhưng từ trong cánh cửa sổ tòa nhà cao nhất khu du lịch này, đôi mắt hẹp dài thu hết mọi hình ảnh ở phía dưới vào đáy mắt, chiếc bàn ở ban công có để cái máy tính , màn hình là khuôn mặt tươi cười được phóng đại.

      Phía dưới là chi chít những tư liệu. Người đàn ông mặc áo sơmi và quần dài màu trắng thoạt nhìn rất là tuấn nhã. Lúc này hai chân tao nhã vắt lên nhau, dùng kính viễn vọng nhìn dưới lầu, lại nhìn gương mặt xinh đẹp màn hình máy tính.

      “Cố gia sao?”

      Thú vị đây. Sờ sờ cằm mình, chuyện này đúng là càng ngày càng thú vị.

      Phía sau là ánh mắt nhìn của người đàn ông mặt sẹo, vẫn như bức tượng gỗ đứng ở đó nhúc nhích: “Á Nam, hôm nay cậu , gần đây Đông bang hoạt động rất mạnh?”

      “Đúng.” Thang Á Nam nhìn chằm chằm phía trước, mặt có chút nghiêm trọng, lạnh lung đến mức khiến người khác phải sợ hãi: “Ý của lão gia là mong cậu cẩn thận đề phòng.”

      Người đàn ông gì, nhìn chằm chằm văn bản màn hình, đột nhiên vỗ vỗ tay, vẻ mặt tà khí cười cười: “Á Nam, xem, tôi nên mua lại công ty trang sức kia thế nào?”

      Nhìn thấy từ trước đến nay ông chủ đều thu mua công ty khác, vẻ mặt Thang Á Nam vẫn bình tĩnh như cũ: “Cậu làm như vậy, chỉ sợ lão gia đồng ý.”

      “Uhm.” Người đàn ông nhướn mi lên, đôi mắt hẹp dài lên vài phần tùy tiện: “Có chuyện gì tôi làm mà lão già kia đồng ý đâu?”

      Thang Á Nam trầm mặc. Trong lòng lại nhịn được có phần oán thầm, cậu biết thế, sao còn muốn cố ý gây chuyện làm lão gia mất hứng chứ?

      “Trang sức Sansei?” Người đàn ông nhìn thấy tên công ty kia: “Mới đầu tư ba triệu? Ít quá. Tìm người chuyện với bọn họ , tôi ra giá năm triệu, mua.”

      Mặt Thang Á Nam lạnh như băng sơn rốt cuộc có cái khe hở, vẻ mặt mang theo tia đồng ý: “Thiếu gia, ba triệu đó là USD.”

      “Tôi biết.” Vẻ mặt người đàn ông như thèm để ý: “Tôi là năm triệu Euro. .”

      Khóe môi rốt cuộc cũng chịu được nữa mà khẽ nhếch lên, Thang Á Nam rất chắc chắn tin tức này nhất định làm cho huyết áp của lão gia ở Mĩ bay lên đến trời: “Thiếu gia, xin suy nghĩ lại.”

      có thấy phiền vậy?” Người đàn ông đứng lên đến trước mặt Thang Á Nam, ngón tay thon dài chỉ chỉ trong ngực : “Tôi là ông chủ hay là ông chủ. Tôi quyết định cái gì có cần nghi ngờ ? Tôi mua là mua, có nghe thấy ?”

      “Thiếu gia ——” cho dù muốn mua, cũng giá trị năm triệu: “Chuyện này, tôi cho người làm.”

      “Vậy còn được.” Người đàn ông vỗ vỗ tay, vẻ mặt lại khôi phục vài phần tí tửng: “Đúng rồi. Lúc nãy gần đây Đông bang có nhiều hành động là thế nào?”

      Sắc mặt Thang Á Nam lại thay đổi, là do bị lãng tai hay là thiếu gia? câu lặp lại tới ba lần cậu ta thấy phiền sao?

      “Gần đây thành phố C càn quét ma túy rất gay gắt, cho người theo dõi nhất cử nhất động của Đông bang, chỉ cần xác định bọn họ có giao dịch, liền báo cho cảnh sát. Sắp xếp nội gián cho khéo vào, được để cho ai biết là chúng ta động tay động chân.”

      “Uhm.” Thang Á Nam biết ta muốn làm cái gì: “Tôi sắp xếp tốt.”

      “Ném vài cái mồi nhử, để đám Đông bang bận rộn chút. Tôi thấy dạo này cảnh sát ăn no có việc gì làm, nên nhân tiện cho bọn họ luyện gân luyện cốt cũng tốt.”

      Khóe môi nhếch lên đường cong, nụ cười rất giả dối và gian tà. Thang Á Nam thấy trong lòng run lên, bình thường khi ta cười như vậy, là biểu có người sắp gặp phải chuyện may rồi ——

      . . . . . . . . . . ..

      Ánh trăng từ từ nhô lên, sắc trời tối dần. Mấy vị trưởng bối bắt đầu thấm mệt, đều muốn ngủ. Tống Thần Vân đề nghị, lại chơi mấy ván bi-a.

      ta ngứa tay, muốn đấu với Tả Phán Tình vài ván.

      Ánh mắt Cố Học Văn nhìn qua, ta lập tức rụt cổ lại, có chí khí mà lôi kéo Hồ Nhất Dân chạy lấy người.

      cũng mệt rồi, nghỉ trước đây.” Cố Học Võ đứng lên, hôm nay là Trung thu, vốn phải xuống cơ sở để thăm hỏi, nhưng vì Cố Thiên Sở đến đây, cho nên đành thôi.

      Ngày mai còn có hai hội nghị thường vụ phải tham dự. Buổi chiều còn phải thị sát. Công việc rất nhiều.

      “Ngày mai lại ngắm tiếp nhé.” Kiều Tâm Uyển theo sau Cố Học Võ.

      “Chúng ta chơi .” Hồ Nhất Dân vỗ vỗ tay Đỗ Lợi Tân: “Đây là địa bàn của cậu, cậu được chạy đâu, dù hôm nay có thế nào cũng phải theo giúp mấy người chúng ta thư giãn chút.”

      Đỗ Lợi Tân lên tiếng, ánh mắt dấu vết nhìn về phía Cố Học Mai, mình tự đẩy xe lăn, về phòng mình.

      nào.” Tống Thần Vân thấy được ánh mắt Đỗ Lợi Tân, lôi kéo cậu chơi. Trước khi Đỗ Lợi Tân lưu luyến nhìn hình ảnh Cố Học Mai rời , lại quay đầu lại.

      Tả Phán Tình cũng có phần mệt, nhìn Học Mai có mình, nên giúp trở về phòng, lúc này mới trở lại phòng mình. Vừa vào cửa. Cố Học Văn ngồi ở giường, vuốt vuốt cánh tay của mình, vẻ mặt đau đớn.

      làm sao vậy?

      *: Đây là 2 câu thơ trong bài Thủy điệu ca đầu – Trung Thu của Tô Đông Pha

      Minh nguyệt kỷ thời hữu ?
      Bả tửu vấn thanh thiên.
      Bất tri thiên thượng cung khuyết,
      Kim tịch thị hà niên.
      Ngã dục thừa phong quy khứ,
      Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
      Cao xứ bất thắng hàn.
      Khởi vũ lộng thanh ảnh,
      Hà tự tại nhân gian.
      Chuyển chu các,
      Đê ỷ hộ,
      Chiếu vô miên.
      Bất ưng hữu hận,
      trường hướng biệt thời viên.
      Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
      Nguyệt hữu , tình, viên, khuyết,
      Thử cổ nan toàn.
      Đán nguyện nhân trường cửu,
      Thiên lý cộng thiền quyên.

      Dịch thơ: (Bản dich của Nguyễn Chí Viễn)

      Trăng sáng bao giờ có?

      Nâng chén hỏi trời cao

      Chẳng hay đây cung khuyết

      Đêm đó nhằm năm nao?

      Rắp định cưỡi mây lên đến

      Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc

      Cao ngất lạnh lùng sao?

      Đứng múa vời thanh ảnh

      Trần thế khác chi đâu.

      Xoay gác đỏ

      Luồn song lụa

      Rọi tìm nhau

      Chẳng nên cừu hận

      Sao lại nhằm tỏ lúc xa nhau

      Người có buồn, vui, ly, hợp

      Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết

      Tự cổ vẹn toàn đâu

      Chỉ nguyện người trường cửu

      Ngàn dặm dưới trăng thâu.

      **: Bài thơ Vọng nguyệt hoài viễn

      Hải thượng sinh minh nguyệt,

      Thiên nhai cộng thử .

      Tình nhân oán dao dạ,

      Cánh tịch khởi tương tư.

      Diệt chúc liên quang mãn,

      Phi y giác lộ ti.

      Bất kham doanh thủ tặng,

      Hoàn tẩm mộng giai kỳ.

      Dịch thơ: Bản dịch của Nguyễn Hữu Bổng

      Vầng trăng mọc ở biển khơi,

      Cùng chung lúc góc trời soi chung.

      Đêm xa ai đó sầu mong,

      Thâu canh ai nhớ, mơ mòng nhớ ai?

      Tắt đèn bóng nga soi,

      Khoác lên chiếc áo đượm mùi sương pha.

      Khôn đem ánh sáng cho mà,

      Ngủ trong mộng họa là gặp nhau

      —oOo—

      Hết chương 150

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 151: là đồ dê xồm


      Edit: Iris


      Vũ: Tình hình là Đà Nẵng mưa bão, mai mốt có khi lại bị mất điện, trạnh thủ post trước chap 151 bù ngày mai nhé. Có ai phòng chống lụt bão với Vũ đây?

      làm sao vậy?”

      Vẻ mặt Tả Phán Tình lo lắng chạy tới, nhìn thấy mặt có vẻ đau đớn. đúng, đau đớn cũng đúng lắm, cắn răng, trán thấm ra lớp mồ hôi, vẻ mặt như chịu đựng.

      “Tay của bị đau sao?”

      Cố Học Văn nhìn , cười cười: “Em vào trước , tìm phục vụ mượn hộp cứu thương.”

      “Hộp cứu thương.” Tả Phán Tình sốt ruột: “Tôi đưa bệnh viện.”

      “Sao có thể bệnh viện được chứ?” Cố Học Văn nhìn : “Em muốn cho ông nội và mọi người đều biết bị thương sao?”

      “Tôi. . . . . .” Nhưng cứ để vậy sao được?

      Tả Phán Tình lắc lắc đầu: “Đau lắm sao? Hay là tôi gọi điện kêu bác sĩ tới.”

      họ của Trịnh Thất Muội là bác sĩ, lúc này có thể nhờ ấy giúp đỡ.

      cần đâu.” Thấy khuôn mặt quan tâm, lo lắng của , Cố Học Văn thoải mái hơn hẳn. Suy nghĩ buồn bã vì vừa đoạn tin nhắn vừa rồi kia cũng bị quẳng lên chín tầng mây.

      Tâm tư trầm xuống, lau lau cái trán đầy mồ hôi: “Vừa rồi chơi bóng, nên đổ mồ hôi, muốn tắm rửa cái.”

      “Tắm cái gì chứ.” Tả Phán Tình xem thường : “ sợ miệng vết thương nứt ra hả?”

      “Vậy em giúp tắm là được rồi à.” Ánh mắt hơi đổi, giấu sau đó tuyệt đối là mưu. Nhưng Tả Phán Tình lo lắng quá, nên có nhìn ra.

      “Tôi giúp tắm?” Sắc mặt đỏ ửng lên, có chút xấu hổ. Nhưng lại nghĩ đến lúc thắt lưng mình bị thương lần trước, cũng vì mình mà lau người, cũng chút khó xử nào.

      “Được rồi.” Dìu vào phòng tắm, Cố Học Văn lại ngồi bất động: “Nếu em muốn, cũng phải miễn cưỡng đâu.”

      “Tôi muốn.” Chỉ là có chút xấu hổ thôi, tuy rằng là vợ chồng. Những chuyện thân mật cũng đều làm rồi, nhưng mà giúp người đàn ông tắm rửa ?

      Ngất mất thôi.

      “Em tự nguyện hả?”

      “Phải.” Ngữ điệu hơi hơi cao lên, trong lòng Tả Phán Tình tràn đầy xấu hổ, chú ý tới trong mắt Cố Học Văn lên tia gian xảo. Cẩn thận đỡ cánh tay bước vào phòng tắm.

      Cố Học Văn nghe người truyền tới mùi hương nhàn nhạt. Trong lòng lên tia ấm áp. Nhìn khuôn mặt duyên dáng của Tả Phán Tình, lúc này có chút thẹn thùng nhưng vẫn mang theo vài phần kiên định, ánh mắt trong veo có phần xấu hổ. Dáng vẻ như vậy mê người vô cùng.

      Cố Học Văn nhìn đỡ tay mình, cũng lười nhắc nhở , ra bị thương ở cánh tay, chứ phải là chân ——

      Khu du lịch có bồn tắm siêu lớn.

      Tả Phán Tình vào, dùng tay thử qua độ ấm của nước, xoay người, nhìn Cố Học Văn “gian nan” dùng tay cởi khuy áo ra.

      vui vẻ mà lại gần, bỏ tay ra: “Tôi giúp .”

      “Ừ.” nhàng tiếng, mang theo vài phần coi như là tủi thân. Tả Phán Tình tức giận trừng mắt lườm cái: “Bị thương nên có bộ dạng của người bị thương chứ. Vừa chơi cờ lại còn chơi bóng, cho là Iron Man chắc?”

      “Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, nhìn cởi từng khuy từng khuy áo của ra, phúc lợi này quá tốt, trong lòng có chút oán thầm, sao mà nút áo sơmi lại ít như vậy chứ?

      Động tác của Tả Phán Tình càng ngày càng thuận tay, cởi bỏ áo sơmi màu đen của , cẩn thận lui ra, lúc ánh mắt nhìn đến cánh tay trong mắt lên vài phần khiếp sợ. băng gạc màu trắng có ít máu thấm cả, khuôn mặt nhắn của lập tức trắng bệch.

      “Trời ạ, miệng vết thương chảy máu rồi, được, tôi phải gọi bác sĩ.”

      “Đừng ầm ĩ.” ra là vừa nãy chơi bóng cẩn thận đụng tới vết thương, nhưng tại có việc gì rồi, Cố Học Văn kéo tay : “ sao.”

      bị chảy máu rồi sao có thể ‘ sao’ chứ?” Tả Phán Tình ở trong lòng lên cảm giác đau lòng kì lạ, ràng tay bị thương, nếu biết trước như vậy hôm nay cho đến đây. Cứ còn làm nhiệm vụ là được.

      được, tôi phải xem chút.”

      có việc gì mà. Em tin .” Cố Học Văn nhìn thấy trong mắt dường như sắp khóc đến nơi trong lòng lập tức mềm nhũn ra.

      Tả Phán Tình nhìn cánh tay của lúc lâu, cuối cùng cắn cắn môi: “Vậy được rồi. Trước tiên tôi giúp tắm rửa , tắm xong, bỏ băng gạc , tôi tìm phục vụ để lấy hộp thuốc. Giúp thay băng.”

      “Được.” Cố Học Văn nhàng thở ra. đến bồn tắm lớn ngồi xuống. Tả Phán Tình định theo vào, nhưng mắt nhìn quần áo người mình, do dự hồi, rất nhanh cởi quần áo, theo vào bồn tắm lớn.

      Đưa cánh tay cẩn thận đặt ở thành bồn tắm, lấy khăn mặt lau mặt cho , cho nước dính vào. Tả Phán Tình bắt đầu giúp Cố Học Văn tắm rửa.

      Bồn tắm tuy rằng rất lớn, nhưng mà nếu hai người cùng ngồi ở bên trong tính là lớn.

      Nửa người Tả Phán Tình kề sát vào người , đổ sữa tắm ra tay, xoa lên lồng ngực to lớn, bả vai dày rộng của . Còn có phía sau lưng rất rắn chắc nữa. Lại quay ra phía trước ——

      Thân thể vừa chuyển, lại đụng tới vật cứng phía dưới mông.

      là gì cho nên vươn tay chạm vào, lại phát vật kia lại cứng hơn và lớn hơn vài phần.

      Ngẩng đầu lên nhìn Cố Học Văn, đối diện với ánh mắt tràn đầy lửa, tình của , đột nhiên hiểu được đó là cái gì. Sắc mặt đỏ lên, xấu hổ đến chịu được: “, lưu manh.”

      Cố Học Văn bày ra vẻ mặt vô tội nhìn , ánh mắt vô cùng trong suốt: “Nếu dưới tình huống như vậy mà lưu manh, vậy người khóc là em đấy.”

      mới phải khóc ấy ——” coi là sắc nữ à?

      Tả Phán Tình xấu hổ tới cực điểm rồi, muốn cái gì, Cố Học Văn lại nhíu mày: “Tay đau quá. Nhanh lên giúp tắm .”

      Tả Phán Tình lúc này mới nhớ tới vẫn bị thương, quên , thầm trấn an là tay bị thương, cũng thể làm gì được.

      Yên tâm tiếp tục xoa sữa tắm lên người . Cảm giác cái dưới người dường như càng lúc càng cứng hơn, Tả Phán Tình tự được nhìn.

      Tức giận trừng mắt liếc cái, tiếp tục công việc tay. Cầm bông tắm tiếp tục kỳ người , trong ngực, phía sau lưng, sau đó là bụng dưới, tiếp đến là——

      háo sắc chết à?” Sh… Tả Phán Tình cực kỳ muốn chửi tục.

      Nhìn chằm chằm cái… trong nước, trong lòng cực tin tưởng nếu tay có kéo, nhất định giúp cắt .

      nhịn được nữa rồi.” Thân thể trắng như tuyết chao qua chap lại trước mặt . Còn có hai con thỏ nhảy tới nhảy lui, còn tay , mạnh vừa vặn mơn trớn người .

      cứ như đứa dùng ánh mắt vô tội, làm cho Tả Phán Tình cắn môi, đứng yên mà biết phải làm thế nào mới tốt.

      “Chịu đựng. Có nghe ?” như vậy làm sao mà giúp tắm đây.

      “Hơi khó.” Cố Học Văn vô cùng thành : “Hay là em giúp ?”

      “Tôi. Tôi giúp ?” Tả Phán Tình nhìn như quái vật: “Giúp thế nào?”

      “Dùng tay ——”

      Cố Học Văn nhìn đôi tay mảnh khảnh bé của , trong lòng tưởng tượng đến lúc tay nắm lấy ——

      , là dê xồm.” Tả Phán Tình nghe nổi nữa, dùng sức đấm đấm ngực . ngày chết a?

      “A.” Cánh tay băng bó của Cố Học Văn, vẻ mặt đau đớn nhìn : “Đau.”

      , sao chứ?” Tả Phán Tình ảo não, buông bông tắm lại sát gần .

      “Có vấn đề.” Cố Học Văn kỳ rất muốn , vừa rồi đụng tới chính là ngực, phải là tay, nhưng ——

      “Nơi đó của đau quá.”

      “Ở đâu?”

      “Chính là nơi đó đó ——” khinh thường vô sỉ của chính mình chút, vừa gần lại chút, Cố Học Văn vẻ mặt đau đớn chỉ chỉ trong nước.

      ——” Tả Phán Tình xấu hổ, nhìn chằm chằm cái trong nước: “Cố Học Văn——”

      rất đau.” Cố Học Văn kéo tay tiến đến: “Vừa rồi em đụng phải, đau quá.”

      ?” Nhìn dáng vẻ của , giống như giả vờ. Tả Phán Tình cũng cố thẹn thùng, bàn tay nắm lấy cái kia: “Ở đây?”

      “Lên chút.”

      “Ở đây?”

      “Uhm.” Gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu: “Em xoa dịu nó chút .”

      “Xoa dịu ——”

      Làm thế nào xoa dịu? Tả Phán Tình nhanh chóng biết thôi. Vật trong tay càng lúc càng lớn, cầm cũng được mà buông cũng xong. Ngơ ngác nhìn Cố Học Văn lúc lâu, mãi đến khi nhìn thấy trong mắt có ý cười, mới phản ứng lại.

      . cố ý?”

      “Đáp lại.” Cánh tay Cố Học Văn duỗi ra, đem ôm vào trong lòng mình, vòng tay vừa mạnh mẽ mà đầy uy lực vừa khép lại nhấn xuống.

      “A ——” Tả Phán Tình thét chói tai, ập vào nước. Người nào đó rất rất vô sỉ hỏi mà tự vào.

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình bị chọc tức, trừng mắt nhìn cười gian: “ vô lại.”

      “Tốt nhất là em bớt giãy dụa chút.” Cố Học Văn giơ tay trái lên vẫy vẫy: “Nếu như miệng vết thương lại bị nứt ra, chảy máu đấy.”

      . là đồ dê xồm. biết xấu hổ.” Thân dưới kết hợp khăng khít, hề có khe hở, hai thân thể dán vào nhau, Tả Phán Tình cắn môi, chịu đựng từng đợt từng đợt sóng trào dâng trong cơ thể mình: “ căn bản là cố ý mà. Bị thương còn muốn làm mấy chuyện này.”

      “Để nhắc nhở em.” Cố Học Văn ôm sát , để ngồi đùi , động tác lưng vẫn ngừng: “ bị thương ở tay, chứ phải là nó.”

      “. . . . . .” Lời mắng chửi người tiếp theo thể được nữa. Tư thế như vậy khiến mỗi kết hợp đều vô cùng sâu. Tả Phán Tình cuối cùng chỉ có thể ôm cổ , mặc làm gì làm.

      hồi, lại hồi. Khụ. Tay còn bị thương mà, dường như vấn đề này cũng quan trọng lắm.

      Lần tắm rửa này kéo dài bao lâu, Tả Phán Tình cũng nữa, chỉ biết là lúc ra, chân của có chút như nhũn ra. Muốn ngủ giấc, lại nhìn vết thương cánh tay Cố Học Văn lại giật mình.

      Ấn số gọi cho phục vụ phòng, muốn mượn hộp thuốc. Tháo bỏ băng gạc thấm đỏ ra, hai vết thương dài, thoạt nhìn rất dọa người.

      Miệng vết thương chảy máu, may mà chưa vỡ ra. Hay là phải đưa vào bệnh viện.

      lần nữa rửa sạch vết thương, băng bó xong, hoàn thành toàn bộ động tác. Tả Phán Tình tức giận trừng mắt nhìn : “Đáng đời.”

      Bị thương còn thành . muốn cho chảy máu cho đến chết .

      “Đau quá.” Vẻ mặt Cố Học Văn thống khổ, Tả Phán Tình muốn mắng nhưng mắng được, giúp đỡ đến giường nằm xuống, cẩn thận tránh cánh tay , đắp chăn cho : “Lần sau còn như vậy, cho đau chết luôn.”

      “. . . . . .” Cố Học Văn , nhắm mắt.

      Tả Phán Tình lại có phần lo lắng: “ đau lắm à?”

      , muốn ngủ.” Vẻ mặt Cố Học Văn “yếu ớt” nhìn : “Mệt quá.”

      “Vậy ngủ .” Tả Phán Tình phát mình thực bị tức chết mất.

      “Nhưng lại muốn ôm em ngủ.” Cố Học Văn làm cái mặt đáng thương nhìn : “Bằng ngủ được.”

      “Cố Học Văn.” ngờ lại như thế, vậy mấy chục năm trước đều mất ngủ chắc? Tả Phán Tình muốn mắng người, nhìn lại vết thương tay , lại lựa chọn thỏa hiệp, mặc áo ngủ vào, nằm xuống bên phải .

      “Tay sao chứ?” Chảy nhiều máu như vậy.

      “Ừ.” Khẽ lên tiếng, Cố Học Văn nhắm hai mắt lại. Tả Phán Tình nhìn mặt lúc lâu, lúc này xác định thực mệt mỏi, nhìn nhìn vết thương cánh tay, xác định có việc gì , lúc này mới đem mặt tựa vào ngực , mà ngủ.

      đêm này ngủ là ngon.

      —oOo—

      Hết chương 151

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 152:


      Edit: Phong Vũ

      Beta: Iris

      Vũ :Hà hà hà, mùi nguy hiểm xuất . Bà con thỏa lòng trông đợi nhé


      Trung thu cứ như vậy vô cùng – náo nhiệt trôi qua.

      Cố Thiên Sở cùng mấy trưởng bối ở thành phố C chơi vài ngày, Tả Phán Tình phải theo nên cách nào làm được, đành gọi điện cho trưởng phòng Vương giải thích chút. Trưởng phòng Vương vì thế lại đồng ý cho xin nghỉ đến thứ hai làm lại.

      Đỗ Lợi Tân từ đầu tới cuối đều theo, đưa mấy vị trưởng bối của Cố gia chơi khắp mọi ngõ ngách của cái thành phố C này, mãi đến cuối tuần, Cố Chí Cương và Cố Chí Cường lại được báo đơn vị có việc, cho nên lúc này mới về được.

      Cuộc sống lại trở về yên ả.

      Thứ hai. Tả Phán Tình ngồi nhìn mình trong gương. Mấy ngày nay bị Cố Học Văn ức hiếp đủ kiểu. Cứ lấy lý do tay bị thương, mà muốn giúp tắm rửa, giúp mặc quần áo.

      Mấy cái này thôi cũng được . Quá đáng nhất là tối nào cũng là tay đau, muốn ở phía . Còn là chỉ chống người thôi mà mệt chết được.

      Mệt cái con khỉ ấy? Nếu mệt đừng làm là được rồi.

      Càng kỳ lạ hơn chính là mình lại thỏa mãn . là ——

      Stop. Tả Phán Tình cho mình nghĩ tiếp nữa, ra cửa. Cố Học Văn mua bữa sáng về, hai người cùng ăn rồi tiễn làm.

      Lúc xuống xe, Cố Học Văn kéo tay , vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Hôm nay nhớ đem tiền trả lại cho tên đó.”

      ——”

      , Tả Phán Tình cũng là quên khuấy mất. Nhưng chỉ vừa . Tả Phán Tình cũng nghĩ đến: “Tôi biết rồi.”

      “Ừ. Nhất định phải nhớ đó.” Người phụ nữ của nuôi, người khác đừng hòng nhúng tay vào.

      Tả Phán Tình gật đầu, hôn lên mặt cái rồi xuống xe.

      Sau cuộc họp sáng theo thông lệ, định chuyện với Kỷ Vân Triển về khoản tiền đó, nhưng nhìn sắc mặt rất nghiêm trọng, hình như xảy ra chuyện gì đó lớn lắm.

      Sắc mặt của mấy vị lãnh đạo nhìn cũng được tốt lắm. Tả Phán Tình biết xảy ra chuyện gì, lại biết phải mở lời với Kỷ Vân Triển như thế nào, nên đành phải quay về phòng mình mà vẽ thiết kế.

      Mãi đến giờ ăn trưa, vào căng tin nhân viên ăn cơm xong rồi mà Tả Phán Tình vẫn thấy Kỷ Vân Triển đâu. Nhìn mọi người vẫn còn ăn cơm, lặng lẽ lên lầu đến văn phòng tổng giám đốc, ngờ Kỷ Vân Triển cũng có ở đó.

      Có chút nghi hoặc trở lại phòng mình, Tả Phán Tình cũng chẳng có tâm trạng nào mà thiết kế nữa.

      Di động vang lên, là Cố Học Văn, rất ngắn gọn: “Mấy ngày nay có nhiệm vụ, có thể về nhà, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

      Cũng chờ đáp lại, cúp máy.

      Tả Phán Tình nhìn thấy điện thoại mà ngây ngẩn hồi lâu, trong đầu lại lên ý nghĩ. Tay Cố Học Văn vẫn còn bị thương mà? Còn chưa nghỉ đủ bảy ngày nữa mà? Sao có thể làm nhiệm vụ chứ?

      Nếu lại ——

      “Phi phi phi.” Tả Phán Tình tức giận vả miệng mình: “Đồ mỏ quạ, phủi phui cái mồm ăn mắm ăn muối.”

      có việc gì đâu, có gì đâu. Tự trấn an mình như vậy, nhưng rồi lại nghĩ đến giọng điệu vội vàng của Cố Học Văn lúc nãy. Nếu phải nhiệm vụ khẩn cấp, sao lại phải gấp như vậy?

      Nghĩ đến đó lòng lại rối rắm hẳn lên, còn về phần rối rắm cái gì. Chính cũng biết.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Mãi cho đến khi tan tầm, cũng nhìn thấy Kỷ Vân Triển. Kế hoạch trả tiền cũng phá sản, thôi đành để ngày mai sau vậy. Nhưng mà cả tuần tiếp đó, Kỷ Vân Triển cũng xuất ở công ty.

      Sau đó mới nghe trưởng phòng Vương , Kỷ Vân Triển Pháp.

      Tả Phán Tình nhìn xấp tiền trong túi mình khẽ nhíu mày. Kỷ Vân Triển có ở đây, vậy đến khi nào mới có thể trả tiền cho đây?

      Nhưng mà cũng có tâm trạng để ý đến hai mươi vạn kia của Kỷ Vân Triển, bởi vì thời gian sau đó, Cố Học Văn hình như rất bận. Cơ bản thường xuyên vắng nhà, lúc tình cờ trở về, cũng chỉ lấy mấy bộ quần áo, sau đó lại ngay.

      Nếu phải Tả Phán Tình nhìn thấy tờ giấy tủ lạnh, chắc cũng biết Cố Học Văn có ghé về.

      mình trong căn nhà, Tả Phán Tình cảm thấy vô cùng buồn bực, nhìn ảnh cưới tường mà nhíu mày: “Bận lắm sao?”

      Sao lại nhiều nhiệm vụ như vậy chứ?

      biết Cố Học Văn bận cái gì, Tả Phán Tình lại có thêm sở thích mới, ngày nào cũng phải xem tin tức xã hội.

      “Please.” Nhìn thấy trong TV phát bản tin cảnh sát phá án và bắt giam nhóm trộm cướp, Tả Phán Tình nhíu mày đổi kênh: “Mấy vụ trộm cấp xíu này, chắc cần phải điều cảnh sát đặc nhiệm đâu?”

      có vụ bắt cóc con tin nào, cũng có ném bom. Cái gì cũng có. Vậy Cố Học Văn bận cái gì?

      được.” Tả Phán Tình tắt TV rồi đứng bật dậy: “Cái tên đó phải có người phụ nữ khác ở bên ngoài đó chứ?”

      Hoàn toàn có khả năng này. Tính toán thời gian cũng nửa tháng chưa về, tính nhưng lần về lấy quần áo.

      “Cố Học Văn, có người phụ nữ khác ở bên ngoài?”

      Ý nghĩ này nảy lên trong đầu khiến Tả Phán Tình đứng ngồi yên: “Đúng vậy. chừng căn bản là có nhiệm vụ gì cả. Chỉ là tên đó có phụ nữ ở bên ngoài thôi.”

      Nghĩ mãi cũng được nên Tả Phán Tình nghĩ nữa, về phòng ngủ.

      Tả Phán Tình cứ như vậy lo lắng yên đợi thứ hai đến để làm, lúc này lại nhìn thấy Kỷ Vân Triển mất tích nửa tháng nay trở lại, hơn nữa còn mang đến tin tức.

      Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người rất im lặng, nhưng từ vẻ mặt của họ có thể nhìn ra tâm tư ai nấy đều có chút bất an. Bao gồm cả Tả Phán Tình.

      “Các vị.” Kỷ Vân Triển rất muốn tuyên bố tin tức như vậy, nhưng mà: “Tổng công ty ở Pháp bị người thu mua. Qua nửa tháng đàm phán. Chuyện này trở thành kết cục định. Cũng có thể , ông chủ của chúng ta sau này người khác.”

      “. . . . . .”

      “. . . . . .”

      Trong phòng hội nghị tràn ngập tiếng thầm to . Kỷ Vân Triển phất phất tay: “Công ty tuy rằng bị người ta thu mua, nhưng rất nhiều chuyện thay đổi, chức vụ và tiền lương của mọi người vẫn giống như trước.”

      Nếu vẫn như trước sao sắc mặt lại khó coi như vậy chứ? Tả Phán Tình hiểu gì cả. Kỷ Vân Triển thở dài: “Ông chủ mới quyết định chuyển toàn bộ việc quản lý công ty từ Pháp về đại lục, cách khác, về sau chúng ta là tổng công ty. Còn nữa ông chủ của chúng ta đại khái cuối tuần đến.”

      “Hả?”

      Lại là hồi hốt hoảng, nếu so sánh với các thành phố khác thành phố C vẫn có chút thua kém, vì sao lại muốn lập trụ sở chính tại đây nhỉ?

      “Tôi dù sao cũng phải báo cho mọi người tiếng, xin mọi người chăm chỉ làm việc, tranh thủ trước khi chủ tịch mới đến, để cho bọn họ nhìn thấy tinh thần tốt nhất của chúng ta.”

      “. . . . . .”

      “. . . . . .”

      Cuộc họp đến đó là chấm dứt, Tả Phán Tình thở dài. Chỉ cần tiền lương cùng chức vụ thay đổi, với cũng có ảnh hưởng gì, chỉ cần chỗ để có thể thiết kế là được rồi.

      Nhưng mà ——

      Sau khi tan họp, quay về văn phòng lấy 20 vạn tệ kia ra, lên lầu. Sau khi báo với thứ ký vào cửa.

      “Tổng giám đốc.”

      “Có việc gì ?” Kỷ Vân Triển nhìn Tả Phán Tình. Nửa tháng này bận đến chóng mặt. Tổng công ty bên Pháp căn bản chịu bán công ty, nhưng đối phương ra giá rất cao. Hơn nữa với cái giá đó hoàn toàn có thể cho bọn họ mở luôn công ty mới.

      Kỷ Vân Triển theo điều đình mấy ngày mà vẫn có kết quả, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận . muốn công ty bị bán chính là vì lo lắng cho Tả Phán Tình, mà cuối cùng đối phương cũng đồng ý, bất kể là nhân hay là cái phương diện khác, cũng thay đổi, lúc này mới an tâm về nước.

      “Cái này, trả .” Tả Phán Tình đem xấp tiền kia đặt ở trước mặt Kỷ Vân Triển. hiểu gì nhìn : “Đây là cái gì?”

      “Hai mươi vạn tệ.” Tả Phán Tình vẻ mặt rất nghiêm túc: “Kỷ Vân Triển. Tôi cần tiền của ?”

      Kỷ Vân Triển sau khi tỉ mỉ nhìn mặt của lúc lâu, cuối cùng lắc đầu: “ biết em cái gì. Tiền gì? Hai mươi vạn tệ gì chứ?”

      “Tiền này phải là cho tôi?”

      “Vì sao phải gửi tiền cho em?” Kỷ Vân Triển bật cười, cảm thấy đùa rất vui: “Cuộc sống của em rất khó khăn sao?”

      “Tôi ——” Cuộc sống của đương nhiên khó khăn, chỉ là: “ phải ai?”

      “Có khi là chồng em đó?” Tuy rằng ra hai chữ kia, làm cho vô cùng khó chịu, Tả Phán Tình cắn môi: “Tôi cũng hỏi rồi, ấy phải.”

      “Vậy có thể là ai đó chuyển nhầm rồi.” Kỷ Vân Triển vẻ mặt thản nhiên: “Còn chuyện gì nữa ?”

      Tả Phán Tình lắc đầu, lúc định ra dừng lại: “ phải ?”

      “Tình Tình, đối với em là tình cảm, là thể dùng tiền để so sánh, em thấy cho em tiền sao?”

      “. . . . . .” Tả Phán Tình nên lời, đối diện với chút tổn thương trong đôi mắt Kỷ Vân Triển, chậm chạp lấy xấp tiền lại, gật gật đầu: “Xin lỗi. Tôi hiểu lầm .”

      sao, em .” Kỷ Vân Triển cúi đầu: “Cố gắng làm cho tốt. Cuối năm có cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế, kỳ vọng vào tác phẩm của em.”

      “Uhm. Tôi cố gắng.”

      Tả Phán Tình nhìn bình tĩnh như vậy đối mặt với mình, tin chắc , Tả Phán Tình chưa từng nghĩ, có ngày bọn họ có thể hòa bình như vậy. Trong lòng có chút bùi ngùi, nhưng phần lớn lại là yên tâm. Như vậy tốt, cầm xấp tiền trong túi, xoay người rời khỏi văn phòng .

      Nhìn bóng khuất hẳn, Kỷ Vân Triển mới thở dài, hai mươi vạn, đối với cũng chẳng đáng gì, nhưng thực muốn Phán Tình vất vả. Phán Tình của đáng được hưởng những điều tốt nhất, chứ phải muốn mua cái di động hơi đắt chút cũng phải phân vân mất nửa ngày.

      Lắc lắc đầu, nghĩ đến chuyện này nữa, chỉ cần còn ở công ty ngày, ngày đó còn giúp đỡ, bảo vệ . Đây là việc duy nhất mà tại có thể làm cho .

      . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình buồn bực, tiền phải của Kỷ Vân Triển gửi. Vậy là của ai nhỉ?

      Suy nghĩ cả nửa ngày cũng ra, nên cũng nghĩ nữa. Lúc tan tầm, thấy đồng hồ hiểu sao lại có chút muốn về nhà.

      Nửa tháng nay, lúc nào về cũng chỉ có mình, tuy rằng trước kia ở nhà trọ cũng vậy, nhưng tại hình như có cái gì đó giống.

      Cố Học Văn, rốt cuộc làm cái gì vậy?

      Xuống xe bus, Tả Phán Tình về nhà mình. muốn về cũng phải về.

      Cuối tuần này gặp ba mẹ hai lần. Gặp Trịnh Thất Muội hai lần, hôm nay là thứ sáu, chỉ có thể về nhà mình.

      Rảo bước tiến vào tiểu khu. Ánh trời chiều chạng vạng dát lên cây cỏ trong vườn lớp áo vàng rực, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. đến cửa nhà từ bên trong ra.

      Lúc đó qua trước mặt, Tả Phán Tình quả thực là hơi kinh hãi, váy dài hiệu Yves Saint Laurent kiểu mới nhất, bên ngoài là áo khoác phong cách cùng nhãn hiệu. Gương mặt được trang điểm công phu, thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ sáng lóa động lòng người.

      Cùng lúc Tả Phán Tình đưa mắt nhìn kia cũng đưa mắt nhìn . biết có phải ảo giác hay , mà cảm giác cứ như trong mắt này có chút thù địch?

      đó cười cười với , khẽ gật đầu, lúc vừa bước lướt qua người Tả Phán Tình, ràng ngửi thấy người kia truyền đến mùi nước hoa thoang thoảng.

      Loại nước hoa đó là nhãn hiệu nổi tiếng nhất năm nay: Poison.

      Sa: Các tình ta phải đau nhòng thông báo là truyện bước vào giai đoạn ngược tâm, các tình xin hãy chuẩn bị sẵn khăn giấy, thuốc trợ tim, gạch đá … nhé

      —oOo—

      Hết chương 152

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :