1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 86: Gặp có chuyện gì tốt


      Edit : Wynnie

      Beta : Iris & Phong Vũ

      Giọng khàn khàn, nghe ra được cảm xúc thực như thế nào.

      có.” Tả Phán Tình nhanh chóng trả lời: “Tôi chưa chuẩn bị tốt, Cố Học Văn, trước tiên đứng lên cái .”

      luống cuống, nóng nảy. Mấy ngày nay tâm trạng giống như ngồi nóc xe. Lúc lên lúc xuống. biết , gả cho Cố Học Văn, là vợ của . cho dù có muốn làm gì , hoặc là làm gì vì , đều là lẽ đương nhiên.

      Thế nhưng chưa chuẩn bị gì hết, bất kể là trở thành người của , hay là sinh con cho .

      Vẻ mặt Tả Phán Tình có chút bất an. Hai tay chống lên ngực . Mắt Cố Học Văn tối xuống vài phần, nhìn mặt , bỗng nhiên xoay người nằm lên giường.

      “Tôi cũng chưa chuẩn bị tốt.”

      “Hả?” Tả Phán Tình thở , thể tin vào tai mình.

      ta chưa chuẩn bị tốt, hay là chú ý đến tâm trạng của mình? Ánh mắt nhìn , muốn biết cảm xúc nhất của , nhưng vẫn biết được.

      “Cố Học Văn?” ta làm sao vậy?

      Tả Phán Tình vươn tay, còn chưa kịp đụng đến bờ vai , bị nắm lấy, kéo vào lòng, dùng sức, hôn lên môi .

      “…” Tiếng bị nuốt vào bụng, Tả Phán Tình muốn ngồi dậy, tay lại bị nắm chặt về phía sau, cơ thể hoàn toàn dán lên người .

      Môi lưỡi triền miên, hơi thở hai người hòa thành thể.

      Bàn tay to của kiềm chế được mà dao động ở người . Trước ngực, đằng sau lưng. Bàn tay đụng đến khóa kéo phía sau. nhàng kéo xuống, váy bị gạt xuống, lộ ra áo ngực màu hồng nhạt bên trong.

      Ánh mắt lại tối thêm vài phần. Ngón tay thon dài lại dò xét về phía sau, cởi bỏ áo ngực, phơi bày đỉnh đồi đẹp đẽ của . Mắt híp lại, bàn tay to tìm đến thăm dò nơi chính giữa–

      Tả Phán Tình có phần ngây ngẩn, , ta muốn làm gì vậy?

      Reng reng hai tiếng, điện thoại trong túi quần Cố Học Văn rung lên.

      buông tay, trong mắt vẫn còn nhuốm màu dục vọng, nhanh chóng rút điện thoại ra xem, vẻ mặt nhìn màn hình liền trở nên lạnh băng.

      “Chuyện gì? Tôi đến ngay.”

      Ngắt điện thoại, rất nhanh đứng dậy, nhìn Tả Phán Tình vẫn ngồi ngây ngẩn, ánh mắt có tia khó hiểu: “Tôi phải ra ngoài chút, biết khi nào mới quay về. Em tự lo cơm tối nhé.”

      Xoay người về phía cửa phòng, bước chân đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt đột nhiện vô cùng nghiêm túc: “Em nhân lúc tôi mà bỏ trốn đấy chứ?”

      “Bỏ trốn?”

      đợi Tả Phán Tình trả lời, Cố Học Văn trở lại bên cạnh , mạnh mẽ nắm lấy lòng bàn tay : “ được trốn.”

      “…” Trốn ư? có thể trốn đâu?

      . Em trốn chứ.”

      “Tôi trốn.” Với năng lực của ta có thể đâu chứ?

      Nhận được lời cam đoan của , Cố Học Văn buông ra, nhanh chóng rời , để lại Tả Phán Tình mình trong căn phòng lạnh lẽo buồn tẻ, mà khẽ giật mình.

      bỗng nhiên xuống giường đến bên cửa sổ, mắt nhìn xuống dưới, rất nhanh liền thấy bóng dáng Cố Học Văn xuất dưới lầu.

      lên chiếc Hummer. Nếu bây giờ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tả Phán Tình đứng nhìn , có điều quá vội. Xe rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt .

      “Cố Học Văn.” Vươn tay xoa tấm kính trước mặt, đối mặt với mảng hư vô khẽ : ” Đây là hôn nhân của chúng ta sao?”

      Bên ngoài tấm kính, nắng chiều chiếu vào vườn hoa của tiểu khu, cây cối nhuộm tầng vàng óng. Thần sắc của cũng mơ màng vài phần.

      Dựa người lên mặt kính, trong đầu bất giác lên câu từng đọc được mạng: bay vào cửa kính là ruồi nhặng, rực rỡ có, lối thoát .

      Lối thoát của ở đâu? Hay là cứ như vậy cả đời?

      Mãi đến chín giờ tối Cố Học Văn vẫn chưa về, Tả Phán Tình vào phòng bếp tùy tiện tìm đồ ăn. buồn chán đến phòng sách tìm giấy bút để vẽ, nhưng phát ngăn kéo nào của Cố Học Văn cũng trống .

      Cuối cùng cũng tìm được cây bút máy, quyển sổ ghi chép. Nhíu mày, Tả Phán Tình trở về phòng tìm túi xách của mình, đem điện thoại và tiền nhét vào, sau đó ra ngoài.

      Mua đồ dùng vẽ tranh xong lại trở về nhà, đến khi lên lầu mới phát , mình có chìa khóa.

      Nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt lúc lâu, lại nhìn hai tay xách đầy đồ, buồn bực buông đồ đạc xuống.

      Lấy điện thoại ra gọi Cố Học Văn, đột nhiên Tả Phán Tình đứng bất động tại chỗ.

      Trước khi kết hôn mỗi lần gặp Cố Học Văn . Hoặc là có người sắp xếp, hoặc là tìm đến nhà. chưa từng gọi cho , cũng có số điện thoại của

      “Tả Phán Tình, mày cũng lợi hại.” Làm vợ người ta mà như vậy đó, có lẽ thế giới này chỉ có mình biết số điện thoại của chồng mình, có chìa khóa nhà của chồng luôn.

      Bây giờ làm sao đây? tìm ta? Ngay cả ta đâu cũng biết. Lúc Cố Học Văn ta biết bao giờ mới về, lẽ phải cùng hai túi đồ đứng đây làm thần giữ cửa?

      Lưỡng lự lúc, Tả Phán Tình mang theo đồ rời : “Cố Học Văn, phải tôi chạy trốn đâu đó.”

      Tả Phán tình trở về nhà trọ của mình, thời gian về, khắp nơi đều là bụi bặm. khỏi đau đầu, bắt đầu quét dọn, sau đó thu xếp những vật nào sau này có thể sử dụng ngày mai mang sang nhà Cố Học Văn.

      Thay khăn trải giường, nhét vào máy giặt, lúc này điện thoại reo lên, nhưng thanh đó đúng lúc bị tiếng nước chảy át .

      Giặt sạch quần áo lại dọn dẹp phòng bếp, đem những thứ cần thiết bỏ . Lúc này điện thoại lại reo rất nhiều lần, nhưng Tả Phán Tình vẫn nghe thấy tiếng nhạc chuông.

      Chờ dọn dẹp sạch toàn bộ, đêm khuya. Mệt bở hơi tai tùy ý tắm rửa, sau đó liền leo lên giường ngủ.

      Trong đầu là ý nghĩ ngủ ở đây lần cuối cùng, ngày mai phải nên tìm chủ nhà chuyện trả phòng–

      Sáng sớm, Tả Phán Tình bị tiếng đập cửa ầm ầm dữ dội đánh thức. Đêm qua ngủ trễ làm nhất thời tỉnh táo, kéo chăn bịt kín đầu tiếp tục ngủ.

      Tiếng đập cửa càng lúc càng ầm ĩ, làm Tả Phán Tình rốt cuộc cũng thể ngủ nổi. Vọt dậy xuống giường, đùng đùng giận dữ mở cửa.

      Nhưng tay còn chưa kịp đụng vào nắm cửa. Cửa bị người bên ngoài mạnh mẽ đạp bật ra, Tả Phán Tình đứng trước cửa hoàn toàn hề phòng bị bị lực đạo mạnh mẽ kia tống cái mạnh về phía sau. Cơ thể va vào bàn trà trong phòng khách cái mạnh.

      “Á–” Tả Phán Tình bị đụng đến hoa mắt, vừa định đứng lên, sau lưng truyền tới cơn đau dữ dội.

      Cả người mềm nhũn, lại ngã xuống, khuỷu tay bị va vào góc bàn, đau đến nỗi phải kêu lên: ‘Đau quá.”

      “Em sao chứ?”

      Cố Học Văn hiển nhiên nghĩ tới phá cửa lại gặp phải tình huống này, lòng quýnh lên nhanh chóng vọt tới trước mặt : “Tả Phán tình?”

      “Là ?” Tả Phán Tình đau đến nỗi thể đứng lên, muốn vươn tay chỉ vào cũng được. xoa người, oán hận trừng : “Mới sáng sớm lên cơn gì vậy?”

      Đau quá, chỉ mấy từ đơn giản, mà Tả Phán Tình thấy nơi thắt lưng bị chấn động lại phát đau.

      “Tôi biết em đứng phía sau cửa.” mặt Cố Học Văn luôn luôn lãnh đạm cứng rắn giờ xuất vài phần xấu hổ; “Tôi gõ cửa cả buổi rồi.”

      “Cố Học Văn–” Tả Phán Tình muốn mắng chửi vài câu, nhưng phát thắt lưng vô cùng đau đớn: “, mau đưa tôi đến bệnh viện.”

      “A.” Cố Học Văn cấp tốc bế Tả Phán Tình chạy ra ngoài.

      Lưng Tả Phán Tình rất đau, từng cơn từng cơn đau làm trán ướt đẫm mồ hôi. ở lầu ba, nhà trọ kiểu cũ có thang máy, nhìn Cố Học Văn vẻ mặt khẩn trương bế xuống lầu, lại đặt lên xe.

      Xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện, Cố Học Văn luôn luôn nhìn sang Tả Phán Tình: “Em đau lắm hả?”

      Còn phải hỏi.

      Tả Phán Tình trở mình xem thường, muốn mắng chửi nhưng lại mệt mỏi, tiết kiệm chút sức lực. Xe đến bệnh viện dừng lại. Rất nhanh Cố Học Văn bế Tả Phán Tình vào trong.

      Nữa giờ sau, nhìn thấy bác sĩ khám cho Tả Phán Tình bước ra, Cố Học văn đứng dậy.

      “Bác sĩ, ấy thế nào?”

      “Thắt lưng bị va chạm mạnh, may mắn ảnh hưởng các bộ phận bên trong. Nhưng cột sống chỗ thắt lưng hơi bị lệch, phải mất thời gian mới bình phục được.”

      “Vậy phải mất bao lâu?”

      “It nhất tháng. Còn phải xem tình trạng khôi phục của bệnh nhân. tháng này phải chú ý nằm giường nghỉ ngơi, tránh cho thắt lưng lại chịu thêm tác động của lực bên ngoài. nên mang vác nặng. Đương nhiên, cũng thể vận động kịch liệt.”

      “Phải tháng?”

      tháng mà lâu?” Bác sĩ trừng mắt liếc Cố Học Văn: “ nên mừng là bị gãy cột sống, bằng về sau bán thân bất toại, nằm liệt giường. Chúng tôi cho ấy đeo thắt lưng bảo hộ. Trong khoảng thời gian này để nó từ từ lành lại.”

      “Vậy có cần phải nằm viện ?”

      “Đương nhiên là cần. làm thủ tục nhập viện trước. Tôi cho người sắp xếp phòng bệnh.”

      “Cám ơn bác sĩ.” Cố Học Văn làm thủ tục nhập viện. Trở lại phòng bệnh, thấy Tả Phán Tình nằm giường nhúc nhích, cánh tay bị băng bó dày cộp lộ ra ngoài.

      Cố Học Văn ngồi xuống trước mặt , vẻ mặt lo lắng: “Em sao chứ?”

      Tả Phán Tình trợn trừng mắt, lặng im.

      “Em đồng ý với tôi là bỏ trốn mà.”

      “Bỏ trốn con mẹ .” Tả Phán Tình chịu hết nỗi, có đau đớn cũng ráng : “Cố Học Văn, nếu tôi muốn trốn, tôi quay về nhà trọ sao?”

      Cố Học Văn nhìn vẻ tức giận mặt : “Vậy sao em lại trở về nhà trọ?”

      Thắt lưng Tả Phán Tình vô cùng đau đớn, tức giận trừng mắt: “ , để lại cái chìa khóa nào, tôi mua đồ. Lúc về đến nhà, mới phát có chìa khóa. Chẳng lẽ tôi phải ngu ngốc đứng ở đó đợi về?”

      “Sao em điện thoại cho tôi?”

      “Tôi–” Khí thế của Tả Phán Tình lập tức ỉu xìu, tự nhiên lắm quay mặt : “Tôi có số điện thoại của .”

      “…” Cố Học Văn trầm mặc, nhìn mặt Tả Phán Tình được tự nhiên, hai người nhất thời gì đối diện nhau, câu cũng .

      lúc lâu sau, Cố Học Văn vươn tay, nắm lấy bàn tay bị thương của : “Xin lỗi.”

      Là lỗi của .

      Giọng của cực kỳ thận trọng, Tả Phán Tình được tự nhiên rút tay về, động tác đơn giản nhưng lại khiến thắt lưng đau đớn thôi.

      “Em sao chứ? Đừng có lộn xộn nữa.” Cố Học Văn nóng nãy, Tả Phán Tình chợt nở nụ cười.

      “Cố Học Văn. Tôi phát , chỉ cần gặp , có chuyện gì tốt.”

      Bắt đầu từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, về sau hầu như mỗi lần gặp, đều gặp chuyện xui xẻo. Bị bắt, bị giam, sau đó bị bắt gả cho , đúng là xui tận mạng.

      Sắc mặt Cố Học mặt ngẩn ra lát, ngơ ngác nhìn vẽ tự giễu mặt Tả Phán Tình, phòng bệnh lại lần nữa lâm vào trạng thái trầm lặng–


      —————-

      Hết chương 86

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 87: Thời khắc xấu hổ


      Edit : Iris

      Beta : Phong Vũ

      Vũ: Giờ biết ai khổ hơn ai đâu nhá

      Trong phòng bệnh rất yên lặng. Tả Phán Tình thấy mặt Cố Học Văn có chút gì đó tựa như áy náy, lại như xấu hổ? Lưng đau làm có chút oán hận, nhưng lúc này có rất nhiều lời muốn lai được.

      Khe khẽ thở dài: “Được rồi, làm tôi bị thương giúp tôi làm việc .”

      “Làm gì?”

      đến nhà trọ của tôi, mang đồ đạc của tôi đến đây được ? Còn có di động và túi xách nữa, cứ như vậy lao ra ngoài, cửa cũng chưa khóa, biết có bị trộm nữa.”

      Tả Phán Tình nheo nheo đôi mắt, trong lòng có n chuyện buồn bực linh tinh tích lũy lại thành nỗi buồn bực cực đại.

      Cố Học Văn ngồi bất động, mắt nhìn Tả Phán Tình nằm im giường: “Em ở đây mình, sao chứ?”

      sao.” ra còn rất đau, nhưng mà có thể chịu được.

      Cố Học Văn lo lắng, lại liếc nhìn tay trái cùng thắt lưng của lần nữa, biết dùng nhiều lực.

      Cú va chạm đó rất mạnh, đàn ông cũng chưa chắc chịu nổi, huống chi là .

      áy náy, hề muốn tổn thương .

      Hôm qua có tên trọng phạm giả bị bệnh, đường đến bệnh viện đánh quản giáo bị thương, bắt cóc hai học sinh tiểu học làm con tin hòng chạy trốn. Hôm qua Cố Học Văn nhận được tin liền tới đó trước tiên, cùng kẻ bắt cóc giằng co gần năm tiếng đồng hồ. Rốt cuộc đến mười giờ tối mới thành công hạ gục .

      Tuy loại nhiệm vụ này với rất bình thường. Nhưng khi mọi chuyện kết thúc, vẫn có cảm giác rất mệt mỏi. Về đến nhà mặc dù hy vọng Tả Phán Tình thức đợi , nhưng ngờ thứ đón chào lại là căn phòng quạnh quẽ.

      Hôm qua nghĩ là Tả Phán Tình lại chạy trốn. biết vì sao, mỗi lần hành động vội vàng muốn thoát khỏi , là lại vô cùng khó chịu.

      Thu hồi suy nghĩ, nhìn Tả Phán Tình nằm bất động trước mặt: “Thắt lưng đau lắm à?”

      “Hơi hơi. mau .” Tả Phán Tình bị nhìn như vậy thấy được tự nhiên, nhất là ánh mắt ân cần ấy, làm sinh ra ảo giác, mà lúc này được tỉnh táo: “Tôi muốn ngủ.”

      “Vậy có chuyện gì em bấm chuông nhé. lúc nữa tôi trở lại.”

      “Biết rồi.” Tả Phán Tình nhắm mắt lại.

      Cố Học Văn bất đắc dĩ đứng dậy rời khỏi phòng bệnh. Trở lại phòng trọ của Tả Phán Tình. Thấy cánh cửa gỗ cũ kỹ ngả qua bên, trong lòng có chút ảo não, là chính mình lỗ mãng.

      Nếu Tả Phán Tình tắt máy, còn ở thành phố C, cũng dùng cách phá cửa như vậy?

      Vào phòng khách, sofa có túi đồ, mở ra, bên trong là giấy cùng bút vẽ, trong đó còn có hóa đơn, thời gian ghi là tối qua.

      Trong góc phòng khách còn đặt hai cái vali , mở ra nhìn nhìn, đều là quần áo.

      Cố Học Văn phần nào hiểu mọi chuyện, vào phòng Tả Phán Tình.

      Trong phòng trang trí tồi, rất ấm áp, sạch . Ánh mắt nhìn khắp vòng, thấy di động Tả Phán Tình để ở đầu giường, cầm lên, khẽ chạm vài cái lên màn hình. Mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của .

      Cười khổ. Cố Học Văn, như vậy giống mày. Lưu số điện thoại của mình vào điện thoại . Lúc nhập tên vào động tác ngón tay ngừng chút.

      Nhập, lưu.

      Ngẩng đầu, ở bàn còn có túi xách. đến, để di động vào đó, mắt lại nhìn đến thùng rác ở cạnh bàn, trong đó có N bản vẽ bị vo thành đống.

      Lấy bản vẽ mở ra nhìn thoáng qua. Là bản thiết kế chiếc vòng cổ. Thiết kế tồi, nhưng sao lại bỏ ?

      Là do hiểu biết về trang sức của nhiều sao? muốn chậm trễ, bỏ điện thoại vào túi xách. Ra phòng khách, định cầm đồ rời , bà mập mạp đến, hoảng sợ nhìn Cố Học Văn.

      , là ai? Tả đâu?”

      “Có việc gì ?” Người phụ nữ này là ai?

      Bà béo muốn cái gì đó, nhưng nhìn thấy cửa bên cạnh hoảng sợ: ” Sao cửa lại bị phá thế kia? Tả đâu? phải bồi thường cho tôi.”

      “Cửa là do tôi phá hỏng.” Cố Học Văn đoán được thân phận của người phụ nữ này: “Tôi bồi thường.”

      là gì của Tả? Phòng trọ của tôi cho ấy thuê, nhưng lại phá hỏng cửa, quá đáng.”

      “Bà yên tâm, ấy thuê nữa.” Cố Học Văn liếc nhìn cánh cửa cũ nát, để túi xách của Tả Phán Tình xuống, lấy ví rút ra tờ nhân dân tệ.

      “Từng này đủ chưa?”

      “Hừ.” Bà béo nhanh tay cầm lấy tờ tiền, vẻ mặt có chút lãnh đạm: “ mau đem đồ của ấy , à tiền nhà và tiền đặt cọc miễn trả lại.”

      xong bà bước , Cố Học Văn nhíu mày nhìn căn phòng của . Lấy di động bấm mấy con số.

      Gọi người đến, dọn toàn bộ đồ của Tả Phán Tình về nhà, lúc này Cố Học Văn mới vội vàng đến bệnh viện

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Trong phòng bệnh, sau khi Cố Học Văn rời Tả Phán Tình mới chợp mắt được lúc, lại bởi vì vết thương ở lưng mà ngủ ngon.

      Muốn WC nhưng vừa mới xoay người, thắt lưng lại đau chịu nổi, lại nhìn cánh tay trái bị bó như cái bánh chưng, trong lòng khỏi bùi ngùi, bây giờ tốt rồi, còn bị biến thành phế nhân thế này nữa.

      Chống tay nhấc người lên định xuống giường, lưng lại truyền đến trận đau đớn, lại ngã xuống. Chỉ đông đậy đơn giản thôi mà mồ hôi thấm ướt đẫm trán .

      “Có lầm vậy?” rất hoài nghi lời vừa rồi của bác sỹ, đau đến mức này, có khi nào nó gãy lìa rồi ?

      Tay phải lại lần nữa chống dậy, nhưng người bị người khác bế lên. Ngẩng đầu, thấy Cố Học Văn trừng mắt nhìn .

      “Em muốn làm gì?” Bị thương cũng chịu an phận sao?

      Tả Phán Tình nhíu mày, người cứng ngắc vẫn nhúc nhích được.

      “Thắt lưng em hết đau rồi hả?” Cố Học Văn đem đặt lên giường.

      “Tôi, tôi muốn WC.” Tả Phán Tình xong, liền đỏ mặt.

      Con người có 3 cái gấp, cái này thể trách .

      Cố Học Văn cũng xấu hổ. Nhìn Tả Phán Tình nằm bất động giường.

      “Tôi bế em .”

      có thể gọi y tá dùm tôi.” vốn nghĩ tự mình có thể làm được, nhưng ngờ thắt lưng lại đau như vậy, có muốn động đậy cũng được.

      Phản ứng của Cố Học Văn là bế lấy vào phòng vệ sinh.

      Bởi vì thắt lưng Tả Phán Tình bị đau, nên phải đem toàn bộ thân thể dựa vào người . Đến khi buông ra, mới phát vấn đề rất lớn.

      muốn WC, phải cởi quần, vậy phải ——

      xấu hổ lắc đầu được, nhìn Cố Học Văn mà khuôn mặt nhắn đỏ bừng: “, có thể ra ngoài chút được .”

      “Tay em phải bị đau sao?” Tay bị trầy mảng da lớn, còn chảy máu nữa: “Tôi giúp em.”

      cần.” Tả Phán Tình xấu hổ muốn chết, chỉ hận tìm được cái lỗ dưới đất cho chui vào: “ ra ngoài .”

      “Tả Phán Tình.” Cố Học Văn thấy tay bị thương, nên yên tâm.

      “Tôi sao, ra ngoài .” Tả Phán Tình tin tưởng có thể, Cố Học Văn nhìn , đành phải ra ngoài.

      ra ngoài làm cho Tả Phán Tình nhàng thở ra, dựa vào vách tường để giải quyết vấn đề, lúc này thắt lưng mềm nhũn, hoàn toàn thể giữ vững, cả người ngã mạnh về phía trước.

      “A ——” Tả Phán Tình kêu , dùng tay phải chống đỡ, để mình té mặt đất. Nhưng lại là phí công. Thắt lưng bị lại gập ra đằng sau. Đau đến điếng người .

      Nghe thấy tiếng kêu của , Cố Học Văn nhanh chóng vào. Nhìn Tả Phán Tình quỳ rạp mặt đất, vươn tay bế đứng lên.

      “Em sao rồi?”

      , sao lại vào được đây?” Khuôn mặt nhắn của Tả Phán Tình nhăn lại, quên đuổi Cố Học Văn ra ngoài: “ ra ngoài .”

      “Tôi vào, em có thể làm được sao?” Cố Học Văn tức giận trừng mắt với , ôm lấy cẩn thận đặt ở bồn rửa tay. Nhìn thấy người còn mặc váy ngủ, vươn tay liền đứng lên cởi quần của .

      Tả Phán Tình tức giận: “Cố Học Văn, làm cái gì vậy?”

      Đau quá a. Trời ạ. Thắt lưng như gãy từng đoạn vậy.

      “Để em tự làm có đến mai em cũng được.” nhanh chóng cởi bỏ quần của xuống.

      Tả Phán Tình hoàn toàn kịp phản ứng, cả người lại bị Cố Học Văn lại ôm lấy, hai tay đặt lưng . Căng thẳng, nhấc lên, di chuyển.

      đặt ngồi lên bồn cầu.

      Cố Học Văn để ý đến vẻ mặt vừa xấu hổ, vừa giận dữ của đứng bất động ở đó: “Được rồi. Em có thể rồi đó.”

      ra ngoài .” Còn có thể sao, ta ở trong này, phải như thế nào: “Cố Học Văn, ra ngoài cho tôi.”

      “Tôi chờ em.” Cố Học Văn liền đứng trước mặt , đầu cũng quay , cứ như vậy mà đứng ở đó chờ .

      Tả Phán Tình cảm thấy mặt mình nóng như bị cháy: “Tôi xin đó ra ngoài được ? ở trong này làm sao tôi có thể được?”

      “. . . . . .” Cố Học Văn nhìn , ngồi, đứng, từ góc độ này vừa vặn nhìn thấy cổ áo hình chữ V của lộ ra nơi đầy đặn đó. Vừa rồi khi cởi quần của , vô tình nhìn thấy vùng bí mật của ——

      Bụng có chút nóng lên. Cố Học Văn được tự nhiên hắng giọng : “Vậy khi nào em xong bảo tôi.”

      “Ừ.” Đầu Tả Phán Tình cúi thấp tới nỗi thể thấp hơn, phất phất tay phải, ý bảo nhanh chóng ra ngoài.

      Nhìn thấy ra sau đó đóng cửa lại, Tả Phán Tình nhàng thở ra đồng thời bắt đầu khẩn trương. Cũng biết bao giờ thắt lưng mới bớt đau.

      Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này chỉ có thể nhờ ta bế mình WC vậy sao?

      Trời ạ, như vậy rất xấu hổ đó. Tả Phán Tình giải quyết xong, cẩn thận đứng lên. cố gắng dùng sức nơi thắt lưng. hết sức nhàng từng bước .

      định mặc quần vào. biết Cố Học Văn từ đâu lại xuất ở phía sau.

      “Xong chưa?”

      . vào đây làm gì?” Tả Phán Tình lớn như vậy, hôm nay là ngày xấu hổ nhất. Tệ hơn là chính cũng biết phải làm thế nào mới tốt .

      Cố Học Văn cứ như vậy mà tiến đến, làm như là thấy sắc mặt của , để tựa vào trong lồng ngực mình, vươn tay kéo quần của . Cẩn thận đụng tới đai bảo hộ thắt lưng của .

      “Được chưa? Tôi bế em ra ngoài.”

      “Khoan. Tôi còn phải rửa tay.”

      Cố Học Văn giấu vẻ xấu hổ, bế Tả Phán Tình đến trước bồn rửa tay, nhưng tay trái gặp trở ngại, bởi vì tay trái cuốn băng, động tác của vô cùng khó khăn.

      “Tôi giúp em.”

      cần.” Tả Phán Tình thực cố chấp: “Tự tôi làm được.”

      Cố Học Văn cũng tranh cãi với , xem bởi vì rửa tay mà toát cả mồ hôi. Mi tâm nhíu chặt. Bế ra phòng bệnh.

      Cẩn thận đem đặt giường, Cố Học Văn bưng hộp cháo mình vừa mua ở ven đường lên.

      “Em có đói bụng ? Ăn chút cháo .” Đúng là Tả Phán Tình rất đói, Cố Học Văn dám đụng vào thắt lưng của . Điều chỉnh giường lên để có thể thoải mái, bắt đầu đút ăn cháo.

      Nhìn thấy Tả Phán Tình ngoan ngoãn ăn cháo, đột nhiên nghĩ đến chuyện.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Hết chương 87

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 88: Em gạt tôi


      Edit : Iris

      Beta : Sa & Phong Vũ

      Vũ: Chap mới, chap mới, nóng hổi vừa thổi vừa xm đây bà con ơi. Cùng thưởng thức màn xôi dọn ra rồi mà ko được ăn nhé.

      Sa: tới giai đoạn ngọt ngào của hai chị, hị hị Văn nhà mình chiều vợ nhắm ý ( ngọt mà ngấy tẹo nào).

      Ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình, khó có lúc nào lại ngoan ngoãn đến thế, giằng co với , vẻ mặt yên lặng ăn cháo mang đến.

      lúc sau thấy đáy chén, buông bát. Ánh mắt thâm trầm của vẫn nhìn , khiến Tả Phán Tình phải nguýt lại: “ nhìn gì thế?”

      Cố Học Văn im lặng, trong đầu nghĩ tới chuyện, tuy rằng vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhưng khả năng quan sát của vẫn luôn luôn rất tốt.

      chưa ăn cơm hả?”

      Cố Học Văn gật đầu.

      “Vậy sao ăn gì ?” Đói bụng sao? ta cứ nhìn chằm chằm vào bát cháo lúc ăn.

      Cố Học Văn trả lời câu hỏi của , vẫn còn suy nghĩ chuyện vừa rồi: “Cái kia của em hết rồi?”

      “Cái gì?” Tả Phán Tình nghi hoặc nhìn , có ý tứ gì.

      “Bạn tốt của em.” Sắc mặt Cố Học Văn có vài phần được tự nhiên.

      “Bạn tốt nào?” Tả Phán Tình vẫn chưa hiểu gì: “Bạn tốt nào của tôi?”

      mặt lên vệt hồng đáng ngờ nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất, giọng có vài phần nguy hiểm: “‘Dì cả’ của em”.

      “Khụ khụ.”

      Tả Phán Tình bị sặc nước miếng, ho khan kịch liệt khiến cho thắt lưng lại đau dữ dội. Khuôn mặt lúc xanh lúc trắng. Đau hồi làm cho mồ hôi vã ra. Nhìn bộ dạng lúc này có chút buồn cười.

      Cố Học Văn muốn cười, nhưng cười nổi. Tối hôm trước ‘dì cả’ của đến, hôm nay , nếu phải ‘dì’ của đến và quá vội vàng, vậy chỉ có thể lên việc là…

      “Em gạt tôi.”

      trực tiếp dùng câu khẳng định, sắc mặt Tả Phán Tình càng thêm trắng bệch, cơn lưng đau khiến mắt ngân ngấn nước mắt, thế nhưng lời của lại khiến lòng phải kinh hãi.

      Cố Học Văn vỗ sau lưng , cố gắng bình tĩnh trở lại, nhìn tay , cẩn thận quan sát sắc mặt của .

      Sắc mặt chút thay đổi nhìn chằm chằm, đôi mắt thâm thúy nhìn ra lúc này của nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt trầm khiến cho người khác sợ hãi, Tả Phán Tình rụt cổ, trong lòng có chút sợ hãi.

      “Này. Bây giờ tôi bị thương, thể đánh tôi.”

      Sắc mặt Cố Học Văn càng thêm xám xịt, đôi mắt nhìn như muốn xuyên thủng ngực Tả Phán Tình.

      nghĩ gì vậy, chẳng lẽ lại là cái loại đàn ông thích đánh phụ nữ sao?

      “Đương nhiên.” Thắt lưng Tả Phán Tình đau, tay cũng đau. Nhưng dám thả lỏng, chỉ cảm thấy thái dương giật giật. Cảm giác sợ hãi ràng này làm cố gắng tảng lờ bàn tay đặt phía sau lưng, lại phát chỉ phí công: “Cố Học Văn, là do nên tôi mới bị thương. quên đó chứ?”

      Cố Học Văn thu tay lại, nhìn chằm chằm vết thương tay : “Sau đó?”

      “Sau đó, chúng ta huề nhau.” Tả Phán Tình ra, trong lòng hy vọng, may mắn là hôm nay mình bị thương. đúng. Nếu bị thương, làm sao ta có thể phát ‘dì cả’ của tới?

      truy cứu chuyện tôi lừa , tôi cũng so đo việc làm tôi bị thương.”

      Phòng bệnh chìm vào im lặng, Cố Học Văn gì, ánh mắt nhìn như bóng đêm thâm sâu khó hiểu.

      “Cố Học Văn.” Thắt lưng Tả Phán Tình đau muốn chết, còn phải giằng co với . Trong lòng thầm mắng Cố Học Văn trăm lần, ngàn lần, vạn lần. Cái tên này là quá nhen.

      có nghe vậy?”

      Cố Học Văn nhìn khuôn mặt chằm chằm, chậm rãi nghiêng người xuống, càng lúc càng sáp lại gần, Tả Phán Tình lại bị dọa phen, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt mình, cố gắng lấy lại giọng .

      “Chuyện đó, bác sỹ tháng này, tôi thể vận động kịch liệt ——”

      Cho dù muốn xử lý thế nào, cũng phải để cho vết thương của hồi phục rồi hẵng sau chứ? cũng muốn trở thành người tàn phế.

      Lúc này cánh môi bị cắn cái mạnh, Tả Phán Tình bị cắn đau, trừng mắt, cắn lại , giọng của khàn khàn mang theo vài phần cảnh cáo: “Tả Phán Tình, chờ vết thương của em hồi phục rồi xem tôi xử lý em như thế nào.”

      Nghĩ đến hai ngày nay mình phải nhẫn nhịn, lại kích động muốn dạy dỗ nàng đáng chết này trận nên thân.

      Tả Phán Tình xoa xoa cánh môi, cái miệng nhắn bĩu lên, tức giận trừng mắt nhìn , là chó à? Cứ thế mà cắn người ta?

      Nhìn bộ dạng hờn dỗi của khiến cho đôi mắt Cố Học Văn càng tối lại, hoàn toàn mất hồn nhìn Tả Phán Tình, cố gắng đè nén nội tâm khẽ dao động. Lấy di động ấn dãy số.

      “Mẹ. Con là Học Văn. Sáng nay Phán Tình cẩn thận ——”

      Còn chưa xong, Tả Phán Tình dùng sức đoạt lấy, để điện thoại bên tai, nhanh chóng cướp lời: “Mẹ. Hôm qua lúc con về, hình như quên tắt máy tính, mẹ vào phòng nhìn xem, có.”

      “Đúng vậy, là chuyện này, thể lãng phí tiền điện được. Vâng, được rồi, con biết rồi.”

      Ngắt điện thoại, Tả Phán Tình trừng mắt nhìn : “May là tôi phản ứng nhanh, bằng tôi bị hại chết mất rồi.”

      “Mai tôi phải làm.” Thời gian nghỉ kết hôn của Cố Học Văn chỉ có ba ngày: “ muốn ngày mai ba mẹ tới đây chăm sóc em.”

      tha cho tôi .” Tả Phán Tình cảm giác thắt lưng càng đau thêm: “Để cho tôi yên tĩnh vài ngày được ?”

      mình em sao được?”

      phải còn có y tá sao? mình tôi cũng chả sao. Cũng đừng kinh động đến lão Phật Gia nhà của chúng tôi. Công lực lải nhải của mẹ tôi phải tôi quá đâu mà thực là tôi chịu nổi.”

      Nhất là nếu để cho Ôn Tuyết Phượng biết vì sao mà bị thương, chỉ sợ bị ‘niệm’ cho tới khi xuất viện mới thôi. Đùa chứ, nếu với Ôn Tuyết Phượng, và Cố Học Văn kết hôn rồi mà đến số điện thoại cũng có, chìa khóa nhà cũng ——

      Coi như hết. đây muốn bị ai mắng đâu.

      Cố Học Văn chần chừ, phải nằm viện tuần, muốn để mẹ vợ tới chăm sóc , như vậy có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

      Tả Phán Tình sợ đến chết mất, nhét di động vào tay : “Cố Học Văn, tôi là nghĩ cho đấy, vừa kết hôn được ba ngày mà làm cho tôi phải nằm viện, muốn mẹ tôi nghĩ như thế nào về đây? Hay là muốn cho ba tôi hối hận vì gả tôi cho ?”

      Cố Học Văn sửng sốt, ánh mắt lập tức dịu dàng ít: “Em sợ ba mẹ em mắng tôi?”

      sợ?” Tả Phán Tình tôi tin đâu.

      đúng là tôi làm em bị thương mà.” Cố Học Văn phải là người trốn tránh trách nhiệm: “Cho dù ba mẹ em mắng tôi, cũng là đúng.”

      Lạnh quá. Đột nhiên Tả Phán Tình cảm thấy điều hòa trong phòng để nhiệt độ quá thấp, thè lưỡi, chịu đựng lưng đau gắng cười vui vẻ chút: “Nhưng tôi sợ. Tôi muốn để bị mắng. Được chưa?”

      Cố Học Văn im lặng, ngồi ở trước giường bệnh nhìn lúm đồng tiền mặt Tả Phán Tình, kéo tay , nắm chặt, gì.

      Ách. Tả Phán Tình thấy bàn tay hai người giao vào nhau, suy nghĩ loanh quanh, thôi cứ để ta hiểu nhầm như vậy . là vì mới cho Ôn Tuyết Phượng tới.

      Trong lòng có chút mặc cảm tội lỗi nho , nhưng mà, coi như là vì ta . Dù sao, Ôn Tuyết Phượng thấy đau như vậy, rất có thể mà mắng .

      Chính là như vậy. Tả Phán Tình ngừng thôi miên mình, thế nhưng trong lòng lại có cảm giác quái dị, rất lâu cũng xua được.

      . . . . . . . . . . .https://sakuraky.wordpress.com . . . . . . . . . . .

      tuần đầu tình hình của Tả Phán Tình đúng là rất nghiêm trọng, phải đợi thắt lưng hồi phục, tuần sau đó mới có thể xuống giường, sau đó chỉ cần cẩn thận mang vác vật nặng, để thắt lưng dùng sức quá mạnh. Qua tháng có vấn đề gì.

      Bởi vì bản thân bất tiện, ngay cả nước Tả Phán Tình cũng uống ít , chỉ sợ phải thường xuyên cùng Cố Học Văn tái diễn cái tình huống xấu hổ kia. ta lại hề khách khí, mỗi lần đều kéo quần giúp WC.

      Động tác nhanh nhẹn lại trực tiếp, ta xấu hổ nhưng lại cảm thấy thẹn thùng.

      Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Mãi đến tối, Tả Phán Tình mới phát , chuyện bất tiện nhất đơn giản là toilet. Mà là tắm rửa.

      Tay và thắt lưng của bị thương, tất nhiên thể tự tắm rửa. Bây giờ lại là tháng tám, cho dù có điều hòa vẫn nóng bức khó chịu. tắm rửa quả thực là đòi mạng .

      Nhìn Cố Học Văn ngồi ở trong phòng đọc báo, cắn môi, vẻ mặt xấu hổ khó xử.

      “Em sao vậy?” Cố Học Văn cảm giác được sắc mặt Tả Phán Tình vừa nãy có chút thay đổi, lập tức buông tờ báo đến bên giường: “Thắt lưng lại đau à?”

      Tả Phán Tình lắc đầu, khuôn mặt nhắn đỏ bừng: “Tôi, tôi muốn tắm.”

      người toàn mồ hôi rít rìn rịt, rất là khó chịu.

      Cố Học Văn nhíu mày, nhìn : “Tay em bị thương.”

      “Tôi biết.” Tả Phán Tình buồn bực: “Nhưng mà người đâu có bị thương chỗ nào đâu. là rất khó chịu đó.”

      Nhất là chỗ mang đai bảo hộ thắt lưng, đeo ngày rồi. Ở đó toàn là mồ hôi. Khổ sở muốn chết.

      Cố Học Văn nhìn lâu rồi xoay người vào buồng vệ sinh, mang ra chậu nước, thả khăn mặt vào. Tả Phán Tình hơi ngẩn ra.

      làm gì vậy?”

      phải là như nghĩ chứ?

      “Giúp em lau người.”

      “Tôi tự mình làm.”

      “Em chỉ có tay làm thế nào?”

      để cho có cơ hội cự tuyệt, Cố Học Văn cởi áo ngủ của ra.

      “Này. Cố Học Văn.” Tay và thắt lưng của Tả Phán Tình bị thương, căn bản có khả năng giãy dụa, nhìn thấy áo ngủ rời khỏi người mình, nửa thân phơi bày trong khí.

      dừng tay. Tôi lau nữa, được chưa?” tình nguyện ở bẩn vài ngày cũng muốn tiếp tục nữa.

      “Muộn rồi.” Rất thản nhiên thốt ra hai tiếng này, bàn tay Cố Học Văn lại di chuyển về phía giữa bụng của .

      “Cố Học Văn, dừng lại. Tôi bảo dừng lại. có nghe thấy ?” Tay . Rất có lực, thon dài. Nhiệt độ nơi đầu ngón tay nóng hổi.

      Cơ thể Tả Phán Tình chịu được mà run rẩy, trơ mắt nhìn cởi lại lần nữa kéo quần xuống.

      Cơ thể phơi bày hoàn toàn trong khí. Động tác của ngừng chút, ánh mắt dừng ở người .

      Ánh mắt sâu thẳm, chuyên chú nhìn chằm chằm, khiến cho cảm thấy toàn thân như bị thiêu cháy, hai chân run rẩy, vội vàng khép chặt lại. Tay phải bị thương che ở trước ngực. Thấp giọng gào lên với Cố Học Văn.

      được nhìn. có nghe thấy hay hả?”

      Tả Phán Tình hận Cố Học Văn muốn chết, nếu làm bị thương sao phải đối mặt với tình huống xấu hổ như vậy.

      cứ như đứa trẻ sơ sinh, hoàn toàn có khả năng phản kháng.

      “Cố Học Văn.” vẫn còn dám nhìn hả? Tả Phán Tình quả thực muốn phát điên rồi. Nếu lúc này lưng bị thương, nhất định khoét mắt ra.

      “Em là vợ của tôi.” cách khác, chuyện nhìn cơ thể của là đương nhiên.

      Tả Phán Tình oán giận : “ ràng bắt nạt tôi.”

      bị bắt nạt như vậy mà thể đánh trả lại, cũng thể nhúc nhích. Hại cứ phải dùng tư thế xấu hổ như vậy mà nằm trước mặt . là quá đáng lắm rồi.

      Vì tức giận, cơ thể của ửng lên màu đỏ nhạt. Da thịt trong suốt như ngọc, lại còn dáng người lả lướt. Cố Học Văn nhìn đến ngây người, nhất thời lại quên mình định làm gì.

      . còn nhanh tay chút?” Tả Phán Tình càng tức giận, cho rằng muốn ức hiếp mà thôi: “ có muốn giúp tôi hay đây? còn mau giúp tôi lau tôi lau nữa.”

      ta quả đúng là đồ dê xồm, ánh mắt nhìn , quả thực rất đáng sợ. Cứ như là muốn đem ăn luôn vậy, nhận ra điều này khiến cho mặt Tả Phán Tình càng đỏ hơn.

      “Cố Học Văn ——” còn nhìn.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Hết chương 88

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 89: đêm bảy lần


      Edit : wynnie

      Beta: Phong Vũ


      còn nhìn–”

      Giọng trách móc gay gắt đó làm Cố Học Văn hồi phục tinh thần, xoay người vắt khăn, bắt đầu lau người cho .

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình khẽ gọi, cơ thể thể động đậy, chỉ biết giương mắt nhìn đến gần: “ tránh ra .”

      hối hận rồi, tình nguyện để Ôn Tuyết Phượng đến chăm sóc, cằn nhằn cả ngày, cũng muốn phải xấu hổ như thế này.

      Đối với tiếng gọi khẽ của , Cố Học Văn làm như nghe thấy.

      Cổ, vai, ngực, mắt nhìn nơi tròn trịa xinh đẹp của . Vóc dáng của cũng phải loại cực kỳ đầy đặn, thế nhưng đôi bạch thỏ lại vểnh rất cao, nghĩ lại cảm giác khi từng xoa lên đó, đôi mắt sáng của bỗng chốc tối sầm xuống.

      Cái khăn dừng ở ngực , bất động. Bàn tay lại dò tìm đến trước ngực

      Tả Phán Tình thở dốc vì kinh ngạc, trừng mắt với Cố Học Văn: “Cố Học Văn, làm cái gì vậy?”

      Cố gắng sốc lại tinh thần, Cố Học Văn tiếp tục việc làm, thế nhưng tròng mắt đỏ hoe tố cáo tình hình tại của . Đầu ngón tay khẽ run rẩy, Tả Phán Tình gồng cứng người nhìn khăn càng lúc càng xuống, càng lúc càng xuống–

      “Đủ, đủ rồi.” Tả Phán Tình muốn đoạt lấy khăn từ tay : “Tôi tự mình làm.”

      Do xoay người quá mạnh mà thắt lưng càng đau đớn hơn, Tả Phán Tình cắn môi, liều mạng chịu đựng, cũng dám từ chối, vẫn để cho Cố Học Văn tiếp tục, vô cùng cẩn thận và chăm chú, lau người cho từ đầu đến chân.

      Lại lấy quần áo lúc sáng đem từ nhà về ra thay cho . Cứ như vậy, hai người thể tránh né mà thêm lần nữa tiếp xúc thân mật.

      Bàn tay của rất to, lại đặc biệt nóng bỏng, Tả Phán Tình chỉ cảm thấy cơ thể như bị thiêu cháy. Loại cảm giác xấu hổ này làm thậm chí quên mất cơn đau từ sau lưng.

      Vất vả lắm, Cố Học Văn mới giúp mặc áo ngủ trở lại, Tả Phán Tình 冏 rến độ dám nhìn nữa.

      Gáy đột nhiên bị siết chặt, Cố Học Văn ôm , môi chuẩn xác hôn xuống.

      “…” Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, bổng chốc biết phản ứng như thế nào.

      Phản kháng, giãy giụa?

      Thắt lưng đau đớn vừa nãy làm hoàn toàn xóa bỏ ý nghĩ này, cảm giác được môi bá đạo đoạt lấy môi , bàn tay thậm chí còn khách khí cách lớp áo ngủ xoa lên nơi đầy đặn của .

      Lui cũng thể lui, Tả Phán Tình chỉ có thể để ăn hết đậu hủ. Tay thậm chí còn thể cử động, chỉ có thể bị động để mặc cho hôn.

      Kết thúc nụ hôn, vẫn ngơ ngác nhìn Cố Học Văn, hai mắt mờ sương, đôi môi sưng đỏ khẽ vểnh lên, tựa như lại đợi nhấm nháp.

      Bụng dưới trận sôi trào, Cố Học Văn khẩn cấp buông ra, đem lần nữa thả lên giường. Lại hôn nữa, chừng mặc kệ thương tích của , cứ như vậy muốn ngay tại đây.

      “Cố Học Văn.” Thân thể Tả Phán Tình đụng xuống giường, cơn đau lưng lần nữa đánh thức lý trí của , oán hận trừng mắt nhìn : “ là đồ khốn kiếp.”

      Cố Học Văn vốn muốn rời , bước chân dừng lại, đến gần khuôn mặt , hơi thở nam tính mạnh mẽ làm lại run rẩy trận: “Tôi chỉ lấy lãi.”

      Ngón tay vuốt ve cánh môi , giọng càng lúc càng khàn: “Chờ em hồi phục, tôi lại lấy vốn.”

      Cái gì?

      Tả Phán Tình biết phản ứng sao đây, ngây ngốc nhìn Cố Học Văn bưng chậu nước vào nhà vệ sinh, cánh môi vẫn còn lưu lại độ nóng của ngón tay . Sau lúc lâu mới lại có phản ứng. Mới hiểu Cố Học Văn vốn và lãi là cái gì.

      Khuôn mặt nhắn nổi lên rặng mây đỏ. Kéo chăn trùm kín mặt, trong lòng hồi oán thầm, Cố Học Văn, là đồ dê xồm, quỷ háo sắc–

      Chuông điện thoại vang lên, Tả Phán Tình dường như nghe thấy giọng Cố Học Văn nghe điện thoại, bèn kéo chăn xuống nhìn thoáng qua, nửa thân cao lớn của tựa lên cửa sổ, biết bên kia điện thoại người ta gì mà mặt lộ ra vài tia cười yếu ớt.

      cần. Lần sau . Dù sao cũng còn cơ hội mà”

      cúp máy, vừa xoay người liền đối diện vẻ mặt nghi hoặc của Tả Phán Tình: “Bọn Thần Vân gọi chúng ta đến chơi, tôi em thoải mái, nên từ chối rồi.”

      “Sao lại từ chối?” Tả Phán Tình thấy thời gian vẫn còn sớm: “Bọn họ phải cố ý từ Bắc Đô đến đây hay sao? ra chơi với bọn họ .”

      Còn cùng ta ở chỗ thế này, e rằng thương tích của mình đừng hòng mà khỏi được.

      cần.” Cố Học Văn đến bên giường ngồi xuống: “Bọn họ có thiếu hai người chúng ta, cũng có thể chơi như điên.”

      Tả Phán Tình bỉu môi: “Có phải bọn họ đều là cái loại trong nhà có rất nhiều tiền, mỗi ngày ăn no có chuyện làm, chỉ biết chơi vậy?”

      Cố Học Văn nhìn đồng ý: “ phải, bọn họ đều có công việc.”

      “À.” Có công việc? Mấy người Tống Thần Vân có điểm tồi, trong đầu nghĩ đến Kiều Kiệt tóc đủ màu kia, Tả Phán Tình oán thầm trong lòng, ai lại mời người như vậy làm việc chứ?

      Nếu đứa em trai như vậy, nhất định đuổi nó ra khỏi cửa, cho vào nhà nửa bước.

      “Đáng tiếc phải , cùng em đến cuối con đường–”

      Chuông điện thoại đúng lúc vang lên, gián đoạn suy nghĩ của Tả Phán Tình, nhờ Cố Học Văn lấy qua cho . Là Trịnh Thất Muội.

      “Tả đại tiểu thư, làm gì vậy? phải hôm nay đến đây càn quét hàng sao? Sao giờ này vẫn chưa thấy cậu xuất ?

      “Tới được.” Tả Phán Tình cười khổ: “Xem chừng, cậu còn phải chọn trước rồi mang đến đây cho mình.”

      “Sao vậy?” Trịnh Thất Muội khó hiểu, ngày xưa vừa nhập hàng, Tả Phán Tình là người bay tới nhanh nhất: “Bị chú cảnh sát nhà cậu dày vò hả?”

      “Đúng vậy, đúng vậy. Còn dày vò tới nỗi thể xuống giường đây này.” Tả Phán Tình vô tâm vô phế .

      “Aiyo, Lão Đại kia chắc phải đêm dày vò cậu vài lần mới làm cậu bây giờ còn xuống giường được ấy ha?” Giọng của Trịnh Thất Muội thấp xuống vài phần: “Nghe quân nhân, thể lực đặc biệt tốt. Có phải cậu gặp phải ông chồng đêm bảy lần rồi ?”

      “Chồng cái đầu cậu.” Tả Phán Tình đột nhiên xấu hổ, mắt nhìn Cố Học Văn, cũng biết có nghe thấy cái gì : “Trịnh Thất Muội, tớ cho cậu biết. Bổn nương bây giờ nằm ở bệnh viện. Cậu ít đông tây .”

      “Ôi. Phải vào bệnh viện luôn hả?” Trịnh Thất Muội cười tà: “Sao vậy. Bị ấy nhiều quá hả?”

      “Cậu cứ tiếp , tớ cúp máy đây.” Tả Phán Tình buồn bực muốn chết.

      “Đừng mà, phải chơi sao? ở bệnh viện thiệt hả?”

      “Gạt cậu được gì chứ? Ngày mai cậu đến bệnh viện, chẳng phải biết sao?”

      “Được. Ngày mai tớ đến nhìn lão đại của cậu.”

      “Đúng rồi. Nhớ mang đồ cho tớ. Tớ chờ cậu.”

      Cúp điện thoại, Tả Phán Tình để điện thoại lên đầu giường định ngủ. Tay lại bị Cố Học Văn nắm lấy, nhìn chằm chằm khuôn mặt , nét mặt khó đoán.

      còn sớm nữa, tôi muốn ngủ.”

      Tả Phán Tình lại muốn làm gì nữa. Cố Học Văn đến gần hai má , hơi thở nam tính phả vào mặt , bỗng cảm thấy có hơi nóng. ta có cần phải dựa vào sát như vậy ?

      “Chờ em hồi phục. Chúng ta có thể cùng nhau thử chút.”

      “Thử cái gì?” Tả Phán Tình thử rút tay mình về. Câu tiếp theo của Cố Học Văn thành công dừng động tác của lại.

      đêm bảy lần.”

      “…”

      Trời ạ, giết luôn . đêm bảy lần? Ai muốn cùng ta thử chứ. Hơn nữa, đây tin có người đàn ông có khả năng đêm bảy lần.

      Giường thả xuống. Nhắm mắt lại giả bộ ngủ, để ý tới tên khốn kiếp nào đó, trước khi ngủ ý nghĩ ngừng lặp lại trong đầu.

      Cố Học Văn: là đồ dê xồm, là đồ quỷ háo sắc, là đồ râu xanh. Chờ tôi hồi phục rồi, nếu tôi trốn xa, tôi gọi là Tả Phán Tình–

      ……………………………………….sakuraky.wordpress.com………………………………………..

      Sáng sớm, Cố Học Văn mua điểm tâm sáng. Rồi ngồi xem Tả Phán Tình ăn xong điểm tâm.

      “Tôi phải làm rồi.”

      .” Tả Phán Tình phất tay, ước gì nhanh lên chút.

      “Em ở mình sao chứ?”

      .” Tả Phán Tình phẩy phẩy tay: “Lát nữa Thất Thất đến, ấy chăm sóc cho tôi.”

      “Em chắc chứ?”

      “Chắc chắn, khẳng định, hết sức chắc chắn. cứ .” Đứng đây hoài , người ta biết, khéo còn tưởng rằng rất quan tâm tới đấy chứ.

      “Được rồi.” Cố Học Văn đứng dậy sửa sang quần áo: “Tôi lưu số vào điện thoại của em. Có việc gì lập tức gọi cho tôi.”

      “Biết rồi mà.”

      Vẻ mặt ước gì cho mau đó của Tả Phán Tình làm trong lòng Cố Học Văn vô cùng khó chịu. Chỉ là nghỉ làm ba ngày nay, công việc của giờ chắc chất thành đống lớn–

      Cuối cùng Cố Học Văn vẫn làm. Phòng bệnh khôi phục lại yên tĩnh, cũng làm Tả Phán Tình thư thái. là tốt rồi. ta ở trong này, được tự nhiên.

      bao lâu, Trịnh Thất Muội tới. Váy dài áo hai dây màu cam, bên hông đeo thắt lưng phong cách Bohemian. Dưới chân là dép xỏ ngón cao gót.

      Vừa vào cửa liền làm cho Tả Phán Tình lé cả mắt.

      “Cậu đến thăm bệnh, hay là biển diễn thời trang vậy?”

      “Cả hai.” Trịnh Thất Muội tháo kính râm xuống, tao nhã vén mái tóc dài gợn sóng, ngồi xuống bên giường: “Vừa rồi đường vào đây, ít nhất có có mười lăm đẹp trai, nhìn chằm chằm tớ đó.”

      “Cậu lại xạo nữa .” Tả Phán Tình nghe nổi nữa: “Tớ còn biết cậu sao? Cho dù trước mặt xuất trái táo nứt hay dưa chuột thúi, cậu cũng là đẹp trai thôi.”

      mười lăm, cũng được mười người.” Trịnh Thất Muội xách cái túi to quơ quơ trước mặt Tả Phán Tình: “Đừng tớ có lương lâm nha. Hàng mới. Còn chưa mang ra bán, đem đến cho cậu xem trước.”

      Lấy ra cái váy dài quơ quơ trước mặt Tả Phán Tình: “Con mắt của mình tồi chứ.”

      “Tốt, tồi.” Mắt mua hàng của Trịnh Thất Muội, Tả Phán Tình luôn luôn rất thích: “Váy này khá đó.”

      Tiếc là nằm bẹp giường, muốn thử cũng được.

      “Thích ?” Trịnh Thất Muội giả vờ đem váy cất vào trong túi, lần nữa nhìn Tả Phán Tình: “ . Tại sao lại bi thương? Lại còn bị thương đến nỗi nhìn thấy tớ cũng thể ngồi dậy đón tiếp chút. Đủ thấy rất nghiêm trọng rồi.”

      “Đừng nữa.” Tả Phán Tình cảm thấy chính mình là xui xẻo, sớm biết thế hôm qua ra mở cửa.

      “Chờ chút.”Trịnh Thất Muội sóng mắt lưu chuyển, bộ dáng thập phần quyến rũ: “Hôm qua lúc mua hàng tớ nghe được câu chuyện cười. Cậu có muốn nghe ?”

      Tả Phán Tình liếc cái: “Lần nào cũng như vậy, thích , thích thôi.”

      “Khụ.” Trịnh Thất Muội giơ cao khóe môi: “Hỏi: Có vừa mới cưới ngày hôm sau choáng váng đến gặp bác sĩ. Bác sĩ hỏi: tại sao? Đáp: uống 20 viên thuốc tránh thai. Lại hỏi: tại sao đọc hướng dẫn sử dụng? Lại đáp: Có đọc chứ sao , đó viết mỗi lần uống viên.”

      Vừa dứt lời, Trịnh Thất Muội liền cười ngặt nghẽo. Vỗ vỗ giường run run giọng : “ , câu uống bao nhiêu viên rồi?”

      “Trịnh Thất Muội–”

      Tả Phán Tình giơ tay muốn đánh Trịnh Thất Muội, bởi vì quá kích động lại quên mất thương tích sau lưng, cơ thể mềm nhũn, lại ngã xuống dưới.

      Trịnh Thất Muội ngưng cười: “Xem chừng, cậu nghe hiểu rồi. Ha ha, quả nhiên kết hôn xong là còn thuần khiết nữa nha.”

      Tả Phán tình cười nổi, vẻ mặt đau đớn: “Đừng cười nữa, gọi bác sĩ giúp mình , đau quá.”

      —–

      Hết chương 89

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 90: Sao lại trách tớ


      Edit : wynnie

      Beta: Phong Vũ

      được cử động mạnh, chú ý đừng đụng tới vết thương lần nữa.” Vẻ mặt bác sĩ hài lòng nhìn Tả Phán Tình: “Nếu còn chú ý, thắt lưng của có qua tuần cũng thể xuống giường đâu đấy. Bây giờ nếu chịu hợp tác qua tuần là có thể xuống giường được.”

      “Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ.” Sắc mặt Tả Phán Tình hơi trắng bệch. Nhìn bác sĩ rời khỏi phòng. Lúc bác sĩ rồi mới tức giận trừng mắt lườm Trịnh Thất Muội cái: “Đều tại cậu.”

      “Ơ, sao lại trách tớ?”

      Trịnh Thất Muội vẻ mặt vô tội: “Tớ cũng đâu có ngờ là cậu nghe hiểu chứ.”

      “Cậu còn .”

      “Thôi, , .” Trịnh Thất Muội ngồi xuống giường bệnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng mà , sao cậu lại ra nông nỗi này vậy? Thắt lưng rồi tay cũng bị thương? phải là cậu muốn chạy trốn rồi bị Cố Học Văn làm cậu thành ra thế này chứ?”

      bậy gì đó?” Tả Phán Tình cất giọng cực khẽ: “Đây là ngoài ý muốn.”

      “Ngoài ý muốn. Mới có mấy ngày mà giúp ta rồi hả?” Trịnh Thất Muội trêu : “Cảm tình tốt nha, tớ chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Sớm sinh quý tử.”

      “Thất Thất.” Thắt lưng Tả Phán Tình vẫn còn rất đau, vừa mới là lại càng đau hơn: “Cậu yên tĩnh chút được ?”

      “Được. Vậy cậu , vì sao cậu lại bị thương.”

      “Tớ–” Tả Phán Tình nhìn : “Tớ nhưng cậu được cười đó.”

      “Tớ tuyệt đối cười.” Trịnh Thất Muội giơ ba ngón tay lên: “Cậu .”

      Tả Phán Tình đem việc thuật qua lại lần: “Chuyện chính là như vậy, ta biết tớ đứng sau cánh cửa, tớ lại nghĩ ta đạp cửa. Sau đó tớ phải vào bệnh viện.”

      Đôi mắt Trịnh Thất Muội trừng to, đột nhiên ôm bụng bật cười ha ha: “Ha ha ha ha. Cười chết tớ rồi. Tả Phán Tình, cậu cực phẩm nha.”

      “Ha ha ha ha.”

      Trịnh Thất Muội cười đến thở nổi. Tả Phán Tình bị chọc tức, muốn đừng cười, lại thể cử động, chỉ có thể khinh khỉnh nhìn .

      “Cậu cười đủ chưa?”

      Trịnh Thất Muội khua tay: “Ha ha ha ha, sao có thể, tớ đau bụng quá. Tả Phán Tình, tớ bị cậu chọc cười đến chết mất.”

      “Trịnh Thất Muội, cậu còn cười nữa, chúng ta tuyệt giao.”

      “Đừng nha.” Trịnh Thất Muội cố gắng bình tĩnh lại: “Nếu cậu tuyệt giao với tớ, tớ đâu tìm được cực phẩm như cậu để cười nhạo chứ?”

      “Cậu còn nữa.”

      Tả Phán Tình hối hận rồi, nên tin tưởng Trịnh Thất Muội.

      “Thôi tớ nữa.” Khuôn mặt Trịnh Thất Muội vì cười mà đỏ như gấc. “Tớ là bái phục cậu luôn đó. Cậu cũng quá lợi hại . Thời gian cậu với Cố Học Văn từ trước khi kết hôn đến lúc kết hôn cũng phải hai tháng đúng ? Trong khoảng thời gian đó chẳng lẽ câu chưa từng gọi điện cho ta? tìm ta?

      “Please. Tớ chỉ muốn cách ta càng xa càng tốt, sao lại có thể chủ động liên lạc chứ?”

      lần kia đến cục cảnh sát tìm ta, còn làm mình bị trêu chọc. Tâm trạng buồn bực của cũng là đương nhiên.

      “Cũng đúng.” Trịnh Thất Muội cười nữa, vẻ mặt xúc động; “Nhưng mà cậu bị thương vầy cũng tốt.”

      “Cậu còn .” Tả Phán Tình muốn đánh nàng mà, bị thương mà là chuyện tốt sao?

      mà.” Trịnh Thất Muội nhìn bộ dáng ngờ nghệch của : “ phải cậu muốn để ta chạm vào người sao? Bây giờ vừa đúng lúc phải sao? Thời gian những tháng. tháng này. Cậu dù sao cũng là người bệnh. Cậu cứ liều mạng sai khiến ta, dày vò ta. Theo dõi thời gian. Nếu biểu tốt. Vậy cậu yên tâm làm Cố. Nếu như biểu xấu, cậu lại nghĩ cách đá ta, phải đúng lúc sao?”

      “An tâm làm Cố? Hôm nay phải cậu nhận tiền của Cố Học Văn đến đây thuyết phục tớ đấy chứ?” Tả Phán Tình thu mắt, trong đầu lên cảnh tượng ngày hôm qua Cố Học Văn giúp lau người. Biểu kia là coi như tốt, hay tốt?

      Mặt hiểu sao lại hơi nóng lên, Trịnh Thất Muội cũng chú ý tới, tiếp tục lẩm bẩm.

      “Cậu nghĩ . Ba mẹ cậu vừa ý Cố Học Văn như vậy, nhất định cho cậu ly hôn với ta, tớ đoán ta cũng chịu, biện pháp này của mình phải rất tốt sao? Quan sát ta, xem ta có phải người đàn ông tốt hay .”

      Trong lòng Tả Phán Tình hơi hỗn loạn. Thay người dễ dàng như vậy sao? Chỉ là cứ tiếp nhận Cố Học Văn như vậy, lòng dù sao cũng còn có chút chần chừ.

      cũng chưa hiểu gì nhiều về Cố Học Văn hai người cứ như vậy mà kết hôn. Trước đó cũng chưa có cơ hội tiếp xúc gì nhiều. Mà dường như có rất nhiều mặt, mỗi mặt đều thể biết được.

      Giống như hôm đó, ta ràng rất tức giận, thế mà ngày hôm sau vẻ mặt lại rất bình tĩnh. Sau vài ngày nữa, cũng chỉ có thể kết luận rất cá nhân là có lẽ ta cũng tệ lắm.

      “Đáng tiếc phải , cùng em đến cuối con đường–” Chuông điện thoài vừa reo lên. Tả Phán Tình cầm lấy điện thoại đầu giường, chú ý đến vẻ mặt có chút kinh ngạc của Trịnh Thất Muội.

      Đầu dây bên kia là em họ của Trần Tâm Y: “Chị, em thực tập xong rồi. Ngày mai trở về thành phố C.”

      ? Vậy tốt quá.” Tâm Y là con người của Tả Phán Tình, cá tính lại giống như của tuy hay lơ đểnh nhưng rất thanh thuần đáng , còn có vài phần dí dỏm.”

      biết chưa?”

      “Chưa, em muốn đến tìm chị trước, hơn nữa cũng muốn cho ba mẹ ngạc nhiên.”

      “Tìm chị?” Tả Phán Tình ngóc đầu dậy, nghĩ đến việc mình bây giờ còn ở bệnh viện: “Tâm Y, chị bên này có chút việc, trong thời gian này có ở thành phố C, em cứ về nhà trước, khi nào chị về đến tìm em.”

      “Hả? phải chị kết hôn rồi sao? Chị và chồng đến Bắc Đô rồi hả?”

      “Hả?” Lại dối càng càng lớn chuyện thôi: “Thôi bỏ , Tâm Y nếu em muốn đến tìm chị cứ đến đây , ngày mai em tới. Chị cho người đến đón em.”

      “Chị, chị rốt cuộc ở đâu? Ngày mai em có thể tìm chị được ?”

      “Có thể. Chị sao, đợi ngày mai gặp rồi sau.”

      “Dạ được.” Trần Tâm Y bắt đầu mong đợi ngày mai: “Ngày mai gặp.”

      Cúp điện thoại, Tả Phán Tình lại thấy đau cả đầu, muốn nghĩ cách cho tình huống ngày mai, thể để Trần Tâm Y chuyện nằm viện cho ba mẹ biết. Ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt quái dị của Trịnh Thất Muội.

      “Cậu làm sao vậy?”

      “Phán Tình.” Giọng của Trịnh Thất Muội có phần nghiêm túc: “Chuông điện thoại của cậu, sao vẫn chưa đổi?”

      sao?” Tả Phán Tình nhất thời phản ứng kịp.

      “Cậu dùng nhạc chuông này có phải là còn nhớ đến ta ?”

      “Cái gì với cái gì vậy?” Tả Phán Tình đem điện thoại đặt lại đầu giường: “Chỉ là nhạc chuông thôi mà, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.”

      Trịnh Thất Muội bình tĩnh nhìn : “Cậu đừng gạt tớ. Tớ cứ đinh ninh là cậu buông xuống được, ai ngờ cậu vẫn chưa chịu buông xuống.”

      “Đừng lung tung.” Tả Phán Tình trực tiếp phủ định: “Tớ bỏ xuống được cái gì cả. Tớ chỉ là thích bài hát này. Thế thôi.”

      Trịnh Thất Muội im lặng, ánh mắt chưa từng rời khỏi điện thoại của . Tả Phán Tình bị nhìn chăm chăm được tự nhiên, bị dồn ép nhưng chẳng thể làm gì, chỉ có thể đánh trống lảng.

      “Tớ mót quá, cậu ngại giúp mình WC chứ? Thắt lưng của tớ thể dùng lực. Phiền cậu rồi.”

      “Tả Phán Tình, cậu lại giả vờ.” Trịnh Thất Muội cũng cãi với , chuyện tình cảm, để tự mình suy nghĩ ràng là được rồi: “Nhưng mà, cậu đừng quên. Bây giờ cậu có chồng.”

      Tả Phán Tình cũng phản bác, dưới giúp đỡ của Trịnh Thất Muội vào nhà vệ sinh, giải quyết nỗi buồn.

      Lúc rửa tay, Tả Phán Tình nhớ đến hôm qua Cố Học Văn giúp mình như thế nào. hiểu sao mặt lại đỏ lên, có chút xấu hổ. Có chút ngượng ngùng.

      Nhìn chính mình trong gương, lại nhắc nhở mình lần nữa, kết hôn, là vợ của người ta. Mặc kệ trong lòng có ai, đều phải kìm nén được nghĩ đến nữa, nhưng mà cứ cảm giác trong lòng buồn bực đến mức phải luống cuống.

      “Được ?” Trịnh Thất Muội đứng ngoài cửa hỏi vọng vào.

      “Được.” Tả Phán Tình thở phào nhỏm, lại nhớ đến Cố Học Văn, tên kia còn hỏi , trực tiếp vọt vào mặc quần cho , lại bế ra–

      Dừng. Tả Phán Tình ra lệnh chính mình được nghĩ nữa. ta ôm mày chẳng khác nào ăn đậu hủ của mày. ta chăm sóc mày chẳng khác nào chiếm tiện nghi của mày.

      Cho nên những chuyện này, có gì hay để nghĩ đến cả. Qua tuần này, có thể tự mình xuống giường rồi, tất cả đều trở lại bình thường. Nhất định là như vậy–

      —————————-

      Chạng vạng, lúc Cố Học Văn đến, Tả Phán Tình còn ngủ, thắt lưng đêm qua đau đến mức làm thể nào ngủ ngon được, cùng Trịnh Thất Muội ăn cơm xong liền ngủ.

      Đem phần cơm tối đặt lên bàn, Cố Học Văn đến trước giường bệnh ngồi xuống.

      Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng ngủ của , khuôn mặt nghiêng duyên dáng, làn da ngủ lộ ra vài phần hồng hào. Bàn tay to xoa , cảm giác mịn màng làm lưu luyến. Làn da rất đẹp. Mươn mướt, mềm mềm.

      Tả Phán Tình ngủ khẽ cằn nhằn tiếng, đôi mắt chớp chớp, dường như muốn biết mình ở đâu, lại nhắm mắt ngủ tiếp. Khuôn mặt nhắn còn cọ cọ vào tay , bộ dáng nhìn cứ như chú mèo con kêu meo meo.

      Dường như mơ, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo chút cười yếu ớt.

      Ánh mắt Cố Học Văn tối sầm vài phần, ngón tay vân vê cánh môi , trong đầu liền lên cảm giác mềm mại khi hôn . Bụng dưới lại hơi hơi nóng lên rồi.

      Lúc này ý cười môi Tả Phán Tình càng sâu thêm. Dường như gặp giấc mơ rất đẹp, miệng thào hai chữ. Động tác Cố Học Văn dừng lại, nhìn khuôn mặt ngủ có vẻ như rất hạnh phúc kia. Hai từ đó, là tên đàn ông. Lại phải tên , khóe môi nháy mắt mím chặt.

      chút cảm giác được khuôn mặt u ám của Cố Học Văn, Tả Phán Tình ngủ lúc này nỉ non câu mớ.

      Thu lại tay, Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình, cật lực kiềm chế cơn xúc động muốn đánh thức .

      Tâm tư lưu chuyển, cúi đầu, khách khí đoạt lấy hô hấp của .

      Tả Phán Tình đột nhiên bị công kích quấy rối giấc ngủ, ý cười mặt còn nữa, đôi mày thanh tú nhíu lại. Phản ứng của làm cho Cố Học Văn cướp bóc càng thêm điên cuồng mãnh liệt.

      Môi lưỡi khách khí chiếm giữ, bá đạo mút lấy môi . Lực đạo cực lớn đoạt hô hấp của , Tả Phán Tình hổn hển từ trong mộng tỉnh lại.

      Mở mắt ra, nhất thời đây là mơ hay là . Ô ô hai tiếng, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Cố Học văn, trong chốc lát mê muội, biết mình ở đâu.

      Muốn động đậy, lưng đau đớn, cơn đau này nhắc nhớ mình ở đâu.

      Cảm thấy ta có chút ý tứ muốn buông mình ra, Tả Phán Tình trừng mắt. lưng đau đớn làm cho thể phản kháng, chỉ có thể để hôn đến khi bằng lòng buông ra mới thôi.

      Nụ hôn vừa chấm dứt. Cố Học Văn hơi lùi lại chút, nét u ám mặt vẫn giảm chút nào, ngược lại càng đậm thêm.

      “Cố Học Văn, làm gì vậy?” ta uống trúng thuốc gì biết? Bị chiếm tiện nghi là mà, mặt mày ta lạnh lùng như vậy làm gì?

      có tiếng trả lời, Cố Học Văn vẫn cố chấp nhìn chằm chằm chịu rời khỏi mặt .

      Bị nhìn đến toàn thân được tự nhiên, Tả Phán Tình làm bộ thoải mái kéo kéo khóe miệng: “Cố Học văn, còn phải cố ý? Biết tôi ở sau cửa, còn làm tôi bị thương. Rất tiện cho ăn đậu hủ của tôi đúng ?”

      ——————–


      Hết chương 90

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :