1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu bất đắc dĩ - Thiền Tâm Nguyệt (326 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 45: Tối qua lần thứ mấy là dễ chịu nhất?


      Edit: Wynnie


      Xoay người, Tả Phán Tình nhìn vẻ mặt quái dị của nhân viên cửa hàng ở đằng sau: “Chị ơi, toilet của mình ở đâu vậy?”

      “…” Nhân viên phục vụ định gì đó, mới phát bản thân có khả năng . Sắc mặt người đàn ông kia khó coi, vẻ mặt u ám trừng .

      , cười cái nào.” Tả Phán Tình sợ sắc mặt u ám của , giơ tay lên nhéo nhéo má : “ xem, dọa người ta kìa.”

      Mặt mày khiêu khích, ánh mắt đắc ý, bộ dáng của Tả Phán Tình lúc này, cực kỳ giống con Khổng Tước.

      Cố Học Văn bình tỉnh nhìn , bỗng nhiên nở nụ cười, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy thắt lưng Tả Phán Tình cho giãy giụa, nghiêng mặt đến bên vành tai xinh xắn của , nhìn khuôn mặt của mất nét cười, thanh trầm thấp len vào tai .

      “Đàn ông phải chỉ có đái dầm mới làm quần bị ướt, khi gặp người phụ nữ như lang như hổ cũng như vậy.”

      Cái gì?

      “Em ở trong phòng trà khát khao vuốt ve tiểu đệ của như vậy, lại liều mạng dùng tiểu muội của em cọ xát nó, mới làm nó kích động quan tâm đến thời điểm bạo phát, em là do ai hại?”

      Giọng trầm thấp kia, mang theo vài phần châm biếm. Tả Phán Tình dường như nghe được vài tiếng cười trộm, loại cười này làm mất bình tĩnh.

      “Cố Học Văn. , bậy bạ cái gì vậy?”

      “Đúng rồi.” Bàn tay to của Cố Học Văn chụp lên cái mông , sờ cái mạnh: “Em cần vì nghi ngờ ngoại tình mà từ sáng đến tối theo , tìm được cơ hội liền khiêu khích . Trời mới biết tinh lực của ngoài cống hiến cho công việc, toàn bộ còn lại đều dùng để thỏa mãn em rồi.”

      “Cố Học Văn–” mắt dâng lên tia giận dữ, Cố Học Văn thấy vươn tay đến, thoải mái xích người tới trước, tay giữ ở mông cho lấy ra. Tư thế của hai người vô cùng thân mật, hơi thở của liền quanh quẩn ở cổ .

      “Em , quên hỏi em, đêm qua lần thứ mấy dễ chịu nhất? Là lần đầu tiên? Hay là lần thứ bảy?”

      “…” Bảy. Bảy lần?

      Phía sau vang lên từng trận nén thở. Ánh mắt của nhân viên phục vụ nhất loạt nhìn về phía Tả Phán Tình và Cố Học Văn.

      “Cố Học Văn, thả tôi xuống.” Khuôn mặt Tả Phán Tình đỏ tới cổ, chống đỡ tay của Cố Học Văn chỉ hận cầm theo dao.

      “Em xác định?” Cơ thể Cố Học Văn vừa chuyển, Tả Phán Tình bị đặt ở kính tường, nhìn mặt biểu lộ thẹn thùng cùng xấu hổ, chặn tầm nhìn của nhân viên phía sau lại.

      “A, ướt hết rồi. Sao? Em muốn à?”

      mới ướt.” Tả Phán Tình hận đến nghiến răng: “ là đồ lưu manh.”

      “Quần của đúng là ướt.” Vẻ mặt Cố Học Văn trong lòng hiểu rất : “Cũng là do em làm cho ướt, ngay lúc nãy.”

      “Cố Học Văn.” Tả Phán Tình gầm , nghiêng người qua cắn vào cổ .

      Vào lúc này lại buông ra, né tránh răng của , vẻ mặt mang vài phần than thở: “ biết em thể đợi được, nhưng mà ở ngoài đường, em trước kiên nhẫn .”

      Lui người về sau từng bước, để ý đến sắc mặt Tả Phán Tình như bình gia vị bị đổ, cầm lấy cái quần bên cạnh Tả Phán Tình nhanh chóng vào phòng thử đồ.

      Nhân viên trong cửa hàng như bị sét đánh cứng đờ biết phải làm sao[1]. Những biểu tình đặc sắc khác nhau kia làm cho Tả Phán Tình cứng ngắt tại chỗ, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, Cố Học Văn, xem như lợi hại.

      Tay nắm thành đấm, oán hận bỏ .

      [​IMG]

      [1] Câu này Nguyên văn là ‘Lôi đắc ngoại tiêu lý nộn’ : Theo baidu cho biết câu này nghĩa là bị chọc giận tới mức đỡ được

      —oOo—

      Hết chương 45

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 46: Nhà quê


      Edit: Wynnie


      Mang vẻ mặt tức tối về đến nhà, Tả Phán Tình quyết định chủ động chờ ba mẹ về mặc kệ họ gì, đều phải hủy bỏ hôn này.

      “Phán Tình.” Ôn Tuyết Phượng vừa vào cửa liền nhìn thấy Tả Phán Tình ngồi ghế salon xem TV, quan tâm đến vuốt trán .

      “Học Văn con thấy trong người khỏe nên về trước. Sao vậy? Con thấy có chỗ nào khó chịu hả?”

      “Con sao.” Tả Phán Tình cầm lấy tay mẹ: “Mẹ. Con với mẹ nè, con muốn gả cho Cố Học Văn.”

      “Con bé này, sao lại tùy hứng như vậy?” Ôn Tuyết Phượng nhíu mày, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Học Văn sai mà.”

      ta gì?”

      “Nó , ban nảy nó con cố ý đổ nước lên người nó, lại muốn con cùng nó mua quần khác, chắc chắn là con thấy bực bội rồi, về nhà lại muốn giở tính tiểu thư, muốn lấy nó.”

      Ôn Tuyết Phượng thở dài: “Con đó, cũng còn nữa, tại sao vẫn cứ trẻ con như vậy?”

      “Mẹ. Con có. Mẹ biết Cố Học Văn ta có bao nhiêu ti tiện đâu. ta–”

      “Đủ rồi.” Tả Chính Cương ngồi xuống đối diện với : “Phán Tình, phải ba mắng con. Học Văn lúc nãy có là nó muốn đưa con về, là con tự mình cần. Con lúc nào cũng cáu gắt với nó. nên hở chút là đem chuyện kết hôn ra . Lúc nãy cũng là do con tự thôi, con nhớ sao?”

      “Con–” thôi quên . Cứ để mọi người ồn ào hiểu lầm . Dù sao cũng chỉ tháng thôi, nhịn.

      ….

      Tả Phán Tình ngồi xe, nhìn cảnh sắc xa lạ ngoài cửa xe dần dần lùi lại, cố gắng áp chế ý nghĩ kích động muốn nhảy ra khỏi xe.

      “Phán Tình. Cố gia là gia đình lớn, rất nhiều người làm nhân viên công chức. Lần này chúng ta đến nhà người ta, con ngàn vạn lần phải biết lễ phép đó.”

      được vô lễ đúng ạ?” khách khí cắt ngang lời của Ôn Tuyết Phượng, Tả Phán Tình trở mình khinh khỉnh: “Mẹ, từ lúc lên đường mẹ ít nhất là bảy lần rồi đó, mẹ cho con yên chút có được ?

      Từ lúc chưa lên máy bay , đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế, lên xe lại vẫn còn , có hết chưa vậy?

      “…” Ôn Tuyết Phượng môi giật giật, cuối cùng dừng lại tiếp nữa.

      “Phán Tình, sao con lại chuyện với mẹ như vậy?” Tả Chính Cương ngồi phía trước quay qua, nhíu mày nhìn Tả Phán Tình: “Nếu con còn thái độ này, làm thế nào có thể gả vào gia đình Cố gia? Con cho rằng nhà bọn họ giống các gia đình bình thường khác sao?”

      “Thôi–” Tả Phán Tình chịu hết nổi che lỗ tai lại: “Con mệt lắm rồi, con muốn ngủ, đến nơi ba mẹ gọi con dậy.”

      Xe qua kinh đô náo nhiệt sầm uất, hai giờ sau dừng trước khu tứ hợp viện.

      Chỗ sâu nhất trong cái ngõ đan xen nhau đó là nhà của Cố Học Văn ở Bắc Đô, sân trước và sân sau được thiết kế hợp lại thành tứ hợp viện.

      Cửa lớn có nước sơn màu đỏ như ý, đầu hồi có treo bức phù điêu, hồ sen xanh mát, nhà giữa, chái nhà, cửa thùy hoa, hành lang, sân trong vuông vắn rộng rãi, khắp nơi trồng Hải Đường, lựu cảnh, trúc xanh lớp lớp, còn có cả ao cá Vàng, cổ kính như bức tranh.

      Tả Phán Tình từ đến lớn đều ở phương Nam, lần đầu thấy cảnh vật như vậy, nhất thời hơi trợn tròn mắt. Thế nên ba mẹ sớm vào cửa thùy hoa đằng trước, còn ngây ngốc đứng nhìn ao cá mà ngẩn người.

      “Nhà quê.”

      tiếng nũng nịu vang lên bên tai Tả Phán Tình, xoay người, đứng ở đó, ngũ quan xinh đẹp, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, mái tóc dài màu hạt dẻ gợn sóng làm ấy có vài phần quyến rũ. người mặc mẫu váy mới nhất của Burberry. Kết hợp cùng giày cao gót màu đen, thoạt nhìn mười phần khí thế.

      Người phụ nữ kia nhìn ánh mắt của , mang theo vài phần địch ý, Tả Phán Tình nhíu mày, phía sau truyền đến hồi tiếng bước chân

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 47: Áo Tình Nhân


      Edit: Wynnie


      Quay đầu, Cố Học Văn từ cửa thùy hoa tiến vào.

      Khác với phong cách áo trắng và quần đen đơn giản lúc trước, hôm nay mặc áo T-shirt cổ lật màu xanh da trời, phối với quần trắng nhàn nhã. Cả người thoạt nhìn sạch gọn gàng lại mang theo vài phần thanh thản.

      Đôi chân thon dài của đến bên này, rất có hương vị của người mẫu sàn catwalk, đến Tả Phán Tình cũng phải ngây người trong chốc lát.

      “Sao vào?”

      Đứng trước mặt , Cố Học Văn cũng quan sát Tả Phán Tình. Hôm nay mặc chiếc váy lụa dài màu trắng xanh đơn giản làm tôn lên nét thanh lệ tuyệt trần, cùng đồ trang sức trang nhã, ngũ quan ràng, đôi mắt to lúc này nhìn

      “…” Tả Phán Tình cúi đầu, cảm thấy mặt hơi nóng, vừa rồi bị động kinh mà, sao lại nhìn tên này đến ngây người thế chứ. Trời mới biết tên đó mặc dù bên ngoài vừa đẹp trai vừa tao nhã, bên trong chỉ là đồ cặn bã, cặn bã trong cặn bã.

      Lại nhìn sang bên cạnh, phát còn thấy vừa rồi nữa.

      “Nhìn gì vậy? Cố Học Văn nhíu mày: “ thôi.”

      Vượt lên trước , Tả Phán Tình trừng mắt nhìn bóng lưng Cố Học Văn, vì sao ta có thể bày ra dáng vẻ có việc gì đó. cũng quên, mới mấy ngày trước, ở công ty bách hóa ta làm cho lúng túng như thế nào.

      Bước chân dừng phắt lại, đột nhiên muốn vào.

      Nếu như lấy ta, đương nhiên cũng cần thiết phải gặp người lớn nhà ta. Bước chân còn chưa kịp lui về phía sau, lòng bàn tay đột nhiên bị nắm chặt. Cái tên kia lại vươn tay kéo bước vào trong.

      Vừa giật tay ra, ta lại nắm chặt lấy.

      Trừng mắt liếc ta cái, ta lại thấy. Bực bội, lại giật tay ra, lại bắt lại.

      Lôi lôi kéo kéo lúc, hai người cũng đến cổng đại sảnh.

      “Tôi rồi mà, Phán Tình sao lại thấy vào, ra là chờ Học Văn đón.” Ôn Tuyết Phượng khuôn mặt tươi cười như người trong nhà, làm Tả Phán Tình xấu hổ.

      Trần Tĩnh Như cũng cười: “Tình cảm của đôi vợ chồng son này tốt lắm nha. Nhìn xem, bọn nó lại còn mặc đồ tình nhân nữa chứ.”

      Hớ, Tả Phán Tình choáng váng.

      Cố Học Văn đưa vào cửa. Trực tiếp tới chỗ ngồi cao nhất, bình tĩnh đứng trước mặt người lớn nhất Cố gia – Cố Thiên Sở.

      “Ông nội.”

      “Ừ.” Cố Thiên Sở năm nay bảy mươi, nhưng thoạt nhìn tinh thần rất minh mẫn, giọng vang dội.

      Ánh mắt chuyển đến Tả Phán Tình: “Thảo nào tiểu tử nhà ngươi chịu chấp nhận. tồi, tồi.”

      Tả Phán Tình còn cố gắng giãy tay thoát khỏi Cố Học Văn, Cố Học Văn dùng sức nắm lấy tay .

      “Con chào ông nội.” Tả Phán Tình được tự nhiên .

      “Ngoan, ngoan.” Cố Thiên Sở cười càng thêm sáng lạng, từ bên cạnh lấy qua cái hộp đưa đến trước mặt Tả Phán Tình: “Lần đầu tiên gặp mặt, đây là chút tâm ý của ông nội.”

      cần đâu ạ.”

      Cố Thiên Sở thấy Tả Phán Tình chần chừ, liền mở hộp ra, bên trong là chiếc vòng cổ, ở giữa là bộ hoa tai đá trắng: “Mấy thứ này cũng đáng giá. Con coi như mang chơi cho vui ấy mà.”

      đáng giá? Tròng mắt Tả Phán Tình muốn rớt xuống. Chất lượng cái kia so với kim loại, ít nhất cũng phải bảy chữ số.

      “Ông nội, cái này quý giá quá.”

      có ý định gả cho Cố Học Văn, làm sao có thể nhận vật quý giá như vậy chứ.

      “Ta nhận là nhận.” Cố Thiên Sở nhìn Cố Học Văn: “Học Văn, cầm lấy, giúp vợ con đeo .”

      Hả?

      Tả Phán Tình còn kịp từ chối, Cố Học Văn lấy vòng cổ trong hộp ra đứng sau lưng , nâng tay, chạm vào cổ .

      đứng phía sau, dường như có thể cảm giác được hơi thở của quanh quẩn ở cổ. Bổng nhiên cảm thấy thoải mái.

      —oOo—

      Hết chương 47

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 48: Tại Sao Lại Muốn Kết Hôn Với Tôi?


      Edit: Wynnie


      Cơ thể bất giác hơi rụt lại, né tránh tay của Cố Học Văn, có chút xấu hổ nhìn Cố Thiên Sở: “Cái này rất, rất quý. Ông nội, hay là ông giữ lại .”

      phải là khách sáo, mà là từ chối.

      Điều này làm ý cười mặt Cố Thiên Sở biến mất: “Con chê ít hả?”

      phải đâu ạ.” Tả Phán Tình có chút xấu hổ: “Con cảm thấy quá quý giá.”

      Vẻ mặt Cố Thiên Sở ngưng tụ lời nào, chỉ liếc Cố Học Văn cái, Cố Học Văn đem vòng cổ bỏ lại vào trong hộp cất kỹ, cười cười với ông.

      “Ông nội. Phán Tình có tính đãng trí, hay là con giúp ấy nhận vậy.”

      Khuôn mặt Cố Thiên Sở nghiêm lại, cũng hề đáp lại Cố Học Văn. khí trong phòng khách lập tức lạnh .

      Ôn Tuyết Phượng cùng Tả Chính Cương ngơ ngác nhìn nhau, Cố Chí Cường cùng Trần Tĩnh Như gì, ở Cố gia, Cố Thiên Sở chính là cái vũ biểu. Ông vui vẻ mọi người Cố gia cũng vui, ông mà buồn con cháu Cố Gia cũng thể nào mà vui nổi.

      Tả Phán Tình nhất thời biết làm gì cho đúng.

      “Ba, ba cũng là, làm con nhà người ta sợ rồi.” phụ nữ trung niên nãy giờ vẫn đứng trong phòng lúc này tiến lên kéo tay Tả Phán Tình, nhìn từ xuống dưới.

      “Ai da. Ta , trời nóng mà mạch vừa máy bay vừa xe đến, chắc con bé mệt muốn chết rồi.”

      Tả Phán Tình nhìn người phụ nữ nhiệt tình trước mặt, cũng biết bà là ai, theo bản năng liền liếc mắt nhìn Cố Học Văn.

      “Bác.” Cố Học Văn cất giọng thản nhiên, quay người nhìn về phía bên cạnh: “Bác trai.”

      “Chào bác , chào bác trai.”

      Uông Tú Nga là em họ của Cố Chí Cường, vợ của Cố Chí Cương, khoảng năm mươi tuổi, mắt phượng sắc sảo, bộ sườn xám màu xanh ngọc khoác người càng làm tăng thêm khí chất cao quý.

      “Học Văn à, con làm vị hôn phu của người ta như vậy sao? Con xem con bé mệt mỏi thế kia rồi mà còn dẫn vào nhà nghỉ ngơi ?”

      “Đúng vậy, đúng vậy.” Cố Chí Cương mở miệng, giúp giải vây: “ đường hẳn là rất vất vả. Người cũng mệt rồi, Học Văn, trước tiên con đưa con bé nghỉ ngơi. Quà gặp mặt này, tối nay tặng lại cũng được mà.”

      “Học Văn à, hành lý của Phán Tình đặt ở phòng dành cho khách, con mang con bé nghỉ .”

      “Vậy, ông bà thông gia cũng nghỉ ngơi . Dù sao cũng còn lâu mới đến giờ dùng cơm, có thể chợp mắt trước chút.”

      nghe những lời khách sao của người lớn, Cố Học Văn kéo tay Tả Phán Tình, quay lại gật đầu với Cố Thiên Sở: “Ông nội, ông ngồi đây. Con đưa ấy nghỉ ngơi trước.”

      nhìn ánh mắt của mọi người, kéo tay Tả Phán Tình khỏi đại sảnh.

      Ra cửa, băng qua hành lang, Tả Phán Tình đột nhiên rút tay ra khỏi tay Cố Học Văn. Đứng yên bất động.

      “Ông nội của tức giận.”

      Tả Phán Tình ý thức vặn hai tay,cúi đầu nhìn mũi chân. có khả năng gả cho Cố Học Văn, đương nhiên cũng thể nhận quà tặng quý giá như vậy của nhà người ta.

      Nhưng mà làm cho ông cụ vì vậy mà mất hứng, trong lòng cũng có chút áy náy.

      Cố Học Văn nhướng mày, giọng bình tĩnh gợn sóng: “Sau đó?”

      Sau đó? Tả Phán Tình ngẩng đầu nhìn : “ tức giận sao?”

      Cố Học Văn lên tiếng, ánh mắt híp lại lưu chuyển, cuối cùng quay nhìn cảnh trí trong vườn: “Nếu em phiền, tôi đưa em shopping.”

      “Hả?” Tả Phán Tình còn thất thần, Cố Học Văn lại kéo tay về phía trước.

      Buổi sáng mùa hè, ánh mặt trời nóng rực, bầu trời xanh trong vời vợi. Lướt qua hành lang, lại băng qua cửa thùy hoa, bên trong thổi tới từng trận gió mát, đúng là khác với cái mát mẻ bên ngoài.

      Chợt mắt lướt qua hàng cây trúc, đào vừa lớn. Dây leo xanh mướt, gió thổi qua, mang theo từng đợt mùi thơm của cây cỏ.

      Tả Phán Tình nhìn đến ngây người, nhất thời quên mất Cố Học Văn vẫn kéo tay mình.

      Trong lòng đột nhiên hiểu được, tại sao lúc trước Ôn tuyết Phượng ngừng căn dặn .

      Bắc Đô là nơi tấc đất tấc vàng, có thể có khoảng sân lớn như vậy, giàu có, mà Cố gia–

      Xoay người, nâng mắt, nhìn khuôn mặt nghiêng như dao khắc của Cố Học Văn, câu kia liền líu ríu thốt lên: “Sao lại muốn kết hôn với tôi?”

      —oOo—

      Hết chương 48

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 49: Vì Sao Muốn Lấy Tôi?




      “Tại sao muốn kết hôn với tôi?”

      Gió thổi dưới mái hiên làm chuông gió ngân lên những tiếng lanh lảnh , câu kia Cố Học Văn nghe rất , quay sang, vẻ mặt có chút mờ mịt mang theo vài phần quyến rũ.

      Khẽ nhíu mày lại, tầm mắt nhìn về gốc dây leo bên cạnh, giọng trầm thấp hòa cùng tiếng chuông gió vang bên tai .

      biết ? Cây leo nếu có chỗ để dựa chết.”

      Cái gì với cái gì vậy?

      Làn mi thanh tú của Tả Phán Tình khẽ nhăn lại, rồi nhanh chóng lại cười nhạo trong lòng. cũng là, dù sao cũng thực gả cho ta vậy cần gì phải quan tâm vì sao ta lại muốn cưới chứ?

      “Quên . Coi như tôi chưa hỏi gì cả.” Tả Phán Tình nhanh chân muốn tới xem cảnh trí trong sân vườn, còn chưa kịp xa bị Cố Học Văn kéo tay lôi trở lại.

      Ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt , khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe được nhịp hô hấp của .

      “Còn sao? Vì sao muốn lấy tôi?”

      “Ai ——” muốn lấy .

      Nửa câu sau đành phải nuốt vào trong bụng, Tả Phán Tình quay đầu, nhìn cây trúc đào trong sân: “Tôi mệt rồi. Muốn nghỉ ngơi.”

      Ý tứ của quá mức ràng, bàn tay Cố Học Văn hơi dùng sức, ánh mắt của giao nhau.

      làm cái gì vậy?” Tả Phán Tình lúc này có chút chột dạ: “ buông ra, phải đưa tôi nghỉ sao ?”

      Cố Học Văn nhìn sâu vào đôi mắt , hai hàng lông mày nhíu chặt. Cuối cùng cứ thế mà kéo tay , băng qua khoảng sân về phía trước.

      cau mày, rút tay ra. lại giữ chặt, Tả Phán Tình trừng mắt nhìn bóng lưng , cuối cùng cũng giãy dụa nữa, chỉ nhìn kéo tay mình.

      ở lại chỗ này nghỉ ngơi .” Cố Học Văn mở cánh cửa để cho bước vào.

      “Ừm.” ra Tả Phán Tình cũng mệt mỏi gì, chẳng qua thà trốn tránh bằng việc ngủ, cũng muốn muốn đối mặt với Cố Học Văn. Hơi mất bình tĩnh vẫy vẫy tay, nhanh chóng chui tọt vào trong phòng, còn quên khóa cửa lại.

      Tiếng động lách cách khiến cho Cố Học Văn ở bên ngoài khựng lại chút, nhìn cửa phòng đóng chặt lúc lâu, sau đó tiếng động xoay người rời .

      ***

      Tả Phán Tình bước vào trong, ánh mắt đánh giá căn phòng lượt, trái ngược hẳn với vẻ cổ kính ở bên ngoài, toàn bộ căn phòng đều thiết kế theo phong cách châu Âu.

      Chiếc giường lớn theo kiểu Baroque, kết hợp với chiếc tủ quần áo cũng mang phong cách tương tự, bên cạnh chiếc tủ có đặt hành lý của . Đây là phòng dành cho khách của Cố gia sao?

      Nằm ở giường, thấy buồn ngủ chút nào.

      Nghĩ đến vừa rồi Cố Thiên Sở được vui, còn có vẻ mặt trầm của Cố Học Văn, đột nhiên thấy hối hận. Có lẽ là nên đồng ý với ba mẹ tới đây.

      Bất ngờ vùng dậy, lấy di động từ trong đống hành lý mang theo ra gọi điện.

      “Phán Tình?” Ở thành phố C Trịnh Thất Muội làm móng tay, đột nhiên nhận điện thoại của Tả Phán Tình nên rất ngạc nhiên: ” phải hôm nay cậu tới Bắc Đô hả?”

      “Thất Thất.” Cơ thể ngã xuống giường, Tả Phán Tình biết bây giờ phải làm sao: “Mình hối hận rồi.”

      “Cậu làm sao vậy?”

      “Để mình kể cho cậu.” Đem chuyện vừa rồi lại lần. Tả Phán Tình phải có lo lắng: “Mình bây giờ mới phát , Cố gia có vẻ như là gia đình rất có tiền có thế. Cậu nếu đến lúc đó mình thực trốn khỏi lễ cưới, người nhà bọn họ có đuổi giết mình vậy?”

      Nhưng quan trọng là, hôm nay Cố Thiên Sở đưa ra bộ trang sức kia, khiến cho ràng biết được gia đình họ Cố người ta rất coi trọng cuộc hôn nhân này.

      ghét Cố Học Văn muốn gả cho ta là , nhưng tính lừa gạt người già cả.

      “Phì.” Trịnh Thất Muội chút khách khí cười ngặt nghẽo: “Mình cứ tưởng cậu băn khoăn cái gì chứ. Nếu như vậy, cậu đừng đào hôn nữa là được rồi?”

      Chương 50: Làm Gì Tôi Vậy ?



      “Sao có thể như thế được?” Cái tên biến thái đó, hôm nọ ở công ty bách hóa làm cho mất mặt, xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ cho xong, tuy là người khiêu khích trước, nhưng mà, nhưng mà ta là đàn ông mà, đàn ông phải có chút phong độ chứ?

      “Thất Thất, mình cậu nghe này, dù sao mình cũng có khả năng gả cho người ấy, mình thà lấy con heo cũng muốn lấy ta.”

      “Vậy cậu bối rối cái gì thế?” Trịnh Thất Muội : “Cậu sợ người nhà ta tìm cậu tính sổ à? Đừng hài hước nữa, theo quy định pháp luật ta có thể làm gì được cậu? Cho dù cậu từ hôn, cũng thể làm như vậy được.”

      “Nhưng mà ——”

      nhưng nhị gì hết .” Trịnh Thất Muội nhìn móng tay mình sửa sang xong thổi thổi mấy cái rồi : “Mình cho cậu biết nhé. Cậu còn có cách này.”

      “Cách gì?”

      lừa cái ông cụ nhà bên ấy làm cho ông ấy vui vẻ. Dù sao hôn lễ của hai người cũng còn những tháng nữa, tháng này cậu làm cho ông cụ kia vui vẻ cũng tương đương với việc khiến cho ta thoải mái trong tháng đó nha?”

      “Hả?” Tả Phán Tình khinh bỉ xoay người cái, còn tưởng rằng Trịnh Thất Muội có thể đưa ra cao kiến gì chứ: “Đây là cái cách gì vậy?”

      “Cách tốt nhất.” Trịnh Thất Muội cười khẽ: “Nếu cậu cứ gả cho ta, kết hôn xong tìm lý do là tính tình hợp, sau đó ly hôn?”

      “Đừng náo loạn.” Nhoáng cái kết hôn nhoáng cái ly hôn, về sau vẫn còn muốn lấy chồng mà?

      “Vậy tớ hết cách. Tự cậu nghĩ cách . là bây giờ cậu trốn về đây. Nếu cứ kết hôn rồi trốn. Còn nữa cậu cứ kết hôn với ta, đừng chạy trốn gì cho nó mệt.”

      Tả Phán Tình cắn môi, đột nhiên cảm thấy đây đều là mấy tối kiến nhất trong tất cả các tối kiến.

      “Ah. Tớ có hẹn rồi. thèm nghe cậu nữa. Cậu nhớ kĩ nhé. Bắc Đô là địa bàn của người ta, nếu cậu thực muốn kết hôn ngàn vạn lần được đồng ý cử hành hôn lễ ở Bắc Đô nha.”

      Nhìn thấy di động bị ngắt, Tả Phán Tình chỉ cảm thấy lòng càng phiền muộn rối rắm. Đầu óc suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra được cách nào để bản thân có thể thuận lợi an toàn trở ra.

      Càng nghĩ càng đau đầu, Tả Phán Tình ở trong hoàn cảnh rối rắm như thế bất tri bất giác tiến vào giấc ngủ.

      ~~~Sakuraky.wordpress.com ~~~

      Tứ hợp viên, khí rất náo nhiệt, những mảnh lụa đỏ thẫm cùng đèn lồng treo đầy mái hiên, từ sáng tinh mơ tiếng nhạc ăn mừng vang lên ngớt.

      Tả Phán Tình mặc thân hỉ phục cổ trang đỏ thẫm chỉ có thể nhìn thấy được trong TV, bị người ta đưa vào sảnh chính. Xung quanh người qua kẻ lại, Tả Phán Tình cũng để vào mắt, chỉ nhìn thấy Cố Học Văn đứng ở nơi đó, vươn tay kéo lấy . Bên cạnh người chủ trì nghi thức hôn lễ hô lên:

      “Nhất bái thiên địa.”

      “Nhị bái cao đường.”

      “Phu thê giao bái.”

      “Đưa vào động phòng ——”

      câu cuối cùng kia, phá lệ vang lên cao vút. Tả Phán Tình liều mạng chống cự, lại bị Cố Học Văn mang vào phòng , nơi nơi đều là màu đỏ. Càng nhìn càng chói mắt, Tả Phán Tình liều mạng giãy dụa đứng lên.

      “Cố Học Văn, buông ra, tôi muốn gả cho .”

      “Hừ. Em muốn gả cho tôi ư? Nhưng bây giờ em là người của tôi rồi.”

      Bộ dáng Cố Học Văn cười đến mê đắm tiến lại gần .

      “Cút ngay. là ai, tôi muốn gả cho .” Tả Phán Tình liều mạng chạy trốn. Cố Học Văn đuổi theo, sức lực của lớn, cái hất tay đem Tả Phán Tình ném lên giường.

      Lúc muốn đứng dậy lại bị ép xuống: “Đừng giả vờ. Giả vờ cũng giống đâu.”

      buông ra. Tôi muốn gả cho .”

      “Nằm mơ .” Tả Phán Tình chỉ cảm thấy khó thở, cơ thể bị ép tới mức thể động đậy được. Muốn giãy dụa nhưng tay chút sức lực cũng có.

      , làm gì tôi vậy?” Vì sao cơ thể của ta nhúc nhích. Vì sao tay lại nặng như vậy?


      Hết chương 50

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :