1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 - Thiền Tâm Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 151: Thực phải tôi
      à, tối hôm đó tôi chạm vào , tin tôi .”

      Giọng kia là Kiều Kiệt? Lúc này ta ra ngoài hỗ trợ mà ở trong này làm gì? Bước chân Cố Học Võ hơi ngừng lại, quay sang liếc nhìn Đỗ Lợi Tân. ta giang hai tay, vẻ mặt hiểu. Hai người vừa định rời câu tiếp theo của Kiều Kiệt lại khiến Cố Học Võ ngừng bước.

      “Please, Trần Tâm Y. Hôm đó là hiểu lầm, tôi thực chạm vào . bị hạ dược, rể tôi lúc ấy cũng bị hạ dược, chị tôi thể nhìn phát sinh quan hệ với rể tôi cho nên mới bảo tôi ôm . Hy vọng hiểu cho.”

      “Ý của là hôm đó xảy ra chuyện gì?”

      Cố Học Võ nhướng mày, trí nhớ bị kéo về rất lâu trước kia, Trần Tâm Y? Em họ Tả Phán Tình? Bộ dạng khi cười rộ lên có hơi giống Chu Oánh. Lúc ấy bởi vì giống Chu Oánh mà năm lần bảy lượt giúp . Lần cuối cùng là khi…

      Hạ dược?

      “Đương nhiên là xảy ra chuyện gì.” Kiều Kiệt quả thực muốn chóng mặt: “Tôi tuy rằng phân biệt tốt xấu nhưng cũng đến nỗi động vào phụ nữ có ý thức. Tôi chỉ đưa từ bên người rể mà thôi. phải là mong rể tôi với phát sinh quan hệ đó chứ? Nếu vậy đúng là hại chị tôi và rể đấy.”

      Kiều Kiệt thiệt tình oan uổng, chuyện lâu như vậy, tại bảo ta nhớ, ta cũng chẳng nhớ được gì. Trần Tâm Y vô cùng xấu hổ. Lần này đến Bắc Đô phỏng vấn vốn muốn tới chị họ chơi. ngờ Cố Học Võ lại kết hôn. Tả Phán Tình có thời gian để ý đến nên bảo cùng tới tham dự hôn lễ.

      Sau đó gặp Kiều Kiệt, mới nhớ rất lâu trước kia, có lần phỏng vấn, biết sao lại hôn mê, lúc tỉnh lại thấy người đàn ông này… Cho nên mới nhịn được liền kéo ta lại hỏi vài câu.

      “Đương nhiên phải.” Trần Tâm Y xấu hổ cực kỳ: “Tôi tỉnh lại nhìn thấy , chỉ câu có việc gì tốt rồi liền mất. Tôi, tôi mới…”

      “Bỏ , bỏ , sao.” Kiều Kiệt phất tay áo, cũng để ý: “Giờ có việc gì là được, tin tôi trong sạch là được.”

      “Uhm. Xin lỗi quấy rầy .” đúng là vừa nhìn thấy Kiều Kiệt, cho nên mới nhịn được mở miệng hỏi lần.

      thôi, thôi.”

      Kiều Kiệt phất phất tay, vẻ mặt bất đắc dĩ. May mà Trần Tâm Y bắt ta chịu trách nhiệm, bằng ta hôn mê mất.

      Trần Tâm Y mở cửa, thấy Cố Học Võ đứng ở cửa lại ngớ ra chút. Cho dù từng thích , nhưng chỉ là nhất thời say mê. Xấu hổ gật đầu, vội vàng rời khỏi. Kiều Kiệt muốn chạy lấy người, nghĩ Cố Học Võ lại đứng ở cửa, ta thoáng sửng sốt: “ rể?”

      “Ừ.” Cố Học Võ gật đầu, cất cước vào phòng, nhìn Kiều Kiệt: “ cho biết, lúc đó bị hạ dược là sao? Sao nhớ?”

      Đỗ Lợi Tân theo sau Cố Học Võ, vẻ mặt cũng hiểu lại thêm tò mò. Kiều Kiệt khoát tay áo: “ phải chứ? Chị em cho biết sao?”

      “Cái gì?”

      “Chính là lúc ở thành phố C, có lần chị cùng em tham gia bữa tiệc. Sau đó phát thấy , lại sau đó tìm được biết bị ai đánh hôn mê, còn bị hạ dược. Đó, chính là em họ Tả Phán Tình ban nãy nằm cùng với giường. Lúc ấy bọn em cũng biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi đó và chị chưa ly hôn cho nên sau đó chị bảo em đưa em họ Phán Tình .”

      Cố Học Võ giật mình, trong đầu lên lời Kiều Tâm Uyển hai năm trước: “Chuyện ngày hôm qua phải là em làm.”

      Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      rể?” Nhìn sắc mặt ổn lắm, Kiều Kiệt có chút lo lắng: “ làm sao vậy? cần phải kết hôn với chị, phải lại nghĩ chị…”

      có gì.” Cố Học Võ lắc lắc đầu: “ sao hôm nay cũng là ngày cưới của chị em. Em mau ra ngoài hỗ trợ . Đừng ở chỗ này lười biếng.”

      “Được rồi.” Kiều Kiệt , lướt qua Cố Học Võ ra ngoài. Đỗ Lợi Tân nhìn sắc mặt Cố Học Võ, cảm giác việc đơn giản như vậy: “ Võ, sao vậy?”

      có gì.” Cố Học Võ lắc lắc đầu: “Cậu ra ngoài trước , gọi cuộc điện thoại.”

      “Này, hôm nay là ngày kết hôn, muốn đào hôn chứ?”

      cái gì đấy?” làm sao có thể đào hôn? Cố Học Võ lấy di động ra. Đỗ Lợi Tân cũng quản, ra ngoài trước.

      . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .

      Nửa giờ sau, hôn lễ bắt đầu. Kiều ba nắm tay Kiều Tâm Uyển bước về phía lễ đài. Cố Chí Cường nắm tay Cố Học Mai, theo ở phía sau. Xuyên qua 11 cổng vòm trái tim tượng trưng cho cả cuộc đời.

      Kiều ba cầm tay Kiều Tâm Uyển trao cho Cố Học Võ: “Học Võ. Ba giao Tâm Uyển cho con, hy vọng lúc này, con có thể cho con ba hạnh phúc.”

      “Vâng thưa ba.” Cố Học Võ gật đầu, thần sắc nghiêm túc và chăm chú.

      “Được.” Trải qua nhiều như vậy, Kiều ba cũng hiểu, có thể cho con hạnh phúc, chỉ có Cố Học Võ.

      Hôn lễ bắt đầu, hành khúc đám cưới vang lên. Mọi người cùng vỗ tay. Nhất là Kiều mẹ, trong mắt bà tràn đầy nước mắt xúc động. Đứa con này, nhiều năm như vậy tuyệt vọng bước lảo đảo đến bây giờ. Cuối cùng hôm nay cũng nhận được hạnh phúc thuộc về .

      Sau khi lễ cưới kết thúc, Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển đêm hôm đó ở lại trong phòng tổng thống hội sở chuẩn bị sẵn đêm, sáng sớm hôm sau lên máy bay rời khỏi Bắc Đô. Kiều Tâm Uyển vẫn nhớ hòn đảo lần trước, muốn cùng Cố Học Võ lại tới đó nghỉ tuần trăng mật.

      Còn Đỗ Lợi Tân và Cố học Mai bay đến biển Aegean. Cố Học Mai mấy năm vì chân cẳng bất tiện nên làm sao đâu xa được. Đỗ Lợi Tân ngoại trừ đưa đến biển Aegean, còn dự định đưa chơi ở Châu Ấu vòng rồi về.

      Đám em vốn muốn nháo động phòng nhưng nhìn vẻ mặt Trầm Thành hồn bay phách lạc nên đều rút lại. Tống Thần Văn và Hồ Nhất Dân kéo Trầm Thành uống rượu. tại, cũng chỉ có rượu mới có thể khiến dễ chịu hơn chút.

      . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .

      Trong phòng. Kiều Tâm Uyển ngồi giường, người còn mặc áo cưới trắng. Cố Học Võ vào cửa, cầm điện thoại tay, ánh mắt đảo qua người Kiều Tâm Uyển lại lần nữa lên kinh diễm.

      tới trước mặt Kiều Tâm Uyển. Nhìn bộ đồ lụa trắng người , lại bởi vì cắt may quá mức vừa vặn mà miêu tả sinh động vẻ đầy đặn của , ánh mắt hơi hơi nheo lại. Ngón tay dài duỗi ra, gian tà hướng về phía ngực .

      “Em hôm nay xinh đẹp.”

      Kiều Tâm Uyển cúi đầu, thẹn thùng đỏ mặt, cảm giác lúc này rất mới lạ. Dù cho ràng trước kia từng lần kết hôn nhưng lần nữa lấy Cố Học Võ, vẫn thấy tim mình đập rất nhanh, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. cúi đầu, hai tay đan vào nhau, cảm giác được Cố Học Võ ngồi xuống bên . Ngón tay dài lần về hướng khóa kéo sau lưng .

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển hơi hồi hộp, bắt tay : “Em, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

      Ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhắn ửng hồng của , Cố Học Võ cười khẽ thành tiếng, cúi đầu, cho nụ hôn sâu.

      “Uhm.” hầu như hết hơi, giơ tay lên ôm lấy cổ Cố Học Võ. biết bản thân là muốn hùa theo , hay là muốn đẩy ra.

      Bàn tay to di chuyển ở sau người , dễ dàng kéo dây kéo sau lưng xuống, Cố Học Võ giúp cởi mà buông lỏng tay ra, ôm ngã lên giường. tay chống người lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt .

      “Tâm Uyển.”

      Ánh mắt quá mức nóng bỏng. Kiều Tâm Uyển có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập. Muốn gì đó cầm bàn tay , nhìn dáng người xinh xắn trong bộ áo cưới của .

      “Lúc lần đầu tiên chạm vào em có phải rất thô lỗ ?”

      Ớ. đột nhiên nhắc chuyện này khiến Kiều Tâm Uyển hơi ngẩn ra. Hết sức khó hiểu nhìn ánh mắt , muốn gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Sao vậy, đột nhiên nhắc đến chuyện này?” phải , chuyện trước kia đều quên rồi sao?

      Cố Học Võ nắm tay đặt ở môi khẽ hôn lên: “ hôm nay mới nghe được chuyện.”

      “Chuyện gì?” Cõi lòng vốn kinh hoàng, lại lần nữa căng thẳng. lâu thấy Cố Học Võ nghiêm túc như vậy.

      “Lúc ở thành phố C, ở khách sạn phải em hạ dược.” Vừa nãy, Tiểu Lâm cho câu trả lời. Đương nhiên, hai con chuột muốn hại bị trừng phạt. Mà bây giờ có tâm tư quan tâm đến chuyện đó. Chuyện quân tâm hơn là Kiều Tâm Uyển.

      đối với đêm đó nhớ nhiều lắm, ấn tượng duy nhất trong đầu là nghĩ người mình quan hệ là Chu Oánh. Động tác tuy rằng tính là thô bạo nhưng tuyệt đối dịu dàng. Mà ngày đó nhớ là lần đầu tiên của Kiều Tâm Uyển.

      Kiều Tâm Uyển hơi giật mình, cắn môi, khe khẽ lắc đầu: “Đều là quá khứ rồi đừng nhắc nữa.”

      “Tâm Uyển.” Cố Học Võ ôm siết trong ngực mình, cằm vuốt ve cổ , cảm giác người phụ nữ trong lòng dịu dàng thuận theo.

      phải nhiều thế nào mới có thể dễ dàng tha thứ như vậy? Tình cảm phải sâu đậm thế nào mới có thể biết nhưng vẫn kiên trì lâu như vậy?

      trước kia có phải rất khốn nạn ?”

      “Cũng sơ sơ.” Kiều Tâm Uyển lắng nghe nhịp tim của , mấy ngày nay, dịu dàng khiến dần dần quên: “ rất khốn nạn với em. Nhưng đối với những người khác khá tốt.” Ít nhất với em, với bạn bè, Cố Học Võ đều tồi.

      đối với em tàn nhẫn.” Kiều Tâm Uyển bình tĩnh , nhưng có chút chỉ trích.

      Cố Học Võ lại lần nữa cúi đầu, những nụ hôn tỉ mỉ rơi mặt , cuối cùng trở lại cám dỗ đôi môi hồng của . Từng chút từng chút miêu tả hình dáng môi . lâu sau, mới buông lỏng ra, bọc bàn tay bé của trong tay mình.

      “Xin lỗi.”

      Kiều Tâm Uyển nhìn áy náy trong mắt , lắc đầu: “Kỳ cũng nghiêm trọng lắm. chẳng qua em mà thôi.”

      Nếu tổn thương khẳng định là có. Nhưng chuyện đến bây giờ đều là quá khứ. tin Cố Học Võ về sau đối với mình như vậy. Hơn nữa cũng có phần trách nhiệm. Nếu phải quá cố chấp làm sao có những chuyện sau đó?

      “Tâm Uyển.” Cố Học Võ nắm tay , nhìn nghiêm túc trong mắt : “Đồng ý với việc, được

      “Việc gì?”

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 152: Đêm tân hôn
      “Bởi vì trước kia em, cho nên, chưa bao giờ cảm thấy việc làm của mình quá đáng. Sau này, nhất định tin em. để cho em chịu bất cứ tổn thương nào.”

      Tính cách của Cố Học Võ chính là như thế này, chính là , chính là .

      “Tâm Uyển, hãy quên những chuyện vui trước kia của chúng ta . Hãy Làm lại lần nữa.”

      “Vâng.” Chuyện này, cần , Kiều Tâm Uyển cũng muốn như vậy: “ tình em cũng gần như quên hết rồi.”

      Những việc này, cũng gần như quên. Bây giờ, đối với cũng rất tốt. Cố Học Võ cũng chấp nhận cái tính ngang ngạnh của , hiểu cho tính cố chấp của , trách , muốn thay đổi .

      Đối với , như vậy cũng tốt lắm rồi. Bởi vì tồn tại của Cố Học Võ cho biết thế nào là người là cả đường lối về, chấp nhận mọi thứ của người đó.

      “Uh.”

      Cố Học Võ gật đầu, bởi vì động tác vừa rồi của hai người mà váy cưới người Kiều Tâm Uyển lộn xộn rất nhiều. Nơi đầy đặn của gần như lộ ra nửa. Bởi vì loại lễ phục này thể mặc nội y nên từ góc độ này, có thể nhìn thấy ràng nụ hoa của .

      Ánh mắt tối lại vài phần, cúi đầu, lại lần nữa hôn lên môi . hề quên, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của họ. Kiều Tâm Uyển chỉ giật mình trong giây lát rồi nhanh chóng phản ứng lại, đưa tay lên, nghênh đón nụ hôn của . Hôm nay là đêm tân hôn của họ, dù cho trước đó hai người sớm tối ở bên nhau nhưng hôm nay đối với họ vẫn có khác biệt.

      Đêm chỉ vừa mới bắt đầu, đây là đêm tân hôn của họ, mà đêm nay vẫn còn rất dài.

      … … … …www.sakuraky.wordpress.com… … … …

      Kiều Tâm Uyển nhớ hôm qua mình ở dưới người Cố Học Võ mấy lần. chỉ nhớ là mình ngừng xin tha nhưng trước sau đều chịu tha cho . Rồi sau đó, thực chịu nổi nữa mà ngủ thiếp .

      Mà bây giờ, đến lúc tỉnh lại mới phát ra mình lại ở trong căn phòng mấy xa lạ. hoảng hốt, ngồi bật dậy, nhìn căn phòng trước mặt. Cảm thấy nơi này rất quen.

      Căn phòng này phải là phòng đảo đó sao? Cố Học Võ lại thừa lúc ngủ mà mang đến đây. Nhắc đến Cố Học Võ mới thấy ở đây? vội vàng xuống giường, nhưng chỉ mới đứng lên, cơ thể liền lập tức mềm nhũn, lại ngồi xuống giường. Úi. Đáng chết, phóng túng quả nhiên là phải trả giá.

      Lúc này Cố Học Võ bước vào. Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển tỉnh dậy, tới ngồi xuống bên giường: “Em dậy rồi à? Có muốn ngủ thêm chút nữa ?”

      “Em ngủ bao lâu rồi?” Kiều Tâm Uyển trả lời mà hỏi lại , nhìn ra ngoài chút, hình như là chiều.

      ngày.” Cố Học Võ cười: “Suốt ngày. thiếu chút nữa nghĩ em là công chúa ngủ trong rừng đấy. định dùng nụ hôn để đánh thức em dậy.”

      “Còn phải tại sao?” Nếu phải vì điên cuồng như vậy, sao lại mệt như thế chứ?

      “Phải phải phải.” Cố Học Võ muốn tranh cãi với : “Nếu như vậy mời nữ vương điện hạ của tôi nghỉ ngơi cho tốt. Tiểu nhân này làm cơm, lát nữa dùng những món ăn ngon để bồi thường cho người, được ?”

      “Hừ.” Kiều Tâm Uyển ngáp cái, đặt người xuống giường: “Tốt lắm. Ta phê chuẩn.”

      Cố Học Võ nhìn vừa nhắm mắt ngủ thiếp , trong mắt liền lên tia cưng chiều. Tiếp theo nhàng hôn lên trán , nhìn lại nặng nề thiếp . đứng dậy vào bếp làm bữa tối.

      … … …www.sakuraky.wordpress.com… … …

      Những ngày sau đó đối với Kiều Tâm Uyển mà chỉ toàn là hạnh phúc. Ở đảo bảy ngày, cùng Cố Học Võ lặn biển, bơi lội, bắt cá. Buổi tối lại ra ngoài bãi cát nằm ngắm sao.

      giống như lần trước đến, trong lòng còn có chút rối rắm, do dự. Lúc này đây chính là chuyến du lịch trăng mật vui vẻ đến cực hạn. có bất kỳ ai đến quấy rầy, chỉ có hai người bọn họ. Rảnh rỗi đọc sách, xem TV. Cố Học Võ lúc này chuẩn bị bộ cờ năm quân, cùng đánh cờ. Người nào thua phải cởi món đồ.

      Kiều Tâm Uyển cứ tưởng mình có thể thắng, nào ngờ lại thua rất nhiều. Cuối cùng lại bị Cố Học Võ bắt nạt hồi. Đương nhiên cũng có lúc thắng, nhưng rất ít, chủ yếu nhất là, Cố Học Võ ở đảo mặc rất ít đồ. Chỉ cần thua cái là gần như…

      lại xấu hổ. Người này đúng là bao giờ chịu thiệt. Đôi khi nghĩ lại đúng là làm cho người ta buồn bực.

      tuần sau, Cố Học Võ và cùng nhau rời khỏi đảo, nhưng họ về nhà, rất ít khi được chỉ có hai người mà có Bối Nhi. đưa Kiều Tâm Uyển cùng du lịch đến châu Âu.

      Ở đó còn có cả Đỗ Lợi Tân và Cố Học Mai. Hai người xuất phát từ Aegean Sea rồi đến du lịch Thụy Sĩ, bốn người chơi khắp nơi ở châu Âu gần tháng, lúc này mới lưu luyến trở về.

      Sau khi trở về Bắc Đô, trở lại với cuộc sống bình thường. Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển đều phải làm. Bối Nhi đành giao cho Uông Tú Nga chăm sóc. Kiều Tâm Uyển cùng Cỗ Học Võ chuyển đến nhà mới, hưởng thụ thế giới của hai người, chỉ muốn yên bình thân mật.

      Cuối tuần đưa Bối Nhi từ nhà lớn Cố gia về căn hộ. Ba người ra ngoài chơi. Cuộc sống như vậy đối với Kiều Tâm Uyển cũng giống như trước kia chỉ khác là có thêm Cố Học Võ chăm sóc rất tốt.

      Nhiều lúc giật mình tỉnh giấc, cứ tưởng mình mơ. Bởi vì cuộc sống quá thuận lợi, quá hạnh phúc lại có chút cảm giác giống như .

      Cuộc sống bình yên lại qua tháng. Hôm nay là cuối tuần. Kiều Tâm Uyển nằm lì giường muốn dậy, nhưng Bối Nhi lại dậy rất sớm, chạy đến đánh thức , biết rằng làm, nên muốn đưa chơi.

      Bối Nhi tuy tuổi, nhưng chịu ngồi yên, ngày nào cũng muốn ra ngoài chơi. Kiều Tâm Uyển còn cách nào, bị con kéo dậy. Đúng lúc Cố Học Võ từ ngoài vào, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển ngáp mấy cái liền có chút đau lòng: “Nếu em mệt cứ ngủ lúc , mang Bối Nhi ra ngoài chơi cũng được.”

      “Thôi.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Lúc về em bận rộn công việc, thể dành thời gian cho con. Hôm nay em muốn đưa con ra ngoài chơi.”

      “Được rồi.” Cố Học Võ gật đầu, có chút hối hận vì hôm qua đón con từ nhà lớn của Cố gia về, biết vậy cứ để Bối Nhi ở Cố gia luôn cũng được. Như vậy, Kiều Tâm Uyển có thể ngủ nhiều chút.

      Tâm Uyển rời khỏi giường, Cố Học Võ đưa sữa tươi ra trước mặt : “Uống chút sữa . Em gần đây mệt mỏi quá rồi.”

      “Cũng chẳng còn cách nào khác. Công ty có rất nhiều việc.”

      “Công việc nhiều chia cho Kiều Kiệt chút.” Cố Học Võ hừ tiếng: “ thấy cậu ta rất nhàn rỗi. Để cậu ta bận rộn chút .”

      “Nó cũng có rất nhiều việc rồi.” Kiều Tâm Uyển uống ngụm sữa, cảm giác buồn nôn dâng lên, chịu được, buông ly sữa, chạy về phía phòng vệ sinh.

      Bối Nhi ngồi trước bàn ăn vẻ mặt có chút hiểu, Cố Học Võ cũng hơn con là mấy, theo vào phòng vệ sinh, nhìn Kiều Tâm Uyển nôn xuống bồn cầu rất dữ dội.

      “Ọe…” Kiều Tâm Uyển nôn hoài mà nôn ra được gì. Cố Học Võ khẽ cau mày, đứng ở đằng sau vỗ lưng cho : “Em sao chứ? Có phải do sữa ? Quá hạn rồi à?”

      “Em sao.” Kiều Tâm Uyển đứng lên, lấy nước súc miệng, nén cơn buồn nôn xuống.

      “Em còn có gì.” Cố Học Võ chợt phát ra Kiều Tâm Uyển mấy ngày nay rất thèm ngủ, bây giờ lại nôn, sắc mặc lại trông rất khó coi: “Để đưa em đến bệnh viện kiểm tra chút.”

      cần đâu.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Có thể là cảm lạnh…”

      Dừng lại chút, đột nhiên nghĩ tới việc, từ khi tuần trăng mật trở về, gần tháng rồi mà kinh nguyệt của vẫn chưa tới. Như vậy, phải là… Trợn to mắt nhìn Cố Học Võ, bộ dạng hoảng hốt của khiến Cố Học Võ càng khẳng định, trong người có vấn đề: “Em còn có việc gì, mặt trắng bệch rồi kìa. được, lát nữa đưa Bối Nhi về Cố gia, rồi đưa em đến bệnh viện kiểm tra chút.”

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cắn môi, nhìn Cố Học Võ có chút khẩn trương, trong lòng như có thể đoán được ra chuyện gì: “Em nghĩ, có thể cần đến bệnh viện kiểm tra.”

      “Là sao?”

      “Em, em nghĩ em có thể mang thai rồi.”

      “Cái gì?” Lúc này, đến lượt Cố Học Võ trợn to mắt, nhìn chằm chằm lên mặt Kiều Tâm Uyển: “ thể nào?”

      từng nhìn thấy Kiều Tâm Uyển đau đớn khi sinh con nên sau khi ở cùng vẫn luôn có phương pháp bảo vệ. Sao lại có thể mang thai? Nghĩ kỹ lại chính là…

      Ngày kết hôn. Ngày đó cao hứng quá, hơn nữa trước đó Kiều Tâm Uyển vừa hết, cứ nghĩ là kỳ an toàn…

      có gì là thể.” Kiều Tâm Uyển vừa mới xong, cơn buồn nôn lại kéo đến, lại ghé vào bồn cầu nôn thốc. Cơ thể lại trải qua hồi thoải mái. Cố Học Võ ra phía sau dìu , vẻ mặt khẩn trương.

      “Mang thai rồi? Vậy phải làm sao?”

      có Bối Nhi là được rồi, căn bản nghĩ đến việc sinh đứa nữa. Nhưng bây giờ Kiều Tâm Uyển lại mang thai.

      “Đừng có hỏi em.” Kiều Tâm Uyển ói hồi lâu, cảm giác đỡ hơn chút, đứng lên dựa vào bờ vai của : “Em cũng biết.”

      Công ty vẫn còn đống công việc. Bối Nhi lại còn , nghĩ rằng bây giờ là lúc thích hợp để mang thai.

      “Tâm Uyển.” Cố Học Võ nhìn có chút khó xử: “Nếu em muốn sinh con. Chúng ta sinh.”

      tận mắt thấy Kiều Tâm Uyển đau đớn thế nào bàn đẻ, dù thế nào cũng muốn cho Kiều Tâm Uyển chịu nỗi đau khi sinh lần nữa. Nhưng ngờ. Người tính bằng trời tính, Tâm Uyển lại mang thai.

      muốn?” Kiều Tâm Uyển có chút do dự. Nhưng lời của lại làm cho Cố Học Võ cảm giác rằng đồng ý rồi, dìu ra ngoài: “Cứ như vầy . Lát nữa đưa Bối Nhi về Cố gia, mang em bệnh viện kiểm tra, sau đó chuẩn bị chút để sẵn sàng bỏ con.”

      Kiều Tâm Uyển cắn môi, dù thế nào cũng thể thản nhiên quyết định vận mệnh của đứa con trong bụng mình như thế. Trở lại ngồi xuống bàn cơm, nhìn khuôn mặt nhắn của Bối Nhi, cầm miếng sandwich đưa vào trong việc. Khuôn mặt nhắn hồng hồng, đáng .

      đứa con. đứa con của và Cố Học Võ ư? Nếu như là con , nhất định đáng như Bối Nhi vậy. Nếu như là con trai, lớn lên giống Cố Học Võ hay là giống ?

      Cố Học Võ nhìn bộ dạng rối rắm của , nắm lấy tay : “Được rồi, nên suy nghĩ quá nhiều. tìm bác sĩ tốt.”

      “Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cắn môi, làm thế nào cũng thể quyết định vội vàng như vậy: “Có cần với ba mẹ tiếng ?”

      đứa con đấy. Nếu như ba mẹ biết rồi, cái gì nhỉ?

      chuyện?” Cố Học Võ hiểu nhìn : “Em lo lắng cái gì vậy? Em sợ bố mẹ đồng ý sao?”

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 153: Bỏ đứa bé
      cười lắc đầu: “Em suy nghĩ nhiều quá rồi. Ba mẹ can thiệp chuyện này, em muốn sinh cũng được, muốn sinh cũng được, cần băn khoăn đến bọn họ.”

      phải.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, cũng phải lo lắng ba mẹ đồng ý, mà là: “Học Võ, đây là con của chúng ta đó.”

      “Tâm Uyển?” Cố Học Võ ăn hơi ngừng lại: “Em muốn sinh con?”

      “Em, em biết.”

      Bây giờ cũng xác định được là có muốn đứa bé này hay . Cứ nghĩ Cố Học Võ luôn dùng biện pháp tránh thai cho nên chưa từng nghĩ sinh mệnh mới xuất , điều này hoàn toàn ngoài ý muốn của .

      Cố Học Võ im lặng, cũng nghĩ có thêm đứa con nữa. Bởi vì muốn Tâm Uyển lại chịu khổ, hơn nữa đối với , có mình Bối Nhi đủ rồi. chưa từng nghĩ tới có thêm đứa con nữa nhưng ngờ Tâm Uyển lại mang thai.

      Trong khoảng thời gian ngắn, cũng có chút rối rắm: “Nếu em còn muốn sinh, vậy sinh .”

      “Sinh?” Sinh lần nữa? lần nữa đối mặt với nỗi đau sinh con? Quan trọng nhất là lần nữa chịu đựng nỗi khổ khi mang thai? Kiều Tâm Uyển mím môi, hoàn toàn xác định được lựa chọn của bản thân.

      Nhìn ra rối rắm trong mắt , Cố Học Võ cũng ép đưa ra quyết định. Kiều Tâm Uyển nhìn sắc mặt ngưng trọng của , lắc đầu thoát khỏi rối rắm: “ nghĩ, nghĩ nữa. Có lẽ mang thai đâu? Có lẽ là do dạ dày khó chịu thôi.”

      “Mặc kệ là gì đều phải đến bệnh viện kiểm tra chút.”

      mang thai tất nhiên có phiền não. Nhưng nếu dạ dày khó chịu cũng có thể phớt lờ. Nên biết trước kia từng bị loét dạ dày giày vò thôi.

      “Vâng.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, trong lòng hy vọng có thai. Kiều thị bây giờ trăm công nghìn việc, cũng rất bận rộn. Nếu mang thai, vậy

      Cố Học Võ biết nỗi lo lắng của , sau khi ăn sáng xong, liền đưa Bối Nhi về Cố gia. Sau đó đưa Kiều Tâm Uyển bệnh viện.

      giờ sau, Kiều Tâm Uyển nhìn tờ giấy xét nghiệm tay, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Học Võ tràn đầy rối rắm: “Đều là tại hết, có thai rồi. Làm sao bây giờ?”

      Luôn dùng biện pháp an toàn nên cứ nghĩ sao, ai ngờ chỉ lần buông thả liền trúng thưởng. Mang thai bảy tuần. Đứa bé chưa lớn, vừa nãy bác sĩ hỏi bọn họ có muốn giữ , nếu phá ngay. Ba tháng đầu phá thai đơn giản nhất, khi cái thai lớn, rất khó làm.

      Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển cũng hiểu như vậy, hai người nhìn tờ giấy xét nghiệm kia, vẻ mặt đều có chút rối rắm. Cố Học Võ đưa lên xe, về nhà. Kiều Tâm Uyển tinh thần rối loạn. đứa con. Ôi chao, đáng ghét lúc này lại mang thai, Bối Nhi cũng chỉ mới hơn tuổi. Vốn bình thường thấy thời gian ở bên con quá ít, bây giờ lại thêm đứa nữa.

      Về đến nhà, Kiều Tâm Uyển tâm phiền ý loạn, ngồi ở sofa ngẩn người. Cố Học Võ tiến lên, nắm tay : “Bực lắm hả?”

      “Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, vẻ mặt rất rối rắm: “Đều tại hết, dùng biện pháp an toàn mới làm cho em trúng thưởng.”

      “Được, được, được, đều tại .” Cố Học Võ gật đầu, cũng phủ nhận: “Nhưng mà cũng biết, mới lần trúng thưởng.”

      “Có lần thôi sao?” Kiều Tâm Uyển khinh thường: “ ràng là rất nhiều lần!”

      Ngày kết hôn, quấn lấy làm nhiều như vậy, còn sử dụng biện pháp tránh thai. trúng thưởng mới lạ.

      “Chịu thôi. Ngày đó em đẹp quá khiến nhịn được.” Bộ dáng Cố Học Võ vô cùng vô tội.

      còn .” Kiều Tâm Uyển nghe nổi nữa, dùng sức đánh tay cái: “Đều tại tốt.”

      “Được rồi, được rồi. Đều tại tốt.” Cố Học Võ nắm tay : “Em muốn đánh , cũng đánh trả, nhưng bây giờ em mang thai, nên cử động mạnh, được ?”

      Kiều Tâm Uyển mím môi, vẻ mặt vô cùng rối rắm. Bây giờ, phải làm sao? Sinh thêm lần nữa sao? Mặc kệ là sinh hay sinh, đều rất rối rắm.

      “Nếu em bỏ được như vậy cứ sinh .” Cố Học Võ thích thấy bộ dạng này của , hy vọng luôn vui vẻ chứ phải mày chau mặt ủ.

      nhàng quá .” Kiều Tâm Uyển nhíu mày: “Lúc Bối Nhi còn ở trong bụng, thiếu chút nữa là bức em tới chết. Em ốm nghén suốt hai tháng, cơm cũng ăn vô, ngủ cũng được. Người cứ gầy sọp . Sau lại sợ đủ dinh dưỡng cho con nên ngày nào cũng phải đến bệnh viện truyền dịch. Những đau khổ này, chịu đương nhiên đứng chuyện đau thắt lưng rồi.”

      Cố Học Võ hơi ngẩn ra, sau khi hai người tái hợp, đây là lần đầu tiên nghe Kiều Tâm Uyển về vấn đề này: “Lúc đó em rất khó chịu sao?”

      “Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy hơi sợ: “Lúc đó, ngày nào ngửi thấy mùi gì cũng muốn nôn, ăn cái gì cũng thấy ngon. Ăn cái gì nôn cái đó. Mẹ em sợ em có việc, phải liên tục thay đổi món để em ăn. Nhưng mà ăn được ít, mà nôn nhiều.”

      Tưởng tượng đến mấy tháng tra tấn ra con người kia, thực dám thử lại lần nữa: “Sau đó bụng lớn, chèn ép thần kinh. Buổi tối cả đêm ngủ được.”

      Vẻ mặt Cố Học Võ thực ngưng trọng. nhớ có khoảng thời gian tụ tập Trầm Thành đều vắng mặt, Kiều Kiệt Kiều Tâm Uyển khỏe nên Trầm Thành ở nhà chăm sóc . chỉ nhìn thấy khổ sở lúc sinh, nhưng ngờ trước đây, phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Quan trọng hơn là lúc chịu đau khổ vì sinh con cho lại ở bên cạnh chăm sóc .

      kéo lại, ôm chặt vào lòng, trong lòng có quyết định: “Tâm Uyển, đứa con này, chúng ta bỏ .”

      “Cố Học Võ?”

      Kiều Tâm Uyển vừa rồi ra có ý oán trách, nhưng nghĩ đến quá trình mang thai, quả rất vất vả, mà muốn lại trải qua lần nữa: “ ra…”

      “Tâm Uyển, cho bất cứ ai hành hạ em, kể cả con của chúng ta cũng được.” Cố Học Võ quyết định, vươn tay ôm lấy Kiều Tâm Uyển về phòng: “Hôm nay em nghỉ ngơi ngày cho tốt, ngày mai hẹn bác sĩ.”

      “Nhưng…” Cứ quyết định như vậy sao? Có bất nhân, khinh suất quá ?

      nhưng gì hết. Em nghe bác sĩ , bây giờ kỹ thuật rất đại. giải quyết xong rất nhanh.”

      Cố Học Võ vào cửa, đặt lên giường: “Nghỉ ngơi cho tốt .”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển rối loạn, nhất thời thể nghĩ ra cách khác. Đứa bé này là tới quá bất ngờ.

      Cố Học Võ đứng dậy, gọi điện thoại liên hệ bác sĩ. Kiều Tâm Uyển nghỉ ngơi lát, lúc tỉnh lại trưa. Cố Học Võ làm cơm xong, chờ đến ăn. Nhìn thấy thức ăn dinh dưỡng phong phú lại thanh đạm bàn, khoanh tay trước ngực.

      phải cần sao? Còn phải kiểu cách như vậy?”

      “Bởi vì cần cho nên em phải bồi dưỡng cơ thể lại cho tốt.” Cố Học Võ đặt chén canh trước mặt: “Phá thai cũng là rất ảnh hưởng đến sức khỏe, đều phải bồi bổ tốt.”

      Kiều Tâm Uyển gật đầu, ngồi xuống bàn ăn, mới uống mấy hớp canh lại cảm thấy buồn nôn, đặt chén xuống nhanh chóng chạy vào buồng vệ sinh. Cố Học Võ chạy nhanh theo sau , nhìn thấy nôn dữ dội mà nhíu chặt mày: “ quyết định rồi, hẹn bác sĩ chiều nay phẫu thuật.”

      Kiều Tâm Uyển đứng lên. Lấy nước súc miệng, áp chế cảm giác khó chịu. Nhìn thấy quan tâm mặt Cố Học Võ, vẫn rất hưởng thụ: “ sao. cần phải vội đâu.” ra vẫn chưa quyết định, chắc có muốn đứa bé này hay .

      “Vậy ngày mai.” Cố Học Võ thực muốn Kiều Tâm Uyển chịu tra tấn thêm nữa. Kiều Tâm Uyển gì, trong lòng có chút cảm giác bắt đầu rục rịch.

      Ngày hôm sau là chủ nhật, sáng sớm Cố Học Võ hẹn bác sĩ xong xuôi. Ăn xong điểm tâm, hai người liền lập tức tới bệnh viện. Theo thông lệ sau khi kiểm tra là phẫu thuật. Kiều Tâm Uyển cảm giác tim mình đập hơi nhanh, lòng bàn tay cũng ươn ướt mồ hôi, Cố Học Võ vẫn nắm tay nên tất nhiên cũng cảm nhận được khẩn trương của . Vỗ vỗ vai : “ sao đâu, chỉ là tiểu phẫu thôi, rất nhanh ổn thôi.”

      Kiều Tâm Uyển nhíu mày, lười chuyện. Góc độ suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ giống nhau. Đối với phụ nữ mà , cho dù là mang thai hay phá thai, cho dù là sinh con hay là nuôi con bằng sữa, cái giá phải trả so với đàn ông vất vả cùng đau khổ hơn nhiều. Tuy rằng bây giờ đau, nhưng tâm trạng khẩn trương vẫn có.

      Bác sĩ nhanh chóng chuẩn bị xong, Kiều Tâm Uyển đứng lên, về phòng phẫu thuật. Cố Học Võ chờ ở bên ngoài. Ở đầu khác hành lang, có hai người chuẩn bị rời . người trong đó liếc mắt thấy Cố Học Võ liền nhanh chóng xoay người lại, hai người cùng nhau về hướng này.

      “Lão Đại?”

      ?”

      Cố Học Võ đứng lên, ngờ lại gặp Học Mai và Đỗ Lợi Tân ở đây.

      “Sao lại ở đây?” Đỗ Lợi Tân nhìn Cố Học Võ, đây là phụ khoa. Cố Học Võ ở đây để làm gì?

      “Sao hai đứa đến đây?” Chuyện Kiều Tâm Uyển mang thai, chưa cho người trong nhà, cho nên hẳn là trong nhà ai biết.

      mặt Đỗ Lợi Tân lộ ra nét vui mừng, Cố Học Mai cũng vậy, hai người tay trong tay, Đỗ Lợi Tân cười mở miệng: “Học Mai mang thai. Em đưa ấy đến kiểm tra.”

      ?” Cố Học Võ vui mừng thay Học Mai: “Chúc mừng. được làm cậu rồi.”

      “Đúng vậy.” Đỗ Lợi Tân cũng rất vui vẻ, sau khi tuần trăng mật trở về, Cố Học Mai ăn gì cũng vô. Sáng nay thấy khó chịu, mới đưa đến kiểm tra, ngờ là mang thai. Tuy rằng chuyện này trong dự liệu, nhưng có nhanh như vậy làm cho ta cảm thấy rất vui.

      “Đúng vậy, làm cậu rồi.” Tâm trạng Cố Học Mai bây giờ rất tốt, bác sĩ đứa bé đều bình thường. lo lắng căng thẳng của liền buông xuống. Dù sao lúc trước từng giải phẫu, rồi lại phục hồi chức năng, lo lắng mình dễ dàng mang thai như vậy. Bây giờ như ý nguyện, sao lại vui chứ?

      “Có báo cho chú thím chưa?” Cố Học Võ nhìn thấy trong mắt Cố Học Mai tràn đầy hưng phấn: “ nghĩ chú thím cả chú Đỗ biết được nhất định rất vui.”

      “Vẫn chưa.” Cố Học Mai lắc đầu: “Cũng là vừa mới xác nhận, bọn em định lát nữa về nhà thông báo tin tốt này cho ba mẹ.”

      Tâm trạng Đỗ Lợi Tân rất tốt, nhưng cũng quên chuyện: “Lão Đại, ở đây làm gì?”

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Tác giả: Thiền Tâm Nguyệt
      Chương 154: Em nỡ
      Cố Học Võ hơi giật mình, nhất thời biết phải trả lời như thế nào. Chuyện Kiều Tâm Uyển mang thai, tính cho người Cố gia biết. Trong lòng rất trưởng bối luôn có ý nghĩ con cháu càng nhiều càng tốt, nếu để cho trưởng bối Cố gia biết sợ là nhất định buộc Kiều Tâm Uyển sinh con. Mà tại, quả tính làm cho cha mẹ biết.

      ?” Cố Học Mai lướt mắt nhìn qua mặt Cố Học Võ rồi lại nhìn đèn phòng giải phẫu, lại quay trở về nhìn Cố Học Võ: “ phải là Tâm Uyển cũng có thai chứ?”

      Khụ. Cố Học Võ sắc mặt có chút xấu hổ: “Kỳ phải như bọn em nghĩ đâu. Tâm Uyển, ấy…”

      Còn chưa xong, cửa phòng giải phẫu mở, Kiều Tâm Uyển ra. Hai tròng mắt hơi ửng đỏ, muốn về phía Cố Học Võ, lại nhìn thấy hai người khác đứng ở bên cạnh . ngẩn ra, đứng đó bất động.

      “Xong chưa?” Cố Học Võ cũng có tâm tư nhìn hai người nhà Đỗ Lợi Tân, nhanh chóng chạy qua, vươn tay dìu Kiều Tâm Uyển: “Có khó chịu ở đâu ? Có muốn để bác sĩ sắp xếp phòng bệnh quan sát chút ?”

      Kiều Tâm Uyển lắc đầu, đến gần Cố Học Võ, dùng lượng chỉ có hai người nghe mà : “Học Võ. Em, em có…”

      “Tâm Uyển, chị làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào à?” Cố Học Mai cũng theo lên, mẫn cảm phát sắc mặt Kiều Tâm Uyển tốt lắm, lại vừa mới từ trong phòng giải phẫu ra…

      “Chị sao.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, cười cười với Cố Học Mai: “Học Mai, sao em lại ở đây?”

      “Em có thai rồi.” Cố Học Mai ngại chia sẻ tin vui này với mọi người: “Mới hơn tháng, còn chưa nhìn thấy.”

      “Chúc mừng.” Kiều Tâm Uyển biết chuyện của Cố Học Mai lúc trước. Lúc này tự đáy lòng cũng mừng cho Cố Học Mai.

      “Chị có phải cũng có thai rồi ?” Cố Học Mai nhìn Kiều Tâm Uyển: “ phải chị tính sinh đó chứ?”

      “Học Mai.”

      có, sao lại thế được?” Kiều Tâm Uyển biết Cố Học Võ lo lắng cái gì, cầm tay : “Học Mai. Nếu đều mang thai bằng cùng nhau về nhà, báo tin vui này cho ông nội và mọi người biết .”

      “Uhm.” Cố Học Mai nhàng thở ra, xem ra, Kiều Tâm Uyển mang thai. Vừa rồi chắc là muốn bỏ, biết sao lại thay đổi.

      cùng Đỗ Lợi Tân liếc mắt nhìn nhau cái, hai người rời trước, hành lang bệnh viện chỉ còn lại có Cố Học Võ cùng Kiều Tâm Uyển.

      “Em vừa rồi gì vậy?”

      Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển: “Lẽ nào em làm phẫu thuật?”

      Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu, hai tay ôm thắt lưng Cố Học Võ: “Học Võ. Em nỡ.”

      Đơn giản chỉ bốn chữ lại làm cho Cố Học Võ ngẩn ngơ.

      “Lúc bác sĩ chuẩn bị phẩu thuật, em lại nghĩ đến lúc mang thai Bối Nhi. Khi đó, trong lòng em rất tuyệt vọng, cứ nghĩ em với có cơ hội ở bên nhau. Cho nên, có đứa con với như vậy cũng tốt.”

      Ngẩng đầu, ánh mắt của trong suốt như nước: “Em điều này, phải muốn chỉ trích , mà là đứa bé này khác Bối Nhi. Nó là minh chứng cho tình của chúng ta.”

      “Tâm Uyển.” từ trước đến nay đều lý trí lạnh lùng, sau khi gặp phải này lại hết lần này đến lần khác phá lệ thường. Ngực chua xót, có chút đành lòng, có chút rối rắm.

      Nghĩ đến từng chịu khổ. lúc này rất thương tiếc, cũng vô cùng muốn phải chịu đựng lần nữa. vẫn nhớ rất cảnh tượng ở bàn phẫu thuật, đem hết sức lực cũng như tính mạng vẫn muốn sinh hạ Bối Nhi.

      trước kia có cảm giác gì, nhưng sau khi Kiều Tâm Uyển, lại muốn bồi thường cho , muốn sống tốt, muốn vui vẻ hạnh phúc. muốn để chịu chút đau khổ.

      Cho nên biết mang thai, cũng chờ mong nhiều lắm, với , Kiều Tâm Uyển luôn ở vị trí số . Cái khác đều là thứ yếu. Lúc này nghe Kiều Tâm Uyển này . Nội tâm rất xúc động.

      Kiều Tâm Uyển nắm tay , tâm tình buông lỏng, còn do dự cùng rối rắm như lúc trước. Dù sao, lần này tuyệt vọng và căng thẳng như lúc mang thai Bối Nhi. Đứa bé này mặc dù là ngoài ý muốn nhưng là do và Cố Học Võ nhau mà có.

      “Em muốn sinh con.”

      Đơn giản chỉ mấy câu biểu lộ ý muốn của . Cố Học Võ nhíu lông mày, nhìn vẻ kiên định : “ chỉ muốn để em quá cực khổ.”

      sao.” Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu: “Chỉ lần này nữa thôi. Xong lần này là bao giờ sinh nữa. Được ?”

      “Được.” Cố Học Võ gật đầu, áp chế suy nghĩ lung tung trong lòng. Ôm thắt lưng Kiều Tâm Uyển ra ngoài: “Em quyết định sinh con, vậy em về sau phải nghe theo .”

      “Được. Em đều nghe theo lời .” Kiều Tâm Uyển gật đầu, kỳ trước khi đến bệnh viện, vẫn luôn rối rắm, luôn do dự. Nhưng vào khoảnh khắc nằm bàn phẫu thuật kia, đột nhiên liền hối hận. Sao có thể bỏ đứa bé này được?

      Đây là minh chứng tình của Cố Học Võ và . Nếu tồn tại của Bối Nhi là niềm vui lớn, là cho minh chứng cho thời từng , vậy tồn tại của đứa bé này chính là điều bất ngờ. Tuy là ngoài ý muốn, nhưng vẫn là ngoài ý muốn của tình . Mặc dù có trong kế hoạch, nhưng tại có Cố Học Võ thương, muốn sinh đứa bé ra, muốn bỏ .

      từ trước đến nay đều biết mình muốn gì, khi quyết định Cố Học Võ cũng biết thể thay đổi, chỉ có thể nghe theo . Hai người trở lại Cố gia, Cố Học Mai cùng Đỗ Lợi Tân về đó trước. Nghe tin Học Mai và Tâm Uyển cùng mang thai, Cố Thiên Sở rất vui mừng, cười đến toe toét. Mấy trưởng bối cũng rất vui, Uông Tú Nga còn chỉ cần Tâm Uyển sinh con thôi, còn những chuyện khác cần phải bận tâm.

      Cố Học Võ tại muốn cũng được. Người nhà vô cùng vui vẻ ngồi ăn cơm. Cố Học Võ đưa Kiều Tâm Uyển về căn hộ, Uông Tú Nga liền mở miệng.

      “Trong khoảng thời gian này, vẫn nên để Tâm Uyển về đây ở . Trong nhà có thím Trương nấu cơm, có chúng ta quan tâm chăm sóc cho con bé.”

      “Mẹ.” Cố Học Võ muốn cái gì, Kiều Tâm Uyển đồng ý: “Dạ, mẹ, bọn con về thu dọn ít đồ rồi dọn đến sau.”

      “Ừ.” Uông Tú Nga giờ mới yên tâm, dù sao Cố Học Võ cũng có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai. Cố gia có người giúp việc, lại có nhiều người lớn, vừa vặn có thể chiếu cố tốt cho Kiều Tâm Uyển.

      Chuyện Kiều Tâm Uyển sinh con, cứ như vậy mà quyết định. Về đến nhà, mệt mỏi nằm lên giường nghỉ ngơi lúc. Lúc sau, nhìn Cố Học Võ đứng ở bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như suy nghĩ gì đó.

      đứng dậy, ra phía sau cầm tay : “Sao vậy?”

      Cố Học Võ thấy dậy, xoay người lại, dùng sức ôm vào người, hôn lên môi nàng.

      “Uhm.” hôm nay làm sao vậy? Kiều Tâm Uyển hơi đờ ra rồi nhanh chóng phản ứng lại, hai tay vòng qua cổ , đón ý hùa theo nụ hôn của .

      Cố Học Võ bá đạo đoạt lấy hơi thở của . Mỗi tấc mỗi phân. Mãi đến lúc thở nổi, mới buông ra.

      “Học Võ?”

      “Em quyết định sinh đứa bé này?” Cố Học Võ kỳ để ý có đứa con thứ hai này hay , cũng để ý có con trai hay , với , có Bối Nhi, có Kiều Tâm Uyển là đủ rồi.

      “Vâng.” Kiều Tâm Uyển dán mặt vào Cố Học Võ: “Lúc này, có thể cùng em trải qua quá trình mang thai, nhìn thấy con dần dần lớn lên, sinh ra, tham dự hết thảy, như vậy tốt sao?”

      biết là có gì tốt.” Cố Học Võ cho là đúng: “ hy vọng em quá cực khổ.”

      “Có những lời này, em vất vả chút cũng đáng.” Kiều Tâm Uyển cầm tay : “Được rồi, lại còn phải trách ? Nếu do làm, em sao lại mang thai? Em tại có, phải nghe theo em, sinh con xong, em sinh nữa, được chưa?”

      tình đến lúc này, Cố Học Võ có thể cái gì đây? Chỉ có thể đồng ý.

      “Được.”

      Dù sao hai người quyết định, tại người lớn trong nhà cũng biết, sinh cũng được. Chính là, đến buổi tối, liền hối hận. Lúc tắm xong, giống như trước đưa tay ôm thắt lưng Kiều Tâm Uyển, tay kia khách khí xoa ngực . Kiều Tâm Uyển lại bắt lấy tay , cho tiếp theo bước nữa.

      được.”

      “Vì sao?” Cố Học Võ vẻ mặt khó hiểu, bàn tay to tiếp tục. Kiều Tâm Uyển nóng nảy: “Còn chưa tới ba tháng, bác sĩ tại là thời kỳ nguy hiểm, phải đợi qua ba tháng mới được…”

      xong, nhìn Cố Học Võ, tỏ vẻ mặt vô tội. Tay Cố Học Võ đờ ra giữa trung. Nhìn cái áo ngủ màu đen của Kiều Tâm Uyển, đột nhiên nằm ở giường la to: “**.”

      cần giận như vậy, đợi ổn định qua tháng là được.” Kiều Tâm Uyển rất nhu cầu của bình thường mãnh liệt thế nào, muốn nhẫn nhịn tháng, thực rất khó.

      “Làm sao chỉ có tháng?” Còn vào cuối thời kỳ mang thai hai tháng, còn có lúc sinh con xong phải chờ hai tháng, tính đúng ra có đến mấy tháng có phúc lợi.

      Vẻ mặt như là muốn ăn mà được, bộ dạng bất mãn làm cho Kiều Tâm Uyển cười khẽ. cười còn được, cười Cố Học Võ liền lườm cái. Nhìn thấy còn cười, liền ôm lại hôn sâu, hôn đến khi thở nổi, bàn tay to kéo sát vào người. Hôn đến khi Kiều Tâm Uyển mặt đỏ tim đập, mới buông ra.

      hối hận.” Tay Cố Học Võ còn ôm thắt lưng , cảm giác cơ thể lả lướt của dán sát vào người mình, cố gắng áp chế luồng khí nóng dưới bụng: “Sinh con xong, sinh thêm đứa, rồi kiên quyết sinh nữa.”

      sinh, tưởng em là heo à?”

      Hai đứa mới tốt, ba đứa như là quá nhiều. Kiều Tâm Uyển ngáp cái: “Được rồi, em ngủ đây, ráng chịu chút.”

      “Chịu?” nghe nhàng quá ha. Người phải chịu đựng đâu phải , Cố Học Võ hừ lạnh tiếng, nhìn thấy mệt đến nổi muốn ngủ, lại nghĩ quên , tha cho .

      Cúi đầu nhìn thấy người em của mình bởi vì nụ hôn vừa rồi mà dựng lên, bất đắc dĩ lắc đầu. Quên quên . Nhiều con nhiều con. Tuy rằng như dự liệu của , bất quá tin con do dạy bảo nhất định quá kém.

      Nếu Cố Học Võ nghĩ như vậy là được vậy là sai mười phần. Sáng hôm sau thức dậy, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển ở buồng vệ sinh nôn khan, lại nhíu chặt lông mày. Trong lòng hoài nghi quyết định của mình.

      “Tâm Uyển, em sao chứ?” Đưa đến cho ly nước, vẻ mặt đầy thân thiết.

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 155: Cho chút thù lao
      Kiều Tâm Uyển đứng lên, sắc mặt có chút tái nhợt, nhận lấy ly nước đưa, uống ngụm, sau đó yếu ớt lắc đầu: “Em sao.”

      “Còn sao.” Cố Học Võ thực thể chịu đựng nổi bộ dạng này của Kiều Tâm Uyển: “Sắc mặt tái nhợt như ma vậy. thấy em rất có sao!”

      Kiều Tâm Uyển trải qua lần nên biết đây phải là chuyện thoải mái gì: “ sao, chỉ hai tháng thôi, qua hai tháng này ổn.”

      “Hai tháng?” Cố Học Võ trợn mắt, cứ nôn suốt hai tháng sao?

      “Được rồi.” Kiều Tâm Uyển vì dáng vẻ khẩn trương của mà cầm tay : “ cần phải căng thẳng, em chuẩn bị tâm lý hết rồi.”

      “Em sẵn sàng rồi nhưng chưa.” Cố Học Võ nhìn ánh mắt , trong lòng đưa ra quyết định. kéo tay Kiều Tâm Uyển ra ngoài: “ thôi. làm xong điểm tâm, có cháo, có sữa đậu nành. Sữa có mùi, nếu em thích ăn thứ khác thanh đạm hơn.”

      “Uhm.”

      Kiều Tâm Uyển theo Cố Học Võ ra ngoài, lúc nhìn bàn điểm tâm cổ họng lại nhộn nhạo. Bây giờ muốn ăn uống gì, còn nhớ khi mang thai Bối Nhi cũng như vậy, ăn gì cũng vô.

      muốn ăn?” Cố Học Võ nhìn sắc mặt là biết.

      “Em ăn vô.” Dạ dày vẫn rất khó chịu, bây giờ chỉ muốn ngủ: “Em muốn ngủ.”

      “Em buồn ngủ cũng phải ăn chút gì trước .” Ánh mắt Cố Học Võ đảo qua bàn, múc cho chén cháo.

      Kiều Tâm Uyển nhìn chén cháo nóng hôi hổi kia mà chút cũng muốn ăn. Cố Học Võ nhíu mày. Kéo ngồi xuống bên cạnh, nhìn ngượng nghịu mặt : “ bảo em cần, nên sinh đứa bé này rồi mà. Nếu em muốn sinh phải ráng ăn nhiều chút. Nếu , cần nó.”

      cái gì vậy.” Kiều Tâm Uyển trợn mắt: “ cần nhưng em cần.”

      “Vậy em ăn .” Cố Học Võ nhìn sắc mặt Kiều Tâm Uyển, có chút đau lòng: “Bằng ngại tự mình cho em ăn đâu.” Tự mình cho ăn, cho ăn như thế nào?

      Trong đầu Kiều Tâm Uyển chợt hiểu Cố Học Võ cho ăn là thế nào, gương mặt lập tức đỏ ửng. Để che dấu mất tự nhiên, bưng cháo lên húp. chén cháo nhanh chóng nhìn thấy đáy.

      Cố Học Võ vừa lòng mỉm cười, lại múc cho thêm chén, nhìn húp cháo mà tai đỏ hồng: “Tâm Uyển, em nên nhớ nếu em ăn vô, ngại tự mình cho em ăn đâu. Em hiểu chưa?”

      Hiểu? Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy cả mặt nóng ran, trừng Cố Học Võ cái: “Sắc lang.”

      “Sắc sao?” Cố Học Võ bưng sữa đậu nành lên uống ngụm: “Sao lại thấy ý này tồi nhỉ?”

      “…” tồi cái đầu , nuốt lời này vào trong bụng, Kiều Tâm Uyển nhanh chóng húp sạch chén cháo. sợ nếu ăn gì, Cố Học Võ tự cho ăn: “Em no rồi.”

      “Uhm.” Biện pháp này hữu dụng, lần sau dùng tiếp. Cố Học Võ thầm quyết định.

      Cố Học Võ họp xong lại về văn phòng. Kiều Tâm Uyển thấy về liền đặt quyển tạp chí xuống. Chu chu cái miệng nhắn, vẻ mặt mất hứng.

      “Sao vậy? Có phải khó chịu ?”

      Kiều Tâm Uyển mang thai được ba tháng. Bây giờ Cố Học Võ đối với lúc nào cũng căng thẳng, hơi nhăn mày, lo lắng có phải cơ thể lại khó chịu. Có phải đứa bé lại tra tấn hay .

      Bọn họ dọn về Cố gia, bởi vì Cố Học Võ đồng ý, nghĩ đến Bối Nhi tinh quái ở nhà mỗi ngày có việc gì là lại thích quấn lấy Kiều Tâm Uyển. Cho dù Kiều Tâm Uyển mang thai, cũng muốn quá cực khổ. Sau khi bàn bạc với Uông Tú Nga, hai người vẫn ở lại căn hộ.

      Nhưng Cố Học Võ phải làm việc, mỗi ngày đều đưa Kiều Tâm Uyển theo. Cũng cho tới Kiều thị làm, công việc đều quẳng hết cho Kiều Kiệt. Lượng công việc của Kiều Kiệt tăng vọt làm cho ta tức giận thôi. Vài lần còn tìm tới Cố Học Võ lý , lúc Kiều Tâm Uyển mang thai Bối Nhi vẫn làm đến lúc sắp sinh. lý do gì mà bây giờ làm việc.

      Cố Học Võ cũng thèm để ý, chỉ đúng câu, chỉ có người có bản lĩnh mới muốn làm những việc chắc chắn. Chỉ câu mà khiến Kiều Kiệt tức xì khói, ta rất bực nhưng cũng chẳng có cách nào, bây giờ Kiều Tâm Uyển lớn nhất, Cố Học Võ còn lớn hơn nữa, ta đấu lại ông rể thê nô này.

      “Lòng em thoải mái.” Kiều Tâm Uyển cũng thấy Cố Học Võ quá khoa trương: “Em muốn về Kiều thị làm việc.”

      được.” Kiều thị cách công ty Cố Học Võ khá xa. , Kiều Tâm Uyển lại chịu ăn cơm.

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cũng thấy Cố Học Võ quá khoa trương, nhất là sau khi làm cùng vài ngày, lại càng vui. Cố Học Võ vừa mới tiếp nhận công ty. Công việc nhiều muốn chết. ở đây nhìn Cố Học Võ làm việc như thế còn mình đọc tạp chí, ngẩn người, mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, khác gì heo! ghét ngày nào cũng như vậy.

      “Ngoan, nghe .” Cố Học Võ kéo bàn tay bé của : “Chờ đến khi em nôn nghén nữa, chịu ăn cơm, cho em .”

      Phản ứng của Kiều Tâm Uyển rất quái lạ, ăn cùng, chút cơm cũng ăn vô. Đây là nguyên nhân khiến Cố Học Võ lo lắng như vậy. Dù sao bây giờ cũng giống với bình thường.

      “Em cam đoan với , em nhất định ăn uống đàng hoàng.” Kiều Tâm Uyển giơ tay lên: “ cho em về làm .”

      được.” Cố Học Võ việc gì đều có thể thỏa hiệp, riêng việc này .

      “Nếu cho em làm, em tuyệt thực.” Kiều Tâm Uyển bướng bỉnh: “Từ hôm nay trở , em ăn gì hết. Em cùng con đói chết luôn.”

      “Tâm Uyển. Em đừng tùy hứng.” Tuy biết dọa , nhưng vẫn lo ảnh hưởng đến tâm trạng của .

      “Em đâu có tùy hứng.” Kiều Tâm Uyển thích cuộc sống như thế này: “Em muốn tìm việc để làm, mỗi ngày nhìn bận rộn như vậy, còn em lại nhàn nhã như vậy, khổ sở muốn chết.”

      “Em cứ coi như nghỉ ngơi .”

      “Làm gì nghỉ ngơi như vậy.” Kiều Tâm Uyển là chịu nổi: “Chỉ là mang thai thôi mà, cũng phải cái gì ghê gớm.”

      Cố Học Võ đau đầu chịu được. Ánh mắt đảo văn kiện qua bàn, con ngươi lóe sáng: “Được rồi. Em muốn làm việc, phản đối. Nhưng mà em cần Kiều thị. Giúp là được rồi.”

      “Cố Học Võ…”

      “Cứ quyết định vậy . Dù sao bây giờ cũng bận, coi như em giúp .” Cố Học Võ bấm số nội bộ bảo người đem văn kiện vào.

      Kiều Tâm Uyển định mở miệng, Cố Học Võ nhanh chóng chặn trước: “Đây là nhượng bộ lớn nhất của , thể nhượng bộ được nữa.”

      Lần đầu mang thai, ở bên chăm sóc tốt cho khiến cho rất ảo não. Đứa thứ hai này, nhất định phải trải qua toàn bộ hành trình cùng . Đây là nhân nhượng cuối cùng của .

      Kiều Tâm Uyển bất đắc dĩ đồng ý, dù sao cũng có việc làm. So với có việc gì vẫn tốt hơn nhiều.

      Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển đứng trước mặt, trong mắt tràn đầy tức giận, trừng mắt với , vẻ mặt chịu thua. Nhíu mày, có chút hối hận. Vốn chỉ muốn tùy tiện giao cho Kiều Tâm Uyển số công việc, để có việc làm mà hờn dỗi nữa. Nhưng mà biết, Kiều Tâm Uyển làm việc dốc sức vô cùng, so với còn cố gắng hơn.

      Cũng giống như lúc này.

      “Báo cáo này có vấn đề.” Kiều Tâm Uyển chỉ vào lỗi sai: “ nhìn chỗ này , còn có chỗ này nữa. Sai sót ràng như vậy, mà tài vụ cứ giao lên, rất có trách nhiệm.”

      “Cái này nữa.” lại đưa ra hai bản báo cáo khác: “Quý trước và quý trước nữa doanh thu tăng trưởng thể này là 3% và 5%. Nhưng mà sổ sách của tài vụ và kinh doanh đưa lên lại giống nhau. Khẳng định là có người động tay động chân.”

      Cố Học Võ vừa mới tiếp nhận công ty, trăm công nghìn việc. Công việc lại vừa nhiều vừa phức tạp. Nhất định có người ở đằng sau lợi dụng để trục lợi. Kiều Tâm Uyển cũng từng gặp tình huống như vậy, nhớ lúc vừa mới đến Kiều thị, có người nghĩ làm được gì nên ở sau lưng ngáng chân ít. Mà nay Cố Học Võ cũng gặp phải tình huống tương tự.

      Cố Học Võ cầm hai bản báo cáo lên xem xét, rồi lại thả xuống, nhìn gương mặt tức giận đến đỏ bừng của Kiều Tâm Uyển, kéo vào lòng, bàn tay to xoa xoa bụng , giọng mang theo vài phần ôn hòa: “Đừng tức giận, dưỡng thai, dưỡng thai. Tức giận có lợi cho phát triển của con trẻ. “

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển sao có thể tức giận?

      “Dừng.” Cố Học Võ cầm tay Kiều Tâm Uyển, nhìn hai bản báo cáo: “ phát lâu rồi.”

      “Vậy …”

      “Lấy tĩnh chế động, những lời này em nghe qua chưa?” Trong mắt Cố Học Võ lóe lên tia sáng: “ thích thả dây dài, câu cá lớn.”

      Kiều Tâm Uyển im lặng, lập tức hiểu được ý của Cố Học Võ, rồi nhanh chóng phản ứng lại: “ sớm biết? Vậy sao còn đưa em xem báo cáo đó?”

      tức giận, Cố Học Võ giao việc cho , tưởng tín nhiệm , làm cả buổi hóa ra là chỉ đưa cho có lệ thôi sao?

      Cố Học Võ cười xấu hổ, là nghĩ như thế. Đem những báo cáo có vấn đề xem qua cho Kiều Tâm Uyển xem chỉ là để tìm việc cho làm…

      “Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nổi giận, ngờ Cố Học Võ giảo hoạt như vậy: “ , làm em tức chết. căn bản tin em.”

      “Bà xã.” Cố Học Võ ôm muốn bỏ vào lòng, nhìn tức giận mặt : “Em như vậy cũng oan uổng cho . Nếu tin em, sao lại đưa cho em xem?” (Ladybug: Lá lay, giảo biện! Khiếp!!!)

      ràng xem qua, còn biết có vấn đề, …”

      “Phải, biết có vấn đề. Nhưng mà em có thể nhanh như vậy tìm ra vấn đề bất chính, có phải rất lợi hại ?” (Ladybug: Lại còn dẻo miệng!)

      “Hừ.” Kiều Tâm Uyển vẫn còn tức giận, bực Cố Học Võ coi là bình hoa: “ căn bản là xem em như sâu gạo. …”

      “Có con sâu gạo đẹp vậy sao?” Cố Học Võ nhướng mày, thấy vì tức giận mà hai gò má phiếm hồng. Trước khi kháng nghị, ngậm lấy cái miệng đào nhắn, hôn mạnh.

      “Umm.” Đừng lợi dụng chuyện này để đánh trống lảng. Kiều Tâm Uyển vẫn còn bực mình, Cố Học Võ lại ôm chặt trong lòng, cho rời . Cái ghế làm việc chỉ lớn có như vậy, có thể chạy đâu? Bị hôn như thế, hai tay tự chủ ôm cổ , đáp lại.

      Rốt cuộc, Cố Học Võ cũng buông tay ra, nhìn bộ dạng tức giận của Kiều Tâm Uyển, nhàng nhéo nhéo hai má .

      “Đừng giận mà. phải là sợ em mệt mỏi quá sao?”

      “Hừ.” Kiều Tâm Uyển xoay mặt để ý tới : “ gạt em.”

      “Giận hả?”

      ?” Là , có tức giận ?

      “Đừng giận mà.” Cố Học Võ nghĩ đến những vấn đề gặp phải trong mấy tháng đến công ty: “Có mấy người theo mẹ khá lâu, nghĩ mình là nguyên lão. sớm muốn khai trừ bọn họ nhưng vẫn chưa ra tay, là bởi vì công ty còn nhiều việc, hai là vì mẹ lúc trước khi giao công ty cho dặn nếu có thể cố gắng đừng động đến mấy người này. Nếu bọn họ nể mặt, cũng chỉ có thể khách khí.”

      “Vậy giao việc này cho em.” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển nóng lòng muốn thử. cũng ghét nhất những người như thế, nghĩ mình có công lao đối với công ty là có thể muốn làm gì làm sao? Đúng là buồn cười.

      Cố Học Võ thấy mắt Kiều Tâm Uyển lấp lánh như tinh thú, khóe môi hơi cong lên: “Em muốn nhận củ khoai nóng phỏng tay này?”

      “Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, ánh mắt lên vài phần khát máu: “Em tin em có thể giải quyết tốt.” Điều kiện tiên quyết là chỉ cần đồng ý.

      “Được.” Cố Học Võ gật đầu, đồng ý. Ở phương diện nào đó mà , Kiều Tâm Uyển và là cùng loại người. Đều ràng mục tiêu của mình, đều vì đạt được mục đích mà từ thủ đoạn. Trước kia, chưa từng nghĩ có ngày động lòng với như vậy.

      Nếu năm trước có người với , cùng loại người với , nhất định cảm thấy người đó điên rồi. Nhưng thực tế lại Kiều Tâm Uyển. thích bộ dạng tức giận của , thích cố chấp với việc của . Đó từng là khuyết điểm lại biến thành ưu điểm. biết có phải là “tình nhân trong mắt ai cũng là Tây Thi” .

      rồi đó, được can thiệp em xử lý như thế nào.” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển hưng phấn đến gấp gáp.

      can thiệp.” Bàn tay Cố Học Võ xoa xoa bụng : “Nhưng mà em phải chú ý nghỉ ngơi. được quá mệt mỏi.”

      “Yên tâm .” Kiều Tâm Uyển cắn môi, trong lòng có chủ ý: “Em nhất định phải làm cho mấy con sâu mọt này còn chỗ nào trốn.”

      cần dốc sức quá.” Cố Học Võ vỗ vỗ vai : “Nếu em quan tâm đến cơ thể mình, cho em làm.”

      “Biết rồi, lão quản gia.” Kiều Tâm Uyển đối với quan tâm của thực hưởng thụ, nhưng mà chấp nhận nổi khoa trương vậy. Tuy rằng mang thai, nhưng lần này khác lần trước, Cố Học Võ rất nghiêm túc chăm sóc . Gần như có thể được coi là cẩn thận. Ngày nào cũng kè kè, cùng vào, cùng ra. có thể có vấn đề gì chứ?

      “Lão quản gia?” Cố Học Võ nheo mắt lại, lên tia nguy hiểm: “Em là lão quản gia?”

      “Chẳng lẽ đúng?” Mỗi ngày quản này quản kia, phải lão quản gia là gì?

      Cố Học Võ nhìn ở trước mặt mình hé ra khép lại cái miệng nhắn, lại nghĩ tới chuyện khác. Kiêng kỵ mang thai nên từ lúc biết mang thai đến bây giờ, ít nhất hơn tháng chạm tới . Mà bây giờ qua ba tháng…

      chút khách khí ôm trong lòng, cúi đầu, tước đoạt toàn bộ hô hấp của . Bàn tay to khách khí xuống phía dưới, tiến vào bên trong bộ đồ bầu rộng thùng thình. Kiều Tâm Uyển ú ớ tiếng, lập tức hiểu được muốn làm gì. Trong lòng quýnh lên, bắt lấy tay , tránh khỏi chút: “Cố Học Võ.”

      cho em làm việc, em cũng nên cho chút thù lao chứ?” chưa bao giờ làm việc lỗ vốn.

      “Cái gì?”

      Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn, lại hôn tới, môi lưỡi nóng bỏng dây dưa, lúc buông ra, nhìn đôi mắt mơ màng của : “ qua ba tháng rồi.”

      , …” cứ “” cả buổi rồi lại nghĩ đến việc: “Đây là văn phòng đó.”

      “Như vậy mới kích thích.” Cố Học Võ xong liền ôm lấy , khóa cửa kỹ, tránh cho có người cẩn thận xông vào.

      Tim của Kiều Tâm Uyển bắt đầu đập nhanh hơn, ra tháng này, vẫn biết Cố Học Võ nhẫn nhịn rất vất vả. Đóng cửa ban công, được bế đặt sofa, lòng của lại khẩn trương.

      , chút. Cẩn thận cục cưng…”

      “Yên tâm. có chừng mực.” còn muốn tổn thương hơn.

      “Học Võ…” Giọng của lại lần biến mất trong môi .

      &. . . . . . . . . . . .. . . . . . . . . . . . &

      Trịnh Thất Muội đóng cửa tiệm. Nhìn thấy Quan Lực lại xuất , trong mắt lại lên vài phần mất kiên nhẫn.

      “Quan Lực, đủ chưa vậy? có việc gì mời giùm.”

      “Tiểu Thất.” Quan Lực chìa mặt ra, da mặt dày đến nỗi đạn cũng xuyên qua được: “Trước kia là tốt, sai rồi, em tha thứ cho .”

      muốn tôi tha thứ cho ?” Trịnh Thất Muội nhìn Quan Lực, mắt đẹp lên vài phần toan tính.

      “Đúng vậy, chỉ cần em tha thứ cho , mặc kệ em muốn làm gì cũng được.” Quan Lực giơ tay lên thề thốt: “ cam đoan về sau vì em vượt lửa qua sông, cũng tuyệt đối phản bội em.”

      “Bộp bộp.” Trịnh Thất Muội vỗ tay, trong mắt lên vẻ tán thưởng: “ hay lắm, tôi cũng bắt vượt lửa qua sông, chỉ cần đáp ứng việc, tôi liền tha thứ .”

      “Chuyện gì?” Quan Lực vẻ mặt chờ mong, Trịnh Thất Muội vươn tay chỉ chỉ phía sau ta: “Cút xa chút. Càng xa càng tốt.”

      “Tiểu Thất.” Vẻ thâm tình mặt Quan Lực vừa rồi cứng đờ, tiến cũng được, lùi cũng xong. Trịnh Thất Muội muốn cùng người đàn ông kém cỏi đến cực điểm này. Lướt qua ta định rời lại chợt thấy phía trước cách đó xa, Thang Á Nam vừa mới xuống xe, tới bên này.

      chớp chớp mắt, tình cảnh ngày đó ở trong cửa hàng làm tim đập nhanh hơn. Sợ bản thân trong lúc xúc động tha thứ Thang Á Nam, chút nghĩ ngợi chạy ra. ngờ Thang Á Nam đuổi theo.

      Bắt đầu từ ngày đó, Thang Á Nam cứ như là mất tích. xuất khiến nghĩ từ bỏ, lúc đó đến, bây giờ đến làm cái gì? rốt cuộc xem là ai chứ?

      Trong lòng kiên quyết. xoay người ôm lấy cánh tay Quan Lực, dùng thanh chỉ có hai người nghe được mở miệng: “Giúp tôi lần, những chuyện trước kia coi như xí xóa.”

      “Được, được.” Quan Lực gật đầu, lúc này cầu còn được.

      “Vậy thôi.” Trịnh Thất Muội muốn cùng ta rời . ngờ Thang Á Nam chạy tới trước mặt hai người, ánh mắt đảo qua cánh tay Trịnh Thất Muội gắng sức ôm lấy, con ngươi u ám có vài phần hung ác nham hiểm. Bàn tay bên người siết chặt, gân xanh nổi lên.

      “Trịnh Thất Muội.”

      vươn tay ra với Trịnh Thất Muội, ý bảo biết điều nên đến đây: “Lại đây.”

      “Tôi .” tưởng mình là ai? Bảo đến là đến, sao? nghĩ nuôi chó sao? Nhớ tới hò hét, nhớ đến mấy tháng cũng chẳng quan tâm?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :