1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 6: Giấu Cái Đầu Nhà .

      “Nếu sợ đau mau khai ra, hàng giấu ở đâu.” Trong mắt người đàn ông xuất tia lạnh lùng khiến người ta phải rét run.

      Phải biết rằng giăng bẫy suốt ba tháng trời, cuối cùng cũng dụ được mấy tên đó mắc câu.

      Hôm nay vừa mới thành công tóm gọn bọn chúng, mọi chuyện đều rất hoàn hảo. Vậy mà lại thấy hàng. Điều này có nghĩa là bọn họ đủ chứng cớ xác thực để có thể đưa chúng ra tòa ——

      Hít hơi sâu, cố gắng áp chế nội tâm vô cùng phẫn nộ, lực tay nới lỏng chút nào.

      muốn chịu thêm đau khổ tốt nhất là nên khai ra. Rốt cuộc đem hàng giấu đâu hả?”

      “Giấu con mẹ , giấu cái đầu nhà .” Cánh tay Tả Phán Tình truyền đến cảm giác đau đớn, đầu nhức như búa bổ, tác dụng chậm của rượu lúc này mới bắt đầu phát tác, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

      Lúc này chỉ muốn về nhà ngâm mình trong làn nước ấm áp tắm táp hồi sau đó lăn chiếc giường rộng rãi ngủ giấc ngon Thế nhưng gã đàn ông trước mắt này lại chịu buông tha cho , sức lực ta rất lớn, dường như muốn đem xương cốt tay bóp nát.

      cảnh sát bắt vì tội gì, nhưng điều rất hiển nhiên chính là cảnh sát bắt nhầm người rồi.

      buông ra, tôi biết tí gì về hàng mà hết. Ba Tử là ai tôi cũng hề quen biết. Thuốc phiện cái gì, tử hình cái gì. Tôi biết gì hết. Tâm trạng tôi vui chỉ đơn giản tới quán bar uống rượu. Các người bắt tôi lại, lục soát người tôi còn giam giữ tôi, có tin tôi kiện ?”

      “Kiện?” Người đàn ông nở nụ cười, ánh mắt chẳng lấy làm vui vẻ gì, chỉ có vẻ châm biếm nhạt nhẽo: “Được, tôi muốn thử xem nếu bị giam vào tù kiện như thế nào.”

      “Giam vào đâu? Đồ vương bát đản rốt cuộc cái gì? thả tôi ra. có nghe thấy , tôi bảo thả ra.”

      nên thành khẩn chút, khai ra địa điểm giấu hàng. Tôi đề nghị với quan tòa, giảm hình phạt cho .”

      “Giảm cái mẹ .” Cánh tay Tả Phán Tình thể nhúc nhích, cơ thể bị trói chặt, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng người trước mặt.

      “Cảnh sát các người có phải là ăn no dửng mỡ có việc gì làm hay ? Người thanh thuần xinh đẹp đáng như tôi đây mà lại buôn lậu thuốc phiện sao? Các người nếu để tôi , tôi kiện các người. Tôi chẳng những kiện các người. Tôi còn thông báo với giới truyền thông, báo chí internet là các người những kẻ nhận tiền thuế của nhân dân mà làm việc cho đàng hoàng. Đến lúc đó để xem các người xử lí như thế nào.”

      thành vấn đề.” Sức lực tay người đàn ông mạnh thêm vài phần: “Miễn là có thể ra ngoài.”

      “A ——” Tả Phán Tình bị đau đến mức nhịn được, tay người đàn ông này là kìm sắt hay sao? Siết người ta đau như vậy: “ buông ra. Tay của tôi sắp gãy rồi.”

      “Hừ. Sợ gãy tay mau . Hàng để ở đâu.” Sức lực tay người đàn ông chút nới lỏng. Tả Phán Tình tức đến phát điên.

      Hàng hàng hàng. nghe suốt cả buổi tối. Hàng cái mẹ ấy.

      cúi đầu, chút nghĩ ngợi dùng sức cắn lên tay người đàn ông đó, ngờ dùng đến chiêu này nên ta kịp đề phòng bị Tả Phán Tình cắn trúng.

      Tả Phán Tình bị bức đến điên rồi, vốn tâm tình của tốt. Sau đó còn bị người ta đẩy ngã, bị thương, rồi bị người ta bắt. Bây giờ còn bị giam. Toàn bộ tức giận bùng phát khiến đem toàn bộ sức lực phát tiết ra ngoài miệng.

      Sống chết cũng phải cắn. Lại phát tay người này khác gì sắt thép hại cắn đến đau cả răng cũng thấy người kia có chút phản ứng nào.

      Hai má bị người ta dùng lực bóp lấy. Tả Phán Tình bị đau đớn như thể cả hàm mình sắp bị người ta bóp nát. Bất đắc dĩ đành nhả miệng ra. Tay kia cũng bị người đàn ông đó túm lấy.

      ta tay nắm lấy cằm của , tay túm tay , vẻ mặt mang theo vài phần lãnh khốc: “Tôi hỏi lại lần nữa, hàng giấu ở chỗ nào?”

      Tả Phán Tình chỉ nhức đầu, đau tay mà bây giờ hai bên má cũng rất đau, người đàn ông này sức lực quá lớn, siết rất đau. Đau đến nỗi nước mắt sắp trào ra đến nơi rồi.

      —0O0—

      Hết chương 6
      tart_trung thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 7: Bọn Khốn Kiếp Các Người

      Sa: Hum nay truyện nhận được rất nhiều ủng hộ của mọi người, thay mặt nhóm edit Sa xin chân thành cảm ơn các nàng quan tâm theo dõi.

      Để đáp lại những tình cảm các nàng dành cho nhóm, Sa xin gửi tới các nàng món quà nho (2 chương mới của truyện nhé).Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ. ^^


      “Tôi…tôi biết. thả tôi ra, khốn kiếp…”

      Tay người đàn ông vẫn chút nới lỏng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người con trước mặt.

      Đèn chiếu thẳng vào mặt , ánh mắt trong như nước. Làn da trắng trẻo, hồng hào. Lúc này ánh mắt nhìn chằm chằm, ràng là rất đau nhưng ánh mắt vẫn kiên định chịu khuất phục.

      Nước mắt chỉ chực trào ra nhưng vẫn bướng bỉnh đối diện với . nhìn chằm chằm tựa như muốn bắn đạn vào .

      Được! Có khí phách, chả trách đối phương lần này lại ngoại lệ cho phụ nữ tham gia giao dịch. Người đàn ông suy nghĩ vòng, nhìn người phụ nữ bướng bỉnh này.

      “Tôi hỏi lần cuối, hàng để ở đâu?”

      “. . . @¥. . . . . . %&. . . . . . *&%¥#%¥. . . . . . . . . . . .” Tả Phán Tình trừng mắt nhìn người đàn ông này, trong lòng thầm ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà .

      Cuối cùng hếch cằm lên, trừng mắt nhìn ta : “Tôi biết. Tôi biết cái gì. là tên khốn! Tôi phạm tội, tôi làm chuyện gì xấu cả. Tốt nhất các mau thả tôi ra, nếu tôi nhất định bỏ qua chuyện này.”

      Cằm đau nên mỗi lần đều phải cố hết sức, hơn nữa cánh tay cũng bị thương. Nhưng nếu cứ giữ im lặng như vậy, phải là Tả Phán Tình.

      “Tôi lại lần nữa, trừ khi các người giết tôi, nếu nhất định tôi bỏ qua chuyện này đâu. Các người là khốn kiếp mà…”

      Người đàn ông buông tay, đứng lên đến trước mặt Tả Phán Tình, mặt chút biến sắc: “Được, rất tốt. Tôi thấy đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nếu như thế cứ ngồi lại đây .”

      Giam cả ngày, cho chút đồ ăn, nước uống, để xem có còn ương bướng nữa hay .

      Cái gì? định giam như vậy chứ? Tả Phán Tình tức điên người, ngừng giãy dụa.

      “Tên khốn này, mau thả tôi ra. có quyền gì mà bắt tôi? Tôi có tội. Tôi gọi luật sư, các người có nghe thấy ? Tôi gọi luật sư, tôi kiện các người.”

      “Mấy người bắt nhầm người rồi, đúng là lãng phí tiền nộp thuế của dân mà. Các người làm những chuyện cần làm, các người là đám rùa rụt cổ vương bát đản . Các người thả tôi ra, có nghe thấy ?”

      “%#&. . . . . . *¥. . . . . . #&. . . . . .”

      Mặc cho Tả Phán Tình có mắng chửi thế nào, người kia vẫn làm như nghe thấy, để lại Tả Phán Tình trong phòng mình, nửa ngày cũng để ý đến .

      Tả Phán Tình bị chọc tức đâu có dễ bỏ qua như thế, vẫn ngừng la, ngừng chửi rủa. biết làm thế có được gì , nhưng vẫn muốn cho những người kia biết phải là người dễ khuất phục.

      Mãi cho đến khi la mệt, mắng chán. Cảm giác cổ họng muốn rách, yết hầu đau chịu nổi mới ý thức được rằng tên khốn cảnh sát đó quay lại.

      Rượu bây giờ mới phát huy tác dụng, đầu truyền đến từng cơn đau nhức, làm cho đầu óc hỗn loạn cả lên.

      Đau đầu, đau họng, cộng thêm mệt, khát và khó chịu trong người. Mấy tên cảnh sát chết tiệt, khốn kiếp, cứ như vậy mà bắt giam , nhất định phải chửi cho . Nhất là cái tên khốn nào đó, dám vu oan cho buôn ma túy, lại còn đánh . tuyệt đối dễ dàng bỏ qua chuyện này.

      Khốn kiếp! Khốn kiếp! nhất định phải chửi.

      “Sếp!” Cường Tử nhìn Cố Học Văn ra, chạy đến trước mặt hỏi: “Thế nào? ta có chịu hàng để ở đâu ?”

      .” Cố Học Văn lắc đầu, nhìn ánh mắt đầy vẻ chờ mong của người trước mặt: “Bên các cậu thế nào rồi?”

      —0O0—

      Hết chương 7
      tart_trung thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 8: Vu Oan Giá Họa




      “Ba Tử rất kín miệng, nhất nhất khai mình chỉ đến quán bar uống rượu” Cường Tử buồn bực : “Những người khác cũng đều nhận.”

      Cố Học Văn sắc mặt rất khó coi. theo thời gian, Cường Tử cũng biết sắc mặt biến đổi chính là điềm báo vui nên cũng dám nhiều, chỉ đành đứng im chờ mở miệng.

      nhân viên cảnh vụ cầm cái túi xách tới trước mặt Cố Học Văn: “Sếp, đây là túi xách của đó, chúng tôi kiểm tra qua, có bất gì manh mối nào.”

      Túi?

      Cố Học Văn đưa tay nhận túi xách, nhân viên cảnh vụ tiếp tục : “Sếp, có phải chúng ta bắt nhầm người rồi ? Tôi xem qua giấy tờ của ta. Nếu như ta giao dịch, sao có thể dễ dàng bị bắt như thế?”

      Cố Học Văn im lặng gì, mở túi xách ra xem, bên trong có chứng minh thư. Nhìn ảnh chứng minh với bộ dạng chửi mắng như điên vừa nãy của ta cứ như là hai người khác nhau vậy.

      Tả Phán Tình? Trong túi còn có cả thẻ nhân viên của . Trợ lý thiết kế công ty thiết kế nữ trang?

      Cố Học Văn nhíu mày hỏi: “Các cậu bắt gặp ta ở đâu?”

      “Ngõ phía sau quán bar.” Cường Tử mở miệng , chính là người dùng súng chĩa vào người Tả Phán Tình: “Lúc ấy nhìn thấy ta đuổi theo Ba tử.”

      Cố Học Văn siết chặt túi xách trong tay: “Bây giờ các cậu quay lại ngõ đó, bỏ qua ngõ ngách nào, trong vòng hai bốn giờ phải tìm được hàng có nghe thấy ?”

      “Nghe !” Cường Tử cùng người nữa hành động, nhanh chóng rời khỏi cục cảnh sát.

      Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình qua cánh cửa rồi nhìn lại cái túi trong tay mình. kia có vô tội hay nhanh chóng biết được.

      ………………….

      Tả Phán Tình bị hồi ầm ĩ làm bừng tỉnh, mở to mắt, cảm giác đầu từng cơn co rút đau đớn, trước mắt chỉ thấy màu trắng, hiểu rốt cục xảy ra chuyện gì.

      Vỗ vỗ đầu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo. Thấy trước mặt mình có cái túi xách, nhìn thoáng qua có chút quen quen. Nhìn nửa ngày mới nhìn đây là túi xách của mình.

      Vươn tay ra định cầm lấy mới phát hai tay tê rần, cử động chút cũng nổi. Chân cũng thế, đứng lên nổi.

      Từ đầu đến chân đều khó chịu, sao có thể như vậy chứ. còn chưa kịp nhìn , đầu óc vẫn chưa tìm ra được câu trả lời cái túi bị đẩy về phía mình.

      “Được rồi. Kiểm tra xem có bị thiếu cái gì ? Nếu có vấn đề gì có thể được rồi.”

      Tả Phán Tình có nghe những lời đó, cả thân đau đớn đứng dậy, vặn vẹo chân tay. Trong nháy mắt quay đầu, Tả Phán Tình cố gắng bắt mình phải nhớ rốt cục xảy ra chuyện gì.

      Những chuyện đêm qua dần dần tái lại trong đầu , mắt Tả Phán Tình trong phút chốc trợn to lên, nhớ tới hoàn cảnh tại của mình.

      bị cảnh sát bắt, thẩm tra với tội danh buôn bán ma túy?

      Ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt là nữ cảnh sát hôm qua thẩm vấn , lúc này vô cảm đứng trước mặt , vẫn căn phòng đó, vẫn là người này, bàn còn đặt túi xách của .

      Lúc này mới phát biết còng tay của được mở ra từ bao giờ. Nữ cảnh sát sắc mặt biến đổi vẫn đứng đó.

      “Kiểm tra chút, nếu có vấn đề gì ký vào đây là có thể được rồi.”

      Ký tên? Ký cái gì?

      Túi xách bên cạnh được mở ra, Tả Phán Tình căn bản cũng có kiên nhẫn đọc nội dung ghi tờ giấy đó. Chỉ là trưc giác mách bảo những người này muốn vu oan giá họa cho .

      —0O0—

      Hết chương 8
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 9: Bà Đây Muốn Kiện


      Đầu của Tả Phán Tình còn rất đau, rất chóng mặt, nhìn thấy tờ giấy kia liền tức giận. chút nghĩ ngợi vung tay xé thành từng mảnh ném mạnh .

      “Ký cái mẹ . Bà đây muốn kiện các người, các người là lũ khốn nạn.”

      Trời ạ, mở miệng ra mới phát giọng của mình khàn khàn khó nghe, cổ họng đau đớn tả nổi. Tả Phán Tình lựa chọn im lặng, chỉ trừng mắt nhìn nữ cảnh sát kia, oán hận vươn tay chỉ vào ta, muốn điều gì đó lại cảm thấy được cổ họng đau rát nên lại thôi.

      Có trời mới biết uống bao nhiêu rượu, lại uống nguyên cả buổi tối, cổ họng đau mới là lạ.

      Đem túi sách ôm chặt trước ngực, chống người bước ra ngoài. nhìn thấy được sắc mặt thay đổi của cảnh sát kia.

      Ra cửa, bước chân như nhũn ra, đầu có chút đau. Tả Phán Tình mặc kệ, liều lĩnh muốn thoát khỏi nơi này, trong đầu chỉ có duy nhất suy nghĩ chính là đời này cũng muốn liên quan đến bất cứ điều gì ở nơi này nữa.

      Khi bước đến đại sảnh, bước chân hơi lảo đảo khiến đụng phải người, cũng biết là ai đâm vào ai trước. Điều này càng làm cho tâm tình tốt của Tả Phán Tình bực bội hơn.

      có mắt sao? đường kiểu gì vậy?” Dùng hết toàn lực hét lên, giọng chẳng khác gì hát. Cổ họng càng đau buốt. Buồn bực Tả Phán Tình thèm nhìn xem người đó là ai, oán hận chạy ra ngoài đường, bắt chiếc xe taxi rồi rời .

      hề nhìn thấy người phía sau bị đụng phải chính là Cố Học Văn, ánh mắt nhìn lên chút kinh ngạc, sau đó nhìn theo chiếc xe dần dần rời , ánh mắt sâu như biển cả mang theo vài phần bí hiểm.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình Về đến nhà thân thể càng cảm thấy thoải mái,vô cùng khó chịu.

      Đau đầu, đau họng, còn vết thương ở khuỷu tay cùng vết bầm tím cổ tay do ngày hôm qua bị gã đó nắm. Soi mình trong gương, Tả Phán Tình cảm thấy buồn thiu vì mấy vết thương này.

      Cố gắng lấy hết sức lực lết vào nhà tắm, trong lúc tắm rửa lại đụng tới vết thương tay, lại đau đến nỗi khiến phải nhăn mày nhăn mặt. Bước ra ngoài, vừa mệt lại vừa đau, tóc cũng kịp sấy liền nằm vật ra giường ngủ giấc.

      Vừa mới lơ mơ cảm giác mình ngủ thẳng tới tối, bị tiếng chuông cửa mỗi lúc nhanh hơn đánh thức. Cố gắng ngồi dậy mở cửa, nhìn thấy người vừa tới liền nở nụ cười.

      “Thất Thất, cậu đến rồi?”

      Giọng khàn khàn của rất khó nghe, Trịnh Thất Muội liền phát thấy được bình thường.

      “Phán Tình cậu làm sao vậy?” Vươn tay sờ trán của xem thử: “Trời ạ, cậu bị sốt rồi.”

      ?” Chả trách đầu óc lại choáng váng như vậy, đau đau, Tả Phán Tình phẩy phẩy tay: “Mình sao.”

      Chỉ vừa có hai câu, thân thể của mềm nhũn ngã về phía trước. Trịnh Thất Muội nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy : “Trời ạ, chả trách gọi điện cậu cũng bắt máy, hóa ra là bị ốm.”

      Dìu Tả Phán Tình vào trong phòng, đặt nằm giường: “Phán Tình? Tủ thuốc nhà cậu để chỗ nào?”

      “Ô ô.” Cổ họng chỉ hai câu liền đau đến khó chịu. Cánh tay Tả Phán Tình bất giác chỉ ra bên ngoài. Trịnh Thất Muội gật đầu, xoay người ra ngoài phòng khách tìm kiếm.

      Trong ngăn tủ quần áo tìm được hòm thuốc, trước tiên phải lấy nhiệt kế xem nhiệt độ cơ thể Tả Phán Đình là bao nhiêu.

      “39,5 độ? Trời ạ.” Trịnh Thất Muội kêu to lên: “Nhiệt độ rất cao. Cậu phải đến bệnh viện mới được.”

      giường Tả Phán Tình đối với lời của hầu như có phản ứng, Trịnh Thất Muội thở dài, lại nhớ tới ba Trịnh Sam Nguyên là bác sĩ, nhanh chóng gọi điện thoại cho ấy. Nhờ đến tận đây khám bệnh.

      Trịnh Sam Nguyên châm cứu cho Tả Phán Đình, còn dặn số việc phải chú ý, sau đó mới rời . Còn Trịnh Thất Muội ở lại chăm sóc cho .

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Lời tác giả : Ôi Tiểu Tình của tôi thực là đáng thương. Hôm nay kết thúc ở đây. Ngày mai xin được tiếp tục!!!

      Trời ơi. Đất ơi. Thất Thất dĩ nhiên là nhẫn nhịn? Tôi có gì để cả !!!!!

      —oO0—

      Hết chương 9
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 10: Gã Đàn Ông Đê Tiện Chết Tiệt




      Tả Phán Tình châm cứu xong lại lăn ra ngủ mạch đến tận sáng ngày hôm sau. Sau khi nghe thấy tiếng chuyện rì rầm rất mới tỉnh dậy, ngáp cái, cảm giác tinh thần mình tốt hơn rất nhiều.

      Trịnh Thất Muội bước vào nhìn , vẻ mặt vô cùng quan tâm lo lắng: “Phán Tình, cậu sao chứ? thấy thoải mái hơn chưa?”

      “Mình sao .” Vừa lên tiếng, giọng vẫn hơn khàn khàn, nhưng ít nhất cũng còn thấy đau nữa. Trịnh Thất Muội đưa tới cốc nước, cũng khách khí đỡ lấy, liền hơi uống hết, nước làm bụng ấm lên, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

      “Sao cậu lại tới đây?” Khi bị sốt thần trí mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bên cạnh hình như có người, ngờ lại là Trịnh Thất Muội.

      “Cậu này.” Trịnh Thất Muội liếc mắt trừng cái: “May là mình đến đây kịp. Nếu cậu sốt đến mức thành kẻ ngốc rồi.”

      ?” Tả Phán Tình gãi gãi đầu. Cười cách mất tự nhiên, sắc mặt còn chút tái nhợt bởi vì có nụ cười này mà tươi tỉnh thêm vài phần .

      “Sao lại tới tìm mình vậy?”

      “Khoan hẵng chuyện, cậu ngủ hai ngày rồi, nhất định là rất đói bụng. Mình có nấu ít cháo, vừa hay cũng chín rồi, cậu chờ chút mình đem tới cho.”

      Trịnh Thất Muội bưng lên cho bát cháo. Nhìn thấy Tả Phán Tình rất đói bụng hơi ăn liền ba bát.

      Cuối cùng mới vỗ vỗ bụng kêu lên: “Được rồi. Mình ăn no rồi. . Cậu tìm mình có chuyện gì vậy?”

      “Nhìn bộ dáng của cậu, có lẽ là biết rồi.” Cuối tuần bệnh thành như vậy, Chương Kiến Nguyên thân là bạn trai lại chẳng đoái hoài quan tâm, hai ngày nay điện thoại cũng gọi lấy cú, Trịnh Thất Muội thở dài, xác nhận lại: “Chuyện của Chương Kiến Nguyên, cậu cũng biết đúng ?”

      đến cái tên Chương tiện nhân kia, khuôn mặt tươi cười Tả Phán Tình liền biến mất: “Sao thế? Cậu nhìn thấy ta à?”

      “Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Đêm qua, nhìn thấy ta và người phụ nữ khác ở quán cơm Tây ăn tối, cái bộ dáng thân mật đó bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu ghê tởm. Mình nghĩ là cậu biết, cho nên ——”

      Trịnh Thất Muội hận nhất là đàn ông chân đạp hai thuyền, cho nên vừa thấy vậy liền gọi điện thoại cho Tả Phán Tình, chẳng ngờ bạn lại nghe máy, sợ xảy ra chuyện gì bèn tìm đến tận nơi.

      “Hừ.” Tả Phán Tình hừ lạnh tiếng: “Hai kẻ kia là rất vội vàng rồi.”

      “Cậu tính làm sao bây giờ?” Trịnh Thất Muội xoa tay: “Có muốn mình tìm vài người giáo huấn hai kẻ tiện nhân kia chút hay ?”

      cần.” Tả Phán Tình lắc lắc đầu: “Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sao mình nhìn bản chất rồi.”

      “Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Vậy cậu còn làm ở đó nữa ?”

      “Đương nhiên có rồi.” Ánh mắt Tả Phán Tình kiên định: “Trước kia là do mình ngốc, mới để cho cái tên Chương tiện nhân thực được ý đồ. Về sau mình phục vụ cho nữa. Mình càng phải cố gắng làm việc, còn chà đạp chứ.”

      “Được. Có chí khí.” Trịnh Thất Muội vỗ tay: “Làm phụ nữ phải như thế này.”

      Tả Phán Tình nhìn thấy dáng vẻ của bạn liền nở nụ cười: “Thất Thất, cám ơn cậu.”

      Nếu ấy tới chăm sóc chính mình, biết chừng đầu óc sốt đến hỏng mất.

      “Này.Cảm ơn cái gì, mình giận đấy.” Bàn tay trắng như phấn của Trịnh Thất Muội nắm lấy tay : “Nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn phải làm. Trưng ra phong độ tốt nhất, khiến cho tên Chương tiện nhân kia phải nguyên hình.”

      “Được.” Tả Phán Tình hít hơi sâu. rất tin tưởng vào năng lực của mình. Nếu vì quá tin vào Chương Kiến Nguyên, làm sao ở công ty cứ giậm chân tại chỗ mãi như thế được?

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tuy là có quyết tâm có nghị lực nhưng Tả Phán Tình xem mức độ đen đủi của .

      bước đến trước cửa công ty, từ xa nhìn thấy đôi cẩu nam nữ: bạn trai cũ của Chương Kiến Nguyên và bà chủ công ty Lý Mỹ Bình nắm tay nhau bước vào công ty.

      Vẻ mặt Chương Kiến Nguyên kiêu ngạo đắc ý khiến trong lòng Tả Phán Tình rất phẫn hận. Suýt nữa bị kích động muốn hùng hổ xông lên tặng cho Chương Kiến Nguyên hai cái tát.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Lời tác giả: Có câu như thế nào nhỉ? Tuổi trẻ của mỗi người phụ nữ đều gặp phải vài gã đàn ông đê tiện, ha ha. Thực rất có đạo lý.

      —oO0—

      Hết chương 10

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :