1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 62: Hẹn lúc khác
      Giận? Gương mặt Cố Học Võ chút thay đổi, đứng đó bất động, giận Lý Lam mà giận mình nhiều hơn. im lặng cũng làm Lý Lam tức giận, ta cười .

      “Được rồi, còn có việc, em trước. Chúng ta hẹn lúc khác nhé?”

      Cố Học Võ trả lời. ta liếc nhìn chăm chú cái, dùng ánh mắt mà ta nghĩ Cố Học Võ có thể hiểu để ra hiệu cho rồi mới cất bước ra cửa.

      Đương nhiên, khoảng cách gần như vậy cũng làm ta có thể nhìn Kiều Tâm Uyển hơn. Hơi dừng bước chân, ánh mắt ta đảo rất nhanh qua Kiều Tâm Uyển, trong mắt lên tia kinh ngạc. Người phụ nữ này vừa phong cách lại vừa xinh đẹp. Bề ngoài vô cùng xinh đẹp mà lại cao sang. Vừa nhìn biết là có gia cảnh và xuất thân hề . Cả ánh mắt cũng rất có khí thế, hoàn toàn phải là loại người bình thường. Trong lòng ta có vài phần phòng bị, muốn chào vài câu để xem người phụ nữ này là ai khóe mắt lại bắt gặp vẻ mặt chút thay đổi của Cố Học Võ.

      Trong lòng cũng hiểu lúc này thích hợp, cong môi cười, cố gắng làm cho mình nhìn có vẻ tao nhã mà hào phóng. Lút bước qua người Kiều Tâm Uyển còn hơi gật đầu, đầy tự tin lướt qua Kiều Tâm Uyển mà .

      Kiều Tâm Uyển từ lúc nhìn thấy “Chu Oánh” xuất ngây ra. hoàn toàn biết phải phản ứng như thế nào, nhất là lại nhìn thấy Cố Học Võ ôm Chu Oánh. giật mình, nhớ tới bốn năm trước, ở ngôi trường tiểu học nơi thị trấn bé ấy, hay như là ngày nào đó ở công viên Hương Sơn, cũng nhìn thấy Cố Học Võ ở bên người phụ nữ ấy?

      Nhưng rất nhanh, thu lại cảm xúc này. Đối với biết từ lâu, cần gì phải kinh ngạc? Chuyện này căn bản chẳng có gì để mà kinh ngạc. nên sớm nhận ra, người mà Cố Học Võ trước này vẫn là Chu Oánh, chỉ có mình Chu Oánh. Bây giờ ta trở lại, Cố Học Võ ở bên ta, chẳng lẽ là ở bên sao? Quá nhiều điều kinh ngạc khiến Kiều Tâm Uyển nhận thấy ánh mắt Lý Lam nhìn mình có chút thù địch, chăm chú và xa lạ.

      chỉ thấy kinh ngạc, khó tin và mâu thuẫn. Cảm xúc này ào tới khiến rất khó chịu. Cố gắng muốn chỉnh đốn lại cảm xúc, dẹp bỏ những cảm giác tiêu cực, Kiều Tâm Uyển buộc mình phải bình tĩnh. Nhưng cứ nghĩ đến hành động của Cố Học Võ bình tĩnh nỗi.

      Đê tiện vô sỉ, hạ lưu thấp hèn. Tất cả những từ có thể dùng để mắng người cho dù có cho đội lên đầu Cố Học Võ cũng làm hả giận. Vì con có thể ra tay hãm hại Kiều thị? Quả đúng là có tâm.

      “Cố Học Võ.” Giọng của vô cùng phẫn nộ, muốn tiếp Cố Học Võ lại trước bước đứng ở trước mặt của , nhìn vẻ tức giận mặt .

      sao vậy?” Nhìn có vẻ được ổn?

      làm sao? còn có mặt mũi hỏi câu này sao? muốn giả ngu sao? Kiều Tâm Uyển quả thực là bùng bổ rồi. Cơn phẫn nộ lớn nảy lên trong lòng khiến rốt cuộc kiềm được cảm xúc của bản thân mà đưa tay giáng cái tát vào mặt Cố Học Võ.

      “Bốp.” Sau tiếng đó, là giọng tràn đầy trách móc của Kiều Tâm Uyển: “Cố Học Võ, là đồ vô liêm sỉ.”

      Động tác của quá nhanh, hơn nữa căn bản là nằm ngoài dự đoán của Cố Học Võ nên nhất thời mới để cho Kiều Tâm Uyển tát cái. Nhưng đến cái tát thứ hai nhanh chóng bắt được tay , vẻ mặt có chút tức giận.

      “Kiều Tâm Uyển, làm cái gì vậy?” đến là để tát sao?

      “Tôi làm cái gì? Vì sao hỏi chính làm cái gì ?” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh tiếng, cổ tay giãy ra khỏi vòng kìm kẹp của nhưng sức lực của Cố Học Võ lại mạnh đến kinh người. Căn bản để cho có cơ hội, cơn giận của vì thế lại càng bùng cháy dữ dội: “Cố Học Võ, còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa ?”

      Cố Học Võ gì, bàn tay nắm tay Kiều Tâm Uyển lại hơi hơi dùng sức làm cho Kiều Tâm Uyển tái mặt, nhưng vẫn cố chấp ngẩng đầu, giằng co với Cố Học Võ: “ buông ra, có nghe ?”

      “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ nhíu mày: “ nổi điên cái gì vậy?”

      “Đúng vậy, tôi điên rồi đấy.” Kiều Tâm Uyển hề ngớt giận, ngược lại càng lúc càng giận hơn, hành động của Cố Học Võ làm cho người ta thấy trơ trẽn tới cực điểm. Qua lại với người phụ nữ, vì người phụ nữ mà hãm hại vợ trước, cướp đoạt đứa con mà mình từng cần đến? Hành vi này có khác gì là cầm thú: “ có tư cách gì mà cho ngân hàng cho chúng tôi vay? có tư cách gì, có lý do gì mà làm như vậy? . .”

      Trong mắt lên tia sáng tỏ, Cố Học Võ biết Kiều Tâm Uyển vì sao lại đến tìm mình. Buông tay ra, đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt .

      “Tôi hiểu cái gì.”

      hiểu?” Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy là giả ngu: “ hiểu là được hả? Mới vừa hôm nay, Bộ Thương mại lệnh cho ngân hàng bảo bọn họ được cho Kiều thị vay tiền, đừng có với tôi là chuyện này có liên quan tới .”

      “Bộ Thương mại?” Cố Học Võ chau mày, vẻ mặt có chút trào phúng: “Kiều Tâm Uyển, thấy nếu tôi làm có để lại manh mối ràng như vậy để tìm tôi tính sổ ?”

      Kiều Tâm Uyển sửng sốt chút, trong khoảng thời gian ngắn biết phải gì để phản bác. Cố Học Võ hừ lạnh tiếng, tiền lên phía trước từng bước, chỉ vào mặt mình.

      “Đánh người mà cũng có thể giải quyết vấn đề? Tôi đây đúng là mở mang kiến thức.” Đây biết là lần thứ mấy đánh ? Cố Học Võ cũng lười đếm. Nếu phải có thói quen đánh phụ nữ hành động của Kiều Tâm Uyển hôm nay chính là tự tìm cái chết.

      …” Kiều Tâm Uyển căn bản tin : “ phải ?”

      “Khiến thất vọng rồi.” Cố Học Võ hơi hơi quay đầu , đôi mắt thâm thúy, lên vẻ gì đó như là thở dài: “Có phải nghĩ đó là tôi cho nên vừa đến hỏi phải trái tát tôi bạt tai?”

      Kiều Tâm Uyển vẻ mặt hơi xấu hổ, người có khả năng làm như vậy, ngoài Cố Học Võ, nghĩ ra ai khác. Nhưng mà: “Nếu phải là tôi nghĩ ra ai lại làm khó Kiều gia như vậy?”

      “Vì sao nhất định phải là tôi?” Giọng Cố Học Võ bình tĩnh chút nào núng: “Tôi có lý do gì phải làm như vậy?”

      .” Kiều Tâm Uyển bị làm cho nghẹn lời, theo trực giác mà mở miệng: “ đương nhiên là có lý do, muốn làm Kiều thị khủng hoảng, như vậy tôi đến cầu xin . lợi dụng cơ hội này, chiếm được quyền nuôi Bối Nhi, chẳng lẽ đúng sao?”

      “Bốp bốp bốp.” Cố Học Võ vỗ vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng: “Khả năng suy đoán tồi. Tốt. Vậy nếu là tôi, tính làm sao?”

      toại nguyện được đâu.” Lồng ngực Kiều Tâm Uyển bởi vì tức giận mà ngừng phập phồng. trừng Cố Học Võ, ánh mắt như muốn phun ra lửa: “Tôi cho biết, tôi tuyệt đối cầu xin , tôi nhất định nghĩ ra cách để Kiều thị vượt qua khủng hoảng này, còn tuyệt đối đừng mượn cơ hội này mà tới đòi quyền nuôi Bối Nhi.”

      “Kiều Tâm Uyển” Cố Học Võ nhìn thấy trong mắt đầy kiêu ngạo, lửa giận cháy bừng trong đó khiến cả người phát ra vầng hào quang chói lọi. người còn mặc bộ váy liền màu lam hồi sáng. Dáng người lả lướt sống động. Bờ ngực bởi vì sinh con lại còn trong giai đoạn cho con bú mà có vẻ đầy đặn hơn. Lúc này bởi vì tức giận mà ngừng lên xuống.

      Ánh mắt hơi hơi u ám, lại nhớ tới mùi vị nào đó trong ký ức. Nhìn Kiều Tâm Uyển. hơi hơi khom người về phía trước, chống lại tầm mắt của : “Tôi rất tò mò, kích động như vậy làm sao có thể khiến Kiều thị vượt qua khủng hoảng?”

      “Đó là chuyện của tôi, liên quan tới .” Kiều Tâm Uyển lúc trước còn rất bình tĩnh, đến giờ lại hơi dao động, chắc là rốt cuộc có phải Cố Học Võ làm hay . Quả , cũng rất có lý. Bởi vì nếu là , thể ngờ nghệch, trực tiếp để Bộ Thương mại ra mặt, để lập tức tìm ra . Vậy quá khinh thường chỉ số IQ của Cố Học Võ. Mà nếu phải , vậy ai? Năm trăm nghìn? đâu kiếm năm trăm nghìn? Hội đồng quản trị nhất định chịu bỏ thêm vốn, vậy…

      “Kiều Tâm Uyển.” Sóng mắt của lưu chuyển, cần , Cố Học Võ cũng biết nghĩ cái gì, tiến đến gần , buộc phải nhìn .

      cần bao nhiêu tiền?”

      Trong mắt đầy nghi hoặc, hình như là biết Kiều thị muốn vay ngân hàng bao nhiêu tiền. Kiều Tâm Uyển mím môi, muốn nhưng vì nghĩ đến cảnh vừa rồi Cố Học Võ ôm “Chu Oánh” mà lại thôi. lui ra sau bước, xoay người, muốn , nhưng lúc này lại bị Cố Học Võ giữ chặt, kéo vào trong lòng mình, ngắm nhìn gương mặt .

      “Tôi có thể giúp .”

      “Tôi cần.” Cho dù có cầu xin ai, cũng cầu xin Cố Học Võ. Lại càng cho cơ hội để nhân đó có được quyền nuôi Bối Nhi.

      vô cùng cố chấp, vô cùng bướng bỉnh. Kiều Tâm Uyển lúc này tựa như đóa hoa hồng. Xinh đẹp, cao ngạo, cả người đầy gai. Trong đầu lên cảnh hồi sáng và gã kia ôm nhau, hiểu sao Cố Học Võ lại thấy có chút vui: “ cần? Vậy muốn tìm gã đó giúp?”

      Kiều Tâm Uyển ngẩn ra, ngẩng đầu, nhìn Cố Học Võ: “Cố Học Võ, có biết cái gì ?”

      như thế lại làm nghĩ ghen. Mà lại biết đó là chuyện tuyệt đối có khả năng. Khả năng duy nhất chính là Cố Học Võ cam lòng vì tìm giúp.

      “Tôi tôi có thể giúp .” Trong lòng quả vui, , còn có cảm giác gì đó chính cũng . ràng có thể giúp Kiều Tâm Uyển, lại muốn, muốn tìm người khác, chẳng lẽ lòng nên giá lạnh nhìn thấy Kiều thị có khó khăn cũng đưa tay ra giúp sao?

      “Tôi cũng , tôi cần giúp.” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh tiếng, chút che dấu vẻ mỉa mai mặt: “Cố Học Võ, đừng tưởng có thể khiến tôi cầu xin , lại càng đừng nghĩ tới chuyện có thể dùng cách này để uy hiếp tôi. Tôi mắc mưu đâu.”

      Lời của rất thẳng khiến Cố Học Võ khó chịu, hơn nữa còn là vô cùng khó chịu. Cảm giác khó chịu này khiến hơi cao giọng: “Kiều Tâm Uyển, đúng là coi trọng tôi, nếu tôi muốn có con chẳng cần dùng thủ đoạn cũng có thể lấy được. Cần gì phải uy, hiếp như vậy?”

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 63: Có lẽ là sói


      “Vậy khó .” Đến lúc này, Kiều Tâm Uyển đối với Cố Học Võ hoàn toàn hết hy vọng, hoàn toàn tuyệt vọng, chút hy vọng cũng còn: “Mặc quần áo, nhất định là con người, tự mình tốt bụng, chừng lại là lòng lang dạ sói…”

      kịp câu tiếp theo, đôi môi bị Cố Học Võ chặn lại. hôn , hoàn toàn để cho cơ hội mở miệng. Nhất là mở miệng mắng người.

      Kiều Tâm Uyển ngay từ đầu giật mình, nghĩ lại hôn mình, nhưng rất nhanh, nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, Cố Học Võ cùng “Chu Oánh” ôm lấy nhau. Cơn tức vừa mới dằn xuống lại bùng bùng nổi lên. đợi đưa lưỡi xông vào miệng mình, há mồm, dùng sức cắn mạnh vào môi . Sau đó nhìn Cố Học Võ đau đớn buông tay, nhanh chóng đẩy ra. Như còn chưa thấy đủ, nâng tay lên, giáng bạt tai về phía Cố Học Võ. Nhưng lúc này Cố Học Võ có phòng bị mà bắt được tay .

      “Kiều Tâm Uyển!” Có phải đánh nhiều thành nghiện rồi ?

      “Cố Học Võ, tôi thấy người biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai biết xấu hổ như .” Kiều Tâm Uyển tức giận, trong lòng chỉ cảm thấy người đàn ông đáng chém ngàn dao trước mặt này quả đúng là cực phẩm nhân gian.

      qua lại với Chu Oánh rồi mà còn hôn tôi? ngại bẩn nhưng tôi ngại!” Còn là ghê tởm đến già.

      Chỉ cần nghĩ đến Cố Học Võ từng chạm vào Chu Oánh, Kiều Tâm Uyển lại kích động muốn tạt axit sunfuric lên mặt để xem còn mặt mũi làm càn nữa !

      Cố Học Võ sửng sốt chút, sau đó nghĩ tới cảnh tượng diễn ra lúc Kiều Tâm Uyển vừa mới bước vào: “Tôi hôn ta.”

      “Đâu liên quan tới tôi?” Kiều Tâm Uyển cho là Cố Học Võ giải thích với mình, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu: “ hôn ta là vì đúng lúc đó tôi bước vào. Nếu tôi vào, hai người đừng là hôn, đến chuyện thân mật hơn nữa cũng có thể làm. phải sao?”

      vậy đều có lý do, vì ngay cả ở xe Cố Học Võ còn có thể động tay động chân với huống chi đây là văn phòng, địa bàn của , muốn làm thế nào mà chẳng được!

      Cố Học Võ ngớ ra, vừa rồi nghĩ người đó phải Lý Lam mà là Chu Oánh. chắc chắn Lý Lam phải là Chu Oánh, nhưng có đôi khi, ta lại khiến có cảm giác rất giống Chu Oánh. Giống đến mức cũng phân biệt được ai là ai. Vừa rồi khi ôm Lý Lam, quả thực chút mê muội, nếu Kiều Tâm Uyển bước vào, có phải hôn Lý Lam hay ? cũng biết, đối với những chuyện xảy ra, thể đưa ra đáp án chính xác cho Kiều Tâm Uyển.

      im lặng, vậy chính là khẳng định. Kiều Tâm Uyển thể ở đây thêm giây phút nào nữa, trong lòng tràn ngập oán hận, dùng sức dẫm lên chân Cố Học Võ. Hừ lạnh tiếng rồi xoay người bỏ .

      Hôm nay mang giày cao gót, gót giày dẫm lên mu bàn chân Cố Học Võ khiến tê rần, lúc định thần lại Kiều Tâm Uyển mở cửa bỏ mất. Nhìn Kiều Tâm Uyển giống như con chim công cao ngạo rời khỏi văn phòng mà trong lòng Cố Học Võ liền xuất cảm giác khó hiểu, gần như là mất mát. Đây là lần đầu tiên nếm trải cảm xúc ấy, mà cũng xác định ý nghĩ của có chính xác hay .

      bỗng thấy bối rối, Kiều Tâm Uyển thể giải quyết khủng hoảng của công ty nên mới tìm đến , nhưng với bộ dạng tại của nhất định là tìm nữa. Hơi nhướng mày, nghĩ đến nụ hôn ngắn ngủi kia, Cố Học Võ xoa môi. Nơi đó dường như vẫn còn mùi hương của Kiều Tâm Uyển. Mùi hương hoa hồng nhè giống như mùi hương người .

      Kiều Tâm Uyển, tôi nhất định chờ cái ngày đến cầu xin tôi. Ngồi trở lại bàn làm việc, cầm di động ấn mấy con số.

      Kiều Tâm Uyển nổi giận đùng đùng bỏ khỏi Bộ Thương mại. Mãi đến khi lên xe, vẫn có cách nào bình tâm trở lại. Nội tâm bị vô số cảm xúc bao vây, bóp nghẹt. Từng chút từng chút khiến thể thở nổi. lắc đầu, làm cho mình bình tĩnh lại nhưng vẫn thấy có chút khó khăn.

      Năm nghìn vạn. Trước kia chưa từng nghĩ, cũng có lúc chạy vạy khắp nơi vì tiền. Gọi điện cho thư ký và tài vụ bảo bọn họ gửi báo cáo và tài liệu vào hòm thư của mình. Nhìn thời gian cũng là buổi chiều. Bối Nhi nhất định là đói bụng lắm rồi. vội vàng chạy về nhà.

      Quả nhiên, Bối Nhi buồn bực, cả ngày nhìn thấy mẹ nên chịu ngủ, vô cùng ầm ĩ. Kiều Tâm Uyển phải qua cho Bối Nhi bú, con bé mới ầm ĩ nữa, sau khi bú thỏa thuê mới vừa lòng ngủ ngực Kiều Tâm Uyển.

      Bế con về phòng, đặt giường ngủ em bé, lại dặn dò dì Chu, gần đây hơi bận, công việc hơi nhiều, sau đó lại vào thư phòng. Mở máy tính xách tay, Kiều Tâm Uyển nhìn màn hình mà xuất thần. mượn được tiền ở Bắc Đô có nghĩa là chỗ khác cũng mượn được.

      Lúc trước ở thành phố C, Kiều thị đầu tư tám ngàn vạn vào ngành bách hóa. Nếu bây giờ đến thành phố C dùng cổ phần công ty để vay nợ, như vậy nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

      Gọi điện thoại cho Kiều Kiệt, bảo ta với bên tập đoàn Chính Quyền khoản vốn năm nghìn vạn kia phải vài ngày nữa mới có.

      “Vì sao?” Kiều Kiệt thắc mắc: “ phải ngân hàng đồng ý rồi sao?”

      “Đúng vậy, nhưng tại có vấn đề .” Kiều Tâm Uyển có tâm trạng giải thích cho Kiều Kiệt: “A Kiệt, chị nhiều lời với em. Dù sao có năm nghìn vạn hẳn là cũng đủ làm cho tập đoàn Chính Quyền bắt đầu tiến vào giai đoạn R&D. Số còn lại hoãn vài ngày cũng phải thể. Nếu bọn họ đồng ý, lần hợp tác này cũng cần thiết phải bàn tiếp nữa.”

      “Chị?” Kiều Kiệt còn khó hiểu Kiều Tâm Uyển cúp máy, lần lượt gọi đến mấy ngân hàng trước kia ở thành phố C có quan hệ cũng tồi.

      Nhưng gọi cả bốn năm ngân hàng rồi mà vẫn chỉ được câu trả lời giống nhau. Kiều Tâm Uyển cúp máy, xoa xoa mày, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, mệt chết được. Mấy ngày nay đều nghỉ ngơi tốt nên có hơi mệt, có lẽ phải chợp mắt lát. Mới đứng lên tính da đầu liền nhói lên cái. Cơn đau làm cho choáng váng, cố gắng đứng thẳng nhưng chân lại mềm nhũn, người đổ ra sau.

      Nghĩ mình sắp ngã, Kiều Tâm Uyển hoảng sợ, quơ tay hoảng loạn thầm mong có thể níu được vật gì. Rốt cuộc cũng ổn định lại cơ thể, lúc này mới phát mình bắt được đôi tay. Ngẩng đầu nhìn theo cánh tay về phía trước, Cố Học Võ lại đập vào mắt . ngẩn người, nhanh chóng buông tay , lui ra sau.

      Cố Học Võ vào lúc này lại lần nữa đỡ : “ có chắc là ổn đó chứ?”

      “Tôi ổn, chắc chắn, bỏ tay ra.” Kiều Tâm Uyển thà ngã xuống đất, cũng muốn Cố Học Võ chạm vào mình.

      Cố Học Võ nhìn kỹ, vừa rồi phát sắc mặt Kiều Tâm Uyển tốt lắm, lúc này sắc mặt hình như lại tái nhợt: “ khó chịu ở đâu à?”

      “Tôi sao, tránh ra.” thấy liền thấy phiền, muốn để ý tới .

      Dùng sức đẩy Cố Học Võ cái, ngờ dùng lực quá lớn lại làm cho bị phản lực đẩy lùi về sau. Đầu càng choáng hơn, có nguy cơ là lại sắp ngã xuống. Lại lần nữa, Cố Học Võ đỡ lấy , nhìn thấy mặt hơi tái: “ bị bệnh?”

      Buổi chiều gặp mặt vẫn còn khỏe, mà sao đến khi tan sở sắc mặt lại đột nhiên khó coi như vậy?

      tránh ra.” Kiều Tâm Uyển giật phăng tay ra: “ cần giả vờ tốt bụng.”

      Cố Học Võ đỡ tay buông, ánh mắt liếc qua những tấm danh thiếp bàn, toàn bộ là của ngân hàng. Nhưng lại là ngân hàng ở thành phố C: “ tìm người vay tiền?”

      Vì sao lại cố chấp như vậy? Cho dù có tìm ai giúp cũng tìm ? nghĩ đê tiện, xấu xa như vậy sao?

      “Liên quan gì tới ?” Đầu Kiều Tâm Uyển càng đau, mới có vài ngày ngắn ngủi lại xảy ra nhiều việc như vậy, cảm giác mình sắp ứng phó nổi, có điều, tuyệt đối để cho Cố Học Võ cười mình: “Cố Học Võ, ăn no rửng mỡ sao? đến nhà tôi làm gì?”

      Đầu rất đau, bởi vì đau nên sắc mặt dần trắng bệch, đôi môi tái , cơ thể tại rất khó chịu, nhưng để cho phát , cũng để nhân cơ hội này cười nhạo mình.

      Cố Học Võ gì, nhìn thấy mặt Kiều Tâm Uyển tái nhợt, mà vẫn cố chấp đối diện với , vẻ mặt phòng bị như con mèo giương móng vuốt, sẵn sàng đối chọi với bất cứ lúc nào. đột nhiên vươn tay, bế lên.

      “Cố Học Võ, làm gì vậy?” Kiều Tâm Uyển giật mình, ngừng vùng vẫy. Cố Học Võ cho cơ hội phản đối liền bế ra ngoài.

      thả tôi xuống!” Kiều Tâm Uyển gào lên, Kiều mẹ cùng dì Chu nghe thấy liền chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Cố Học Võ để ý đến hai người bế Kiều Tâm Uyển xuống lầu, đặt vào trong xe mình, sau đó lên xe.

      “Cố Học Võ, đưa tôi đâu?”

      Kiều Tâm Uyển đập cửa kính, muốn xuống xe nhưng xe lại khởi động, nhanh chóng rời khỏi Kiều gia.

      thả tôi xuống xe, có nghe ?”

      Cho tới khi Kiều mẹ đuổi đến nơi còn thấy bóng người. Kiều Tâm Uyển ngờ, Cố Học Võ lại đưa đến tứ hợp viện lần trước đưa tới. Mùi đàn hương văng vẳng, lúc này vẫn còn là chạng vạng, trời chưa tối hẳn, có thể nhìn ràng trong viện cổ kính. Bồn hoa, cây tử đằng, đủ loại cây cối đan xen thú vị nhìn vô cùng lịch tao nhã, vẫn là người đón tiếp lần trước, Cố Học Võ gật đầu với ta.

      khéo, gia sư vừa hay ở nhà.”

      “Uhm.” Cố Học Võ gật đầu, liếc nhìn Kiều Tâm Uyển cái, kéo tay vào cửa.

      “Cậu may mắn.” Lệnh Hồ từ phòng trong ra, nhìn thấy Cố Học Võ cười cười: “Tôi định ra ngoài, nếu tối nay cậu đến gặp được rồi.”

      “Giúp ấy kiểm tra cơ thể chút.”

      Cố Học Võ liếc nhìn Kiều Tâm Uyển cái: “Vừa nãy ấy ngất xỉu.”

      mới ngất xỉu.” Chẳng qua là bị choáng mà thôi, ai ngất xỉu chứ.

      Lệnh Hồ cười cười, ý bảo Kiều Tâm Uyển ngồi xuống ghế thái sư, ta kêu người đem đến cái gối thơm đặt ở dưới cổ tay Kiều Tâm Uyển, bắt mạch cho . Kiều Tâm Uyển muốn từ chối nhưng nghĩ đến trước đây người này tặng món quà lớn như vậy lại cảm thấy tốt lắm. ngồi im tại chỗ, chờ ta bắt mạch cho mình. Bắt mạch vài phút. Tay trái bắt xong lại đến tay phải. Hai tay đều khám xong, Lệnh Hồ mới đứng lên.

      có vấn đề lớn. Chỉ là khí huyết quá yếu lại vừa mới sinh con. Chú ý dinh dưỡng là được.”

      “Chỉ là như vậy?” Cố Học Võ có chút tin tưởng, ràng bộ dạng vừa rồi của Kiều Tâm Uyển như muốn xỉu: “ có vấn đề khác?”

      có.” Lệnh Hồ nhìn Kiều Tâm Uyển liếc mắt cái: “ mấy ngày nay ngủ rất ít?”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Mấy ngày nay có việc.”

      nghỉ ngơi tốt nên mới nhức đầu. Vừa nãy choáng váng là do đau đầu. nên chú ý nghỉ ngơi.”

      “Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển cũng muốn chú ý nghỉ ngơi, nhưng chuyện công ty chưa giải quyết xong lại phải chăm con nên mới mệt.

      “Cho dù có bận thế nào cũng phải ăn cơm? Có phải còn chưa ăn cơm tối?”

      Kiều Tâm Uyển sửng sốt chút, đâu chỉ là cơm tối, buổi sáng từ lúc họp báo kết thúc cho đến khi nhận được điện thoại liền tìm Cố Học Võ, cả cơm trưa cũng chưa ăn. Lúc này, Lệnh Hồ vậy, mới cảm thấy đói bụng.

      Như phối hợp với hoàn cảnh, bụng vang lên vài tiếng, Cố Học Võ nhìn về phía bụng với ánh mắt phản đối: “Sao ăn cơm?”

      “Ai cần lo?” Kiều Tâm Uyển xấu hổ, đặc biệt là khi trước mắt còn có người khác, tâm tình khó chịu, quan tâm đến Cố Học Võ, lướt qua bước ra ngoài.

      Cố Học Võ nhìn theo bóng dáng , nhìn sang Lệnh Hồ: “ sao chứ?”

      “Khí huyết yếu.” Lệnh Hồ thản nhiên : “Cơ thể là có hơi yếu. Hơn nữa nghỉ ngơi tốt, lại trong thời kì cho con bú, chất dinh dưỡng đều bị con hấp thu. Lát nữa tôi kê đơn cho cậu, đều là đồ bổ, có ảnh hưởng, cậu cứ theo đó bảo người ta nấu cho ấy.”

      “Tôi biết rồi.” Cố Học Võ gật đầu với ta: “Cảm ơn.”

      cần khách sáo.” Lệnh Hồ lắc đầu, nhìn ra ngoài bĩu môi: “Mau đuổi theo , bằng ấy thừa cơ bỏ chạy.”

      sao, ấy chạy thoát được đâu.” Cố Học Võ lắc đầu tự tin nhưng chân bắt đầu bước ra ngoài. Lệnh Hồ cười cười, quay vào trong kêu to tiếng với người bên trong: “Lấy ba lô của tôi ra đây, tôi cũng phải rồi.”

      Mùa thu, rất thích hợp để du lịch. Cũng thích hợp để đương.

      Cố Học Võ từ trong tứ hợp viện chạy ra đuổi theo Kiều Tâm Uyển muốn rời , kéo lên xe mình. Kiều Tâm Uyển liều mạng giẫy dụa, nhưng làm sao thoát được. Cho đến khi bị Cố Học Võ nhét vào xe, lại nổi giận.

      “Cố Học Võ, đủ chưa vậy? Rốt cuộc muốn thế nào?”

      “Ăn cơm.” Cố Học Võ bình tĩnh khởi động xe, nhìn mặt đầy tức giận: “ có giận cũng phải ăn cơm.”

      “Ngại quá. Tôi muốn ăn cơm với .” Kiều Tâm Uyển chừa cho chút mặt mũi nào: “Nhìn thấy mặt , tôi sợ nôn.”

      tưởng bực bội, nhưng chỉ thản nhiên liếc cái, sau đó đạp chân ga. 15 phút sau, xe dừng lại. Kiều Tâm Uyển chịu xuống xe, muốn gây với Cố Học Võ, muốn về hướng Đông, liền hướng Tây. muốn ăn cơm, ăn, để xem có thể làm gì.

      Cố Học Võ mở cửa xe, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển ngồi bất động tại chỗ, giống như muốn gây , cũng bực, giận.

      “Xuống xe.”

      xuống.” Kiều Tâm Uyển ngồi ở trong xe nhúc nhích: “ đưa tôi về Kiều gia, tự nhiên tôi xuống xe.”

      xuống?”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 64: sốt à
      Washington, Mỹ.

      A Long nhìn Hiên Viên Diêu ngồi tựa vào giường, bên cạnh giường là mỹ nữ tóc dài, phải là tóc vàng lần trước. Lúc này ta nằm giường, mảnh vải che thân.

      Phất phất tay, Hiên Viên Diêu bảo ta ra ngoài. ta có vẻ chịu, nhưng nhìn thấy sắc mặt tối tăm của Hiên Viên Diêu liền nhanh chóng xuống giường nhặt quần áo lên mà .

      Hiên Viên Diêu ngồi ngay ngắn, nhìn A Long: “Chuyện gì?”

      “Thang thiếu muốn tìm .”

      Phiền quá , Hiên Viên Diêu lúc này lại thấy vô cùng hối hận, biết thế này lúc trước có lẽ nên bắn lệch phát để giờ lại mang đến mối phiền phức cho mình.

      “Biết rồi.” ta hơi mất kiên nhẫn đứng dậy, tùy ý khoác áo vào rồi xuống lầu.

      Thang Á Nam vừa nhìn thấy Hiên Viên Diêu ta mở miệng trước: “Á Nam, có việc gì vậy? có việc gì về nghỉ ngơi .”

      “Tôi muốn làm việc.” Thang Á Nam nhìn Hiên Viên Diêu. cầm của Hiên Viên Diêu nhiều tiền như vậy làm việc cho ta là đương nhiên, còn như tại ngày nào cũng ở đây, ăn no rồi ngủ, ngủ rồi rồi ăn, phải là điều muốn.

      “Làm việc?” Hiên Viên Diêu lại thấy đau đầu, nhíu nhíu mắt, đôi mắt hẹp dài lên chút buồn bực: “Tôi cần làm việc cho tôi.”

      “Tôi nhất định phải làm việc cho .” Thang Á Nam vẫn rất kiên trì: “Cho tôi làm việc .”

      muốn làm việc đúng ?” Hiên Viên Diêu gật gật đầu, ngoắc Thang Á Nam: “ theo tôi.”

      ta đứng lên, ra phía sau biệt thự. Thang Á Nam theo sau ta. Băng qua hành lang dài, Hiên Viên Diêu dừng lại trước cửa gian phòng, sau đó đẩy cửa vào. Thang Á Nam cũng theo ta vào cửa, rồi lại vào bên trong. Bên trong chất đầy súng lục. Đủ các loại loại từ M1911, 92SB-F, M500, DesertEagle, GLOCK17, cho đến HKUSP.

      Hiên Viên Diêu liếc mắt nhìn Thang Á Nam cái, ánh mắt lướt qua những khẩu súng giá: “Chọn khẩu .”

      Thang Á Nam có vài phần khó hiểu, nhìn loạt súng ống kia, cuối cùng cầm lấy khẩu DesertEagle, động tác của khiến Hiên Viên Diêu hơi sửng sốt. Con người quả nhiên là động vật làm việc theo thói quen, cho dù mất trí nhớ vẫn đánh mất thói quan. Thang Á Nam trước kia đúng là thích dùng DesertEagle nhất.

      Chọn súng xong, Hiên Viên Diêu lại dẫn Thang Á Nam vào cánh cửa khác. Nơi này là sân bắn trong nhà. Mười bia ngắm được đặt ngay ngắn ở bên kia phòng. Trong tay Hiên Viên Diêu biết từ khi nào cầm khẩu súng lục bằng bạc, ta nhìn Thang Á Nam: “ muốn làm việc cho tôi trước tiên phải biết cách dùng súng như thế nào.”

      Thang Á Nam nhìn khẩu súng tênh trong tay mà đứng đó bất động. Hiên Viên Diêu đến trước vị trí ngắm bắn, mang headphone vào rồi bắn hơi mười phát vào bia ngắm cách đó xa. Cả mười phát súng đều trúng hồng tâm.

      Thang Á Nam đứng vào vị trì, nhìn tấm bia phía trước, hơi hơi nheo mắt lại, đeo headphone lên, cũng bắn mười phát. Cũng giống như Hiên Viên Diêu, mười phát đều trúng hồng tâm.

      Hiên Viên Diêu chờ Thang Á Nam gở headphone xuống vỗ vỗ tay: “ tồi. Vẫn còn cảm giác. Nếu vậy cứ làm việc cho tôi .”

      “Việc gì?” Thang Á Nam nhìn cây súng trong tay, lại nhìn Hiên Viên Diêu, việc này có liên quan gì tới công việc mà ta . Trong lòng cũng mơ hồ hiểu được, nhưng vẫn đợi Hiên Viên Diêu tự đáp án kia ra.

      “Đương nhiên là giết người.” Hiên Viên Diêu giết người mà chẳng khác gì chuyện thời tiết: “Chứ nghĩ tiền ở đâu ra?”

      Nhìn sắc mặt Thang Á Nam lặng lẽ, đôi mắt Hiên Viên Diêu lại lóe lên tia gian xảo. Nhưng rất nhanh ta thủ tiêu nó , vỗ vỗ bờ vai : “Trước tiên mai với A Long tập dượt chút.”

      Thang Á Nam nhìn khẩu súng tay, vừa rồi cảm giác bắn súng hình thư rất quen, giống như gặp ở đâu đó, muốn nhưng lại biết gì, chỉ nhìn Hiên Viên Diêu, khẽ gật đầu.

      Bên kia, Bắc Đô, Trung Quốc.

      Bên ngoài nhà hàng nào đó, Kiều Tâm Uyển vẫn ngồi im ở trong xe, Cố Học Võ đứng ở cửa xe nhìn ánh mắt của , vẻ mặt ngưng trọng.

      “Xuống xe.”

      xuống.”

      “Chắc chắn là xuống?”

      xuống.”

      Cố Học Võ gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu, đột nhiên vươn tay nhân lúc Kiều Tâm Uyển kinh ngạc liền bế lên. Kiều Tâm Uyển hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là muốn giãy dụa.

      “Hôm nay mặc váy đấy.” Cố Học Võ đột ngột mở miệng: “Nếu sợ lộ hàng cử động mạnh hơn nữa .”

      Kiều Tâm Uyển bị lời hù dọa, cứng đờ người dám động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng Cố Học Võ.

      “Cố Học Võ, rốt cuộc muốn thế nào?” đè thấp giọng thể che dấu tức giận. Tên Cố Học Võ này hôm nay lại muốn giỡn sao?

      có gì đặc biệt.” Cố Học Võ đóng cửa xe, bế vào cửa: “Chỉ ăn cơm thôi.”

      “Tôi muốn ăn cơm với .” Kiều Tâm Uyển gầm . Bên tai lại vọng đến tiếng “Xin chào quý khách” khiến im bặt, nhìn Cố Học Võ vô cùng xấu hổ mở miệng: “, thả tôi xuống.”

      “Uh.” Cố Học Võ gật đầu, ánh mắt tìm vòng quanh cửa hàng, lúc này là giờ cao điểm nên bên trong có rất nhiều người, liếc nhân viên phục vụ kia cái.

      “Bàn riêng lầu hai còn ?”

      “Còn bàn trống ạ.” Phục vụ gật đầu với Cố Học Võ, đối với tình cảnh tay bế mỹ nữ hình như có chút bất ngờ, vươn tay chỉ chỉ phía trước: “Xin theo tôi.”

      “Uhm.” Cố Học Võ buông tay, cứ như vậy bế Kiều Tâm Uyển vào cửa,

      Kiều Tâm Uyển xấu hổ chịu được, dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều dồn vào . Trong lòng quýnh quá, lại muốn để người ta nhìn thấy mặt, đành phải vùi mặt vào cổ Cố Học Võ.

      Tư thế gần gũi như vậy có thể khiến Cố Học Võ ràng ngửi được mùi hương hoa hồng người . Mùi hương này vẫn y như trước, nét mặt bởi vì nghĩ đến người đẹp trong lòng mà nhu hòa rất nhiều. rất , dáng người cũng khôi phục rất được tốt, ôm đối với chẳng cần phải cố hết sức.

      Ngược lại mùi hương nam tính độc đáo chỉ có người cũng thành công đánh thức từng ký ức của Kiều Tâm Uyển. Những lần tiếp xúc ngắn ngủi, những va chạm tình cờ.

      Đây phải là lần đầu tiên được bế. Lần đầu là lúc sắp sinh, ôm , an ủi . Lần thứ hai là khi bị trật chân. Hôm nay, là lần thứ ba. Trong lòng lại có chút bùi ngùi, mỉa mai. Kết hôn ba năm, Cố Học Võ chưa từng chạm vào cái, thậm chí đến ánh mắt cũng lười đặt lên .

      Vậy mà sau khi ly hôn, lại ba lần bốn lượt bế , tiếp cận ? biết giữa bọn họ rốt cuộc là làm sao. Nhưng vẫn rất điều, Cố Học Võ còn là Cố Học Võ trước kia. Mà cũng còn là Kiều Tâm Uyển trước kia nữa. , tuyệt đối . học cách quên, cách buông tay. Sau đó .

      Kiều Tâm Uyển chìm vào trong suy tư, khuôn mặt nhắn dán chặt vào cần cổ Cố Học Võ vẫn nhúc nhích. Dáng vẻ yếu đuối đó lại khiến Cố Học Võ có vài phần thương tiếc. Động tác bế cũng chặt hơn, Kiều Tâm Uyển muốn ngẩng đầu, lại cảm giác bước chân bắt đầu nhấc cao hơn. Lờ mờ cảm giác thấy bế lên lầu, vào cửa, sau đó được đặt xuống ghế.

      Sau đó, mới bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh trước mắt. Khu bàn riêng này lớn, bố trí rất lịch tao nhã. Ở trong góc có kê cái bàn trà, phía có đặt chậu trúc phú quý. Rèm che màu xanh nhạt. Cửa buồng vệ sinh bên trong được tạo hình từ những ống trúc, nhìn rất có phong cách cổ xưa.

      Người phục vụ dẫn đường nhanh tay rót nước cho họ. Lúc này nhân viên khác cầm menu vào, đứng ở trước bàn ăn, hai tay đưa menu cho Cố Học Võ.

      “Xin chào quý khách. biết muốn dùng gì ạ?”

      Vừa nghe đến đây, Kiều Tâm Uyển muốn trợn mắt. Từ trước đến nay, cùng Cố Học Võ ra ngoài ăn cơm là điều mà thấy vô vị nhất. Cái tên gia hỏa đó, ràng đầu bếp của Cố gia tay nghề cũng tồi, Trần Tĩnh Như cũng thỉnh thoảng vào bếp, vậy mà Cố Học Võ đối với ăn uống lại rất tùy tiện. Mười lần có chín lần bởi vì xã giao mới cùng ra ngoài ăn cơm. Đồ ăn chọn vĩnh viễn là tùy tiện, tùy tiện. Thỉnh thoảng muốn chọn, , cho hai món canh là xong. Kiều Tâm Uyển trước kia ghét nhất ở điểm này.

      Bây giờ nghĩ lại mới thấy bởi vì trong lòng cho nên chưa bao giờ nghĩ đến thích ăn cái gì, lo lắng cho khẩu vị của . Nhíu nhíu mày, mỗi lần nhớ lại luôn làm thấy khó chịu. muốn phải đứng lên rời lại phát Cố Học Võ cầm menu nghiêm túc xem rồi chỉ vào loạt món ăn: “Hôm nay nhà hàng có cá ?”

      “Dạ có.”

      “Vậy, lấy phần cá hấp.”

      “Dạ.”

      “Thêm canh dưỡng sinh. Là nấu cách thủy đúng ?”

      “Dạ vâng. Nhà hàng luôn dùng gà thả vườn kết hợp với thực phẩm sạch, đun lửa trong ít nhất tám tiếng, bên trong còn cho cả đương quy và cẩu kỷ tử. Đây là món canh rất tốt cho phụ nữ đấy ạ.”

      Nhân viên phục vụ giải thích rất tường tận. Vừa rồi ta nhìn ra vị khách này rất để ý đến người phụ nữ bên cạnh. Nhìn xem, cả cũng cho chạm chân xuống đất, quan hệ chắc chắn rất thân mật?

      “Được rồi. Cứ mang đến phần canh. Tiếp đến là…” chọn món rất nghiêm túc, còn hỏi phục vụ món nào có dinh dưỡng, sau đó là món thanh đạm. Trước sau cũng chọn được bốn món canh.

      Kiều Tâm Uyển có chút kinh ngạc, ngồi ở bên nhất thời quên luôn cả chuyện muốn . Nhìn thấy đồ ăn Cố Học Võ chọn toàn là món dinh dưỡng cao lại thanh đạm khiến có chút khó hiểu, có chút nghi hoặc. liếc mắt nhìn , lúc này, Cố Học Võ vừa khéo cũng hướng tầm mắt về bên này.

      Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Kiều Tâm Uyển bỗng ngây ngẩn cả người, bởi vì nhìn thấy trong mắt Cố Học Võ chợt lóe lên cái gì đó dường như là quan tâm. Sao có thể? Cố Học Võ mà lại quan tâm ? Đừng có đùa. còn nghĩ mình nhìn lầm, muốn nhìn lại cho lại sa vào trong đôi mắt đen thâm thúy của .

      Ánh mắt sắc bén lúc này trở nên ôn hòa, nhìn , có vài phần quan tâm, lên tiếng, cũng im lặng. Nhưng vẫn có thay đổi rất kỳ lạ diễn ra ngay giữa hai người bọn họ.

      Cố Học Võ thấy Kiều Tâm Uyển im lặng, có la hét nữa mà chỉ nhìn . Vẻ sắc bén trong mắt vừa mới hoàn toàn biến mất, chỉ còn có chút hiếu kỳ, có chút thắc mắc, có chút khó hiểu, còn cả chút mờ mịt.

      Kiểu tóc làm buổi sáng lúc này có hơi lộn xộn, còn có cả vài sợi tóc nghe lời rơi bên cần cổ. hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt như vậy mà nhìn chẳng giống với Kiều Tâm Uyển ban ngày phẫn nộ tức giận mà lại có hơi giống như bé hàng xóm. Ánh mắt đó hiểu sao lại khiến Cố Học Võ xao xuyến.

      Bàn tay to vươn tới muốn chạm vào mặt . Nhưng phục vụ vào lúc này lại gõ cửa, bắt đầu dọn đồ ăn lên.

      “Canh dưỡng sinh.”

      Đặt nồi canh dưỡng sinh xuống xong, phục vụ lại xuống. Cố Học Võ thu hồi tầm mắt, cầm cái bát trước mặt Kiều Tâm Uyển, múc cho chén canh.

      uống cái này . cũng nghe rồi đó, là gà thả vườn, lại còn cho thêm đương quy, cẩu kỷ tử. Rất dinh dưỡng.”

      Nếu vừa rồi Cố Học Võ làm cho Kiều Tâm Uyển kinh ngạc, vậy lúc này lại làm cho Kiều Tâm Uyển muốn rớt cả mắt. đưa mắt nhìn chén canh còn bốc khói trước mặt rồi lại nhìn vẻ quan tâm ràng mặt Cố Học Võ. Cảm giác của lúc này chỉ có là…

      “Cố Học Võ. bị bệnh gì chứ?”

      Bị bệnh, bình thường? có biết làm gì vậy?

      Hàng lông mày đẹp của Cố Học Võ hơi hơi chau lai, có chút vui: “ gì vậy?”

      bình thường. Kiều Tâm Uyển vẻ mặt đề phòng, muốn uống chén canh trước mặt cho là chút.

      “Tôi là Kiều Tâm Uyển đó.” có biết là ai vậy? Kiều Tâm Uyển chau mày: “Chứ phải là Chu Oánh.”

      Hàng lông mày càng nhíu chặt hơn, vẻ vui mặt Cố Học Võ mặt lại càng đậm: “ đương nhiên phải là Chu Oánh.”

      “A.”Kiều Tâm Uyển chỉ chỉ chén canh trước mặt: “Cố Học Võ, vậy chắc là đầu óc có vấn đề rồi? mà cũng múc canh cho tôi?”

      bình thường, hay là bình thường?

      Cố Học Võ đáp lời, chỉ chau mày, ánh mắt đó giống như là đồ ngốc vậy, Kiều Tâm Uyển hiểu nhìn Cố Học Võ: “ quan tâm tôi sao?”

      “Có vấn đề gì à?”

      “Đương nhiên là có vấn đề.” Kiều Tâm Uyển cười nhạo: “Tôi là Kiều Tâm Uyển, người phụ nữ mà ghét nhất đó. quan tâm tôi sao?”

      Đưa bắt mạch, lại đưa ăn? Rốt cuộc có biết làm gì vậy?

      Cố Học Võ đáp lời, nhìn vẻ mỉa mai mặt Kiều Tâm, hiểu lại thấy thích.

      Kiều Tâm Uyển nghiêng đầu: “ cần lấy lòng tôi vậy đâu, cho dù có làm gì, quan tâm như thế nào, ta cũng giao Bối Nhi cho đâu. đừng mơ.”

      Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển mà nhất thời nghẹn lời, vừa rồi thấy như sắp xỉu, ốm yếu, tiều tụy như vậy hiểu sao lại thấy hơi lo. cần . Cố Học Võ cũng biết. Mấy ngày nay Kiều Tâm Uyển nhất định mệt lắm rồi. Nhìn đến đứng còn đứng vững biết. Trong lòng có chút vui.

      là mẹ của người ta rồi mà còn biết chăm sóc bản thân mình sao? Cảm giác vui này làm cho kích động quá mới đưa Kiều Tâm Uyển tìm Lệnh Hồ. Dù sao cũng quá xa. Lệnh Hồ xem mạch xong cũng xác nhận Kiều Tâm Uyển có vấn đề lớn, mới cảm thấy yên tâm. Nhưng nghĩ đến đến cơm cũng quên ăn lại nổi giận. Cứ như vậy mà kéo đến nhà hàng này ăn cơm. Trước kia từng đến đây, mọi thứ đều tồi. cũng nghĩ nhiều, chỉ muốn cho ăn ngon chút.

      Nhưng tại nhìn ánh mắt Kiều Tâm Uyển đề phòng bị, thái độ bướng bỉnh, lời ra lại chút vui mừng mà xem.

      Lấy lòng ? cần phải lấy lòng sao? Cố Học Võ vì lời Kiều Tâm Uyển mà nhíu mày, nhìn thấy vẻ bình tĩnh trong mắt , hừ lạnh tiếng, đáp lại lời của .

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 65: có lợi
      “Tôi phải lấy lòng . tự xem lại bộ dạng như quỷ của mình . Cơm cũng ăn, lấy đâu ra chất dinh dưỡng? muốn con cũng đói theo à? muốn cho nó giống , đủ chất dinh dưỡng, khí huyết yếu?”

      Lời Cố Học Võ làm người ta nghe mà muốn hộc máu, Kiều Tâm Uyển nghe cũng thấy bực. Cơn giận khiến Kiều Tâm Uyển nhìn thấy quan tâm trong mắt Cố Học Võ là vì chứ phải vì con .

      “Tôi có để cho Bối Nhi đói.” cho Bối Nhi bú sữa rất có chừng mực, được chưa.

      ra, mấy ngày nay Kiều Tâm Uyển quả thực có cảm giác còn mau đầy sữa như trước. Có điều con còn , còn chưa quá bốn tháng tuổi, nên vẫn còn đủ để bú. Nhưng cho dù là thực có vấn đề có đánh chết cũng cho biết.

      lại đối tượng quan tâm vẫn chỉ là con mà thôi. Hẳn là nên cảm ơn Bối Nhi? Cảm ơn vì sinh ra Bối Nhi mới khiến cho Cố Học Võ vốn khinh thường lại quay sang coi trọng hơn? Vì Bối Nhi làm cho Cố Học Võ chú ý đến hơn. Thậm chí còn làm cho dành chút thời gian quan tâm tới , đúng là hiếm có.

      Trong lòng càng thêm căm giận. Kiều Tâm Uyển chẳng còn hứng thú nào mà ăn cơm cùng Cố Học Võ. đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Cố Học Võ: “Cố Học Võ, con cũng là của tôi. Đương nhiên tôi chăm sóc tốt cho con bé, cần xen vào việc của người khác. “

      Con cũng là con của , sao lại biến thành xen vào việc của người khác? Cố Học Võ thích nghe lời này, nhìn thấy đứng lên muốn , lại vươn tay kéo tay .

      “Ngồi xuống ăn cơm.”

      ăn.” bắt ăn là phải ăn sao? Vậy quá nhu nhước rồi, Kiều Tâm Uyển mặc kệ Cố Học Võ, dùng sức muốn phủi tay ra mà bỏ .

      Cố Học Võ dùng sức, cố gắng làm đau mà kéo ngồi xuống. Trừng mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, con ngươi đen thâm thúy lên vài phần nguy hiểm: “ tự ngồi xuống ăn cơm có tin tôi đích thân đút ăn ?”

      Đích thân đút ăn? Trong đầu Kiều Tâm Uyển lại lên hình ảnh cho uống sữa lúc trước. Ở trong quán cà phê, trước mặt bao nhiêu người mà dám dùng miệng đút cho . phải bây giờ lại có ý này đấy chứ? Dù sao chỗ này cũng là phòng riêng. . . . . .

      dám?”

      có thử xem.” Cố Học Võ rất nhàng nhưng lại làm cho người ta thể sợ, tai Kiều Tâm Uyển đột nhiên nóng bừng.

      cắn môi nhìn Cố Học Võ, ai oán ngồi thẳng lưng, bưng bát lên ăn. Canh gà vừa mới nấu còn rất nóng, vừa ăn muỗng đầu tiên bị bỏng.

      Cố Học Võ nhìn rồi hơi hơi nhíu mày, rót ly nước đặt trước mặt : “Uống nước .”

      Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, nhận ly nước tay mà tự mình rót ly khác, uống ngụm. thèm để ý đến sắc mặt Cố Học Võ, chỉ cảm thấy lưỡi đỡ rát hơn, chậm rãi uống hết bát canh. Hương vị tồi. Ngoài mùi canh gà, còn có chút vị ngọt của câu kỷ tử. Còn mùi thuốc bắc của đương quy được mùi canh gà át , nghe rất . Ăn tệ.

      Chén canh gà nhanh chóng cạn tới đáy, đợi múc tiếp, Cố Học Võ vươn tay múc cho chén khác: “Uống thêm chén nữa.”

      Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, lắc lắc đầu: “ uống nữa.”

      Cố Học Võ gì, đẩy mạnh cái chén về phía , ánh mắt nhìn đầy uy hiếp. Kiều Tâm Uyển trừng lại, oán giận : “Cố Học Võ, tôi sợ đâu.”

      từng sợ tôi sao?”

      Cố Học Võ nhướng mày, lời vừa ra lại khiến Kiều Tâm Uyển phát bực: “Tôi uống, muốn mà uống.”

      Cố Học Võ nhìn cái, định mở miệng phục vụ gõ gõ cửa, bưng vào món mới. Cá vược hấp [1], giò heo hầm củ mài, hai món đều là món ăn tốt cho phụ nữ cho con bú. Món ăn bưng lên hết, Cố Học Võ phất tay cho phục vụ lui xuống. bới cho Kiều Tâm Uyển chén cơm rồi nhìn cái: “ uống canh ăn cơm trước.”

      Cảm giác này rất quái dị, hơn nữa làm cho Kiều Tâm Uyển thấy quen. chịu nổi bèn đẩy chén cơm trước mặt ra, đứng dậy: “Tôi ăn vô, muốn ăn ăn .”

      Cái kiểu giả vờ quan tâm này vì con do sinh ra này khiến thể chấp nhận được, chỉ muốn kháng cự, chứ muốn tiếp nhận quan tâm đó.

      Cố Học Võ muốn xới cơm cho mình, nghe thấy vậy liền bất động, nhìn Kiều Tâm Uyển mà hơi hơi nhíu mày: “Ăn vô?”

      Mới ăn chén canh gà mà no? Đối diện ánh mắt quật cường của , Cố Học Võ biết lại phát cáu. Nếu là trước kia, nhất định mặc kệ . Nhưng trong đầu lúc này lại lên hình ảnh mặt mày tái nhợt, gần như sắp xỉu, buông bát, vươn tay kéo ngồi vào lòng .

      kinh hoảng, muốn đứng lên miệng Cố Học Võ đưa lại gần, hơi thở nóng rực mang theo cảm giác tồn tại mãnh liệt. Kiều Tâm Uyển mất tự nhiên lui người ra sau, nhưng đằng sau là bàn, thể lui được, bất giác nuốt nuốt nước miếng, trừng mắt nhìn vẻ mặt trầm mặc nhìn ra cảm xúc của Cố Học Võ.

      “Này, buông ra.”

      Này? Cách xưng hô này khiến Cố Học Võ hài lòng lắm, cánh tay hơi hơi dùng sức, kéo lại gần mình: “Ăn no rồi?”

      thừa.” Nhìn thấy là tức no rồi được chưa?

      “Được rồi.” Cố Học Võ gật đầu, vươn tay cầm lấy đôi đũa, gắp miếng cá đưa tới gần miệng Kiều Tâm Uyển: “Nếm thử .”

      ăn.” Kiều Tâm Uyển xoay mặt . Cố Học Võ nhíu mày, mở miệng: “Thực ăn?”

      ăn.”

      rất khí phách, ăn ăn. Cố Học Võ gật đầu, bỏ miếng cá vào miệng mình. Đưa mắt nhìn chằm chằm vào môi Kiều Tâm Uyển, con ngươi lên vài phần nguy hiểm. Cái ánh mắt này Kiều Tâm Uyển hề xa lạ, ngay lập tức cơ thể căng thẳng hẳn lên. Nhìn thấy Cố Học Võ dần dần tiến sát lại, vươn tay chặn miệng lại.

      “Cố Học Võ. ghê tởm.”

      Sữa thôi , còn cá….

      Tưởng tượng đến cảnh mớm miếng cá dính nước miếng của , Kiều Tâm Uyển liền thấy rợn cả người. Cầm đôi đũa lên, dùng tốc đọ nhanh nhất gắp miếng cá nhét vào miệng mình. Hương vị thơm ngon. Kiều Tâm Uyển nếm hương vị thơm ngon trong miệng nên nhất thời cũng quên việc trượt khỏi người Cố Học Võ, lại gắp thêm miếng nữa.

      “Ừhm.” tồi, nhìn ra, nhà hàng này lớn nhưng đồ ăn làm vẫn rất ngon.

      Kiều Tâm Uyển ăn thêm mấy miếng bỗng cảm thấy ổn. Cái tay lưng kia…. quay sang, nhìn Cố Học Võ. Trong mắt có vài phần tức giận: “Bỏ ra.”

      “Chịu ăn rồi?”

      Quả nhiên là mời bằng kích tướng. Tâm trạng Cố Học Võ rất tốt, khóe môi cong lên thành đường cong đẹp. Nụ cười đó khiến Kiều Tâm Uyển rợn cả tóc gáy. rụt người lại, nhìn với vẻ mặt đề phòng: “, muốn làm gì?”

      có gì.” Môi rất gần , khoảng cách gần như vậy làm cho ánh mắt tối sầm, cứ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Kiều Tâm Uyển, nghiêng người, che khuôn miệng nhắn hình thoi của lại.

      Kiều Tâm Uyển muốn phản kháng, nhưng chỗ này được rộng rãi nên cũng chẳng thể làm được gì, đành trơ mắt để mặc cho Cố Học Võ ăn đậu hủ cả buổi rồi rút quân.

      Độ cong khóe môi càng sâu hơn: “Hương vị tồi.”

      Hương vị tồi? Cái gì mà hương vị tồi? Kiều Tâm Uyển muốn hỏi đột nhiên hiểu ra Cố Học Võ cái gì. quắc mắt lên, nắm chặt hai tay, muốn đấm vào mặt Cố Học Võ. Đúng lúc này, phục vụ lại gõ cửa bưng lên món ăn cuối cùng. Kiều Tâm Uyển xấu hổ, nhanh chóng đứng dậy. Chiếc đũa đánh rơi đất, cũng quan tâm, ngồi xuống bên, cúi đầu, dám nhìn mặt nhân viên phục vụ.

      Phục vụ làm như thấy, đặt đồ ăn xuống bàn sau đó xoay người . Cố Học Võ chỉ chỉ bàn: “Phiền lấy cho tôi thêm đôi đũa.”

      “Vâng.”

      Phục vụ gật đầu, đem đôi đũa khác đến, đặt lên bàn sau đó quay . Kiều Tâm Uyển vẫn còn ngồi ở chỗ kia bất động, Cố Học Võ cầm đôi đũa nhét vào tay . nhìn mặt rồi : “Ăn cơm .”

      Kiều Tâm Uyển mím môi, lại sợ Cố Học Võ nghĩ ra ám hiệu với nên đành phải cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm. ăn vội vàng, cố gắng lờ ánh nhìn chằm chằm của Cố Học Võ, trong lòng thầm nghĩ ăn xong nhanh chóng rời . Chén cơm nhanh chóng hết nhẵn. Cố Học Võ đẩy chén canh đến trước mặt : “Uống thêm chén canh nữa.”

      “Tôi chịu thôi.” cũng phải là heo, làm sao có thể ăn nhiều như vậy?

      “Hửm?” Cố Học Võ nhướng mày. biết đây là Cố Học Võ uy hiếp mình, có điều phụ nữ tốt đấu đàn ông. muốn lãng phí thức ăn nên mới chấp nhặt .

      Kiều Tâm Uyển dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong chén canh rồi buông chén, nhìn Cố Học Võ: “Đủ rồi, tôi ăn hết nổi rồi.”

      Sợ lại bắt mình ăn thêm chén nữa, vậy muốn ngất cũng được. Bữa tối mà ăn nhiều như vậy là khoa học. Cố Học Võ gật đầu, ép ăn nữa, cầm đũa chậm rãi giải quyết đồ ăn còn lại. Kiều Tâm Uyển đứng lên muốn rời , Cố Học Võ nhìn cái: “Chờ tôi.”

      Xì. chờ là phải chờ sao? Kiều Tâm Uyển mặc kệ, lướt qua Cố Học Võ đến cửa. Cố Học Võ nhanh chóng buông bát, vươn tay giữ chặt .

      nghĩ ra cách nào giải quyết khó khăn của Kiều thị chưa?”

      Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, cho đến bây giờ, vẫn tin Cố Học Võ giở trò quỷ, nếu đúng là sao có thể để lại nhiều sơ hở ràng như vậy? Tuy rằng ít kinh nghiệm lăn lộn thương trường nhưng lại xem điều: “hư tức là thực mà thực lại tức là hư”. Còn nguyên nhân khác là vẫn chưa đủ sức đấu lại Cố Học Võ.

      Bởi vì còn chưa biết phải giải quyết thế nào nên có cách nào trả lời câu hỏi của Cố Học Võ. Tuy vậy, có điều khẳng định chắc chắn. nhìn Cố Học Võ, hừ lạnh tiếng: “ khiến quan tâm, cho dù Kiều thị có đóng cửa cũng là chuyện của tôi, liên quan tới .”

      Lời làm cho Cố Học Võ hơi nheo mắt lại, nhìn mặt Kiều Tâm Uyển: “Bướng bỉnh, cố chấp đối với có lợi đâu.”

      [1] Cá vược hay còn gọi là cá Pecca Châu Âu

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 66: cần giúp
      “Bướng bỉnh, cố chấp đối với có lợi đâu.”

      “Cũng có hại gì.” Ít nhất trái tim bị tổn thương, cũng vì người xứng đáng, mình mà đau đớn. Kiều Tâm Uyển nhìn thẳng vào , ánh mắt trong suốt như nước, bên trong bình tĩnh gợn sóng: “Chuyện của tôi dám phiền hao tâm tổn trí. Xin buông tay.”

      Cố Học Võ buông tay, nhìn Kiều Tâm Uyển trước mắt dường như giống mà lại giống Kiều Tâm uyển vợ trước kia. người thứ gì đó hình như còn như xưa. Có cái gì đó thay đổi. Nhưng lại biết, Kiều Tâm Uyển vẫn chỉ là Kiều Tâm Uyển, chẳng qua trước kia, bởi vì quá nên mới che giấu hết ánh sáng người mình, chỉ mong được lần nhìn đến, lần chú ý. Mà bây giờ, hoàn toàn có khả năng có được cho nên lựa chọn buông tay. thể để mình tiếp tục có danh , có cuộc sống riêng mình như vậy nữa.

      “Tôi có thể giúp .” Đối với , đây là chuyện đơn giản đến thể đơn giản hơn nữa. Chỉ cần Kiều Tâm Uyển mở miệng.

      “Tôi cần giúp.” Kiều Tâm Uyển nhìn chằm chằm ánh mắt Cố Học Võ, để giúp đỡ chẳng khác nào tự uy hiếp mình.

      “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ đứng lên. Vóc người cao lớn trong nháy mắt khiến Kiều Tâm Uyển có cảm giác bị áp bách, cảm thấy tim mình cũng đập nhanh hơn. đứng thẳng người, đếm xỉa đến việc kéo tay mình.

      “Để chịu thua khó vậy sao?”

      “Sai.” Kiều Tâm Uyển cười, khuôn mặt kiêu ngạo và rạng rỡ. Lúc này, Cố Học Võ chỉ nghĩ ra được câu, chính là nhất tiếu khuynh thành: “Để tôi chịu thua ra khó, tuy nhiên, phải xem là chịu thua ai. thí dụ như Cố Học Võ tôi tuyệt đối chịu.”

      vừa cười vừa , sóng mắt lưu chuyển. Cả người tản ra khí thế khác thường. Tròng mắt đen của Cố Học Võ bởi vì lời vừa mà tối sầm lại. Lực tay cũng siết chặt, giọng phát ra miệng có chút khàn, có chút nguy hiểm: “Kiều Tâm Uyển.”

      Kiều Tâm Uyển nhướng cao đôi hàng lông mày thanh tú, nhìn vẻ phiền não chợt lướt qua mắt Cố Học Võ mà cảm thấy sáng khoái. dùng sức rút tay về, cũng nhìn Cố Học Võ mà xoay người rời . Cố Học Võ nhanh chóng theo ra cửa, thanh toán tiền, rồi vội vàng đuổi theo ra ngoài cửa hàng. Quả nhiên, Kiều Tâm Uyển chưa xa.

      Bị Cố Học Võ đưa từ nhà nên lái xe, người cũng có tiền. Lúc này đứng ở ven đường gọi taxi. Gió bắt đầu nổi lên, lướt qua người Kiều Tâm Uyển. chỉ mặc cái váy nên cảm thấy hơi lạnh, choàng hai cánh tay vào nhau, nhìn xem có taxi nào rảnh rỗi hay . Cố Học Võ lên trước, đứng ở trước mặt : “Tôi đưa về.”

      cần.” thiếu tiền xe. Kiều Tâm Uyển cố chấp như thế, là làm cho người khác phát bực. Cố Học Võ thấy có vẻ lạnh liền cởi áo khoác choàng lên người .

      Kiều Tâm Uyển lập tức vươn tay đẩy ra: “Tránh ra. cần giả bộ hảo tâm.”

      diễn kịch mệt nhưng xem lại mệt. Cả ngày hôm nay chẳng có lúc bình thường.

      Cố Học Võ chau mày, lại lần nữa cầm áo khoác choàng lên vai , nhìn Kiều Tâm Uyển: “ muốn để mình bị cảm lạnh rồi lây bệnh cho Bối Nhi đúng ?”

      …” Lại là con . Kiều Tâm Uyển cũng lười nghe, lúc nào cũng vậy. Ngoài con , vẫn là con . Lúc nào cũng là con . Nếu như có con , e là trong mắt Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển ngay cả người đường cũng bằng.

      Trong lòng hiểu rất cảm xúc như vậy là ra làm sao, cũng biết là nó rất nhàm chán nhưng lại nhịn được, nhịn được mà nghĩ đến động cơ đơn giản của Cố Học Võ. Trong lòng rất buồn, rất giận, rất khó chịu. Sau nén xuống mọi cảm xúc đó cũng chỉ còn lại bình tĩnh. đứng bất động ở đường cái, Cố Học Võ phát ra tâm trạng bất ổn của . bước bước, ý bảo lên xe: “Tôi đưa về.”

      Thấy Kiều Tâm Uyển chịu, hạ giọng uy hiếp: “Nếu muốn, tôi ngại bế lên xe.”

      Kiều Tâm Uyển tức giận lườm Cố Học Võ cái rồi bước tới xe . Cố Học Võ khởi động xe về hướng Kiều gia. Dọc đường chẳng ai với ai câu nào. Xe vừa mới dừng lại, Kiều Tâm Uyển ngay lập tức xuống xe. Ném trả áo khoác vào trong xe, hề muốn thêm lời nào với Cố Học Võ. Cố Học Võ xem thời gian. Cũng hơn chín giờ tối. biết Bối Nhi ngủ chưa. xuống xe, theo lên lầu.

      Bà Kiều nhìn thấy vào cửa, trong mắt liền lên mấy phần vui. Bà đưa mắt nhìn lên lầu, vừa mới tiến lên muốn ngăn Cố Học Võ lên lầu sải bước lên rồi. Bối Nhi vẫn còn chưa ngủ, dì Chu chơi cùng bé. Đồ chơi Cố Học Võ mua mấy ngày hôm trước cũng được bóc ra. Vú nuôi biết đây là đồ của Cố Học Võ, bà cứ tưởng là Kiều Tâm Uyển mua về nên đưa cho Bối Nhi chơi. Bối Nhi nhìn những món đồ chơi màu sắc tươi đẹp kia mà cứ khanh khách cười.

      Cố Học Võ vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng đó, đường cong khuôn mặt cũng dịu hẳn, tiến lên, vươn tay nhàng xoa khuôn mặt con . Bối Nhi thấy xuất nhưng lại có cảm giác gì, vểnh môi, nhìn món đồ chơi tay dì Chu, muốn đưa tay ra nắm lấy.

      Cố Học Võ cười, bế con lên rồi lấy món đồ chơi tay dì Chu qua, bỏ vào trong tay con , bàn tay bé tuy nhưng vẫn có thể cầm được, đến nổi rớt xuống đất. Bối Nhi nhìn cái rồi đột nhiên bật khóc oe tiếng.

      Cố Học Võ giật mình, nhìn biểu kháng cự của con đối với mà thấy vô cùng thất bại. nhàng vỗ vỗ Bối Nhi muốn bé bình tĩnh lại.

      Nhưng Bối Nhi căn bản là nghe, há mồm, liều mạng khóc. Dì Chu tức giận trợn mắt nhìn Cố Học Võ cái, giật lấy Bối Nhi từ tay , vỗ hai cái sau lưng bé. Bối Nhi hít mũi, liếc nhìn dì Chu cái, đôi mắt ti hí đầy tủi thân.

      “Ngoan. Chúng ta chơi , để ý tới chú ấy.” Dì Chu giọng nhàng dỗ. Ánh mắt chỉ trích nhìn chằm chằm Cố Học Võ, hoàn toàn có vẻ sợ . Cố Học Võ buồn bực. Tại sao con lại cứ đếm xía tới ?

      Vươn tay muốn bế Bối Nhi lần nữa, nhưng dì Chu lại bế Bối Nhi né qua bên, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm : “Con bé muốn ôm, đừng có chọc cho con bé khóc.”

      Chỉ câu này đủ khiến Cố Học Võ dừng lại, nhìn Bối Nhi rồi bất đắc dĩ xoay người bỏ . Trước khi , lại nghĩ tới lời mà hôm nay Kiều Tâm Uyển nên quyết định qua gặp Kiều Tâm Uyển.

      Kiều Tâm Uyển có ở trong phòng, mà ở thư phòng, xem các tư liệu trước mắt. Ngân hàng chịu cho vay. Vậy còn có thể tìm ai. Chẳng lẽ phải tìm Trầm Thành sao? . Tuyệt đối được. Kiều Tâm Uyển lắc đầu. Trong đầu lại nghĩ cách giải quyết vấn đề. Còn có hai ngân hàng chưa điện thoại. nhớ Trương Hành Trường bình thường quan hệ với cũng tồi. Lúc ở thành phố C, chị ta còn cùng cùng SPA. Nếu như tìm chị ta, biết có nể mặt hay . Nghĩ đến đó, Kiều Tâm Uyển cầm di động muốn gọi điện, điện thoại lúc này lại bị người ta giật lấy, ngẩng đầu, lại là Cố Học Võ. Ánh mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, có mấy phần đồng ý.

      đưa điện thoại di động cho tôi.”

      “Thời gian còn sớm, nghỉ .” Lệnh Hồ cii nghỉ ngơi tốt nên mới bị choáng. Bây giờ mấy giờ rồi còn nghĩ tới những chuyện này. Chẳng lẽ biết buổi tối suy nghĩ quá nhiều dễ mất ngủ sao.

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển chịu được nữa: “ có thể thu hồi quan tâm nhàm chán của chưa?”

      Nếu như phải là xuất phát từ tâm mà chỉ lo liên lụy đến con phải khiến thất vọng rồi.

      “Tôi chăm sóc con tốt. Ta cũng biết tự giữ gìn sức khỏe, những chuyện này, cần can thiệp. Giờ mời cho.”

      “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ bị người phụ nữ cố chấp này làm cho tức chết rồi. cố chấp được sao: “ có biết tại cơ thể chịu nổi giày sao ?”

      “Cơ thể là của tôi, tôi muốn làm thế nào làm thế đó. cần xen vào việc của người khác.” Nhất là bởi vì con mới xen vào việc của người khác.

      Vẻ mặt bướng bỉnh, thái độ cố chấp. Động tác Cố Học Võ cầm lấy điên thoại di động của dừng lại chút, nhìn gương mặt hồi lâu, cuối cùng hít sâu cái rồi gật đầu. Để điện thoại di động xuống, xoay người, sau đó bỏ .

      rồi, Kiều Tâm Uyển mới thở phào nhỏm, cả người mềm nhũn ra, hai tay chống lên bàn, nhìn đống danh thiếp đó. hạ quyết tâm nhất định phải tìm bằng được ngân hàng cho mình mượn tiền.

      Gọi điện thoại cho Trương Hành Trường, chị ta bảo ngày mai cho câu trả lời. Kiều Tâm Uyển thở phào nhỏm. Dù sao, có hi vọng vẫn tốt hơn . Kiều Tâm Uyển mang theo cả bầu tâm ngủ có điều tối đó, lại ngủ được. Cả buổi tối đều mơ thấy Cố Học Võ cứ ngừng quấn lấy , cuối cùng chịu nổi phiền phức, xoay người bỏ chạy, nhân cơ hội đó mà bế Bối Nhi .

      Giật mình ngồi bật dậy, Kiều Tâm Uyển cũng ngủ được nữa. Đứng dậy vào thư phòng xem giấy tờ, nếu như ngân hàng chịu cho vay, vậy nghĩ cách khác. Cho dù là cách nào điểm rất chắc chắn, chính là tuyệt đối cầu xin Cố Học Võ.

      Buổi sáng, Kiều Tâm Uyển thức dậy sữa căng lên rất khó chịu. Lúc này Bối Nhi cũng vừa dậy nên cho Bối Nhi bú luôn. Giấc mơ hôm qua khiến buổi tối cũng ngủ ngon được cho nên tinh thần được tốt cho lắm.

      Bà Kiều lúc này lên lầu, quan tâm nhìn con : “Tâm Uyển, chuyện của công ty mẹ thấy con cũng đừng lo nữa, thủ tục bên Đan Mạch phải làm xong rồi sao? Hay là con…”

      “Mẹ.” Kiều Tâm Uyển thích nghe lời này: “Mẹ đừng lo. Con sao. Chuyện của công ty cũng là chuyện của con. Con sao làm sao có thể bỏ mặc?”

      “Nhưng mà.” mà còn ở lại, phải là lại cùng Cố Học Võ dây dưa ? Giống như ngày hôm qua, bà nhìn thấy Cố Học Võ lên lầu, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ nặng nề xuống lầu, thậm chí cũng chào bà tiếng bỏ .

      “Mẹ, mẹ đừng lo. Con sao.” Kiều Tâm Uyển giao con cho dì Chu, rồi nhìn mẹ: “Con biết mẹ lo cho con, mẹ yên tâm , con biết con làm gì, con để mình chịu thiệt đâu.”

      “Nhưng mà Cố Học Võ. . . . . .”

      ta là ta, con là con.” Kiều Tâm Uyển tại ghét nhất là nghe ai đó nhắc đến tên cùng với Cố Học Võ: “Mẹ đừng kéo hai người bọn con vào chung với nhau.”

      Cũng quản vẻ mặt sốt ruột lo lắng của mẹ, Kiều Tâm Uyển vào phòng tắm rửa mặt. Lúc ra điện thoại di động kêu ngừng. cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, là Trương Hành Trường ở thành phố C.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :