1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 156: Chúng ta ly hôn
      “Trịnh Thất Muội.” Thang Á Nam nhìn thấy cùng người đàn ông khác đứng gần nhau trong mắt lên tức giận: “Lại đây.”

      Giọng đè thấp để lộ tức giận của . Trịnh Thất Muội biết tức giận, nhưng vẫn muốn nghe lời : “Tôi quyết định tìm người cha khác cho Tiểu Niệm, Quan Lực là lựa chọn tồi. Nếu đồng ý có thể chúc phúc cho tôi, muốn .”

      Cha Tiểu Niệm? Chúc phúc? Thang Á Nam cất bước tiến lên, vung quyền vào mặt Quan Lực. đánh rất mạnh, vung đấm cái cả người Quan Lực bay ra ngoài, va vào lan can ven đường. Khóe miệng chảy máu.

      “Thang Á Nam.” Trịnh Thất Muội nghĩ lại động thủ: “, dựa vào cái gì đánh người? có cần dã man như vậy ?”

      Vừa đến liền đánh người, đúng là tác phong của đầu gấu. nghĩ là ai chứ? còn tức giận, lại vào lúc này vươn tay ra, ôm vào lòng, bị vây chặt trong vòng tay , gần như bị bắt cóc về xe. Trịnh Thất Muội bắt đầu căng thẳng. Tiểu Niệm tuy rằng cai sữa nhưng vẫn cần chăm sóc. Thang Á Nam muốn làm gì chứ?

      “Buông ra, có nghe ?”

      Thang Á Nam để ý, mạnh mẽ nhét Trịnh Thất Muội lên xe, rồi cũng nhanh chóng lên xe, rời .

      “Thang Á Nam.” Trịnh Thất Muội tức giận, đập cửa xe, muốn Thang Á Nam thả mình . Nhưng sắc mặt rất khó coi. Khuôn mặt lạnh lẽo như băng tuyết tháng mười hai.

      Trịnh Thất Muội nhất thời bị sắc mặt hù dọa, nên lời. biết, Thang Á Nam mười mấy năm làm nghề sát thủ, chỉ cần khí thế của tỏa ra người tự nhiên tản ra sát khí. Nếu che dấu người bình thường tuyệt đối thể nào chịu được khí thế này.

      “Thang Á Nam. Tôi muốn xuống xe.” Trịnh Thất Muội cắn môi, giọng cũng chút, Thang Á Nam đưa mắt nhìn , khí thế của lại giảm xuống chút nữa. quay qua nhìn ra ngoài cửa sổ, gì.

      lời nào, Thang Á Nam có thể an tâm lái xe, đến cửa biệt thự của dừng lại. Thang Á Nam xuống xe, mở cửa xe liếc nhìn Trịnh Thất Muội cái, ý nghĩa ánh mắt đó rất ràng. Trịnh Thất Muội muốn xuống xe, nhưng tình thế tại đấu với người mạnh hơn.

      Lùi bước, trong lòng tin Thang Á Nam tuyệt đối thương tổn . Có ý nghĩ này nên sợ hãi. Xuống xe, theo Thang Á Nam vào cửa. ra cũng muốn xem muốn làm gì.

      Mới vừa vào cửa cánh cửa sau lưng đóng sập lại khiến cảm thấy lạnh sống lưng. Cả người bị Thang Á Nam kéo mạnh vào trong lòng. Tiếp đó hơi thở nam tính chui vào hô hấp của . há mồm định kêu, lại cho cơ hội dùng miệng lưỡi mãnh liệt, bá đạo đoạt lấy.

      Nụ hôn vừa quen thuộc lại xa lạ khiến Trịnh Thất Muội kịp phản ứng. Thang Á Nam cũng vậy vừa quen thuộc lại xa lạ. biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể dựa vào bản năng, mặc cho ôm hôn. thậm chí còn quên cả hô hấp, mặt đỏ bừng. lúc sau cũng chịu buông ra, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn nhịp tim.

      Tim đập lại bình thường tức giận lại bùng phát. Tên kia làm gì kia chứ? Hơn tháng xuất , vừa xuất là lại đánh người, lại bắt người. tại làm cái gì? rốt cuộc xem là loại người nào chứ?

      Giận. Vô cùng giận. Cơn giận dâng đầy trong lồng ngực. chịu nổi liền nâng tay lên giáng xuống mặt . Nhưng giữa chừng bị ngăn lại. Thang Á Nam nắm chặt tay .

      “Thang Á Nam.”

      Cổ tay bị siết đến đau nhói, Trịnh Thất Muội hoài nghi nhìn chằm chằm vào , hai mắt như muốn phát hỏa: “Buông ra.”

      “Người đàn ông kia phải người tốt.” Sắc mặt Thang Á Nam tốt lắm, khuôn mặt màu đồng có vài phần mất tự nhiên: “Tránh xa gã đó chút.”

      phải người tốt?” Trịnh Thất Muội hừ lạnh tiếng: “ ta phải người tốt? Vậy tốt chắc?”

      “Trịnh Thất Muội.” So với gã ta, tự nhận mình tốt hơn nhiều.

      ta phải người tốt nhưng ít nhất nổ súng vào tôi.” Trịnh Thất Muội dùng sức bỏ tay ra, lui ra sau bước, nhưng phía sau lại là ván cửa. còn chỗ để lui nữa.

      “Trịnh Thất Muội.” Thang Á Nam rốt cuộc rối rắm cái gì?

      ràng lúc nổ súng, hận . Bây giờ khôi phục trí nhớ, phải là nên hạnh phúc, vui vẻ, nên tiếp tục ở bên sao?

      “Gã đó phải người tốt.” Trong thời gian này thu thập được ít thông tin: “Gã đó bài bạc ở bên ngoài, thiếu món nợ lớn. biết nghe được ở đâu cái mặt tiền cửa hàng kia là của em cho nên mới tới tìm em. ta là vì tiền của em thôi.”

      ta căn bản em, ra vẫn chưa chia tay người phụ nữ kia. Bọn chúng chỉ muốn cùng nhau lừa tiền của em thôi. Cho dù em muốn tìm người đàn ông cũng cần ở bên tên cặn bã như vậy chứ?”

      Từ trước đến nay vẫn luôn kiệm lời, lần đầu tiên với nhiều như vậy. Nhưng Trịnh Thất Muội nghe xong lại hề thấy vui sướng. những lời này là có ý gì? đến chỉ là vì Quan Lực quá cặn bã? Nếu Quan Lực phải tên cặn bã có phải hôm nay có phản ứng này hay ? Có phải nếu hôm nay có người đàn ông đủ xuất sắc, đủ tốt buông tay từ bỏ hay ? tranh thủ nữa phải ?

      Trong lòng bực bội, Trịnh Thất Muội đúng là muốn bóp chết tên khốn này. Lúc này muốn thêm lời nào nữa, xoay người, muốn ở lại thêm giây. mở cửa muốn nhưng tay còn chưa đụng đến cửa lại bị Thang Á Nam xoay lại.

      trừng mắt nhìn , quy kết phản ứng của thành trong lòng vẫn muốn gã đó: “Trịnh Thất Muội, gã đó rất khốn nạn. căn bản muốn…”

      “Kẻ khốn nạn chính là .” Trịnh Thất Muội hừ lạnh tiếng, cơn tức giận trong lòng đến đỉnh điểm: “ quản tôi ở bên người đàn ông nào? quản tôi ở bên người đàn ông tốt hay ở bên gã cặn bã. Chuyện này liên quan gì tới ? Cho dù ta lừa hết tiền của tôi tôi vẫn vui. Tôi vui có liên quan gì tới ? là gì của tôi? có tư cách gì những lời này? , .”

      “Trịnh Thất Muội.” Thang Á Nam bị chất vấn hồi cũng bắt đầu nổi nóng. Người phụ nữ này đúng là chó cắn Lã Động Tân, biết được lòng tốt của người khác.

      “Em được quên là chồng của em. Chúng ta vẫn chưa ly hôn.”

      “Nếu muốn ly hôn, lúc nào cũng được.”

      “Nằm mơ .” muốn ly hôn với để ở bên gã kia, trừ khi là chết. Trong lòng bực bội mà lại biết là tức cái gì. Cúi đầu, lại lần nữa hôn lên môi .

      Nụ hôn này mang theo trừng phạt, chút dịu dàng, thậm chí còn có vài phần thô bạo. Giữa lúc môi và răng va chạm, Trịnh Thất Muội chỉ cảm thấy môi đau điếng. Bàn tay bên hông xiết chặt, thể xê dịch, chỉ có thể tiếp nhận.

      Nụ hôn chấm dứt, môi của vừa đỏ vừa sưng, lớp da bên còn bị bong tróc hơi ri rỉ máu. Thang Á Nam nhìn thấy môi vừa đỏ vừa sưng trong lòng lại có chút áy náy, muốn xin lỗi nhưng lại được. nhìn vẻ cố chấp mặt .

      “Trịnh Thất Muội. rồi, để chăm sóc em.”

      “Cám ơn. cần.” Trịnh Thất Muội cảm thấy cuộc sống như bây giờ cũng tệ. Ít nhất, , vẫn có thể chăm lo cuộc sống của mình, cần người đàn ông đến chỉ tay chỉ chân với mình.

      “Trịnh Thất Muội. Em nhất định phải cố chấp vậy sao?”

      “Thang Á Nam.” Trịnh Thất Muội cảm thấy mệt, rất mệt. Người đàn ông này căn bản biết mình làm cái gì: “Đúng, tôi là vợ , Tiểu Niệm là con . muốn chăm sóc tôi? Nhưng mà dựa vào cái gì tôi phải để chăm sóc?”

      Ngẩng đầu lên, cố gắng khống chế bản thân, để mình quá kích động: “ cưới tôi, nhưng là theo ý của Hiên Viên Diêu. Bởi vì Phán Tình, chuyện ở Mĩ, tôi đều muốn quên . tại tôi chỉ muốn cùng Tiểu Niệm sống cuộc sống bình yên, tôi hy vọng cách xa cuộc sống của tôi chút.”

      “Em muốn cuộc sống bình yên, cũng có thể cho em.” Thang Á Nam khát vọng có gia đình ấm áp. Mà lại tuyệt đối thể để vợ con của mình phiêu bạt bên ngoài.

      có thể cái gì?” Trịnh Thất Muội cười khổ tiếng: “Điều có thể chính là trong lòng vẫn còn nhớ Hiên Viên Diêu. Lúc mất trí nhớ, nghe lời ta xuống tay với tôi. Giờ khôi phục trí nhớ, càng có thể trở lại bên ta nghe lời ta.”

      vẫn nhớ rất , Thang Á Nam nghe lời của Hiên Viên Diêu ra sao: “Thang Á Nam. Tôi bình tĩnh bình tĩnh. Tôi cần người chồng xã hội đen. Tiểu Niệm cũng cần người cha sát thủ. Tôi hi vọng cuộc sống của con về sau cho dù có tiền, cho dù thể đại phú đại quý, nhưng ít nhất vẫn bình an khỏe mạnh lớn lên. Điều này, có thể cho con ?”

      …” Thang Á Nam ngớ ra, lúc này, mới hiểu Trịnh Thất Muội khúc mắc điều gì, ra vẫn lo quay về Long Đường.

      có khả năng quay về Long Đường nữa.”

      ?” Trịnh Thất Muội căn bản tin, vì Long Đường hi sinh mạng sống lần có thể có lần thứ hai, lần thứ ba. Số phận của nằm tay Hiên Viên Diêu. Hiên Viên Diêu muốn sống sống, muốn chết là chết.

      Tình địch của phải người phụ nữ mà là gã đàn ông. Cho dù trong lòng cũng đánh lại tình cảm em như thể tay chân của và Hiên Viên Diêu. Hiên Viên Diêu làm việc luôn quỷ dị quái đản, nếu ngày nào đó lại chợt nổi hứng khó chắc bảo Thang Á Nam trở về. Đến lúc đó, phải giải quyết như thế nào? Điều này, Thang Á Nam chắc chắn nghĩ tới.

      tại, cho dù có quay về, thiếu gia cũng cần .” Thân phận của bất minh, hơn nữa lúc tham gia cùng Kỳ Lân Đường quả từng có hành vi phản bội Long Đường. Hiên Viên Diêu giết , có nghĩa là cho cơ hội.

      quay về, là bởi vì ta cần ?” Trịnh Thất Muội lại muốn cười. Xem . Hiên Viên cần , cho nên mới tìm đến . Ở trong lòng , chẳng có địa vị gì.

      phải.” Thang Á Nam giỏi , nhưng trong lòng có ý đó: “Cho dù tại ta muốn quay về Long Đường, cũng về.” cũng chán ngấy rồi. muốn sống cuộc sống đánh đánh, giết giết, lưỡi dao lúc nào cũng đẫm máu này nữa.

      “Phải ?” Trịnh Thất Muội hoài nghi, rất hoài nghi: “ có chắc ?”

      chắc chắn.” Thang Á Nam nhìn đôi môi sưng đỏ lên của . Kéo tay ngồi xuống sofa, rút khăn tay lau ra lau lên khóe môi .

      Máu khô nên lau cũng . nhăn mày, có chút bối rối. Trịnh Thất Muội đẩy tay ra, ngồi bất động, vẻ mặt có chút rối rắm.

      “Thang Á Nam. Tôi mệt chết được rồi.”

      muốn ở bên . Nếu ở bên , mệt mỏi như vậy, nhưng ở cùng , lại thấy rất mệt mỏi. lần nào cũng đến là đến, . Mất trí nhớ là mất trí nhớ, nhớ ra là nhớ ra. dường như chút quyền tự chủ. Toàn bộ đều do kiểm soát. muốn như vậy. trước kia, cũng phải như thế này.

      Thang Á Nam nhìn thấy bộ dạng này Trịnh Thất Muội nét mặt vẫn luôn nghiêm trọng lại có thêm chút bất đắc dĩ, con ngươi đen chợt lóe lên, giọng cũng có vài phần áy náy.

      cố ý tổn thương em.”

      tổn thương tôi rồi.” Trịnh Thất Muội trong lòng biết thể trách , nhưng dù thế nào cũng có cách nào bỏ được , đối với có tình cảm, lòng coi trọng Hiên Viên Diêu hơn .

      Gương mặt cương nghị của Thang Á Nam có vài phần ngưng trọng, phải là người nhiều. Nhiều năm sống ở thế giới hai mặt, cá tính trở nên trầm mặc, cũng giỏi . Đối với Trịnh Thất Muội, cũng như thế. Có lẽ quá ít khiến có cảm giác an toàn. Nhưng điều này có nghĩa là có trách nhiệm.

      xin lỗi.” Ba chữ này trọng lượng nặng, nhưng quả là nợ câu xin lỗi.

      “Xin lỗi?” Những thứ nợ , câu xin lỗi là có thể bồi thường sao? Trịnh Thất Muội thể chấp nhận: “Tôi cần câu xin lỗi của . Nếu cảm thấy có lỗi với tôi chỉ cần tránh xa tôi ra. Vậy là tôi rất biết ơn rồi.”

      Thang Á Nam nhìn vẻ mặt chống đối của , giữa hai hàng lông mày có đôi chút ngưng trọng, suy nghỉ lúc lâu, cuối cùng lại lần nữa cất lời.

      “Thiếu gia, chính là Hiên Viên Diêu, cả ông Hiên Viên có ơn rất lớn với . Từ sau khi 17 tuổi, Long Đường là nhà của , Hiên Viên Diêu chính là em của , mười mấy năm sống với nhau, khổng thể chút tình cảm cũng có.”

      phải giải thích mà chỉ là muốn cho Trịnh Thất Muội hiểu ý nghĩa của Long Đường đối với .

      với ta phải là em, mà còn hơn cả em, dựa theo quy định của Long Đường, phản bội Long Đường chắc chắn phải chết. thấy quá nhiều trường hợp như vậy. Nhưng ta giết , thực lấy mạng . Còn trả lại cho những tài sản mà cả đời này cũng dùng hết, ở trong lòng ta, cũng coi như em.”

      Nếu phải gặp Cố Học Võ trước, nếu phải lúc trước hứa với Cố Học Võ, Thang Á Nam tin em cả đời với Hiên Viên Diêu. Chỉ có điều trong cuộc sống, có nếu như.

      Trịnh Thất Muội ngẩng đầu nhìn , đột nhiên hiểu ra giải thích với khiến giật mình, có cách nào phản ứng.

      “Tiểu Thất.” Thang Á Nam cùng ngồi xuống ghế, nắm tay : “Quên em, có lỗi, nổ súng với em, lại càng có lỗi. Tuy rằng mất trí nhớ, nhưng đó thể là lí do. Nếu em giận, muốn trách mắng gì cũng được hết. Nhưng em đừng ở bên gã kia, ta phải là người hiền lành.”

      Sao lại quay trở lại chuyện này? Trịnh Thất Muội cắn môi, oán hận trừng mắt liếc cái.

      “Ý của là. Chỉ cần phải Quan Lực, chỉ cần tôi tìm được người đàn ông tốt với tôi là buông tay? Chúng ta lúc đó còn có quan hệ gì nữa, phải ?”

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 157: Tận cùng tức giận


      “Ý của là. Chỉ cần phải là Quan Lực, chỉ cần tôi có thể tìm thấy người đàn ông thực tốt với tôi là buông tay sao? Chúng ta còn quan hệ gì nữa đúng ?”

      Khi Trịnh Thất Muội những lời này, trong mắt lóe lên chút giận dữ, cơn giận lại lần nữa tích tụ ở sâu trong lòng. Chỉ cần Thang Nam Á dám là đúng, thề nhất định vặn cổ .

      phải.”

      Thang Nam Á lắc đầu, có ý như vậy: “Cho dù hôm nay em có thể tìm được người đàn ông ưu tú, thực tốt với em cũng thể nào thay đổi là chồng em. Mà bao giờ buông tay em.”

      Ớ. Trịnh Thất Muội giật mình, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , ánh mắt chợt có chút mất tự nhiên. buông tay. Có ý gì chứ? Trong lòng dâng lên chút vui mừng, chút khoái trá. Nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị cảm xúc khác áp chế.

      Thang Nam Á là người đàn ông coi trọng trách nhiệm, kết hôn với là thực, hai người còn có cả Tiểu Niệm. khẳng định buông tay có chăng chỉ là vì trách nhiệm.

      “Nếu chỉ muốn chịu trách nhiệm vậy khỏi cần.” Trịnh Thất Muội chút cảm kích: “Tôi cần chịu trách nhiệm.”

      “Trịnh Thất Muội.” Thang Nam Á nhìn ánh mắt kháng cự của : “Em là vợ , Tiểu Niệm là con trai , chẳng lẽ em muốn chịu trách nhiệm?”

      muốn.” Bây giờ Trịnh Thất Muội khẳng định Thang Nam Á hề hiểu chút gì: “Thôi bỏ , tôi với còn gì để với nhau.”

      đứng dậy muốn rời , cả người lại bị Thang Nam Á dùng sức ôm vào lòng. cúi đầu, dùng sức hôn lên môi . Môi của vừa bị giày vò cho xây xước, bây giờ lại dùng sức ma sát khiến có chút đau đớn, muốn tránh khỏi tay , nhưng ôm quá chặt, chịu buông ra.

      “Ứ.”

      hôn hết sức bá đạo. Hơi thở của phả vào mặt , còn đường nào để cự tuyệt. Những khao khát giấu lâu bởi vì nụ hôn, động tác di chuyển người của mà thức tỉnh. Rất lâu trước kia, cũng hôn như thế. Cả người bắt đầu run rẩy. Hai tay mềm nhũn đặt lên cổ .

      Cảm giác được hưởng ứng của , Thang Nam Á hôn càng sâu. Sau nụ hôn ngắn ngủi lần trước, vẫn còn muốn hôn như thế. Sau khi mất trí nhớ, mỗi lần nhớ đến những ngày sống cùng Trịnh Thất Muội, cơ thể lại đau đớn từng cơn, kêu gào muốn có được người phụ nữ này. Mà bây giờ người phụ nữ này lại ở trong lòng mình, còn cần khách khí gì nữa?

      Bàn tay to lớn siết chặt mông , ôm về phòng, môi vẫn rời khỏi môi . Cơ thể Trịnh Thất Muội lại lần nữa nhũn ra, còn chút sức lực, được đặt xuống giường, nghĩ được gì nữa. Mọi ký ức đều nhập vào Thang Nam Á ở trước mắt. Tất cả mọi thứ đều trở lên mơ hồ.

      Lúc mọi việc kết thúc, mới phát ra mình làm việc điên rồ gì, sao lại có thể cùng Thang Nam Á phát sinh quan hệ? , Trịnh Thất Muội hầu như chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống. làm sao có thể làm như vậy? Trong lòng rất hận, khinh bỉ chính bản thân mình. đứng dậy vội vàng muốn rời . Thang Nam Á vào lúc này lại nắm lấy tay : “Tiểu Thất.”

      “Tránh ra.” Trịnh Thất Muội cắn chặt môi, ngăn cho mình khóc, hết tay Thang Nam Á ra: “ hài lòng rồi chứ? vui rồi chứ? Tôi đúng là có cách nào chống cự lại . Tôi thua, tôi thừa nhận tôi có tình cảm với , vui rồi chứ? Tránh ra.”

      muốn giữ chút tôn nghiêm cho mình. Chứ phải như bây giờ, đem tự tôn của đặt dưới chân , hung hăng giẫm đạp.

      “Tiểu Thất?” , có tình cảm với ? Thang Nam Á nhìn hai tròng mắt đỏ hoe của mà trong lòng cũng lờ mờ hiểu ra. Trịnh Thất Muội luôn để tâm đến , nếu để tâm đến thể nào sinh con cho , thể hận .

      Nhưng nghe chính miệng thừa nhận như vậy lại khiến cảm thấy hạnh phúc. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. đột nhiên ôm chầm vào lòng. Da thịt nóng rực dán vào nhau khiến Trịnh Thất Muội có chút run rẩy, duỗi tay đấm mạnh hai cái vào ngực . nắm lấy tay của .

      “Tiểu Thất, rất hạnh phúc.”

      Hạnh phúc? đương nhiên phải hạnh phúc rồi,

      “Em có tình cảm với . cũng như vậy.” Lời khiến Trịnh Thất Muội ngơ ngác hồi, ngẩng đầu nhìn , đôi mắt hạnh lên vài vài phần thể tin được: “ gạt tôi.”

      gạt em.” Thang Nam Á nắm lấy tay : “Nếu có tình cảm với em cho dù em có sinh con cho , cùng lắm cũng chỉ cho em khoản tiền là xong. Nhưng nụ hôn lần trước thức tỉnh cảm giác trong . Việc muốn em chính là bằng chứng.”

      Sắc mặt Thang Nam Á có chút được tự nhiên, Thang Nam Á quen những lời này, nhưng bây giờ biết nếu ràng, Trịnh Thất Muội nhất định tiếp tục ầm ĩ, cũng tin .

      lấy em, mặc dù là bởi vì Hiên Viên Diêu, nhưng sâu trong thâm tâm cũng thực muốn kết hôn với em. Em cho có cảm giác ấm áp như gia đình.”

      “Thang Á Nam?” , sao: “, thực tôi?”

      sao? tại dám em hay . Bởi vì, chưa ai dạy là gì?” Thang Nam Á lắc đầu, biết thế nào là : “Nhưng trong lòng biết rất , thể cứ như vậy để em rời xa , như vậy hối hận suốt đời.”

      Trịnh Thất Muội gì, hy vọng nghe được Thang Nam Á , nhưng trong lòng cũng hiểu với tính cách của , có thể làm bày tỏ như vậy dễ dàng rồi.

      “Tiểu Thất?” vẫn muốn trở về bên sao?

      “Thang Nam Á.” Lòng Trịnh Thất Muội rất phức tạp, cũng biết phải làm sao. chấp nhận sao? Trong lòng thực vẫn mang ngóng , cũng có tình cảm với . Đó là còn chưa đến Tiểu Niệm vẫn là con trai . Nhưng cứ như vậy mà tiếp nhận sao? Vậy cam lòng.

      Làm thế hình như có chút đúng, bộ dạng rối rắm của rơi vào trong mắt Thang Nam Á, nâng cằm lên, để nhìn vào trong mắt mình: “Tiểu Thất, cho cơ hội, để chăm sóc cho em. Có được ?”

      Ánh mắt của chân thành có chút giả dối, bên trong đó đen láy như dòng suối sâu.

      “Thang Nam Á, tôi cần chăm sóc.”

      “Tiểu Thất?” Thang Nam Á nóng nảy, Trịnh Thất Muội giơ tay lên: “Nếu chắm sóc, tôi cũng có thể tự chăm sóc mình. Tôi phải là loại phụ nữ thể sống thiếu đàn ông. Nhưng tôi đồng ý cho cơ hội.”

      Thế là có ý gì?

      “Tạm thời, chúng ta cứ như vậy, tôi trốn tránh nữa. cũng có thể đến thăm tôi, thăm Tiểu Niệm.”

      “Nhưng…” Đây phải là điều muốn, muốn nhà ba người sống cùng nhau kia.

      hãy nghe tôi .” Trịnh Thất Muội quyết định: “Tôi cho khoảng thời gian để xem xét. Trong khoảng thời gian này, được muốn , muốn đâu, làm gì phải cho tôi biết. Còn nữa, được liên lạc với cái tên họ Hiên Viên kia. Nếu như làm được sau thời gian xem xét, chúng ta lại trở về với nhau. Được ?”

      Thang Nam Á nhíu mày, muốn căn bản thể liên lạc với Hiên Viên Diêu. Nhưng biết Hiên Viên Diêu là khúc mắc trong lòng Trịnh Thất Muội, cho nên thể làm gì khác ngoài việc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

      “Được rồi. Vậy nếu như trong thời gian quan sát làm cho em hài lòng, em có phải là chấp nhận , trở về bên ?”

      Trịnh Thất Muội gật gật đầu, cứ như vậy , ít nhất trước mắt, cũng có ý định cứ như vậy chấp nhận Thang Nam Á.

      “Cảm ơn em, Tiểu Thất.” Thang Nam Á vốn sai, Trịnh Thất Muội tuy là như thế, nhưng sau cùng vẫn tha thứ cho . nhịn được lại ôm chặt , lúc chống cự, xoay người đặt dưới thân.

      “Thang Nam Á, …”

      “Em vừa nãy hình như trong thời gian xem xét được động vào em?”

      Ớ, cái đó? Trịnh Thất Muội muốn phản bác, muốn phản kháng nhưng môi lưỡi lại bắt đầu tàn sát bừa bãi người : “Em có thể xếp việc này vào trong phạm vi xem xét, còn nhất định biểu để cho em hài lòng.”

      Tâm trí của Trịnh Thất Muội nhất thời rối loạn, muốn phản bác nhưng lại nên lời, suy nghĩ hồi lâu mới khẽ mắng tiếng: “Lưu manh.”

      Lưu manh? Thang Nam Á chợt híp mắt lại, đây mà là lưu manh? Vậy cần phải dạy biết cái gì mới gọi là lưu manh chân chính. nhất định biết, toàn bộ đàn ông đời này khi đứng trước mặt người phụ nữ mà họ đều thích giở trò lưu manh.

      Đêm nay chỉ mới bắt đầu, quan hệ giữa hai người cũng chỉ mới bắt đầu, mà còn rất nhiều cơ hội để dạy cho biết thế nào gọi là lưu manh.

      Kiều Tâm Uyển đặt văn kiện sang bên, xoa xoa lông mày, trong mắt lân chút mệt mỏi. Vấn đề này nghiêm trọng hơn những gì nghĩ, phòng tài vụ, phòng kinh doanh, phòng phát tiển, hầu hết đều có mọi người dính vào. hiểu thủ đoạn này, móc nối lẫn nhau, chỉ cần động đến người là dính đến toàn bộ. Cứ như vậy, cho dù Cố Học Võ muốn lấy khai đao với số người nhất định dính dáng đến rất nhiều người. Đến lúc đó, số công ty lựa chọn bỏ mặc chỉ danh dự mà cả những hoạt động bình thường của công ty. Dùng sức đấm cái lên mặt bàn, nhìn đống danh sách phía , tức giận muốn đem tất cả những người đó tống vào ngục.

      “Làm sao vậy?” Cố Học Võ nhận thấy sắc mặt của được tốt, vội vàng đến bàn làm việc của , bàn tay to lớn vân vê cổ . Lấy sức nặng rất dễ chịu xoa bóp cho .

      “Em mệt hả?”

      .” Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, bĩu môi, nhìn đống văn kiện bàn: “Nếu như moi những con sâu mọt này ra e là liên lụy rất lớn.”

      Cố Học Võ nhíu mày: “Em sợ sao?”

      “Sợ?” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh: “Em đời này chưa từng sợ bất cứ việc gì.”

      đúng, cũng có lúc sợ.” ngẩng đầu lên nhìn Cố Học Võ, cái miệng nhắn cong lên: “Trước kia em thực rất sợ .”

      ác lắm sao?” Cố Học Võ kéo , ngồi xuống ghế làm việc rồi đặt ngồi lên đùi .

      mới biết à?” Kiều Tâm Uyển nhìn xem thường: “Ngày nào về đến nhà là lại bày cái bản mặt cứ như là em thiếu tiền vậy. Báo hại người ta mỗi lần đến tìm có việc, kết quả vừa nhìn thấy mặt là em hết dám .”

      “Kinh khủng như vậy sao?” Cố Học Võ hơi nhếch khóe môi, nhàng nhéo má : “Vậy mà em vẫn đến chết?”

      chết .” Kiều Tâm Uyển mặc kệ : “Ai đến chết cơ? Chỉ là em còn trẻ chưa biết gì, nhất thời mê luyến , khi lớn rồi thể nào quay đầu được.”

      “Còn trẻ chưa biết gì? Nhất thời mê luyến?” Con ngươi của Cố Học Võ bỗng trở lên tối sầm, u ám, nhìn chằm chằm gương mặt của Kiều Tâm Uyển hồi lâu: “ ngờ em từ bắt đầu thầm mến như thế?” Hình như là nha đầu này lúc thích lẻo đẻo theo đuôi .

      “Ai thầm mến chứ?” Kiều Tâm Uyển xem thường nhìn : “ ràng là hết sức có đạo đức mà bội tình bạc nghĩa, dùng cây ná mà gạt lấy trái tim người ta.”

      Cây ná? Cố Học Võ hoàn toàn biết chuyện này: “Cây ná nào?”

      xem?” Kiều Tâm Uyển nhìn là biết căn bản hề nhớ: “Năm đó em ngã ở trong viện, vì té đau mà khóc rất dữ, lúc đó đỡ người ta dậy, bảo em đừng khóc, còn con khóc trông xinh, phải cười mới xinh. Sau đó đưa cây ná cho em, bảo em vẽ khuôn mặt khóc cây, lần sau muốn khóc bắn lên khuôn mặt đó, sau này khóc nữa.”

      Nhớ lại quá khứ, ánh mắt của dịu dàng rất nhiều, quay sang nhìn Cố Học Võ, dùng sức đấm vào ngực cái: “ cái gì là thích phụ nữ khóc, hại em sau này dám khóc. Ngày nào cũng cười mà thấy liếc em lấy cái.”

      những lời này chỉ là muốn trêu ghẹo chứ cố ý muốn tính sổ với , nhưng nghe xong lại thấy hết sức khó chịu. Đột nhiên hiểu vì sao khi Kiều Tâm Uyển ở bên , cho dù vui, khổ sở thế nào cũng khóc. Hóa ra là vẫn còn ghi nhớ trong lòng câu đùa bâng quơ của .

      Bàn tay to lớn kéo vào trong lòng mình, vuốt ve đỉnh đầu : “Tại sao trước kia chuyện này với ?”

      thực nhớ chuyện này, cũng biết nguyên nhân làm cho Kiều Tâm Uyển vẫn mực là như vậy, càng biết chỉ vì câu lúc lại làm cho Kiều Tâm Uyển kiên trì lâu như vậy.

      chuyện này để làm gì?” Khóe miệng của Kiều Tâm Uyển tự chủ hạ xuống: “ để cười em sao? Em muốn như vậy.”

      “Đồ ngốc.” Cố Học Võ vuốt vuốt tóc : “Nếu như em cho biết, nhất định với em, làm người nên che giấu tình cảm của mình, muốn khóc khóc, muốn cười cười.”

      “Cố Học Võ.”

      đấy.” Cố Học Võ nắm chặt lấy tay : ” Con người sống quá áp lực phải là chuyện tốt.”

      Kiều Tâm Uyển trầm mặc, nhìn ánh mắt : “Vậy còn ? Trước kia cũng chỉ có bản mặt, vui buồn, lúc đó chẳng phải cũng rất áp lực.”

      “Hai cái này giống nhau.” Cố Học Võ lắc đầu: “ trước kia toàn tâm toàn ý muốn làm chính trị, cho nên từng bước đều hết sức cẩn thận. Về nhà thôi còn ở bên ngoài, lúc nào có vẻ mặt gì, cái gì, làm chuyện gì, toàn bộ đều phải suy tính trước. Bởi vì người cẩn thận rất dễ bị dèm pha.”

      Trong thời gian ngắn như vậy, có thể đường thẳng tiến đến vị trí thị trưởng, nỗ lực bao nhiêu, người khác thể nào tưởng tượng được. , Kiều Tâm Uyển cũng hiểu, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay , vẻ mặt có chút đau lòng.

      hối hận ?” theo chính trị nữa, hối hận ?

      hối hận.” Uông Tú Nga tuổi cao, việc của công ty lại nhiều, nhất là sau khi tiếp nhận mới biết hóa ra Uông Tú Nga lại cực khổ như thế. Như vậy xem ra, thằng con trai là cũng phải có chút trách nhiệm. Có điều…

      “Nếu em muốn tiếp tục trở lại hay là em tiếp nhận công ty . tiếp tục trở lại làm chức thị trưởng của ?”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 158: nghĩ hay quá
      “Nghĩ hay quá ha.” Kiều Tâm Uyển nhìn : “ kéo em xuống nước như bây giờ còn chưa đủ à.”

      “Đủ, đủ rồi.” Cố Học Võ gật đầu: “ dụ em. chối. Chúng ta thế này gọi là phu xướng phụ tùy, đúng ?”

      Kiều Tâm Uyển mỉm cười, đúng là… Cầm lấy giấy tờ bàn, nhìn : “Chuyện này, tính xử lý thế nào?”

      “Hử? phải em , em phụ trách sao?” Cố Học Võ buông tay: “Vậy em còn hỏi làm gì?”

      để ý?”

      “Uh.” Cố Học Võ lắc đầu: “ tin em.”

      “Được.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Em có cách.”

      “Ồ?” Cố Học Võ nhướng mày: “Em nghĩ ra cách gì?”

      “Em chẳng những muốn đuổi những người này ra khỏi công ty mà còn muốn cho bọn họ nôn hết những thứ nuốt trọn ra.”

      Kiều Tâm Uyển chính là người như vậy, người ta kính trọng thước, kính họ trượng. Nếu lâu như vậy mà vẫn hối cải đừng trách nhân nhượng.

      ủng hộ em, em cứ việc mạnh tay làm.”

      Kiều Tâm Uyển nhìn vẻ mặt mặc kệ của . Hai tay ôm thắt lưng .

      “Sao hôm nay lại tốt như vậy? Có ý đồ gì?”

      phải hôm nay mới tốt như vậy.” Cố Học Võ ôm vào trong lòng: “Em có ý đồ, thực có.”

      Cúi đầu, khe khẽ bên tai : “Mấy ngày hôm trước ở trong phòng làm việc làm có phải kích thích lắm ? Làm lần nữa nhé.”

      Nét mặt bình tĩnh Kiều Tâm Uyển vụt biến, sắc đỏ từ bụng lan đến đỉnh đầu: “, , ngày có cái đó là chết à?”

      có cái gì?”

      Cố Học Võ nhìn đến cũng ràng mà cảm thấy rất buồn cười: “ , có cái gì?”

      “Cố Học Võ.” da mặt dày, có nghĩa là cũng mặt dày như , muốn đứng lên, nhưng quá muộn, Cố Học Võ ôm thắt lưng của , cho bỏ chạy: “Được rồi, vợ quí. thỏa mãn em, em cũng nên thỏa mãn chứ.”

      Khóa chặt cửa văn phòng, Cố Học Võ chậm trễ mà lại đặt Kiều Tâm Uyển lên sofa văn phòng mà giải quyết. Sau khi ăn sạch , thỏa mãn bản thân, quyết định từ giờ Kiều Tâm Uyển cần về Kiều thị làm việc nữa, cứ làm ở đây là được.

      Thời gian sau đó, Kiều Tâm Uyển bắt đầu bận rộn hẳn. cùng phòng kế hoạch, kết hợp với phòng quảng cáo, đối ngoại của công ty tiến hành kế hoạch tuyên truyền. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy sản phẩm của công ty xuất quảng cáo ở ga tàu điện ngầm, báo chí và truyền hình.

      Như vậy còn chưa đủ. còn thông báo cho phòng nhân là vì công ty mở rộng hoạt động kinh doanh nên cần thêm nhiều nhân lực, cần đăng thông báo tuyển dụng Tất cả các vị trí từ phòng tài vụ đến phòng phát triển. vài vị trí chính, đích thân phỏng vấn người muốn vào công ty nhất.

      Mà người tuyển dụng toàn bộ đều vừa tốt nghiệp đại học, những con người mới tràn đầy nhiệt huyết, lòng muốn ở Bắc Đô lập chút thành tích. đem những người này sắp xếp vào những phòng có vấn đề. danh nghĩa là giúp chia sẻ công việc nhưng thực tế là dần dần trút quyền của số người có quyền lợi.

      Hành động này làm số người ở phòng tài vụ cảm thấy bất an, Kiều Tâm Uyển muốn làm gì. số nhân viên lớn tuổi bắt đầu phản đối, người mới vào giành hết công việc, Kiều Tâm Uyển thản nhiên đáp lại: “Công ty cảm thấy mọi người quá nhiều việc, làm việc quá cực khổ nên mới quan tâm tuyển người mới vào để giảm bớt lượng công việc của mọi người, như vậy tốt sao?” Chỉ câu chặn được ý đồ của những người đó lại.

      ngày nào cũng cười, nhưng cứ hết giờ làm là lại họp với những người mới tuyển. Cuộc chuyện này là hoàn toàn riêng biệt. Từng người lần lượt vào văn phòng, ai biết gì với những người khác. Nửa tháng sau, vẫn ai biết Kiều Tâm Uyển rốt cuộc muốn làm gì kể cả Cố Học Võ.

      Trong phòng làm việc, Cố Học Võ ngắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn Kiều Tâm Uyển ở bàn làm việc bên kia xem giấy tờ: “Em làm gì vậy?”

      làm gì cả.” Kiều Tâm Uyển ký tên lên giấy tờ rồi để sang bên.

      “Mỗi ngày em gì với những người mới vào vậy?” có vài nhân viên lớn tuổi đến phản ứng với , Kiều Tâm Uyển đào tạo người cho riêng mình, cho nên ngày nào cũng gọi từng người mới vào trò chuyện riêng. Điều này nhất định có gì đó mờ ám.

      “Sao lại hỏi đột nhiên cái này?” Kiều Tâm Uyển thở dài: “Em biết rồi, có người kiềm được mà này nọ phải ?”

      “Thông minh.” Cố Học Võ cũng quan tâm những người đó gì, nhưng cũng tò mò: “Em bật mí chút , mỗi ngày em những chuyện gì với những người mới vào?”

      Làm ngày nào cũng phải chờ cả buổi, cũng để ý tại là phụ nữ có thai nên làm việc quá sức như vậy, dù sao còn ở đây, có thể xử lý.

      Kiều Tâm Uyển mỉm cười, nhìn Cố Học Võ: “Thời Đông Tấn, Vương Tự thường xuyên ở trước mặt người khác chửi Ân Trọng Kham. Trọng Kham rất lo lắng nên đến cầu cứu Vương Đông Đình. Vương Đông Đình dạy , ngươi nên thường xuyên tìm Vương Tự, tới chỗ gặp em , cùng với họ mấy chuyện thường ngày, dần dà em bọn họ sinh ra xích mích.”

      tiếp nhưng Cố Học Võ vẫn hiểu: “ ngờ em còn đọc cuốn Trí Nang?”

      “Tất nhiên.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Đây là sách gối đầu giường của Tằng Quốc Phiên, em đương nhiên là phải xem.”

      Kiều Tâm Uyển chính là sử dụng chiêu này, mỗi ngày trò chuyện với người mới vào, nội dung chuyện chỉ là quan tâm người mới vào thấy môi trường công ty ra sao, thích ứng hay chưa. Mấy nhân viên lớn tuổi biết nên cứ nghĩ hành động hàng ngày của họ đều bị những người mới vào báo cáo với Kiều Tâm Uyển. Trong tình huống như thế, muốn lo lắng cũng khó.

      “Khá lắm.” Cố Học Võ nhìn , trong mắt có tia tán thưởng: “Kế ly gián. Dùng rất tốt, nhìn ra em còn hiểu cả binh pháp đấy.”

      “Giờ mới biết ah.”

      Kiều Tâm Uyển cũng phải là kiêu ngạo, muốn kinh doanh công ty cho tốt, ra đơn giản, cho dù là người thực mệnh lệnh cấp , hay là cố vấn của cấp dưới mỗi quyết định đều ảnh hưởng lớn đến hoạt động của công ty. Mà trí tuệ của người xưa là vô cùng vô tận. Chỉ cần biết dùng tốt, kết quả thường ngoài dự đoán của mọi người.

      Cố Học Võ nhìn đôi mắt sáng long lanh của mà nhoẻn cười, chính có thể cũng biết khi làm việc nghiêm túc, ánh mắt tập trung ấy khiến trông hấp dẫn hơn hẳn bình thường. Có câu , người đàn ông lúc tập trung là đẹp trai nhất, ra chỉ là riêng đàn ông mà phụ nữ lúc tập trung cũng rất đẹp.

      ủng hộ Kiều Tâm Uyển làm việc còn vì nguyên nhân chính: mỗi ngày đều sục sôi ý chí, mỗi ngày đều có mục tiêu, cứ như vậy, gần như hoàn toàn quên cơ thể mình thoải mái. Gần đây triệu chứng nôn nghén cũng bắt đầu giảm bớt.

      Đứng lên đến trước mặt Kiều Tâm Uyển, kéo tay : “Vợ của giỏi như vậy, cần thưởng gì nào?”

      “Cho nợ, em tại nghĩ ra muốn thưởng cái gì.”

      Trong khoảng thời gian này, Cố Học Võ chăm sóc rất tốt. cũng muốn vì làm cái gì đó. Nghĩ đến làm những việc này có thể vơi bớt gánh nặng của Cố Học Võ, thấy hạnh phúc. Có thể giúp được , thấy vui vẻ.

      cần?”

      cần.”

      Cố Học Võ gật đầu, trong lòng có quyết định, tuy nhiên: “Em bận suốt cả buổi trưa rồi, có thấy đói bụng ? Có muốn ăn gì ?”

      “Thôi. Em đói.” Kiều Tâm Uyển cúi đầu nhìn bụng mình, vẻ mặt có vài phần rối rắm.

      Hơn tháng nay, Cố Học Võ chăm sóc rất cẩn thận, tuy vẫn nôn nghén, nhưng còn nghiêm trọng như trước. mỗi ngày nghĩ đủ mọi biện pháp để có thể ăn thêm gì đấy. Lại còn đặc biệt mua cái tủ lạnh đặt ở trong phòng làm việc, trái cây tươi, các loại đồ ăn vặt thích hợp cho phụ nữ mang thai thiếu thứ gì. Hễ có cơ hội là lại cho ăn. Kiều Tâm Uyển tuy rằng mới mang thai có mấy tháng nhưng cơ thể bắt đầu tròn trịa.

      Lần trước mang thai Bối Nhi, tâm trạng dễ chịu lắm, tuy mỗi ngày đều mong muốn đến lúc sinh con ra, nhưng vẫn bị chuyện ly hôn với Cố Học Võ ảnh hưởng mà luôn cảm thấy căng thẳng, khó chịu.

      Lúc này, Cố Học Võ dập tắt hết mọi xác suất, mỗi ngày cùng cùng cùng về, ăn uống hàng ngày đều rất cẩn thận, tâm trạng thoải mái hoàn toàn khác với lần mang thai trước. Tâm trạng tốt, tự nhiên cũng ăn nhiều hơn, cho nên tại mới mang thai bốn tháng mà có cảm giác bắt đầu mập ra.

      “Sao vậy?” Nhạy cảm phát tâm trạng hình như hơi lạ, Cố Học Võ lại nghĩ khó chịu: “Em khó chịu ở đâu à? Hay là mệt quá? Có cần…”

      “Đều tại hết.” Kiều Tâm Uyển nhìn bụng của mình, rồi mặt của mình, ra trong thời gian này cảm thấy được ràng: “Ngày nào cũng bắt em ăn ngủ ngủ ăn, giờ em mập giống heo rồi.”

      “Mập?” vẫn thấy quá gầy. chỉ mong mập thêm chút, hình dáng tại mới tạm ổn. , theo thấy, vẫn nên mập thêm chút nữa mới tốt.

      “Em mập chỗ nào?”

      “Ở đâu cũng mập.” Kiều Tâm Uyển vẫn rất thích đẹp, giơ cánh tay lên cho Cố Học Võ nhìn: “ nhìn nè, đây mập, đây cũng mập.” Ở chân cũng bắt đầu hơi phù.

      “Lại lung tung. Như vậy mới vừa vặn, mập.” Cố Học Võ nhàng ôm vào lòng: “Như vậy mới tốt. có mập.”

      dối.” Kiều Tâm Uyển trợn mắt nhìn , rồi đứng dậy: “Em ngồi lâu rồi, muốn ra ngoài lại chút.”

      “Em đâu? cùng em.” Cố Học Võ giữ chặt tay cho . Kiều Tâm Uyển tránh tay , cho ánh mắt xem thường: “ cần. Em ở gần công ty thôi. còn có nhiều việc phải làm, cần lo cho em đâu.”

      “Những việc này lát về làm cũng được.”

      tại vợ là lớn nhất. Kiều Tâm Uyển giữ tay lại cho : “ cũng nên bớt lại , phải muốn làm cho mọi người nghĩ là Kiệt, Trụ thời nay chứ?”

      Dám lấy so với Kiệt, Trụ?

      Cố Học Võ nheo mắt lại, tay khách khí ôm thắt lưng : “Vậy em muốn làm Muôi Hỉ hại nước hại dân sao?”

      “Ai muốn là Muội Hỉ chứ?” Kiều Tâm Uyển lui ra khỏi lòng , động tác rất nhanh nhẹn. Đôi môi mang theo nụ cười : “Em có muốn cũng muốn làm Ðát Kỉ.”

      Hai người này có gì khác nhau? Ánh mắt Cố Học Võ mang vẻ cho là đúng. Kiều Tâm Uyển lại cầm túi xách ra cửa: “Ðát Kỉ chính là hồ ly tinh, đương nhiên là khác.”

      Cố Học Võ sửng sốt chút, mới muốn cái gì Kiều Tâm Uyển mất. nàng này, đúng là…

      Thôi bỏ , dù sao cũng ở gần đây, lát nữa mình tìm ấy cũng được.

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 159: thể buông tha
      Kiều Tâm Uyển loanh quanh, ngày nào cũng tất bật giữa hai đầu công ty và nhà. ra thế này cũng giống với trước kia phải chạy chạy lại giữa Cố gia và Kiều gia. Lâu dần cũng quen. Chỉ có điều, cảm giác lúc nào có hơi khác, bởi vì lần này đến công ty là muốn giúp Cố Học Võ.

      tại bọn họ ở tại căn hộ, mỗi ngày ba bữa đều do Cố Học Võ lo, giỏi việc nhà, Cố Học Võ nấu cơm cho , cũng đặc biệt mời thím đến giúp, Uông Tú Nga sợ Cố Học Võ làm tốt nên cũng cố ý đầu bếp.

      Nhưng Cố Học Võ ngày nào cũng tự mình ra tay lần, hoặc là bữa sáng, hoặc là bữa tối. Nhất định phải cho ăn cơm nấu. Mà cũng rất lạ, chỉ cần là món nấu, có phản ứng nôn nghén dữ dội, đôi khi cũng ăn nhiều chút.

      thích nhìn ăn cơm làm, thấy ăn ngon miệng rất vui. Sau đó lại vui vẻ vào bếp nấu cơm cho . Từ khi hai người kết hôn tới nay, Cố Học Võ vẫn luôn đóng vai người chăm sóc . thực tế, cũng phải là loại phụ nữ cần phải có đàn ông chăm sóc. Nhưng rất thích được chăm sóc, chỉ vì họ nhau mà còn vì rất hiểu .

      Bây giờ mới hiểu hóa ra cảm giác được người ta che chở, cưng chiều là như vậy, hóa ra cảm giác được là như vậy. Hai người chỉ cần ánh mắt hay câu ngay lập tức biết đối phương nghĩ gì. cần phải phán đoán, suy nghĩ, mọi chuyện đều rất đơn giản, ràng. Cuộc sống như vậy trước đây Kiều Tâm Uyển chưa từng nghĩ tới. thể tin được rằng bản thân có ngày được hạnh phúc như vậy.

      đến cửa hàng chuyên bán đồ dùng trẻ con, bàn tay lại tự chủ được mà xoa bụng, bây giờ vẫn chưa biết là trai hay nên rất tò mò. Nhưng Cố Học Võ lại tùy duyên. Mặc kệ là trai hay , chỉ cần là sinh đều tốt. Khóe môi cong lên nụ cười hạnh phúc, Cố Học Võ đối xử với rất tốt.

      tiếp tục cất bước dạo, bây giờ mà mua đồ em bé còn quá sớm. tới công ty bách hóa đối diện, trời cũng sắp giao mùa rồi, ngày hôm qua còn định mua quần áo cho Cố Học Võ mà vẫn chưa mua được. Mua quần áo cho Cố Học Võ xong, tính thang cuốn quay về công ty bóng dáng bé từ xa chạy tới va vào Kiều Tâm Uyển. kêu lên tiếng, nhanh chóng che bụng, tay giữ lấy bên lan can. Ổn định thân thể, bị ngã nhưng người va vào lại bị ngã. bây giờ mới nhìn , người đụng bé trai khoảng ba bốn tuổi, lúc này ngồi dưới đất, bộ dạng muốn khóc mà dám khóc.

      “Bạn , con sao chứ?” Kiều Tâm Uyển vươn tay muốn dìu thằng bé đứng lên. Bạn kia lại khiếp sợ nhìn , ánh mắt có chút đề phòng, vẻ mặt này hơi quen này khiến Kiều Tâm Uyển có chút thương xót. Định tiến lên an ủi vài câu, chợt nghe cách đó xa truyền đến tiếng gọi.

      “Tiểu Bảo, tiểu Bảo.”

      giọng từ thang cuốn truyền đến, sau đó nhanh chóng bước tới, nhìn thấy thằng bé té ngã ra đất tiến lên: “Tiểu Bảo, phải mẹ dặn con rồi sao? được chạy lung tung. Sao con chịu nghe lời?”

      Vươn tay kéo thằng bé đứng lên. Định rời , ta lại thấy Kiều Tâm Uyển. Kiều Tâm Uyển cũng là lúc này mới thấy này có gương mặt y hệt Chu Oánh. Là lần trước?

      “Xin chào!” Lý Lam cũng thấy Kiều Tâm Uyển, quay sang hơi gật đầu với : “ Cố.”

      Kiều Tâm Uyển hơi nheo mắt lại, nhìn Lý Lam, lại nhìn đứa bé ta nắm tay kia, là ảo giác của sao? Vì sao lại thấy đứa bé này giống Cố Học Võ đến ba phần?

      là?” từng gặp ta, nhưng vẫn rốt cuộc ta là ai.

      “Tôi tên Lý Lam.” Lý Lam vươn tay: “ có duyên với vài lần nhưng vẫn chưa có cơ hội giới thiệu.”

      Con ngươi của Kiều Tâm Uyển lóe sáng, thấy tay vươn tay tới, cuối cùng vẫn đưa tay ra, nhàng bắt tay cái: “Xin chào!”

      “Nếu có việc gì, tôi trước.”

      Lý Lam nắm tay đứa bé rời khỏi, Kiều Tâm Uyển theo bản năng gọi ta lại: “ Lý, đứa bé này là con của sao?”

      Nghe vậy, Lý Lam quay sang, nhìn Kiều Tâm Uyển, đột nhiên mỉm cười: “ phải, là con của chị tôi.”

      Nhìn thấy nghi hoặc của Kiều Tâm Uyển, ta chêm thêm câu: “Chị tôi là Chu Oánh.”

      Sắc mặt Kiều Tâm Uyển lúc này hoàn toàn thay đổi, nhìn Lý Lam lắc đầu: “, có ý gì?”

      có gì.” Lý Lam bế Tiểu Bảo, nhìn khuôn mặt nhắn của nó, thằng bé hơn bốn tuổi, nhưng nhìn chỉ như mới hơn ba tuổi: “Nếu Cố còn chuyện gì nữa, tôi đưa Tiểu Bảo trước.”

      “Lý Lam.” Kiều Tâm Uyển chắn trước ta: “Đứa này thể là con của Chu Oánh, năm đó ta bị ung thư tử cung sao mà có con được?”

      cũng biết năm đó chị ấy bị ung thư tử cung? thể có con?” Lý Lam căn bản ngờ hôm nay gặp Kiều Tâm Uyển, ta từng tùy hứng, xuất trước mặt Cố Học Võ, nhưng có nghĩa ta thể trút giận giùm Chu Oánh.

      biết chị ấy có bệnh, còn dùng tiền đuổi chị ấy, ép đáng thương rời khỏi người đàn ông mình ? Cố, bây giờ lúc nhớ lại chuyện trước đây, biết lòng có cảm thấy bất an ?”

      Kiều Tâm Uyển nhìn vẻ giận dữ biểu lộ mặt Lý Lam, cái kia tên, lâu xuất trong đầu : “Là Chu Oánh tự bỏ .”

      “Chị ấy tự bỏ .” Lý Lam cũng biết Chu Oánh rất yếu đuối, nhưng đó là bởi vì ấy lương thiện: “Nhưng nếu thúc đẩy của sao chị ấy phải bỏ ? Thậm chí gặp mặt Cố Học Võ lần cuối cũng được. thấy là trong lòng hổ thẹn vì chuyện này sao?”

      Kiều Tâm Uyển im lặng, hai tay nắm chặt, mày nhíu chặt, Lý Lam tiến về phía trước bước, nhìn bụng , trong lòng sáng tỏ, còn có vài phần đố kỵ: “Bây giờ chắc toại nguyện rồi? đuổi Chu Oánh , rồi kết hôn với Cố Học Võ. đạt được mục đích, chắc rất hạnh phúc, rất sung sướng? Nhưng hạnh phúc, sung sướng của lại xây dựng nỗi đau và bất đắc dĩ của người khác. Kiều Tâm Uyển, thấy quá đáng sao?”

      Giọng của ta đầy cường thế, châm chích. Kiều Tâm Uyển gồng cứng người, nhìn vẻ mặt chỉ trích của Lý Lam, đột nhiên mỉm cười: “Tôi có quá đáng hay , tới lượt phê phán. Lý Lam, có tư cách gì với tôi câu này?”

      “Bởi vì Chu Oánh là chị tôi.” Lý Lam ôm Tiểu Bảo chặt: “Tôi là người với chị ấy đến phút cuối cùng, tôi biết chị ấy đau khổ bao nhiêu, bất đắc dĩ bao nhiêu.”

      những lời này với tôi, là bởi vì Chu Oánh là chị hay là vì thích Cố Học Võ?” Kiều Tâm Uyển cũng chỉ gặp Lý Lam vài lần ở văn phòng của Cố Học Võ và vũ hội. Chỉ vài lần đó thôi nhưng vẫn bỏ sót ánh mắt ái mộ ta dành cho Cố Học Võ. này thích Cố Học Võ.

      “Đương nhiên là vì Chu Oánh là chị tôi.” Khí thế của Lý Lam giảm xuống, cũng chịu dễ dàng thừa nhận.

      Kiều Tâm Uyển vỗ vỗ tay, nét mặt bình tĩnh trở lại: “ Lý. Đừng nên xuôi tai quá như vậy. Tôi biết Chu Oánh chết, tôi còn biết Chu Oánh là trẻ mồ côi, căn bản có chị em. Tôi biết vì sao giống Chu Oánh. Nhưng tôi vô cùng việc, chính là thích Cố Học Võ. rất thích ấy. , phải ấy mới đúng. Cho nên cố ý chỉnh sửa lại dung mạo thành Chu Oánh, tiếp cận Học Võ. Chính là muốn Cố Học Võ nhớ đến tình cảm với Chu Oánh mà cũng , cuối cùng đến với . Đúng ?”

      “Tôi, tôi có.”

      “Có hay , trong lòng tự .” Kiều Tâm Uyển muốn dây dưa cùng ta nữa, nhưng sau này ở Bắc Đô, khó tránh khỏi chạm mặt, nếu ta hết hy vọng với Cố Học Võ, nếu ta thường mượn chuyện của Chu Oánh xuất trước mặt nhắc nhở Cố Học Võ.

      Cho dù Cố Học Võ , trong lòng cũng có cảm giác đành lòng đối với Chu Oánh. phải lâu như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy mới có ngày hôm nay, mới có được hạnh phúc của mình. cho bất kỳ kẻ nào phá hoại hạnh phúc này. Người sống được, người chết lại càng .

      “Mặc kệ có hay , có lỗi với chị tôi là .” Lý Lam trong lòng rất khó chịu, dựa vào cái gì mà Kiều Tâm Uyển là người sai mà lại làm như vô tội? Dựa vào cái gì?

      “Tôi thực có lỗi với chị cũng là chuyện của tôi, tới phiên chỉ trích tôi.” Kiều Tâm Uyển chưa bao giờ để người khác bắt nạt, ngoại trừ Cố Học Võ. nhìn khuôn mặt Lý Lam chằm chằm, ánh mắt sắc bén, khí thế mười phần: “ Lý, để tôi nhắc việc. Người như Cố Học Võ có khả năng thích đồ phục chế.” (Ladybug: Thâm độc ghê! Nhưng nghe !=D)

      Lý Lam có chút chấn kinh, ôm chặt Tiểu Bảo đứng bất động. Vào cuối thu các trung tâm thương mại ở Bắc Đô đều mở hệ thống sưởi, nhưng ta lại bắt đầu thấy lạnh.

      Kiều Tâm Uyển tiến về trước bước, nhìn ta chằm chằm: “ căn bản hiểu Cố Học Võ, nếu thực thích ấy, hiểu, ấy thích con người Chu Oánh chứ phải khuôn mặt của Chu Oánh. có khuôn mặt của Chu Oánh nhưng có nội tâm của Chu Oánh. So với Chu Oánh, lại kém xa. Nếu tôi là , tôi tránh Cố Học Võ xa, xuất trước mặt ấy, hiểu ?”

      Trước kia, hiểu Cố Học Võ, nhưng bây giờ, trải qua nhiều chuyện như vậy, tin Cố Học Võ, cũng hiểu Cố Học Võ, hiểu , tin tưởng tuyệt đối vào tình cảm của Cố Học Võ, , .

      , căn bản là sợ nếu tôi tiếp cận Cố Học Võ, ta chịu nổi cám dỗ, cuối cùng đến với tôi.” Lý Lam đến chết vẫn mạnh miệng, làm thế nào cũng chịu thua trước mặt Kiều Tâm Uyển.

      “Vậy có thể thử xem ấy có bị cám dỗ .” Kiều Tâm Uyển đưa tay chỉ vào đứa bé tay ta: “Còn có đứa bé này, tôi biết lấy từ đâu ra, nếu nó là con của Chu Oánh và Cố Học Võ, tôi rất vui vẻ đưa nó về nhận tổ tông, bắt Cố Học Võ chịu trách nhiệm. Có điều, tôi khuyên câu, Lý, đừng coi người khác là đồ ngốc.”

      Hết chương 159

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 160: Ác độc như thế
      Vẻ mặt Lý Lam đầy xấu hổ, quả đứa bé phải con Chu Oánh, Chu Oánh bị bệnh sao có thể có con. Hôm nay có người chị em tốt nhờ ta trông thằng bé nên ta đưa thằng bé chơi chút, ngờ lại gặp Kiều Tâm Uyển.

      Thằng bé này là trẻ sinh non, từ cơ thể được khỏe, năm tuổi mà nhìn chỉ giống như ba bốn tuổi. Vừa rồi ta cũng chỉ muốn bỏ thôi. Nhưng Kiều Tâm Uyển muốn hỏi mới đáp lại như thế. Nào ngờ Kiều Tâm Uyển lại thẳng và khó nghe như vậy.

      , có khả năng độ lượng như vậy, nếu thằng bé này là con của Cố Học Võ, tôi tin chấp nhận nó.”

      “Ha ha ha ha.” Kiều Tâm Uyển bật cười, cười rạng rỡ: “Tôi có chấp nhận nó sao? Tôi chỉ bắt Cố Học Võ chịu trách nhiệm. tốt nhất là nên xác định ràng, nếu nó là con của Cố Học Võ, ấy để cho con mình lưu lạc bên ngoài. Mà tại tôi là Cố, theo lý mà thằng đứa bé phải gọi tôi tiếng mẹ. Tôi là mẹ kế, có ngược đãi thằng bé thế nào tôi cũng dám chắc nữa.”

      , , , , .” Lý Lam bị chọc tức: “ đúng là người phụ nữ ác độc, sao có thể ác độc như vậy?”

      “Đúng vậy. Tôi luôn ác độc như vậy đấy.” Kiều Tâm Uyển phủ nhận: “ biết, bây giờ Cố Học Võ nhất chính là ác độc của tôi sao?”

      Khi câu này, cười rất khoa trương, trong mắt hề có ý che giấu. tin nếu như làm diễn viên, nhất định vô cùng phù hợp diễn vai mẹ kế ác độc trong truyện cổ tích.

      “Cố, Cố Học Võ đúng là mù rồi.” Bỏ mặc người lương thiện như Chu Oánh cần mà lại thích người phụ nữ tâm địa ác độc, hề có chút nhân tính như thế.

      ta lại quên, lúc này Chu Oánh chết, còn là tự mình bỏ . Bây giờ Cố Học Võ muốn ở bên ai Chu Oánh cũng thể can thiệp, cho dù Chu Oánh còn sống cũng thể. Mà ta mỗi ngày đều nhìn gương mặt của Chu Oánh nên trong tiềm thức, ta tự cho mình là Chu Oánh. Nên tất nhiên cảm thấy Cố Học Võ lựa chọn sai lầm.

      Kiều Tâm Uyển nhăn mày, này thôi, còn Cố Học Võ, muốn phản bác bỗng nhiên có đôi tay đặt lưng . Cố Học Võ xuất ngay bên cạnh, vẻ mặt đồng ý nhìn , thè lưỡi, định mở miệng lại quay sang nhìn Lý Lam.

      Lý, tôi có bị mù hay , cần tới bình luận sao?”

      “Cố, Cố Học Võ?” Lý Lam giật mình, ngờ gặp ở đây, hơn nữa lời vừa rồi, biết nghe được bao nhiêu. đúng, sao ta phải ngại, ràng người tâm địa ác độc là Kiều Tâm Uyển: “Cố Học Võ, có biết ta…”

      “Nếu còn tiếp tục xấu vợ tôi, tôi khách khí với đâu.” Cố Học Võ ôm eo Kiều Tâm Uyển, trong mắt tràn đầy uy hiếp: “Còn nữa, nếu muốn công ty ba vất vả thành lập bị hủy dưới tay tôi đề nghị sau này tránh xa chúng tôi chút. Bắc Đô tuy lớn nhưng cũng . Đừng để tôi thấy , chắc là khó chứ?”

      Lý Lam cắn môi. Ôm Tiểu Bảo trong lòng mà thấy mặt nóng ran, xấu hổ vô cùng, trừng mắt nhìn hai người đứng bên nhau, đột nhiên hiểu ra Cố Học Võ vĩnh viễn có khả năng ta, cho dù ta có gương mặt giống Chu Oánh.

      Xoay người rời , thứ cho tới bây giờ chưa từng có được cũng chẳng có cáo gọi là mất . Nhưng cảm giác mất mát trong lòng lại lớn đến thể kìm nén được. Lúc xuống lầu thả Tiểu Bảo xuống đất, ta tháo chiếc vòng cổ của Chu Oánh vẫn đeo cổ xuống, ném vào thùng rác bên cạnh. Có số việc, ta sai ngay từ đầu, hoàn toàn sai.

      Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ trước mặt, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Sao lại tới đây?”

      “Em xem?” Cố Học Võ nhận lấy túi đồ tay , nhìn vào mắt : “ ra ngoài dạo chút, kết quả là cả nửa ngày, làm tìm em khắp nơi.”

      phải tìm được em rồi sao?” Kiều Tâm Uyển chu chu cái miệng nhắn, cọ cọ mặt trước ngực , nghĩ đến lời của vừa nãy lại lùi về phía sau chút: “, vừa rồi nghe được bao nhiêu?”

      “Em đoán xem.”

      biết.” Nếu giỏi thấy hình về thấy bóng như vậy sao biết được nghĩ gì?

      “Từ lúc em em là mẹ kế độc ác, muốn ngược đãi đứa bé.” Ngón tay Cố Học Võ nhéo nhéo chóp mũi , ánh mắt mang theo vài phần chế nhạo.

      Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, trong lòng hơi bực: “ sao? thấy quen?”

      quen.” Cố Học Võ vậy mà lại gật đầu, Kiều Tâm Uyển bị chọc tức đưa tay đánh nhưng lại bị bắt được, vẻ mặt mang theo bất mãn: “Sao em có thể bắt chịu trách nhiệm, còn cho đứa bé về nhận tổ tông chứ?”

      Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Kiều Tâm Uyển, lại chêm thêm câu: “Em phải , cho dù đứa bé này là con của Cố Học Võ, tôi cũng cho nó vào cửa, nếu muốn cho nó vào cửa, mỗi ngày tôi ngược đãi nó, bắt nó trở thành người hầu trong nhà để thấy mà ân hận.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển rút tay trong tay về: “Tên điên này, làm hư em mất.”

      “Vậy .” Cố Học Võ để ý chút nào, ôm eo xuống lầu: “Cưng chiều em đến vô pháp vô thiên kẻ nào dám tơ tưởng em nữa.”

      chết .” Kiều Tâm Uyển mỉm cười, trong lòng trào dâng những bong bóng ngọt ngào. Cảm giác hạnh phúc này làm cho cảm thấy như nằm mơ.

      đấy.” Cố Học Võ cũng hay đùa: “Lần sau nếu có nào dám mơ tưởng chồng của em, ngại để em tát đối phương cái, đánh ta trận. Nếu muốn tạt axit cũng được.”

      “Cố Học Võ.” đủ chưa vậy? Định biến thành mụ phù thủy ác độc sao?

      “Nhưng bây giờ được.” Cố Học Võ nhìn vào bụng : “Bây giờ em có cục cưng, cho nên những chuyện máu me này để làm là được rồi.”

      Người kia, đúng là. Cố Học Võ đến gần thêm câu: “Có câu, có thể em sai rồi.”

      “Câu nào?” Câu nào sai?

      em, cũng chỉ là ác độc của em mà là toàn bộ con người em.”

      xạo.” Định phản bác vài câu, lại thấy gì cũng đều dư thừa. Trong lòng như nở hoa, rất hạnh phúc, rất vui vẻ.

      Kiều Tâm Uyển theo xuống lầu, ra khỏi cửa lớn công ty bách hóa, phát Cố Học Võ đậu xe bên ngoài: “ thôi, Cố, hôm nay em muốn ăn gì?”

      “Học Võ.” Kiều Tâm Uyển mở cửa xe, nghĩ đến việc, nhìn Cố Học Võ đầy chân thành: “Em muốn thăm ấy.”

      “Ai?” Cố Học Võ hơi sửng sốt, lập tức hiểu được gì, ánh mắt dừng ở bụng , vẻ mặt có vài phần đồng ý: “ cần. Chúng ta về nhà.”

      “Học Võ.” Kiều Tâm Uyển giữ chặt tay : “Cho dù thế nào, quả em cũng có lỗi với ấy. Hôm nay còn sớm, thời tiết lại tồi, dẫn em thăm ấy rồi chúng ta lập tức quay về, được ?”

      Cố Học Võ nhìn sâu vào mắt lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu, bất đắc dĩ đồng ý.

      . . . . . . . . . . . .

      Thanh sơn mộ viên.

      Cuối thu, những phiến lá rụng theo gió rải xuống khắp nơi khiến bầu khí nơi nghĩa trang càng thêm trang nghiêm, u buồn. Kiều Tâm Uyển bên cạnh Cố Học Võ lên núi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

      Cố Học Võ nhìn cái rồi kéo tay : “Nếu em muốn lên, cần , chúng ta về nhà.”

      “Học Võ.” Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu: “Em vui, cũng khó chịu. yên tâm , em sao.”

      Cố Học Võ gật đầu, đến rồi chỉ có thể đưa Kiều Tâm Uyển lên. bia mộ, khuôn mặt Chu Oánh vẫn tươi cười, nhìn thấy khuôn mặt này, nội tâm Cố Học Võ bình tĩnh vô cùng, tia đau lòng hoặc là suy nghĩ nào khác.

      Kiều tâm Uyển nhìn chỉ nhìn Chu Oánh, nhàng khom người trước bia: “Chu Oánh, xin lỗi .”

      Mặc kệ trước kia thế nào, quả là nợ Chu Oánh câu xin lỗi. Nếu phải do , Chu Oánh bỏ . Nếu phải do , Chu Oánh có thể ra mình độc như vậy. chưa bao giờ cảm thấy là cướp Cố Học Võ, nhưng nếu lúc đó kích động Chu Oánh như vậy, có lẽ trở thành như say này…

      “Chuyện trước kia, có lẽ tôi có sai. Nhưng tôi hối hận.” Đưa tay nắm chặt tay Cố Học Võ, ánh mắt Kiều Tâm Uyển vô cùng kiên định: “Có lẽ Cố Học Võ, nhưng tôi ấy ít hơn . Cho nên, tôi hối hận.” (Ladybug: thiệt, mình mà là Chu Oánh, nghe được câu này, chắc tức chết thêm lần nữa quá! =D)

      Nhưng còn sống, còn được Cố Học Võ thương, còn Chu Oánh chết, cái gì cũng có. Như vậy quên , so với Chu Oánh còn tốt hơn nhiều. (Ladybug: Trời ơi, xin lỗi người ta hay chọc điên người ta dzậy trời!!???)

      “Nếu có kiếp sau. Tôi hy vọng có thể cạnh tranh công bằng với , tôi tin, tôi thua .”

      Cố Học Võ nhíu mày, ý tứ trong đôi mắt ràng cho lắm, cầm lấy tay : “Em xong chưa?”

      “Xong rồi.” đến cũng chỉ là biểu đạt chút ý tứ của mình. Có áy náy, nhưng là quá khứ, cũng bị giáo huấn. Những ngày về sau, tiếp tục sống hạnh phúc cùng Cố Học Võ. hy vọng Chu Oánh có thể hiểu, cũng có thể lý giải, sau đó yên nghỉ. (Ladybug: Yên nghỉ được… chết liền!)

      thôi.” Cố Học Võ kéo tay xuống núi. Kiều Tâm Uyển có chút khó hiểu khi thấy bình tĩnh như vậy: “, gì với ấy sao?”

      .” Lời muốn , buổi tối ngày đó đều xong rồi, bây giờ còn gì để với Chu Oánh.

      “Nhưng…”

      nhưng gì hết. thôi.” Cố Học Võ kéo tay định rời , bước chân đột nhiên dừng lại chút, quay sang nhìn bia mộ.

      Kiều Tâm Uyển khinh thường. có gì mà lại dừng lại. Trong lòng có hơi khó chịu. Chỉ là . . .

      “Chu Oánh.” Cố Học Võ nhìn ảnh Chu Oánh, khóe môi mím lại thành đường thẳng, nhìn ra cảm xúc.

      “Nếu em thấy nợ em, vậy, kiếp sau chúng ta làm em, bù đắp cho em. Làm người tốt chăm sóc cho em. Nhưng chỉ là em, thể là người , mà em cũng có cơ hội cạnh tranh tranh công bằng với Tâm Uyển. Bởi vì, kiếp sau cũng quyết định giao cho ấy.” (Ladybug: Thiệt là hai người này chạy tới chọc điên người ta chứ áy náy cái gì??!!)

      Hết chương 160

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :