1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 97: Bộ tiếng cám ơn là em chết hả?


      Edit : Phong Vũ

      Beta: Sa &Iris

      “Phán Tình.” Đầu dây bên kia lại là Trịnh Thất Muội: “Cậu ở đâu vậy?”

      “Thất Thất?” Tả Phán Tình ngạc nhiên hết sức: “Cậu về rồi đó hả? Bây giờ ở đâu hả con kia?”

      “Tớ ở sân bay thành phố C.” Trịnh Thất Muội cất giọng có chút mệt mỏi: “Tớ mệt quá rồi. Cậu tới đón tớ được hông?”

      “Ừ, ừ.” Tả Phán Tình gật đầu: “Cậu chỗ cậu ngồi , tớ tới liền.”

      “Ừ, tớ đợi nhé.”

      Cúp điện thoại, Tả Phán Tình với dì Phương tiếng rồi chạy vọt xuống lầu ra khỏi tiểu khu, đứng ở lề đường bắt taxi.

      chiếc taxi dừng lại ở phía trước, Tả Phán Tình muốn bước lên xe chiếc xe khác lại dừng ngay trước mặt .

      đâu. Tôi chở em .”

      Tả Phán Tình hoảng sợ, chân lùi về phía sau hai bước, nhìn chiếc Maserati phía trước, rồi lại nhìn nhìn Kiều Kiệt ngồi ở trong xe.

      “Sao lại ở đây?” Phía chỗ này là nhà của Cố Học Văn, người kia phải là cố ý tới đấy chứ?

      “Tôi ngang qua,” Kiều Kiệt biết tin: “Em muốn đâu? Tôi chở em .”

      Ai chở cũng được miễn phải là . “ cần.”

      “Tôi chở em cho.” Kiều Kiệt vẫn rất kiên trì.

      “Please. Đừng có lộn xộn nữa được .” Tả Phán Tình cũng thèm nhìn Kiều Kiệt, lướt qua ta về phía trước, Thất Thất còn chờ mình đó.

      “Tả Phán Tình.” Kiều Kiệt xuống xe, bắt được tay : “Tôi đưa em .”

      phải là nghe hiểu lời từ chối của người ta chứ? Tôi cần đưa .” chỉ vì Tả Phán Tình thích ta, mà quan trọng hơn là biết rất tiểu tử này có ý đồ tốt với .

      “Tôi đưa em .” Kiều Kiệt tiếp tục nài nỉ: “Bằng hôm nay em đừng nghĩ đến chuyện bắt được xe.”

      Tả Phán Tình nghe mà muốn trợn tròn mắt, nhìn Kiều Kiệt giữ chặt lấy tay mình, rồi lại nghĩ đến Thất Thất còn chờ mình: “Thôi được. Có lái xe miễn phí tội gì dùng.”

      Kiều Kiệt đưa tay mở cửa xe, nhàng thở ra cái, rồi nhanh chóng lên xe, bắt đầu khởi động máy.

      “Em đâu?”

      “Sân bay.”

      “A?” Kiều Kiệt thả chân ga làm xe đột nhiên giảm tốc: “Em, em định bỏ trốn hả?”

      “Trốn cái đầu .” Tả Phán Tình bắt đầu cảm thấy hối hận vì lúc trước bước lên xe: “ rốt cuộc có hay ?”

      .” Kiều Kiệt có thể sao? Xe tiếp tục tiến về phía trước.

      “Em đến sân bay làm gì?”

      liên quan đến .”

      Kiều Kiệt lại lần nữa bị tổn thương. Hơn nữa tổn thương cũng : “Vậy, Học Văn vẫn đối xử tốt với em chứ?”

      liên quan đến .”

      “Đương nhiên là có liên quan đến tôi.” Kiều Kiệt dễ dàng mà từ bỏ: “Nếu ấy mà đối xử tệ với em tôi chắc chắn cướp em .”

      “Please ——” Người này bị bệnh hoang tưởng hả trời?

      “Kiều Kiệt, xin đó im lặng mà lái xe . Tôi muốn chuyện với .”

      Kiều Kiệt lại lần nữa bị đả kích, vẻ mặt xụi lơ: “Tả Phán Tình. Em, em quá đáng lắm.”

      “Đúng vậy đúng vậy. Tôi quá đáng thế đấy. Là do ngốc nên mới hai đòi chở tôi đến sân bay, phiền nhanh nhanh tránh xa tôi chút.”

      “Tả Phán Tình.” Kiều Kiệt lớn như vậy, chưa từng có lần nào buồn bực như vậy: “Tôi tôi thích em rồi mà chẳng lẽ đến chút cảm giác em cũng có sao?”

      “Có.” Tả Phán Tình thành gật đầu, đối diện với vẻ vui mừng kinh ngạc lên trong mắt Kiều Kiệt, lại tung câu tiếp theo: “Tôi thấy rất ghê tởm khi bị người như thích.”

      “Kít ——” Xe phanh gấp cái rồi dừng ở giữa đường, xe sau né kịp suýt chút nữa là tông phải. Thò đầu ra chửi om xòm.

      “Điên hả? Có biết lái xe vậy?”

      “Tả Phán Tình.” Kiều Kiệt quả thực tức hộc máu: “Em, em ——”

      “Tôi làm sao?” Tả Phán Tình liếc ta cái : “Giờ có định chở tôi nữa ? chở tôi xuống đây.”

      chở.” Kiều Kiệt cắn răng, trong lòng tức đến nghiến răng. ta là bị coi thường mà. Thế nhưng bị miệng mồm ác độc khinh bỉ như vậy mà ta lại cảm thấy như vậy rất tình, rất đáng ——

      Kiều Kiệt, mày hết thuốc chữa rồi.

      Xe dừng ở trước cổng sân bay, Tả Phán Tình cũng thèm nhìn ta mà nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy vào trong sân bay, sau đó bấm số vừa nãy gọi cho .

      “Phán Tình? Tớ ngồi đợi cậu ở quán cà phê sân bay.”

      “Rồi tớ đến ngay giờ đó.”

      Quán cà phê, quán cà phê ở đâu?

      Rất nhanh sau đó Tả Phán Tình tìm tới. chạy đằng trước, Kiều Kiệt lẽo đẽo theo phía sau, nhưng mà cũng thèm để ý.

      Quán cà phê sân bay. Trịnh Thất Muội đợi ở bên trong.

      “Phán Tình, cậu đến rồi đó hả?”

      “Thất Thất? Cậu sao chứ?” Tả Phán Tình nhìn Trịnh Thất Muội, mặt của hơi sưng, tóc tai bù xù. Vẻ mặt cũng cực kỳ hốc hác: “Cậu làm sao vậy? xảy ra chuyện gì thế?”

      “Chúng ta về trước , tớ mệt quá.” Dáng vẻ Trịnh Thất Muội dường như là muốn ngủ lắm rồi. Kéo hành lý bỏ vào tay Tả Phán Tình: “Xách dùm tớ chút nhé, tớ hết sức rồi.”

      “Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu: “, chúng ta về trước cái .”

      Đỡ Trịnh Thất Muội xoay người, liền nhìn thấy Kiều Kiệt vẫn còn theo ở phía sau, Tả Phán Tình khẽ nhíu mày nhưng gì, dìu Trịnh Thất Muội rời khỏi sân bay.

      Vừa lên xe, Trịnh Thất Muội liền nhắm nghiền mắt, dường như là mệt rũ rượi.

      Tả Phán Tình nhìn thấy mặt sưng đỏ cả lên, lại biết trải qua chuyện gì, trong lòng vô cùng lo lắng.

      “Chở hai em đâu đây? Có phải đến bệnh viện ?”

      cần.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Cứ về chỗ lúc nãy .”

      Dù sao mấy ngày nay Cố Học Văn cũng có nhà, trong nhà lúc này chỉ có mỗi dì Phương, vừa hay cũng có thể chăm sóc cho Trịnh Thất Muội.

      “Được.” Kiều Kiệt lúc này lại trầm mặc, im lặng lái xe đến dưới lầu nhà Cố Học Văn, Tả Phán Tình xuống xe, nhìn Trịnh Thất Muội hình như vẫn còn ngủ.

      Nhíu mày, liếc Kiều Kiệt cái: “Này. giúp tôi ôm ấy lên . Tôi xách đồ.”

      Kiều Kiệt bất động, ánh mắt nhìn Tả Phán Tình: “Em nhờ tôi à?”

      “Thích ôm, thích tôi gọi người khác.” Tả Phán Tình tôi chả cần nhé: “Rốt cuộc ôm hay ôm?”

      đại mỹ nữ như Trịnh Thất Muội lại để cho ta ôm vậy chẳng phải là ta được chiếm tiện nghi rồi sao?

      “Tôi có thể ôm được sao?” Kiều Kiệt thực bị Tả Phán Tình đánh bại, đành xuống xe cẩn thận ôm Trịnh Thất Muội ra, vậy mà ấy cũng thức dậy: “Nhớ nhé em nợ tôi lần.”

      “Ai nợ , là tự đồng ý đấy chứ.”

      Ai biết về sau ta có thể mượn điểm ấy mà bắt phải chăm sóc ai khác hay ?

      “Tả Phán Tình ——” Kiều Kiệt lại hộc máu: “Bộ tiếng cám ơn là em chết hả?”

      “Chắc đâu.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Chỉ điên thôi.”

      Kiều Kiệt , nhìn nhìn Tả Phán Tình, ta chút tiện nghi cũng thèm chiếm, ôm Trịnh Thất Muội lên lầu, dì Phương nhìn thấy ba người tiến vào trong mắt liền lên tia kinh ngạc, nhưng gì.

      Tả Phán Tình trực tiếp đưa Trịnh Thất Muội vào trong phòng mình. Xoay người nhìn Kiều Kiệt: “ ra ngoài .”

      “Làm gì?”

      “Tôi phải giúp ấy thay quần áo.” Thất Thất ngủ như vậy nhất định thoải mái: “ ra ngoài mau.”

      “Đúng là làm ơn mắc oán mà.” Kiều Kiệt lần thứ hai cắn răng: “Ngay cả tiếng cám ơn cũng có.”

      Tả Phán Tình dùng giọng điệu cứ như là với đứa con nít mà với Kiều Kiệt : “Cám ơn, mời ra ngoài, được chưa? Kiều tiên sinh.” ta lại buồn bực, rầu rĩ rời khỏi phòng.

      Tả Phán Tình mở hành lý của Trịnh Thất Muội, lấy áo ngủ ra rồi lại thay cho Trịnh Thất Muội.

      Lúc cởi đồ cho Trịnh Thất Muội lại phát người cũng có mấy vệt đỏ, hình dáng giống như là bị ai đó đánh lên, lại nhìn gương mặt sưng đỏ của , Tả Phán Tình nhíu mày, Trịnh Thất Muội rốt cuộc gặp chuyện gì?

      Trong lòng phải có lo lắng, tìm thuốc tốt nhất trong tủ thuốc để lại cho Trịnh Thất Muội, đắp chăn lại cho , xong xuôi hết rồi mới ra phòng.

      Kiều Kiệt vẫn còn ngồi chờ trong phòng khách, nhìn thấy Tả Phán Tình ra liền đứng lên: “ ấy tỉnh chưa?”

      “Vẫn chưa.” Trong lòng Tả Phán Tình vô cùng khó chịu, đáng lẽ mấy ngày trước liên lạc được với Trịnh Thất Muội phải tìm của ấy rồi chứ: “Có thể ấy quá mệt mỏi.”

      Cho nên mới về nhà mà đợi mình tới đón, cũng chỉ tin tưởng có mình mình?

      “Bạn em đó hả?” Kiều Kiệt có thấy Tả Phán Tình rất quan tâm đến Trịnh Thất Muội, trong lòng có chút chua xót.

      “Ừ.” chỉ là bạn bè, mà còn là chị em tốt. Nhưng loại tình cảm này, Kiều Kiệt nhất định hiểu.

      “Em đối xử với bạn bè tốt.” Kiều Kiệt cay cay trong lòng.

      “Liên quan gì đến ?” Tả Phán Tình chỉ chỉ ngoài cửa: “Hôm nay cám ơn , có thể rồi đó.”

      “Quá đáng, quá đáng thiệt đó.” Kiều Kiệt ôm ngực, vẻ mặt làm bộ bi thương: “Tôi đưa em đến sân bay, lại giúp em ôm bạn em lên, thế chẳng phải cũng coi là giúp em rồi sao? Vậy mà đến cơm em cũng mời tôi ăn chút được hả?”

      muốn ăn cơm chứ gì?” Tả Phán Tình nhìn vào bếp, dì Phương bận bịu ở bên trong: “Dì Phương, làm nhiều cơm chút, có khách phải ở lại ăn cơm.”

      “Vâng thưa .”

      “Ở lại ăn xong có thể rồi đó.”

      Ăn cơm xong, Kiều Kiệt lại chịu , Tả Phán Tình xem như ta tồn tại, nhìn dáng vẻ Trịnh Thất Muội vẫn chưa chịu tỉnh lại mà có chút lo lắng. Nhìn ấy vẫn chẳng có vẻ gì đỡ hơn trước, chắc là mệt mỏi quá độ, trở lại thư phòng ngồi vẽ.

      Trịnh Thất Muội ngủ mãi đến tối mới tỉnh lại.

      “Cậu tỉnh rồi đó hả?” Tả Phán Tình nhìn thấy tỉnh lại vô cùng vui vẻ: “Cậu thấy thế nào? Còn khó chịu chỗ nào ? Có cần tớ đưa cậu đến bệnh viện ?”

      “Tớ ở nhà cậu hả?” Trịnh Thất Muội mở miệng, giọng có chút khàn khàn. Tả Phán Tình gật đầu: “Cố Học Văn mấy ngày nay ở nhà, cậu cứ an tâm mà ở lại đây nhé.”

      “Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu, muốn ngồi xuống, Tả Phán Tình lấy cái gối qua đặt ra sau đầu : “Đói ? Có muốn ăn chút gì ? Cậu rốt cuộc biến đâu vậy hả?”

      “Đừng nhắc tới nữa.” Trịnh Thất Muội cười khổ hai tiếng: “Suốt ngày đánh nhạn, lại bị nhạn mổ. Tớ là phải lê lết mới về được đến nhà đó.”

      “Làm sao vậy?” Tả Phán Tình vô cùng lo lắng: “ người cậu còn bị thương nữa, là ai đánh cậu?”

      “Bị tên khốn đánh.” Trịnh Thất Muội vỗ cùng mỏi mệt: “Đồ khốn đó dám ở bên ngoài lăng nhăng.”

      “Cái gì?” Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn, Trịnh Thất Muội và bạn trai quen nhau ba năm, tình cảm của hai người rất tốt. Người đàn ông đó là quản lí công ty thời trang.

      Cũng là nhờ ta, Trịnh Thất Muội mới luôn luôn có thể đưa ra được những bộ đồ vừa tiện nghi vừa đẹp như vậy.

      “Lần trước khi tớ đến xưởng lấy hàng loáng thoáng nghe được ít tin đồn về cái tên đê tiện đó. Nhưng mà tớ cũng tin lắm, mấy ngày hôm trước tớ thấy ta đưa ăn cơm. Tớ gọi điện thoại cho , tiếp khách.”

      “Có phải cái ngày tớ mời cậu ăn cơm ?”

      “Đúng đó.” Trịnh Thất Muội cắn răng: “ ta cho là tớ biết gì, mấy ngày hôm trước còn cùng đó Hongkong chơi bời, mua sắm bên đó. Tớ cũng qua theo. Vào khách sạn vừa vặn bắt tại trận hai người bọn họ quấn lấy nhau.”

      “Sau đó sao?”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Hết chương 97

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 98: Tên khốn kiếp nào vậy, tớ muốn giết


      Edit : Phong Vũ

      Beta: Sa &Iris

      “Sau đó xung đột nổi lên, con đó còn bọn họ qua lại với nhau hơn năm rồi. Tớ tức quá, xông lên đánh cho con đó cái. Sau đó cứ như vậy.”

      “Khốn kiếp. Tớ muốn giết .” Tả Phán Tình lòng đầy căm phẫn: “Tớ nhất định phải làm cho trả cái giá đắt.”

      “Thôi đừng nhắc đến nữa.” Trịnh Thất Muội vẻ mặt mỏi mệt: “Uổng cho tớ trước kia có việc gì còn thường xuyên khoe với người khác là tình cảm giữa tớ và ta rất bền vững. ngờ lại là bền vững kiểu như vậy.”

      “Đàn ông có ai tốt.” Tả Phán Tình tức giận đến nghiến răng: “ ta còn dám đánh cậu? Chuyện này tớ nhất định bỏ qua, tớ nhất định phải dạy cho bài học, trút giận dùm cậu.”

      “Thôi, đừng.” Trịnh Thất Muội lại nghĩ đến mấy ngày qua cứ mãi đuổi theo cái tên khốn đó, nhìn thấy cùng cái con kia thân mật, nhìn thấy cùng con đó thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt.

      cũng tức chứ, cũng hận chứ, cũng phẫn nộ muốn giết người chứ. Sau đó còn ầm ĩ, đánh đấm với con đó đến rạng sáng, cả người cũng mỏi mệt rồi.

      Ở sân bay, nhìn người ta qua lại, lại nhìn mình cả người nhếch nhác. cũng biết làm thế nào mà trở về được. Lúc ra khỏi sân bay mới phát , di động động của mình bị rớt ở khách sạn khi tranh chấp với hai kẻ đê tiện kia.

      Lại mua cái điện thoại và sim mới, trước tiên là gọi điện cho Tả Phán Tình. Lúc nhìn thấy Tả Phán Tình xuất , rốt cuộc cũng chịu được nữa.

      Mệt mỏi quá mà lăn ra ngủ.

      Ngủ giấc khiến cũng tỉnh táo hơn nhiều. Vì gã đàn ông như vậy chẳng đáng.

      “Thất Thất.” Tả Phán Tình rất lo lắng cho : “ ta quá lắm rồi, lại còn dám đánh cậu nữa chứ?”

      phải đâu.” Trịnh Thất Muội thản nhiên mở miệng: “Mà là con kia đánh đó.”

      “Cái gì?” Tả Phán Tình tức điên lên, tiểu tam đánh người? Có còn vương pháp hay vậy: “Vậy cậu có đánh lại ? Có đánh ta phải lết về ?”

      có.” kia câu nào cũng đều đúng. mở cửa tiệm thời trang, nguồn hàng chẳng phải đều là nhờ vào gã đó sao? dựa vào , chẳng qua cũng chỉ là có lợi dùng thôi.

      có cách nào phản bác. Mấy năm nay, mặc dù buôn bán vẫn thuận buồm xuôi gió nhưng ràng cũng chỉ là người mới trong làng thời trang. Tất cả chẳng phải đều là nhờ gã đó sao?

      “Phán Tình, cậu xem, vì sao đàn ông đều đê tiện, đáng tin như vậy?”

      Tả Phán Tình ngây người, nghĩ đến ngày đó xuất viện đụng phải Chương Kiến Nguyên: “Ai mà biết. Có lẽ bản tính đàn ông đều đê tiện như vậy.”

      “Phải ?” Trịnh Thất Muội thở dài: “Vậy Cố Học Văn sao? ta có đê tiện hay ?”

      “. . . . . .” Tả Phán Tình nghẹn lời, nghĩ đến Cố Học Văn vậy mà được hai ngày rồi. Cái tên kia giống mấy tên đàn ông đê tiện đó, với làm nhiệm vụ nhưng thực tế là đưa tiểu tam chơi đó chứ?

      “Đùa cậu thôi.” Trịnh Thất Muội nhún vai cái: “ chàng nhà cậu, thoạt nhìn cũng giống như là nuôi dưỡng tiểu tam.”

      “Ai mà biết được.” Nhà bọn họ đúng là vốn có lịch sử về nuôi dưỡng tiểu tam mà. Ví dụ như Cố Học Võ.

      Tả Phán Tình đứng vụt lên, nhìn Trịnh Thất Muội: “Nếu ta dám nuôi dưỡng tiểu tam, tớ lập tức ly hôn, sau đó bỏ với cậu.”

      “Cậu đó.” Kéo ngồi xuống, Trịnh Thất Muội cảm thấy nhõm hơn nhiều: “Tớ đói bụng rồi. Ở nhà cậu có gì ăn ?”

      “Có. Cậu chờ chút, tớ mang vào cho cậu.”

      “Thôi. Tớ ra ngoài ăn.” Trịnh Thất Muội khá hơn nhiều: “Lúc nãy là tớ mệt quá, mấy ngày nay tớ ngủ được chút nào.”

      “Ôm cái nào.” Tả Phán Tình vươn tay: “Thất Thất đáng thương. Lần sau gặp phải chuyện như thế này, cậu nhất định phải với tớ. Tớ dùng phật sơn vô ảnh cước đá bay hai đứa tiện nhân đó.”

      “Cậu? Phật sơn vô ảnh cước?” Trịnh Thất Muội vui vẻ: “Cậu đừng có mà ở đó khoác lác. Đến lúc đó đừng có để người ta đá cậu bay mất dạng đó.”

      “Cậu tin tớ?” Tả Phán Tình đỡ đứng lên, vẻ mặt làm bộ dữ tợn: “Lần sau tớ cho cậu mở mang kiến thức.”

      “Được. Tớ chờ cậu.”

      Hai người ra khỏi phòng, Kiều Kiệt ngồi ở sô pha xem TV.

      ta là ai vậy?” Vừa rồi cả người Trịnh Thất Muội đều mơ mơ hồ hồ, chỉ nhìn thấy có người đàn ông đầu tóc như lông chim. Lúc này mới thấy ràng, là chàng dễ thương, chỉ là cái kiểu tóc kia làm cho người ta dám khen tặng.

      “Sao còn chưa ?” Tả Phán Tình nhìn đồng hồ tường: “Kiều Kiệt, ăn hai bữa cơm xong rồi, sao vẫn còn ở đây chứ?”

      Vừa rồi còn tưởng rằng ta rồi chứ.

      “Tôi sợ bạn có việc gì đó. Ở lại phải có thể hỗ trợ sao?”

      cần.” Tả Phán Tình chỉ vào cửa: “Cửa lớn ở đó, tiễn.”

      “Tả Phán Tình ——”

      ta là ai vậy?” Trịnh Thất Muội lại hỏi lần nữa.

      “Kiều Kiệt.”

      “Bệnh thần kinh.”

      Tả Phán Tình cùng Kiều Kiệt đồng thời thốt lên, Kiều Kiệt lại vì lời Tả Phán Tình mà bực mình: “Em. Em cái gì?”

      “Đừng để ý tới ta.” Tả Phán Tình kéo Trịnh Thất Muội ngồi xuống: “Cậu chờ chút, tớ múc cháo cho cậu.”

      Trừng mắt liếc nhìn Kiều Kiệt cái: “ an phận chút , bằng tôi khách khí với đâu.”

      Cháo được mang đến, Trịnh Thất Muội húp ngụm: “Uhm, tồi. Tay nghề nấu nướng của cậu có tiến bộ đó.”

      phải tớ làm đâu.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Thời gian trước phải thắt lưng tớ bị thương sao? Là giúp việc Cố Học Văn thuê đó.”

      “Uhm.” Trịnh Thất Muội gật đầu, ánh mắt đảo qua căn phòng: “Cũng được ha. Thoạt nhìn cậu cũng đến nỗi tệ. Xem này khuôn mặt nhắn cũng hồng hào hơn rồi đó.”

      ?” Tả Phán Tình sờ sờ mặt mình: “Hình như là có béo hơn chút, ngày nào dì Phương cũng sắc thuốc cho tớ uống hết á, mập mới lạ.”

      phải mập, mà là khí sắc tốt hơn nhiều.” Trịnh Thất Muội buông thìa: “Xem ra đây là lý do mà phụ nữ muốn kết hôn ha. Nhìn cậu biết.”

      “Gì hả.” Tả Phán Tình đỏ mặt: “Cậu cũng có thể kết hôn mà.”

      Vừa ra, liền ý thức được mình sai: “Á xin lỗi, Thất Thất.”

      sao.” Đau lòng cũng bị tổn thương rồi, ở máy bay bị người ta nhìn cứ như người bị thần kinh. Cái cảm giác này rất tệ rồi.

      Trịnh Thất Muội nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tả Phán Tình bèn lảng sang chuyện khác: “Ông xã nhà cậu là cảnh sát đúng ? Nhìn mức sống thế này chắc có lẽ sánh kịp tầng lớp thượng lưu rồi. Bây giờ làm cảnh sát đãi ngộ tốt vậy hả?”

      “Tớ biết.” Tả Phán Tình chưa bao giờ quan tâm đến việc Cố Học Văn có bao nhiêu tiền, tiền của từ đâu tới: “Mình chỉ biết ấy , ấy có thể nuôi tớ vô tư.”

      “Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Xem ra, cậu cưới đúng ông chồng tốt rồi.”

      Cái tên Cố Học Văn đó, tuy rằng thoạt nhìn có chút trầm, nhưng người như thế lại có cảm giác an toàn. Tả Phán Tình có phúc.

      “Đại tỷ à, vừa rồi cậu còn đàn ông thấp hèn đáng tin cậy.” Sao nhanh như vậy lật lọng rồi?

      “Đó là đàn ông khác. Đàn ông nhà cậu đáng tin.” Cưới cũng cưới rồi, còn được gì nữa chứ.

      “Tôi cũng đáng tin này.” Kiều Kiệt ngồi ở phòng khách phục: “Nếu em gả cho tôi, tôi cũng đáng tin như vậy, cũng nuôi em tốt.”

      “Ai muốn nuôi hả?” Tả Phán Tình trừng mắt liếc ta cái: “ sao còn ở đây hả? có phiền hả? Mời ra ngoài.”

      “Tôi, tôi có chỗ nào để , em thể đuổi tôi .” Kiều Kiệt chơi xỏ.

      “Ra cửa, rẽ trái, có khách sạn. .” Tả Phán Tình chỉ chỉ cửa: “Nếu còn , tôi gọi điện cho Cố Học Văn, ở lỳ ở nhà chúng tôi chịu .”

      “Em ——” Kiều Kiệt buồn bực: “Tôi , xem em làm gì được tôi?”

      “Tôi thể.” Tả Phán Tình lấy di động ra: “Nhưng cảnh sát có thể, tôi báo cảnh sát, tự ý xông vào nhà dân. hay ?”

      “Tả Phán Tình.” Kiều Kiệt buồn bực muốn chết, cái này sao lại ghét đến vậy chứ?

      Trong lòng buồn bực. ta đứng phắt lên lập tức bỏ , còn quên đóng cửa lại cái rầm.

      “Đúng là vô vị.”

      Chẳng những vô vị, còn rất buồn cười.

      “Bộ dạng tồi. Cậu kiếm chàng đáng này ở đâu vậy?” Trịnh Thất Muội giải quyết hết chỗ cháo, buông bát xuống nhìn Tả Phán Tình.

      “Please. Vậy mà cũng dễ thương hả?” Tả Phán Tình gai ốc rơi đầy đất: “Ánh mắt cậu có vấn đề gì chứ? Vậy mà cũng dễ thương?”

      dễ thương sao?” Ngũ quan thay đổi có cá tính, còn có hương vị bướng bỉnh.

      “Mỗi lần tớ nhìn thấy ta là lại nghĩ ngay đến cái đầu lông chim đó. Còn bộ dạng ta dài ngắn ra sao, tớ đâu có chú ý.”

      “Phán Tình.” Trịnh Thất Muội cười sằng sặc: “Cậu đúng là quá quắt.”

      Tuy rằng cũng cho rằng như thế.

      đúng là vậy mà.” Tả Phán Tình kéo tay : “Mấy ngày nay cậu cứ ở chỗ tớ . Chờ cậu khỏe khoắn lành lặn hẳn mới có thể .”

      thành vấn đề. Nhưng mà Cố tiên sinh nhà cậu có ý kiến ý cò gì sao?”

      “Tớ ấy ở nhà mà. Cũng chả biết khi nào mới về nữa.” Tả Phán Tình nhún vai. phải nửa tháng, bây giờ mới có hai ngày. Còn sớm chán.

      “Well, well. Người nào đó khẩu khí thực ai oán nha.”

      “Ai ai oán chứ?” Tả Phán Tình phủ nhận: “ ta ở nhà, tớ càng vui vẻ, thoải mái, tự do.”

      “Phải, phải, phải. Tả Phán Tình cậu là ai chứ, chỉ cần có đàn ông là lại quay về với cuộc sống tuyệt vời.”

      “Chứ cậu thế à.” Tả Phán Tình kéo tay Trịnh Thất Muội qua: “Thất Thất. Đàn ông đều phải thứ tốt. Cái loại đàn ông đê tiện này, cậu cứ quên cho lành. Giống như lúc trước cậu khuyên tớ vậy.”

      “Yên tâm .” Vẻ mặt Trịnh Thất Muội cảm động: “Tớ sao. phải tớ còn có cậu đấy thôi?”

      “Đúng, cậu còn có tớ. Đàn ông ấy hả chết hết .”

      Tả Phán Tình ôm Trịnh Thất Muội, trước kia bị Chương Kiến Nguyên phản bội cũng là Thất Thất an ủi , giờ đến phiên an ủi Thất Thất.

      Trịnh Thất Muội tiếp tục ở lại nhà Tả Phán Tình. Ban ngày có việc gì đến tiệm xem xét tình hình. Tả Phán Tình cũng theo giúp .

      Thỉnh thoảng Trịnh Thất Muội cần Tả Phán Tình giúp, ở nhà vẽ vời.

      Qua vài ngày, vết thương người Trịnh Thất Muội về cơ bản lành lặn lại. Cũng gì nghiêm trọng.

      “Phán Tình, tớ khỏe lắm rồi, có thể về nhà rồi đó.”

      Bộ dạng của mấy ngày hôm trước thực dám để cho ba mẹ nhìn thấy. Bây giờ đều lành lặn rồi, phải về nhà thôi.

      “Ở thêm vài ngày mà.” Tả Phán Tình lo lắng: “Ở đây có ăn có uống, còn có dì Phương nấu ăn ngon. Cậu đừng mà.”

      được.” Trịnh Thất Muội thở dài: “Tớ còn phải tìm nguồn hàng mới. Tớ muốn tiếp tục duy trì công việc kinh doanh ở tiệm. Tớ muốn cho gã đó biết, , tớ cũng chẳng sao.”

      “Đúng. Làm phụ nữ phải như vậy.”

      Tả Phán Tình vỗ vỗ bả vai của : “Nghĩ như vậy là được rồi. Phụ nữ, bất cứ khi nào cũng thể dựa vào đàn ông.”

      Tiếng vừa dứt, Tả Phán Tình lại ngây dại.

      bây giờ ăn nhờ Cố Học Văn, ở nhờ Cố Học Văn, lại có việc làm.

      Chưa hết ấy còn kêu người đến chăm sóc ? Vậy có được xem là dựa vào Cố Học Văn nhỉ?

      Suy nghĩ này khiến tâm trạng lập tức sa sút hẳn.

      Hết chương 98

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 99: Phải bồi thường vì vi phạm hợp đồng


      Edit : Phong Vũ

      Beta: Iris

      Tả Phán Tình giữ được Trịnh Thất Muội, đành tiễn về nhà, dì Phương dìu . Tả Phán Tình vuốt thắt lưng, vết thương ra cũng gần như bình phục hoàn toàn.

      Nhưng vẫn như con sâu gạo, mỗi ngày chỉ có ăn với ngủ. Haizz, thở dài tiếng rồi gọi dì Phương làm việc lại.

      “Dì làm xong việc hôm nay , ngày mai dì cần phải đến nữa đâu.”

      “Ơ?” Dì Phương ngây ngẩn cả người: “ ơi, tôi làm sai chỗ nào ạ?”

      có, dì làm tốt lắm, rất tốt luôn ấy chứ.” Tả Phán Tình có chút băn khoăn: “Nhưng mà dì thấy đấy con cần dì phải chăm sóc. Mỗi ngày con chẳng có việc gì. Mấy việc như nấu cơm, quét tước con tự mình làm cũng được mà. Cho nên, ngày mai dì cần phải đến đây nữa đâu.”

      “Nhưng mà tôi và tiên sinh ký hợp đồng năm rồi.” Dì Phương rất khó xử: “Nếu làm đủ năm, tôi phải bồi thường vì vi phạm hợp đồng.”

      Còn có lý do này nữa sao?

      Tả Phán Tình nghĩ nghĩ: “Vậy như vậy . Con với Cố Học Văn, cần dì phải bồi thường hợp đồng.”

      ơi, vậy để tôi làm đến khi tiên sinh về .” Dì Phương thấy Tả Phán Tình quyết tâm cho mình nghỉ nên đành : “Tôi cầm tháng tiền lương. Hãy để cho tôi làm hết tháng này .”

      “Được rồi.” Tả Phán Tình gật đầu: “Mấy ngày nay cũng vất vả cho dì rồi.”

      “Có vất vả gì đâu.” Dì Phương tiếp tục dìu . Tả Phán Tình cũng chẳng có tâm trạng nào mà ở trong nhà, xách túi ra ngoài.

      Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy xe của Kiều Kiệt đậu ở dưới lầu, ta dựa vào cửa xe nhìn khu nhà trọ dưới lầu, vừa thấy Tả Phán Tình ra lập tức vọt đến.

      đứng lại đó.” Tả Phán Tình vươn tay: “Sao còn tới nữa?”

      Mấy ngày hôm trước Kiều Kiệt biết từ đâu mà có được số điện thoại của , hễ rảnh là lại gọi điện cho , nhưng đều nghe. Bây giờ lại còn tìm tới cửa.

      “Phán Tình.”

      “Làm ơn gọi tên đầy đủ.” Tả Phán Tình nhún vai: “Tôi với quen thân.”

      Học Văn có nhà, tôi chỉ muốn giúp đỡ em thôi mà.”

      “Please.” Tả Phán Tình trợn tròn mắt, ta nghĩ là cái loại phụ nữ có đàn ông sống nổi đó sao?

      “Kiều Kiệt, tránh xa tôi ra chút, bằng tôi báo cảnh sát đó.”

      “Phán Tình ——”

      “Tránh xa tôi ra chút, cám ơn.” Tả Phán Tình nhìn cũng nhìn, lướt qua người ta về phía trước.

      “Tả Phán Tình, mấy hôm trước tôi còn giúp đó.” Kiều Kiệt vẻ mặt ra vẻ tủi thân.

      Tả Phán Tình chịu nổi, mở túi ra nhìn nhìn, rồi rút từ trong túi ra năm tờ Nhân dân tệ, dúi vào tay Kiều Kiệt.

      “Từ đây gọi xe đến sân bay rồi quay ngược lại mất khoảng ba trăm, tôi đưa năm trăm. Hai trăm kia coi như tôi trả công ôm Thất Thất lên lầu. Hai bữa cơm tối hôm đó xem như mời ăn. Chúng ta thanh toán xong. Bây giờ, tránh xa tôi ra chút.”

      Tốc độ của quá nhanh, tiền vừa đưa xong liền nhìn thấy phía trước có chiếc taxi, mau chóng lên xe. Rời .

      Để lại Kiều Kiệt nhìn bóng dáng rời mà thấy tổn thương, rất tổn thương.

      Sau đó di động kêu lên, là chị Kiều Tâm Uyển: “Kiều Kiệt. Em chơi đủ chưa? Lâu vậy rồi còn chưa chịu trở về Bắc Đô? Em phải lại muốn làm ba tức chết đó chứ?”

      “Em về.” Kiều Kiệt nhìn theo chiếc taxi biến mất ở chỗ rẽ: “Chị, em phải ở lại thành phố C. Em về đâu.”

      “Kiều Kiệt ——”

      đợi Kiều Tâm Uyển gì, Kiều Kiệt ngắt điện thoại, nhìn thấy năm tờ tiền màu đỏ tay kia vừa muốn ném, lại luyến tiếc, cuối cùng đành đem tiền cẩn thận cất vào trong ví, sau đó lên xe.

      Tả Phán Tình đến tiệm giúp Trịnh Thất Muội, mới mấy ngày Trịnh Thất Muội đến mà công việc dồn lại rất nhiều, dù sao cũng rảnh.

      “Vẫn chưa có tin tức gì về việc làm hả?” Trịnh Thất Muội đem bộ quần áo cho người mẫu thay, mắt nhìn Tả Phán Tình ngồi ở sô pha.

      “Chưa có.” Tả Phán Tình thở dài: “Gần đây tớ mới gửi thêm mấy bộ sơ yếu lý lịch nữa mà cũng chẳng thấy chút hồi nào.”

      “Đừng nóng vội. Từ từ có thôi mà.” Trịnh Thất Muội đổi mấy bộ quần áo kiểu dáng mới khác cho người mẫu mặc vào: “Nếu như vậy , cậu đến tiệm phụ tớ , sao hả?”

      cần đâu.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Tớ thích thiết kế trang sức cơ, tớ cũng chỉ muốn thiết kế trang sức thôi.”

      “Vậy được rồi.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Có cái gì mà phải vội, nhớ lời tớ .”

      “Ừ.” Tả Phán Tình nhìn Trịnh Thất Muội, phát chút dáng vẻ tổn thương vì chuyện tình cảm, trong lòng nhõm hẳn.

      Thất Thất rất kiên cường, phát sinh chuyện như vậy cũng có thể vượt qua được. đột nhiên nghĩ đến mình ——

      “Đáng tiếc phải , theo em đến cuối con đường.”

      Suy nghĩ bị ngắt quãng, Tả Phán Tình lấy di động ra, là Trần Tâm Y gọi ăn.

      “Thất Thất, em họ tớ rủ ăn, cùng ?” Cúp điện thoại, Tả Phán Tình quyết định rủ Trịnh Thất Muội theo.

      “Được.” Trịnh Thất Muội gật đầu, rất thích nàng Trần Tâm Y đơn giản đáng này: “Tớ cũng vài ngày chưa gặp con bé. Phải đến nhìn cái chứ.”

      Buổi tối, Trịnh Thất Muội cùng Tả Phán Tình tới chỗ hẹn, là nhà hàng tên Nhất Gia Hương Thổ.

      “Nơi này cũng tồi.” Có thể sánh với Khổng Gia, Tả Phán Tình sau khi ngồi xuống liếc nhìn Trần Tâm Y cái: “ ra em làm phóng viên chính là tìm mấy quán ăn ngon toàn thành phố C đó hả?”

      “Đâu có?” Trần Tâm Y chịu mà phản bác: “Em có vậy đâu à. Nhà hàng này nhờ đăng quảng cáo tờ báo của bọn em mà trở nên nổi tiếng hơn n lần dùng tiền đầu tư. Cho nên em mới nhân đó mà thuận nước đẩy thuyền thôi.”

      “À, ra là thế.” Tả Phán Tình cười: “Em vậy mà cũng biết lợi dụng tài nguyên quá ha.”

      “Đúng vậy.” Trần Tâm Y gật đầu, đưa menu cho hai người Tả Phán Tình gọi món.

      Chọn đồ ăn xong, ánh mắt Trịnh Thất Muội lập tức trở lại người Trần Tâm Y, lúc ở trong bệnh viện chăm sóc cho Tả Phán Tình, bé chỉ toàn mặc đồ thoải mái. Bây giờ nhìn lại, áo sơmi trắng kết hợp với váy chữ A màu đen, vô cùng chuyên nghiệp mà nữ tính.

      làm rồi đúng là khác hẳn ha. Thoạt nhìn cũng có tinh thần, phấn chấn hơn.”

      “Chị Thất Thất lại cười người ta rồi.” Trần Tâm Y phụng phịu. Cái miệng nhắn chu lên: “Còn chưa biết có thể làm bao lâu nữa đây.”

      “Sao vậy?” Tả Phán Tình quan tâm hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì nữa?”

      “Thôi đừng nhắc nữa.” Trần Tâm Y thở dài: “Lần trước em phỏng vấn Mễ Dương thất bại. Tổng biên tập để em chạy tin tức thời . Nghe thành phố C gần đây có rất nhiều cải cách mới, biên tập bảo em làm phim phóng chuyên đề. Phỏng vấn thị trưởng về số vấn đề mà người dân quan tâm. Nhưng mà mấy ngày nay, ngay cả bóng dáng thị trưởng em còn thấy làm sao có hoàn thành phóng chứ?”

      “Em muốn phỏng vấn thị trưởng?” Cố Học Võ?

      “Đúng vậy.” Trần Tâm Y vẻ mặt buồn rầu: “Chị nghĩ , là thị trưởng đó, phải em muốn gặp là gặp được đâu. Gọi cho thư ký mấy lần mà vẫn thời gian.”

      “Ừ.” Tả Phán Tình gật gật đầu: “Vậy, hay là để chị giúp em cho.”

      “Hả?” riêng gì Trần Tâm Y vẻ mặt hiếu kỳ, mà cả Trịnh Thất Muội cũng nhìn về phía Tả Phán Tình: “Cậu làm sao mà giúp con bé?”

      “Khụ.” Tả Phán Tình được tự nhiên hắng giọng : “Nếu người em đúng là thị trưởng thành phố C, đại khái chắc là chị có cách có thể giúp em phỏng vấn ta.”

      “Thiệt hay giả?” Trần Tâm Y vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: “Vậy, nếu chị có thể giúp em phỏng vấn thị trưởng hoàn thành thiên phóng này, em còn mời chị ăn bữa khác lớn hơn.”

      Hoàn thành phóng , mới có thể chuyển vào làm chính thức, bằng vĩnh viễn cũng chỉ là nhân viên thử việc. Trần Tâm Y rất hy vọng.

      cần.” Tả Phán Tình cười cười, ra cũng có chắc lắm. Dù sao cũng quen Cố Học Võ, tuy rằng gả cho Cố Học Văn, nhưng mà ——

      “Chị thử giúp em.” Cố Học Văn có ở đây, lại có số điện thoại của Cố Học Võ, xem chừng, ngày mai phải đích thân đến tòa thị chính chuyến rồi.

      . . . . . . . . .Sakuraky.wordpress.com . . . . . . . . .

      Tả Phán Tình từ trước đến giờ lúc nào cũng là người rất ràng, nghĩ là làm. Ngày hôm sau, ăn cơm xong liền ngồi xe đến tòa thị chính.

      với lễ tân.”Xin chào. Tôi muốn gặp thị trưởng Cố lát.”

      “Thực xin lỗi. Có có hẹn trước ạ?”

      Hẹn trước? Tả Phán Tình được tự nhiên cười cười: “Tôi là em ấy. Có thể phiền chị giúp tôi báo lại tiếng ?”

      là em thị trưởng Cố?” Ánh mắt người kia liền thay đổi. Đứng lên, hôm nay biết là gió nào thổi đây nữa? Vừa rồi là phụ nữ mình là thị trưởng phu nhân, bây giờ lại tới người là em thị trưởng?

      “Vậy, mời theo tôi.”

      “Cám ơn.” Tả Phán Tình thở phào, may quá may quá. Hy vọng Cố Học Võ còn nhớ , bằng xấu hổ chết mất.

      vào trụ sở của chính phủ, người kia ở phía trước dẫn đường, Tả Phán Tình theo phía sau. Ánh mắt đánh giá tòa thị chính chút, khắp nơi đều rất im lặng, dáng vẻ của tất cả mọi người đều bận rộn công việc.

      Rất nghiêm túc nha. Trong đầu Tả Phán Tình nghĩ đến khuôn mặt Cố Học Võ, cái tên đó chắc là cũng ở chỗ này.

      Cố, lên tầng này là tới.” Người kia xoay người cười với Tả Phán Tình.

      “Tôi, cám ơn.” Định giải thích là phải Cố, nhưng lại thông minh chọn cách im lặng.

      hồi chuông vang lên, di động của người phía trước vang lên.

      “Cái gì? Chị để quên văn kiện trong văn phòng? Vậy giờ chị tính sao? là, được rồi, em đem qua cho chị.”

      Cúp điện thoại, người kia vẻ mặt ngượng ngùng : “ Cố, thấy đó, tôi còn có việc ——”

      sao đâu, chị cứ . Em tự lên tìm ấy.” Tả Phán Tình ra chỉ mong được tự mình .

      “Vậy lên, lầu ba, ở tận cùng bên trong là văn phòng thị trưởng.”

      “Cám ơn.”

      Sau khi lời cám ơn với người nọ, Tả Phán Tình tự lên lầu. Lầu ba, tận cùng bên trong ——

      Chân còn bước trong hành lang chợt nghe thấy giọng quen thuộc.

      “Cố Học Võ, thái độ của như vậy là sao. Tôi phải xa để đến thăm , vậy mà lại đối xử với tôi như vậy sao?”

      Giọng kia là Kiều Tâm Uyển? Tả Phán Tình lập tức xấu hổ, tiến được mà lùi cũng xong, ngơ ngác đứng ở trong hành lang.

      “Nếu mệt, phòng ký túc xá của tôi ở phía sau, có thể tự qua đó mà nghỉ ngơi.”

      “Tôi cần phòng nghỉ ngơi.” Giọng Kiều Tâm Uyển có chút gay gắt: “Tôi hỏi , rốt cuộc có muốn quay về Bắc Đô hay ?”

      .” Giọng Cố Học Võ cực lạnh nhạt: “Nếu đồng ý, có thể theo tôi ở thành phố C, hết nhiệm kỳ, tôi tự nhiên trở về.”

      muốn tôi ở đây năm năm?” Kiều Tâm Uyển muốn điên lên rồi: “ căn bản là cố ý.”

      “Ở đây sao?” Cố Học Võ hết chịu nổi ta: “Cũng được xem là khu vực kinh tế phát đạt, có phải là chưa có xe xịn phải ? có thể tìm chiếc mới mà. Với thân phận thị trưởng phu nhân như , quá đơn giản.”

      Cái giọng điệu đó đầy vẻ mỉa mai. Kiều Tâm Uyển oán hận trừng ta: “Xem như lợi hại. Cố Học Võ, tôi dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Tôi cho biết, tôi nhất định nghĩ cách gọi về lại Bắc Đô.”

      “Rầm” cái cửa mở, Tả Phán Tình chưa kịp tránh Kiều Tâm Uyển ra. Vừa vặn liền đối diện với .

      Vừa thấy , cơn giận lại trào ngược lên.

      “Lại là ? có giáo dục hay vậy? Sao cứ nghe lén người khác chuyện vậy hả?”

      Hết chương 99

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 100: Dựa vào mà muốn lôi kéo trái tim ta


      Edit : Phong Vũ

      Beta: Iris

      “Tôi có ——” Tả Phán Tình xấu hổ, muốn giải thích cũng giải thích thông: “Vừa rồi tôi tìm ấy có chút việc thôi.”

      “Có việc?” Kiều Tâm Uyển oán hận trừng mắt liếc cái, rồi lại đánh giá từ đầu đến chân: “Tôi cho biết, loại người như , ta nhìn là gai con mắt, dựa vào mà muốn lôi kéo trái tim ta sao.”

      “Chị bậy bạ cái gì đó?” Tả Phán Tình cũng bắt đầu nổi giận: “ ta là chồng của tôi. Tôi có chút việc tìm ấy chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Chị đừng có mà lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử?”

      cái gì?” Lúc này Kiều Tâm Uyển giống như quả bom vừa mới được châm ngòi: “ dám mắng tôi là tiểu nhân?”

      “Tôi ——” Tả Phán Tình càng xấu hổ. Chuyện này là có giải thích cũng thể giải thích ràng được.

      “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ biết từ khi nào đứng ở cửa văn phòng. Vẻ mặt lạnh lùng nhìn chị ta: “ ồn ào đủ chưa? Đủ rồi về .”

      “Cố Học Võ ——”

      Kiều Tâm Uyển tức đến mức nghiến răng, trừng mắt lườm Tả Phán Tình, rồi tức tối bỏ .

      Tả Phán Tình vỗ vỗ ngực, chịu nổi mà líu lưỡi. Hung dữ như vậy chẳng trách Cố Học Võ phải tránh chị ta.

      Quay người lại, Cố Học Võ dùng ánh mắt u ám mà trừng . Áo sơmi màu xám nhạt kèm với quần dài màu đen, chất liệu vải tốt, cà- vạt đen thắt ở ngay chính giữa, toàn thân toát lên phong thái của quan chức chính phủ.

      tới đây làm gì?” ta cất giọng lạnh lùng khiến Tả Phán Tình nhất thời nghẹn lời, biết phải như thế nào.

      “Ách ——”

      “Có việc vào .” Cố Học Võ ném lại cho câu này rồi bước vào cửa.

      Tả Phán Tình thè lưỡi vào, đưa mắt đánh giá văn phòng Cố Học Võ. Hoàn hảo, thoạt nhìn tương đối đơn giản sạch .

      Cũng có nhiều đồ trang trí, có vẻ giống tham quan ——

      “Tôi có tham ô cũng đem bày mấy thứ đồ đó trong văn phòng, có đầu óc vậy?”

      Cố Học Võ lạnh lùng , Tả Phán Tình lúc này mới phát mình lại buột miệng thốt ra những suy nghĩ trong đầu, đành phải ha hả cười hai tiếng, vẻ mặt xấu hổ.

      “Tìm tôi có chuyện gì?”

      “Chuyện là thế này.” Tả Phán Tình nghĩ cách làm sao cho tốt: “Tôi có em họ, làm ở báo sáng thành phố C. Chính là tờ báo đó có lượng phát hành lớn nhất thành phố C này. Bên ấy gần đây muốn làm bản tin, muốn đến phỏng vấn . Cho nên ——”

      “Khỏi.” Cố Học Võ từ chối: “Tôi phải là minh tinh. cần thiết phải … nhận lời phỏng vấn.”

      “Sao cần được.” Tả Phán Tình cố gắng thuyết phục ta: “ thân là thị trưởng thành phố C, người đối mặt chính là người dân thành phố C. vừa mới nhậm chức, ít nhất cũng phải cho người dân thành phố biết chút ít về kế hoạch công tác của mình chứ? Ít nhất cũng có thể khiến người dân thành phố có chút lòng tin đối với các ? Đây cũng là chuyện cần thiết.”

      Cố Học Võ thả cây bút cầm trong tay, khoanh tay trước ngực nhìn về phía Tả Phán Tình: “ ấy cho lợi ích gì hả?”

      “Tôi đừng có xem thường người khác như vậy có được ?” Tả Phán Tình vui ý: “Tâm Y là em họ tôi, tôi giúp ấy là chuyện thường tình, đâu cần phải có quyền lợi gì? Sao lòng lại nhen vậy?”

      Nhìn thấy mặt Cố Học Võ lập tức lạnh hẳn, Tả Phán Tình phát mình lại vừa bậy: “Úi xin lỗi. Tôi phải là tiểu nhân. Chỉ là tôi thực cảm thấy nên nhận lời phỏng vấn lần này. Hơn nữa, nhân đây cũng có thể tuyên truyền hình ảnh chính quyền thành phố các chút. phải sao?”

      xong chưa?” Cố Học Võ nhìn nhìn đồng hồ: “Tôi còn phải họp, có thể rồi.”

      “Này.” Tả Phán Tình định đứng dậy, sau đó nghĩ nghĩ rồi lại ngồi xuống: “ hai. Giúp lần mà.”

      “Gọi tình nguyện vậy, có thể ra ngoài.” Dọn dẹp văn kiện bàn, Cố Học Võ muốn rời .

      có đâu.” Tả Phán Tình hấp tấp đứng lên: “ hai. Giúp tôi lần này thôi được chứ? Please.”

      Tả Phán Tình hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt cười lấy lòng. Cố Học Võ dừng cước chút. Nhìn cái.

      Ánh mắt đó làm cho Tả Phán Tình có cảm giác gió lạnh vù vù, ta lại khom lưng xuống, xé tờ giấy note để bàn, ghi lên mấy con số.

      “Đây là số điện thoại riêng của tôi. có thể bảo ấy gọi điện thoại cho tôi, nếu có thể tôi cố gắng sắp xếp thời gian.”

      “Cám ơn hai. tốt.” Tả Phán Tình cười rạng rỡ:” hai, phải họp rồi, em quấy rầy đâu. Tạm biệt.”

      Phất phất tay, Tả Phán Tình mạch dám quay đầu lại, dáng vẻ nhìn vội vàng nhưng động tác lại vô cùng nhanh chóng.

      Cố Học Võ lắc đầu, mi tâm thể nhăn lại. biết lão Nhị nhìn trúng điểm gì ở cái Tả Phán Tình này.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      “Oa.” Lúc nhận được điện thoại liền lập tức chạy tới nhà Tả Phán Tình, khi nhìn thấy số điện thoại viết tờ giấy kia vô cùng kinh ngạc: “Chị, chị lợi hại ghê nha. Vậy mà cũng có thể xin được số điện thoại của thị trưởng.”

      có gì.” Tả Phán Tình hiểu việc này với lợi hại có quan hệ gì: “ ra Cố Học Võ, chính là thị trưởng mới đó, cũng là họ Cố Học Văn. Cho nên ——”

      “Hả?” Trần Tâm Y lại sửng sốt: “Sao hôm qua chị ?”

      “Còn phải là sợ ta chịu sao. Nếu ta chịu giúp, ra ta là họ của chồng chị, vậy chẳng phải rất mất mặt hả?”

      “Đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi ha.” Trần Tâm Y khâm phục sát đất: “Hay quá à. Tin tức tuyệt mật như vậy mà chị lại chịu ?”

      “Có gì mà chứ.” ra Tả Phán Tình mấy ưa Cố Học Võ, nhất là nghĩ đến ta có tiểu tam, là lại càng thích.

      “Em đó, mau chóng mà hẹn ta ngày làm phỏng vấn . Đến lúc đó chị chờ em mời cơm.”

      “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Trần Tâm Y vì chuyện này mà rất vui, nếu như Cố thị trưởng là người thân của chị Tả Phán Tình, còn sợ ta chịu nhận lời phỏng vấn sao?

      đúng, dù sao cũng phải sửa sang lại tư liệu cho tốt chút, thể để người nhà họ Cố xem thường.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Thành phố C, khách sạn Shangrila

      Kiều Tâm Uyển vào phòng, nhìn thấy Kiều Kiệt ở bên trong uống rượu nhíu mày: “Kiều Kiệt, em làm cái gì vậy? Ba gọi điện bảo em về Bắc Đô mà sao em lại chịu về?”

      muốn về.”

      Kiều Kiệt cầm ly rượu lên lại uống ngụm, vẻ mặt vô cùng sa sút: “Chị về với ba. Em về, em phải ở lại thành phố C, nếu ông ấy đồng ý mở chi nhánh công ty ở ngay thành phố C này để em quản lý.”

      “Em cái gì vậy?” Kiều Tâm Uyển dùng sức đoạt lấy ly rượu tay cậu ta: “Mở công ty dễ như vậy sao? Em có muốn phá tiền trong nhà cũng đừng dùng cái cách nát như vậy.”

      “Cho dù như vậy, em cũng về.” Cầm lấy chai bia khác, ngửa đầu uống cạn, dáng vẻ đó làm cho Kiều Tâm Uyển phải nhíu mày, chút nghĩ ngợi vươn tay cướp lấy, lại bị Kiều Kiệt né tránh.

      “Chị tránh ra . Đừng có lo cho em.”

      “Kiều Kiệt.” Kiều Tâm Uyển chọc tức: “Chị chẳng muốn lo cho em đâu, nhưng mà em xem lại cái bộ dạng này của em , Kiều Kiệt nghĩa khí phấn chấn trước kia đâu mất rồi?”

      “Em phấn chấn nỗi.” Vẻ mặt Kiều Kiệt chua xót: “Chị. Em đau khổ lắm. Em thích ấy như vậy, vì sao ấy lại ghét em như vậy?”

      “Em thích ai đó?” Kiều Tâm Uyển nhớ tới cuộc điện thoại ngày hôm qua: “ đó là ai? Bố mẹ ta làm gì?”

      “Em mặc kệ bố mẹ ấy làm cái gì, em chỉ thích ấy thôi.” Kiều Kiệt kéo tay Kiều Tâm Uyển: “Chị. Em gọi điện cho ấy, ấy cũng nghe. Em tìm ấy. ấy lại mắng em, cũng thèm liếc nhìn em cái. Cứ như là em làm cho ghét ấy?”

      “Sao lại thế chứ?” Kiều Tâm Uyển lúc nào cũng rất bảo vệ cậu em này, ngồi xuống bên cạnh, lấy ly rượu tay cậu ta: “Em trai của chị tốt như vậy, chị nghĩ ấy chỉ là ngượng, hoặc là tạm thời còn phát cái tốt của em thôi.”

      ?” Kiều Kiệt ngồi ngay ngắn: “Chị nghĩ là ấy ngượng mới để ý tới em?”

      “Đương nhiên .” Kiều Tâm Uyển vỗ vỗ mu bàn tay Kiều Kiệt: “Em cứ tiếp tục cố gắng chút, chừng ấy chấp nhận em.”

      “Đúng vậy.” Kiều Kiệt vỗ tay: “Bây giờ em mới theo đuổi ấy có vài ngày. ấy để ý tới em là chuyện bình thường. Em quyết định tiếp tục theo đuổi ấy.”

      “Đây mới đúng là em trai của Kiều Tâm Uyển chị.” Kiều Tâm Uyển nhàng thở ra: “Được rồi, đừng uống nữa. rửa mặt , nhìn bộ dáng em chẳng ra thể thống gì nữa.”

      “Dạ. Chị. Em uống, em quyết định tiếp tục tìm Tả Phán Tình. Em muốn bày tỏ với ấy. Để ấy hiểu lòng em.”

      “Ừ.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, rồi lại nhanh chóng phản ứng lại: “Em ai?”

      Cái tên này sao mà quen tai quá?

      “Tả Phán Tình.” Kiều Kiệt tuyệt đối sợ Kiều Tâm Uyển biết: “Chính là vợ của Học Văn.”

      “Em điên rồi.” Kiều Tâm Uyển ngờ người em trai mình thích lại là Tả Phán Tình: “ ấy là vợ Cố Học Văn đó, sao có thể chấp nhận em?”

      “Em đúng là điên rồi đó.” Kiều Kiệt đứng lên trừng : “Em điên từ lâu rồi, từ lúc nhìn thấy ấy là em điên rồi. Em lớn như vậy, mà chưa có nào dám cư xử với em như vậy. Em mê muội. Ngày nào em cũng vì nghĩ đến ấy mà mất ngủ. Chị có biết ——”

      “Nhưng ấy là vợ của người khác.” Kiều Tâm Uyển cảm giác mình cũng muốn điên rồi: “ ấy chịu chấp nhận em đâu.”

      “Cho nên em mới đau khổ. Chị. Em nhớ ấy, em rất thích ấy, chị biết đâu, em vừa nhìn thấy ấy, trái tim liền đập rất nhanh. Em cũng biết phải làm sao bây giờ . Biết ấy ghét em, nhưng mà em bỏ được ——”

      ấy ghét em mà em còn thích ấy?” Kiều Tâm Uyển tức điên rồi: “Em thực thấp hèn.”

      “Phải em thấp hèn.” Ánh mắt Kiều Kiệt ửng đỏ, hai tay nắm chặt thành đấm: “Em thấp hèn. Vậy chị thấp hèn sao? Cố Học Võ đối xử với chị như vậy. Nhưng chị sao? Còn phải hết lần này đến lần khác giội gáo nước lạnh vào mặt chị sao? Vậy cũng thấp hèn sao?”

      “Bốp” mặt Kiều Kiệt in bạt tai. Kiều Tâm Uyển cắn chặt môi, trong mắt ngân ngấn nước.

      “Chị. Em ——” Kiều Kiệt cũng biết mình sai: “Xin lỗi. Em phải cố ý. Em ——”

      “Kiều Kiệt.” Kiều Tâm Uyển cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, nhìn vẻ mặt đau khổ rối rắm của em trai: “Em rất thích ấy phải ? Còn thích đến mức có thể vì ấy mà trở về Bắc Đô, thích đến mức có thể vì ấy trả mọi giá ?”

      “Phải” Kiều Kiệt gật đầu: “Em chính là thích như vậy, thích ấy đến mê muội, em từ bỏ đâu.”

      “Được.” Kiều Tâm Uyển sụt sịt mũi, trấn tĩnh lại bản thân: “Chị giúp em.”

      “Chị?” Kiều Kiệt ngây ngẩn cả người: “Chị muốn giúp em?”

      “Đúng, chị giúp em.” Kiều Tâm Uyển vươn tay kéo tay Kiều Kiệt : “Kiều Kiệt. Chị chỉ có mình em là em trai. Mặc kệ em muốn gì, chỉ cần có thể làm được, chị giúp em.”

      “Nhưng mà, chị muốn giúp em như thế nào?” Lúc này Kiều Kiệt hơi bối rối, trong lòng vừa hy vọng, lại vừa sợ thất bại: “ ấy tại nhìn thấy em là ghét rồi, cho dù chị muốn giúp em, cũng giúp được đâu.”

      “Em trai ngốc, chị giúp em nhất định giúp em.” Kiều Tâm Uyển thở dài: “Tiểu Kiệt. Chị chỉ cần em đồng ý với chị việc.”

      “Chuyện gì?”

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Vũ: Giờ các nàng cứ từ từ hóng xem chuyện gì xảy ra nhá. Đảm bảo có người đứng tim

      Hết chương 100

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 101: Sao chị lại đánh thuốc ấy


      Edit : Iris

      Beta: Sa&Phong Vũ

      Vũ: Tình hình đến hồi gay cấn. Chống chỉ định cho những người yếu tim nhé

      “Nếu em thực muốn sau này được ở bên ta bây giờ em phải quay về Bắc Đô, ngoan ngoãn vào làm trong công ty, được tùy hứng nữa.”

      “Được”. Kiều Kiệt gật đầu, vẻ mặt kiên quyết: “ ấy cũng thích đàn ông chơi bời lêu lổng, chỉ cần có thể ở bên ấy, em nhất định vào công ty gầy dựng nghiệp của mình.”

      Kiều Tâm Uyển hài lòng gật đầu, nhưng trong lòng có tính toán.



      à.” Dì Phương đứng ở của thư phòng, nhìn Tả Phán Tình còn vẽ: “Tôi dọn dẹp xong rồi, còn việc gì nữa tôi xin về trước đây ạ.”

      “Dì Phương, dì về ”. Tả Phán Tình cũng ngẩng đầu lên. “ đường dì nhớ cẩn thận”

      “Vâng, tôi biết rồi.”

      Dì Phương rồi, Tả Phán Tinh mới từ trong bản vẽ phục hồi lại tinh thần, xoay cái cổ cứng đờ chút. Uhm, Cố Học Văn cũng được nửa tháng rồi ấy nhỉ.

      Thất Thất cũng về rồi. Căn phòng quạnh quẽ.

      Quái lạ, ràng trước kia có ở mình cũng chưa từng có cảm giác này.

      định tiếp tục vẽ chuông cửa vang lên.

      mở cửa, lúc nhìn thấy người đứng bên ngoài là Kiều Tâm Uyển Tả Phán Tình hơi sửng sốt.

      “Chị, chị dâu” Sao chị ta lại đến đây?

      “Sao? mời tôi vào ư?” Kiều Tâm Uyển lúc này mặc bộ váy ngắn màu đỏ, tóc búi sau đầu, tay là chiếc túi LV đỏ mẫu mới nhất. Thoạt nhìn vừa cao quý lại có khí chất. Tay phải còn mang theo chiếc túi to.

      “Mời vào.” Tả Phán Tình mời chị ta vào, trong đầu lại nghĩ đến tình cảnh xấu hổ khi đụng phải chị ta ở tòa thị chính hôm qua, vẻ mặt có chút tự nhiên.

      “Chị dâu, chuyện hôm qua.. ngại quá. tôi cố tình nghe lén. Tôi –.”

      “Đừng nhắc nữa.” Kiều Tâm Uyển phất phất tay, đến ngồi xuống sofa trước mặt, đưa tay để đổ lên bàn trà, ánh mắt nhìn lướt qua căn phòng.

      “Căn nhà này của Học Văn là do tôi và thím vừa mới mua, tôi cũng có đến xem qua lần, khi đó vẫn là căn phòng xơ xài. Trang trí được lắm thoạt nhìn đúng là khác biệt.”

      “Vâng” Tả Phán Tình cũng biết gì, vào bếp rót ly nước trái cây mang ra.

      “Chị dâu, chỉ có nước trái cây thôi, chị uống tạm vậy.”

      sao.” Kiều Tâm Uyển hất cằm, ý bảo ngồi xuống: “Đều là người nhà cần khách sáo như vậy.”

      “………….” Tả Phán Tình gật đầu, trong lòng sao thoải mái được. Trong đầu còn cảnh hôm qua Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ cãi nhau. dù sao cũng cảm thấy người phụ nữ này tuy rất hung dữ nhưng cũng rất đáng thương.

      Thái độ của Tả Phán Tình với Kiều Tâm Uyển bỗng có chút phức tạp.

      rất sợ tôi?” Kiểu Tâm Uyển nhìn ra vẻ mất tự nhiên trong mắt Tả Phán Tình, khóe môi nhếch lên, cười có phần chua xót: “Có phải cảm thấy tôi rất hung dữ?”

      có.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Chị rất xinh đẹp”

      “Xinh đẹp?” Kiều Tâm Uyển muốn cười: “Xinh đẹp có ích gì? Cũng chỉ là cái vỏ bên ngoài.”

      “…………….” Tả Phán Tình im lặng biết nên gì. Gia thế của Kiều Tâm Uyển hẳn là rất tốt, mà cái vòng luẩn quẩn trong giới thượng lưu đó lại hoàn toàn xa lạ đối với , cho nên cũng tìm được điểm chung gì để .

      kết hôn lâu như vậy, gọi điện cho thím lần nào chưa?”

      Lời Kiều Tâm Uyển khiến Tả Phán Tình sửng sốt chút, xấu hổ lắc đầu. Đối với cuộc hôn nhân này vẫn có cách nào chấp nhận, nên vẫn cảm thấy có khoảng cách với gia đình chồng.

      “Thím rất thích .” Kiều Tâm Uyển cười cười: “Ở Bắc Đô, thím thường xuyên nhắc đến , thím cũng bận nhiều việc, nhưng khi có thời gian là lại muốn đến thăm .”

      ?” Tả Phán Tình ra cũng rất thích Trần Tĩnh Như: “Ngày mai tôi gọi điện cho mẹ.”

      “ Ừ, vậy được rồi” Kiều Tâm Uyển gật gật đầu, mở chiếc túi to bàn trà ra: “Trong này là chút đặc sản, thím biết tôi đến thành phố C, nên bảo tôi mang đến cho .”

      “Mẹ khách sáo quá, chị cảm ơn mẹ giúp tôi”. Tả Phán Tình cảm thấy ngượng ngùng, cùng Cố Học Văn kết hôn tháng rồi mà cũng liên lạc gì với Trần Tĩnh Như còn bà vẫn luôn nhớ đến . Lập tức trong lòng có chút áy náy.

      “Còn đây là quà kết hôn tôi cho ”. Kiều Tâm Uyển lấy từ trong túi xách ra chiếc hộp đặt trước mặt Tả Phán Tình.

      “Ngày đó kết hôn, tôi có việc ở Bắc Đô nên đến được, đừng trách.”

      “Sao lại thế được.” Tả Phán Tình lắc đầu, cảm giác với Kiều Tâm Uyển tốt hơn trước nhiều: “Cám ơn chị, chị khách sáo quá”

      “Nên vậy…….” Kiều Tâm Uyển uống ngụm nước trái cây: “ uống nước trái cây sao?

      “Em ạ” Tả Phán Tình lắc đầu, rất ghét những loại đồ uống như vậy. Nước trái cây đó là do Cố Học Văn mua, có thể nghĩ thích.

      “Em chỉ uống nước. Nước lọc.”

      Nhắc đến nước cũng thấy hơi khát, Tả Phán Tình vào bếp rót cho mình cốc nước. ra định uống thấy Kiều Tâm Uyển đưa ly nước trái cây cho .

      ngại …… có thể cho tôi ly nữa ?”

      “Vâng.” để ly nước của mình xuống, cầm ly của Kiều Tâm Uyển vào bếp lấy nước.

      Lúc ra thấy Kiều Tâm Uyển nhìn túi đặc sản: “Bánh hoa quế, mứt lê, mứt hoa quả, còn có bánh quai chèo Thiên Tân. Thím cũng quan tâm đến .”

      Tả Phán Tình có chút ngượng ngùng : “Chị dâu bao giờ quay về? Hay là để mai tôi mua chút đặc sản nhờ chị mang về Bắc Đô giúp tôi.”

      “ Được.” Kiều Tâm Uyển cười cười, nhận ly nước trái cây tay Tả Phán Tình: “Tôi còn ở đây mấy ngày nữa mới về nên cần phải vội, tôi có thể chờ .”

      “Cám ơn chị.”

      cần cảm ơn tôi, dù sao cũng nhân tiện”. Kiều Tâm Uyển cười cười với Tả Phán Tình: “ uống nước . Có muốn ra ngoài ăn khuya chút ?”

      cần đâu ạ.” Tả Phán Tình bưng ly nước lên uống hơi cạn sạch: “Buổi tối tôi có thói quen ăn khuya. Sợ mập.”

      “Cũng phải, phụ nữ có mấy người sợ mập…” Kiều Uyển Tâm lại cười: “Như vậy , nếu ăn khuya hôm nào tôi mời ăn cơm”

      “Tôi rành thành phố C hơn nên để tôi mời chị”. Lúc này cách nhìn của Tả Phán Tình đối với Kiều Tâm Uyển hoàn toàn thay đổi, cảm thấy lúc trước chắc mình còn chưa hiểu chị ta nhiều.

      “Được, cứ quyết định như vậy nhé.” Kiều Tâm Uyển đứng lên: “Thời gian cũng còn sớm, nghỉ ngơi , tôi cũng phải rồi.”

      “Vâng.” Tả Phán Tình lúc này mới nghĩ đến vấn đề: “Đến thành phố C chị ở đâu? Nếu hôm nay chị ở đây ? Dù sao Học Văn cũng ở nhà”

      cần.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Tôi ở khách sạn là được rồi. nghỉ ngơi , tôi đây.”

      Tả Phán Tình đứng lên, đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng. Kiều Tâm Uyển trước mắt biến thành hai, hai lại biến thành bốn.

      “Chị, chị dâu –” chữ cuối cùng chưa kịp hết ngã xuống. Kiều Tâm Uyển rất nhanh đỡ lấy .

      “Tả Phán Tình.”

      nhàng gọi tiếng, Tả Phán Tình vẫn có phản ứng gì. Kiều Tâm Uyển nở nụ cười, gọi điện cho Kiều Kiệt: “Em lên đây .”

      Kiều Kiệt rất nhanh lên tới nơi.

      Kiều Tâm Uyển mở cửa, Kiều Kiệt liền kéo tay chị ta: “Chị. Sao rồi, ấy có đồng ý ?”

      Kiều Tâm Uyển lời nào, lùi ra sau từng bước, Kiều Kiệt lúc này mới nhìn thấy Tả Phán Tình hôn mê ghế sofa. ta ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn Kiều Tâm Uyển.

      “Chị, ấy làm sao vậy?”

      “ Bị chị hạ dược, giờ ngủ” Kiều Tâm Uyển nhìn sang ly nước: “Tối nay ta là của em.”

      “Chị? Chị, chị sao lại hạ dược ấy? Kiều Kiệt thể tin được nhìn Kiều Tâm Uyển: “ Em, em nghĩ chị lên thuyết phục ấy theo em”

      “Thuyết phục ta?” Kiều Tâm Uyển cười nhạo, cười em mình quá ngốc: “ ta là vợ của Cố Học Văn, Cố gia có điểm nào thua kém Kiều gia sao? ta chấp nhận em sao? Chị cho em biết chỉ có thể dùng cách này. Tính cách của Cố Học Văn chị rất hiểu, cậu ta tuyệt đối chấp nhận bị vợ cắm sừng lên đầu mình. Chỉ cần em và Tả Phán Tình xảy ra quan hệ. Cố Học Văn nhất định ly hôn với ta, đến lúc đó em có thể ở bên ta.”

      Kiều Kiệt ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn chị mình, dường như nhận ra chị ta.

      Kiều Tâm Uyển thở dài, biết cậu em trai đơn giản này cho tới giờ vẫn nghĩ tới cách này: “Đừng là chị giúp em. Chị cho em biết đây là cách nhanh nhất cũng là hiệu quả nhất để có thể đạt được nguyện vọng của em.”

      Nhìn Kiều Kiệt vẫn ngây ngẩn đứng im tại chỗ, Kiều Tâm Uyển vỗ vỗ vai ta: “Người ở đây rồi, bây giờ ta ngủ, em muốn làm thế nào làm. Chị trước, phải làm thế nào em tự suy nghĩ

      Kiều Tâm Uyển xong, cẩm lấy túi rời . Kiều Kiệt vẫn đứng im nhúc nhích nhìn Tả Phán Tình ngủ sofa.

      ta thích Tả Phán Tình đây là . Bắt đầu từ khi đường giáng cho ta bạt tai, ta như phát điên cả ngày chỉ nghĩ tới .

      Buổi tối hôm đó, ở ngoài KTV, vốn ta chỉ muốn chơi, nhưng nhìn thấy Tả Phán Tình, ta lại cần suy nghĩ quyết định phải ở bên . Sau đó nhìn thấy Cố Học Văn ôm ngồi ở ghế rất thân mật, ta muốn phát hỏa.

      Thấy nghe giọng hát của Tống Thần Vân mà rơi nước mắt, ta cũng rất đau lòng, nhưng lại có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Học Văn đưa rời .

      ta nghĩ phải từ bỏ, nhưng lại nhịn được hết lần này đến lần khác xuất trước mặt Phán Tình. Sau đó lại hết lần này đến lần khác bị mắng.

      cứ chẳng nể nang gì mà mắng ta, muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu. Nhưng chính vì thế ta lại thích . Cho dù bị mắng ta cũng vẫn thích.

      Kiều Tâm Uyển đúng, ta có tự trọng. đến trước mặt Tả Phán Tình, ta chưa từng thấy bộ dạng lúc này của . còn đôi mắt ngập tràn tức giận khi mắng ta. ngủ nhìn cứ như thiên thần

      sao lại có thể có nhiều khuôn mặt như thế?

      Nóng nảy, tức giận, lo lắng, sầu bi, còn có vui vẻ.

      Tim lại đập rất nhanh, ta vươn tay nhàng xoa hai má Tả Phán Tình. mềm mại làm ta thể buông tay.

      “Đây là cách nhanh nhất cũng là hiệu quả nhất để có thể đạt được nguyện vọng của em.”

      Lời Kiều Tâm Uyển vang lên bên tai Kiều Kiệt, trái tim ta phải đấu tranh mãnh liệt. Lý trí với ta là thể làm như vậy đối với người con , còn về tình cảm ta vô cùng khát vọng

      “Tả Phán Tình?” Có chút do dự gọi tên của , nhưng Tả Phán Tình lại có phản ứng gì. Tim Kiều Kiệt đập mạnh, bàn tay run rẩy lướt đôi môi .

      “Tả Phán Tình?”

      Người sofa vẫn phản ứng, Kiều Kiệt cắn răng ôm Tả Phán Tình vào phòng.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Hết chương 101

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :