1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 51: Mới cầm tay là dê xồm, vậy chuyện đó tính là gì hả


      Edit : Minh mập

      Beta : Phong Vũ

      Sa: A Vũ nhà mình ngập đầu trong công việc nhưng vẫn cố tranh thủ beta được chương, mềnh định om đến khi nhiều nhiều rùi đăng thể nhưng biết là các nàng mong chương mới nên post lun. Mấy hum nữa chúng mình thu xếp được thời gian bồi thường thiệt hài nhóe.

      “Chẳng qua là tôi cho thuốc vào nước của em, hôm nay em đừng hòng chạy trốn.”

      “Cố Học Văn, đê tiện…..” Tả Phán Tình giơ tay lên quơ về phía mặt .

      “’Bốp”, cái bạt tai giáng xuống, vẻ mặt Cố Học Văn lập tức trở nên lạnh lùng.

      “Đây là em tự chuốc lấy, tôi nghĩ nên đối với em khách khí chút, nhưng xem ra em cần rồi”

      Cái gì?

      nhân lúc ngây người liền cúi xuống, chút khách khí hôn lên cổ , bàn tay to bắt đầu yên phận dao động người .

      “Ô ô….”

      “Cố Học Văn, tên lưu manh này, đúng là đê tiện vô sỉ.” Giãy giụa được, chỉ có thể thừa lúc buông ra mà cố gắng kêu gào.

      “Cố Học Văn, cút ngay cho tôi, tôi muốn lấy , thà tôi lấy con heo còn sướng hơn là lấy .”

      “AAAA” lúc động thân tiến vào người , Tả Phán Tình rốt cục nhịn được hét chói tay. Đôi mắt mở to, phát trước mắt mình làm gì có Cố Học Văn nào, aiz, giờ mới phát ra là mình nằm mơ.

      Sao lại nằm mơ thấy mình gả cho Cố Học Văn, lại còn bị ta cường bạo (>”<)? Nhưng mà giấc mơ này cũng quá chân ?

      Cơ thể Tả Phán Tình như nhũn ra, lau lau mồ hôi trán, cảm giác như lưng mình cũng vã mồ hôi lạnh, nhàng thở ra, đồng thời cũng vì giấc mơ đó mà lo lắng, thể cứ như vậy mà gã cho tên khốn nào đó được.

      Nghĩ đến cách Trịnh Thất Muội bày ra căn bản phải là cách, Tả Phán Tình lại thấy đau đầu.

      “Cốc cốc”, cửa bị gõ hai tiếng, bên ngoài vang lên tiếng của Cố Học Văn.

      “Ăn cơm.”

      “….” Tả Phán Tình ra lời, ánh mắt nhìn ra ngoài của sổ, trong vườn bị bao phủ bởi màu đỏ của hoàng hôn.

      “Tả Phán Tình?” nghe thấy tiếng trả lời, Cố Học Văn lại gọi, giọng trầm thấp của ta, qua lỗ tai của Tả Phán Tình nghe như là tiếng “thần chết” gọi, quả là ác mộng mà.

      rất nhanh xuống giường, sau đó mở cửa, trừng mắt với Cố Học Văn: “Nghe rồi, gọi cái gì mà gọi.”

      Ngữ khí của như chuyện với “kẻ dưới”, Cố Học Văn trong lòng chính là tên vô sỉ, hèn hạ, ép hôn , hạ thuốc , thậm chí còn cường bạo . (minhmap: chị xạo quá, chị bảo chị mơ mà)

      Hừ lạnh tiếng, lướt qua , ra ngoài, đột nhiên cánh tay bị Cố Học Văn bắt lấy.

      Động tác đơn giản thế nhưng lại khiến cho Tả Phán Tình phản ứng mạnh mẽ, liều mạng muốn buông tay ra: “ làm gì? buông ra, đồ dê xồm.”

      “Cố Học Văn nhíu mày, cả người vẫn bất động: “ biết nhà ăn ở chỗ nào sao?”

      Tả Phán Tình quay người, ta vớ vẩn gì vậy?

      thôi.” Cố Học Văn buông tay, kéo qua hướng sân bên kia

      “Dê xồm. Buông ra”

      Cố Học Văn đột nhiên dừng bước, Tả Phán Tình “thắng” kịp, cả người đập vào lưng Cố Học Văn, mũi truyền lên cảm giác đau đớn

      làm gì vậy?” Xoa xoa cái mũi tội nghiệp của mình, Tả Phán Tình băn khoăn biết mũi mình có bị gãy , lưng ta làm từ cái gì vậy? Sao lại cứng thế cơ chứ?

      “Mới cầm tay là dê xồm? Vậy chuyên đó tính là gì hả?” Cố Học Văn nhìn bàn tay hai người còn quấn lấy nhau, sắc mặt xám lại, giọng tia phập phồng, chỉ là lời kia vừa ra lại thành công làm cho Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn.

      …”

      Cái, cái gì? đợi Tả Phán Tình kịp phản ứng, ta xoay người, thằng, cũng chẳng thèm chờ nữa.

      “Này.” Tả Phán Tình thấy bước thèm quay lại, oán hận chạy theo sau: “ từ từ thôi, chờ tôi với.”

      Cố Học Văn nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi của nhưng bước cũng vì thế mà chậm lại: “ phải tôi là dê xồm sao? theo tôi làm gì?”

      “Này.” Tả Phán Tình trong lòng thầm khinh bỉ, đồ đàn ông thối chết tiệt, chút phong độ cũng có. Bước chân bỗng dừng lại tại chỗ, nhất quyết chịu theo Cố Học Văn nữa.

      Đàn ông thúi, chết . Ai muốn theo chứ?



      Hết chương 51

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 52: Vô Giáo Dục


      Edit : Minh mập

      Beta : Phong Vũ

      Sa: A Vũ trở lại và nhợi hại hơn xưa ^^( Sa cho các nàng bít nhá Vũ mà đình công là hông có chiện để post đâu)


      Tả Phán Tình chần chừ, tên khốn kiếp nào đó chờ

      bước lững thững trong sân, sau khi vòng vo qua hai hành lang, đầu óc liền quay cuồng, chỗ nào cũng giống nhau, đều có những song gỗ, sau khi qua lại, liền đứng im ở chỗ đó.

      Tên Cố Học Văn chết tiệt kia, có tí galant nào, chờ chút chết ai sao??

      Mới định theo đường cũ mò về đột nhiên nghe thấy tiếng chuyện từ căn phòng gần mình nhất.

      “Mệnh lệnh trong này là như thế nào? Sao lại cho tôi biết” giọng nữ mang theo vẻ tức giận, giọng nghe quen tai.

      phải bây giờ biết rồi sao?” Giọng trầm, bình tĩnh, mang theo cảm xúc vang lên: “ thôi, ăn cơm.”

      “Tôi ăn.” Giọng nữ càng gay gắt: “Tôi bị chọc tức đến no luôn rồi. ràng biết là tôi thể rời Bắc Đô. làm như vậy là có ý gì?”

      có ý gì cả, thích theo tôi tới thành phố C, nếu muốn ở lại Bắc Đô, tôi ép”.

      ép? Ý của là, hai chúng ta ở riêng sao? Ý của chính là như vậy sao? muốn tránh mặt tôi sao?”

      thích nghĩ thế nào nghĩ, tôi , có thể theo tôi rời khỏi Bắc Đô.”

      Im lặng hồi, giọng nữ sắc sảo lại vang lên.

      “Cố Học Võ, phải người. Tôi cho biết, đừng tưởng làm như vậy tôi đồng ý ly hôn. Tôi ly hôn đâu, đừng tốn công nữa.”

      Cố Học Võ! A! cái tên này, Tả phán Tình ngạc nhiên che miệng lại. Đột nhiên phát ra mình nghe được chuyện nên nghe rồi!

      Lặng lẽ bước ra phía sau, chuẩn bị chạy cửa đột nhiên bật mở. người phụ nữ bước ra, liếc Tả Phán Tình cái liền sững người, ‘đây phải là người lúc vừa tới mắng là “Nhà quê” sao?’

      Người phụ nữ xinh đẹp bước ra, khuôn mặt sắc sảo ấy tràn đầy vẻ tức giận, nhìn thấy Tả Phán Tình đứng đó, lại càng tức giận liếc cái.

      “Đúng là vô giáo dục, dám nghe lén người khác chuyện, biết bố mẹ dạy dỗ như thế nào?”

      “Tôi có.” đợi tả Phán Tình giải thích, người phụ nữ đó lên, đưa tay đẩy Tả Phán Tình: “ còn dám có? Thế đứng ở đây làm gì? ràng là nghe lén.”

      Tả Phán Tình mất đà, loạng choạng bước về phía sau hai bước, thân thể ngã vào lồng ngực ấm áp, đôi tay vững chãi đỡ lấy , giúp tránh khỏi màn đo đất. Quay đầu, là Cố Học Văn

      “Em làm gì ở đây?” Ngữ khí của Cố Học Văn có vài phần lạnh lẽo, bàn tay to nhanh chóng giữ lấy thắt lưng .

      “Tôi, tôi bị lạc đường.” Tả Phán Tình nhìn thấy ta nhàng thở hắt ra, chỉ dám ngước lên nhìn chứ dám nhìn người phụ nữ phía sau mình.

      “Hừ, nhà quê đúng là nhà quê. chút lễ phép cũng có.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt với , giọng chút nể nang nào: “ có việc gì làm, chạy đến góc tường nghe lén, biết xấu hổ.”

      “Tôi, tôi có.” Tả Phán Tình ngẩng đầu, nhìn Cố Học Văn, biết vì sao muốn nghĩ mình là loại người biết xấu hổ đó. “Tôi chỉ vừa khéo qua thôi.”

      thôi, ăn cơm” Cố Học Văn muốn đôi co, kéo tay Tả Phán Tình nhanh chóng rời . Kiều Tâm Uyển tức giận nhìn bọn họ.

      “Sao? Muốn chạy à? vẫn chưa xin lỗi tôi đâu đấy.”

      Tả Phán Tình cắn môi. Người phụ nữ kia là đanh đá, ràng là ta đẩy mình mà? Tôi còn chưa tính sổ với đâu đấy!

      Trong lòng có chút thoải mái, theo bản năng thân thể trong lòng Cố Học Văn có chút rụt lại. Vẻ mặt của thay đổi, chỉ là miệng hình như còn vương lại nụ cười, có vẻ như muốn chuyện này kết thúc quá nhanh.


      Hết chương 52

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 53: Hùa Với Người Ngoài Ăn Hiếp Tôi


      Edit : Minh mập

      Beta : Phong Vũ

      “Chị dâu. Tới giờ ăn cơm rồi, ông nội chờ gặp Phán Tình, nếu chị muốn hỏi gì ấy, đến trước mặt ông nội rồi hỏi.”

      Kéo Tả Phán Tình , cũng quan tâm đến sắc mặt của Kiều Tâm Uyển, lướt qua mặt ta.

      “Cố Học Văn, đừng quá đáng, tốt xấu gì cậu cũng gọi tôi hai tiếng chị dâu. Cậu…”

      “Đủ rồi.” giọng mạnh mẽ vang lên, ngăn lại lời của Kiều Tâm Uyển. Cố Học Võ tới trước mặt , hai em đồng thời nhìn về phía Kiều Tâm Uyển, trong mắt hai người họ đều chỉ vẻ chán ghét: “ muốn giở thói đại tiểu thư về Kiều gia mà giở. Đây là Cố gia chứ phải chỗ cho diễu võ giương oai.”

      “Cố Học Võ, cái gì? Em là vợ , mà lại hùa với người ngoài ức hiếp em?” Lửa giận của Kiều Tâm Uyển lại bùng lên

      “Người ngoài?” Cố Học Võ cười lạnh “Nó là em họ tôi, làm sao lại là người ngoài. Kiều Tâm Uyển, đến bao giờ thực trở thành người của nhà họ Cố vậy.”

      “Cố Học Võ, phải là người, muốn bắt nạt tôi? Tôi cho hay, tôi bỏ qua chuyện này đâu, ngày mai tôi với ba tôi dám bắt nạt tôi, là đồ ngụy quân từ, đồ xấu xa.” (minhmap: blêu blêu lớn rồi mà còn chơi trò méc phụ huynh à).

      “……………….”

      Tả Phán Tình muốn quay đầu nhìn xem, Cố Học Võ là người như thế nào mà có thể cưới về “cực phẩm” như vậy, nhưng mà đợi quay đầu, Cố Học Văn kéo nhanh.

      thể nhìn, nhưng cũng nghe được tiếng người phụ nữ kia chửi rủa, trong lòng thầm lẩm nhẩm, nhìn xem Cố gia này toàn là người kì lạ.

      Nhìn Cố Học Văn chú tâm nhìn đường , ra vẻ mắt điếc tai ngơ với thanh của người phụ nữ kia: “Này, gọi kia là chị dâu hả?”

      “Uh”

      trai à?”

      họ thôi.”

      “Là con của bác lúc nãy sao?”

      “Uh.”

      ấy kết hôn bao lâu rồi? Bà kia chính là vợ ấy à? ta tính tình nóng nảy, ta vừa rồi…”

      “Tả Phán Tình” Cố Học Văn dừng lại, ánh mắt nhìn , mang theo vài phần kiên nhẫn: “ ra, ngoài việc thích nghe lén người khác, còn thích lắm chuyện nữa à?”

      “Ai, ai nghe lén? Tôi là tôi bị lạc đường, sau đó vô tình nghe thấy.”

      Cố Học văn hừ lạnh tiếng, thấy gần đến phòng ăn: “Ngốc, vào thôi, chuyện hồi nãy được ra, biết chưa?”

      “Yên tâm, miệng tôi rộng như vậy đâu.”

      là, Tả Phán Tình quay người nhìn với ánh mắt xem thường, ‘tên đó xem là loại người nào chứ?’

      Vừa vào sân, Tả Phán Tình phát ra phòng ăn ở bên cạnh sảnh chính.

      Mọi người có mặt đầy đủ, nhìn thấy Tả Phán Tình vào cùng với Cố Học Văn, mặt ai nấy cũng đều toát lên vẻ vui mừng.

      Chào hỏi vài câu, Tả Phán Tình lại được tự nhiên, đợi tìm thấy chỗ ngồi, Cố Học Văn nhéo vào cánh tay , trừng mắt nhìn rồi kéo đến trước mặt Cố Thiên Sở

      “Ông nội, Phán Tình đến chào hỏi ông ạ!”

      “Ông nội.” Tả Phán Tình chuyện có chút cẩn trọng, sợ mình bậy làm ông vui.

      “Uh” Cố Thiên Sở nhìn Tả Phán Tình cái, vẻ tức giận vừa rồi bay đâu hết: “Đến ngồi ăn cơm .”

      Sau lúc khách sáo, khách và chủ đều ngồi vào chỗ.

      Cố Thiên Sơ mời Tả gia ngồi ở ghế , Tả Chính Cương muốn từ chối nhưng được liền kéo theo Cố Học Văn ngồi kế bên mình, và đương nhiên Tả Phán Tình lại bị Cố Học Văn kéo ngồi xuống.

      Tất cả mọi người đều ngồi xong, Cố Thiên Sơ lại nhìn quanh vòng: “Hai vợ chồng Học Võ đâu?”

      Hết chương 53

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 54: Người Này Nghĩ Gì Vậy


      Edit : Minh mập

      Beta :Sa & Vũ

      “Ông nội, cháu đến rồi ạ”, bóng dáng Cố Học Võ xuất ở cửa, Tả Phán Tình lúc này mới nhìn , khuôn mặt của người đàn ông này rất giống Cố Chí Cương, Cố Học Văn cũng có vài phần tương tự. Ánh mắt thâm thúy, so với Cố Học Văn có vài phần trầm hơn. (minhmap: nguy hiểm hơn =,:).

      xin lỗi, khiến mọi người phải đợi lâu.” Cố Học Võ bước vào, ngồi vào chỗ, ánh mắt Uông Tú Nga hướng ra cửa sau đó quay lại hỏi Cố Học Võ: “Học Võ, Tâm Uyển đâu?”

      “Về nhà mẹ đẻ rồi ạ.” Giọng Cố Học Võ trầm tĩnh, vợ về nhà mẹ đẻ mà nhàng như chuyện thời tiết: “Mọi người ăn cơm , cần lo cho ấy”.

      Tả Phán Tình thấy ràng, khi đến kia, trong mắt Cố Học Võ toát lên chán ghét. Thái độ chút che dấu đó khiến cho rất khó hiểu. Nếu thích kia tại sao hai người họ lại kết hôn?

      “Mặc kệ con bé, mọi người ăn cơm .” Cố Thiên Sở nhàn nhạt lên tiếng, ông bắt đầu cầm đũa, thấy vậy mọi người mới bắt đầu ăn.

      Đồ ăn rất phong phú, Trần Tĩnh Như có vẻ rất chú ý muốn để cho Tả Phán Tình có thể ăn được nhiều.

      Cúi đầu tập trung chuyên môn, cắm cúi ăn cơm nhưng hai tai vẫn dựng lên để nghe ngóng.

      “Ta xem qua rồi, ngày 18 tháng sau là ngày hoàng đạo, thích hợp tổ chức đại hôn.”

      “Cử hành hôn lễ ở Bắc Đô . Bạn bè thân thích của chúng ta đều sống ở đây.”

      “Nhà thông gia định mời bao nhiêu bàn? Cứ liệt kê ra, chúng tôi chủ trì, mời tất cả bên thông gia đến Bắc Đô tham dự hôn lễ.”

      “Nếu như vậy , ở Bắc Đô tổ chức lần, rồi tổ chức ở thành phố C lần nữa.”

      “Vậy cử hành hôn lễ ở thành phố C trước , tôi giúp Học Văn tìm tiệm áo cưới để chụp hình. Nơi đó gần biển, có thể ra bờ biển chụp hình, rất đẹp!”

      “Cũng được, 20 tháng sau cũng là ngày lành. Như vậy , 18 tổ chức hôn lễ ở thành phố C, 20 về tổ chức ở Bắc Đô, sau đó hưởng tuần trăng mật. (minhmap: ôi honey moon)

      “Học Văn thể ra nước ngoài. Nếu Hải Nam, hoặc Vân Nam cũng được lắm.”

      Hongkong cũng hay. Lúc về trực tiếp báo cáo với cấp . Có lẽ thành vấn đề.”

      “Thiệt thòi cho Phán Tình rồi.”

      sao, sao, con bé nhà tôi thích xa, lớn như vậy rồi mà cũng chỉ quanh quẩn ở thành phố C, đâu cũng như nhau thôi mà.”

      “Ông bà thông gia tốt, về sau chúng ta phải gặp nhau nhiều hơn mới được.”

      “…..”

      “…..”

      Người qua, kẻ lại, Tả Phán Tình cảm thấy lỗ tay mình lùng bùng hết cả lên, ăn cơm nhưng mà chẳng thấy ngon chút nào. Mấy người này xem nhân vật chính – đây- như tồn tại, từ đầu tới cuối cũng chưa hỏi qua ý kiến của , mà cũng ai quan tâm xem có phải thực lòng muốn gả cho tên cảnh sát xấu xa kia hay .

      Ánh mắt đảo qua chỗ khác, lại nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của Cố Học Văn, cúi đầu, im lặng ăn cơm, lời nào, cứ như hôn lễ kia phải là của vậy.

      Nghĩ đến mình từng hỏi vấn đề, lại nghĩ đến câu trả lời của , biết vì sao vẫn còn cảm thấy có chút rối rắm. Người này, rốt cục ta nghĩ gì vậy?

      Ăn cơm xong, đợi Tả Phán Tình muốn về nghỉ ngơi, Trần Tĩnh Như giục Cố Học Văn đưa ra ngoài dạo, rằng chưa từng nhìn thấy cảnh đêm ở Bắc Đô, bảo đưa xem.

      Bị mấy vị trưởng bối nhét vào xe, Cố Học Văn ngồi vào ghế lái, hỏi cũng hỏi cho xe chạy ra khỏi.

      Bóng đêm dày đặc bao phủ, thành phố vẫn phồn hoa ồn ào náo nhiệt như trước, đèn nê-ông chiếu sáng rực rỡ, che khuất cả ánh trăng trong trẻo, càng làm cho màu sắc nền trời đen thẳm trở nên huyền ảo, bầu trời cao u thấy được những vì sao chỉ còn lại màu đen đơn độc.

      “Muốn đâu?” Tả Phán Tình vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại hỏi Cố Học Văn, tập trung lái xe, cánh môi mỏng mím lại thành đường, giống như câu hỏi vừa rồi phải được thốt ra từ .

      Hết chương 54

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 55: Chỉ Cần Ở Chung Chỗ Với


      Edit : Wynnie

      Beta :Sa & Vũ

      “Muốn đâu?”

      Tả Phán Tình lại thấy bờ môi động đậy lần nữa mới dám xác định là chuyện với mình.

      “Tôi biết.” thành thừa nhận: “Tôi chưa từng tới Bắc Đô, cũng biết chỗ nào chơi vui. Chẳng phải bổn phận của là giới thiệu chỗ cho tôi sao?”

      “Đại lộ Trường An, trung tâm thương mại quốc gia, Sanlitun Village [1], Thập Sát Hải [2].” Cố Học Văn thuận miệng vài địa danh: “Tùy tiện chọn cái .”

      [1] Sanlitun Village: khu mua sắm nổi tiếng ở Bắc Kinh nằm ở quận Triều Dương.

      [2] Thập Sát Hải: là tên gọi chung của chuỗi hồ ao trong nội thành Bắc Kinh. Nơi đây cảnh đẹp bốn mùa thay đổi rung động lòng người.


      “Dừng xe.”

      Xe thắng két tiếng, dừng lại ở ven đường, Cố Học Văn xoay người qua nhìn .

      “Nếu như tình nguyện như vậy cho tôi xuống xe ngay tại đây. Tôi thích.”

      Đôi má Tả Phán Tình vì tức giận mà phồng to, cái thái độ mặn nhạt đó của Cố Học Văn làm lửa giận trong lòng muốn áp chế xuống cũng được.

      Mở cửa định xuống xe, cánh tay lại bị Cố Học Văn dùng sức nắm lấy.

      muốn đâu?”

      Đèn đường chiếu vào trong xe, đầu Cố Học Văn như có vòng hào quang mờ ảo, nhìn , mặt thay đổi.

      đâu cũng được.” Tả Phán Tình trừng mắt với : “Chỉ cần ở chung chỗ với .”

      Cố Học Văn im lặng, đôi mắt đen sâu thẫm nheo lại, ánh mắt u ám nhìn thẳng vào đáy mắt của . Tay buông ra, ngược lại càng siết chặt hơn.

      Đưa tay, đóng cửa, sau đó khóa luôn cửa, toàn bộ động tác rất lưu loát dứt khoát.

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình xoa xoa cánh tay, người tên này được làm bằng gì biết? Tùy ý kéo chút cũng làm tay đau muốn chết: “ mở cửa ra, tôi muốn xuống xe, có nghe thấy ?”

      “Muốn đâu?” Giọng của Cố Học Văn lần này có hơn chút, Tả Phán Tình trở mình xem thường: “Tôi , tôi muốn xuống xe.”

      “Tôi đưa đến nơi muốn, hoặc là theo tôi. Chọn trong hai.”

      “Tôi cần.”

      Ai muốn cùng ta?

      thả tôi xuống, tôi muốn tìm chỗ ngồi chút, muốn đâu , được ?

      Cố Học Văn bất động, ánh mắt vẫn dừng gương mặt , xe có mở điều hòa, thế nhưng Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, muốn ở lại.

      thả tôi xuống xe được ? , tôi là tôi, được ?”

      trầm mặc. Tả Phán Tình tức giận đến nghiến răng: “Bắc Đô đều tham quan hết rồi đúng ? Vậy để tôi xuống, tôi tự mình là được.”

      Cố Học Văn nhíu mày: “Muốn đâu?”

      Hít vào, thở ra. Quên . Tả Phán Tình thả lỏng mình. Động não động não, quả nhiên làm cho nghĩ đến chỗ.

      “Này, tôi hỏi . Có phải giờ này Thiên Đàn [3]đóng cửa rồi ?”

      Cố Học Văn nhìn dò xét: “Thiên Đàn?”

      “Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu: “Trước kia trong sách giáo khoa có học qua bức tường hồi , tôi cảm thấy rất thần kì, vẫn muốn xem thử.”

      Cố Học Văn gì, khởi động xe, dùng sức giẫm lên chân ga.

      qua tám giờ tối, đường cái xe cộ qua lại nườm nượp. Nhìn dòng xe lít nhít kia, Tả Phán Tình phải trận líu lưỡi. Trong lòng tự cảm thấy may mắn là mình sống ở Bắc Đô. Nhớ đến những người đó , mỗi ngày tới lui phải mất mấy tiếng, cảm thấy da đầu mình tê dại.

      Quay qua nhìn Cố Học Văn, nhà ta ở Bắc Đô cũng coi như có tiền có thế đó chứ. Vậy tại sao ta muốn ở thành phố C? Còn làm ở cục cảnh sát bé lộn xộn đó?

      Lắc đầu, ở thầm tự cười mình quá nhàn rồi. Người đàn ông này làm gì cũng liên quan đến .

      Ngồi mãi trong xe cũng chán, Tả Phán Tình lấy điện thoại từ trong túi ra bấm bấm. Vừa mở khóa liền nhìn thấy tin nhắn của Trịnh Thất Muội.

      “Hôm nay quên nhắc. Khi về nhớ mang quà. Bằng tuyệt giao.”

      “Mang cái đầu cậu á.” Mắt Tả Phán Tình phát ra tia khinh thường: “Cậu nghĩ xem có thứ gì cậu muốn mua mà thành phố C có chứ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :