1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 57: Quấn quýt như vậy
      Cố Học Võ gì chỉ nhìn và con vô cùng quấn quýt, con bé cũng là con nhưng ôm khóc còn với Kiều Tâm Uyển lại quấn quýt như vậy. trái ngược rất lớn này khiến lòng thấy rất chấp nhận được.

      , Kiều Tâm Uyển cũng quan tâm. Còn tiếp tục tranh ầm ĩ với Cố Học Võ chỉ làm lãng phí sức lực của . Dù sao cũng chỉ là muốn có con , chỉ cần để ý tới xem có thể làm gì ? Ôm con về phòng, trước khi Cố Học Võ vào cửa, nhanh chóng đóng cửa rồi khóa ngay lại.

      “Nhất định cho vào.” Trong lòng hiểu hành động này hết sức trẻ con, nhưng muốn để nhìn thấy cảnh cho con bú.

      Cho con bú xong, nhìn Bối Nhi thỏa mãn ngáp cái, dáng vẻ như muốn ngủ, trong lòng lại bật cười, con bé này hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Nếu như ai cũng có thể sống đơn giản như lúc thơ bé vậy tốt biết bao. Ôm con vào phòng bên cạnh giao cho dì Chu trông coi. có tâm tư nghĩ đến việc Cố Học Võ biến mất, muốn nghĩ chút, kế tiếp phải làm sao.

      Đỗ Lợi Tân bảo tối nay mời mọi người ăn cơm bàn chuyện tiền vốn, biết trong ngành giải trí mới nổi của thành phố nếu đầu tư càng lớn lợi ích càng cao. Nếu thực có thể khiến người ta hùn vốn vào ảnh hưởng đối với Đỗ Lợi Lân là rất lớn. Nếu ta đồng ý bản thân món nợ ân tình này cũng hề .

      Nhưng so với Trầm Thành, thà nợ Đỗ Lợi Tân. Nghĩ đến Trầm Thành, cũng biết gần đây thế nào. Kiều Tâm Uyển có chút buồn bực, biết trước ban đầu lấy Trầm Thành ra làm bia đở đạn. Kết quả lại là hại . lại, cũng đều do Cố Học Võ, nếu phải từng bước ép sát sao lại…

      Đúng vậy, trong lòng nghĩ như vậy, Kiều Tâm Uyển để cho mình bị Cố Học Võ ảnh hưởng. Từ nay về sau tránh xa tầm tay của . Chẳng qua là tại nhất thời vẫn chưa có biện pháp rời khỏi Bắc Đô. Cố Học Võ thế nào cũng tới làm phiền. thể ngăn đến, nhưng dù sao cũng phải làm cho mình bị ảnh hưởng? Chỉ cần giữ vững trái tim mình, chỉ cần để cho mình lại bị Cố Học Võ ảnh hưởng, tin, nhất định thể có cơ hội tổn thương nữa.

      Trong lòng có quyết định, Kiều Tâm Uyển cũng quan tâm nữa, có chuyện gì cứ đợi ngày mai Đỗ Lợi Tân trả lời. Nếu như được, vậy cũng muốn sớm quyết định. Xem còn có biện pháp nào khác hay .

      Sáng sớm hôm sau Kiều Tâm Uyển vào công ty, chuyện đầu tiên là gọi điện cho Đỗ Lợi Tân.

      “Sao rồi? Chuyện tôi nhờ ngày hôm qua ấy?”

      “Tôi xin lỗi.” Điện thoại bên kia Đỗ Lợi Tân nhún vai: “Hôm qua tôi hỏi rồi, ta bởi vì lúc trước tôi từ chối nên ta đem tiền đầu tư vào chỗ khác…”

      Câu kế tiếp cần , Kiều Tâm Uyển cũng hiểu được ý của ta. Trong lòng tràn đầy mong đợi thoáng chốc đổ vỡ hết cả, vẻ mặt trở nên hết sức mất tự nhiên: “Vậy à?”

      “Xin lỗi, giúp được .” Giọng Đỗ Lợi Tân nghe hết sức chân thành, Kiều Tâm Uyển kéo kéo khóe miệng: “Làm phiền rồi, tôi tìm người khác.”

      “Kiều Tâm Uyển.” Đỗ Lợi Tân lên tiếng ngăn Kiều Tâm Uyển cúp máy: “Mặc dù tôi giúp được , nhưng có người có thể.”

      “Ai?”

      “Cố Học Võ.”

      Đề nghị của Đỗ Lợi Tân khiến Kiều Tâm Uyển lại lần nữa ngẩn ra, còn tưởng rằng ta muốn là Trầm Thành. Nghe ta nhắc tới Cố Học Võ, sắc mặt đột nhiên trở nên vui.

      cần. Tôi tìm ta.”

      “Tại sao lại ?” Đỗ Lợi Tân chau mày, trong lòng hiểu cho lắm: “ sao cũng sinh cho ấy đứa con . Lão đại phải là người máu lạnh vô tình. chỉ cần tìm ấy chuyện, ấy nhất định giúp .”

      cần. Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển kiên nhẫn để nghe nữa, trực tiếp cúp điện thoại, nhìn bàn tay vẫn nắm chặt điện thoại, tim đập có mấy phần lạc nhịp.

      Tìm Cố Học Võ? Để nắm lấy điều này uy hiếp , sau đó tái hợp? Rồi thuận lợi lấy được quyền nuôi con? , tuyệt đối . làm chuyện như vậy. Bảo thư kí cầm hợp đồng vào, Kiều Tâm Uyển gọi cho Hồ Nhất Dân, Hồ Nhất Dân tại ở ngoại tỉnh, đến chiều mới về. Kiều Tâm Uyển gật đầu, gọi điện thoại cho luật sư cố vấn của công ty, muốn kiểm tra xem hợp đồng này có thể thực vi phạm hợp đồng hay .

      cùng luật sư chuyện hồi lâu, hợp đồng là Kiều Kiệt ký, cậu ta là phó tổng giám đốc, có quyền này. Quan trọng hơn là đó đóng con dấu của công ty. Tất cả mọi thứ đều thể cứu vãn.

      Kiều Tâm Uyển trong lòng buồn bực đến cuống cuồng. 100 triệu. Dùng tài sản của Kiều gia để thế chấp cũng mượn được. Nhưng cứ như vậy tạo thành ảnh hưởng gì?

      Kiều Kiệt vào công ty lâu, lại thông qua đồng ý của hội đồng quản trị chọc vào cái sọt lớn như vậy, e là sau này tiếp nhận vị trí, những thành viên hội đồng quản trị càng phục. Đến lúc đó Kiều Kiệt muốn nhảy vào quản lý công ty cũng khó?

      Thân là trưởng nữ Kiều gia, chị của Kiều Kiệt, Kiều Tâm Uyển phải xem xét mọi khía cạnh của việc kỹ càng. Xem thời gian cũng giữa trưa. Kiều Tâm Uyển quyết định về nhà ăn cơm, nhân tiện cho Bối Nhi bú.

      Ra khỏi cửa phòng làm việc, liền thấy Kiều Kiệt dẫn theo người đàn ông nữa về bên này. dừng bước lại, Kiều Kiệt nhìn , thở phào nhỏm, nhanh chóng chạy tới chào.

      “Chị.”

      “Ừ?” Kiều Tâm Uyển liếc người đàn ông bên cạnh ta rồi khẽ gật đầu với Kiều Kiệt: “Có chuyện gì?”

      “Đây là tổng giám đốc công ty Chính Quyền. Lần này, chúng ta muốn hợp tác với họ.”

      Lời Kiều Kiệt khiến Kiều Tâm Uyển phải liếc mắt nhìn người đàn ông trước mắt, ta nhìn dưới ba mươi tuổi, mày kiếm dương cao, lỗ mũi rất thẳng. Môi mỏng khẽ cong lên, chứa nụ cười nhạt, nhưng nụ cười đó vẫn che dấu được kiêu căng, ngạo mạn ở trong mắt ta.

      Chỉ liếc cái mà Kiều Tâm Uyển liền chau mày, từ trước đến giờ đều thích đàn ông quá mức ngạo mạn. Hơn nữa, người này bày mưu lừa em trai , điều này khiến mắt nàng nhìn có phần vui.

      Cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của , người nọ khẽ nhướng mày, nhìn Kiều Kiệt cái: “Vị này là?”

      “Chị tôi, cũng là tổng giám đốc Kiều thị. Kiều Tâm Uyển.”

      “Ồ.” Người nọ vươn tay, vẻ mặt có mấy phần tùy ý, cũng chỉ là người phụ nữ: “Tôi tên là Quyền Chính Hạo. Xin chào.”

      Quyền? Cái họ này khiến sắc mặt Kiều Tâm Uyển lộ ra tia kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng rồi nhanh chóng liếc qua Kiều Kiệt: “Chị nhớ hợp đồng ghi thời gian chúng ta là góp vốn cho công ty Chính Quyền là ngày mai kia mà.”

      “Đúng vậy.” Kiều Kiệt gật đầu: “Có điều tổng giám đốc Quyền , để chúc mừng chúng ta sắp hợp tác hôm nay làm chủ mời chúng ta ăn trưa.”

      “Ăn trưa?” Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn, chút che dấu lườm Quyền Chính Hạo: “Quý công ty cần tìm người đầu tư vậy chứng minh phương diện tài chính quá dồi dào. Nếu như vậy, chẳng lẽ muốn tăng thu giảm chi? Muốn ăn cơm cũng phải là để chúc mừng hợp tác, mà phải là lúc các khai thác nguồn năng lượng mới thành công, hơn nữa phải để sau khi hai công ty đều thu được lợi rồi mới chúc mừng chứ?”

      Con mắt Quyền Chính Hạo lúc này mới nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt lên tia hứng thú: “Nguồn năng lượng mới của công ty chúng tôi nhất định khai thác thành công.”

      Kiều Tâm Uyển cũng nhìn ta mà đưa mắt nhìn Kiều Kiệt, chỉ cong khóe môi lên, cười giễu cợt: “Chỉ có kẻ mạnh miệng khoác mới có thời gian mà ở đây ba hoa, chi bằng lo suy nghĩ tìm cách làm thế nào cho hai công ty của chúng ta đều có lợi nhuận .”

      xong câu đó, Kiều Tâm Uyển trợn mắt nhìn Kiều Kiệt chỉ trích. biết ngày đó dây thần kinh nào của ta bị chập nữa, cái loại người chỉ biết khoác, hoàn toàn chút bản lĩnh thực nào như thế này mà cũng có thể hợp tác?

      Bây giờ thời gian chỉ còn ngày, còn biết đâu chuẩn bị triệu kia. Trong lòng buồn bực, cũng có tâm tình quản hai tên đần độn kia, Kiều Tâm Uyển nhanh chóng rời khỏi công ty, về nhà.

      Sau khi , Quyền Chính Hạo vẻ mặt tò mò đưa mắt nhìn về phía Kiều Kiệt: “Chị cậu nóng tính quá đó. Có cá tính.”

      “Có cá tính sao?” Kiều Kiệt theo phụ họa: “Đúng là rất có cá tính.”

      ấy kết hôn chưa?” Quyền Chính Hạo thuận miệng hỏi, trong mắt lóe lên ánh sáng lừa lọc.

      “Kết hôn rồi, cũng vừa ly hôn xong.” Kiều Kiệt liếc ta cái, trong mắt có tia xem thường: “Nếu muốn theo đuổi chị tôi nên mau chóng kiếm tiền cho công ty của , nếu , tôi bị hại chết đấy.”

      “Yên tâm . Sau khi chúng tôi nghiên cứu và phát triển ra sản phẩm nhất định kiếm được tiền.” Quyền Chính Hạo đem tầm mắt từ bóng lưng Kiều Tâm Uyển thu hồi trở lại. Vỗ vỗ bờ vai của Kiều Kiệt: “Đến lúc đó, cậu cứ đợi mà đếm tiền.”

      “Hy vọng thế.” Kiều Kiệt tại cũng chóng mặt, ba ta thuyết phục hội đồng quản trị, muốn để bọn họ đồng ý xuất vốn. Chị nghĩ cách giải quyết giúp ta, nếu như lần này thể thành công như mong muốn, vậy ta trở thành tội nhân của Kiều thị.

      Kiều Tâm Uyển về nhà với con xong, liền muốn ra ngoài, Kiều mẹ lúc này gọi lại: “Tâm Uyển, chuyện của công ty con cần lo, con muốn Đan Mạch cứ .”

      “Mẹ.” Kiều Tâm Uyển thích nghe những lời này: “Con phải là người Kiều gia sao? Công ty tại có vấn đề, con làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?”

      “Nhưng mà…” Kiều mẹ muốn con quá cực khổ. Kiều Tâm Uyển khoát tay áo: “Mẹ đừng lo, con nhất định ở lại, hơn nữa còn giải quyết được nó.”

      “Tâm Uyển.” Con cá tính bướng bỉnh và cứng đầu, có mười con bò kéo cũng chịu chịu , tại chỉ sợ lại như vậy.

      Kiều mẹ thở dài, trong lòng vô cùng lo lắng, tuy nhiên bà hiểu tính cách con : “Con mau , mẹ với dì Chu chăm sóc cho Bối Nhi.”

      “Cám ơn mẹ.” Kiều Tâm Uyển xong, xoay người rời , ra cửa, tốc độ xe có hơi nhanh, tâm trạng càng thêm tồi tệ, ban đầu biết Kiều Kiệt tùy tiện ký hợp đồng với người ta là việc mạo hiểm, bây giờ nhìn lại, đúng là mạo hiểm tới cực điểm.

      Cái tên họ Quyền kia nhìn hết sức lông bông lại chững chặc, tuyệt đối thể tin được, triệu này e là đánh vào nước rồi. Quan trọng hơn là tại căn bản biết lấy đâu ra triệu này. Suy nghĩ vòng, liền thấy đèn tín hiệu phía trước chuyển sang đỏ, nhanh chóng đạp thắng xe, trong lòng oán giận mình lái xe quá nhanh.

      Vuốt vuốt mi tâm, khóe mắt lại liếc thấy chiếc xe đậu ở ven đường, chiếc xe đó là của Cố Học Võ?

      phải là do thị lực quá tốt, mà là do chiếc xe kia, quá quen thuộc, bị Cố Học Võ khi dễ ở xe, làm sao nhìn quen mắt được?

      giây sau, nhìn thấy người phụ nữ từ xe xuống, người phụ nữ đó, cho dù có hóa thành tro, cũng nhận ra được.

      Chu Oánh?

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 58: Hoàn toàn hết hy vọng
      Chu Oánh nhìn Cố Học Võ ở trong xe mà cười nhạt, sau đó vào cửa tòa nhà văn phòng bên cạnh. Vì khoảng cách quá xa, có cách nào nhìn vẻ mặt của Cố Học Võ ra sao, chỉ có thể thấy sau khi gật đầu cái rồi nổ máy xe rời , từ đầu đến cuối, đều phát ở ngay con đường đối diện.

      “Bíp bíp.” Xe ở phía sau bắt đầu nhấn còi inh ỏi. Kiều Tâm Uyển lái xe về công ty, vẻ mặt lại lần nữa rơi vào rối rắm, phải chỉ vì chuyện công ty mà còn vì Cố Học Võ.

      Cố Học Võ, ta ở cùng với Chu Oánh? Lần trước sau khi sinh con nhìn thấy lần, nhưng nhiều việc xảy ra quá rồi lại thấy Cố Học Võ nhiều lần nhắc đến việc tái hợp nên cũng quên mất chuyện Chu Oánh. Giờ nghĩ lại thấy mình quá ngây thơ. Cố Học Võ lúc trước Chu Oánh đến chết, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy?

      Vậy ta vì cái gì tiếp cận ? Trong đầu lên cảnh tượng mấy năm trước, có xem bản báo cáo xét nghiệm đó. Chu Oánh bị ung thư tử cung, cho dù có điều trị khỏi về sau cũng thể có con.

      Chính là vì nguyên nhân này sao? Lý do khiến Cố Học Võ hết lần này đến lần khác chịu buông tay chính là vì Chu Oánh thể sinh con, mà lại muốn đứa con sao?

      “Két. . . . . .” Quá mức khiếp sợ khiến Kiều Tâm Uyển đạp phanh lại, xe phía sau nhất thời kịp phòng bị nên thiếu chút nữa là đâm phải, lách qua xe Kiều Tâm Uyển nhìn la to: “Có mắt vậy? Lái xe vậy sao?”

      “. . . . . .” Kiều Tâm Uyển nên lời, nhìn cao ốc bách hóa Kiều gia ở xa phía trước. liền khởi động xe lái vào bãi đỗ xe.

      Xe dừng lại, nhưng xuống mà ngồi ở trong xe hồi lâu động đậy, rất nhiều cảm xúc phức tạp vào lúc này lại trỗi dậy. Những lần ôm hôn quấy nhiễu tâm trí , cả những lời Cố Học Võ lúc này đều biến thành điều châm biến nhất. Quả nhiên là như vậy.

      còn thấy kỳ lạ, hiểu sao Cố Học Võ lại cố chấp chuyện của con như vậy. ra là thế.

      Chu Oánh quay lại. Tuy ta khỏi bệnh nhưng thể sinh con cho nên, Cố Học Võ mới chú ý đến con . Con còn , nếu đưa con rồi nhận Chu Oánh làm mẹ…

      Người run lên, cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng bắt đầu lan sang cả tay chân, tuy thời tiết đầu thu lạnh lắm nhưng vẫn thấy toàn thân đều lạnh hẳn . Trái tim ban đầu tuyệt vọng, lúc này lại lần nữa vỡ ra thành từng mảnh. Bị tuyệt tình của Cố Học Võ thiêu đốt thành tro bụi, chẳng còn sót lại chút gì.

      Cố Học Võ ơi Cố Học Võ, hận tôi bao nhiêu vậy? Hận đến coi thường tôi, khi dễ tôi, bây giờ còn muốn cướp con của tôi, dùng hết thủ đoạn cũng chỉ vì muốn thành toàn với người phụ nữ này?

      Cảm giác tuyệt vọng, bất lực này khiến Kiều Tâm Uyển cảm thấy khó thở, toàn thân đều đau đớn, nhưng ngay cả muốn khóc cũng khóc được. Sống mũi cay xè, hốc mắt cũng nóng ran, trừng mắt gắng đè nén cảm giác muốn khóc kia xuống.

      Thở sâu, ngồi thẳng dậy, nhìn khuôn mặt của mình qua kính chiếu hậu: “Kiều Tâm Uyển, mày thấp hèn.”

      , rất thấp hèn. Khôi phục lại cảm xúc chút, được rồi, chuyện của hôm qua cứ coi như là chết hôm qua, còn hôm nay chỉ mới bắt đầu. Cố Học Võ, tiếp tục như thế nữa đâu. Tôi cho cơ hội tổn thương tôi nữa đâu.

      Điều bây giờ muốn tìm cách giải quyết chính là khủng hỏang của công ty. Còn những chuyện khác đều quan trọng.

      Mở cửa xe, Kiều Tâm Uyển về phía thang máy, trong lòng mãi suy tính nên phát Quyền Chính Hạo vừa nãy chuẩn bị khỏi, lúc lên xe phát ra xe Kiều Tâm Uyển vào liền dừng lại. Khoảng cách xa nên ta có thể thấy toàn bộ vẻ mặt . Nỗi thống khổ, tuyệt vọng lên trong mắt , rồi cuối cùng lại bị áp chế, lặng lẽ mang theo ý chí chiến đấu.

      Trong mắt ta lên vài phần hứng thú. Lúc này lại có chút tò mò đối với người phụ nữ này. sao, hai công ty sau này cùng hợp tác chắc chắn là có cơ hội tiếp xúc, có thể từ từ nhìn . Thả chân ga, Quyền Chính Hạo khởi động xe rời khỏi.

      Kiều Tâm Uyển đến trưa vẫn còn rất bận. Nếu muốn vi phạm hợp đồng chỉ có thể gom tiền. Cùng Kiều ba đến chuyện với ban hội đồng quản trị, sau đó Kiều Tâm Uyển đem toàn bộ số liệu đặt trước mặt mấy ông lão trong hội đồng quản trị, rồi cùng hội đồng quản trị giằng co đến tận trưa mới được mấy lão già này chịu đồng ý đầu tư năm nghìn vạn, vẫn còn thiếu năm nghìn vạn, hội đồng quản trị là do rủi ro quá lớn nên chịu đầu tư thêm.

      Kiều Tâm Uyển phải sốt ruột. Nhưng mà sốt ruột cũng có ích gì, nhìn thời gian cũng là buổi tối. Nghĩ đến Bối Nhi còn ở nhà, đành phải thu dọn tập tài liệu kia lại rồi về nhà trước.

      Ông Kiều về nhà trước , thấy về vẻ mặt có chút xấu hổ: “Tâm Uyển, chuyện công ty, con đừng xen vào nữa.”

      “Ba.” Kiều Tâm Uyển lại thể nào nghe nổi lời như vậy: “Nếu mọi người cho con sớm con nhất định sớm chuẩn bị. Làm sao có thể để kéo dài tới giờ mới giải quyết?”

      “Được được được, .” Kiều Kiệt mở miệng trước tiên, vẻ mặt có chút được tự nhiên: “Chị, đều là lỗi của em được chưa? Bây giờ còn năm nghìn vạn, chị xem phải làm sao?”

      “Năm nghìn vạn giải quyết được.” Kiều Tâm Uyển trong lòng có quyết định: “Muốn chơi chơi cho lớn. Ngày mai chị hẹn vớiTrương Hàng Trường gặp mặt, chắc thành vấn đề.”

      “Chị tính vay ngân hàng?”

      được sao?” Kiều Tâm Uyển nheo mày, trong mắt tràn đầy tự tin: “Hội đồng quản trị khó giải quyết nhất cũng giải quyết được. Chị tự tin thuyết phục được ngân hàng cho chúng ta vay tiền.”

      “Nhưng mà như vậy có làm người ta nghĩ Kiều thị kinh doanh có vấn đề?” Kiều Kiệt ra lo lắng ban đầu: “Chị hôm qua cho em tìm ngân hàng, phải là vì nghĩ thế sao?”

      “Đương nhiên phải.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Muốn chơi chơi lớn chút. Tên bắn rồi cũng thể rút lại được. Em yên tâm, chị nhất định giải quyết được.”

      Ông Kiều và Kiều Kiệt đưa mắt nhìn nhau, nếu Kiều Tâm Uyển nắm chắc như vậy, vậy để ngày mai xem sao.

      Kiều Tâm Uyển ngày hôm sau dậy sớm, cho Bối Nhi bú. Sáng sớm đến ngân hàng gặp Trương Hàng Trường. Vô cùng mạnh dạn dùng 10% cổ phần của công ty để thế chấp.

      Đem các hạng mục kinh doanh của Kiều thị giải thích ràng với ngân hàng. Sauk hi trao đổi qua lại hồi cũng vay được năm nghìn vạn với lãi suất thấp nhất. Vốn, năm nghìn vạn cũng tính là số tiền lớn, Kiều thị cũng có thể xoay sở được, nhưng mà Kiều Tâm Uyển muốn làm hụt vòng quay vốn của công ty, quan trọng hơn là, lúc này muốn chơi cho lớn.

      Thỏa thuận điều kiện xong, xác định ngân hàng chuyển tiền vào tài khoản của Kiều thị, Kiều Tâm Uyển mới yên tâm, tiền vốn ngày mai cũng có thể đầu tư vào tập đoàn Chính Quyền đúng thời hạn định.

      vào công ty đem toàn bộ tài liệu xem qua lượt, đánh dấu số trọng điểm, còn phải kiểm tra, xem toàn bộ ràng, thời gian cả cái buổi chiều lại trôi qua như vậy. Thu dọn mọi thứ xong tính tan sở Kiều Kiệt từ phía sau vào.

      “Chị.” Vẻ mặt Kiều Kiệt sùng bái nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chị giỏi . Chị mà ra quân cái gì cũng thu phục được.”

      Kiều Tâm Uyển rảnh nghe Kiều Kiệt vuốt mông ngựa, liếc trừng mắt nhìn cậu em trai này cái: “Em nhớ quan sát người bên Chính Quyền, đây là triệu tệ chứ phải trăm tệ. Nghe chưa?”

      “Nghe rồi.” Kiều Kiệt cũng bị đả kích: “Cái cảnh ngày hôm qua chị phê bình mấy lão ở trong hội đồng quản trị quá tuyệt, hôm nay chú Chu còn khen chị trước mặt ba. chị rất cừ.”

      Kiều Tâm Uyển chớp mắt liếc nhìn em trai cái: “Em muốn người ta đồng ý mà trước đó lại hề có chuẩn bị gì?”

      Buổi tối hôm trước tìm trong tài liệu ra ba điểm, sáng sớm hôm qua chuẩn bị xong biện pháp, cho thư ký đánh máy tài liệu rồi in ra, buổi chiều phát cho thành viên hội đồng quản trị người tập. Phát triển nguồn năng lượng mới là xu thế, chỉ cần phát triển thành công, nhất định có lợi. Chỉ cần có thể làm cho hội đồng quản trị nhìn thấy được lợi ích thế nào cũng đồng ý.

      “Ấy.” Kiều Kiệt gãi gãi đầu xấu hổ: “Em phải bận khắp nơi vay tiền sao?”

      “Hừ.” Đối với cậu em trai này, Kiều Tâm Uyển là hết chỗ , cũng nhìn ta, ấn số nội bộ: “Thư ký Trần thông báo cho người bên bộ phận truyền thông, chín giờ sáng mai mời phóng viên đến tham dự họp báo.”

      “Mời phóng viên tham dự họp báo?” Kiều Kiệt hiểu được: “Chị, chị muốn làm gì?”

      “Em thử xem?” Kiều Tâm Uyển nhìn tài liệu bàn: “Muốn chơi phải chơi cho lớn. Ngày mai chị muốn cho toàn bộ mọi người ở Bắc Đô biết, bách hóa Kiều thị dự tính tiến quân vào sản xuất nguồn năng lượng mới, vừa đầu tư triệu. Động tĩnh lớn như vậy, giá cổ phiếu của công ty nhất định tăng lên.”

      “Chị lợi hại.” Vẻ mặt Kiều Kiệt sùng bái nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em đau đầu cả tuần mà chị chỉ trong hai ngày giải quyết được.”

      “Nếu em sớm chị sớm giải quyết rồi.” Cần gì kéo dài tới bây giờ? Kiều Tâm Uyển tức giận liếc em trai cái: “Được rồi, em cũng nên lo mà giữ cái chức phó tổng của mình . Báo cho người bên công ty Chính Quyền chuẩn bị chút, ngày mai cùng tham gia họp báo, vì hạng mục mới của công ty.”

      Hạng mục này có thành công hay tạm thời thể đoán trước. Nhưng mà nhân cơ hội này, nâng cao nổi tiếng cho Kiều thị cũng tốt.

      “Uhm.” Kiều Kiệt gật đầu: “Em gọi điện cho ta.”

      Kiều Tâm Uyển gật đầu, nghĩ đến khác chuyện: “Em làm sao lại quen với tên kia?”

      “Tên kia.” Kiều Kiệt có chút được tự nhiên: “Do bạn giới thiệu. Chơi với nhau được hai tháng cảm thấy ta cũng tệ. Tuần trước mời em cùng ta đầu tư, em đồng ý.”

      “Ừ.” Kiều Tâm Uyển đứng lên, trừng mắt liếc nhìn ta cái: “Em tốt nhất là cầu nguyện ta thực có thể kiếm tiền cho Kiều thị. Còn , chị đem em bán trả tiền ngân hàng.”

      “Chị, em của chị chỉ đáng giá năm nghìn vạn? Chị lầm chớ?”

      “Đúng vậy, em nghĩ em trị giá bao nhiêu?” Kiều Tâm Uyển vỗ vai ta cái: “Người hay thích gây rắc rối như em có cho tiền chị cũng thèm.”

      “Chị.” Kiều Kiệt mặc kệ. Kiều Tâm Uyển cũng có tâm trạng đùa với ta: “Được rồi, ngày mai còn có rất nhiều việc, em liên hệ tên họ Quyền kia xong mau về nhà nghỉ ngơi , đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi giỡn.”

      .”

      Người chị này có thể khiến cho ta sợ. Kiều Tâm Uyển vẻ mặt bất đắc dĩ, đến cửa phòng làm việc, lại phát Cố Học Võ biết đến lúc nào.

      Vừa thấy , Kiều Tâm Uyển tựa hồ lại cảm giác đau lòng. Cố gắng tự bình tĩnh, làm như nhìn thấy xuất của Cố Học Võ. lướt qua ra ngoài.

      Cố Học Võ lúc này bắt lấy tay : “Kiều Tâm Uyển?”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 59: Chẳng vì sao


      “Có vấn đề gì sao?”

      vay tiền ngân hàng?”

      Thà cầm cổ phần công ty thế chấp cũng tới tìm ? Cố Học Võ sau khi nhận được tin tức, trước tiên liền chạy đến: “Vì sao?”

      “Chẳng vì sao.” Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, buộc mình phải tỉnh táo để bị người đàn ông này ảnh hưởng: “ thương trường tài chính vốn lưu động. Vay tiền phải là rất bình thường?”

      “Tại sao với tôi?” Đừng triệu, cho dù là muốn tỷ, Cố Học Võ cũng có cách giải quyết cho . Nhưng lại muốn.

      Cố à.” Kiều Tâm Uyển rút cánh tay từ trong tay của ra, lui về phía sau bước, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi với li dị. Tôi làm gì có liên quan gì tới ?”

      Cố Học Võ liền mẫn cảm phát thái độ Kiều Tâm Uyển giống với lúc trước. Hôm trước đến thăm Bối Nhi, mặc dù Kiều Tâm Uyển cũng muốn nhìn thấy nhưng ánh mắt bình tĩnh, bình tĩnh đến xa cách giống như lúc này. Vẻ mặt lúc này quá lạnh lùng, quá bình tĩnh. Cứ như người xa lạ. Cảm giác như vậy, so với trước kia thích thấy , ghét thấy khác nhau rất ràng.

      “Xảy ra chuyện gì?”

      Là nguyên nhân gì khiến Kiều Tâm Uyển đột nhiên thay đổi thái độ?

      “Tôi chuyện gì cũng liên quan tới .” Kiều Tâm Uyển sống lưng thẳng tắp, trong mắt có tia ngạo khí.

      cho dù Cố Học Võ cũng cho phép lợi dụng , xem như công cụ để sinh con. Cho dù Cố Học Võ, cũng để cho có cơ hội tổn thương , đem con đưa cho người phụ nữ khác. có thể có tôn nghiêm, nhưng mù quáng.

      Mà bây giờ, Cố Học Võ căn bản đáng để . còn có lý do gì để Cố Học Võ đến gần , tổn thương ?

      “Kiều Tâm Uyển.” hiểu sao, Cố Học Võ rất thích thái độ Kiều Tâm Uyển lúc này. Nhìn vẻ kiêu ngạo trong mắt , đột nhiên có chút luống cuống. cảm giác được, Kiều Tâm Uyển lúc này hình như có gì đó giống lúc trước.

      “Tôi có thể giúp .”

      “Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, ánh mắt chút dao động: “Nhưng tiếc là tôi cần.”

      đừng có cố chấp tùy hứng nữa, có ích gì đâu.”

      sao.” Kiều Tâm Uyển cong môi, cười rạng rỡ: “Kiều thị từ kinh doanh bách hóa chuyển sang khai thác nguồn năng lượng mới. Mặc dù phải là lĩnh vực sở trường nhưng tôi tin chúng tôi nhất định thành công, cũng nhất định làm tốt.”

      Cho dù trong lòng chỉ nắm chắc năm phần thắng, nhưng ở trước mặt Cố Học Võ, vẫn muốn nắm chắc mười phần, để cho xem thường.

      sai.” Kiều Kiệt vẫn im lặng bỗng đáp lời, học theo khẩu khí Kiều Tâm Uyển : “ Cố, cám ơn quan tâm đến Kiều gia chúng tôi. Yên tâm, chúng tôi phát triển ngày càng tốt hơn.”

      Cố Học Võ nhìn Kiều Kiệt, chỉ nhìn Kiều Tâm Uyển, nhàng chau mày: “Kiều Tâm Uyển, chúng ta chuyện chút?”

      “Tôi có gì để với .” Kiều Tâm Uyển thái độ vẫn như cũ, xoay người, bước bước rồi sau đó dừng lại, quay lại nhìn Cố Học Võ.

      “Cố Học Võ, chúng ta ly hôn. , tôi là tôi, sau này có cuộc sống của . Tôi có cuộc sống của tôi. Tôi hi vọng đừng tới đây quấy rầy nữa. Bối Nhi. Là con của tôi, tôi giao con bé cho bất cứ ai. Bao gồm cả .”

      Nếu quyết định muốn sống cùng người phụ nữ khác, vậy tránh xa chút. Cố Học Võ mặc dù lạnh lùng vô tình, nhưng ít nhất cũng hèn hạ làm cái chuyện chân đứng hai thuyền, khiến người ta cảm thấy vô liêm sỉ đúng ?

      Thái độ của hết sức ràng, xong câu đó liền xoay người bỏ , căn bản để ý tới phản ứng của Cố Học Võ. Khẽ nhướng mày, Cố Học Võ tính đuổi theo nhưng Kiều Kiệt vào lúc này chắn ở trước mặt , vẻ mặt có mấy phần khó chịu: “Cố Học Võ, chị tôi cũng rồi, sau này , chị ấy là chị ấy. biết điều tránh xa chị ấy ra chút. Có được ?”

      Hừ lạnh tiếng, Kiều Kiệt cũng nhìn Cố Học Võ, xoay người bỏ . Cố Học Võ đứng bất động, nhìn bóng dáng hai chị em Kiều gia bỏ mà trong lòng vẫn chưa nghĩ ra vấn đề ở chỗ nào. Điện thoại di động lúc này reo tiếng. nhanh chóng bắt máy, nghe thấy giọng từ đầu dây bên kia truyền đến mà vẻ mặt ngưng trọng: “Tôi biết rồi, tới ngay.”

      Kiều Tâm Uyển về đến nhà, Bối Nhi rất đói, vú nuôi muốn cho bé uống sữa bột. bế con cho con bú, nhìn khuôn mặt nhắn của con lớn lên rất nhiều mà lại nghĩ đến trận đối đầu hôm nay cùng Cố Học Võ.

      Đúng vậy, căn bản cần phải sợ . Chỉ cần cho Cố Học Võ có cơ hội, căn bản thể tổn thương được , chút cũng .

      “Bối Nhi. Con là bảo bối của mẹ, mẹ nhất định bảo vệ con tốt. để cho bất luận ai làm hại con.”

      Cố Học Võ, có Chu Oánh rồi xin tránh xa tôi chút. Từ nay về sau, với tôi mà , chỉ có thể là người xa lạ.

      Ngày hôm sau, chín giờ sáng. Tại buổi họp báo của bách hóa Kiều thị.

      Buổi họp báo được tổ chức trong phòng hội nghị lớn của công ty. Kiều Tâm Uyển mặc bộ váy dài tay màu xanh da trời. Phía ngoài khoác cái áo choàng dài tay màu đen. Mái tóc dài sáng nay được nhà thiết kế xử lý, bối thành búi ở sau ót. Chỉ để lại vài sợi tóc rũ xuống hai má. Hoa tai kim cương như như khiến có thêm mấy phần kiều mỵ. Còn chưa xuống lầu, thấy Kiều Kiệt dẫn theo Quyền Chính Hạo tới.

      Hôm nay Kiều Kiệt khoác cây âu phục màu trắng, càng làm nổi bật mấy phần bất cần đời của ta. Quyền Chính Hạo ở bên cạnh hôm nay bộ tây trang màu đen, thần thái phấn chấn, nhìn hết sức tự tin.

      “Tồng giám đốc Kiều, xin chào.” Quyền Chính Hạo vươn tay, bắt tay Kiều Tâm Uyển, Kiều Tâm Uyển chỉ nhìn mà có đưa tay ra. Liếc nhìn Kiều Kiệt, thản nhiên mở miệng.

      “A Kiệt, em hỏi giám đốc Lý của phòng truyền thông chuẩn bị xong chưa.”

      “Được.” Kiều Kiệt nghe lời rời . Sau khi ta rồi, Kiều Tâm Uyển mới nhìn Quyền Chính Hạo: “ Quyền, tôi hiểu nguyên nhân vì sao chọn Kiều gia, có điều nếu hai công ty hợp tác cũng xin các chuyên tâm nghiên cứu và phát triển sản phẩm để hai công ty có thể cùng kiếm ra tiền. Nếu , Kiều gia chúng tôi, cũng phải là để cho người ta khi dễ, trêu đùa, muốn thế nào cũng được.”

      “Tổng giám đốc Kiều lời này là làm cho tôi thương tâm đó.” Quyền Chính Hạo nhìn Kiều Tâm Uyển hôm nay xinh đẹp ngời ngời, trong mắt cũng có chút tán thưởng: “Tôi tới, đương nhiên là vì để cho hai công ty cùng kiếm tiền. Còn có thể có những lý do khác sao?”

      “Đó là việc của .” Kiều Tâm Uyển dễ lừa như Kiều Kiệt: “Tôi chỉ là biểu lộ thái độ mà thôi.”

      “Chà chà.” Quyền Chính Hạo nhìn mắt , vẻ quật cường cùng phòng bị ở trong đó hết sức ràng. ta khẽ nghiêng người về phía trước, nhích tới gần Kiều Tâm Uyển mấy phần: “Tổng giám đốc Kiều làm tôi nghĩ đến loại hoa. Hoa hồng, đẹp mà lại có gai. Khiến người ta muốn đến gần lại sợ bị gai đâm.”

      cũng khiến tôi nghĩ đến loại hoa.” Kiều Tâm Uyển lùi về sau, nhìn vẻ hứng thú trong mắt Quyền Chính Hạo :”Cây ăn thịt người.”

      “Ha ha ha ha.” Quyền Chính Hạo bật cười, đột nhiên vươn tay ôm thắt lưng Kiều Tâm Uyển: “Tổng giám đốc Kiều. Tôi bây giờ vô cùng có hứng thú với . Sau khi kết thúc họp báo chi bằng chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”

      Đối với cánh đặt ở ngang hông kia, Kiều Tâm Uyển hoàn toàn có ý định kéo ra, bất động nhìn gương mặt kiêu ngạo và thách thức trước mắt, chủ động vòng tay lên cổ ta, nhích tới gần bên tai Quyền Chính Hạo.

      Quyền. muốn ăn thịt người kiếm người khác mà ăn. Còn tôi miễn cẩn thận lại nghẹn họng, nghẹt thở mà chết.”

      Câu kia vô cùng, từng chữ từng chữ nhanh chóng vào lỗ tai Quyền Chính Hạo, sau đó thở ra hơi mang theo hương thơm nhè . Còn cả cơ thể của nữa. Quyền Chính Hạo sửng sốt chút, chính là chỗ này. Tay Kiều Tâm Uyển liền buông lỏng ra, vẻ mặt lạnh xuống, lui về phía sau bước, muốn rời bàn tay Quyền Chính Hạo lúc này lại siết chặt, khóe môi cong lên, nụ cười có vài phần thú vị, nhìn gương mặt Kiều Tâm Uyển.

      “Con người của tôi sợ chết nhất. Huống chi còn có câu chết dưới hoa mẫu đơn có thành quỷ cũng phong lưu.” Nửa câu sau là kề bên tai Kiều Tâm Uyển mà .

      Giọng của của ta rất êm tai, thấp trầm, cũng khàn, là giọng nam rất trong, giống như là MC TV vậy. Kiều Tâm Uyển bởi vì tiếp xúc quá gần của mà có chút kháng cự ràng. đợi đẩy ra, Quyền Chính Hạo cũng buông tay ra trước, nhưng lại buông ra mà ôm xoay ra sau ta.

      Có chút xoay người qua, Kiều Tâm Uyển liền nhìn thấy Cố Học Võ. Hôm nay cũng là thân tây trang màu đen. Thiết kế tinh tế, cắt may vừa người, càng tôn lên vóc người vô cùng cao lớn rắn rỏi của .

      đứng ở đó, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm hai người ôm nhau, ánh mắt u ám khó phân biệt. Hai bàn tay tự nhiên thả ở bên người, lúc đối diện với ánh mắt của Kiều Tâm Uyển khẽ siết chặt.

      Kiều Tâm Uyển cơ thể theo bản năng mà chấn động, chỉ muốn tránh ra khỏi lồng ngực của Quyền Chính Hạo. Nhưng cánh tay ta rất mạnh mẽ, ôm rất chặt, chịu buông tay.

      Ngẩng đầu trừng mắt liếc ta cái, ánh mắt đó có ý muốn ta buông tay. Quyền Chính Hạo cũng nhướng mày, trả cho nụ cười nhạt, dùng ánh mắt cho biết là thể nào.

      Hai người cứ nhìn nhau chằm chằm như vậy lại khiến Cố Học Võ nghĩ là liếc mắt đưa tình. Nắm đấm càng siết chặt, cảm giác khó chịu cứ lẻn vào trong lồng ngực.

      Thư ký Trần lúc này cũng lên lầu, nhìn thấy tình cảnh trước mắt ngẩn ra nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, khẽ cúi đầu.

      “Tổng giám đốc, sắp tới giờ họp báo. Phó tổng giám đốc mời chị và tổng giám đốc Quyền xuống dưới ạ.”

      .” Kiều Tâm Uyển lúc này tránh tay Quyền Chính Hạo ra, tức giận trừng mắt liếc ta cái, hất tay ra xuống dưới lầu.

      Lúc ngang qua, Cố Học Võ liền vươn tay giữ cánh tay lại, ánh mắt liếc Quyền Chính Hạo cái. quay mặt sang nhìn vẻ lạnh nhạt mặt Kiều Tâm Uyển.

      ta là ai?”

      Giọng có chút vui. Kiều Tâm Uyển cũng nghe ra nhưng lại hiểu giận cái gì. nhìn gương mặt Cố Học Võ, ngũ quan tuấn duật, nét mặt có phần cương nghị. Khóe môi khẽ giương lên, ánh mắt cũng nhuộm lên mấy phần cười.

      “Liên quan gì tới ?” Kiều Tâm Uyển rút tay về, đưa mắt nhìn Cố Học Võ như người xa lạ: “ Cố à, nơi này hình như là Kiều thị?”

      làm gì, ở với ai liên quan gì tới đây?

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 60: kịp trở tay
      Ly hôn chính là hai người còn quan hệ gì nữa. Còn tại thế này là tính làm gì? Kiều Tâm Uyển hiểu, cũng muốn hiểu. Đủ loại cảm xúc khi nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm qua, lúc này lại ùa về, hơi chau mày. Ánh mắt trong suốt như nước. Nơi đó hề có chút ít hình bóng của Cố Học Võ.

      Ánh mắt Cố Học Võ chấn động chút, trong khoảng thời gian ngắn thể tìm được lời phản bác. Con ngươi đen thu lại, bên trong nhuốm vài phần tối tăm. nhìn Kiều Tâm Uyển, lại nhìn Quyền Chính Hạo ở phía sau , trong mắt phảng phất có vài phần hài lòng.

      “Kiều Tâm Uyển. ta là ai vậy?” Nhanh như vậy sà vào lòng gã đàn ông khác? rốt cuộc có biết làm gì ?

      “Cố Học Võ.” nhàng mở miệng, giọng Kiều Tâm Uyển bình tĩnh đến mức ngay cả cũng phải ngạc nhiên: “Xin lỗi. Tôi có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của .” tại có việc gì quan trọng hơn buổi họp báo. lướt qua Cố Học Võ, xuống lầu.

      Quyền Chính Hạo chỉnh lại quần áo, theo sau : “Đợi tôi. Cùng nhau .”

      Kiều Tâm Uyển trả lời, cự tuyệt, cũng đồng ý, vẫn như cũ bình tĩnh bước về phía thang máy. Phong thái ung dung giống như lúc này dạo phố vậy. Cố Học Võ đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng của . Thấy người đàn ông kia nhắm mắt theo đuôi , trong mắt liền lên chút hài lòng. Nhìn Kiều Tâm Uyển, lấy di động ra bấm mấy con số. giọng dặn dò người bên kia câu, lúc này mới xuống lầu.

      Buổi họp báo của Kiều thị. Lãnh đạo cấp cao bao gồm Kiều Tâm Uyển và Kiều Kiệt cả Quyền Chính Hạo đều tham dự. Hai người đàn ông đẹp trai và mỹ nữ, tuy rằng phải là ngôi sao, nhưng mà vào chỗ ngồi lại làm tốn vô số cuộn phim.

      Kiều Tâm Uyển khẽ mỉm cười trả lời câu hỏi của phóng viên. Cũng mời Quyền Chính Hạo đưa ra những thông tinh chuẩn xác về nguồn năng lượng mới mà tập đoàn Chính Quyền khai phá.

      Khí thế của Quyền Chính Hạo vô cùng mạnh mẽ, mấy nữ phóng viên xinh đẹp nhìn thấy ta hai mắt đều bắn ra vô số những ngôi sao . Vậy mà cũng có phóng viên của tờ báo đứng lên hỏi Quyền Chính Hạo kết hôn hay chưa.

      “Vẫn chưa.” Quyền Chính Hạo cười, để lộ ra hàm răng trắng: “Nhưng mà tôi có người thích rồi.”

      lời này xong, ánh mắt ta cũng quên quét về phía Kiều Tâm Uyển, Kiều Tâm Uyển ngờ làm như vậy nên nhất thời có chút xấu hổ. Phóng viên tại cũng hỏi tình hình kinh doanh của Kiều thị mà nhanh chóng chuyển hướng mục tiêu sang Kiều Tâm Uyển.

      “Tổng giám đốc Kiều, biết kết hôn chưa?”

      “Tôi. . . . . .” Kiều Tâm Uyển còn chưa mở miệng, Quyền Chính Hạo mở miệng trước: “ ấy độc thân, cho nên tôi muốn chính thức theo đuổi ấy.”

      “Woa. . . . . .” Người bên dưới ồ lên. Dường như chủ để của buổi họp báo là gì quan trọng. Chỉ có tổ hợp trai tài sắc lại đều giàu có như nhau mới hấp dẫn được ánh mắt của mọi người. Có phóng viên lại rất có khả năng tán dóc: “Tôi phát tổng giám đốc Quyền và tổng giám đốc Kiều cũng giống tướng vợ chồng lắm đó.”

      “Đúng đó.”

      “Đúng vậy đúng vậy.”

      Nam đẹp trai, nữ đẹp .

      “Kỳ hôm nay tôi ở đây còn muốn tuyên bố tin tốt.” Kiều Tâm Uyển nhìn tình huống trước mắt liền cầm lấy micro chặn lời của phóng viên.

      “Bách hóa Kiều thị, trong ba ngày tới tiến hành khuyến mãi, chúc mừng bách hóa Kiều thị tiến quân vào ngành sản xuất nguồn năng lượng mới. Hy vọng các bạn phóng viên tuyên truyền nhiều hơn giúp chúng tôi. Lát nữa công ty mời cơm miễn phí, mọi người có thể xuống lầu thưởng thức buffet các món ngon mỹ vị. Cám ơn mọi người.”

      “Ồ.” Dưới đài có phóng viên phát ra tiếng hoan hô. Kiều Tâm Uyển nở nụ cười, trong mắt lên tia hài lòng. Đối với khả năng kiểm soát tình hình của , Quyền Chính Hạo từ chối cho ý kiến. Trong tình huống như vậy, phản ứng của Kiều Tâm Uyển đúng là nhanh. Trong mắt ta lên tia tán thưởng.

      Cố Học Văn ngồi ở dưới sân khấu từ đầu đến cuối lời, chỉ nhìn Kiều Tâm Uyển bục phát biểu, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ phong tình. Gương mặt lúc đó tự tin vô cùng. Cho dù vừa rồi bị phóng viên làm khó cũng chỉ bối rối trong nháy mắt rồi trong thời gian nhanh nhất bình tĩnh trở lại, quay về với Kiều Tâm Uyển tràn đầy tự tin. chưa từng nhìn thấy như vậy. Con ngươi đen sâu lắng, sóng mắt lưu chuyển, nhìn người phụ nữ này, trong mắt có nghi hoặc cũng có kinh diễm.

      Càng tiếp cận càng hiểu, càng có thể thấy những khía cạnh khác của Kiều Tâm Uyển trước đây chưa từng phát . có rất nhiều mặt. Hình như các mặt đều giống nhau. Mà mỗi mặt lại đều giống Kiều Tâm Uyển mà biết trước kia. Còn Kiều Tâm Uyển kiêu ngạo ương ngạnh, tùy hứng ích kỷ càng ngày càng xa vời.

      thậm chí nghĩ ra Kiều Tâm Uyển trong ấn tượng trước kia có dáng vẻ thế nào. Lúc này, ngồi ở dưới sân khấu chỉ nhìn thấy Kiều Tâm Uyển tự tin, tự nhiên, và xinh đẹp.

      Sau khi tuyên bố buổi họp báo kết thúc, mọi người rời khỏi hội trường. vẫn ngồi bất động như vậy. Từ đầu tới cuối, Kiều Tâm Uyển vẫn có phát , dưới sân khấu vẫn còn người là Cố Học Võ. Hoặc là biết lại cố ý lờ ? Nhưng mà chuyện này quan trọng, quan trọng là…, lập tức làm cho Kiều Tâm Uyển chủ động tới cửa tìm .

      Kiều Tâm Uyển rời khỏi hội trường, lên lầu quay về văn phòng của . Quyền Chính Hạo vẫn phía sau, vào cửa, nhìn thấy Quyền Chính Hạo vẫn theo dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại, vẻ mặt bất mãn trừng mắt với .

      “Tổng giám đốc Quyền, cảm thấy ở hoàn cảnh như hôm nay mà còn công khai đùa như vậy là quá đáng à?”

      “Đùa?” Quyền Chính Hạo nhíu mày, ý : “Tôi công khai đùa cái gì?”

      tôi độc thân theo đuổi tôi.” Lúc Kiều Tâm Uyển hơi mất tự nhiên nhắc lại lời này. cũng phải là người phụ nữ có kinh nghiệm đương phong phú. Theo thấy người đàn ông có thể tùy tiện theo đuổi người phụ nữ chỉ là biểu của lỗ mảng, thận trọng.

      “Chẳng lẽ phải độc thân? Chẳng lẽ tôi thể theo đuổi ?”

      “Tôi. . . . . .” Kiều Tâm Uyển nhất thời nghẹn lời, lại tìm được lời phản bác. Quyền Chính Hạo lúc này bước từng bước về phía trước, rồi đến gần Kiều Tâm Uyển: “Tôi thích , tôi muốn theo đuổi .”

      “Đáng tiếc, tôi ghét , tôi cũng chấp nhận theo đuổi của .” Kiều Tâm Uyển ghét nhất đàn ông tự cho mình là đúng. Mà Quyền Chính Hạo lại là kiểu đàn ông khiến ghét nhất.

      càng như vậy, tôi lại càng thể buông tay.” Trong mắt Quyền Chính Hạo hưng trí dạt dào: “ biết ? Tôi đối với phụ nữ như cảm thấy vô cùng hứng thú.”

      Kiều Tâm Uyển đứng thẳng người, nhìn vào mắt ta:”Tôi nghĩ chắc là Kiều Kiệt chưa với , tôi là phụ nữ kết hôn?”

      “Chuyện đó sao?” Quyền Chính Hạo chưa bao giờ để ý: “Người phụ nữ tôi thích, cần biết kết hôn chưa, cho dù là vợ của người khác, tôi cũng có cách giành lấy.”

      “Tôi chỉ kết hôn mà còn có đứa con.” Kiều Tâm Uyển vẻ mặt nghiêm túc: “Mà tuyệt đối phải là người cha đủ tư cách.”

      Quyền Chính Hạo sửng sốt chút, rất nhanh liền nở nụ cười: “ chưa thử làm sao biết tôi phải là người cha đủ tư cách?”

      “Tôi còn có việc, còn việc gì mời ra ngoài.” Kiều Tâm Uyển muốn thấy người đàn ông này chút nào, tuy rằng tại giải quyết được khó khăn, nhưng mà nghĩ đến ta dùng thủ đoạn bất chính dụ Kiều Kiệt ký hợp đồng, hại Kiều thị thiếu chút nữa xảy ra khủng hoảng, lại chẳng thể nào thích ta nổi.

      Quyền Chính Hạo muốn di động vào lúc này vang lên. Cầm lấy điện thoại, ta liếc mắt nhìn Kiều Tâm Uyển cái, xoay người rời khỏi. rồi, văn phòng lại trở về im lặng, Kiều Kiệt lúc này lại đến, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chị, chị lợi hại. Cổ phần công ty tăng lên hai điểm, nhưng vẫn còn tăng nữa.”

      “Trong dự liệu.” Kiều Tâm Uyển hoàn toàn bất ngờ, nhìn hưng phấn mặt Kiều Kiệt: “Được rồi, việc lớn chị giải quyết, còn lại giao cho em chú ý đến người của công ty Chính Quyền, bảo bọn họ mau chóng cho ra sản phẩm.”

      “Em biết rồi.” Vẻ phớt lờ của Kiều Kiệt bởi vì vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Tâm Uyển mà giảm bớt: “Kỳ người bên Chính Hạo rất chắc chắn chỉ là do trước đó phương diện tài chính có chút vấn đề. cách khác, chừng sản phẩm sớm nghiên cứu và phát triển rồi.”

      ?” Vậy Quyền Chính Hạo đó phải là người chút để ý, thích xằng bậy?

      .” Kiều Kiệt gật đầu, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chuyện ta vừa trong buổi họp báo là hay là giả vậy? Chị. ta thích chị? theo đuổi chị?” Nếu là như vậy, đúng là quá tốt.

      “Là giả.” Kiều Tâm Uyển đập tan suy nghĩ của em trai: “ ta chỉ là quảng bá giúp công ty mà thôi, toàn bộ lời phải là , em có thể đừng để ý.”

      “Em có để ý mà chỉ sợ mẹ để ý thôi.” Kiều Kiệt chỉ chỉ điện thoại bàn vang lên: “Nhất định là mẹ xem rồi gọi điện thoại cho chị đấy.”

      làm việc .” là càng lớn càng đứng đắn. Kiều Tâm Uyển trừng mắt với em trai, nhấc điện thoại.

      phải điện thoại của nhà, mà là người phòng tài vụ gọi đến: “Tổng giám đốc. Người bên ngân hàng gọi điện thoại đến, bởi vì khâu trung gian xuất chút vấn đề , cho nên việc chuyển khoản năm nghìn vạn cho chúng ta tạm thời bị ngừng lại, chúng ta thể sử dụng.”

      “Vì sao?” Kiều Tâm Uyển ngây ngẩn cả người, tay cầm điện thoại siết chặt: “Vì sao thể sử dụng?”

      biết.” Phòng tài vụ cũng rối loạn, dù sao hôm nay cũng đến hẹn chuyển khoản cho tập đoàn Chính Quyền: “Phía ngân hàng cũng nguyên nhân, chỉ là có chút vấn đề.”

      “Tôi biết rồi.” Kiều Tâm Uyển cúp điện thoại, mi tâm nhíu chặt lại, cầm di động gọi cho Trương Hàng Trường. muốn hỏi cho , ràng ngày hôm qua bàn xong cả rồi sao hôm nay lại thay đổi?

      “Alô, tổng giám đốc Kiều?” Giọng Trương Hàng Trường có vài phần bất đắc dĩ: “Vấn đề về tiền vốn, vẫn nên tìm ngân hàng khác . Chúng tôi tại cho vay được.”

      “Tại sao?” Kiều Tâm Uyển hiểu: “Ngày hôm qua phải đều xong rồi sao?”

      “Là như thế này, tại có chút vấn đề , xin lỗi chị tìm người khác .”

      Cũng cho cơ hội chuyện, Trương Hàng Trường liền cúp điện thoại. Kiều Tâm Uyển nghe tiếng bíp bíp của điện thoại bên kia, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần. Đây là vì sao?

      Lại gọi mấy cuộc điện thoại đến mấy ngân hàng bình thường có quan hệ tệ, nhưng ngân hàng nào chịu cho vay. Kiều Tâm Uyển đem cổ phần công ty tăng đến 20% ra thế chấp mà vẫn có ngân hàng nào chấp nhận.

      nhíu mày, nhanh chóng phát hình như có chỗ nào đúng. Nhìn thời gian, còn chưa đến giờ tan sở, cũng chần chừ, cầm chìa khóa xe lên rời khỏi văn phòng.

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 61: Đắc tội người khác
      Kiều Tâm Uyển về nhà mà thẳng đến ngân hàng, mặc kệ thư ký có ngăn cảm cũng xông thẳng vào văn phòng Trương Hành Trường.

      “Tổng giám đốc Kiều?” Trương Hành Trường phất phất tay với thư ký ở phía sau , ra hiệu cho Kiều Tâm Uyển ngồi xuống: “Sao lại tới đây? Mời ngồi.”

      “Tôi ngồi.” Kiều Tâm Uyển lúc này nào có tâm tình đâu mà ngồi nữa? nhìn Trương Hành Trường, vẻ mặt hoàn toàn giải thích được: “Mười phần trăm cổ phần mà vẫn chưa đủ để ngân hàng tin tưởng Kiều thị sao? Vẫn thể để các chị đồng ý cho chúng tôi vay?”

      “Cái này.” Trương Hành Trường vẻ mặt đầy khó xử: “Tôi chỉ có thể tại được, đừng làm khó tôi.”

      “Là nguyên nhân gì, ràng ngày hôm qua chúng ta thương lượng xong rồi mà, phải sao?”

      “Tổng giám đốc Kiều.” Trương Hành Trường mím môi, vẻ mặt có chút cuống quýt. Nhìn vẻ mặt cố chấp của Kiều Tâm Uyển, ta đứng dậy đóng cửa lại rồi đứng ở trước mặt Kiều Tâm Uyển: “ có thời gian tới tìm tôi sao nghĩ xem đắc tội với ai?”

      “Là sao?” Kiều Tâm Uyển thay đổi sắc mặt, nhìn Trương Hành Trường: “Chị vậy là sao?”

      , hoặc là Kiều gia đắc tội người khác. Chúng tôi nhận được thông báo từ cấp được cho Kiều thị vay tiền.”

      Bàn tay Kiều Tâm Uyển nắm chìa khóa xe siết chặt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt Trương Hành Trường, có thể nghe thấy được tiếng tim mình đập rất nhanh: “Ai? Là ai thông báo cho các chị?”

      “Đương nhiên là cấp .” Trương Hành Trường thở dài: “Tôi cũng lắm. Nhưng hình như người này có quan hệ với Bộ Thương mại.”

      Đây cũng là nhờ có quan hệ thân thiết với người đó nên họ mới thuận miệng tiết lộ. Dĩ nhiên, Trương Hành Trường hiểu lý do người đó cố ý tiết lộ cho ta nghe chính là để lúc này ta lại với Kiều Tâm Uyển mà thôi.

      Bộ Thương mại?

      Kiều Tâm Uyển cảm giác chìa khóa xe cắm vào lòng bàn tay, nhìn Trương Hành Trường, khách sáo nữa mà trực tiếp xoay người bỏ . Lúc lên xe, trong đầu lại lên gương mặt Cố Học Võ. Sáng sớm nghe , Cố Học Võ được triệu hồi về Bắc Kinh, vào Bộ Thương mại. cần cố tình chú ý cũng có người báo tin tức của cho .

      Như vậy nhất định là ? Là thầm sử dụng thủ đoạn để ngân hàng để cho vay tiền? Tại sao phải làm như vậy?

      Kiều Tâm Uyển thử suy nghĩ, lại thấy rất đơn giản. Kiều thị xảy ra chuyện, chắc chắn thể quan tâm. xuống tay, ràng chính là muốn chủ động tìm tới, muốn cầu xin , như vậy có lợi thế có thể nhận được quyền nuôi Bối Nhi? Đến lúc đó, mọi chuyện cũng là do quyết định. Đương nhiên, ở hoàn cảnh xấu, vì công ty mà đưa hai tay dâng hiến quyền nuôi dưỡng con phải là rất bình thường sao?

      Cố Học Võ ơi là Cố Học Võ. Tôi biết lại hèn hạ đến vậy? Vừa nghĩ là Kiều Tâm Uyển hiểu rất ràng. Điều này làm cho lòng hết sức tức giận, làm thế nào cũng nén xuống được, bộ ngực ngừng phập phồng, cả người cũng khẽ run lên. ngồi xe, nhìn dòng xe qua lại phía trước, lúc này là xế chiều, mà cũng biết Cố Học Võ có làm hay . Lúc này cũng quan tâm, ánh mắt quét qua con đường phía trước, hai tay nắm chặt tay lái, dùng sức giẫm chân ga, chạy đến nơi làm việc của Cố Học Võ.

      Trong phòng làm việc của Cố Học Võ, Lý Lam ngồi ở ghế sa lon, bàn trà trước mặt có đặt cái hộp , ta ngồi đối diện Cố Học Võ, vẻ mặt có chút cảm kích.

      “Lần trước làm phiền cho tôi nhờ, được giúp đỡ nhiều lần nên có món quà nho để cám ơn.” Hai ngày trước, lúc ta làm xe đột ngột chết máy, lúc gọi điện thoại cho xe kéo vừa hay gặp được Cố Học Võ nên nhờ chở đoạn. Lúc ấy Cố Học Võ cũng khó chịu. ta muốn xin lỗi nhưng lại mất, có cách nào khác, Lý Lam đành phải tìm tới tận cửa để tỏ lòng biết ơn: “ rất cám ơn .”

      cần. Chỉ là chuyện thôi.” Cố Học Võ thái độ hết sức lạnh nhạt, cũng thèm nhìn tới cái hộp bàn trà: “ tới còn có chuyện gì nữa ?”

      có chuyện gì thể tìm sao?” Lý Lam bởi vì thái độ lạnh như băng của mà cảm thấy có chút tổn thương: “Chẳng lẽ trong lòng em sao?”

      “Quan hệ của chúng ta hình như thích hợp để mấy lời như vậy.” Người là Chu Oánh chứ phải Lý Lam.

      “Quan hệ gì?” Lý Lam hết sức chủ động ngồi xuống bên cạnh ta, đưa mắt nhìn gương mặt bình tĩnh của Cố Học Võ: “Người đàn ông lấy lần đầu tiên của em ở trong ký túc xá phải là sao? Người tặng em món quà đó trong ngày sinh nhật phải là sao? Còn nữa, cái người lòng vui sướng dẫn em đến Bắc Kinh muốn cưới em phải là ?”

      “Đúng là tôi.” Cố Học Võ gật đầu, ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm mặt Lý Lam, vẻ mặt tựa như hồi tưởng lại, khẽ cong môi: “Chỉ đáng tiếc. Người đó phải là .” Trí nhớ của từ trước đến giờ rất tốt, hơn nữa chưa bao giờ lừa gạt .

      vậy khiến em đau lòng.” Lý Lam đặt vật gì đó trước mặt Cố Học Võ: “Nếu sợi dây chuyền lần trước cũng thể khiến tin em, vậy cái này sao? Cũng thể khiến tin em sao?”

      Cố Học Võ nhìn cái móc điện thoại trong tay ta, con ngươi thâm thúy hơi trợn lên, lên kinh ngạc, mà phần nhiều là khiếp sợ. Lý Lam hạ thấp giọng, có chút nỉ non thống thiết: “Em cứ nghĩ cho dù em có trở nên như thế nào, cho dù em thay đổi ra sao, cũng nhận ra em. cũng tin em, dỗ dành em. Chẳng lẽ những điều này chỉ là do em mơ tưởng thôi sao?”

      Cố Học Võ ngẩn người, nhìn cái móc điện thoại kia, hai tay nắm chặt thành nấm đấm. Cuối cùng đột nhiên đứng dậy, chỉ ra ngoài, khuôn mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng ban đầu.

      Lý, tôi còn có việc, cứ tự nhiên.”

      vẫn tin em.” Lý Lam mặt lên vẻ thất vọng, mất mát và sầu não: “Học Võ, em rất buồn.”

      Vẻ mặt ta, ánh mắt của ta, giọng của ta rất giống Chu Oánh. Trái tim Cố Học Võ trong nháy mắt đập trật nhịp, ngay lúc này, Lý Lam đứng lên, tới trước mặt , vươn tay kéo tay : “Học Võ, em . Em vẫn luôn , vẫn luôn chờ đợi. Chờ em tốt hơn, trở nên hấp dẫn hơn, có đủ điều kiện đứng ở trước mặt . Nhưng chẳng lẽ em thay đổi rồi thích nữa sao? nữa sao?”

      Cố Học Võ , hai tay siết chặt nắm đấm, nhìn khuôn mặt chẳng khác nào Chu Oánh trước mắt, hề nhúc nhích. Lý Lam lúc này lại đột ngột vươn tay ôm .

      “Em , Học Võ, em vẫn , em vẫn luôn chờ , em tin , em tin nhận ra em. Cho nên em mới có thể thay đổi thành thế này. Chẳng lẽ, hề em sao? quên những gì hứa với em sao? Là vậy sao?”

      Cố Học Võ bởi vì tiếp cận đột ngột của ta mà sựng người, mùi hương len vào khoang mũi này vẫn giống như mùi hương trong trí nhớ. Trong đầu lại lên nụ cười dịu dàng của Chu Oánh. đột nhiên vươn tay, ôm chặt người phụ nữ trong ngực, hít sâu cái. Mùi hương quen thuộc đó khiến say mê, nhàng cất giọng hơi trầm thấp.

      “Tại sao, năm đó lại bỏ ?”

      “. . . . . .” Im lặng. Lý Lam gì. ta cắn môi, nắm chặt áo Cố Học Võ, đột nhiên khóc nức nở.

      cho biết.” Giọng Cố Học Võ có chút đau xót. Bốn năm, có ngày nào nghĩ lý do Chu Oánh bỏ , ấy ở đâu, sống như thế nào? Tại sao phải nhẫn tâm vứt bỏ bốn năm?

      “Em, em có nỗi khổ tâm.” Lý Lam cất giọng nức nở: “Em xin đừng hỏi nữa. chỉ cần tin em, tin người em thôi. Được ? Em chỉ muốn tin em.”

      “Oánh Oánh.” Cố Học Võ chứa mấy tiếng thở dài khó nhận thấy: “Tại sao thể cho biết? Là khổ tâm gì?”

      “Em. . . . . .” Lý Lam cắn môi, ôm sát Cố Học Võ, nước mắt đọng lại trong hốc mắt cũng sắp rơi xuống. Hít hít mũi, ta mạnh mẽ bình tĩnh mở miệng: “ ra lúc đầu em rời xa là bởi vì em. . . . . .”

      “Cố Học Võ.” Rầm tiếng, lúc này tiếng cửa mở vang lên, cùng với đó là tiếng quát chói tai, thức tỉnh hai người ôm nhau.

      Ngoài cửa trừ Kiều Tâm Uyển, còn có thư ký của Cố Học Võ, nhìn thấy tình cảnh trước mắt vẻ mặt có hơi sửng sốt rồi nhanh chóng trở về điềm tĩnh, lúc này chỉ còn Kiều Tâm Uyển đứng ở cửa.

      “Vụ trưởng, này có chuyện gấp tìm , chưa kịp báo vội vàng xông vào.” Thư ký vẻ mặt khó xử , nhìn tình cảnh trước mắt mà nhất thời biết làm sao. Người phụ nữ bên trong ta rất có ấn tượng, vụ trưởng tới Bắc Đô chưa tới ba tháng tới tìm mấy lần. Cũng biết là ai.

      Còn người tại, hô to gọi gọi thẳng tên vụ trưởng. Bộ dáng so với người lúc nãy còn kiêu ngạo hơn mấy phần. ta từng nghe vụ trưởng kết hôn. Vậy vợ của vụ trưởng ở đâu? Ôi trời, phải người này là vợ cả, còn người lúc nãy là tiểu tam đó chứ? Thư ký nhìn sắc mặt Cố Học Võ thay đổi, trong lòng cũng hiểu mình nên ở đây nên nhanh chóng xoay người, rời . Trước khi vẫn quên đóng cửa lại. Làm ở cơ quan nhà nước mà có mắt nhìn chút cũng phí công ta lăn lộn bao năm.

      Thư ký rồi, trong phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh. Lý Lam đứng bất động ở bên cạnh Cố Học Võ, Kiều Tâm uyển cũng có động tĩnh gì, chỉ nhìn cái cảnh hai người sánh vai đứng bên nhau.

      Về phần Cố Học Võ. . . . . .

      Tiếng quát kia làm lấy lại được tinh thần từ trong cơn mê mà Lý Lam mới vừa bày ra. nhìn người phụ nữ trước mặt, hơi lui ra sau, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

      về trước .”

      Vào lúc này, ở chỗ này hoàn toàn thích hợp để những chuyện ấy. Chứ đừng gì là mới vừa rồi còn để cho thư ký nhìn thấy, như vậy tin đồn biết tồi tệ đến mức nào? Nghĩ đến đây, sắc mặt Cố Học Võ liền xấu hẳn, cũng ý thức được mới vừa rồi mình làm cái gì. Con ngươi lóe sáng, có chút cảm giác khó chịu, hờ hững lướt qua mặt Lý Lam: “Nếu như có chuyện gì xin đừng tới đây tìm tôi.”

      Thái độ của khách sáo mà xa cách, dáng vẻ chẳng khác nào xử lý công việc. Lý Lam đứng ở đó, hề tỏ ra tức giận trước thái độ đột nhiên thay đổi của , ta khẽ cúi đầu, vẻ mặt thành khẩn nhận lỗi: “Ngại quá, quấy rầy công việc của . ra em cũng chỉ vừa lúc ngang qua, mới nghĩ đến việc tìm , đừng giận.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :