1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 61: Người Đàn Ông Lòng Dạ Hẹp Hòi Tức Giận


      Edit : Sakuraky

      Beta : Phong Vũ

      cái gì?”

      Nét cười mặt Cố Học Văn biến mất trong phút chốc, đôi mắt sâu như nước nhìn chằm chằm Tả Phán Tình lúc lâu, nhìn run rẩy nằm trong lòng mình, chỉ sợ nổi cơn thú tính rồi nào đó mà xử lí .

      “Tôi . Tôi thà tìm trâu, cũng thèm tới tìm .” Tả Phán Tình cao giọng, ngại để cho thấy ghét đến mức nào.

      Sắc mặt Cố Học Văn lập tức trở nên xanh mét, đem Tả Phán Tình đặt dưới thân, nhìn chằm chằm vẻ mặt quật cường mang theo chút cố chấp của , còn có đáy lòng sợ hãi bất an căn bản thể che dấu được của , đột nhiên buông tay, xuống giường đến tủ lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm.

      khuất, nhưng cơn giận trong lòng Tả Phán Tình vẫn cách nào xẹp được. Đầu óc là bị cửa kẹp mất rồi, làm sao lại có thể leo lên giường của Cố Học Văn được nhỉ?

      Xoay người lấy chăn trùm kín đầu, còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa. Cố Học Văn chết tiệt. trèo lên giường của ta, sao ta lại biết tránh cơ chứ?

      Có mà mong người khác trèo lên người xuống có a a a——

      Tả Phán Tình rất muốn hét lên nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, lại ngồi dậy, vẻ mặt đề phòng nhìn Cố Học Văn.

      Nhưng lần này cũng phải suy nghĩ nhiều, Cố Học Văn bước ra nhìn cũng thèm nhìn cái, ra khỏi phòng chạy lấy người.

      . . . . . . . . .sakuraky.wordpress.com . . . . . . . .

      Tả Phán Tình cứ tưởng cái tên kia có lẽ quay trở lại, ngờ mãi cho đến bữa cơm cũng nhìn thấy đâu. bàn cơm Trần Tĩnh Như vẻ mặt khó xử cho biết Cố Học Văn có nhiệm vụ ở thành phố C nên về trước rồi.

      Nhiệm vụ? Tả Phán Tình lại thấy cái tên đó tức giận có. Nhưng mà ta giận cái khỉ gì nhỉ? Giận câu tình nguyện tìm trâu cũng thèm ta ấy hả?

      “Phán Tình, Phán Tình?” Ôn Tuyết Phượng nhìn con , biết suy nghĩ cái gì: “Con làm sao vậy? Mẹ chuyện với con mà con nghe thấy sao.”

      “Gì ạ?”

      “Mẹ là nếu Học Văn ở đây nữa chúng ta cũng nên quay về thành phố C.”

      cần trở về vội làm gì.” Trần Tĩnh Như rất thích Phán Tình: “Mọi người lần đầu tiên tới Bắc Đô, ở lại chơi vài ngày . Dù sao tại Phán Tình cũng phải làm.”

      “Con phải làm mà.” Tả Phán Tình nhanh chóng lên tiếng: “Lần trước phỏng vấn con trúng tuyển rồi, họ gọi con ngày mai tới làm. Con cũng đồng ý rồi ạ.”

      Trước khi cha mẹ kịp có ý kiến, giơ ba ngón tay lên: “Ba mẹ. Hai người ở Bắc Đô chơi vài ngày . Con về trước.”

      “Phán Tình?”

      “Con phải làm mà. Con đồng ý với người ta rồi.” muốn tiếp tục ở lại cái nhà lớn như vậy nữa. Mệt mỏi lắm, hơn nữa cảm thấy áp lực rất lớn.

      “Phán Tình muốn về cứ để con bé về trước cũng được.” Ôn Tuyết Phượng coi biểu này của con thành ra luyến tiếc nỡ rời xa Cố Học Văn: “Dù sao thanh niên chúng nó ở cùng với mấy ông bà già chúng ta được tự nhiên.”

      “Vâng. Cũng phải.” Trần Tĩnh Như lập tức hiểu ra vấn đề, ánh mắt lại nhìn Tả Phán Tình, thêm vài phần vui vẻ: “Vé máy bay con đặt chưa? Bay mất mấy tiếng, để dì tiễn con nhé?”

      cần đâu ạ. Con có thể tự .” Buổi sáng nhìn thấy ánh mắt vô cùng mờ ám của Trần Tĩnh Như, bây giờ chỉ sợ càng tăng thêm hiểu lầm mà thôi. cũng muốn giải thích nhiều. Thôi bỏ , cứ để cho dì hiểu lầm vậy.

      Sau khi chào hỏi Cố Thiên Sở, Tả Phán Tình cứ như vậy trở về thành phố C trước. Thực ra đâu có phải làm nhưng đúng là thứ tư cuộc phỏng vấn.

      Thời gian trước Tả Phán Tình liên tục gửi sơ yếu lí lịch lên mạng, mấy hôm trước vừa nhận được thông báo. về nhà cũng là muốn chuyên tâm thiết kế bản vẽ cho tốt, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.

      Nhốt mình trong nhà vẽ hai ngày, bỏ vô số bản nháp. Rốt cuộc Tả Phán Tình cũng chọn ra được tác phẩm mà thấy vừa lòng nhất.

      Thứ tư.

      Tả Phán Tình dậy sớm, cẩn thận đem bản vẽ thiết kế cần dùng trong buổi phỏng vấn sắp xếp hoàn hảo.

      nhìn mình trong gương, giơ nắm tay: “Cố lên.”

      Sa: Chị Phán Tình cố lên.

      Hết chương 61

      Chương 62: Cái Tên Đó Có Phải Bị Bất Lực Hay Vậy?


      Edit : Sakuraky

      Beta : Phong Vũ

      Hôm nay phỏng vấn khá thành công khiến cho Tả Phán Tình thực rất vui vẻ. Đối phương hẹn tuần sau là có thể làm.

      Tâm trạng vô cùng hạnh phúc, người đầu tiên nghĩ tới là Trịnh Thất Muội, bèn gọi điện hẹn nàng ra ngoài.

      Nửa giờ sau, Trịnh Thất Muội rốt cuộc cũng xuất ở trước mặt Tả Phán Tình. Hai người chọn ngồi ở quán cà phê theo phong cách gia đình khá yên tĩnh.

      phải cậu ở Bắc Đô à? Sao quay về rồi?” Trịnh Thất Muội nhìn Tả Phán Tìn từ đầu đến chân: “Thế nào? Cảm giác gặp ba mẹ chồng tương lai ra sao?”

      “Cái gì.” Tâm trạng Tả Phán Tình hôm nay rất tốt, muốn nghĩ tới cái người khiến phải mất hứng: “Cậu đừng có nhắc tới cái tên đó nữa được ?”

      “Tên nào cơ?” Trịnh Thất Muội cố ý: “A cái chàng họ Cố kia hả. Tên là gì nhỉ? Cố Học Văn phải ? Thế nào, lần này Bắc Kinh có phải bị người ta đột phá vòng vây thành công rồi hay ? Hai người phát triển đến tầng thứ bao nhiêu rồi?”

      “Tầng cái đầu nhà cậu.” Tả Phán Tình chút khách khí gõ lên đầu bạn mình cái: “Bọn mình xảy ra chuyện gì cả. Mình chỉ ở lại Bắc Đô có ngày quay về rồi.”

      “Mới ngày mà cậu về rồi á, phải chứ? Cái tên đó có phải bị bất lực hay vậy? Có xinh đẹp như vậy ở bên cạnh lại ra tay?”

      “Trịnh Thất Muội.” Tả Phán Tình nhìn nhìn xung quanh, may mắn là trong quán cà phê lúc này vắng người, bằng xấu hổ chết mất: “Cậu bậy bạ cái gì đó hả?”

      phải sao. Mình cứ nghĩ mãi, vì sao nhà bọn họ lại mời cậu tới Bắc Kinh. phải là muốn cho hai người gạo nấu thành cơm hay sao? Nếu là như thế, vậy hai người các cậu sao có thể cái gì cũng có nhỉ?”

      “Mình có là có.” Tả Phán Tình trừng : “Cái cậu này đầu óc toàn tư tưởng hủ bại, hai ngày nay mình đều ở nhà thiết kế. Hôm nay mình hẹn cậu ra đây là muốn với cậu. Mình phỏng vấn thành công rồi. Là công ty trang sức mới thành lập, thứ hai là bắt đầu làm.”

      sao.” Trịnh Thất Muội vỗ tay: “Nếu như thế hông phải bữa ăn hôm nay cậu chạy thoát sao. Mau mời khách .”

      “Chuyện này thành vấn đề.” Tâm trạng Tả Phán Tình rất vui vẻ: “Nhưng mà, cho cậu nhắc tới người kia, bằng mình trở mặt đấy.”

      nhắc nữa. nhắc nữa.” Trịnh Thất Muội vươn tay: “Quà đâu?”

      “Quà gì?” Tả Phán Tình phẩy phẩy tay: “Ngại quá, mình vội về quá, kịp mua mất rồi.”

      “Tả Phán Tình.” Trịnh Thất Muội trừng : “Cậu chả có tí nghĩa khí gì cả. Tuyệt giao.”

      “Được, tuyệt giao.” Tả Phán Tình sợ: “Thế bữa cơm này mình cũng phải mời nữa chứ.”

      “Cậu đừng có mơ.” Trịnh Thất Muội xem thường : “Ăn xong bữa này rồi mới tuyệt giao.”

      “Ha ha ha ha.” Tả Phán Tình cười ngặt nghẽo: “Cậu làm tớ buồn cười muốn chết. Chỉ sợ ăn xong bữa này, chúng ta muốn tuyệt giao cũng được.”

      Hai người hi hi ha ha cười đùa, Tả Phán Tình vui vẻ, đem Cố Học Văn ném khỏi đầu. Kết hôn ư? Để cho mình ta kết .

      —Sakuraky.wordpress.com—

      Tả Phán Tình trở về nhà, bắt đầu chuẩn bị làm. Buổi tối lại nhận được cú điện thoại.

      “Tả tiểu thư, chúng tôi là công ty trang sức XX. Là thế này, trải qua quá trình xét duyệt, có lẽ phù hợp với cầu của chúng tôi. Vì thế, thứ hai tới phải đến làm nữa.”

      “Vì sao?” Tả Phán Tình bất ngờ: “Lúc trước phải các mọi thứ đều rất tốt sao? Xin hỏi lý do vì sao?”

      “Chuyện này, tóm lại, thứ hai cần làm.” Người kia xong liền cúp điện thoại.

      Nhìn thấy điện thoại bị ngắt, Tả Phán Tình nửa ngày mới hồi phục tinh thần. Mọi chuyện vì sao lại biến thành như vậy chứ?

      Khi phỏng vấn đối phương có vẻ rất vừa lòng với tác phẩm của , vì sao lại ngay lập tức cần nữa?

      Tả Phán Tình rất đau đầu, ở nhà loanh quanh nửa ngày cũng là chuyện gì xảy ra, trong lòng có quyết định.


      Hết chương 62

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 63: Em muốn gả cho tôi?


      Edit : Sakuraky

      Beta : Phong Vũ

      Tả Phán Tình từ trong công ty phỏng vấn ra, trong đầu ngừng vang lên đoạn đối thoại vừa rồi với người phỏng vấn.

      “Tôi muốn biết, vì sao công ty các sau khi xét duyệt thấy tôi đủ tiêu chẩn? Các lấy tiêu chuẩn nào để xét duyệt?”

      “Tả tiểu thư. Công ty chúng tôi tại chưa thấy mình có thể thu được lợi ích gì từ cả?”

      “Tôi nhớ ngày hôm qua các còn tác phẩm của tôi rất có tiềm năng. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

      “Tả tiểu thư, nếu có thời gian để lãng phí ở chỗ chúng tôi, sao lại nghĩ tới việc có phải đắc tội với ai đó ?”

      có ý gì?”

      đắc tội với người ta. Người ta thể dùng . Bây giờ hiểu chưa?”

      “Ai? Tôi đắc tội với ai?”

      “Chuyện này phải tự hỏi bản thân mình thôi. Được rồi, tôi còn có việc. . Đừng ồn ào ở trong này nữa, bằng e là chỉ có mới là người phải khó xử.”

      Tả Phán Tình trong lòng buồn bực cũng có, nhưng phần lớn là hoang mang khó hiểu. Trong đầu có nghĩ như thế nào cũng ra, rốt cuộc là ai gây khó khăn cho , chỉ muốn kiếm công việc tốt thôi mà cũng được sao?

      Ngồi ở trong quán cà phê nhìn từng dòng xe qua lại như mắc cửi bên ngoài, ràng là giờ làm việc mà mình lại phải ngồi ở đây ngơ ngẩn. Chết tiệt, rốt cuộc là ai vậy?

      Trong đầu bỗng lên khuôn mặt cương nghị trầm của ai đó. Tả Phán Tình vụt đứng lên.

      Cố Học Văn? Nhất định là ta, đụng phải ta có chuyện gì tốt đẹp cả. Buồn bực trong lòng liền biến thành lửa giận, càng cháy càng mạnh khiến có cách nào quên được.

      . . . . . . . . . . . .sakuraky.wordpress.com . . . . . . . . . .

      Tổng cục công an thành phố C.

      “Cố Học Văn đâu rồi?” Tả Phán Tình vọt tới quầy tiếp dân, trừng ánh mắt như muốn tóe lửa với đồng chí cảnh sát làm nhiệm vụ.

      cảnh sát kia có chút bối rối nhìn vẻ tức giận mặt Tả Phán Tình: “ tìm đội trưởng Cố có chuyện gì ?”

      quản tôi sao. chỉ cần cho tôi biết ta ở đâu là được.”

      tìm sếp tôi à?” Cường Tử vừa hay bước vào từ phía sau, nhìn thấy Tả Phán Tình đứng ở đó có hơi sửng sốt chút. vẫn chưa quên bị té ngã và những chuyện xảy ra hồi đó.

      Tả Phán Tình cũng nhận ra liền tới gần: “Cố Học Văn ở đâu?”

      theo tôi.” Cường Tử gật gật đầu với cảnh sát trực ban, dẫn Tả Phán Tình lên lầu.

      Cường Tử vừa vừa cố nhớ lại tên này, nếu nhớ lầm, ấy hình như họ Tả: “Tả tiểu thư, tìm sếp tôi có chuyện gì ?”

      Tả Phán Tình tức giận trừng cái: “ là cảnh sát hay là mật thám đấy hả?”

      Chỉ câu đem Cường Tử đá văng đỉnh nóc nhà, thêm gì, trực tiếp dẫn tới văn phòng Cố Học Văn.

      “Sếp, có người tìm .”

      Tả Phán Tình cũng thèm nhìn Cường Tử, trực tiếp xông vào văn phòng đối mặt với ai đó ngồi ở chỗ kia hừ lạnh tiếng: “Cố Học Văn, có ý gì đấy hả?”

      bàn Cố Học Văn hồ sơ chất thành đống. Đối mặt với Tả Phán Tình nổi trận lôi đình, còn có Cường Tử bộ dáng tò mò giết chết mèo ở phía sau, khẽ nhíu mày, phất phất tay, ý bảo Cường Tử ra ngoài trước, nhìn cậu ta đóng cửa lại rồi mới đem ánh mắt trở lại người Tả Phán Tình.

      “Có việc gì ?”

      “Cố Học Văn. cố ý đúng ? tôi yên tâm là vậy hả? có từng nghĩ, nếu làm như vậy, tôi đồng ý gả cho sao? Tôi cho biết, đừng có mơ.”

      Từ trước tới nay người rất dễ xúc động, khi xúc động liền đem những gì mình suy nghĩ ra hết. Cho nên hối hận cũng kịp, cùng đàn ông dây dưa như vậy, cho dù là diễn trò, cũng thấy ghê tởm.

      Sắc mặt Cố Học Văn cũng có gì biến đổi, cơ thể thả lỏng tựa lưng vào ghế, nhìn vẻ tức giận trong mắt Tả Phán Tình: “Em muốn gả cho tôi?”

      Sa: Hum nay mình xả hàng tồn kho bù mấy hum lông nhông post bài nhóe.

      Hết chương 63

      Chương 64: Chỉ cần em , tôi đồng ý.


      Edit : Sakuraky

      Beta : Phong Vũ

      “Tất nhiên.” Tả Phán Tình tức giận đến cực độ: “ làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, còn muốn tôi gả cho sao?”

      thành vấn đề.” Cố Học Văn đứng lên, tới trước mặt Tả Phán Tình, nhìn khuôn mặt nhắn của vì tức giận mà đỏ bừng lên: “Vậy đến chỗ ba mẹ em mà , hoặc là tới chỗ ba mẹ tôi cũng được. Nếu nữa em tới Bắc Đô với ông nội tôi. Chỉ cần em . Tôi đồng ý.”

      ——” Tả Phán Tình hơi cũng thở ra nổi: “ có ý gì? tưởng tôi dám?”

      “Dám.” Cố Học Văn chỉ ra ngoài cửa, vẻ mặt bất động như núi: “Vậy mau . Nếu em dám , hôn kia liền hủy bỏ. Nếu em dám, ngày mười tám tháng sau, em cứ chờ gả cho tôi .”

      “Cố Học Văn.” Ngực Tả Phán Tình phập phồng kịch liệt, vung tay chỉ vào ngực , vẻ mặt căm hận: “ vì sao lại muốn kết hôn với tôi? Cố gia nhà là gia đình có tiền có thế. thẳng ra là, muốn dạng con như thế nào mà chẳng được? Ba mẹ vì sao lại muốn vội vã kết hôn như vậy? Đây chẳng phải là minh chứng cho việc có bệnh thể tiện ra sao? Đúng ?”

      Thân thể Cố Học Văn có chút cứng ngắc, ánh mắt nhìn Tả Phán Tình mang theo tia cảm xúc nào, cứ như chiêm ngưỡng đứa trẻ biết gì: “Em xong chưa? xong em có thể được rồi.”

      “Là bệnh gì mà thể ra vậy?” Ánh mắt Tả Phán Tình mang theo tia ác độc: “ có bệnh sao? Hay là thể làm ‘chuyện ấy’?”

      Sắc mặt Cố Học Văn rốt cuộc cũng có chút dao động, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình, đột nhiên vươn tay giữ lấy eo, cúi đầu, chuẩn xác đặt nụ hôn lên môi . [ Sa: này có bệnh này :))]

      “Ư ư ——” Tả Phán Tình thể tin được làm động tác như vậy với , bàn tay giơ lên định đánh tới, lại bị bàn tay to lớn của nhanh chóng bắt được, chỉ động tác đem tay khóa lại phía sau.

      Hai tay bị dùng tay nắm chặt ở sau lưng, tay kia của giữ lấy cổ cho giãy dụa. Môi lưỡi mãnh liệt chui vào khoang miệng của , hút lấy từng chút từng chút ngọt ngào môi .

      Đầu lưỡi đảo qua từng tấc , quấn lấy cái lưỡi đinh hương của bắt nó phải cùng chơi đùa.

      Tả Phán Tình trừng mắt nhìn , thể nào giãy khỏi khiến cực kỳ tức giận, ấm ức hé miệng định cắn đầu lưỡi cái, vậy mà bỗng dưng mút cái mạnh, cuốn đầu lưỡi của vào trong miệng , động tác đột ngột đó khiến hoàn toàn có phòng bị, hạ răng nanh xuống, cắn phải đầu lưỡi của chính mình.

      Mùi máu tươi tràn ra khoang miệng, lại càng khơi gợi điên cuồng của Cố Học Văn, chẳng những buông ra, ngược lại quấn quýt càng sâu.

      Tả Phán Tình sợ hãi, lần đầu tiên cảm nhận được khác biệt giữa sức lực của đàn ông với phụ nữ. Đặc biệt là người đàn ông trước mắt này.

      Đầu lưỡi vừa tê lại vừa đau, hai tay bị nắm chặt, thể lên tiếng chỉ có thể phát ra từng tiếng ư ư kháng nghị: đồ khốn nạn, buông ra——

      Bàn tay của di chuyển xuống phía dưới, nắm lấy mông , Tả Phán Tình còn chỗ để né tránh, cơ thể dán chặt vào cơ thể , bụng dưới bỗng đụng phải thứ gì đó rất cứng, đó là?

      Mặt đỏ lan lên tận cổ, nỗi sợ hãi trong lòng khiến khóe mắt tràn ra hai hàng lệ.

      Nước mắt rơi xuống, nếm được vị mặn trong miệng , ánh mắt Cố Học Văn tối xầm, rời khỏi cánh môi , nhưng vẫn buông tay chỉ chuyển sang đỡ lấy thắt lưng .

      Cơ thể Tả Phán Tình hơi nhũn ra, vừa rồi sợ hãi, sợ Cố Học Văn làm gì .

      ngẩng đầu lên chút khách khí trừng mắt, bàn tay trắng nõn vung lên chuẩn bị tát vào mặt . Tay bị Cố Học Văn bắt lấy, ánh mắt nhìn thâm trầm khó đoán.

      “Đừng chọc giận tôi. Okie?”

      Tuy rằng có hậu quả gì, chỉ vô thức lấy tay vuốt ve cánh môi Tả Phán Tình, vẻ uy hiếp trong mắt lên ràng.

      Lúc này người tràn ngập khí thế mãnh mẽ, khiến cho cơ thể Tả Phán Tình tự giác rụt lại chút.

      Sa: Càng ngày càng thấy kết Văn.

      Hết chương 64

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 65: Muốn chết.


      Edit :Minh mập

      Beta : Phong Vũ

      Tả Phán Tình vẻ mặt bối rối, tránh khỏi bàn tay của Cố Học Văn, cả người lui về sau, từng bước từng bước , rồi xoay người bỏ chạy trối chết.

      Sau khi , Cố Học Văn xoay người đem hai tay đặt lên bàn, cố gắng áp chế ngọn lửa vừa mới bị nụ hôn của Tả Phán Tình khơi dậy.

      Nhưng chỉ nhớ tới bờ môi ngọt ngào như hai cánh hoa của thôi đủ làm càng thêm hưng phấn

      Chết tiết, khả năng kiềm chế của từ khi nào lại kém đến vậy. Bước nhanh vào toilet rửa mặt, vừa định ra Cường Tử đến.

      “Sếp, tiểu thư lúc nãy phải là người lần trước sao?” vừa rồi Cường Tử lên lầu bắt gặp chạy trối chết, “ ấy tìm tính sổ chuyện lần trước à?”

      mặt Cố Học Văn còn vương lại vài giọt nước, liếc nhìn Cường Tử cái rồi nhàn nhạt : “ ấy là vợ chưa cưới của tôi.”

      “Dạ.” Cường Tử gật đầu, đột nhiên hai mắt mở to: “Cái gì, vợ chưa cưới? Sếp, đùa phải ?”

      Cố Học Văn rút khăn tay lau mặt, lướt qua người Cường Tử ra, giọng lạnh lẽo vang lên ngoài cửa: “Tôi thích đùa”.

      Tả Phán Tình gần như là chạy trốn khỏi cục cảnh sát. Chạy ra cửa, vẫy taxi, cũng thèm quay lại, cứ như bị ma đuổi.

      Môi hơi sưng, vừa rồi căng thẳng quá nên để ý, bây giờ mới cảm thấy đầu lưỡi cũng hơi đau, tên cảnh sát xấu xa! Định lấy gương ra soi lại phát túi xách của biết chạy đâu mất rồi.

      Chết tiệt.

      Lúc này mới nhớ, lúc Cố Học Văn hôn , cái túi xách bị làm rớt sàn. Phát này làm cho cả người mềm nhũn, tựa đầu vào thành xe ngơ ngẩn.

      Làm sao bây giờ? Quay lại đó lấy sao?

      Tưởng tượng đến ánh mắt lạnh lẽo của Cố Học Văn, có can đảm quay lại, Nhưng mà trong túi xách còn có di động…

      Nếu phải taxi, muốn hét lên. Haizzz, bây giờ chỉ còn cách tìm người cầu cứu thôi.

      à, xin lỗi, tôi chỗ vừa nãy nữa, làm ơn cho tôi đến đường Trữ Tây.”

      Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa nhà Trịnh Thất Muội

      Trịnh Thất Muội kinh doanh shop thời trang. nàng này có con mắt nghệ thuật, lại có kênh nhập hàng đặc biệt. Hơn nữa, cửa hàng được trang trí rất tao nhã, lịch . Công việc kinh doanh cũng tồi!

      Để tài xế taxi đứng đợi ngoài cửa, chạy vào trong tìm Trịnh Thất Muội mượn tiền trả tiền xe.Giải quyết xong xuôi, mới lững thững vào, ngồi phịch ở sofa, bất động.

      “Sao vậy?” Trịnh Thất Muội dặn dò mấy nhân viên bán hàng, rồi ngồi xuống bên cạnh : “Bị cướp hả?” (minhmap: ai zám cướp của chị chứ).

      “Đừng nhắc tới nữa.” Tả Phán Tình buồn bực, việc làm có, bây giờ tốt rồi, còn bị tên đàn ông sỗ sàng. là….

      “Nào lại đây, đem chuyện vui ra , làm cho đại gia ta vui vẻ chút.” Trịnh Thất Muội rót cho ly trà, kéo bánh kẹo để tiếp khách đến trước mặt : “Hôm nay tớ có rất nhiều thời gian nha, cho cậu tha hồ hát hò kể khổ”.

      “Cậu chết .” Tả Phán Tình bị chọc tức: “Cậu phải là người mà? thấy người ta buồn muốn chết đây hả? Còn thèm an ủi người ta lấy câu”

      “Cậu cần tớ an ủi sao?” Trịnh Thất Muội lắc đầu thở dài: “Cậu là hiệp nữ Tả Phán Tình, sống dai như gián, đánh hoài chết, ngay cả chuyện bị bạn trai đá cậu cũng cười trừ cho qua được, còn chuyện gì có thể khiến cho cậu thoải mái đây?”

      “Trịnh Thất Muội.”

      Mỗi lần Tả Phán Tình khó chịu, đều tru tréo cả tên lẫn họ của Trịnh Thất Muội: “Cậu còn nữa.”

      “Được rồi, để tớ đoán.” Trịnh Thất Muội hơi chớp đôi mi thanh tú, gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Tớ đoán, có liên quan đến vị hôn phu của cậu? Cũng có liên quan đến tên cảnh sát xấu xa kia đúng ?”

      Hết chương 65

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 66: Kỹ thuật hôn quá kém.


      Edit :Minh mập

      Beta : Phong Vũ

      “Đúng là chỉ có cậu hiểu mình!”

      “No no no no. phải mình hiểu cậu.” Trịnh Thất Muội nhìn dáng vẻ “tự mình đa tình” của : “Mà là gần đây, việc có thể làm cho cậu phiền não hình như chỉ có mỗi ta thôi.”

      Tả Phán Tình buồn bực, bắt đầu kể tội Cố Học Văn: “Cậu biết ? ta…”

      ta hôn cậu.”

      “Sao cậu biết?” Tả Phán Tình ngạc nhiên mở to đôi mắt.Vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

      “Please.” Trịnh Thất Muội giở giọng xem thường, tuyệt đối sợ tổn hại đến hình tượng thục nữ của mình: “Cậu nhìn miệng cậu xem, sưng vù như vậy rồi, ai nhìn mà chả biết việc gì xảy ra.”

      “……” Tả Phán Tình xấu hổ, nhanh chóng chạy đến trước gương, lúc này mới phát môi vừa đỏ vừa sưng, hé miệng nhìn nhìn, đầu lưỡi hình như bị rách chút. Chả trách khi chuyện lại đau như vậy. Tên cảnh sát chết tiệt, nếu phải ta mút đầu lưỡi , cắn được lưỡi của ta rồi.

      Nhìn chút nữa rồi quay lại sofa, toàn bộ tâm tình của Tả Phán Tình lúc này chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Buồn Bực.

      “Sao? Kỹ thuật hôn của ta “cùi bắp” quá hả? Trịnh Thất Muội quan sát sắc mặt ta làm cậu hài lòng hả?”

      “Cậu tậm bậy cái gì vậy?” Tả Phán Tình liếc cái: “Cậu nghĩ rằng mình và cậu là sắc nữ hả?”

      ra là kỹ thuật của ta rất điêu luyện. Cậu bị ta hôn đến đầu óc choáng váng tìm ra phương hướng, sau đó cậu quyết định lấy thân báo đáp chứ gì?”

      “Xí.” Tả Phán Tình sởn gai ốc: “Này cho mà biết nhé mình thà làm ni chứ thèm ở chung với cái loại người như ta đâu nhá.”

      Trịnh Thất Muội định gì đó điện thoại reo, cầm lên xem, rồi liếc mắt sang bên Tả Phán Tình, lấy di động giơ ra trước mặt .

      Màn hình di động nhấp nháy hình của Tả Phán Tình, vươn tay lấy điện thoại.

      “Cố Học Văn, muốn gì hả?”

      ta lấy điện thoại của mình gọi lung tung như vậy là có ý gì đây?

      “Chẳng muốn gì cả. Bố mẹ em về rồi, có chuyện gì tối cũng phải về ăn cơm.”

      ….” Tả Phán Tình bực bội: “Sao lại lấy điện thoại của tôi gọi? Còn nữa, lung tung gì với bố mẹ tôi đấy? ….”

      “Em ở đâu, tôi tới đón.”

      bị cắt ngang. Tả Phán Tình thèm khách khí : “Ai muốn tới đón, tìm ngay túi xách đem về nhà cho tôi. Có nghe thấy ?”

      Bên kia trầm mặc, lúc Tả Phán Tình sốt ruột muốn lại Cố Học Văn lên tiếng: “Bố mẹ em bảo tôi đến nhà em ăn cơm. Tôi đồng ý rồi.”

      “Cái gì?” Tả Phán Tình tức giận: “Ai cho đồng ý hả? Ai muốn cùng với về nhà ăn cơm? Tôi cho biết, được , được , có nghe thấy ?”

      đợi hét xong, điện thoại kêu “tút tút tút”, Cố Học Văn cúp điện thoại.

      “AAA.” Tả Phán Tình hét lên: “ Đồ khốn nạn, đồ xấu xa.”

      “Lại sao nữa vậy? ta xuất chiêu nào nữa hả?”

      Trịnh Thất Muội nhìn dáng vẻ Tả Phán Tình phát điên, nàng đối với tên đàn ông kia là tâm phục khẩu phục. Cá tính Tả Phán Tình có thẳng thắn chút, tình tình có hơn nóng nảy chút, nhưng tuyệt đối phải là người thích gây chuyện.

      Có thể là cho tức giận như vậy, tên đàn ông kia đúng là cao thủ

      “Thất Thất…” Tả Phán Tình buồn bực, ôm cánh tay của Trịnh Thất Muội, bày ra bộ dạng như thiên thạch sắp đâm vào trái đất: “Cái tên cảnh sát thúi kia muốn về nhà tớ ăn cơm.”

      “Vậy .” Trịnh Thất Muội nhìn : “Đó là nhà cậu, là địa bàn của cậu. Cậu sợ ta sao?”


      Hết chương 66

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 67: Con Lại Làm Ấy Giận Rồi.


      Edit :Minh mập

      Beta : Phong Vũ

      Tả Phán Tình ngồi thẳng dậy, hai mắt trừng Trịnh Thất Muội: “Ai mình sợ ta? Mình chỉ muốn nhìn thấy cái bản mặt của ta thôi.”

      sợ về .” Trịnh Thất Muội sợ chết khiêu khích: “Nhưng tuyệt đối đừng có thua đó nhá. Vậy mất mặt lắm đó!”

      “Cậu chống mắt lên mà xem. Mình thua đâu.” Tả Phán Tình đứng dậy, rất nhanh quay đầu lại cười với Trịnh Thất Muội rồi vươn tay: “Cho tớ ít tiền.”

      “Cậu là cướp sao?” Thất Muội bên đưa tiền bên oán giận: “Tớ là ngân hàng của cậu đấy hả?”

      “Cậu làm sao mà có năng lực lớn như vậy.” Phán Tình vỗ vỗ bả vai bạn thân: “Cùng lắm cậu là cái túi đựng tiền nho của mình thôi.”

      “Tả Phán Tình.” Trịnh Thất Muội liếc , Tả Phán Tình mặc kệ, tiêu sái phất phất tay: “Mình nha, chờ tin tốt của mình J”

      tuyệt đối phải trả lại mối hận ngày hôm nay.

      “Con này, là.” Trịnh Thất Muội nhìn thấy lên xe, kì muốn gặp tên cảnh sát trong truyền thuyết kia lần. Có thể bức Tả Phán Tình thành như vậy, quả đơn giản.


      Tả Phán Tình cứ như thế nổi giận đùng đùng. Về đến nhà còn chưa kịp hỏi bố mẹ Bắc Đô du lịch có vui , Ôn Phượng Tuyết và Tả Chính Cương vui mừng hớn hở, người bên phải người bên trái kéo ngồi xuống.

      “Phán Tình à, lúc nãy con với Học Văn với nhau hả?”

      “Phán Tình à, mấy ngày nay tình cảm của hai đứa phát triển đến đâu rồi?”

      “Phán Tình à, con với Học Văn…”

      ……

      “Thôi.” Tả Phán Tình chịu nổi: “Ba, mẹ, đừng có tới ta nữa được , bố mẹ Bắc Đô có vui ạ?”

      “Đương nhiên là vui rồi.” Ôn Tuyết Phượng cười : “Có ông bà thông gia tốt như thế sao lại vui chứ, con cần lo cho chúng ta đâu, chuyện của con .”

      “Điện thoại cho con Học Văn nghe máy, hai đứa…”

      “Mẹ.” Tả Phán Tình ngồi yên: “Con mệt rồi, con ngủ đây.”

      “Ngủ cái gì? Học Văn sắp đến rồi.” Tả Chính Cương vừa , liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi. Ôn Tuyết Phượng chạy ra mở cửa.

      “Học Văn, vừa nhắc đến cháu là cháu đến liền.”

      “Chào chú, chào dì.” Cố Học Văn lễ phép , ánh mắt ngước nhìn Tả Phán Tình ngồi sofa trợn ngược mắt, trong mắt lên vẻ nghiêm túc, bước đến phía bên trái của Tả Phán Tình, ngồi xuống:

      “Còn giận hả?”

      “Tránh ra.” Tả Phán Tình cứ nhìn thấy mặt là lại nổi cơn giận: “ tránh xa tôi ra chút.”

      “Túi xách của em này.” Cố Học Văn so đo với , đem túi để lên tay , Tả Phán Tình them cầm lấy, vươn tay chỉ thẳng ra cửa: “Đem đồ tới rồi mời về, tiễn.”

      “Phán Tình?” Ôn Tuyết Phượng khẽ gắt: “Cái con bé này, sao lại gắt gỏng với cậu ấy vậy hả?”

      “Dì ơi, dì đừng mắng ấy.” Cố Học Văn bênh vực Tả Phán Tình: “Tại con tốt, vừa rồi Phán Tình muốn con tới đón, nhưng mà ở cơ quan có việc gấp nên con…”

      Nửa câu sau, .

      “Phán Tình.” Tả Chính Cương lên tiếng: “Con cũng quá mọn rồi đó. Học Văn dù sao cũng là cấp , phải làm gương cho mọi người. Con chờ chút có sao đâu!”

      “Con có!” Tả Phán Tình hôm nay mới hiểu sâu sắc câu tục ngữ “đổi trắng thay đen”: “Cố Học Văn, bậy, ràng là …”

      Cưỡng hôn tôi. Ba chữ đơn giản kia, Tả Phán Tình thể nào mà nên lời. tức giận đứng vụt lên: “Tôi ghét .”

      Sa: Ta đố các nàng chị Tình đối phó với như thế? Có bạn nào đoán trúng ta post liền 3 chương mới.

      Gợi ý là : có liên quan tới cái bồn cầu.(@@)

      Cái nì chỉ dành cho bạn nào chưa từng đọc convert thui nha. ^^

      Hết chương 67

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :