1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 68: làm em thất vọng chứ.


      Edit :Minh mập

      Beta : Phong Vũ

      Sa: Bí mật được bật mí nhé.

      liên quan đến cháu.” Tả Chính Cương biết con mình tính tình rất ngang bướng: “Là chú dạy con nghiêm.”

      “Cháu quen rồi ạ!” Cố Học Văn đỡ lời, rồi lái ngay sang chuyện khác: “ chú sao ở lại Bắc Đô thêm mấy ngày nữa ạ?”

      sao, những chỗ muốn đều hết cả rồi.” Ôn Tuyết Phượng cùng Tả Chính Cương ngồi đối diện nhau nhưng ánh mắt đều hướng vê phía Cố Học Văn: “Học Văn, chú biết cháu là người tốt, tính Phán Tình có chút tùy hứng, về sau con phải bao dung nó nhiều hơn rồi.”

      sao đâu ạ” Cố Học Văn lắc lắc đầu: “ ấy như vậy rất tốt, lúc nào cũng phấn chấn tinh thần ạ!”

      Tả Chính Cương nhìn bộ dáng Cố Học Văn giống như dối, nhàng thở ra, ông giục Ôn Tuyết Phượng nấu cơm, còn ông ngồi chơi cờ với Học Văn.

      Trong phỏng, Tả Phán Tình sốt ruột qua lại, nghĩ phải chỉnh Cố Học Văn như thế nào. Lúc đầu suy nghĩ mãi mà chẳng ra kế gì, đầu lưỡi đau, trong lòng lại thoải mái, còn miệng sưng. Trịnh Thất Muội liếc mắt cái nhìn ra. Ba mẹ lại thèm quan tâm, trong mắt lúc nào cũng chỉ có Cố Học Văn…

      được, thể cho qua dễ dàng như vậy được. Ra khỏi phòng, thấy Cố Học Văn ngồi ở phòng khách chơi cờ với ba mình. Oán giận trừng mắt với , vào nhà vệ sinh, đứng trước gương, lẩm bẩm mình: “Ghê tởm, dối trá, vô sỉ. Cố Học Văn, chính là tên lưu manh khốn nạn.”

      cứ giọng mắng mà vẫn thấy đủ, hai mắt Tả Phán Tình đảo quanh toilet mất vòng, cuối cùng mắt sáng lên.

      Ha ha ha, tự cười trong gương.

      “Ba ba, làm sao bây giờ.” Bước ra khỏi toilet, Tả Phán Tình liền chạy đến chỗ hai người chơi cờ, bày ra bộ dạng bối rối.

      “Làm sao vậy? Cứ hấp ta hấp tấp”

      Tả Chính Cương nghĩ đến nước tiếp theo nên như thế nào, Tả Phán Tình liền chỉ vào nhà vệ sinh: “Ba, bồn cầu tắc rồi.”

      “Uh.” Tả Chính Cương buông quân cờ trong tay ra: “Chú thông chút.”

      cần.” Tả Phán Tình nhanh tay giữ chặt tay ba mình: “Ba mới về mà, còn mệt, làm sao làm được, để Học Văn giúp cho.”

      Hai tiếng “Học văn” vang lên nghe vô cùng thân thiết, Cố Học Văn ngồi đối diện bất động, nhưng nhìn thấy mặt Tả Phán Tình có lúm đồng tiền.

      “Cái này làm sao mà được.” Tả Chính Cương từ chối ngay: “Nếu để ba gọi điện kêu người ta tới sửa.”

      “Thôi mà ba.” Tả Phán Tình lại đè tay Tả Chính Cương, buộc ông ngồi xuống.

      “Gọi người tốn tiền.” Tả Phán Tình làm bộ tiếc của, ánh mắt lại đảo qua chỗ Cố Học Văn: “Để Học Văn làm ba, ấy làm được mà.”

      “Phán Tình.” Tả Chính lên giọng: “Đừng có quậy nữa, làm sao để Học Văn thông bồn câu được?”

      “Sao lại thể ạ?” Tả Phán Tình nhìn Cố Học Văn: “ ấy trước kia từng ở trong quân đội mà, có cái gì mà chưa làm qua, thông bồn cầu chỉ là chuyện .”

      hăng say , Tả Phán Tình bỗng bước qua chỗ Cố Học Văn, ôm lấy cánh tay , nũng nịu: “Honey, làm em thất vọng đúng ?”

      chớp chớp đôi mắt to tròn, trong mắt có vài phần giảo hoạt, thêm vài phần khiêu khích. Cố Học Văn ngồi bất động, tay hơi dùng sức kéo, lôi Cố Học Văn đứng dậy.

      thôi. Tuy rằng việc này xứng với những công trạng vĩ đại của . Nhưng mà bây giờ em cần nhà vệ sinh, giúp em nha.”

      Cố Học Văn theo đến cửa toilet, Tả Phán Tình đẩy vào trong: “Vào , em đứng ngoài này chờ .”

      để cho Cố Học Văn có cơ hội phản ứng, Tả Phán Tình khóa cửa nhà vệ sinh lại, ra vẻ cẩn thận, lỡ tay khóa ngoài.

      Trở lại phòng khách thấy Tả Chính Cương đứng dậy, kêu tiếng: “Ba, con vừa mới nhìn thấy nước cờ này hình như giống như nước cờ người ta hướng dẫn trong sách á. Con dẫn ba xem nha?”

      ?” Tả Chính Cương có ý định giúp Cố Học Văn, nghe con vậy liền chuyển chú ý sang bàn cờ.

      mà, mà. Ba tin vào thư phòng kiếm quyển sách đó xem .”


      Hết chương 68

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 69: ấy cũng phải con nít.


      Edit : Wynnie

      Beta : Phong Vũ

      “Được. Để ba xem thử, ba muốn ngẫm nghĩ kỹ làm thế nào giải quyết tàn cuộc này.”

      Tả Chính Cương trở về phòng, Tả Phán Tình nhìn nhà vệ sinh tắt đèn kia cười mãi thôi. Cố Học Văn, trước tiên cứ bị nhốt nhé. Hừ, ai bảo dám đắc tội với tôi.

      Thời gian trôi qua hơn nữa tiếng, Ôn Tuyết Phượng nấu xong cơm tối. Từ phòng bếp ra thấy Cố Học Văn.

      “Ủa, Học Văn đâu rồi?”

      giúp chúng ta thông bồn cầu.” Tả Phán Tình ngồi sofa, ôm túi khoai tây chiên vừa ăn vừa xem tv.

      Ôn Tuyết Phượng kinh ngạc kêu tiếng, tức giận trừng mắt nhìn con : “Con làm gì vậy? Sao lại để Học Văn thông bồn cầu?”

      Bước nhanh đến phòng vệ sinh, phát cửa bị khóa. Vội vàng mở cửa, Cố Học Vãn rửa tay, thấy Ôn Tuyết Phượng khẽ mỉm cười.

      “Dì, bồn cầu thông được rồi. Lần sau chú ý vứt đồ vật vào là được.”

      “Ôi, Học Văn, con xem, con xem Phán Tình đúng là hiểu chuyện, loại chuyện này sao lại có thể bắt con làm được?”

      Ôn Tuyết Phượng vẫy tay với : “Ra đây, ăn cơm thôi con. Lần sau chuyện này cứ để ông ấy làm được rồi.”

      sao đâu dì.”

      Ôn Tuyết Phượng ra trừng mắt nhìn Tả Phán Tình: “Phán Tình, con lại đây giúp mẹ dọn thức ãn. Lấy chén đũa dọn lên.”

      “Dạ.” Tả Phán Tình đứng dậy buông túi khoai xuống, đến bên cạnh Cố Học Văn, nhìn tay áo sơ mi được xắn lên của , nét mặt có tia hả hê: “Thế nào? Giao lưu với bồn cầu tốt ?”

      “Ừ” Cố Học Vãn đưa mặt tới gần : “Em chỉ ném vớ vào dễ quá. Lần sau nên ném những cái khác. Có điều, có thể xử lý nhanh gọn hay rất khó .”

      “Phải ?” Tả Phán Tình nở nụ cười, đưa tay đặt lên vai : “Vậy tốt quá. Tôi chọn lúc đến đây mà vứt rác xuống.”

      Môi của , hơi chu chu trước mặt , ý cười khuôn mặt bướng bỉnh, làm Cố Học Vãn bỗng nhiên nghĩ tới nụ hôn lúc trước. Bụng dưới hơi nóng lên. Mím chặt khóe môi, hạ mắt che chút tâm tư kia: “Ấu trĩ.”

      –”

      Tả Phán Tình định lên cơn, Ôn Tuyết Phượng ra, thấy hai người dính sát vào nhau, ho tiếng.

      Tả Phán Tình lúc này mới phát động tác của mình có chút mờ ám, nhanh chóng rút tay lại, ngồi xuống bàn ăn, bày ra bộ mặt chết đói nhìn đồ ăn bàn.

      “Oa, thịnh soạn như vậy? Mẹ, lần này hình như là mẹ lấy hết vốn trong hòm ra dùng hết rồi ấy nhỉ?”

      cái gì đó?” Ôn Tuyết Phượng cảm thấy con lễ phép: “Sao ngồi xuống mình như vậy, chút lễ phép cũng có. Sao gọi Học Văn cùng ngồi?”

      “Tự ta sao ngồi? Còn muốn con gọi. Cũng đâu phải con nít đâu chứ.”

      Tả Phán Tình cầm đũa định ăn cơm, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía căn phòng rống lên: “Ba, ra ăn cơm.”

      “Ôi con này.” Ôn Tuyết Phượng tuyệt vọng. Tả Phán Tình phỏng chừng kiếp sau cũng làm được con thùy mị. Gọi Tả Chính Cương ra, bốn người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

      Tả Phán Tình ngồi bên cạnh Cố Học Vãn, định quan tâm , cúi đầu yên lặng ăn cơm.

      Ôn Tuyết Phượng quan tâm gắp rau cho Cố Học Văn, là lúc ở Bắc Kinh được Trần Tĩnh Như chiếu cố. Lần sau bọn họ đến đây, muốn tiếp đãi họ chu đáo. Hai người năng khách sáo, Tả Phán Tình hoàn toàn mặc kệ, chỉ chuyên tâm ăn cơm.

      Cố Học Văn thấy bộ dạng Tả Phán Tình vùi đầu ăn cật lực, mắt lại lóe lên, vươn tay đem chân gà bỏ vào chén Tả Phán Tình.

      “Phán Tình, ăn cái chân gà này .”

      Hết chương 69

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 70: Gớm muốn chết

      “Cám ơn.” Tả Phán Tình khách sáo, cầm lên cắn cái. Cố Học Văn vào lúc này đột nhiên tiến đến bên tai , dùng thanh nhàng chỉ đủ cho hai người nghe được .

      “Ðúng rồi. Vừa rồi vẫn chưa rửa tay –.”

      “Phốc–” Chân gà tay Tả Phán Tình rơi xuống bàn ăn, mà miếng thịt vừa cắn liền phun ra. Xung quanh ai may mắn tránh được, tất cả đều trúng chiêu.

      “Tả Phán Tình.” Tả Chính Cương cùng Ôn Tuyết Phượng đồng loạt kêu lên.

      “Khụ khụ khụ khụ.” Tả Phán Tình dùng sức vỗ ngực, xoay qua trừng mắt với Cố Học văn, đưa tay chỉ vào , định chửi rủa, nhưng chỉ phát ra tiếng “Khụ khụ”.

      “Ăn từ từ.” Cố Học Văn nắm tay của , tay còn lại vỗ vỗ lưng : “Ðừng vội.”

      .” Tả Phán Tình cuối cùng cũng ngừng ho. Dùng sức gạt phắt tay : “Cố Học Văn, gớm muốn chết.”

      “Tả Phán Tình, con mới là gớm ấy.” Ôn Tuyết Phượng nhìn mảng lộn xộn trước mặt : “Con. Con làm gì vậy?”

      “Tức chết tôi rồi.” Tả Chính Cương đứng lên, mắt trừng tràn đầy lửa giận: “Văn hóa của con đâu hết rồi? Cách con ăn cơm là như vậy đó hả?”

      “Là ta làm con buồn nôn.” Tả Phán Tình cảm giác sớm muộn gì cũng bị Cố Học Văn làm cho phát điên: “Ba mẹ có biết ta rất ghê tởm , ta –”

      “Ðủ rồi.” Tả Phán Cương ngắt lời : “Học Văn nó có lòng tốt lấy chân gà cho con. Mặc kệ nó có gì, con cũng thể thất thố như vậy.”

      Cố Học Văn bên cạnh Tả Phán Tình lên tiếng: “Chú dì đừng tức giận, là con tốt, con nên trêu Phán Tình lúc ấy ăn.”

      phải lỗi của con.” Tả Chính Cương khoát tay: “Nha đầu này bị ta làm hư rồi.”

      “….” Tả Phán Tình tức giận đến được gì, chỉ trừng mắt với Cố Học Văn, vẻ mặt hận thể ăn thịt , điệu bộ như muốn uống máu .

      “Phán Tình, đừng giận mà.” Cố Học Văn nắm tay , vẻ mặt áy náy: “Đều là lỗi của .”

      “Cút . cần giả vờ tốt bụng.” Tả Phán Tình chút khách khí giật tay ra: “ căn bản là cố ý.”

      “Tả Phán Tình. Học Văn lòng xin lỗi con. Con có nghe ?”

      “Con cần. Con có sai.” Tả Phán Tình rốt cuộc tìm được giọng của mình: “Ba mẹ thích ta mà ghét con như vậy. Vậy coi như có đứa con như con là được rồi.”

      Cũng nhìn phản ứng của ba mẹ, Tả Phán Tình đứng lên, chạy nhanh ra khỏi cửa.

      Tả Chính Cương cùng Ôn Tuyết Phượng nhất thời trợn tròn mắt, đứng ở đó biết làm sao. Cố Học Văn đứng lên.

      “Chú. Dì. Con đuổi theo ấy.”

      ——-

      Tả Phán Tình chạy mạch ra khỏi nhà, phát trời tối đen. Gió đêm thổi tới, mang theo từng trận gió nóng, làm cho càng thêm phiền lòng.

      Cố Học Văn chết tiệt. Hại hôm nay còn trước mặt Thất Thất khoe khoang mình nhất định chỉnh ta. Mới nữa ngày trở thành ta chỉnh chính .

      “A–” mới nghĩ muốn la hét để trút hết tức giận, miệng bị người ta gắt gao che lại.

      “Tả Phán Tình, đừng có ồn.” Cố Học Văn chân dài, đợi Tả Phán Tình ra khỏi tiểu khu liền đuổi theo . Kéo tay qua, mặt đầy giận dữ.

      “Theo tôi về.”

      —————-

      Hết chương 70

      Chương 71: Là ai bắt đầu trước?


      Edit : Wynnie

      Beta : Phong Vũ

      “Về? Về đâu?” Tả Phán Tình giật ra tay : “Cố Học Văn, tôi chịu thua được ? Tôi chơi lại . buông tha tôi được ?”

      Mặc kệ là đùa giỡn hay đấu đá, cũng thừa nhận chịu thua . Như vậy vừa lòng chưa?

      “Tôi biết vì sao lại muốn kêt hôn với tôi. Nhưng tôi có thể cho biết. Tôi. Tả Phán Tình, tuyệt đối gả cho . tại mời khỏi nhà tôi, rời khỏi sinh mạng của tôi, có thể ?”

      Gằn mạnh ba chữ, mang theo hận ý cùng bất mãn cực điểm. ghét bản thân mình, muốn gả cho ta.

      Cố Học Văn nhìn chằm chằm vào mắt lúc, rốt cục mở miệng: “Em muốn gả cho tôi?”

      “Phải, tôi muốn gả cho .” ngại lặp lại điều đó.

      Cố Học Văn gật đầu, cơ thể hướng đến phía trước từng bước .

      “Vậy, là ai khởi đầu tất cả những chuyện này?”

      Cái gì? Tả Phán Tình mù mịt nhìn , Cố Học Văn vóc dáng cao lớn, đứng trước mặt , vô hình trung tạo nên loại áp lực.

      cái gì?”

      “Là ai, kéo tôi đến trước mặt ba mẹ tôi , tôi là bạn trai của ta?”

      “…”

      “Là ai, trong phòng ăn diễn này diễn nọ, làm cho ba mẹ tôi cho rằng chúng ta tình cảm sâu đậm?”

      “…”

      Tả Phán Tình lui về phía sau từng bước . Nhìn ánh mắt thâm thúy của Cố Học Văn, phát mình thậm chí có chút chột dạ.

      “Là ai? Chạy tới bắc Kinh gặp ông nội tôi, chấp nhận cuộc hôn nhân này?”

      “…”Tả Phán Tình muốn , thế nhưng bỗng nhiên biết gì.

      “Em gây nên hiểu lầm lớn như vậy. Bây giờ em lại chơi nữa. Tả Phán Tình, em cho rằng, việc đơn giản như em nghĩ sao?”

      Trong ánh mắt sắc bén của như nổi lên bão táp, khẩu khí trầm thấp mà chặt chẽ, vô hình phóng thích áp lực làm cho thân thể Tả Phán Tình tự chủ liền co rúm lại chút.

      “Cố Học Văn, ràng là –” định phản bác lại, ngờ giọng lại ỉu xìu như vậy. ta lại bước lên trước từng bước .

      “Trò chơi là em khởi đầu.Bây giờ em mới muốn chơi. Tả Phán Tình, trễ rồi–”

      Hai chữ đêm đó, như dùi trống đập mạnh vào ngực Tả Phán Tình, làm rối loạn, luống cuống, hoàn toàn biết phải làm sao bây giờ. Chỉ ngây ngốc đứng nhìn Cố Học Văn.

      Trong luồng ánh sáng mờ mịt, dường như thấy lại lần đầu tiên gặp nhau, khi hung dữ nắm tay tra hỏi cũng là bộ dáng lạnh lùng trầm như vậy.

      Cơ thể mềm nhũn, lại ngã về phía sau.

      Cố Học Văn duỗi tay, rất nhanh chóng cơ thể của , gần sát bên tai của , giọng trầm thấp như mũi tên lạnh băng bắn ra, đủ để dọa chết những người nhát gan. Cũng chính là Tả Phán Tình.

      “Tả Phán tình, em còn sao? Cho dù em muốn, vỡ diễn này em cũng phải cùng tôi tiếp tục diễn đến cùng.”

      Cái gì? Rơi vào đờ đẫn có cách nào khôi phục tinh thần, Tả Phán Tình bị Cố Học Văn nữa ôm nữa kéo mang về nhà. Mà thời gian kế tiếp. vẫn trải qua giữa cơn hỗn độn.

      Bữa cơm kia làm sao ăn xong, làm thế nào ngủ. đều có cảm giác gì, cả người cũng ở trạng thái bình thường. Trong đầu chỉ có hai chữ của đêm đó, luôn luôn ngừng vang lên, ngừng vang lên. Người càng lúc càng run dữ dội, lại càng biết làm sao.

      Ở nhà ngây ngốc hai ngày qua, Tả Phán Tình cũng nghĩ ra được biện pháp gì.

      Sáng sớm thứ bảy, ba mẹ đều ra ngoài, Tả Phán Tình thay quần áo định tìm Trịnh Thất Muội tìm cách, vừa mở cửa, liền thấy Cố Học Văn. Tay giơ lên như định gõ cửa.

      Nhìn thấy , Tả Phán Tình cảm thấy gai mắt, giọng có chút gay gắt: “ tới đây làm gì?”

      ————-

      —————-

      Hết chương 71

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 72: Coi như ta tồn tại.


      Edit : Wynnie

      Beta : Phong Vũ

      “Đưa em chụp ảnh cưới.” Cố Học Văn căn bản cho rằng việc đó là cần thiết. Nhưng Trần Tĩnh Như sớm đặt chỗ ở studio, ngày hôm qua còn hai ba lần gọi điện nhắc nhở . Sáng sớm hôm nay lại gọi điện thêm lần. Ðặc biệt nhắc nhở nhất định phải mang Phán Tình chụp ảnh cưới.

      cần.” Tả Phán Tình tại chỉ cần nhìn thấy , nhớ đến bộ dáng đe dọa mình mấy ngày trước. Hình ảnh đó luôn trong đầu sao quên được, hiểu ra mình chọc phải con sư tử.

      Chỉ cần cẩn thận chút, chết như thế nào cũng biết, loại cảm giác này quá xấu, làm cho đối với Cố Học Văn có loại kháng cự.

      “Mẹ của tôi đặt chỗ trước từ lâu rồi. hẹn nhiếp ảnh gia, nếu em cho là cần thiết. Em tự với mẹ tôi .” Cố Học Văn đưa điện thoại đến trước mặt Tả Phán tình: “Em tự gọi cho bà ấy.”

      “Cố Học Văn. –”

      “Ủa? Học Văn đến đấy à?” Ôn Tuyết Phượng cùng Tả Chính Cương đúng lúc này trở về, thấy Cố Học Văn vô cùng ngạc nhiên: “Đến tìm Phán Tình hả con?”

      “Con muốn đưa ấy chụp ảnh cưới.” Cố Học Văn quay lại nhàn nhạt gật đầu chào Ôn Tuyết Phượng: “Studio và nhiếp ảnh gia hẹn cả rồi, nhưng Phán Tình dường như muốn .”

      “Phán Tình.” Ôn Tuyết Phượng biết phải bắt con làm sao mới tốt: “Con bé này, sao vẫn còn cáu gắt với Học Văn thế?”

      “Ai cáu gắt với ta.” Hai ngày nay bị ba mẹ liên tục ân cần trước mặt Cố Học Văn tốt như thế nào, nghe tới nỗi lỗ tai của dài ra luôn.

      .” Tả Chính Cương cảm thấy gần đây con càng ngày càng nghe lời: “Hay là con muốn chúng ta cùng con?”

      cần, con–” Tả Phán Tình trừng mắt nhìn Cố Học Văn, ánh mắt ám chỉ ràng oán hận, gật đầu: “Thôi bỏ , thôi.”

      Mười phút sau, Tả Phán Tình ngồi chiếc Hummer của Cố Học Văn. Hai người ngồi trong xe trầm mặc chạy nhanh đến studio.

      Studio Mùa xuân Paris.

      Nhân viên cửa hàng vẻ mặt sốt ruột nhìn hai người ngồi trước mặt, đưa tập ảnh đến trước mặt Tả Phán Tình mở ra.

      Cố, Tả, đây là những mẫu áo cưới mới nhất của chúng tôi, mời chọn những chiếc mà thích.”

      Tả Phán Tình nhìn những chiếc áo cưới trắng thuần khiết ấy, trong lòng có rất nhiều cảm xúc.

      Trong lòng mỗi người con đều có chiếc áo cưới trong mộng. Hy vọng có ngày có thể phủ thêm mảnh lụa trắng để gả cho người đàn ông mình . cũng ngoại lệ, nhưng điều ngờ chính là. Hôn lễ của , căn bản xuất phát từ mong muốn của bản thân. Mà người cùng chụp ảnh cưới, cũng phải người đó.

      Ngẩng đầu nhìn nhân viên cửa hàng: “Các người chụp ảnh cưới. Chắc là cũng có chụp đơn chứ?”

      “Dạ có ạ.” Nhân viên cửa hàng hiểu ý tứ của : “Chúng tôi chụp riêng chú rễ, cũng chụp riêng dâu, đương nhiên chụp chung hai người vẫn là chủ yếu. Việc này cần lo lắng.”

      “…” Ai lo lắng? Tả Phán Tình tùy tay lật vài tờ, ánh mắt khi nhìn thấy chiếc áo cưới kia dừng lại.

      Chiếc áo cưới kia cực kỳ xinh đẹp, thiết kế cúp ngực, phong cách vô cùng đơn giản mà thanh lịch. Ðuôi váy thoạt nhìn như dài mấy thước, phía được trang trí đầy những sợi nơ bướm màu trắng.

      “Tôi muốn mặc cái này.” Quên , mặc kệ Cố Học Văn, coi như đến đây chụp ảnh chân dung .

      Tả, có mắt thẩm mỹ, đây là mẫu mới nhất năm nay của chúng tôi, cúp ngực may từ lụa thiết kế theo hình nụ hoa được làm riêng. Rất tôn dáng. Nếu có chỗ nào hài lòng, hoặc là vừa với thân người. Chúng tôi cũng có thể sửa được.”

      “Tôi thay.” Tả Phán Tình đứng lên, từ đầu đến cuối nhìn đến Cố Học Văn ngồi bên cạnh, xem như tồn tại.

      ——————


      Hết chương 72

      Chương 73: Kinh ngạc


      Edit &

      Tả Phán Tình phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới thay áo cưới, trang điểm xong.

      “Tả tiểu thư xinh đẹp.” Nhân viên cửa hàng nhìn hình ảnh của phản chiếu trong gương mà mỉm cười hài lòng. Sau đó lại đeo nữ trang chuẩn bị sẵn từ trước lên cho Tả Phán Tình: “Như thế này đúng là hào quang xinh đẹp chiếu sáng khắp nơi, sức hấp dẫn này mấy ai mà cản nổi chứ.”

      là đẹp đó? Tả Phán Tình còn chưa kịp nhìn dáng vẻ của mình thế nào bị nhân viên cửa hàng kéo tay ra ngoài.

      “Tả tiểu thư, xin theo tôi.”

      Rời khỏi phòng trang điểm, Tả Phán Tình theo tới phòng chụp ảnh. Cố Học Văn cũng thay quần áo xong, đợi ở bên trong. Nghe thấy tiếng bước chân, liền quay nhìn về phía bên này, đôi mắt sâu thẳm khi dừng bộ váy lụa trắng tinh người Tả Phán Tình bỗng lên tia kinh ngạc.

      Dáng vẻ vốn cũng được coi là xinh đẹp, lúc này lại được bộ váy cưới trắng tinh làm nổi bật da thịt trắng như ngọc. Bộ váy được thiết kế theo kiểu cúp ngực càng tôn lên dáng người của , khuôn ngực tròn trịa cũng nhờ thế mà càng đầy đặn hơn.

      Khuôn mặt được trang điểm rất kỹ, đôi mắt được nhấn bằng màu nhủ vàng, bờ môi được phết lên màu hồng nhạt, vừa cao quý lại phảng phất vài phần thông minh. đỉnh đầu còn đội cái vương miện bé xíu sáng long lanh.

      Nhìn thấy từng bước về phía mình, theo phản xạ chìa tay về phía ——

      Tả Phán Tình lại làm như thấy, lướt qua trước tiên tới chỗ mấy cái phông nền được sắp xếp trong khu chụp ảnh, vừa xoay người thấy trao đổi với nhiếp ảnh gia.

      “Tôi nghĩ cứ chụp vài tấm hình đơn trước được ?”

      “Có thể.” Chụp ảnh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy có người đề ra cầu này. Nhiếp ảnh gia cũng hỏi nhiều, ra hiệu cho Tả Phán Tình ngồi xuống cái sô pha ở gần đó.

      “Đúng rồi. Tay duỗi ra như vậy, mắt nhìn về bên này. Đúng. Tầm mắt hơi hơi nâng lên chút, okie, đúng rồi, cứ giữ như vậy nhé.”

      Nhiếp ảnh gia vừa , vừa ngừng bấm camera tay. Sau đó lại vỗ vỗ cái ghế, liếc Cố Học Văn cái: “Chú rể, ra đứng ở phía sau dâu . Bây giờ chúng ta bắt đầu chụp ảnh đôi.”

      Cố Học Văn ra đứng yên ở phía sau sô pha. Nhiếp ảnh gia khoát tay áo: “Đặt hai tay lên vai dâu nào, rồi, cùng nhìn về phía ống kính nha.”

      Lúc hai tay Cố Học Văn đặt lên người mình, cơ thể Tả Phán Tình hơi hơi cứng đờ chút, rồi rất nhanh điều chỉnh hô hấp, trấn định lại bản thân. Nhưng mà rất là khó đó nha.

      Cái mặc chính là áo cưới cúp ngực, có thể ràng cảm nhận được đôi bàn tay vừa to vừa nóng bỏng lại mạnh mẽ của ta. lòng ngón tay còn có lớp chai sần . Bình thường sao, nhưng lúc này đặt ở người lại khiến có cảm giác kỳ lạ.

      nực cười, hai người hoàn toàn nhau lại cùng chụp ảnh cưới, thậm chí còn chuẩn bị kết hôn?

      Còn chuyện nào có thể buồn cười hơn chuyện này ? Tâm trong lòng dấu được đều thể hết mặt, đôi bàn tay trắng như phấn của bất giác nắm chặt lại.

      “Nào, thả lỏng chút.” Nhiếp ảnh gia lại nghĩ vẻ mặt cứng ngắc hai người là do quá căng thẳng: “Chú rể cúi đầu nhìn dâu . dâu ngẩng đầu nhìn chú rể nào. Bốn mắt nhìn nhau. Rồi. Cứ như vậy nha.”

      Thân hình Cố Học Văn có chút cứng ngắc, cũng phải người thích chụp ảnh, chứ đừng là phải phối hợp với nhiếp ảnh gia diễn các loại tư thế như vậy.

      Ai là dâu chú rể với ta chứ? Tả Phán Tình ngẩng đầu trừng mắt liếc cái, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Cố Học Văn. Lúc ánh mắt hai người vừa giao nhau, thời gian cứ như đột nhiên dừng lại.

      Bên kia nhiếp ảnh gia vẫn loang loáng chớp máy ngừng mà hai người đều thấy, cứ như vậy mà nhìn đối phương.

      Tả Phán Tình thất thần là bởi vì lúc này mới phát , Cố Học Văn khi khoác lên mình bộ áo đuôi tôm màu trắng, thắt nơ, chải ngược tóc ra sau đầu hoàn toàn khác biệt với cái vẻ tùy tiện của ngày thường, ta thoạt nhìn cũng rất khôi ngô tuấn tú. ta mà đẹp trai á?

      Trời ạ, mình nghĩ cái gì vậy.


      Hết chương 73

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 74: Nhìn Thấy Là Tôi Mắc Ói


      Edit &

      Cúi đầu, muốn quẳng hết suy nghĩ cần thiết đó ra. Đây chỉ là đóng kịch thôi, đúng như ta chỉ là vở kịch. Nhưng mà vở kịch này đến khi nào mới có thể kết thúc đây?

      Chụp ảnh cưới kỳ chuyện mệt chết được, nào là thay đồ, đổi cảnh, rồi còn phải diễn đủ các loại tư thế nữa chứ. Cơm trưa cũng giải quyết ngay trong studio. Ăn cơm xong, nhân viên công tác dẫn hai người đến bến cảng để ra khơi.

      Trước tiên là đứng ở du thuyền thuê, chụp ảnh cưới trong ánh chiều buông xuống.

      Bây giờ là tháng tám nên thời tiết hơi nóng. Tả Phán Tình cứ phải liên tục dậm thêm phấn.

      vài lần muốn bảo họ dừng lại, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh te của Cố Học Văn kia lại dám giữ suy nghĩ này trong đầu. Giống như ta , diễn phải diễn cho trót, cho nên mới phối hợp với ta ăn ý như vậy.

      Mãi đến khi trời chiều tắt nắng, thuyền mới quay về bến cảng.

      Tả Phán Tình lúc này mệt muốn chết rồi nên viện lý do phải về nhà để từ chối đến studio chọn ảnh chụp.

      Leo lên con xe Humer của Cố Học Văn, liền ngồi phịch lên ghế bất động.

      “Muốn ăn cái gì ?”

      Cố Học Văn ngồi lên xe, nhưng khởi động máy, nhìn thấy mặt Tả Phán Tình vẫn còn chưa tẩy trang.

      Vẻ xinh đẹp của hôm nay hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của . ở trước mặt lúc nào cũng giương nanh múa vuốt cứ như chú miêu con.

      Lần đầu tiên mới biết cũng có cái vẻ xinh đẹp cao sang như thế. ra trang điểm có thể biến phụ nữ thành con người hoàn toàn khác đến thế.

      “Đưa tôi về nhà .” Tả Phán Tình cất tiếng ngắt đứt dòng suy nghĩ của , lúc này mới phát mình lại bởi vì Tả Phán Tình mà thất thần.

      Tả Phán Tình vẻ mặt thờ ờ, giọng còn mang theo tia tự giễu: “Nhìn mặt là tôi mắc ói.”

      Cố Học Văn vì lời này của mà mặt biến sắc, quay qua nhìn sườn mặt Tả Phán Tình lúc lâu rồi mới quay đầu, lái xe .

      Lúc xe khởi động, Tả Phán Tình nhắm mắt lại chợp mắt lát. muốn nhìn nữa, hôm nay phải nhìn cả ngày, nhìn đến phát ngán rồi.

      Cố Học Văn lái xe nhanh lắm, Tả Phán Tình nhắm mắt lại, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Lúc xe đến tiểu khu rất nổi tiếng ở thành phố C dừng lại.

      Hai năm trước, lúc vừa tới thành phố C, cùng các đồng đội khác sống chung trong cái ký túc xá. Sau đó Trần Tĩnh Như ghé qua thăm ký túc xá, cứ kêu là điều kiện quá kém.

      Vừa vặn bà lại quen với buôn bán bất động sản nọ, tính toán lên xuống cảm thấy cũng đắt nên thèm để ý đến việc bị Học Văn phản đối mà lập tức mua ngay căn hộ này.

      Dừng xe lại, Cố Học Văn nhìn thấy Tả Phán Tình ngồi ghế ngủ, muốn gọi dậy, ngay khi tay vừa đụng tới hai má của đột nhiên thức giấc.

      Tả Phán Tình mở to mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Cố Học Văn, theo phản xạ mà giật mình, cơ thể muốn lùi về sau nhưng lại thể lui được.

      muốn làm gì?”

      dậy rồi hả?” Cố Học Văn rụt tay lại, mới muốn cái gì đó bị Tả Phán Tình đột nhiên phát nơi này căn bản phải là nhà của .

      “Đây là đâu? Cố Học Văn, lại muốn làm cái gì vậy hả?”

      Lên tiếng xong, Tả Phán Tình cũng chờ trả lời, hung hăng đẩy mạnh cửa xe rồi bước xuống xe, chạy nhanh về phía trước.

      Cố Học Văn hơi hơi nhíu mày lại, xuống xe, lập tức đuổi theo hướng bỏ chạy.

      càng đuổi, Tả Phán Tình càng chạy nhanh hơn, định là chạy ra khỏi tiểu khu, nhưng mà lại quên hôm nay mình mang giày cao gót.

      Bởi vì chạy quá nhanh mà cẩn thận trẹo chân cái, cả người lảo đảo lao ra trước.

      “A.” Tả Phán Tình khẽ kêu, nhưng có cách nào ngăn mình khỏi ngã sấp xuống.

      Hai tay chống xuống đất. cơn đau kịch liệt từ lòng bàn tay truyền đến. Vừa nhấc tay lên thấy cả bàn tay đều bị trầy trụa.

      “Ui da, đau quá .”

      Trời ạ. đúng là xui muốn chết.

      Định đứng lên tiếp tục ở mắt cá chân cũng thấy đau buốt, cơ thể mềm nhũn ra, cả người lại lập tức đổ về phía trước. Nhưng lúc này Cố Học Văn chạy đến nơi kịp thời bế đứng lên.

      cả kinh, rồi nhanh chóng ngọ ngoạy đứng lên.

      Hết chương 74

      Chương 75: Em Còn Kêu Nữa Là Tôi Hôn Đấy




      buông ra, Cố Học Văn. là đồ khốn kiếp.”

      “Im.” Cố Học Văn nhìn thấy bàn tay bị thương, trong mắt lên tia giận dữ: “Em còn kêu nữa, có tin là tôi hôn em ngay ở đây .”

      ——”

      Tả Phán Tình la nữa, cơ thể run rẩy, muốn trốn cũng có chỗ trốn. Cố Học Văn cứ ôm như bước nhanh vào căn nhà trọ.

      Tả Phán Tình rất sợ, trừng mắt nhìn khuôn mặt trầm của Cố Học Văn, cho dù bàn tay đau, cũng ngừng giãy dụa, giãy dụa đến mức hình như quên mất lời cảnh cáo vừa rồi của , lại ngừng la lối.

      “Cố Học Văn, buông ra, là đồ khốn nạn. Tôi cần ôm. muốn đem tôi đâu? buông tôi ra. có nghe thấy hay ? buông ra.”

      Cố Học Văn có động tĩnh gì chỉ ôm vào thang máy. tay ấn nút lên tầng.

      “Cố Học Văn. buông ra.” Tả Phán Tình để ý tới bàn tay bị đau, ngừng đấm vào ngực . Tác dụng của mấy cú đấm chẳng thấy đâu chỉ có tay là càng thêm đau nhức.

      Mặc kệ giãy dụa đánh đấm như thế nào, vẫn bị Cố Học Văn đem vào trong phòng.

      đặt lên sô pha, sau đó tìm tủ thuốc. Liếc mắt nhìn thấy Tả Phán Tình muốn đứng lên, chút nghĩ ngợi vươn tay đè bả vai lại.

      “Đừng lộn xộn. Ngồi im.”

      tiếng ngồi im kia mang theo mười phần khí thế, Tả Phán Tình bị dọa đến mức ngồi im bất động.

      Cố Học Văn tìm thuốc xong, nhìn Tả Phán Tình, cũng nghiêm trọng lắm, tay trái bị trầy da chút, tay phải bị cắt hơi sâu nên vẫn còn chảy máu.

      Lấy cồn cẩn thận xát trùng tay , Tả Phán Tình đau đến mức nghiến răng. Cố Học Văn nhìn liếc mắt cái, động tác tay cũng ngừng lại.

      Xử lý tốt vết thương tay, nhấc chân lên.

      làm gì vậy?” Động tác của khiến Tả Phán Tình có chút khẩn trương, nhưng đôi mắt trầm tĩnh của Cố Học Văn vừa đảo qua cái liền rụt cổ lại.

      Mắt cá chân hơi sưng chút, có lẽ là bị trẹo, Cố Học Văn cầm tuýp thuốc mỡ đổ ra lòng bàn tay, rồi dùng sức ấn mắt cá chân của xuống.

      “A ——” đau quá . Tả Phán Tình hét lên, lại bị cái nhìn chằm chằm của Cố Học Văn làm cho im bặt, đành phải cắn răng chặt.

      Cúi xuống trừng mắt nhìn Cố Học Văn, cúi đầu gần như ngồi xổm xuống, tay nắm bàn chân , tay kia ấn ở mặt . Từ góc độ của có thể nhìn thấy được vẻ mặt chăm chú của .

      Vết thương chân hình như thấy đau nữa. Tả Phán Tình ngơ ngác nhìn Cố Học Văn: “, tại sao lại biết cái này?”

      Cố Học Văn cũng ngẩng đầu lên tiếp tục động tác tay: “Trước kia tham gia quân đội thi thoảng cũng bị thương, mấy chuyện nhặt này chúng tôi đều tự mình xử lý.”

      rất thản nhiên nhàng, nhưng Tả Phán Tình lại có cảm giác đơn giản như vậy. Đột nhiên thấy giật mình, vậy mà lại trả lời vấn đề của . Điều này khiến cho có chút bất ngờ.

      “Vậy, vào quân đội được bao nhiêu năm rồi?”

      “Bảy năm.”

      “À.” Tả Phán Tình nhìn động tác của , định hỏi thêm gì đó, đột nhiên trong bụng lại phát ra tiếng kêu ọc ọc .Khuôn mặt lập tức đỏ lên, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      Cố Học Văn hình như để ý, ngẩng đầu nhìn cái, đem thuốc mỡ đặt sang bên: “Em ngồi đây chút. Đừng cử động. Ngày mai có lẽ đỡ hơn.”

      nhìn tới Tả Phán Tình, đứng dậy rời . Tả Phán Tình đợi sau khi khỏi mới đánh giá căn phòng trước mắt.

      Hết chương 75

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :